1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

KIỀU MẶC NGÀY ẤY - Bắc Thiếu (Chương 44/108) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11: Nhặt

      Edit: Cát Chan

      Beta: Kim Hoàn Lương

      " hai, em mới học có buổi à, hôm bữa còn bị phạt đứng nữa, bài kiểm tra tính sao đây..." Kiều Kiều há miệng cắn miếng sủi cảo Kiều Mặc đưa tới, hai má phình lên, vừa nhai nhồm nhoàm vừa ngọng trong miệng: “Vốn dĩ là học ba tuần bài kiểm tra, nhưng em nghỉ mất tuần rồi đó.”

      Kiều Mặc quẳng luôn mục đích câu của Kiều Kiều, mắt phượng thoáng nhíu lại, trầm giọng : "Phạt đứng? Ai dám phạt cục cưng của nhà ? Ngày mai dẫn em học, em chỉ mặt người đó cho , giúp em trả thù!"

      Kiều Kiều nhìn bộ dạng tức giận của hai - ông lại còn thèm phân biệt phải trái nữa chứ. Bé có chút bất đắc dĩ. Bé làm bộ như người lớn, lấy tay vỗ vỗ bả vai hai, vừa thở dài vừa thấm thía : " hai, mai là cuối tuần, em đến trường!"

      Nhìn bộ dạng của Kiều Kiều, ban đầu Kiều Mặc sửng sốt, sau đó nhịn được cười phá lên, tiện thể ôm bé cưng vào lòng hôn chụt chụt: "Cục cưng, em đáng quá trời quá đất!"

      " hai, nghe em !" Kiều Kiều vừa xoa bên má bị Kiều Mặc hành hạ vừa bất mãn lên án.

      "Đâu có? nghe rất mà, cục cưng cái gì hai cũng nghe cả." Kiều Mặc lại bốc miếng sủi cảo đưa tới miệng Kiều Kiều, những thế còn thoải mái : "Cuộc thi thôi mà, cho thi khỏi thi, có gì ghê gớm đâu? hai cũng mong em biến thành rồng thành phượng, em chỉ cần làm cục cưng của hai là được rồi."

      Kiều Kiều bóc miếng sủi cảo nhét vào miệng Kiều Mặc:

      "Em muốn học tốt, sau này thi đậu đại học kiếm được việc làm có nhiều tiền. Lúc đó hai cần phải sửa xe nữa."

      "Sửa xe tốt hả?" Kiều Mặc ôm Kiều Kiều lên đùi, cằm đặt vai của bé, hai cánh tay xuyên qua nách, tay ôm chặt, tay kia cầm đôi đũa gắp đồ ăn đưa đến miệng Kiều Kiều. Kiều Kiều vội lắc đầu. Kiều Mặc bỏ thức ăn vào miệng mình, tay vẫn ôm Kiều Kiều, cằm vẫn đặt vai bé. Kiều Kiều cảm giác từng cử động của cằm hai vai mình. Bé thoải mái chút xíu, cơ thể hơi giật giật. Bé quay đầu, nở nụ cười ngây thơ với hai. Hai mắt to tròn lấp lánh, thành : " hai làm việc gì cũng được, nhưng em muốn hai vất vả như bây giờ!"

      Bỗng nhiên Kiều Mặc cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. lời , động tác bé của Kiều Kiều thôi cũng đủ sức làm cảm động muốn chết. tay ôm chặt cứng lấy bé, tay khác xoa mái tóc ngắn cũn của bé, âu yếm "Bé con ngốc nghếch!"
      "Ai cũng bảo em thông minh chứ bộ!" Kiều Kiều cố gắng né tránh bàn tay lộng hành đầu mình, bất mãn kháng nghị người nào đó gọi mình là đồ ngốc. Kiều Mặc mắt điếc tai ngơ, vui vẻ bới thêm cơm và gắp thêm rau cho bé, lời vẫn bá đạo như trước:

      "Bé con ngốc nghếch, cục cưng chính là bé con ngốc nghếch!"
      Hai em chọc ghẹo nhau, hi hi ha ha cả buổi rốt cục cơm nước xong xuôi. Kiều Mặc làm việc cả ngày cũng thấm mệt, nằm sô pha xem đá bóng. Hai chân trần dẫm lên sô pha, Kiều Kiều đứng đấm lưng cho Kiều Mặc. Đôi khi bé còn hỏi vài câu.

      " hai, bé đánh thế này có đau ?"

      Kiều Mặc ngẩng đầu xem trận đấu. Thỉnh thoảng, nghe Kiều Kiều hỏi chép miệng phụ họa vài câu. Thấy hai chẳng chú ý đến mình, Kiều Kiều rất bất mãn. Nhìn hai xem, hai mắt dán lên màn hình tập trung tinh thần coi “mèo chó” chạy nhảy, chẳng quan tâm đến em chút. Bé tức giận nâng chân đạp vào lưng hai. Vấn đề là sức bé yếu xìu, đối với Kiều Mặc gần như đáng kể. Thấy Kiều Mặc vẫn thoải mái xem ti vi, bé bĩu môi, lại nâng chân đạp vài cái.

      "Đá hay!"

      "Á!"

      Hai tiếng đồng thời vang lên. bên Kiều Mặc đứng dậy vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bên kia Kiều Kiều mất thăng bằng ngã oạch xuống sô pha, cái mũi đụng vào cạnh sô pha cứng ngắc, đau ỉ. Ngẩng mặt lên, hai mắt bé nhòe lệ. gần như muốn bật khóc, uất ức lên án:

      " hai đáng ghét..."

      Nhìn thấy bộ dạng của Kiều Kiều, Kiều Mặc vừa đau lòng vừa buồn cười. Tay chân luống cuống ôm bé vào lòng an ủi: "Cục cưng đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của hai..." Ban đầu cũng lo lắm nhưng bộ dạng của Kiều Kiều xem ra rất uất ức, nước mắt thi nhau lăn dài má. Kiều Kiều phải là đứa hay khóc nhè, chắc chắn là do ngã đau, mặt mày nhăn tít lại: " hai... Đau..." Gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của bé trông vừa đáng lại vừa đáng thương. Nhìn bé khóc to như vậy, Kiều Mặc lúng túng biết làm sao. Đúng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên. đành buông bé để mở cửa.

      Cửa phòng mở, Phương Thành vác bao lớn bao đỉnh đạc tiến vào. Phòng khách tuy nhưng rất ấm áp. Phương Thành vào tự nhiên như ở nhà, cởi áo khoác vắt lên sô pha, liếc qua thấy Kiều Kiều khóc như mưa, còn chu miệng uất ức. sửng sốt chập, sau đó trêu bé: "Nhóc con, hai nhóc ở nhà mà, sao khóc dữ thế?"

      Thấy Phương Thành cười cợt mình, Kiều Kiều ‘hứ’ tiếng, quay đầu thèm nhìn . Khóa cửa cẩn thận xong xuôi, Kiều Mặc trở vào trong. sờ sờ cái mũi cao thẳng của mình, ngồi xuống bên cạnh Kiều Kiều, áy náy giải thích với Phương Thành:

      "Hồi nãy cẩn thận khiến Kiều Kiều ngã, chắc chắn là ngã đau nên..."

      " ra là như vậy..." Phương Thành cười hi hi. cũng ngồi xuống bên cạnh Kiều Kiều, đặt tay lên bả vai Kiều Kiều, dũng cảm can trường : "Nhóc con, Thành giúp em trả thù!" Dứt lời, giả bộ nâng quyền đánh Kiều Mặc. Kiều Kiều ngay lập tức nhào vào người Kiều Mặc, quay đầu tức giận trừng mắt với Phương Thành, hét lớn: " được đánh hai của em!"
      Nhìn tư thế gà mẹ bảo vệ gà con của bé, Phương Thành nhịn được vừa chỉ tay vào bé vừa cười nắc nẻ. Kiều Kiều bấy giờ mới hiểu ra là Phương Thành trêu mình. Bé giận đến nỗi mặt mày đỏ ửng, quên khóc luôn, quay đầu cáo trạng với Kiều Mặc: " hai, ấy bắt nạt em!"

      Kiều Mặc cười , lấy tay vuốt mái tóc ngắn cũn của bé. nâng gương mặt xinh xẻo của bé lên, ngón cái nhàng gạt dòng nước dưới đuôi mắt bé. Thanh trầm khàn xen lẫn cưng chiều vô hạn:

      "Ừ, hai đánh cậu ta. Ai cũng được bắt nạt cục cưng nhà hết!"

      Kiều Kiều làm mặt quỷ với Phương Thành, sau đó lại nhào vào lòng Kiều Mặc. Phương Thành buồn cười nhìn động tác trẻ con của bé, thuận miệng :

      "Kiếp trước đại ca tích đức kiểu gì má nhặt được bé cưng vậy?"
      Vừa dứt lời, Kiều Kiều lập tức ngẩng đầu nhìn ta, khó hiểu lặp lại "Nhặt?". Kiều Mặc trừng mắt liếc Phương Thành. Phương Thành biết mình lỡ lời, vội vàng lảng sang chuyện khác, lấy Thanh sô la nhét vào lòng Kiều Kiều. Hy vọng là con nhóc này quên mất chuyện vừa rồi , "Nhóc con, ăn sô la này, mua cho em đó!"

      Kiều Kiều thèm để ý. Bé quay đầu nhìn Kiều Mặc, mắt mở to, cố chấp chờ Kiều Mặc trả lời. Kiều Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn lấp lánh của bé, vừa vuốt đầu vừa tự nhiên :

      " Thành đùa em thôi. Đừng tin lời bừa của cậu ta!"

      Nghe người khác bảo bé được nhặt về, nhưng hai chắc nịch là bọn họ nhảm, chắc chắn đó chính là lời nhảm. Kiều Kiều cúi đầu, lông mi run , biết bé suy nghĩ cái gì. Kiều Mặc lo lắng nhìn bé. Bỗng nhiên, bé quay đầu nhìn Phương Thành thở phì phì: "Đồ đáng ghét!"

      Phương Thành gãi gãi đầu. nhích đến trước mặt Kiều Kiều, tỏ vẻ đáng thương: "Kiều Kiều ngoan, nấu cơm cho ăn , chưa ăn cơm đó, bụng bắt đầu gõ trống rồi, em thử sờ sờ xem..." xong, kéo tay Kiều Kiều sờ bụng mình. Kiều Kiều hất tay ra, nhưng rốt cục vẫn vô bếp. Đương nhiên nhóc quên trừng mắt “cảnh cáo” Phương Thành: " dám bắt nạt em nữa , em thèm gọi Thành nữa, cũng nấu cơm cho mà ăn đâu! Hừ!"

      "Cục cưng, em cứ hâm lại sủi cảo cho cậu ta ăn là được rồi, khỏi nấu món khác chi cho mệt!"

      Nhìn bộ dạng ngại công chúa nhà mình làm việc vất vả của Kiều Mặc, Phương Thành cười trêu chọc: "Đại ca, keo quá , có chút xíu đó cũng đau lòng!"

      Kiều Mặc liếc cậu ta cái, quan tâm đến những lời vô tâm của cậu ta vừa rồi. Phương Thành tiến đến trước mặt Kiều Mặc, tỏ vẻ thần bí giọng hỏi: "Đại ca, chưa cho Kiều Kiều biết hả?"

      Nhìn bộ dạng tất tả của Kiều Kiều ở phòng bếp, mày nhíu lại. thản nhiên : " cái gì? như thế nào?"

      "Cũng đúng. Nhưng thể nào lúc em ấy lớn em ấy hỏi thôi. Bố mẹ em ấy còn sống cũng chẳng ... Có lẽ Kiều Kiều thèm để ý đâu..."

      "Tôi chỉ lo ba mẹ ruột của em ấy đến tìm thôi..." Kiều Mặc nhìn Phương Thành, qua lúc lâu mới dám kể nỗi âu lo của mình.

      "Mười mấy năm rồi, nếu muốn tìm họ sớm tìm. Hơn nữa, có khả năng là họ cố tình bỏ rơi con bé. Có cái loại ba mẹ tử tế nào mà vứt con tuyết giữa mùa đông lạnh sao? Cái loại ba mẹ đó còn có mặt mũi tìm con hả?" Phương Thành tức giận lên tiếng. Từ khi làm cảnh sát, lòng chính nghĩa của càng ngày càng tăng cao.

      Nhìn Phương Thành tức giận bừng bừng, Kiều Mặc giọng hỏi, trong giọng xen lẫn chút hoảng hốt:

      "Nếu cậu nuôi Kiều Kiều từ đến lớn, liệu cậu có đành lòng trả con bé lại cho ba mẹ nó hay ?"

      Phương Thành bỗng nhiên biết cái gì, quay đầu nhìn thân hình bé loay hoay trong bếp. Cảm giác được hai người kia nhìn mình, Kiều Kiều quay đầu cười ngọt ngào. Nụ cười tươi sáng trong vắt khiến trái tim hai ông trai phát hoảng. Đúng vậy, con bé đáng hiểu chuyện như vậy, ba mẹ nào đành lòng bỏ rơi chứ?

      Phương Thành thở dài, ngã ập xuống sô pha. Mơ màng nhìn trần nhà màu trắng, Kiều Mặc miễn cưỡng ngồi thẳng lưng dậy, thầm ngắm Kiều Kiều. Đôi lông mày biết khi nào nhíu lại. Phòng khách trở nên yên tĩnh, nhưng phòng bếp vẫn vang lên tiếng bát đũa chạm nhau leng keng.

      Trong chốc lát, Kiều Kiều cẩn thận bưng đồ ăn lên, nhàng cười với Phương Thành nằm uể oải sô pha: " Thành, còn có bánh chẻo nha."

      "Kiều Kiều tốt quá..." Phương Thành xoa xoa tay ngồi xuống, cười hì hì động viên Kiều. Kiều Mặc bất mãn đá cậu ta: "Tự dọn tự xử . Cậu muốn công chúa nhà tôi hầu cậu ăn hả?"

      "Cẩn thận, nóng đó..." Kiều Kiều đưa dĩa thức ăn cho Phương Thành, sau đó xoay người trở lại phòng bếp.

      Phương Thành có vẻ rất đói bụng. bốc miếng sủi cảo vội vàng bỏ vào miệng, ai ngờ sủi cảo còn nóng, lưỡi muốn phỏng luôn. cong lưỡi nghe , "Kiều... Kiều, đừng làm nữa, nhiêu đây đủ rồi..."

      "Gần xong rồi..." Vừa dứt lời, Kiều Kiều bưng thêm đĩa thức ăn nữa đặt lên bàn trà ở phòng khách.

      "Kiều Kiều, hai của em đúng là có phúc..." Phương Thành vừa ăn vừa than thở. em chí cốt của Kiều Mặc đều là dân FA. Bọn họ thường ăn cơm quán, lâu lâu mới tới nhà Kiều Mặc ăn chực. Mà mỗi lần tới, bọn họ đều vác theo bao lớn bao , góp vào “kho” lương thực dự trữ của nhà Kiều Mặc. Việc này thành thói quen rồi. Vả lại, nhà của Kiều Mặc khác gì nhà họ cả.
      "Kiều Kiều, rót cho Thành ly rượu ngon của hai em !"

      Kiều Mặc ôm Kiều Kiều, mắt liếc bộ dạng mặt dày của Phương Thành, ác độc "Để hầu hạ cậu thắt cổ nhá?"

      "Khỏi, khỏi... Để em tự ..."

      "Xem như cậu đức hạnh!"

      Kiều Kiều híp mắt sà vào lòng Kiều Mặc, vui vẻ để Kiều Mặc vuốt ve mái tóc của mình. Nghe Kiều Mặc và Phương Thành thi nhau đấu võ mồm, Kiều Kiều hơi buồn ngủ.

      Ăn uống no đủ, Phương Thành tự giác dọn dẹp bát đũa, rửa chén sạch . chà tay, sau đó ngồi xuống xem bóng đá. Căn nhà bé chỉ có mấy gian phòng, vừa ấm áp lại vừa yên tĩnh, mang cho người ta cảm giác thoải mái đến nỗi chẳng muốn nhúc nhích. muốn quay về căn phòng trọ lạnh lẽo kia chút nào.
      Trận bóng kết thúc, Kiều Mặc nhếch lông mày nhìn Phương Thành ý định đuổi người. Phương Thành cũng nhếch mép nhìn lại: "Đại ca, đêm nay em muốn về, ngủ sô pha cũng được, khỏi cần để ý đến em!"

      "Con mẹ nó ai thèm quan tâm đến cậu! Cút về ổ chó của cậu !" Kiều Mặc cười nâng chân đá cậu ta phát, Phương Thành nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó uất ức kêu khổ: "Ngày mai em có nhiệm vụ đó. Cái chỗ em ở như cái quỷ gì ấy, ba cái chăn quấn lại vẫn còn thấy lạnh, thiếu điều muốn đem cửa phòng đậy người lại luôn..."

      "Đéo care!" Cái tiết mục này cậu diễn nhiều rồi. Kiều Mặc mặc kệ, Phương Thành đau khổ đứng lên, mặc áo khoác chuẩn bị rời , đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu ta dừng bước lo lắng nhìn Kiều Mặc:
      "Đại ca. Hình như Xuyên Quân có dính líu đến Cát Mạnh Thiên hay sao ấy? Gần đây cảnh sát rất chú ý đến tên Cát Mạnh Thiên này. Tên đó chuyên tụ tập đánh bạc, cho vay nặng lãi, tổ chức mại dâm. Sớm muộn gì cũng bị bắt vào tù thôi. nhớ nhắc nhở Xuyên Quân, coi chừng cậu ta cũng dính phốt..."

      Gương mặt Kiều Mặc hơi đanh lại. cũng nhắc nhở thằng nhóc kia rất nhiều lần, vấn đề là nó chịu nghe. Lần sau phải chuyện với nó mới được.

      " định bắt Xuyên Quân vô tù hả?" Kiều Kiều ngủ đột nhiên từ trong lòng Kiều Mặc ló đầu ra, hai mắt mở to hồn nhiên nhìn Phương Thành như hai viên trân châu lập lòe ánh sáng huyền ảo.

      Nghe câu hỏi của Kiều Kiều, Kiều Mặc và Phương Thành đều kinh ngạc. Phương Thành cười : " ấy có phạm pháp đâu mà bắt vào tù chứ?"

      "Nhưng mà hai em bị bắt đó thôi!" Kiều Kiều phục, ý của câu là " hai em cũng đâu làm trái luật, tại sao lại bị bắt vô tù chứ?", Kiều Mặc hơi giật giật môi, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa ấm áp: "Cục cưng à..."

      Phương Thành cảm thấy hơi đau đầu, cũng chẳng biết giải thích làm sao. Nhìn gương mặt mạnh mẽ của Kiều Kiều, bất đắc dĩ cảm khái:

      "Đại ca, liên quan đến chuyện của , con bé này phân phải trái ..."

      " ai phân phải trái!"

      "Cậu ai phân phải trái!"

      Hai tiếng quát lớn đồng thời vang lên, Phương Thành mở cửa phòng vội vàng chạy ra ngoài...
      Chương 12: Chuyện cổ tích

      Editor: Mặc Mặc

      Beta: Kim Hoàn Lương

      Kiều Kiều từ lần trước bị đánh, vết thương ứ đọng lại còn chưa kịp khỏi hẳn nay lại có thêm vết thương mới, bé được Kiều Mặc ở bên cạnh cẩn thận bôi thuốc mỡ cho, lúc đau quá bé nhe răng trợn mắt lên, đến hơn nửa đêm rồi mà đôi mắt vẫn mở to, tinh thần phấn chấn tài nào ngủ được. Kiều Kiều đầu gối lên đùi Kiều Mặc, đôi mắt mở to nhìn xung quanh như tìm tòi gì đó, dạo qua vòng cuối cùng vẫn là đem tầm mắt nhìn về người Kiều Mặc.

      " hai ~~" Giọng kéo cao về cuối, mang đậm hương vị làm nũng.

      Kiều Mặc nằm ở bên giường, hai chân thon dài vắt lên nhau, hai tay đan lại để sau đầu, khóe miệng gợi lên ý cười , ánh mắt ấm áp nhìn về phía làm nũng kia, có lẽ vì mệt mỏi nên thanh có chút khàn khàn nhưng cũng lại thoải mái lạ thường: "Làm sao vậy?"

      "Kể chuyện cổ tích cho em nghe được ?" Kiều Kiều lật thân mình, hai tay chống cằm ghé vào bên giường, vẻ mặt chờ mong nhìn Kiều Mặc. Kiều Mặc cưng chiều cười dịu dàng rồi hướng bàn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Kiều Kiều thấy vậy bèn vui vẻ di chuyển thân mình,gối đầu lên cánh tay làm ổ trong lòng Kiều Mặc. Kiều Mặc dùng chân đẩy cái chăn bông cuốn quanh hai người, thở ra hơi, lo lắng biết nên cái gì, thực biết kể chuyện cổ tích, lúc còn có ai kể cho nghe, mà giờ cũng qua cái tuổi nghe kể chuyện rồi. rối rắm biết nên kể gì cúi đầu lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của bé trong ngực, Kiều Mặc hơi nhích người chút để mặt đối mặt với Kiều Kiều, vừa nhìn bé vừa chậm rãi mở miệng: “Kể chuyện cổ tích nhé..."

      "Vâng!"

      "Ngày xưa có , bị bố mẹ bỏ rơi...."

      "Bố mẹ vì sao lại bỏ rơi , vì ấy ngoan sao?"

      Kiều Mặc vỗ về tấm lưng gầy yếu của bé trong ngực, thanh có chút trầm thấp kể tiếp: " phải.... đó rất là ngoan, người ngoan ở đây chính là hai người bố mẹ kia!"

      "Hả...Sau đó sao?"

      "Khi đó đó còn rất là , bé vẫn chưa biết , cũng chưa biết ăn món này món nọ, làm gì sai lại bị bỏ rơi ở nơi dày đặc tuyết..."

      "Đáng thương quá, vậy bé phải làm sao bây giờ?"

      "Đúng vậy, là đáng thương.... Lúc này có cậu bé vừa mới bị bố đánh trận đòn rồi đuổi ra khỏi nhà liền lạc tới nơi bé kia bị vứt bỏ, cậu bé ấy bế đó lên và ôm vào lòng..."
      "Vì sao bố cậu bé kia lại muốn đánh cậu ấy?" Kiều Kiều ở trong ngực luôn ngừng đưa ra câu hỏi, rồi lại đột nhiên như hiểu ra,gật gật cái đầu "À...chính là bố cậu bé ngoan đúng ?"

      "Đúng vậy!" Kiều Mặc buồn cười nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Kiều Kiều, véo cái mũi của bé: "Bé cưng thông minh!"

      "Em đương nhiên là thông minh rồi! Sau đó sao?"

      "Sau đó cậu bé kia liền cùng chung sống với , rất nhiều năm sau khi cậu bé ấy thành người thanh niên cũng dần dần trưởng thành...."

      Kiều Kiều vẫn ôm khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe, rồi lúc lâu sau cũng thấy có động tĩnh gì, bèn hỏi "Vậy tiếp sau đó thế nào?"

      có sau đó, họ cứ sống như vậy bên nhau..."

      "A... sao lại như vậy chứ?" Kiều Kiều nhăn cái mặt lại, hiển nhiên là vừa lòng với câu chuyện của Kiều Mặc "Sao đều kể bọn họ lớn lên như thế nào? Bọn họ sống có tốt ? Bọn họ có bạn bè , có người xấu bắt nạt họ ...?"

      Kiều Mặc bỗng cảm thấy đau đầu, tại sao trẻ con nghe kể chuyện cổ tích lại hỏi nhiều như vậy, giờ đúng là cảm thấy bội phục Lí Ương, vốn định lấy cớ trốn tránh nhóc con trong ngực lại quấn quít lấy ngừng, đành phải tiếp tục "Bọn họ sống rất nghèo khổ nhưng tại lại rất hạnh phúc, sau khi lớn lên cậu bé kia liền đem lòng , cũng rất cậu bé, ai bắt nạt bọn họ cả!"

      " tốt quá!" Lúc này Kiều Kiều mới cảm thấy hài lòng với cái kết của câu chuyện, mắt to chợt xẹt qua tia nghịch ngợm, đột nhiên bé tiến sát lại Kiều Mặc rồi nhàng hôn mạnh cái lên mặt , sau đó vội rụt trở về cười hì hì "Kiều Kiều cũng rất rất hai!"

      Kiều mặc sửng sốt lúc, trong lòng cảm thấy cảm giác vui sướng tả được, hai tay ôm chặt lấy bé trong ngực, hôn cái lên mái tóc bé, giọng nỉ non: " hai cũng rất bé cưng, bé cưng nhất!"

      Tắt đèn , cả căn phòng chìm trong bóng tối, chàng trai trẻ ôm chặt thân hình bé trong lòng nhưng lại tài nào chợp mắt được, đôi mắt phượng dài híp lại nhìn trong bóng tối lấp lánh sáng ngời nhưng lại mang theo chút gì đó buồn, ở trong lòng , nhóc kia ngủ say lúc nào biết.

      Qua lúc lâu Kiều Mặc mới khe khẽ thở dài tựa như an ủi trái tim lo lắng của mình, giúp Kiều Kiều chỉnh lại mép chăn, đột nhiên bé kêu lên tiếng giọng điệu chút nào là buồn ngủ, trong bóng tối giọng bé dường như trở nên trong trẻo hơn khiến lòng Kiều Mặc chợt run lên.

      "Thế bố mẹ đâu rồi?" Kiều Kiều hỏi

      Đột nhiên Kiều Mặc có chút bối rối, biết Kiều Kiều là hỏi bố mẹ của trong câu chuyện khi nãy, vốn muốn tùy tiện lí do qua loa nhưng lại như thể điều khiển được giọng của chính mình "Sau đó...bố mẹ của đó tìm tới đây, muốn đem bé rời xa cậu bé đó ....". Vừa dứt lời mới giật mình vì những điều mình vừa , Kiều Mặc vội cúi đầu nhìn Kiều Kiều, nhưng là quên, cả căn phòng chìm trong bóng tối có thể nhìn thấy cái gì, và cũng quên rằng chính mình là kể chuyện cổ tích cho bé.

      Kiều Kiều dường như rất hứng thú với câu chuyện này, bé vội ngẩng đầu lên nhìn hai để nhìn xem hai nghĩ gì nhưng chỉ thấy mảng tối đen như mực "Vậy có rời ? Rời cậu bé kia làm sao bây giờ?"

      " hai...cũng biết nữa..." Kiều Mặc cũng biết trả lời như thế nào, em rời sao? Em rời bỏ ư?

      "Tại sao lại biết chứ...? hai, đây là câu chuyện của kể mà..." Kiều kiều rất là vừa ý với câu trả lời này, đôi tay bé bám chuẩn xác lấy cổ Kiều Mặc đong đưa, muốn ép Kiều Mặc kể nốt kết thúc của câu chuyện.

      Kiều Mặc nhàng bắt được đôi tay non mềm của kiều Kiều, như màng tới bóng đêm, đôi mắt ấy vẫn xuyên qua bóng tối nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của bé: "Nếu Kiều Kiều là kia... liệu em có theo bố mẹ ? Liệu em có rời bỏ hai ?"

      " !" Kiều Mặc vừa dứt lời thanh thanh thúy của Kiều Kiều lập tức vang lên, lời kiên quyết ràng như hạt ngọc pha lê nện vào trái tim của Kiều Mặc, thậm chí Kiều Mặc còn cảm thấy bản thân mình run rẩy, những lo lắng bỗng chốc tan biến, cả ngày mệt mỏi cũng cánh mà bay, tâm hồn trở nên vui sướng, khóe miệng theo đó cũng tự giác là cong lên: "Vì sao?"

      Kiều Kiều trả lời nhưng lại hỏi: " hai để cho em rời ư?"

      “Đương nhiên là ! Bé cưng là của , ai cũng thể đem !" Câu hỏi này đối với Kiều Mặc chính là quá đơn giản, giống như đó là lẽ sống bẩm sinh của vậy.

      " cần ba, cần mẹ, chỉ cần hai là đủ rồi!" Trong đêm tối chợt vang lên tiếng cười khanh khách của , bé ôm chặt người thanh niên to lớn bên cạnh, trong đôi mắt ấy lại tràn đầy nước mắt. Bé biết trong câu chuyện của hai chính là bé, ấy bị bố mẹ bỏ rơi nhưng thế sao, bé có hai, hai nhất định bao giờ bỏ rơi bé.
      Huỳnh Thượng Hỷlovenovel thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13: Hạnh phúc

      Editor: Mặc Mặc

      Beta: Kim Hoàn Lương

      Ngày cuối tuần.

      Trời vào đông, đường có ít cành cây bị đổ ngã chắn ngang dưới lòng đường, tuyết đọng cành thông rơi xuống mặt đường rồi rất nhanh sau đó liền tan ra, đường xe cộ qua lại tấp nập, người lái xe cố gắng lái chậm và cẩn thận nhưng vẫn tránh khỏi chút va chạm vào các cành cây mặt đường, trong bãi sửa xe đầy ắp các xe cần sửa, Kiều Mặc lúc này nằm xe đẩy bận rộn, A Nại cùng Xuyên Quân bên hỗ trợ, Lí Ương vẫn thấy bóng dáng đâu, biết gần đây bận bịu cái gì.

      Kiều Kiều ghé vào chiếc ghế chăm chú nghiệp sáng tác của mình, gần đây bé rất quấn lấy hai mình, trừ bỏ lúc tới trường đều dính lấy Kiều Mặc như hình với bóng, Kiều Mặc chỗ nào bé liền theo đuôi tới đó, bọn Xuyên Quân vẫn thường xuyên trêu ghẹo bé, những lúc thế Kiều Kiều tức giận quát lớn:

      "Ai cần quản".

      chiếc xe vào tiệm, Kiều Mặc theo xe đẩy trượt ra ngoài, thoát găng tay đầy dầu mỡ ra rồi tới bắt chuyện với chủ xe, lúc qua chỗ Kiều Kiều liền giúp nhóc cài lại áo bông người, lúc này bé ngẩng đầu lên nhìn về phía hai cười ngọt ngào, rồi sau đó lại nằm úp sấp xuống tiếp tục nghiệp viết văn của mình.

      Xuyên Quân lắp lốp cho chiếc xe, nhìn đến Kiều Mặc lại nhìn về phía Kiều Kiều bèn liếc mắt cái : "Kiều Nhi, em lạnh à? Vào phòng viết !"

      Kiều Kiều cũng ngẩng đầu lên, tay vẫn ngừng viết đáp: " lạnh, em viết xong rất nhanh thôi"

      "Yên tâm, hai em trốn đâu được đâu!" Xuyên Quân nhếch khóe môi cười tà, đến bên người Kiều Kiều giọng trêu ghẹo, hiếm khi Kiều Kiều phản ứng lại khi trêu chọc, lại thấy Kiều Kiều quả thực để ý tới trêu chọc, tay vẫn ngừng viết liền cảm thấy mất mặt xoay tiếp tục công việc của mình.

      " xong!" Kiều Kiều xoay người vặn thắt lưng cái, đem sách bài tập cất rồi rón ra rón rén bước đến phía sau Xuyên Quân, đột nhiên hô lớn: "Đáng ghét!"

      Xuyên Quân chuyên tâm làm việc bị lớn làm giật mình, cờ lê trong tay rơi bộp cái nện vào chân, lúc này đau quá bèn ôm chân nhảy dựng lên, A Nại thấy vậy chỉ vào cười to: "Xứng đáng!" , Kiều Kiều cũng cười hì hì dường như tự giác rằng mình vừa làm sai cái gì.

      "Kiều Nhi, em cũng thù dai quá ?" Xuyên Quân vừa xoa bóp chân vừa oán giận đối mặt với Kiều Kiều.

      "Ai bảo chọc em?"

      "Đó còn phải là vì quý em sao? Em xem mấy đứa trẻ khác đường cũng chả thèm quan tâm đâu!" Xuyên Quân rất tự nhiên thò móng vuốt của mình lên khuôn mặt nhắn trắng trẻo của Kiều Kiều vuốt ve, thoáng cái khuôn mặt bé đáng biến thành khuôn mặt mèo nhọ nhem.

      "Xuyên Quân, chú lại bắt nạt Kiều Kiều rồi." A Nại hất ma trảo của Xuyên Quân ra, nghĩ muốn giúp Kiều Kiều lau sạch vết dầu bẩn nhưng lại nhìn đến bản thân mình cũng chả sạch gì. "Bên trái cái mũi, bên phải khóe miệng... Xuyên Quân cái tên xấu xa này, Kiều Kiều của chúng ta xinh đẹp như vậy lại bị chú biến thành ...."
      Kiều Kiều cũng thèm để tý đưa tay lau loạn mặt, đôi mắt xinh đẹp nghiêng người nhìn Xuyên Quân rồi với A Nại:

      " Nại, có việc gì! Lát nữa bảo hai giúp em phục thù! Hừ!"

      "Em chỉ biết mách hai em thôi!" Xuyên Quân bên xoa chân cũng quản làm bộ mặt khinh thường chuyện với Kiều Kiều.

      "Em tìm hai!" Kiều Kiều thở hổn hển vì tức giận, lại nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Xuyên Quân, cái vẻ mặt 'xem có dạy được em ' ấy càng làm cho bé tức giận, tiến lên vài bước liền đá vào chân Xuyên Quân cái, sức lực của Kiều Kiều lớn nhưng Xuyên Quân vẫn làm vẻ mặt đau đớn, giả bộ ai oán:

      "Kiều Nhi... em là ngoan! quản được em, tìm hai em ..." Xuyên Quân liên tiếp thầm cũng may tìm Kiều Mặc . A Nại đứng bên liền vui sướng khi có người gặp họa: "Được rồi, Xuyên Quân, đừng giả bộ nữa, có đau như vậy ? Kiều Kiều của chúng ta cũng ghét bỏ cái bàn chân thối của cậu thôi lại còn kêu gào khóc lóc thảm thiết cái gì"

      "Làm ơn , bị giẫm cũng phải chân của chú!"

      "Ai bảo Kiều Kiều của chúng ra quý tôi cơ chứ, giống như ai đó, cóc chết tại miệng!" A Nại bày ra vẻ mặt thành thực chọc ghẹo Xuyên Quân, Kiều Kiều ở bên cạnh thêm chút mắm muối, người tung kẻ hứng hướng về phía cái mặt nhăn lại của Xuyên Quân

      " Nại rất đúng, Xuyên Quân là đáng ghét nhất!"

      "Hai người... Được! Đều hiệp lực tôi..." Xuyên Quân trừng mắt nhìn hai em "Cấu kết với nhau làm việc xấu" nhưng lại làm như là làm việc có "Cốt khí" lắm.

      "Kiều Kiều, cẩn thận chút, đừng để bị thương đấy!" A Nại nằm xuống xe đẩy, đối với việc Kiều Kiều xung phong muốn hỗ trợ dặn dò cẩn thận, khi chuyện quên liếc mắt về phía Kiều Mặc chuyện với chủ xe cách đó xa, cười nửa nửa giả : "Kiều Kiều, em nên cẩn thận chút, nếu để bị thương, Kiều tha cho đâu!"

      " " nhóc mặt mày hân hoan cười rạng rỡ nhìn giống như con mèo đáng , cũng biết là mình bị thương hay là Kiều Mặc tới tìm A Nại gây phiền phức.

      A Nại thấy bộ dạng này của bé, bỗng liền cười to: "Có thể hay nhưng nếu để cho Kiều thấy bộ dạng này của em Xuyên Quân nhất định được yên ổn rồi,hahahaha..."

      "Ha Hả..." Kiều Kiều cũng cười ngây ngô theo.

      "Kiều Nhi, cười cái gì vậy, đến đây kể cho Xuyên Quân của em nghe chút nào." Xuyên Quân chính loại người hay nghịch ngợm, vừa rồi còn ngông nghênh lườm hai người giờ lại mặt dày tới xen vào cuộc chuyện.

      Kiều Kiều A Nại hai người nhìn nhau cười, trước mặt Xuyên Quân lại càng tỏ ra thân thiết với nhau: " Nại, có mệt hay , trước tiên cứ nghỉ ngơi lát "

      " mệt, có Kiều Kiều giúp đỡ làm sao mệt được!"

      " Nại là giỏi nha, trưa nay em làm món Nại thích ăn nhất"

      "Vậy là có lộc ăn rồi....."

      Xuyên Quân nhìn hai người mải mê chuyện, ràng là cố tình làm lơ mình mà, đôi mắt Xuyên Quân híp lại : "Kiều Nhi, đừng như vậy mà, sau này trêu chọc em nữa được ?"

      Những lời này Kiều Kiều nghe nhiều lần rồi, giờ trở nên miễn dịch, Kiều Kiều bĩu môi thèm phản ứng lại Xuyên Quân.

      "Xuyên Quân, chú lại trêu chọc bé cưng của !" Xuyên Quân vừa định lải nhải tiếp Kiều mặc bước lại gần đây, vừa rồi nhìn thoáng qua liền biết Xuyên Quân lại thừa dịp có ở đâu bắt nạt Kiều Kiều, vì vậy liền vội vàng bàn bạc xong với khách rồi chạy qua đây.

      " hai!" Kiều Kiều đứng lên chạy tới bên người Kiều Mặc, nở nụ cười vui vẻ còn lộ cả cái răng nanh trắng noãn khiến khuôn mặt nhắn càng thêm xinh đẹp, Kiều Mặc chút cũng kiềm chế được, tay liền ôm lấy bé vào lòng: "Bảo bối, sao mặt em lại biến thành như vậy? Ha ha ha....."

      " ấy bắt nạt em!" Hai tay bé ôm chặt lấy cổ Kiều Mặc, môi bĩu lại hướng về phía Xuyên QUân, bắt đầu mách tội.

      "Xuyên Quân, thằng nhóc này, sao cậu lại xấu tính như vậy, phút chọc ghẹo bé cưng của cậu khó chịu à?" Kiều Mặc tức giận trừng mắt nhìn Xuyên Quân, giơ chân đá cước, Xuyên Quân nhanh nhẹn nhảy sang bên tránh được:

      "Em nào có trêu chọc em ấy, em là cùng Kiều Nhi bồi dưỡng tình cảm mà, phải Kiều Nhi?"

      "Ai thèm bồi dưỡng tình cảm với ?" Kiều Kiều vẫn ôm chặt lấy cổ Kiều Mặc, đầu rúc vào lòng Kiều Mặc làm tổ, vẻ mặt khinh thường hướng đến Xuyên Quân trợn cả hai mắt nhìn mình .

      "Kiều Nhi à, em vậy Quân rất đau khổ đấy, mấy năm trời bồng bế nuôi dưỡng em có dễ dàng đâu? Vốn dự định để sau này về già em chăm sóc vậy mà em chưa kịp lớn bỏ rơi Quân rồi, đau lòng quá..." Xuyên Quân vừa than thở khóc lóc, quả nhiên nhóc kia động lòng, có chút bối rối núp ở trong ngực Kiều mặc giọng than thở: " phải là em bỏ rơi mà là... tại chọc e ....."

      "Đừng giả bộ nữa, ai muốn để Kiều Kiều chăm sóc chú khi chú già? Đến lượt của chú sao?" Kiều Mặc kiên nhẫn cắt ngang trò đùa của Xuyên Quân, sau đó quay sang với A Nại: "A Nại, vội, cậu quay về phòng nghỉ ngơi "

      Xuyên Quân cười đến mặt như nở hoa, biết hối cải đáp: "Em là giúp Kiều Nhi rửa mặt mà, xem mặt bé cưng có phải giống con mèo hay ....."

      Kiều Mặc để ý tới kéo Kiều Kiều vào lòng, cầm khăn mặt cẩn thận giúp Kiều Kiều lau vết bẩn mặt. A Nại lau mặt xong đưa khăn mặt cho Xuyên Quân, cười : "Xuyên Quân, chú cũng hai mươi mấy tuổi rồi mà sao vẫn còn như đứa trẻ thế, vẫn là nên ra đường tán , đỡ phải ở đây trêu chọc Kiều Kiều"

      " đường nào có bé nào được như Kiều Kiều đáng của chúng ta, vẫn là Kiều Nhi tốt nhất!" Xuyên Quân khách khí đem khăn mặt vứt trả lên người A Nại, rồi thong dong đến ngồi xuống bàn, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn rồi cũng quên ném cho Kiều Kiều cái "Mị nhãn" (Mặc: cái nhìn quyến rũ ấy các bạn)

      "Tán ?" Khuôn mặt nhắn tràn đầy tò mò, hai mắt mở to ràng.

      "Hai người các cậu chuyện có thể chú ý lời chút được ?" Kiều Mặc bị bọn họ gây phiền cũng cảm thấy có chút nhức đầu, tức giận gào lên rồi lôi kéo Kiều Kiều ngồi xuống bàn ăn cơm.

      Vóc dáng của Kiều Kiều rất , Kiều Mặc đem bé đặt ở đùi, thi thoảng lại giúp bé gắp chút rau, nhiều năm trôi qua thành thói quen, trước đây vẫn còn đem Kiều Kiều ôm vào trong lòng đút cơm tại nhóc con này khôn lớn nhưng Kiều mặc vẫn thích làm như vậy, nhất là việc ôm này vào lòng tựa như ôm cái bếp lò ấm áp, thực rất ấm, rất thoải mái. Ở trong mắt người khác từng hành động như vậy của Kiều Mặc đều cho thấy rất cưng chiều bé trong ngực kia.
      "Kiều Nhi, sau này chúng ta vẫn cứ sống như vậy có biết hay ?" Xuyên Quân ăn ngấu nghiến, hạ bát xuống rồi khoái chí lên tiếng.

      Kiều Kiều đem khuôn mặt chôn ở bát cơm ngẩng lên nhìn, cái hiểu cái gật đầu: "Biết!"

      "Biết? Sau này chúng ta cả ngày sửa xe, mỗi ngày toàn thân rất bẩn, xương sống thắt lưng đau nhức, bình thường đều kịp ăn chút cơm nóng, mỗi ngày đều mệt chết , cũng nhàm chán đến chết, lại còn kiếm được nhiều tiền, em là hiểu chính xác như vậy hay là giả bộ biết?"

      "Xuyên Quân, chú với Kiều Kiều những cái này làm gì?"

      "Thằng nhóc cậu ăn no tránh xa bên đợi "

      Kiều Mặc cùng A Nại kiên nhẫn nhìn Xuyên Quân, cái người này là, vì ai thèm nghe càu nhàu nên lại tìm Kiều Kiều năng linh tinh.

      "Em biết, quần áo bẩn em đem giặt , cơm em nấu, mệt mỏi phải nghỉ ngơi, em có thể đến đấm lưng giúp , chờ em lớn rồi có thể kiếm được tiền cho dưỡng lão, còn nữa, phải thường xuyên trêu chọc em sao, như vậy mà vẫn còn nhàm chán ư?" Kiều Kiều tràng, giọng ngọt ngào đều đều, mắt to nhìn thẳng vào Xuyên Quân tựa như hỏi còn vấn đề gì nữa ?

      Xuyên Quân kê ghế ngồi lại gần Kiều Kiều: "Kiều Nhi, em suy nghĩ về sau sống như vậy?"

      "Em suy nghĩ , hai thích là tốt rồi!" Kiều Kiều ngẩng đầu lên hôn chiếc cằm của Kiều Mặc, cười : "Có phải hai?"

      "Bé cưng ngoan!"

      " phục các ngươi....." Xuyên Quân bất đắc dĩ trợn mắt lên nhìn hai em nhà kia thân mật bên nhau.

      A Nại đồng tình vỗ vai Xuyên Quân, lời thấm thía thở dài:

      "Xuyên Quân, chú xem Kiều Kiều nhà chúng ta còn thế mà... chú ý học tập vài điểm tốt vào..."

      Kiều Kiều quay đầu hướng Kiều Mặc cười ngọt ngào, sau đó lại cúi đầu ăn cơm. Cánh tay Kiều Mặc đem ôm eo tự chủ được nắm chặt lại, cuộc sống như vậy cũng rất hạnh phúc, căn phòng ấm áp, công việc vất vả chút, vài người em lương thiện gắn bó, quan trọng nhất là còn có bé cưng đáng của mình, bản thân mong gì nhiều, chỉ cần như vậy là đủ rồi, như vậy cũng tốt lắm, như vậy thôi cũng rất hạnh phúc rồi....
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14: Cha

      Edit: Cát Chan

      Beta: Bess

      Làm việc sứt đầu mẻ trán cả ngày, Kiều Mặc rời khỏi cửa hàng sửa xe Thịnh Hành lúc trời sập tối. tay xách túi đồ dùng thường ngày, tay kéo Kiều Kiều quẹo vào con đường có cánh đồng . Từ nội thành đến vùng ngoại thành giống như ngang qua hai thế giới, có tiếng còi xe ồn ã, có đèn màu nhấp nháy lóa mắt, xung quanh tĩnh lặng, ánh trăng sáng trưng, khí lành lạnh, làm cho tinh thần con người sảng khoái, vơi những mệt mỏi của cuộc sống thực tại. Ngõ yên tĩnh kì lạ, Kiều Kiều nhát gan, dựa vào Kiều Mặc gần. Kiều Mặc thân mật nắm bả vai của bé, giọng :

      "Bé cưng, cuối tuần dẫn em đến núi Lam Sơn chơi."

      " ? Giờ cây mai nở hoa rồi nhỉ, đẹp lắm cho coi. biết tuyết núi tan chưa? Nước sông chắc là còn đóng băng rồi..."

      Vườn Mai Lam Sơn là trong những công viên của thành phố Lăng Hải. Bình thường nơi đây cho người dân tham quan miễn phí. Tháng chạp trời đông giá rét, phả khí lạnh căm căm, bóng cây tịch thầm tỏa hương thơm ngát, vẻ đẹp ấy thế mà tranh với sắc xuân hồng, tuyết làm nổi bật sắc hồng, hoa mai làm rực rỡ màu tuyết, cảnh vật thêm bao nhiêu đường nét hài hòa đẹp đẽ, lộng lẫy đến nỗi rung động lòng người. Ngay cả Kiều Mặc nghỉ học cũng mấy năm, chẳng có chút tế bào thưởng thức nào cũng bắt đầu thích mê Vườn Mai Lam Sơn. Hằng năm, khi hoa mai nở rộ, quấn Kiều Kiều như cái bánh chưng, rồi dẫn bé lên núi ngắm mai. Xuyên Quân thường móc rằng học đòi văn vẻ. Nhưng ai cấm người nghèo thư giãn giải trí chứ, thể dẫn bé cưng du lịch tiêu tiền vô tư, nhưng dư sức dẫn dạo Vườn Mai Lam Sơn.

      " hai... Hai năm rồi chúng ta , hai nghĩ cây mai có cao lên nhiều lắm ?" Bé ngửa đầu nhìn hai, mắt to trong màn đêm tỏa ánh sáng lấp lánh. Kiều Mặc vỗ vỗ làn da lành lạnh khuôn mặt bé, khẽ cười : "Hai năm rồi nhỉ, cây mai chắc chắn cũng cao lên như bé cưng vậy."

      Cuộc sống cứ như trở lại trước đây, đơn giản mà hạnh phúc. Hai năm ngục tù như đoạn nhạc đệm, dần dần xóa nhòa trong tâm trí, ngoại trừ mảng da đầu bị cạo trọc rỉ máu đến tím xanh lại vẫn còn đó.

      " hai... Nhìn nè..." Kiều Kiều vô thức chạy đến cửa nhà, lại bị bóng đen ngồi trước cửa làm hoảng sợ chạy ngược vào trong. Bóng đen lắc lư lắc lư đứng lên. Đó là người đàn ông bẩn thỉu, lưng hơi cong, áo khoác cũ nát, tóc tai râu ria xồm xoàng nhìn mặt, uống đến say khướt , mùi rượu tỏa ra nồng nặc, tay còn cằm hẳn vỏ chai rỗng tuếch. Kiều Mặc đến gần, lạnh lùng liếc lão ta cái, nhanh chóng kéo Kiều Kiều vòng qua người lão mở cửa vào nhà. Lão ngờ mình gặp lại Kiều Mặc. Khi thấy đến gần, lão hơi lùi bước chân, thoạt nhìn lão có chút sợ . Thấy Kiều Mặc vờ như thấy mình, lão vội vàng cười tươi rói, cất giọng giả lả:

      "A Mặc, con ra tù ..." Giọng có chút run run, biết là vì đêm đông giá lạnh, hay vì sợ hãi.

      Bước chân Kiều Mặc dừng lại chút, lạnh lùng cười: "Sao thế? Thua hết tiền rồi à?"

      "... ... phải..." Người đàn ông túm lấy góc áo dơ bẩn của mình, lòng có chút gấp gáp.

      " phải?" Kiều Mặc quay đầu lạnh lùng nhìn lão ta, sau đó lấy tiền từ trong túi quăng xuống trước mặt lão. Người đàn ông nằm úp sấp xuống đất, vội vàng nhặt lấy từng tờ tiền nhét vào túi áo. Sau đó lão đứng dậy cười nịnh nọt rồi nhanh chóng rời . Thấy lão ngang qua mình, Kiều Kiều nắm chặt tay Kiều Mặc, đồng thời bé vùi mặt vào hông Kiều Mặc dám nhìn lão. Lão ta liếc mắt nhìn Kiều Kiều, chửi thầm trong miệng:

      "Thứ con hoang!"

      Lời còn chưa dứt, cổ lão ngay lập tức bị bàn tay to như kìm cắt sắt bóp chặt. Trong màn đêm sâu thẳm, gương mặt Kiều Mặc mờ mờ ảo ảo, chỉ riêng đôi mắt tức giận cùng cực là nổi bật đến đáng sợ. Hai tay lão ta nắm lấy tay Kiều Mặc, ý định gỡ cái kìm sắt khiến lão khó thở muốn điên. Vấn đề là lão chỉ phí sức mà thôi.

      " hai..." phẫn nộ của Kiều Mặc khiến lòng Kiều Kiều dấy lên nỗi sợ hãi. Bé cẩn thận nắm góc áo của , lay .

      "Biến khỏi tầm mắt của tao !" Kiều Mặc nghiến răng nghiến lợi . chịu đựng lão ta đủ rồi. Vừa rồi chỉ muốn bóp chết lão ta luôn cho rảnh nợ.

      Lão bị ném mạnh xuống đất, mặt mũi bầm dập. Dù vậy, lão vẫn nhanh chóng đứng dậy, chạy xa, vừa chạy vừa chửi.
      thèm quan tâm mấy câu nguyền rủa ác ý của lão, Kiều Mặc ôm Kiều Kiều vào nhà, rồi đặt bé lên sô pha. quỳ chân xuống, thấp giọng hỏi:

      "Hai năm nay lão ta thường xuyên đến đây đúng ?"

      " có..." bé cúi thấp đầu, dám nhìn người ngồi trước mặt.

      " dối!" Ánh mắt hơi run, càng hạ giọng xuống. Kiều Kiều ngẩng đầu, mắt nhòe nước nhìn Kiều Mặc, uất ức gật gật đầu.
      Hai mắt Kiều Mặt muốn long lên sòng sọc. ôm bé vào lòng, nghe bé uất ức khóc kể:

      "Ông ta là người xấu... tự nhiên xông vào nhà mình, bới tung đồ đạc cả lên... Ông ta còn mắng em là thứ con hoang, do hai nhặt về ... Ông ta còn đánh em, bắt em được với hai... hai, ông ta là người xấu, là người xấu..."

      Nghe Kiều Kiều khóc kể, Kiều Mặc tức giận đến cả người phát run, nắm cánh tay em cứng ngắc. gác cằm lên đỉnh đầu của em , cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt lạnh buốt:

      "Đúng, lão ta là người xấu!"

      Lão chỉ là người xấu, mà còn là tên khốn nạn, vô lại, lưu manh. Nhưng cái tên cầm thú còn bằng đó lại là cha ruột . Lão từng say rượu đánh người, mắc tội hiếp dâm bị bắt vào tù, nghiện bài bạc đến tán gia bại sản. Người mẹ vô trách nhiệm theo trai bỏ nhà biệt xứ, để lại đứa con trai mười tuổi ngày ngày đối mặt với tên vừa nát rượu, vừa nghiện bài bạc, lại dâm dê, đểu cáng. chịu nổi những trận đòn vô cớ hung hiểm của lão, Kiều Mặc cãi nhau với lão trận. Bây giờ trưởng thành rồi, thân thể khỏe mạnh. Lão ta dần sợ hãi mỗi lần đứng trước mặt . Đến khi Kiều mặc dần quên tồn tại của lão, hôm nay lão lại xuất , biết xấu hổ xin tiền , lại còn ác độc nhục mạ bé cưng của . Chỉ cần nhớ đến tên khốn đó, tưởng tượng đến cảnh lão ngừng quấy rối Kiều Kiều trong suốt hai năm liền, hận đến run người, tởm lợm muốn chết. Nếu có thể, muốn vặn cổ lão. Thằng già khốn nạn chết tiệt!

      "Sau này, hai để ai bắt nạt bé cưng cả." Bàn tay thô ráp nhàng xoa nước mắt của bé. Kiều Mặc cảm thấy lòng hơi chua xót.

      vẫn chưa thể cho bé cuộc sống an toàn ấm cúng. từng nghĩ mình sống tốt dù dựa vào cha mẹ. Thậm chí, chắc chắn mình nuôi đứa bé mới sinh ngày ấy trở thành dễ thương có nụ cười hồn nhiên hạnh phúc. Nhưng tại, Kiều Mặc nhìn bé trong lòng mình, cảm thấy bản thân thể làm điều đó tốt. Bé cưng của so với bạn bè cùng tuổi gầy hơn rất nhiều nhưng lại vừa giỏi giang, vừa hiểu chuyện. Nhưng đối với Kiều mặc những thứ đó chẳng có gì đáng tự hào, đáng để vui vẻ, bởi vì điều đó nhắc nhở , bé cưng thể như những đứa trẻ khác, có thể nũng nịu, có thể ham chơi, có thể tiêu tiền mua thứ bé thích, làm điều bé muốn. Bé phải làm việc nhà, chăm sóc cho , thậm chí cả đám bạn bè của , ngay tới cả lúc bé bị mắng cũng chẳng dám với lời mà cứ thầm chịu đựng...

      Nhiều năm về sau, người con ấy ôm chặt và ấm. nhắc lại những ngày trải qua cùng dưới gian nhà . Trong sâu thẳm trái tim, luôn muốn bày tỏ: "Nếu , có lẽ em chết dưới trận tuyết mùa đông năm ấy." biết ơn hay ỷ lại . Bọn họ chỉ biết rằng: Nếu họ gặp nhau, bên nhau, bánh răng thời gian thể chuyển động nữa, cuộc sống của họ dừng lại ở khoảnh khắc nào đó...
      Huỳnh Thượng Hỷlovenovel thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 15: Đánh nhau

      Edit: Gia Lăng Tần

      Beta: Bess
      Đó là cuộc sống của Kiều Mặc. Buổi sáng còn thực thỏa mãn cảm khái mình thực hạnh phúc, đến buổi tối lại phát luôn có người hoặc chuyện nào đó nhảy ra phá hoại hạnh phúc của , hơn nữa mọi chuyện lại giống như pháo liên châu, châm lửa là nổ lèo, lại càng thể cứu vãn được. thậm chí còn có thời gian để thở, phát mình chẳng còn gì cả.
      Ngoài ý muốn, Kiều Kiều lại đánh nhau với bạn học, nghĩ cũng biết, chuyện có thể khiến bé nổi giận nhất định là có liên quan tới Kiều Mặc.

      Sắp tới kỳ thi cuối học kỳ, Kiều Kiều dạo này rất chịu khó học tập. Buối sáng hôm đó, vừa mới bước vào lớp, cảm thấy khí rất khác thường. Mấy bạn học tụ lại chỗ thầm với nhau, thỉnh thoảng còn lén đưa mắt nhìn bé. Kiều Kiều cũng để ý tới bọn họ, tới chỗ mình ngồi. Cổ Diệc Tiêu ngồi cùng bàn vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chẳng thèm để ý tới ai. Kiều Kiều khỏi nhìn theo tầm mắt của cậu ta cái, lại chỉ thấy dãy phòng học sừng sững, nào có cái gì đẹp mà nhìn chứ?

      "Kiều Kiều, Kiều Kiều..." Bàn Tiểu Hổ vừa hô vừa chạy vào lớp, chạy thẳng tới trước mặt Kiều Kiều, dựa vào bàn mà thở dốc.

      "Làm sao vậy, Ú?"

      "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé, hì hì..." Bàng Tiểu Hổ ngượng ngùng nghiêng nghiêng đầu, dường như ban nãy cậu hô to quá phải.

      "Chỉ vậy thôi à?" Kiều Kiều hơi bực, thế thôi mà cứ làm như có chuyện gì to tát bằng.

      "Chỉ vậy thôi, hì hì..." Bàn Tiểu Hổ ngây ngô cười, quay lại chỗ ngồi của mình.

      Giờ học trôi qua rất nhanh, Kiều Kiều luôn cảm thấy khí trong lớp là lạ, các bạn dường như thường lén chỉ trỏ bàn tán sau lưng bé. Tới lúc ăn cơm trưa, rốt cuộc bé cũng biết được nguyên nhân.

      Trong nhà ăn của trường học, Kiều Kiều, Bàn Tiểu Hổ, La Lạc, Hướng Nam bốn người ngồi cùng bàn, đặt hộp cơm chuẩn bị sẵn bàn. Bàng Tiểu Hổ kêu to tiếng, nhanh chóng đoạt lấy hộp cơm của Kiều Kiều, đẩy hộp cơm của mình cho bé:

      "Kiều Kiều, chúng mình đổi hộp cơm nhé, cậu nếm thử tay nghề của mẹ mình ."

      Hướng Nam thực khinh bỉ nhìn cậu ta, lại gật lấy hộp cơm bày lên bàn, lớn tiếng : "Mỗi người ăn miếng….Xem ai ăn nhanh hơn!" Vừa dứt lời, cậu bé giơ tay giật lấy hai chiếc bánh nướng bí đỏ, nhét vào miệng. Bàn Tiểu Hổ xông lên tranh cướp với cậu bé, cả hai náo loạn túi bụi tới mức gà bay chó sủa.

      Kiều Kiều cũng kệ bọn họ, bé cùng La Lạc ngồi bên, cách xa chiến trường, chậm rãi ăn cơm. Lúc ngẩng đầu, bé lại nhìn thấy Cổ Diệc Tiêu bưng hộp cơm tới. Cậu ta dường như tìm chỗ yên tĩnh để ăn cơm, lại thấy bàn nào cũng có bạn học tốp năm tốp ba ngồi rồi, lông mi bất giác nhíu lại chút tỏ vẻ chán ghét.

      "Cổ Diệc Tiêu! Đến bên này ngồi." Kiều Kiều đứng lên vẫy vẫy tay với cậu ta. Tuy rằng cậu ta có chút quái gở, thèm để ý tới người khác, nhưng bọn họ dù sao cũng là bạn ngồi cùng bàn, phải giúp đỡ nhau mới đúng.

      Giọng của bé rất trong trẻo, thực dễ dàng hấp dẫn chú ý của cậu. Cổ Diệc Tiêu nhìn thấy hai cậu bé náo loạn kia, cũng định tới gần, nhưng bé kia lại chạy tới trước mặt cậu, do dự kéo cậu ngồi xuống cùng.

      "Cùng ăn cơm !" Kiều Kiều lấy lại hộp cơm của mình, đặt trước mặt cậu ta, nhưng cúi đầu nhìn, lại phát ra hộp cơm chẳng còn lại bao nhiêu. bé bất mãn nhìn về phía Bàn Tiểu Hổ cùng Hướng Nam, lại phát hai cậu bé cũng bất mãn nhìn mình tỏ vẻ tức giận, sao lại gọi cậu ta đến cùng ăn chứ?

      "Sao cậu mua ít đồ ăn vậy?" Kiều Kiều nhìn hộp cơm của Cổ Diệc Tiêu, khỏi thắc mắc.

      Cổ Diệc Tiêu cúi đầu, gẩy gẩy thức ăn, lại ăn miếng nào, giống như nghe thấy câu hỏi của Kiều Kiều, qua lúc lâu mới thốt ra hai chữ: "Khó ăn!"

      Mấy cậu nhóc kia sửng sốt, chợt cười phì, rốt cuộc cũng tìm được đồng minh để lên án.

      "Đúng vậy, đúng vậy, rất khó ăn, còn bằng nửa đồ ăn mẹ mình làm, so với Kiều Kiều càng kém xa." Bàn Tiểu Hổ là người đầu tiên công kích.

      "Hôm kia, Tiểu Trúc còn nhìn thấy cọng rau dính con sâu xanh, , là nửa con, nửa còn lại bị cậu ta nuốt mất..."

      "Hướng Nam, cậu nghe thực ghê tởm!!!"

      "Mình bao giờ ăn đồ ăn đầu bếp béo kia làm cả, ông ấy cho muối căn bản cần nhìn..."

      Ngay cả cậu bé hiền lành ít lời như La Lạc cũng nhịn được mà càu nhàu: "Cái chị múc cơm rất hung dữ, múc cơm cái kiểu gì mà làm thức ăn bắn tung tóe, còn mắng người ta nữa..."

      "..."

      "..."

      Mấy cậu bé vừa càu nhàu kể tội, vừa ăn cơm, cũng rất vui vẻ. Cổ Diệc Tiêu hiển nhiên gia giáo vô cùng tốt, hoặc là do tính tình cậu bé đạm mạc, chen vào, nhưng cũng chậm rãi cùng mọi người ăn cơm. Kiều Kiều nhìn chỉ thấy cậu bé ăn mấy thức ăn thanh đạm, chạm tới tôm cá. hai , tôm cá mới giàu chất dinh dưỡng, ăn vào mới cao lên được.

      "Cậu thích ăn cái này à?" Kiều Kiều chỉ vào con tôm bóc vỏ hỏi.

      Cổ Diệc Tiêu gật gật đầu, nhiều lời chữ.

      " mình ăn tôm mới cao..." Nhận thấy mình còn cao hơn cậu ta cái đầu, Kiều Kiều càng cảm thấy hai đúng.

      "Dị ứng!" Lại là hai chữ ngắn gọn. Nhưng Kiều Kiều lại chợt cảm thấy cậu ta cũng khó gần như vẻ bề ngoài. bé thực thân thiết gạt rau trong hộp cơm của mình sang cho cậu, cười vui vẻ:

      "Vậy cậu ăn cái này !"

      Cổ Diệc Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của ngẩn ra, đúng là khách khí.

      "Kiều Kiều, cho phép bạn ngồi ăn cơm cùng bạn Cổ Diệc Tiêu!" khí vui vẻ lại bị giọng chói tai phá vỡ.

      Kiều Kiều ngẩng đầu, nhìn Tần Tư Tư khó hiểu, chẳng hề để ý :

      "Vì sao chúng tớ thể cùng ăn cơm?"

      Tần Tư Tư cũng để ý tới Kiều Kiều, ngược lại đến trước mặt Cổ Diệc Tiêu, nghiêm trang :

      "Bạn Cổ Diệc Tiêu, bạn đừng tới gần bạn ấy, mẹ mình , trai bạn ấy là tội phạm, từng giết người, vừa mới ra tù đấy." xong bé khinh miệt đảo ánh mắt nhìn Kiều Kiều.

      "Cậu bậy. hai tớ phải tội phạm. hai tớ giết người!" Kiều Kiều mạnh mẽ đứng lên, lực đạo lớn khiến cái ghế dựa phía sau bị đổ xuống.

      "Tần Tư Tư, cậu đừng có bậy!"

      "Đúng thế, cậu hươu vượn gì đấy!" Bàn Tiểu Hổ cùng Hướng Nam thực trượng nghĩa đứng lên bảo vệ Kiều Kiều. La Lạc nhát gan, cẩn thận kéo tay Kiều Kiều, lại phát Kiều Kiều sớm nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh có thể nhìn thấy được ràng.

      "Tớ bậy, trai bạn ấy ngồi tù hai năm, mới được phóng thích, Kiều Kiều, tự bạn xem có đúng thế ?"

      Kiều Kiều gắt gao cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Tần Tư Tư đắc ý dào dạt. nhóc nhìn thấy Kiều Kiều tức giận, lại càng cố ý trêu tức:

      " trai bạn ấy còn cạo trọc đầu, giờ cả ngày nằm dưới gầm xe sửa xe cho người ta, bẩn thỉu như kẻ ăn mày..."

      " được bậy về hai tớ!" Kiều Kiều lạnh lùng quát tiếng, bổ nhào vào Tần Tư Tư, hai người túm lấy nhau mà ẩu đả. Bàn Tiểu Hổ, Hướng Nam vội chạy lên kéo hai người họ ra, La Lạc cũng chạy tới giữ chặt Kiều Kiều, các học sinh trong nhà ăn cũng vây lại xem, Tần Tư Tư lại càng kiêu ngạo.

      "Kiều Kiều là đứa trẻ mồ côi được nhặt về. Ba mẹ cậu ấy cần cậu ấy, trai cậu ấy là tội phạm, cậu ấy được tội phạm nuôi..."

      "Cậu bậy, tớ phải… tớ phải… hai tớ phải tội phạm..." Cặp mắt to tràn đầy nước mắt, hàm răng cắn chặt, Kiều Kiều giãy khỏi Bàn Tiểu Hổ cùng Hướng Nam, lại lần nữa lăn vào đánh nhau với Tần Tư Tư, lần này mặc cho ai cũng kéo ra. Đám bạn học vây quanh xem, có người có lòng tốt đứng ra ngăn cản, cũng có người tránh xa bên, có người chỉ đứng xem náo nhiệt.

      Cổ Diệc Tiêu đứng ngoài nhìn hai bé đánh nhau, hơi nhíu mày, xoay người rời khỏi nhà ăn.

    5. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      mình thích sủng và ngược nam<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :