1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87 – Viêm Bá Nghị dạo vòng quỷ môn quan

      Editor: miemei

      “Chị Lăng, chị nghỉ ngơi chút , bên Lão Đại có tôi đây rồi, có việc gì đâu.” Mộ Bạch nhìn quầng thâm dưới mắt của Lăng Vi, có chút đành lòng, .

      Lăng Vi cười lắc đầu, “ sao, trông chừng lúc nhé, tôi về ngay thôi. Chốc nữa về tổng bộ Xích Viêm . Bên này tự tôi có thể lo liệu được.”

      Mộ Bạch muốn gì nữa, nhưng Lăng Vi bước nhanh mất.

      Từ biểu của Lăng Vi ngày hôm qua, Mộ Bạch hoàn toàn buông bỏ đề phòng với Lăng Vi, ta cảm thấy ta là người thận trọng, trước kia ta từng quan sát Lăng Vi, cảm thấy hề thương Lão Đại, nhưng mà…… lần này xảy ra chuyện với ta rằng, nhìn người thể xem vẻ bề ngoài, đừng thấy cả ngày Lăng Vi đều mang vẻ lạnh lùng, vậy mà lúc Lão Đại xảy ra chuyện, nóng ruột hơn bất cứ ai.

      Nhìn chậu nước, khăn lông, và chai rượu cồn bên cạnh giường, Mộ Bạch đến bên cạnh Viêm Bá Nghị, vươn tay sờ trán của Viêm Bá Nghị, phát nhiệt độ cơ thể cao, thở phào hơi, rồi ngồi xuống lầm bầm lầu bầu: “Lão Đại, chút nữa Sở Phong muốn đến thăm đấy, tỉnh lại .”

      Người giường ngủ rất say, trả lời ta. Mộ Bạch thở dài, lấy di động ra trả lời tin nhắn cho Sở Phong.

      ta thà rằng người nằm giường là mình, cũng mong Lão Đại phải chịu tội thế này.

      Lúc Lăng Vi trở lại phòng bệnh, Mộ Bạch vẫn còn ngồi ở trong gì đó. đặt túi truyền dịch lên tủ đầu giường, châm cứu cho Viêm Bá Nghị trước.

      “Chị Lăng, tôi bảo thuộc hạ mua chút cháo về rồi, chị ăn chút .” Mộ Bạch vòng qua giường bệnh đến cạnh tủ đầu giường, cầm túi truyền dịch lên xem. Đều là thuốc do chính Lăng Vi điều phối, ta rất khâm phục.

      Lăng Vi gật đầu: “ về tổng bộ Xích Viêm , mình tôi lo liệu được mà, Niệm Niệm cũng giúp tôi, Sở Phong còn chưa khỏe hẳn, về đó, tôi cũng yên tâm lắm.”

      Nghe Lăng Vi như thế nữa, Mộ Bạch chỉ có thể đồng ý. ta có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Vi, bây giờ Lão Đại vẫn chưa tỉnh, ấy lo nội bộ rối loạn, giặc ngoài dòm ngó.

      “Cộc cộc cộc.” Chợt tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng của Lăng Dịch Sâm cũng vọng vào.

      Cậu kêu khẽ tiếng: “Mami, daddy vẫn chưa tỉnh ạ? Con với mẹ nuôi có mua bữa sáng cho mẹ nè.” Lăng Vi xoay người lại, Từ Niệm Niệm dắt theo Lăng Dịch Sâm đứng trước mặt rồi.

      “Mình ngủ được lát tỉnh, sau đó dắt Dịch Dịch ăn sáng, cậu vẫn chưa hề chợp mắt ư?” Từ Niệm Niệm thay chiếc áo khoác dày, đội nón len.

      Lăng Vi giơ tay nhận đồ ăn Từ Niệm Niệm đưa qua, gật đầu cái.

      “Nhìn ra mà, đêm thôi mà tiều tụy biết bao nhiêu, may mà mấy ngày nay mình bận việc gì, có thể ở bên cạnh cậu. Cậu rửa mặt trước , mình với Dịch Dịch ngồi trong này.”

      Viêm Bá Nghị cảm thấy mình giấc mơ, có chút chân , có chút huyền ảo, giấc mơ rất dài, rất dài. mơ thấy mình bị trúng đạn, nằm trong vũng máu, mơ thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vi Vi lúc nhìn thấy , hình như khóc lên. mơ thấy Vi Vi tự mình làm phẫu thuật cho , còn mơ thấy Vi Vi bày tỏ nữa.

      Cảm giác chân , nhưng lại giống như chuyện xảy ra vậy. Viêm Bá Nghị muốn dùng sức mở mắt ra, lại cảm thấy cả trái tim đều thể khống chế mà đập thình thịch, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi thở được.

      Ngay lúc muốn kêu cứu, giọng nữ lanh lảnh vang lên bên tai.

      “Vi Vi, cậu mau đến đây xem thế nào kìa, Vi Vi, cậu qua đây mau lên.” Từ Niệm Niệm nhìn điện tâm đồ dao động thành đường thẳng, vội vàng thét lên, vừa gào vừa chạy vào nhà vệ sinh.

      Lăng Vi vừa nghe thấy tiếng kêu của Từ Niệm Niệm liền chạy ra, bước nhanh đến trước mặt Viêm Bá Nghị, nhìn biểu đồ dao động điện tâm đồ, trong lòng cũng căng lên.

      “Viêm Bá Nghị, Viêm Bá Nghị tỉnh lại , đừng dọa em.” Lăng Vi bắt đầu làm phương pháp cấp cứu, bởi vì dưới ngực Viêm Bá Nghị trúng đạn, cũng thể dùng máy kích nhịp tim, chỉ có thể dùng kim bạc châm vào các huyệt ở vị trí tim.

      Lăng Dịch Sâm đứng bên bị dọa cho khóc lên, kêu mãi: “Mami, mami mau cứu daddy , con muốn daddy có chuyện gì đâu, hu hu hu,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88 – Viêm Lão Đại cũng làm nũng với con trai

      Editor: miemei

      “Bày tỏ gì hả?” Lăng Vi nhìn sang Lăng Dịch Sâm, Sở Phong và Mộ Bạch nhìn nhau, cũng biết cậu chủ vậy là có ý gì.

      Lăng Dịch Sâm trợn trắng mắt, bày ra vẻ chịu nổi mà nhắc nhở Lăng Vi: “ là cho lì xì đó, chẳng phải có người dập đầu với mình đều phải cho lì xì đó sao?” Lúc qua năm mới đều như vậy mà, cậu dập đầu với người lớn, bọn họ đều cho mình lì xì đó thôi.

      Lăng Vi hóa đá ngay tại chỗ, cùng hóa đá còn có Sở Phong và Mộ Bạch nữa.

      “Ai với con vậy?” Lăng Vi nghiến răng hỏi.

      Lần này Lăng Dịch Sâm thông minh ra rồi, gì cả. Tiếp tục đứng ở đó, cúi đầu nhìn ngón chân.

      Viêm Bá Nghị tỉnh lại là tin tốt nhất, Sở Phong và Mộ Bạch dặn dò ổn thỏa vấn đề phòng vệ ở tổng bộ Xích Viêm, đường qua đây cũng tổng kết tất cả những chuyện xảy ra gần đây.

      “Chị Lăng, tôi cảm thấy trong bang chúng ta, ngoài việc bây giờ vẫn chưa tìm ra nội gián, còn rất nhiều chuyện cần chị giúp đỡ, tại đây xin cảm ơn chị trước.” Mộ Bạch chuyện có vẻ lịch , tính tình Sở Phong thẳng thắn, biết vòng vèo lươn lẹo.

      Lăng Vi gật đầu, hiểu ý Mộ Bạch . Cũng thêm câu: “Lão Đại của các ở bên này có tôi chăm sóc, các yên tâm , bên phía tổng bộ Xích Viêm phải cho thêm người canh phòng. Tôi lo có người thừa dịp làm chút gì đấy.”

      Sau khi Từ Niệm Niệm ra khỏi tổng bệnh viện Xích Viêm trực tiếp đến công ty, tin tức ấy trở về tung ra lùm xùm rồi. Có số paparazzi nước ngoài lẻn vào thành phố Liêu, chờ đợi chộp lấy tin tức tình cảm của ấy.

      Những tin này đều do trợ lý của Lăng Vi – Tiểu Diệp Tử cho ấy biết, bây giờ điều ấy phải làm chính là trở về cương vị, tiếp tục làm ngôi sao, nhận thông báo, lên sân khấu.

      Vừa đến gần công ty, Từ Niệm Niệm liền nhìn thấy có vài chiếc xe của phóng viên giải trí đều đậu ở bên đường. Nghĩ đến tin tức phải làm đại diện phát ngôn gần đây lan truyền rất huyên náo, làm ngủ cũng yên thấy rất phiền lòng.

      Ngụy trang chút rồi mới chạy vào công ty từ cửa bên hông. Tìm đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vẫn chưa gõ cửa, nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong, hình như liên quan đến chuyện đại diện phát ngôn của Cartier ở thành phố Liêu.

      “Từ Niệm Niệm? Em chỉ nhớ đến Từ Niệm Niệm thôi, ta chạy sang Mỹ bao nhiêu năm rồi? Mỗi năm chỉ về được , hai lần thế thôi. Nếu nể tình danh tiếng của ta càng ngày càng lên cao, muốn sa thải ta rồi.” Giọng thô lỗ này là của phó tổng giám đốc phát ra, đoán chắc là tranh cãi bất hòa với quản lý của Từ Niệm Niệm.

      Chuyện của người khác Từ Niệm Niệm có vẻ như nhắm mắt, mở mắt, nhưng quản lý của ấy – Ngô Tiếu Tiếu lại là tình nhân bí mật của phó tổng giám đốc đấy, tin này cũng do nghe được từ chỗ của Tiểu Diệp Tử.

      “Cốc cốc cốc.” Từ Niệm Niệm gõ cửa, so với chờ chút nữa bị phát , còn bằng bây giờ vào. Dù sao Ngô Tiếu Tiếu vẫn luôn gọi điện giục trở về, về rồi chắc Ngô Tiếu Tiếu vui lắm đây.

      Vừa mở cửa ra, sau khi phó tổng giám đốc Lâm nhìn thấy Từ Niệm Niệm, trong lúc sững ra hai giây. Rồi mới mở miệng hỏi: “ thế mà lại về nước rồi cơ à, dễ dàng nha, cơn gió nào thổi về đây thế?”

      Mấy năm nay, nếu phải Ngô Tiếu Tiếu luôn đè xuống chuyện Từ Niệm Niệm trốn khỏi quản chế của công ty, mình chạy sang Mỹ phát triển, chắc chắn ổn rồi.

      Ngô Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy Từ Niệm Niệm, vọt qua ôm lấy ấy, cười : “Rốt cuộc em cũng chịu về rồi, chị sao mà hai hôm nay gọi cho em điện thoại cứ báo khóa máy mãi. Đúng lúc gần đây có chuyện muốn bàn với em, đến đây nào, đến đây nào.”

      Từ Niệm Niệm vẫn luôn mỉm cười nhìn phó tổng giám đốc Lâm, sau khi được Ngô Tiếu Tiếu kéo vào, đặt mông ngồi xuống sô pha, rồi mới lười biếng mở miệng trả lời câu hỏi của phó tổng giám đốc Lâm: “Nếu tôi trở về công ty bội ước phải ? Tốt xấu gì tôi cũng kí hợp đồng bán mình mười năm, ông cần cần nữa sao?”

      biết ngọn lửa vô danh từ đâu bốc lên, thiếu chút nữa là Từ Niệm Niệm chửi tục.

      “Bỏ , tôi cũng muốn nhiều với , gần đây công ty chi nhánh nước ngoài của Cartier ở thành phố Liêu tung tin ra, muốn tìm người đại diện phát ngôn quảng cáo, là vẫn họp bàn, công ty chúng ta có danh sách đề cử…… Thôi, hai người chuyện , tôi đây.” Phó tổng giám đốc Lâm nhìn Ngô Tiếu Tiếu nổi giận, lắc đầu rồi mất.

      Sau khi cửa được đóng lại, Ngô Tiếu Tiếu mới ngồi xuống trước mặt Từ Niệm Niệm, mặt mày tươi cười, thân thiết : “Vụ đại diện này chị cố hết sức giành về cho em, nếu như em có thể làm người đại diện, danh tiếng trong nghề của em cũng tăng lên vùn vụt, đến lúc đó chị xem ở thành phố Liêu này còn ai dám này nọ nữa.”

      Từ Niệm Niệm gật đầu: “Từ bên Mỹ trở về đây khá đột ngột, có số hoạt động đẩy rồi, hôm kia em có đọc kịch bản, muốn nhận, chốc nữa chị bàn xem sao nhé.”

      Hai người trò chuyện vài câu, Từ Niệm Niệm đến phòng trang điểm chăm chút lại, thay quần áo, rồi mới nghênh ngang ra khỏi cổng ty.

      Vừa bước ra cửa chính của công ty, đèn flash nháy lên đến nỗi Từ Niệm Niệm thể mở mắt ra. giơ tay che lại, từ từ di chuyển về phía trước, nhưng lúc này đám phóng viên truyền thông xông tới vây lại.

      “Xin hỏi Từ Niệm Niệm, chị về thành phố Liêu khi nào thế, dự định về thành phố Liêu phát triển ư?”

      Từ Niệm Niệm, chị về đây có liên quan đến việc Cartier tìm người đại diện sao?”

      Từ Niệm Niệm, nghe do trốn tránh chuyện tình cảm nên chị mới về thành phố Liêu, biết có phải hay ?”

      “Chị kết hôn ở Mỹ rồi sao? Hai ngày trước có fan khoe tấm ảnh chị du lịch ở Maldives, người đàn ông cùng với chị là nửa kia của chị ư?”

      Từ Niệm Niệm che lỗ tai lại, muốn xông ra ngoài, từ sau lưng có bàn tay kéo góc áo của lại. Sau đó liền nghe thấy giọng ngọt ngào của Ngô Tiếu Tiếu: “Các bạn phóng viên truyền thông, chào mọi người, tôi là Ngô Tiếu Tiếu, quản lý của Niệm Niệm, hôm qua ấy mới về tới thành phố Liêu, lần này vẫn chưa quyết định ở lại trong nước hay là , tin đồn kết hôn là giả đấy, hình ảnh du lịch với đàn ông gì đó, photoshop chút là ra ngay ấy mà, mọi người đừng tin.”

      Từ Niệm Niệm cảm nhận được Ngô Tiếu Tiếu nhéo mình cái, lập tức mỉm cười lên tiếng: “Chuyện đại diện phát ngôn cho quảng cáo của Cartier, tôi cũng vừa mới nghe . Nếu như có kế hoạch, tôi rất hi vọng được hợp tác với công ty bọn họ.”

      Đám phóng viên truyền thông chặn Từ Niệm Niệm và quản lý ở cửa công ty gần nửa tiếng đồng hồ, sau nửa tiếng Từ Niệm Niệm mới xông ra vòng vây ngồi vào xe bảo mẫu.

      “Gần đây đừng nhận hoạt động nữa, em muốn nghỉ ngơi chút.” Từ Niệm Niệm ôm gối ôm, dựa vào thành ghế, nghĩ đến những câu hỏi hay ho của đám phóng viên.

      Ngô Tiếu Tiếu thở dài, cười : “Bà của tôi ơi, nếu em tham gia hoạt động, chạy quảng cáo, người ở thành phố Liêu này còn nhớ đến em sao? Ngôi sao mới lên ở trong nước ít đâu, em đừng có kiểu chờ hoa hiên vàng ôi thiu hết rồi mới muốn ăn có được ?”

      Từ Niệm Niệm gật đầu: “Chị xem rồi tranh thủ cho em , gần đây em ở nhà của bạn, tạm thời đến công ty đâu, nếu có nhà mới, chị giúp em tìm căn nào gần khu Nhị Hoàn chút là được.” Từ Niệm Niệm lùi bước, cũng hi vọng quản lý cũng có thể lùi bước.

      Được thôi, Ngô Tiếu Tiếu gật đầu, đợi xe bảo mẫu chạy đến nơi ta muốn , xuống xe rồi mất.

      Ngô Tiếu Tiếu vừa , Từ Niệm Niệm cũng xuống xe nhảy lên chiếc xe khác, bắt xe chạy về tổng bệnh viện Xích Viêm.

      Đến sảnh tầng của tổng bệnh viện Xích Viêm, còn phải xếp hàng kiểm tra. Từ Niệm Niệm nhìn túi xách của mình bị lật qua lật lại lung tung, thoáng chốc liền tức giận.

      Ngay lúc muốn mắng người, Mộ Bạch lại xuất .

      “Sau này Từ có thể ra vào tự do, cần phải kiểm tra.” ta dặn dò câu, hai người kiểm tra đồ dùng của Từ Niệm Niệm lập tức trả túi lại cho ấy.

      Từ Niệm Niệm để ý đến Mộ Bạch, hừ lạnh tiếng rồi về phía thang máy.

      quay đầu lại thấy Mộ Bạch lẳng lặng theo phía sau, lập tức dừng bước, quát lên: “ theo tôi làm gì? Cẩn thận tôi với Vi Vi bảo cậu ấy xử đấy.”

      Khụ, câu rất trẻ con. Mộ Bạch nhịn xuống tâm tình muốn bật cười, khụ tiếng. Rồi mới từ từ lên tiếng : “Tôi cũng muốn lên tầng , thuận đường thôi.”

      Từ Niệm Niệm quay đầu nhìn Mộ Bạch nữa, trong lòng chửi thầm tiếng. Cửa thang máy vừa mở, vào trong. vốn muốn đóng cửa thang máy ngay lập tức, muôn nhấn nút, Mộ Bạch vào rồi.

      Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm ăn thức ăn giao tới, thấy Từ Niệm Niệm và Mộ Bạch trước sau vào, cười hỏi: “Hai người ăn cơm chưa?”

      Từ Niệm Niệm lắc đầu, tới ngồi xuống trước mặt Lăng Vi.

      Mộ Bạch cũng lắc đầu, chẳng qua lúc nhìn thấy nụ cười mặt Lăng Vi, có cảm giác rợn tóc gáy, dường như có cảm giác sắp bị bán vậy.

      “Chú Mộ Bạch, chú đừng bám lấy mẹ nuôi của cháu hoài được ? Chú thích mẹ nuôi cháu phải ? Thích chú ra , chú ai mà biết chứ, hơn nữa…… trước khi chú muốn theo đuổi mẹ nuôi phải làm cháu rung động , cháu giúp chú theo đuổi mẹ nuôi nha.”

      Từ Niệm Niệm bưng ly nước lên, vừa uống được ngụm bị sặc đến ho khan lên, “Khụ khụ khụ, Dịch Dịch, con, khụ khụ khụ.”

      Nét mặt Mộ Bạch đỏ lên, liên tục xua tay, : “Cậu chủ , chú, chú phải ý đó, bọn chú gặp nhau ở dưới lầu, nên mới……”

      Lăng Dịch Sâm mới muốn nghe Mộ Bạch gì đâu, những lời chú ấy muốn nhất định là xong rồi mới đau khổ. Bàn tay mủm mỉm của cậu phất lên, lớn giọng : “Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là , chú Mộ Bạch à, chú muốn thề theo đuổi mẹ nuôi cháu sao?”

      Lăng Vi vừa ăn cơm vừa xem náo nhiệt, nhân cơ hội gắp hai miếng thịt trong chén của con trai, trẻ con ăn nhiều thịt như thế tốt, dễ nóng trong người.

      Nhìn Mộ Bạch cúi đầu tiếng nào, cùng với Từ Niệm Niệm sặc đến mặt mày đỏ lựng, Lăng Vi mỉm cười lại ăn thêm miếng thịt nữa. Quay đầu qua nhìn Viêm Bá Nghị nằm chợp mắt, trong lòng bắt đầu nghĩ, có con trai là tốt. Những lời mình thể ra, con trai có thể , hơn nữa còn có ai trách tội, ừm, sau này muốn hỏi gì, có thể với Dịch Dịch trước, thưởng cho nó bữa tiệc lớn, nhất định nó ngoan ngoãn nghe lời.

      “Ặc, mami, cảm thấy con như vậy rất đúng phải ?” Lăng Dịch Sâm muốn có được ủng hộ của Lăng Vi, vội quay đầu lại nhìn , chỉ là khóe mắt liếc qua cái chén của mình, hình như thịt kho trong chén ít mấy miếng nha.

      Cúi đầu đếm lại, cảm thấy đúng lắm, vừa nãy còn đầy cả tô mà. Bỗng chốc gương mặt nhắn của
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 89 – Nhà có cục cưng họ Lăng tinh quái ham tiền

      Editor: miemei

      Những chuyện thế này rất nhiều, chẳng có gì lạ. Lăng Vi cảm thấy có gì đặc biệt, mở hộp thư ra, bắt đầu xử lý email, xem nội dung công tác, đọc lướt qua các loại báo cáo mà trợ lý gửi tới.

      “Mình nghĩ, chút nữa mà ra ngoài, đám phóng viên truyền thông đến công ty chặn đường cậu đấy, cậu tin ?” Ngô Mỹ Mỹ là loại người có thể làm ra những chuyện như thế, tiết lộ tin tức càng đơn giản hơn bán đứng công ty nhiều.

      Từ Niệm Niệm gật đầu, “Mình tin chứ, quản lý của mình còn hận thể làm cho mình vừa về đến thành phố Liêu là xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó nữa kìa, để được lên trang đầu ấy.”

      “Mẫu thiết kế mới của Cartier ủy thác cho công ty mình toàn quyền thiết kế rồi, đến lúc đó có Myrons và người phụ trách kiểm định là được. Truyền thông có thể , cậu đến hối lộ công ty thiết kế trước, rồi sau đó……”

      “Được rồi, được rồi, đừng thảo luận chủ đề này nữa, cậu làm việc nhanh lên , mình ngồi bên sô pha với cậu.” xong, Từ Niệm Niệm đứng lên ngồi xuống sô pha dành cho khách.

      Lăng Vi để ý đến Từ Niệm Niệm nữa, bắt đầu tập trung làm việc. chuyện Từ Niệm Niệm về thành phố Liêu cho Tiểu Diệp Tử nghe, Tiểu Diệp Tử thầm tuyên truyền số chuyện giúp Từ Niệm Niệm. Đến lúc đó danh tiếng của ấy càng ngày càng hot.

      Trong căn biệt thự ở New York, Mỹ.

      Dịch Khôn đưa lưng về phía cửa phòng, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong tay vẫn còn nội dung tin nhắn của Từ Niệm Niệm. ta xem rất nhiều lần, mãi vẫn xóa .

      Con người chính là tổ hợp thể mâu thuẫn, ta Lăng Vi lại đành lòng tổn hại đến Từ Niệm Niệm, cho nên mới tạo thành trạng bị hai chị em kia đá khỏi cuộc chơi như bây giờ.

      “Lão Đại, có cần cứu Carrera ra ạ?” Thuộc hạ bên người của Dịch Khôn thấp giọng hỏi.

      Dịch Khôn lắc đầu: “Bây giờ ta nhất định chịu ít khổ sở ở bang Đầu Ưng. Mấy người đó cảm thấy Italia xa xôi lắm, mafia với tay tới thành phố Liêu được, để cho bọn chúng lên mặt vài ngày trước , cũng đâu chết người được.”

      Biết Vi Vi từng bị người của bang Đầu Ưng bắt cóc, Dịch Khôn ghi lại món nợ này rồi. Nếu phải vì sản nghiệp ở Mỹ có vấn đề, thể nào thoát thân được , có lẽ thể giữ chân của mình mà đến thành phố Liêu thầm để ý đến Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm rồi.

      “Nghe lão đại của bang Xích Viêm bị thương, cậu bảo người của cậu đừng quấy nhiễu tổng bộ Xích Viêm nữa, tất cả đều chờ lệnh của tôi.” Nếu Viêm Bá Nghị bị thương, Vi Vi và Dịch Dịch làm sao đây? Ai bảo vệ?

      Tắt điện thoại, bỏ vào túi. Dịch Khôn xoay người trở lại trước bàn máy tính, nhìn hình ảnh máy tính mà ngẩn người. Lần trước trở về trông thấy Vi Vi vùi vào lòng người đàn ông đó, có lẽ là do ganh tị, nên bây giờ dám nữa, vẫn sợ dám nhìn cảnh tượng đó. Từ Niệm Niệm về đến thành phố Liêu rồi, biết Vi Vi có hỏi ấy về mình nữa.

      suy nghĩ, di động lại có báo tin nhắn đến. Dịch Khôn vừa mở ra liền thấy nội dung Từ Niệm Niệm nhắn qua, “Thời tiết ở thành phố Liêu càng ngày càng lạnh rồi, biết khi nào mới rơi trận tuyết lớn đây, bên Vi Vi tất cả mọi thứ đều ổn, yên tâm .”

      Dịch Khôn đọc nội dung tin nhắn, thử soạn tin để trả lời, nghĩ tới nghĩ lui cũng biết phải trả lời cái gì cho tốt, dứt khoát nhấn xóa, trực tiếp xóa .

      Nếu trước kia vẫn chưa biết tình cảm Từ Niệm Niệm dành cho , vậy lời tỏ tình của Từ Niệm Niệm trước khi rời khỏi cho biết tất cả.

      Từ Niệm Niệm đối với , giống như đối với Lăng Vi vậy, họ người lặng thầm lên tiếng, người được lại vờ như kẻ ngốc, cái gì cũng biết. toạc ra, cũng từ chối.

      Có lẽ là do suy nghĩ đắn đo quá nhiều, sợ tổn thương đến đối phương, người hiền lành luôn thích dùng hành động để cho bạn biết, rốt cuộc họ hay là , giống như hôm cứu Lăng Vi ra từ nhà của Tống Thu Minh vậy, nụ cười và nỗi nhớ nhung đó đều thuộc về .

      Thời tiết ở New York cũng càng ngày càng lạnh, Dịch Khôn đứng trong phòng vẫn mặc áo tay ngắn. Máy điều hòa trung tâm trong nhà bật, cây xanh ở góc phòng nở rộ, chỉ có trong lòng là lạnh như băng, cảm giác như bất kể nhiệt độ có nóng lên cỡ nào nữa cũng thể ấm lên được.

      Khi người, bạn nhớ mãi những ngày chia xa với họ, bởi vì chia xa, là lúc đau khổ nhất. Khi người, bạn cũng nhớ đến khoảnh khắc cả hai quen biết nhau, bởi vì chỉ có hồi tưởng, ngừng hồi tưởng mới có thể cảm nhận được kỷ niệm xưa ở ngay trước mắt, nỗi lưu luyến ở ngay bên mình.

      Trước lúc Lăng Vi muốn trở về thành phố Liêu, Dịch Khôn cho thuộc hạ thăm dò Viêm Bá Nghị. ta vẫn luôn cảm thấy ta quá sơ ý, nếu như loại trừ Viêm Bá Nghị từ sớm, có lẽ sau này phải nhìn thấy cảnh tượng hai người họ ôm nhau. Gì mà người phải thành toàn cho lựa chọn của người đó, Dịch Khôn đây đồng tình với cái quan điểm chó má đó đâu.

      Chỉ cần thời cơ, thời cơ có thể giành lại Vi Vi, ta chạy qua đó kéo lấy Lăng Vi và Dịch Dịch, đưa họ trở về Mỹ, hoặc là đến thành phố hoàn toàn mới, tạo nên khoảng hồi ức chỉ thuộc về bọn họ.

      Hãy tha thứ cho suy nghĩ u oán thể có được nhưng vẫn muốn có này , cố chấp của Dịch Khôn còn sâu sắc hơn cả cố chấp của Từ Niệm Niệm. ta biết mình còn có thể làm được những gì, dám gọi điện cho Lăng Vi, do dự rất lâu vẫn là gọi vào số điện thoại của Lăng Dịch Sâm.

      Lăng Dịch Sâm ngồi bên giường của Viêm Bá Nghị nghe Mộ Bạch kể chuyện cổ tích, bây giờ cậu là cậu chủ của tổng bộ Xích Viêm mà, dưới người vạn người nha, ặc, đúng, là dưới hai người chứ (daddy và mami), dĩ nhiên cậu được đối đãi tầm thường rồi.

      Nhìn cuộc gọi đến hiển thị di động, Lăng Dịch Sâm nuốt miếng kem cuối cùng xuống, che giấu tiếng di động rung lên, nhảy xuống ghế, chạy chậm ra ngoài hành lang.

      Thân phận của chú Dịch Khôn thực có chút nhạy cảm, cậu thể để cho daddy nghe thấy nha.

      Hai thuộc hạ đứng ngoài cửa, nhìn cậu chủ lắc cái mông , ngồi xổm ở góc tường, lén lút nghe điện thoại, hai người nhìn nhau cái, đột nhiên nhớ đến màn biểu diễn đặc sắc mấy ngày trước.

      “A lô, chào chú Dịch Khôn, lâu lắm rồi chú gọi điện cho con đó nha.” Lăng Dịch Sâm nhìn xung quanh, phát có ai, thế mới tiếng hỏi thăm.

      Dường như đầu bên kia điện thoại biết Dịch Dịch cố ý đè thấp giọng xuống, cũng học theo giọng hỏi: “Dịch Dịch, còn biết chú là ai nữa hả, có nhớ chú ?”

      “Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, chú Dịch Khôn, dạo này khỏe ạ?” Lâu lắm rồi gọi điện cho cục cưng đáng rồi nha, đồ ăn vặt cũng sắp hết rồi, ặc, cuộc điện thoại này đến đúng lúc quá .

      “Chú Dịch Khôn, chú muốn hỏi về chuyện của mami và mẹ nuôi Niệm Niệm phải ạ?” Lăng Dịch Sâm tự cho rằng mình rất thông minh, cười hì hì .

      Dịch Khôn biết nên thế nào, mỗi lần ta gọi điện cho Dịch Dịch đều cảm thấy ở đầu bên kia điện thoại phải là đứa bé hơn bốn tuổi, ngược lại giống như cậu nhóc lớn khôn khéo.

      Ho tiếng, Dịch Khôn hỏi bằng giọng điệu thể nghe ra cảm xúc của ta: “Khi nào mami con với mẹ nuôi Niệm Niệm của con về Mỹ thế, chú mời họ ăn bữa ngon.” Ặc, thực ra ta nghĩ tới hỏi câu này, nhưng cũng thể nào trực tiếp hỏi tình hình của Viêm Bá Nghị, với tâm trạng của Lăng Vi chứ.

      Lăng Dịch Sâm nghĩ cũng cần nghĩ trực tiếp trả lời: “Lúc nên về bọn con về mà, nhớ bọn con lắm phải , trước khi mẹ nuôi về đây tìm chú sao ạ? Nếu như chú Dịch Khôn muốn gửi bưu kiện đồ ăn vặt cho con, Dịch Dịch rất hoan nghênh nha, càng nhiều càng tốt ạ.” Lăng Dịch Sâm lắc lắc đôi chân ngắn vì ngồi xổm mà hơi tê, cười vui vẻ . Tuy câu này có chút vòng vèo, nhưng chắc chắn là chú Dịch Khôn hiểu mà.

      Dịch Khôn cười đồng ý, trong lòng nghĩ rằng giải quyết Dịch Dịch vẫn rất dễ dàng. Bữa ăn ngon, cộng đồ ăn vặt, cộng chị xinh đẹp, cộng thêm bao lì xì lớn, những thứ này thôi là đủ rồi.

      Nhận điện thoại mà còn tốn sức hơn là chạy 100m nữa, Lăng Dịch Sâm đứng thẳng người lên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai chú canh cửa nghẹn cười.

      Cậu chỉnh lại quần áo, nghênh ngang tới chỗ cửa, trong lòng nghĩ: Vừa rồi quên mất hai ông thần giữ cửa này, chắc là họ với daddy và mami rằng cậu đòi đồ ăn vặt ở chỗ chú Dịch Khôn đâu nhỉ. Tuy cậu hiểu thế giới quan của người lớn lắm, nhưng mẹ nuôi có qua, chú Dịch Khôn thích mami, mà mami là của daddy, nếu daddy biết cậu chuyện điện thoại với người thích mami, có khi nào nổi giận ?

      “Hai chú muốn cười phải ?” Lăng Dịch Sâm khoanh hai tay trước ngực, cười đến có chút được tự nhiên. Cậu phải ra oai phủ đầu với hai người này, lấy lại chút thể diện cậu chủ bang Xích Viêm của cậu mới được.

      Hai người thuộc hạ kia biết sao bọn họ lại cản trở tầm mắt của cậu chủ rồi, vội lắc đầu. trong số đó còn giơ tay lên thề, : “Cậu chủ , chúng tôi nghe thấy gì hết, cũng gì hết, vừa nãy nhớ đến chuyện lúc trước, mới nhịn được muốn cười thôi.”

      Mộ Bạch đứng bên trong nhìn hai thuộc hạ canh cửa khom lưng xuống nhận sai với Lăng Dịch Sâm, cười vẫy tay: “Dịch Dịch, vừa rồi chạy ra ngoài làm gì thế?”

      Lăng Dịch Sâm tin lời của hai người thuộc hạ kia, khôi phục lại tâm trạng tốt, vừa nhún vừa nhảy đến bên cạnh Mộ Bạch, kéo lấy tay ta hỏi: “Chú Mộ Bạch, chúng ta uống trà chiều sao ạ?”

      Được, lại là ăn. Mộ Bạch mỉm cười nhìn dáng vẻ làm nũng của Lăng Dịch Sâm, gật đầu: “Mua nước dừa với tiramisu cho cháu có được ?”

      Lăng Dịch Sâm gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, rồi mới chạy đến bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị, ngồi xuống ghế.

      Cậu rối rắm chuyện, biết nên hỏi daddy hay . Là đứa con nít, khi có chuyện mà hỏi, lại có loại cảm giác muốn ị mà lại thể ị được.

      Viêm Bá Nghị nhìn con trai im lặng, vẻ mặt hình như đúng lắm. vươn tay xoa xoa bàn tay mập mạp của Lăng Dịch Sâm, hỏi: “Dịch Dịch sao vậy? Ra nhận điện thoại rồi, sao vẻ mặt lại vui thế này.”

      “Daddy, sao ba biết con nhận điện thoại?” Lúc nãy cậu che giấu tốt lắm nha.

      Mộ Bạch ngồi bên cạnh cười trộm, ngoài hành lang vốn có người, chút thanh thôi cũng bị khuếch đại lên, huống chi cậu chủ che lỗ tại lại điện thoại, nghĩ rằng tiếng lắm, thực ra người trong phòng đều nghe thấy hết.

      Viêm Bá Nghị luôn cảm thấy Dịch Dịch có chuyện giấu mình, nhưng nhóc con muốn , cũng đâu thể ép hỏi nó được. Gã Dịch Khôn kia hẳn là người lần trước gặp ở nhà của Tống Thu Minh. cũng từng cho người điều tra, chỉ điều tra được là ta có chút thế lực ở Mỹ, thân phận
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90 – Mami với chú Dịch Khôn có tình riêng?

      Editor: miemei

      Lăng Vi bị xem cảm thấy có chút tức giận, giơ tay nhéo tai của Lăng Dịch Sâm, lớn tiếng hỏi: “Dịch Dịch, những gì mami với con, con có nhớ hay hả?”

      Lăng Dịch Sâm bị đau, hét lên tiếng ui da: “Mami, mẹ ngược đãi trẻ em. Mẹ chờ , con méc với daddy. Như thế này mà ở Mỹ là mẹ bị bắt đó, thể quá đáng quá nha.” Lo lắng mami thỉnh thoảng chơi trò đùa con trai để tìm thú vui, Lăng Dịch Sâm bảo chú Dịch Khôn giảng dạy cho cậu các điều lệ người lớn đối xử với trẻ em ở Mỹ.

      “Lăng Dịch Sâm……” Lăng Vi vặn tai của Dịch Dịch, nghiến răng cười : “Ở đây là thành phố Liêu, phải Mỹ. Nếu con muốn về Mỹ, mami đặt vé máy bay cho con, mình con về bên đó.”

      Từ Niệm Niệm vừa thấy Lăng Vi nhéo tai Dịch Dịch, liền ra oai ngay: “Vi Vi, mẹ nuôi của Dịch Dịch còn ở đây, cậu được động tay nhé, Dịch Dịch, mẹ nuôi làm giao dịch với con, nếu như con cần bao lì xì của lần trước nữa, mẹ nuôi có thể bảo mami con thả tay ra.”

      Lăng Vi vừa muốn lên tiếng, nhìn thấy Từ Niệm Niệm nháy mắt với , lập tức phối hợp : “Cũng được, hai người thỏa thuận xong mình buông tay.”

      “Hừ hừ, mami, mẹ vẫn nên đánh con , đừng đánh mặt là được rồi, dù sao về sau cũng phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm. Nhớ là đánh con xong rồi cũng phải cho con lì xì nhé, chỉ có thể nhiều hơn chứ thể ít hơn cái của mẹ nuôi đó, trở lại con qua chỗ daddy khóc lóc hồi, rồi cũng có lì xì nữa, nghĩ thôi thấy rất xúc động rồi, mami, mẹ mau đánh .” Hừ, muốn dùng bao lì xì để xóa bỏ hết hả, mơ hão . Lăng Dịch Sâm hạ quyết tâm trong lòng. Đao có thể gãy, máu có thể chảy, lì xì tuyệt đối thể mất.

      Hai người lớn lại nhìn nhau cái, muốn thêm gì nữa, kết quả xe dừng lại bên đường. Tài xế xin lỗi quay đầu lại xe tắt máy rồi.

      Lăng Vi và Từ Niệm Niệm ngây ra hai giây, liền nghe thấy Lăng Dịch Sâm cách quái lạ: “Chắc chắn là chiếc xe cũng chịu nổi hai người phụ nữ già như mami với mẹ nuôi, nên thà tắt máy cũng muốn chạy tiếp nữa.”

      “Lăng Dịch Sâm con cái gì đó?”

      “Dịch Dịch, con mẹ nuôi là phụ nữ già hả?”

      Hai người phụ nữ lên tiếng cùng lúc, như xù lông nhìn về phía cậu nhóc ngồi ghế lái phụ, ngay lúc muốn vươn tay bắt lấy cậu cậu mở cửa xe nhảy ra ngoài mất rồi.

      Xong đời, đụng phải ranh giới của mami với mẹ nuôi rồi. Nét mặt Lăng Dịch Sâm thay đổi, nhất là khi nhìn thấy Lăng Vi và Từ Niệm Niệm chạy tới bắt cậu.

      “Có ai , có ai , có người muốn bắt con nít bán nội tạng kìa.” Cũng nhìn đây là đâu, Lăng Dịch Sâm hét lớn kêu cứu.

      Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau, thể tin được mà nhìn sang con trai khóc lóc kêu cứu, thở dài hơi, bỗng chốc cảm thấy thất bại quá, ngay cả thằng nhóc cũng đấu lại, là thất bại quá mà.

      Lăn qua lăn lại hồi như thế, đợi đến khi về đến tổng bệnh viện Xích Viêm trời tối rồi. Lăng Dịch Sâm chạy vào phòng bệnh trước rồi trốn sang bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị, kề bên tai Viêm Bá Nghị, giọng : “Daddy, nếu ba giúp con vượt qua ải này, con bí mật khác của mami cho ba nghe.”

      “Bí mật gì?” Viêm Bá Nghị nheo mắt nhìn cậu con trai thở hổn hển, khóe mắt liếc thấy Lăng Vi đẩy cửa vào.

      Lăng Dịch Sâm quay đầu lại thấy Lăng Vi và Từ Niệm Niệm mở cửa bước tới, mặc kệ ba lần bảy hai mốt liền trèo lên giường bệnh của daddy, nước mắt lưng tròng nhìn Viêm Bá Nghị: “Daddy nếu con bị mami mang , ba đừng nhớ con quá nhé, sau này thể hiếu thảo với ba tốt nữa rồi, hu hu hu, con nỡ.”

      Mộ Bạch ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Lăng Dịch Sâm, dòng nước mắt này đến nhanh ghê, chảy là chảy, ngừng là ngừng, là khâm phục mà. những cái khác, Dịch Dịch làm diễn viên chắc chắn thành vấn đề.

      “Lăng Dịch Sâm, con đủ lắm rồi đấy, hôm nay gây họa còn ít sao hả?” Lăng Vi ngồi lên
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91 – Ưng Lão Tam uy hiếp

      Editor: miemei

      Lúc Mộ Bạch về đến phòng bệnh, xách theo bao lớn bao thức ăn mang về, đặt lên bàn, chất thành đống như ngọn núi , làm cho quỷ tham ăn Lăng Dịch Sâm vui chết được.

      Cậu luôn miệng chú Mộ Bạch là người tốt, vừa vừa ăn điên cuồng.

      Lăng Vi bưng chén cháo cho Viêm Bá Nghị, tự tay đút ăn. Viêm Bá Nghị hưởng thụ khoảnh khắc này, lại quên mất hỏi Lăng Vi lúc chiều xảy ra chuyện gì.

      “Nghe Lý Canh lại tìm em hả?” Nuốt cháo trong miệng xuống, Viêm Bá Nghị ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vi, hỏi.

      Lăng Vi cầm khăn giấy lau khóe miệng của Viêm Bá Nghị, mới : “Thuộc hạ của nhìn thấy à?”

      Viêm Bá Nghị gật đầu, há miệng đón muỗng cháo Lăng Vi đưa tới.

      ta tới giải thích với em là lần trước bắt cóc em là bị ép bất đắc dĩ thôi, xin em tha thứ cho ta. người từng bắt cóc em, từng tổn hại đến em, xin em tha thứ cho ta, cảm thấy em tha thứ sao?”

      Quả thực Lý Canh từng cứu Lăng Vi, chuyện này Viêm Bá Nghị điều tra, cho nên sau khi xử lý lão già Tống Thu Minh xong, hề gây phiền phức cho Lý Canh, bao gồm lần trước kia ta chạy trốn ở bãi đậu xe, cũng cho người đuổi theo. Nhưng lần trước, Lý Canh như biến thành người khác.. Điều này làm Viêm Bá Nghị rất tức giận.

      “Mẹ nuôi, mẹ ăn nhiều quá rồi, cẩn thận phát phì ra là lên được sàn T nữa đó.” Thấy Từ Niệm Niệm ăn đồ ăn vặt thích của mình, Lăng Dịch Sâm lên tiếng ngăn cản.

      Mặc dù Từ Niệm Niệm là người mẫu, nhưng rất hiếm khi khống chế về phương diện ăn uống. Mệt mỏi cả ngày, chưa ăn được gì ngon lành, thấy Mộ Bạch mua nhiều đồ ăn về như thế, tùy tiện lấy miếng ăn, ngờ thằng nhóc quỷ tham ăn Dịch Dịch lại ngăn cản.

      sao. Dáng người của mẹ nuôi đẹp lắm, sợ.” xong lại lấy miếng bỏ vào miệng.

      Lăng Dịch Sâm há to miệng nhai thức ăn trong họng, nhảy lên chạy giật lại cái hộp bên cạnh tay của Từ Niệm Niệm. Còn nhồm nhoàm : “Mẹ nuôi đừng ăn nữa, mập lắm đó, mập đến nỗi làm hư sàn T luôn ấy.”

      đủ rồi nha. Mộ Bạch nhìn cái hộp trong tay Lăng Dịch Sâm. Chẳng phải chỉ có mấy miếng thịt gà thôi sao, có cần đến nỗi như vậy hả cậu chủ . Đồ ăn cái bàn này đủ cho mười người ăn đấy, xác định là muốn cho vào bụng mình hết hả?

      Nghĩ vậy, Mộ Bạch lẳng lặng lấy cái hamburger, bắt đầu ăn.

      Lăng Dịch Sâm nhìn lướt qua, thấy chú Mộ Bạch ăn hamburger với dáng vẻ như sợ bị cậu vậy, chợt cảm thấy chú ấy rất tội nghiệp. Mọi người đều biết, hamburger phải món ruột của Dịch Dịch mà, cậu đâu có thích ăn.

      Cho nên, lòng từ thiện của Dịch Dịch nổi lên. Rất hào phóng đưa gói khoai tây chiên cho chú Mộ Bạch, với giọng điệu thể từ chối: “Chú Mộ Bạch ăn nhiều chút , loại đồ ăn này có dinh dưỡng nhất đó, rất thích hợp cho người lớn ăn. Cho chú nè, trong đây là tương cà, đừng khách sáo, hì hì.”

      Nhân lúc Dịch Dịch chuyện với Mộ Bạch, Từ Niệm Niệm lại ăn hai miếng gà, mới cảm thấy no. vươn tay lấy chén canh ấm, uống từng ngụm . Lúc ngước mắt lên nhìn Mộ Bạch, phát bên khóe miệng ta dính chút tương cà, “phụt” tiếng, bật cười.

      Lăng Vi và Viêm Bá Nghị giọng trò chuyện, để ý đến chuyện ở bên này. Lăng Dịch Sâm cũng há to miệng điên cuồng ăn đồ ăn vặt trước mặt mình, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của chú Mộ Bạch.

      “Khóe miệng của dính tương cà kìa.” Từ Niệm Niệm tốt bụng nhắc nhở.

      Mộ Bạch lấy khăn giấy lau, mặt lại đỏ lên. Trước đó chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, ngờ tới tính cách của Từ Niệm Niệm lại cởi mở như vậy, cũng khá làm người ta ngạc nhiên đó.

      Lăng Vi là người đầu tiên phát khác lạ của Mộ Bạch, kêu khẽ Viêm Bá Nghị tiếng, sau đó chỉ chỉ về phía Mộ Bạch và Từ Niệm Niệm. giọng : “ cảm thấy Mộ Bạch có chút là lạ sao, ân cần quá , dáng vẻ đó giống tiểu thụ đấy.”

      Viêm Bá Nghị
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :