1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiếp này định rồi - Tịch Quyên (10C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 9.1

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Sáng sớm, Chúc Tắc Nghiêu lại tới khách sạn Phú Mãn, vừa lúc nhìn thấy xe ngựa của Lâu Điềm muốn xuất phát. cho rằng phải là người gây ra bất ngờ, ngờ lại bị các nàng làm cho ngẩn ra, hiểu là xảy ra chuyện gì ở đây?

      "Sao lại có bộ dáng muốn xa như vậy?" biết hôm nay nàng muốn đến buổi hẹn với phó Quý phu nhân, nhưng kiểu phương thức này cũng tránh khỏi quá khoa trương, quả thực giống như muốn chuyển nhà.

      Lâu Điềm từ trong xe ngựa nhô đầu ra, cũng kinh ngạc vì xuất của , chỉ :

      "Chúng ta lập tức phải xuất phát, dừng lại chuyện ở đây tốt, ngươi muốn lêên xe ngựa tới vừa vừa chuyện hay ?"

      "Được, nhưng ngựa của ta…" Dường như là nàng chút ngoài ý muốn vì xuất của , nhưng lại có chuyện muốn với . Là muốn cái gì nha? nóng lòng muốn nghĩ ràng, nhưng đại não chịu phối hợp, vừa nhìn đến nàng, cái gì cũng nhớ được…

      Xe ngựa chậm rãi thành thạo tới, cưỡi ngựa bên.

      "Lệ Nhân, ngươi chăm sóc cho tốt con ngựa của Chúc công tử." Lâu Điềm với Lệ Nhân.

      "Vâng, tiểu thư."

      Lệ Nhân cón chưa chào hỏi, mà rời khỏi chiếc xe ngựa phi thân đến chỗ Chúc Tắc Nghiêu…

      Nếu như đủ cảnh giác hoặc năng lực phản ứng quá kém, hai người nhất định bổ nhào va chạm vào nhau, sau đó hung hăng rớt xuống dưới đất mạnh, cho dù ngã gãy cổ, cũng nát vụn mấy khúc xương. Cũng may Chúc Tắc Nghiêu từ cũng có luyện võ công, luyện tập cực kì vững chắc, đến nỗi xấu mặt.

      Chỉ thấy cũng phi thân cùng lúc, thân hình giống như giao long bay lên trời, nhảy lên cao tầm nửa trượng, vừa lúc miễn cưỡng né qua định mệnh cùng chết với nàng, để cho hai người đều bình an.

      Lệ Nhân cười hì hì leo lên ngựa của Chúc Tắc Nghiêu, khinh công trác tuyệt, kinh động ngựa khiến nó thoải mái mà dẫn đến hoảng loạn. Mà Chúc Tắc Nghiêu cũng nhàng rơi xuống chỗ sau tay lái xe ngựa, có chút bất đắc dĩ nhìn Lệ Nhân, biết vì sao nàng đột nhiên muốn thăm dò cái gì.

      "Hảo công phu." Lệ Nhân ôm quyền làm lễ.

      " dám nhận." ngược lại ngượng ngùng, cũng chắp tay ngược lại.

      "Ngươi vào thôi, tiểu thư chờ a." Lệ Nhân quát tiếng, cưỡi ngựa ở phía trước.

      Đúng rồi, Lâu tiểu thư ở chờ a! Cử chỉ khiêu khích kia của tiểu nha hoàn giống như trong lòng có ghi thù vậy? là!

      "Lâu. . . Tiểu thư, thất lễ rồi. Tại hạ vào." khom thân xuống chờ bên trong trả lời.

      "Mời vào." Trong thanh mềm mại tao nhã của Lâu Điềm mang theo ý cười.

      Bảo Tâm ở bên cạnh kéo rèm cửa sang bên, khép lại móc treo ở bên, để cho rèm vải nửa buông xuống nửa vén lên, đến mức dễ dàng để cho người ngoài dòm ngó nhìn trộm dung nhan của tiểu thư, có thể vừa công khai vừa giữ gìn khuê dự của tiểu thư, hẳn làm cho người ta huyên thuyên.

      Nha đầu cẩn thận tỉ mỉ. Chúc Tắc Nghiêu gật gật đầu đối với Bảo Tâm rồi mới qua.

      Lâu Điềm ngồi ở chỗ bên trong, Chúc Tắc Nghiêu tựa vào chỗ bên ngoài, hai người nhìn nhau cười.

      "Hẳn là hôm qua ta đúng là bái phỏng lâu quá, nên làm cho hai vị nương kia vui rồi." .

      Hôm qua bọn họ chuyện lâu, lâu đến mức quên mất thời gian, vẫn ngồi ở bên cửa sổ, có khi chỉ là nhìn nhau gì, có lúc là nhìn nàng ngẩn người, giống như có thể trôi qua đời kiếp như vậy, ai còn quản tiếng mõ bên ngoài gõ bao nhiêu tiếng vang? Khi về đến nhà, phía đông thấy hơi sáng lên, mà thúc phụ đứng ở cửa lớn trừng , mắt đầy tia máu chứng tỏ đêm ngủ… mới phát , đúng là mình chuyện với Lâu Điềm gần đêm!

      Đương nhiên, Lâu Điềm chưa được yên giấc, bọn nha hoàn lại há có thể ngủ yên? Nghĩ đến chắc cũng là cố gắng giữ tỉnh táo đêm ? là xin lỗi.

      "Ngươi… Nên ngủ thêm lát , cần sớm như vậy đến buổi hẹn với phó Quý phu nhân."

      " Sao ngươi lại biết ta có hẹn gặp cùng phó Qúy phu nhân?"

      "Lúc xế chiều phải ?"

      "Ngươi rất ràng nha." Nàng cười, "Nghĩ rằng ngươi thay ta tìm được chỗ ở sau này phải ?"

      "Ta có ý giấu diếm ngươi. Sau khi ta qua toàn bộ các tòa nhà trong Vĩnh Xương thành, xác định An Lan Cư là nơi ở thích hợp nhất với ngươi, cho nên gần đây ta sắp xếp chút, trước hết tại xin ngươi thông cảm."

      "Sắp xếp? Ví dụ cuộc hẹn ngày hôm nay với quý phu nhân?"

      "Đó là nơi đầu tiên." gật đầu, nhưng cũng có ý ra ràng.

      Lâu Điềm thấy dáng vẻ chắc chắn của , như là tính trước kỹ càng, giống như tòa nhà An Lan Cư này chỉ cần chờ nàng gật đầu muốn mua liền có thể mua được tới tay, giống như hề có người cạnh tranh nào khác.

      Nhưng mà, cũng phải là như vậy nha - -

      "Ta nhớ , có rất nhiều người đấu giá An Lan Cư. Giá phòng gốc tám ngàn lượng, nay lên ào ào đến vạn năm ngàn lượng rồi. Ta đối với An Lan Cư đúng là rất có hảo cảm, nhưng cũng biết nếu như muốn lấy hợp lý giá mua được nó, chỉ sợ là cơ hội xa vời, cũng muốn miễn cưỡng nữa." Nàng nghi ngờ liếc nhìn , "Ngươi là muốn ta bỏ vốn mà để ý tới tính cạnh tranh bên trong như vậy sao?"

      "Đương nhiên phải” cười lắc đầu."Ta cố gắng gói[ ngươi mua được tòa nhà với giá cả hợp lý nhất."

      "Ngươi quý phu nhân mời ta qua phủ làm khách, là cho rằng sau khi ta gặp mặt Quý phu nhân, nàng nguyện ý kiếm bút ngân lượng lớn như vậy?" Đây là cách nghĩ quá mức khờ dại rồi.

      "Ta rồi Quý phu nhân là tài nữ, đối với chỗ ở nàng thích nhất này, có cảm tình rất sâu nặng, đương nhiên muốn thấy chủ tử tiếp theo của tòa nhà là cái người tục tằng hỏng bét."

      Lâu Điềm gật đầu.

      "Có lẽ đúng là nàng hi vọng như vậy. Mà ta nhớ kỹ ngươi , Quý phu nhân bởi vì tình hình kinh tế khó khăn, thể bán ra căn nhà nàng thích nhất này kiếm bạc gấp. Lại có người có ý xấu, dùng tiền tài gây khó dễ vào thời điểm này, nếu nhất định nàng bán tòa nhà phải sao?"

      Phản ứng của nàng nhất định phải nhanh như vậy sao?

      là cực kì ái mộ thông tuệ này của nàng, đúng là… Có đôi khi (tỷ như tại) hi vọng Lâu Điềm có năng lực… Có vẻ ngốc chút, như thế có thể dễ dàng giải quyết nghi vấn của nàng, dành ra càng nhiều thời gian để chuyên tâm say đắm trong vẻ đẹp này của nàng…

      "Theo ta được biết, vấn đề tài vụ trong nhà Quý phu nhân thong thả, nhu cầu đến mức bức thiết, cấp bách cần ngay bạc bù vào lập tức như thế nữa. Cho nên Quý phu nhân có thể tự mình quyết định ai là người mua, còn là ai đưa ra giá cao là có được. Quý phu nhân vẫn hi vọng chủ nhân tiếp theo của An Lan Cư có khả năng là nữ tử cao quý tao nhã, ngươi đúng là người thích hợp nhất trong cảm nhận của nàng, ai khác! Ta chính là giải thích thế này cho Quý phu nhân, vì thế mới có cuộc hẹn hôm nay. Quý phu nhân rất có kiên trì cố chấp đối với lựa chọn tốt của mình, lấy tiền tài làm tiêu chuẩn, là người đáng kính trọng."

      Chỉ là như thế thôi sao? Như vậy có thể dễ dàng giải thích lí do chủ nhà buông tha bút tiền tài vốn có thể tới tay?

      Lời của nghe qua tốt đẹp bao nhiêu, dễ nghe bấy nhiêu, nâng nàng cùng Quý phu nhân lên đến trời rồi, mặc cho ai nghe xong đều phải choáng váng vui sướng say mê, sao còn có thể có nghi vấn gì đối với ?

      Nhưng mà... Nàng vẫn cảm thấy có gì đó đúng lắm.

      Đương nhiên, nhất định là nghĩ ra biện pháp để dời lực chú ý của nàng đối với Điềm Tĩnh cư. Mà đối với nàng... Là dùng hết tâm mà đối xử, cho nên ngoài việc muốn nàng mua được tĩnh cư ra, những hoạt động khác đều yên lặng thay nàng chuẩn bị tốt nhất, điểm này, trong lòng nàng đều ràng.

      Nhưng ràng nếu lấy chuyện An Lan Cư này mà , tình tuyệt đối đơn giản như vậy. Có lẽ chỉ là vì có thói quen làm nhiều ít thôi. Sau khi trải qua phen chuyện dài đêm qua, hiểu biết của nàng đối với lại nhiều chút, có chút chỗ chắc chắn, cũng chắc chắn rồi.

      quen việc bị hiểu lầm, cũng định thay đổi hiểu lầm của thế nhân đối với , mặc kệ là thân thế, tính cách hay năng lực.

      đồng thời cũng là người rất có năng lực làm việc, nhưng lại muốn tuyên dương biểu ra; cho dù sắm vai tiểu thương bình thường láu cá tục tằng đúng là chí nghiệp khi còn sống của , hy vọng có ai nhìn ra kỳ có hào quang đầy người, xuất sắc bất phàm.

      Người của Vĩnh Xương thành nhìn như vậy… người nam nhân có bộ dáng vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại có xuất thân từ vụ tai tiếng; thân thế của đê tiện đến mức ai nguyện ý làm bằng hữu cùng , thêm nữa bình thường đến cực điểm, lại được người nhà coi trọng, tương lai, nhất định phải ngửa thân cầu xin miếng cơm ăn, còn gì khác để trông cậy vào rồi.

      Nàng quá khẳng định có thỏa mãn bởi đánh giá như vậy hay , nhưng chưa bao giờ có ý đồ cải biến hình tượng tranh giành cũng là chuyện thực.

      Người này. . . Càng hiểu biết phía sau , càng cảm thấy được nghi vấn đối với ngày càng tăng.

      Đối với nghi vấn về có thể từng ngày làm ràng từng cái, mà nay, nàng chỉ muốn biết kiện - -

      "Xin ngươi cho ta biết, ngươi lén đồng ý với Quý phu nhân bù thêm cho đủ chênh lệch giá hứa hẹn, muốn nàng lấy tám ngàn lượng giá gốc bán căn nhà cho ta đó chứ?"

      "Đương nhiên phải!" ngẩn người, trả lời rất nhanh, hai tay lại rất khẩn trương nắm lại, "Cho dù ta nghĩ muốn, ta cũng có tài lực đó."

      Lâu Điềm gật đầu cực kỳ thong thả, thẳng tắp nhìn .

      "Là ta sai lầm rồi, cho dù ngươi có tài lực làm như vậy, ngươi cũng phải người làm ra loại tình này. . ."

      “Đúng! Cho dù ta có tài lực cũng quả quyết lấy phương thức như vậy giúp ngươi." gật đầu mạnh, tăng mạnh nhận định này của nàng đối với cái , đừng tiếp tục hoài nghi.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      9.2

      Editor: Kaori Hương


      Lâu Điềm nâng tay áo che khuôn mặt thanh tú lại, lại gật đầu tiếp.

      "Cũng là. Nếu để ý đến chuyện này, cổ tay thô ráp chút, làm cho người khác phát nhanh, chắc chắn cũng rước lấy đống nhàn thoại và làm giảm hành dự và danh dự của ta. Ta cẩn thận nghĩ lại lần nữa, liền biết được rằng mình suy nghĩ quá nhiều. Ngươi phải người làm việc lỗ mãng, ta đoán sai rồi."

      cẩn thận nhìn nàng, muốn biết con mắt nàng long lanh lại xinh đẹp lóe ánh sai đại biểu cho ý gì? Đáng tiếc nàng nâng tay áo che lại, để cho nhìn , lại thể thất lễ kéo xuống. . . . . .

      "Ngươi hiểu được ta tốt rồi." cẩn thận mỉm cười câu nệ.

      "À —— haha." Tiếng cười của kéo dài.

      "Hả, ngươi. . . . . . Lâu Điềm, ngươi có câu hỏi nào khác sao?" Tim của lại bị treo cao.

      " có a." Lâu Điềm quay đầu kêu lớn: "Bảo Tâm, châm trà cho Chúc công tử."

      "Vâng ạ." Bảo Tâm ngồi trước xe nghe lời, gọn gàng vững vàng rót hai ly trà rồi rém màn đưa vào.

      "Để ta lấy. Đa tạ." Chúc Tắc Nghiêu thò người ra nhận trà, "Lâu Điềm, trà của ngươi, cẩn thận nóng."

      Toàn bộ lòng dạ thấp thỏm đều đặt ở người Lâu Điềm nên Chúc Tắc Nghiêu có phát chiếc xe ngựa lướt qua bọn họ, màn trúc của cỗ xe ngựa kia bị cuốn lên cả bốn phía, bên trong là hai nam tử trung niên ngồi bàn công việc, cũng đúng lúc đó, ở lúc giao nhau đầu Chúc Tắc Nghiêu vừa lúc lộ ra, cũng mở miệng chuyện, mà hai nam tử trung niên đều ngẩng đầu nhìn, sau đó —— đều dám tin tưởng những gì mình thấy!

      "Oa? Rất giống ngựa của Nghiêu thiếu gia ——" Xa phu nhìn đến con ngựa của Chúc Tắc Nghiêu, nhịn được quay đầu ? Lén nhìn trộm khuôn mặt nghiêm khắc của chủ tử, vội vàng im bặt, ngoan ngoãn lái xe.

      Mà hai ngươi ngồi ở trong xe —— Chúc lão gia với quản Chủ Nam, cả hai khuôn mặt đều nặng nề, nhưng lại vì nguyên do khác nhau.

      "A. . . . . . A, phu nhân, , lão phu nhân. . . . . ." Vốn ngồn chổm hổm ở cửa Điềm Tĩnh cư canh cửa, A Đinh vừa bện giày rơm, nhìn thấy bốn cỗ kiệu ở trước cửa Điềm Tĩnh cư, muốn tiến lên nhìn, ngờ nhìn thấy Chúc phu nhân bước ra từ trong kiệu, cả người kinh ngạc đến độ cà lăm, đến câu cũng xong.

      "A Đinh, mở cửa lớn ra, để ta cho kiệu phu nâng thẳng kiệu vào." Chúc phu nhân xoa đầu A Định, thúc giục nhanh chóng làm theo lời, đừng đứng yên.

      "Dạ dạ dạ!" A Đinh hiểu tình hình gì xảy ra trước mắt, ngoan ngoãn mở cửa lớn ra, lui ở bên nhìn, muốn biết lão phu nhân dẫn người nào đến Điềm Tĩnh cư. Thần bí như vậy?

      Kiêu phu hành động mau lẹ nhanh chóng nâng 3 cỗ kiệu vào.

      "Nào, mau đóng cửa, đừng để người khác nhìn thấy ." Chúc phu nhân lôi A Đinh cùng vào cửa.

      "À à, dạ!" cẩn thận đóng cửa lớn, xoay người thấy Chu phu nhân rời từ lâu, nhanh chóng chạy đến khen thưởng các kiệu phu.

      "Đến đây đến đây, các ngươi vất vả rồi. Bây giờ các ngươi trở về thuyền trước ! Ta đây mấy vị biểu muội đây nhờ có các vị hỗ trở."

      Mấy người chèo thuyền mặt mày hơn hở vì được thưởng bạc nhiều, lời cảm tả với Chúc phu nhân, sau đó mới rời từ cửa hông

      Chờ mấy người đó rồi, Chúc phu nhân mới đến gần cỗ kiệu, lấy tư thấy cung kính hiếm có :

      "Phu nhân, ngài có thể ra ."

      Cùng lúc, người trong hai kiệu khác ra. Đều mặc trang phục nữ tử, người còn ôm đứa trẻ sơ sinh, người còn lại nhanh chóng tiến đến nhấc màn kiệu lên, đỡ người bên trong ra.

      A Đinh trợn mắt mồm há hộc, thề nhất định nhìn thấy tiên nữ! Quá đẹp quá đẹp, nghĩ đến vỡ đầu cũng tìm thấy chữ thứ hai có thể hình dung vẻ đẹp này!

      "Làm phiền ngươi , Chúc phu nhân." Tiên nữ lên tiếng , quả thực là tiếng trời.

      "Nghìn vạn đừng như vậy, đây là việc ta phải lãm. Phu nhân, trước mắt người ở lại đây, ba ngày trước ta cũng thỉnh pháp sư đến làm phép tại nhà. Ta qua cùng Hồng Như rồi . . . . . ."

      "Biểu tỉ," Người tên là Hồng Như kêu lên, là nữ tử ôm đứa trẻ. "Phu nhân kiêng kị những thứ này. tại phu chỉ cầu nơi an tĩnh mà kín đáo, nơi này là nơi tốt."

      "Đúng vậy, Chúc phu nhân, ta thích nơi này. Còn nhờ phu nhân che giấu tung tích của ta. . . . . ."

      "Đó là đương nhiên, ta nhất định giúp phu nhân, cho bất luận kẻ nào tìm được phu nhân!" Chúc phu nhân gật đầu. Thấy được A Đinh bên, kéo lại đây."Đây là A Đinh, người gác cửa nơi này. Phụ mẫu của đều mật, tự tay nuôi lớn bốn đệ muội, là đứa thành chịu khó. Phu nhân cần lo lắng để lộ bí mật, có việc cứ việc sai khiến , rất hữu dụng. Đến, A SSinh, gặp qua phu nhân." xong rồi đè nặng khiến tiểu tử giật mình cứu đồi

      " đứa trẻ tốt." Tiên nữ mỉm cười nhìn A Đinh mặt đỏ tai hồng.

      "Tiểu nhân tiểu nhân. . . . . . Phải . . . . . Cái kia. . . . . ." A Đinh ngây ngốc cười, chỉ có thể

      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      10.1

      Editor: Kaori Hương


      Lâu Điềm có xuất thân cực kỳ cao quý. Phụ thân của nàng còn sống là Tam Đài Ngự Sử, nổi tiếng thanh liêm chính trực. Mà tỷ tỷ của Lâu Điềm - Lâu Di từ mười lăm tuổi nổi danh mỹ nhân đệ nhất kinh thành, thanh niên tuấn ai cũng muốn nghênh đón đóa hoa khuynh nhan này về nhà nuôi chiều. Sau lại là hoàng đế làm chủ, gả nàng co thiếu niên võ tướng chiến công rực rỗ—— Trấn Xa hầu Triệu Quang Đường. Mà kia Triệu Hầu gia, đồng thời cũng là thân thích hoàng gia, gọi hoàng đế tiếng là cậu .

      Tỷ muội các nàng đều xinh đẹp như nhau! Cho nên dĩ nhiên, Lâu Điềm lớn lên cũng bị các công tử quyền quý kinh thành cạnh tranh theo đuổi, những công tử quyền quý này so sánh với nhau, mỗi người đều có sở trường khác nhau.

      Nhà có con mới lớn, Lâu Di thân là thân nhân duy nhất của Lâu Điềm, đương nhiên là vui mừng muốn chọn giúp muội muội vị hôn phu hoàn mỹ xứng đôi. Trái xem phải chọn, còn chưa chọn được khi đó Hầu gia lại như vậy: "Nàng luyến tiếc muội muội xuất giá như vậy, sợ nàng chịu khổ ở phu gia, bằng cứ như vậy, để nàng ở lại làm bạn với nàng, ta đóng ở biên cương lâu dài, tỷ muội các nàng làm bạn ở kinh thành đỡ tĩnh mịch."

      Ý tứ là —— Triệu Hầu gia muốn nạp vợ bé!

      Ý tứ chính là —— Triệu Hầu gia muốn nạp Lâu Điềm làm vợ bé!

      Lâu Di nghe có sai, nàng hỏi chồng mình hai lần, đều là đáp án này.

      Vì thế bằng tốc độ nhanh nhất Lâu Di tiến muội muội . Muốn nàng rời khỏi kinh thành, muốn nàng sống mình, hoặc tìm thanh niên kiên định sống cả đời, hoặc là độc thân cũng tốt ——

      "Cho dù là nam nhân tốt, cũng làm lòng muội bị thượng, có lẽ, độc thân là có vẻ tốt. Muội ! cần trở lại kinh thành." Khi đó, Hầu Tước phu nhân khóc như vậy, làm cho tâm hồn Lâu Điềm bất chấp sợ hãi mờ mịt trong tương lai mà làm theo thời tỷ tỷ , muốn nàng , nàng bước .

      Nhưng mà Lâu Điềm có nghĩ đến, sau ba tháng nàng rời , tỷ tỷ cũng rời Hầu phủ .

      Lâu Di theo tung tích Lâu Điềm mà đên.

      Tỷ muội hai mắt đều đẫm nước mắt khi gặp lại nhau, vẫn là Lâu Di dừng khóc trước. Nàng :

      "Điềm nhi, đừng hận tỷ tỷ. phải tỷ tỷ cho cho tỷ phụ nạp muội làm thiếp, nhưng tỷ muốn muội bị chà đạp như. Khi đó tỷ nghĩ, tỷ gả tám năm, đối đãi tốt như vậy, lại còn có thể thuận miệng thèm quan tâm mà nạp thiếp, như vậy các vương tôn quý tộc này trong kinh thành muốn kết hôn với muội, tỷ có nhiều năng lực như thế? thể nào tin tưởng bọn họ có thể cho muội hạnh phúc? Bọn họ tất cả đều là dạng. Nếu tỷ phu muội có lòng nạp thiếp, lòng tỷ chỉ có thể đau, thể ngăn cản; nhưng người muốn nạp là muội, trăm triệu lần tỷ thể nghe theo . Khi đó tỷ vừa sinh mới sinh Vũ nhi, thân thể vô cùng yếu đuối, nếu theo muội, chỉ có thể liên lụy muội. Mãi cho đến khi thân thể tỷ tốt hơn, tỷ phụ muội lại nhân nhiệm vụ xa nhà, nhất thời có cách nào để ý chuyện trong nhà, tỷ liền rời . Mang theo Vũ nhi, để nhi tử lại cho , tỷ muốn trở về."

      Chúc Tắc Nghiêu đứng xem lẳng lặng ở bên. Đôi tỷ muội đều xinh đẹp như nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn bất động.

      Tỷ tỷ trong trẻo nhưng lạnh lùng cương nghị, vui mừng chế thích hợp, trời sinh uy nghi; mà muội muội trinh tĩnh ôn nhu, thông tuệ lại hòa hợp.

      Nhìn ra được, Lâu Di ngoài lạnh trong nóng, khi bị tổn thương về mặt tình cảm muốn tốt xấu cũng chấm dứt, đoạn tuyệt tất cả. Cho nên Chúc Tắc Nghiêu cũng bất ngờ khi xảy ra chuyện như vậy mà nàng vẫn , nhưng trái lại Lâu Điềm kinh ngạc mà kêu lên!

      "Tỷ tỷ! Tỉ phu đồng ý tỷ bỏ như thế! Nếu trở về tỷ phu mà biết. . . . . ."

      "Chàng biết có thể làm gì?" Lâu Di cười lạnh, "Hai tỷ muội chúng ta còn người thân nào khác, chàng còn có thể tìm trưởng bối của chúng ta để lên tiếng phê phán tìm công đạo hay sao? Tỷ tính toán rời khỏi chàng, náu để đời này chàng tìm ra!"

      "Tử Chỉnh sao? Tỷ thực rời bỏ được cháu trai?!" Tất nhiên Lâu Điềm dám thêm điều đó nữa khiến tỷ tỷ tức giận, sửa cách hỏi về lòng bận tâm mọi việc con trai của tỷ tỷ.

      Quả nhiên, vẻ mặt lạnh lùng của Lâu Di, lập tức yếu ớt chịu nổi, thể thêm điều gì nữa.

      " nỡ cũng phải bỏ. Tử Chinh là trưởng tử của Hầu phủ, là người thừa kế tương lai, nếu tỷ mang con theo, thoát được khỏi tỷ phu muội. Cho nên tỷ mang nữ nhi , nữ nhi cũng quan trọng đối với nam nhân, cho dù chàng đến tìm người, cũng đến mức tìm được, năm, hai năm sau, chàng buông tha."

      Lâu Điềm thấy tỷ tỷ cực kỳ oán hận tỷ phu, cũng an ủi khuyên ngăn chuyện gì lúc này, trong lòng nghĩ đúng dịp, tỷ tỷ đến đây, mà chỉ sợ tỷ phu cũng đến đây, đều đến Vĩnh Xương thành. Như vậy mỹ nhân đến hỏi thăm nhóm thị vệ về ‘ba nữ tử’ ngày hôm qua, có thể người muốn tìm phải là nàng hay , mà là tỷ tỷ?

      Nàng nên suy nghĩ điều này chút. . . . . .

      Chúc Tắc Nghiêu thấy sắc trời tối, mà vẻ mặt tỷ tỷ của Lâu Điềm lại ủ rũ, cho nên cáo từ. Hôm nay ngày tràn đây điều kinh ngạc. Chuyện bỗng nhiên biến hóa như vậy, trở về làm mộvaaychuts việc, suy nghĩ trong lòng giống như Lâu Điềm, có phải vị Triệu Hầu gia kia đến đây để tìm thê tử, mà tìm Lâu Điềm? phải tìm hiểu chuyện này.

      " còn sớm, tỷ muội các nàng nghi ngơi sớm chút." đứng dậy cáo từ.

      "Ừ, ta tiễn chàng." Lâu Điềm cũng đứng dậy theo, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tỷ tỷ, nàng chỉ cười cười, cũng lo lắng tỷ tỷ phát ra tâm tư trong lòng của nàng.

      Chúc Tắc Nghiêu cười nhìn nàng, ánh mắt đung đưa tình ý ở bên trong.

      Mà cho tới lúc này Lâu Di mới phát ra, nam tử tuấn mỹ này mang theo muội muội tiến vào Điềm Tĩnh cư, chỉ giới thiệu nơi này với muội muội—— mà
      [​IMG]

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      10.2

      Editor: Kaori Hương
      "Hầu gia đại nhân, là cấp dưới của tiểu nhân, sao lên được mặt bàn*! Chuyện mua bán Điềm Tĩnh cư này, tiểu nhân định đoạt, nếu đồng bới móc ra mất!" Chu Nam vội vàng , "Đại nhân, tiểu nhân lập tức lấy khế ước mua nhà ra cho ngài. . . . . ."

      lên bàn bàn chuyện được.

      " vội." Triệu Hầu gia quan tâm, chỉ vung tay khua khua, rất kiên nhẫn với quấy nhiễu của lão.

      "Có thể kiếm chỗ khác chuyện với Hầu gia ?" Chúc Tắc Nghiêu hỏi.

      Triệu Hầu gia gật , ra phía ngoài cửa.

      Lúc này người nhà họ Chúc cũng tới, vừa vặn lướt qua nhau ở cửa, Chúc phu nhân lặng lẽ nhéo tay Chúc Tắc Nghiêu, "Tắc Nghiêu, con cũng đừng. . . . . ." ra tung tích của phu nhân.

      "Đừng lo lắng." mỉm cười với thím

      "Chu Nam, ngươi làm chuyện rất tốt!" Trong chính phòng, tiếng hét mạnh mẽ nổi lên ——

      Chúc Tắc Nghiêu dẫn Triệu Hầu gia cùng với tùy tùng vào bên trong quán trà bán điểm tâm sáng.

      Quán trà do nam nhân trẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi quản lý, nhìn thấy Chúc Tắc Nghiêu vào, lập tức ân cần chạy tới tiếp đón ——

      "Nghiêu ca! Sáng nay ăn cái gì? Uống ly trà Hương đệ mới làm gần đây được ?"

      "A Phi, đệ cứ việc lấy toàn bộ những món ngon nơi này ra. Ca có chuyện muốn , đệ cũng đứng ở đây tiếp ca nữa."

      "Được được!" Tiểu nhị rất nhanh làm việc .

      Ngay lập tức, trà bánh phong phú đầy cả hai bàn.

      Chúc Tắc Nghiêu ngồi bàn với Triệu Hầu gia, bọn đều có tâm tình động đũa, chỉ uống trà.

      "Người giống như người ngoài đồn đại." Triệu Hầu gia .

      "Điều đó quan trọng." Chúc Tắc Nghiêu cười cười, "Chuyện trong lòng Hầu gia mới là quan trọng nhất."

      "Người biết Lâu Điềm ở nơi nào, phải ?"

      "Đúng là ta biết." gật đầu, cũng ý dối lừa người.

      Thẳng thắn như thế? "Vậy ngươi quyết định cho ta biết, phải ?" Triệu Hầu gia đoán .

      Chúc Tắc Nghiêu lắc đầu.

      "Ta có nơi ở của nàng ấy hay , quyết định bởi đáp án của Hầu gia."

      Mắt Triệu Hầu gia nhíu lại, "Đây là uy hiếp?" Người này những to gan, mà còn ngu xuẩn.

      "Đương nhiên phải." Chúc Tắc Nghiêu thành khẩn nhìn , "Nếu Hầu gia muốn, chỉ cần phái người đến lật từng tấc đất của Vĩnh Xương thành lên, ta nghĩ có người nào mà ngài tìm thấy. Tại hạ hề uy hiếp năng lực của ngài."

      "Ngươi hiểu được, tại sao lại dám những lời cuồng vọng nhưu vậy?"

      "Bởi vì ta cho rằng. . . . . . trừ phi bất đắc dĩ, hoặc là rốt cuộc kiên nhẫn của Hầu gia hết, ngài dễ dàng điều động binh lực như vậy. Ngài cũng hy vọng chuyện này có thể chấm dứt phát sinh nữa dưới tình huống kín đáo."

      Triệu Hầu gia lạnh lùng nhìn , như là vui bởi tâm tư dễ dàng bị nhìn thấu, cũng như là ở lần nữa xem kỹ tiểu dân ở phố phường bị xem thường quá mức.

      cái nam nhân xuất sắc như vậy, vì sao người dân Vĩnh Xương thành là con người mục nát, có sở trường tài năng, bình thường làm việc gì, chỉ có thể nhờ vào người thân mà sống như người ăn hại?

      "Ngươi tệ. Đáng tiếc lại lý tưởng mà sống ở Vĩnh Xương thành.." Nếu có thể mời nhân tài như vậy làm việc vì quốc gia ——

      "Ngài khách khí. Nhưng đó cũng phải là trọng điểm mà chúng ta thảo luận." Chúc Tắc Nghiêu vẫn chuyển đề tài về chuyện muốn biết."Hầu gia, ngài có thể cho tôi biết, vì sao muốn tìm Lâu Điềm trở về?"

      "Ngươi lấy thân phận gì để hói?" có lạnh nhạt như lúc trước, Triệu Hầu gia nổi lên lòng thưởng thức với Chúc Tắc Nghiểu, Chúc Tắc Nghiêu cũng còn là dân đen thấp bé bình thường nữa, luôn luôn kính trọng ngươi thông mình có tài.

      "Ta là bằng hữu của Lâu Điềm." Ánh mắt Chúc Tắc trở nên nhu hòa.

      "Bằng hữu?" Chỉ là bằng hữu?

      " bằng hữu có thể chết vì nàng."

      Ánh mắt hai người đối diện nhau, cùng nhau phân cao thấp qua mắt. Chúc Tắc Nghiêu hề e sợ, cho dù đối mẳ với đại tướng quân hoàng thân quốc thích quyền thế ngập trời, cũng khuất phục.

      hồi lâu, giống như Triệu Hầu gia có chút tức giận lại có chút bội phục mở miệng trước ——

      "Ta cho rằng lấy Lâu Điềm là cách giải quyết tốt nhất. Nhiều năm ta đóng quân ở Tây Bắc, vua Hoắc Nan của Tây Đột quốc quốc hi vọng hòa thân với quốc gia chúng ta, người ông ta chọn trúng là Lâu Điềm. Lúc thám tử truyền đến tin tức này liền quay về kinh ngay lập tức, tưởng thừa dịp người mang tin tức còn chưa đưa tin tức này vào trong cung an bài cho Lâu Điềm chốn về." Nghĩ đến những chuyện phát sinh bất ngờ sau ngày, trong nhất thời dừng kể tiếp.

      "Hoắc Nan? Ông ta bốn mươi tuổi !" Vẻ mặt Chúc Tắc Nghiêu biến hóa, chuyện liên quan tới Lâu Điềm, thể duy trì bình tĩnh.

      "Sau khi trở về kinh thành, ta mới phát có người sớm nài nỉ Hoàng Thương tứ hôn, gần như kết cục định. Người nọ là con nhà Quốc Cữu, là người phá của ra gì. Nếu để Lâu Điềm gả cho người như vậy, chắc chắn tỷ tỷ nàng thương tâm gần chết. Trước mắt Quốc Cữu đắc thể ở triều đình, ai dám đối kháng cùng lão già đó, nếu ta có ra mặt ngăn cản, Lâu Điềm chắc chắn phải tiến vào cửa nhà Quốc Cửu. Vì thế ta mới đề xuất ý muốn nạp nàng vào nhà làm thiếp, chỉ là nghĩ tới. . . . . ."

      "Phu nhân của ngài, là nữ tử cương liệt."

      " tại ta biết." Triệu Hầu gia lộ ra nụ cười khổ. Sau đó đột nhiên đứng dậy, thất lễ kéo tay áo của Chúc Tắc Nghiêu ——

      "Người có biết nàng ở nơi nào ?! Ngươi có biết phu nhân và nữ nhi của ta ở đâu ?!"

      "Ta biết." Chúc tắc Nghiêu cũng cho Hầu gia đáp án chắc chắn.

      "Mang ta tìm nàng! Lập tức!" Triệu Hầu gia cao cao tại thượng, giờ phút này chính là nam nhân bình thường tìm thê tử tới phát cuồng.

      "Hầu gia, ngài muốn tìm Lâu Điềm là để tìm phu nhân sao?"

      "Ta tìm Lâu Điềm là để tìm thê tử của ta! Ta biết chắc chắn Lâu Di đến tìm Lâu Điềm, người nàng để ý nhất phải là ta, phải là con trai con , mà là Lâu Điềm!"

      Giữa hai người phu thê họ có khúc mắc, Chúc Tắc Nghiêu muốn hỏi nhiều, vẫn muốn câu trả lời ——

      "Ngài còn muốn lấy Lâu Điềm sao?"

      "Nếu ngươi muốn kết hôn với Lâu Điềm mau lên, đây là ta cho người đề nghị này. Thư hòa thân của Tây Đột quốc nhanh chóng đưa vào trong cung." qua loa xong, Rốt cuộc Triệu Hầu gia mất hết nhẫn nại ——"Ta muốn thấy thê tử của ta, lập tức!"

      Chuẩn bị hôn lễ rất nhanh.

      Nhà mới là Điềm Tĩnh cư, là nơi tân lang tân nương sau này cùng chung sống.

      Tuy rằng dẫn đến những nghị luận sôi nổi của người dân Vĩnh Xương thành, nhưng mà, hai nhà Lâu Chúc cũng thèm để ý.

      Trước ngày đại hỉ bốn ngày, Chúc Tắc Nghiêu đến trước mắt thúc phụ ——

      "Thúc phụ, đây là ba ngàn năm trăm lượng bạc, là toàn bộ tài sản nay của cháu, thỉnh ngài nhận lấy khoản tiền này trước, còn lại ngàn năm trăm lượng, cháu trả đều trong năm năm. . . . . ."

      Rầm ——

      Ngân lượng cùng ngân phiếu bị rơi đầy đất!

      "Cháu muốn chọc tức ta chết sau? ! Ta đăng ký Điềm Tĩnh cư dưới danh nghĩa của cháu, cháu cầm tiền tới đây là có cái gì? Cháu muốn phân giới tuyến gì đó sau? Cháu kinh thành vào cung với Triệu Hầu gia đó sao? ! phải cháu ở Vĩnh Xương thành cả đời sao? Cháu muốn vết xe đổ của phụ thân cháu a? !" Rốt cuộc áp lực mấy ngày nay bùng nổ, cả người Chúc lão gia tức giận!

      Ông cảm thấy, cảm thấy vết xe đổ của phụ thân —— mến thiên kim quan gia, cả đời vướng mắc tại tòa nhà Điềm Tĩnh cư đáng dận kia. . . . . . Còn, còn muốn kinh thành!

      chết! Tắc Nghiêu chết! có vận mệnh giống như phụ thân!

      "Thúc phụ, ta muốn kinh thành, nhiều lắm về sau Lâu Điềm nhớ nhà, ta bồi nàng về nhà mẹ đẻ, định cư ở đó. Nơi này có ngài, Vĩnh Xương thành mới là nhà của ta. Tắc Nghiêu phải ở lại chỗ này phụng dưỡng ngài cùng thím, ."

      An lòng nửa, nhưng mà ——

      "Vậy ngươi lấy ra đống bạc này làm gì? Muốn chọc ta tức chết sao?!"

      ChúcTắc Nghiêu nhìn thúc phụ, che chở từ đến lớn, là trưởng bối luôn luôn lo lắng cho , chân thành :

      "Đó là tâm nguyện của cháu, cháu vẫn muốn làm chuyện này vì phụ mẫu. Thân là con, cháu cũng chỉ có thể làm được như vậy. Thỉnh thúc phụ hiểu và bỏ qua."

      Ai. . . . . . Cũng như vậy, Chúc lão gia còn có thể cái gì?

      "Đứa này. . . . . ." Khẩu khí có kiêu ngạo: " tháng chỉ cho cháu mười hai lượng bạc, ngờ cháu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có năng lực giúp những nhi, rất giỏi."

      "Thúc phụ. . . . . ."

      "Cháu là đứa tốt. Ta nghĩ vị Lâu tiểu thư kia cũng nữ tử tốt, nàng cho cháu hạnh phúc?"

      "Nàng tốt lắm, tốt lắm, tốt đến nỗi cháu sợ xứng với . . . . . ."

      " bậy!" Chúc lão gia giọng khiển trách, "Sau này các cháu nên thương tôn trọng lẫn nhau, bù cho cả tiếc nuối của phụ mẫu cháu. Biết ?"

      "Cháu ."

      "Chỉ cần cháu được hạnh phúc . . . . . ." Bỗng dưng giọng Chúc lão gia nghẹn ngào: "Như vậy. . . . . . Thúc bớt hận mẫu thân cháu, hề hận nàng cướp huynh trưởng của thức, khiến đại ca vì nàng mà phải chết xa quê hương. Tắc Nghiêu, cháu nên biết, thúc vẫn nghĩ bởi vì chuyện xưa như vậy mà tạo nên bi kịch, cháu hãy thay phụ mẫu cháu chứng minh thúc sai, cháu hãy cho thúc thấy cháu con đường tình như vậy mà vô cùng hạnh phúc. Như vậy, thúc đáp ứng với cháu, chẳng bao lâu nữa, thúc đồng ý với cháu cho phụ mẫu cháu mai táng huyệt."

      "Thúc phụ. . . . . . Cám ơn ngài."

      Sau khi Chúc Tắc Nghiêu thành thân bốn ngày, Chúc gia lão gia trăm mối cảm xúc ngổn ngang, phú hào (giàu có) kỳ thích trong truyền thuyết Vĩnh Xương thành, con người sắt đá nghiêm túc, biết vì nguyên nhân gì, tránh ở trong thư phòng vẫn chịu ra ngoài gặp người. Sau lại do thê tử của ông kiên quyết lôi qua ——

      Theo người chứng kiến , khi kéo ra, mắt của Chúc lão gia vừa đỏ vừa sưng, như là bị ong vò vẽ hung hãn chích cho hai cái.

      Chính văn kết thúc

      " thi triển phen ở kinh thàn?" Triệu Hầu gia cực kỳ xem trọng Chúc Tắc Nghiêu, mấy ngày nay luôn luôn thuyết phục, cho bến bây giờ, sắp rời khỏi Vĩnh Xương thành, vẫn chưa hết hy vọng hỏi như cũ.

      " được." Dĩ nhiên là vị hôn phu của Lâu Điềm Chúc Tắc Nghiêu, trong tay nắm bàn tay bé của Lâu Điềm, hai phu thê đưa tiễn, được lúc, cũng đến cửa thành .

      Sau những chuyện trải qua lần này, hai phu thê Hầu gia trò chuyện với nhau rất nhiều, cảm tình càng tốt hơn so với trước kia; sau này khi Triệu Hầu gia canh giữ biên cương Lâu Di cũng theo, vợ chồng bị ngăn cách hai nơi.

      "Ở lại nơi này, chỉ làm thương nhân , chỉ mai ngươi." Triệu Hầu gia hiểu được Chúc Tắc Nghiêu thành đổi ý định, đành phải cảm thán.

      Chúc Tắc Nghiêu chỉ cười, trong mắt trong lòng chỉ nhìn thê tử, có những người khác, chuyện khác.

      Lâu Điềm. . . . . . trở thành thể tử của . . . . . .

      "Tắc Nghiêu, đệ nhất định phải đối xử tối với Điềm Chỉ, trăm ngàn đừng giáo muội ấy thương tâm khổ sở, chỉ mình muội ấy gả xa đến đây, tỷ chiếu cố được. . . . . ."

      "Xin tỷ tỷ yên tâm, Tắc Nghiêu lấy mệnh ra thệ, kiếp này quyết để Điềm nhi phải rơi giọt lệ thương tâm nào." cẩn thận hứa hẹn .

      "Vậy là tốt rồi. . . . . . Vậy là tốt rồi. Hết thảy đều nhờ đệ." Lâu Di gật đầu, hốc mắt đỏ lên, đành phải trốn vào trong xe ngựa.

      Tình cảm xa rời luôn luôn kể ra hết, sầu não tràn lan trong lòng. . . . . .

      Rốt cục, xe khởi hành, về phía kinh thành.

      Cho đến khi rốt cuộc nhìn thấy cỗ xe nghĩa kia, hai vợ chồng mới nhìn nữa.

      "Đừng khóc, có ta ở đây . . . . . ." ôm nàng, lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

      Hai nha hoàn đứng bên được huấn luyện hiểu tình hình xảy ra, để lại cho bọn con ngựa, bản thân chạy xe ngựa trở về, cần xin phép. Nếu dám xin phép, nhất định bị tân lang trách tội mất vui.

      đỡ thê tử lên ngựa, cho ngựa chạy chậm tản dạo thảo nguyên bằng phẳng ngoài thành.

      "Chàng vẫn còn để ý chuyện tỷ phu mua An Lan cư cho chúng ta sao?"

      "Đó là ta đưa cho nàng." Giọng điệu của đầy tức giận.

      " cần chàng đưa. phải chàng cho ta Điềm Tĩnh cư rồi sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn .

      "Đương nhiên tính, Điềm Tĩnh cư là ta mua rồi mới đưa cho nàng."

      "Vì sao muốn đưa cho thiếp? Thiếp vẫn nên đưa tòa nhà kia cho chàng. Tòa nhà đo là kỷ niệm duy nhất của phụ mẫu chàng, thiếp vẫn muốn mua lại, nhưng mà chàng chịu bán." Điểm này, khó mà khai thoogn . Nam nhân này trăm thuận với nàng, chỉ riêng điểm này là thương lượng.

      "Điều đó quan trọng, Điềm nhi. Cái gì cũng quan trọng. Điềm Tĩnh cư với ta mà , chỉ là trách nhiệm mà còn là gánh nặng, cũng muốn đau khổ nhớ lại." hít sâu hương thơm của nàng.

      Lâu Điềm mỉm cười, xoay người ở lưng ngựa, cẩn thận đón lấy, sợ nàng cẩn thận cái gì.

      "Chúng ta ở đó, vì nó viết lên những trang mới. Đó là nhà của chúng ta."

      " những, những. . . . . ." hôn nàng, lông mi, chóp mũi, khóe môi. . . . . .

      "Nàng tiến vào điềm tĩnh cư, ngươi tiến vào trong lòng của ta, nàng là của ta!" Điềm Tĩnh cư là phụ thân làm nên vì mẫu thân, cha mẹ kịp thực hạnh phúc, vậy để bọn để hoàn thành. Ngay tại nơi ban đầu này, hạnh phúc được thực , được kéo dài thêm nữa, còn là cỏ khô thê lương tàn mộng (mộng khuyết thiếu) lui tới.

      "Ta hy vọng phụ mẫu có linh, có thể nhìn thây toàn bộ." .

      "Bọn họ nhìn, nhìn qua chàng—— sinh mệnh của nhạc phụ nhạc mẫu được kéo dài, phụ mẫu thấy được." Nàng ôn nhu .

      "Nếu , ta từng cho rằng ở Điềm Tĩnh cư có quỷ, nàng có sợ hay ?"

      " sợ."

      Đột nhiên nghĩ tới điều gì, rút ra mảnh lụa trắng trong lòng, muốn chuyện . . . . . .

      "A? Đây là lần trước thiếp cẩn thận bị rách vải ống tay áo ở Điềm Tĩnh, chàng nhặt được."

      Hả? !

      Chúc Tắc Nghiêu há hốc mắt trợn tròn.

      Của nàng? Là của nàng? Là ống tay áo của nàng!

      "Tắc Nghiêu, chàng làm sao vậy?"

      "Điềm Tĩnh cư, ra có quỷ." cười, có chút mất mát, nhưng lại thoải mái hơn nhiều.

      "Cái gì?" Lâu Điềm có nghe ràng.

      " có gì, chúng ta về nhà ." hôn nàng mạnh, "Trở về nhà của chúng ta, viết câu chuyện về chuyện ta, viết nên câu chuyện mới ở Điềm Tĩnh cư."

      "Chuyện gì đâu?" Nàng to gắn khẽ cắn cằm , làm cả người giật mình.

      "Về," Giọng khàn khàn mà thâm tình: "Chúng ta, ta nàng, loại chuyện xưa kia. . . . . ."

      HẾT TRỌN BỘ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :