1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38 – Này! Ở đây xuất gã đàn ông cặn bã

      Editor: miemei

      Trong tòa chung cư cũ ở đường số năm, thành phố Liêu.

      “Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con gặp ai.” Giọng của Từ Văn Mậu lên cao dần, vừa vào nhà chạy vào phòng bếp.

      Lý Mai xào rau, bà ta quay đầu lại nhìn thằng con hớn ha hớn hở, hỏi: “Sao thế? Gặp được ai mà vui dữ vậy?”

      Từ Văn Mậu tới trước bàn cơm rồi ngồi xuống, cầm chén đũa lên rồi bắt đầu ăn. Vừa ăn như hổ đói, vừa : “Thấy Lăng Vi đó, buổi sáng con tìm mấy đứa em nhậu, thấy con đó ở trong cửa hàng 4S*, bây giờ quả là thay đổi toàn thân luôn.”

      [*: Cửa hàng 4S là loại hình kinh doanh nhượng quyền thương mại xe hơi với kiểu “bốn trong ” làm cốt lõi, bao gồm doanh số bán xe (Sale), bộ phận linh kiện (Sparepart), dịch vụ hậu mãi (Service), thông tin phản hồi (Survey).]

      “Con cái gì?” Vừa nghe thấy tin tức của Lăng Vi, Lý Mai có tinh thần hẳn lên. Bà ta tắt lửa, rau cũng đổ ra đĩa, trong tay vẫn còn cầm cái muôi xào bình bịch chạy đến ngồi xuống bàn cơm. Giật lại chén đũa trong tay của Từ Văn Mậu, đặt lên bàn, gấp gáp hỏi: “Con khoan ăn , cho mẹ nghe xem nào.”

      “Ôi dào, Lăng Vi ấy. Bây giờ ăn bận đẹp đẽ lắm, mặc quần áo cũng còn vẻ quê mùa nữa, điệu bộ đó con xem chừng chắc là mua xe rồi, mẹ, có khi nào nó lập gia đình rồi ?” xong, Từ Văn Mậu lại bưng chén đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn. Ngước mắt lên đảo quanh căn nhà vòng, phát Lăng Văn Thiên ở đây, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hỏi: “Ông già đâu rồi?”

      “Còn chưa về, bây giờ nó trông có vẻ có tiền lắm hả?” Điều Lý Mai quan tâm nhất vẫn là chuyện này.

      5 năm trước, từ lần Lăng Vi bỏ chạy, sau khi Tống Thu Minh cho thuộc hạ dần bọn họ trận tơi tả, hứa rằng nếu như tìm được Lăng Vi liên lạc lại với ông ta, ông ta vẫn cho bọn họ số tiền trà nước.

      Ngày thứ hai sau khi xảy ra kiện đó có người đăng ảnh của Lăng Vi báo, Lý Mai tưởng đâu có tiền trà nước rồi, vết thương người vừa khỏi vui mừng hớn hở lĩnh tiền, kết quả lại rước thêm trận đòn dã man.

      Nghĩ đến những vết thương này đều là vì con Lăng Vi đê tiện kia, bà ta căm hận thôi.

      Nhìn gương mặt đầy sẹo của con trai mình, Lý Mai thở dài hơi, suy tư lúc, mới dặn dò: “Con à, ngày mai con đến cửa hàng xe hơi đó hỏi xem, Lăng Vi mua xe gì, rồi tìm cách lấy cách thức liên lạc.”

      Từ Văn Mậu gật đầu, ăn cơm xong thấy trong người khỏe, rồi lên phòng nằm ngủ. Lý Mai nhìn chân con mình bước khập khiễng, trong lòng khổ sở.

      Đều do tham lam và ham muốn cá nhân quấy phá, tất cả đều do bọn họ tự gieo gió gặt bão mà thôi, nhưng mấy điều này, Lý Mai đều đổ hết lên đầu Lăng Vi.

      Và hai đũa cơm, Lý Mai quyết định vẫn nên gọi điện cho lão già Tống Thu Minh kia. Bà ta thử lựa lời mà , xem lão già kia có còn giữ những lời trước kia . Nếu như Lăng Vi về thành phố Liêu rồi, bà ta nghĩ cách tìm được Lăng Vi, lại lừa gạt trở về. Nếu lừa được, cứ cướp về là xong. Bà ta tin, con đó có thể trốn khỏi lão già Tống Thu Minh trắng đen đều nuốt sạch ở thành phố Liêu này.

      Cuộc gọi vừa kết nối, Lỹ Mai vội hỏi: “Alo, ông Tống hả? Tôi là Lý Mai, chuyện trước kia tìm được Lăng Vi có còn tính ạ?”

      Đầu bên kia điện thoại biết gì, mà Lý Mai nghe đến mức toàn thân run lên, cuối cùng mặt còn giọt máu cúp điện thoại.

      Nằm trong căn phòng trước kia của Lăng Vi, Từ Văn Mậu lại làm cái chuyện đáng khinh kia, nghĩ đến gương mặt càng thêm kiều hơn so với 5 năm trước, bụng dưới của ta lại cuồn cuộn luồng sóng nóng ẩm.

      5 năm rồi, từ lúc thấy Lý Mai cho Lăng Vi uống thứ nước có vấn đề kia, qua giây sau hối hận. Nhưng sau khi trả giá bằng biết bao nỗi đau đớn, thứ để chống đỡ mà sống qua ngày chỉ còn lại hận thù.

      Điều kiện gia đình tốt, dễ dàng gì cưới được vợ, sau khi bị người ta đánh đập hai lần ba lượt, bây giờ trở thành tên què, cưới vợ lại càng khó hơn. Mấy năm nay, để giải quyết nhu cầu sinh lý, ít lần theo đám bạn côn đồ làm mấy chuyện cưỡng hiếp học sinh nữ.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Chương 39 – Bé con đáng ngủ cùng……

      Editor: miemei

      Lăng Vi vừa mua cẩm thạch thô từ huyện E về, lúc vừa lái xe lên đường cao tốc nhận được điện thoại của Lăng Dịch Sâm.

      “Vi Vi, khi nào mẹ về ạ?” Trong điện thoại, giọng của Lăng Dịch Sâm đè xuống thấp, dường như muốn bị người ta nghe được.

      Lăng Vi nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ tối rồi, đến khách sạn Sheraton cũng phải hơn tiếng rưỡi nữa, xem ra con trai chờ đến sốt ruột rồi đây.

      Đeo tai nghe bluetooth vào, Lăng Vi mới : “Phải kêu là mami, bao nhiêu lần rồi, con nít được gọi thẳng tên của người lớn. Khoảng hai tiếng nữa mami mới về đến khách sạn, Dịch Dịch làm gì đó, ăn tối chưa?”

      “Hừ, Vi Vi Vi Vi, con gọi điện qua, mới quan tâm con trai cưng của mẹ có ăn cơm chưa, còn chu đáo bằng chú cao to nữa.”

      Lăng Vi nhìn thẳng con đường ở phía trước, nghe Lăng Dịch Sâm nhắc đến từ “chú cao to”, vội hỏi: “Chú cao to nào? Con lại quậy ở đâu nữa vậy? Lăng Dịch Sâm, mami với con rồi, được đến quầy bar, được tùy tiện……”

      được tùy tiện vào phòng của người khác, lỡ như gặp phải cảnh tượng phù hợp với trẻ , kích thích trưởng thành của con chứ gì, gọi điện thoại thôi mami cũng càm ràm như vậy nữa, nếu già rồi biết thế nào đây.” Lăng Dịch Sâm che miệng cười hì hì, .

      Lăng Vi chau mày quát lớn: “Lăng Dịch Sâm, con chờ đó cho mẹ!” dạy dỗ thằng ranh con này chút, nhảy lên đầu mình ngồi mất thôi.

      Nghe ra mami nổi giận rồi, giọng của Lăng Dịch Sâm đè thấp xuống hai phần, năn nỉ : “Mami, bên con đột nhiên có chuyện, tối nay về đâu, chú cao to người rất tốt, tuy chú ấy từng bắt cóc mẹ, nhưng chưa hề làm hại đến con, vậy nên…… Mami, con muốn ở cùng với chú ấy đêm.”

      “Cái gì? Lăng Dịch Sâm, chú cao to nào thế? Từng bắt cóc mẹ? Có phải họ Viêm ? Dịch Dịch, con nghe mami , nếu như là người đó, đừng…… Alo, alo, thằng nhóc thối, nếu như con dám cúp điện thoại của mẹ, chờ mông của con nở hoa , alo…… alo.” Mãi đến khi tiếng tút tút vang lên, tay của Lăng Vi thoáng sững lại, điều khiển vô lăng bằng tay, tay khác bấm gọi điện thoại.

      Nếu như là Viêm Bá Nghị, vậy Dịch Dịch chẳng phải…… Trời ạ, chịu nổi mà, sao Dịch Dịch lại biết Viêm Bá Nghị chứ, nghe ý có vẻ là tối nay muốn ở cùng với ta, tình huống gì đây.

      Lăng Vi tăng tốc, gọi tới gọi lui mấy lần, đều kết nối được, lần này, là gấp đến mức nổi trận lôi đình.

      Quả là sợ cái gì gặp cái đó, vẫn luôn lo lắng Lăng Dịch Sâm gặp phải Viêm Bá Nghị, nhưng nào ngờ thế giới như vậy, sớm biết vậy, đâu làm gì cũng mang con trai theo là được rồi.

      Lăng Dịch Sâm cúp điện thoại rồi ném di động vào ba lô, định để ý đến mami nữa, dù sao qua tối hôm nay vẫn còn nhiều thời gian ở cùng với mami mà, nhưng chú cao to thể lúc nào cũng ở bên cạnh được.

      Mở cửa vào phòng ngủ của chú cao to, nhìn gương mặt trắng bệch nằm giường, trong lòng Lăng Dịch Sâm đặc biệt khó chịu. Lúc chiều, cậu theo chú cao to cùng ăn cơm, lại ăn chút đồ ngọt, đường cậu hò hét khu vui chơi, ngay lúc đó, chú cao to đột nhiên ngã xuống, lúc đó cậu hoang mang lo sợ, chỉ hi vọng có mami bên cạnh, nhưng chú cao to thấy cậu khóc còn an ủi cậu, đó chỉ là bệnh cũ thôi, thế nên chú Mộ Bạch vừa chạy tới, cậu theo về cái nơi xa lạ này.

      “Dịch Dịch, gọi điện cho người nhà xong rồi à?” Mộ Bạch trông chừng bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị, nhìn nuốt xuống viên thuốc cuối cùng, mới đón lấy ly nước.

      Lăng Dịch Sâm gật đầu, gương mặt vốn luôn tươi cười hớn hở, giờ phủ đầy vẻ âu sầu. Cậu chạy đến bên giường Viêm Bá Nghị, nhìn chằm chằm gương mặt của Viêm Bá Nghị, lo lắng hỏi: “Chú cao to ơi, chú sao chứ? Đều tại cháu, biết tim của chú bị bệnh, còn đòi khu vui chơi nữa.”

      có gì đáng ngại, đây là bệnh cũ của chú thôi.” Viêm Bá Nghị vươn tay nhéo nhéo gương mặt non mịn của Lăng Dịch Sâm, khóe môi nhếch lên nụ cười.
      Chương 40 – Hừ, người cha bán con cầu vinh

      Editor: miemei

      Lăng Dịch Sâm nghiêng đầu nhìn Mộ Bạch: “Chú Mộ Bạch, trái tim của chú cao to sao rồi? Thuốc cháu đưa có thể dùng được ?”

      Trẻ con xưa nay đều thích dối, hơn nữa vô cùng chân thành. Mộ Bạch thấy được vẻ lo lắng trong mắt Lăng Dịch Sâm, cũng cho cậu nụ cười, thản nhiên : “Cháu biết di truyền ? Di truyền có đời trước và đời sau, cái của chú cao to của cháu, là di truyền đời sau.”

      Lăng Dịch Sâm cái hiểu cái gật đầu, nhìn sang Viêm Bá Nghị nhắm nghiền mắt, vươn tay đến vị trí trái tim của , từ từ chạm vào.

      Viêm Bá Nghị mở mắt ra, Lăng Dịch Sâm lập tức rút tay về, đôi mắt tôi lóe lên vẻ vô tội, nài nỉ : “Chú cao to ơi, tối nay cháu có thể ngủ với chú ? Nếu như chú bị đau, cháu có thể kể chuyện cổ tích cho chú nghe, cháu biết kể rất nhiều rất nhiều truyện cổ tích đó nha!”

      Viêm Bá Nghị gật đầu, dịch người sang, vén chăn lên để Lăng Dịch Sâm leo lên. Mộ Bạch bê rương y tế tủ đầu giường lên, yên lặng lui ra ngoài.

      Từ sau khi gặp Lăng Vi, ta nhìn thấy cậu nhóc này luôn có thể nhớ đến người phụ nữ đó. biết nguyên nhân vì sao, chỉ cảm thấy…… dường như sâu thẳm bên trong có sợi dây nối liền lão đại, còn có Lăng Vi và cậu nhóc kia nữa.

      Lắc đầu, Mộ Bạch cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều quá mà thôi.

      ta chậm rãi về phía phòng nghiên cứu của mình, ngày mai chính là ngày Quái Y đến xem bệnh, biết kẻ Quái Y đó có thể trị khỏi bệnh của lão đại nữa.

      Đêm tối ở thành phố Liêu, tĩnh mịch sâu lắng.

      đường biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, lúc Lăng Vi về đến khách sạn Sheraton hơn 8 giờ rồi, gọi rất nhiều cuộc cho Lăng Dịch Sâm, kết quả thằng nhóc thối kia vẫn bắt máy, biết chỉnh sang chế độ yên lặng hay là quăng điện thoại đâu rồi, là khiến sốt ruột muốn chết mà.

      Nhưng có sốt ruột đến mấy cũng có cách nào khác, cũng thể nào sử dụng thế lực ngầm được chứ, quyết định về sau thân phận ở thành phố Liêu chính là nhà thiết kế trang sức rồi, thể dính líu đến những cái khác nữa. Từ lúc quyết định trở về, với người bên kia rằng muốn trải qua những ngày tháng gần kề mũi dao nữa.

      Lúc ấy thiết bị định vị gì đó di động của Lăng Dịch Sâm, đều gỡ bỏ hết, muốn trải qua cuộc sống bình thường, chỉ là……

      Đúng lúc suy nghĩ có nên phá lệ hay , di động bị siết chặt trong lòng bàn tay rung lên. lập tức nhấn vào nút nghe, “alo” tiếng.

      Trong loa nghe truyền đến giọng quen thuộc: “Là Vi Vi à! Ba, ba……. Mấy năm nay con sống có tốt ?”

      Lăng Văn Thiên, người cha bán đó sao? Sao ông ta lại biết số điện thoại của mình? Lăng Vi chần chừ lúc mới trả lời: “Là tôi, sao ông có số điện thoại của tôi vậy?”

      Lăng Văn Thiên ở đầu bên kia điện thoại dường như có chút kích động, ho khan hai tiếng lại bắt đầu hơi thở gấp, qua mấy giây sau mới bình phục lại, : “Buổi chiều ba dạo lòng vòng trở về nghe bọn họ thương lượng gì đó, nghe trộm được, lúc này mới chạy ra gọi điện cho con.”

      ra là tên cặn bã Từ Văn Mậu và mụ mẹ kế điên rồ Lý Mai kia à, biết tìm đâu ra số điện thoại của , trông có vẻ như định tính kế với mình đây.

      có chuyện gì tôi cúp đây……” Lăng Vi kéo dài giọng, nhưng chưa dứt lời cúp mất rồi, trong lòng nghĩ, nếu như ông già thêm chút gì nữa, chắc cũng nghe tiếp.

      Tuy biết cái tên Từ Văn Mậu kia làm sao nghe ngóng được số di động của mình, nhưng lần này hạ quyết tâm rồi, chỉ cần đôi mẹ con cặn bã kia làm ra chuyện gì để bắt nạt , lần này nhất định bỏ qua đâu.

      Nhớ lại giọng vừa nãy của Lăng Văn Thiên, Lăng Vi biết sức khỏe của ông ta càng ngày càng tệ rồi, đoán chừng mấy năm nay cũng chịu mệt nhọc ít. Nhưng vậy có liên quan gì đến chứ?

      --- ------ ------ ------ --------

      Chương 41 – Hôm nay Quái Y đến nữa

      Editor: miemei

      Sau khi cúp điện thoại của Lăng Văn Thiên, Lăng Vi chìm vào trong hồi ức rất lâu, rời xa quê hương 5 năm, tuy tạo ra được chút thành quả, nhưng ủng hộ của cha mẹ, cũng chẳng hào nhoáng rực rỡ gì. Niềm vui khi đạt được vinh quang, có ai có thể cùng chia sẻ, cũng chỉ là đơn lẻ loi mà thôi.

      rất nhiều lần, trong đêm tối tĩnh mịch chợt hồi tưởng khoảng thời gian muốn quay lại kia, Lăng Vi đều muốn gọi điện hỏi Lăng Văn Thiên, hỏi xem rốt cuộc có phải là con ruột của Lăng Văn Thiên , bởi vì…… hiểu nổi, đời này có người cha ruột nào vì tiền tài mà có thể bán con mình như vậy.

      Đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời sao xa xăm, Lăng Vi thất thần suy nghĩ rất lâu rất lâu. Mãi cho đến khi bắp chân tê dại, phía chân trời sáng dần, mới hoàn hồn lại từ đôi mắt đẫm lệ mông lung. Cũng trách quá yếu đuối, luôn thể khống chế cảm xúc của mình.

      vào phòng tắm, tắm nước nóng xong, Lăng Vi làm cái sandwich đơn giản để lót dạ, cầm lấy di động nhanh chóng bước xuống lầu, phải tìm Lăng Dịch Sâm. Con trai là trụ cột sinh mạng của , những thứ phấn đấu nay tất cả đều là vì con trai.

      Sáng sớm, lúc tia nắng mặt trời đầu tiên rọi qua cửa sổ, Viêm Bá Nghị mở mắt ra. Thân là lão đại của Xích Viêm, rất ít khi ngủ cả đêm. mặt, là rắn đầu đàn của thành phố Liêu, mặt khác, là người đàn ông kim cương độc thân nổi tiếng của thành phố Liêu. Hai thân phận này ngừng thúc giục , phải ra rất nhiều quyết sách cho những người dưới tay mình.

      “Chú cao to ơi, chú dậy rồi hả?” Lăng Dịch Sâm mở mắt ra thấy chú cao to nhìn mặt mình mà ngẩn ra, khẽ nheo mắt lại.

      Viêm Bá Nghị gật dầu, vươn tay xoa cái đầu tổ chim của Lăng Dịch Sâm, 30 năm nay, lần đầu tiên ngủ cùng đứa bé, là khó tin.

      “Đói chưa?” Chạm vào mái tóc ngắn mềm như nhung của Lăng Dịch Sâm, Viêm Bá Nghị ngồi dậy nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, dịu dàng hỏi Lăng Dịch Sâm.

      Lăng Dịch Sâm hắt xì cái, gật đầu, lại trở người qua. Khó chịu ghê, cậu thừa nhận tối qua uống đồ lạnh nhiều quá, vào nhà vệ sinh mấy lần rồi, nên…… bây giờ toàn thân có tí sức nào. là kỳ quá mà, trước kia cậu ăn uống đồ lạnh, bụng cũng đâu có bị gì đâu.

      Lúc Viêm Bá Nghị muốn bế Lăng Dịch Sâm lên, phát cậu nhóc trở người qua lại ngủ nữa rồi, chỉ có thể tự mình đứng lên tìm đồ ăn cho nhóc con này thôi.

      Vừa ra khỏi cửa phòng, Mộ Bạch tới, mặt mày âu sầu nhìn Viêm Bá Nghị, giọng điệu hơi trầm thấp : “Lão đại, thân thể sao rồi chứ?”

      “Ừ, cậu dặn đầu bếp làm bữa ăn cho trẻ con , cậu nhóc kia đói rồi.”

      xong, vốn muốn trở vào phòng, lại trông thấy Mộ Bạch hề động đậy vẫn cứ thế đứng nhìn , vẻ mặt buồn bực, Viêm Bá Nghị mím bờ môi mỏng: “Sao thế? Mới sáng sớm mặt ủ mày chau rồi, có chuyện gì .”

      “Lão đại……” Mộ Bạch do dự hai giây, chân mày của ta nhíu lại có thể kẹp chết cả con ruồi. “Lão đại, Quái Y hôm nay thể đến, người liên lạc lại chuyển tiền về tài khoản của chúng ta rồi, Quái Y rời khỏi thành phố Liêu, thuộc hạ bất tài, hoàn thành nhiệm vụ.” xong, Mộ Bạch cúi đầu chờ nghe Viêm Bá Nghị khiển trách.

      Quái Y là bác sĩ vừa nổi danh quốc tế, sở trường chữa bệnh phức tạp khó trị, hơn nữa chưa từng thất bại, chỉ là tiền thù lao hơi cao, vậy nên thường tiếp xúc với con cháu nhà giàu, ta cho rằng mời Quái Y khó, ai biết người liên lạc kia nửa đường lại lật lọng, bât giờ ta muốn liên lạc lại với người đó, điện thoại cũng kết nối được nữa. là ngậm bồ hòn làm ngọt mà.

      Cũng thể tìm người ta gây phiền phức, bên New York lại có thế lực của bang Xích Viêm, hơn nữa chừng sau này còn cần phải liên lạc với Quái Y nữa.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 – Chú ơi, chú có thể đưa phí chữa bệnh cho cháu trước

      Editor: miemei

      “Liên hệ được thôi, bệnh của tôi cũng đâu phải mất mạng, sao đâu.” Viêm Bá Nghị cười thản nhiên, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Mộ Bạch, cất bước về phòng tìm Lăng Dịch Sâm.

      Mộ Bạch thở dài hơi, nhưng lại thể làm gì, chỉ có thể xuống phòng ăn dặn đầu bếp làm bữa sáng cho Lăng Dịch Sâm.

      Lúc Lăng Vi dựa theo trí nhớ lái xe đến bang Xích Viêm sắp trưa rồi, hồi ở New York thường lái xe, bằng lái xe ở thành phố Liêu cũng là do trợ lý mua giúp mấy tháng trước, vậy nên trình độ lái xe cũng chỉ thường thôi, nhưng mà lá gan của tay lái mới cũng đâu, cảm thấy số lần vượt đèn đỏ của mình, tấm bằng lái căn bản đủ để trừ điểm nữa là. Cũng may, hệ thống hướng dẫn của xe mới cũng tệ, chậm trễ hết mấy mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lái đến chỗ này.

      muốn lấy di động ra gọi cho Lăng Dịch Sâm, thấy con đường trước mặt, có chiếc xe chạy tới, hơi quen mắt, nghĩ thế, cảnh giác cúi đầu xuống. Sợ bị người của Viêm Bá Nghị phát . Lúc chạy trốn khỏi bang Xích Viêm, biết có lẽ có ngày trở lại nơi này, nào ngờ chỉ mới có hai ngày thôi.

      Đợi chiếc xe qua rồi, Lăng Vi nhìn lại biển số xe cái, càng thêm khẳng định chiếc xe đó là của Viêm Bá Nghị. Nếu Viêm Bá Nghị ra ngoài rồi, bảo con trai lén ra là được, nhóc con Dịch Dịch lanh lợi như thế, hẳn là bị phát đâu.

      Lấy di động ra, nhanh chóng nhấn số, điện thoại vừa kết nối, giọng ngọt ngào của Lăng Dịch Sâm từ loa nghe truyền tới: “Vi Vi, nhớ con rồi hả? Chút xíu nữa thôi là chúng ta gặp nhau rồi.”

      “Con ở đâu?”

      đường về khách sạn đó, con nhặt được ông chú về nè, chú ấy mời con ăn bữa hoành tráng nha, người cũng rất tốt nữa, mẹ khám bệnh cho chú ấy được ?” Lăng Dịch Sâm ngồi ở ghế sau, ép di động vào tai, ngẩng đầu nhìn chú cao to ngồi ghế phụ lái, giọng .

      “Nhặt được ai hả? Mẹ dễ dàng khám bệnh cho người ta, con có nhớ ? mình con về thôi, mà khoan về khách sạn trước , đến trung tâm thương mại chờ mẹ là được rồi.” Nghĩ đến chiếc xe vừa nãy có lẽ chở Lăng Dịch Sâm, Lăng Vi thể kiềm chế đập vô lăng cái, đáng chết, Viêm
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44 – Nhóc con đáng dụ dỗ mami khám bệnh cho daddy

      Editor: miemei

      Cúp điện thoại, Lăng Dịch Sâm cười tươi như hoa, cậu đứng trước cửa khách sạn, thấy taxi chạy đến, vẫy tay cái, nhân viên phục vụ lên trước giúp cậu mở cửa xe ra.

      Sau khi dặn dò tài xế chạy đến gần bệnh viện, Lăng Dịch Sâm lấy máy game trong ba lô ra chơi, cậu nghĩ kĩ rồi, bệnh viện làm xong công chuyện trước rồi mới tìm mami.

      Lúc này Lăng Vi ngồi trong quán cà phê nào đó trong trung tâm thương mại, có chút lo lắng. Vừa mới gọi điện cho Dịch Dịch, thế mà ai bắt máy, biết có phải xảy ra chuyện gì rồi ?

      Lại cầm di động lên gọi thêm lần, vẫn ai bắt máy. Lăng Vi có chút ngồi yên nữa rồi, định về khách sạn chuyến.

      Vừa đến bên cạnh nhà để xe, di động vang lên, vừa kết nối, giọng của Lăng Dịch Sâm truyền đến: “Mami, con đường tới nè, vừa rồi có chút chuyện làm trễ nãi, mami đừng giận nha, nhất định phải mời con bữa hoành tráng đó.”

      Nghe giọng điệu của Lăng Dịch Sâm lên cao, biết tâm trạng của con trai tệ, Lăng Vi thở phào hơi.

      Đợi đến lúc Lăng Dịch Sâm tới trước cửa chính của trung tâm thương mại, Lăng Vi đợi ở đó rồi. Sau khi thấy con trai bước xuống xe, chạy chậm lên phía trước mấy bước ôm lấy con trai.

      là làm mẹ lo chết được, sau này đừng dễ dàng theo người khác có được ?” Hốc mắt của Lăng Vi hơi đỏ lên, rất lo con trai bị cướp mất.

      Kể từ khi gặp lại Viêm Bá Nghị lần nữa, nỗi lo lắng này, dần dần biến thành sợ hãi.

      “Mami, tại sao thể khám bệnh cho chú cao to thế? Chú cao to hình như bệnh dữ dội lắm, hơn nữa…… Chú ấy vừa đẹp vừa có tiền nha.” Lăng Dịch Sâm bẻ bẻ đầu ngón tay, muốn khen thêm mấy câu, ngước mắt lên thấy mami nghiêm mặt lại, dáng vẻ rất vui.

      Khụ khụ, phụ nữ mà trừng mắt, rất đáng sợ.

      “Trợ lý tìm cho chúng ta căn hộ, chúng ta qua đó ở mấy ngày trước , tối nay trả phòng khách sạn có được ?” Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm vào nhà hàng Tây.

      Lăng Dịch Sâm hiểu ra sao nhìn Lăng Vi cái, vội hỏi: “Ơ, vẫn giống như hồi ở New York, cái gì cũng phải tự động tay sao ạ?”

      Lăng Vi gật đầu.

      “Đừng mà, con muốn ở bên ngoài, con muốn ở khách sạn, mami đừng tàn nhẫn như vậy mà.” Lăng Dịch Sâm siết chặt tay áo của Lăng Vi, kéo lấy kéo để.

      Lăng Vi đảo mắt, để ý đến kháng nghị của Lăng Dịch Sâm, hai mẹ con gọi bàn điểm tâm canh súp các loại, rồi yên lặng bắt đầu dùng bữa.

      Sau khi ăn uống no đủ, Lăng Dịch Sâm mang vẻ mặt cầu xin nhìn mami nhà mình, đáng thương : “Mami, chúng ta đừng tìm nhà bên ngoài ở được ? Ở khách sạn mà, con có thể ăn bữa ngon ít chút mà.”

      Hừ hừ, trước khi ăn sao ? Lăng Vi lắc đầu: “Mẹ bắt con nấu cơm nữa, mời bảo mẫu đến là được chứ gì?”

      ?” Đôi mắt của Lăng Dịch Sâm trừng lớn, sợ lời của mami có phần dối. quá đâu, tài nấu nướng của mami quả là…… khó ăn đến mức thể hình dung bằng ngôn từ được, ẩm thực kinh dị ở trước mặt của mẹ đều là thần bếp cả.

      “Mami nấu ăn tệ đến thế sao?” Lăng Vi vươn tay lau lau khóe miệng của Lăng Dịch Sâm, vẻ mặt như dám tin.

      Lăng Dịch Sâm vội gật đầu, nhìn biểu cảm hung dữ mặt mami, lại chột dạ chúi đầu. Cậu nghĩ, nếu như mami biết cậu lén lút xét nghiệm ADN, có giết cậu luôn đây.

      Vào trung tâm thương mại shopping đổ máu lúc, Lăng Vi mới mang Lăng Dịch Sâm đến trước chiếc xe mới của mình.

      “Mami, xe mới tuy đẹp, nhưng mấy chị trong trung tâm thương mại còn đẹp hơn nha!” Lăng Dịch Sâm bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Lăng Vi, ánh mắt của cậu nổi lên hình trái tim. Cậu rất thích dạo
      [​IMG]
      Chương 46 – Nhóc con đáng lén xét nghiệm ADN, thông minh tuyệt đỉnh!

      Editor: miemei

      Viêm Bá Nghị đến quầy tiếp tân của khách sạn tìm lịch sử đăng kí của khách hàng trong khoảng thời gian gần đây nhất xem lần, phát hề có tin tức gì của Lăng Vi và Dịch Dịch cả. bỏ cuộc xem lại lần tên người đăng kí ở phòng tổng thống. Tối hôm trước, lúc nhóc con kia ngủ cùng , phảng phất nghe được cậu nhóc ở phòng tổng thống của Sheraton.

      Mộ Bạch cũng lật giở ra xem mấy lần, cuối cùng cũng lắc đầu: “Lão đại, có tin tức của Lăng, có lẽ chúng ta nghĩ nhiều rồi.”

      thể nào, cảm giác đó sai đâu.” Viêm Bá Nghị thất vọng nhíu mày.

      Nhìn nhóc hamster trong túi áo của Mộ Bạch, bất chợt cười lên.

      Đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức gọi điện cho Sở Phong, hỏi ta chuyện hôm đó hỏi lịch sử đăng ký của Lăng Dịch Sâm thế nào.

      Cúp điện thoại, Viêm Bá Nghị lấy tấm thẻ phòng, cùng Mộ Bạch lên lầu.

      “Từ Niệm Niệm, chẳng lẽ mẹ của Dịch Dịch là Từ Niệm Niệm?” Viêm Bá Nghị giọng lẩm bẩm câu.

      Mộ Bạch vừa nghe cái tên này, lập tức tiếp lời: “Từ Niệm Niệm? Người mẫu quốc tế nổi tiếng kia ư?”

      biết.”

      “Có người mẫu quốc tế rất nổi tiếng tên là Từ Niệm Niệm, từng đóng quảng cáo cho chúng ta. Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bạn trai ngoại tình, ta liền ra nước ngoài, gần đây lăn lộn ở Mỹ cũng thuận buồm xuôi gió.”

      “Sao cậu lại biết mấy thứ này?” Viêm Bá Nghị dừng bước chân lại, nhìn sang Mộ Bạch.

      Mộ Bạch ngại ngùng ho cái: “Khụ, khụ khụ, trước kia em có gặp ấy.”

      Viêm Bá Nghị như cười như nhướn mày, thấy mặt Mộ Bạch đỏ ửng lên, nhịn cười, vỗ vỗ bả vai của Mộ Bạch, bước ra thang máy.

      Tìm được phòng Từ Niệm Niệm đăng kí, vừa vào ngửi được mùi hương quen thuộc. Mở tất cả đèn lên, trong căn phòng chút xíu hơi người.

      Chết tiệt, Viêm Bá Nghị đấm vào vách tường.

      Mười phút trước, mười phút trước mới trả phòng. có thể chắc chắn, Lăng Vi từng ở đây, mùi hương ngọt ngào này chính là cảm giác tồn tại của ấy.

      Mộ Bạch nhìn dáng vẻ thất vọng, đau lòng của lão đại, có chút biết nên gì. Đột nhiên nghĩ đến chiếc xe vừa nãy lướt qua ngoài khách sạn…… ta có chút ảo não thôi.

      “Đêm nay ở lại đây .” nhặt tấm thẻ thảm lên, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Có lẽ, số chuyện, thể gấp được.”

      Đợi Lăng Vi dọn dẹp nhà xong, trời gần sáng. vốn muốn thuê căn hộ, ngờ trợ lý làm việc nhanh như chớp điện kia, chưa được cho phép của mua mất rồi. Còn cho oai là vì tốt cho nữa, haiz, xem ra hiểu thấu tính tình của rồi, biết giận nên mới tự tiện làm chủ.

      Nhưng mà cũng tốt, ít nhất cũng căn nhà rồi. Sau này cần phải lo bị ai đuổi nữa, địa bàn của , làm chủ.

      Nhìn con trai thở phì phò ngủ say giường, Lăng Vi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48 – Vi Vi, ra mẹ ghen phải ?

      Editor: miemei

      “Cộc cộc cộc.” trông có vẻ như thư ký đứng ngoài cửa.

      Lăng Vi quay đầu lại, nghe cái miệng xinh đẹp của ấy : “Tổng giám sát Monica, xin chào, rất vinh hạnh khi được làm thư ký của , gọi tôi Tiểu Tô là được rồi, bên ngoài có bạn , là tìm .”

      “Cho nó vào .” Lăng Vi vẫy tay cái.

      kia gật đầu ra ngoài, qua lúc sau, Lăng Dịch Sâm liền tung ta tung tăng chạy vào.

      “Vi Vi, cái chú vừa mới qua kia, giống chú khờ khạo lắm nha, chẳng lẽ là em sinh đôi, hay là giả bộ như biết con nhỉ?” Lăng Dịch Sâm lấy hộp chocolate ra, ngồi sô pha tiếp khách trong phòng làm việc của Lăng Vi.

      Lúc này Lăng Vi tập trung tinh thần xem công việc đấu thầu, hề nghe Lăng Dịch Sâm cái gì, đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, qua 20 phút rồi.

      Lúc này, Lăng Dịch Sâm làm tổ ngủ sô pha rồi, người đắp áo khoác của , miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.

      Đến giờ nghỉ trưa, Lăng Vi định dắt Dịch Dịch xuống lầu ăn cơm. Còn chưa kêu Dịch Dịch, cửa lại bị gõ nữa rồi, vẫn là thư ký vừa nãy.

      “Có chuyện gì thế?” thích bị quấy rầy, chủ yếu vẫn là mùi nước hoa người thư ký kia, tuy đủ cao cấp, nhưng đáng tiếc mũi của dị ứng.

      thư ký lễ phép : “Tổng giám sát Monica, nhà ăn của công ty chúng ta ở lầu dưới, đây là thẻ cơm.”

      Lăng Vi lên trước hai bước nhận lấy thẻ cơm, mỉm cười : “Xin hỏi, khi nào bắt đầu đấu thầu? Tôi có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?”

      “Trợ lý Sở buổi chiều tìm cùng họp, đừng vội.” xong, cúi đầu xoay người ra ngoài.

      Tố chất của nhân viên tập đoàn Thượng Lạc tệ, tuy thư ký này ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhưng phải bình hoa có ngực có não, biết phải đối đãi với cấp như thế nào, cũng biết nên tùy tiện nhìn lung tung. So sánh ra, chắc chắn bằng mấy trợ lý kia của , nhưng mà, cũng coi như được rồi.

      “Dịch Dịch, mẹ phải xuống nhà ăn của công ty, con có muốn cùng ?”

      Lăng Dịch Sâm trong giấc mơ trả lời, Lăng Vi lại hỏi thêm lần: “Nghe , tất cả mấy chị xinh đẹp trong công ty đều ……”

      ạ?” Nhóc con ngồi dậy nhảy xuống sô pha, mặt đầy vui vẻ nhìn Lăng Vi: “Mami hả?”

      Thằng nhóc thối, cứ thích giả bộ ngủ như thế, vừa rồi thư ký kia vào biết Lăng Dịch Sâm tỉnh rồi, haiz. Lăng Vi trừng mắt với Lăng Dịch Sâm: “Nếu như con dậy rồi, ở trong phòng làm việc chờ mẹ , mẹ mua về cho con ăn, nhà ăn đông người, sợ con chạy mất tiêu.”

      “Ok, nhớ mua thứ con thích ăn nhé, đợi chút cũng sao, Vi Vi, ra mẹ ghen phải ?” Lăng Dịch Sâm nhảy đến trước mặt Lăng Vi, ngẩng đầu nhìn mami, mắt lấp la lấp lánh, lộ ra tia sáng xảo trá.

      “Mẹ ghen gì chứ?” Lăng Vi hơi sửng sốt.

      Lăng Dịch Sâm sờ sờ mũi của mình, cười lớn lên: “Ha ha ha ha ha, tuy tuổi tác của mẹ hơi lớn chút, nhưng con vẫn mẹ mà, cho dù sau này có cưới vợ, cũng để ấy hiểu thảo với mẹ, nếu như ấy hiếu thảo với mẹ, con đánh ấy, cho ấy về nhà mẹ đẻ luôn.”

      “Lăng Dịch Sâm!” Lăng Vi quát lạnh tiếng. Thằng
      [​IMG]
      Chương 50 – Trùng hợp , lại gặp được em ở đây

      Editor: miemei

      Lăng Vi vừa , Sở Dụ lập tức ra ngoài, chỉ là vừa quẹo cái thấy người đâu nữa.

      Vốn muốn đến văn phòng làm việc của tìm, kết quả trợ lý gấp gáp chạy qua, thở ra hơi : “Trợ lý Sở, chủ tịch đến rồi, hình như rất là tức giận, bảo tôi với , lập tức gặp ngài ấy.”

      Sở Dụ nhìn trợ lý hoảng loạn, vỗ lên bả vai của cậu ta: “Cậu với Monica, xin ấy khoan , chút nữa tôi đến phòng làm việc của ấy tìm ấy.”

      Trợ lý vội vàng gật đầu chạy .

      Sở Dụ lắc đầu, vẫn còn trẻ lắm, chưa đủ chững chạc. Năm xưa, mình cũng thế này, bay lộn xộn khắp nơi giống như con ruồi mất đầu.

      Lăng Vi về đến văn phòng phát ai đuổi theo mình, trong lòng thầm thở phào hơi. đến trước bàn làm việc, thu dọn đồ đạc của mình định chuồn . Đến tập đoàn Thượng Lạc thuần túy chỉ là vì lòng hiếu kì mà thôi, làm cũng chết được, nếu như bị người của Viêm Bá Nghị phát , tiêu đời rồi.

      Sau khi thu dọn hết những thứ mình đem đến, Lăng Vi chỉnh trang lại quần áo, mở cánh của thủy tinh ra rồi ra ngoài, người trợ lý dắt phỏng vấn ngăn lại.

      “Tổng giám sát Monica, trợ lý Sở xin khoan , chút nữa ấy đến văn phòng tìm .”

      “Đến tìm tôi? Ừ, được, tôi .” Lăng Vi lại xoay người trở vào phòng làm việc. muốn phí lời ở đây, thấy người trợ lý kia rồi, lại xách túi ra. Hừ, mới lạ đó, đợi để bị bắt à?

      ra thiết kế kết cấu nội bộ của công ty này cũng tệ, Lăng Vi mãi mãi quên rằng mình chạy trốn, mà vừa vừa tham quan, đợi đến khi ra khỏi cửa thang máy, qua mười mấy phút rồi.

      Sở Dụ ra văn phòng chủ tịch chạy thẳng đến phòng làm việc của tổng giám sát thiết kế, ta phải tìm Monica cho , Vưu Na là làm hỏng chuyện, bình thường chưa từng thấy ấy có dáng vẻ nồng nặc mùi thuốc súng như thế này, lẽ nào ấy biết Monica từ trước?

      Đến phòng làm việc mới phát , người mất rồi, Sở Dụ xoay người lại sang văn phòng của tổng giám đốc, ta phải hỏi cho , tại sao hôm nay Vưu Na lại bình thường như vậy.

      Nhà thiết kế này ta tốn rất nhiều công sức mới mời về được, mắt thấy còn ba ngày nữa thôi bắt đầu đấu thầu rồi, sao có thể nóng ruột được chứ.

      Lăng Vi đứng trong thang máy, thấy có thang máy sắp lên đến tầng đứng, chỉnh trang quần áo lại, lấy gương ra soi, kể từ lần trước bị Viêm Bá Nghị bắt , mỗi khi ra khỏi cửa đều phải cải trang, lần trước đội tóc giả, lần này trực tiếp nhuộm tóc đen thành màu đỏ tím, tuy bị cận, nhưng vẫn đeo cái kính to.

      “Đinh”, thang máy đến, quay đầu lại nhìn phía sau cái, sau đó cất bước vào trong.

      “Trùng hợp , lại gặp được em ở đây.” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên bên tai, Lăng Vi bỗng quay đầu lại, phát gương mặt phóng to của Viêm Bá Nghị.

      lập tức phản ứng lại, nhấn nút mở cửa thang máy rồi muốn chạy ra ngoài, nhưng Viêm Bá Nghị đâu thể nào để chạy thoát trước mặt .

      Kéo Lăng Vi đến bên người, siết chặt tay . Trong lòng Viêm Bá Nghị nghĩ, chỉ vào thang máy nhân viên lần, gặp được Lăng Vi, xem ra ông trời cũng giúp .

      “Buông ra, buông tay ra cho tôi, Viêm Bá Nghị, tôi la lên đó!” Lăng Vi dùng sức vung tay ra, muốn thoát khỏi kiềm chế của , nhưng bất đắc dĩ sức lực quá yếu, giằng ra được.

      Viêm Bá Nghị cười lạnh, tỉ mỉ nhìn cách trang điểm của Lăng Vi hôm nay, mới mở miệng : “Vì trốn tránh , em từ bất cứ thủ đoạn nào nhỉ, trang điểm cho mình thành như thế này, nghe , xưa nay em chưa từng nhuộm tóc bao giờ.”

      “Nghe ai vậy, Viêm Bá Nghị, ác đấy, thế mà lại lật tung trường đại học của tôi lên.” Trước khi về có liên lạc với bạn học, muốn tụ họp bữa, kết quả mọi người vừa nghe muốn trở về, đều từ chối dám gặp mặt.

      - -- - -- - -- - -- - -- - -- -

      Chương 51 – coi như đêm đó bị chó cắn thôi!

      Editor: miemei

      đến ác độc, em còn ác hơn nhiều đó Vi Vi!” Viêm Bá Nghị vươn tay ôm lấy vòng eo nhắn của Lăng Vi, nhìn số hiển thị sắp đến lầu , lại siết chặt tay còn lại.

      Trong lòng Lăng Vi bực muốn chết được, ngờ mình đến đây lại tự sa vào lưới. Lẽ nào Viêm Bá Nghị cũng làm việc ở đây? Hay là người nắm đầu ở đây?

      “Viêm Bá Nghị, buông tay trước , có chuyện gì từ từ thương lượng, trong thang máy còn có camera đó.” Nghĩ đến tình trạng bây giờ bị những người trong phòng giám sát camera nhìn thấy, Lăng Vi liền cảm thấy rất mất mặt.

      Viêm Bá Nghị kề môi bên tai Lăng Vi, nhàng thở ra : “Vi Vi, sợ, hận thể tuyên bố với cả thế giới rằng em là của .”

      buông tôi ra trước , tôi bảo đảm chạy, tay siết chặt quá, tôi thở nổi nữa.” Lăng Vi yếu ớt .

      Thấy mặt Lăng Vi đỏ phồng cả lên, Viêm Bá Nghị vội thả lỏng tay ra. Mỗi khi gặp Lăng Vi, đều cảm thấy mình thể khống chế được bản thân.

      Chỉnh trang lại quần áo, Lăng Vi ngẩng lên nhìn Viêm Bá Nghịn. Rất ghét cảm giác nhìn nhau thế này, ràng cao 1m63 còn mang giày cao gót mười mấy phân nữa, cao lắm rồi. Nhưng mối lần đứng trước mặt Viêm Bá Nghị, vẫn phải ngẩng đầu chuyện với , cả người đều khỏe.

      “Em đến đây làm việc à?” Viêm Bá Nghị giơ tay bắt lấy cổ tay của Lăng Vi lần nữa.

      Lăng Vi thấy cửa thang máy mở ra, liều mạng chạy ra phía ngoài, Viêm Bá Nghị chỉ có thể chạy theo.

      “Tôi chỉ đến đây thăm bạn thôi, muốn thế nào?” Khoảng cách cánh tay, Lăng Vi trước, Viêm Bá Nghị theo sau.

      ra khỏi tòa nhà, Lăng Vi đứng bên đường, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.

      Viêm Bá Nghị và Lăng Vi nhìn nhau: “ cảm thấy, chúng ta nên chuyện ràng, em thấy sao?”

      Mặt trời chói chang lên cao, Lăng Vi thấy trán Viêm Bá Nghị thẫm đẫm mồ hôi, khẽ gật đầu: “Nên chuyện ràng rồi.”

      “Vậy thôi.” Viêm Bá Nghị nắm lấy tay Lăng Vi về phía bãi đậu xe tầng hầm.

      Lăng Vi hất mạnh tay của Viêm Bá Nghị ra, xoay người về phía quán cà phê owrbeen đường.

      Viêm Bá Nghị theo sau Lăng Vi, nhìn theo bóng lưng của lúc lâu. Mãi cho đến khi vào tiệm cà phê, mới ngồi xuống đối diện với .

      Sau khi hai người gọi cà phê và đồ ngọt xong, Lăng Vi vẫn luôn im lặng lên tiếng. Mỗi khi chạy trốn, chỉ có suy nghĩ, nếu như Dịch Dịch bị phát , nên làm thế nào. biết giải quyết ra sao, chỉ có thể chạy .

      có gì để sao?” Sau khi thêm đường và sữa vào ly cà phê của Lăng Vi, Viêm Bá Nghị đẩy qua.

      Lăng Vi bưng cà phê lên nhấp ngụm, lắc đầu.

      “Nếu em muốn , vậy .”

      “Tại sao vừa gặp chạy, dọa người đến vậy sao?” Viêm Bá Nghị nuốt vị đắng trong miệng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Vi.

      Lăng Vi lắc đầu, vẫn gì.

      “Vi Vi, 5 năm trước, là em trêu chọc trước, phải ép buộc em.” Nhớ lại đêm đó, Viêm Bá Nghị vẫn rất hoài niệm, Lăng Vi của đêm đó, nhiệt tình như lửa, mà bây giờ, lạnh lẽo như băng.

      cười tự giễu: “Em nghĩ thoáng được, cũng đủ cởi mở, biết những năm đó ở nước ngoài có phải cũng buông thả bản thân như vậy nhỉ.”

      Lúc câu này, Viêm Bá Nghị cảm thấy trong lòng mình cũng là mùi vị gì, huống chi là người nghe, chỉ là muốn Lăng Vi nhiều thêm mấy câu mà thôi.

      Kết quả, lại đổi lấy tiếng cười giễu cợt của Lăng Vi.

      “Bang chủ Viêm, phụ nữ đời này nhiều như vậy, cứ khăng khăng níu lấy tôi tha, tôi rồi, cứ coi như đêm đó bị chó cắn thôi, sau đó đường , tôi đường tôi, người được lợi là , thế mà còn biết ngại mà tìm tôi khắp nơi, tấm hình đó, phiền tiêu hủy , tôi hi vọng chuyện qua làm lỡ cuộc sống tương lai của tôi.”
      Last edited: 11/10/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52 – Đứa bé đâu? Phá thai rồi? Lăng Vi em cũng đủ ác đấy!

      chuyện xong rồi, sau này , tôi là tôi, chúng ta liên quan đến nhau, tôi có thể được rồi chứ?” Lăng Vi nhìn Viêm Bá Nghị với gương mặt cảm xúc, trong lòng cũng có chút khó chịu. Mặc dù biết nỗi khó chịu từ đâu mà đến, nhưng vẫn đứng lên định rời khỏi.

      Viêm Bá Nghị giơ tay ra, bắt lấy tay của Lăng Vi, hỏi thẳng: “Đứa bé đâu? Chẳng phải 5 năm trước em mang thai con của sao?”

      Động tác của Lăng Vi dừng lại, dám tin nhìn Viêm Bá Nghị: “ ra đến tìm tôi, là vì đứa bé sao?”

      cười khẽ ra tiếng: “Ha ha, chỉ đáng tiếc, hai người có duyên gặp mặt rồi, tôi ……”

      thế nào hả?” Viêm Bá Nghị vội hỏi, nhìn biểu cảm của Lăng Vi, nghĩ ra rồi, có lẽ đứa bé kia sớm còn nữa.

      Phải rồi, 5 năm trước, Lăng Vi vẫn là bé 20 tuổi ngay cả bản thân mình cũng nuôi nổi, vốn tưởng rằng giữ lại được, lúc đó tuy tìm được Lăng Vi, nhưng cũng rất mong đợi, rất vui vẻ. Nghĩ đến ở góc nào đó thế giới này, có người phụ nữ mang giọt máu của trong người.

      Thấy Viêm Bá Nghị buông lỏng tay, mặt là nỗi thất vọng, đau đớn đến tận cùng, Lăng Vi lẳng lặng cất bước. Định nhân lúc để ý thể chuồn .

      Nhưng còn chưa rời khỏi cái bàn, Viêm Bá Nghị kéo lại lần nữa.

      tin, Lăng Vi, đó là sinh mạng mà Lăng Vi, sao em có thể buông bỏ dễ dàng như vậy chứ, hỏi thăm rồi, phẫu thuật phá thai phải có chữ kí của người thân mới được, em, em làm vậy đâu, tin.”

      Nhìn ra Viêm Bá Nghị đấu tranh nội tâm, Lăng Vi lại tốt bụng cho thêm liều mạnh nữa: “Có cần đưa hóa đơn phá thai cho xem ?” rồi vươn tay vào trong túi lục lọi.

      , cần đâu, người phụ nữ tàn nhẫn này, , .” Viêm Bá Nghị dám tin vào này, nghĩ tới cha mẹ của mình, nghe cũng là muốn phá bỏ mình , kết qủa vẫn sống đến nay. Bây giờ con của cũng bị phá bỏ, trong lòng thể nào chấp nhận được.

      “Tôi có thể rồi chứ gì?” Lăng Vi làm mặt lạnh, dáng vẻ tuyệt tình khiến trái tim của Viêm Bá Nghị trở nên nguội lạnh.

      Thấy gật đầu, Lăng Vi như bay ra ngoài, hề nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt của Viêm Bá Nghị. còn chưa được bao xa, nghe thấy tiếng ly vỡ vụn, bước chân sững lại, tiếp đó cũng quay đầu lại mà chạy mất.

      Viêm Bá Nghị dõi theo hướng Lăng Vi bỏ , nước mắt, cuối cùng cũng lăn xuống. nhịn xuống đau đớn ở trong tim, lấy di động ra gọi cho Mộ Bạch: “Mộ Bạch, tôi ở quán cà phê cạnh công ty, đến đón tôi.”

      Nhẫn nhịn từng cơn đau đớn ập tới, Viêm Bá Nghị ôm lấy lồng ngực, ép nước mắt trong hốc mắt chảy ngược vào, rạp người bàn, lẳng lặng nhớ lại lời của Lăng Vi.

      Lúc này Lăng Vi chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tập đoàn Thượng Lạc, ngồi vào ghế lái trong xe mình, khởi động động cơ, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

      hề phát , ngay sau khi rời , trong góc có chiếc xe Volkswagan màu đen, lặng lẽ theo sau.

      đường , Lăng Vi cứ nghĩ mãi về vấn đề, về chuyện của Viêm Bá Nghị và Lăng Dịch Sâm.

      phải biết Dịch Dịch khao khát tình thương của cha, nếu là người bình thường, có lẽ đưa Dịch Dịch đến tìm daddy của nó, nhưng Viêm Bá Nghị là ai chứ? Trùm xã hội đen đấy, Dịch Dịch theo cũng rất nguy hiểm.

      Vì an toàn của con trai, ngay lúc này Lăng Vi quyết định, hai ngày nữa mang Lăng Dịch Sâm về Mỹ, ít nhất ở đó cần phải lo lắng quá nhiều, hơn nữa cũng nhiều người chăm sóc cho Dịch Dịch hơn.

      nghĩ có nên gọi điện cho Từ Niệm Niệm hay , nghiêng đầu cái, từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe theo sát sau xe .

      Lăng Vi lập tức đổi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :