1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70 (3)

      Ngay lúc sắp ngã xuống, được bàn tay dịu dàng kéo vào lòng.

      Tiếng loảng xoảng vang dội trong căn hộ của Vưu Na, tiếng thủy tin vỡ vụn, xen lẫn tiếng chửi rủa, đứng trong sân có thể nghe thấy ràng.

      “Bây giờ lập tức bỏ chạy, nếu như bị phát , bị tiêu diệt hết.” Vưu Na nghiến răng, câu.

      Chết tiệt, lại thất bại rồi, Lăng Vi sắp bị đưa ngay rồi, cách Viêm Bá Nghị xa, tốt biết mấy, ta có thể đến bên cạnh Viêm Bá Nghị rồi. Nhưng tại sao chứ, tại sao lại được cứu ? Là vận may của Lăng Vi quá tốt, hay là mình quá xui xẻo.

      Đạp lên đống bừa bộn đầy đất, Vưu Na cầm lấy áo khoác, mặc vào rồi ra ngoài. Đợi đến khi ta lái xe đến quán bar Lạc Sào, trời tối.

      Thực nhịn được nỗi căm phẫn trong lòng nữa, Vưu Na nốc hết mấy ly rượu, mới miễn cưỡng đè xuống nỗi oán hận trong lòng.

      ta nghĩ rằng kế hoạch của ta chê vào đâu được, thiết kế cho Ưng Lão Tam đưa đến địa bàn của bang Đầu Ưng, lại cho đám người khác lặng lẽ bắt Lăng Vi . Như vậy, cho dù Viêm Bá Nghị có điều tra được chỗ Lăng Vi bị giam, cũng phải đàm phán với bang Đầu Ưng lúc, được đánh nhau trận, vậy ta có thời gian đưa Lăng Vi ra khỏi thành phố Liêu.

      Bây giờ kế hoạch phá sản rồi, ta đưa Lăng Vi được. Bưng ly rượu lên, nốc ừng ực ly lại ly.

      Mấy gã độc thân ở quầy bar, thấy có người đẹp thuộc dạng ngực to uống rượu mãnh liệt như vậy, nổi hứng lên, rối rít vây quanh.

      “Người đẹp, đêm đến về nhà có sợ , có cần trai đây đưa em về ?” trong số đàn ông đó đến gần .

      Vưu Na nghiêng đầu nhìn cái, cười lạnh. “Thêm chai nữa.” Vẫy vẫy tay với bartender, chỉ vào chai rượu trống , ra lệnh.

      Bartender kia thấy Vưu Na ăn mặc đẹp đẽ, chỉ có mình, có chút muốn lấy rượu. Thường với những người khách như thế, bọn họ để cho uống nhiều, sợ quán bar dây vào phiền phức cần thiết.

      Vưu Na lại hét lên. Bình thường ta vốn tùy ý, uống mấy ly cả người nóng lên, cởi áo khoác ra.

      Bartender nhìn qua, người phụ nữ trước mặt uống nhiều quá rồi, vội gọi quản lý đến. Lúc này những người đàn ông bên cạnh Vưu Na lại tụ tập lại.

      Vưu Na ngoắc ngoắc ngón tay với trong số đó, tên kia lên trước muốn sờ chỗ nào đó của Vưu Na, Vưu Na mỉm cười, chợt giơ tay tát ta cái mạnh.

      Gã đàn ông bị đánh bỗng chốc tức giận lên, muốn lên sàm sỡ, kết quả chiếm được lợi gì, còn bị tát cái, có ai mà nổi giận chứ.

      Sở Dụ vốn vừa tắm rửa xong, muốn uống chút rượu đỏ, đọc sách chút rồi ngủ. Vừa nhận được điện thoại của quản lí quán bar vội vàng mặc đồ rồi xuống lầu, lo lắng yên mà chạy tới. Vừa vào quán bar, bị mùi thuốc lá rẻ tiền xộc lên làm cho ho khan.

      “Ngài tới rồi à, bạn của ngài ở trong phòng bao.” Quản lý quán bar thấy người đến đón Vưu Na, lập tức lên đón tiếp.

      Sở Dụ gật đầu, mặt cảm xúc theo quản lý quán bar vào phòng bao.

      Vừa vào, thấy Vưu Na hơi rượu ngút trời ngả nghiêng dựa vào ghế sô pha, áo khoác người còn nữa, ngay cả váy áo cũng nhăn nhúm, trong thời gian này xảy ra chuyện gì rồi.

      qua đó, Sở Dụ giơ tay đẩy đẩy Vưu Na, muốn kêu ta đứng dậy. “Tỉnh dậy coi, giật kinh phong gì vậy, thế mà lại chạy đến quán bar uống rượu.”

      Vưu Na hề nhúc nhích, thở phì phì ngủ say. tại chính là hiệu quả mà ta muốn có, có thể cần phải suy nghĩ gì cả, ngủ đến mức người khác kêu cũng dậy được.

      Sở Dụ che mũi, ngồi bên cạnh Vưu Na, ta thường đến những chỗ như quán bar. Đúng là có chút chịu nổi.

      Có lẽ, bây giờ Lăng Vi chẳng còn quan tâm điều tra xem rốt cuộc ai là người bắt cóc mình, nhưng sớm muộn gì cũng biết được thôi. Người mà muốn tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra được.

      Sau khi Viêm Bá Nghị chuyển tiền cho người thần bí kia, nhận được tin Lăng Vi bị bắt đâu. ngờ vừa chạy tới thấy Lăng Vi sắp bị người ta đẩy lên máy bay đưa , rời khỏi thành phố Liêu. Thế này là muốn chia cắt và Lăng Vi ư, làm sao có thể được chứ. Nghĩ đến suýt nữa người phụ nữ này lại rời khỏi mình, cánh tay Viêm Bá Nghị siết chặt lại chút.

      Lăng Vi bị ôm lấy nghĩ rằng Viêm Bá Nghị vẫn còn sợ hãi, vội an ủi : “Em sao, đừng lo, đấy.”

      Viêm Bá Nghị nặng nề gật đầu cái.

      Lăng Dịch Sâm đứng ở bên, kéo Lăng Vi, yên lặng nhìn daddy và mami ôm nhau, tuy có chút được tự nhiên lắm, nhưng cậu nhủ thầm trong lòng mình, sau này phải tập quen dần. Vốn muốn quấy rầy bầu khí trong căn phòng này, cậu cũng xoay người chạy đến góc tiếp tục chơi máy game cầm tay. Nhưng lúc này, cái bụng lại hát lên bài vườn nhà trống.

      Lăng Vi và Viêm Bá Nghị nghe thấy tiếng động nhìn nhau, Lăng Vi mất tự nhiên cười cái, Viêm Bá Nghị vẫn thản nhiên như thế. mỉm cười với Lăng Dịch Sâm, vươn tay ra: “Con trai, đến đây với daddy nào, chút nữa dắt con ăn bữa hoành tráng nhé.”

      Lăng Dịch Sâm nhìn Lăng Vi, phát hình như mami mắc cỡ, cậu vui vẻ kêu lên: “Tốt quá, tốt quá, vậy mau mau xuất phát .”

      Đợi đến khi Viêm Bá Nghị
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71 – Mami, tối qua daddy hôn trộm mẹ đó.

      Bắt cóc Lăng Vi là , muốn thả Lăng Vi cũng là . Lý Canh là hợp thể mâu thuẫn, hận Lăng Vi nhưng làm được chuyện quyết tuyệt tổn hại đến , hận Vưu Na, nhưng lại thể làm gì. Cuối cùng, do dự rất lâu, mới gọi điện cho Viêm Bá Nghị, đòi năm triệu, cũng đưa cho địa chỉ Lăng Vi bị nhốt. nghĩ, nếu có thể cứu con về, mang con rời xa quê hương, bao giờ quay về thành phố Liêu nữa.

      vào căn phòng Vưu Na vừa ở, có gì khác thường, nhìn căn phòng gọn gàng sạch , giống như chưa từng có người ở vậy, lục soát bên trong lẫn bên ngoài căn phòng lần, tìm được gì cả, lúc này mới lặng lẽ xuống lầu, rời khỏi khách sạn.

      biết vì sao Vưu Na hận Lăng Vi như thế, dường như nỗi hận đó xen lẫn quá nhiều ghen ghét và điên cuồng.

      Hôm qua trải qua nhiều chuyện như thế, buổi tối Lăng Vi ngủ rất ngon. Viêm Bá Nghị vỗ lên Lăng Dịch Sâm thở phì phò ngủ say, nhìn Lăng Vi vừa xoay người qua.

      “Tỉnh rồi à?”

      Lăng Vi gật đầu, đột nhiên có chút hối hận, tối qua lại quên mất châm cứu cho Viêm Bá Nghị rồi. Hôm qua, khi thấy Viêm Bá Nghị đến cứu mình, cảm động đến rối tinh rối mù. Còn thiếu chút nữa nhịn được mà hết những chuyện mình trải qua mấy năm nay, thân phận của mình cho Viêm Bá Nghị biết, may mà Từ Niệm Niệm gọi điện đến, những lời sắp ra lại nuốt vào. Nghĩ lại, qua thời gian nữa , ngày tháng còn dài mà.

      Viêm Bá Nghị vươn tay sờ vầng trán láng mịn của Lăng Vi, tối qua bọn họ ăn nhà hàng tư gia chuyên món Trung, lúc về sau nửa đêm rồi, thằng nhóc Dịch Dịch này thuận lợi chắn giữa và Vi Vi, làm cho dở khóc dở cười. Có được cơ hội tốt, lại bị nhóc con này…… Haiz, là thằng nhóc xấu xa mà.

      Dường như cảm nhận được daddy nhà mình mắng cậu trong lòng, Dịch Dịch chợt tỉnh lại. Cậu tốn sức mở mắt ra, nhìn sang daddy, phát ba nhìn chằm chằm mami, cái tay còn vượt qua khoảng người cậu, sờ trán của mami.

      “Khụ khụ, ngại quá, con cản trở rồi, con nghĩ tối nay vẫn nên về nhà daddy , ở đó có phòng riêng của con.” Lăng Dịch Sâm dụi dụi mắt .

      Lăng Vi vốn hơi ngượng ngùng, sau khi nhìn nhau với Viêm Bá Nghị cái, xoay người qua. Viêm Bá Nghị bật cười: “Dịch Dịch, ở đây cũng có phòng của con mà, tối qua là con nhảy lên đây nha.”

      Nghe daddy vậy, Lăng Dịch Sâm trừng lớn đôi mắt, há miệng, hình như có chút kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ cười xấu xa của daddy, mới bất mãn lẩm bẩm: “Xem ra là daddy cảm thấy con trai cưng của ba biết nhìn rồi, là ai , Dịch Dịch đến ngủ chung với daddy mami nhỉ, bây giờ lại nhận nợ, daddy, ba chính là người nuốt lời, hừ, mami cũng là kẻ xấu.” Viêm Bá Nghị xong, Lăng Dịch Sâm cũng quên kéo Lăng Vi vào chung luôn.

      Lăng Vi ngồi dậy, nghiến răng : “Lăng Dịch Sâm, cho con thời gian 5 phút, tự mặc quần áo cho xong rồi xuống giường, sáng nay mẹ tự tay nấu ăn cho con!”

      Nghe thấy Lăng Vi muốn tự tay xuống bếp, Viêm Bá Nghị rất hưng phấn, lần trước ăn qua bữa sáng Vi Vi làm, cảm thấy cũng tồi.

      Cục cưng họ Lăng bị dọa rồi, mami muốn trừng phạt cậu sao, thế mà lại tự tay xuống bếp, nghĩ đến thấy khó ăn rồi, hu hu. Nhìn sang daddy cầu cứu, phát ánh mắt của ba sánh lấp lánh, vẻ mặt như rất mong chờ, Lăng Dịch Sâm nhảy bật lên, bắt đầu mặc quần áo, trong lòng nghĩ nhân lúc mami chưa làm xong, cậu nhất định phải chạy .

      Nhìn ra suy nghĩ của Lăng Dịch Sâm, Lăng Vi hừ lạnh tiếng: “Căn hộ cũng chúng ta thể so với nhà của daddy con đâu, ở đây ai trông chừng, con cẩn thận bị bắt đấy, đến lúc đó mami cũng cứu con được đâu.”

      Ặc, mặt Lăng Dịch Sâm đầy màu sắc, xoa bụng : “Mami, con, con đâu phải muốn bỏ chạy, con muốn phòng vệ sinh ị ị thôi.” Cái đầu xoay chuyển nhanh ghê, thấy khóe miệng Lăng Vi nhếch lên, Lăng Dịch Sâm mặc quần áo xong vắt chân lên chạy.

      Lúc này Viêm Bá Nghị mới : “Cái gì mà nhà chứ, chẳng lẽ nhà phải nhà em à?”

      Nghe ra Viêm Bá Nghị có chút bất mãn, Lăng Vi mím môi gì, trong lòng lại đáp: “Nhà của cũng phải là nhà của tôi!”

      Trải qua chuyện bị Tống Thu Minh kiềm kẹp, bị bắt cóc hôm qua, Viêm Bá Nghị cảm thấy, Vi Vi hẳn là nhìn thấy tấm lòng chân thành của , nhưng tại sao, trái tim của Lăng Vi lại khó vào như vậy chứ?

      Lúc ăn sáng, chắc là quảng thời gian khó khăn nhất của Lăng Dịch Sâm. Cậu lựa ra cải xanh,
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72 – Mami, nhanh , cục cưng sợ đau, mẹ đánh nhanh .

      “Tổng giám đốc Lăng, tôi muốn thương lượng với chị chút chuyện.” Giám đốc Trương nơm nớp lo sợ đứng giữa phòng làm việc, cúi đầu xuống y như cậu học sinh bị răn dạy vậy.

      Lăng Vi cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng ưng bộ dạng này của giám đốc Trương nha. Lăng Vi bưng ly trà lên uống ngụm để thông cổ họng, hỏi: “ muốn thương lượng chuyện gì?” Cái mặt đầy vết thương, là vừa xấu lại vừa buồn cười, ngược lại hề thấy có vẻ gì đáng thương cả.

      Ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vi cái, giám đốc Trương lại cúi đầu xuống, dường như bỗng dưng thấy sợ hãi vậy, : “Tôi cũng mới biết chị là bạn học của Xảo Nhi, chị có thể giúp tôi khuyên ấy, đừng gây chuyện dứt nữa được , tôi thực chịu đựng nổi nữa rồi.”

      Cái tên này, ra là đến đây để chuyện đó. Bây giờ sợ Vương Xảo bạo lực gia đình rồi à? Vậy sao trước kia lại chịu nhẫn nhịn chút chứ, nhất định muốn ngoại tình với thư ký trong công ty, còn bị phát nữa. Công việc của mình cũng sắp giữ được rồi, còn muốn bảo giúp với Vương Xảo nữa chứ? là nực cười mà.

      Lăng Vi đảo mắt vòng quanh, giọng cứng rắn : “ sai, vợ của với tôi từng là bạn học. Nhưng cảm thấy tôi vì mối quan hệ bàn học cũ này, mà đỡ giúp ? Giám đốc Trương, làm thế nào để ngồi lên ghế giám đốc này vậy? có đầu óc vậy mà còn có thể lăn lộn làm quan nữa, ha ha, tôi có chút hiểu, mời trả lời cho.”

      Giám đốc Trương nào ngờ đột nhiên Lăng Vi lại làm khó dễ. Ý kiến đến phòng làm việc của tổng giám đốc là do đồng nghiệp đề nghị, mà cái chức vụ này ấy à, bị Lăng Vi hỏi như thế, ta càng hoảng hốt run sợ. Đây là do bỏ tiền mua từ phó tổng giám đốc Lưu.

      Nếu phải vì ngủ với thư ký của phó tổng giám đốc Lưu, 1 nữ 2 nam, phó tổng giám đốc Lưu cũng bỏ mặc , là có nỗi khổ mà khó !

      Nhìn thấy bàn tay căng thẳng đến run rẩy của giám đốc Trương, Lăng Vi kiên trì hỏi tiếp: “ vẫn là thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty thôi.” muốn chuyện với người đàn ông nhu nhược này. Vương Xảo gả cho người đàn ông này, cũng là xứng đôi đấy. người phụ nữ hung hãn, tìm gã đàn ông yếu đuối, dễ bắt nạt, hài hòa biết mấy.

      “Tổng giám đốc Lăng, thể sa thải tôi được, bây giờ tôi có đường lui rồi, trong nhà, Xảo Nhi ép bức rất căng, nếu tôi làm còn chỗ để trốn nữa. Tổng giám đốc Lăng, tôi cầu xin chị đấy, cho tôi thêm cơ hội .” Mặt giám đốc Trương như khóc tang, khom người xuống, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt Lăng Vi.

      Lăng Vi muốn nhìn thấy giám đốc Trương nữa, sao cảm thấy dạo này mình tiếp xúc với những người đầu óc ngu ngốc hơi nhiều, chỉ số thông minh cũng bị ảnh hưởng luôn rồi.

      Lúc này, ngoài cửa có tiếng trẻ con chen vào: “Ông muốn quỳ lạy Vi Vi hả? Tôi khuyên ông đừng nha, ông cần phải mua thêm mấy kí trí thông minh đấy, biết ?”

      Nhìn Lăng Dịch Sâm cầm cây kem to vào, Lăng Vi càng hết nổi. Cậu nhóc nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của mami, rất hài lòng mà bật cười.

      Vốn muốn nhào vào lòng mami, nhớ đến trong phòng còn có người vẫn chưa , Lăng Dịch Sâm lại cắn miếng kem to, nhồm nhoàm : “Ơ, sao ông còn chưa nữa thế? Vi Vi là lão đại, Vi Vi cho ông đến làm việc nữa ông đừng đến nữa.”

      Lời trẻ con kiêng kỵ, lời trẻ con kiêng kị, nhưng mấy kí trí thông minh nên bồi bổ lại đấy. Lúc họp lớp, đề nghị với Vương Xảo, cả hai vợ chồng ta nên bồi bổ chung với nhau, khụ khụ.

      Giám đốc Trương thấy cậu nhóc nghênh ngang vào, còn thân thiết gọi tổng giám đốc là Vi Vi, nghĩ đến tin tức được đồn trong công ty, lẽ nào đứa bé này là con trai của tổng giám đốc Lăng ư?

      Ôm thái độ thăm dò, giám đốc Trương đứng thẳng người lên, cất hết mọi biểu cảm , chỉ đứng trơ ra nhìn Lăng Vi, mở miệng hỏi: “ ra lời đồn của mấy đồng nghiệp phải giả, tổng giám đốc Lăng có con trai, nếu như chị có thể giữ tôi lại, tôi nhất định ……”

      Chao ôi, bắt đầu uy hiếp rồi à? Lăng Vi
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73 – mưu của bang Đầu Ưng, Sở Phong nhẫn nhịn

      Sau khi Lăng Vi dắt Lăng Dịch Sâm vào thang máy, cậu nhóc cứ dựa vào người chịu xuống. Chờ đến khi ra khỏi thang máy, vẫn níu chặt cổ . Lăng Vi biết Lăng Dịch Sâm nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, vẫn còn chút sợ hãi, vỗ lên lưng con trai để an ủi.

      Trông thấy Viêm Bá Nghị đứng ngoài xe chờ hai mẹ con , trong lòng Lăng Vi chợt có cảm giác hạnh phúc như đổ đầy mật ngọt. Thực ra phải thích Viêm Bá Nghị. Chỉ là chưa đến mức thôi.

      Có lẽ vẫn chưa hiểu được là gì, đối với , chữ này, nặng nề quá. vẫn luôn nhớ đến gia đình đổ vỡ kia của , biết bây giờ Lăng Văn Thiên thế nào rồi.

      Sau khi ăn cơm xong, Lăng Vi vừa về đến phòng làm việc thấy Ngô Mỹ Mỹ đứng ở đó chờ rồi. mở cửa vào phòng làm việc, lấy túi xách rồi dắt Ngô Mỹ Mỹ đến xưởng gia công.

      Xưởng gia công của công ty lớn lắm, nhưng máy móc chuẩn bị rất đầy đủ. Đoán chừng cũng là do trợ lý mua về, đều là thứ thích dùng.

      “Tổng giám đốc Lăng, Cartier muốn bản thiết kế đá quý kim cương mang phong cách Trung Quốc, cái của chúng ta là ngọc phỉ thúy, có được thế?” Ngô Mỹ Mỹ nhìn Lăng Vi cắt khối phỉ thúy màu xanh ngọc bích cách thành thạo, lo lắng hỏi.

      Lăng Vi để các góc cạnh bỏ sang bên, đeo đồ bảo hộ vào rồi lại tiếp tục bắt đầu tách ra. bao lâu sau, cắt ra khối phỉ thúy to bằng nắm tay.

      Ngô Mỹ Mỹ chỉ ngơ ngác đứng bên, chớp mắt nhìn Lăng Vi thao tác. ấy là nhà thiết kế, chuyện gia công này phải là phạm vi mà ấy nên quan tâm, nên ấy rất ít khi đến xưởng gia công để xem, chỉ bảo đồng nghiệp đưa thành phẩm đến lầu công ty xem xét thôi.

      Lăng Vi nhìn ra chỗ khó hiểu của Ngô Mỹ Mỹ, vừa thao tác, vừa : “Giống như nhà thiết kế thời trang vậy, sau khi họ vẽ bản thiết kế giấy xong, cắt vải, đo lường, nắm chắc từng bước , sau đó làm thành thành phẩm. Thực ra nhà thiết kế châu báu cũng như thế, chỉ thiết kế mà tự mình động tay làm ra, thể tính là nhà thiết kế châu báu chân chính. có thể làm. Nhưng phải biết. Đây chính là chỗ chênh lệch giữa các nhà thiết kế châu báu.”

      Nghe Lăng Vi , Ngô Mỹ Mỹ cảm thấy kính nể. phải ấy biết có nhà thiết kế châu báu tham dự tất cả quá trình mài đá, điêu khắc. Chỉ là ngờ, nhà thiết kế nổi danh như Monica, vậy mà lại tự mình chọn vật liệu, mài giũa. cần người bên cạnh, mình có thể làm tốt mọi chuyện. Thế này mới là nhà thiết kế bậc thầy!

      Sau tiếng mấy đồng hồ, Lăng Vi đến trước cửa sổ, giơ khối phỉ thúy mới mài giũa xong lên, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có thể thấy được vùng trong suốt ở trung tâm khối phỉ thúy. hài lòng mỉm cười. Lấy cái hộp chuẩn bị sẵn, đặt vào, kêu Ngô Mỹ Mỹ tiếng, rồi ra xưởng gia công.

      Lăng Vi định đem phỉ thúy về tự điêu khắc, tuy tin tưởng ánh mắt chọn người của trợ lý, nhưng đối với năng lực của nhân viên trong công ty, vẫn có chút nghi ngờ. Cuộc cạnh tranh đấu thầu lần này, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng, dốc hết sức mới có thể đứng đầu được.

      Vừa về đến công ty, nghe thấy tiếng người huyên náo, giống như cái chợ vậy. Ngô Mỹ Mỹ mở cửa vào trước, Lăng Vi phía sau.

      Vừa vào cửa chính, Ngô Mỹ Mỹ bị người ta hắt ly nước nóng, may mà ấy tránh nhanh, chỉ bị bỏng chỗ cánh tay, có gì đáng ngại.

      “Con điếm này, mày , rốt cuộc mày quyến rũ chồng tao thế nào, lại làm cho mất hồn mất vía, ngay cả làm cũng .”

      Vương Xảo, là tiếng của Vương Xảo. Lăng Vi đến bên cạnh Ngô Mỹ Mỹ, cúi đầu nhìn vết bỏng của ấy cái, lấy hộp thuốc thoa từ trong túi ra, đặt vào tay ấy.

      “Vương Xảo, có phải tìm nhầm người rồi ?” Lăng Vi nhịn xuống cơn tức muốn bùng nổ, nhìn Vương Xảo cầm cái ly thủy tinh, vô cùng ngang ngược chỉ vào Ngô Mỹ Mỹ.

      Xem ra giám đốc Trương về nhà rồi, dám ra chuyện bị sa thải, khiến cho Vương Xảo lại hiểu lầm.

      Vương Xảo vừa thấy Lăng Vi xuất , lập tức đổi sang gương mặt cười. Giọng điệu cũng hơn nhiều, ta xin lỗi nhìn Ngô Mỹ Mỹ: “Ngại quá, tôi biết đó là nước nóng.” Vương Xảo vừa vào công ty,
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74 – Thân phận của Quái Y, ra là em!

      Về đến tổng bộ bang Xích Viêm, Viêm Bá Nghị vẫn cứ cảm thấy yên lòng, lấy di động ra gọi điện cho Mộ Bạch, muốn hỏi về tình trạng của Sở Phong, tính ra cũng lâu gặp rồi, buổi tối có thể cùng ăn cơm tụ họp chút.

      Trước khi Mộ Bạch vào phòng thí nghiệm phối thuốc chỉnh di động sang chế độ im lặng, lúc phối thuốc sợ nhất là bị người khác quấy nhiễu. Vậy nên, trong quá trình ta phối thuốc, di động được đặt trong tủ khử trùng vang lên hai lần rồi.

      Càng nghĩ càng thấy yên, tức Viêm Bá Nghị quyết định đến bệnh viện tổng của Xích Viêm chuyến, vòng qua hành lang, vào phòng ngủ với Lăng Vi tiếng trước , Lăng Vi chỉ gật đầu cái, bảo đường cẩn thận. Bạn Lăng Dịch Sâm nhất định muốn theo, rất là nhớ chú khờ khạo, còn có chú kỳ lạ mặt trắng kia nữa.

      “Daddy, ba nhanh quá, con theo kịp.” Lăng Dịch Sâm được dắt chu miệng lên , đôi chân ngắn nhắn của cậu sánh được với đôi chân to dài của daddy nha.

      Viêm Bá Nghị khom người bế Lăng Dịch Sâm lên, bước càng nhanh hơn.

      Mộ Bạch ra khỏi phòng thí nghiệm cũng để ý đến di động. ta cũng chưa từng nghĩ tới Lão Đại qua đây vào lúc này. Bây giờ ta đắp thuốc lên chỗ Sở Phong bị dao đâm, nhìn gương mặt Sở Phong đau đớn đến xoắn cả lại, ánh mắt của Mộ Bạch cũng trầm xuống mấy phần.

      Nghe thấy dường như thuộc hạ chào hỏi ai đó, Mộ Bạch vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Viêm Bá Nghị vào. Thoáng chốc ta sửng sốt, sao Lão Đại lại đến đây?

      Gương mặt xoắn xuýt của Sở Phong, dần dần bình thường trở lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Lão Đại, thiếu chút nữa ta hét lên. Ai dao mạnh bằng súng, lần trước ta bị trúng đạn cũng đau đến xé nát tim gan như thế này đâu.

      “Mộ Bạch, chuyện này là sao?” Viêm Bá Nghị thả Lăng Dịch Sâm xuống, đến trước mặt Sở Phong, nhìn cái chân ngừng chảy máu của ta, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Mộ Bạch cúi đầu, gì. Ngược lại, Sở Phong nhịn nỗi đau chân. Nghiến răng : “ có chuyện gì ạ, chỉ là trúng dao thôi, có gì đáng ngại, chỉ là nhìn hơi dọa người chút thôi.”

      Viêm Bá Nghị nhìn xung quanh vết thương bầm tím của Sở Phong nhuốm màu đen, quay đầu lại nhìn sang Mộ Bạch, giọng điệu cho phép qua loa, hỏi: “Mộ Bạch, cậu xem, rốt cuộc là chuyện gì? Vết thương dao đâm sao lại nghiêm trọng như thế, xương cũng sắp lộ ra luôn rồi, chuyện gì đây?”

      Mộ Bạch vừa ngẩng đầu, Viêm Bá Nghị nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ lên của ta, trong lòng thấp thỏm. Chẳng lẽ…… giở chăn lên, phát những chỗ khác của Sở Phong có bị thương, chỉ là dưới bắp chân vẫn chảy máu, lên ra giường, uốn quanh thành con đường máu!

      “Lão Đại……” Mộ Bạch nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, giọng buồn : “Sau khi bọn em nhổ sạch mụn nhọt ở thành phố C, bang phái rắn đầu đàn bản địa ra mặt gây khó dễ, lúc sau có người nhân lúc Sở Phong chú ý lắm, liều chết đâm Sở Phong hai dao, dao có thoa thuốc…… nên mới……” Mộ Bạch siết chặt dụng cụ cầm trong tay, ngậm miệng lại.

      “Tình trạng bây giờ thế nào rồi? có thuốc giải sao?” Thấy đầu Mộ Bạch đổ đầy mồ hôi, Viêm Bá Nghị biết ta càng sốt ruột hơn, thân là bác sĩ lại trị khỏi cho bệnh nhân, tâm trạng đó như thế nào chứ.

      Sở Phong muốn chuyện, phát Lăng Dịch Sâm đứng bên cạnh giường , thò đầu qua, trong mắt của nhóc con đong đầy nước mắt.

      Thấy Sở Phong vẫy tay với mình, Lăng Dịch Sâm từ từ đến bên đầu giường của ta, giơ bàn tay sờ sờ trán của Sở Phong, đau buồn : “Chú khờ khạo, có phải chú sắp chết , cháu muốn chú chết đâu, chú đừng dọa cháu mà, Dịch Dịch sợ lắm.”

      Sở Phong giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt của Lăng Dịch Sâm, dỗ Lăng Dịch Sâm bằng giọng dần suy yếu: “Chú sao hết, chú ngủ giấc là khỏe thôi, đợi chú khỏe lên mang cậu chủ ăn bữa ngon có được ?”

      Lăng Dịch Sâm gật đầu cách nặng nề, giơ tay nhéo mặt Sở Phong cái, thấy chú khờ khạo đau đến sắp khóc mới an ủi : “Chú khờ khạo này, sau khi chú khỏe rồi bảo daddy cháu mời chú ăn bữa ngon nhé, chú còn nợ cháu nhiều chầu lắm đó, cháu đều ghi hết vào sổ rồi. Lần này chú thoải
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :