1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp làm thê - Trúc Uyển (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27: Nô tỳ tuân mệnh

      “Tỷ tỷ muốn ta thay Tam muội đàn ư?” Biết được ý đồ của Mộ Du , Thẩm thanh lê có chút kinh ngạc.




      Nàng nào có hiểu gì về mấy loại nhạc khí cổ đại kia đâu.




      “Thế nào? Ngươi đồng ý?” Mộ Du tựa hồ có chút bực mình liếc mắt nhìn nàng.




      Được rồi, chuyện lần trước ủy thác nàng, nàng hoàn thành cũng trách , ai bảo nàng lại bắt chước Uyển Nguyệt , để thế tử cùng nàng trở mặt đây!




      Nhưng mà lần này, nàng phải lại muốn từ chối ?




      “Đương nhiên phải, là vì thời gian cấp bách, ta sợ là mình đàn tốt.” Thẩm Thanh Lê là lòng lo lắng muốn chết rồi.






      “Đệ muội, người nào biết Thẩm phủ các ngươi là thế gia trăm năm , các người là thế gia nữ tử, ai tứ nghệ giai thông, cao thủ trong cao thủ.” Mộ Du mặt lạnh nhìn nàng, “Nay, ngươi lại ngươi đàn tốt, là do để Hầu phủ tỷ muội chúng ta vào mắt , Hay là muốn chờ thế tử ra mặt mời ngươi?”




      Làm giá cho ai xem a!




      “Đại tiểu thư, thiếu phu nhân chúng ta nào co ý đó, thiếu phu nhân là cảm thấy mình lâu rồi có chạm vào Đàn tranh , khó tránh khỏi quen, cho nên mới như vậy.” Đào chi thấy Thẩm Thanh Lê tựa hồ có chút khó xử liền , “Thiếu phu nhân,chi bằng ngài tự mình luyện tập trước, làm quen chút, rồi hãy cùng nhóm nương tử hợp tấu.”






      đợi Thẩm Thanh Lê trả lời, Mộ Du lập tức tiếp : “Cứ như vậy , ngươi được từ chối , đừng quên, cách tiết Trung thu còn có hai ngày nữa, cần làm bộ làm tịch đâu, có ý nghĩa.” xong, lại như trận gió ra ngoài.






      “Đào chi, ai cho phép ngươi nhiều chuyện thay ta đáp ứng nàng?” Thẩm Thanh Lê nhịn được trách cứ , Việc ấy, nàng cũng phải là thế gia nữ tử mà có được hay ?






      “Thiếu phu nhân .” Đào chi nghiêm trang khuyên nhủ, “Ngài nhất định là muốn thoái thác , nô tỳ biết ngài giận dỗi với thế tử, muốn tham gia vào việc trong phủ, nhưng đại nương tử dù sao cũng là đại tử của thiếu phu nhân , nếu hai người chung sống hòa thuận, thế tử tự nhiên cũng từ từ đối tốt với thiếu phu nhân.” Nàng cho rằng, thiếu phu nhân là tân nương tử, thể chỉ nghĩ quá nhiều cho cuộc sống của chính mình, mà nên xem xét làm sao có thể sống chung cùng nhà chồng, sớm dung nhập cùng người nhà mới là đạo lý.


      Đại tử(大姑子) : chị chồng


      Nha đầu, cái này căn bản phải là trọng điểm đâu.




      Trọng điểm là nàng biết cách đánh đàn tranh a!




      Nếu là về nhạc khí, nàng chỉ biết đàn Piano, nhưng nơi này có thứ đó sao? Có sao?




      ” Cho dù thiếu phu nhân, ngài có mình đàn tốt ,ai tin a! Người nào biết thiếu phu nhân tứ nghệ giai thông, là tài nữ của Tĩnh châu chúng ta, tiếng tăm lừng lẫy , để nô tỳ lấy đàn cho người.” Thúy chi ở bên xen vào , sau đó vui vẻ xoay người ra ngoài.




      hết rồi, giấy thể nào gói được lửa a~~ .




      Trong tiểu thuyết , nữ chủ nếu gặp phải loại chuyện như thế này làm gì?




      Giả điên? Mất trí nhớ?




      Ây ya cũng được, vạn nhất nam nhân kia lại động kinh đem nàng nhốt vào trong cấm thất, làm sao ?




      Thu Nhạn cùng hoạ mi đến giờ vẫn còn bị giam đó!




      Nghe trừ bỏ việc đưa cơm nước đúng giờ ra, ai cũng cho gặp.




      Ôi, ở trong thâm trạch này, mạng người còn bằng con sủng vật nữa.




      Thẳng đến khi Cây cổ tranh làm bằng gỗ tử đàn có khắc hoa văn hoa, điểu, thảo trùng được bày ở trước mặt ,Thẩm thanh lê mới thu hồi lại những suy nghĩ cẩu huyết này, ở trước bốn con mắt chăm chú tha thiết của đào chi cùng thúy chi , giả bộ gảy chút lên dây đàn.


      thảo trùng (草虫): loại côn trùng nấp ở bụi cây , dùng vẽ trong tranh ảnh thường là bướm nên ở đây là hoa văn hồ điệp đó.


      Theo đó chuỗi sắc du dương ở bên tai vang lên, Thẩm Thanh Lê đột nhiên có loại cảm giác phúc chí tâm linh , ngón tay cũng càng lúc càng gảy thành thục, nàng lặng chút, lúc này nàng mới nghĩ đây có lẽ là trí nhớ của nguyên chủ chăng, trong lòng là trận kích động, nghĩ , tất cả đều nghĩ tới.


      Phúc chí tâm linh (草虫花) : khi vận may tới , người ta cũng tự động linh thông, khôn ngoan hơn.


      cần phải giả điên, cũng cần phải giả mất trí nhớ, nàng biết đàn.




      Hơn nữa, còn là đàn vô cùng tốt.




      “Thế nào? Ta thiếu phu nhân đàn được mà!” Đào chi mặt mày hớn hở , nhìn nhìn Thẩm Thanh Lê, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vội hỏi, “Đúng rồi thiếu phu nhân, lần trước ,lúc thế tử đưa đồ về có kèm the hương vân (香云纱) chất vải rất tốt, nô tỳ nghĩ cũng nên đưa cái này đến châm tuyến phòng trong phủ , nghe nhóm nương tử trong phủ sớm đưa vải qua đó rồi.”






      “Được, vậy đưa !” Trong lòng Thẩm Thanh Lê có trận khoan khoái , lúc này mới nhớ tới xấp vải dệt màu Thủy hồng (水红), lúc ấy chỉ tùy tay sờ qua chút, Chất vải mềm mại tinh tế, màu sắc cũng là màu mình thích , đúng tệ.






      Vĩnh Định hầu phủ có châm tuyến phòng chuyên môn làm xiêm y cho chủy tử trong phủ , quản bà tử họ Lý, thấy xấp vải trong tay đào chi , lập tức nhíu mi, chút để ý khẩy móng tay : “Đào chi nương, Trung thu còn cách có hai ngày nữa, thời gian vội vả như vậy, cũng thể nào làm kịp được, nếu làm chậm trễ thiếu phu nhân vào cung dự tiệc, phải làm thế nào cho phải đây.”






      Người nào biết thế tử thích gặp vị nhị thiếu phu nhân mới cưới này, nàng có thể đứng vững gót chân ở trong phủ hay , còn rất khó .




      Có ai lại nguyện ý phí sức thức đêm gấp gáp làm xiêm y cho nàng.




      “Ma ma, ra nhị thiếu gia phu nhân vốn muốn làm Xiêm y mới , nhưng giờ nàng còn phải lên đài diễn tấu, cho nên mới dùng the hương vân làm xiêm y để cùng nhóm nương tử trong phủ phục sức thống nhất , làm phiền ma ma.” Đào chi xong liền đưa ít bạc vụn cho nàng.






      “Đào chi nương là chiết sát chúng ta rồi , đây vốn là chúng ta trách nhiệm của chúng ta, làm sao có thể lấy bạc củ ngươi?” Lý ma ma có nhận bạc, mà là tình nguyện đón lấy xấp vải, ôn hoà , “Vải chúng ta nhận, cũng cố hết sức làm .”




      chút bạc như vậy tưởng chúng ta đây là ăn mày sao?




      Tay của Đào chi dừng giữa trung trong chốc lát, thấy nàng nhận, chỉ đành hậm hực thu về, lúc trở về phòng lại thể nào biết xấu hổ mà cùng Thẩm thanh lê , nên mới hướng thúy chi ra hết bực tức.






      “Hừ, ma ma trong phủ có mấy kẻ phải trợ cao đạp thấp , còn phải là do nhìn thấy thế tử thích thiếu phu nhân nên mới dùng cái bộ dạng đó đối đãi chúng ta, ngày nào đó, khi thiếu phu nhân đứng vững chân ở trong phủ rồi nhất định phải thu thập các nàng.” Thúy chi nghe vậy, trong lòng cũng nổi lên trận căm tức.






      “Quên , ta còn phải giúp thiếu phu nhân chuẩn bị thêm mấy bộ xiêm y, nếu như xiêm y the hương vân làm kịp, cũng có cái thay thế.” Đào chi hít tiếng, “Trước mắt bích đào cùng Xuân Đào có ở đây, liền chỉ còn lại hai người chúng ta, chúng ta cần phải tận tâm hầu hạ thiếu phu nhân hơn mới được.”




      “Ừ, đúng đó.” Thúy chi gật gật đầu, vội hỏi, “Ta kiểm kê lại trang sức , trâm , vòng của thiếu phu nhân.”






      Hạ thị liếc mắt cái nhìn đến xấp vải thủy hồng bị ném góc ở châm tuyến phòng , chút để ý hỏi: “Lý ma ma, gần đây bề bộn rất nhiều việc sao?”






      Lý ma ma cùng Dương ma ma là hai nhà kết nghĩa, nhi tử của Lý má má Dư Mộc Đầu là con nuôi của Dương ma ma, hai người thường xuyên qua lại, rất là thân thiết.






      Dư Mộc Đầu thuở lớn lên ở Hầu phủ, tâm nhãn linh hoạt, hơn nữa còn là con của người làm trong phủ, hai năm trước được Mộ Vân triệt gọi tới, làm gã sai vặt bên người.






      Bởi vì thời điểm tháng trước theo Mộ Vân triệt ra ngoài bị trật chân,nên phải ở lại trong nhà tĩnh dưỡng, qua Xuân Huy các hầu hạ.






      “Đại thiếu phu nhân tới rồi.” Đối với chủ tử chỉ kém chủ mẫu của nhà kết nghĩa bên kia cùng nhi tử mình , Lý ma ma tự nhiên dùng vẻ mặt tươi cười chào đón, đáp, “Mấy ngày trước đây thế tử từ U châu trở về có mang theo ít the hương vân ! Nhóm nương tử bởi vì vào trong cung dự tiệc, cho nên, liền đem toàn bộ đưa tới để làm xiêm y, bọn nô tỳ mấy ngày nay thể thức suốt đêm gấp gáp làm cho xong.”






      Thấy ánh mắt Hạ thị luôn dừng ở xấp vải Thủy hồng kia, lại : “Vừa mới rồi Thanh Tâm uyển cũng đem vải đưa tới , đêm nay bọn nô tỳ lại phải thức đêm nữa .”






      “Ân, vậy các ngươi liền vất vả chút, phải đem xiêm y làm cho tốt, như vậy khi các nàng ở cung yến mới có thể nổi bật chút, cho hầu phủ chúng ta chút vẻ vang.” Hạ thị tiến lên sờ lụa mỏng màu thủy hồng mềm mại tinh tế, thích buông tay , trong mắt lên tia oán hận.






      Năm trước thời điểm đích tỷ về nhà mẹ đẻ , từng mang bộ xiêm áo màu đại hồng (大红) may bằng the hương vân, lúc bước , làn váy uyển chuyển giống đám mây nhàng phiêu dật, lúc đó nàng thấy mà đỏ mắt . (ý là ganh tị, tức giận đó)






      Lần trước ở di khanh viên, nàng vừa nhìn thấy thích màu này rồi, ai ngờ lại bị mẹ chồng đem cho Thanh Tâm uyển, trong lòng lại trầm xuống, nàng so với Thẩm thị lớn hơn ba tuổi, lại cũng chưa già, dựa vào cái gì chỉ có thể lấy được xấp vải màu xanh (màu xanh lá đó) .




      Nàng cũng thích màu xanh.




      Lý ma ma thấy Hạ thị sờ xấp vải buông, mâu quang liền chuyển, tiến lên thấp giọng : “Đại thiếu phu nhân, the hương vân thể so với các loại vải khác, lúc may rất dễ bị hao tốn, nếu là để người khác làm, vải này sợ là chỉ làm được kiện, nếu là để nô tỳ làm, có thể dư ra được hai kiện , chỉ là phải phí chút công phu mà thôi .”






      Hạ thị hiểu ý, cất giọng trong trẻo ,: “Nhị thiếu phu nhân thể so với nhóm nương tử , nàng là chủ mẫu tương lai trong phủ, ngươi làm quản ma ma của châm tuyến phòng , tất nhiên phải tự mình động thủ , cũng nên làm chậm trễ nhị thiếu phu nhân tiến cung dự tiệc được “Nô tỳ tuân mệnh.” Lý ma ma nhịn được khóe miệng hơi cong.


      P/S: mấy vị cổ đại này đúng là… chẹp chẹp nhân sĩ xuyên nhà chúng ta có muốn tranh chấp với các ngươi đâu mà tự mình đa tình rồi phí công phí sức z? nếu là ta ta chỉ cần đổi màu xanh cho ta là được, trong yến tiệc ai cũng là hoa để ta làm lá cho nổi cũng mất mát gì :v

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 28: Lánh nhãn tương khán

      Lánh nhãn tương khán (另眼相看):Nhìn với con mắt khác


      “Nhị Lang, ngươi cần khuyên ta, ta gả tới Tĩnh Châu đâu.” Mộ Du mặt đầy túc ý mà nhìn Mộ Vân Đình, gằn từng chữ , “ý ta quyết.”




      Hừ! nữ nhân kia nhất định là hận thể đem nàng gả đến nơi xa xa, hận thể tiếp tục làm cho nàng cả đời này trở lại được Hầu phủ.


      Bà ta đừng hòng.


      “Tỷ tỷ, việc này phải là ý tứ của mẫu thân, là phụ thân đối với cửa hôn này rất tán thành.” Mộ Vân Đình xoa xoa lông mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, chậm rãi , “Ta chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể sớm ngày tìm được nơi để quay về, nhà mẹ đẻ cho dù tốt, cũng thể ở cả đời.”




      Từ đến lớn, người tỷ tỷ này ở trong mắt chính là loại bướng bỉnh bất tuân , khắp nơi cùng kế mẫu Tô thị đối nghịch, vì vậy, Tô thị ít lần bị tổ mẫu Hoàng Phủ thị quở trách.




      Thế mà Tô thị vẫn đối với tỷ tỷ trước sau như , làm ngay cả người đệ đệ ruột như cũng có chút nhìn nổi rồi.


      “Nhị Lang,Vĩnh Định Hầu phủ này sớm muộn cũng là của ngươi, lẽ nào ngươi dung được người quả phụ như ta?” Mộ Du , vành mắt hồng hồng , “Mẫu thân mất sớm, tỷ đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau ở trong phủ này, đúng là dễ, mặc dù có cha và tổ mẫu quan tâm, nhưng là cuối cùng vẫn bù đắp được việc có thân mẫu chiếu cố , bây giờ, tỷ tỷ gặp khó xử, ngươi làm đệ đệ,Sao lại có thể giúp người ngoài chuyện, mà quan tâm đến cảm nhận của tỷ tỷ đây?”




      “Tỷ tỷ.” Mộ Vân Đình lắc đầu cái, tiếp tục khuyên nhủ, “Ta làm sao mặc kệ ngươi được, Đồng gia kia, ta phái người nghe ngóng, nhân phẩm của Đồng công tử có thể giao phó cả đời, hôn này cũng tính là ủy khuất tỷ tỷ.”




      “Dù sao ta cũng gả.” Mộ du đứng dậy, lạnh lùng , “Ngươi cần khuyên ta, tiếp tục khuyên nữa, ta giận luôn ngươi, hóa ra ngươi bây giờ thành thân, có vợ rồi, liền chê người tỷ tỷ này ở trước mặt qua lại chướng mắt có phải hay ?”




      “Tỷ tỷ, ngươi biết ta phải là người như thế, làm sao lại còn như vậy?” Mộ Vân Đình dở khóc dở cười.




      Lúc này, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến trận tiếng đàn êm tai, khi trầm bổng uyển chuyển, giống như cất bước ở dưới trời thu trong xanh, cảm giác như xóa tan yên tĩnh xung quanh, khi thanh thúy dễ nghe, giống như suối nước, dòng chảy róc rách .


      Tỷ đệ hai nhất thời sửng sốt , hẹn mà cùng nhìn ngoài cửa sổ.


      Có người đánh đàn tranh, hơn nữa người này còn là cao thủ.


      Mộ Du ngưng Thần nghe chốc lát, thấy Mộ Vân Đình hơi nghi hoặc mới chế nhạo : “Đệ đệ, Người tức phụ này của ngươi quả thực cao ngạo, vừa mới nãy ta mời nàng, muốn nàng thay tam muội đàn, nàng mình thể, đây phải ràng là xem thường ta sao?”


      Có gì cái gì hơn người .


      Mộ Vân Đình trong lòng nhất thời hiểu mấy phần, cau mày : “Thế gia nữ tử luôn luôn có mấy phần ngông nghênh, tỷ tỷ cũng đừng nên cùng nàng chấp nhặt , trước mắt , quan trọng nhất là cố gắng luyện tập , đến lúc đó, ở cung yến đừng làm ra cái gì sai sót là tốt rồi.”


      có ai so với hiểu cái vị tỷ tỷ này hơn, dường như đời này rất ít người có thể lọt vào mắt của nàng.


      “Chúng ta luyện thời gian lâu như vậy rồi, tất nhiên là có vấn đề, nhưng còn phải xem liệu vợ của ngươi có chịu tận tâm hay .” Mộ Du cho là đúng liếc cái, lại , “Ta thấy ngươi vẫn là nên cùng nàng chút làm sao để ứng phó cung yến lần này, mặc dù nàng là xuất thân thế gia, nhưng Tĩnh Châu dù sao vẫn sánh được với kinh thành, kiến thức tự nhiên cũng bằng nữ tử nơi này, nếu đến thời điểm đó xảy ra cố gì, đừng trách ta làm tỷ tỷ mà nhắc nhở ngươi.”


      “Đa tạ tỷ tỷ, ta biết rồi.” Mộ Vân Đình nhất thời có chút đau đầu.


      Nữ nhân trước mắt này nếu như phải là tỷ tỷ của , sớm đem nàng quăng rồi.


      Quá dông dài !


      Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lê liền tới sướng phong đường.


      Nàng kỳ thực rất là thích tham gia tiết mục đoàn thể như vậy, đặc biệt tiết mục này còn là sở trường của chính mình nữa.


      Cảm tạ nguyên chủ để lại trí nhớ của mình, bằng nàng thể nào qua được ải này.


      Mộ Du sớm đợi ở nơi đó rồi, bởi vì người còn chưa tới đủ, liền cầm quyển sách xem chăm chú, màu xanh của nắng sớm chiếu xuống, người thanh y nữ tử ( màu xanh lá cây đó) nghiêm túc lật từng trang sách, trâm hoàn giữa tóc mai nhờ ánh nắng mà lóe lên hào quang, góc áo nhàng tung bay.


      Hình ảnh này đúng là tuyệt đẹp.


      Thẩm Thanh Lê khỏi thả chậm cước bộ.


      Thanh lạnh nhạt lập tức truyền tới: “Ngươi đến rồi.”


      “Uhm, tỷ tỷ đến sớm vậy.” Thẩm Thanh Lê nhìn nàng cười tiếng, thấy nàng bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm , cũng biết điều tới phía trước đàn tranh ngồi xuống.




      Cây đnà tranh này của Sướng phong đường nhìn qua tương đối bền chắc, vừa nhìn liền biết là từ chất liệu thượng hạng làm thành, mà cây đàn trong phòng nàng kia lại tương đối , thuận tay gảy thử, sắc quả nhiên có chút cảm giác nghiêm nghị .


      nàng học qua.


      Tuy rằng bối cảnh là khí thế chiến thắng trở về trở về hào hứng, thực tế bên trong còn có lẫn câu chuyện tình hận Phượng Minh Sơn vô tình gặp nữ tử đưa nước cho quân lính, hai người nhất kiến chung tình, nam tử và nữ tử cùng nhau trải qua đêm tốt đẹp trước khi li biệt.




      Sau đó nam tử ở chiến trường cửu tử nhất sinh vinh quang về triều, lúc ngang qua Phượng Minh Sơn , mới dò tìm tung tích của nữ tử năm đó, nghĩ, nữ tử kia làm vợ người khác, vì vậy nam tử có đến gặp nàng, chỉ ở bên ngoài yên lặng nhìn nàng cái rồi buồn bã rời .




      Sau đó chiến tranh lại nổi lên, nam tử lại khoác lên người bộ chiến giáp mà ra chiến trường, ngang qua Phượng Minh Sơn, nhìn thấy bách tính đưa nước chờ ở bên đường, trong lòng lại nhớ tới người nữ tử khi xưa ở tại nơi này cùng trao gửi tình cảm.




      Bởi vì đây là do nam nhân viết, cho nên nhìn qua giống như là câu chuyện về môt nam tử si tình cùng với nữ tử bạc tình vậy, nhưng Thẩm Thanh Lê lại cảm thấy tác giả dường như còn chưa có viết xong câu chuyện tình này, chỉ mới viết nửa mà thôi, nhưng chuyện này vốn cũng phải là chủ đề của bài văn, cho nên nhìn qua cũng rất hợp lý.




      Thế nhưng Thẩm Thanh Lê lại mơ hồ cảm thấy tác giả ở trong khúc ca khoái hoạt trộn lẫn vào đoạn chuyện tình, tựa hồ là còn có dụng ý khác.


      Lúc này, có mấy bóng người thướt tha tới.


      Nhìn thấy Thẩm Thanh Lê, vẻ mặt đồng nhất lên tiếng hô: “Nhị tẩu.”


      Thẩm Thanh Lê nhận thức được chính xác mấy cái tiểu tử này ai là ai, chỉ nhìn các nàng cười cười: “Các muội muội đến rồi.”


      Tiểu tử (小姑子): em chồng, có đại phải có tử đúng ?


      “Được rồi, nếu mọi người đông đủ, liền bắt đầu !” Mộ Du hiển nhiên là có ý tiến lên giới thiệu mấy vị tiểu tử này cho Thẩm Thanh Lê biết, đôi mắt đẹp nhìn ngang, lớn tiếng , “ngày kia chính là Trung thu rồi, hai ngày nay tất cả mọi người phải chăm chỉ hơn, phải đến sướng phong đường sớm chút, trong số các ngươi nếu có ai xảy ra vấn đề gì, đừng trách ta nhắc nhở trước.”


      rồi khóe mắt liếc nhìn Thẩm Thanh Lê.


      Nhóm tiểu tử cũng theo ánh mắt của nàng mà nhìn Thẩm Thanh Lê, trong mắt lên chút nghi vấn, Nhị tẩu này tuy rằng gả tới hơn tháng, nhưng hầu như chưa từng cùng với các nàng gặp mặt, lần trước tại gia yến đúng là vội vã gặp qua lần, nhưng là bởi vì làm theo Uyển Nguyệt nên bị nhị ca đuổi , mặc dù tất cả đều là do nha đầu Thu Nhạn kia vô tình làm ra, thế nhưng chỉ sợ tẩu tử này ngày sau cũng lại khó vào được trong mắt Nhị ca của bọn họ, Nhị ca xưa nay đều chưa từng phát ra lửa lướn như vậy đâu!


      Nghĩ tới đây, Mộ Tinh khóe miệng hơi vểnh lên, thu hồi tầm mắt, hờ hững ngồi ở vị trí của mình.


      Mộ Sương cũng thầm theo sát sau lưng nàng ngồi xuống.


      Trái lại Mộ Ngọc, tiến lên kéo tay Thẩm Thanh Lê , ôn nhu : “May là có Nhị tẩu, bằng , tam muội đột nhiên bị thương, chúng ta lại thể nào rút lui được, Đại tỷ cũng phải nhận cả cổ cầm cùng chuông nhạc (编钟) rồi!”


      Cổ cầm (小姑子): gu qin đó nha mấy bạn khác với gu zheng (cổ tranh), còn có thể là Thất huyền cầm.


      “Tỷ tỷ đúng là có tài.” Thẩm Thanh Lê đối với tiểu tử này nhất thời sinh ra hảo cảm.


      Hai người lôi kéo tay nhau , ngồi vào chỗ.


      khúc hạ xuống,mọi người hợp tấu vô cùng thành công. Đại tử, tiểu tử cũng nhìn Thẩm Thanh Lê với ánh mắt nhu hòa hơn chút, nữ tử này đến cùng cũng là xuất thân thế gia, đàn cổ tranh đến mức nước chảy mây trôi, đối với ý cảnh khó hiểu trong từ khúc cũng nắm bắt vô cùng đúng chỗ.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29: Khó xử

      Cảm tạ bình an phù của tuyệt tình hữu tình , ! Cầu sưu tầm cầu đề cử.


      Trong lương đình, hai nam tử sớm ngồi xuống.


      Thưởng trà, đánh cờ.


      Nhìn tổng thể rất hòa hợp.


      Hạ Vân Sơ cúi đầu chịu thua, cười tựa mây gió : “kỳ nghệ của Hoằng Viễn càng ngày càng tinh tiến rồi, chẳng lẽ là trong lúc ở biên cảnh U Châu ,tranh thủ tìm người đánh cờ?”




      Hạ Vân Sơ nhậm chức Lễ bộ thị lang, quan cấp ngũ phẩm, so với Mộ Vân Đình thấp hơn nửa cấp, hai ngày nay liên tục đến Hầu phủ, đương nhiên cũng phải cùng Mộ Vân Đình thưởng trà tán gẫu, mà là chiếu theo mệnh lệnh thái hậu đến chỉ điểm nhóm quý nữ luyện từ khúc.


      Trước mắt tuy rằng Tiêu Dao, nhưng đúng là làm công vụ.


      “Đó là đương nhiên, lần này U Châu, đối với ta mà chính là trở lại chốn cũ, lúc rảnh rỗi, tự nhiên đến bái phỏng bạn cũ, ôn lại chuyện tình, nếu phải do bị thương, có thể lúc này còn ở đó vui đến quên trời quên đất đấy!” Mộ Vân Đình cười nhạt.


      Mộc quốc công phủ đối với hành tung của từ trước đến nay đều như lòng bàn tay.


      Việc lần trước bị tập kích, hoài nghi những tử sĩ kia cùng quốc công phủ có liên quan, chỉ là tại vẫn thể đưa ra bằng chứng gì cụ thể,cho nên mới tạm thời có động tĩnh.


      về tài cưỡi ngựa của Hoằng viễn, tìm hết cả Đại Lương, có người nào có thể chạm đến gáy ngươi, làm sao có thể cẩn thận như thế, chẳng lẽ Hoằng Viễn lên Đà Phong tự ư?” Hạ Vân Sơ tùy ý hỏi.




      Đà Phong tự là nơi nổi danh ở U Châu thậm chí là của cả Đại Lương , quanh năm hương hỏa dồi dào, chỉ là vị trí nằm ở đỉnh Đà Phong Sơn , nếu là bộ có thể, nhưng cưỡi ngựa là có chút mạo hiểm .




      U Châu ra là giải bình nguyên, hoang vắng, địa phương có thể làm cho đệ nhất kỵ sĩ Đại Lương ngã từ ngựa xuống , chỉ có thể là Đà Phong Sơn.




      “Thế tử quả nhiên là dự đoán như thần.” Mộ Vân Đình nhíu mày , “trước khi , ta quả là định tìm Quảng đại sư , chỉ là nghĩ tới bản thân lại bị ngã ngựa.”


      Hạ Vân Sơ cười ha ha: “Ta bảo là Đà Phong tự mà!”


      Cách đó xa, nhạc khúc du dương truyền đến.


      khúc kết thúc.


      Hạ Vân Sơ liền nhịn được vỗ tay khen hay: “Bản Thế tử dám đánh cuộc, đàn tranh này tuyệt đối phải do Lâm muội muội tấu, ha ha, Hoằng Viễn, ngươi phải là bỏ ra rất nhiều tiền mời nhạc khí sư phụ thay vào cho đủ số chứ?”


      “Nào có, Tam muội muội bất ngờ bị thương, là nội tử thế nàng đàn thôi.” Mộ Vân Đình mặt hề cảm xúc đáp.


      Trước mắt lại kìm được mà ra cái áo yếm màu hồng kia cùng hai chân trắng nõn thon dài…


      Dưới thân nhất thời có phản ứng.


      Đáng chết!


      vội nâng chung trà lên, vùi đầu uống trà, che giấu lúng túng mặt l.


      “Thế tử.” thanh cẩn thận từng li từng tí của Mộ An đứng bên người truyền đến .


      “Cái gì?” Mộ Vân Đình trong lòng trận hoảng hốt.


      “Bên trong chung trà còn nước rồi!” vừa định tiến lên thêm nước, nhưng nhìn thấy Mộ Vân Đình ôm bát trà lên uống , trong lòng liền kinh hãi.


      “Vậy sao còn mau châm thêm.” Mộ Vân Đình đem bát trà đặt mạnh lên bàn, tức giận khiển trách.


      “Vâng ,vâng.” Mộ An nhịn cười, tiến lên thêm nước.


      “Ha ha, Hoằng Viễn chắc là mệt rồi.” Hạ Vân Sơ cười ha ha, lập tức đứng lên, chắp tay : “Nếu tôn phu nhân là cao thủ trong nghề , vậy ta cũng yên lòng rồi, cũng nên cáo từ, ngày kia chúng ta ở trong cung gặp lại vậy.” xong, liền nhàng như mây khói phe phẩy cây quạt thẳng bước mà .


      Mãi đến khi ra khỏi sướng phong đường, mới thu liễm nụ cười mặt.


      biết tại sao, tại muốn gặp lại nàng.


      Đúng a!


      Tại sao lại muốn gặp kẻ trở thành phụ nữ của người khác đây!


      Mộ Vân Đình đối với những cái nhạc khúc kia, vốn có hứng thú, tuy nghe vào vẫn tính là êm tai, thế nhưng cứ luôn lặp lặp lại khúc như vậy, chợt cảm thấy vô vị, liếc mắt nhìn mấy bóng người oanh oanh yến yến , cũng đứng lên trở về Thanh Tâm Uyển.




      “Thế tử, ngài có phải là có chỗ nào thoải mái hay , có cần thỉnh Thúy đến nhìn hay .” Mộ An đường theo sát phía sau Mộ Vân Đình hỏi.


      cần.” Mộ Vân Đình vừa vừa phân phó , “Trở về chuẩn bị tốt nước tắm cho ta, ta muốn tắm rửa.”


      “À?” Mộ An đầu tiên là hai mắt sáng mắt lên, tiếp theo lại kinh ngạc , “Thế tử, tại vẫn chưa tới buổi trưa, ngài muốn tắm rửa?” rồi lại giọng nhắc nhở, “Nhị thiếu phu nhân luyện từ khúc, sợ là có thời gian trở về nhà hầu hạ ngài.”




      Buổi tối hôm ấy, nửa đêm sau khi Thế tử ra từ phòng Thiếu phu nhân , cũng là muốn tắm rửa sạch , có phải Thế tử nếm trải ngon ngọt thành nghiện rồi ?


      Vả lại , bây giờ là ban ngày, cánh tay còn bị thương, cái kia, hình như là hay lắm !


      Làm thiếp thân tiểu tư (gã sai vặt ), cảm giác mình có trách nhiệm ngăn cản chủ nhân làm ra những hành vi hoang đường.


      Thái phu nhân sớm ra lệnh, tình trong phòng Thế tử, phải chăm chú canh chừng.


      “Muốn ngươi ngươi hãy , phí nhiều lời như vậy làm gì?” Mộ Vân Đình thực nghe nổi nữa, mặt tối sầm, nhịn được đá cước, gầm , “Ngươi còn dám chữ, có tin ta cắt hết tiền tháng này của ngươi .”


      Đầu thằng nhóc này có phải là bị nước vào rồi , chẳng lẽ tắm chính là vì chuyện này sao?


      Ai có thể cảm nhận được đau đớn mơ hồ mà cánh tay này truyền đến , như vậy, có thể làm gì được đây?


      Mộ An bất thình lình bị đạp vào mông, lảo đảo cái suýt chút nữa là ngã chổng vó, tay mắt lanh lẹ đỡ vào thân cây ven đường mới miễn cưỡng đứng vững, vừa nghe đến bị phạt tiền tháng, lập tức dừng thanh , nhanh chân hướng Thanh Tâm Uyển chạy .


      Đảo mắt đến Trung thu.


      Thẩm Thanh Lê lần đầu vào cung, trong lòng tự nhiên có chút hồi hộp, sáng sớm tắm rửa trang điểm, e sợ bản thân thiếu sót.


      Đại khái là bởi vì vụ chải đầu sóng gió lần trước, Thái phu nhân cố ý phái Sở ma ma của Mộc Ảnh Đường đem tới cây trâm cài chạm khắc phi Phượng kim Tương Ngọc, đồng thời tự mình chải đầu tha nàng, cũng dặn một chút về lễ tiết trong cung , thấy Thẩm Thanh Lê sốt sắng, liền hiền lành cười cười: “Nhị thiếu phu nhân cũng cần căng thẳng, tuy rằng nhị thiếu phu nhân là Tân phụ ( dâu), khó tránh khỏi có người chú ý, nhưng mà cung yến người nhiều như vậy, lại là ở trước mặt thiên tử, cũng sẽ có ai dám làm khó nhị thiếu phu nhân, lại có Thái phu nhân cùng phu nhân ở bên cạnh,người có chuyện gì.”


      Thẩm Thanh Lê chỉ đành nhất nhất đáp lời.


      Châm tuyến phòng cũng vừa đúng lúc đem bộ xiêm y may bằng the hương vân kia mang tới,gia công rất là tinh tế, vật liệu mềm mại, xiêm y mặc lên người cũng phiêu dật nhàng , thậm chí thể nào cảm nhận được trọng lượng của nó, the hương vân quả nhiên danh bất hư truyền.


      Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, Thẩm Thanh Lê quyết định đến trước mặt Thái phu nhân cảm tạ.


      Từ khi tới Hầu phủ đến nay, nàng vẫn chưa có mộc Ảnh Đường vấn an lần nào, ngẫm lại bản thân là có sai sót.


      Hoàng Phủ thị sớm rửa mặt xong , ở phòng khách uống trà, nhìn thấy người cháu dâu trang phục kiều diễm e lệ trước mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu, ôn nhu : “Xem ra thân thể Lê nha đầu hoàn toàn khoẻ mạnh rồi, tổ mẫu an tâm.”




      “Để tổ mẫu lo lắng rồi.” Thẩm Thanh Lê nhoẻn miệng cười, nhìn thấy người trước mặt hòa ái dễ gần mặt, trong lòng có tia ấm áp, làm nàng nhớ tới bà của mình.




      Kiếp trước, sau khi cha tái hôn, bà đối với mình càng quan tâm đầy đủ hơn, tỉ mỉ che chở, chỉ là sau đó may bị bệnh nặng, mất trước nàng nửa năm.


      “Nhị thiếu phu nhân thỉnh dùng trà.” chén trà nóng hổi đặt ở ở tay .


      Xem khuôn mặt có biểu cảm gì của Dư , Thẩm Thanh Lê khỏi thu lại tâm tư.


      Nhớ tới Họa Mi là nữ nhi của Dư .


      Mà Họa Mi trước mắt vẫn còn bị nhốt tại cấm thất !


      tình Hắc phong , Thế tử tra đến đâu rồi?” Hoàng Phủ thị bất động thanh sắc uống trà.


      “Thế tử vẫn điều tra nội tình, hoài nghi việc này còn có tình khác, cho nên mới tạm thời oan ức Họa Mi cùng Thu Nhạn lúc, hai người bọn họ ở Thanh Tâm Uyển hết thảy đều tốt lắm.” Thẩm Thanh Lê hiểu ý.


      tình của Họa Mi, Dư mấy ngày nay đều khóc ở trước mặt Thái phu nhân .


      “Hừm, vậy tốt,điều tra xong nhanh chút, sớm đem thả người .” Hoàng Phủ thị gật gù, ý tứ sâu xa cười với nàng , “Viễn ca nhi xử là ổn thỏa nhất, mặc kệ là gặp phải chuyện gì, tuyệt đối oan uổng ai.”




      Thấy Thẩm Thanh Lê chỉ cười, lại : “Chuyện lần trước, là do Viễn ca nhi xúc động,chờ hôm nào ta xin lỗi ngươi, chuyện của quá khứ cũng cần phải luôn nhớ ở trong lòng, ngươi a! Tháng ngày còn phải phía trước quá dài, các ngươi là đôi phu thê trẻ, khó tránh khỏi có chút va chạm, mọi việc cũng cần quá mức rạch ròi, sớm chút hoài thai hài tử, cố gắng sinh sống mới là phải đạo.”


      “Tôn tức xin nghe theo lời dạy của tổ mẫu.” trong lòng Thẩm Thanh Lê nhất thời có trận Khó xử.


      Mộ Vân Đình vừa vặn tới cửa, thoáng nhìn Thẩm Thanh Lê ngồi ở chỗ đó chút, lại nghe tổ mẫu như vậy, liền xoay người ra.




      Tuy rằng cung yến ở Thủy Nguyệt hiên đều bắt đầu vào buổi tối , nhưng nhóm Huân quý được mời đa số đều đến từ sớm, nếu như có chuyện gì khẩn cấp, ai dám làm giá mà đợi đúng giờ mới tới đây, thế kia chẳng phải là rất hồ đồ sao.


      Buổi trưa vừa qua , Thái phu nhân liền dẫn đám con cháu chậm rãi lên xe ngựa, thẳng hướng hoàng cung mà đến.




      P/s: có phải hình tượng của mấy bạn người hầu của nữ ha nam chủ đều là mấy đứa choai choai , đầu bị úng nước ? có câu chủ nào tớ nấy chẳng lẽ là tác giả cố ý chửi xéo con mình ? :# chẹp chẹp.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 30: Xấu hổ

      Xe ngựa Hầu Phủ mang theo gia huy chữ ‘Mộ’ chậm rãi, uy nghiêm Phố Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành , người đường nhìn thấy ai là tránh né nhường đường.


      Cánh tay Mộ Vân Đình có thương tích, cưỡi ngựa bất tiện,chỉ đành ngồi xe ngựa.




      Thẩm Thanh Lê nghĩ tới cũng ngồi cùng mình, nàng còn tưởng chiếc xe ngựa này chỉ có mình nàng dùng thôi đó!




      Hai người gì.




      Đoạn đường này tự nhiên lại trở nên dài hơn .




      Chỉ nghe được thanh vó ngựa lóc cóc, lóc cóc vang ở bên tai.




      Vô tình nhìn bắt gặp ánh mắt của người đối diện, nàng vội quay mặt qua chỗ khác.




      Người đối diện thờ ơ dời tầm mắt, dựa vào giường gấm, nhắm mắt dưỡng thần.




      Xe ngựa dần dần chạy ra khỏi phố xá sầm uất.




      con đường lát đá xanh.




      Đến gần Hoàng cung .




      Thẩm Thanh Lê tò mò vén lên góc rèm xe , xem những lầu các trùng điệp tinh tế , Xung quanh cây xanh mọc thành hàng thẳng tắp.




      Đột nhiên, cảm thấy phía trước có đạo kình phong kéo tới. Hai con táo Hồng (枣红) mã từ phía đối diện phi đến.




      Cảm giác thấy cát bụi bay vào mắt.




      Thẩm Thanh Lê vội vàng rụt người về.




      Bên ngoài liền truyền đến từng hồi tiếng ngựa hí.




      Xe ngựa mãnh liệt xóc nảy mấy lần.




      Mơ hồ nghe thấy tràng tiếng kinh hô vang lên bên trong xe ngựa.




      Thẩm Thanh Lê có chút phòng bị nào, trực tiếp ngã vào lòng người đối diện, còn chưa kịp cảm thấy xấu hổ, tiếp theo bị ngã trở lại.






      Mộ Vân Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, đầy mặt đầy túc ý nhìn Mộ An đánh xe bên ngoài hỏi: “Mộ An, xảy ra chuyện gì?”






      “Thế tử, có hai con ngựa Hoảng sợ giựt đứt cương, xông qua, bị Hầu gia chế trụ.” Xe ngựa cũng lập tức bình ổn trở lại.




      Mộ Vân Đình nghe vậy, vén rèm xe lên, nhảy xuống.




      Thấy Mộ Trường Nguyên đem ngựa khống chế, buộc ở tại thân cây ven đường .




      Trước mặt lại có hai con ngựa chạy tới. Lập tức liền thấy hai người thủ vệ mặc áo Lam , vừa nhìn liền biết là trang phục của thị vệ vương phủ .






      Hai người nhìn Mộ Trường Nguyên cùng Mộ Vân Đình, liền nhanh chóng xuống ngựa, đến thi lễ : “Hầu gia, Thế tử, thuộc hạ là thị vệ của phủ Tấn vương ,hai con ngựa này là giống ngựa Xích Thố Vương gia vừa mới mua , rất là cương ngạnh, vừa rồi quấy nhiễu đến xe ngựa của quý phủ, mong ngài thứ tội.” rồi lại lo lắng nhìn đoàn xe ngay hàng , lệch từ đông sang tây trước mặt , hỏi, “Quý phủ có ai bị thương chứ?”






      sao.” Mộ Trường Nguyên khẽ mỉm cười, nghiêm mặt , “Tấn vương gia là người ngựa , các ngươi có thể được giao cho việc chăm sóc chúng, tuyệt đối nên có sơ xuất gì.”






      Tấn vương là người đệ đệ mà đương kim hoàng thượng quý nhất, bình sinh muốn làm gì, chỉ ham thích có thứ, đó chính là ngựa.






      Vì thế, hoàng thượng đặc biệt ban cho mảnh đất ở ngoại ô kinh thành để làm chuồng ngựa, mấy năm gần đây, bên trong chuồng ngựa của cũng phảicó gần trăm giống ngựa quý báu , khiến cho nhóm huân quý ước ao.




      Chuồng ngựa kia ở phụ cận nơi này.




      “Dạ, dạ, đa tạ Hầu gia nhắc nhở, làm Hầu gia kinh hoảng rồi , thuộc hạ chọn ngày khác để đến nhà tạ tội với người.” Hai thị vệ xin lỗi nhiều lần, tiến lên cẩn thận dắt ngựa, vội vã rời .






      Hai phụ tử xem xét vòng, biết được các nữ quyến chỉ là bị chút kinh hãi, cũng có ai bị thương, mới yên lòng tiếp tục lên đường.






      Thẩm Thanh Lê vẫn còn sợ hãi ngồi trong xe ngựa, vội vàng sửa sang lại đầu tóc có chút rồi loạn, thấy Mộ Vân Đình vẻ mặt lạnh nhạt lên xe ngựa, hỏi vội: “Tổ mẫu sao chứ?” ban sáng vừa cùng Thái phu nhân hàn huyên , nàng đối với người tổ mẫu này ấn tượng cũng tệ lắm.






      “Ừ, nàng có chuyện gì.” Mộ Vân Đình nhàn nhạt nhìn nàng cái, đột nhiên ánh mắt rơi vào làn váy của nàng, vẻ mặt trở nên liền trở nên kỳ lạ, lát , mới dời tầm mắt , bất đắc dĩ , “Thẩm Thanh Lê, váy của ngươi…rách.”






      “Cái gì?” Thẩm Thanh Lê sửng sốt chút, theo ánh mắt của nhìn xuống, chỉ thấy váy biết từ lúc nào bị rách thành mảng lớn, quần màu phấn hồng ở bên trong cũng lộ hết ra rồi, chợt có cảm giác khóc ra nước mắt, nàng còn có thể nào thê thảm hơn nữa ?




      Này the hương vân này tuy rằngmềm mại, nhưng cũng quá mỏng , sao có thể dễ dàng rách như vậy…




      Trước mắt lo đến những việc khác,nàng nhanh chóng nắm chắc chỗ bị rách lại, che cái quần bên trong, ngượng ngùng : “Chắc là vừa nãy bị ngã, cẩn thận làm rách, Thế tử, phiền ngươi với Đào Chi tiếng, bảo nàng đem xiêm y chuẩn bị trước đến đây.”






      Mộ Vân Đình thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, liền bảo Mộ đánh xe ngựa dừng lại bên, chút cùng Hoàng Phủ thị, để cho các nàng trước, sau đó xoay người ngăn lại chiếc xe ngựa phía sau, để Đào Chi giúp nàng thay xiêm y.




      Thực là phục nữ nhân này rồi.




      Ngã có chút như vậy,mã cũng có thể đem xiêm y xé rách.




      Ai biết được có phải là do nàng cố ý hay … (tui biết nè , do bà ma ma gì đó ở chương trước cắt xén nguyên liệu đó)




      Hẳn là , nàng đâu có lý do gì lại đem xiêm y của mình xé rách ở trước mặt chứ?




      Mộ Vân Đình mặt hề cảm xúc đứng ở ven đường, trong lòng xoay chuyển cũng hơn trăm ngàn lần.




      Xe ngựa phía sau, là chỗ ngồi của đám thiếp thân nha hoàn của nhóm quý nữ , phụ trách thay các chủ tử chuẩn bị xiêm y dự phòng cùng các loại son phấn, gương,… để có thể trang điểm lại khi cần .




      Đào Chi cầm bao quần áo nhảy xuống, tay chân lanh lẹ lên đến chiếc xe ngựa dừng bên đường .




      “Thiếu phu nhân, xiêm y tốt như vậy sao lại rách ?” Đào Chi luống cuống chân tay giúp nàng cởi xiêm y.




      “Ai biết, vừa nãy bị ngã, có lẽ là do chất liệu quá mỏng !” Thẩm Thanh Lê mặt đen lại, “Sáng sớm nay lúc mặc vào còn rất tốt.”




      Cũng may là chuẩn bị sẵn mấy bộ xiêm y.




      Đào Chi mở bao quần áo ra, nhất thời sắc mặt thay đổi, ai có thể cho nàng biết, mấy bộ quần áo đẹp đẽ này, làm sao lại dính phải màu đỏ của son phấn vậy?






      Lại tiếp tục lật mấy bộ nữa, cũng còn hên, bộ quần áo màu đỏ sậm dài lết đất ở dưới cùng kia vẫn còn nguyên vẹn, bởi vì Thẩm Thanh Lê rất thích loại quần áo lộng lẫy như vậy, Đào Chi cũng định mang theo, nhưng lại nghĩ, mang nhiều xiêm áo chút tốt hơn, liền tiện tay bỏ vào.




      Bất động thanh sắc mà lấy ra, đưa cho Thẩm Thanh Lê.




      “Ngươi tại sao lại đưa bộ này cho ta?” Thẩm Thanh Lê nhíu nhíu mày, ra ngày hôm nay nàng tới hoàng cung là để lau nhà thấy người ta sao?






      “Thiếu phu nhân, người xem.” Đào Chi yên lặng đem bao quần áo đưa đến trước mặt nàng, nàng đem theo tổng cộng là ba bộ xiêm y, hai bộ đặt ở phía cái màu Thủy Hồng (水红) , cái màu mân hồng (玫红) đều dính phải mảng màu son phấn đỏ tươi.






      “Biết rồi, thay !” Thẩm Thanh Lê hít ngụm khí lạnh, nàng rốt cuộc là chọc phải ai đây, thế nhưng lại có thể bắt nạt nàng trắng trợn như vậy , vừa thay y phục vừa hỏi, “Vừa nãy người ngồi bên cạnh ngươi là ai?”






      “Là Tiểu Điệp trong phòng Tam tiểu thư trong phòng.” Đào Chi , nhíu mày , “Là nô tỳ bất cẩn rồi, hôm nay chắc chắn có người cố ý gây khó dễ choThiếu phu nhân, Thiếu phu nhân phải cẩn thận.”




      “Biết rồi.” Thẩm Thanh Lê nhíu nhíu mày, , “Đem bao quần áo để lại, ngươi xuống trước !”




      “Thiếu phu nhân.” Đào Chi nghi hoặc nhìn nàng.




      “Ngươi về trước, ta tự có chừng mực.” Thẩm Thanh Lê đem kiện quần áo bằng the hương vân rách ở trong tay, tỉ mỉ xem xét, trong lòng đột nhiên nổi lên nghi vấn, the hương vân này tại sao sau khi làm thành y phục,ngược lại mỏng hơn rất nhiều vậy?




      Đào Chi vâng lời lui xuống.




      Mộ Vân Đình lập tức nhảy lên xe ngựa, thấy người trước mặt thân y phục màu đỏ tươi, so với màu sắc Thủy Hồng nhu hòa vừa nãy , có chút chói mắt quá mức, liền lạnh lùng : “Ngươi có xiêm y nào khác sao?”






      “Có chứ! Ngươi xem, thành như vậy rồi.” Thẩm Thanh Lê đem bao quần áo để ở trước mặt , chỉ vào hai bộ quần áo bị nhiễm màu kia,thơ ơ , “Thế tử, từ lúc ra khỏi phủ cho đến bây giờ, bất quá cũng chỉ mới non nửa thời gian , ngươi có thể cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ?”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31: Khó có khi tâm tình tốt

      Cảm tạ Thố tử hữu ma , tuyệt tình hữu tình khích lệ, thân ái cảm tạ hai vị.


      Mộ Vân Đình miễn cưỡng liếc nhìn xiêm y trong bao quần áo, hờ hững : “Chuyện của ngươi tự mình ngươi xử lý , nếu chỉ có chút chuyện như vậy cũng giải quyết được, vậy ngươi còn có thể làm được gì?” Nữ tử thế gia phải là am hiểu mấy cái chuyện tình mờ ám trong hậu viện nhất sao ? “ như vậy là Thế tử đây muốn ngồi xem trò vui sao ?” Thẩm Thanh Lê trong lòng nổi lên trận buồn bực. “cũng có thể hiểu là như vậy.” Mộ Vân Đình đánh giá nàng , khoan hãy , nhìn nàng bây giờ, bộ đồ Hồng sắc này xác thực so với cái lúc nãy càng hợp với nàng hơn. xong, ánh mắt lại nhìn nơi khác. đối với những việc vặt này đều có chút hứng thú nào. “Người trong phủ các ngươi quả nhiên là cực kỳ vô vị.” Thẩm Thanh Lê tức giận đem bao quần áo ném tới dưới chân . Cái bao quần áo kia được buộc chặt, lập tức bị mở tung ra, đặc biệt là những vết son bột bị lấm áo rất chói mắt,giống như muốn ra uy với hai người. Mộ Vân Đình cúi đầu nhìn cái bao quần áo kia chút, muốn cái gì, nhưng cuối cùng cũng , khó có khi tâm tình tốt mà khom lưng đem bao quần áo thu lại , dùng tay chầm chập buột lại, để ở bên, dựa vào giường gấm, nhắm mắt dưỡng thần, lên tiếng nữa. Thẩm Thanh Lê thấy thế, tự nhiên cũng tiếp. Hai người đường chuyện. Cuối cùng cũng đến hoa viên trong hoàng cung. Mộ Du sớm ở nơi đó tới tới lui lui mấy vòng, thấy nàng thay đổi xiêm y, liền hỏi: “Ngươi làm sao mà phải thay đổi xiêm y? Vừa nãy xảy ra chuyện gì?” Theo bản năng mà hướng phía sau nàng nhìn qua chút, Mộ Vân Đình chẳng biết đâu. “Thế tử để cho ta mình tới trước, còn có số việc phải xử lý, lát nữa mới tới.” Thẩm Thanh Lê hiểu ý, thấy Mộ Du đánh giá xiêm y người mình lại thêm: “Vừa mới rồi bị ngã xe ngựa, cẩn thận làm rách xiêm y.” “Xiêm y bị rách ?” Mộ Du khó tin nổi mà nhìn nàng, “ thể nào? The hương vân tuy mỏng, nhưng rất bền, làm sao có thể ngã chút liền rách? hơn nữa xiêm y này của ngươi cũng nổi bật quá rồi.” Phàm là nữ quyến khi tiến cung yết kiến, trang phục đều khá là khiêm tốn, rất ít người mặc màu sắc đỏ tươi lộ liễu như vậy. “Ta cũng biết nữa, có lẽ là bị vướng vào đinh.” Thẩm Thanh Lê cau mày , “Hai cái xiêm y đem theo kia đều mạc danh kỳ diệu mà nhiễm bột son, chỉ còn cái này là có thể mặc.” “Ngươi là bị người khác mưu hại ?” Mộ Du hừ lạnh tiếng, tiếp theo liền nổi giận đùng đùng hướng về phía Thủy Nguyệt hiên mà , “Có thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, ngoại trừ Tam muội muội còn có ai nữa? để ta tìm nàng tính sổ .” “Tỷ tỷ đừng nên vọng động.” Thẩm Thanh Lê kéo nàng lại, khuyên nhủ, “Việc này đợi chúng ta trở về rồi hãy , nơi này là hoàng cung, phải nơi thích hợp để gây chuyện.” Tính khí này, quả nhiên là xung động. “Chúng ta vào trước lại .” Mộ Du tựa hồ cũng lập tức vào lối rẽ. Vẻ mặt hai người bất nhất mà tiến vào Thủy Nguyệt hiên. Cung yến còn chưa bắt đầu, trong Thủy Nguyệt hiên lại mảnh mùi hương son phấn , tiếng cười cười dứt. Nhóm quý nữ tụm năm tụm ba hoặc là ở bên nhà thuỷ tạ nghỉ chân ngắm cảnh, hoặc ngồi ghế dài mà thấp giọng chuyện, mệnh phụ của các nữ quyến lại ngồi ngay ngắn ở trong lương đình thưởng trà tán gẫu. Hoàng Phủ thị cùng Tô thị ngồi ở bên người thái hậu tán gẫu vui vẻ, mẹ chồng nàng dâu hai người thần sắc đều là đoan trang thong dong. Hoàng Phủ thị thoáng nhìn qua hai người chút, cười : “Tô thị, tân nương tử nhà chúng ta đến rồi, nhanh đưa qua đây thỉnh an thái hậu thỉnh an.” “vâng.” Tô thị mực cung kính đứng dậy, đáp. Thẩm Thanh Lê nhìn Vị Thái hậu điểm trang ung dung, phú quý phía xa , chỉ cảm thấy lưng mình mọc gai, dám thở mạnh, thái hậu đó nha, trước đây chỉ có thấy được ở tivi thôi, bây giờ là Người , sống sờ sờ ngay trước mặt, nhất thời có loại cảm giác như cách cả thế hệ. “Thần phụ Thẩm Thanh Lê khấu kiến thái hậu.” dưới lời nhắc nhở củaTô thị , Thẩm Thanh Lê mực cung kính quỳ xuống dập đầu. “Đứng lên !” Thái hậu cong cong ánh mắt mà nhìn nữ tử mặt như hoa đào quỳ mặt đất , quay đầu thấp giọng với Hoàng Phủ thị, “Ai gia nhìn nha đầu này có bộ dạng năm đó của Thẩm Lang, nhất thời cảm thấy rất là thân thiết !” “Dù sao cũng là huyết mạch của Thẩm Lang, quả là có chút giống.” Hoàng Phủ thị nhìn xuốngt . Nhớ tới ngày tháng ấy, tròng mắt lặng yên xông lên tầng sương mù.


      Tô thị bất động thanh sắc nghe, chỉ cảm thấy hiểu ra sao, nhưng có nghĩ nhiều, chỉ là chuyện Tam lăng Mộ Vân Khởi mấy ngày trước trốn tiếng nào thẳng đến hôm nay cũng có tin tức, nếu Thái Hậu hỏi tới nên trả lời ra sao. Mộ Vân khởi dù sao cũng là người trong sạch, nàng thể vì là đứa con trai này mà mưu tính. Nếu là ở trước mặt Thiên gia có ấn tượng tốt, vậy tiền đồ sau này xong rồi.


      Thái hậu tất nhiên biết lo lắng của Tô Thị, lập tức truyền chỉ ban thưởng Thẩm Thanh Lê thanh Ngọc Như Ý. Thẩm Thanh Lê vội vàng lần thứ hai quỳ xuống đất tạ ân. thể nóilà cao hứng, Thiên gia ban thưởng này nọ chỉ có thể xem thể bán, còn bằng thưởng ít bạc tốt hơn. “Lê nha đầu lần đầutiến cung, đối với việc trong cung chưa quen thuộc, liền dạo trong cung phen , nhìn chúng phong cảnh trong cung!” Thái hậu lần thứ hai hạ chỉ, nếu như nàng biết Lê nha đầu oán niệm hư thế , sợ là thổ huyết, nha đầu, Ngọc Như Ý này là do nể mặt tổ phụ ngươi, nếu chỉ là ngươi thi đến tư cách nhìn cũng có đâu. Thẩm Thanh Lê ngất ngất ngây ngây đáp lời, mãi đến tận khiMộ Du lôi kéo nàng tiến vào đình, mới có chút tri giác. Lặng yên lau mồ hôi trán, quả nhiên là thiên uy phủ đầu, nàng khẩn trương! Yên liễu đình, dưới ánh trăng bên hồ, khắp mọi nơi dương liễu rũ xuống, cành Liêu dài như mái tóc đen của Thiếu nữ khẽ đung đưa trong gió . Thỉnh thoảng có nhóm quý nữ ngang qua, mặt hồ nhất thời lên nhiều màu sắc.


      Mộ Sương yên lặng ngồi trong góc, rụt rè mà nhìn náo nhiệt trước mắt . “Những người khác đâu?” Mộ Du lạnh giọng hỏi. Nàng luôn luôn xem thường xuất thân của Thứ Muội này. “Nhị tỷ cùng tứ tỷ rừng trúc bên kia nghe hát , Tam tỷ biết nơi nào.” Mộ Sương xoắn góc áo đáp. Mộ Sương vừa dứt lời, liền nghe cái thanh yểu điệu truyền đến: “Mộ tỷ tỷ làm sao mà giờ mới đến, chúng ta chờ ngươi lâu.” Ba nữ tử trẻ tuổi thướt tha tới. Trong đó hồng y nữ tử ở phía trước,ánh mắt ở mặt Thẩm Thanh Lê liếc mắt cái, cười : “Đây chính là Nhị tẩu Ư?Chúng muội muội gặp qua tẩu tẩu.” , hướng Thẩm Thanh Lê khụy gối. Hai nữ tử khác cũng hành lễ theo kêu: “Xin chào Nhị tẩu.” Thẩm Thanh Lê vội học dáng vẻ của các nàng đáp lễ. Dẫn đầu là nữ tử mặt tròn mắt phượng, có chút mập mập trẻ con , vóc dáng cao, thân thể rất là đầy đặn, giữa lông mày có chút ngạo mạn. Mà nàng hai nữ tử bên người đều là mặt trứng ngỗng , eo , mặt mày càng là giống nhau đến kinh người, đại khái có lẽ là sinh đôi. “Ta giới thiệu cho ngươi.” Mộ Du nhíu nhíu mày, chỉ vào nữ tửdẫn đầu kia, có biểu cảm gì , “Vị này chính là Mộc quốc công phủ Ngũ nương Hạ Uyển Phong.” Lại chỉa về phía hai vị tỷ muội bên người nàng , “Lục nương Hạ Uyển Trân, thất nương Hạ Uyển Uhâu, hai tỷ muội này là song sinh. “ Ba người đều là quốc công phủ thứ nữ. Mẹ đẻ Hạ Uyển Phong là Liễu di nương, trước kia là đại nha hoàn bên người lão quốc công phu nhân , ở thời điểm quốc công gia vẫn là Thế tử liền được chỉ cho quốc công gia làm thông phòng, sau đó sinh được hai huynh muội Hạ Vân Mạt cùng Hạ Uyển Phong , mẫu bằng tử quý, mới được nâng thành di nương. Mà mẹ đẻ đôi tỷ muội kia Hứa di nương cũng là nha đầu hồi môn của quốc công phu nhân , năm đó quốc công phu nhân vì đối phó cùng Liễu di nương, mới cắn răng đem Hứa thị thu vào phòng. cách khác các nàng đều là muội muội của Uyển Nguyệt . Thẩm Thanh Lê nhất thời cảm thấy cả người đều thoải mái .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :