1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83 – Kẻ ác tự có kẻ ác trị

      Editor: miemei

      “Mẹ, con đau quá……đau quá.” Từng tiếng kêu gào thảm thiết đua nhau vang lên, mỗi ngày Từ Văn Mậu cứ ở nhà giày vò Lý Mai như thế.

      Kể từ ngày Từ Văn Mậu bị chặt đứt chân rồi trả về, Lý Mai từng quậy Lăng Vi lần, sau khi về chăm sóc con trai gần như là rời bước, việc ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh của Từ Văn Mậu đều làm ở giường. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Lý Mai gầy rất nhiều, đầu đầy tóc bạc.

      Lăng Văn Thiên ôm đồm hết việc trong nhà, kể từ lần trước gọi điện cho Lăng Vi bị cúp máy, ông ta cũng bỏ ý nghĩ muốn Lăng Vi quay về. Nhớ lại những chuyện mà mình từng làm, từng hối hận, cũng vẫn luôn sám hối, nhưng rốt cuộc những ngày tháng trước kia cũng thể nào trở lại được.

      Nhớ lại lúc mẹ Vi Vi vừa mới sinh ra, ông ta cũng rất vui mừng. Tuy phải là con ruột của mình, nhưng vẫn chăm sóc y như là con ruột vậy, e rằng bây giờ Vi Vi vẫn biết ông ta phải là cha ruột của .

      Con người ấy, luôn ích kỷ. Nếu mẹ của Vi Vi rời khỏi ông ta, có lẽ cuộc sống bây giờ cảnh tượng khác. Nghĩ như thế, Lăng Văn Thiên để cây lau nhà trong tay xuống. Ngồi xuống sô pha nhớ lại những ngày tháng trước kia.

      Lý Mai ở trong phòng ngủ với Từ Văn Mậu, nghe thấy tiếng động trong phòng khách, biết Lăng Văn Thiên lười biếng rồi, lập tức gào to: “Ông già chết tiệt, ông làm gì đấy? Biết bao nhiêu công việc còn chưa làm xong lười biếng rồi à? Gả cho ông chưa từng có ngày nào tốt lành hết, ông sốt sắng lên, lau xong mua thức ăn .”

      Lăng Văn Thiên bị Lý Mai quát tiếng gọi hồn về với thực tế, ông ta thở dài hơi, lại đứng lên bắt đầu lau nhà tiếp.

      Lau nhà xong, rồi xách làn ra ngoài. Vì mua thuốc chữa bệnh cho Từ Văn Mậu, tiền trong nhà dùng hết sạch, bây giờ chỉ có thể dựa vào tiền lương hưu mỗi tháng của ông ta để duy trì cuộc sống. Ông muốn tiết kiệm chút, nhưng con trai kế lại đòi ăn thịt cá ê hề, là có dinh dưỡng, có thể khỏe lại sớm chút.

      Khỏe lại sớm chút? Mỗi lần nghe thấy Từ Văn Mậu vừa kêu gào đau đơn, vừa ăn từng miếng lớn cơm canh. Trong lòng Lăng Văn Thiên liền thấy nực cười. Ông ta bị mù cỡ nào mới rước đôi mẹ con này vào cửa thế chứ, những ức hiếp làm Vi Vi bỏ , chính ông ta cũng bị đè ép đến trở người được.

      Đứng bên cửa sổ thấy Lăng Văn Thiên xuống lầu, Lý Mai vội đến chuyện bà ta gặp được Tống Thu Minh với Từ Văn Mậu.

      “Con trai, bây giờ Tống Thu Minh tốt hơn con bao nhiêu, hôm nay mẹ ra ngoài trùng hợp gặp được thuộc hạ của ông ta đến tìm mẹ, mẹ gặp ông ta lần, cũng thê thảm , răng cửa bị đánh rụng hết mấy cái cũng thôi, thiếu chút nữa là chỗ đó bị cắt đứt luôn.”

      Từ Văn Mậu uống thuốc giảm đau, nhắm mắt lại. Hồi lâu sau mới hỏi: “Tống Thu Minh có kế hoạch gì?” Bây giờ, chuyện ta muốn làm nhất phải là muốn chữa khỏi chân của mình, mà là giết chết Lăng Vi và người đàn ông kia. Đôi chân có thể hồi phục lại như trước là chuyện viễn vông rồi, nhưng có thể tiếp tay với người khác, làm nhục Lăng Vi phen, rồi lại giết chết ả.

      Nỗi hận của Từ Văn Mậu đối với Lăng Vi, sâu tận xương tủy……

      Lý Mai đè thấp giọng : “Nghe mấy ngày trước Lăng Vi bị bắt cóc, thiếu chút nữa bị mang khỏi thành phố Liêu, được lão đại của bang Xích Viêm cứu . Bây giờ tiếp cận nó càng khó hơn, nên chúng ta phải mời nó ra thôi.” Về phần mời như thế nào, phải suy nghĩ kỹ đây.

      Từ Văn Mậu yếu ớt ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Cám xúc trong mắt, thoạt nhìn giống như trước
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83 (2)

      Editor: miemei

      Sáng sớm hôm sau

      Lăng Vi còn chưa làm nhận đươc cuộc gọi của Lý Mai, tiếng khóc ở đầu bên kia điện thoại rất dữ dội, giống như là xảy ra chuyện gì vậy, Lăng Vi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước Lăng Văn Thiên gọi điện cho , hề do dự, lập tức lái xe chạy về nhà họ Lăng.

      Vừa tới cửa chung cư, thấy Lý Mai như con ma khóc đứng chờ ở tầng , mở cửa xe ra chạy nhanh qua đó, Lý Mai bỗng ôm chầm .

      “Vi Vi, mau cứu ba con , ông ấy …… Hu hu hu, mẹ cũng biết phải làm sao bây giờ nữa.” Lý Mai khóc thút tha thút thít, Lăng Vi nghĩ thế này nhất định phải đóng kịch lừa gạt đâu, nhấc chân vào trong, vừa vừa hỏi Lý Mai ở sau lưng: “Rốt cuộc ba tôi bị làm sao? Bà chứ.”

      Lý Mai cứ khóc mãi, tiếng nào, bà ta có nhiều kinh nghiệm lừa gạt người khác, mắt thấy Lăng Vi cũng leo lên cầu thang, nếu mình mở miệng chuyện bị nghe ra điều gì đó, làm cho Lăng Vi chạy mất, lần sau khó mà lừa nó đến đây nữa.

      “Lý Mai, nếu bà dám làm trò quỷ quái gì đó, đừng trách sao tôi khách sáo.” Lăng Vi mơ hồ cảm thấy có chút mờ ám, nhưng hề xoay người lại xuống lầu, mà sóng vai với Lý Mai đến cửa nhà.

      Nhìn Lý Mai lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, lùi về sau hai bước, sau khi Lý Mai quay đầu lại kêu vào, lại theo vào trong.

      Vừa vào cửa nghe thấy mùi hôi thối, nghĩ đến ngọn nguồn của mùi hôi thối đó, Lăng Vi đứng yên tại chỗ muốn vào trong thêm bước nào nữa.

      “Ba tôi đâu?” Ở trước mặt người khác có thể gọi Lăng Văn Thiên là ba, nhưng ở trước mặt Lăng Văn Thiên, Lăng Vi muốn kêu ông ấy tiếng ba nào nữa, cảm thấy ông ấy xứng.

      Lý Mai chỉ vào phòng ngủ của bà ta và Lăng Văn Thiên, đau buồn : “ nằm ở trong căn phòng đó đấy, Vi Vi, con đừng trách mẹ chăm sóc tốt cho ông ấy, bây giờ con bị đánh thành thế này, con lại chịu giúp chúng ta, mẹ thực hết cách rồi, bằng chết cho xong.” Lý Mai dựa vào tường, lại khóc òa lên.

      Lăng Vi chỉ cảm thấy phiền lòng, muốn dò hỏi cho ra lẽ, lại lên trước hai bước, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng lạch cạch, vừa quay đầu lại, liền thấy Lý Mai khóa chặt cửa lại. Thoáng chốc phản ứng lại, quát lớn: “Bà muốn làm gì hả? Lý Mai, bà đừng quá đáng đấy.” Lăng Vi xoay người lại giật lấy thứ trong tay Lý Mai, muốn lấy kim bạc trong túi ra đâm Lý Mai, nghe thấy tiếng cười quái lạ vang lên trong nhà.

      ngờ, ngờ nha, mày vẫn rơi vào tay ông, Lăng Vi, mày cảm thấy lần này mày còn có thể chạy thoát ư, ha ha ha.” Tống Thu Minh ra từ phòng ngủ của Lý Mai và Lăng Văn Thiên, sau lưng còn có mấy thuộc hạ của ông ta theo.

      Lăng Vi nhíu chặt mày, kiên nhẫn : “Ông Tống, tôi với ông thù oán, ông lại chống đối với tôi mãi, tôi cảnh cáo ông rồi, nếu như lần này ông vẫn chịu nghe lời khuyên như lần đó, ông cứ thử xem.”

      Tống Thu Minh và Lý Mai nhìn nhau cái, lúc này Từ Văn Mậu cũng được đẩy ra. Lúc Tống Thu Minh đến bảo thuộc hạ mua cho Từ Văn Mậu chiếc xe lăn, coi như là thành ý cho lần hợp tác dụ Lăng Vi đến này, nếu như Lăng Vi đưa tới cửa, ông ta cho Lý Mai và Từ Văn Mậu khoản tiền mặt hậu hĩnh.

      “Con điếm này, ông bị mày hại thảm đấy, mày biết hả, sản nghiệp của ông bị chèn ép đủ mọi mặt, mấy tên du côn lưu manh nhãi nhép cũng dám đến giương oai trước mặt ông, những chuyện này đều do mày mà ra, hôm nay ông tiếp đón mày tốt, thay Từ Văn Mậu làm trọn tình nghĩa của chủ nhà, ông cũng hả cơn tức.”

      Lăng Vi cười nhìn sang Lý Mai ở sau lưng Tống Thu Minh, khoảnh khắc Tống Thu Minh ra bà ta đổi sang bộ mặt khác, ha, nụ cười mặt Lăng Vi càng rộng hơn.

      “Tôi muốn có vướng mắc gì với mấy người nữa, bây giờ để cho tôi , hoặc là các người phải trả giá để giữ tôi lại lúc, rồi tôi lại rời khỏi.” Lăng Vi lấy khăn tay ra che mũi.

      Mũi của rất nhạy cảm, lần này hại thảm rồi, Từ Văn Mậu càng đến gần bên này, mùi thối càng nồng, lại càng cảm thấy ghê tởm.

      “Vi Vi, bọn tao cũng có thể tha cho mày, mày vẫn nên gả cho ông chủ Tống , ông ấy cho mày cơ hội đấy.” Lý Mai biết xấu hổ, lại cầu tiếp.

      Lăng Vi nhìn quanh căn nhà lần, phát thấy bóng dáng của Lăng Văn Thiên đâu, ít nhiều vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Ông chủ của căn nhà này đâu rồi? Ba tôi đâu?”

      “Ôi chao, còn biết hỏi ba mày ở đâu hả? Mày còn nhận ông ba vô dụng kia của mày à. ” Tống Thu Minh châm điếu thuốc, đánh giá Lăng Vi dưới lượt, miệng vẫn ngừng nghỉ.

      Lăng Vi muốn để ý mấy người này, biết là có hỏi cũng hỏi ra, Lăng Văn Thiên hẳn là sao. Hai ngày trước Viêm Bá Nghị có qua, khu vực này sắp được tháo dỡ di dời, tiền bồi thường cũng phải giao vào tay của chủ nhà. Từ Văn Mậu và Lý Mai chắc chắn làm gì Lăng Văn Thiên.

      Nghĩ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84 – Mami, có phải mẹ lại bị lừa rồi ?

      Editor: miemei

      “Vi Vi, con mau chạy , con giết người rồi Vi Vi.” Lúc này hình như Lăng Văn Thiên phát ra lương tâm của mình, bảo Lăng Vi chạy mau, sợ cảnh sát nghe thấy tiếng súng đến bắt người. Ông ta từng làm chuyện có lỗi với Vi Vi, lần này thể nào làm hại Vi Vi nữa.

      Thấy hình như Lăng Vi nghe được lời ông , Lăng Văn Thiên lại khẽ kêu tiếng: “Vi Vi, con tin ba , ba hại con đâu.”

      Những tên thuộc hạ mà Tống Thu Minh mang đến đều dại ra, khẩu súng của lão đại bọn họ chỉ dùng để hù dọa người khác thôi, trước giờ cũng chưa từng bắn trúng ai. Mà người phụ nữ này. Vậy mà cũng có khẩu súng. Vào lúc lão đại và ta giằng co, bọn họ nhìn thấy ngắm chuẩn vị trí, vậy mà lại ra tay , đáng sợ quá, người phụ nữ xinh đẹp cầm súng giết người, là đáng sợ quá.

      “Bây giờ có cần tôi báo cảnh sát ?” Lăng Vi thổi thổi miệng khẩu súng, bỏ khẩu súng trở vào trong túi. Cúi đầu nhìn Tống Thu Minh phí sức với lấy khẩu súng ông ta làm rơi mặt đất. Lăng Vi khom người nhặt lên trước.

      “Ông muốn hả? Muốn ông chứ, ông sao tôi biết ông có muốn hay ?” Câu này đủ khiến cho người khác tức bể phổi rồi, Lăng Vi lại bồi thêm câu: “Ông nên xuống lỗ rồi đó, thế mới là cống hiến tốt nhất cho tổ quốc nha.”

      Hơi thở của Tống Thu Minh còn chưa kéo lên, bị tức đến ngất rồi. Tay vừa buông lỏng ra, có thể nhìn thấy ngay lỗ thủng chảy máu ở bụng ông ta.

      Lý Mai lấy khăn quàng cổ của mình xuống, ấn lên đùi Từ Văn Mậu. Chẳng mấy chốc, chiếc khăn quàng cổ kia thấm đẫm máu, chỉ mấy phút ngắn ngủi. Bà ta khóc đến khàn cả giọng. Nhìn đứa con trai ngất xỉu, mất ý thức, Lý Mai đứng lên, đến trước mặt Lăng Vi, quỳ xuống.

      “Vi Vi. Cứu Văn Mậu . Hu hu hu hu, cầu xin mà, tôi dập đầu với , cầu xin cứu Văn Mậu với, sau này tôi có ý xấu gì với nữa đâu, muốn chém muốn giết gì cũng được, tôi mặc cho xử lý, hãy cứu Văn Mậu trước , hu hu hu hu, nếu như nó sống được, tôi cũng theo, chúng tôi sai rồi, sai rồi, cứu nó , tôi dập đầu với này.” Lý Mai dập đầu rất mạnh, đợi Lăng Vi khom người đỡ bà ta dậy, dập đến muốn bể đầu.

      Đây mới là tình thân máu mủ, cha mẹ ruột có thể dùng tính mạng của mình để đổi lại sinh mạng cho con cái. Lăng Vi có chút xúc động, lên tiếng: “Đỡ lên giường , tôi băng bó cho ta.” Người học y là để cứu người, tuy hận Từ Văn Mậu và cái nhà này, nhưng cũng làm được chuyện thấy chết cứu.

      Xoay người lại nhìn mấy gã đàn ông cao to ngây dại, Lăng Vi lạnh lùng : “Đặt ông ta nằm ngang luôn , rắc bột thuốc này lên chỗ vết
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84 (2)

      Editor: miemei

      Tổng bệnh viện Xích Viêm

      “Sở Phong, cậu đừng động đậy, để tôi xem thử rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu người trước .” Mộ Bạch đứng bên cửa sổ nhìn lên sân thượng ở ngoài, tầng thượng của bệnh viện được thiết kế làm cho người ta thoải mái, kiểu thiết kế này có lợi cũng có hại. Từ chỗ cửa sổ sát đất bằng hai lớp thủy tinh công nghiệp ở sân thượng, có thể vào căn phòng ở tầng thượng, đây cũng là chỗ để cho người có ý đồ xấu thừa cơ hội.

      Mộ Bạch cầm súng nhìn đám người mặc đồ được chế tạo đặc biệt ở sân thượng, từ từ đến gần căn phòng ta và Sở Phong ở bên trong, ngoài hành lang cũng vang lên tiếng súng.

      “Lão Đại biết chưa?” Sở Phong cầm súng ngồi dựa vào đầu giường.

      Mộ Bạch gật đầu, nghiêng tai lắng nghe, cảm nhận được người tầng thượng càng ngày càng đến gần, giơ súng lên, bắn ngay vào chỗ nào đó, sau khi bóp cò, tiếng kêu đau vang lên, bắn trúng rồi!

      biết là do phòng thủ có vấn đề hay là trong nội bộ có gián điệp, tiếng súng ngoài hành lang ngày càng lớn, trái tim của Mộ Bạch cũng đập thình thịch, thình thịch, ta muốn bị bao vây như là bánh kẹp thịt ở trong này với Sở Phong đâu. Nhưng mọi chuyện cứ luôn như ý muốn, ta chạy đến cửa, nhìn xuyên qua tấm cửa thủy tinh, thấy có mấy em ngã trong vũng máu, vài tên cầm súng đến gần căn phòng của bọn họ.

      Sở Phong dựa vào đầu giường có chút sốt ruột, ta sợ chết, chủ yếu là lo lắng đám người lai lịch này mang họ để uy hiếp Lão Đại.

      “Khi nào Lão Đại tới?” Sở Phong lại hỏi.

      Mộ Bạch nhếch nhếch khóe miệng, muốn chuyện, hai tiếng súng vang lên ở ngoài cửa sổ trả lời trước rồi.

      “Người trong phòng nghe đây, chúng tôi chỉ muốn mời các người chuyến, đừng phản kháng vô ích, cần trông mong đợi người khác đến trợ giúp nữa, trừ khi các người muốn chết.” giọng đặc biệt thô lỗ vang lên ở bên ngoài.

      Mộ Bạch kiểm tra cánh cửa, tạm thời an toàn. ta chạy chậm đến trước cửa sổ, nhìn thấy tấm thủy tinh sân thượng bị đập bể, cánh cửa thủy tinh khác bị phá thành hai cái lỗ.

      “Chúng ta xông ra ngoài từ đường hành lang, bọn chúng đông lắm, tôi che chắn cho cậu.” Mộ Bạch đỡ Sở Phong lên, di chuyển về phía cửa, gần đây bọn họ sắp xếp người phòng thủ trong và ngoài bệnh viện cũng ít, hôm nay lại bị đột kích, có chút dám tin.

      Chân của Sở Phong vẫn chưa thể đứng quá lâu, ta dựa vào tường, đặt trọng lượng cơ thể lên bức tường, vỗ vai Mộ Bạch: “Lúc mở cửa ra, cậu đừng ra tay trước, xem bên ngoài có bao nhiêu người, chúng ta hành động tùy tình hình.”

      Người tầng thượng công phá tuyến phòng thủ thứ nhất, mắt thấy sắp tới trước cửa sổ của căn phòng này rồi.

      Mộ Bạch gật đầu, sau khi mở cửa ra, ném cái áo ra ngoài, tiếng súng ngoài hành lang ngừng vang lên, ta thò nửa cái đầu ra, phát có bốn, năm người, ngoắc tay với Sở Phong cái, hai người dời bước đến khung cửa.

      Mộ Bạch giơ súng bắn phát, tên ngã xuống, những tên khác đều nấp vào, xả súng về phía bên này. là đủ rồi đấy, Mộ Bạch phát mấy người này là đám người lần trước, chắc chắn là bang Đầu Ưng, sai được. Có mặc đồ ngụy trang thế nào nữa, vũ khí còn có thể đổi được sao? Qua lần này, xem ta có đem người san bằng tổng bộ của bang Đầu Ưng hay , nổ tan tành cái ổ chó của Ưng lão đại bọn chúng.

      May mà chỗ gia định Viêm Bá Nghị ăn cơm rất gần tổng bệnh viện Xích Viêm, Viêm Bá Nghị đến bên ngoài bệnh viện, lặng lẽ giải quyết hai tên canh gác, rồi trực tiếp mang Lăng Vi vào thang máy.

      hiểu, bệnh viện lớn thế này, biết bao nhiêu em trong bang Xích Viêm như vậy, sao lại để cho người khác xông vào
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84 (2)

      Editor: miemei

      Tổng bệnh viện Xích Viêm

      “Sở Phong, cậu đừng động đậy, để tôi xem thử rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu người trước .” Mộ Bạch đứng bên cửa sổ nhìn lên sân thượng ở ngoài, tầng thượng của bệnh viện được thiết kế làm cho người ta thoải mái, kiểu thiết kế này có lợi cũng có hại. Từ chỗ cửa sổ sát đất bằng hai lớp thủy tinh công nghiệp ở sân thượng, có thể vào căn phòng ở tầng thượng, đây cũng là chỗ để cho người có ý đồ xấu thừa cơ hội.

      Mộ Bạch cầm súng nhìn đám người mặc đồ được chế tạo đặc biệt ở sân thượng, từ từ đến gần căn phòng ta và Sở Phong ở bên trong, ngoài hành lang cũng vang lên tiếng súng.

      “Lão Đại biết chưa?” Sở Phong cầm súng ngồi dựa vào đầu giường.

      Mộ Bạch gật đầu, nghiêng tai lắng nghe, cảm nhận được người tầng thượng càng ngày càng đến gần, giơ súng lên, bắn ngay vào chỗ nào đó, sau khi bóp cò, tiếng kêu đau vang lên, bắn trúng rồi!

      biết là do phòng thủ có vấn đề hay là trong nội bộ có gián điệp, tiếng súng ngoài hành lang ngày càng lớn, trái tim của Mộ Bạch cũng đập thình thịch, thình thịch, ta muốn bị bao vây như là bánh kẹp thịt ở trong này với Sở Phong đâu. Nhưng mọi chuyện cứ luôn như ý muốn, ta chạy đến cửa, nhìn xuyên qua tấm cửa thủy tinh, thấy có mấy em ngã trong vũng máu, vài tên cầm súng đến gần căn phòng của bọn họ.

      Sở Phong dựa vào đầu giường có chút sốt ruột, ta sợ chết, chủ yếu là lo lắng đám người lai lịch này mang họ để uy hiếp Lão Đại.

      “Khi nào Lão Đại tới?” Sở Phong lại hỏi.

      Mộ Bạch nhếch nhếch khóe miệng, muốn chuyện, hai tiếng súng vang lên ở ngoài cửa sổ trả lời trước rồi.

      “Người trong phòng nghe đây, chúng tôi chỉ muốn mời các người chuyến, đừng phản kháng vô ích, cần trông mong đợi người khác đến trợ giúp nữa, trừ khi các người muốn chết.” giọng đặc biệt thô lỗ vang lên ở bên ngoài.

      Mộ Bạch kiểm tra cánh cửa, tạm thời an toàn. ta chạy chậm đến trước cửa sổ, nhìn thấy tấm thủy tinh sân thượng bị đập bể, cánh cửa thủy tinh khác bị phá thành hai cái lỗ.

      “Chúng ta xông ra ngoài từ đường hành lang, bọn chúng đông lắm, tôi che chắn cho cậu.” Mộ Bạch đỡ Sở Phong lên, di chuyển về phía cửa, gần đây bọn họ sắp xếp người phòng thủ trong và ngoài bệnh viện cũng ít, hôm nay lại bị đột kích, có chút dám tin.

      Chân của Sở Phong vẫn chưa thể đứng quá lâu, ta dựa vào tường, đặt trọng lượng cơ thể lên bức tường, vỗ vai Mộ Bạch: “Lúc mở cửa ra, cậu đừng ra tay trước, xem bên ngoài có bao nhiêu người, chúng ta hành động tùy tình hình.”

      Người tầng thượng công phá tuyến phòng thủ thứ nhất, mắt thấy sắp tới trước cửa sổ của căn phòng này rồi.

      Mộ Bạch gật đầu, sau khi mở cửa ra, ném cái áo ra ngoài, tiếng súng ngoài hành lang ngừng vang lên, ta thò nửa cái đầu ra, phát có bốn, năm người, ngoắc tay với Sở Phong cái, hai người dời bước đến khung cửa.

      Mộ Bạch giơ súng bắn phát, tên ngã xuống, những tên khác đều nấp vào, xả súng về phía bên này. là đủ rồi đấy, Mộ Bạch phát mấy người này là đám người lần trước, chắc chắn là bang Đầu Ưng, sai được. Có mặc đồ ngụy trang thế nào nữa, vũ khí còn có thể đổi được sao? Qua lần này, xem ta có đem người san bằng tổng bộ của bang Đầu Ưng hay , nổ tan tành cái ổ chó của Ưng lão đại bọn chúng.

      May mà chỗ gia định Viêm Bá Nghị ăn cơm rất gần tổng bệnh viện Xích Viêm, Viêm Bá Nghị đến bên ngoài bệnh viện, lặng lẽ giải quyết hai tên canh gác, rồi trực tiếp mang Lăng Vi vào thang máy.

      hiểu, bệnh viện lớn thế này, biết bao nhiêu em trong bang Xích Viêm như vậy, sao lại để cho người khác xông vào
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :