1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiếp này định rồi - Tịch Quyên (10C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1

      Phần lớn kết cấu của điềm tĩnh cư được thiết kế theo lối kiến trúc Chúc Tam Tiến.

      Mở cửa lớn ra, thứ đầu tiên bạn nhìn trong đó, là thảm cỏ xanh khá lớn với tầm nhìn nhàng khoan khoái, gian nhà thứ hai tiếp the cũng cách đó xa, đắp thành rồi tụ lại với nhau quay về chỗ, nhìn lên phía trước là sân nhà, dựa theo ánh sáng mà được thiết kế vô cùng tốt. Bốn phía thông suốt với hành lang gấp khúc, trong đình tuy được trang trí nhiều, nhưng lại có cây cổ thụ Tương Tư lên đến trăm năm. Dáng cây Tương Tư này tươi tốt cường tráng, đều phủ rộng đến sân nhà rồi. Có cây cổ thụ Tương Tư che mát, liền sợ mùa hè trời quá nóng.

      Tiến vào gian thứ hai, liền định đến gian thứ ba, phong cảnh nơi đây lại phen…

      Được núi giả, nước chảy, hoa thơm, cây tùng phủ xanh, cây liễu rũ xuống… trang trí tạo nên bức tranh cảnh sắc Giang Nam là xinh đẹp.

      Hôm qua Chúc Tắc Nghiêu mang các nàng đến tham quan tòa nhà này, nhưng bởi vì bận việc nên cũng có ít thời gian để tinh tế toàn cảnh của Điềm Tĩnh cư, liền trực tiếp mang các nàng đến hành lang phía sau, ngồi ở lương đình chuyện.

      Hôm qua bận việc nên phải rời khỏi, bây giờ mới có thể chậm rãi dẫn khách quan ngắm khung cảnh mỹ lệ của Điềm Tĩnh cư.

      “Kế tiếp, chúng ta đến lầu hai . Cái lầu hai này, cũng làm người khác đắc ý ngay a! Đảm bảo tiểu thư vừa nhìn thấy thích thôi, mời tiểu thư trước.” Chúc Tắc Nghiêu liền .

      “Được.” Lâu Điềm gật đầu, mỉm cười lướt qua dáng vẻ nghiêng người nhượng bộ của trước.

      dạo lầu mất canh giờ. Nàng vốn muốn ngồi nghỉ ở chỗ cây Tương Tư, nhưng lại phát ra dáng vẻ được tự nhiên của Chúc Tắc Nhiêu, suy đoán có lẽ khá kiêng kị với lời đồn kia, muốn ở tại địa phương mẫn cảm này thêm nữa, cho nên cũng gì nữa.

      Hôm nay miệng lưỡi của có chút khoa trương trơn tru. Nàng nhịn được mà chú ý chuyển biến kỳ lạ của .

      Lầu hai có bốn gian phòng, hai gian là phòng ngủ, chỗ khác là phòng chơi cờ cùng phòng uống trà, còn lại đều là gian rộng mở, bất cứ lúc nào cũng là nơi mà người khác có thể dựa vào lan can mà thưởng cảnh, rất phong nhã. Có thể thấy được người thiết kế lúc trước chính là lấy thú vui nhàn nhã lúc về hưu để làm chủ trục.

      “Người này xử lý rất khá, tuyệt giống người chỉ năm năm kinh nghiệm làm việc.” Nàng nghỉ ngơi ở hành lang dài, phóng mắt xa, vừa vặn chính là phương hướng của cây Tương Tư.

      Chúc Tắc Nghiêu gật đầu, cười đến rất là đắc ý.

      “Nhưng cũng đúng, chúng ta từ 『 xuyên lưu hành 』 tới đây, mặc kệ có cổ xưa đến mức nào chăng nữa, đều cũng được hết lực sửa sang giống như mới xây, cho nên tiểu thư mới thể đoán được kỳ thực Điềm Tĩnh cư ngôi nhà cũ xây dựng hơn hai mươi năm. Nếu người còn muốn tìm thêm so sánh, đợi lại nữa ta dẫn hai người đến tòa nhà ở thành nam, nơi đó có An Lan Cư, tuyệt hơn gì Điềm Tĩnh cư, cũng mới hơn chút, được xây dựng hơn mười năm! An Lan cư này, chính là biệt thự tư nhân của vị tài nữ, nếu phải bên nhà phu quân nàng ta gặp sa sút, nàng cũng luyến tiếc bán , trước mắt chính là trạch viện nóng bỏng tay nhất của Vĩnh Xương thành, ta nghĩ ngươi rất có hứng thú tham quan.” Giới thiệu xong, vẻ mặt đắc ý của dĩ nhiên là dự định trước, thực dễ nghe tiếp:

      tại chúng ta nên thôi.” xong bước chân liền di chuyển.

      Lâu Điềm đem mũ sa tháo xuống, đưa cho Bảo Tâm cằm lấy, có di chuyển, ánh mắt vẫn nhìn đến cây cổ thụ tương tư kia.

      vội. Đợi chút cũng được, Chúc công tử.” Nàng khẽ gọi với bóng dáng vội vã ở phía xa.

      “Vì sao phải đợi…” Chúc Tắc Nghiêu hoàn toàn phòng bị quay đầu lại, ngực bị sắc đẹp của nàng đụng vào khiến nó ngã trái ngã phải, ngay cả nửa lời còn lại cũng tiếp tục nữa, lòng bay đến ngoài bầu trời xa tám ngàn dặm rồi.

      Này này… công bằng! Nàng làm sao có thể tùy ý hạ mũ của nàng xuống? Nàng biết sắc đẹp của nàng là vũ khí rất đáng sợ sao? vất vả, vất vả mới huấn luyện bản thân nên thất thần trước mùi hương người nàng, cảm thấy bản thân kiên cường luyện thành tường đồng da sắt để đối diện với nàng…. Chỉ cần nàng đừng kéo mũ sa xuống là được.

      Tuy rằng được nhìn thấy sắc đẹp của nàng khiến người khác rất thất vọng, nhưng nếu muốn bản thân được an toàn, toàn bộ tiếc nuối đương nhiên phải chịu được…

      Sao nàng, sao nàng lại có thể…

      Lâu Điềm hoàn toàn lắm lòng vừa mừng vừa khổ, gào thét giao chiến với người trời, thậm chí còn lộ ra nụ cười dịu dàng yếu ớt với , làm sâu sắc cảm nhận được tình hình tai nạn dày vò muốn chết.

      “Mới vừa rồi xong, ta cảm thấy có chút mệt. Có thể chân ở nơi này chút ? Vừa vặn cảnh trí nơi này cũng tệ, rất hợp để ngồi nghỉ uống trà thưởng cảnh.”

      Nụ cười xinh đẹp kia như có mũi tên phi đến, “Phập” tiếng, chuẩn xác chiếu vào lòng ngực quá mức yếu ớt, chút năng lực phòng ngự nào của !

      Nếu linh hồn cùng thân thể là thứ, như vậy Chúc Tắc Nghiêu tin tưởng giờ phút này nếu còn lại, phía sau kia nhất định thân thể vô lực theo, nhưng mà lại ra dị tượng khiến phải cuộn mình run rẩy, chỗ lòng ngực của bóng dáng kia lại có mũi tên qua.


      Chương 4.2

      “Chúc công tử? Chúc công tử?” Lâu Điềm thấy đáp lại, liền gọi vài tiếng. Nàng hình như thấy đứng hình phải, mà biết vì sao, nhưng lại làm nàng có chút hiểu mà sung sướng…

      “Hả! À à, ách, nếu Lâu tiểu thư mệt mỏi rồi cũng có thể nghỉ ngơi chút.” dời mắt, làm bộ như tìm nơi để nghỉ ngơi, sau đó chỉ vào phòng chơi cờ :

      “Tới đó nghỉ chút , ta xuống dưới lầu để kêu người nấu nước!”

      làm phiền thế đâu. Hôm nay trời có chút nắng, thích hợp để uống nước nóng, ta sai Bảo Tâm làm chút trà bánh cùng canh ngọt, cùng nhau dùng .”

      “À, kia… đa tạ.” giơ tay xoa xoa chop mũi, thuận tay lau vài giọt mò hôi. Mồ hôi kia, biết là do trời nóng, hay là kết quả của việc đau khổ chống cự lại nàng nữa.

      Bọn họ vào phòng chơi cờ Bảo Tâm bày trà bánh lên bàn xong rồi, xem ra rất ngon miệng.

      Khí chất ôn nhã cao quý của Lâu tiểu thư thu hút mọi người, hơn nữa nha đầu lại vô cùng lanh lợi, làm cho Chúc Tắc Nghiêu tò mò các nàng muốn đâu, cùng với xuất thân.

      Đối với nàng, có rất nhiều nghi hoặc.

      Nhưng thực ra, đối với người khác trước giờ cũng quan tâm nhiều lắm, cơ hồ có thể là hờ hững. Như thế nào lại đối với nàng liền…

      Nhất định là liên quan đến xinh đẹp của nàng! còn cái gì khác.

      vội vàng ứng phó với nội tâm cứ mực thể yên tĩnh được này, có mở miệng. Mà Lâu Điềm cũng mở lời trước:

      “Nghe 『 xuyên lưu hành 』là cửa hàng nổi danh giàu có nhất của thành Vĩnh Xương, tiểu nhị nơi đó đều là những người rất giỏi, từ trước đến nay cũng chưa từng có việc bán tới bán lui mãi căn nhà cùng vùng đất nào. Nhưng nơi này là thế nào?” Nàng tới thành Vĩnh Xương cũng hơn tháng, tiếp xúc với nhiều người bán hộ ở đây, nàng vốn là muốn tiếp xúc người bán hộ tiếp theo, nhưng ngờ lại vì điềm tĩnh cư mà dừng lại bước chân.

      Đó là chủ đề an toàn. Tinh thần Chúc Tắc Nghiêu rung lên, cẩn thận để mình nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của nàng, gần như vậy, hô hấp của cũng có thể dễ thở chút, tim của cũng có thể an ổn chút.

      " Đúng vậy, cửa hàng chúng tôi chuyên bán hộ các căn nhà nhà, đó là việc rất ràng. thực tế, thành Vĩnh Xương sở dĩ xuất xuất ngành đại lý đất đai, cũng là nằm trong lớp đầu mở ra ngành này. Trước kia có đoàn người muốn mua nhà bán đất, cũng tự mình làm hết thảy, nhưng lại tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng công sức, lại dễ xảy ra nhiều tranh cãi. Bản thân cũng thể tự mình xử lý, bình thường đều ủy thác người làm thay, cũng vững chắc cho lắm. Vì thế chúng tôi mới phát triển ngành nghề này, nghiệp cũng rất thành công, cũng làm cho cho người khác rất tin cậy chúng tôi. "

      Lâu Điềm gật đầu, nụ cười yếu ớt mặt thủy chung thu lại.

      " Ngươi chắc rất thích công việc này? " Khi đến hiệu buôn nhà mình cũng có tinh thần, giống mỗi khi nhìn đến nàng đều giật mình cùng ngây ngốc thôi.

      Đến tột cùng, mặt nào mới là bộ dáng chân chính của ?

      Chúc Tắc Nghiêu sợ run lên, da mặt căng lại, dừng lại nụ cười liên tục mặt mình.

      " Xem như là có . " Chuyện có thích hay , cũng chưa từng nghĩ tới. Loại tình này, cũng cần nghĩ nhiều làm gì.

      " Xem như ? " Nàng nghiêng nghiêng trán, chộp lấy trong mắt tia ảm đạm.

      " Tiền công của Xuyên Lưu Hành cũng cực tốt, đương nhiên là tồi rồi. Cho nên cũng có rất nhiều người vì tiền thưởng mà cúi đầu tiến vào. " cười đến sáng lạn, cả người thoạt nhìn tuấn lãng thôi. nam nhân tuấn tú nha! Ngay cả Bảo Tâm ấn tượng đối với tốt, cảm thấy mồm mép quá mức lém lỉnh cũng nhịn được mà đỏ mặt.

      Nhưng trong mắt hề có ý cười, Lâu Điềm chỉ chú ý tới điểm này.

      "Ngươi cũng vì tiền thưởng mới tới làm trong Xuyên Lưu Hành sao? " Nàng tỉnh bơ cười hỏi.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.3

      Đừng nhìn nụ cười của nàng, chỉ nhìn vào mắt của nàng là được rồi. Thả lỏng, thả lòng! Tròng mắt đừng nhìn lung tung! Đừng chú ý đến nàng đắc ý tới cỡ nào! Tuyệt đối phải chuyện của ! Trăm ngàn lần phải nhớ kỹ!

      " , ta là được người nhà sắp xếp vào làm việc, cần phải chen chúc như người khác. Ngươi biết , như vậy cũng bớt việc hơn, có chỗ dựa là cấp nên cũng được chiếu cố nhiều hơn chút, mỗi ngày trôi qua cũng thoải mái hơn rất nhiều, cần phải giống như người khác làm trâu làm ngựa, cho dù có được trạch viên này, cũng được nhận nhiều tiền hơn người khác. "

      Bảo Tâm nghe đến đó, mặt cũng còn đỏ, miệng cũng nở nụ cười, dùng đôi mắt sắc bén trừng mắt nhìn vị dáng vẻ đường hoàng của nam tử kia, thể tin được lại là loại người cửa sau, vả lại còn rất đắc chí như thế nữa chứ! Đúng là cái thứ nhà quan lớn rỗng ruột, gối thêu hoa, có tiền đồ!

      Lâu Điềm bình tĩnh nhìn , cũng câu nào, từ lúc càng lúc càng vô cùng tự tại đùa giỡn, nàng cũng ngăn cản lời có tiền đồ. biết đây là ý định hay là bản năng của , tóm lại, hình như giữ lại cho nàng chút ấn tượng tốt đẹp nào. là tận tâm, diễn xuất có chút hơi quá rồi!

      Vì sao muốn ở trước mặt người quen biết như nàng, nhào nặn chính mình thành cái dạng cà lơ phất phơ?

      " Ai da! về chuyện của ta, cũng rất là nhàm chán, có gì tốt đẹp để . Nếu tiểu thư ngại, có thể ta cho ta biết các ngươi có gặp khó khăn gì hay ? " thuận thế chuyển đề tài về người nàng, " Tuy hỏi như vậy có chút quá mức đường đột, nhưng mà, cũng chưa từng có nữ tử nào lại ra mặt đàm phán công việc mua bán như thế này, ta nghĩ các ngươi mấy ngày nay cũng gặp ít việc làm chính mình phải tức giận có phải hay ? "

      " ngại. " Lâu Điềm lắc đầu, " Đều là số việc . " Nếu hỏi cái nào là cơn giận đâu, lại chính là cái người đàm phán chịu để lộ bộ mặt ra này, cũng biết có nên tức giận hay nữa. Nàng quan tâm đến những suy đoán chủ quan của người ngoài, cũng cần phải giải đáp thắc mắc của bọn họ làm gì.

      " Trình độ tức giận tiểu thư. Tại hạ rất bái phục. " cũng chắp tay, hỏi thăm: " Tiểu thư là khác so với người bình thường, nếu phải xuất thân từ quan gia, cũng là môn đệ thuộc dòng dõi thư hương giàu có thịnh vượng ! "

      Suy đoán chuẩn xác. Do manh mối người nàng quá mức ràng? Hay là do nhãn lực quá mức cao cường của ? Nàng thủy chung đối diện với ánh mắt của , cũng dời .

      Nàng phát , đôi mắt sắc bén đen như mực, cho dù luôn nghĩ cách che dấu, tuy có nhiều lúc đều có thể che dấu thành công. Nếu phải là nàng luôn nháy mắt nhìn , chỉ sợ là hoàn toàn nhận ra chút biến hóa cực kỳ này.

      … là loại người luôn che giấu tâm tư của mình hay sao?

      " dám nhận. gia phụ về cõi tiên, xem như cũng có chút tiếng tăm. "

      " Hả! có lỗi, tại hạ biết lệnh tôn… " Sắc mặt Chúc Tắc Nghiêu lập tức nghiêm túc xin lỗi.

      " sao, chuyện đó cũng rất lâu rồi. " Lâu Điềm lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt .

      Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu đoán các trưởng bối của vị Lâu tiểu thư cũng ở tại đây, nếu cũng để người con như vậy tùy ý xuất môn để đàm phán về việc mua bán trạch viện.

      Nàng… cũng là người đơn sao? Xinh đẹp như vậy, xem ra là nữ tử phú quý song toàn…

      Tinh thần vẫn còn hoảng hốt, mới vừa rồi vất vả lắm mới khởi động được mặt dày miệng nhọn, bây giờ cũng tiêu tán sạch bách rồi.


      Chương 4.4

      Bộp bộp bộp bộp bộp…

      Đó là tiếng chân đạp mạnh cầu thang, chạy cũng khá là vội vàng. Nhưng vẫn cách nơi này khá xa, nên thính lực cũng nghe.

      Hai vai Chúc Tắc Nghiêu run lên cái, tập trung lắng nghe, là tiếng bước chân của A Đinh, nhưng ngoại trừ A Đinh vẫn còn người khác.

      Mà động tác của Bảo Tâm cũng rất nhanh, nàng cầm lấy cái mũ che, cẩn thận đội cho tiểu thư. Chúc Tắc Nghiêu hơi kinh ngạc quét mắt nhìn các nàng, nhìn Bảo Tâm tính cách thiện lương thêm vài lần.

      sớm nhìn ra hai người nha hoàn bên vị Lâu tiểu thư này biết võ công, nhưng lại ngờ được tu vi võ nghệ của các nàng lại thể khinh thường chút nàng! Cũng trách chỉ có ba người các nàng mà lại dám xuất môn xa như vậy, ngay cả nam bộc, hộ viện cũng có.

      Chỉ trong chốc lát, A Đinh thở hổn hển chạy vào, gấp đến mức ngay cả quy cũ gõ cửa cũng quên mất.

      " Nghiêu thiếu gia Nghiêu thiếu gia! Chu Tất An đến đây! biết ở đâu nghe được hôm nay ngươi dẫn người xem ở ở bên này, liền bỏ chạy đến đây, ta cũng ngăn cản được! đến đây… ai da!” Chưa xong, thân thể gầy của liền bị người đứng ở phía sau đẩy ra.

      Thân thể Chúc Tắc Nghiêu nhanh nhẹn đỡ lấy A Đinh sắp va phải góc bàn, mặt có cảm xúc nhìn người tới.

      “Tắc Nghiêu huynh, nghe đây là cơ hội lần thứ hai mươi hai ngươi muốn bán Điềm tĩnh cư, ta sợ là ngươi làm hỏng tiếp, nên đành cấp bách chạy nhanh tới đây để quan tâm phen, để xem có thể trợ giúp thành tích tháng này của ngươi tốt hơn chút hay .” Đứng ở cửa là nam tử hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ước chừng cao bằng Chúc Tắc Nghiêu, diện mạo cũng xem như đoan chính, đáng tiếc biểu tình mặt lại mang theo ý xấu, cái miệng đắc ý đến méo mó, cười, còn bằng chính nhếch môi .

      “Tất An huynh, ngươi hôm nay cần làm việc sao? Lão gia tử vừa đề bạt ngươi làm, ngày sau còn kiêm luôn hai chức, hiểu được ngươi vội, sao có thể làm ngươi hao tâm tổn sức lo lắng thành tích theo tháng của ta đây? Tắc Nghiêu trăm triệu lần dám làm chậm trễ đại của Tất An huynh.”

      “Ha ha ha… Đừng khách khí. Với ta mà , thân kiêm hai chức tuy là khá bận, nhưng cũng đến mức thể giúp đỡ bằng hữu của mình nha! Tắc Nghiêu huynh, hai chúng ta lúc trước cùng tiến vào “Xuyên Lưu Hành”, ta chính là từng bước thăng chức, ngươi lại bị nhóm người chen chúc phía sau làm lui dần dần về sau, cũng phải là có thành tích! Nhưng ta cuối cùng cũng nhịn được mà thay ngươi lo lắng hay sao, còn xuống như vậy, chỉ sợ lão gia tử cũng bảo vệ được ngươi mất! Cho nên ta vừa nghe có người vừa mắt với điềm tĩnh cư, liền tức bỏ xuống mọi chuyện quan trọng để chạy tới, muốn trợ giúp ngươi tay.” Chu Tất An xong, chuyển về phía Lâu Điềm nhìn đến. Quan sát đánh giá trang phục của các nàng từ xuống dưới, vô cùng vô lễ, cứ như vậy liều lĩnh nhìn chầm chầm người ta, còn làm như là bộ dáng đương nhiên.

      Bảo Tâm còn chưa làm khó dễ, Chúc Tắc Nghiêu chạy tới trước người Chu Tất An, che tầm mắt vô lễ kia. Cho dù Lâu Điềm đội mũ sa, nhưng Chúc Tắc nghiêu vẫn muốn cho đôi mắt làm càn của Chu Tất An nhìn Lâu Điềm chầm chầm.

      dám làm phiền Tất An huynh bận rộn trăm công ngàn việc quan tâm ta như vậy, ngươi vẫn nên làm việc khác thôi.”

      “Đừng vội vàng đuổi ta .” Chu Tất An đương nhiên cũng dễ bị sai khiến như thế, giương miệng hỏi: “ nương, nghe người ta ngươi rất là vừa ý Điềm Tĩnh cư, có tâm muốn mua nó, có muốn đổi người đàm phán hay ?” hôm nay vì việc bán Điềm Tĩnh mà đến.

      Điềm Tĩnh cư này, cũng chỉ có thể bán cho người ngoài biết được tình hình. Lúc trước bị Chúc Tắc Nghiêu phá hỏng đến hơn hai mươi lần, phụ thân của cũng là quản của “Xuyên Lưu Hành”, cũng cảm thấy còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi.

      “ Nơi này là do ta trông nom, ngươi muốn cướp sao?” Mặt mày Chúc Tắc Nghiêu thu vào, nhìn chầm chầm Chu Tất An. Hai người thực đứng gần nhau quá, cho nên khí tức lạnh lùng mà phát ra, Chu Tất An cảm giác được cũng vô cùng ràng.

      Chu Tất An có chút kiêng kị núi dựa cường đại ở phía sau lưng Chúc Tắc Nghiêu, lui ba bước để duy trì khoảng cách với .

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.5

      “Ngươi nếu còn bán được, nơi này do ta trông mom. Đừng tưởng có lão gia tử bao che ngươi nên mới có thể vô tắt vô phép!” Giọng hơi , nhưng lượng cũng đủ để mọi người nghe được ràng. muốn cho mọi người biết Chúc Tắc Nghiêu là người vô năng, chỉ có thể vào phương thức cửa sau để duy trì bộ dáng đắc ý của mình, nhưng đắc ý này cũng duy trì được bao lâu đâu.

      “Do ngươi trông nom?” Chúc Tắc Nghiêu cười cười với ,”Điềm Tĩnh là do ngươi dốc tâm thỉnh Chu quản giao cho ta, ngươi quên hay sao? Tại sao nay ngươi lại đặc biệt có hứng thú như thế?

      Chu Tất An cũng lập tức đáp lại. Nếu sớm biết Điềm Tĩnh cư đối với người bình thường có lực hấp dẫn to lớn đến thế, lúc trước cũng lấy nó để hãm hại Chúc Tắc Nghiêu. Bởi vì phụ thân rất ghét Chúc Tắc Nghiêu, cho nên sau khi Chúc Tắc Nghiêu được xếp vào Xuyên Lưu Hành, giao phó cho việc mua bán cái tòa nhà thuộc hàng ế nhất này. ai dám trông nom nơi này, cũng có người thứ hai nào dám tưởng bở, cũng chỉ có mình Chúc Tắc Nghiêu.

      Vừa mới bắt đầu, Chu quản cũng dám làm gì quá trớn, nhưng sau khi phát đại lão gia đối với việc của Chúc Tắc Nghiêu cũng hỏi han gì nhiều, lá gan cũng ngày càng lớn.

      Bọn họ cũng thấy sau khi Chúc Tắc Nghiêu về nhà cũng chưa với lão gia tử về việc ở trong cửa tiệm bị chỉnh đốn, nếu có đề cập qua, mà đại lão gia cũng thờ ơ âu gì, như vậy, như vậy đúng như lời đồn đãi… Địa vị của Chúc Tắc Nghiêu ở trong Chúc gia cũng cao quý gì, đó mới là .

      “Đừng tưởng ta thèm công lạo của ngươi, có người muốn mua ngươi cũng bán, ngươi có ý định gì? Chúng ta đều là người làm của người ta, thế mà ngươi còn già mồm như thế, ta tất nhiên phải giúp ngươi tay, lỗi là do ta sai, hôm nay nhất định phải bán được Điềm Tĩnh cư này!” Dứt lời liền bước nhanh lướt qua người , trực tiếp với Lâu Điềm: “Vị tiểu thư này, nếu ngươi ngươi rằng ngươi thích Điềm Tĩnh cư, ta có thể làm chủ cho ngươi, tại ngươi cứ đặt trước , chuyện giá thành đương nhiên thương lượng tốt, ngươi giá !”

      Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu cả kinh, chuyện, gắt gao nhìn chầm chầm Lâu Điềm.

      Lâu Điềm đáp lại, Bảo Tâm ngạo nghễ từng bước về phía Chu Tất An.

      “Vị công tử này, đầu đuôi, ngươi ở kép hát nào ra thế? Chúng ta còn chưa biết ngươi là ai đâu.” đúng là bất lịch , lại dám dự đoán tiểu thư đáp lại!

      Chu Tất An ngẩn ra, từ trước đến nay luôn được các nữ tử ưu ái, bị khiển trách như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong đời.

      Trong trong tiếp thu được, nhưng dù sao cũng là người là ăn, hiểu được công phu ở mặt ngoài co được dãn được. Rất nhanh chắp tay khom người :

      “ Là ta chú ý đến. Tại hạ là Chu Tất An, làm ở Xuyên Lưu Hành, dưới tay có vài người thủ hạ, Tắc Nghiêu huynh mặc dù dưới tay thủ hạ của ta, nhưng chức của ta vẫn lớn hơn của , về việc quyết định cũng được lớn hơn chút. biết giới thiệu như vậy, hai vị nương có hài lòng hay ?”

      Bảo Tâm nhìn tiểu thư, thấy tiểu thư vuốt cầm, liền lui ra.

      ra là Chu tiểu nhị.” Lâu Điềm điềm đạm gật đầu.

      “Đúng vậy, biết nên xưng hô với nương như thế nào?” Nhìn thấy đối phương bày ra quy củ của con nhà giàu, Chu Tất An cũng trả lời cẩn thận khách khí.

      “Ta họ Lâu.” cho cơ hội nhiều, nàng tiếp:”Ta đúng là có chút vừa ý với Điềm Tĩnh cư.”

      “Vậy ngay lập tức ký hợp đồng !” Chu Tất An có chút đắc ý nhìn Chúc Tắc Nghiêu, bộ dáng đại thành.

      Mặt Chúc Tắc Nghiêu vẫn thay đổi, thản nhiên nhìn Lâu Điềm, giấu trong ống tay áo hai bàn tay nắm chặt lại, tiết lộ với người khác mình sốt ruột.

      vội. Ta còn phải suy nghĩ chút, mua trạch viện cũng thể với việc mua con ngựa, đây phải là chuyện mua sai là xong chuyện.” Ánh mắt Lâu Điềm nhu hòa xuyên qua tấm lụa trắng nhìn Chúc Tắc Nghiêu.

      Chương 4.6

      “… A, a, a! Đó là đương nhiên! Dù sao việc mua ngựa cũng là tình phải thực thận trọng.” Đầu Chu Tất An nhất thời kịp xoay chuyển. Bởi vì cho rằng con ngựa là thứ vô cùng sang quý, con ngựa tốt còn quý hơn cả trạch viện! Nhưng từ trong miệng vị tiểu như, việc mua ngựa hình như chỉ cần tùy tiện đưa ra hai đồng bạc lẻ là ra…

      Nàng có nhiều tiền thế sao?

      Ý nghĩ này liền rất nhanh chiếm toàn bộ đại não của Chu Tất An.

      Cho nên việc cường thế đem điềm tĩnh cư hôm nay bán , cũng phải còn là chuyện gấp gáp gì. Chu Tất An nghĩ… Điển trai như cũng ngại cưới phải nữ nhân mắt lé mặt rỗ méo miệng làm thê tử, nếu giống như lời nàng nàng vô cùng có tiền.

      Bữa tối qua , đêm dần dần tối dần, sai biệt lắm đến lúc chuẩn bị ngủ.

      Tiểu nhị khách điếm lên báo cáo vị khách muốn tìm gặp Lâu Tiểu Thư.

      “Chúc công tử, là ngươi?!” Lệ Nhân xuống lần, nhìn xem có ai muốn tìm tiểu thư.Tuy rằng người của Vĩnh Xương thành các nàng biết nhiều lắm, nhưng lại dự đoán được người tới chơi lại là Chúc Tắc Nghiêu.

      Từ sau lần thăm Điềm Tĩnh cư, cũng trôi qua ba ngày. Trong ba ngày này, cái người tên Chu Tất An kia ngày nào cũng để khách điếm để cầu kiến, bộ dáng rất thành tâm cùng ân cần, thẳng với các nàng rằng hãy bỏ qua Điềm Tĩnh cư, trong tay vẫn còn rất nhiều khu nhà cấp cao rất đẹp khác để giới thiệu. Tuần này tên Chu Tất An quấn lấy rất nhanh, còn Chúc Tắc Nghiêu ngược lại dường như biến mất, làm các nàng cứ tưởng Chúc Tắc Nghiêu còn nắm trong tay dự án này nữa ấy chứ.

      Như vậy, sao giờ phút này lại có mặt ở đây, là có ý gì chứ?

      " trễ thế này, có chuyện gì sao? "

      Chúc Tắc Nghiêu chắp tay :

      " xấu hổ, trễ như vậy mà còn quấy rầy. biết Lâu tiểu thư ngủ chưa? "

      " Còn chưa ngủ. Ngươi có chuyện gì? "

      Có chuyện gì? Chúc Tắc Nghiêu tại chuẩn bị xong hơn mười lý do, đủ để thuyết phục bất cứ kẻ nào… cùng với chính mình. Nhưng, mặc kệ có thừa nhận hay , ngoài những cái cớ kia, chính là, rất muốn, rất muốn nàng mà thôi, còn thứ gì khác.

      " Ta muốn cùng tiểu thư về chuyện của Điềm Tĩnh cư, nếu nàng đối với điềm tĩnh còn có những thứ nghi ngờ nào khác… "

      " Việc này phải giao cho Chu Tất An tiếp nhận sao? " Lệ Nhân đánh gãy lời .

      " có. Vẫn do ta trông nom, ta có thể lên để cùng tiểu thư chuyện ? "

      " Thực quái. Hai người các ngươi mỗi người nghĩa khác nhau, chúng ta nên tin ai đâu? Ai mới là người làm chủ nha? " Lệ Nhân lẩm bẩm quở trách. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn, nhìn thấy tay cầm bao giấy dầu, hỏi: " Đây là cái gì? " Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, là đồ ăn à?

      Chúc Tắc Nghiêu nâng tay trái lên.

      " Đây là hạt dẻ mật đường, ta mua từ cửa hàng ở chợ đêm ngoài thành tây cách đây mười dặm. "

      " Là mời tiểu thư ăn sao? Ta trước cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta nhận lấy đâu. " Lệ Nhân nuốt nuốt nước miếng. Hạt dẻ mật đường, nghe mấy đứa trẻ món này ăn ngon lắm.

      " Nếu tiểu thư nhận lấy, xin mời hai vị tỷ muội các ngươi nể mặt chút nhận lấy, tâm ý của ta cũng uổng phí. Chỉ là chút quà mọn, cần phải thận trọng như vậy. " Chúc Tắc Nghiêu mỉm cười .

      " Hả. Kia… Ta hỏi xem tiểu thư ngủ chưa , nếu nàng mệt, muốn gặp ngươi, ngươi cũng đừng trách ta. "

      " Làm phiền lệ Nhân tỷ tỷ. Vô luận kết quả ra ao, Chúc mỗ cũng vô cùng cảm kích vì ngươi tận tâm.

      " Vậy ngươi đợi chút. " Lệ Nhân cười cười với , xoay người lên hồi báo.

      Chúc Tắc nghiêu nhìn bóng dáng Lệ Nhân biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, nụ cười yếu ớt mặt mới thu hồi, môi mím lại tạo thành đường thẳng.


      Chương 4.7

      Vào mấy ngày nay tới giờ, động tác liên tiếp của Chú Tất An, nghe A Đinh bên kia lại. Lúc đầu chỉ nghĩ là Chu Tất An thừa dịp có mặt ở Vĩnh Xương thành mà đem Điềm Tĩnh cư bán , hòng chiếm lấy công lao cùng hoa hồng. Nhưng tại mới vừa rồi, rốt cuộc hoàn thành công vụ mà thúc phụ giao, khi kiểm hàng ở trong cửa hàng lớn, lại gặp Chu Tất An, thấy liều mình bóng gió đủ chuyện về Lâu Điềm, nhất là về phương diện tài sản của bọn họ, thế nên mới khẳng định được Chu Tất An đánh tới chủ ý gì.

      lại có thể vọng tưởng trèo cao với Lâu Điềm!

      làm sao dám!

      Cảm xúc phẫn nộ hỏa tốc chiếm lĩnh suy nghĩ trong lòng , cơ thể nhịn xuống ý niệm bạo lực bỗng nhiên tăng vọt trong đầu, cho nắm tay khống chế được mà muốn đập thẳng vào nụ cười dâm đãng tự cho là phong lưu khuôn mặt kia!

      còn để ý nhiều tới Chu Tất An, trong đầu óc nóng bỏng của Chúc Tắc Nghiêu chỉ còn ý niệm trong đầu… muốn lập tức nhìn thấy Lâu Điềm!

      ba ngày rồi gặp nàng!

      Lâu Điềm là… khách hàng của . Nhéo ngực cái, nhéo lấy chua chát buồn bực trong lòng, đối với tức giận bốc lên của . Rốt cuộc cũng suy nghĩ nhiều, liền liều mình chạy gấp ra ngoài. đường như bị ma ám mà loạn xạ cả lên, chạy đến hơn ba mươi dặm đường, liền vì nghe con đều rất thích ăn vặt.

      cùng ba vị đường huynh đệ khác mười mấy năm qua thường bị thím sai xa để mua hạt dẻ mật đường, hình như vĩnh viễn ăn cũng ngán. Nghĩ rằng nữ nhân cũng rất thích ăn nó ?

      Vào thời gian này mà cầu kiến nàng, là thỏa đáng, biết thế này là đường đột cỡ nào.

      Nhưng mà… nhịn được nha!

      Cho dù bị ăn canh đứng ngoài cửa, nhưng như vậy cũng tốt hơn việc nàng ra lệnh muốn đuổi khách.

      đúng là có tiền đồ, biết chứ.

      bắt đầu còn giống nữa rồi, như vậy khó coi.

      Nhưng cũng bất lực.

      " Chúc công tử? " Giọng của Lệ Nhân từ phía xa xa gọi đến.

      rất nhanh ngẩng đầu nhìn lên. Lệ nhân đứng ở lầu hai ngoắc ngoắc, muốn lên.

      A! Lâu Tiểu Thư bằng lòng gặp !

      Phải ? Phải ?

      tốt quá!

      bước nhanh lên lầu, lập tức liền dừng lại ở trước mặt lệ Nhân.

      " Tiểu thư nàng ấy còn chưa ngủ sao? "

      " Coi như ngươi may mắn, tiểu thư bằng lòng gặp ngươi. Nếu là cái tên họ Chu, ánh mắt cứ nhìn loạn, tiểu thư cho dù có nhàn rỗi, cũng cho gặp. " Lệ Nhân nhướng mày xong, nàng biết nàng cẩu thả ra câu như vậy, mang cho Chúc Tắc Nghiêu tin tức trọng yếu, làm cảm giác để ý hồi lâu của , cũng lập tức tan thành mây thứ!

      " A! Ngươi cười cái gì chứ? " Lệ Nhân muốn dẫn tới sương phòng của tiểu thư, thấy phía sau có động tĩnh gì, tò mò nhìn lại, liền nhìn thấy cười đến phát ngốc, biết cười cái chuyện gì nữa.

      là tiếc, người này nha. Có khi khôn khéo láu cá, nhưng mà phần lớn thời gian lại toàn ngây ngốc. biết tại sao lại bị như thế!

      Thế nên Chúc Tắc Nghiêu mới phát chính mình cười, nhưng mà cũng vô tình thu thập được tin tốt lắm, làm cho khuôn mặt tuấn tú xuất nụ cười hớn hở, đường tới nơi ở của giai nhân.

      Lệ Nhân nhún nhún vai, dù sao cười rộ lên cũng là dễ nhìn, cứ để cho cười cao hứng !

      Về phần cười thành như vậy! Ngẫm lại hẳn là do tiểu thư nhà nàng cũng tùy tiện gặp người khác, may mắn cũng có ngoại nhân đổ trước dung mạo xinh đẹp của tiểu thư, bất mãn trước giờ con số ấy cũng chưa vượt qua được mười ngón tay đâu.

      nhất định cảm thấy thực vinh hạnh ?

      Nghĩ đến điểm đó, Lệ Nhân cũng cười theo. là vinh hạnh nha!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.1

      Lâu Điềm để cho Bảo Tâm búi lại mái tóc dài của mình, chỉ cột lỏng chút, mặc cho những sợi tóc màu đen rơi xuống. Thay bộ trang phục đơn giản thích hợp để gặp người ngoài, liền về phía phòng khách.

      Mấy ngày nay cũng có xuất , cảm giác như có cái biến mất , mà vị Chu tiểu nhị kia cũng trông nom điềm tĩnh cư nữa, còn xuất nữa. Nhưng trong lòng nàng vẫn đoán rằng… đến.

      Chỉ vì thể dứt bỏ điềm tĩnh cư được.

      Người này, có lẽ vô cùng hi vọng người khác có thể mua được điềm tĩnh cư, phải ? Cho dù trách nhiệm và công tác của chính là bán điềmt ĩnh cư. Nàng nhịn được mà tò mò nguyên nhân, muốn biết bí do sau lưng kiên trì của . Cho dù chuyện này cũng liên quan đến nàng…

      Về việc công, xuất của cũng quan trọng lắm đối với nàng.

      Về việc… Còn có lý do nào khác hay … nàng cũng biết.

      Giẫm bước chân cái vào phòng khách, liền gặp được bộ dáng tạ lỗi của Chúc Tắc Nghiêu.

      " xin lỗi, trễ như vậy mà còn quấy rầy tiểu thư, thỉnh tiểu thư thứ lỗi. " đứng cạnh cạnh cánh cửa, ngay cạnh nàng chưa tới ba bước.

      " có gì. Mời ngồi. " Nàng xong, cũng mở cửa, cứ duy trì khoảng cách giữa hai người bọn họ gần nhau như thế.

      ngẩng đầu, dường như muốn gì đó, môi mỏng khẽ nhếch lên, hơi hé ra, nhưng chữ cũng ra.

      Ánh mắt nóng rực như thế. Nàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy ngượng ngùng, hai gò má nhuộm màu đỏ ửng, gương mặt hơi cúi xuống.

      Dáng vẻ mỹ lệ, cái nhăn mày, nụ cười, nhất cử nhất động, mỗi cái đều mang theo sắc thái khác nhau…

      vô lực chống đỡ, liên tục lui lại mấy bước, vất vả lắm mới đem thần trí trở về, thiếu chút nữa vấp phải chậu hoa cúc lê Mộc viên đặt ở gần chân.

      " Ngươi làm sao nha ? Nghiêng ngã xiêu vẹo, có gì bất bình sao ? " Lệ Nhân nghi hoặc hỏi.

      " , ta là nhường đường cho tiểu thư. Thay ta từ biệt tiểu thư chút. " Vẻ mặt Chúc Tắc Nghiêu nghiêm chỉnh, từ trong miệng ra hề mang theo chút chật vật, cũng có thể khuất phục làm người khác phải tin tưởng như thế.

      " Vóc dáng tiểu thư bé thanh tú, đâu có lớn đến nỗi phải chừa cả con đường chứ? " Lộ Nhân nghĩ ra.

      Bên môi Lâu Điềm nén xuống nụ cười thoáng , qua con đường trống mà nhường nàng, dẫn đầu ngồi xuống.

      " Lệ Nhân Chúc công tử mang đến hại dẻ mật đường, đây là mùi hương của nó sao ? " Nàng vừa hỏi vừa sai Bảo Tâm châm trà.

      " Đúng vậy, chỉ là biết nó có phù hợp với khẩu vị của các vị ? "

      Chúc Tắc Nghiêu đem bao giấy dầu ra, vốn chỉ là nhàn nhạt, mùi thơm ngọt ngào nhanh chóng nồng đậm tràn ngập cả phòng ốc. Bởi vì bao được buộc khá chặt nên hạt dẻ còn rất nóng! Dưới đêm xuân lạnh lẽo, trong cái túi còn chứa đựng món ăn hương vị ngọt ngào, đúng là chuyện quá mức ngọt ngào.

      " Thơm quá nha ! " Hai nha nhào đều thầm nuốt vài ngụm nước miếng.

      " Vẻ ngoài trông ngon.” Tay Lâu Điềm cầm viên…

      " Cẩn thận nóng! " Chúc Tắc Nghiêu kịp suy nghĩ mà cầm lấy bàn tay trắng nõn nà của nàng, tay kia cầm lấy viên hạt dẻ kia. Sau khi phát mình làm cái gì, trong lòng vô cùng hoảng sợ ! Động tác đều dừng lại, cũng quên thả tay ra, quên thoát lý khỏi cái tội mạo phạm thể tha thứ này…

      Tay nàng… mềm mại…


      Chương 5.2

      ngờ tay bé của nàng lại mềm mại như vậy…

      Tay nàng… cũng ấm…

      Ấm áp như tiết trời mùa xuân… dịu dàng…

      Sắc mặt Lâu Điềm ửng hồng, cả người cực kỳ luống cuống. Bàn tay của lớn, che chở toàn bộ tay nàng vào bên trong. Mà tay … sao lại trở nên nóng bỏng thế này! Giống nắm lửa, muốn làm nóng lên.

      Nàng nhàng giãy dụa, muốn rút tay ra nhanh, nhưng chỉ động chút liền hạ xuống, lòng bàn tay cơ bắp của trong nháy mắt giữ chặt lại, giữ chặt tay nàng thêm chút, rồi sau đó nhanh chóng giống như bị lửa thiêu mà buông ra!

      Hai người đều đứng dậy rồi lui lại vài bước, luống cuống nhìn đối phương.

      “Xin lỗi!” Chúc Tắc Nghiêu hắng giọng , “Ta, ta ta… " biết mình nên giải thích thất lễ này như thế nào, chuyện thất lễ đáng giận như thế, cho dù bị đánh loạn trận lớn cũng là do có lỗi.

      " có gì. " Lâu Điềm cúi đầu, giọng rất , " Ta hiểu ngươi có cố ý. "

      Động tác cúi đầu của nàng làm cho những sợi tóc ở sau lưng dạt xuống, giống như mảnh sa mỏng nhàng bao trùm lấy nữa bên má phải của nàng, đen sẫm, trắng mỏng manh, yếu ớt, ánh lên nhiều ánh sao xinh đẹp… Khiến nhìn thấy cũng phải ngây ngốc.

      Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, kìm lòng được mà nâng tay lên vuốt lấy những sợi màu đen ra sau phía tay nàng…

      " Chúng ta vừa ăn vừa chuyện chính ! " Nàng bỗng dưng
      xoay người ngồi lên ghế .

      Chúc Tắc Nghiêu lập tức gật đầu, làm bộ như ý loạn tình mê vừa rồi tất cả chỉ là ảo mộng chân .

      " Được. Ta bóc vỏ giùm ngươi. "

      Tiếp theo, mãnh liệt bóc ra những xác hạt dẻ, trong phòng khách nho , chỉ nghe thấy tiếng " rắc rắc rắc, ba ba ba " , còn cái nào khác.

      Hai nàng nha hoàn bị tình huống vừa rồi làm sợ đến ngây người, hoàn toàn dám lên tiếng, mà cái người có liên quan đến chuyện này nhất lúc này lại liều mình bóc vỏ, rồi chậm rãi cúi đầu ăn.

      Cho đến hạt dẻ cùng xác hạt dẻ chia thành hai tòa núi , cũng còn việc gì để làm, Chúc Tắc Nghiêu mới bình định được kinh hoảng trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lâu Điềm.

      Trán nàng cúi xuống, giống như lúc trước bất cứ lúc nào cũng đều nhìn thẳng vào … Phải rồi… buồn bực vì vô lễ của sao? Đúng! Nhất định là vì nàng là tiểu thư khuê các, dễ dàng mà đem tức giận đặt mặt, làm cho người khác cảm thấy khó nuốt… nên cầu xin như thế nào để nàng tha thứ đây?

      " … Ăn ngon lắm " luôn nhìn nàng chầm chầm, làm nàng thiếu chút nữa cũng dám ngẩng đầu. Nhưng cái này cũng phải biện pháp nha! …đúng là mồm miệng vụng về mà, lại luôn ở trước mặt nàng mà những điều ngốc nghếch, cũng… cũng phải tìm ra biện pháp nào để giải quyết tình huống nay chứ! Này… Ngốc từ này! Nhớ… muốn mắng mà.

      " Lệ Nhân, Bảo Tâm, mau ăn , lạnh ăn ngon. "

      " A! Vâng, đúng vậy. " Hai nàng nha hoàn rất nhanh lại đến để ăn giúp hạt dẻ.

      " Chúc công tử, nên chính rồi. " Lâu Điềm nhắc nhở, sợ còn bất động ngẩn người như vậy, cho dù cho cả đời, sợ rằng cũng nhắc tới việc chuyện nữa.

      " có lỗi! " hắng giọng, " Ta nghĩ ngày mai hẹn ngươi quan sát tòa nhà. Lần trước có cùng tiểu thư đề cập đến An Lan cư, nếu ngươi đồng ý, ta xin xin phép để vào đó. Tòa nhà kia tinh xảo lịch tao nhã, lúc đầu thiết kế là để dành những vị phu nhân cùng tiểu thư. Tòa nhà tuy lớn, nhưng vừa vặn thích hợp để các người ở lại, chỉ với ba người mà , cũng khá là rộng rãi. So sánh với điềm tĩnh cư, nó lại khá rộng lớn đối với ngươi, cũng sửa sang lại kỹ càng. Tiểu thư cảm thấy thế nào? "


      Chương 5.3

      Lâu Điềm suy nghĩ, sau đó hỏi:

      " Nghe Chu tiểu nhị An Lan cư kia được nhiều vừa ý và cạnh tranh, mà phủ trạch kia cũng phải là nơi mà ngươi trông nom, mà là của Chu tiểu nhị, có phải ?:

      " Là do ai trông nom cũng còn gì trọng yếu, ta chỉ tìm thay người mua thích hợp. " Mấy ngày trước xem qua lần những phủ trạch còn trong giai đoạn chờ bán của Vĩnh Xương thành, từ trong đó chọn ra mấy phủ trạch bố trí ngay ngắn, bối cảnh trong sạch, ra vào thuận lợi lại lịch tao nhã để cho nàng có thêm nhiều lựa chọn tham khảo.

      " Nếu phải do ngươi trông nom, nếu mà ta muốn mua lấy ngươi có thể quyết định sao? "

      " Có thể. " Chẳng qua phải là người chịu trách nhiệm chính thôi. Nàng quâm sao? Lòng thình thịch tiếng.

      " Nếu, ta xem qua hết rồi, mà vẫn để ý tới Điềm Tĩnh cư? Ngươi làm thế nào? "

      Đôi mắt đẹp của nàng lóe ra ánh sáng chói lọi, tựa hồ thoáng xuất bướng bỉnh. kinh ngạc nhìn, chỉ có thể theo bản năng đáp lại:

      " , ngày mai tiểu thư nhìn thấy liền thay đổi ý muốn. Đến lúc đó ngươi còn tới căn quỷ ốc gọi là Điềm Tĩnh xư kia nữa. Ngay mai ta an bài cho ngươi xem bốn trạch phủ kia. "

      " Có Điềm Tĩnh cư ? " Nàng hỏi.

      " có, nơi đó xem qua rồi, cần hao phí thời gian quý giá đối với Điềm Tĩnh cư nữa. "

      " Nhưng ta rất thích chỗ thích đó. " Nàng nhiệt tình thuyết minh.

      “Cho dù Điềm Tĩnh cư là gian quỷ ốc?” hỏi. hiểu vì sao nàng lại lớn mật đến thế.

      “Có lẽ thế.” Nàng cười.

      Có quỷ hay , có trời mới biết; Nhưng Điềm Tĩnh cư hoa lệ tao nhã đến thế, bố cục bài trí thoải mái, đình đài lầu các cảnh đẹp ý vui, đều rất hợp với sở thích của nàng, muốn nàng buông tha nó dễ dàng, cũng là quá khó khăn, huống chi…

      Nàng còn biết mọi thứ về Điềm Tĩnh cư nha.

      Mà quan trong là, những bí kia lại trở thành lý do, bao gồm cả lý do vì sao muốn bán Điềm Tĩnh cư.

      Nàng rất muốn, rất muốn biết nơi đó xảy ra chuyện gì.

      “Trễ như vậy, ngươi còn đâu?” thanh trầm trầm từ chỗ khác theo lối
      hành lang dài truyền đến.

      Chúc Tắc Nghiêu dừng lại bước chân, tiếp tục đến phương hướng sương phòng của mình nữa.

      “Thúc phụ, trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?” nghênh đón, thỉnh an khom người đối với thúc phụ.

      Thúc phụ Chúc Chí Hoàng của Chúc Tắc nghiêu, cùng ba đứa con của ông đều thuộc dạng thân thể cường tráng, đây chính là người được liệt vào vị trí phú thương đạt nhiều kỳ tích nhất Vĩnh Xương Thành, quần áo ngày thường mặc người nếu so với người thường cũng chẳng có nhiều riêng biệt. Trừ bỏ việc hơi chú ý tới ngoại hình mỗi khi xuất môn để ra ngoài làm công việc, thói quen của vẫn luôn là áo bông áo vải đơn giản, cũng là những thứ mà ông ta thích nhất rất nhiều năm trôi qua, cho dù quấn quần áo bị rách lỗ, cũng sửa chữa lại chút, chứ dễ dàng vứt bỏ .

      Ông quản lý những tiểu nhị dưới tay mình, từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, làm người kính sợ. Đối với người nhà lại càng thêm nghiêm khắc, thưởng ít phạt nhiều.

      nơi nào thế? Bữa tối cũng nhìn thấy ngươi.” Chúc lão gia hỏi.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.4

      “tiểu chất đến cửa hàng chủ để kiểm kê hàng hóa, sau đó khách điếm để bái phỏng vị khách mua nhà giàu có.”

      “Trễ như vậy mà còn bái phỏng khách mua nhà, cũng là thất lễ. Bên kia quấy rầy ngươi đến tận lúc này sao?” Cũng vào giờ tý, toàn bộ người trong Vĩnh Xương Thành cũng khác biệt lắm ngủ cả rồi, người mua nhà nào lại lưu người trễ thế này?

      có, tiểu chất cùng khách mua nhà quyết định thời gian xem nhà vào ngày mai, sau đó cũng rất nhanh rời .”

      Chúc lão gia nghiêm túc nhìn thẳng .

      “nếu rất nhanh rời , như thế nào lại trở về từ cửa sau?”

      Chúc Tắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn thúc phụ.

      “Tiểu chất còn chuyến đến Điềm Tĩnh cư.”

      Rầm! Cây gậy của Chúc lão gia đập xuống hành lang.

      nửa đêm rồi ngươi còn đến chỗ đó để làm gì?!” Trong giọng mang theo lửa giận.

      Chúc Tắc Nghiêu trả lời, khoanh tay đứng yên

      “Chu quản với ta, Tất An muốn tiếp nhận thụ lý công việc ở điềm tĩnh cư, nắm chắc có thể đem phủ trạch người hỏi thăm này… bán trong vòng tháng.”

      “Thúc phụ!” Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu kinh ngạc.

      “Sở dĩ ta lập tức đáp tức, là vì ta nghe A Đinh vị khách nhân mua nhà kia là do ngươi bàn bạc nên mới có được, mà Tất An còn muốn tiện nghi nhận lấy phần lễ thưởng này.” Chúc lão gia gắt gao nhìn hỏi: “Nếu bản hợp đồng lần này có thể thành công, ngươi chắc phá hỏng để làm xấu mặt ta chứ hả?”

      “Đương nhiên , tiểu chất chắc chắn toàn lực ứng phó.” Chúc Tắc Nghiêu dứt lời.

      Hai người thúc cháu trầm mặc nhìn nhau, đèn đuốc hành lang dựa theo gió mà đung đưa, chiếu sáng gương mặt của họ lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn mực gì.

      Thẳng đến khi có thanh phát ra bọn họ mới có thể thoát khỏi tình trạng ngưng trọng này.

      “Này! Lão gia, ngươi phải nằm ở giường sao? Tại sao ta vừa mới tỉnh dậy nhìn thấy người rồi? Còn tưởng ngươi ngủ luôn rồi. Đêm lạnh như thế, ngươi đứng hành lang dài lạnh lẽo đó là muốn sinh bệnh sao?” Tiếng buồn ngủ của Chúc phu nhân từ phía xa xa truyền đến.

      “Thím.” Chúc Tắc Nghiêu khom người ân cần thăm hỏi.

      “Hả! Là Tắc Nghiêu sao, ngươi trở lại rồi a, thế thúc phụ này của ngươi có thể ngủ giấc tốt rồi. Mới vừa rồi ở giường, thúc phụ ngươi cứ mãi trở mình, ta còn nghĩ giường con bọ chét, ra là lo lắng vì ngươi còn chưa trở lại.” Chúc phu nhân trừng mắt nhìn lão gia tử, cười hỏi:”Ta này lão gia, bây giờ ngươi yên tâm rồi, cùng trở về phòng với ta để nghỉ ngơi nào.”

      “Nàng bậy bạ gì đó?! Ta còn bận công chuyện, nàng thấy đèn ở thư phòng còn sáng sao?!” Chúc lão gia khẽ .

      Nhưng hiển nhiên lời ông cũng có chút nào ảnh hưởng đến chuyện phải quay về, Chúc phu nhân kéo cánh tay ông về phía phòng ngủ, “Được rồi, người về rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, lão gia của ta.” Dứt lời, cũng quay đầu phân phó với Chúc Tắc Nghiêu:”Muộn rồi, ngươi cũng nghỉ sớm , Tắc Nghiêu.”

      “Vâng” Chúc Tắc Nghiêu đáp, đứng tại chỗ nhìn hai người xa.

      Thẳng đến khi còn nhìn thấy hai bóng dáng người già đó nữa, mới thả lỏng thân hình, đến băng ghế đặt nơi hành lang rồi ngồi xuống.Tưởng niệm ngàn lần vạn lần, cố gắng để mình nghĩ tới những điều xấu xa, rút ra chút thời gian để suy nghĩ, sau đó cứ thế chết lặng tại chỗ.

      Về chuyện bán được căn nhà này, cũng phải là có kế sách, nhưng lại thể vượt qua được tình người nghĩa lý, thể khiến cho người thân của mình phải thương tâm.

      Bởi vì kiêng kị như vậy, vẫn như thế mực bị rơi vào tay giặc mà thể lùi bước, thời gian năm cứ thế lại trôi qua năm giống như nước chảy mây trôi, chỉ có thể duy trì hậm hực ngày qua ngày như thế,

      đem gương mặt úp vào hai lòng bàn tay, nhưng vừa mới úp vào, lại giống như nghĩ tới điều gì mà ngay lập tức rút ra.

      Chương 5.5

      Kinh ngạc nhìn bàn tay, nghĩ tới việc cái tay này từng làm việc vượt quá lễ nghi, từng cầm lấy bàn bé mềm mại…

      Cảm giác kia vẫn còn khắc ở lòng bàn tay, khảm vào trong lòng. nghĩ, cả đời cũng thể quên được!

      Lâu Điềm… Lâu Điềm… nữ từ mỹ lệ, thần khí cao nhã, nụ cười mê người…

      Nàng, ấm áp. Tay ấm, lòng cũng ấm, giống như , trong lòng chỉ là mảnh hàn băng.

      Lần đầu tiên ánh mắt gặp nàng liền cảm thấy nàng tất nhiên nương ôn nhu hiểu ý, vừa thông minh lại vừa thiện lương, đúng là thập toàn thập mỹ.

      nương tốt như vậy, nam nhân trong thiên hạ làm gì có mấy người có thể xứng đôi với nàng chứ?

      Nam nhân xứng đôi với nàng, nhất định phải có gia thế lớn mạnh, tài trí văn võ song toàn, bề ngoài thể lỗi lạc, quan trọng nhất là… phải chuyên tâm đối với nàng ôn nhu, suốt đời thay đổi.

      Trong lòng thầm thay nàng nghĩ kĩ về dáng vẻ của vị hôn phu tương lai. Đúng vậy, nên là như vậy. Phàm phu tục tử thực xứng với nàng.

      Chúc Tắc Nghiêu xứng, cái tên Chu Tất An kia cũng xứng.

      ngay từ đầu nhìn nhận rằng… dù thưởng thức vẻ đẹp của nàng, nhưng chỉ là dừng lại ở đó thôi, tuyệt đối còn vọng tưởng nào khác.

      Cho dù… cho dù, tại vừa mừng thầm vừa xấu hổ vì mình nhất thời lơ mơ mà sờ được vào bàn tay bé của Lâu Điềm, cũng có nghĩa là có cái gì đó khác biệt với nàng.

      Vẫn đơn giản là mối quan hệ giữa lái buôn và người mua như thế, có gì thay đổi.

      Như vậy, cũng tốt lắm.

      rất yên tâm.

      Yên tâm cất dấu phần ký ức ôn nhu này, chỉ mình biết, là đủ rồi.

      Hết thảy cũng thay đổi.

      Sau khi liên tiếp xem hết bốn trạch viện sắc trời muộn rồi, tầng thiên bị chiếm lĩnh bởi ánh sáng màu da cam mờ nhạt.

      Lâu Điềm sai Lệ Nhân đuổi tài xế, tự mình lái xe là được rồi, nên kéo dài thời gian tan tầm của .

      “Lâu tiểu thư tại sao lại xa phu tùy thân? Như thế tiện hơn nhiều.

      Chúc Tắc Nghiêu quay về sau khi mua trà nóng cùng điểm tâm ở quán chè cách đó xa, mời các nàng dùng bữa ăn đệm dạ dày trước bữa ăn, đem số đồ ăn để lên chỗ đài điều khiển ngựa, Lệ Nhân nhấc lên góc màn trúc, để cho tiểu thư ngồi ở trong xe ngựa hưởng dụng điểm tâm, vừa sợ bị ngoại nhân có thể tùy tiện nhìn thấy gương mặt, có thể ăn cách thoải mái.

      “Xe ngựa này sau khi ra cửa mới mua. Vốn cũng muốn có xa phu, nhưng trước đó lại tìm thấy người thích hơn, hơn nữa Lệ Nhân, Bảo Tâm đều có giỏi việc này, việc này các nàng cũng có ý kiến gì, cho nên vẫn duy trì như vậy. Nếu sau này định cư, ta nhờ người tìm xa phu. tại nhờ dịch trạm tìm xa phu làm việc vào ban ngày cũng đủ rồi.”

      “Nhưng ra chuyện kia. Nếu ngươi định ở Vĩnh Xương thành, nếu đến lúc đó ngươi cần người bảo vệ, chỉ cần tiếng, tại hạ có thể giúp ngươi tìm người có khả năng làm việc tốt.”

      Lệ Nhân kinh ngạc :

      “Chúc công tử, nhà buôn đất Vĩnh Xương thành các ngươi cũng có dịch vụ này sao? Ngay cả cho thuê người cũng có luôn sao?!” phải cố ý vượt quá giới hạn mà leo, mà là nàng rất kinh ngạc.

      “Xuyên Lưu Hành chúng tôi cũng là người môi giới trong phương diện hợp tác này, đây cũng là nguyên nhân mà người ta Xuyên Lưu Hành rất chất lượng rất tốt.”

      “Cho nên ngươi tại là giới thiệu với bọn ta dịch vụ khác sao?” đúng là biết kiếm tiền mà.

      Chúc Tắc Nghiêu lắc đầu, “ phải, ta ra cũng là vì ta biết những người này. Đối với phẩm tính cùng năng lực của họ cũng có hiểu biết, tuyệt để cho các ngươi mướn phải người làm hết ăn lại nằm. Chính là tình muốn giúp việc , nằm trong phạm vi công tác.”

      “Vậy ngươi có muốn lấy nhiều tiền nha?” Lệ Nhân hỏi thẳng vào, người muốn nhân cơ hội để đút vào túi riêng nàng cũng phải là chưa từng thấy qua.

      Chúc Tắc Nghiêu đương nhiên nhìn ra được ý tứ biểu tình của tiểu nha hoàn, lắc đầu cười ngừng…

      Chương 5.6

      “Nhận nhiều tiền để làm mất cảm tình sao? Ta đây chỉ có ý tốt muốn hỗ trợ, bằng ba vị nương các ngươi sợ rằng bị chịu thiệt cùng khinh bỉ. là hỗ trợ, cần gì thu tiền?”

      “Làm sao có thể bị khinh bỉ? Nếu nhận được người làm chịu làm việc theo lời giới thiệu của ngươi, liền nghiêm trị xử phạt nha!”

      khi ngươi bị người hầu chọc tức rồi xử phạt, như thế cũng đáng. Nếu tới bước kia, còn bằng hãy chọn lựa cẩn thận ở trước đó, chọn người có chút chịu khó thành , vừa bị khinh bỉ, lại hầu hạ giúp tiểu thư của các ngươi được thoải mái, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.” Chúc Tắc Nghiêu chậm rãi .

      Chỉ cần đối mặt với người phải là Lâu Điềm, tài ăn cùng thể xác và tinh thần của đều thả lỏng tự tại, cũng có thể lộ ra thông minh linh hoạt của , đối phó với mọi việc đều là dư dả có thừa.

      “Chúng ta làm sao biết được ngươi chọn người có thích hợp hay chứ?”

      Chúc Tắc Nghiêu trả lời ngay cho Lệ Nhân, chỉ hỏi:

      “Ngươi thấy bốn trạch viện mà hôm nay ta dẫn tiểu thư nhà ngươi viếng thăm như thế nào?”

      Lệ Nhân hiểu vì sao lại đến chuyện này? Mắt nghi ngờ nhìn tiểu thư ở bên trong xe ngựa, tiểu thư chỉ cười đối với nàng, xem ra rất thích thú khi nghe thấy bọn tranh cãi, có ý định ngăn cản. Nàng đành phải trả lời:

      “Tốt lắm nha, mỗi trạch viện đều rất lịch tao nhã, so với những nơi chúng tôi từng xem qua đều rất khác biệt, Lớn vừa phải, phòng ở lại mới, sống ở nơi đó nhất định rất thoải mái.”

      “Chính vì vậy, Ta dùng tài cán của ta để giúp tiểu thư tìm được trạch viện phù hợp nhất với tiểu thư ở Vĩnh Xương thành, tự nhiên cũng có thể vì nàng tìm thấy người giúp việc tốt nhất ở Vĩnh Xương thành, là người hầu thành tin cậy. Ngươi còn có cái gì phải hoài nghi chứ?”

      Hả… Như vậy cũng tạm được, nhưng mà… Lệ Nhân nghiêng cái đầu, nhất thời nghĩ ra được cái gì có thể phản bác, bị thuyết phục đến bảy tám lần.
      Lâu Điềm lúc này mới chuyện.

      làm phiền Chúc công tử phải lo lắng như vậy, Lâu Điềm còn bày ra bộ dáng yên tâm như thế.”

      “Xin đừng vậy. Ra cửa gặp bằng hữu thôi! Tiểu thư nếu chê tại hạ, xin cho tại hạ mặt dày tự nhận mình là bằng hữu , ngẫu nhiên hỗ trợ giúp đợ, phải là việc gì sai cả.” Chúc Tắc Nghiêu dứt lời.

      Bằng hữu sao? Lâu Điềm nghe xong liền run .

      “Lâu tiểu thư?” khẽ gọi, nghĩ xem chính mình có phải thất lễ hay .

      “Hả?” Nàng nhìn về phía .

      có chút cố ý pha trò :

      “Đương nhiên, tự xưng là bằng hữu cũng có chút biết xấu hổ, đó chỉ là lời giỡn thôi, xin tiểu thư đừng trách móc.”

      “Ngươi đây là muốn làm cho ta cảm thấy thất vọng sao?” Khuôn mặt nhắn của Lâu Điềm trầm xuống.

      Hả? Thất vọng?

      “Thực xin lỗi, tại hạ mạo phạm.” đáng chết, có phải vừa lời gì dễ nghe với nàng ? Như thế nào lại quan tâm đến chứ? làm sao có thể làm nàng tức giận!

      Nàng tất nhiên nhìn thấy được tự trách gương mặt , nhưng vẫn xụ mặt nghiêm túc :

      “Ta… chưa bao giờ có bằng hữu. Ngươi là người đầu tiên muốn làm bằng hữu với ta, lời vừa ra, ngờ lại đổi ý rằng là mình hay giỡn. Ngươi làm như vậy với có hơi quá đáng.”

      Chúc Tắc Nghiêu nghe xong liền giật vạch, hiểu được ý nghĩa trong lời của nàng, nhưng biết nên đáp lại cái gì. Chậm chạp :

      “Tại hạ… tại hạ dám bôi nhọ tiểu thư, dùng tài cán này để phục vụ tiểu thư là việc vinh hạnh, tại hạ dù thế nào chăng nữa cũng thay tiểu thư chuẩn bị tốt mọi thứ.”

      “Vì sao chứ? Nếu phải là tình nghĩa bằng hữu, ngươi chuẩn bị cho ta mọi thứ phải là quá mức rồi sao? Ta làm có thể an tâm tiếp nhận điều này chứ?” Lâu Điềm nghiêm mặt :”Nếu , ngày sau nếu thực cần làm phiền Chúc công tử, ta gửi tặng chút thù lao đề biểu cảm kích .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :