1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18, Bạn tốt lâu năm!

      Editor: miemei



      Lăng Dịch Sâm gật đầu mãi: “Đúng đó đúng đó, hôm nay con xuống lầu dưới ăn cơm, chị xinh đẹp trả tiền cho con đó, có phải con rất có sức quyến rũ ?” Lăng Dịch Sâm chớp chớp đôi mắt to của cậu, hàng mi dài kia tựa như cánh quạt vậy.

      Lăng Vi cất cây súng vào, bế Lăng Dịch Sâm lên liền lặng lẽ lướt xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa mới ra thang máy, biết từ đâu phát ra luồng sáng xa xa. Lăng Vi che mặt lui về phía sau mấy bước, lúc định trở vào tháng máy, sau lưng có tiếng gọi nàng lại.

      “Thực sao Lăng Vi?”

      Nghe được giọng , Lăng Vi liền nghĩ tới là người nào rồi, chỉ là ngờ, thời gian qua năm năm, lại lần nữa gặp được người quen.

      Lăng Vi lén lút thầm bên tai Lăng Dịch Sâm: “Đừng để ta biết mẹ là mẹ của con nhé.” Trông thấy ánh mắt hiểu của Lăng Dịch Sâm, mới thả cậu xuống, để cậu trốn sau lưng mình.

      “Lý Canh, lâu gặp.” Sau khi người kia đến gần, Lăng Vi ngẩng đầu lấy lại nụ cười ngọt ngào nhất.

      Lý Canh sửng sốt, nhàn nhạt : “Ừ, lâu gặp”. Lần trước sau khi thả Lăng Vi , nhận lấy hình phạt mất nhân tính của Tống Thu Minh. Còn có trả thù của nhà họ Lăng nữa.

      Thực ra giây phút thả Lăng Vi , từng nghĩ đến phải chịu trừng phạt như thế nào rồi, chỉ là, trừng phạt đó quá thảm khốc, lão già Tống Thu Minh chết nổi kia, lại khiến cho nhà tan của nát, tới đâu cũng sống yên ổn được. Thế này, đều là nhờ Lăng Vi ban cho.

      Còn cách vài mét nữa, Lý Canh đến trước mặt Lăng Vi, đối diện với gương mặt mịn màng kiều kia, đủ loại cảm xúc trước kia ngập tràn trong lòng.

      Lúc này, Lăng Vi nhìn ra khác thường của Lý Canh, sau này từng hỏi thăm qua, Tống Thu Minh trừng phạt như thế nào, đợi đến khi nàng biết được, đến khi nàng có được năng lực rồi muốn giúp , cũng quá muộn rồi. Mà bây giờ…… từ trong ánh mắt của có thể nhìn ra, tràn đầy hận thù.

      Năm xưa, là thích nên thả , giờ…… muốn bắt lại lăng nhục phen, cũng là . Chuyện tình cảm thế giới này, biến hóa cũng là nhanh quá .

      “Vi Vi, thành khai báo, khi nào mẹ lại nhiều thêm người bạn tốt lâu năm thế?” Lăng Dịch Sâm ôm lấy ống quần của Lăng Vi, ló đầu ra nhìn về phía Lý Canh tới. Trong lòng cho người đàn ông này cái đánh giá kém.

      Lăng Vi chú ý trả lời câu hỏi của Lăng Dịch Sâm, tay phải của nắm lấy cây súng mà Dịch Dịch trộm được, chuẩn bị dùng để phòng thân. vẫn cảm thấy Lý Canh thay đổi rồi, nếu như lần này làm ra chuyện gì tổn hại đến , tuyệt đối hạ thủ lưu tình, đây là nguyên tắc lăn lộn nhiều năm quốc tế.

      “Lăng Vi, có biết ? Từ sau khi rời , tôi gặp phải cảnh ngộ gì, nhà chúng tôi bị Tống Thu Minh tra tấn thành dáng vẻ như thế nào, biết ?” Lý Canh nhớ đến những người thân bỏ , tâm trạng khó chịu.

      Lăng Vi lùi lại hai bước, che Lăng Dịch Sâm lại muốn cho Lý Canh nhìn thấy. Nhưng đứa bé lớn như thế, ở nơi hẹp thế này, sao có thể thấy được chứ.

      Lý Canh lê bước nhanh, mấy giây sau đến trước mặt Lăng Vi.

      Tuy ánh đèn trong bãi đỗ xe có hơi tối, nhưng Lăng Vi vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lý Canh.

      “Sao thế? Bởi vì chuyện của nhà mà giận lây lên người tôi à?” Lăng Vi cười như người nhìn Lý Canh.

      Lý Canh hừ lạnh tiếng, lấy con dao quân dụng từ trong ngực ra, đối mắt với Lăng Vi, chợt cười phá lên, rồi từ từ mở miệng : “Giận lây ? Có phần như thế đấy, nhưng bây giờ có vụ buôn bán lớn, cần với tôi chuyến.”

      xong, mới nhìn sang Lăng Dịch Sâm yên lặng ở sau lưng Lăng Vi, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Thằng nhóc con này là ai? Con à?”

      Tâm tình của Lăng Vi có chút thấp thỏm, nhưng chốc lát sau liền làm cho mình bình tĩnh lại. cười giễu tiếng, quay đầu nhin Lăng Dịch Sâm cái, cho cậu ánh mắt, sau đó xoay lại với Lý Canh: “Con tôi? nghĩ nhiều rồi đấy, đây là con của bạn tôi.”





      Chương 19, Bị cha thằng bé bắt được


      Editor: miemei


      “Vi Vi, kẻ này xấu xa quá, lại dì là mami của con, mami của con hung dữ lắm, còn lợi hại hơn cả sài lang hổ báo nữa cơ.” Lăng Dịch Sâm ngẩng đầu, nhìn mami nhà mình, hôm nay cậu muốn làm cho mami nghẹn đến nội thương luôn, ai bảo mẹ ở trước mặt người khác lại nhận cậu là con trai cưng của mẹ chứ.

      Lý Canh đến gần hai bước, Lăng Vi lập tức giơ súng lên chống vào lồng ngực của . Lý Canh cười điên cuồng, ta móc cây súng trong túi áo ra, ngắm chuẩn lên nhóc con sau lưng Lăng Vi : “Tôi sợ chết, có lẽ cũng sợ chết, nhưng thằng nhóc sau lưng …… khó đấy. Lăng Vi, tôi chỉ muốn với tôi chuyến thôi, hoàn thành giao dịch. Năm năm trước nợ tôi ân tình, trả trong lần này luôn .”

      Từ sau khi bị Tống Thu Minh đuổi , Lý Canh mình kéo bè kết phái ở góc của thành phố Liêu cũng tạo được chút danh tiếng, hôm nay đột nhiên nhận được cuộc điện thoại, Lăng Vi xuất gần tòa nhà này, nghĩ đến bang Đầu Ưng đối đầu với bang Xích Diêm như nước với lửa vẫn luôn tìm người phụ nữ này, có thể làm cuộc giao dịch kiếm khoản tiền, liền mình đến đây, ngờ bị chặn được.

      “Để súng của xuống , Lăng Vi, đây là do nợ tôi.” So với năm năm trước, Lăng Vi cảm thấy người Lý Canh nhiều thêm hơi thở tàn bạo.

      chẳng sao cả, sợ chết hay bị thương, chỉ là con trai cưng của mình thể bị chút xíu nguy hiểm nào. biết Lý Canh có dẫn theo người khác đến , Lăng Vi nghĩ trước cứ yếu thế lần vậy, đợi đến lúc Lý Canh đưa hai mẹ con họ ra ngoài tòa nhà này rồi tiêp.

      Lý Canh trông thấy Lăng Vi đặt súng xuống, tới, đặt súng lên đầu Lăng Vi. Đưa về phía chiếc xe ở đằng trước.

      Lăng Dịch Sâm ở sau lưng thảnh thơi theo người lớn ở phía trước, cậu chưa nghe qua mami nhắc đến cái chú này nha?

      Nhịn được tò mò, Lăng Dịch Sâm vỗ vỗ phía sau hông của Lý Canh, Lý Canh quay đầu lại, vẻ mặt cậu như tên trộm hỏi: “Chú ơi, chú với Vi Vi có quan hệ gì vậy? Tại sao phải mang dì ấy thế?”

      Đối với quỷ quái của con trai, Lăng Vi hề gì, chuẩn bị sẵn hết rồi, nếu như Lý Canh có hành động gì khác thường, dùng dao găm phòng thân trong túi quần giải quyết mạng sống của . Lần đó vào năm năm trước, là nợ lần, nhưng đặt súng xuống coi như trả hết rồi, nếu như Lý Canh dám làm hại Dịch Dịch, tuyệt đối tha cho .

      “Nhóc con, đừng hỏi này hỏi kia mãi thế, cẩn thận chú cắt lưỡi của mày đấy.” Thực ra vừa nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này, trong lòng Lý Canh có tính toán, nếu đây phải là con của Lăng Vi, con mẹ nó mà gặp quỷ . Thằng nhóc này quả chính là bản sao của Lăng Vi mà.

      Vừa lên xe, sau lưng liền có người gọi mình.

      “Lăng Vi, em còn muốn chạy à……” Lúc Viêm Bá Nghị theo Sở Phong đuổi đến tòa nhà này, liền xuống bãi đỗ xe trước, dường như có thể ngửi được mùi của Lăng Vi vậy.

      Quả nhiên, nhóc đó vừa ngồi vào trong xe, bên cạnh dường như còn có người đàn ông, hét lớn tiếng, giơ tay bắn bể lốp xe, nhanh chóng chạy qua.

      Thần linh ơi, Lăng Vi từ bên cửa sổ xe nhìn thấy người đến là Viêm Bá Nghị, cả người đều xù lông lên, che miệng của Lăng Dịch Sâm lại, để cậu lên tiếng, lần này xong đời rồi, mình với con trai đều sắp bị bắt được rồi.

      Nhìn Lý Canh xuống xe đánh nhau vài lượt với Sở Phong liền chuồn mất, Lăng Vi thất vọng lắc đầu, đột nhiên trong đầu lóe lên, thầm bên tai con trai: “Dịch Dịch, mami có chuyện phải chuyến, lát nữa con lặng lẽ rời khỏi nhé, đừng để bị phát , nếu như con bị phát , chúng ta cùng nhau xong đời đó.”

      Lăng Dịch Sâm như hiểu lại như hiểu gật đầu, ngồi dậy nằm bò ghế sau xe, Lăng Vi ngồi bên ghế lái phụ, muốn khởi động xe chạy đến chỗ trung tâm của bãi đậu xe, để cho con trai có cơ hội tốt để chạy trốn.

      vừa mới chuyển động chìa khóa, từ kính chiếu hậu liền trông thấy Viêm Bá Nghị tới rồi, ngay lúc đó ra quyết định, bây giờ liền xuống xe, miễn cho người đàn ông chết tiệt này phát ra Dịch Dịch.

      Sau khi nhìn thấy Lăng Vi xuống xe, vẻ lo lắng trong mắt Viêm Bá Nghị mới chuyển thành vui vẻ, vươn tay kéo Lăng Vi lại, kéo đến trước mặt mình.

      lâu gặp, rốt cuộc em cũng xuất rồi.” câu bình thường biết mấy, nhưng khoảnh khắc mà Viêm Bá Nghị ra, tựa như tảng đá lớn lơ lửng trong lòng bao nhiêu năm rốt cuộc cũng hạ xuống.

      Lăng Vi híp mắt nhìn người theo sau lưng Viêm Bá Nghị, ngay cả dũng khí để quay đầu lại nhìn sang chiếc xe cái cũng có, sống chết sợ Dịch Dịch bị phát .

      Má ơi, trước mặt là cha ruột của con trai nha. Năm năm rồi, người đàn ông này thay đổi chút nào, nếu như biết con trai của mình cũng năm tuổi rồi, có giành lại , nếu như Dịch Dịch bị cướp , phải làm sao đây.

      lâu gặp.” Lăng Vi giả vờ vui mừng, trong lòng lại vô cùng căng thẳng. biết người đàn ông này trả thù như thế nào.

      Viêm Bá Nghị ngẩng đầu vuốt lại mái tóc rối bời của Lăng Vi, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn, giống như là nước sông cuồn cuộn, tuôn trào thẳng xuống.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20 – Nhóc con xảo trá đáng

      Editor: miemei

      “Em……” Vốn muốn hỏi chút gì đó, Viêm Bá Nghị thay đổi thái độ thường ngày, đột nhiên biết nên gì, trong đầu từng ảo tưởng vô số lần, đợi đến lúc tìm được người phụ nữ này, phải trừng phạt ấy ra sao. Nhưng giờ ấy đứng trước mặt mình, lại biết nên biểu như thế nào, để trừng phạt người phụ nữ đánh cắp trái tim của mình đây.

      Xoay người nhìn chiếc xe Lăng Vi vừa ngồi, Viêm Bá Nghị kéo tay Lăng Vi hai bước về phía chiếc xe, lúc này tim của Lăng Vi đều dâng lên đến tận cổ họng rồi, vẫn luôn mặc niệm “Con trai con trai, ngàn vạn lần đừng để bị phát nhé. Nếu như con bị phát ra cả đời của mẹ con liền tiêu rồi.”

      Mắt thấy Viêm Bá Nghị sắp mở cửa xe ra, Sở Phong ở sau lưng đột nhiên hét lên: “Lão đại, Mộ Bạch gọi điện có chuyện gấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”

      Nghe thấy câu của Sở Phong, Viêm Bá Nghị rút tay lại, chống lại ánh mắt hơi trừng to của Lăng Vi, nhìn nhau hai giây, mang theo cùng ngồi lên xe rời .

      Lăng Dịch Sâm nương theo gầm xe trốn đến bên dưới chiếc xe khác nhìn thấy mami bị người ta mang , trong lòng thở phào hơi, may mà bắt được cậu, cậu còn có thể cứu mami được. Chỉ là cậu có chút hiểu, ràng người mami có dao mà, sao đánh bất ngờ lần nhỉ?

      Thực là có chút nghĩ ra nha, Lăng Dịch Sâm bò ra từ dưới gầm xe, từ trong túi móc ra tờ khăn giấy, lau lau tay xong, lê cặp chân ngắn ngủn, nhanh chóng chạy về phía lối ra an toàn.

      Lúc này mới lấy chiếc di động xíu của cậu ra, còn có khẩu súng mà mami đưa cho cậu trước khi xuống xe. Nhìn kĩ hồi, cũng nhìn ra nguyên nhân vì sao, sau khi cất kĩ khẩu súng, bắt đầu gọi điện tìm viện binh.

      Điện thoại vừa vang lên hai tiếng, liền được bắt máy. Tiếp theo, từ trong loa nghe truyền đến giọng chói tai của người phụ nữ.

      Trong khoảnh khắc điện thoại được nhận Lăng Dịch Sâm đưa di động ra vị trí xa lỗ tai mình, nghe được người phụ nữ kia hét lên hỏi: “Dịch Dịch, sao giờ mới gọi điện cho mẹ nuôi thế, sốt ruột chết người ta mà, điện thoại của mami con sao gọi được, xảy ra chuyện gì rồi hả?”

      Nếu như Lăng Vi ở đây, nhất định “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện lớn rồi, mình bị cha của Dịch Dịch bắt được rồi, bây giờ bị bắt cóc đến chỗ biết tên đây này.”

      “Ặc…… ra dài lắm đó mẹ nuôi Niệm Niệm ơi.” Cái đầu của Lăng Dịch Sâm suy nghĩ phải như thế nào với mẹ nuôi chuyện mami bị người xấu bắt rồi.

      Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại khẽ nhả ra vòng khói, đợi Lăng Dịch Sâm trả lời, tiếp: “Dịch Dịch này, mẹ nuôi vừa nhận công việc, muốn hỏi mami con có làm đấy.”

      Vừa nghe có tiền để kiếm, Lăng Dịch Sâm lập tức có tinh thần: “Công việc gì thế ạ? Chuyện của mami con có thể làm chủ thay mẹ mà.” Tâm tính ông cụ non bắt đầu quấy phá.

      Người ở đầu bên kia điện thoại ngắn ngủi do dự lúc, rồi mới cực kì thần bí : “Là thế này, Xích Viêm bang muốn tìm mami con xem bệnh, tiền thù lao ấy……”

      “Tiền thù lao bao nhiêu ạ?” Vừa nghe đến tiền, Lăng Dịch Sâm thoáng chốc liền đem chuyện mami bị bắt quăng ra sau đầu, giờ cậu đặc biệt muốn biết, chuyện mẹ nuôi vừa rốt cuộc có đáng tin hay .

      “À……” Vừa nghe Lăng Dịch Sâm mắc câu, người ở đầu điện thoại bên kia bắt đầu dùng viên đạn bọc đường tấn công. “Có thể ở trong căn nhà rất lớn rất lớn, cũng có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn đó.”

      “Wow, con có thể mua cái siêu thị cực lớn ? Hả mẹ nuôi?” Lăng Dịch Sâm ảo tưởng, nếu như có thể tự do ra vào siêu thị, ăn cái này xách cái kia, thuận tiện ở đó luôn đêm thế tốt biết bao.

      Đầu bên kia điện thoại hề do dự “Có thể, xây khu vui chơi kẹo ngọt cũng thành vấn đề đâu. Còn có thể cho đám các chị xinh đẹp đến chăm sóc con nữa.”

      “Vậy…… Sau khi chuyện thành công con được chia mấy phần?” Lăng Dịch Sâm giơ tay ra, muốn tính xem vấn đề chia hoa hồng, tiếc là cậu thực mấy nhạy cảm với các con số nha.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21 – Người giả ngu giả khờ số

      Editor: miemei

      có vấn đề, sau khi thành công mẹ nuôi giao tiền hết cho con.” Từ Niệm Niệm lời đồng ý, dù sao hứa với Dịch Dịch là chuyện, sau này làm như thể nào lại là chuyện khác.

      Lăng Dật Sâm đứng thẳng người, lấy giọng, ho tiếng, nghiêm túc : “Mẹ nuôi, con thay mami của con nhận nhiệm vụ này.”

      Đầu điện thoại bên kia lại truyền đến mấy câu dặn dò, sau khi Lăng Dật Sâm luôn miệng đồng ý, mới ngắt điện thoại.

      Cuộc gọi của mẹ nuôi vừa ngắt, Lăng Dật Sâm mới nghĩ đến mình còn chưa với mẹ nuôi chuyện mami bị bắt cóc, cậu vỗ vỗ cái đầu của mình, trong lòng khỏi cuống lên.

      Nghĩ đến mami biết bị mang đến nơi nào nữa, Lăng Dật Sâm nghĩ trái nghĩ phải, vẫn là quyết định trở về khách sạn Sheraton kia chờ tin tức vậy.

      Lăng Vi bên này, ngồi ở chỗ phía sau ghế lái, sát bên Viêm Bá Nghị, ngửi thấy mùi hương đặc biệt cơ thể của , suy nghĩ bay xa.

      Viêm Bá Nghị đánh giá toàn thân dưới của Lăng Vi, xem ra mấy năm này ấy trải qua cũng tệ, nghĩ đến cảnh tượng chia ly khi xưa, nhịn được hỏi: “Con đâu rồi?”

      Con? Lăng Vi vừa nghe Viêm Bá Nghị hỏi , lập tức quay đầu qua nhìn cái, lại chột dạ quay đầu . ngừng thầm trong lòng với chính mình, đừng căng thẳng, đừng để lộ bản thân, đừng để bị Viêm Bá Nghị điều tra ra những chuyện trải qua mấy năm nay.

      Cảm thấy tâm trạng của mình bình tĩnh rồi có thể chuyện cới Viêm Bá Nghị rồi, Lăng Vi mới mở miệng : “Con gì chứ? Tôi nghe hiểu?”

      “Lăng Vi……” Đổi thành Viêm Bá Nghị nghiến răng nghiến lợi rồi, đối diện với gương mặt càng thêm xinh đẹp hơn năm năm trước, Viêm Bá Nghị đè xuống cơn giận trong lòng, tốt bụng nhắc nhở câu: “Năm năm trước, lúc gặp em ở bệnh viện, em được kiểm tra ra là có thai.”

      Lăng Vi nghe xong, “À” tiếng, quay đầu lại nhìn Viêm Bá Nghị, muốn giải thích, cũng muốn gì, chung quy cũng phải giữ lại con đường, cho cuộc sống sau này của con trai.

      quay đầu qua đối diện với vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lẽo của Viêm Bá Nghị, cười đùa : “Quý ngài mặt than đây, tôi cảm thấy năm năm trước chúng ta còn liên quan gì nữa rồi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì thế?”

      “Viêm Bá Nghị.”

      “Hả?”

      “Tôi , tôi tên Viêm Bá Nghị. Con đâu?” Chết tiệt, có loại xúc động muốn bóp chết người phụ nữ này. Có phải nên hỏi mãi về chuyện của đứa , bị người phụ nữ trước mặt này hiểu lầm .

      “À, tôi biết rồi.” Lăng Vi gật đầu, giả ngu giả khờ là sở trường của mà. nhìn sang sắc mặt càng ngày càng u của tổng giám đốc Viêm, nhanh chóng khép miệng lại.

      Cảm nhận được áp suất thấp trong xe, Sở Phong ngồi bên ghế phụ lái hận thể xuống xe giữa đường chạy đến hai chiếc xe phía sau, là sợ lão đại bùng phát, lấy ra đỡ đạn trước tiên. Trong lòng buồn bực, người có hai khẩu súng, biết từ khi nào biến thành khẩu rồi, lại dám ra, đường đường là nhị đương gia của bang Xích Viêm (Mộ Bạch cũng là nhị đương gia) lại biết từ khi nào mất khẩu súng, ra bị người ta nghĩ như thế nào chứ.

      chịu đựng lâu như cả thế kỷ, rốt cuộc cũng đến nơi rồi.

      Sở Phong mở cửa xe nhảy xuống, trong lòng thở phào hơi, chạy đến bên cửa xe của lão đại, lúc muốn mở cửa xe, Viêm Bá Nghị đẩy cửa xe ra rồi, sau khi ra, lại kéo lấy tay của Lăng Vi, dắt Lăng Vi ra.

      Mộ Bạch sớm chờ ở trước của nhìn thấy cảnh tượng này, chân mày khẽ nhướn lên. Nội tâm của rất rối rắm, dù là hi vọng lão đại có thể tìm được Lăng Vi và tiểu thiếu gia, lại hi vọng lão đại tìm được người phụ nữ hoàn mỹ, có thể chăm sóc cho ấy tốt. Giúp ấy ra khỏi quá khứ muốn nhìn lại kia.

      Mộ Bạch cảm thấy người phụ nữ cùng xuống xe với lão đại, dáng vẻ cảm xúc của , nhìn ra có nửa phần ưu tư với tình nghĩa của lão đại.

      Vừa nhìn đến Mộ Bạch đứng trước cửa, Sở Phong như nhìn thấy cứu tinh mà chạy như bay qua đó, kéo lấy Mộ Bạch về phía phòng họp.

      “Mộ Bạch, tao với mày này, người phụ nữ này lợi hại lắm nhé. Lão đại tìm ta bao nhiêu năm nay, vẫn luôn chút tin tức, rốt cuộc cũng tìm được rồi, trong lòng tao cũng nhõm.” xong còn vỗ vỗ ngực, thở dài hơi.

      Mộ Bạch mặt đầy cảnh giác nhìn Lăng Vi ở phía ngoài cửa từ từ vào, vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ này rất quen mặt, cũng nghĩ ra là gặp ở đâu rồi.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22 – phải người ngoài

      Editor: miemei

      “Ây dà, tấm ảnh mà lão đại thường xuyên lật ra xem chính là ấy, Lăng Vi đó.” Dường như nhìn ra nghi ngờ của Mộ Bạch, Sở Phong tốt bụng giải thích.

      Mộ Bạch lắc đầu, đương nhiên biết người phụ nữ này chính là người lão đại vẫn luôn tìm kiếm, tấm ảnh cũng sắp bị lão đại lật đến rách luôn rồi, bất dắc dĩ thở dài hơi, Mộ Bạch đón lấy ánh mắt của Viêm Bá Nghị, bước nhanh ra ngoài.

      Viêm Bá Nghị kéo lấy Lăng Vi sít sao, luôn lo sợ cẩn thận chút thôi bị người phụ nữ này chạy trốn mất, chống lại ánh mắt lo lắng của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị gì cả, mà hỏi: “Gọi điện gấp như vậy là có chuyện gì?”

      Mộ Bạch nhìn Lăng Vi cái, nhưng ánh mắt của Viêm Bá Nghị lại có ý bảo ra. ho tiếng, nhếch khóe miệng, giọng : “ liên hệ được với người của Quái Y rồi.”

      Gì đấy? Lăng Vi vốn nghĩ đừng nghe người ta những chuyện cơ mật thế này, ngờ lại nghe được biệt danh của mình. liên hệ được với người của mình rồi? Lẽ nào là Niệm Niệm? nàng chết dẫm kia làm ngôi sao cho tốt lại tìm việc cho làm làm gì?

      Viêm Bá Nghị kéo Lăng Vi vào phòng hội nghị, trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Phong và Mộ Bạch, bắt đầu thương lượng chuyện mời Quái Y đến.

      “Lão đại, em cảm thấy chuyện này hẳn là đơn giản, trước kia cũng đâu phải chưa từng liên hệ với Quái Y, nhưng người bên kia đều Quái Y đến thành phố Liêu, lần này lại do dự lần, bọn em gọi lại lần nữa đồng ý ngay.”

      Con Niệm Niệm hám tiền này, từng tuyệt đối nhận nhiệm vụ ở thành phố Liêu, thù lao bao nhiêu cũng đến khám bệnh, thế này…… là hận thể chạy đến trước mặt Từ Niệm Niệm ngay lập tức, đập cho ấy trận.

      Thấy người trong phòng đều quét tầm mắt về phía mình, Lăng Vi ngại ngùng gãi đầu, đứng dậy : “Nếu các đến chuyện cơ mật thế này, tôi vẫn là nên quấy rầy, tôi, tôi ra ngoài trước nhé.” xong liền muốn ra ngoài.

      “Em phải người ngoài, ngồi yên đó.” Viêm Bá Nghị tức ra câu đó, khiến lòng Mộ Bạch kinh hãi phen, Sở Phong gì, chỉ sờ sờ mũi của mình. Mà Lăng Vi, bị Viêm Bá Nghị kéo lại như vậy, lại trở về chỗ ngồi, trong lòng bắt đầu mắng mỏ.

      Viêm Bá Nghị nhìn Mộ Bạch cái, ý bảo tiếp.

      Mộ Bạch nhìn thời gian, nghĩ chút nữa sắc thuốc cho lão đại, cũng chẳng kiêng kị để tâm gì đến chuyện Lăng Vi ở đây nữa, tiếp tục : “Em bảo thuộc hạ đến tối giao tiền cọc qua cho người liên lạc rồi, hai ngày sau, Quái Y đến……”

      Lăng Vi vốn cầm chai nước bàn lên uống, vừa nghe Mộ Bạch hai ngày nữa đến khám bệnh, bất thình lình bị sặc cái. Ngẩng đầu nhìn thấy ba cặp mắt đều quét qua đây, phẩy tay liên tục : “Khụ, tôi…… tôi uống nước bị sặc.” Mụ nội nó, lại dám hỏi ý kiến của người trong cuộc là đây, tự tiện quyết định thời gian khám bệnh rồi? là quá đáng quá mà.

      “Được rồi, gần đây chuyện trong bang các cậu cố gắng nhanh chóng xử lí , bên công ty để cho Vưu Na trông coi .” Dặn dò xong, Viêm Bá Nghị kéo Lăng Vi về phía sân của .

      Lăng Vi muốn giằng khỏi tay của , lại bắt càng thêm chặt.

      Sau khi vào phòng khách, Viêm Bá Nghị trực tiếp kéo Lăng Vi vào phòng ngủ của , tay quay qua khóa cửa lại. Nhìn thấy Lăng Vi còn có dự định muốn chạy, ngọn lửa trong lòng liền nhịn được bùng lên: “Sao thế? Vào đến đây rồi mà em còn muốn chạy à? Chẳng phải em có bút máy sao? Em đâm , em muốn đâm cứ đâm, dù sao tôi cũng đau đến chết lặng rồi.”

      Câu đau đến chết lặng coi như là tiếng lòng của Viêm Bá Nghị, năm năm rồi, chưa từng nghĩ qua, chính mình có thể tìm người phụ nữ này năm năm trời, thời gian năm năm, những người phụ nữ khác ngay cả nhìn cũng thèm nhìn cái.

      Mà bây giờ, người phụ nữ này đứng trước mặt mình, thỏa mãn, tình cảm vui mừng hơn cả oán giận trong lòng kia…… , có chút nhận ra chính mình nữa rồi.



      Chương 23 – lại bị …… rồi

      Editor: miemei

      xoay người đè Lăng Vi lên sau cửa, nâng cằm của lên liền muốn hôn xuống, Lăng Vi nghiêng đầu né , gấp gáp : “Viêm, Viêm Bá Nghị. ……”

      Mặt của Viêm Bá Nghị lần nữa lướt qua, lúc này mới lần nữa thưởng thức được…… nơi mềm mại của năm năm trước.

      “Ô ~ Vi Vi của đỏ mặt rồi này.” Viêm Bá Nghị rút cằm về, trông thấy mặt Lăng Vi thoáng đỏ ửng lên, trêu chọc .

      Lăng Vi giơ tay đẩy Viêm Bá Nghị ra, trong lòng tự mắng thôi “Cũng làm mẹ người ta rồi, còn sinh con cho người đàn ông này rồi, còn thẹn thùng gì nữ chứ, là.”

      Nhìn đôi mắt to long lanh của Lăng Vi, Viêm Bá Nghị đẩy Lăng Vi đến bên cạnh giường, sau đó cởi bộ âu phục ra, đến gần …… gần hơn…… gần hơn nữa.

      Lăng Vi liên tục lui về phía sau trốn…… rồi lại trốn…… mãi cho đến khi bị Viêm Bá Nghị đè lên……, sức cùng lực kiệt chơi trò tinh đánh nhau.

      Trước khi bất tỉnh, vẫn luôn nghi ngờ, người đàn ông chết tiệt này, có phải năm năm nay chưa từng ăn thịt hay …… nếu hôm nay sao lại…… dùng sức như thế.

      Cho đến khi tỉnh lại lần nữa, cảm nhận được bên cạnh có người, lập tức ngồi dậy. Cơ thể chợt lạnh, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, thế mà lại, lại cùng với cha của Dịch Dịch chơi màn đánh nhau…… Hơn nữa, hình như , cũng phải tình nguyện…… hình như còn, chết tiệt, có chút…… hưởng thụ, và chờ mong lần nữa.

      “Sao thế, lúc này biết thẹn thùng rồi? Nhưng tối qua rất là…… ha ha ha.” Trông thấy Lăng Vi liếc qua, lúc này Viêm Bá Nghị mới cảm thấy chuyện vừa trải qua chân thế nào, nhịn được lén lút nhéo mình cái.

      Có thể ngờ, gặp lại lần nữa, càng nhiều thử thách chờ đợi …… trước tiên là đứa con trai tinh quái kia của !

      Buổi tối Lăng Dịch Sâm vốn muốn gọi điện thoại cho mami, nhưng biết tại sao di động lại hết tiền mất rồi, suy nghĩ hồi, liền đem chuyện này đổ lên đầu mẹ nuôi Từ Niệm Niệm, quốc tế đường dài nha, hôm qua sao cậu lại quên mất mẹ nuôi ở Mỹ chứ, tiền điện thoại hơn trăm mấy đồng của cậu có thể ăn được chầu kem Haagen Dazs đó, nghĩ đến điều này, Lăng Dịch Sâm lại cảm thấy đau lòng.

      Nhưng vẫn phải liên lạc với mami, ban đêm có mami bên cạnh đặc biệt dài, may mà còn có vật cưng của cậu, máy tính với ti vi làm bạn, và thể thiếu đồ ăn vặt của cậu nữa.

      biết ngủ từ lúc nào, cũng biết khi nào tỉnh dậy. Lúc này Lăng Dịch Sâm nhìn ánh mặt trời chói chang rọi vào phòng, thân hình nhúc nhích, cái đầu lại nhanh chóng xoay vòng.

      Suy nghĩ lúc lâu, mãi cho đến khi cái bụng bắt đầu kêu rột rột, Lăng Dịch Sâm mới thức dậy tìm quần áo mặc vào. Dựa theo hướng dẫn trước đó của mami, cậu bỏ quần áo thay ra vào máy giặt, sau đó ăn mặc xong xuôi, rồi mới đeo cái ba lô lớn của cậu lên vai, lắc lư ra ngoài.

      Vừa khóa cửa lại, cậu suy nghĩ lúc, quyết định dùng điện thoại của khách sạn gọi cho mami. Nghĩ đến đây, Lăng Dịch Sâm nhanh chóng chạy vào thang máy, vội vàng nhấn xuống phím số.

      Lúc vừa nghĩ đến mami trẻ trung xinh đẹp biết có bị người ta đối xử mất nhân tính , sắc mặt của Lăng Dịch Sâm thay đổi mấy lần. Nhưng kỹ thuật phòng thân của mami cũng rất lợi hại nha.

      Vừa chạy đến quầy tiếp tân, liền trông thấy có người lớn đứng ở đó, hình như hỏi thăm gì đấy. Lăng Dịch Sâm nheo đôi mắt to của cậu lại, phát ra là cái chú bị trộm súng kia, sau đó lách mình trốn , liền nằm sấp cái sô pha nào đó trong đại sảnh khách sạn.

      Trong lòng lẩm bẩm, nhất định được để cho cái chú đó phát ra mình, thực ra hôm đó cậu có tiền trả tiền xe là mà, Lăng đại thiếu gia cậu ra đường rất ít khi đem tiền theo, cậu đem theo mami, mami đem tiền, vậy là đủ rồi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24 – Cục cưng đáng lần đầu gặp cha

      Editor: miemei

      Viêm Bá Nghị vừa nhìn thấy có đứa chạy qua liền muốn quát lên, ghét con nít, đặc biệt là những đứa vừa thấy khóc òa lên. Chỉ là, thằng nhóc này…… nằm sấp bên cạnh , giống như trốn ai đó, hơn nữa…… sao lại sợ ánh mắt lạnh băng bắn ra nhỉ.

      nhìn màn hình giám sát di động, xác định Lăng Vi có rời khỏi phòng ngủ của , mới yên lòng thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía đứa kia. Nếu phải vì có công việc làm ăn phải bàn, thể nào để Lăng Vi mình ở Xích Viêm bang chờ .

      Lúc này Lăng Dịch Sâm tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Sở Phong, để tâm đến những chuyện xung quanh. Nhưng mami và mẹ nuôi đều dạy cậu, phải mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, nên cái chú mặc âu phục bên cạnh đánh giá mình, cậu cũng biết.

      “Khụ……” Viêm Bá Nghị ho tiếng, biết vì sao, nhìn thấy cậu bé này, đặc biệt muốn trêu ghẹo, trong ấn tượng của , vẫn chưa có đứa bé nào có thể ở gần hai phút.

      Lăng Dịch Sâm nghe thấy tiếng ho liền lập tức nghiêng đầu nhìn qua: “Sao chú lại ho rồi, có phải bệnh……” Đối diện gương mặt tuấn lạnh lùng của Viêm Bá Nghị, Lăng Dịch Sâm chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua mami bị cướp , thoáng chốc mặt trắng bệch ra…… phải chứ, xui xẻo như vậy, lại đụng phải …… tên xấu xa ở đây!

      Viêm Bá Nghị trông thấy cậu bé thay đổi sắc mặt, cho rằng mình dọa tới nó. Do dự lúc, vẫn bày ra vẻ mặt khá là dịu dàng, giọng hỏi: “ bạn , cháu trốn ai thế?”

      Bạn Lăng vốn muốn chuồn ngay lập tức, trong mấy giây ngắn ngủi, đại não nhanh chóng xoay mấy vòng, chỉ chốc lát nghĩ ra kế hoạch giải cứu mami như thế nào. Cậu đón lấy ánh mắt của Viêm Bá Nghị, mặt nở nụ cười ngây thơ, giọng giòn tan: “Cháu tự mình chơi thôi, có trốn ai cả, chú ơi, cháu ngồi ở đây chút đợi người nhà đến tìm cháu có được ?”

      Viêm Bá Nghị lưỡng lự hồi, chống lại đôi mắt to long lanh như viên ngọc của Lăng Dịch Sâm, gật đầu. vốn muốn hỏi cụ thể chút, lúc này Sở Phong tới.

      “Lão đại, khách sạn có thông tin đăng kí của Lăng Vi, em sắp xếp phòng riêng xong hết rồi, Carrera và người của lúc nữa tới ngay.” Sở Phong cúi đầu cung kính . Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Dịch Sâm ngồi cạnh Viêm Bá Nghị, làm mặt quỷ với .

      Thằng nhóc này…… Hình như gặp qua ở đâu rồi, Sở Phong tìm tòi nghiên cứu nhìn Lăng Dịch Sâm, thuận miệng hỏi: “ bạn , sao cháu lại ở đây?” xong vỗ trán cái nhớ ra rồi, gặp nhóc con này ở tòa nhà thương mại nơi Lăng Vi nhậm chức.

      “Lại gặp nhau rồi, chiếu cố nhiều hơn nha.” Lăng Dịch Sâm chớp chớp mắt, hiển nhiên là bộ dáng của ông cụ non. Sở Phong nhìn đến đầu đầy dấu chấm hỏi, trong lòng nghĩ thầm sao lão đại lại ngồi ngây ngốc ở đây với tên nhóc này, mà nhóc con này cũng bị dọa đến khóc nha.

      Viêm Bá Nghị sờ sờ cái đầu của Lăng Dịch Sâm, sau đó đứng lên về phía thang máy, vừa vừa dặn dò: “Thằng bé này lạc rồi, cậu giúp nó tìm người nhà rồi trở lại.” xong cũng đợi Sở Phong, lấy thẻ ra quẹt vào, liền vào thang máy.

      Bàn chân của Sở Phong vốn muốn nhấc lên, liền rút lại, chỉ có thể đứng tại chỗ giúp bạn tự nhiên lòi ra này tìm người thân.

      Đối với giao dịch đêm nay, trông mong rất lâu rồi, kết quả…… lại……

      “Chú ơi, cùng cháu chú vui hả?” Lăng Dịch Sâm lấy từ trong ba lô ra hai cây kẹo que, cây bỏ vào trong miệng, cây đưa cho Sở Phong.

      Sở Phong cúi đầu nhìn cậu bé ngây thơ hồn nhiên, trong lòng bứt rứt. lắc lắc đầu nhận kẹo que, mà quan tâm hỏi thăm tin tức nguời thân của Lăng Dịch Sâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :