1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54 – Mẹ nhìn cục cưng như vậy, cục cưng sợ lắm đó!

      được, đổi cái khác.” Lăng Vi lắc đầu .

      Lăng Dịch Sâm vểnh môi, bắt đầu múa rìu qua mắt thợ: “Mami, con phải là con trai của mami, con được nhặt về phải , tại sao chuyện của con trai mà mẹ cũng giúp, lẽ nào mẹ mới là mẹ nuôi, mẹ Niệm Niệm mới là mẹ ruột sao? Mẹ chỉ biết kiếm tiền, xưa nay chưa từng hỏi xem con thích gì, mami, mẹ có giống như mẹ nuôi Niệm Niệm, chơi điện tử với con , mẹ có giống như chú Dịch Khôn, ôm con xem phim , chắc chắn là con được nhặt về rồi, nếu , mami từ chối con như thế, hức hức hức……” Lăng Dịch Sâm để tay ở sau lưng, vừa nhéo mình, vừa giả khóc, hôm nay cậu nhất định phải thuyết phục mami khám bệnh cho chú cao to.

      Lăng Vi trợn mắt há mồm nhìn con trai “khóc lóc” kể lể như thế, Niệm Niệm dắt Dịch Dịch chơi điện tử còn phải vì chuyện của Niệm Niệm cần phải làm sao, Dịch Khôn ôm nó xem phim, cũng là vì trước đó làm việc giúp Dịch Khôn, ta cầu mà…… Thế này là cái gì với cái gì chứ hả, thằng ranh con này lại ôm hận đến giờ.

      “Con thấy con tủi thân à?” Lăng Vi hoàn hồn lại nhìn sang Lăng Dịch Sâm biết từ lúc nào ngân ngấn nước mắt.

      Lăng Dịch Sâm gật đầu, lấy tay lau nước mắt. Để diễn kịch, cậu vừa lén bôi mù tạt lên tay, nhân cơ hội mami để ý, cậu liếm hai cái, nước mắt có là có ngay.

      Thấy mami để ý đến mình, Lăng Dịch Sâm chạy bước vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Hôm nay cậu nhất định phải làm cho mami đồng ý khám bệnh cho chú cao to. Mami thương mình như vậy, rồi ai cả đường thôi.

      Ánh mắt Lăng Vi ảm đạm xuống, vốn nghĩ rằng chỉ là vì con trai có bạn ở thành phố Liêu, muốn trêu mình chút thôi, để mình dỗ nó. ngờ, nó lại kiên quyết như thế.

      Thằng nhóc này, biết là giống mình, hay là giống cha nó nữa. khi muốn làm chuyện gì, cả ngàn binh lính cũng kéo lại nổi. Chỉ cần chưa làm được, từ bỏ.

      ngồi sô pha, suy nghĩ lúc lâu, mới đứng lên đến phòng của Lăng Dịch Sâm, gõ cửa : “Con trai, nếu mẹ đồng ý với con, con có thể hứa với mẹ chuyện ?”

      Đồng ý rồi? Lăng Dịch Sâm bỏ đồ ăn vặt trong lòng xuống, nhảy xuống giường, chạy đến sau cửa, lớn tiếng hỏi: “Mami đồng ý rồi hả?”

      “Đồng ý rồi, nhưng mami cũng có điều kiện.”

      “Điều kiện gì thế?”

      “Trước khi mẹ khám bệnh cho chú cao to kia của con, con phải rời khỏi thành phố Liêu, trở về Mỹ.”

      “Sao thế được chứ?” Lăng Dịch Sâm dậm chân cái, tức giận : “Sao thế được chứ? Mami, con thể xa mẹ được.” Báo cáo ADN kia còn chưa lấy được, sao có thể chứ.

      “Lăng Dịch Sâm, đây là điều kiện của mẹ, nếu như đồng ý, mẹ chữa bệnh cho chú ấy.” Giọng của Lăng Vi hơi lên cao chút, xong liền xoay người làm việc của mình.

      Lăng Dịch Sâm mở cửa phòng, dựa vào cạnh cửa, ngước lên nhìn mami dọn dẹp nhà cử, giọng điệu cực kỳ vui : “Chú ấy có thù oán gì với mẹ sao?”

      Động tác của Lăng Vi cứng lại, cúi người nhìn nhau với Lăng Dịch Sâm.

      “Mami đừng nhìn
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55 (tiếp theo)

      Hồi lâu sau, Lăng Vi mới ngẩng đầu lên nhìn Viêm Bá Nghị, bờ môi khẽ run, do dự lúc ngắn ngủi rồi mới hỏi: “Chuyện khi nào thế?”

      Vẻ mặt của Viêm Bá Nghị hoàn toàn khác với Lăng Vi, đối diện với tất cả những điều này, cảm thấy rất nhàng, “Em hỏi chuyện gì?”

      “Viêm Bá Nghị, biết mà, tôi kiên nhẫn lắm đâu.” Lăng Vi trừng , hề biết tim của Viêm Bá Nghị có vấn đề nghiêm trọng như vậy.

      Nhìn ra Lăng Vi tức giận rồi, lo đứng dậy bỏ , Viêm Bá Nghị hắng giọng, rồi mới chậm rãi : “ mấy năm rồi, điểu tra cũng rất lâu, nhưng phát là ai ra tay.”

      “Vậy…… có di truyền ?” Chân mày Lăng Vi nhíu chặt lại, Viêm Bá Nghị vừa dứt lời, buột miệng ra.

      Vẻ mặt của Viêm Bá Nghị thoáng cứng lại, ngay sau đó cười khẽ: “Ha ha, em cảm thấy rất may mắn phải , năm xưa sinh đứa bé ra, nhưng tôi cũng phải cho em biết, đây phải là bệnh di truyền.”

      Lăng Vi nhìn Viêm Bá Nghị nữa, lấy giấy viết từ trong hòm thuốc ra, viết ngoáy ra vài cái tên thuốc và cách sử dụng, đưa cho Viêm Bá Nghị.

      Viêm Bá Nghị nhận lấy, nhíu mày, khóe mắt cong lên: “Sao thế, dễ dàng gì chúng ta mới gặp mặt nhau, cứ thế mà rồi?”

      “Tôi còn nghĩa vụ gì để ở lại nữa, nếu như muốn sống đau khổ như thế nữa, uống thuốc theo đơn của tôi .” rồi, Lăng Vi đứng dậy muốn .

      Vừa mới được bước, lại xoay người lại, quét mắt về phía Viêm Bá Nghị, hời hợt : “Nhớ bảo thuộc hạ của chuyển tiền sang tài khoản của tôi đấy, nếu khám bệnh rồi, khám miễn phí đâu.”

      “Em, em cái gì?” Viêm Bá Nghị thoáng kinh ngạc trợn tròn mắt. chuyển phí khám bệnh cho nhóc con kia rồi mà.

      Lăng Vi gì, xoay người tời , bước nhanh mấy bước, muốn đẩy cửa ra, phía sau truyền đến tiếng con nít kêu cứu.

      “Vi Vi, cứu con, Vi Vi. Mấy tên khốn kiếp này, mau thả tôi ra.”

      Lăng Vi dừng bước, chợt quay đầu lại, phát Viêm Bá Nghị tập trung tinh thần nhìn vào di động, tiếng của Dịch Dịch vang ra từ đó.

      Nghe thấy tiếng bước chân chạy đến của Lăng Vi, Viêm Bá Nghị mới ngẩng đầu lên, trêu chọc nhìn . “ , sao nữa rồi?”

      bắt cóc Dịch Dịch rồi hả? Viêm Bá Nghị, có còn là con người thế, là Dịch Dịch năn nỉ tôi khám bệnh cho đó, là đồ cặn bã.” Lăng Vi lên trước muốn giật lấy điện thoại của Viêm Bá Nghị, Viêm Bá Nghị giơ di động lên cao, nhìn Lăng Vi nóng ruột chửi rủa, trong lòng lại rất sảng khoái.

      “Vi Vi, em còn muốn giấu đến khi nào? Hả? Con trai cũng lớn đến vậy rồi, vẫn để cho cha con nhận nhau, chẳng lẽ em muốn cả đời nó đều thể hưởng thụ tình thương của cha sao?” Viêm Bá Nghị siết chặt vòng eo của Lăng Vi, mặc cho Lăng Vi la mắng trong lồng ngực .

      Đột nhiên xảy ra biến cố, khiến cho trái tim vốn bình tĩnh của Lăng Vi bắt đầu kích động mà run lên. Từ di động giơ lên cao của Viêm Bá Nghị, nghe được tiếng Dịch Dịch vừa khóc vừa hét đòi gặp .

      Khoảnh khắc đó, nước mắt đong đầy hốc mắt.

      phải, Dịch Dịch phải…… thả nó ra , sao có thể tàn nhẫn như thế chứ, Viêm Bá Nghị, máu lạnh quá , ……” Nước mắt, lăn xuống. Nhìn Lăng Dịch Sâm trong cảnh tượng đó, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, trong lòng Lăng Vi cực kỳ đau đớn.

      Viêm Bá Nghị lạnh lùng nhìn cử chỉ của Lăng Vi, độ cong môi ngày càng rộng hơn, ngay lúc Lăng Vi chú ý vào màn hình điện thoại, nháy mắt với bên ngoài. Sau đó lấy tờ đơn từ trong túi ra.

      ngày này, tính toán lâu lắm rồi.

      Lăng Vi nhìn tờ đơn Viêm Bá Nghị đưa qua, càng thêm hoảng. Qua làn nước mắt, lúc nhìn thấy tờ báo cáo xét nghiệm ADN chứng minh quan hệ cha con, dùng sức siết chặt lòng bàn tay, giơ mu bàn tay lên lau nước mắt .

      “Vi Vi, chuyện đến nước này rồi, em còn muốn gì nữa? Nếu như phải nửa đường cho người ngăn Dịch Dịch lại, có phải em lại giấu nó nữa , nó phải của mình em, nó cũng là con của , Lăng Vi, em cảm thấy em quá đáng lắm sao?”

      Lăng Vi liều mạng lắc đầu, “ phải, phải đâu, Dịch Dịch phải con .” Dịch Dịch là động lực sống duy nhất của , thể nào mất Dịch Dịch.

      Lúc này, cục cưng đáng nào đó thực nhìn nổi nữa, từ bên ngoài lạch bạch chạy vào trong, dùng sức đẩy cửa ra, đúng trước mặt Lăng Vi.

      “Mami.” Cậu mỉm cười nhìn Lăng Vi, giơ tay ôm lấy đôi chân của Lăng Vi.

      Thực ra, video di động được quay từ trước, lúc cậu bàn bạc với chú cao to ấy, có thẻ nhìn ra mami rất mình, nên mới chú ý đến thời gian video.

      , phải, phải.” Lăng Vi ngồi xổm xuống, che mặt khóc nức nở, tinh thần luống cuống, biết nên làm thế nào mới tốt, , chưa chuẩn bị xong.

      Viêm Bá Nghị cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy hai mẹ con, ở nơi nào đó trong tim, giống như có cơn gió mát phất qua, trong lành.

      “Xin lỗi Vi Vi, lén xét nghiệm giám định, hi vọng em có thể hiểu cho tâm trạng của , sau này, đối xử tốt với mẹ con em.” Viêm Bá Nghị đảm bảo.

      Lăng Vi chợt ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt chống lại ánh mắt sáng ngời của Viêm Bá Nghị, lạnh lùng : “ được, tuyệt đối thể, Dịch Dịch là con trai tôi, tôi để nó theo đâu.” rồi, mặc kệ Viêm Bá Nghị khuyên giải thế nào, chật vật đứng dậy, bế Lăng Dịch Sâm lên, lảo đảo ra ngoài, để lại bóng lưng mỏng manh, châm hàng ngàn cây kim, đâm hàng vạn nhát dao vào trái tim của Viêm Bá Nghị.

      Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm vừa bước ra cửa chính của quán cà phê, liền bị người của Viêm Bá
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56 – Đặc sắc nè! Ở đây có tình địch xuất

      suy nghĩ phải chạy thoát như thế nào, xe lắc lư hai cái, Lăng Vi ngẩng đầu lên, phát bên ngoài đám người vây quanh, những gã đàn ông vạm vỡ kia vừa nhìn biết phải hạng dễ đối phó. nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra. Chút nữa lại bị cưỡng ép lôi rồi.

      an toàn của con trai, Lăng Vi biết mình thể làm liều. nhanh chóng quét mắt nhìn gã đàn ông vừa bị đâm kia, người nọ cũng hùng hổ nhìn chằm chằm bên này. biết, muốn cần động tay để giải quyết vấn đềm chỉ có thể ngoan ngoãn theo bọn họ chuyến. Nếu , cho dù liều hết sức, cũng thể bảo vệ Dịch Dịch.

      Đút tay vào túi, sau khi phát cuộc điện thoại gọi bừa được kết nối, Lăng Vi để ngang đt trong túi. mở cửa xe ra, bế Dịch Dịch, ngẩng đầu ưỡn ngực ra ngoài.

      Nửa tiếng sau, được đám người này “hộ tống” đến căn biệt thự ở trung tâm thành phố, gã đàn ông trong xe giục xuống xe. bế Dịch Dịch, châm trước còn chưa chạm đất, chiếc xe khởi động mô tơ, vội vàng nhảy xuống, chiếc xa lao mất, quay đầu lại, ngay cả bóng của chiếc xe cũng để lại.

      “Mami.” Lăng Dịch Sâm ôm cổ của Lăng Vi, nằm lên vai .

      Lăng Vi khẽ lay con trai trong lòng, trông thấy mấy tên vệ sĩ vác súng từ trong biệt thự ra, cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh. Sau đó được đám vệ sĩ dẫn dắt, vào trong.

      Lăng, lâu gặp.” giọng hùng hậu vang lên ở lầu , Lăng Vi ngẩng đầu, liền thấy gương mặt tươi cười của Tống Thu Minh, thân người béo phệ, đầu tóc thưa thớt…… biết làm sao để hình dung ông ta. Lúc này, Tống Thu Minh cầm ly rượu xuống lầu.

      Vốn muốn câu, “Nhiều năm gặp, ông vẫn còn sống à.” Nhưng nghĩ đến tình huống trước mắt, Lăng Vi nhịn xuống, khống chế cảm xúc của mình, mặt mày bình tĩnh nhìn Tống Thu Minh, giọng : “Ông Tống, lâu gặp……” Chữ “ông” kia, bị nghiến răng nhấn mạnh.

      Sắc mặt của Tống Thu Minh thay đổi, bước xuống cầu thang, đứng trước mặt Lăng Vi. Gương mặt mập mạp nặn ra nụ cười khiến người ta ghê tởm, cố gắng làm cho bản thân mình trở nên thân thiện dễ gần, : “ Lăng, nhiều năm gặp, càng ngày càng đẹp ra đấy.” xong, còn muốn giơ tay sờ gương mặt trắng nõn của Lăng Vi.

      Lăng Vi lui về phía sau bước, ôm chặt Lăng Dịch Sâm, mặt đầy đề phòng : “ biết ông Tống tìm tôi đến đây có việc gì ? Bao nhiêu năm rồi, ông vẫn còn sống, là ông trời phù hộ ghê.”

      Dứt lời, liền thấy sắc mặt của Tống Thu Minh thay đổi vài lần, chỉ trong khoảnh khắc lại cười lên: “Ha ha ha, vẫn là trái ớt cay nồng của 5 năm trước, nhưng mà, tôi thích.” Ông ta vẫy tay, quản gia đứng bên ở đại sảnh, lập tức qua châm điếu thuốc cho ông ta, thuận tiện lấy ly rượu trong tay ông ta.

      “Ô, đây là con của phải , ngờ lại có đứa con lớn đến vậy rồi, Lăng, xem ra cũng dè dặt như thể vào 5 năm trước nha.” Tống Thu Minh ngồi xuống sô pha ở sảnh khách, rít thuốc nhả khói ra.

      Lăng Vi nhìn ông ta cách lạnh lẽo, nhìn nhau với cậu con trai tiếng nào trong lòng , lúc muốn chuyện, tiếng chuông di động trong túi áo của Lăng Dịch Sâm vang lên. Lăng Vi thầm cảm thấy ổn, giơ tay ngắt di động trong túi mình .


      Tống Thu Minh rất khôn khéo, vừa nhìn thấy Lăng Vi rút tay về, lập tức dặn dò thuộc hạ moi di động của Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm ra.

      Lúc này tay của Lăng Dịch Sâm càng nhanh hơn, cậu vừa nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, lập tức bắt máy: “Chú Dịch Khôn, mau đến cứu con với mami, ông già chết tiệt vừa mập vừa xấu muốn sàm sỡ mami con.”

      “Ra tay.” Tống Thu Minh quát lớn mộ tiếng, tức mấy tên thuộc hạ nhào tới.

      “A, ông già ăn cướp tướng chết sớm này, đừng có mà chú ý tới mami tôi, cẩn thận nửa đêm bị chuột cắn con chim của ông đấy.” Lăng Dịch Sâm vừa thấy có người muốn tách cậu với mami ra, cậu lập tức văng tục ra.

      Dịch Khôn đến thành phố Liêu rồi? Lăng Vi nhìn sang Lăng Dịch Sâm cười nhạt, sao biết chút nào thế? Lẽ nào……

      Tống Thu Minh tức đến mức mũi cũng lệch luôn rồi, ông ta nhảy dựng lên về phía Lăng Dịch Sâm, “Thằng ranh con, hôm nay tao mà xử mày, mày biết được lợi hại của tao.” xong, liền muốn lấy đầu thuốc lá đốt Lăng Dịch Sâm.

      Lăng Vi thấy thế quát lên: “Ông Tống, nếu ông dám đụng vào con trai tôi cái thôi, tôi e rằng ông gánh vác nổi đâu.”

      “Gánh vác nổi? Ha ha, Lăng Vi, cho rằng có bao nhiêu bản lĩnh? 5 năm trước có thể chạy thoát, là bởi vì thằng phế vật Lý Canh kia, hôm nay, có mọc cánh cũng khó mà thoát khỏi. Nếu thể đụng tới con trai của , được thôi, đụng vào được chứ?”

      Lăng Vi lên tiếng, bây giờ phát giác bụng dưới có dòng nước ấm chảy qua, biết rằng họ hàng tới báo cáo sớm rồi. Lúng túng cười cái, nhìn quét qua lượt bố cục trong căn nhà này, muốn biết phòng vệ sinh ở đâu. Nhưng cục diện trước mắt lại thể khống chế được, chỉ có thể với giọng điệu coi như là hòa hoãn: “Ông Tống, nếu tôi được ông “mời” đến đây, dĩ nhiên dễ dàng rời khỏi, vậy nên, cũng mong ông tiếp đãi với tôi như người khách.”

      “Dễ thôi, nếu như đồng ý theo tôi, tôi đối xử tử tế với mẹ con . Lời hứa 5 năm trước, cũng thay đổi.” Tống Thu Minh vốn để ý Lăng Vi từng sinh con, 5 năm trước ông ta hứa với nhà họ Lăng cưới Lăng Vi, là vì lúc đó ông ta cảm thấy vẫn là nụ hoa chưa nở rộ, vẫn còn non, chắc chắn giá rất cao.

      Trước khi Lăng Vi bị mang vào, ông ta cũng suy nghĩ, thể cưới người phụ nữ này, coi như đồ chơi, sảng khoái vài ngày cần nữa, nhưng vừa nhìn thấy người đẹp càng ngày càng xinh xắn, ý nghĩ trong đầu bắt đầu dao động, lúc này chỉ muốn lập tức thưởng thức hương vị của Lăng Vi.

      Từ đôi mắt đục ngầu kia, Lăng Vi nhìn ra suy nghĩ của Tống Thu Minh. Dòng nước ấm ở bụng dưới lại chảy ra, Lăng Vi lo lắng chốc nữa lại bị xấu mặt, vội : “Dễ thôi, bây giờ tôi muốn mang theo con trai giải quyết chuyện gấp đầu tiên của con người, biết ông Tống có thể giúp đỡ hay ?”

      Nhìn ra Lăng Vi gấp, Tống Thu Minh gật đầu. Người phía sau thả lỏng tay, Lăng Vi lấy lại tự do, đến trước mặt Lăng Dịch Sâm, muốn bế con trai lên, lại bị Tống Thu Minh ngăn cản.

      “Tôi đâu có ngu như vậy, nhóc, mình , tôi giúp
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57 – Hạt giống tình từ từ nảy nở trong lòng

      nhảm nhiều đấy, Lăng Vi hừ mũi khinh bỉ.

      Mắt thấy Tống Thu Minh sắp nhào tới chỗ Lăng Vi, lúc này ở ngoài cửa lại vang lên tiếng thuộc hạ la hét. Ông ta vốn muốn để ý, đợi lên giường với Lăng Vi, nếm thử mù vị của rồi hãy , nhưng tiếng động bên ngoài càng vang càng lớn, ông ta thể ra ngoài xem. Ở bên ngoài khóa trái cửa lại.

      Xuyên qua cửa sổ, Lăng Vi thấy Viêm Bá Nghị và Mộ Bạch ở ngoài cửa. Mộ Bạch đứng ngay đầu, trước mặt Viêm Bá Nghị có mấy tên thuộc hạ đứng, tay của khẽ ấn lên vị trí trái tim, dường như bệnh cũ lại tái phát.

      Tim, ngay trong khoảnh khắc đó, nhịn được khẽ run lên. biết là bị làm cho cảm động, hay là loại cảm xúc khác trỗi dậy, đôi mắt của Lăng Vi nhìn chằm chằm Viêm Bá Nghị.

      Từ sau khe cửa, sau khi Tống Thu Minh nhìn thấy người đến, lập tức gọi điện cầu cứu bang Đầu Ưng. Sau đó mới chỉnh lại quần áo, ra ngoài.

      Khi nhìn thấy Viêm Bá Nghị và Mộ Bạch, mới chậm rãi : “ biết hôm nay Viêm lão đại đến đây, là có chuyện gì?” 5 năm trước, ông ta cũng thấy được tin tức Viêm Bá Nghị tìm Lăng Vi. Chẳng lẽ……. và Lăng Vi từng qua lại, hay là…… Nghĩ đến đây, Tống Thu Minh cảm thấy huyệt thái dương hơi đau nhói lên, ông ta xoa lên đó, nụ cười mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt, kể từ khi bang Đầu Ưng trở thành liên minh của ông ta, ông ta sợ gì cả.

      Mộ Bạch quay đầu nhìn Lão Đại cái, mở miệng : “Ông chủ Tống, ngại quá, làm phiền đến ông, nghe khách của bang Xích Viêm chúng tôi được ông mời đến đây rồi.”

      “Ồ, thế à?” Tống Thu Minh bày ra vẻ biết gì hết.

      Viêm Bá Nghị khẽ ho hai tiếng, đến trước Mộ Bạch, ánh mắt sắc như dao, bắn về phía Tống Thu Minh, : “Người lỗi lạc làm chuyện mờ ám, tôi lười phải nhảm với ông. Ông giao Lăng Vi với đứa bé ra đây, bằng …… Ông chủ Tống, bang Đầu Ưng cũng khó giữ mình, lẽ nào còn có thể giúp ông đối phó với bang Xích Viêm tôi hay sao?”

      Vừa nghe thấy giọng điệu này của Viêm Bá Nghị, trong lòng Tống Thu Minh dâng lên cơn tức, muốn bùng nổ lại nhịn xuống. Tuy người của bang Xích Viêm đến nhiều, nhưng Tống Thu Minh biết, những người theo kia, bản lĩnh kém cỏi đâu. Ông ta muốn bị thiệt, hơn nữa, ông ta đứng ngoài cửa làm trò được lúc rồi, cũng thấy bang Đầu Ưng trả lời, xem ra, thể trông mong được gì.

      Nghĩ đến đây, Tống Thu Minh thở ra làn hơi đục ngầu, cười sang sảng: “Quả Lăng Vi làm khách ở chỗ tôi, tôi có chuyện muốn thương lượng với ấy, xem, có thể giúp đỡ chút , đợi tôi bàn bạc với ấy xong rồi, lại mời ấy theo các .”

      “Đừng nhảm nữa, các em, lão già này đưa người phụ nữ của lão đại đến đây. Chúng ta phải làm sao?” Mộ Bạch cao giọng quát lên.

      Các em đồng thanh đáp lại: “Giết chết ông ta.”

      Tống Thu Minh hoảng hốt lùi về sau bước, suýt nữa ngã xuống đất. Ngay lúc người của bang Xích Viêm muốn đạp lên người ông ta xông vào trong nhà, phía sau vang lên tiếng súng.

      Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, người của bang Đầu Ưng đuổi đến rồi.

      “Mau lên, Nhị đương gia, giúp tôi đuổi bọn chúng ra ngoài, Nhị đương gia, rốt cuộc tới rồi.” Tống Thu Minh thấy cứu tinh rới, lập tức reo hò lên.

      Quay đầu nhìn thấy Viêm Bá Nghị xán tới gần mình, ông ta kéo tên thuộc hạ sang, đẩy qua đó. Nhảy vào trong nhà với tốc độ nhanh nhất trong đời, rồi đóng cửa lại.

      Ngoài cửa, bang Đầu Ưng và bang Xích Viêm hai bên giằng co, nhao nhao móc nòng giảm thanh gắn vào đầu súng. Nhị đương gia của bang Đầu Ưng, dường như tràn đầy lòng tin, muốn tóm gọn bang Xích Viêm trong đòn.

      Lăng Vi đứng bên cạnh cửa sổ, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài. biết, những tấm kính trong căn biệt thự này đều là người ở bên trong thấy được chuyện xảy ra ở ngoài, nhưng người ở bên ngoài lại nhìn thấy bên trong. Thế nên chút kiêng kị nhìn chằm chằm Viêm Bá Nghị,
      http://***************.com/downloads/posts/3040261.png

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57 (tiếp theo)

      Vào khoảnh khắc Lăng Vi đóng cửa xe lại, cực kỳ muốn mạnh mẽ giữ lại, cho rời như 5 năm trước.

      Nhưng hiểu, bây giờ giống như trước kia nữa. còn là Lăng Vi mặc cho người ta ức hiếp nữa, mà cũng làm được chuyện để ý đến cảm nhận của Lăng Vi, cưỡng ép giữ lại.

      Nước mắt, kịp đề phòng, vội vã lăn dài.

      “Mami, phải rời khỏi thành phố Liêu ạ?” Lăng Dịch Sâm ngồi ở ghế sau vừa chui vào lòng Lăng Vi, vừa nhìn về phía sau. Nếu như rời khỏi thành phố Liêu, sau này cũng được gặp chú cao to nữa rồi. Mặc dù bây giờ cậu thể mở miệng gọi chú ấy là daddy, nhưng trong lòng Lăng Dịch Sâm nghĩ, chú cao to chính là daddy của cậu. Chỉ là, tại sao mami lại đồng ý cho cậu và chú cao to nhận nhau chứ?

      Thế giới của con nít rất đơn thuần, cậu cảm thấy chú cao to và mami nên ở bên nhau, cậu cảm thấy chuyện đó có thể mà, đây chính là thế giới của trẻ con.

      Lăng Vi trả lời Lăng Dịch Sâm, chỉ trầm mặc gật đầu cái. Giơ tay xoa xoa gương mặt nhắn của con trai, mặt có chút cảm xúc nào.

      Ngay lúc cảm thấy ở chung chỗ với Dịch Khôn có chút lúng túng, cuộc điện thoại quốc tế của Từ Niệm Niệm gọi đến.

      Vừa kết nối, hai mẹ con theo phản xạ có điều kiện tránh xa loa nghe, mãi cho đến khi Từ Niệm Niệm gào rống xong, Lăng Vi mới đưa di động kề vào bên tai.

      “Mình này Niệm Niệm, đêm hôm khuya khoắt ngủ cho ngon , gọi điện cho mình làm gì?” Lúc này ở Mỹ là nửa đêm rồi.

      “Hứ, mình này cái người vong ơn phụ nghĩa kia, là ai tìm cứu binh đến giúp mẹ con hai người hả, là có lòng tốt còn bị coi là lòng lang dạ sói nữa.” Từ Niệm Niệm nổi giận đùng đùng ở đầu kia điện thoại.

      Lăng Dịch Sâm là bạn giỏi chuyện nha, cậu lập tức giành lấy di động của Lăng Vi, ngọt ngào gọi tiếng vào điện thoại: “Mẹ nuôi.” “Mẹ nuôi, con thay mặt mẹ con cám ơn mẹ nhé, nếu phải có mẹ nuôi, mami bị lão già ghê tởm chết người kia bắt nạt rồi, mẹ nuôi lợi hại nhất phải nào, mẹ nuôi là ngôi sao xinh đẹp nhất thế giới có đúng ?”

      Từ Niệm Niệm ở đầu kia điện thoại nghe Lăng Dịch Sâm khen ngợi có chút lâng lâng, giọng điệu cũng trở nên thoải mái: “Vi Vi, nghe , con trai của mình biết chuyện biết mấy, cậu học hỏi chút , người làm mẹ như cậu còn bằng con trai mình nữa.”

      “Được rồi, được rồi, hai Từ của tôi ơi, mình sai rồi, mình đây về Mỹ ngay, đến trước mặt cậu xin lỗi được chưa, nhớ đến đón đó.” xong cũng nghe Từ Niệm Niệm muốn gì, Lăng Vi quả quyết cúp máy.

      Chỉnh trang quần áo lại, ôm lấy Lăng Dịch Sâm, chợt nhớ đến Viêm Bá Nghị, biết sức khỏe của thế nào rồi. Lúc đứng bên cửa sổ nhìn , ấn ngay vị trí trái tim. Lẽ nào…… Vừa nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt của Lăng Vi bắt đầu trở nên nặng nề.

      Lăng Dịch Sâm chơi với chiếc di động của mình, trong lòng lại hồi tưởng từng chút từng chút những chuyện xảy ra sau khi gặp được chú cao to.

      Dịch Khôn ngồi ghế lại cũng giữ im lặng, lúc này, ta muốn gì cả. Bởi vì ta hiểu, ta gì cũng sai, có gì cũng thể lọt vào tai
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :