1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

KIỀU MẶC NGÀY ẤY - Bắc Thiếu (Chương 44/108) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5: Hoảng hốt

      Edit: Gia Lăng Tần

      Beta: Cát Chan, Kim Hoàn Lương

      miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên, Lý Ương nhìn dãy số hiển thị màn hình, khóe miệng bất giác cong thành nụ cười...

      "Làm sao vậy, nhóc?"

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Kiều Kiều nức nở: " Ương… thấy hai đâu cả ... Em ngủ, tỉnh lại thấy ấy đâu hết..."

      Trong giọng tràn đầy lo lắng và sợ hãi, khiến người ta nghe mà cảm thấy đau lòng: "Nhóc, đừng có gấp, hai em tối nay ăn với Ương, giờ chắc đường về nhà rồi, em ở mình thấy sợ phải ?"

      "Vâng..."

      Lý Ương có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Kiều Kiều tại vừa đáng lại vừa đáng thương, ôm điện thoại cuộn thành dúm nho ghế sofa, khuôn mặt gục xuống đầu gối, nước mắt long lanh.

      "Nhóc, đừng sợ, em bật hết đèn trong phòng lên, mở tivi lên nữa... Xem có thấy đỡ hơn ?"

      "Vâng, cám ơn Ương!"

      Lý Ương khẽ cười tiếng, gió lạnh đêm đông dường như cũng trở nên ấm áp hơn: " nhóc ngốc nghếch, Ương chuyện với em cho tới khi hai em về được ?"

      "Tốt quá..."

      "Chúng ta kể tiếp câu chuyện hôm trước nhé..."

      "..."

      Kiều Mặc đứng ở ven đường, trong tay cầm theo bánh bao, thịt xiên, đồ ăn vặt đủ loại mua ở quán gặp đường. Đêm mùa đông, gió biển thổi vào lạnh thấu xương, ban ngày mới có trận mưa tuyết lớn, buổi tối cũng có nhiều người ngoài đường, mấy người lái xe taxi sớm về nhà, chui vào chăn ấm đệm êm, ai lại chịu hành xác giữa buổi tối lạnh thế này chứ, cũng chẳng kiếm được thêm bao nhiêu tiền. Chỉ khổ cho Kiều Mặc, bắt được xe về nhà, mấy thứ đồ ăn trong tay đều lạnh, như thế này bé cưng làm sao ăn được ?

      " Kiều!" nhìn xung quanh, chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên cạnh , cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi ôn hòa tuấn lãng, Kiều Mặc nhìn người trong xe, cau mày suy nghĩ hồi lâu, hiển nhiên nhớ ra là ai cả.

      " Kiều thực dễ quên, buổi sáng hôm nay chúng ta vừa gặp nhau!" Chàng trai trẻ tuổi tuấn lãng nhàng cười, tốt bụng nhắc nhở.

      Kiều Mặc cẩn thận nhìn lại cậu ta, lại nhìn lướt qua chiếc xe sang trọng trước mặt, cuối cùng cũng nghĩ ra, cậu thanh niên này chính là trong hai người sáng nay đưa Kiều Kiều đón Kiều Mặc - Cổ Diệc Phàm, là cậu thanh niên cũng chính xác lắm, cậu ta năm nay vừa mới mười chín tuổi, nhưng phong thái tao nhã, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm giác rất chín chắn.
      "Là cậu à. Cảm ơn chuyện lúc sáng." Kiều Mặc phải là người thích kết giao bạn bè, nhất là với những người quen biết, vì thế thái độ hơi lạnh lùng.

      "Tôi là Cổ Diệc Phàm." Cổ Diệc Phàm xuống xe, đến trước mặt Kiều Mặc, thân thiện vươn tay ra: "Lúc buổi sáng vội quá, còn chưa kịp làm quen với ."

      Kiều Mặc thấy gã có vẻ quá mức thân thiện, cảm thấy hơi khó hiểu, hình như bọn họ quen biết nhau phải? ? chuyển mấy thứ cầm ở tay phải sang tay trái, đưa tay ra bắt chút cho có lệ.

      "Ngồi xe của tôi , vừa hay tôi cùng tiện đường!" Cổ Diệc Phàm cười hiền lành nhìn Kiều Mặc.

      "Tiện đường?" Kiều Mặc có chút khó hiểu, gã dường như biết khá về mình..

      " em rất đáng !" Trong đôi mắt sáng ngời của Cổ Diệc Phàm ánh lên ý cười, xoay người mở cửa xe cho Kiều Mặc.

      Kiều Mặc cũng chối từ, chỉ là lúc ngồi lên xe vẫn còn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, trở về nhất định phải nhắc nhở bé con ngốc nghếch kia chút, vừa mới biết người ta chưa được bao lâu mà cái gì cũng hết cho họ nghe, coi chừng có ngày bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

      Xe chậm rãi chạy, Kiều Mặc thích nhiều, hai người cũng có chuyện gì để với nhau cả, trong xe vô cùng yên tĩnh, Cổ Diệc Phàm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kiều Mặc từ nãy tới giờ vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bàn tay nắm chặt tay lái, hơi do dự hỏi: "Em sao chứ?"

      Kiều Mặc lập tức quay đầu nhìn gã, ánh mắt nghi hoặc lại sắc bén, trầm giọng hỏi: "Cậu thế là sao?"

      Cổ Diệc Phàm sửng sốt, lập tức thành khẩn xin lỗi: "Sáng nay đường đông quá, lúc qua đường kịp phanh lại nên đụng ngã em , bé vội đón nên nhất định chịu đến bệnh viện kiểm tra..."

      Cổ Diệc Phàm thêm được gì, bởi vì vẻ mặt Kiều Mặc cực kỳ nặng nề, ánh mắt hung dữ, cắn chặt hàm răng, hai đấm nắm chặt, toàn thân căng cứng vì tức giận và lo lắng.

      "Thực có lỗi..." Cổ Diệc Phàm ngờ Kiều Mặc lại phản ứng như vậy, nhất thời cũng biết phải gì nữa.
      Vẻ mặt Kiều Mặc lạnh tanh, hai đấm vẫn nắm chặt, thoáng thấy được gân xanh, qua hồi lâu, đột nhiên lạnh lùng : "Cho tôi mượn điện thoại!"

      Cổ Diệc Phàm vội vàng đưa di động cho , Kiều Mặc khẩn trương ấn dãy số, đầu bên kia truyền đến tiếng thông báo máy bận, lại gọi, đường dây vẫn bận, lại gọi...

      Tắt điện thoại, Kiều Mặc hung hăng đánh quyền xuống ghế, rủa thầm trong miệng: "Chết tiệt!"

      Kiều Mặc hạ kính ô tô xuống, gió lạnh thổi vào mát rượi giúp bình tĩnh lại. Tuy vậy, đầu óc lại bắt đầu nghĩ lung tung, lúc đường bé cưng dường như hơi khó chịu, lúc giơ tay hơi nhíu mày, chẳng nhẽ là vì bị đau ? Tự nhiên buổi chiều lại buồn ngủ, hay là do thoải mái... Mỗi suy nghĩ đều làm cho phát điên, trong lòng run rẩy, bàn tay lại tự chủ được nắm chặt khung cửa kính xe.

      Cổ Diệc Phàm gì thêm, chỉ lái xe chạy nhanh hơn. Xe quẹo vào khu phố , tốc độ bất giác chậm lại, tuyết đọng đường chưa được quét sạch. Đường cái trơn trượt lầy lội. Xe dám nhanh.

      "Dừng xe!" tiếng quát lạnh nặng nề kiên nhẫn vang lên, Cổ Diệc Phàm vội phanh lại, xe chậm rãi trượt, còn chưa dừng hẳn lại, Kiều Mặc mở cửa xe nhảy xuống, dáng vẻ vội vàng gấp gáp, chỉ chốc lát sau biến mất trong bóng đêm dày đặc.
      Cổ Diệc Phàm nhìn bộ ghế da rách toác, có chút ngây ngốc, buổi sáng bé đáng linh động kia ngồi chỗ đó, kiêu ngạo khen ngợi hai mình, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy nụ cười, thu hút ánh mắt của gã...

      Vội vàng đẩy cửa ra, tiếng "Bé cưng" nghẹn lại trong cổ họng. Toàn bộ đèn trong phòng đều bật lên, kênh hoạt hình tivi còn chiếu Tom & Jerry, bé bỏng cuộn mình sofa, áo ngủ rộng thùng thình đơn bạc, điện thoại ôm trước ngực, im lặng tiếng động. Kiều Mặc từ từ qua, ma xui quỷ khiến vươn tay thăm dò phía dưới mũi bé, nhất thời thở phào nhõm, vô lực ngã xuống sofa, sờ lên trán mới biết toàn là mồ hôi lạnh. Kiều Mặc nhếch miệng cười có chút tự giễu, làm sao vậy? Nghi thần nghi quỷ, ban ngày phải bé cưng vẫn mạnh khỏe sao? Làm sao có thể có chuyện gì? Đúng là thần kinh yếu, lo lắng quá mức...

      Yên lòng, mới nghe được trong điện thoại truyền đến giọng , nhàng lấy điện thoại trong tay bé ra, đưa lên tai nghe, sắc mặt Kiều Mặc từ nhõm dần dần lạnh

      "Ương tử!"

      "Ách... Kiều, về rồi?" Giọng hòa hoãn ấm áp đầu bên kia ràng tạm ngừng thoáng.

      "Ừ, trong khoảng thời gian này thực cám ơn cậu... Về sau... cần!"

      sofa “ưm” tiếng, quay người, thiếu chút nữa ngã xuống, Kiều Mặc ngẩn người lập tức bừng tỉnh, vội vươn tay kéo bé vào lòng, hơi lạnh quần áo khiến cho bé hơi co người lại chút, từ từ tỉnh lại. Kiều Kiều đưa tay dụi dụi mắt, ngẩng đầu mê mang nhìn Kiều Mặc, đợi tới khi thấy người trước mặt, lập tức gắt gao ôm cổ Kiều Mặc, sống chết buông tay.
      Kiều Mặc dùng bàn tay ấm áp của mình xoa cho ấm đôi chân lạnh lẽo của Kiều Kiều, bị bé gắt gao ôm cổ, lập tức nghẹn, ho khan kịch liệt: "Bé cưng... bé cưng... chút... chút..."

      Kiều Kiều vẫn ôm cứng chịu buông tay, qua hồi lâu, mới hơi hơi buông ra, ngẩng đầu giận dỗi nhìn Kiều Mặc, hai cánh môi phấn hồng mím lại, cặp mắt to ngập nước, lại cố gắng khóc. Kiều Mặc trìu mến vỗ lưng bé, khẽ thầm bên tai bé, nhàng mà kiên định: "Bé cưng đừng sợ, hai bao giờ bỏ bé cưng lại mình nữa!" Bàn tay to lớn chạm lên gương mặt nhắn của bé, nước mắt bé như bị chấn động lập tức rơi xuống, Kiều Mặc bối rối vội vàng xoa xoa khuôn mặt nhắn của : "Đừng khóc, bé cưng, đừng khóc..."

      hồi lâu, Kiều Kiều ngừng khóc, bình tĩnh trở lại, miệng chu lại, giơ tay kéo cái tay Kiều Mặc tác oai tác quái mặt mình xuống, vẻ mặt vui lên án " hai, tay vừa xoa chân cho em, giờ lại sờ lên mặt em thế à!"

      "Thế có sao đâu, chân bé cưng cũng đâu có bẩn!"

      Dứt lời nhấc bàn chân trắng trẻo bé kia lên, hôn chụt cái, lại vươn người lên muốn hôn vào mặt bé, Kiều Kiều nghiêng đầu né tránh, thở phì phì " hai, người toàn mùi rượu, hôi quá, được hôn em!"

      Kiều Mặc cố ý ôm bé lại, hôn cái mới lười biếng đứng dậy, vừa về phía nhà tắm vừa đắc ý dào dạt : "Vừa rồi biết ai cứ ôm cổ hai chịu buông tay ấy nhỉ..."

      Kiều Kiều thở phì phì đưa tay quệt chỗ bị hôn, trừng mắt như muốn khoét cái lỗ người kẻ chuyên chọc người ta tức giận kia, hai đáng ghét kia trước nay bao giờ chịu thiệt tí nào.

      Tắm sạch hết mùi rượu người, thay áo ngủ, toàn thân nhàng khoan khoái, Kiều Mặc vào phòng khách, phát nhóc kia ngồi sofa, vừa xem hoạt hình, vừa nhét bánh bao vào miệng, hai má phình ra, tay vẫn ngừng nhét, mắt lại nhìn con mèo đuổi con chuột dứt ra được.

      Kiều Mặc cười khẽ, nhóc kia ngủ cả chiều, đến đêm lại buồn ngủ nữa, buồn cười chọc ghẹo: "Bé cưng, cẩn thận kẻo sặc lên mũi đấy!"

      bé ngồi sofa vẫn tập trung tinh thần duy trì động tác, để ý tới lời trêu chọc của Kiều Mặc. Kiều Mặc chau mày, qua đó ngồi xuống: "Chắc lạnh mất rồi? Đừng ăn nữa lại đau bụng!"
      " lạnh, em vừa hâm nóng rồi!" Ánh mắt Kiều Kiều vẫn rời tivi, chính xác là dời mắt khỏi con chuột Jerry nghịch ngợm tinh quái.

      Kiều Mặc cau mày nhìn tivi, lại nhìn lại hứng trí bừng bừng kia, lúc này cảm thấy vô cùng bất mãn, bé cưng thích nhìn con chuột kia chứ buồn nhìn ? vươn tay ôm bé ngồi lên đùi mình, cánh tay sắt ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh kia, cằm gác lên đôi vai bé của bé, nhàng cọ cọ.

      Kiều Kiều quay đầu nhìn hai làm nũng, cười hì hì cầm cái bánh bao trắng như tuyết đưa đến bên miệng Kiều Mặc, Kiều Mặc lắc đầu, Kiều Kiều thu tay về đưa lên miệng cắn, hừ, vốn dĩ cũng định cho ăn đâu! bé cắn miếng, cái bánh bao quá to, miếng cắn được hết, vẫn còn hơn nửa. Kiều Mặc liếc mắt nhìn Kiều Kiều ăn vui vẻ, cặp mắt phượng hẹp dài xẹt qua chút xấu xa, quay đầu cắn luôn nửa cái bánh bao vẫn còn bên miệng bé, cùng bé miệng đối miệng ăn chung cái bánh bao. Bánh bao mềm mại, hương thơm ngọt ngào, làm cho Kiều Mặc nổi cơn thèm ăn. Vốn buổi tối cũng chỉ uống rượu chứ chưa ăn gì, bây giờ quả thực cũng thấy đói bụng, đưa tay cầm lấy cái bánh bao, nhét vào miệng. bé trong lòng lập tức rướn miệng lại muốn cướp nửa cái bánh của , hai cánh môi khẽ chạm vào, Kiều Mặc quả thực muốn rời , gương mặt tràn đầy vẻ ôn nhu, khỏi nhớ tới ngày bé đút cơm cho Kiều Kiều, nhóc kia đói bụng chờ được, cứ túm lấy áo , đứng trong lòng mà lẫm chẫm tiến đến sát miệng đòi cơm, đáng muốn chết...

      nhóc tinh thần sáng láng hề buồn ngủ nhưng cuối cùng cũng bị kéo khỏi Tom & Jerry, phải về phòng, ngồi xếp bằng chiếc giường quá to dành cho hai người, cặp mắt to đen láy lúng liếng di chuyển, nhất định chịu nằm xuống. Kiều Mặc nằm bên, híp mắt nhìn bé, chậm rãi hỏi: "Em có ngủ hay ?" Bởi vì nằm, thanh có chút trầm thấp.

      " hai, em vừa tỉnh mà, giờ vẫn chưa buồn ngủ..." Kiều Kiều kéo kéo cánh tay làm nũng. Kiều Mặc bất đắc dĩ mà nuông chiều nhìn bé, đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt tối sầm lại, lập tức ngồi dậy, kéo bé sát lại, vội vàng cởi cúc áo ngủ của bé: "Bé cưng, bị thương ở chỗ nào, để hai nhìn xem nào?"

      Kiều Kiều giữ chặt tay Kiều Mặc, trong mắt đầy vẻ vô tội, nghi hoặc hỏi: "Em đâu có bị thương chỗ nào?"

      Kiều Mặc trừng mắt nhìn bé, còn dám giả ngu!

      "Lúc buổi sáng em bị làm sao?" tiếng quát lạnh, bé lập tức chột dạ cúi đầu, giọng thầm " đáng lo đâu mà..."

      "Có nặng phải xem mới biết được!" Kiều Mặc nặng nề, nhưng động tác lại rất nhàng cẩn thận, kéo bàn tay bé xuống, nhanh chóng cởi áo ngủ của bé ra, thân thể bé lập tức ra trước mặt . Kiều Kiều có hơi lạnh, bất giác co người lại, Kiều Mặc ôm bé vào lòng, cẩn thận kiểm tra, lưng, cánh tay, đùi chỗ nào cũng có vết thâm tím, đầu gối còn bị xước mảng. Sắc mặt Kiều Mặc trầm xuống, như thế này mà còn đáng lo? lấy từ ngăn tủ ở đầu giường ra hộp thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên vết thương của bé. Bàn tay nhàng xoa, trong mắt đầy vẻ đau lòng, bé mà ôm trong lòng quả thực rất gầy, còn có thể nhìn thấy xương sườn nữa, mười tuổi, vậy mà thoạt nhìn lại giống như chỉ có bảy, tám tuổi vậy. Thoa xong thuốc, Kiều Mặc ôm Kiều Kiều nằm xuống, nhàng :

      "Ngày mai hai đưa em đến bệnh viện kiểm tra chút."

      " cần kiểm tra đâu, ngày mai em còn phải đến trường..."

      Tiếng phản đối của bé ngày càng , bởi vì cảm thấy được Kiều Mặc lo lắng lẫn tức giận, bé lập tức nhích lại bên cạnh Kiều Mặc, bàn tay bé đặt trước ngực , nhàng câu " hai, em sao!"

      Kiều Mặc thở dài, nắm chặt bàn tay bé, gì nữa. Ban đêm yên tĩnh, phòng ngủ ấm áp, hai ôm trong lòng, bé rất nhanh ngủ mất, hơi thở ấm áp trong ngực, làm cho Kiều Mặc cảm thấy an tâm, ngón tay thon dài nhàng chạm lên khuôn mặt say ngủ kia, lần lại lần, trong đêm tối vang lên tiếng thở dài khe khẽ, bé cưng...

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6: Đến trường

      Edit: Cát Chan

      Beta: Kim Hoàn Lương

      Sáng sớm mùa Đông, khí trong lành nhưng lạnh buốt. Đồng hồ báo thức nằm im lìm, tay Kiều Mặc xách chiếc cặp to sụ, tay khác nắm lấy bàn tay bé của em xinh xắn, vừa vừa lải nhải dặn dò. Đứng bên cạnh, bé hớn hở nghĩ đâu đâu, biết có nghe lọt tai chữ nào nữa.

      "Cháu chào ông Bảy!" Bé xinh xắn kéo tay ông đẹp trai, mặt mày tươi rói đến chào ông lão hàng xóm.

      Ông Bảy tuổi lớn, nhưng xương cốt còn mạnh khỏe, đầu óc minh mẫn lắm, sáng sớm nào ông cũng tự mua bữa sáng. Hôm nay trùng hợp lại gặp hai em, ông dừng bước, cười hiền lành:

      “Cháu đến trường đấy à..."

      "Dạ!" Kiều Kiều gật đầu mạnh, lắc lắc cánh tay Kiều Mặc, mỉm cười ngọt ngào. " hai đưa cháu đến trường ạ!"
      Kiều Mặc nhìn bộ dạng sướng rơn của Kiều Kiều, cười âu yếm, đồng thời kính trọng nghiêng đầu chào ông lão đứng trước mặt: "Chào ông Bảy!"

      "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi..." Ông Bảy vui mừng nhìn hai em, cười đến nỗi nếp nhăn mặt nhăn tít lại: "Cháu mau đến trường . Nhớ khi nào rảnh qua nhà ông chơi, ông kể chuyện cho cháu nghe..."

      "Dạ, thưa ông cháu ạ!" Nghe ông Bảy , Kiều Kiều cười gượng gạo, vội vàng kéo Kiều Mặc – lúc này phì cười trong bụng – chạy khỏi ngõ ...

      Kiều Kiều đeo cặp xách to sụ dọc theo chân tường, đến phòng học lấp ló ở cửa phòng. Đúng là vào tiết học rồi. Các học sinh chú ý nghe giáo giảng bài. Kiều Kiều định thừa dịp giáo viết bảng chạy vào chỗ ngồi. Ai bảo bé xin nghỉ ngày lại nghỉ tuốt luốt luôn bốn ngày chi. Hôm nay vừa học lại vô lớp muộn, haiz! Chắc chắn là bị phê bình rồi. Đôi mắt lúng luyến chuyển động, ‘oạch’ tiếng chạy như bay đến mục tiêu, may là vị trí của bé ở bàn trong cùng dãy cuối, bé đành cúi gập lưng chạy dọc theo dãy bàn cuối, từ từ tiến đến chỗ ngồi của mình. Phòng học vang lên vài tiếng xì xầm khe khẽ, số bạn còn che miệng cười khúc khích. giáo nhận ra khác thường của lớp, quay đầu nhìn thoáng qua, mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Phòng học rốt cục yên tĩnh. Vì vậy, tiếng thầm trò chuyện của hai bạn ở cuối lớp trở nên mồn .

      "Kiều Kiều, Kiều Kiều, cuối cùng cậu cũng học lại rồi!"

      “Ú ơi, báo cho cậu biết tin tốt, tớ về rồi!"

      " hả? Vậy cậu có làm 'trân châu xíu mại' cho tớ ? Cậu hứa với tớ khi nào hai cậu về cậu làm cho tớ ăn mà!"

      "Làm, làm rất nhiều luôn í, trong cặp tớ này, nhưng Ú à, cậu béo như vậy rồi mà cứ ráng ăn cho cố vô!"

      "Cậu mới gầy kìa, ăn ít nữa chứ, tớ giúp cậu ăn thôi mà. Đúng rồi, Kiều Kiều sao cậu nghỉ học lâu vậy?"

      "Hôm đó tớ bị xe tông..."

      "Cái gì!" Bàng Tiểu Hổ - biệt danh Ú - chưa kịp hét lên bị Kiều Kiều che miệng lại, đồng thời kéo cậu ta ngồi thụp xuống dưới bàn. tại, hai đứa chắc chắn rằng ở dưới bàn là nơi an toàn để hai đứa chuyện phiếm.

      "Suỵt, cậu thôi, hai dẫn tớ bệnh viện kiểm tra rồi, có bị gì đâu. Nhưng hai tớ lo lắng thái quá nên cứ bắt tớ ở nhà, hôm nay tớ phải lầu bầu với ảnh suốt ảnh mới cho học đấy..."

      "Hừ, hai cậu làm gì mà quản cậu lắm thế... Cậu biết đấy chứ, lớp chúng ta có đứa mới chuyển tới tên là Cổ Diệc Tiêu. Nó chiếm bàn của cậu mất rồi." Bàng Tiểu Hổ tỏ vẻ thần bí mật báo tình.

      "Cái gì!" Lúc này đổi thành Kiều Kiều hét lớn, Bàng Tiểu Hổ nhanh nhảu lấy tay che miệng bé lại. Tiếc là cậu rất béo, động tác chậm chạp, thế là công cốc."Gì vậy trời?! Cậu ta tự nhiên chiếm luôn vị trí của tớ và cậu là thế nào?!"

      "Đúng đó! Chúng ta đều ghét tên đó..."

      Giáo viên Ngữ Văn là họ Mao hơn bốn mươi tuổi, dáng người béo núc ních, bình thường trong có vẻ tốt bụng, nhưng có lẽ thời kì mãn kinh của bà đến, bà bắt đầu dai, lại còn siêu khó tính. Lúc này, bà ta muốn phát điên, hơi thở loạn xà ngầu, vì bà tìm mãi thấy chính xác đứa nào rầm rì chuyện. Tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn mặc dù biểu cảm khuôn mặt có chút kì quặc, giống như cố nén điều gì đó, môi đứa nào đứa nấy cũng mím chặt lại. giáo Mao nhìn quanh quất cả phòng học mấy lần vẫn tìm ra hai đứa học sinh nghịch ngợm ấy.

      "Thưa , Bàng Tiểu Hổ và Kiều Kiều lén lút ngồi ở dưới bàn chuyện ạ!" Bỗng nhiên giọng trong trẻo của trẻ con vang lên "mách lẻo", đồng thời làm cho tiếng xì xào của hai bạn trẻ im bặt. buộc đuôi ngựa đứng lên, chỉ vị trí của Bàng Tiểu Hổ. bé xinh xắn ngẩng mặt kiêu ngạo. Tần Tư Tư là lớp trưởng của lớp Kiều Kiều, đồng thời cũng là con của giáo chủ nhiệm. Dù vậy, bé này chẳng thừa hưởng chút khí chất nào từ gia đình có tiếng văn chương của nó, điềm đạm có, lịch tao nhã càng . Mới tí tuổi đầu học đòi tính xấu của mẹ, ở lớp chuyên hóng tin tức về lẻo mép với mẹ, ngày nào cũng lia mắt bốn phương tám hướng bắt lỗi bạn học. nhìn phát ghét.

      "Ba" tiếng, giáo Mao hất hết sách vở bàn xuống, gào lên: "Bàng tiểu Hổ, Kiều Kiều. Hai đứa mau đứng lên!"

      Khi nghe Tần Tư Tư mách lẻo, hai đứa trẻ sợ hãi dám tiếp nữa. Tiếng gào của giáo khiến cả hai đứa run bắn, chút suy nghĩ liền đứng thẳng dậy.

      "Ôi!"

      "Ôi!"

      Hai tiếng rên đồng thời vang lên. Hai đứa trẻ còn chưa kịp đứng thẳng, hai cái đầu va mạnh vào bàn, ngã oạch xuống nền đất. Cả lớp cười vang, gập lưng nhìn hai người vỗ tay rầm rầm.

      Hai người cố hết sức nhô đầu lên khỏi bàn, tay phủi bụi đất áo, tay xoa đầu đau ỉ. Gõ bàn vài lần, học sinh vẫn cười ngừng, gương mặt phúc hậu của giáo Mao đỏ ửng, cục tức nghẹn trong bụng rốt cục bùng nổ:

      "Cái lớp này hết ! Bàng tiểu Hổ, Kiều Kiều ra ngoài đứng phạt cho tôi! Lập tức, ngay lập tức!"

      Kiều Kiều cúi đầu. còn chưa tháo cặp xuống nữa, thế mà bị giáo đuổi ra khỏi lớp. Biết thế nghe lời hai ở nhà cho rồi. Thực xui quá mà! Bàng tiểu Hổ nghĩ như vậy, trong lòng xấu hổ lắm, chỉ muốn chạy ra khỏi lớp nhanh nhanh thôi.

      "Kiều Kiều này, chúng ta ra ngoài , nên chọc giáo Mao tức giận!"

      Bàng tiểu Hổ túm áo Kiều Kiều kéo kéo, nom có vẻ thấu tình đạt lý,
      thành làm theo “ước muốn” của giáo. Kiều Kiều đau thương nhìn giáo tức điên người, cúi đầu theo Bàng Tiểu Hổ ra ngoài. Nhưng vừa bước qua cửa lớp, Bàng Tiểu Hổ sung sướng nhảy nhót chút khiến bạn bè trong lớp lại cười vang.

      Bên cạnh cửa sổ, học sinh nam vẫn mải mê ngắm nhìn quang cảnh ngoài ô cửa. Cậu dường như để ý chuyện vừa rồi. Cậu làm cho người khác có cảm giác là cậu già trước tuổi vậy.
      Cửa phòng ‘oành’ phát đóng lại, hai đứa trẻ bị ngăn cách ở ngoài. Tuy ngoài trời là mùa Đông giá rét nhưng hành lang trường lại rất ấm áp. Trong tiết học, tất cả các lớp đều yên lặng, đôi khi lại vang lên tiếng đọc bài chầm chậm. Hai đứa trẻ mắc lỗi lẻ loi đứng bên ngoài. Kiều Kiều đặt cặp xuống đất, còn mình dựa vào tường ủ rũ,

      "Biết thế hôm nay tớ học đâu!"

      "Kiều Kiều, chúng ta chơi . Bên ngoài tuyết rơi, chúng ta chơi ném tuyết ."

      Bàng Tiểu Hổ ngồi dưới đất ngẩng cái mặt béo núc ních của mình lên, hớn hở đề nghị, hai con mắt lấp la lấp lánh. Hai đứa trẻ mới mắc lỗi lần đầu tiên, lo lắng gì cả, quẳng hết mọi thứ ra sau đầu. Bình thường chúng cũng nghịch như quỷ, làm sao có thể ngoan ngoãn đứng chịu phạt. Nhưng Kiều Kiều hứa với lòng phải thay đổi triệt để, từ nay về sau quyết trở thành bé ngoan, nên đành ngậm ngùi từ chối.

      " hai cho. ấy sợ tớ cảm lạnh lắm!" Kiều Kiều ngồi xổm xuống bên cạnh.

      "Haiz, Sao cậu cứ suốt ngày nghe lời cậu vậy? Đồ nhát cáy!" Bàng Tiểu Hổ liếc mắt khinh thường Kiều Kiều. Tất nhiên hành động của cậu nhóc thể thay đổi quyết định trở thành bé ngoan của Kiều Kiều rồi.

      " nghe hai tớ, chẳng lẽ nghe lời cậu à?" Kiều Kiều khinh khỉnh lại. nhóc bĩu môi, thổi phồng hai má. Cái bộ dạng hờn dỗi ấy trông dễ thương kinh khủng.

      Khuôn mặt béo ú của Bàng Tiểu Hổ đột nhiên ửng đỏ. Cậu nhóc ngơ ngẩn : "Kiều Kiều, cậu dễ thương quá!"

      Kiều Kiều chẳng nghĩ là mình được khen. nhóc nhéo nhéo hai má mình, cái đầu hơi nâng lên, đôi mắt trong vắt mở to, miệng rầu rĩ thốt lên: " ? hai chuyên gia tớ gầy nè, ép tớ trong tuần phải béo lên, tớ phải làm sao bây giờ?" Cái nhăn mày của nhóc ắt hẳn là vì nhiệm vụ khó nhằn ông vứt cho.

      "Chị của tớ bảo tớ béo ú, bắt tớ giảm cân hoài, ghét quá mất. Ba mẹ còn chưa , bà chị suốt ngày lải nhải, còn bảo tớ mập như heo..."

      "Haiz..."

      "Haiz..."

      Hai đứa đồng thời thở dài. Cái bộ dạng ‘trăm thứ phải lo’ kia làm người khác muốn phì cười. Hai đứa ngồi dựa vào tường. Lớp áo áp vào tường cũng thấy lạnh lắm. Hai đứa có chuyện gì để , nhưng trong đầu “tâm ” đầy ấp. lúc lâu sau, Bàng Tiểu Hổ đột nhiên ôm bụng nhìn Kiều Kiều, phờ phạc gọi tên bạn: "Kiều Kiều?" Kiều Kiều quay đầu nhìn bạn, lập tức hiểu ngay là chuyện gì. nhóc bĩu môi, nghĩ bụng: “Cậu phải heo ai là heo hả? Mới mấy giờ biết liền đói bụng?” nhóc kéo cặp đến trước mặt mình, với tay vào trong lấy ra cặp lồng cơm to. Bàng Tiểu Hổ vừa thấy, hai mắt ngay lập tức lóe sáng, mặt mày hớn hở nhận cặp lồng cơm. Cậu nhóc vui ra mặt mở nắp. Hai con mắt cười tít lại.

      "Wow, Kiều Kiều, sao cậu đem nhiều thế? Mất nhiều tiền lắm đúng ?"

      Cặp lồng cơm chia làm nhiều ngăn, ngăn đựng trân châu xíu mại, ngăn đựng bánh tuyết*, ngăn đựng bánh bí đỏ, trứng ốp lếp, gà chiên, bánh ngọt và ít rau xào, thức ăn vẫn còn nóng, rất vừa ăn. Nhìn Bàng Tiểu Hổ chảy nước miếng, Kiểu Kiều lại cảm thấy cậu ta tham ăn lắm, còn có chút xíu cảm giác cậu ta rụt rè. Ai bảo hình tượng tham ăn của Bàng Tiểu Hổ ăn sâu vào trong lòng mỗi người chứ.

      *Bánh tuyết: loại bánh ngọt ở Chiết Giang. Điểm đặc sắc của nó là tròn như quả cầu tuyết, vỏ bánh mềm dẻo, nhân thơm ngon.

      Kiều Kiều buồn cười nhìn bộ dạng tham ăn của cậu bạn. nhóc lấy viên trân châu xíu mại nhét vào miệng cậu bạn, nhàng : "Vậy nên, cậu phải giúp tớ ăn cho hết!"

      Bàng Tiểu Hổ cắn cái liền nuốt xuống. tay cậu bóc miếng bánh bí đỏ, tay khác lại bóc bánh tuyết bỏ hết vào miệng, miệng còn : "Ăn ngon ! Kiều Kiều làm đấy hả?"

      "Ừ... có hai tớ làm cùng nữa ." Có thể như vậy. cho hai làm được, cơ mà ấy chỉ chuyên gây rắc rối cho bé thôi.

      "Kiều Kiều, cậu làm hả? Lớn lên gả cho tớ . Mỗi ngày cậu nấu cho tớ ăn." ăn ngon miệng, Bằng Tiểu Hổ suy nghĩ gì liền toẹt mong ước ra khỏi miệng.

      Khuôn mặt Kiều Kiều run lên. nhóc nghiêm túc từ chối: "Ú à, được đâu, tớ đồng ý với hai rồi!"

      Bàng Tiểu Hổ hơi rầu rĩ, cơ mà cậu có bánh bí đỏ để ăn rồi, chẳng sao cả! Cậu ta sung sướng chiến đấu với “bàn tiệc” trước mặt.

      Chuông tan học vang lên. Buổi tiệc liên hoan be bé cũng sắp tàn, thức ăn trong lồng cơm cũng vơi … sạch bách. Bàng Tiểu Hổ vừa ngượng ngùng vừa nhức đầu. Cậu ăn hết cơm trưa của Kiều Kiều rồi.

      "Ú, cám ơn cậu giúp tớ ăn nhiều như vậy. Nếu có cậu tớ cũng chẳng biết làm sao nữa." Kiều Kiều cầm miếng bánh cuối cùng đưa cho Bàng Tiểu Hổ, cười chân thành. "Cậu biết đâu, tớ bắt tớ ăn hết đồ ăn trong cặp lồng cơm này, chút về là ấy kiểm tra đó. May mắn có cậu ăn giùm rồi!"

      Nghe Kiều Kiều như vậy, Bàng Tiểu Hổ quẳng luôn cảm giác ngượng ngùng vừa rồi, lấy tay đem miếng bánh Kiều Kiều đưa bỏ vào miệng. Cậu vừa giúp Kiều Kiều đó!

      giáo Mao cầm sách giáo khoa bước ra khỏi phòng học, hết liếc cặp lồng cơm trống trơn rồi chuyển sang liếc Kiều Kiều và Bàng Tiểu Hổ. Cuối cùng, bà ta quăng cho hai đứa ánh mắt “hết thuốc chữa”, sau đó lắc đầu xuống cầu thang...
      Huỳnh Thượng Hỷlovenovel thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 7: Học sinh mới

      Editor: Mặc Mặc

      Beta: Bess

      Khi bóng dáng giáo Mao vừa khuất ở chỗ góc cầu thang Bàng Tiểu Hổ liền lôi kéo Kiều Kiều bước vào phòng học, những thế lại còn ân cần xách cặp sách hộ bé. Hai người vừa bước vào lớp mấy nhóm bạn cũng xán lại vây quanh cười hi hi, lúc này Kiều Kiều nhìn thoáng qua dáng người ngồi ở chỗ cuối cùng nằm ườn ra mặt bàn, vẻ mặt ủy khuất, người kia phải La Lạc còn ai vào đây nữa. Lúc này Kiều Kiều liền trừng mắt lên nhìn cái người kia im lặng ngồi nhìn chằm chằm cậu bé ngồi cạnh cửa sổ, bước vài bước tới gần bên người La Lạc, thở hồng hộc : "Lạc Lạc, sao cậu lại ngồi ở đây?"

      La Lạc hích cái mũi lên, cậu giống Kiều Kiều đều có bộ dáng xinh đẹp như búp bê chẳng qua là thiếu mất phần khí chất, nhìn qua thấy chính là cậu bé cẩn thận thành , cái miệng nhắn luôn vểnh lên cùng với khuôn mặt đầy ủy khuất trông như đứa trẻ bị rơi vào cảnh khó khăn gian khổ. Bên cửa sổ, La Lạc nghiêng mắt nhìn cậu bé kia rồi nhanh chóng liếc mắt quay đầu nhìn về phía Kiều Kiều, ủy khuất :

      "Kiều Kiều, tên kia cho tớ ngồi ở đó..." rồi chỉ tay về phía bàn cuối cùng ở trong góc lớp , sau đó tiến tới giọng vào tai Kiều Kiều: "Tên đó cũng cho cậu ngồi đó, đó là bàn của cậu cơ mà....."

      Kiều Kiều nhìn về phía góc phòng, vài ngày tới lớp chiếc bàn kia phủ kín lớp bụi mỏng, thấy vậy Kiều Kiều bèn giọng hỏi: "Sao cậu cho thầy giáo biết?"
      "Chính thầy cho tên đó tự chọn chỗ ngồi chỗ nào cũng có thể ngồi..."

      Kiều Kiều thở hổn hển hừ tiếng, đến đem chiếc bàn của mình trở về vị trí cũ: "Ú ơi, mau đến giúp tớ lau dọn cái bàn này!"
      Nhóm bạn lập tức ba chân bốn cẳng giúp Kiều Kiều đem bàn học lau sạch rồi đem trở về , xem ra tất cả mọi người đều thích cậu bạn học mới tính tình quái gở kia. Nhưng chưa đợi Kiều kiều thu dọn đồ đạc xong Tần Tư Tư vừa vào lớp học chứng kiến cảnh Kiều Kiều đem bàn học trở về vị trí cũ, bé tiến lại gần vẻ mặt vừa ý lớn: "Kiều Kiều, bạn học Cổ Diệc Tiêu thích người khác ngồi chỗ bên cạnh , vì vậy cậu thể ngồi ở chỗ đó!"

      bé Tần Tư Tư này vốn là người gặp ai cũng tỏ vẻ mặt kiêu ngạo thích sai khiến người khác vậy mà đối với cậu bé mới đến Cổ Diệc Tiêu này lại tỏ thái độ khác thường, hoặc chính xác hơn chính là thái độ lấy lòng. Quả thực Cổ Diệc Tiêu là cậu bé có vẻ ngoài rất tuấn tú, tuy rằng mới chỉ có 10 tuổi nhưng vóc dáng lại cao nhất lớp, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả các bé , tuy rằng đường nét khuôn mặt chưa hoàn toàn nét nhưng vẫn giống như tượng ngọc được điêu khắc tinh xảo. Cậu bé này còn có đôi mắt lấp lánh như đá quý, đôi mắt ấy rất giông với Kiều Kiều chỉ khác là đôi mắt của Kiều Kiều sáng ngời trong suốt, lúc nào cũng mở to khiến cho mọi người đều có thể đoán được trong đầu nghi cái gì, còn với Cổ Diệc TIêu, đôi mắt ấy lại là lạnh lùng, dường như đôi mắt ấy thuộc về đứa trẻ ở cái độ tuổi này.

      Ở tuổi này bọn trẻ quá để ý tới vẻ bề ngoài của nhau, vì vậy việc Tần Tư Tư đối xử khác biệt với Cổ Diệc Tiêu phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của cậu bé mà là vì giáo chủ nhiệm dặn bé rằng Cổ Diệc Tiêu là con trai của tổng giám đốc Cổ Bách Lâm, chủ nhân của tập đoàn tài phiệt Cổ nặc, bảo bé phải cùng Cổ Diệc Tiêu làm bạn bè thân thiết, chơi vui vẻ với nhau, nếu có hội phải đến nhà cậu bé làm khách, phải... vì vậy bé này mới đối xử khác thường như thế.

      Cổ Diệc Tiêu vẫn luôm im lặng khi nghe Tần Tư Tư hét lớn cảm thấy khó chịu liền cau mày nhìn cái, sau đó lại quay qua nhìn cái bàn của Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu bé, chút khách sáo : “Nếu thích tớ ngồi bên cạnh cậu vậy cậu có thể qua chỗ khác ngồi, chỗ này vốn dĩ là của tớ." Dứt lời liền đem cặp sách ra rồi lấy tất cả sách giáo khoa để lên bàn thành chồng lớn.

      "Kiều Kiều, sao cậu lại dám chuyện với Cổ Diệc Tiêu chứ!" Tần Tư Tư lấy dáng điệu của người lớp trưởng, ôm cánh tay nhìn từ cao xuống mặt Kiều Kiều, Kiều Kiều lại chẳng thèm để ý tới, dù sao bé cũng chẳng bao giờ cùng Tần Tư Tư gây khó dễ cho nhau, với tất cả các bạn khác trong lớp cũng vậy.
      "Lạc Lạc, bài tập mấy ngày hôm nay cho tớ mượn chép lát!"
      La Lạc chun cái mũi lại, đẩy cao cặp kính mắt rồi bày ra vẻ mặt biết phải làm sao nhìn về phía Kiều Kiều, bình thường có ai chép bài tập của người khác mà lại công khai như vậy chứ, là...

      " hai tớ làm nhiều bài tập quá mệt mỏi, chỉ cần chép chút thôi, dù sao chỉ cần học được là được!" Kiều Kiều vừa giải thích vừa tiếp nhận quyển vở bài tập từ tay La Lạc.

      "Kiều Kiều, cậu dám chép bài tập của người khác, tớ mách với giáo!" Tần Tư Tư đứng bên cạnh nãy giờ thấy vậy liền lên tiếng chỉ trích nhưng Kiều Kiều vẫn chẳng để ý đến bé, bé lấy sách bài tập ra đưa cho Bàng Tiểu Hổ.

      "Ú ơi, chữ hai đứa mình khác nhau lắm, cậu viết giúp tớ bài tập ngữ văn được ?"

      "Được thôi!" Bàng Tiểu Hổ lập tức cầm lấy sách, còn quên nhắc thêm: "Kiều Kiều, trân châu xíu mại với bún thịt hôm nay ăn ngon quá mất, ngày mai cậu có làm nữa hay ?"

      Kiều Kiều vừa cúi đầu cặm cụi chép bài tập vừa nhanh chóng trả lời: "Được thôi, hôm nào cậu đến nhà tớ , tớ làm cho cậu bàn ăn đầy ắp đồ ăn ngon!"

      "Nhất trí!" Bàng Tiểu Hổ cười híp cả con mắt lại, tay cũng bắt đầu quoáy nhanh.

      Lúc này cậu bé lùn đến gần bên người Kiều Kiều, miệng cười ngây ngô giọng : "Kiều Kiều, chữ hai đứa mình cũng khác nhau lắm, tớ giúp cậu chép nhé!"

      Thấy vậy Kiều Kiều lắc đầu, nghiêm trang : "Chữ tớ với cậu khác nhau lắm, giáo chữ của cậu là phong cách riêng!" Lại nhìn thấy cậu bé ấy vì thất vọng mà đầu cúi thấp xuống, khóe miệng Kiều Kiều nghịch ngợm cười tươi : "Ngày mai tớ mang bán bí đỏ mà cậu thích ăn nhất cho cậu nhé, hôm nay chỗ đồ ăn tớ làm đều bị Ú ăn hết sạch rồi!"

      "Ừm!" Thấy mục đích đạt được, cậu bé liền nhanh nhảu chạy về chỗ ngồi của mình.

      Chuông vào lớp vang lên, Tần Tư Tư vốn vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Kiều cúi đầu chép bài tập đành thở hổn hển rồi giậm chân xoay người trở về chỗ ngồi của mình. Cổ Diệc Tiêu nãy giờ vẫn im lặng ngồi góc theo dõi mọi chuyện, khóe miệng chợt lóe lên nụ cười về phía hì hục chép bài tập kia, rồi sau đó lại trở về vẻ mặt bình thường quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.









      Huỳnh Thượng Hỷlovenovel thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8: Kế sinh nhai

      Edit: Nam

      Beta: Bess

      Kiều Mặc cặm cụi sửa xe với đống cờ lê và đinh ốc, quần áo dính đầy dầu mỡ đen xì bẩn thỉu, khắp cả người toàn mùi dầu máy, A Nại ngồi xổm bên giúp đỡ , Lý Ương mấy ngày nay vẫn thấy người, Xuyên Quân rảnh rỗi dựa vào bên cạnh chiếc xe:

      Kiều, chẳng lẽ về sau vẫn tiếp tục sửa xe à?”

      được sao?”, Kiều Mặc đem dỡ linh kiện xuống đưa cho A Nại, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Xuyên Quân cái, khẽ cười thành tiếng: “Sửa xe có gì tốt, mày lại đọc nhiều sách, trong đầu chả có cái gì, chỉ có mỗi cái việc sửa xe là còn có thể làm được, tiền kiếm cũng ít, tại sao lại làm?”

      “Xuyên Quân chính là mắc bệnh lười, mày thực nên nhìn Kiều mà học tập…” A Nại cũng gật đầu đồng ý, còn quên chê bai Xuyên Quân chút.

      Xuyên Quân lập tức đáp trả: “A Nại, mày cũng đừng tao, mày chắc là chăm chỉ lắm hả, từ đầu đến chân nhìn chỗ nào cũng thấy vô dụng, mày bao giờ làm được cái gì ra hồn chưa?”

      “Hai đứa đừng có suốt ngày gây gổ với nhau, chú Sơn là người khôn khéo, cho mấy đứa ở trong này làm việc kiếm sống là rất tốt rồi, vậy mà cũng hai năm, ba đứa chúng mày sửa được mấy chiếc xe hả? Cả ngày chơi bời lêu lổng mà còn nghĩ đến chuyện phát tài, chúng mày tưởng tiền từ trời rơi xuống à, mà nếu tiền có từ trời rơi xuống cũng đến lượt chúng mày hưởng!”Kiều Mặc ra bồn rửa tay .

      Xuyên Quân cầm khăn mặt qua, cười hề hề: “Tiền có rơi xuống hay quan trọng, chỉ cần đừng có tảng đá rơi trúng đầu là được, Kiều xem nếu em mà đàng hoàng chính trực, làm nhiều việc thiện, vui khi giúp đỡ người khác, có ý chí vươn lên khi gặp khó khăn gian khổ liệu em có bị xã hội vứt bỏ? Kiều, em tin là nhà tù có thể làm chùn bước, để em giúp đỡ lần này.”

      Kiều Mặc lau khô tay, rồi ném khăn mặt lên đầu Xuyên Quân, châm điếu thuốc, hướng về phía A Nại bận bịu dọn dẹp hỏi: “A Nại, cái thằng Xuyên Quân này lại định bày trò gì nữa đây?”

      A Nại ném mạnh thứ trong tay vào thùng dụng cụ, tức giận :

      “Sao em biết, nhất định trong đầu chả có cái quái gì hay ho.”

      “Thế nào lại nghĩ thành em bày trò hả?” Xuyên Quân có vẻ có chút uất ức: “Lúc nãy Cát Mạnh Thiên có nhờ em nhắn lại, tối mai tại quán Hải Thiên, mời”

      Kiều Mặc vừa rút ra điếu thuốc lá liền hung hăng dẫm nát dưới chân, nổi trận lôi đình: “Con mẹ nó, Cát Mạnh Thiên là cái thá gì của mày mà suốt ngày nhờ vả nhắn với chả tin, tao có hứng thú, nghe có hiểu tiếng người hay ? Xuyên Quân cảnh cáo mày, lần sau còn nhắc tới cái tên cho má ấy cút ngay!”

      khí trong tiệm sửa xe nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, Kiều Mặc cước đá bay thùng dụng cụ, tựa vào bên xe hút thuốc, Xuyên Quân có chút phục nhưng dám bỏ , lại càng dám ầm ỹ cùng Kiều Mặc, đành phải ngồi bên thở phì phì cho hả giận.

      A Nại làm người trung gian giảng hòa cảm thấy rất khó xử, biết nên như thế nào cho phải, đành phải kiên trì đến trước mặt Kiều Mặc, khuyên nhủ: “ Kiều, đừng nóng giận, cũng phải biết tính tình thằng Xuyên Quân, có gan nghĩ mà chẳng có gan làm, chỉ là suốt ngày chơi bời lêu lổng với bọn đầu đường xó chợ, chứ mà bắt nó trộm cắp có mười lá gan nó cũng chả dám…Phải vậy , Xuyên Quân?”

      A Nại lại đem Xuyên Quân kéo đến trước mặt Kiều Mặc: “Xuyên Quân, mau xin lỗi Kiều…”

      Xuyên Quân ngước mắt lên nhìn khuôn mặt thầm trầm của Kiều Mặc, trước bĩu môi, sau gãi cổ, hồi ngập ngừng do dự mới đến trước mặt Kiều Mặc, cúi đầu giọng than thở: “ Kiều, em biết em sai rồi, em cũng phải là muốn chọc giận , chỉ là cái tên Cát Mạnh Thiên chết tiệt kia suốt ngày đến tìm em, em cũng chẳng biết làm thế nào…”

      Kiều Mặc yên lặng hút thuốc lâu chuyện, sau khi hút hết điếu thuốc liền đứng lên, vỗ vỗ bải vai Xuyên Quân, vẻ mặt nghiêm túc : “ tại chỉ muốn cùng với Kiều Kiều sống tốt, những việc khác hoàn toàn nghĩ đến!”

      Xuyên Quân gật gật đầu, từ trong túi quần rút ra chiếc điện thoại di động mới tinh đưa cho Kiều Mặc: “ Kiều, cái này tặng .” Kiều Mặc nhận nhưng cũng chẳng để tâm cho lắm, tùy tiện nhét vào trong túi.

      A Nại thấy hai người có việc gì liền thở phào nhõm, đối với bọn họ cãi nhau là chuyện cơm bữa, có khi đợi khuyên can, mọi chuyện đâu vào đấy rồi, thậm chí hai đương giây trước vừa ầm ỹ giây sau lại kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ rồi: "Mấy ngày nay chả thấy bóng dáng Ương tử đâu cả”
      Kiều Mặc nghe thấy lời A Nại, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng gì, Xuyên Quân lại có chút tức giận bất bình: “Cái thằng chết tiệt kia khẳng định là sợ bị đại ca bắt làm việc”

      Kiều Mặc nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó liền vào trong thay xuống bộ quần áo bảo hộ dính đầy dầu máy rồi khỏi, Xuyên Quân ở phía sau vội vàng hô lớn: “ Kiều, đâu thế?” rồi lấy ai sửa xe?

      đón Kiều Kiều” Kiều Mặc đầu cũng lười quay lại, nhanh chóng ra ngoài.

      "Em cũng , mấy ngày rồi gặp bé Kiều!" Xuyên Quân vui tươi hớn hở theo kịp, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Mặc liền đứng hình, vội vàng cười cười khoát tay: "Mình thôi, em còn có việc... A Nại, mày phải muốn mời tao ăn cơm sao? Nhanh nhẹn lên !" xong xoay người chạy mạch về hướng ngược lại…
      Chương 9 : Tan học

      Edit: Hie's

      Beta: Bess

      Lúc Kiều Kiều thu dọn sách vở, Bàng Tiểu Hổ cầm vở bài tập tới hỏi: “Kiều Kiều, cậu xong chưa?”

      “Ú, cảm ơn cậu” Kiều Kiều nhận vở rồi nhét vào ba lô. bé đeo cặp ra ngoài. Thấy vậy, Bàng Tiểu Hổ đuổi theo: “Kiều Kiều, chúng ta cùng về .”

      “Nhưng chúng ta đâu cùng đường với nhau đâu?" Kiều Kiều nghi hoặc nhìn cậu nhóc cái, bước chân xuống cầu thang bỗng dừng lại.

      “Sao lại cùng đường? Chẳng phải hai đứa đều ra cổng trường hay sao?” Bàng Tiểu Hổ chậm chạp đuổi theo, hai bên má ửng hồng. Bước nhanh tớ chỗ Kiều Kiều, cậu nhóc giật lấy ba lô của Kiều Kiều, miệng ân cần : “Kiều Kiều, để tớ giúp cậu xách ba lô nha.”

      Trận tuyết lớn vừa ngừng lại, mặt trời mới bắt đầu ló ra khỏi những đám mây, những tia nắng chiếu xuống chói sáng nhưng chẳng có chút ấm áp nào. Sân trường, tuyết đọng lại lớp rất dày, tiếng bước chân đạp lên tuyết vang lên những tiếng xột xoạt, Kiều Kiều và Tiểu Hổ vừa vừa chuyện, đứa mập mạp, đứa gầy tong teo nhưng trông rất hài hoà.

      Khi Kiều Mặc đến trường của Kiều Kiều vẫn chưa đúng giờ tan học. Kiều Mặc dựa người vào cột đá trước cổng trường kiên nhẫn chờ đợi. Kiều Mặc đứng đó, diện mạo tuấn, khuôn mặt góc cạnh nét, đôi lông mày đen nhánh, hơi nhíu lại, đôi mắt phượng đẹp đẽ toát lên vẻ tà mị. Trường học của Kiều Kiều ở gần trường đại học Lăng Hải, vài nữ sinh qua trộm ngắm Kiều Mặc, có người mạnh dạn hơn còn đường đường chính chính dõi mắt nhìn rời. Cảm nhận được những ánh mắt ái mộ của các nữ sinh xung quanh, Kiều Mặc lạnh lùng quét vòng, chán ghét gương mặt. nhăn hàng mi lại, khiến các xấu hổ đỏ mặt, đồng thời che cánh môi hồng cười bẽn lẽn.

      Đúng lúc đó, chiếc Bentley xa xỉ chậm rãi tới và dừng lại trước cổng trường. người đàn ông trẻ tuổi từ xe bước xuống. mặc bộ Âu phục cao cấp, vóc người cao ráo, dáng vẻ tuấn lãng, mặt mày thanh tú, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén cực, làm cho người khác dám tới gần.

      Khung cảnh này lập tức hấp dẫn được ánh mắt của các nữ sinh ngang qua. Kiều Mặc nhìn thoáng qua, khoé miệng khẽ mím lại. chiếc Rolls Royce, chiếc Bentley..... Toàn là kẻ có tiền.

      hai.” thanh trong trẻo vang lên, ánh mắt Kiều Mặc lập tức dãn ra. xoay người lại mỉm cười, dang cánh tay bế bé lên nhàng gọi “Bé cưng” cách thân mật.

      nhóc trong lòng kêu to tiếng nhưng Kiều Mặc để ý.

      muốn ôm mãi thân hình bé mềm mại trong lòng. ôm Kiều Kiều xoay vòng, Kiều Kiều hơn hở cười lớn, tiếng cười ngây thơ trong sáng vang lên, xua những cái lạnh giá của mùa đông len lỏi khắp phố phường.

      hai, lại hút thuốc đấy à?” Kiều Kiều được Kiều Mặc ôm ở trước ngực, với tay giành lấy điếu thuốc môi Kiều Mặc vứt vào thùng rác bên cạnh đó.

      “Bé cưng, bồi thường cho chút.” Kiều Mặc cũng giận, cười lớn rồi hung hăng hôn lên hai má Kiều Kiều, Kiều Kiều ai oán liếc nhìn khuôn mặt cực kì đắc ý của cái, bất mãn lên tiếng: “Đều là mùi thuốc, đáng ghét...”

      Đôi mắt Kiều Mặc híp lại, nắm chặt lấy cánh tay bé cưng, cúi đầu sát gương mặt bé trong lòng làm cho gương mặt Kiều Kiều đỏ lên vì xấu hổ, ghé xuống tai Kiều Kiều nhàng thổi khí hỏi: “Chán Ghét sao?”

      Kiều Kiều cảm thấy lỗ tai vừa ấm áp vừa ngứa liền ôm lấy cổ Kiều mặc cười ngọt ngào làm nũng: “ chán ghét, chán ghét, là tốt nhất....”

      “Như vậy mới ngoan” Kiều Mặc nhàng cười,ôm Kiều Kiều trong lòng xoay người bước . Vừa vừa : “Bé cưng, về nhà thôi”

      “Kiều....Kiều Kiều” thanh non nớt thở hổn hển ở phía sau vang lên, Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, Tiểu Hổ mang theo hai cái ba lô to chạy tới, Kiều Kiều nhảy xuống, rời khỏi vòng tay ấm áp của hai chạy lại chỗ Tiểu Hổ nhận lại ba lô, nét mặt nhắn lộ vẻ áy náy, xin lỗi: “Ú, cảm ơn cậu.”

      Tiểu Hổ tay xoa xoa thắt lưng, tay xua trước mặt : “ cần, cần cảm ơn đâu.”

      “Vậy tớ trước, ngày mai gặp lại.” Kiều Kiều ngọt ngào cười với Bàn Tiểu Hồ rồi chạy về hướng Kiều Mặc, kéo bàn tay to lớn của ý muốn .

      “Kiều Kiều....” Tiểu Hổ vội vàng đuổi theo, có chút ngượng ngùng nhing Kiều Kiều như có điều muốn nhưng lại thôi.

      “Tớ biết rồi, quên được.” Kiều Kiều hiểu , cười cười, đúng là tiểu nương tham ăn..

      “Được, Kiều Kiều, ngày mai gặp lại.” Tiểu Hổ nhận được lời cam đoan của Kiều Kiều, nhanh chóng chạy xa, tốc độ này và tốc độ vừa rồi giường như là của hai người, giống nhau.
      Kiều Mặc nhận lấy ba lô của Kiều Kiều, có chút tò mò hỏi: “Bé cưng, quên được cái gì?”

      “Tiểu Hồ muốn em làm đồ ăn cho bạn ý, là tham ăn giống như chú lợn con vậy.” Kiều Kiều ngửa đầu nhìn Kiều mặc, ánh mắt tinh nghịch, vẻ mặt sáng ngời cười ngọt ngào.

      Kiều Mặc cưng chiều xoa khuôn mặt nhắn của bé cưng, có chút bất đắc dĩ : “ cũng muốn nuôi em mập mạp giống lợn con, đúng rồi, cơm trưa em có ăn ?”

      “Em ăn rồi.” Kiều Kiều vẻ mặt đắc ý, may mắn Tiểu Hồ có ở đây.

      Kiều Mặc nheo mắt lại vẻ nghi hoặc, cúi đầu muốn xác nhận lại:
      sao?”

      .” Cái đầu nhắn ra sức gật gật xác nhận lại lần nữa là ăn xong rồi.

      “Chính mình tự ăn sao?” Kiều Mặc vừa tức giận vừa cười, nhìn khuôn mặt dần cúi thấp đầu của Kiều Kiều : “ phải tất cả đều cho chú lợn kia sao?”

      Kiều Kiều gật đầu giọng than thở: “, chẳng qua là em chưa kịp ăn mà thôi....”

      Kiều Mặc nhìn khuôn mặt hối lỗi của bé, nhàng cười, ôn nhu : “ kịp ăn ăn sao? Vậy đói làm sao?”

      Kiều Kiều ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng thương hỏi: “Ăn như vậy béo đến nỗi đứng dậy được làm sao bây giờ?”

      Kiều Mặc cười lớn, đem khuôn mặt nhắn ửng đỏ của Kiều Kiều ôm vào lòng, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch mà đáng chết được của bé thích thú.

      “Kiều tiên sinh, trùng hợp như vậy sao? tới đón Kiều Kiều sao?”

      Kiều Mặc xoay người, nhướng mày nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt, biểu tình lạnh nhạt, xa cách, hiển nhiên là quan tâm lắm tới . Kiều Kiều cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đến là ai, vẻ mặt hớn hở chào: “, có khoẻ ?

      Cổ Diệc Phàm ôn nhu xoa cái đầu nhắn của Kiều Kiều, thân thiết hỏi: “Kiều Kiều, có muốn bệnh viện kiểm tra chút ? có việc gì chứ?”

      hai dẫn em kiểm tra, có việc gì cả.” Kiều Kiều lôi kéo bàn tay Kiều Mặc vui vẻ cười : “ tới đón ai sao?”

      Kiều Mặc đối với hành động thân thiết của Cổ Diệc Phàm cảm thấy chán ghét, hai người rất quen thuộc hay sao mà xoa đầu Kiều Kiều? ôm Kiều Kiều lùi về phía sau bước, trầm giọng : “Bé cưng, về nhà thôi.”

      Cổ Diệc Phàm thoáng cau mày nhìn bàn tay trống , nhưng giây tiếp theo lại ôn hoà cười : “Đúng vậy, còn có việc, vậy em cùng em về nhà nhé.”

      “Vậy gặp lại sau nhé.” Kiều Kiều vẫy tay chào Cổ Diệc Phàm, vừa muốn xoay người lại kinh ngạc phát ra Cổ Diệc Tiêu đứng ở ngay bên cạnh mình nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng câu.

      “Thiếu gia, chủ tịch kêu tôi tới đón cậu, chúng ta thôi.” Cổ Diệc Phàm đến bên cạnh xe, mở cửa, Cổ Diệc Tiêu thản nhiên liếc mắt Kiều Kiều đứng bên cạnh cái liền nghiêm mặt ngồi vào trong xe. Cổ Diệc Phàm đóng cửa xe, quay đầu nhìn đôi mắt mở to vẻ tò mò của Kiều Kiều mà mỉm cười, nhìn về phía Kiều Mặc gật gật đầu ý chào tạm biệt rồi lái xe rời .

      Kiều Kiều có chút nghi hoặc nhìn chiếc xe sang trọng Limousine rời kia, có chút nghi hoặc, đó là xe của tên nhóc kia sao?

      Trường học của Kiều Kiều nằm ở gần biển, vì Kiều Kiều thích biển cho nên mỗi khi đón Kiều Kiều tan học liền dẫn dạo dọc bờ biển về nhà. Mùa đông, gió biển vừa lạnh, vừa khô, dù Kiều Mặc có khuyên nhủ như thế nào, Kiều Kiều vẫn kiên quyết muốn dọc bờ biển để về nhà, đành phải bọc kín kẻ hở, còn muốn gắt gao đem thân hình bé của Kiều Kiều ôm vào trong ngực, vì bé cưng mà che mưa chắn gió.

      hai, em muốn ngắm thuỷ triều rút.” Kiều Kiều đột nhiên vươn tay bé chỉ vào bờ biển cách đó xa, thuỷ triều chậm chãi rút xuống, hưng phấn mà kêu to lên: “ hai, những tảng đá chuẩn bị ra rồi.” Vừa vừa lôi kéo bàn tay to lớn của Kiều Mặc gần hơn về phía biển, nhìn ngó xung quanh.

      Kiều Kiều mải mê ngắm cảnh thuỷ triều rút. Bé muốn thấy những phiến đá ra . Khi thấy, Kiều Kiều phấn khích lắm. nhóc kéo cao ống quần, vứt đôi giày lên bờ cát rồi mò mẫm tìm kiếm những vỏ sò đủ loại đủ sắc, những con trai hến be bé xinh xinh, đáng cực kì. Dấu chân xíu của bé in bờ cát vàng rượm. Kiều Mặc theo phía sau bé cưng, gương mặt bộc lộ cưng chiều thương. Nhìn bé cưng nhặt những chú sò đẹp đẽ, chốc chốc lại hướng về phía mình khoe khoang thành quả, vui vẻ cười to. Đôi khi, bé cưng nghịch ngợm chạy ra sau lưng Kiều Mặc và bước lên những dấu chân to lớn của . Thấy Kiều Mặc ngồi mỏm đá, bé cũng chạy đến ngồi cạnh Kiều Mặc và vọc những hạt cát vàng óng ánh, miệng ra lệnh cho Kiều Mặc được động đậy. Đôi khi, bé im lặng ngồi mình xây những toà thành cao cao, nhưng Kiều Mặc cố tình phá "thành". Ai bảo đầu lại nổi lên ý xấu muốn trêu bé cưng làm chi...

      Qua lúc lâu, bé cưng mệt mỏi cực kì. mỏm đá, bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hai nghỉ ngơi, tiện thể nghe tiếng sóng biển ngừng xô vào bờ, cọ rửa những mảnh đá ngầm, xem những chú chim hải âu chao liện bầu trời, xem những chiếc thuyền từ ngoài khơi chầm chậm tiến vào cảng lớn, xem ánh hoàng hôn huyền ảo, tráng lệ dần dần lặn xuống biển xa. Cho đến khi thuỷ triều rút ra xa, Kiều Mặc mới cõng Kiều Kiều về nhà.

      hai năm bọn họ cùng nhau dạo biển. Bờ cát họ từng đứng, mỏm đá họ từng ngồi, liệu có hiểu được nỗi đơn của ?

      “Nếu bây giờ là mùa hè tốt quá....” Kiều Kiều nhìn bãi biển xa dần, nắm chặt áo bông người, thào . Kiều Mặc khỏi lắc đầu cười khẽ. ngồi xổm xuống, ôm bé vào lòng, theo tầm mắt bé cũng nhìn về phía biển, sóng cuồn cuộn nổi lên hệt như những cánh hoa.
      Huỳnh Thượng Hỷlovenovel thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10: Nhà họ Cổ

      Edit: Gia Lăng Tần

      Beta: Kim Hoàn Lương

      Ở bờ phía đông của thành phố Lăng Hải có con đường rải toàn đá tảng, nhìn rất rộng lớn sạch , nó dẫn về phía tòa biệt thự to lớn sang trọng cách bờ biển chỉ mấy trăm thước. Căn biệt thự thấp thoáng phía sau hàng linh sam, nhánh cây đầy tuyết đọng, tàng cây chịu nổi sức nặng, thỉnh thoảng lại có vài đụn tuyết rơi xuống phát ra tiếng rào rào. Cánh cổng lớn màu trắng trang nhã từ từ mở ra, chiếc Bentley màu đen chậm rãi vào. Chú Lâm quản gia sớm mỉm cười đứng chờ sẵn, xe còn chưa dừng lại vội tiến lên trước vài bước mở cửa, sau đó cung kính đứng sang bên cạnh, chiều nhìn đứa bé lạnh lùng vừa bước xuống xe, hiền lành : "Thiếu gia trở lại."

      Cổ Diệc Tiêu mặt chút thay đổi bước xuống xe, giống như nhìn thấy chú Lâm cúi mình bên cạnh. Chú Lâm nhìn Cổ Diệc Phàm tới bên mình, bất đắc dĩ cười cười, tính tình thiếu gia quả thực thay đổi được, chẳng thèm quan tâm tới ai cả.

      "Phàm thiếu gia, vất vả rồi!"

      "Chú Lâm, cháu với chú nhiều lần rồi, chú cứ gọi cháu là A Phàm được rồi, đừng gọi thiếu gia gì cả ..." Cổ Diệc Phàm cười sửa lại cách xưng hô của chú Lâm, nhưng nụ cười ấy có chút chua sót. Là con nuôi của nhà họ Cổ, chín năm trước được Cổ Bách Lâm nhận nuôi từ nhi viện, người ngoài đều là đại thiếu gia của nhà họ Cổ, có ai biết nhà họ Cổ chỉ coi như kẻ làm công, tiếng gọi “Phàm thiếu gia” kia chỉ khiến cảm thấy mỉa mai châm chọc.

      "Phàm thiếu gia mau vào nhà ... Chủ tịch chờ cậu vào dùng cơm tối đấy." Chú Lâm cười cung kính, đón lấy mấy thứ trong tay Cổ Diệc Phàm, cách xưng hô vẫn hề thay đổi. Những người hiểu về tập đoàn Cổ Nặc đều biết, Cổ Diệc Phàm tuy rằng còn trẻ nhưng năng lực làm việc thể coi thường được, nắm vị trí hết sức quan trọng trong tập đoàn, ai dám chắc tương lai, người nắm quyền Cổ Nặc phải là người thanh niên tao nhã hiền lành trẻ tuổi này chứ.

      Trong phòng khách tráng lệ ấm áp như mùa xuân trải tấm thảm Ba Tư quý giá sang trọng, trần đèn thủy tinh tỏa ánh sáng rực rỡ, tường treo bức tranh lớn, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, đám người giúp việc chuẩn bị bữa tối đâu vào đấy, Cổ Bách Lâm mặc bộ đồ ở nhà thoải mái ngồi sofa xem tạp chí, bên cạnh là người phụ nữ ăn mặc sang trọng nhưng kém phần tao nhã. Mặc dù qua tuổi bốn mươi nhưng lại chỉ có vẻ thành thục của người phụ nữ, năm tháng dường như hề lưu lại dấu vết gì gương mặt xinh đẹp của , vẫn rực rỡ đến chói mắt. Người phụ nữ này là Tô Tử Thanh, trước đây vốn là minh tinh, năm năm trước được gả vào nhà họ Cổ. Người phụ nữ được xem là báu vật như ta, đứng bên nhà tài phiệt như Cổ Bách Lâm quả thực cực kỳ xứng đôi. Dáng người yểu điệu hoàn mỹ, gương mặt xinh đẹp, cử chỉ khéo léo duyên dáng, sắc nghệ song toàn, bởi vậy cho dù ta kết hôn, lại có con riêng, sau khi vợ trước mất được năm, Cổ Bách Lâm vẫn cưới ta làm vợ thứ. Lúc này ta bày ra đống trang sức tinh xảo đẹp đẽ mới mua được, thử từng thứ, từng thứ cho ông xem, Cổ Bách Lâm chỉ gật đầu cho có lệ hoặc phụ họa tiếng, ánh mắt vẫn rời khỏi tờ tạp chí.

      Tô Tử Thanh hài lòng với thái độ của ông ta, đưa tay giật lấy tờ tạp chí, ném xuống bên cạnh ghế, đứng dậy ôm lấy cổ Cổ Bách Lâm, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, bĩu môi nhìn người đàn ông kia, làm nũng vô cùng tự nhiên:"Bách Lâm..."

      Thanh mê hoặc kia làm cho Cổ Bách Lâm cảm thấy tê dại, đàn ông luôn thích phụ nữ làm nũng, ỷ lại mình, bởi vì như vậy khiến họ cảm thấy mình rất mạnh mẽ, tài giỏi. Cổ Bách Lâm nhàng cười, ôm lấy cái eo thon của ta, vừa định hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Cổ Diệc Tiêu vào, người vẫn còn mang theo hơi lạnh bên ngoài. Cậu nhìn thấy hai người sofa, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét. Cổ Bách Lâm hơi mất tự nhiên, khẽ đẩy Tô Tử Thanh ra chút, có chút xấu hổ nhìn đứa con trai ruột của mình, cười hỏi thăm: "Diệc Tiêu về đấy à, chắc con đói rồi phải ?" Khi chuyện, ông ta định đứng lên, nhưng bị Tô Tử Thanh kéo lại, ngẩng mặt cố chấp chờ ông ta hôn. Cổ Bách Lâm hôn lên cánh môi xinh đẹp kia, ánh mắt lại tránh né ánh mắt của Cổ Diệc Tiêu, nhìn về phía phòng bếp, trầm giọng hỏi: "Dì Vương, chuẩn bị xong bữa tối chưa?"

      Cổ Diệc Tiêu lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Tử Thanh, cau mày xoay người lên lầu, hung hăng đóng mạnh cửa, ngăn giọng mềm mại dịu dàng của người phụ nữ kia bên ngoài: "Diệc Tiêu, xuống ăn cơm nhanh nhé..."

      Con người chính là sinh vật kỳ lạ khó hiểu nhất thế giới này. Kiều Mặc và Kiều Kiều, chỉ có hai người sống trong căn nhà bé, lại có thể vui vẻ ăn tối cùng nhau, ấm áp mà hạnh phúc. Mà trong căn biệt thự rộng lớn này, trong căn phòng ăn lớn gấp mấy lần căn hộ của người bình thường này, năm con người ngồi quanh chiếc bàn ăn lớn hình bầu dục, phía sau còn có người hầu phục vụ, bàn bày đầy thức ăn rực rỡ muôn màu, mỗi người đều tao nhã mà quy củ dùng cơm, khí lại áp lực làm cho người ta hề cảm thấy thèm ăn. Dường như cũng cảm giác được bầu khí nặng nề, Cổ Bách Lâm hắng giọng nhìn Cổ Diệc Phàm, dường như tùy ý hỏi: "A Phàm, kế hoạch mở rộng công ty ở nước ngoài thế nào rồi?"

      Cổ Diệc Phàm vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Cuối năm có thể ra mắt ở NASDAQ, sau đó chuẩn bị tấn công thị trường AIM của , chậm nhất là tháng Mười sang năm có thể hoàn thành."

      Cổ Bách Lâm gật gật đầu, vẻ mặt bình thản, bỗng nhiên khẽ cau mày, trầm giọng : "Tháng này thị phần bên Pháp giảm, doanh thu cũng giảm mạnh, cậu thấy thế nào?"

      "Thị trường Châu Âu vốn rất phát triển, cạnh tranh kịch liệt, công ty con của Cổ Nặc ở Pháp mới thành lập chưa được bao lâu, cạnh tranh cùng các công ty trong nước ở đó quả thực là khó khăn, có lòng mà lực đủ. Ở giai đoạn này mà muốn chiếm lĩnh thị trường bên đó, tôi nghĩ ở tổng công ty chúng ta nên điều vài cán bộ chủ chốt sang đó, lên kế hoạch quy hoạch lại thị trường. Về phần cụ thể nên chọn những ai còn phải xin ý kiến chủ tịch ạ."

      "Chuyện này để tôi suy nghĩ kỹ lại . Mấy năm nay cạnh tranh trong nước cũng rất khốc liệt. Nhất là tập đoàn Lê Thị phát triển rất nhanh, tài chính, giải trí, truyền thông, hầu hết các ngành nghề đều có tham gia vào, cướp mất rất nhiều thị trường của chúng ta, cứ như thế vài năm nữa, chừng bọn họ có thể vươn đến ngang hàng với Cổ Nặc..." Đề tài làm ăn vô vị khiến cho bữa tối lại càng thêm nặng nề. Cổ Diệc Tiêu lạnh mặt, đập mạnh đôi đũa xuống bàn định đứng dậy, Tô Tử Thanh rất giỏi quan sát, nhanh tay gắp đồ ăn vào trong bát Cổ Bách Lâm, cười : "Làm việc cả ngày rồi còn chưa mệt sao, bàn cơm còn mấy chuyện này làm gì, có định để cho mấy đứa ăn cơm đây ..."

      "Thói quen mất rồi, thôi, ăn cơm ăn cơm..." Cổ Bách Lâm mất tự nhiên cười cười, gắp con tôm bóc vỏ vào bát Cổ Diệc Tiêu, thương nhìn cậu,:"Diệc Tiêu, ăn nhiều chút..."

      Cổ Diệc Tiêu cầm đũa gẩy gẩy con tôm trong bát, bỗng nhiên vứt đôi đũa lên bàn, đứng dậy lên lầu. Mọi người khó hiểu nhìn theo, tới tận khi tầng truyền đến tiếng đóng cửa mạnh, mới dần dần thể bất mãn.

      "Đứa bé này càng ngày càng kỳ cục! Rất khó bảo, tùy hứng, hiểu chuyện, giống hệt mẹ nó..." Cổ Bách Lâm hiển nhiên cảm thấy mình thể trọn vai người cha từ ái thương con trai rồi, hành động của Cổ Diệc Tiêu hiển nhiên là do ương ngạnh khó bảo, mà điều này hẳn phải di truyền từ ông ta.

      "Bách Lâm, đừng nóng giận, trẻ con mà, tránh được..."

      Tô Tử Thanh cười khuyên bảo, chỉ là trong nụ cười kia đầy vẻ đắc ý. ta cũng thích Cổ Diệc Tiêu. Cũng phải thôi, có người mẹ kế nào lại thực lòng thích đứa con phải do mình sinh ra chứ, nhưng ta dám thể ra, bởi vì ta biết Cổ Bách Lâm rất coi trọng đứa con này. cần biết Cổ Bách Lâm thương đứa này như thế nào, nhưng nó là đứa con ruột của nhà họ Cổ, chỉ với điểm này thôi, con của ta thể so sánh được, huống chi ta được gả về đây năm năm nhưng vẫn chưa có thai, chỉ sợ về sau càng khó có khả năng mang thai. Tô Tử Thanh biết Cổ Diệc Tiêu căm ghét ta, Cổ Diệc Tiêu ngày lớn lên, ta cũng ngày càng lo lắng cho địa vị của mình và con ở nhà họ Cổ. Nghĩ vậy, ta khỏi ngẩng đầu nhìn con trang điểm xinh đẹp ngồi bên cạnh mình - Cổ Diệc Vân. Cổ Diệc Vân cùng Cổ Diệc Phàm bằng tuổi, học đại học. Cổ Diệc Vân giống hệt Tô Tử Thanh, từ dung mạo cho tới cách xử , thái độ làm người, tựa như con bướm sặc sỡ, hoàn toàn giống nữ sinh viên mười chín tuổi, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, kéo theo đám người bám đuôi, bận rộn ở khắp các yến hội, quán bar, hộp đêm... Đương nhiên hôm nay cũng ngoại lệ.

      "Ba mẹ, tối nay con sinh nhật bạn, con ăn cơm đâu." dứt lời, Cổ Diệc Vân đặt bát đồ ăn chưa hề đụng tới sang bên, cũng quản Cổ Bách Lâm và Tô Tử Thanh thế nào, đứng lên, nhìn Cổ Diệc Phàm ngồi bên cạnh: "A Phàm, tôi đặt chiếc vòng cổ ở cửa hàng ngọc Nhuận Hiên, cậu lấy giúp tôi, nhanh lên đấy, tôi cần dùng bây giờ!"

      "Diệc Vân, ăn cơm xong hãy ..." Phía sau truyền giọng thân thiết của Tô Tử Thanh, Cổ Diệc Vân xua tay về phòng mình. Tô Tử Thanh nhìn Cổ Bách Lâm, áy náy cười: "Đứa này, ngồi ăn bữa cơm cũng xong."

      "Chủ tịch, phu nhân, tôi trước." Cổ Diệc Phàm cũng đứng lên, lễ phép khom người với hai người còn sót lại, vừa khoác áo khoác vừa ra ngoài, thế nhưng có ai giữ lại, hoặc là câu "Ăn cơm xong hãy ". Làm gì có người nào quan tâm tới chứ, cũng như gọi họ là chủ tịch, phu nhân, còn bọn họ gọi là A Phàm vậy, cho dù sống trong căn nhà này chín năm, chung quy vẫn chỉ là con nuôi nhà họ Cổ, người làm mà thôi.

      Trong chốc lát, cả phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người. Cổ Bách Lâm đau đầu tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nhớ tới bé đáng hoạt bát khiến ông ta cảm thấy rất thân thiết mấy hôm trước...
      Huỳnh Thượng Hỷlovenovel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :