1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25 – Chú ơi, chú .

      Editor: Miemei

      Lúc này, Lăng Dịch Sâm bắt đầu phát huy sở trường dối đặc biệt của cậu, cậu vẫn ngừng , ước chừng qua mười mấy phút, đến lúc cậu nhìn thấy khóe miệng của Sở Phong giật giật hai cái, sau đó mới im miệng, lại bắt đầu ăn cây kẹo que thứ hai.

      “Chú ơi, chú , cần phải để ý cháu đâu, mami của cháu chút nữa đến đón cháu.” Lăng Dịch Sâm phủi phủi mông, đeo ba lô lên, đứng lên về phía thang máy, cậu quyết định rồi, lúc này vẫn là nên cùng cái người nguy hiểm này, lỡ như bị bắt lại chơi vui nữa rồi.

      Sở Phong cũng muốn trông thằng nhóc này, nhớ lão đại cực kì thích đến gần con nít, biết hôm nay bị trúng gió gì, lại còn kiên nhẫn bảo giúp nó. Mắt thấy sắp bắt đầu giao dịch rồi, biết lần này Carrera đến có giở trò gì đây, rất lo cho an nguy của lão đại.

      Nhưng cho dù rất muốn bỏ ngay, Sở Phong vẫn là hỏi Lăng Dịch Sâm tiếng, tên của mẹ cậu là gì sau đó mới yên tâm.

      “Từ Niệm Niệm ạ, mami cháu và chị em của mami nữa bọn cháu sống chung đó, yên tâm , tạm biệt chú khờ khạo nhé.” Thang máy vừa mở cửa ra, Lăng Dịch Sâm lập tức chui vào, ấn số tầng rồi chạy mất.

      Sở Phong sững sờ tại chỗ, lần nữa khống chế được giật giật khóe miệng, vừa rồi thằng nhóc đó mẹ của nó gọi là gì ấy nhỉ? Từ Niệm Niệm? Đó phải là vị khách ở phòng tổng thống sao, ách còn có…… Mới nãy kêu là gì đấy? Khờ khạo, chú khờ khạo hả? , là nhị đương gia của băng xã hội đen, sao có thể khờ, khờ khạo chứ hả?

      Vốn muốn kéo nhóc con kia lại dạy dỗ trận, kết quả trong lúc sững sờ, thang máy từ từ lên, giờ đến tầng năm rồi, Sở Phong nhìn đồng hồ treo tường cái, ngẩng đầu quẹt thẻ, vào cái thang máy khác. Đột nhiên dự cảm xấu.

      “Alo, alo, là Lăng phải ? Tôi là Lăng đây.” Bảo phục vụ giúp cậu nạp tiền điện thoại xong, Lăng Dịch Sâm trốn trong phòng gọi điện cho mami.

      Lúc này Lăng Vi nằm giường lớn, hưởng thụ kì nghỉ đặc biệt của . Vừa trông thấy cuộc gọi đến của con trai liền lập tức nhận điện thoại, hơn nữa còn che miệng giọng trả lời: “Nhóc con, tại sao di động lại thiếu tiền, làm sao nạp tiền điện thoại được?” Theo như biết, thằng quỷ nhà hề biết nạp tiền điện thoại.

      Lăng Dịch Sâm tay đùa với chú hamster của cậu, tay cầm khoai tay, đặt di động qua bên. Rất bình tĩnh : “Bảo phục vụ nạp giúp con đó, tiền boa con cũng cho luôn rồi, nhưng mà nhé, tiền tiêu rồi, mami phải trả cho con đó nha.”

      “Biết rồi, tự chăm sóc mình cho tốt đấy.” Lăng Vi xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nghĩ phải làm sao để cứu mình đây, con trai chắc chắn là nhờ được rồi, nếu như đến cứu mình, khẳng định như đưa dê vào miệng cọp, có có về.

      Nhưng Lăng Dịch Sâm hề biết ý nghĩ của mami mình thế nào, hai câu mới nhớ ra, cuộc điện thoại này lại là mình gọi qua, vội vàng bảo Lăng Vi gọi lại.

      Lăng Vi rơi lệ chua xót, chỉ là năm đầu tiên khi con trai ra đời sống cần kiệm chút thôi mà, sao lại nuôi thành tật xấu như thế này cho con trai rồi. Vừa tham ăn lười làm, vừa hám tiền đủ, hơn nữa…… Chết người nhất chính là keo kiệt đến mức có từ nào để hình dung được……

      Điện thoại thông rồi, Lăng Dịch Sâm nhận điện thoại liền bắt đầu kể chuyện mình gặp phải, nhưng tránh nặng tìm , vì để thể trí tuệ của cậu, tới chuyện gặp mặt Viêm Bá Nghị, chỉ ở khách sạn gặp được hai người kia thôi.

      Chỉ như vậy thôi, cũng làm cho Lăng Vi kinh hãi trực tiếp từ giường bật dậy.

      “Dịch Dịch, mami với con này, con cần đến cứu mami, mami nghĩ cách liên lạc với mẹ nuôi của con, để mẹ nuôi đón con về Mỹ, nghe lời.” Lúc này chuyện Lăng Vi lo lắng nhất chính là Lăng Dịch Sâm có bị Viêm Bá Nghị nhận ra hay , nếu như, nếu như con trai bị tìm ra, nhất định có thể giành lại được.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26 – Kìm kẹp Mộ Bạch bang Xích Viêm

      Editor: Miemei

      “Mẹ nuôi nhận nhiệm vụ cho mẹ rồi đó, hai ngày sau, muốn mẹ khám bệnh cho lão đại gì gì đấy, con làm chủ dùm mami rồi, nên con trai cưng của mẹ nhất định phải cứu mẹ ra.” Lăng Dịch Sâm suy nghĩ đại khái ý của mami, tuy cứu mami có chút mạo hiểm, nhưng ai kêu cậu là con trai của mami nha.

      “Nhắc tới chuyện này, mẹ còn chưa tính sổ với con đâu. Mẹ nuôi Niệm Niệm còn chưa thương lượng với mẹ, sao con đồng ý rồi? Mami qua chuyện của người lớn con nít có quyền hỏi mà……” Lăng Vi nghĩ tới chuyện Niệm Niệm đồng ý khám bệnh cho Viêm Bá Nghị, là…… lửa giận đùng đùng bốc lên, sợ cái gì gặp cái đó à.

      biết từ đâu truyền tới tiếng súng, sắc mặt của Lăng Dịch Sâm thay đổi, cất đồ ăn vặt sô pha vào, đặt bé hamster vào trong túi, với Lăng Vi tiếng: “Mami, con nghe thấy tiếng súng…… Con, mami, con cúp điện thoại trước nha……”

      “Alo, alo……” Lăng Vi mơ hồ nghe được tiếng súng từ ống nghe, vừa muốn dặn dò chút, kết quả lời chưa xong bị Lăng Dịch Sâm ngắt điện thoại rồi, tức đến lại gọi nữa, kết quả trực tiếp bị ngắt ngang.

      Lăng Vi sửa sang lại quần áo, vội vã ra ngoài. Vừa chạy đến cửa, liền phát ngoài cửa có mấy gã cao to cầm súng đứng đó.

      đẩy cửa ra muốn , nhưng mấy gã cao to kia lên phía trước bước chặn lại. phỉ nhổ tiếng, tức đến văng tục: “Cút ra, nếu tôi khách sáo đâu đấy……”

      “Xin lỗi, bang chủ cho rời khỏi, được .” gã cao to cầm đầu lên trước .

      Lăng Vi nhìn bộ dáng cung kính của người nọ, nỗi kích động trong lòng từ từ bình tĩnh xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mộ Bạch từ phía xa tới. lập tức huơ huơ tay: “ Mộ kia ơi, phiền qua đây chút.”

      Mộ Bạch vốn nghiên cứu thuốc mới ở trong phòng nghiên cứu, nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền chạy ra, vừa ra thấy Lăng Vi gọi qua đó.

      “Có chuyện gì sao Lăng?” Mộ Bạch dáng vẻ lãnh nhạt, mặt cảm xúc nhìn Lăng Vi. Trong lòng lại muốn chuyện với , biết lão đại nghĩ gì, mấy năm nay đều vì người phụ nữ này, thiếu chút nữa lật tung thành phố Liêu lên.

      Lăng Vi ngoắc ngoắc ngón tay, dáng vẻ muốn lại thôi. Hắng giọng cái mở miệng : “Tôi có chút chuyện muốn với , phiền với lão đại của các tiếng.” biết vị bác sĩ tên Mộ Bạch này có ý kiến với mình, sao lại muốn rời khỏi chỗ này chứ, nhưng bang hội này bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, phòng thủ quá nghiêm ngặt, muốn lén lút chuồn ra ngoài rất khó, nhưng bên phía con trai hình như có nguy hiểm nha!

      Mộ Bạch dừng bước, đối diện vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Lăng Vi, do dự hai giây, rồi mới nhấc chân từ từ đến trước mặt Lăng Vi.

      Lăng Vi xông qua mấy người chặn trước mặt , vội vã ra phía ngoài bước, đứng trước mặt Mộ Bạch. biết từ khi nào lấy ra con dao găm, đặt cổ của Mộ Bạch.

      Đám thuộc hạ kia vừa thấy nhị đương gia bị kìm kẹp, tức kinh hoảng hét lớn lên: “Buông nhị đương gia ra, nếu cũng ra khỏi đây được đâu……”

      “Đúng vậy, mau thả nhị đương gia ra, bằng chúng tôi tuyệt đối tha cho đâu.”

      Mộ Bạch dự đoán Lăng Vi tìm mình khẳng định có chuyện tốt lành gì, lại ngờ người phụ nữ này lại to gan đến mức dám ở bang Xích Viêm kìm kẹp , nhưng lúc này vẻ mặt của quả là ung dung thong thả, bình tĩnh : “ Lăng lẽ nào là muốn rời khỏi nơi này, nhưng lão đại muốn để rời , cho dù có khiến cho chúng tôi chết nữa, lão đại cũng tìm cách bắt lại thôi. “
      Chương 27 – mưu của Carrera

      “Câm miệng chó của lại.” Lăng Vi hét to tiếng, kéo Mộ Bạch về phía cửa ngoài.

      Mộ Bạch vốn có chút võ, lại biết vì sao lúc đến gần Lăng Vi toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, bây giờ cho dù có chạy, cũng chạy nổi.

      Bên trong khách sạn Sheraton

      Viêm Bá Nghị trải nghiệm màn gió tanh mưa máu, vốn tránh khỏi họng súng của Carrera, hôm nay bọn họ đến đây vốn để bàn chuyện mafia Ý và bang Xích Viêm ở thành phố Liêu hỗ trợ lẫn nhau, dù sao bang Xích Viêm muốn có chỗ đứng ở Ý, thể thiếu giúp đỡ của mafia được, nhưng dự đoán và thực vẫn luôn phát sinh ra chỗ chênh lệch.

      “Lão đại, đừng nhìn di động nữa, Lăng chạy được đâu.” Sở Phong tránh khỏi đòn tấn công của thuộc hạ Carrera, chạy đến trước mặt Viêm Bá Nghị, lại giải quyết hai kẻ địch đến gần.

      Từ màn hình giám sát Viêm Bá Nghị trông thấy Lăng Vi kìm kẹp Mộ Bạch, trong lòng đau nhói từng cơn, rơi vào lưới tình, rất sâu rất sâu, sâu đến thấy đáy. năm năm, kể từ lúc gặp lại người phụ nữ đó, cảm thấy cũng được ông trời thương xót rồi, mà bây giờ…… như vậy, lại muốn bỏ .

      “Ha ha, Viêm lão đại, hôm nay là ngày chết của mày, mày yên tâm, chỉ cần mày chết, tao nhất định thay mày tiếp quản bang Xích Viêm tốt, mày yên lòng mà .” Carrera cười điên cuồng, vừa bắn vừa lui về phía cửa.

      Sở Phong vừa nghe câu đó của Carrera, phỉ nhổ tiếng chửi rủa: “Mụ nội mày, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày, người dám để mắt đến bang Xích Viêm bọn tao còn chưa ra đời đâu, Sở Phong tao hôm nay nếu xử mày……”

      Viêm Bá Nghị kéo Sở Phong lại, nhìn ánh mắt tức đến trợn to của Sở Phong lắc đầu, nghe Carrera xằng bậy, tâm tình lại từ từ bình tĩnh lại.

      Bang Xích Viêm cũng chuẩn bị từ sớm rồi, nhưng so sánh với vũ khí của mấy tên sát thủ mafia , vũ khí trong tay em bọn họ có hơi yếu.

      giơ súng ngắm chuẩn vào Carrera liền nhanh chóng bóp cò, Carrera cũng nhanh chóng giơ tay bắn tới, chỉ trong khoảnh khắc, Sở Phong kéo Viêm Bá Nghị qua, đỡ cho viện đạn, liền ngã xuống.

      “Sở Phong, Sở Phong cậu sao rồi?” Viêm Bá Nghị núp sau chiếc bàn, cúi người xuống nhìn Sở Phong, vẻ lo lắng trong mắt càng ngày càng nhiều.

      Cánh tay Carrera trúng đạn, dường như trông thấy Sở Phong bị bắn trúng ngực, khỏi vui sướng trong lòng, dù sao đại ca bang Xích Viêm dễ xử lí, nhưng làm chết tên nhị đương gia cũng tệ. Nghĩ đến đây, xách tay cầm điều khiển trong tay lên, xông về phía Viêm Bá Nghị vung tay cười phá lên.


      “Ha ha ha ha, Viêm lão đại, mày mau bảo thuộc hạ của mày dừng tay , tao sớm chôn thuốc nổ trong căn phòng này rồi, nếu như muốn chết, bỏ vũ khí xuống đầu hàng .” xong ấn xuống con số, chỉ nghe tiếng bùm, góc tường bị nổ ra mảng, góc tường bung ra, em trong bang Xích Viêm theo đó mà rơi xuống.

      Thấy cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ tất cả những người trong phòng, Carrera lại cười điên cuồng: “Ha ha ha ha, ngu xuẩn, đều lão đại bang Xích Viêm có dũng có mưu, còn gì mà…… là bá chủ phương đông? Tao nhổ này, Carrera tao là người đầu tiên phục, sao nào, hôm nay trước mặt chúng mày tao liền……” Carrera dựa vào cạnh cửa, tay che vết thương, bên nhìn chằm chằm động tác của Viêm Bá Nghị, vẫn quên phát ngôn bừa bãi.

      Viêm Bá Nghị che vị trí vết thương của Sở Phong, trong lòng tuy có chút nóng ruột, nhưng ánh mắt quét qua hàng ghế lô kia, che giấu ánh sáng nơi đáy mắt, mở miệng : “Mày cho rằng là ngày chết của tao, sao đoán xem hôm nay kết cục của mày như thế nào?”
      Chương 28 – Chú khờ khạo trúng đạn rồi

      Editor:miemei

      Mắt thấy người của bang Xích Viêm bị người mình dẫn đến bắt được, Carrera mặt đầy vẻ đắc ý: “Chết đến nơi còn mạnh miệng, tao……”

      Lúc này, biết từ khi nào nửa cánh cửa bị mở ra, bé trai dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt kiên nhẫn : “ là rề rà quá , cái ông người nước ngoài này, y như đàn bà ấy, phiền chết được.”

      Viêm Bá Nghị ngước mắt nhìn sang, vừa nhìn thấy là cậu bé lúc nãy gặp ở sảnh khách sạn, sửng sốt, sau đó lên tiếng khuyên răn: “ bạn , cháu mau chóng rời khỏi chỗ này .” biết tại sao, nhìn thấy nhóc con này liền cảm thấy rất thân thiết, muốn nó có chuyện gì.

      “Ở đâu nhảy ra thằng quỷ này thế, gan cũng , hôm nay liền moi gan của mày ra, nhấm rượu ăn.” Carrera giết đến đỏ cả mắt rồi, cúi đầu nhìn đứa nhóc, trong lòng chút lòng thương nào.

      Lăng Dịch Sâm vốn là tò mò, từ lầu tìm xuống, nghe thấy trong phòng có tiếng đấu súng liền đứng ngoài cửa nghe lén, nào biết mấy tên xấu xa bắt mami sắp bị xử lí đâu. Xử lí bọn họ phải nên là chính mình ra tay sao? Hơn nữa, cái tên người Ý này là có chút om sòm, chịu nổi mà.

      “Nhóc cưng à, cưng xem cái tên lông đỏ mắt to này đáng ghét biết mấy, ảnh hưởng con mắt của đó, quấy rầy tâm trạng của nữa…… chậc chậc, nhóc cưng à, cưng có muốn giúp ?”

      Viêm Bá Nghị vốn lúc nào cũng chú ý Sở Phong che vết thương nằm mặt đất, chỉ là trong khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn thấy nhóc con Lăng Dịch Sâm chuyện với con hamster lớn cỡ bàn tay, nhịn được khóe miệng giật giật. vừa muốn thu lưới, kết quả cậu nhóc này lại xông vào, lá gan thực đâu.

      , giữ hơi lại, cậu chủ của cưng đây, còn phải xử lí cái tên kiêu căng này.” xong, Lăng Dịch Sâm ném bé hamster về phía Carrera.

      Lúc Carrera nhìn thấy con hamster quăng tới bên chân mình, giơ súng lên liền muốn bắn chết nó. Chỉ trong nháy mắt, biết con hamster bò lên bắp chân của từ khi nào, sau từng cơn tê dại, trong lúc kịp nhìn con hamster cắn mình như thế nào, hai mắt nhắm lại ngất xỉu rồi.

      Lúc này Lăng Dịch Sâm mới hài lòng ôm lấy bé hamster, lúc cậu đến đây thoa thuốc tê lên miệng và răng của bé hamster rồi, chậc chậc, nghĩ lại liền thấy mình thông minh quá .

      Mọi người của bang Xích Viêm trong phòng nhìn cậu nhóc đột nhiên xông vào, đảo khách làm chủ, trong lòng vừa thích lại có chút lo lắng.

      Người Carrera mang đến đều lên hai bước, giơ súng vây lấy hamster bắn tới. Nhưng muộn rồi, trong lúc mọi người sửng sốt Lăng Dịch Sâm mang theo chú hamster tên là “nhóc cưng” rời rồi.

      “Nhanh, khống chế đám người này, mang về tổng bộ trước.” Viêm Bá Nghị lên tiếng dặn dò, thế cờ nghiêng về bên, Carrera thế nào cũng ngờ, bố cục cho rằng tinh vi sớm bị người của bang Xích Viêm biết được, mà bước chân của Lăng Dịch Sâm, lại khiến sống cũng sống được, chết cũng chết xong.

      Bên này sau khi thế cục ổn định, Viêm Bá Nghị quan tâm chuyện khác, tự mình khiêng Sở Phong lên chạy ra ngoài, em tốt của hôm nay lại đỡ cho đạn, tuy mặc áo chống đạn lo, nhưng phần tình nghĩa đó, chỉ có thể nhớ mãi trong lòng.

      “Sở Phong, cậu chịu đựng chút, dặn dò, bảo Mộ Bạch nhanh chóng đến bệnh viện rồi, bây giờ chúng ta liền qua đó, cậu đừng ngủ, sao đâu.” Viêm Bá Nghị che bụng của Sở Phong lại, giọng run lên.

      Bởi vì đau và mất máu quá nhiều nên mặt Sở Phong trắng bệch, gật đầu. ta hết hơi rồi, chút sức cũng có.

      Viêm Bá Nghị vừa mang Sở Phong vào thang máy, vừa cúi đầu liền phát nhóc con kia biết từ khi nào chạy vào. Mặt mày lo lắng nhìn Sở Phong chảy máu ngừng.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29 – Chú cao to ơi, cháu tên là Dịch Dịch

      Editor: miemei

      “Chú ơi, cháu có bột cầm máu nè, chú cho chú ấy dùng thử xem có được ?” Lăng Dịch Sâm cẩn thận dè dặt hỏi, thực ra cậu cũng muốn thấy ông chú khờ khạo Sở Phong đó bị trừng trị, nhưng hi vọng chú ấy bị chảy máu, thậm chí bị uy hiếp đến tính mạng, nội tâm mâu thuẫn quá à ~

      Viêm Bá Nghị nhìn dáng vẻ chân thành tha thiết của Lăng Dịch Sâm, đặt Sở Phong xuống, nhìn đôi tay bé của Lăng Dịch Sâm chậm rãi thò vào cái ba lô màu đen lấy ra đống chai chai lọ lọ, sau đó đưa cho gói thuốc bột.

      Viêm Bá Nghị cúi đầu nhìn Sở Phong nhắm nghiền mắt vì đau đớn, nhìn xuống vết đạn bắn bụng của ta. Giờ phút này, hề nghi ngờ cậu nhóc kia, chút lưỡng lự lựa chọn tin tưởng, cậu bé này là có ý tốt. Bởi vì đôi mắt kia lừa người khác được.

      “Chú ơi, ừm, chú đừng lo lắng, chú khờ khạo có chuyện gì đâu…… À, cháu, cháu có thể theo mấy chú ?” Lăng Dịch Sâm hỏi dò, cậu hi vọng theo bọn họ có thể nghe ngóng được mami ở đâu, lúc nãy gọi điện với mami, mami thế nào cũng cho cậu biết, là xem thường cục cưng của mẹ quá mà.

      Cúi đầu nhìn sắc mặt của Sở Phong, dường như giảm bớt đau đớn vì có loại thuốc đó, Viêm Bá Nghị gật gật đầu.

      Lúc này Mộ Bạch chạy đến bệnh viện rồi, khi ta bị Lăng Vi kéo đến ngoài cửa của tổng bộ bang Xích Viêm, có thuộc hạ gọi điện đến cầu cứu. Sau khi nhận điện thoại ngay trước mặt Lăng Vi, ta cũng cảm thấy Lăng Vi dường nhu cũng có chút căng thẳng, biết có phải lo lắng cho lão đại .

      Trước khi Lăng Vi có đưa cho ta viên thuốc, vốn ra toàn thân đều có hơi sức, nhưng nuốt viên thuốc của Lăng Vi đưa rồi, cảm thấy cả người lại tràn đầy năng lượng. Tuy rất tò mò cái đó là gì, nhưng ta biết thời gian còn dài, sớm muộn gì cũng gặp lại Lăng Vi thôi.

      Vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, xe của lão đại cũng đến rồi

      Vừa thấy Mộ Bạch đến, Viêm Bá Nghị thoáng chốc thở phào, lúc trông thấy Sở Phong trúng đạn có chút sợ, nhưng kiểm tra qua vết thương biết có gì đáng ngại, cũng sợ nữa, ngược lại càng thêm lo lắng.

      tự tay đặt Sở Phong lên cáng, chạy theo Mộ Bạch về phía phòng phẫu thuật, sau đó ngồi băng ghế ngoài hành lang sốt ruột chờ đợi.

      Sau khi biết Lăng Vi rời lần nữa, Viêm Bá Nghị suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Nhớ về quá khứ, trong lòng cũng dễ chịu gì.

      Mãi cho đến khi tiếng trẻ con vang lên bên tai, mới nhớ ra cậu nhóc theo đến đây.

      “Chú à, chú đừng lo lắng, chú khờ khạo có chuyện gì đâu.” Lăng Dịch Sâm cầm miếng bánh kem trong tay gặm từng miếng cậu vừa mới chạy qua lấy ở chỗ chị y tá bên kia.

      Viêm Bá Nghị quay đầu sang nhìn Lăng Dịch Sâm mặt mũi dính đầy kem, y như chú mèo luộm thuộm vậy, khóe miệng khẽ cong lên.

      Lăng Dịch Sâm đưa miếng bánh về phía Viêm Bá Nghị, ngây thơ hồn hiên : “Chú ơi, chú có muốn cắn cái , thơm ngọt lắm đó, mami , nếu như vui, có thể ăn bánh kem bơ, như vậy trong lòng từ từ ngọt lên.”

      Viêm Bá Nghị nhìn miếng bánh kem cầu vồng được gặm rất ngay ngắn, trong lòng tuy lo cho Sở Phong, nhưng nụ cười mặt cũng tươi hơn chút.

      Nhìn vào đôi mắt đen láy kia, Viêm Bá Nghị giọng từ chối: “Chú thích ăn bánh ngọt lắm, cháu cứ ăn , đúng rồi, cháu tên gì thế?”

      Lăng Dịch Sâm rút tay về, há miệng lớn cắn ngụm bánh lớn, nhai hai cái với tốc độ nhanh nhất rồi nuốt xuống. Lúc này mới cười hì hì với Viêm Bá Nghị, mở miệng : “Cháu tên là Lăng Dịch Sâm, chú cao to gọi cháu Dịch Dịch là được, tên của cháu đặc biệt lắm phải ?”

      Dường như hiểu ra vì sao trước đó cậu nhóc lại gặm miếng bánh kem nhã nhặn như thế, sau khi từ chối cậu nhóc liền ăn từng ngụm từng ngụm lớn, trong lòng Viêm Bá Nghị ngọt như được rót mật vậy. ngẩng đầu xoa lên mái tóc mềm như nhung của cậu nhóc, vuốt vuốt cái mũi của cậu rồi : “Dịch Dịch, vậy sau này chú cứ gọi cháu là Dịch Dịch nhé.”
      Chương 30 – Nhóc con tặng thuốc

      Editor: miemei

      Lăng Dịch Sâm trịnh trọng gật đầu, biết vì sao, mặc dù cậu biết cái chú này là người bắt mami , nhưng trong lòng lại thấy ghét chú ấy. Cậu đâu biết rằng, đây chính là vì quan hệ huyết thống, Tình thân ruột thịt, múa mủ tình thâm chính là đạo lý này.

      Ngay lúc Lăng Dịch Sâm nghĩ nên làm thế nào để moi tin tức mami ở đâu từ chú này, chiếc di động trong túi của cậu vang lên.

      “Chú cao to, chú cầm bánh kem giúp cháu với.” Lăng Dịch Sâm đặt bánh kem lên tay Viêm Bá Nghị, lê cặp chân chạy đến góc nhận điện thoại của mami.

      “Dịch Dịch, con chạy đâu rồi hả, mami về đây tìm thấy con.” Lăng Vi đứng trong phòng tổng thống, tìm Lăng Dịch Sâm khắp phòng, thấy bóng dáng đâu cả, mới gọi điện qua. Khi vừa về đến khách sạn Sheraton, trông thấy bên ngoài bị cảnh sát giăng dây cách ly, lầu thi công sửa chữa, liền lo lắng thôi.

      Lăng Dịch Sâm dựa vào tường hành lang, sau khi biết được mami về rồi trong lòng cũng rất vui mừng, giọng cao hơn lúc vừa nhận điện thoại rất nhiều, nghĩ tới cái chú nghiêm túc thận trọng kia ngồi ghế giữ miếng bánh kem thích của cậu, Lăng Dịch Sâm với mami ở đầu bên kia với giọng điệu thương lượng: “Mami, ở chỗ con chút chuyện, về trễ chút, mẹ đừng lo lắng quá nha.”

      “Về ngay bây giờ, nhanh, và lập tức, Lăng Dịch Sâm, con phải nghe lời của mẹ.” Giọng dữ dằn của Lăng Vi ở đầu dây bên kia truyền tới, khiến cho cơ thể bé của Lăng Dịch Sâm sợ đến mức khỏi đứng thẳng người lên. Bình thường mami đều mang dáng vẻ của chị đáng , lúc dữ dằn lên rất là đáng sợ.

      Cúp điện thoại của mami rồi, Lăng Dịch Sâm lê đôi chân của mình tung tăng về phía hành lang bên kia, Viêm Bá Nghị vẫn giữ nguyên tư thế lúc cậu rời khỏi, thấy cậu qua, trưng ra nụ cười ấm áp.

      “Khụ khụ……” Lăng Dịch Sâm giả vờ như ông cụ non vậy, ho khan ra tiếng. Dùng sức, nhảy lên ghế ngồi, sau đó nhận lại miếng bánh, lại ăn tiếp.

      Viêm Bá Nghị cảm thấy mình thực là nhìn nổi cái mặt dính đầy bơ của cậu nhóc nữa, lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau sạch cho Lăng Dịch Sâm.

      Dịch Dịch được phục vụ, miễn bàn hưởng thụ biết bao nhiêu. Cậu ăn từng ngụm từng ngụm bánh lớn, trong lòng vui vẻ thôi, ném hết mấy lời mami dặn dò ra sau đầu rồi.

      Ăn xong bánh kem, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, Lăng Dịch Sâm cong cái mông lên, lục lọi trong cái ba lô bách bảo của cậu hồi, ôm mấy cái bình sứ đặt vào trong cái túi, đưa cho Viêm Bá Nghị. “À, chú này, cháu phải về nhà rồi, chú đừng lo lắng quá nhé, cháu có mấy lọ thuốc nè, có thể cho chú khờ khạo dùng, cầm cần cám ơn đâu, bái bai.”

      Viêm Bá Nghị đón lấy túi đồ Lăng Dịch Sâm đưa, muốn gì đó, ví như hỏi xem nhóc ở phòng nào, người nhà là ai, nhưng cậu nhóc vừa nhảy xuống ghế đầu cũng thèm quay lại chạy mất tiêu rồi.

      Làm việc tốt để lại tên à? Viêm Bá Nghị giở những thứ bên trong túi ra xem, nghĩ đến những chuyện xảy ra sau khi gặp cậu nhóc, mới nhớ ra, quên hỏi sao cậu nhóc lại sợ cảnh tượng đấu súng rồi.

      đúng là đứa nhóc kì lạ……

      suy nghĩ, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Mộ Bạch vỗi vã ra, đến trước mặt Viêm Bá Nghị, đợi hỏi : “Vết thương ở bụng, máu chảy ra hơi nhiều, nghỉ ngơi thời gian khỏi, còn lại đều sao cả.”

      Nghe Mộ Bạch thế, thần kinh căng thẳng của Viêm Bá Nghị đều thả lỏng ra hết. Nhìn Sở Phong được đẩy ra, cũng theo vào phòng bệnh.
      Chương 31 – Muốn mami nhưng cũng muốn có daddy

      Editor: miemei

      Mộ Bạch theo sau , nhìn muốn lại thôi. Dường như nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng đến cửa phòng bệnh mới níu Viêm Bá Nghị lại mở miệng hỏi: “Lão Đại, thuốc bôi vết thương của Sở Phong từ đâu mà có thế?”

      Nhìn dáng vẻ đầy kích động của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị sững sốt hai giây mới đáp lại: “Là cậu nhóc tên là Dịch Dịch đưa đấy.”

      “Có thể liên hệ ạ?” Mộ Bạch hỏi tiếp.

      Viêm Bá Nghị lắc đầu, cảm thấy biểu của Mộ Bạch hôm nay hơi kì lạ, nhìn sang Sở Phong nằm mê man, ý bảo Mộ Bạch ra ngoài chuyện.

      Ngoài hành lang, Mộ Bạch đứng sau lưng Viêm Bá Nghị, chịu tội trước: “Lão Đại, Lăng Vi chạy mất rồi…… Là em làm tròn bổn phận, vừa rồi nhìn thấy thứ thuốc bột kia có chút……”

      “Bỏ , biết là giữ được mà.” Viêm Bá Nghị lắc đầu, cất bước ra ngoài, được mấy bước dường như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Mộ Bạch: “Thuốc bột đó thế nào?”

      Vừa nghe lão đại hỏi, Mộ Bạch vội lên trước, lấy lọ thủy tinh cỡ bằng ngón tay từ trong túi ra, đưa cho Viêm Bá Nghị rồi : “Loại thuốc này hiệu quả kinh người, em lấy được ít ở bên cạnh vết thương của Sở Phong, định lấy về nghiên cứu chút, biết thằng nhóc kia là ai, mà lại có thứ thuốc ngàn vàng cũng khó mua được thế này.”

      Nhớ đến những thứ cậu nhóc đưa cho trước khi về, Viêm Bá Nghị lấy mấy thứ chai chai lọ lọ từ trong túi đưa cho Mộ Bạch, thở dài : “Cái này là cậu nhóc kia đưa đấy, nếu như lần sau có gặp lại, hỏi thêm.”

      Mộ Bạch nhìn bóng lưng xa dần của Viêm Bá Nghị mà trong lòng xót xa, sao lại suy nghĩ của lão đại chứ, chỉ sợ lúc này trong lòng ấy khó chịu lắm đây.

      biết người phụ nữ đó có biết , lão đại mong ngóng ta bao nhiêu năm nay, người đàn ông ưu tú si mê chờ đợi người phụ nữ như thế, hiếm có đời.

      Lăng Dịch Sâm vừa về đến khách sạn Sharaton chạy ngay lên phòng tổng thống ở tầng 60, đêm gặp, hơn nữa lại chia xa trong tình huống như thế, trong lòng Lăng Dịch Sâm cũng rất nhớ mami.

      nhàng mở cửa phòng ra, Lăng Dịch Sâm vừa thò cái đầu vào, bị đôi tay ngọc ngà thon dài lôi vào trong, tiếng lạch cạch vang lên, cửa phòng bị đóng lại.

      “Còn biết về đó hả? lo lắng cho mami nữa phải ?” Lăng Vi ngồi sô pha nhìn chằm chằm Lăng Dịch Sâm, thằng con này của tuy tuổi còn , nhưng mấy chuyện gây họa gì đó lần sau lại càng nghiêm trọng hơn lần trước.

      Sau khi Lăng Dịch Sâm xoa xoa đôi tay và cặp chân của mình, moi thú cưng ở trong lòng ra kiểm tra lại lần, phát mình với cục cưng đều sao cả, mới giận dỗi nhìn về phía mami ở giữa phòng khách. Mím môi, những lời muốn ra lại nuốt trở vào.

      Lăng Vi nhìn dáng vẻ tủi thân của con trai nhà mình, lòng liền mềm xuống. Vốn cũng định cằn nhằn con trai mình, chỉ là nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng lại sốt ruột thôi.

      “Dịch Dịch, mami kêu con được chạy lung tung, sao lại nghe lời?” Lăng Vi đứng lên tới trước mặt con trai mình, nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của cậu.

      Lăng Dịch Sâm lắc lắc đầu ý bảo muốn trả lời, sau đó nhào vào lòng Lăng Vi.

      Lăng Vi ôm con trai, vỗ vào lưng của cậu, thỏ thẻ bên tai Lăng Dịch Sâm với giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Mami từng muốn nhận nhiệm vụ ở thành phố Liêu, sau này mẹ nuôi có gọi điện thoại đến nữa đừng đồng ý có được ? Dịch Dịch nghe lời nhất mà.”

      “Vậy nhiệm vụ của lần này có ạ?” Lăng Dịch Sâm cũng vươn đôi tay của mình ra, đấm vai cho mami.

      muốn làm cho con trai thất vọng, Lăng Vi do dự trong chốc lát, yên lặng gật đầu. Rồi mới bế cậu vào phòng tắm, tắm rửa cho cậu, sau đó về phòng ngủ.

      Trước khi ngủ, Lăng Vi thăm dò hỏi Lăng Dịch Sâm vấn đề: “Dịch Dịch, nếu như daddy xuất , con muốn daddy hay mami?”

      Lăng Dịch Sâm nửa mê nửa tỉnh ngáp cái: “Muốn mami, nhưng…… cũng muốn daddy nữa.” Xoay qua liền ngủ thiếp .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32 – Tình địch ở chỗ tối

      Editor: miemei

      Đêm tối mịt, ánh trăng chiếu rọi mặt đất. hòn đảo vô danh ở phía xa truyền đến hai tiếng kêu giòn giã.

      Viêm Bá Nghị đứng trước cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm, nhớ lại từng chút từng chút về ngày hôm qua ở bên cạnh Lăng Vi.

      Khoảnh khắc khi biết được muốn ở lại bên cạnh mình, vết thương trong lòng như máu. Xưa nay chưa từng nghĩ tới, ra khi tình cảm khống chế được, mỗi phút mỗi giây đều gian nan như thế.

      Lấy di động ra, muốn gọi điện cho Lăng Vi. Hôm qua bức ép bằng mọi cách, buộc Lăng Vi để lại số điện thoại di động. Nhưng biết, thứ ép buộc mà có được hơn phân nửa đều là giả. Thực ra trong lòng sao lại biết chứ, bởi vì có cảm giác an toàn, sợ Lăng Vi lại biến mất thêm lần nữa, nên giây phút trùng phùng liền muốn lưu lại cách để có thể tìm được .

      Ha ha, người đàn ông, thế mà cần phải tìm cảm giác an toàn từ người phụ nữ, Viêm Bá Nghị cười rồi lại cười, vốn muốn tự cười nhạo hồi, lại phát tự bản thân cũng cho rằng thế này là đáng đời.

      Ở đầu bên kia của trái đất, người đàn ông mặc bộ trang phục gọn gàng ngồi trong thư phòng ngẩn người nhìn tấm ảnh màn hình vi tính, buổi chiều mặt trời lười biếng trốn sau rặng mây, chỉ có vài tia nắng mỏng manh chiếu xuyên qua cửa sổ rọi lên màn hình, vươn tay ra muốn chạm vào hình ảnh dừng lại kia.

      “Cộc cộc cộc.” Cửa phòng bị gõ, cắt đứt dòng suy nghĩ của người đàn ông.

      ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm…… biết người trong lòng kia bây giờ sống thế nào.

      Người gõ cửa sau khi nhận được mệnh lệnh đẩy cửa vào, trực tiếp đến trước mặt người đàn ông, giọng điệu hơi chần chừ : “Thiếu gia, Lăng Vi gặp mặt người đàn ông kia rồi.”

      “Sau đó sao?” Người đàn ông siết chặt ngón tay trắng bệch, nhìn thuộc hạ ở trước mặt.

      Tên thuộc hạ kia bị người đàn ông nhìn chằm chằm có chút hoảng lên, nghĩ rằng có thể giấu diếm được, liền cúi đầu : “Lăng thiếu gia cũng gặp mặt người đàn ông kia, chỉ là……”

      “Phế thải, đám phế thải, bảo các người liên hệ với Carrera giải quyết ta sao lại để bị thất thủ? Hả?” Người đàn ông đứng bật dậy hét lên đầy tức giận, dọa cho tên thuộc hạ cả người chợt mềm nhũn ra quỳ mặt đất.

      Dường như ý thức được mình kích động quá mức, người đàn ông lại từ từ ngồi xuống, tầm mắt lại dời trở về máy tính, nhìn màn ảnh, tâm trạng mới dần dần khôi phục lại. “Cút , lần sau nếu như còn để thất bại nữa, đừng sống mà trở về.”

      “Dạ, thiếu gia.” Tên thuộc hạ tức thở phào hơi, lập tức nhận lệnh chạy mất, trong lòng nghĩ là nguy hiểm mà.

      biết qua bao lâu, người đàn ông cảm thấy mắt mình hơi xót, mới đứng đậy ra bên ngoài. Năm năm rồi, Lăng Vi năm năm, cho rằng bản thân làm đủ tốt. Nhưng vẫn bắt được trái tim của Lăng Vi.

      Vốn nghĩ ở Mỹ vĩnh viễn, cho dù ở cùng thành phố cũng được. Nhưng lại ngờ, để trốn tránh , trốn tránh tình của , lại màng tất cả mà trở về nước.

      từng có ý muốn xử lý mẹ kế của Lăng Vi, nhưng lại bị cảnh cáo. thầm đối phó với gã đàn ông làm mang thai, lại thất bại hết lần này tới lần khác. Lẽ nào cuộc đời của cứ phải trôi qua thế này sao?

      , thể được, cũng muốn về nước, trở về bên cạnh .

      Lăng Vi hề biết động tĩnh của người đàn ông ở bờ bên kia đại dương, thực ra cũng chẳng quan tâm chút nào. Từ ngày xuất , ánh mắt của , những chuyện lắm, đều nhớ kỹ trong lòng. Nhưng mà…… lại thể nào trao lại cho cùng tấm lòng như vậy.

      Thực ra trong lòng cũng rất mâu thuẫn, biết vì sao nhất định phải trở về thành phố Liêu. Là vì công ty mình đầu tư sao? , phải. Là vì để nhìn xem nhà ba người kia sống thế nào, rồi nhân cơ hội trả thù ư? , cũng phải.

      Có lẽ là vì nỗi nhớ len lỏi trong lòng kia, hoặc là để cho Dịch Dịch dần trưởng thành, hiểu chuyện rồi, có cơ hội tiếp xúc với ba của nó.

      cũng suy nghĩ của mình nữa, chỉ là kể từ ngày có cục cưng rồi, liền cảm thấy vận mệnh của và Viêm Bá Nghị giao thoa với nhau rồi.

      Ngẫu nhiên, cũng muốn biết ba của cục cưng làm gì, sống có tốt . Có lẽ đây chắc cũng là duyên phận máu mủ tương thông .
      Chương 33 – Từ Niệm Niệm nhận nhiệm vụ thay Quái Y

      Editor: miemei

      “Mami, mới sáng sớm mà nghĩ gì thế?” tay Lăng Dịch Sâm nâng niu cục cưng , nhìn mami mới sáng ra ngẩn người.

      Khóe miệng Lăng Vi nhếch lên nụ cười nhạt, vươn tay xoa xoa cái đầu tổ chim của con trai mình. trả lời gì cả, đứng dậy bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho con trai.

      “Mami nghĩ đến chuyện bí mật gì hả? Nếu có bí mật cũng nên chia sẻ cho con trai cưng nha, bởi vì chuyện bí mật của con đều cho mami nghe hết rồi đó.” Lăng Dịch Sâm cũng đứng dậy theo Lăng Vi, về phía phòng khách.

      Lăng Vi dừng bước, khom lưng bế Lăng Dịch Sâm, nhìn chằm chằm gương mặt non mịn của con trai lưỡng lự rất lâu, mới hỏi: “Những lời hôm qua mami với con, con còn nhớ ?”

      Ặc, tuy quên mất mami câu nào rồi, nhưng câu trả lời của Lăng Dịch Sâm cũng rất dứt khoát, thẳng thừng: “Con biết rồi, con nghe theo mami mà.”

      “Con ngoan, sau này đừng phản bội mami đấy, nếu mami đau lòng lắm.” Nghĩ đến chuyện con trai có thể bị cướp mất, giấc ngủ của Lăng Vi cũng yên ổn, nhưng mới vừa từ New York về đây, bây giờ lại trở về đó …… Haiz.

      Tuy tằng biết mami thế là có ý gì, nhưng Lăng Dịch Sâm vẫn dùng những câu ngon ngọt, với chiếc lưỡi ba tấc nát an ủi Lăng Vi, cuối cùng còn tranh thủ được cơ hội tự do chơi nữa.

      Bữa sáng của hai mẹ con còn chưa ăn xong, tiếng chuông di động của Lăng Vi bắt đầu vang lên ầm ầm.

      cầm di động liếc xem tên hiển thị của cuộc gọi, lại lau miệng cái. Mới đứng lên sang căn phòng khác.

      “A lô, Vi vi, cuối cùng cũng liên lạc được.” thanh ở đầu bên kia hơi ồn, nhưng đối với Lăng Vi mà quá quen thuộc rồi.

      Nghĩ đến đồng chí Từ Niệm Niệm nhân lúc có ở đs, để cho Lăng Dịch Sâm đồng ý nhận nhiệm vụ kia. Trong lòng vẫn vui, tức : “Từ Niệm Niệm, ngôi sao lớn như cậu sao cứ thích lo chuyện bao đồng thế, trước đó mình nhận nhiệm vụ ở thành phố Liêu mà, sao cậu lại tự tiện làm chủ chứ? Ngày kia cậu mà xem bệnh , mình đâu.”

      Vừa mới chạy ra khỏi hang sói, ai còn dám tự động đưa đến cửa nữa chứ, thế chẳng phải là bị ngu sao?

      “Ôi dào, Lăng của tôi ơi, mình là ai hả, chị em tốt nhất của cậu đó, cái thân già của cậu cũng về thành phố Liêu rồi, lẽ nào nghĩ đến kế sinh nhai hay sao? Có tiền kiếm, cậu bị khùng hả?”

      Lăng Vi vừa nghĩ đến phải gặp mặt Viêm Bá Nghị lần nữa, trong lòng liền bất lực, suy nghĩ lúc, lại dùng giọng điệu cứng rắn từ chối Từ Niệm Niệm: “Mình nhất định đâu, mấy ngày này nhận nhiệm vụ nữa, cúp nhé.”

      “Này, cậu……”Từ Niệm Niệm ở đầu bên kia điện thoại thở dài hơi, nghĩ đến Lăng Vi cái tính tình nóng nảy này, còn có chuyện khác muốn mà, thôi vậy, nữa, cứ để ấy gặp được…… dọa ấy phen.

      Lúc Lăng Vi ra, phát con trai ăn xong rồi, dựa vào sô pha chờ . Sau khi thấy ra, lập tức nhảy qua: “Mami, con ăn no rồi có thể ra ngoài chơi ?”

      Lăng Vi lập tức lắc đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, mami đâu con phải theo đó, gần đây thành phố Liêu đặc biệt loạn, mami sợ con cẩn thận lại gây họa, bây giờ có ai tùy lúc bảo vệ con nữa đâu……”

      “Sao lại có, chú Dịch Khôn rất nhanh chú ấy ……” Phát mình lỡ lời, Lăng Dịch Sâm lập tức im lặng che miệng lại.

      Lăng Vi nghe ra ý trong đó, mặt đầy tức giận nhìn sang Lăng Dịch Sâm: “Sao con còn liên lạc với chú ấy nữa? Chẳng phải mami với con đừng liên lạc với chú ấy nữa sao?”

      “Phải, mami có với con, ngoài mẹ nuôi Từ Niệm Niệm bất cứ ai cũng được liên lạc quá nhiều, thể gần gũi với chú Dịch Khôn quá, nhưng mà mami……” Lăng Dịch Sâm muốn giải thích chút, ngay cả đưa đứa bé xíu như cậu cũng biết là chú Dịch Khôn thích mami, lẽ nào mami nhìn ra hay sao chứ?

      Lăng Vi lập tức ngăn lại lời Lăng Dịch Sâm muốn , mặt thoáng qua vẻ tức giận, biết vì sao, vừa nhắc đến Dịch Khôn, trong lòng liền có ngọn lửa vô danh bùng lên.
      Chương 34 – Cục cưng đáng bị mẹ nuôi lừa gạt

      Hai mẹ con giằng co trong vài phút ngắn ngủi, Lăng Vi nhớ ra còn có chuyện phải làm, trở vào phòng ngủ thay bộ đồ khác, ra trông thấy con trai vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, mặt đầy tủi thân nhìn .

      qua khom lưng thơm lên mặt con trai, Lăng Dịch Sâm còn phối hợp mà né .

      Lăng Vi thở dài, biết phải giải thích mấy chuyện này với Lăng Dịch Sâm thế nào, chuyện của Dịch Khôn còn khó giải thích hơn chuyện của cha thằng bé nữa.

      ra tới cửa, Lăng Vi lại thương lượng với Lăng Dịch Sâm: “Mami có việc phải ra ngoài chuyến, thể chơi với con được rồi. Con mình ở trong phòng ngoan nhé, đừng ra khỏi cửa, đợi mami về rồi mời con ăn bữa hoành tráng có được ?”

      Lăng Dịch Sâm chớp chơp mắt gì, Lăng Vi thở dài hơi, mở cửa ra ngoài.

      đứa bé năm tuổi, từ theo trải qua cuộc sống bình thường, còn hi vọng nó hiểu được bao nhiêu chứ? Chuyện tình nam nữ người lớn còn hiểu thấu, con nít càng khỏi phải .

      Vừa thấy mami vào thang máy khỏi, Lăng Dịch Sâm lập tức lấy di động ra nhắn tin cho mẹ nuôi Niệm Niệm, tuy biết đánh vần rồi, nhưng mặt chữ thực chưa biết lắm, vậy nên cậu nhắn qua hai tin liên tiếp, Từ Niệm Niệm gọi điện lại cho cậu.

      Cuộc gọi vừa kết nối, nghe thấy bên đó lớn giọng hét lên: “Lăng Dịch Sâm, cái thằng nhóc keo kiệt này, còn mọn hơn mami của con nữa, thể gọi điện qua được hả?”

      Lăng Dịch Sâm lấy tai nghe ra nhét vào lỗ tai, sau đó mới bình tĩnh đáp lại: “Mẹ nuôi Niệm Niệm, con, hình như con vừa lỡ lời rồi.”

      “Chuyện của chú Dịch Khôn à?” Từ Niệm Niệm ở đầu bên kia điện thoại sơn móng tay, lát nữa còn có buổi diễn phải nữa. Nhớ đến lúc nãy điện thoại với Lăng Vi muốn chuyện này rồi, kết quả điện thoại bị cúp mất tiêu, ngờ thằng nhóc thối này cũng ra, chỉ là biết cái tên Dịch Khôn kia có màng tất cả mà đến thành phố Liêu tìm Vi Vi hay .

      “Hu hu…… Con đáng thương lắm mà, vừa mới nhắc với mami thôi, mami hung dữ lên rồi, còn cho con ra khỏi phòng nữa, con giống như chú chim ưng oai hùng bị nhốt trong lồng vậy, oa oa…… Mẹ nuôi Niệm Niệm, đứa bé hoạt bát đáng như con, sao mami lại đối xử với con như thế chứ!” Lăng Dịch Sâm trút hết nỗi tủi thân của mình ra.

      Từ Niệm Niệm nghe thấy tiếng khóc nức nở của Dịch Dịch, trong lòng cũng mấy dễ chịu. Lúc ở New York thằng nhóc này là tiêu điểm chú ý của mọi người, vừa về đến thành phố Liêu hẳn là quen với cuộc sống ở đó, mấy kiểu thích ứng khẳng định là rất nhiều. Thằng nhóc đó giỏi nhất là suy đoán lòng người, chắc là tủi thân lắm rồi đây.

      Hồi lâu sau, lúc nhóc con thút thít từng tiếng, Từ Niệm Niệm nhớ đến chuyện có thể dời chú ý của cậu, tức : “Dịch Dịch, chuyện ngày mốt làm nhiệm vụ mà mẹ nuôi đó, mami con đồng ý, làm thế nào bây giờ? Người ta đưa trước cả nửa tiền khám bệnh luôn rồi này.”

      Nghe thấy nhận được nửa, Lăng Dịch Sâm giơ cánh tay lau lau nước mắt (chắc là có), lập tức : “Bao nhiêu tiền vậy ạ, sao mami lại đồng ý?”

      “Ừm…… Rất nhiều rất nhiều tiền đó, đủ cho con tiêu rất lâu, con giúp mẹ nuôi khuyên mami con , nếu danh dự của mami con cũng bị ảnh hưởng đó, hơn nữa…… hơn nữa…… chúng ta còn phải đền tiền nữa đó!” Ặc, gạt đứa nhóc như thế có tốt nhỉ? Từ Niệm Niệm tự hỏi lòng mình.

      Rất nhiều rất nhiều tiền? Nghĩ đến đây cả người Lăng Dịch Sâm liền tràn trề sức sống, lập tức hỏi ngay: “Mẹ nuôi chuyển tiền sang tài khoản của Dịch Dịch chưa ạ?”

      Đồ ranh con, Từ Niệm Niệm xùy tiếng. Vốn còn cảm thấy đồng tình với thằng nhóc này, kết quả bị cuốn vào luôn rồi, cùng phối hợp trả lời lại: “Chuyển cho con rồi, mẹ nuôi gửi địa chỉ qua cho con trước, nếu như ngày mốt mami con đến khám bệnh cho người ta, con cứ vờ như bị bắt cóc , mami con cứu con thôi.”

      Ý kiến này nghe qua cũng tệ lắm, Lăng Dịch Sâm gật đầu, phát ra mẹ nuôi thấy được cậu gật đầu, lại giòn giã : “Được, lần này con nhất định làm cho đẹp đẽ, mẹ nuôi yên tâm .”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35 – Vấn đề khuynh hướng giới tính của chú cao to

      Cúp điện thoại, Lăng Dịch Sâm lại lục lọi ba lô lấy đồ ăn vặt ra, nhảy lên sô pha, mở ti vi lên vừa ăn vừa xem phim khoa học viễn tưởng.

      Lúc xem đến màn đấu súng, Lăng Dịch Sâm chợt nhớ đến ông chú khờ khạo kia, biết chú ấy thế nào rồi, sau khi dùng thuốc cậu đưa có tốt hơn chút nào .

      Nghĩ đến đây, Lăng Dịch Sâm quyết định bệnh viện thăm chú đó, tuy chú ấy với cái chú thích cười cùng bắt cóc mami, nhưng mami trở về hề vui, cũng có lẽ là hiểu lầm thôi.

      Nghĩ thế, Lăng Dịch Sâm bỏ đồ ăn vặt vào chiếc ba lô lớn, đeo ba lô rồi ra khỏi cửa.

      Sau khi đến bệnh viện, cậu trực tiếp đến quầy hướng dẫn khám bệnh, hỏi thăm bệnh nhân hôm qua được khiêng vào đây, sau khi miêu tả đặc điểm khuôn mặt gì đó, mới được cho biết là cái chú đó ở phòng nào.

      , cậu cứ cảm thấy bệnh viện này có chút giống với những bệnh viện khác, bạn nghĩ xem, bệnh viện bình thường, ở đâu mà có y tá còn mang theo súng bên người. đấy, tưởng cậu cái gì cũng biết hả?

      Lăng Dịch Sâm lên lầu, trải qua tầng tầng lớp lớp khám xét rốt cuộc cũng đến được cửa phòng của Sở Phong, cậu còn chưa bước vào trong, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng quen thuộc.

      Vừa quay đầu lại liền trông thấy Viêm Bá Nghị đứng cách cậu hai mét, mỉm cười nhìn cậu. Trông thấy cậu cũng quay đầu lại, giọng : “Dịch Dịch, sao cháu đến đây thế?”

      “A, là chú cao to nè.” Lăng Dịch Sâm vừa trông thấy Viêm Bá Nghị, lập tức trở lại thái độ bình thường của đứa trẻ.

      Viêm Bá Nghị tới ngồi xổm xuống bế Lăng Dịch Sâm lên, Lăng Dịch Sâm từ chối, hớn ha hớn hở nằm bò vai của Viêm Bá Nghị, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

      “Cháu đến để thăm Sở Phong à?” Viêm Bá Nghị bế cậu đẩy cửa bước vào.

      Lăng Dịch Sâm gãi gãi đầu, lại gật đầu : “Dạ, cháu đến thăm chú khờ khạo đó, biết chú ấy thế nào rồi? Thuốc cháu để lại cho chú có đưa cho chú ấy dùng ? Ách, hôm qua cháu về nhà kiểm tra, phát ra phấn ngứa cũng để lại cho chú luôn rồi, hì hì, đừng lấy nhầm nha.”

      Viêm Bá Nghị ngẩng đầu làm thế tay búng vào trán của Lăng Dịch Sâm, sau khi đến cạnh giường của Sở Phong, thả cậu xuống. Lúc này Mộ Bạch cũng từ bên ngoài vào, thấy Lăng Dịch Sâm ngạc nhiên kêu lên: “A, là bạn hôm qua tặng thuốc đó hả?”

      Lăng Dịch Sâm quay đầu lại liền trông thấy ông chú mặt mày trắng bệch, đôi mắt sáng rỡ. Cậu hừ lạnh tiếng : “Chú ơi, xin chú đừng nhìn cháu như vậy, tuy cháu còn tuổi, nhưng chú yên tâm, cháu tuyệt đối có khuynh hướng phát triển thành gay, đừng có ý định gì với cháu nhé.”

      “Phụt” Viêm Bá Nghị nhịn nổi bật cười.

      “Ha ha ha ha ha. Mộ Bạch, mày làm gì với người ta vậy hả, làm nhóc con người ta hết hồn kìa…… Ha ha ha.” Sở Phong tựa người bên cạnh ngời nhịn được cười phá lên, cười đến mức vết thương đau nhói, khiến ta ho khan hồi.

      Mộ Bạch tự nhiên ho hai tiếng, đến trước mặt Lăng Dịch Sâm, nhìn cậu với vẻ lấy lòng : “Cháu tên Dịch Dịch phải , chú, chú có ý gì khác đâu, với lại…… với lại chú cũng đâu giống loại người đó phải .” Hôm qua nghiên cứu mấy thứ thuốc đó thâu đêm, nhưng đều là loại thuốc tốn bao nhiêu tiền cũng mua được, thế giới này bác sĩ có thể chế ra thuốc rất ít, có thể chế ra những thứ thuốc tốt như vậy, đó giờ chưa từng nghe qua!

      Lăng Dịch Sâm nhìn quét qua toàn thân Mộ Bạch hai lần, tựa như tiếc hận lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ thông cảm nhìn Viêm Bá Nghị : “Chú cao to này, thuộc hạ của chú đều rất là kỳ quái, người so với người lại càng ngốc nghếch hơn, với lại…… người so với người lại càng đặc biệt hơn, chậc chậc, khuynh hướng của chú có phải cũng có vấn đề ạ?”
      Chương 36 – Đến bệnh viện thăm chú khờ khạo

      Editor: miemei

      Mộ Bạch máy móc xoay cái cổ cứng ngắc, dường như vừa nhích cái thôi nghe thấy tiếng răng rắc rồi. ta coi như hiểu được, muốn lấy lòng con nít, nhất định phải tốn chút công phu. Xem ra, dễ gì công phá được tuyến phòng ngự trong lòng thằng nhóc này.

      “À, Dịch Dịch này, chú muốn hỏi, thuốc mà cháu cho lão đại bọn chú ấy, từ đâu mà có vậy?” Mộ Bạch từ bỏ ý định hỏi.

      Lăng Dịch Sâm nhìn ta cái, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Sở Phong, mặt đầy lo lắng hỏi: “Chú khờ khạo này, chú khỏe hơn chút nào chưa? bị tàn tật gì chứ? Mami của cháu , nếu như đàn ông mà bị tàn tật, tương đương với bỏ rồi đó.”

      Gương mặt đầy tươi cười của Sở Phong còn chưa kịp tan , khóe miệng liền nhịn được mà giật giật, thằng, thằng nhóc này chui lên từ nẻ đất nào thế? Cái gì cũng dám hết vậy nè?

      “Khụ, Dịch Dịch, hôm nay cháu đến thăm bệnh nhân là chú đây, thế có đem quà hỏi thăm gì ? Chú bị thương bên ngoài, nhưng lại đau trong lòng nha, cơ mà vẫn phải cám ơn cháu hôm qua dũng cứu giúp.” Sở Phong nặn ra nụ cười mà ta cho là hài lòng nhất.

      Nhắc đến chuyện này Lăng Dịch Sâm lập tức vỗ trán cái, lấy chiếc ba lô cao cỡ cậu nhóc từ đằng sau ra, thò đầu vào trong đó, moi ra đống đồ ăn vặt, ném từng bao lên giường của Sở Phong, mặt đầy vẻ đành lòng : “Chú khờ khạo, những thứ đồ ăn vặt này là cháu mua bằng tiền tiết kiệm tiêu vặt của cháu đó, tặng chú phần coi như là tấm lòng của cháu, có số cháu nếm qua rồi, mùi vị tệ đâu, chú ăn , đừng khách sáo.”

      Sở Phong tiện tay cầm lấy hộp đóng gói rất đẹp, mở ra là hộp chocolate. ta mới cầm miếng lên bỏ vào miệng, nghe thấy tiếng than thở tựa như đau lòng của Lăng Dịch Sâm vang lên.

      “Haiz, lương thực cả tuần của cháu đều tặng cho chú khờ khạo hết rồi, bây giờ có bữa nay có bữa mai, giờ bụng của cháu réo lên rồi, đáng thương quá mà.” Lăng Dịch Sâm che mặt, nhìn sang Viêm Bá Nghị. biết vì sao, cứ muốn ở trước mặt cái chú này, chọc cho chú ấy cười.

      Vừa nghe Lăng Dịch Sâm than khổ, Sở Phong biết mình trúng kế rồi. Kể từ khi quen biết với cậu nhóc Dịch Dịch này, ta biết thằng nhóc này là thằng quỷ tinh quái, đừng thấy tuổi đời nho , nhưng tâm tư bé đó so với người lớn thua gì đâu.

      “Phải mua cho cháu đồ ăn vặt giống thế này à?” Sở Phong ăn miếng rồi dường như có chút nghiện, lại lấy miếng khác bỏ vào miệng.

      Lăng Dịch Sâm thấy Sở Phong ăn từng miếng lớn đồ ăn vặt của mình, quả thực có chút đau lòng. Mấy thứ này đều là đồ ăn mang từ nước ngoài trở về nha, chocolate số lượng có hạn đấy, còn là của chú Dịch Khôn tặng nữa đó.

      “Đợi lát nữa chú dắt cháu ăn trưa có được ?” Mộ Bạch ngồi xổm xuống nhìn Lăng Dịch Sâm, trong đôi mắt màu xanh tản ra ánh sáng, ta vô cùng thích đứa bé này, lại biết phải chung đụng với đứa bé như thế nào cả.

      Viêm Bá Nghị cũng gật đầu, ngờ hôm nay còn có thể gặp được cậu nhóc này, biết cậu nhóc này làm sao mà vào được bệnh viện, tuổi như thế biết xe buýt sao? Biết phân chia số xe à?

      Nếu như Lăng Dịch Sâm nghe được tiếng lòng của daddy nhà mình, chắc chắn lăn lộn kêu gào, mấy chuyện đó đối với cậu mà , chỉ là chuyện xíu thôi, cậu từ tự mình lăn lộn chốn giang hồ rồi đấy. Khụ khụ, mặc dù tuổi tác của cậu lớn, mới bốn tuổi thôi, nhưng cậu rất là thông minh đó nha.

      Lăng Dịch Sâm đánh bỏ cái tay vươn ra của Mộ Bạch, lui về sau mấy bước trốn vào lòng của Viêm Bá Nghị, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm, mấy ông chú này nhìn qua có vẻ giàu có lắm nha, buổi trưa cậu có thể ăn bữa hoành tráng ngon lành rồi, oa ha ha.

      - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- - -- -

      Chương 37 – Lão đại hôm nay vẫn chưa uống thuốc

      Editor: miemei

      Có điện thoại gọi đến, Viêm Bá Nghị nhìn màn hình hiển thị người gọi, rồi ra ngoài nhận điện thoại. Mộ Bạch thấy Sở Phong có vẻ mệt mỏi, nên dắt theo Lăng Dịch Sâm ra ngoài hành lang.

      “Dịch Dịch, có thể cho chú biết, mấy thứ thuốc kia từ đâu mà có ?” Mộ Bạch mặt đầy vẻ thân thiết hỏi Lăng Dịch Sâm.

      Lăng Dịch Sâm nhìn vẻ mặt chân thành của Mộ Bạch, lưỡng lự chút nhưng vẫn trả lời: “Là sư phụ Vi Vi nghiên cứu điều chế ra đó, sư phụ dặn cháu được cho người khác biết, nên……”

      Mộ Bạch vươn tay muốn xoa cái đầu mềm như nhung của Lăng Dịch Sâm, Lăng Dịch Sâm nghiêng đầu ra né . Đầu của cậu ngoài mami và mẹ nuôi, chỉ có chú cao to kia sờ qua thôi. Trong lòng Lăng Dịch Sâm, nếu phải người thân hoặc là người mà cậu chấp nhận, thể đụng vào đầu tóc của cậu.

      Mộ Bạch ngượng ngùng rút tay về, tiện thể lại đưa lên trán lau mồ hôi.

      Lăng Dịch Sâm quay đầu lại nhìn Sở Phong ngủ say trong phòng bệnh, nghĩ đến dáng vẻ chú ấy bị trúng đạn, còn có sắc mặt thê thảm lúc này, trong lòng cậu thoáng áy náy. Nếu phải cậu lấy trộm cây súng của chú khờ khạo, có lẽ chú khờ khạo bị thương đâu.

      Nghĩ đến đây, bàn tay của Lăng Dịch Sâm siết lại thành nắm đấm, cúi đầu xuống, tiếng nào.

      Mộ Bạch lên tiếng kêu thuộc hạ tới, bảo cậu ta mua cây kem về. Chẳng mấy chốc cây kem được đem tới, ta vươn tay đưa cho Lăng Dịch Sâm vẫn cúi đầu nhìn mũi giày bên kia: “Kem ngon lắm đây, nếu ai ăn chú đành phải ăn thôi.”

      Vừa nghe đến có kem, Lăng Dịch Sâm có hứng thú ngay, vừa ngẩng đầu lên thấy cây kem to ở ngay trước mặt mình, cậu há miệng cắn liền miếng.

      Đúng lúc muốn giành lấy, chiếc di động trong túi rung lên. Cậu và Mộ Bạch nhìn nhau cái, há to miệng ra lại cắn thêm miếng, rồi mới nhảy xuống ghế chạy đến góc nghe điện thoại.

      “Mami, sắp về tới rồi ạ?” Lăng Dịch Sâm ngoan ngoãn hỏi.

      Lăng Vi chọn xe, nên muốn hỏi xem con trai thích kiểu xe nào, nhưng vừa nghĩ đến trẻ con hiểu được mấy chuyện này, liền bỏ ý nghĩ tham khảo ý kiến của Lăng Dịch Sâm.

      “Con có ngoan ngoãn nghe lời đó?” Lăng Vi quanh quẩn trước hàng xe dân dụng, xem trái xem phải cuối cùng vẫn quyết định mua chiếc xe vừa vào cửa nhìn trúng.

      Lăng Dịch Sâm nuốt miếng kem trong miệng xuống, vội đáp lời: “Con nghe lời mami mà, mami nhớ về dắt con ăn bữa ngon lành đó nha.”

      “Dịch Dịch, bữa tối hoành tráng có thể ăn được nữa rồi, mami mua xe, buổi chiều phải đến huyện E, nghe ngọc cẩm thạch thô ở đó cũng tệ, đúng lúc có thể thiết kế bộ trang sức cẩm thạch, mami phải đến đó chuyến.” Lăng Vi dựa theo hướng dẫn mua sắm ngồi vào ghế lái rồi thử xe.

      Lăng Dịch Sâm vừa nghe tối nay được ăn ngon, trong lòng bắt đầu hơi buồn bực, nhưng nghĩ đến dạo gần đây tâm trạng của mami được tốt lắm, cũng hiểu cho mẹ, ai bảo cậu là cục cưng quý của mami chứ.

      “Mami, nhớ chú ý an toàn đó, con đợi mami về.”

      “Biết rồi, con đừng nghịch ngợm đấy, đừng tùy tiện nhận đồ của người khác nữa, thành phố Liêu bên này giống New York đâu, con…….”

      “Được rồi mà, mami, con biết rồi, con phải ăn nữa hoành tráng đây, cúp máy nha.” Thấy Viêm Bá Nghị gọi điện thoại xong qua tìm cậu, Lăng Dịch Sâm tập tức ngắt máy.

      “Dịch Dịch, chuyện điện thoại với ai thế? Mẹ của cháu hả?” Viêm Bá Nghị giơ tay ra, nắm bàn tay bé của Lăng Dịch Sâm, đến trước mặt Mộ Bạch, nhìn ta cái, rồi thẳng vào thang máy.

      Mộ Bạch hiểu ý của lão đại, chuyện của tổng bộ bang Xích Viêm ta về xử lý, nhưng hôm nay lão đại vẫn chưa uống thuốc, ta đứng dậy xông về phía thang máy, nhưng vẫn đuổi kịp, thang máy xuống dưới rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :