Kiếp mộng sinh - Bạch Tiểu Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 5: Ký ức còn đọng lại, trôi qua trăm năm vẫn là hư vô. "]
      Nếu như hỏi cuộc sống của ta trôi qua như thế nào trong suốt trăm năm qua. Ta chỉ có thể trả lời:

      "Đời người như ảo mộng, trăm năm trôi qua cũng chỉ là hư vô."

      Ta đứng đỉnh núi tuyết cao, ngắm nhìn phong cảnh dưới chân núi, tất cả mọi thứ đều được bao phủ sương mù khắp nơi.

      Ngay cả khi cố gắng nhìn, ta cũng chỉ có thể thấy được lớp sương lạnh mờ ảo.

      Ta nhìn đám mây trắng bay trời, nhìn từng đám mây tan ra rồi dính lại, rồi lại nhìn đám mây này đến đám mây khác, cứ thế thứ ta nhìn cũng chỉ là màu trắng.

      Lòng người ảo diệu như giấc mộng, tàn rồi lại hợp, hư vô hư ảo chỗ dừng.

      Hỏi thử ai đời này hiểu lòng của người?

      Ta im lặng ngắm nhìn bầu trời, biết ngắm bao lâu, mà hai mắt của ta bắt đầu mờ mịt.

      Hóa ra ngay cả ngắm nhìn thứ cũng mệt mỏi.

      Những thứ trước mắt bắt đầu mờ nhạt , cho tới khi ta chẳng còn nhìn được thứ gì.

      Tất cả giờ cũng chỉ là màu trắng.

      ...

      Ta vô thức chìm vào giấc mộng sâu. Trong mơ, ta nhìn thấy bản thân đứng đỉnh núi cao, nơi đó chỉ có mình ta, bóng lưng nhìn từ xa trông đơn vô cùng.

      Ta im lặng cứ hững hờ nhìn lên trời, đôi mắt trong veo lại trống rỗng như chẳng còn sức sống.

      Phản phất ta còn có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi bên tai, cảm nhận từng trận run rẩy trong thân thể.

      Rốt cuộc là ta lạnh hay sợ?

      Trong khoảnh khắc nào đó, ta bất chợt nở nụ cười , như cơn gió thổi qua.

      Hoa tàn hoa héo, đến cuối cùng vẫn phải thoát khỏi kiếp làm hoa.

      "Nè! Mau tỉnh lại, tỉnh lại !"

      Ta cảm nhận như có ai đó gọi mình. Ta nhíu mày, hai mắt từ từ mở ra.

      Trước mắt ta là màu vàng chói rực, xung quanh vang lên những tiếng ồn ào ràng. Ta biết bản thân ở đâu, bây giờ trong đầu ta chỉ toàn là mơ màng như chưa tỉnh giấc.

      Chợt bên tai lần nữa lại vang lên tiếng :

      "U Lạc mau tỉnh lại ! U Lạc..."

      U Lạc?

      Ta thầm cái tên trong miệng, lại cảm thấy cái tên này nghe rất quen?

      Ta cố gắng mở to mắt, để nhìn mọi thứ trước mắt. Ta nhìn thấy phía trước là những tia sáng màu vàng lấp lánh, những tia sáng hình tròn bay lơ lửng trung. Nhìn từ xa nó giống như bầy đom đóm lấp láy trong đêm.

      Ta kinh ngạc cứ nhìn những tia sáng ấy, hoàn toàn quên phải phản ứng như thế nào.

      "U Lạc! tỉnh rồi!"

      Ta nghe thấy giọng vui mừng phát ra từ bên cạnh, hình như đó là giọng khi nãy ta nghe thấy.

      Ta theo bản năng liền quay đầu lại.

      ?

      trước mặt hình như rất kích động khi thấy ta tỉnh dậy, ta còn chưa kịp lời nào, nàng ta xông tới chụp lấy tay ta.

      Ta giật mình nhìn chằm chằm vào nàng ta, ta thấy hai mắt nàng ta đều đỏ hoe khi nhìn ta, hàng mi đen của nàng ta còn đọng chút hơi nước.

      Nàng ta mím chặt môi, mãi vẫn chuyện.

      Ta rủ mắt nhìn bàn tay nắm lấy tay mình, có chút được tự nhiên muốn rút về, kia khẩn trương dùng cả hai tay nắm lấy cả hai bên bàn tay ta.

      Ta nghe thấy thanh run rẩy xen lẫn vui mừng của nàng ta:

      "U Lạc, may quá! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

      Ta hơi bất ngờ bởi kích động qua lời của nàng ta.

      Ta nghĩ mãi lúc mới dám ngẩng đầu lên, hỏi:

      " là ai?"

      Ta chỉ muốn biết này là ai, mà còn muốn biết đây là nơi nào.

      Có thể nghĩ tới ta lại hỏi câu như vậy, nàng ta liền hoảng hốt buông tay ta ra.

      Vẻ mặt nàng ta vẻ khó tin, hai mắt mở to, miệng hé mở mà vẫn thốt ra được lời nào.

      Ta có chút lo lắng, biết bản thân gì sai hay , mà tại sao phản ứng của nàng ta lại ngạc nhiên như vậy?

      "Ta..."

      Ta còn chưa kịp hết câu, kia lao tới ôm ta chặt vào lòng. Ta kinh hãi thành lời, chỉ cảm thấy người ôm ta run lên ngừng.

      Sau đó, ta nghe thấy giọng quen thuộc vang bên tai.

      " đừng dọa ta mà, chẳng lẽ nhớ ta là ai sao? Ta là Mộng Phù, là Mộng Phù người bạn thân nhất của đây! "

      Ta biết phải gì, vẫn trầm mặc lên tiếng. giờ trong lòng ta rất hoảng loạn, ngay cả chính ta còn biết phải gì cho đúng. Cho tới khi ta nghe thấy tên mình ra, ta mới hiểu.

      ra ấy tên Mộng Phù, hơn nữa còn là người bạn thân của ta. Nhưng tại sao ta lại nhớ ra?

      Tất cả mọi chuyện liên quan đến mình, ta đều nhớ.

      Ta tên là gì, nhà ở đâu. Ta rốt cuộc là người như thế nào, ta đều biết.

      Đầu óc của ta bây giờ đều trống rỗng, hề có bất cứ ký ức nào trong trí nhớ cả.

      Nghĩ tới chuyện biết mình là ai, ta liền cảm thấy sợ hãi. Ta ôm chặt lấy Mộng Phù, hoảng loạn kêu lên:

      "Mộng Phù! Mộng Phù!"

      Ta vô lực gọi tên Mộng Phù nhiều lần, nước mắt từ khóe mắt tràn ra.

      Nổi sợ hãi như cơn sóng lớn đánh vào người ta, nhấn chìm ta trong cơn sóng dữ dội thể nào tìm được đường ra. Ta như kẻ mù lòa, dù có thể , có thể , nhưng lại vô lực thể nhìn ra được ánh sáng.

      Ta có thể sống như bao nhiêu người khác, nhưng lại vô lực biết bản thân là ai.

      Nổi đau đớn hoang mang làm ta chỉ biết òa khóc thành tiếng.

      "Mộng Phù! Ta rốt cuộc là ai? Ta là ai?"

      Mộng Phù lo lắng ôm chặt lấy ta, giọng an ủi gấp gáp vang lên:

      "U Lạc, đừng khóc, mọi chuyện đều ổn thôi. U Lạc, đừng sợ, có ta ở đây rồi."

      Ta lắc đầu, đôi mắt chất chứa đầy vẻ thê lương.

      "Ta rất sợ, ta nhớ ra bất cứ thứ gì liên quan đến mình cả. Mộng Phù, mau cho ta biết ta là ai ."

      Mộng Phù buông ta ra, rồi giơ ngón tay lau nước mắt má của ta, giọng dịu dàng của Mộng Phù nhàng cất lên:

      "Tên là U Lạc, U trong u buồn, Lạc trong lạc quan, nghĩa là dù có phải trải qua bao nhiêu đau buồn mãi mãi luôn lạc quan mà sống."

      Ta nhìn vào đôi mắt dịu dàng Mộng Phù, nó như dòng nước chảy vào tim ta, làm lòng ta trở lại bình yên.

      Ta nhắm mắt lại, cánh môi thoáng ý cười.

      "Ta tên là U Lạc?"

      ra đây là tên ta, cái tên còn có ý nghĩa đặc biệt.

      lạc quan mạnh mẽ trong nổi đau buồn.

      Ta phản phất còn tưởng tượng ra được, người đặt ra cái tên này phải chăng cũng phải suy nghĩ nhiều về ý nghĩa của nó nên mới đặt cho ta.

      Ta dường như còn sợ hãi như trước nữa, bắt đầu chuyện như thường.

      giờ ta biết Mộng Phù là người quen, còn là người hiểu mọi chuyện của ta trong quá khứ. Ta còn cảm thấy xa lạ hay ngượng ngùng với nàng ấy.

      Ta giờ chỉ mong muốn có thể nhớ mọi chuyện trước đây, nên ta vội vàng hỏi Mộng Phù rất nhiều thứ.

      Hỏi đây là đâu?

      Tại sao ta lại nhớ gì?

      Tất cả mọi thứ ta đều muốn hỏi . Mộng Phù nhìn ta ngây ra lúc, nàng nhìn vẻ bối rối mặt ta, rồi từ tốn trả lời từng câu mà ta hỏi.

      Đây là khu rừng có tên là "rừng Mộng Oan".

      Còn ta tại sao lại ở đây Mộng Phù chỉ trả lời ngắn gọn, là cách đây mấy hôm ta tự nhiên mất tích. Sau đó, tất cả mọi người đều chia ra nhau tìm ta khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm ra, điều này cũng khá là bất ngờ. Mộng Phù chỉ là vô tình vào đây lại nghĩ tới lại thấy ta ngất xỉu ở đây.

      Còn những chuyện tiếp theo, ta cũng hiểu .

      Quá ra là ta mất tích, nhưng ly do gì ta tự nhiên biến mất, rồi tại sao lại mất trí nhớ. Mộng Phù cũng chỉ biết lắc đầu biết.

      Ta hơi thất vọng cúi thấp đầu, xen ra ngay cả Mộng Phù cũng biết nguyên nhân.

      Mặc dù ta muốn hỏi nhiều thêm, nhưng nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Mộng Phù. Ta liền im lặng hỏi nữa.

      Ta nghe Mộng Phù đây rừng Mộng Oan, đối với cái tên này ta chỉ cảm thấy nó huyền bí. Ta muốn biết khu rừng này là nơi như thế nào, liệu có thể gợi lên chút gì đó trong trí nhớ của ta ?

      Ta đứng dậy, mắt quan sát nơi này, mọi thứ trước mặt làm ta ngỡ ngàng thôi.

      Trước mắt ta là những ngọn núi cao lớn đến tận đỉnh mây, thân của núi mọc đầy cỏ xanh tươi. Hai bên ngọn núi còn có những tảng đá lớn được treo cao bằng những sợi xích lớn giữa trung. Trong khi đó xung quanh đều là những hàng cây to cao mọc đầy khắp nơi.

      Ta cất bước vài bước, Mộng Phù phía sau chợt kéo ta lại. Ta nghi hoặc quay mặt lại, lại thấy Mộng Phù lo lắng nhìn ta.

      Ta khó hiểu chớp chớp mắt, ta chỉ là muốn nhìn nơi này chút thôi mà?

      "U Lạc, được lang thang ở đây đâu!"

      Ta hơi nhăn mày, nghe giọng điệu của Mộng Phù trông có vẻ rất khẩn trương, như vào nơi này là rất nguy hiểm.

      Ta có chút tò mò nên hỏi: "Tại sao?"

      Mộng Phù vẫn chịu buông tay ta ra, ánh mắt nàng xẹt qua kinh sợ khi ta hỏi tại sao, nhưng Mộng Phù vẫn chịu trả lời, còn cố kéo ta về hướng tảng đá lớn gần đó ngồi xuống.

      Bước chân của Mộng Phù có vẻ rất vội. Ta ở đằng sau bị nàng kéo thiếu chút nữa mất thăng bằng mà té xuống. Ta biết có phải là do ta mới tỉnh lại cho nên thân thể mới yếu ớt, có sức lực, hay là thân thể này vốn yếu như vậy.

      Ta thấy Mộng Phù dường như là trốn tránh câu hỏi của ta, thấy vậy ta chỉ im lặng gì thêm nữa.

      Bây giờ ta chỉ là người mất trí chẳng nhớ bản thân là ai, ta muốn gây thêm phiền toái cho Mộng Phù, nếu ấy muốn vậy chắc là có lý do gì đó.

      Sau khi Mộng Phù kéo ta ngồi xuống tảng đá vẫn trầm mặc như cũ.

      Ta ngồi kế bên, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau, trong lúc mắt ta nhìn vào hai tay mình, vô ý nhìn thấy thân váy trắng mặc người. Ta sờ lên mặt của vải trắng, dưới ngón tay ta có thể cảm nhận được mềm mại lành lạnh của vải gấm.

      Lúc này ta mới để ý tới y phục mặc người, là bộ y phục mỏng màu trắng, nàng cảm thấy phần áo ở rất mỏng, chỉ cần sờ vào cũng có thể cảm nhận được làn da bên trong.

      Có phải y phục quá mỏng hay ?

      Ta tiếp tục quan sát kĩ lưỡng y phục mình mặc, thân váy ở dưới cũng mỏng manh như vậy, ta còn có thể nhìn thấu cả đôi chân trần của mình ở bên trong váy.

      Ta chớp chớp mắt, cả gương mặt của ta nhanh chóng đỏ bừng lên, cảm giác xấu hổ lần đầu tiên trong đầu làm ta ngượng ngập bối rối thôi.

      Bản thân ta lại có thể mặc loại y phục này sao?

      Ta quay sang nhìn Mộng Phù, người nàng ấy cũng mặc y phục trắng tinh như ta, ngay cả kiểu dáng cũng có mấy phần tương tự, nhưng y phục của Mộng Phù lại mỏng như ta, ngược lại trông rất dày cộm, kín đáo.

      Ta nhìn Mộng Phù lúc, thấy nàng ấy vẫn im lặng lên tiếng, ta bèn xích lại gần, kề bên tai Mộng Phù :

      "Y phục chúng ta mặc giống nhau."

      Mộng Phù nghe ta xong quay lại nhìn ta. Ta thấy ánh mắt Mộng Phù dừng lại y phục ta mặc, sau đó, hai bên má nàng ửng hồng lên.

      Ánh mắt Mộng Phù có phần né tránh: " ra... trước đây thích mặc những y phục kiểu này."

      Ta dám tin nhìn Mộng Phù, dám nghĩ tới ta lại thích mặc những loại y phục hở hang này?

      Nhưng nếu thích tại sao ta lại cảm thấy rất khó chịu?

      Cảm giác giống như ta chỉ muốn che khuất thân thể của mình.

      lúc sau, ta nghe thấy tiếng của Mộng Phù.

      "U Lạc, trời cũng còn sớm. Chúng ta mau về thôi."

      "Về nhà?"

      Ta thấy Mộng Phù đứng dậy muốn kéo ta , nhưng chỉ được vài bước ta dừng bước lại. Mộng Phù quay lại nhìn ta. Ta biết nàng ấy muốn hỏi tại sao ta lại tiếp.

      Nhưng ta trả lời, mà buông tay ra, rồi nghiêng đầu nhìn ra đằng sau. Mộng Phù theo hướng nhìn của ta mà cũng quay lại nhìn theo.

      Đằng sau ngoại trừ cây cối mọc xung quanh ra, cũng chỉ có mấy tảng đá lớn nằm dài đất, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác để nhìn.

      Nhưng ta vẫn chăm chú nhìn thứ gì đó ở đằng sau, nhưng ngay cả ta cũng hiểu bản thân nhìn gì.

      Ta chỉ biết khi lúc xoay người lại theo Mộng Phù, tự nhiên trong lòng có cảm giác trống trải kì lạ, nó như muốn nhắc nhở ta rằng là bản thân quên điều gì đó, nhưng lại biết là quên thứ gì?

      Nên ta cứ mơ màng nhìn vật cảnh trước mắt cách ngây dại, ngay cả chính ta cũng biết khi ấy ánh mắt của mình có bao nhiêu là đau thương.

      Mộng Phù bước tới gần ta, đánh thức ta từ trong vẻ mơ màng .

      "U Lạc, nhìn gì vậy?"

      Ta xoay người lại, biết tại sao trống rỗng trong lòng càng ngày tăng lên làm ta khó chịu vô cùng.

      Ta nhịn được thất thanh kêu lên: "Mộng Phù! Ta hình như là quên thứ gì đó!"

      Mộng Phù tới, nàng ấy nhìn ta lúc rồi lắc đầu khuyên nhủ:

      "Chắc là nhạy cảm quá thôi, lúc ta tìm thấy người đâu có thứ gì?"

      "Vậy ư?"

      Dù biết bản thân giờ được tỉnh táo, thần trí còn rất mơ hồ. Nhưng ta vẫn tin vào cảm giác của mình, cũng để ý đến Mộng Phù đứng chờ bên cạnh.

      Ta như bị người khác thôi miên chậm rãi về phía trước, bước chân ta nhàng nền đất đầy cát đen, cho tới khi ta tới gần gốc cây lớn, thân của cái cây này rất to, những cành gỗ cứng cáp mọc quanh đầy thân cây, còn rễ của cây lại lại có hình dáng sắc nhọn như khối gỗ lớn, phía dưới của rễ còn nổi lên những sợi lá .

      Ta đứng dưới gốc cây, mắt cứ nhìn về hướng bên phải, cũng biết nhìn gì. Ta chỉ biết bản thân tự nhiên lại muốn đến gần gốc cây này, ngoài ra ta biết mình phải làm gì tiếp theo.

      Ta sờ lên thân cây, cảm nhận được cái cảm giác gai gai đâm vào tay, đau lắm, chỉ thấy hơi nhột ở dưới lồng bàn tay.

      Ta như nghĩ tới điều gì bèn quay sang nhìn Mộng Phù.

      "Đây là cây gì?"

      Mộng Phù bước gần về phía ta, ánh mắt đen láy của nàng ấy khẽ lay động.

      "Đây là cây Mộng Sinh."

      "Cây Mộng Sinh?" Ta có chút tò mò lặp lại cái tên, cái tên kì lạ làm ta khỏi suy ngẫm.

      Rừng này gọi là rừng Mộng Oan, còn cây này gọi là cây Mộng Sinh. Ta cảm thấy nơi đây luôn dùng chữ Mộng để đặt tên, nếu vậy phải chăng còn thứ khác gọi là Mộng?

      Ta giương mắt nhìn Mộng Phù, trước cái nhìn của ta, Mộng Phù chỉ cong môi cười lại với ta.

      Nụ cười của nàng ấy rất ấm áp, như là hơi ấm giữa trời tuyết lạnh giá. Mỗi lần nhìn vào nụ cười của Mộng Phù, là ta cách nào khống chế được con tim đập loạn.

      Ta rời mắt chỗ khác, ta có cái ý nghĩ biết có phải bản thân trốn tránh điều gì ?

      Ta lắc đầu để mình suy nghĩ nhiều nữa, ta lơ đãng nhìn gốc cây lớn có tên huyền ảo, gọi là Mộng Sinh.

      Ta giơ tay sờ lên lá xanh cành gỗ, mùi hương từ chiếc lá thoáng bay vào mũi ta, hương thơm nồng nàn mang chút mùi cây của gỗ. hiểu sao ta lại rất thích mùi thơm này, loại mùi hương này cũng giống như cái tên của nó.

      Ảo mộng làm người khác say đắm...

      "Thế nào gọi là Mộng Sinh?

      Trong yên tĩnh ta bất chợt cất giọng hỏi Mộng Phù, ngay sau khi xong, ta lại kinh ngạc trong lòng. Từ lúc nào ta lại hiếu kỳ như vây? Nhưng thể thừa nhận ta rất muốn biết, hai từ Mộng Sinh này có ý nghĩa gì?

      Mộng Phù trầm mặc đáp lại. Ta hơi thất vọng trong lòng, cứ nghĩ là nàng ấy biết nên im lặng, lại ngờ lúc sau vang lên giọng bên cạnh.

      "Mộng trong mộng ảo, Sinh trong là nghĩa từ si."

      tới đây Mộng Phù dừng lại, nàng ấy giương mắt lên nhìn ta, hỏi:

      " muốn nghe tiếp ?"

      Ta lặng yên lắng nghe Mộng Phù , cần suy xét gật đầu.

      "Cái tên này có cái ý nghĩa giấu đằng sau, nếu muốn biết ta ." Mộng Phù tiếp tục cất giọng nhè như kể câu chuyện:

      " kiếp mộng sinh, oán niệm ai hiểu? Ly sầu khúc, hư vô hư ."

      Nhân gian say bởi chữ tình

      Thần tiên cũng thoát khỏi chữ si...

      Lặng im chờ đợi

      Trôi qua trăm năm

      Ký ức chưa tan

      Mãi là hư vô...

      Ta ngây người ra, từng câu từng chữ Mộng Phù ra làm lòng ta chua xót đến kì lạ.

      Đây chính là Mộng Sinh sao?

      Sao lại thê lương đến thế?

      Chỉ là câu thơ... nhưng sao lại làm người khác khi nghe xong, chỉ thấy lòng rất buồn...

      Mộng Phù nghiêng đầu nhìn ta, nàng ấy thoáng cười, nụ cười trông rất yếu ớt...

      "Thứ gọi là Mộng Sinh, là kiếp tử sinh, khi gặp phải cách nào có thể trốn thoát."

      Ta chợt cứng đờ toàn thân.

      Kiếp tử sinh?

      Thế nào gọi là trốn thoát?


      Ta ngẩn người còn muốn hỏi thêm bất ngờ vang lên thanh kì lạ.

      Ta cùng Mộng Phù đều giật mình ngơ ngác nhìn nhau, thanh vừa mới phát ra hình như là tiếng khóc?

      Bên tai ta quả vang lên từng tiếng khóc the thé, giống như là tiếng khóc của trẻ con!

      Nhưng tại sao lại có tiếng khóc con nít quanh quẩn quanh đây?

      Ta nghi hoặc xoay người lại, từ từ tìm ra nơi phát ra thanh.

      nghĩ tới thanh đó phát ra từ cái cây Mộng Sinh kia. Ta nhíu mày, bước chân nhanh chậm bước .

      Mộng Phù đằng sau chợt kéo ta lại:

      "U Lạc, đừng tới đó, biết đâu đó là thứ đáng sợ gì đó sao?"

      Ta lắc đầu, vội mỉm cười trấn an Mộng Phù:

      "Đừng lo! Ta nghe thấy tiếng khóc của con nít, chắc nguy hiểm gì đâu."

      Mộng Phù có vẻ còn lo lắng, muốn gì đó thêm, nhưng ta lại rút tay mình ra, vội vàng tới đằng sau gốc cây Mộng Sinh.

      Ta càng tới gần tiếng khóc càng truyền tới , ta hơi căng thẳng khi gần sắp tới chỗ của cái cây.

      Tới khi ta đứng cách cái cây chỉ còn bước dừng lại, bởi vì tiếng khóc ấy phát ra là từ bên trong cái cây này.

      Nhưng ngoại trừ thân cây cứng ngắc ra ta chẳng tìm ra chỗ để cất giấu đứa con nít, nếu vậy đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Ta nhìn chăm chú vào gốc cây, hiểu vì lý do gì mà ta lại tự động giơ tay ra, chạm vào phía trước...

      Và điều kì lạ xuất !

      Cái cây bỗng nhiên lại phát ra ánh sáng chói loà màu trắng, thứ ánh sáng ấy từ từ lan tỏa khắp nơi, khiến cả khu rừng tràn ngập trong màu vàng lấp lánh.

      Ta bị thứ ánh sáng kì lạ chiếu vào, làm cho hai mắt thể nhắm lại, trong lòng ta giờ chứa rất nhiều hổn loạn.

      Sao cái cây này tự nhiên lại phát sáng?

      Ta kích động muốn kêu lên tên của Mộng Phù, tức khắc thứ ánh sáng chiếu khắp nơi lại biến mất.

      Ta ngạc nhiên thốt ra được lời nào, ngay cả tiếng kêu Mộng Phù cũng nuốt trở về.

      Ta lặng người nhìn biến hóa của thân cây trước mặt, miệng hé mở, mắt mở to, vẻ mặt dám tin nhìn thứ trước mắt.

      Vốn dĩ chỉ là thân cây màu nâu gỗ chẳng có gì, vậy mà giờ lại xuất cái lỗ hình tròn lớn, mà điều đáng sợ chỉ vậy, bên trong cái lỗ ấy có đứa bé nằm ở trong.

      Đứa bé được bao bọc bằng những cọng rễ cây mềm như lông vũ, hai mắt bé nhắm nghiền, miệng lại hơi hé mở, hàng mi đen còn dính chút nước mắt đọng lại.

      Thình thịch... thình thịch...

      Ta cảm nhận trái tim của bản thân đập rất nhanh, cảm giác lạ lẫm lan tràn khắp ngực.

      Mộng Phù từ xa chạy tới, nàng ấy vội cầm lấy tay ta, mặt hốt hoảng hỏi ta:

      "U Lạc, sao chứ?"

      Ta trả lời lại, Mộng Phù thấy vậy khó hiểu nhíu mày. Tới khi tầm mắt nàng lơ đãng nhìn hình tròn thân cây, cũng nhịn được kinh ngạc.

      "U Lạc, đây là?"

      Ta lắc đầu, mắt vẫn chớp nhìn đứa bé nằm bên trong, câu thôi mà ta cũng thành lời.

      "Sao lại có đứa bé ở đây?"

      Mộng Phù tiến tới gần thân cây, hai tay muốn bồng lấy đứa bé ra. Ta vừa mới thấy vậy liền giữ tay Mộng Phù lại, gấp gáp ngăn cản.

      "Đừng, để ta."

      Mộng Phù mang vẻ trầm ngâm nhìn ta, sau đó, nàng ấy thu tay về.

      Ta cũng hiểu sao bản thân lại hành động như vậy, nhưng ta chính là muốn tự mình ôm đứa bé.

      Ta muốn ôm lấy đứa bé kia...

      Ta giơ hai tay ra, cẩn thận ôm lấy đứa vào lòng, cảm giác vừa mới tiếp xúc với thứ mềm mại trong ngực, lòng ta như có dòng nước chảy qua, ấm áp tới mức làm ta muốn buông tay.

      Ta nhìn đứa bé yên giấc nằm gọn mình, trái tim dâng tràn ngọt ngào chưa từng có.

      Ta vô thức nở nụ cười tươi tắn, Mộng Phù đứng bên cạnh chợt lên tiếng:

      "Chúng ta mau về thôi."

      Về ư?

      Ta quay sang nhìn Mộng Phù, vẻ mặt nàng ấy rất nghiêm túc nhìn ta.

      Ta hoang mang nhìn đứa trẻ trong lòng, lại lo lắng biết phải làm gì tiếp theo.

      "Vậy còn đứa trẻ này?"

      Mộng Phù liếc nhìn đứa bé cái, rồi nhìn ta, cất giọng lạnh nhạt, :

      " biết!"

      Ta sững sốt lúc, mắt chớp nhìn thẳng vào Mộng Phù, mong sao có thể nhìn được vẻ thương hại trong mắt nàng ấy, nhưng đáng tiếc, ta chỉ thấy vô cảm trong mắt của Mộng Phù.

      ấy thấy đáng thương cho đứa bé này sao?

      "Nhưng đứa bé này chỉ có mình..."

      " sao?" Mộng Phù vội vàng cắt ngang lời của ta, giọng nàng ấy trở nên cao vút: "Chúng ta và đứa bé có liên quan gì nhau cả!"

      Ta kinh ngạc nhìn Mộng Phu, trong mắt đều là vẻ dám tin những gì mình nghe. Ta chưa từng nghĩ qua Mộng Phù lại những lời vô tâm như vậy!

      thay đổi thất thường này của Mộng Phù, làm ta cảm thấy xa lạ.

      Nơi này hoang vắng đầy lạnh lẽo, cũng biết là cha mẹ nào nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé ở nơi hoang vu này?

      Nếu như ta phải vô tình tìm thấy đứa bé, hậu quả ra sao... Ta dám nghĩ đến.

      Sau đó, ta hít hơi sâu, tuyên bố câu:

      "Ta muốn giữ đứa trẻ này bên cạnh."

      Ta biết khi ra, biết liệu Mộng Phù có tức giận , hay là phản đối quyết định này của ta?

      Nhưng ta lại muốn buông đứa trẻ này ra! Cũng muốn để nó ở đây mình.

      "Tùy ." Ngoài dự đoán của ta, Mộng Phù chỉ bình thản thốt ra câu, theo như nàng ấy , hình như là hề phản đối ta muốn nuôi đứa bé này.

      Ta vừa kinh ngạc, cũng vừa vui mừng.

      Ta run rẩy ôm chặt lấy đứa bé, khi nhìn sang Mộng Phu, ta cảm kích gật đầu.

      Mộng Phù chỉ nhìn ta rồi gì, còn ta vẫn say mê ngắm nhìn đứa bé trong lòng, lại nghĩ tới ta phải gọi đứa bé này là gì đây?

      "Mộng Phu, nghĩ ta nên đặt tên đứa bé là gì đây?"

      Mộng Phù về phía trước vài bước, nghe ta hỏi, nàng ấy cũng quay đầu lại trả lời:

      "Đứa bé là nhận nuôi, thích tên gì hãy đặt tên đó."

      Ta ý thức được lời của Mộng Phù có gì khác lạ hay , ta giờ chỉ mãi lo ngắm nhìn đứa bé, nhìn đến say sưa thể nào rời mắt được, trông lúc ta ngẩng đầu lên thấy bóng dáng xa của Mộng Phù, ta hốt hoảng cất bước theo sau, nhưng ta cũng dám quá nhanh, sợ đánh thức đứa bé. Nhìn bóng lưng màu trắng của Mộng Phù, ta cũng cảm xúc trong lòng là gì.

      Ta lắc đầu cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó, ta đến gần Mộng Phù, cong môi cười, :

      "Ta vừa nghĩ qua cái tên, gọi là U Mịch nhé!"

      ...

      đoạn đường hoang vắng ấy, chỉ có ta và Mộng Phù, cả hai cùng nhau giữa bìa rừng xanh tươi, khoảnh khắc đó ta nở nụ cười vui vẻ nhất của bản thân.
      Chris thích bài này.

    2. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 6: Chúng ta về nhà, tìm lại quen thuộc"]Vùng núi Xả Lạc cách khu rừng Mộng Oa tới dặm đường, đường thông qua tận sau rừng Mộng Oan, cho nên muốn ra khỏi rừng Mộng Oan trước hết phải qua vùng núi Xả Lạc.

      Xung quanh vùng núi này đều là vách đá đen to chắn ngang đường, còn có hàng cây tre dài che khuất tầm nhìn của người đường.

      Ta lặng lẽ theo sau Mộng Phù, nhìn bóng lưng gầy gò đằng trước của nàng ấy, lòng ta chợt thấy thương xót.

      Từ khi rời khỏi rừng Mộng Oan tới giờ, cả hai người bọn ta theo lối vòng sau núi, sau đó, lại phải qua vùng núi lớn này để xuống núi, mà tất cả quá trình dẫn đường đều là Mộng Phù làm hết, còn ta chỉ ôm lấy đứa bé rồi theo sau.

      Mặc dù ta muốn giúp đỡ, nhưng với trạng thái này của ta chỉ sợ càng giúp càng rối, cho nên ta cũng chỉ đành phải im lặng từ đằng sau.

      Lúc này trời chuyển sang màu vàng nhè . Ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời chiếu rộ màu vàng khắp nơi, thứ ánh sáng lấp lánh như những tia nắng từng chút bao phủ lấy cả vùng núi này.

      Xem ra trời bắt đầu chiều, phong cảnh xung quanh mờ thẳng, cây cối ở đây từng hàng ở đây từ từ che lấp đường . Ta cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng Mộng Phù ở phía trước.

      "Mộng Phù, đường ở đây hình như là càng hẹp lại phải?"

      Lúc nãy ta để ý lắm, nhưng lúc bắt đầu vài dặm, ta bỗng phát , cứ khi trời hơi lặng hoàng hôn xuống, những hàng cây dài hai bên đường che lấy chỗ trống để về phía trước. Mới đầu là ta cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng càng về sau ta càng khẳng định suy nghĩ của mình.

      Ta hồi hộp nhìn theo bóng lưng của Mộng Phù, biết khi nàng ấy nghe ta như thế, liệu có phản ứng gì chăng?

      Mộng Phù chợt quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt nàng ấy trong trẻo như miếng ngọc tinh xảo, cũng có cảm giác hơi lạnh phủ lên mắt của nàng ấy, lạnh toát như tấm băng lạnh giá.

      Trong lòng ta như có tiếng kêu lộp bộp lên, hiểu sao ánh mắt này của Mộng Phù làm ta cảm thấy sợ hãi vô cùng. Thứ cảm xúc vô cảm ấy cứ như thứ gì nhọn hoắt đâm vào lòng ta, làm bản thân ta bắt đầu hoảng loạn.

      "Ta... ta..." Ta lắp bắp , chỉ là hiểu sao lời muốn cứ nghẹn cứng ở cổ họng, ta lại cách nào bình tĩnh cách trọn vẹn được.

      Mộng Phù đưa mắt nhìn thẳng vào ta, trong mắt nàng ấy chỉ có tĩnh lặng hờ hững, mang theo bất cứ cảm xúc nào rối loạn trong mắt, tựa như đôi mắt của nàng ấy sạch chút cảm xúc tạp nham nào cả.

      Ta còn mãi mê nhìn vào mắt Mộng Phù, lại nghe thấy nàng ấy lên tiếng: " có gì phải lo lắng, đây chỉ là tượng bình thường ở núi Xả Lạc này thôi."

      xong, Mộng Phù bước về phía ta: "Đây là bát trận đồ ở vùng núi Xả Lạc này, cứ tới vào lúc trời xế chiều, tượng cây cối ở đây chắn đường như vậy."

      Ta kinh ngạc: "Vậy ư? Nếu thế làm sao thoát khỏi được?"

      Mộng Phù mím môi im lặng lúc, bầu khí tĩnh mịch bao quanh lấy hai người bọn ta. Ta mấp máy môi, định mở lời trước, Mộng Phù lên tiếng: " thẳng là có đường ra, chỉ là muốn vượt qua trận này phải vòng qua lối khác trong núi, còn muốn đợt bát trận này hết hiệu lực, phải đợi tới ngày mai."

      Ta ngẩn người, đối với việc này ta cũng biết phải phản ứng thế nào: "Vậy đường vòng đó có nguy hiểm hay ?" phải là ta lo lắng vô cớ, chỉ là bản thân ta chỉ muốn chắc chắn đường thuận lợi, bởi vì bây giờ người ta còn mang theo đứa bé, dù làm gì cũng nên nghĩ đến ab toàn của đứa trước.

      Mộng Phù lắc đầu, ta thở hắt ra hơi : " tốt quá!" Ta còn đắm chìm trong vui vẻ của mình, nghe Mộng Phù tiếp: "Nhưng phải mất đến hai ngày sau mới xuống núi được."

      "Sao cơ?" Ta kinh hãi dám tin vào tai mình, mắt mở to nhìn vào Mộng Phù, vẻ mặt nàng ấy rất nghiêm túc, giống như là đùa, mà nàng ấy cần gì gạt ta?

      Ta hoảng loạn ôm chặt lấy đứa bé, cảm giác bất an từ từ lan toả khắp người. Hai ngày ư? Trong hai ngày ấy đứa bé làm sao chịu nổi? đến giữa đêm khuya chỉ có hai yếu ớt... làm sao tránh khỏi việc gặp nguy hiểm?

      "Liệu có còn cách khác hay ?" Ta mang chút hy vọng nhìn Mộng Phù, chỉ cần con đường khác thôi cũng được. Đáng tiếc, cái lắc đầu của Mộng Phù dặp tắt hy vọng ấy của ta.

      Nàng ấy lắc đầu, : "Nếu có ta chẳng phải lựa chọn đường vòng sau núi rồi."

      "Vậy đứa bé..." Ta nhìn đứa bé trong lòng, chút cũng nỡ buông tay. Ta ít ra còn chịu nổi, nhưng đứa như vậy làm sao mà chịu đựng được...

      "Chỉ cần cẩn thận chút chắc sao, hơn nữa trong rừng cũng có trái cây ăn quả, có thể lấy làm thức ăn." Mộng Phù bẻ gãy cành cây trúc, ngắt hết lá thân cành, sau đó cầm lấy thân dài của cành cây lên. Trước khi nàng ấy quay lưng lại tiếp, liền nhắc nhở: "Đường núi rất gập ghềnh, nhớ là khi phải cẩn thận."

      Ta nghe lời tiếng, hai chân cố bám sát theo Mộng Phù. Lời lúc nãy của nàng ấy trấn an ta ít.

      Đúng thế, chỉ cần cố gắng cẩn thận chút, chắc an toàn...

      Hai người bọn ta cứ thế đoạn núi đồi dốc, đường càng lúc càng lên cao, những hàng cây chặn ngang bắt giảm ít, còn vướng víu khi nữa, mặc dù lúc số lần bị đá rơi xuống từ đỉnh núi, nhưng cũng may Mộng Phù như cảm nhận được nguy hiểm, kéo tay ta trốn sau bụi râm để tránh đá rơi, vì thế dù có nhiều lần bị đá rơi, ta và Mộng Phù vẫn bình an như thường, ngay cả đứa bé trong lòng cũng ngủ say sưa biết gì.

      Sau khi tránh khỏi đường có đá rơi, bọn ta tiếp tục sau vòng ra đường núi, lần này khi đường khá yên ắng, cũng có thể coi như là bình an. Bởi vì quá mệt, ta bèn ngồi xuống tảng đá lớn để nghỉ sức, cúi xuống kiểm tra đứa bé thấy nó vẫn còn nhắm mắt ngủ, ta mới thoáng yên tâm. Lại quay sang nhìn Mộng Phù, nàng ấy đứng gần cách đó xa, bóng lưng áo trắng gầy gò trong cơn gió lạnh, mỏng manh như cánh hoa yếu ớt...

      Ta thầm lặng rủ hai mắt xuống, từ sau khi tỉnh lại, Mộng Phù cũng chỉ với ta vài câu, ngoài ra lúc ra khỏi rừng Mộng Oan, nàng ấy ít khi cùng ta trò chuyện, hay là do tính tình nàng ấy lãnh đạm, thích cùng người khác trò chuyện?

      Ta thở dài, cũng là vào lúc nay Mộng Phù quay người lại, cất bước về phía ta. Ta nghe thấy tiếng bước chân, bèn ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt nàng ấy, ta lại biết phải gì, nghĩ ngợi lúc, chỉ biết hỏi thăm qua loa: "Mộng Phù, có mệt ? Nếu như thấy mệt ngồi xuống nghỉ ngơi lát ."

      Mộng Phù nhìn quanh lượt, có thể nàng ấy cũng kiệt sức vì quá lâu, cho nên cả trán thấm đầy mồ hôi, cũng lời nào liền ngồi xuống tảng đá gần đó.

      "U Lạc." Ta còn nghịch nựng lấy má của đứa bé, nghe thấy Mộng Phù gọi tên ta, giật mình ngoảnh mặt lại: "Có việc gì sao?"

      Mộng Phù nhìn chăm chú vào ta, cả gương mặt xinh đẹp trong ánh nắng chiều khẽ chiếu lên, tựa như cành mai vàng nhạt nhoà. Ta hít hơi sâu, cảm giác trái tim cứ nghẹn đau, muốn lên tiếng đánh vỡ ngượng ngịu khó chịu này, nhưng đến cuối cùng vẫn là Mộng Phù giành lấy lời ta trước.

      Nàng ấy vuốt cành cây cầm trong tay, lúc nhìn lại ta, cái nhìn dịu dàng ấy làm ta ngỡ ngàng: "Trời sắp xế chiều rồi, có muốn ăn gì ?"

      Ta nghĩ Mộng Phù lại hỏi thế, kịp suy nghĩ : "Ta muốn ăn."

      Mộng Phù hơi nhíu mày, có vẻ vui: "Từ khi tỉnh lại có ăn gì đâu, làm sao có sức khỏe mà tiếp đây?" Nàng ấy đứng dậy, phủi bịu y phục, quay lại nhìn ta căn dặn: "Giờ ta kiếm chút trái cây đem về, nếu để trời tối quá khó mà kiếm lắm! ở đây đợi ta, đừng đâu hết."

      Ta im lặng gật đầu, lúc nhìn bóng dáng xa của Mộng Phù, cũng biết trong lòng là tư vị gì...

      Từ lúc tỉnh dậy, ta chưa từng rời xa Mộng Phù, bây giờ nhìn nàng ấy khỏi ta như thế, trong lòng tránh khỏi sợ hãi.

      Ta co người lại, ôm chặt lấy đứa bé, những lúc sợ hãi như thế này, chỉ cần ôm lấy thứ nào đó cũng làm lòng ta cản thấy trấn tĩnh lại ít.

      ...

      biết đợi bao lâu, ta chỉ cảm thấy thời gian sao trôi qua chậm quá, sao lâu thế mà Mộng Phù chưa về?

      Ta biết là Mộng Phù bao lâu, chỉ biết việc ngồi chờ đợi như thế nào rất khó chịu.

      Gấp gáp tới mức chỉ hận thể đứng dậy tìm, nhưng lại nhớ đến lời Mộng Phù dặn, ta liền chần chừ dám, huống chi ta còn ôm đứa bé, sao có thể lung tung đây.

      Ta đành thở dài, tiếp tục ngồi xuống chờ đợi, lúc rảnh rỗi cúi xuống nhìn đứa bé, nó vẫn còn nhắm mắt ngủ. Ta chọt bờ má trắng nõn của đứa bé, cảm giác rất mềm mại, sờ thích.

      Ta hứng thú tiếp tục chơi với đứa ôm trong lòng, bất chợt bên tai nghe tiếng rèo rèo kì lạ, ta nhíu mày lại, ngoảnh mặt lại nhìn hướng phát ra thanh kì lạ ấy. Từ xa ta thấy đàn con gì đó bay tới, tốc độ rất nhanh, làm ta thể nhìn hình hài của nó được.

      Ta kinh sợ đứng bật dậy, ôm lấy đứa bé lùi lại phía sau. Ta run rẩy muốn chạy , nhưng hai chân chỉ vừa nhấc lên lại dừng lại. Nếu bây giờ ta chạy , đứa bé phải làm sao, đúng như lời Mộng Phù , đường núi ở đây gập ghềnh như vậy, khi chạy mà sơ ý chút thôi, mất mạng ngay!

      Trong lúc nhất thời hoảng loạn, trong đầu ta chợt lên gương mặt Mộng Phù, phải là người khác... đúng? ràng là Mộng Phù?

      Ta nhắm mắt lại dám mở ra, cái cảm giác sợ hãi mà quen thuộc này làm ta khó chịu vô cùng. biết có phải theo bản năng tự nhiên hay , ta lại hét lên cái tên.

      Xoạt!

      Bên tai vọng ra như tiếng xé gió, ta cẩn thận mở mắt ra. Trước mắt ta là bóng lưng áo trắng, cánh tay áo bay phấp phơi trong gió, người này quen thuộc tới mức khiến ta muốn bật khóc.

      "Mộng Phù!"

      Ta kích động muốn lại gần, Mộng Phù lại giơ tay ngăn cản, nghiêm túc nhìn ta: "Mau trốn sau lưng ta, đừng lung tung."

      Đây là lần thứ hai nàng ấy dặn ta được lung tung, ta ngoan ngoãn lần nào chỉ gật đầu. Ta ôm lấy đứa bé tìm góc an toàn mà đứng.

      Phía trước giờ cảnh tượng đáng sợ, Mộng Phù mình đứng đối diện thẳng vào bầy thú bay kia, đến bây giờ ta mới nhìn bọn chúng.

      thân thể của chúng đầy lông tơ trắng ngần, hai mắt màu vàng to như hạt nhãn, đầu còn mọc lên hai cái sừng nhọn hoắt như cây gai. Chúng quái thú kì lạ này hợp lại thành đàn khổng lồ, tạo ra thành lỗ tròn lớn trắng tinh.

      Ta quan sát kĩ hồi phát , bọn quái vật này có rất nhiều con dính lại với nhau, quan trọng là bọn chúng to bằng cỡ bàn tay người, con ít ra có thể đuổi , thế nhưng giờ lại có bầy thế kia! lớn lớn mà cũng chính xác, nhưng dù thế nào nhìn bọn thú kia hề có ý tốt. Ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Mộng Phù.

      Mộng Phù cầm nhánh cây tre giơ cao lên, đứng trước đám quái vật đáng sợ ở phía trước, nàng ấy cũng chẳng hề sợ hãi hay luống cuống chớp mắt cái. Mạnh mẽ tựa như cây đại thụ to lớn, dù đứng trong bão dông vẫn ngục ngã xuống được.

      Bầy đàn thú kia gầm tiếng, tiếng kêu hùng hổ vang khắp cả vùng núi rừng, vọng sâu vào lỗ tai ta, đau tới mức ta phải bịt tai lại.

      Vậy mà Mộng Phù vẫn bình thản đứng ở đó, cũng chưa từng thay đổi tư thế, có vẻ như đối với tiếng gầm bầy thú kia hề ảnh hưởng đến nàng.

      Mộng Phù càng vươn cành cây cao hơn, trong lúc ta còn khó hiểu nàng ấy muốn làm gì, chợt có thứ ánh sáng kì lạ phát ra từ người nàng ấy.

      Ta há to miệng, dám tin vào mắt mình. Cái thứ ánh sáng màu xanh từ từ hóa thành vòng tròn dưới chân Mộng Phù, lần lượt bao bọc nàng ấy. Bên trong lên từng cành mai trắng dưới chân nàng ấy, như những cánh hoa bay lượn nhảy múa, từng cành theo nhịp điệu mà lung lay.

      Lần này Mộng Phù cầm cành cây chỉ về hướng bầy thú, vẽ ra hình tròn trung, mỗi lần nàng ấy vẽ ra như thế có lớp sáng nối theo, trông vô cùng rực rỡ. Đến khi vẽ đến lần thứ ba, bầy thú kia giống như bị thôi miên, thể cử động, lại càng thể gầm thét lên gì được nữa, bọn chúng đứng bất động đó lâu, hề nhúc nhích!

      Ta coi như được mở rộng tầm mắt, ra Mộng Phù lại lợi hại như vậy!

      Ta thấy nàng ấy chế trụ được bầy thú kia, hưng phấn muốn chạy tới, bất ngờ lại vang lên tiếng kêu xuyên thấu vang lên khắp vùng núi.

      "Xin hãy nương tay, chớ đừng làm hại thú vật vô tội!"

      Tiếng có lực, thâm hậu vang bên tai người nghe. Ta sững người đứng im, trong lúc còn nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, xem là ai chuyện. Mộng Phù biết đứng bên cạnh ta từ khi nào, nàng ấy đối với tiếng cất lên vừa rồi, cũng có bao nhiêu phản ứng ngạc nhiên, chỉ lạnh giọng đáp lại.

      "Là ai mau ra đây!"

      Nàng ấy chỉ vừa dứt lời, lại có tiếng cười vang chấn động khắp nơi, tiếng cười trầm thấp lại rùng rợn đáng sợ. Ngay cả bầy thú kia vừa nghe cũng có vài còn lăn dài ra đất, cũng biết là chúng chết chưa?

      Cả người ta đều lạnh toát, theo bản năng ta núp sau lưng Mộng Phù: "Đó là ai thế?"

      "Ta biết." Mộng Phù nắm chặt cành cây trong tay, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh khắp nơi: "Nhưng cũng phải cẩn thận."

      thanh nàng ấy rất , chỉ kề bên tai mà chuyện. Ta run rẩy giương mắt lên nhìn bầu trời chạng vạng ánh tà, cố gắng che giấu sợ hãi trong mắt của bản thân!

      Mãi lúc sau tiếng cười chợt biến mất, trước mắt bọn ta từ cao có người bay xuống!

      Đúng là có người bay xuống! ta cũng bị dọa đến nổi lên lời. Người này tóc trắng bạc phơ, y phục xanh thẳm sáng ngời, diện mạo được che bằng miếng vải trắng.

      Người này... Ta nghiên đầu đánh giá ông ta từ xuống dưới, chỉ dùng hai bốn chữ để hình dung: "Hoàn toàn xa lạ!"

      Ông ta chỉ vừa mới đạp chân xuống đất, vuốt chòm râu cười nghiêng ngả: "Ta còn nghĩ ai lại lợi hại có thể khống chế cả bầy Linh Sừng của ta, ngờ đối phương lại chỉ là hai tiểu nương mới lớn!"

      Mộng Phù lên tiếng, vẫn chăm chú nhìn kĩ đối phương, còn ta nhịn được, bước ra về phía trước, cẩn thận nhìn ông ta, thử thăm dò: "Vậy còn ông? Ông là ai?" Nghe ông ta cái gì mà Linh Sừng? Ta mơ hồ cũng đoán ra cái bầy thú kia phải chăng là của ông lão này?

      Nghĩ vậy ta cảnh giác nhìn ông ta hơn, nếu như ông ta là chủ nhân của đám quái thú kia, chẳng lẽ cũng là người xấu?

      Ông lão như nhìn thấy được vẻ nghiền ngẫm đánh giá của trước mắt, bản thân cũng tức giận, ngược lại còn cười thích thú: "Tiểu nương cớ gì lại nhìn ta như thế! Chẳng lẽ nhìn ta rất giống người xấu xa sao?" Dừng lại chút, ông ta còn thêm: "Đám thú kia đúng là do ta nuôi, nhưng chúng có ý gì xấu, chỉ là bị nuốt trong động lâu năm nên chúng sinh ra buồn chán, lâu lâu lại trốn ra ngoài bay , để tìm người bầu bạn ấy mà! Chắc là chúng thấy có hai nương xinh đẹp nhắn trong núi, muốn bay tới để làm quen, lại ngờ lại bị hiểu lầm."

      Ông ta vuốt râu, thở dài: "Cứ coi như là nể mặt ta, mà từ bi tha cho bầy thú kia có được ? Chúng nó dù sao cũng là linh thú mới sinh ra..."

      Ta ngẩn người, cái gì mà linh thú hay bạch thú gì đó, ta vốn biết, cũng muốn biết chi tiết gì thêm, đối với vẻ thành ý của ông lão kia. Ta lại thấy chẳng có bao nhiêu là lòng, ông ta chỉ cần cười tiếng mà làm vùng núi này chận động , so sánh có khi ông ta rất là lợi hại, mà giờ lại làm ra vẻ tội nghiệp, dù nhìn thế nào cũng thấy phù hợp.

      Ta nhăn mày, liếc sang nhìn Mộng Phù thấy nàng ấy có ý định mở miệng, ta liền mạnh dạn lên tiếng: "Thế nào gọi là từ bi hay từ bi? Bọn ta còn chưa làm gì bầy thú kia của ông cơ mà? Ngược lạ là bọn chúng xông vào gây hấn trước, cho dù là bọn chúng phải cố ý, chúng dã dọa ta đó là ! Nếu như chúng bị đánh chết cũng là do chúng tự tìm lấy thôi! Ông thể trách ai được, cũng thể dùng hai chữ từ bi để ép buộc người khác!"

      xong ngay cả chính ta cũng giật mình, ta sao lại gan dạ đến thế? Có thể thẳng thắng đứng trước mặt người lạ mà lớn tiếng ăn hùng hổ. Mộng Phù đứng bên lặng im nhìn, trong mắt thoáng lên vẻ nghiền ngẫm.

      Ông lão giật mình, biết có bị lời cho ảnh hưởng hay ? Ông lại nhíu mày, cất tiếng cười đè nén: "Tiểu nương nóng tính, nhưng cũng nên oán trách nặng lời cho lão chứ? Lão đây lớn tuổi, giờ bị nương thế làm lão đau lòng." Như để chứng minh lời của mình, ông lão khẽ rầu rĩ cúi thấp đầu, vẻ tươi cười vừa rồi cũng biến mất thấy.

      Ta ngây người, lại giương mắt lên nhìn ông lão trước mắt. Ông ta trông rất lớn tuổi, tóc cũng bạc trắng. Phải chăng là ta nặng lời quá ? Ta biết phải gì tiếp theo, gan dạ khi nãy chẳng biết biến đâu mất. Ta có chút băn khoăn quay sang nhìn Mộng Phù, muốn hỏi giờ phải làm sao đây.

      Mộng Phù bước tới rồi liếc ta lần, lúc nàng ấy chắn trước mặt ta, ta khỏi kinh ngạc, hai mắt cứ ngây dại nhìn thẳng hướng. Cái cảm an toàn này là gì đây? Tại sao khi ta nhìn bóng lưng của Mộng Phù lại cứ thấy rất quen thuộc? Giống như ta từng được ai đó kéo về phía sau để bảo vệ vậy...

      "Ông hãy mang mấy con thú của ông về, chuyện này coi như chấm dứt tại đây." Lúc ta còn thất thần suy nghĩ, bên tai lại nghe thấy giọng lạnh lùng của Mộng Phù. Ta thoáng giật mình, ánh mắt hơi mơ màng ngước lên. Mái tóc dài đen nhánh khẽ bay theo gió, bóng lưng cao gầy màu trắng, tay áo nhàng bay. ràng chỉ là mỏng manh, vậy mà người lại toát lên lạnh lẽo làm người khác sợ hãi.

      Ông lão có thể cũng bị khí thế của đối phương làm cho ngây người, nhưng lại hề biểu sợ sệt, ngược lại còn thích thú nhếch môi: "Tiểu nương cớ gì tức giận thế? Ta là được chứ gì."

      Mộng Phù lạnh nhạt liếc nhìn ông lão, còn ta đứng sau lưng khỏi run rẩy, biết sao ta cứ thấy sau lưng lạnh toát.

      "Cứ mặc kệ ông ta, giờ chúng ta thôi." Ta nôn nóng kéo tay áo của Mộng Phù.

      "Được." Mộng Phù gật đầu, cũng ngoảnh mặt lại nhìn ông lão kia, mà kéo ta mất.

      Ta theo phía sau Mộng Phù, bàn tay của ta được Mộng Phù nắm chặt kéo , lúc này ta mới phát , tay của nàng ấy lạnh...

      biết vì sao khi cách đường xa, ta lại quay mặt lại nhìn bóng hình của ông lão càng ngày càng xa, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác đau xót khó hiểu.

      "Ông ta kì lạ." hiểu sao ta lại câu ấy, chỉ cảm thấy nụ cười của ông ta, hay cái nhướng mày cũng đều hữu quen thuộc kì lạ.

      Mộng Phù lắc đầu: "Người kì lạ có rất nhiều, thế gian chẳng thiếu những kẻ như thế, cần gì để tâm người quen?"

      Ta cảm thấy lời Mộng Phù rất có lý, đúng thế, chỉ là người gặp qua đường, cần gì để ở trong lòng. Ta nghĩ hồi, thấy mọi chuyện đều trở nên thông suốt, tâm trạng thoải mái ít. Lúc này nhìn Mộng Phù, ta mới chợt nhớ nàng ấy là kiếm trái cây để lót dạ mà?

      "Mộng Phù, kiếm trái cây, thế có kiếm được ?" Bước chân Mộng Phù chợt dừng lại, nàng ấy quay lưng lại nhìn vào ta.

      Nàng ấy lấy từ trong tay áo ra vài trái táo đỏ to tròn đưa cho ta: "Ta có lấy hái được ít táo đỏ đem về."

      Ta nghiêng đầu, mắt chớp nhìn mấy trái to tròn trong tay Mộng Phù, đây là lần đầu tiên ta thấy cái gọi là trái cây, khỏi tò mò nhìn chăm chú. Trái táo đỏ rực trông rất đẹp mắt, ta do dự lúc mới cầm lên xem: "Đây là táo sao? Ăn như thế nào?"

      Mộng Phù ngẩng đầu nhìn ta, biết ta có phải nhìn lầm hay , mà ta thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nàng ấy.

      Mộng Phù cầm trái táo lên, đặt
      lên môi, rồi với ta: "Chỉ cần cắn rồi nhai trong miệng là được."

      Ta nghe lời làm theo, cầm trái táo đặt bên môi, há miệng cắn cái trái táo. Miếng táo ngọt mọng nước chảy trong miệng, mùi vị ngọt lịm chảy khắp đầu lưỡi. Ta nhai kĩ miếng táo rồi luyến tiếc nuốt xuống cổ họng.

      Ta giống như phát món ngon, cầm táo cắn ngừng, vừa ăn vừa hít hà thôi. Trong lúc ta ăn táo, hơi lơ đãng cúi xuống, lại phát đứa bé trong lòng biết tỉnh dậy từ khi nào, hai mắt đứa bé mở to nhìn ta, cái miệng hơi mở ra, kêu ư ư vài tiếng. Ta quên cả việc ăn táo, chỉ ngẩn ngơ nhìn đứa bé.

      "Mộng Phù, nhìn nè, đứa bé dậy rồi." Ta kích động kêu Mộng Phù, ngay cả chính ta cũng phát bản thân cười vui vẻ như thế nào.

      Mộng Phù bước tới gần, cũng cúi đầu nhìn đứa bé, chợt nàng ấy lên tiếng: "Khi ta có giật tấm khăn người đứa bé ra ?"

      người đứa bé có quấn quanh người tấm khắn dày. Ta hiểu tại sao nàng ấy lại hỏi thế, nhưng vẫn trả lời: ", ta chưa giật tấm khăn ra, sao hỏi thế?"

      " có gì." Mộng Phù như muốn hỏi đến chuyện này nữa, liền câu khác: "Đứa bé cũng cần ăn, nếu đói."

      Ta sửng sốt, lúc này mới hiểu được lời Mộng Phù. Con người khi đói phải kiếm thức ăn để cho vào bụng, đứa bé cũng thế. Nghĩ thế ta liền cầm trái táo tới bên miệng đứa bé, nhưng Tiểu Mịch chỉ chớp mắt nhìn ta, lại mở miệng ăn, thấy thế ta liền đem táo nhét vào trong miệng Tiểu Mịch.

      Ta còn cố ép Tiểu Mịch cắn táo, bất ngờ Mộng Phù vươn tay ra, giật lấy trái táo từ trong tay ta ra.

      " thể cho đứa bé ăn thế được." Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mộng Phù, ta thấy nàng ấy thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhìn ta: "Tiểu Mịch chưa mọc răng ra, thể ăn như chúng ta."

      Ta nghe thế liền khó hiểu nhíu mày, chưa mọc răng? Ta nhìn cái miệng của Tiểu Mịch, lại nhìn Mộng Phù: "Răng là gì?"

      Mộng Phù im lặng nhìn ta trong giây lát, giống như đối với câu hỏi của ta rất khó trả lời. lúc sau nàng ấy hơi hé miệng, lộ ra cái răng trắng tinh.

      Ta nhìn cái thứ màu trắng ấy, cũng bắt chước mở miệng ra, sờ thứ cứng chắc trong miệng xong mới hiểu, ra đây là răng? Ta ngẫm nghĩ lại mới nhớ vừa rồi khi bản thân cắn trái táo là dùng răng trong miệng, hèn gì Mộng Phù Tiểu Mịch thể ăn táo, vì đứa bé chưa có răng.

      "Thế phải cho Tiểu Mịch ăn gì đây?" Lúc ta tỉnh dậy, khi nhìn thấy đứa bé hoàn toàn hề thấy xa lạ, ngược lại rất quen thuộc, nhưng đối với những thứ khác, ta lại biết gì cả.

      "Trẻ sơ sinh cần uống sữa, nhưng ở đây lại có sữa cho đứa bé bú." Mộng Phù lấy từ trong tay áo ra trùm cây xanh biếc rồi tiếp: "Cũng may ta có hái ít cỏ hương lai, có thể dùng cành hoa ép thành miếng trong đứa bé ăn."

      Ta nhìn đóa hoa bốn cánh màu trắng, nhụy hoa là màu đỏ, nhìn nó rất to, lại có thân cây dài nữa, thứ này có thể cho em bé ăn sao?

      "Cỏ này có thể cho trẻ sơ sinh ăn, nên mau đưa đứa bé cho ta, để ta cho nó ăn." Mộng Phù vươn hai tay, hướng về phía ta .

      Ta băn khoăn nhìn đứa bé trong lòng, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Mộng Phù, đành đưa Tiểu Mịch cho nàng ấy.

      Mộng Phù nhận lấy đứa bé, lúc quay lưng lại, nàng ấy dặn dò: "Ta ra bên kia cho đứa bé ăn, ngoan ngoãn ở lại đây, đừng lung tung."

      Ta gật đầu, nhìn quanh lát, rồi kiếm chỗ sạch gần đó ngồi xuống.

      Ta nhìn Mộng Phù đưa lưng về phía ta, ta thấy nàng ấy cho Tiểu Mịch ăn ra sao, lại chỉ thấy động tác di chuyển của nàng ấy.

      Chỉ là cho em bé ăn thôi mà, sao lại cho ta thấy chứ?

      Ta bĩu môi, mặt ngoảnh lại nhìn về phía khác. lúc sau ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau, biết là Mộng Phù, nên ta quay lại nhìn. Quả nhiên nàng ấy cho Tiểu Mịch ăn xong, đến gần chỗ ta.

      " cho ăn xong rồi." Mộng Phù vừa cho ta nghe xong, liền giao đứa bé lại cho ta: "Trời còn sớm nữa, chúng ta mau thôi."

      Ta ừ tiếng, ôm lấy đứa bé vào lòng. Sau đó cất bước theo Mộng Phù. Bọn ta được khá lâu, đến khi trời bắt đầu tối mịt, bọn ta mới xuống được núi Xả Lạc.

      Nhìn bầu trời tối đen đầy những hạt lấp lánh màu trắng, còn có cả thứ tròn màu trắng cao. Ta nhìn lên trời, những thứ bầu trời lạ, nhưng cũng đẹp.

      "Đó là gì thế?" Ta chỉ lên mấy hạt trắng phát sáng trời, tò mò hỏi Mộng Phù.

      Mộng Phù nhìn theo ngón tay ta chỉ, mỉm cười nhàng đáp: "Đó là ngôi sao, thứ chỉ xuất vào ban đêm ở trời."

      Ta nhìn như cười của Mộng Phù, có chút ngẩn người. Từ khi ta tỉnh dậy đến khi cùng nàng ấy vùng núi Xả Lạc, đây là lần đầu tiên Mộng Phù cười dịu dàng thế với ta.

      ra khi cười, Mộng Phù lại đẹp như thế!

      Ta bất giác cũng cười theo, còn tiếp tục hỏi: "Vậy có thể lấy xuống được ?" Mấy hạt ngôi sao đó rất đẹp, ta muốn lấy xuống để xem kĩ.

      Khóe môi Mộng Phù mím chặt, ánh mắt khi nhìn ta mang đầy vẻ bất lực: "Ngôi sao thể lấy xuống được, bởi vì chúng ở rất xa, dù là ai cũng thể lấy xuống."

      Ta hiểu nhìn lên trời, sao lại mấy hạt ngôi sao kia là ở rất xa? ràng ta ở đây nhìn rất chúng mà?

      Nhưng nếu Mộng Phù thế, vậy chắc đúng rồi. Có thể ta vừa mới bước vào thế gian, nên những thứ xung quanh đều xa lạ, nên ta cái gì cũng tò mò hiếu kỳ.

      Lúc ta vừa , thấy thứ gì lạ cũng đều hỏi, Mộng Phù bên cạnh rất kiên nhẫn trả lời, ta cũng vì thế mà hiểu số thứ.

      Giống như cái tròn màu trắng trời gọi là mặt trăng, chỉ xuất vào ban đêm mà thôi, mặt trăng còn có hình hài lưỡi liềm, chính là vì bị mây dày bao phủ lấy. Ta còn biết thêm số thứ, như là mấy con vật đường thường gọi là gì, chim, sóc, thỏ, quạ, bồ câu, mèo hoang...

      biết qua bao lâu, ta chỉ nhớ vừa vừa thích thú hỏi cái này hỏi cái kia, dường như là hỏi mãi chán. Đến khi ta còn muốn hỏi tiếp, Mộng Phù ngắt lời: "Chúng ta sắp về Mộng Thánh cung rồi."

      Ta im bặt, thấy Mộng Phù cứ nhìn về hướng đằng sau ta.

      Ta khó hiểu cũng quay mặt lại nhìn theo hướng Mộng Phù nhìn, đó là vùng mây lớn trắng tinh, có hình dáng tròn xoe to lớn lơ lửng trung. Phía mây còn mọc ra cây xanh to, thân cây cao đến tận trời, thể nào nhìn thấy được ngọn cây đâu cả.

      Ta há hốc mồn, biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc giờ trong lòng. Cái cây này to, so với mấy đám cây trong rừng ta thấy cái cây này to gấp mười lần, còn cao hơn cả ngọn núi, chỉ cần nhìn chiều cao của cái cây thôi cũng đủ choáng váng rồi.

      "Đó là thứ gì?" Ta chớp mắt, hỏi.

      Mộng Phù vẫn lạnh nhạt đứng nhìn, tấm lưng thẳng tắp trong đêm tối, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước. Nàng ấy nhanh chậm phun ra từng chữ trong miệng: "Đó là lãnh địa để bước vào Mộng Thánh cung."

      Ta kinh ngạc: "Đó là Mộng Thánh cung sao?" Lúc đường khi nãy, Mộng Phù có kể sơ qua về nơi ở của bọn ta. Nơi đó gọi là Mộng Thánh cung, là nơi dành cho thượng nữ, mà thượng nữ theo như lời Mộng Phù là người dệt mộng cho nhân giới.

      Nhân giới là nơi dành cho con người bình thường sống, còn dệt mộng là giấc mơ. Thượng nữ chính là tạo mộng cho con người khi họ ngủ. Khi ta nghe xong, có cái hiểu, lại có vài điều hiểu cho lắm.

      Lúc này Mộng Phù chợt nắm lấy tay ta về phía trước, bên tai ta còn nghe thấy tiếng trầm thấp nhàng của nàng ấy: "Chúng ta về nhà thôi."

      Ta ngoảnh mặt lại, gật đầu, mỉm cười : "Được, chúng ta về nhà."

      Về nhà của chúng ta...
      Chris thích bài này.

    3. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 7: Thánh Quân rời trần thế, mẫu đơn nở vì ai? "]Thánh Ly nữ tay cầm quyển sách dày, từng bước tới điện Lâm Viên, lúc bà vừa đặt chân tới cửa, bên trong vốn ồn ào đầy tiếng chuyện truyền ra, giờ nhanh chóng im lặng ngay.

      Mắt khẽ đảo quanh từng người ở đây, Thánh Ly Nữ bình thản bước vào, vờ xem như nghe thấy ồn ào khi nãy.

      Người có mặt trong điện từ giật mình chuyển sang khiếp sợ, rồi lại vội vàng cúi người hành lễ: "Thỉnh an Thánh Ly quản ."

      Trong điện vừa rồi còn vang vọng tiếng cười khắp nơi, giờ lại im ắng ngay cả tiếng hít thở từng người cũng nghe .

      Thánh Ly nữ ngồi ghế lớn ở giữa điện, bà dựa vào lưng ghế. Vẻ mặt uy nghiêm cảm xúc, dù lên tiếng cũng đủ làm người khác cảm thấy áp lực. Sau khi ngồi xuống ghế, cũng vội chuyện, ngược lại tỏ vẻ im lặng nhìn những gương mặt đối diện với vẻ chăm chú.

      Đây đều là tiểu thượng nữ dệt mộng, có người mới cũng có những người cũ, nhưng tất cả đều là những thượng nữ được giao trọng trách dệt mộng quan trọng.

      Mỗi năm vào tháng giêng, Mộng Thánh cung tuyển ra ba người rồi chia thành đội ngũ làm việc chung, theo số lượng tuyển là bảy nhóm, hai mươi mốt người, mà số lượng của những người ở đây là bốn mươi sáu người...

      Suy nghĩ lúc, Thánh Ly nữ mới phất tay, kêu mọi người đứng lên. Sau đó trầm giọng : "Bắt đầu điểm danh, như thường lệ, ai vắng mặt phạt dệt mộng ở Tiền Trầm Quán."

      Mộng Thánh cung xưa nay kị nhất nhất chính là thượng nữ tự nhiên vắng mặt khi bắt đầu công việc, dù là có lý do riêng gì nhưng ảnh hưởng đến việc dệt mộng là điều cấm kị. Nhưng cũng phải chỉ vì quy củ này mà trừng phạt các tiểu thượng nữ nặng được, nếu như mỗi vị thượng nữ có lý do riêng theo cấp độ phạt mà trừng trị.

      Người đó được đưa vào Tiền Trầm Quán nơi dệt mộng cho bầy linh ong thú của Mộng Thánh cung. Người nghỉ vì có lý do chính đáng bị nhốt bên trong từ ba ngày trở lên, còn người trình bày đủ nguyên nhân thuyết phục, chỉ bị phạt ngày dệt mộng bên trong, còn người được giám thị cho phép vắng mặt tất nhiên được bình an vô .

      Tình trạng vắng mặt ở các tiểu thượng nữ cũng thường xảy ra, nhưng ít khi gây ra chuyện gì lớn quá rắc rối. Thánh Ly nữ là người quản ở khu thượng nữ thực tập. Thường ngày nơi đây cũng tránh khỏi việc lục đục nội bộ hòa hợp, mà quản lý là Thánh Ly nữ bà đây dĩ nhiên đủ cách để khống chế tình hình.

      "Chắc các ngươi nhận được thông báo chọn ra hai mươi mốt thượng nữ ở U Loa cung rồi." Ánh mắt mọi người đều sáng rực mong chờ khẩn trương nhìn người ngồi ghế cao kia.

      Thánh Ly nữ quét mắt vòng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng bảng thông báo được tuyên bố sau, còn giờ ta điểm danh trước."

      Cách đây ba hôm, vốn dĩ những cuộc tuyển chọn giống như thế này vào mỗi năm đều giao cho Mộng Thánh cung toàn quyền quyết định, lại ngờ tam thế sư thái bế quan của Mộng Thánh cung lại đột nhiên ra lệnh cho người thân cận của mình, tới chỗ của Điện chủ thánh nương, là người cai quản Mộng Thánh cung bấy giờ.

      Sau đó người được gọi là Ma thông báo rằng: Kế hoạch tuyển chọn hai mươi mốt tiểu thượng nữ được thay đổi, thay vì chỉ có nội bộ người của Mộng Thánh cung lo hết toàn toàn bộ, có thêm U Loa cung hợp tác chung với nhau!

      Tin này vừa mới được truyền ra, khiến Mộng Thánh cung nổi loạn dứt. U Loa cung là nơi tu tiên của thánh nữ se duyên, còn Mộng Thánh cung lại là nơi ở của thượng nữ dệt mộng, dù có nhìn thế nào cũng thấy có điểm qua hệ với nhau, nếu thế hợp tác cái gì đây?

      Đối với vấn đề này người trong Mộng Thánh cung đều nhức óc suy nghĩ phen, nhưng đến cuối cùng lại ai có thể hiểu dụng ý của tam thế sư thái, lại càng có ai can đảm đứng ra phản bác hay chỉ trích, nên chỉ im lặng ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp này.

      Thánh Ly nữ vừa nghĩ đến những ngày tháng sau này phải đối mặt với những người ăn mặc sặc sỡ như U Loa cung, thấy bản thân mệt mỏi đến còn vẻ khí thế cao siêu như hồi xưa, nên ngay cả hơi sức mắng người hôm nay cũng có.

      Tất cả mọi người đều trông ngóng nhìn vào cuốc sách tay Thánh Ly nữ, ánh mắt như chỉ hận thể nhìn xuyên thấu bên trong.

      Khuê Bình, Trọng , Lạc Sinh, U Lạc...

      Từng cái ghi trong tờ giấy tay đều được Thánh Ly nữ đọc lên, đến khi đọc cái tên tên cuối cùng là Mạnh Thy bà ngẩng đầu lên : "Tổng cộng là bốn mươi mốt, có năm người vắng mặt, là Tiểu Cẩm, Vu, Phi Lệ, cùng với Thái Bình và Đinh Hương."

      "Khoan quản lý !" Lúc này trong dãy người, lại có tiếng vang lên. Thánh Ly nữ nghe thấy bè giương mắt lên nhìn.

      Đó là nhắn, vóc người thon gầy ốm yếu, nhưng đôi mắt long lanh hoạt bát lại khiến vẻ ngoài càng trở nên tươi sáng hơn. những thế người còn tỏ ra vô tư như ánh nắng chói chang, dù người khác muốn nhìn thấu cũng khó.

      U Lạc chỉ vừa mới lên tiếng, làm vô số ánh mắt nhìn đến, ngay cả Thánh Ly nữ cũng ngoại lệ. Bà hơi nhíu mày, có chút hài lòng : "Thế nào? Thượng nữ U Lạc có chuyện gì muốn ư?"

      U Lạc vô tư lắc đầu, cười xán lạn lộ ra cả hàm răng trắng tinh: "Người đọc tên còn thiếu người, Mộng Phù tỷ tỷ chẳng lẽ phải là thượng nữ hay sao? Thế mà người lại điểm danh tên tỷ ấy."

      Sắc mặt Thánh Ly nữ chợt biến sắc, có vài phần giật mình, còn có nghi hoặc trong mắt. U Lạc chớp mắt nhìn Thánh Ly quản uy nghiêm thường ngày, nhưng mỗi khi cứ vào lúc điểm danh là cứ lộ vẻ mặt khó hiểu như thế.

      Đúng lúc này này người đứng kế bên khẽ kéo tay áo U Lạc, lại bất ngờ nghe thấy lời Thánh Ly nữ: "Vậy Mộng Phù có mặt ? Mau bước ra điểm danh."

      nắm lấy tay áo U Lạc từ từ buông ra, lúc nàng về phía trước, hơi ngoảnh mặt lại, liếc xéo ai đó còn vui vẻ cười khép cả hai mắt.

      Thánh Ly nữ nhìn xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng ít cúi người thành lễ dưới chân bà, trong lòng lại cảm thấy bức bối đến kì lạ.

      này dung mạo chỉ xinh đẹp, mà tính tình còn khiêm tốn điềm tĩnh, lại còn thông minh hiểu chuyện, rất được lòng người khác.

      Chỉ là... hiểu sao mỗi lần nhìn Mộng Phù, Thánh Ly nữ luôn thấy xa lạ hề thân quen? Cái này cũng thể trách bà có những suy nghĩ như thế. Vì mỗi khi điểm danh, ràng tên ai cũng nhớ, nhưng tên Mộng Phù lại như bị người khác quên lãng, nếu có người nhắc, chỉ sợ bà cũng nhớ ra. Hơn nữa, những cái tên của các thượng nữ đều được ghi lại giấy, vậy mà mỗi lần đọc ai thiếu xót, chỉ quên đọc tên của Mộng Phù.

      Nhưng dù thế nào nữa, bà cũng muốn nhắc đến chuyện này trước mặt người khác được, đây chẳng phải là muốn tìm cớ làm mình mất mặt hay sao? Cho nên khi gọi Mộng Phù đến gần, Thánh Ly nữ nhắc đến chuyện điểm danh vừa rồi, chỉ cười hiền từ : "Thành tích dệt mộng của Mộng Phù càng ngày càng tăng cao, nên phải tiếp tục cố gắng phấn đấu để làm vẻ vang Mộng Thánh cung ta."

      Mộng Phù được khen cũng tỏ ra thái độ gì, ngược lại bình thản đáp: "Đa tạ Thánh Ly nữ quan tâm Mộng Phù."

      Thánh Ly nữ hài lòng gật đầu: "Thành tích của ngươi rất được các quản khác đánh giá cao, nên tiếp tục chăm chỉ luyện tập."

      "Chỉ là ngươi cũng thực tập trong Viên Y Quán rất lâu rồi, so với người khác ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực hành, nên trong mấy ngày nay cố mà làm xong các vòng ải mà các mục sư giao cho, để còn thi đậu mà tới Cục Chính Cung để chính thức dệt cảnh nữa chứ."

      "Mộng Phù hiểu." Bốn chữ cứng ngắc thốt ra từ trong miệng Mộng Phù, khiến người trong đại điện đều chán chường chẳng thèm liếc nhìn nàng.

      Ngắn gọn thể nào ngắn hơn được nữa, Thánh Ly nữ hít hơi sâu, buồn bực phất tay: "Thôi, giờ chắc các ngươi mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi . Buổi trưa nhớ tập trung ở đại điện, tuyệt đối được tới trễ."

      Sau khi Thánh Ly nữ dặn dò thêm vài câu xong, mọi người liền lui ra, từng người về phòng của mình, cũng có vài nhóm người tụm lại, bàn luận đủ thứ chuyện.

      U Lạc luôn thích tham gia những nơi đông người ồn ào, nên liền về phòng của mình.

      Khuê Bình chuyện với vài người bên cạnh, lúc U Lạc ngang qua, nàng khẽ liếc nhìn cái, rồi như hờ hững cho vài người ngồi gần nghe thấy: "U Lạc càng ngày càng thay đổi, trở nên trưởng thành lên ít, nhớ trước đây nàng ấy nhu nhược yếu ớt, có bao giờ dám nhìn thẳng vào người khác chuyện đâu? Vậy mà giờ lại gan dạ mở miệng chuyện với quản lý ."

      "Từ khi nàng ấy từ vụ mất tích trở về như biến đổi thành người khác, ngay cả ta cũng nhận ra nàng ấy là U Lạc của hồi xưa nữa." Có tiếng than thở vang lên, khuê Bình nhìn Vũ Cơ tỏ vẻ u buồn, cũng bất lực lắc đầu: "Nhớ trước đây chúng ta và U Lạc đều là bằng hữu thân thiết, đâu cũng cùng nhau, vậy mà giờ y như người xa lạ, gặp nhau cũng chỉ chào ba câu khách sáo."

      Mọi người đều trầm mặc phản bác, có người thương tâm, cũng có người hoài niệm... lúc sau Mạnh Thy ngẩng đầu lên, với mọi người: "Cái này cũng thể trách U Lạc lạnh nhạt với chúng ta được, nàng ấy bị mất trí nhớ, đối với những người thân quen trước đây đều nhớ . Nếu ngày nào đó U Lạc nhớ lại, cũng như trước đây, tiếp tục cùng chúng ta thân thiết."

      Khuê Bình lại nghĩ tốt giống như Mạnh Thy: "Nàng ấy mất trí nhớ đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt xa cách, vậy mà chỉ thân với mỗi mình Mộng Phù. Trước đây hai người bọn họ từng qua lại quen biết với nhau ư? Ta lại có ấn tượng gì mấy."

      "Ta cũng hiếu kỳ họ trước đây rất thân ư?" Trọng từ lúc tới giờ vẫn im lặng, giờ bỗng nhiên lại thốt ra câu làm mọi người đều trầm mặc.

      Lúc bọn họ về Mộng Phù, quá ba câu đều dừng lại đề cập đến nữa, phải họ muốn bàn luận mà là vì mỗi lần nhắc đến, họ đều cảm thấy rất mất tự nhiên, dù cố gắng thế nào cũng tìm ra đề tài để nhiều về Mộng Phù.

      nhắc đến hai chữ Mộng Phù thôi, vừa nhắc đến bầu khí trở nên tẻ nhạt chán ngắt, còn ai có hứng thú tiếp tục trò chuyện nữa. Người nào người nấy tìm cớ rồi trở về phòng của họ.

      U Lạc đẩy cánh cửa bằng đá ra, hương thơm nhàng từ bên trong phòng bay ra, tỏ ra khắp nơi. Nàng bước lên bậc thềm làm từ bằng đá cẩm thạch xanh lam, đôi giày màu trắng thêu cành hoa đỏ mẫu đơn đỏ rực, đứng bậc thêm lại càng nổi bật với màu xanh lam trong suốt.

      Nàng nâng mép váy lên, nhàng qua bậc thềm trước cửa, lúc này khi bước vào phòng rồi nàng mới thở nhõm. Dù rất nhiều lần, nhưng hiểu sao cứ khi đứng bậc thềm nàng lại thấy run rẩy đến kì lạ, nên cứ luôn thấy quen.

      Việc xây cái bậc thềm trước cửa đúng là việc rất lạ, nhưng các gian phòng được xây ở Mộng Thánh Cung đều có bố cục xây sâu vào đất, nên cửa phòng được thiết kế là phía , còn phòng ốc xây thấp đến sát trong đất, muốn vào phòng phải xây thêm bậc thềm trước cửa để bước xuống phía dưới phòng.

      "Tiểu Mịch! Tỷ về rồi đây." U Lạc vui vẻ hướng về phía trong sát vách phòng kêu lên, nàng bước đến, vươn cánh tay ra vén màn lên. Bên trong là gian , cái giường gỗ lớn đặt trong góc, cái tủ để bên, cùng với bộ bàn ghế bằng gỗ tre phủ lớp sơn màu vàng.

      Phòng được thiết kế rất đơn giản, nhưng thiếu vẻ tao nhã đẹp mắt, ngay cả những chậu hoa lan cũng được tỉ mỉ sắp xếp ngay ngắn trong phòng, tạo ra cảm giác hòa hợp thoải mái.

      Nàng tới gần giường, hai bên tấm màn che lại, bởi vì đây là loại vải màn mỏng nên có thể nhìn vào bên trong giường.

      U Lạc kéo hai tấm màn ra, cột màn vào bên cột giường, sau đó nở nụ cười tươi tắn nhìn bóng dáng nằm ngủ say sưa bên trong.

      Đứa bé chỉ tầm cỡ bảy tám tuổi, gương mặt tròn trịa trắng nõn đáng , mái tóc dài của bé xõa dài gối nằm , càng làm làn da trắng nõn nà của bé trở nên nổi bật. Bé ngủ say, hàng lông mi dày đen nhánh thoáng nhúc nhích, trông đáng vô cùng.

      "Mau dậy , muội còn muốn ngủ đến khi nào nữa. Mặt trời sắp mọc lên cao rồi." U Lạc thấp giọng gọi ngủ nướng kia, gọi mãi lúc đối phương vẫn chưa muốn tỉnh dậy, nàng liền thò tay ra, nhắm ngay gò mà mềm như bông vải mà chút lưu tình nhéo lên.

      "Á.. đau đau..." Tiếng nức nở vang lên, Tiểu Mịch đáng thương trong mộng đẹp lại bị phá rối, rất là ấm ức kêu lên: "U Lạc tỷ tỷ xấu, lại phá hoại giấc ngủ của người ta!"

      U Lạc nhìn hai mắt mơ màng của Tiểu Mịch, ràng làm như là khóc, vậy mà giọt nước mắt cũng có, còn nhăn mày kêu la ai oán cái gì.

      "Nha đầu hư nhà muội suốt ngày chỉ biết kiếm cớ đòi ngủ, cứ như thế muội chẳng khác giống lợn gà." U Lạc kéo Tiểu Mịch ngồi dậy, nhíu mày mà mắng.

      Tiểu Mịch còn chưa tỉnh ngủ, vừa nghe đến U Lạc đến lợn gà, bé liền hết buồn ngủ, còn uể oải nhìn sang U Lạc: " phải là lợn gà là heo nái, là heo nái đấy! Tỷ học nhiều lần rồi mà vẫn nhớ sao? Con heo chính là con heo!" Bé luôn miệng nhấn mạnh mấy chữ con heo, còn thể hành động bằng cách giơ tay múa mép.

      " phải cũng đều giống nhau sao, cần gì nhiều như thế!" U Lạc đối với mấy từ ngữ kia cảm thấy khó học, nhất là việc học chữ, luôn khiến nàng cảm thấy khó khăn.

      "Là do tỷ lười biếng, chịu cố gắng học, giờ còn oán trách gì." Tiểu Mịch bĩu môi, làm gương mặt tròn trịa càng trở nên đáng .

      Ngay cả U Lạc dù luôn quen nhìn Tiểu Mịch, cũng tránh khỏi được bị vẻ đáng của đứa bé làm cho mê mẩn. Lòng nhanh chóng mềm như đậu hũ, ngay cả mấy lời răn dạy muốn ra cũng mắc nghẹn ở cổ họng, chỉ biết đăm chiêu nhìn Tiểu Mịch.

      "Tỷ nhìn gì thế?" Bị nhìn đến được thoải mái, Tiểu Mịch bất giác lùi lại trong góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt non nớt trẻ con khẽ lên vẻ ửng hồng mờ nhạt.

      Đây chính là biểu cảm xấu hổ của tiểu nương Tiểu U Mịch xinh xắn khi mắc cỡ, U Lạc thích thú ngắm nhìn vẻ ngượng ngùng mặt Tiểu Mịch, cảm thấy những lúc như thế này Tiểu Mịch rất dễ thương! Khác xa hoàn toàn với vẻ khó tính khó gần như thường ngày.

      U Lạc nựng má Tiểu Mịch, hưng phấn khen ngừng, " có gì, ta chỉ thấy Tiểu Mịch của ta rất đáng , còn hiểu chuyện ngoan ngoãn, lễ phép nghe lời, đúng là đứa bé ngoan nhất đời!"

      Tiểu Mịch dĩ nhiên bị mấy lời khen tiếng ngọt này làm cho bị mê hoặc, bé ngoảnh mặt sang bên, tránh thoát bàn tay tàn phá gò má của bé.

      Tiểu Mịch Hừ tiếng dài, mắt khẽ liếc U Lạc.

      "Mau , có phải tỷ định làm gì ?" Bé quá hiểu tính tình của vị tỷ tỷ này, mỗi ngày chịu ngồi yên chỗ, trước mắt người khác tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, ít trầm tĩnh, nhưng chất khi có ai, U Lạc lộ ra bản tính của mình, chính là hiếu kỳ tò mò, phải chỉ tò mò bình thường, mà rất là tò mò.

      U Lạc hơi khựng tay lại, vẻ mặt mong chờ cùng khát vọng, " ra hôm nay là ngày mùng năm tháng sáu, là ngày thả hoa đăng ở nhân giới. Ta muốn xem thử..."

      Tiểu Mịch bước xuống giường, mang đôi giày vào, rồi mới trả lời: "Tỷ biết quy định nghiêm khắc của Mộng Thánh Cung ư? được cho phép của quản lý được rời khỏi Mộng Thánh Cung, đâu phải tỷ biết."

      "Ta đương nhiên biết, nhưng mà ta muốn ." U Lạc tay chống má, tay khác nghịch lấy mái tóc dài của Tiểu Mịch, "Ta rất tò mò muốn biết lễ hội hoa đăng ở nhân giới như thế nào, có giống với ngày lễ đốt đèn cầu nguyện ở tiên giới hay ?"

      Tiểu Mịch trầm ngâm nhìn vẻ mong chờ của U Lạc, khóe mắt khẽ nhắm lại như có điều suy nghĩ, lúc bé mở mắt ra, trong ánh mắt thoáng xẹt qua tia sáng.

      "Được. Nhưng chỉ lần thôi." Bé đưa mắt nhìn U Lạc, giơ ngón tay ra.

      U Lạc đứng bật dậy, vui vẻ nhảy dựng cả lên, " tốt quá! Cuối cùng cũng có thể tới nhân giới rồi."

      Tiểu Mịch thở dài, hối hận khi trước đây dẫn U Lạc tỷ tỷ tới nhân giới, vốn dĩ chỉ nghĩ chỉ dẫn tỷ ấy chuyến cho vui mà thôi, ngờ lại khiến U Lạc nhớ mãi quên, đối với nhân giới cứ nhắc đến ngừng.

      "Được rồi, chuyện này để chút nữa rồi tiếp. Giờ mau hái thảo dược thôi, chút nữa Thái lão bà ma ma kia tới kiểm tra, thấy thảo dược đâu nhất định mắng chúng ta trận!" Tiểu Mịch tới góc tủ, lấy bộ y phục màu trắng ra, cầm lấy về phía gian phòng sát vách.

      Trước khi bé quay lại, mím môi cười với U Lạc, "Muội tắm đây, chút nữa cùng tỷ ra ngoài sau núi tìm thảo dược."

      U Lạc ngồi giường, trong lòng vẫn còn rất vui vẻ. Lúc trước khi được Tiểu Mịch dẫn tới nhân giới khiến nàng khắc sâu mãi thể quên... Nơi đó rất đẹp, vẻ đẹp khác xa với tiên giới, phải yên bình như ở đây, cũng phải nơi rải đầy khí chất tiên nhân của thần giới,ở đó chỉ có ồn ào thăng hoa náo nhiệt, có những con người vui vẻ cười với nhau. Lúc đó nàng mới biết ra đây chính là nơi con người sống...

      Sau khi Tiểu Mịch tắm xong, liền cùng với U Lạc tới sau núi Mộng Thánh Cung tìm thảo dược.

      Dãy núi sau Mộng Thánh Cung rất lớn, diện tích dài rộng hoài mà vẫn thấy điểm dừng.

      U Lạc tìm loay hoay hồi trong núi, vẫn chỉ hái được ít rễ cây nhân sâm. U Lạc nhìn cái giỏ đựng đầy các loại thảo dược quý hiếm đủ loại, khỏi chán nản thở dài. ràng cùng nhau hái thảo dược, vậy mà Tiểu Mịch lại chỉ trong khoảng thời gian ngắn tìm rất nhiều giống cây thuốc, như nàng, chui vào từng bụi rậm sâu như thế mà chỉ hái được ba bốn cây nhân sâm.

      Lúc nãy cẩn thận chui vào bụi rậm sâu trong đầm lày, bị Tiểu Mịch phát , tức giận kéo nàng , U Lạc cũng quen với việc này, miệng dẻo ngọt ngào dỗ dành Tiểu Mịch còn giận lẫy.

      "Thôi nào, đừng giận nữa, sau này tỷ cẩn thận tí, để bản thân bị thương là được chứ gì." Nhắc đến việc này cũng thể trách tại sao Tiểu Mịch tự nhiên lại bày ra bộ dáng vui. Trước đây có lần cẩn thận U Lạc mình tìm thảo dược, thấy bụi rậm có lá màu đỏ lạ mắt, nàng liền tò mò chui vào, ngờ đó là bụi rậm gai nhọn, nàng những bị gai đâm làm chảy máu, mà còn bị vài con kiến lửa cắn đầy người. Mặc dù khi ấy có gì nghiêm trọng, nhưng từ đó Tiểu Mịch để nàng tới sau núi mình nữa.

      Tiểu Mịch kéo U Lạc tới tảng đá gần đó ngồi xuống, miệng vẫn liên tục cằn nhằn: " tỷ bao nhiêu lần rồi, tỷ đừng có mà chui vào trong mấy cái bụi rậm đó, lỡ bị thương sao đây!"

      " là tỷ biết rồi, sau này như vậy nữa." U Lạch thấp giọng , vẻ mặt ngọt ngào như làm nũng.

      "Hừ. Tỷ hứa rồi đó." Tiểu Mịch cầm giỏ trúc đứng dậy, như nhớ tới điều gì bé liền : "Hôm nay là ngày tròn tám mươi năm lễ tang của Thánh Quân, vào giữa chiều mọi người ở Mộng Thánh Cung tới La Thanh điện Bích Du Cung để tham gia lễ tang. Tỷ và muội phải nhanh chóng về để thu xếp mọi thứ tốt để còn tới tập trung ở đại điện nữa."

      U Lạc vội bước theo, cất giọng cười vui tai: "Tỷ biết lễ tang đó có gì mà cứ cách mười năm lần là người trong Mộng Thánh Cung cứ tham gia. Vị Thánh Quân gì đó là người quen của Mộng Thánh Cung chúng ta sao? Cứ thấy mọi người rất chú trọng vị Thánh Quân đó."

      "Cái này muội cũng biết." Tiểu Mịch thoáng dừng bước chân, "Muội chỉ nghe vị Thánh Quân đó trước đây là vị Thượng Tiên, vì chiến đấu chiến trường ở Ma giới mà chết. Tên của vị đó là gì nhỉ? Hình như là Bạch Thiển phải..."

      U Lạch chợt ngẩn người, ánh mắt mơ màng nhìn Tiểu Mịch, bên tai vẫn còn vọng lại lời vừa rồi.

      Bạch Thiển...

      Nụ cười của nàng biết từ khi nào biến mất.
      Chris thích bài này.

    4. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 7: Thánh Quân rời trần thế, mẫu đơn nở vì ai? "]Thánh Ly nữ tay cầm quyển sách dày, từng bước tới điện Lâm Viên, lúc bà vừa đặt chân tới cửa, bên trong vốn ồn ào đầy tiếng chuyện truyền ra, giờ nhanh chóng im lặng ngay.

      Mắt khẽ đảo quanh từng người ở đây, Thánh Ly Nữ bình thản bước vào, vờ xem như nghe thấy ồn ào khi nãy.

      Người có mặt trong điện từ giật mình chuyển sang khiếp sợ, rồi lại vội vàng cúi người hành lễ: "Thỉnh an Thánh Ly quản ."

      Trong điện vừa rồi còn vang vọng tiếng cười khắp nơi, giờ lại im ắng ngay cả tiếng hít thở từng người cũng nghe .

      Thánh Ly nữ ngồi ghế lớn ở giữa điện, bà dựa vào lưng ghế. Vẻ mặt uy nghiêm cảm xúc, dù lên tiếng cũng đủ làm người khác cảm thấy áp lực. Sau khi ngồi xuống ghế, cũng vội chuyện, ngược lại tỏ vẻ im lặng nhìn những gương mặt đối diện với vẻ chăm chú.

      Đây đều là tiểu thượng nữ dệt mộng, có người mới cũng có những người cũ, nhưng tất cả đều là những thượng nữ được giao trọng trách dệt mộng quan trọng.

      Mỗi năm vào tháng giêng, Mộng Thánh cung tuyển ra ba người rồi chia thành đội ngũ làm việc chung, theo số lượng tuyển là bảy nhóm, hai mươi mốt người, mà số lượng của những người ở đây là bốn mươi sáu người...

      Suy nghĩ lúc, Thánh Ly nữ mới phất tay, kêu mọi người đứng lên. Sau đó trầm giọng : "Bắt đầu điểm danh, như thường lệ, ai vắng mặt phạt dệt mộng ở Tiền Trầm Quán."

      Mộng Thánh cung xưa nay kị nhất nhất chính là thượng nữ tự nhiên vắng mặt khi bắt đầu công việc, dù là có lý do riêng gì nhưng ảnh hưởng đến việc dệt mộng là điều cấm kị. Nhưng cũng phải chỉ vì quy củ này mà trừng phạt các tiểu thượng nữ nặng được, nếu như mỗi vị thượng nữ có lý do riêng theo cấp độ phạt mà trừng trị.

      Người đó được đưa vào Tiền Trầm Quán nơi dệt mộng cho bầy linh ong thú của Mộng Thánh cung. Người nghỉ vì có lý do chính đáng bị nhốt bên trong từ ba ngày trở lên, còn người trình bày đủ nguyên nhân thuyết phục, chỉ bị phạt ngày dệt mộng bên trong, còn người được giám thị cho phép vắng mặt tất nhiên được bình an vô .

      Tình trạng vắng mặt ở các tiểu thượng nữ cũng thường xảy ra, nhưng ít khi gây ra chuyện gì lớn quá rắc rối. Thánh Ly nữ là người quản ở khu thượng nữ thực tập. Thường ngày nơi đây cũng tránh khỏi việc lục đục nội bộ hòa hợp, mà quản lý là Thánh Ly nữ bà đây dĩ nhiên đủ cách để khống chế tình hình.

      "Chắc các ngươi nhận được thông báo chọn ra hai mươi mốt thượng nữ ở U Loa cung rồi." Ánh mắt mọi người đều sáng rực mong chờ khẩn trương nhìn người ngồi ghế cao kia.

      Thánh Ly nữ quét mắt vòng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng bảng thông báo được tuyên bố sau, còn giờ ta điểm danh trước."

      Cách đây ba hôm, vốn dĩ những cuộc tuyển chọn giống như thế này vào mỗi năm đều giao cho Mộng Thánh cung toàn quyền quyết định, lại ngờ tam thế sư thái bế quan của Mộng Thánh cung lại đột nhiên ra lệnh cho người thân cận của mình, tới chỗ của Điện chủ thánh nương, là người cai quản Mộng Thánh cung bấy giờ.

      Sau đó người được gọi là Ma thông báo rằng: Kế hoạch tuyển chọn hai mươi mốt tiểu thượng nữ được thay đổi, thay vì chỉ có nội bộ người của Mộng Thánh cung lo hết toàn toàn bộ, có thêm U Loa cung hợp tác chung với nhau!

      Tin này vừa mới được truyền ra, khiến Mộng Thánh cung nổi loạn dứt. U Loa cung là nơi tu tiên của thánh nữ se duyên, còn Mộng Thánh cung lại là nơi ở của thượng nữ dệt mộng, dù có nhìn thế nào cũng thấy có điểm qua hệ với nhau, nếu thế hợp tác cái gì đây?

      Đối với vấn đề này người trong Mộng Thánh cung đều nhức óc suy nghĩ phen, nhưng đến cuối cùng lại ai có thể hiểu dụng ý của tam thế sư thái, lại càng có ai can đảm đứng ra phản bác hay chỉ trích, nên chỉ im lặng ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp này.

      Thánh Ly nữ vừa nghĩ đến những ngày tháng sau này phải đối mặt với những người ăn mặc sặc sỡ như U Loa cung, thấy bản thân mệt mỏi đến còn vẻ khí thế cao siêu như hồi xưa, nên ngay cả hơi sức mắng người hôm nay cũng có.

      Tất cả mọi người đều trông ngóng nhìn vào cuốc sách tay Thánh Ly nữ, ánh mắt như chỉ hận thể nhìn xuyên thấu bên trong.

      Khuê Bình, Trọng , Lạc Sinh, U Lạc...

      Từng cái ghi trong tờ giấy tay đều được Thánh Ly nữ đọc lên, đến khi đọc cái tên tên cuối cùng là Mạnh Thy bà ngẩng đầu lên : "Tổng cộng là bốn mươi mốt, có năm người vắng mặt, là Tiểu Cẩm, Vu, Phi Lệ, cùng với Thái Bình và Đinh Hương."

      "Khoan quản lý !" Lúc này trong dãy người, lại có tiếng vang lên. Thánh Ly nữ nghe thấy bè giương mắt lên nhìn.

      Đó là nhắn, vóc người thon gầy ốm yếu, nhưng đôi mắt long lanh hoạt bát lại khiến vẻ ngoài càng trở nên tươi sáng hơn. những thế người còn tỏ ra vô tư như ánh nắng chói chang, dù người khác muốn nhìn thấu cũng khó.

      U Lạc chỉ vừa mới lên tiếng, làm vô số ánh mắt nhìn đến, ngay cả Thánh Ly nữ cũng ngoại lệ. Bà hơi nhíu mày, có chút hài lòng : "Thế nào? Thượng nữ U Lạc có chuyện gì muốn ư?"

      U Lạc vô tư lắc đầu, cười xán lạn lộ ra cả hàm răng trắng tinh: "Người đọc tên còn thiếu người, Mộng Phù tỷ tỷ chẳng lẽ phải là thượng nữ hay sao? Thế mà người lại điểm danh tên tỷ ấy."

      Sắc mặt Thánh Ly nữ chợt biến sắc, có vài phần giật mình, còn có nghi hoặc trong mắt. U Lạc chớp mắt nhìn Thánh Ly quản uy nghiêm thường ngày, nhưng mỗi khi cứ vào lúc điểm danh là cứ lộ vẻ mặt khó hiểu như thế.

      Đúng lúc này này người đứng kế bên khẽ kéo tay áo U Lạc, lại bất ngờ nghe thấy lời Thánh Ly nữ: "Vậy Mộng Phù có mặt ? Mau bước ra điểm danh."

      nắm lấy tay áo U Lạc từ từ buông ra, lúc nàng về phía trước, hơi ngoảnh mặt lại, liếc xéo ai đó còn vui vẻ cười khép cả hai mắt.

      Thánh Ly nữ nhìn xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng ít cúi người thành lễ dưới chân bà, trong lòng lại cảm thấy bức bối đến kì lạ.

      này dung mạo chỉ xinh đẹp, mà tính tình còn khiêm tốn điềm tĩnh, lại còn thông minh hiểu chuyện, rất được lòng người khác.

      Chỉ là... hiểu sao mỗi lần nhìn Mộng Phù, Thánh Ly nữ luôn thấy xa lạ hề thân quen? Cái này cũng thể trách bà có những suy nghĩ như thế. Vì mỗi khi điểm danh, ràng tên ai cũng nhớ, nhưng tên Mộng Phù lại như bị người khác quên lãng, nếu có người nhắc, chỉ sợ bà cũng nhớ ra. Hơn nữa, những cái tên của các thượng nữ đều được ghi lại giấy, vậy mà mỗi lần đọc ai thiếu xót, chỉ quên đọc tên của Mộng Phù.

      Nhưng dù thế nào nữa, bà cũng muốn nhắc đến chuyện này trước mặt người khác được, đây chẳng phải là muốn tìm cớ làm mình mất mặt hay sao? Cho nên khi gọi Mộng Phù đến gần, Thánh Ly nữ nhắc đến chuyện điểm danh vừa rồi, chỉ cười hiền từ : "Thành tích dệt mộng của Mộng Phù càng ngày càng tăng cao, nên phải tiếp tục cố gắng phấn đấu để làm vẻ vang Mộng Thánh cung ta."

      Mộng Phù được khen cũng tỏ ra thái độ gì, ngược lại bình thản đáp: "Đa tạ Thánh Ly nữ quan tâm Mộng Phù."

      Thánh Ly nữ hài lòng gật đầu: "Thành tích của ngươi rất được các quản khác đánh giá cao, nên tiếp tục chăm chỉ luyện tập."

      "Chỉ là ngươi cũng thực tập trong Viên Y Quán rất lâu rồi, so với người khác ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực hành, nên trong mấy ngày nay cố mà làm xong các vòng ải mà các mục sư giao cho, để còn thi đậu mà tới Cục Chính Cung để chính thức dệt cảnh nữa chứ."

      "Mộng Phù hiểu." Bốn chữ cứng ngắc thốt ra từ trong miệng Mộng Phù, khiến người trong đại điện đều chán chường chẳng thèm liếc nhìn nàng.

      Ngắn gọn thể nào ngắn hơn được nữa, Thánh Ly nữ hít hơi sâu, buồn bực phất tay: "Thôi, giờ chắc các ngươi mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi . Buổi trưa nhớ tập trung ở đại điện, tuyệt đối được tới trễ."

      Sau khi Thánh Ly nữ dặn dò thêm vài câu xong, mọi người liền lui ra, từng người về phòng của mình, cũng có vài nhóm người tụm lại, bàn luận đủ thứ chuyện.

      U Lạc luôn thích tham gia những nơi đông người ồn ào, nên liền về phòng của mình.

      Khuê Bình chuyện với vài người bên cạnh, lúc U Lạc ngang qua, nàng khẽ liếc nhìn cái, rồi như hờ hững cho vài người ngồi gần nghe thấy: "U Lạc càng ngày càng thay đổi, trở nên trưởng thành lên ít, nhớ trước đây nàng ấy nhu nhược yếu ớt, có bao giờ dám nhìn thẳng vào người khác chuyện đâu? Vậy mà giờ lại gan dạ mở miệng chuyện với quản lý ."

      "Từ khi nàng ấy từ vụ mất tích trở về như biến đổi thành người khác, ngay cả ta cũng nhận ra nàng ấy là U Lạc của hồi xưa nữa." Có tiếng than thở vang lên, khuê Bình nhìn Vũ Cơ tỏ vẻ u buồn, cũng bất lực lắc đầu: "Nhớ trước đây chúng ta và U Lạc đều là bằng hữu thân thiết, đâu cũng cùng nhau, vậy mà giờ y như người xa lạ, gặp nhau cũng chỉ chào ba câu khách sáo."

      Mọi người đều trầm mặc phản bác, có người thương tâm, cũng có người hoài niệm... lúc sau Mạnh Thy ngẩng đầu lên, với mọi người: "Cái này cũng thể trách U Lạc lạnh nhạt với chúng ta được, nàng ấy bị mất trí nhớ, đối với những người thân quen trước đây đều nhớ . Nếu ngày nào đó U Lạc nhớ lại, cũng như trước đây, tiếp tục cùng chúng ta thân thiết."

      Khuê Bình lại nghĩ tốt giống như Mạnh Thy: "Nàng ấy mất trí nhớ đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt xa cách, vậy mà chỉ thân với mỗi mình Mộng Phù. Trước đây hai người bọn họ từng qua lại quen biết với nhau ư? Ta lại có ấn tượng gì mấy."

      "Ta cũng hiếu kỳ họ trước đây rất thân ư?" Trọng từ lúc tới giờ vẫn im lặng, giờ bỗng nhiên lại thốt ra câu làm mọi người đều trầm mặc.

      Lúc bọn họ về Mộng Phù, quá ba câu đều dừng lại đề cập đến nữa, phải họ muốn bàn luận mà là vì mỗi lần nhắc đến, họ đều cảm thấy rất mất tự nhiên, dù cố gắng thế nào cũng tìm ra đề tài để nhiều về Mộng Phù.

      nhắc đến hai chữ Mộng Phù thôi, vừa nhắc đến bầu khí trở nên tẻ nhạt chán ngắt, còn ai có hứng thú tiếp tục trò chuyện nữa. Người nào người nấy tìm cớ rồi trở về phòng của họ.

      U Lạc đẩy cánh cửa bằng đá ra, hương thơm nhàng từ bên trong phòng bay ra, tỏ ra khắp nơi. Nàng bước lên bậc thềm làm từ bằng đá cẩm thạch xanh lam, đôi giày màu trắng thêu cành hoa đỏ mẫu đơn đỏ rực, đứng bậc thêm lại càng nổi bật với màu xanh lam trong suốt.

      Nàng nâng mép váy lên, nhàng qua bậc thềm trước cửa, lúc này khi bước vào phòng rồi nàng mới thở nhõm. Dù rất nhiều lần, nhưng hiểu sao cứ khi đứng bậc thềm nàng lại thấy run rẩy đến kì lạ, nên cứ luôn thấy quen.

      Việc xây cái bậc thềm trước cửa đúng là việc rất lạ, nhưng các gian phòng được xây ở Mộng Thánh Cung đều có bố cục xây sâu vào đất, nên cửa phòng được thiết kế là phía , còn phòng ốc xây thấp đến sát trong đất, muốn vào phòng phải xây thêm bậc thềm trước cửa để bước xuống phía dưới phòng.

      "Tiểu Mịch! Tỷ về rồi đây." U Lạc vui vẻ hướng về phía trong sát vách phòng kêu lên, nàng bước đến, vươn cánh tay ra vén màn lên. Bên trong là gian , cái giường gỗ lớn đặt trong góc, cái tủ để bên, cùng với bộ bàn ghế bằng gỗ tre phủ lớp sơn màu vàng.

      Phòng được thiết kế rất đơn giản, nhưng thiếu vẻ tao nhã đẹp mắt, ngay cả những chậu hoa lan cũng được tỉ mỉ sắp xếp ngay ngắn trong phòng, tạo ra cảm giác hòa hợp thoải mái.

      Nàng tới gần giường, hai bên tấm màn che lại, bởi vì đây là loại vải màn mỏng nên có thể nhìn vào bên trong giường.

      U Lạc kéo hai tấm màn ra, cột màn vào bên cột giường, sau đó nở nụ cười tươi tắn nhìn bóng dáng nằm ngủ say sưa bên trong.

      Đứa bé chỉ tầm cỡ bảy tám tuổi, gương mặt tròn trịa trắng nõn đáng , mái tóc dài của bé xõa dài gối nằm , càng làm làn da trắng nõn nà của bé trở nên nổi bật. Bé ngủ say, hàng lông mi dày đen nhánh thoáng nhúc nhích, trông đáng vô cùng.

      "Mau dậy , muội còn muốn ngủ đến khi nào nữa. Mặt trời sắp mọc lên cao rồi." U Lạc thấp giọng gọi ngủ nướng kia, gọi mãi lúc đối phương vẫn chưa muốn tỉnh dậy, nàng liền thò tay ra, nhắm ngay gò mà mềm như bông vải mà chút lưu tình nhéo lên.

      "Á.. đau đau..." Tiếng nức nở vang lên, Tiểu Mịch đáng thương trong mộng đẹp lại bị phá rối, rất là ấm ức kêu lên: "U Lạc tỷ tỷ xấu, lại phá hoại giấc ngủ của người ta!"

      U Lạc nhìn hai mắt mơ màng của Tiểu Mịch, ràng làm như là khóc, vậy mà giọt nước mắt cũng có, còn nhăn mày kêu la ai oán cái gì.

      "Nha đầu hư nhà muội suốt ngày chỉ biết kiếm cớ đòi ngủ, cứ như thế muội chẳng khác giống lợn gà." U Lạc kéo Tiểu Mịch ngồi dậy, nhíu mày mà mắng.

      Tiểu Mịch còn chưa tỉnh ngủ, vừa nghe đến U Lạc đến lợn gà, bé liền hết buồn ngủ, còn uể oải nhìn sang U Lạc: " phải là lợn gà là heo nái, là heo nái đấy! Tỷ học nhiều lần rồi mà vẫn nhớ sao? Con heo chính là con heo!" Bé luôn miệng nhấn mạnh mấy chữ con heo, còn thể hành động bằng cách giơ tay múa mép.

      " phải cũng đều giống nhau sao, cần gì nhiều như thế!" U Lạc đối với mấy từ ngữ kia cảm thấy khó học, nhất là việc học chữ, luôn khiến nàng cảm thấy khó khăn.

      "Là do tỷ lười biếng, chịu cố gắng học, giờ còn oán trách gì." Tiểu Mịch bĩu môi, làm gương mặt tròn trịa càng trở nên đáng .

      Ngay cả U Lạc dù luôn quen nhìn Tiểu Mịch, cũng tránh khỏi được bị vẻ đáng của đứa bé làm cho mê mẩn. Lòng nhanh chóng mềm như đậu hũ, ngay cả mấy lời răn dạy muốn ra cũng mắc nghẹn ở cổ họng, chỉ biết đăm chiêu nhìn Tiểu Mịch.

      "Tỷ nhìn gì thế?" Bị nhìn đến được thoải mái, Tiểu Mịch bất giác lùi lại trong góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt non nớt trẻ con khẽ lên vẻ ửng hồng mờ nhạt.

      Đây chính là biểu cảm xấu hổ của tiểu nương Tiểu U Mịch xinh xắn khi mắc cỡ, U Lạc thích thú ngắm nhìn vẻ ngượng ngùng mặt Tiểu Mịch, cảm thấy những lúc như thế này Tiểu Mịch rất dễ thương! Khác xa hoàn toàn với vẻ khó tính khó gần như thường ngày.

      U Lạc nựng má Tiểu Mịch, hưng phấn khen ngừng, " có gì, ta chỉ thấy Tiểu Mịch của ta rất đáng , còn hiểu chuyện ngoan ngoãn, lễ phép nghe lời, đúng là đứa bé ngoan nhất đời!"

      Tiểu Mịch dĩ nhiên bị mấy lời khen tiếng ngọt này làm cho bị mê hoặc, bé ngoảnh mặt sang bên, tránh thoát bàn tay tàn phá gò má của bé.

      Tiểu Mịch Hừ tiếng dài, mắt khẽ liếc U Lạc.

      "Mau , có phải tỷ định làm gì ?" Bé quá hiểu tính tình của vị tỷ tỷ này, mỗi ngày chịu ngồi yên chỗ, trước mắt người khác tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, ít trầm tĩnh, nhưng chất khi có ai, U Lạc lộ ra bản tính của mình, chính là hiếu kỳ tò mò, phải chỉ tò mò bình thường, mà rất là tò mò.

      U Lạc hơi khựng tay lại, vẻ mặt mong chờ cùng khát vọng, " ra hôm nay là ngày mùng năm tháng sáu, là ngày thả hoa đăng ở nhân giới. Ta muốn xem thử..."

      Tiểu Mịch bước xuống giường, mang đôi giày vào, rồi mới trả lời: "Tỷ biết quy định nghiêm khắc của Mộng Thánh Cung ư? được cho phép của quản lý được rời khỏi Mộng Thánh Cung, đâu phải tỷ biết."

      "Ta đương nhiên biết, nhưng mà ta muốn ." U Lạc tay chống má, tay khác nghịch lấy mái tóc dài của Tiểu Mịch, "Ta rất tò mò muốn biết lễ hội hoa đăng ở nhân giới như thế nào, có giống với ngày lễ đốt đèn cầu nguyện ở tiên giới hay ?"

      Tiểu Mịch trầm ngâm nhìn vẻ mong chờ của U Lạc, khóe mắt khẽ nhắm lại như có điều suy nghĩ, lúc bé mở mắt ra, trong ánh mắt thoáng xẹt qua tia sáng.

      "Được. Nhưng chỉ lần thôi." Bé đưa mắt nhìn U Lạc, giơ ngón tay ra.

      U Lạc đứng bật dậy, vui vẻ nhảy dựng cả lên, " tốt quá! Cuối cùng cũng có thể tới nhân giới rồi."

      Tiểu Mịch thở dài, hối hận khi trước đây dẫn U Lạc tỷ tỷ tới nhân giới, vốn dĩ chỉ nghĩ chỉ dẫn tỷ ấy chuyến cho vui mà thôi, ngờ lại khiến U Lạc nhớ mãi quên, đối với nhân giới cứ nhắc đến ngừng.

      "Được rồi, chuyện này để chút nữa rồi tiếp. Giờ mau hái thảo dược thôi, chút nữa Thái lão bà ma ma kia tới kiểm tra, thấy thảo dược đâu nhất định mắng chúng ta trận!" Tiểu Mịch tới góc tủ, lấy bộ y phục màu trắng ra, cầm lấy về phía gian phòng sát vách.

      Trước khi bé quay lại, mím môi cười với U Lạc, "Muội tắm đây, chút nữa cùng tỷ ra ngoài sau núi tìm thảo dược."

      U Lạc ngồi giường, trong lòng vẫn còn rất vui vẻ. Lúc trước khi được Tiểu Mịch dẫn tới nhân giới khiến nàng khắc sâu mãi thể quên... Nơi đó rất đẹp, vẻ đẹp khác xa với tiên giới, phải yên bình như ở đây, cũng phải nơi rải đầy khí chất tiên nhân của thần giới,ở đó chỉ có ồn ào thăng hoa náo nhiệt, có những con người vui vẻ cười với nhau. Lúc đó nàng mới biết ra đây chính là nơi con người sống...

      Sau khi Tiểu Mịch tắm xong, liền cùng với U Lạc tới sau núi Mộng Thánh Cung tìm thảo dược.

      Dãy núi sau Mộng Thánh Cung rất lớn, diện tích dài rộng hoài mà vẫn thấy điểm dừng.

      U Lạc tìm loay hoay hồi trong núi, vẫn chỉ hái được ít rễ cây nhân sâm. U Lạc nhìn cái giỏ đựng đầy các loại thảo dược quý hiếm đủ loại, khỏi chán nản thở dài. ràng cùng nhau hái thảo dược, vậy mà Tiểu Mịch lại chỉ trong khoảng thời gian ngắn tìm rất nhiều giống cây thuốc, như nàng, chui vào từng bụi rậm sâu như thế mà chỉ hái được ba bốn cây nhân sâm.

      Lúc nãy cẩn thận chui vào bụi rậm sâu trong đầm lày, bị Tiểu Mịch phát , tức giận kéo nàng , U Lạc cũng quen với việc này, miệng dẻo ngọt ngào dỗ dành Tiểu Mịch còn giận lẫy.

      "Thôi nào, đừng giận nữa, sau này tỷ cẩn thận tí, để bản thân bị thương là được chứ gì." Nhắc đến việc này cũng thể trách tại sao Tiểu Mịch tự nhiên lại bày ra bộ dáng vui. Trước đây có lần cẩn thận U Lạc mình tìm thảo dược, thấy bụi rậm có lá màu đỏ lạ mắt, nàng liền tò mò chui vào, ngờ đó là bụi rậm gai nhọn, nàng những bị gai đâm làm chảy máu, mà còn bị vài con kiến lửa cắn đầy người. Mặc dù khi ấy có gì nghiêm trọng, nhưng từ đó Tiểu Mịch để nàng tới sau núi mình nữa.

      Tiểu Mịch kéo U Lạc tới tảng đá gần đó ngồi xuống, miệng vẫn liên tục cằn nhằn: " tỷ bao nhiêu lần rồi, tỷ đừng có mà chui vào trong mấy cái bụi rậm đó, lỡ bị thương sao đây!"

      " là tỷ biết rồi, sau này như vậy nữa." U Lạch thấp giọng , vẻ mặt ngọt ngào như làm nũng.

      "Hừ. Tỷ hứa rồi đó." Tiểu Mịch cầm giỏ trúc đứng dậy, như nhớ tới điều gì bé liền : "Hôm nay là ngày tròn tám mươi năm lễ tang của Thánh Quân, vào giữa chiều mọi người ở Mộng Thánh Cung tới La Thanh điện Bích Du Cung để tham gia lễ tang. Tỷ và muội phải nhanh chóng về để thu xếp mọi thứ tốt để còn tới tập trung ở đại điện nữa."

      U Lạc vội bước theo, cất giọng cười vui tai: "Tỷ biết lễ tang đó có gì mà cứ cách mười năm lần là người trong Mộng Thánh Cung cứ tham gia. Vị Thánh Quân gì đó là người quen của Mộng Thánh Cung chúng ta sao? Cứ thấy mọi người rất chú trọng vị Thánh Quân đó."

      "Cái này muội cũng biết." Tiểu Mịch thoáng dừng bước chân, "Muội chỉ nghe vị Thánh Quân đó trước đây là vị Thượng Tiên, vì chiến đấu chiến trường ở Ma giới mà chết. Tên của vị đó là gì nhỉ? Hình như là Bạch Thiển phải..."

      U Lạch chợt ngẩn người, ánh mắt mơ màng nhìn Tiểu Mịch, bên tai vẫn còn vọng lại lời vừa rồi.

      Bạch Thiển...

      Nụ cười của nàng biết từ khi nào biến mất.
      Chris thích bài này.

    5. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 8: THÁNH QUÂN RỜI TRẦN THẾ, MẪU ĐƠN NỞ VÌ AI? (2)"]Lúc cả hai trở về Thánh Cung, đúng lúc này tổng quản bên cạnh quản lí chạy tới: "Các ngươi đâu mà giờ mới về? Có biết thời gian trễ rồi hay ?"

      "Có chuyện gì sao?" U Lạc đưa giỏ trúc cho Tiểu U Mịch, thuận miệng hỏi, nhìn vẻ gấp gáp của La tổng quản, nàng hơi khó hiểu nhăn mày.

      Tiểu U Mịch nhận lấy giỏ đựng thảo dược, La tổng quản nóng vội cầm tay U Lạc chạy : "Đừng có nhiều, mau theo ta." U Lạc ngây người, muốn thoát tay ra khỏi kìm hãm của La tổng quản. Tiếc là sức của nàng đủ mạnh để thoát ra.

      Tiểu U Mịch thấy thế liền níu tay U Lạc lại, vui nhìn La tổng quản: "Có gì từ từ , sao bà lại gấp thế? Bà thấy là bà làm đau tỷ ấy ư?"

      "Ngươi!" La tổng quản trợn mắt, nhìn kẻ to gan dám chất vấn bà, tức đến đỏ cả mặt. Nếu như phải có chuyện gấp, bà ở ngay đây trừng trị đứa bé to gan này!

      "Tiểu Mịch đừng vô lễ." U Lạc hiểu tính tình của La tổng quản, bèn lên tiếng nhắc nhở Tiểu U Mịch. Chỉ sợ đứa bé Tiểu U Mịch nhất thờ lỡ lời mà đắc tội với vị tổng quản khó tính này.

      Tiểu U Mịch sao hiểu U Lạc nghĩ gì, nhưng mỗi lần gặp vị tổng quản này, bé chẳng thể nào lễ phép chuyện, nhưng nhìn U Lạc trừng mắt với mình, bé thể cúi đầu nghe lời: "Là Tiểu Mịch nhất thời vô lễ, xin La tổng quản đừng giận."

      Sắc mặt La tổng quản lúc này mới dễ chịu chút: "Coi như ngươi còn biết điều."

      U Lạc nhân lúc La tổng quản còn nghiêm khắc với Tiểu U Mịch, nàng cử động cánh tay, từ từ rút ra.

      La tổng quản dù nhíu mày, nhưng cũng tỏ ra thái độ vui gì, chỉ thu tay của mình lại: "Lúc này ở đại điện tụ hội lại các thượng nữ để nghe Thánh thuyết giáo, ai cũng tới đông đủ, lại chỉ thiếu hai ngươi. Ta đến dĩ nhiên là nhắc nhở các ngươi rồi."

      U Lạc nghe xong cũng nghĩ gì nhiều, cứ cách mùng hai tháng ba là Thánh ở đại điện giảng dạy kinh phật cho các thượng nữ. Chỉ là bây giờ mới là mùng thôi mà?

      Ngay cả Tiểu U Mịch cũng cảm thấy đúng: "Lễ thuyết giáo giảng dạy của Thánh phải còn chưa tới sao?"

      "Thánh tự nhiên thông báo muốn thuyết giáo sớm hơn. Ta cũng ý định của người là gì." La tổng quản đối với chuyện này cũng để ý gì nhiều: "Các ngươi đừng có đứng đó nữa, còn mau ?"

      U Lạc nhìn Tiểu U Mịch, muốn hỏi thêm như thấy giờ tiện, còn cách nào khác đằng theo sau La tổng quản, Tiểu Mịch cũng ôm lấy giỏ trúc theo.

      Khi tới đại điện, đứng bậc thang nghe thấy bên trong điện vang ra tiếng giảng dạy trầm thấp của vị Thánh .

      U Lạc nắm tay Tiểu U Mịch, vào trong đại điện.

      Nơi này gọi là đại điện Cung Liêu Nguyệt, là nơi thượng toạ của tứ gia Thánh Nữ, chính là những người cai quản Mộng Thánh cung. Những thượng nữ có thân phận cấp thấp có quyền lợi mà bước vào đây, những cũng nhờ vào Thánh - người giảng dạy *đức lễ* cho các thượng nữ, vị này cũng là người quản lý cả kho sách cổ ở Thánh Cung. Cứ cách vào ngày mùng hai tháng ba là Thánh tổ chức hội giảng dạy kinh phật cho mọi người nghe, khi tới ngày này tất cả mọi người ở Mộng Thánh Cung đều tới mà nghe.

      Lúc bước vào trong đại điện, khắp nơi đều đông nghẹt người. cao là bốn cái ghế màu trắng ngần, ngồi ở ba vị trí ghế là ba vị gọi là Thánh Nữ. U Lạc nhìn cái ghế thứ bốn trống kế bên chiếc ghế thứ ba, nơi đó là chỗ ngồi của vị Tứ Thánh Nữ, chỉ là vị đó chưa từng xuất ở đại điện... Vào mùng tháng ba, bất cứ ai cũng tham dự, ngoại trừ vài vị tam thế sư chịu ló mặt ra, chỉ có vị Tứ Thánh Nữ này là vắng mặt, chính là vị bí nhất ở Mộng Thánh Cung. Người chưa từng xuất trước mặt người khác, ngay cả vài vị trưởng bối trong cung nghe là cũng chưa lần nào thấy mặt của vị Thánh Nữ thứ tư này.

      La tổng quản cung kính bước tới: "Thưa các Thánh Nữ, đông đủ người rồi."

      Đại Thánh Nữ - Du Tử giương mắt lên nhìn, nghiêm mặt : "Nếu đủ hết rồi, có thể bắt đầu."

      Người được gọi là Thánh ngồi yên vị ghế bạc, vị trí đặt thấp ở bậc tầng thang, chỉ cách vài vị Thánh kia vài bước. Nàng cầm quyển sách lên, lật từng trang giấy, giọng nhàng có tiết tấu vang lên:

      "Thánh phật , thế gian đầy rẫy tội nghiệp, luân kiếp của người đời bất kể là tiên hay người phàm trần, cũng chẳng thoát khỏi sinh oán hận của hồng trần. Chỉ trả đủ nghiệt mới bỏ thân xác phàm tục, mới có thể tu tiên đến đỉnh cao của thiên giới..."

      U Lạc ngồi hàng ghế sau cùng, khoảng cách xa thể nào nhìn những người phía . Ngoại trừ được nghe giọng lớn tụng giảng của vị Thánh , nàng chẳng thể thấy được gì. Nhưng xem ra bọn nàng đến trễ lắm phải, cũng may tới kịp thời.

      Tiểu U Mịch ngồi gần U Lạc, nhàm chán ngáp vài cái. Nhìn lại những người xung quanh, ai cũng tập trung lắng nghe, bộ dạng rất chăm chỉ học hỏi. Bé nhíu mày, chán ngắt. Lấy củ nhân sâm to đùng trong ngực áo ra, nhàng vuốt ve thân củ nhân sâm. Dành thời gian nghiên cứu mấy nhân sâm mới hái còn vui hơn so với chuyện ngồi ở đây nghe kinh giảng đạo này.

      "Đến khi đạo hạnh của mỗi người đạt đến cảnh giới cao, thoát khỏi được sinh oán hận của đời người, hóa kiếp thành tiên nhân của thánh giáo. Trong lòng chỉ còn lại là kính ngưỡng đối chúng sinh, trở thành vị thánh nhân được người đời tôn thờ."

      Qua rất lâu lúc sau tiếng giảng dạy của Thánh vẫn vang đều lên trong điện, chỉ là đến câu cuối lại sai phần. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng lại ai dám câu nào.

      Trước đây mỗi lần Thánh giảng dạy, luôn rằng: "Trong lòng của mỗi vị tiên nhân luôn có từ bi với chúng sinh."

      Nhưng hôm nay lại khác...

      Nhị Thánh Nữ - Cổ Mặc, nàng đứng bật dậy từ ghế, trước ánh mắt của tất cả mọi người, nàng bước tới chỗ của Thánh : "Diêu Nhi, muội vẫn ổn chứ?"

      Thánh Lãnh Diêu Nhi nở nụ cười yếu ớt, đối với sơ suất của mình vừa rồi cũng nhắc đến: "Ta vẫn ổn, chỉ là có chút mệt thôi."

      Cổ Mặc trầm tư nhìn Lãnh Diêu Nhi, nàng vẫn thể ra được câu nào thích hợp vào lúc này, ngoài trừ việc bất đắc dĩ nhìn Lãnh Diêu Nhi: "Nếu mệt hãy nghỉ ngơi . Buổi giảng dạy hôm nay cứ dừng tại đây."

      Lãnh Diêu Nhi phản đối, nhưng trước khi kết thúc buổi giảng dạy này, nàng thêm vài câu: "Trước hết hãy để ta đọc xong quyển Thanh Tâm Nhân Giới này cho mọi người ."

      "Cũng được." Cổ Mặc có thể gì ngoài việc đồng ý. Lúc nàng xoay người lại bước lên bậc thềm cao, lại thấy được ánh mắt của hai vị Thánh Nữ nhìn qua. Nàng quay mặt , ngồi lại ghế.

      "Hôm nay Thánh thấy trong người được khỏe, nên chỉ giảng đạo hết quyển Thanh Tâm Nhân Giới. Mọi người hãy ngồi yên lát để tiếp tục nghe."

      U Lạc nắm lấy tay áo, khó hiểu hỏi Tiểu U Mịch: "Muội thấy Thánh bị gì trong người? Thường ngày ngài ấy chưa từng mắc sai lầm trong việc giảng kinh pháp."

      " phải là chưa từng mắc sai lầm." Tiểu U Mịch nhàn nhạt chỉnh lại câu của U Lạc: "Mà là chỉ tới mùng tháng ba, ngài ấy luôn như thế." Chuyện này phải ai cũng biết, nếu như để ý kĩ phát cứ tới mùng tháng ba, là vị Thánh này luôn tự nhốt mình ở sau núi, phải đến mùng hai tháng ba mới chịu xuất , chỉ là hôm nay lại khác với trước kia.

      "Vậy ư?" U Lạc luôn cảm thấy nàng là người vô tâm, đối với những chuyện xung quanh rất ít khi để ý đến: "Dù thế nào nữa, làm ảnh hưởng đến việc giảng đạo của hôm nay, là mất hứng."

      Tiểu U Mịch nhìn U Lạc, im lặng tiếp nữa. Bé kể nguyên nhân tại sao Thánh lại như thế, vì đây cũng chỉ là do người khác bàn tán mà ra.

      Thánh Lãnh Diêu Nhi cứ tới mùng hai tháng ba là muốn giảng dạy kinh phật giáo, là muốn siêu độ cho Thánh Quân Bạch Thiển...

      Khi kết thúc buổi lễ giảng dạy, Đại Thánh Nữ đứng dậy, với mọi người: "Thời giờ còn sớm, các thượng nữ hãy trở về cung của mình, đợi đến khi canh tư tập trung ở đại điện lần nữa."

      U Lạc cúi thấp đầu, khẽ di chuyển bước chân, nàng đương nhiên biết ý của Đại Thánh là gì. Còn phải là giờ vào chiều, các thượng nữ phải tới đại điện để tới tham gia lễ tang của Thánh Quân.

      " thấy Mộng Phù, vậy chúng ta kiếm tỷ ấy thôi." U Lạc thấy mọi người rời khỏi đại điện, hai người bọn nàng ở lại cũng chẳng thể làm được gì, vẫn là ra ngoài tìm Mộng Phù tốt hơn.

      Tiểu U Mịch gật đầu, trước khi bé vẫn còn nhìn vòng trong điện, quả thấy Mộng Phù trong đám đông. Bé khỏi thất vọng: "Mộng Phù có ở trong đại điện, tỷ ấy có thể ở đâu chứ?"

      U Lạc cũng thấy khó hiểu: "La tổng quản mọi người tụ họp lại đông đủ ở đại điện, nhưng mà chỉ thiếu có hai chúng ta, thế bà ấy nhận ra còn thiếu Mộng Phù sao?"

      Cả hai vừa ra khỏi cửa lớn đại điện, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, ánh vàng nhàng , đẹp như bức tranh phong cảnh.

      U Lạc luôn thích ngắm ánh tà chiều như thế, có điều hôm nay lại có tâm trạng để xem nữa.

      "Tính tình La tổng quản luôn rất cẩn thận, là người giữ chức quản thúc các thượng nữ, xưa nay chưa từng có việc sơ xuất quên tên thượng nữ khác." Tiểu U Mịch sai, đối với khả năng làm việc của La tổng quản, chưa từng phạm phải sai lầm, quên mất Mộng Phù là chuyện có khả năng.

      "Nếu thế Mộng Phù ở đâu? Ta nghĩ hỏi thăm người khác xen sao." Bước của U Lạc càng lúc càng nhanh, nàng dự định tới vài chỗ để tìm người. Tiểu U Mịch cũng lo lắng trong lòng, gì thêm mà tiếp tục bước theo bước chân của U Lạc.

      Những chỗ họ tìm gồm là những nơi Mộng Phù thường tới, như là Tàng Ngọc Viện, Đinh Các, Tu Y Quán, và Viêm Y Quán. Cả hai nơi Tàng Ngọc Viện với Đinh Các cả hai tới hỏi thăm, nhưng đều tìm thấy Mộng Phù, còn khi hỏi những người xụng quanh, kết quả họ đều thấy Mộng Phù đâu cả.

      Vậy chỉ còn hai chỗ là Tu Y Quán và Viêm Y Quán là chưa tìm. U Lạc lúc liền dừng bước lại, nàng có chút chần chừ nhìn Tiểu U Mịch: "Đến Viêm Y Quán tìm người có vấn đề gì, nhưng còn Tu Y Quán ta sợ gặp chút phiền phức."

      Tiểu U Mịch rất nhanh liền hiểu được ý của U Lạc: "Tỷ đây là lo Thánh vui khi chúng ta đến là tìm người ư?"

      "Đâu phải là muội biết Thánh rất thích người khác làm phiền khi ngài ở Tu Y Quán mà!"

      Ai biết Tu Y Quán là nơi ở của Thánh Lãnh Diêu Nhi, nơi đó thường ngày ít có người ra vào, phải là Thánh ngăn cấm cho người khác tới gần, mà là Tu Y Quán còn là chỗ cất nhiều sách cổ ở Mộng Thánh Cung, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần là những người phân , Thánh đều để họ tới quá gần kho sách.

      Tu Y Quán đó, U Lạc cùng với Tiểu U Mịch rất ít khi tới, đúng hơn là họ chỉ tới đó có hai lần, nhưng Mộng Phù ngược rất thường hay đến đó, bởi vì nàng ấy được Thánh chỉ định làm giám y nữ, chính là công việc của những người đảm nhiệm kiểm kê các loại sách trong Tu Y Quán.

      Nếu là những nơi khác, U Lạc còn có thể dũng cảm tới để tìm người, nhưng đây lại là chỗ ở của Thánh , nàng liền khỏi lo lắng. Vị Thánh đó tính tình cổ quái, rất ít khi chuyện, lúc vui lúc buồn khiến người khác khó đoán. Bởi vì tính tình nàng ấy kì lạ như thế, nên mới ai dám đến quá gần.

      Tiểu U Mịch cũng biết nguyên nhân lo ngại của U Lạc, bé chắc chắn lên tiếng hỏi: "Thế chúng ta có định tới đó nữa ?"

      U Lạc sợ sợ vị Thánh đó , nhưng tìm người vẫn phải tìm: "Đương nhiên là vẫn phải rồi, nếu như Thánh vui muốn trách mắng, chúng ta gắng đứng đó chịu nghe chửi trận, thế qua nhanh thôi."

      U Lạc sau khi quyết định vẫn tới Tu Y Quán, lúc cả hai tới nơi, trước cửa lớn đóng chặt lại, xung quanh cũng có ai, xem tình hình này chắc chỉ có mỗi Thánh trong Tu Y Quán.

      "Để ta vào trước." U Lạc kéo Tiểu U Mịch ra đằng sau, sau đó vươn tay đẩy cửa ra.

      Cửa bị khóa, nên cần lo lắng việc vào được, đây phải là đề phòng trộm mà là ở Mộng Thánh Cung này sợ là có ai can đảm dám tới Tu Y Quán làm việc xấu, hơn nữa còn có Thánh trông chừng, lại càng phải sợ gặp phải người có ý đồ tốt.

      Lúc U Lạc đẩy cửa, bên trong vẫn có ai ra. Nàng cùng với Tiểu U Mịch nhìn nhau, hiểu ý nhanh chóng bước vào. Tiểu U Mịch xem như nhanh trí, trước khi tiếp còn cố ý đóng cửa lại.

      Nhìn xung quanh trong sân của Tu Y Quán, bãi cỏ xanh tươi, hương thơm của cỏ lá bay vào mũi, khiến người ngửi cảm thấy dễ chịu khắp người.

      U Lạc hít vào hơi sâu, đúng là rất thoải mái. Nàng ít khi tới Tu Y Quán, nhưng thể thừa nhận ở Tu Y Quán này, phong cảnh đúng là làm đẹp mắt người nhìn.

      Cấu trúc đường lối ở đây quá khó để , chỉ có hai tòa viện lớn, ở nằm ở hướng bên trái, gọi là Cổ Tàng Thư, nơi cũng như tên, chính là kho chứa sách cổ, nơi còn lại nằm ở hướng bên phải, đây cũng chính là nơi ở của Thánh .

      "Chúng ta chỗ nào trước đây?" Tiểu U Mịch nhìn khắp nơi lúc, rồi kề sát đến U Lạc, giọng hỏi, ý của câu hỏi chính là đến Cổ Tàng Thư trước hay là tới chỗ của Thánh .

      U Lạc nghĩ ngợi lát rồi trả lời: "Tới Cổ Tàng Thư trước." Nàng quyết định như thế phải là có lý do: "Thánh vừa mới thuyết giảng phật đạo xong, chắc giờ nghỉ ngơi rồi. Chúng nên làm phiền, để tránh làm ngài ấy vui."

      Ở Cổ Tàng Thư phải là hoàn toàn ngăn cấm người khác được phép đến gần, chỉ cần tới những chỗ cấm ở Cổ Tàng Thư, những chỗ khác phải là tới được.

      "Nhưng mà phải cẩn thận." Tiểu U Mịch nháy mắt, cất giọng non nớt của trẻ con, cùng với gương mặt nhắn, chút cũng phù hợp với giọng điệu già dặn thế này.

      "Ta biết." U Lạc bình tĩnh gật đầu, kéo tay Tiểu U Mịch về hướng Cổ Tàng Thư.

      Cổ Tàng Thư được xây như tòa tháp cao, tổng cộng có mười tầng, mỗi tầng là kho chứa sách được chia thành mỗi loại khác nhau. Chiều cao của tòa tháp cao đến tận trời mây, cũng vì cao như thế nên có ai có thể nhìn đến được đỉnh tháp.

      Khi U Lạc đứng trước cửa của tháp Cổ Tàng Thư, do dự lúc nàng vẫn bước tới đẩy cửa rồi vào trong. Tiểu U Mịch đứng đằng sau chợt lên phía trước, hai mắt cảnh giác quan sát nhìn bên trong.

      "Trong tháp hình như có người." Bên trong tối đen, ngay cả tiếng động cũng nghe thấy, Tiểu U Mịch nhìn kĩ lúc mới kiên định cho rằng có ai ở bên trong.

      U Lạc vui kéo tay tiểu nha đầu lanh chanh trước mắt lùi lại về phía sau, "Cổ Tàng Thư xưa nay luôn rất vắng người ít đến, cũng phải việc gì lạ, còn muội nữa, đừng có lung tung, phải theo sát ta."

      Tiểu nha đầu này luôn rất hiếu động, lỡ như cẩn thận lạc trong tháp tìm được đường ra, lúc đó gặp ít phiền phức.

      Tiểu U Mịch hơi mất mát gật đầu, U Lạc lúc này mới vào trong tháp trước. gian trong tòa tháp này khá là hẹp, kiến trúc được thiết kế thành vòng tròn nên có đường quá rộng. Vì bên trong có vật trang trí gì nhiều nên nhìn rộng rãi chút.

      Mỗi kệ đóng tường đều đựng rất nhiều quyển sách, nhìn bất kể là dưới hay ở , đều chỉ thấy toàn là sách với sách.

      U Lạc nhìn vài quyển sách kệ gỗ, rồi nhìn tiếp mọi thứ xung quanh. Đây là tầng trong tháp, còn được gọi là Tiểu Lầu Các, mỗi cái kệ đựng sách ở đây đều là những quyển sách viết về lịch sử ngàn năm của Mộng Thánh Cung, khác gì là mấy so với sử sách ghi chép về những vị hoàng đế ở Nhân Giới.

      "Lâu lắm rồi tới Cổ Tàng Thư, nơi này lại càng nhiều sách hơn rồi." Tiểu U Mịch hướng về phía U Lạc cười , ngón tay còn chỉ về góc trong tường. "Nhớ lần cuối cùng chúng ta tới đây, ở chỗ này làm gì có cái rương to đựng sách như thế này."

      U Lạc nhìn theo ngón tay Tiểu U Mịch chỉ, quả cái rương lớn nằm trong góc tường. Cái rương đó màu nâu sậm, nắp rương mở ra lớn ra, thứ nằm bên trong rương là tầng sách được chòng cao lên.

      U Lạc : "Ta và muội chia nhau ra, muội tới tầng ba tìm, ta lên tầng bốn."

      Ở Tàng Thư Các gồm có mười tầng, trong đó chỉ có sáu tầng tháp là cho phép người khác vào, còn bốn tầng tháp cùng là chỗ cấm, xưa nay cho phép người phận vào bên trong. Nên U Lạc và Tiểu U Mịch chỉ có thể chia ra nhau tìm người ở sáu tầng tháp phía , còn những chỗ khác hai người vốn dĩ có cách nào vô được.

      Nếu như Mộng Phù ở trong Tàng Thư Các, khả năng tìm thấy nàng ấy chỉ có thể là tìm từ trong sáu tầng tháp mà thôi.

      Theo như U Lạc nhớ, trước đây khi nàng tới đây cùng lắm cũng chỉ tới tầng thứ tư là cùng, còn hai tầng kia nàng chưa bao giờ đặt chân đến, ngay cả Tiểu U Mịch cũng thế.

      Nàng nghĩ ngợi lúc, vẫn cảm thấy chính mình tự lên tầng cao tốt hơn. "Tiểu Mịch, muội chỉ cần lên tầng ba tìm là được, còn những tầng khác để ta."

      Tiểu U Mịch phản đối, U Lạc căn dặn thêm vài câu liền lên cầu thang lên tầng , Tiểu U Mịch cũng theo sau, rồi đến góc cầu thang lầu hai quẹo qua khúc bên trái, còn U Lạc về bên phải.

      Tầng thứ tư nàng xem qua, bên trong phòng cất chứa đầy sách, gian chật hẹp đến mức có chỗ trống, nàng nhìn quanh lúc vẫn thấy ai liền lên tầng năm.

      Trong phòng chứa sách ở tầng thứ tư có đường cầu thang nằm trong góc, theo bậc thềm của cầu thang là lến tới tầng thứ năm.

      U Lạc đây cũng là đầu lên tầng năm ở Tàng Thư Các, chỗ này hơi khác với phòng trong tầng thứ tư, gian chỉ rộng, mà cách trang trí trong phòng cũng tỉ mỉ đẹp mắt hơn so với những tầng dưới.

      những thế mà trong phòng còn có cả cửa sổ hình tròn, nàng nhìn qua tấm kín băng dày của cửa có thể thấy vùng mây trắng cao, còn thấy cả vườn cỏ xanh tươi ở trong sân viện.

      Nàng nhìn hồi nhanh chóng rời tầm mắt , tiếp tục nhìn xem mọi thứ khác trong phòng.

      Dù ở tầng năm này cũng chứa sách như những tầng khác, chỉ giống ở chỗ là sách ở đây rất ít, còn kệ sách đựng sách cũng có đóng nhiều ở tường. Sau đó, nàng lơ đãng nhìn những bức tranh treo tường, đó là tranh vẽ những đóa hoa đỏ rực, màu sắc của bức tranh có điểm đặc biệt là chỉ dùng màu đỏ để vẽ. Điều khiến nàng chú ý là toàn bộ tranh ở trong phòng đều chỉ vẽ đóa hoa màu đỏ giống nhau, dù nhìn rất đẹp nhưng chỉ vẽ có bức tranh về hoa, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.

      U Lạc đối với hoa cỏ luôn kém hiểu biết, đây là hoa gì nàng hoàn toàn biết tên, mà ở Mộng Thánh Cung cũng ít khi trồng hoa, ngay cả sau núi cũng chỉ trồng toàn là thảo dược.

      U Lạc định tiến thêm vài bước để xem bức tranh, nhưng lại nghĩ đến Mộng Phù, nàng lại do dự quay người lại. Ở đây tìm thấy Mộng Phù, nàng cũng nên tốn thời gian ở lại đây nữa.

      Lúc bước ra khỏi phòng, hiểu vì sao nàng lại quay đầu lại nhìn bức tranh thêm lần nữa.

      Bức tranh ấy rất đẹp...
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :