1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp làm thê - Trúc Uyển (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 32: Tỷ muội tốt của Uyển Nguyệt

      Cảm tạ tuyệt tình hữu tình ủng hộ, !




      Mấy người lại hành lễ lần nữa, mới vây quanh bàn trà dịu dàng ngồi xuống.


      Lập tức có cung nữ đứng hầu ở bênbưng trà bánh lại, có nho tím vỏ bóng loáng, dưa gang vàng làm người ta thấy thư tháo còn có quả táo màu đỏ rực ngon miệng.


      Quả hương cứ như vậy đưuọc đặt trước mặt.


      Thẩm Thanh Lê mắt sáng lên,sau đó ánh mắt lại ảm đạm .


      Nàng là thế gia nữ tử, thế gia nữ tử sao có thể vui sướng tràn trề mà ăn quả cây nho rồi phun bì, cắn quả táo răng rắc… trong tình huống này.


      Lưu luyến nhìn thoáng qua mâm sứ dát vàng đựng đầy hoa quả rực rỡ muôn màu muôn vị, trong lòng thầm nghĩ, chờ trở lại, liền bảo Đào Chi ra ngoài mua.


      Nàng rất thích ăn hoa quả nha.


      biết tại sao, cho tới nay, bên phía nhà lớn chưa đừng đưa hoa quả đến Thanh Tâm Uyển.


      Ba vị quý nữ lặng yên đánh giá Thẩm Thanh Lê phen, thấy nàng bộ màu đỏ chót quần lụa mỏng thêu cành Mãu Đơn, váy rộng viền vàng uốn lượn phía sau, tóc mai như mặc ngọc , búi tóc nghiêng cắm vào cây trâm khắc hình Phượng bay nạm ngọc, ở trong nắng hạ nhu hòa tỏa hòa quang, môi mang theo ý cười nhợt nhạt tuyệt đẹp, khắp toàn thân lộ ra loại khí chất thong dong thanh nhã .




      Trong lòng suy nghĩ phen, Hạ Uyển Phong nhất thời nở nụ cười, ôn nhu : “Sớm muốn đến quý phủ vấn an Nhị tẩu rồi, chỉ là mấy ngày trước biết được Nhị tẩu thân thể có chút khỏe, vì vậy mới quấy rầy.”


      “Đa tạ Phong muội muội quan tâm.” Thẩm Thanh Lê nhíu mày , ” ta bây giờ thân thể đáng ngại, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các vị muội muội đến đọc sách tại thư phòng trong phủ.” sớm nghe Mộ An qua, nhóm quý nữ quốc công phủ thỉnh thoảng cũng thư phòng trong Thanh Tâm Uyểnđọc sách.


      “Như thế nên đa tạ Nhị tẩu rồi.” Hạ Uyển Phong khóe môi hơi nhếch, trong lòng hừ lạnh , thế mà lại bày ra bộng dáng nữ chủ nhân cơ đấy.


      Trăm năm thế gia thế nào? Chẳng qua là cái phủ đệ nghòe túng mà thôi, nghĩ tới đây, lại than thở: “Thời gian trôi qua nhanh, tết Trung thu năm ngoái tựa hồ mới là chuyện của ngày hôm qua.”


      “Đúng vậy! Ngày này năm trước, tỷ muội chúng ta tại trong Thủy Nguyệt Hiên biểu diễn ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) !” Hạ Uyển Trân hiểu ý, cũng theo than thở, “Ta nhớ Uyển Nguyệt tỷ tỷ lúc đó đàn chính là đàn tranh, liền được Mộ thế tử tán thưởng rất cao!”


      “Đúng thế, Nguyệt tỷ tỷ đánh đàn tranh, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại Lương sợ ai bằng, người khác nếu là muốn mô phỏng theo Nguyệt tỷ tỷ, e là chỉ làm người khác chê cười.” Hạ Uyển Châu khiêu khích nhìn Thẩm Thanh Lê, “Nghe Nhị tẩu xuất thân là trăm năm thế gia, vậy tài đánh đàn tranh chắc cũng là vô cùng xuất chúng ?”


      sớm nghe nữ nhân này bắt chước theo bộ dạng của Nguyệt tỷ tỷ, bị Thế tử khiển trách thậm tệ!


      “Nhị tẩu tuyệt đối đừng nên để ý, tỷ muội chúng ta xửa nay chuyện thẳng thắng, cũng phải có ý đem Nhị tẩu và Nguyệt tỷ tỷ so sánh hơn thua .” Hạ Uyển Phong ho .


      “Phong muội muội đa nghi rồi, Uyển Nguyệt muội muội là nhi nữ của phủ quốc công , mà ta lại là con dâu phủ Vĩnh Định Hầu, hai người chúng ta có cái để so sánh hay sao?” Thẩm Thanh Lê nhíu mày, phản đối cười cười, “Đáng tiếc trời hận hồng nhan, Uyển Nguyệt muội muội cứ như vậy mà mất sớm, quốc công gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chư vị muội muội cũng phải nén bi thương….!”


      Hạ Uyển Phong Nhất thời nghẹn lời.


      Có vẻ các nàng sai trọng tâm rồi chăng?


      “Được rồi, chuyện của quá khứ, nên nhắc tới nữa.” Mộ Du vội đánh gãy trận ám chiến tẻ nhạc này, liếc mắt qua phía Hạ Uyển Phong , lại , “Phong muội muội năm nay vừa cập kê, nghị thân hay chưa?”


      “Nào có, tỷ tỷ đừng quen thói trêu ta.” Hạ Uyển Phong quả nhiên đỏ mặt.


      bên các tỷ muội cũng che miệng cười, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc đến bên hai người liên hệ các nàng.


      Thẩm Thanh Lê thấy thế, liền biết điều lôi kéo Mộ Sương đứng lên, nhìn mấy người cười cười: “Các ngươi tán gẫu, ta cùng Ngũ muội muội qua bên kia hóng mát chút.”


      “Nhị tẩu cần để ý, Uyển Nguyệt tiểu thư dù sao cũng rồi.” Mộ Sương nghe phía sau truyền đến tiếng cười, thấp giọng an ủi.


      “Ngũ muội muội lo xa rồi, ta sao có thể sơ đo cùng với người khuất đây.” Thẩm Thanh Lê nhợt nhạt nở nụ cười, tò mò nhìn hòn giả sơn dài liên miên cùng mảng rừng trúc to rộng trong Thủy Nguyệt Hiên ,còn có túm năm tụm ba bóng người qua lại ở trong đó , ôn nhu hỏi, “Ngươi trước đây tới nơi này rồi sao?”


      có, ta là lần đầu tiên tới.” Mộ Sương thấp giọng , “Các tỷ tỷ đều tới.”


      “Hai ta đều giống nhau.” Thẩm Thanh Lê , tiến lên nắm lấy tay mềm mại xương của nàng, cười , “, chúng ta cùng nhau dạo.”


      “Ừm.” Mộ Sương lập tức dâng lên nụ cười ngây thơ mặt .


      Hai người mấy bước, liền nghe phía sau hòn giả sơn truyền đến thanh yểu điệu : “Điện hạ, thần nữ trước đó vài ngày bị thương tay, đêm nay thể lên đài diễn tấu ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ), mong điện hạ thứ lỗi.”


      “Ha ha, Tam muội muội nên tự trách, nghe năm nay quý phủ đội hình là hùng hậu, Thế tử phu nhân cũng tự mình ra trận, bản vương đối với ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) năm nay rất là mong chờ!” Nam tử réo rắt thanh truyền đến.


      “Lẽ nào điện hạ chỉ quan tâm đến Thế tử phu nhân thôi sao?” thanh của Mộ Lâm mang theo tia u oán.


      “Nào có, bản vương kỳ thực rất quan tâm ngươi, chờ tay của Tam muội muội tốt lên rồi , lại đàn cho bản vương nghe, có được hay ?” Thanh của nam nhân trở nên ôn nhu .


      Thẩm Thanh Lê vội lôi kéo Mộ Sương xoay người rời , nàng lặng yên quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng người lay động sâu trong hòn giả sơn kia, thấy Mộ Sương vẫn là trầm mặc , tựa hồ đối với việc này để tâm, khỏi thầm than nàng ổn trọng.


      Chỉ là Mộ Lâm lại dám trắng trợn biểu lộ tâm tư như vậy , đúng là lớn mật.


      Hai người cũng còn tâm tư dạo , chỉ đành theo đường cũ trở về, ai cũng đề cập đến chuyện vừa rồi.


      Chờ gặp lại được Mộ Lâm, đèn được thắp sáng rực rỡ, trăng tròn mới lên.


      Nữ tủ dưới ánh trăng , mang mặt chút e thẹn, cử chỉ cũng biến thành rụt rè, bên môi giơ lên ý cười tựa hồ như muốn giãn ra đến chân trời .




      Thẩm Thanh Lê cùng Mộ Sương hẹn mà cùng liếc nhau cái, lại ngầm hiểu ý lẫn nhau mà dời ánh mắt.


      Chỗ ngồi cung yên trong Thủy Nguyệt Hiên đều được sắp xếp theo thứ bậc, tôn ti.


      Mộ Vân Đình và Mộ Vân Triệt tuy rằng đều là Hầu phủ lang quân, nhưng bởi vì chức quan tước vị giống, chỗ ngồi cách rất xa, Hạ thị lại càng cần phải , chỗ ngồi đều là gần đến cửa của Thủy Nguyệt hiên rồi.


      Thậm chí ngay cả người ngồi chủ vị là ai đều thấy .


      Trong lòng oán khí càng nồng.


      Nàng đường đường là con dâu trưởng của Vĩnh Định Hầu phủ a!


      Hai tay xoắn góc áo, càng nghĩ càng thấy phiền lòng, giương mắt nhìn nam nhân ngồi cách mình tầng hoa cỏ bên kia chút , xuyên qua càng hoa, tán lá , nàng nhìn thấy Mộ Vân Triệt cùng người bên cạnh tán gẫu đến vui vẻ, tựa hồ có cảm thấy chỗ đó có cái gì khó chịu.


      kẻ chẳng biết xấu hổ.


      Nhìn lại chút chỗ Mộ Vân Đình ngôi là cùng với các hoàng tử, cũng chuyện trò vui vẻ trò chuyện, tuy rằng cánh tay quấn băng gạc, lại như cũ là thần thái sáng láng, thoải mái.


      Trong lòng khỏi hừ lạnh tiếng, có gì đặc biệt, coi như là được thừ kế tước vị thế nào?


      Nhà mẹ đẻ cùng nhà vợ đều là thể trông cậy nổi.


      Ngoại tổ phụ của Mộ Vân Đình Ngô Tòng Nhiêu trước kia nhậm chức Tri Phủ Bình Châu, mấy năm trước vì thân thể tốt mà thỉnh chỉ quy , đến nay cư ở nhà, trong ngày thường cũng cùng ai qua lại, cậu của là Ngô Thuận Đức lại càng là cái tên du thủ du thực, cả ngày dạo uống rượu hoa , Tiền Trong nhà cũng vì vậy mà bị tiêu sài hết.


      Ngô gia chính mình còn tự lo xong, ở đâu còn có tâm tình đến quản người cháu ngoại này.


      đến nhà vợ, vậy càng phải cười lớn rồi, Thẩm gia là trăm năm thế gia tuy phải giả, nhưng chỉ là cái xác mà thôi.


      Chỉ bằng cái cái vợ thư sinh yếu đuối Thẩm Khác kia ? Hừ!


      Nếu là tới người có thể cùng Vĩnh Định Hầu phủ liên minh ở triều đình hỗ trợ lẫn nhau , vậy cũng chỉ có Mộc quốc công phủ nhà nàng mà thôi .


      Nghĩ tới đây,nàng lại ngồi thẳng lưng lên, vẻ mặt cũng trở thành ngạo mạn, phải đích nữ sao? Mộc quốc công phủ chỉ có đích nữ là Hạ Uyển Băng, những người khác đều là thứ nữ, bất kể thế nào, các nàng đều là huyết mạch của quốc công gia , thân phận vốn là cao quý.


      Nhìn nhóm huân quý quý nữ khắp kinh thành , coi như là đường đường dòng chính đích nữ, thân phận sao có thể vượt được nữ nhi của quốc công phủ .


      Mộc quốc công phủ chính lànhất đẳng Công tước vị nhất đẳng duy nhất Đại Lương nay .


      Trong lòng cứ như vậy quay quay lại trăm ngàn lần , Hạ thị tâm tình nhất thời tốt lên, quay đầu đối với nữ tử ngồi nghiêm chỉnh bên người cười yếu ớt : “ thân xiêm y nà của muội muội đẹp , có phải là vải của Như Ý lâu ?”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 33: Khó chịu

      “Kinh thành sao có thể có vật liệu này? Đây là đồ do Hoàng hậu nương nương ban tặng tháng trước, là vật Tây Vực mới tiến cống.” người là con dâu thứ của thừa tướng nay, cháu họ của đức hiền hoàng hậu, nàng sờ gấm vóc màu xanh nhạt ám hoa người, đắc ý , “Đây chính là thứ độc nhất vô nhị toàn bộ Đại Lương đấy!”


      Liếc mắt nhìn the hương vân người Hạ thị cái, lại hơi liếc nhìn mấy cái bóng người mềm mại đài , khẽ cười , “Sao mà ngoại trừ Thế tử phu nhân quý phủ, ai cũng đều mặc the hương vân vậy? The hương vân tuy hiếm thấy, chỉ có điều vật liệu lại quá mỏng, ngày hè mặc tốt, nhưng lúc này lại có chút bất tiênh, ban đêm gió lớn, coi chừng bị lạnh.”


      Hạ thị nhất thời miệng ác khí giấu ở trong lòng, lại tiện phát tác, chỉ đành giả bộ ngượng ngùng nở nụ cười.


      Trước sân khấu bên kia, nhóm quý nữ Vĩnh Định Hầu phủ chuẩn bị sắp xếp, đạo bức rèm che từ từ hạ xuống, đem mấy cái bóng người long lanh dấu ở sau bức rèm che .


      Đặc biệt là cái bóng người mặc bộ y phục màu Đại Hồng kia đặc biệt chói mắt, thấy nàng ngồi ở trước đàn tranh , ung dung gẩy dây đàn, tóc mai, trâm cài tóc theo động tác của nàng mà khẽ đung đưa, tuy rằng thấy mặt mũi nàng, nhưng có thể cảm giác được nữ tử kia tao nhã bình tĩnh.


      Lập tức nhạc khúc lanh lảnh dễ nghe từ từ vang lên trong Thủy Nguyệt Hiên, mọi người nhất thời vẻ mặt trở nên nghiêm túc.


      Hoàng Phủ Thần nguyên bản ngồi ở bàn của Mộ Vân Đình , thế nhưng nhìn thấy Hạ Vân Sơ ngôi đó, liền thuận tiện cũng qua ngồi , thấy Mộ Vân Đình mặt hề biểu tình nhìn nữ tử đài , liền trêu : “Nếu đến đa tài đa nghệ ôn nhu hiền thục còn phải là thuộc về thế gia nữ tử, Hoằng Viễn là có phúc khí, Tôn phu nhân chỉ có tài đánh đàn tuyệt vời, hơn nữa nghe còn là mỹ nhân tuyệt sắc.”


      “Điện hạ cười chê rồi.” Mộ Vân Đình nhíu nhíu mày, thấy bóng người đánh đàn có bài có bản kia , nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên, ôn nhu hiền thục cũng dám gật bừa, có ôn nhu hiền thục nữ tử nào lại hò hét muốn giết phu quân còn lén lút trèo tường chạy ra ngoài sao?


      Hạ Vân Sơ lại lắng nghe từ khúc cách hết sắc chăm chú , ngón tay gõ theo tiết tấu hồi lên mặt bàn, giây lát ngón tay của run lên, tựa hồ cảm thấy được cái gì, ánh mắt nhịn được lần thứ hai lặng yên đánh giá thân ảnh kia , quả nhiên là nàng hiểu , phần thứ hai cao, phần cao trò, phải dàn theo kiểu truyền thống, mà là hai tay đồng thời cùng đàn, như vậy, toàn bộ sắc mới trở nên càng thêm no đủ thâm thúy.


      Lòng của nhịn được kích động .


      Năm nay ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) quả nhiên cùng năm trước giống nhau.


      “Minh Khải, năm nay ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) so với năm ngoái hay hơn ít đó!” Hoàng Phủ Thần cười yếu ớt , “So với năm rồi, vẫn là Hoằng Viễn phu nhân đàn hay hơn bậc!”


      “Đích là như vậy.” Hạ Vân Sơ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Mộ Vân Đình, khóe miệng giật giật, quỷ thần sai khiến thế nào lại , “Tại hạ muốn cùng Tôn phu nhân hợp tấu khúc, biết Hoằng Viễn có để ý hay ?”


      Hoàng Phủ Thần cười đau khổ của người khác mà nhìn Mộ Vân Đình, vỗ tay : “Này quả nhiên là chuyện thú vị.”


      “Chỉ cần Hạ thế tử chê tài đánh đàn của nội tử tinh, cũng chưa hẳn là thể.” Mộ Vân Đình cau mày .


      lúc chuyện, thanh cuối cùng của ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) hoàn mỹ hạ xuống.


      Mộ thị tỷ muội đều thầm thở phào nhõm, ánh mắt vui mừng nhìn lẫn nhau, tiến lên dịu dàng cảm tạ .


      chờ ly khai, thấy cái thân ảnh thanh tú mạnh mẽ tới ngoài bức rèm che, lưu loát thổi ngọc tiêu, sắc êm dịu mềm , khúc này chính là ( nguyệt quang khúc ), chỉ cần đàn tranh hợp tấu.


      Mấy người còn lại hiểu ý, vẻ mặt bất nhất nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lê, tiếng nào lui ra.


      Nhân gia đây là muốn cùng đàn tranh hợp tấu.


      Đúng là Mộ Du nhìn Thẩm Thanh Lê gật đầu cái, ra hiệu nàng cứ việc yên tâm ứng phó.


      Trước đây cũng có lang quân nghe thấy từ khúc đài đàn tốt, liền xung phong lên đài cầu luận bàn phen, nếu xấu hổ , trái lại tốt.


      Thẩm Thanh Lê hiểu ý, lại lần nữa trở lại trước đàn tranh ngồi xuống, hai tay kìm lòng được gảy dây đàn, thủ pháp thành thạo biểu diễn .


      thể khâm phục nguyên chủ, liền bất thình lình khiêu chiến cũng có thể hạ bút thành văn.


      Ung dung vui vẻ nhạc khúc, lại lần nữa như dòng nước chảy vào lòng người.


      “Thẩm lang quả nhiên dụng tâm, đem tôn nữ giáo dục tốt như vậy.” Thái hậu hài lòng nhìn cái bóng người kiều diễm phía sau bức rèm che kia, quay đầu nhìn Hoàng Phủ thị, cười , “Cẩn Ngọc, lần này ngươi đúng là nhanh tay , định được trước hôn với Thẩm lang tôn nữ.” Nữ tử như vậy nên vào cung làm phi mới phải.


      “Thẩm lang cầm kỳ thư họa, giỏi, đối với bọn tử tôn tự nhiên cũng cầu nghiêm khắc chút.” Hoàng Phủ thị cười cười, cũng trả lời thẳng, lập tức cau mày , “Chỉ là cầm kỳ thư họa bực này Phong Nhã , nhàn hạ tiêu khiển vẫn còn có thể, nếu là nuôi gia đình, vậy coi như có chút khó khăn.”


      Thẩm phủ tuy có danh xưng Thư Hương thế gia , nhưng là tháng ngày về sau lại càng ngày càng tệ rồi.


      Những năm này, nàng đều nhìn thấy ở trong mắt.


      “Ai, những năm trước đây chỉ là tình thế bức bách, con cháu thế gia mới chiếm được trọng dụng, bây giờ Đại Lương ta quân thần lòng, triều đình dưới mảng an lành, tự nhiên tìm người tài đảm nhiệm, để các tài tử hiền lương vì quốc gia tận tâm xuất lực mới phải.” Thái hậu hiểu ý, nâng lên chén trà, nhấp miếng, nghiêm mặt , “Ai gia tuy rằng thể can dự triều chính, nhưng nếu như có cơ hội gặp mặt cùng hoàng thượng chút về việc này, để Thẩm Khác kia vào kinh nhập sĩ , để người trong thiên hạ nhìn chút, Hoàng gia chúng ta là như thế nào cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) sư ân.”


      “Thái hậu tuy rằng thể can dự triều chính, nhưng lòng mang thiên hạ, thực là phúc của bách tính Đại Lương ta….!” Hoàng Phủ thị khen.


      Hai người nhìn nhau nở nụ cười, thái hậu mắt phượng híp lại, nhìn Mộ thị tỷ muội thành thục ngồi vào bàn, lại hỏi: “Nhị nương nhà ngươi đúng là lớn lên càng ngày càng mặn mà, biết trong mắt vừa ý ai chưa?”


      Mộ Ngọc mặc dù là con thứ, nhưng những năm này vẫn luôn được nuôi dưỡng bên người mẹ cả , bất luận nhân phẩm tướng mạo, ở trong đám nữ nhi trong phủ, đều là cao hơn nhiều.


      “Nào có ai vừa ý.” Hoàng Phủ thị cười cười, lại than thở, “Những năm này, từ khi Tô thị được nâng lên làm đương gia, ta cũng rất ít khi hỏi đến tình đám con cháu bọn chúng, chỉ là trong lòng cảm thấy con dâu đáng thương kia của ta mất sớm lưu lại hai hài tử, mới đứng ra làm chủ định nhân duyên cho bọn tỷ đệ của , Thế tử việc hôn nhân đúng là mối lương duyên tốt, chỉ là Du nương lại xảy ra chuyện như vậy, ai…”


      “Cẩn Ngọc tuyệt đối nên tự trách,chuyện của Du nương sao có thể trách ngươi, ai có thể ngờ tới đường đường người khỏe mạnh như vậy lại có thể đột nhiên mắc bệnh nặng rồi mất như vậy.” Thái hậu cũng theo hít tiếng, trầm mặc chốc lát, ánh mắt lại nhìn lướt qua các hoàng tử bên kia , , “Ta biết ngươi đối với việc hôn nhân của các cháu đều rất cẩn thận, sợ các nàng lại theo bước của Du nương , bằng đem Ngọc nương gả cho Hoàng gia chúng ta.” Dừng chút, chạm được ánh mắt có biểu tình của Hoàng Phủ thị, lại , “Chúng ta lão Bát cũng đến tuổi nghị thân rồi, đứa này tính tình sáng sủa, tuy rằng trong ngày tính tình sảng trực (sảng khoái+bộc trực), cần người ổn thỏa ở bên người nhắc nhở lấy, ta nhìn và Ngọc nương rất là xứng đôi.”


      “Đa tạ ý tốt của thái hậu, Ngọc nương nhà ta có thể vào cung làm hoàng tử phi, là phúc phận của nàng.” Hoàng Phủ thị cười cười, lặng yên đánh giá chút Hoàng Phủ Thần ngồi bên cạnh Mộ Vân Đình , nàng vẫn cho là đích nữ duy nhất của Mộ Trường Nguyên là Mộ Du có thể vào cung làm phi nữ nhi của càng thể, vậy mà thái hậu thế mà lại xem trọng Nhị nương Mộ Ngọc.


      Nếu thái hậu tự mình làm mai mối, như vậy việc này chắc chắn mười phần là được định rồi.


      Bên này, Mộ Vân Đình mắt lạnh nhìn hai người đài phối hợp chê vào đâu được , trong lòng khỏi có chút hỗn loạn, phải là rất thích nữ nhân kia, mà là nữ nhân kia dù sao cũng là vợ của , thế mà lại dưới con mắt mọi người, cùng nam nhân khác hợp tấu nước chảy mây trôi, trong lòng dù sao cũng có hơi chút khó chịu.


      Cứ việc, việc này là do gật đầu.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 34: Tranh cãi

      Cảm tạ bình an phù của của Nữu Nữu mật mai vàng và tuyệt tình hữu tình. Mang theo tâm tình như vậy, Mộ Vân Đình dọc theo đường đều có cùng Thẩm Thanh Lê chuyện , thậm chí đến nhìn nàng cái cũng . Nữ tử này đêm nay chiếm hết nổi bật. Đồng thời cũng đem Vĩnh Định Hầu phủ đẩy lên đầu sóng ngọn gió, e là trong quãng thời gian rất dài, đề tài Bát Quái đểu nhóm huân quý trong kinh thành say xưa thảo luận , cũng là khúc ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) đêm nay cùng với tân nương của Hầu phủ Thẩm Thanh Lê. Thẩm Thanh Lê cảm nhận đươc lạnh nhạt, ngược lại, còn cảm thấy như vậy rất bình thường. Ánh mắt chạm được cánh tay quấn băng gạc của cùng với gương mặt lạnh lùng như băng của .Nàng vội vàng ngượng ngùng dời mắt, chờ đến lúc nhìn thấy vẫn bao quần áo vẫn đặt ở trong buồng xe như cũ , trong lòng lại chìm xuống. Nghĩ đến những cái tình kia rối rắm trong phủ, nàng liền cảm thấy phiền. Mộ Vân Đình híp mắt đánh giá vẻ mặt biến đổi liên tục của người trước mắt , thầm nghĩ, nữ nhân này có phải là vẫn còn chìm đắm trong màn hợp tấu cùng Hạ Vân Sơ lúc nãy ? Nghĩ tới đây, khỏi hừ lạnh tiếng, dựa vào giường gấm mà nhắm mắt, giây lát , đột nhiên mở mắt ra, nghe được tiếng vó ngựa quen thuộc truyền đến cách đó xa , là ô trĩ mã quen thuộc. Ô trĩ mã là giống ngựa ở Tây Vực, thân hình nhanh nhẹn, thể lực dảo dai chịu được vất vả, được triều đình đại lượng chọn làm quân mã. Trước mắt trong tay huân quý ở kinh thành , đều là do hoàng thượng ban thưởng, hơn nữa chỉ có bốn con. Trong đó Tấn vương gia nhận được hai con. Còn lại, ở quốc công phủ, cái khác chính là ở Vĩnh Định Hầu phủ bọn . Lần trước chính là cưỡi ô trĩ con mã để U Châu , lúc về, để lại cho thị vệ mộ cốc bị thương . Bây giờ, hồi phủ trái phải cũng khoảng chừng mười ngày , lẽ nào mộ cốc nhanh như vậy liền trở lại rồi? “Dừng xe.” bất động thanh sắc mở miệng. Xe ngựa theo tiếng ngừng lại, Mộ An ở bên ngoài màn xe hỏi: “Thế tử có gì phân phó.” “Ta muốn xuống.” Mộ Vân Đình đứng dậy, ra ngoài thùng xe, nhún người nhảy xuống xe ngựa. Thẩm Thanh Lê còn tưởng rằng muốn giải quyết vấn đề cá nhân, nên biết điều an ổn ngồi im, ai biết, lại nghe thấy nam nhân kia ở ngoài xe phân phó : “Các ngươi cứ trước , ta muốn cưỡi ngựa, hóng mát chút.” ra là ngại cùng với chính mình buồn bực a. Thẩm Thanh Lê thờ ơ cười cười, cùng với , nàng chỉ có cảm thấy buồn bực, hơn nữa còn cảm thấy rất mệt mỏi. ngờ rằng, đàn khúc xong, là mệt muốn chết . Huống hồ, nàng còn gảy hai bài. Trước mắt, trong xe ngựa chỉ có mình nàng , vội vươn lưng mỏi rã rời, nằm nghiêng ở giường gấm, xem ánh trăng yên tĩnh mà chiếu tấm thảm đỏ lay động ngừng , hồi tưởng kiếp trước và kiếp này, trong lòng đột nhiên cảm thấy tịch cùng tịch mịch khôn cùng. Tại thời xa lạ này, người nào có thể cảm nhận được tình cảm của ngươi cũng như mịt mù trong tâm ngươi, mà ngươi lại cũng thể thuận theo quy tắc của cái này thời này mà làm việc . vì cái gì khác, chỉ là vì sinh tồn, mà thôi! Mãi đến tận khi chậm rãi dừng lại ở trước cửa hầu phủ , Thẩm Thanh Lê mới yên lặng mà ngồi dậy, phát mình sớm lệ rơi đầy mặt. Tối nay là đêm trăng tròn, lại chẳng có ai cùng nàng đoàn viên. Lặng yên lau lau nước mắt, xắn làn vay lài quét đất , vén rèm ra khỏi thùng xe. Đào Chi sớm chờ ở ngoài xe ngựa , cẩn thận từng li từng tí dìu lấy nàng, xuống xe ngựa. Hoàng Phủ thị cùng Tô thị sớm cùng với Mộ thị tỷ muội xuống xe, tiến vào cửa lớn Hầu phủ. Hạ thị biết đõ chuyện gì buồn cười, làm cho chúng nữ che miệng cười trận , tiện đà lại từng người giọng tán gẫu, tự nhiên là đàm luận cuộc thịnh yến đêm nay . Thẩm Thanh Lê cùng Đào Chi tiếng nào ở phía sau, nàng cùng với các nàng cũng quen thuộc, nàng chen lời, cũng muốn chen vào. Đúng là Hạ thị, giống như cố gắng thả chậm bước chân, liếc mắt cái nhìn váy dài quét đất người Thẩm Thanh Lê , tựa như cười mà cười hỏi: “Ta nhớ lúc gần , đồ đệ muội mặc là the hương vân, sao đột nhiên lại thay đổi xiêm y?” Chị e dâu tất nhiên thể ở ngoài làm xấu mặt nha, điều này làm cho nàng có chút cam tâm. “Bộ the hương vân kia ở xe ngựa tìm bị rách chút, cho nên mới thay đổi.” Thẩm Thanh Lê tình đáp. Từ sau chuyện của Dương ma ma, Chị em dâu hai người vẫn là lần đầu chuyện. “A, the hương vân này vật liệu mỏng, bị rách dễ dàng cũng phải.” Hạ thị lưu chuyển ánh mắt phen , , “Chỉ là đáng tiếc tấm lòng thành của Nhị lang, năm đó Nhị Lang cũng từng tặng Uyển Nguyệt thớ the hương vân màu thủy hồng như vậy, màu sắc này mềm mại, mặc lên người quả nhiên là đẹp đẽ.” Trời ạ, lại là Uyển Nguyệt! Uyển Nguyệt, tỷ muội của ngươi luôn lấy tên ngươi ra dùng, ngươi có biết ? “Xem ra Thế tử đối với Uyển Nguyệt tiểu thư đúng là có tâm, chỉ tiếc nàng cũng còn có thể tiếp tục mặc the hương vân này nữa rồi, ta thay nàng cảm thấy tiếc nuối.” Thẩm Thanh Lê phản đối cười cười, “Hôm nay Trung thu, đại tẩu tuyệt đối đừng quên tế bái Uyển Nguyệt tiểu thư, bằng , Uyển Nguyệt tiểu thư thất vọng.” mấy bước, lại quay đầu lại dặn dò: “Đại tẩu ngàn vạn lần phải nhớ, ta nghe người mất nếu như có chuyện gì hài lòng, thông thường trở về báo mộng .” Hạ thị nghe vậy, nhất thời cảm thấy sởn cả tóc gáy, rốt cuộc cũng thêm nữa. Chỉ có thể giận đùng đùng về phía trước, dám nhìn những nhánh cây cối ở chỗ tối, trong lòng sớm đem Thẩm thị mắng trăm lần , nàng ta cố ý những câu này hù dọa chính mình. Hừ! là ác độc. Xuân yến xa xa đến đón, vừa muốn gì, lại thấy Hạ thị mặt vui, lập tức liền cúi đầu, cẩn thận từng bước theo sát ở sau lưng nàng. “Chuyện gì?” Hạ thị thấy bộ dạng nàng muốn lại thôi , nhịn được hỏi. “Đại thiếu phu nhân, Thu Nhạn, nàng…” ở bên tai Hạ thị vài câu, vui sướng khi người gặp họa mà cười, nhìn Hạ thị tiếp”Nô tỳ đêm nay vừa vặn đụng phải ca ca của Thu Nhạn , là thừa dịp đêm nay các chủ tử đều có, muốn xem Thu Nhạn chút, ai biết lâu như vậy vẫn chưa trở lại, nô tỳ lo lắng ở Thanh Tâm Uyển gây , liền lặng lẽ theo, vậy mà vừa vặn nghe thấy ở trong sân khóc , Thu Nhạn chết oan.” “Chết rồi?” Hạ thị lấy làm kinh hãi, nghi hoặc mà hỏi, “Chuyện xảy ra khi nào?” “Cũng đến thời gian uống cạn tuần trà.” Xuân yến thấp giọng , “Thái phu nhân cùng phu nhân bên kia còn chưa biết, Cung tứ kia giam Thu Nhạn ca ca lại, phải đợi Thế tử quay lại.” “Vậy chúng ta cũng giả vờ biết.” Hạ thị cười lạnh tiếng, lần này hay rồi, người là ở Thanh Tâm Uyển mất, Thẩm thị kia tự nhiên thoát khỏi liên quan, rồi lại liên tục ngáp mấy cái, dịu giọng , “Ta mệt rồi, muốn nghỉ sớm chút .” “Vâng, nô tỳ hầu hạ đại thiếu phu nhân nghỉ ngơi.” Xuân yến cười . “Đại thiếu gia đâu!” Hạ thị hờ hững hỏi. Mộ Trường Nguyên cùng Mộ Vân Triệt cưỡi ngựa, so với các nàng về phủ sớm hơn. “Đại thiếu gia tới thư phòng.” Xuân yến cau mày , trong lòng thầm mắng cái Tiểu đề tử kia ngu xuẩn, mực chiếm lấy nam chủ nhân ở chỗ nàng nghỉ ngơi, cũng sợ nữ chủ nhân trở mặt giết chết nàng. Hạ thị hề gì, tức giận vào phòng. “Thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân các nàng cũng là quá đáng, làm sao lại cứ động chút là nhấc đến Uyển Nguyệt tiểu thư.” Đào Chi trong lòng trận buồn bực. “ sao, những câu này cần để ở trong lòng, nếu tức giận, chẳng phải là vừa vặn theo lòng của người ta rồi ư.” Nàng vì chuyện nhàm chán này mà tức giận đâu! Vốn dĩ còn muốn lúc quay về đem xiêm y này vá lại rồi mặc, nhưng nghe Hạ thị xong, Nàng lập tức quyết định mặc bộ này nữa. Ai lại muốn cùng Uyển Nguyệt kia mặc cùng kiểu chứ! tắm cái rồi ngủ. Cước bộ nhàng tiến vào Thanh Tâm Uyển, thấy vẻ mặt Cung tứ ngưng trọng đến đón, bẩm báo : “Thiếu phu nhân, Thu Nhạn chết rồi.”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 35: Cái chết của Thu Nhạn

      Cảm tạ bình an phù của tuyệt tình hữu tình. “Tại sao lại mất?” Thẩm Thanh Lê lập tức ngây người. Từ khi ra ngoài đến giờ chỉ mới hơn hai canh giờ thôi, người tốt như thế sao lại có thể còn. “Treo cổ tự sát.” Cung Tứ hổ thẹn nhìn nàng, rầm tiếng liền quỳ đất, “Thuộc hạ chăm sóc chu đáo, kính xin nhị thiếu phu nhân trách phạt.” “Cung tứ thúc nhanh, trước tiên mang ta xem nàng.” Thẩm Thanh Lê vội vàng tiến lên nâng dậy, trong lòng nhịn được mà sợ hãi trận. Mặt sau thư phòng là cái tiểu viện . Thu Nhạn bị đưa vào ở nơi đó. Còn chưa vào cửa, nghe thấy nam nhân ở trong sân kêu khóc: “Muội muội đáng thương của ta, ngươi làm sao lại suy nghĩ thông hả, con chó kia cũng đâu phải do ngươi hại chết.” Nam nhân này tuy rằng khóc , thế nhưng lại nghe ra chút bi thương nào, cảm thấy chỉ là vì khóc nên mới khóc. Có lẽ là nghe thấy được sau lưng có tiếng bước chân, nam nhân kia lập tức tăng thêm lực đạo dẫm lên tấm nệm dưới chân mà đứng lên : ” ta đáng thương…” “Được rồi, đừng khóc nữa, nhị thiếu phu nhân của chúng ta đến xem các ngươi đâu.” Cung tứ mặt hề cảm xúc quát lên, kẻ này còn chưa khóc đủ sao! Nếu là bi thương cũng thôi, lại xoay người cung kính đối với Thẩm Thanh Lê giới thiệu, “Nhị thiếu phu nhân, đây là huynh trưởng của Thu Nhạn Vương Thuận Tử,làm chân canh gác trong phủ.” “Nhị thiếu phu nhân.” Vương Thuận Tử vội vã xoay người quỳ gối dưới chân Thẩm Thanh Lê, nắm tay áo lau mặt cái, khóc ra tiếng, “Cầu nhị thiếu phu nhân thay muội muội ta làm chủ, muội muội ta tâm địa thiện lương, ngày thường nàng ngay cả con kiến cũng nỡ lòng giẫm chết, làm sao có khả năng giết chết hắc phong, muội muội ta chết oan….!” “Ngươi trước tiên đứng lên rồi hãy .” Thẩm Thanh Lê nhíu nhíu mày, hôm nay làm sao vậy? Lúc nãy chính mình động chút là quỳ trước mặt người khác, bây giờ lại là người khác quỳ xuống trước mặt mình, quen đó được hay ? Vương Thuận Tử nắm tay áo lau cái, lập tức đứng . Viện tử này tựa hồ là chuyên dùng để Cất đồ dùng, chỉ có mấy gian lớn cũng , trong đó chỉ có gian sương phòng mở cửa, đất là bóng người lẳng lặng đắp vải trắng nằm đó. Mới vừa muốn qua xem, góc áo bị Đào Chi kéo lại: “Thiếu phu nhân, ngài vẫn là đừng nên qua đó nhìn tốt hơn.” Trước mắt khỏi ra mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của nữ tử kia, Thẩm Thanh Lê khẽ thở dài tiếng, nhìn Cung tứ, : “Cung tứ thúc, trước tiên đem việc này bẩm báo mẫu thân !” “Vâng.” Cung tứ bước nhanh ra ngoài. “Vương thuận, lúc ngươi tới, Thu Nhạn gì với ngươi?” Thẩm Thanh Lê hỏi. “Hồi nhị thiếu phu nhân, thời điểm tiểu nhân đến, muội tử rồi!” rồi lại ngồi xuống đất khóc , “cái muội muội ngốc này, cha mẹ nuôi ngươi lớn như vậy dễ dàng lắm sao? Ngươi sao lại như thế …” “Ngươi trước tiên đừng đau lòng, chờ phu nhân điều tra việc này, nhất định cho các ngươi câu trả lời thỏa đáng.” Thẩm Thanh Lê đành lòng hỏi tiếp, thấy ngồi ở nền đất lạnh lẽo, lại , “Ngươi về trước, nếu có chuyện gì, lại cho người tìm ngươi.” “ tình vẫn chưa điều tra ràng, thể .” Mộ Vân Đình vừa sải bước vào, mang theo trận gió lạnh, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Lê, có biểu cảm gì , “ còn chuyện của ngươi nữa, trở về !” Hỏi như nàng có thể hỏi ra cái gì ? Chỉ thêm phiền! Thẩm Thanh Lê hai lời, xoay người ra ngoài viện. Đương nhiên phải chuyện của nàng rồi, lúc trước là ai cố ý muốn đem người nhốt lại? Nhìn , xảy ra vấn đề rồi kìa! Bên này Cung tứ đứng trong đại sảnh của di khanh viên , ràng mười mươi mà đem tình Thu Nhạn bẩm báo cho Mộ Trường Nguyên cùng Tô thị, áy náy : “Là thuộc hạ vô năng, chăm sóc bất lực, mong rằng Hầu gia phu nhân trách phạt.” “Thôi, là nha đầu kia nhất thời nghĩ thông thôi, quay về lại cho nhà nàng ta mấy lượng bạc, đuổi về !” Mộ Trường Nguyên cau mày , “Việc này là Nhị Lang bất cẩn rồi, dù sao cũng chỉ là con chó chết, trách phạt hồi thôi, trước mắt lại làm chuyện chết người xảy ra.” Lan truyền ra ngoài, người biết lại tưởng rằng Hầu phủ của giết người bừa bãi nữa! “Ta nghe , nha đầu kia có ca ca làm chân canh gác trong phủ, ngày mai bảo khố phòng chi trăm lạng bạc ròng đưa cho Vương Thuận Tử kia, để xử lý hậu của muội muội tốt chút!”” Tô thị cũng phản đối, thêm. Nàng kỳ thực tin rằng hắc phong là do Thu Nhạn giết chết, còn nguyên nhân là gì, nàng cũng đoán được mấy phần, lần này đưa vào Thanh Tâm Uyển hai cái nha đầu, cái kia Thu Nhạn xét thế nào cũng bằng Họa Mi, chắc là nổi lên tâm tư đúng muốn giá họa cho Họa Mi thôi, ai biết, bị Nhị Lang hoài nghi, cho nên mới chột dạ tìm cái chết! Nghĩ tới đây, trong lòng hừ lạnh tiếng, Thu Nhạn này cũng là nóng ruột, chỉ bằng vào bản lĩnh này, cũng xứng đấu với Họa Mi? nha đầu ngốc. Họa Mi nhưng là con của người hầu trong phủ. Con cái của người hầu trong phủ quan hệ đan xen chằng chịt, há lại để cái từ nha đầu mua được từ bên ngoài dễ dàng lật đổ ? Ngu xuẩn! Họa Mi đêm đó cũng được thả ra ngoài, thấy Dư thị, lòng vẫn còn sợ hãi khóc đến run rẩy, có thể nào sợ sao? Lúc đó Thu Nhạn là bị nhốt ngay sát vách. “Đừng sợ.” Dư thị vỗ nữ nhi , an ủi, “Có câu , trời tạo nghiệp còn tha được , tự mình làm bậy thể sống, ai bảo nàng vừa mới bắt đầu liền tự cho mình là thông minh mà hãm hại ngươi đây!” “Thu Nhạn hãm hại nữ nhi đối với nàng có ích lợi gì?” Họa Mi đầu óc mơ hồ. Trời đất chứng giám, nàng ở Thanh Tâm Uyển hai ngày nay nhưng rất quy củ làm việc, lộ ra nửa điểm tâm tư, Thu Nhạn này là uống lộn thuốc mới cùng với nàng phân cao thấp. “Còn có thể vì sao nào? Tất nhiên là ý tứ của đại thiếu phu nhân .” Dư thị dừng ở khuôn mặt tinh xảo của nữ nhi , an ủi, “Ngươi cứ an tâm ở lại Thanh Tâm Uyển ở lại, phải ngươi làm, đổ cho ai cũng đổ đến đầu ngươi.” Cái kia Hạ thị có gì đặc biệt, bất quá chỉ là thứ nữ quốc công phủ, muốn ỷ vào thế lựcnhà mẹ đẻ mà ở Hầu phủ diễu võ dương oai, muốn diệt trừ ai liền diệt trừ người đó sao? Nghĩ hay lắm! Thẩm Thanh Lê cũng biết Mộ Vân Đình xử lý chuyện này ra sao, chẳng qua là chỉ qua buổi tối, trong phủ lại khôi phục yên tĩnh an lành như trước. Tựa hồ như cái nữ tử như hoa như nước kia chưa từng xuất hiện ở trong Hầu phủ vậy. Có thể là chuyện cái nha đầu chết cũng làm nên sóng to gió lớn. Ngày kế, Thẩm Thanh Lê rất sớm rời giường, Mộc Ảnh Đường thỉnh an. Bằng cảm giác, tổ mẫu này cũng bài xích nàng, hơn nữa còn có chút thích , tương tự, nàng đối với người tổ mẫu hòa ái cũng rất có hảo cảm. Nhưng nghĩ tới, chị chồng cùng nhóm em chồng thế mà cũng đến từ rất sớm, vây quanh người Hoàng Phủ thị vừa cười , bầu khí rất là hòa hợp. Đợi nàng hướng về Hoàng Phủ thị thỉnh an xong, cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi, bởi vì cung yến hôm qua ,nên hai bên cũng còn quá xa lạ. “Lê nha đầu tới đúng lúc, tổ mẫu vừa mới rồi còn , năm nay quý phủ chúng ta lại có hỉ , Nhị muội muội ngươi năm nay là phải xuất giá rồi.” Hoàng Phủ thị vẻ mặt tươi cười hướng Thẩm Thanh Lê ngoắc ngoắc tay. Thẩm Thanh Lê vội tới ngồi xuống. Hoàng Phủ thị nắm tay của nàng, vỗ vỗ, liền đem ý tứ của Thái hậu tối hôm qua lần, lại quay đầu nhìn mộ ngọc, cười : “Nhị nương có thể vào cung làm Bát hoàng tử phi, là phúc khí của hầu phủ chúng ta .” “Tổ mẫu.” Mộ ngọc hờn dỗi mà nhìn Hoàng Phủ thị, mặt đỏ như gấc. “Vậy chúc mừng nhị tỷ rồi.” Mộ Tinh nỗ lực gượng cười , nàng mặc dù là đích nữ, nhưng dù sao cũng chỉ là chi thứ hai nữ nhi. Thứ nữ nhà đại bá gả cũng so với nàng tốt hơn, ai! Ai bảo cha nàng có tước vị đây! “Chúc mừng nhị tỷ.” Mộ Sương cũng theo đáp. Mộ du cùng Thẩm Thanh Lê cũng trước sau lời chúc. Chỉ có mộ lâm sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, lát mới : “Chúc mừng tỷ tỷ.” nghĩ tới, cái người làm nàng thần hồn điên đảo kia lại thành tỷ phu của nàng … Nàng cùng mộ ngọc là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, đều là thứ nữ, dựa vào cái gì mộ ngọc có thể gả cho Bát hoàng tử mà nàng lại thể, phải biết, Người Bát hoàng tử thích chính là nàng. Nhưng là vừa nãy nghe ý tứ của tổ mẫu, giống như việc này mười phần định rồi, cách khác Bát hoàng tử trong nháy mắt biến thành tỷ phu của nàng. Trong con ngươi nhất thời hàm chứa nước mắt, cũng ở lại nữa, vội vã lời tạm biệt với Hoàng Phủ thị , hồn bay phách lạc ra ngoài. “Tam muội dừng chân, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Mộ du bất động thanh sắc nhìn Thẩm Thanh Lê chút, lạnh lùng , “Ngày hôm qua, ngươi để Tiểu Điệp trăm phương ngàn kế làm bẩn bao quần áo mà Nhị tẩu ngươi mang theo, rốt cuộc là có ý gì?”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :