1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp làm thê - Trúc Uyển (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 22: Bị chó cắn

      “Thế tử đến sướng phong đường chỉ điểm cho mấy vị nương tử mà chạy tới nơi này làm gì?” Hạ thị ngồi ngay ngắn giường gấm, duỗi bàn tay , tùy ý để cho Liễu Yên quỳ mặt đất mà tô vẽ móng tay, mắt lạnh nhìn người trước mắt khuông mặt kiều diễm tươi đẹp ướt át , trong lòng khỏi nổi lên trận căm tức.





      Nam nhân kia quả nhiên là biết xấu hổ, quả nhiên đêm đó liền lưu lại Liễu Yên, liền cũng khiêm nhượng bớt .




      “Nghe tỷ tỷ gần đây tâm trạng được tốt, thân làm đệ đệ nên tới xem chút.” Hạ Vân Sơ đùa con chó đen trong lồng ngực ,chế nhạo mà nhìn Hạ thị, lại ,” Tỷ tỷ móng tay của ngươi vẽ đẹp, biết có thể nào cho đệ đệ hưởng chúc phúc lợi , thưởng nha đầu này cho ta hầu Hắc Hổ tô tô vẽ vẽ chút.”




      Hạ Vân Sơ là con trai trưởng duy nhất của quốc công phủ, so với Hạ thị hơn tuổi, nhưng là hai người thuở ở chung với nhau cũng khá hòa hợp, lui tới cũng so với các tỷ muội khác nhiều hơn chút.




      Xuân Yến ở bên dịu dàng tới, cười :”Thế tử biết đùa, ai dám vẽ móng cho Hắc Hổ, hơn nữa vị này của chúng ta cũng phải nha đầu.”




      rồi, ý tứ sâu xa mà liếc mắt nhìn Liễu Yên mặt đất cái.


      Liễu Yên nhất thời đỏ mặt.


      “Như vậy sao, đúng là ta đường đột rồi.” Hạ Vân lại , đánh giá Liễu Yên từ xuống dưới chút, khuôn mặt tuấn lãng lên nụ cười, “Tỷ tỷ hiền lành, tỷ phu cũng nhờ như vậy mà hưởng hết tề nhân chi phúc rồi, biết tỷ tỷ đến lúc nào mới xem cho đệ đệ này ý trung nhân như ý đây.”






      “Hừ, lẽ nào trong phòng ngươi còn thiếu người sao?” Hạ thị liếc mắt nhìn Hạ Vân Sơ, lạnh lùng , “Nam nhân các ngươi chính là như vậy, thành ngày ngày Triều Tam mộ tứ ăn trong bát nghĩ trong nồi, có ai tốt.”


      Triêu Tam Mộ Tứ (朝三暮四) : sáng ba chiều bốn , ý chỉ người hay thay đổi thất thường :3


      “Tỷ tỷ như vậy, là oan uổng ta rồi, những cái thông phòng kia đều là mẫu thân an bài, ta đây phải là còn chưa có cưới vợ sao!” Hạ Vân đứng lên lại trong phòng vòng ,rồi tới bên người Hạ thị , thấp giọng , “Nghe Du muội muội cự tuyệt tĩnh châu Đồng gia cầu hôn, có phải là trong lòng có ý trung nhân?”






      “Ai biết nàng có ý trung nhân hay , cái người xui xẻo mà còn đòi làm cao! Việc này cũng thể để tùy ý nàng ta, nào có đạo lý nữ tử vu vạ nhà mẹ đẻ chiệu xuất giá chứ?” Hạ thị lạnh hừ tiếng, ngẩng đầu thấy trong mắt Hạ Vân Sơ dâng lên thâm ý,lòng chìm xuống, cảnh giác hỏi, “Ngươi hỏi những thứ nàylàm gì?” Lẽ nào đối với cái kẻ xui xẻo kia có hứng thú?




      có gì, chỉ là tùy tiện hỏi chút.” Hạ Vân Sơ cười ha ha, đem chó đưa cho gã sai vặt, vỗ vỗ quần áo, “Tỷ tỷ bận rộn, ta lại sướng phong đường bên đó vậy.” xong, mang theo gã sai vặt thiếp thân lững thững ra ngoài.




      “Liễu Yên, ta đem ngươi cho Đại Lang làm thông phòng, bởi vì ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, cho nên, có số việc nên làm như thế nào, cũng phải biết ràng, lời hơi khó nghe nhưng ta cũng phải , nếu mà ngươi dám có thai, ta là tuyệt đối lưu ngươi lại.” Mãi đến tận khi nhìn thân ảnh của chủ tớ hai người thoáng qua ngoài cửa sổ , Hạ thị mới nâng móng tay vẽ tốt,giọng như mây gió , “Mặt khác ngươi cũng nên khuyên Đại Lang nhiều chút, nam nhân đều phải có chí tiến thủ, thể chỉ đem tâm tư đặt ở giường, chỉ khi nam nhân có tiền đồ, nữ nhân chúng ta ở trước mặt người khác mới có thể ngẩng đầu lên.”


      Liễu Yên vội vàng đáp liên thanh .



      Trong lòng trận cười gằn, khuyên nam nhân tiến thủ cái gì chứ, đây cảnh phải là chuyện của chính thê sao, Thông phòng như nàng làm gì có phân lượng để chuyện !


      Nếu là đem Đại Lang khuyên đến giận, chẳng phải là nàng cũng xui xẻo theo sao?


      Thông phòng xui xẻo cũng chỉ có kết cục, chính là bị bán hoặc là đem tặng người khác.


      Khi nàng ngốc a!


      “Được rồi, ngươi xuống !” Hạ thị thấy bộ dạng nàng cẩn thận từng li từng tí , càng xem tâm càng phiền, nhịn được nhìn nàng phất tay cái.


      Mộ Vân Triệt tự thu Liễu Yên, mà thẳng đến nay còn chưa có trở về phòng ngủ khiến cho trong lòng nàng đột nhiên có chút hối hận.


      Nhưng dù sao cũng là nàng đem Liễu Yên đưa tới, lại tiện phát tác, chỉ có thể đem miệng đầy lửa giấu trong lòng.


      “Đại thiếu phu nhân.” Xuân yến thấy bộ dạng Hạ thị có chút mất mát, trong lòng tự nhiên ràng nguyên do, nhưng cũng vạch trần, chỉ là tiến lên thấp giọng , “Vừa rồi có nô tỳ ở cửa, thấy nha hoàn Bích Đào của nhị thiếu phu nhân cùng thiếu niên về Tĩnh châu , nghe là Nha đầu Xuân Đào kia xảy ra chuyện.” Đón ý, liền đem tất cả tin tức nghe được mười mươi kể cho Hạ thị.




      “Hừ, các nàng xui xẻo cũng xứng đáng , gây ai được, lại chọc vào Vương Gia của tĩnh châu .” Hạ thị nghe xong, mặt khỏi lên nụ cười lạnh lùng, “ mới nhớ, ta lâu rồi chưa thăm hỏi biểu tỷ, cũng biết nàng ở Vương gia như thế nào rồi?”




      Biểu tỷ nhà gì của Hạ thị là Hứa thị hai năm trước gả cho Vương Ninh trưởng tử của Vương tử tuyên,mới đây lâu vừa mới sinh con trai, ở Vương gia đắc thế.


      “ý của Đại thiếu phu nhân là?” Xuân yến giả vờ .


      “Nếu như để tùy ý mấy cái nha đầu hồi môn của Thẩm thị ở Thanh Tâm Uyển lúc có lúc ,ta làm sao ở bên trong sắp xếp người vào?” Hạ thị đắc ý cười cười, “Sẵn có cơ hội bày ở trước mắt, nếu ta biết nắm bắt , ta làm sao có thể ở trong phủ này gây náo loạn? hất rơi người tính người .” Xuân Đào Bích Đào cái gì, nàng sớm nhìn hợp mắt rồi.




      Đặc biệt là cái Bích Đào kia cũng cân nhắc chút chính mình nặng mấy cân mấy lượng, ngay cả người của nàng cũng dám động thủ, là tự mình muốn chết.




      Còn có Thẩm thị kia, cho rằng mình cứ như rùa đen trốn ở Thanh Tâm Uyển ra, có thể sống cuộc sống thanh nhàn sao, nghĩ hay lắm.




      Nàng tuy rằng ở nhà mẹ đẻ chỉ là thứ nữ, nhưng tốt xấu gì cũng đường đường là nữ nhi Mộc quốc công phủ , há có thể để cái nữ tử nhà mẹ đẻ sa sút khi dễ…




      “Đại thiếu phu nhân sáng suốt.” Xuân yến khen ngợi, “Nô tỳ mài mực.”




      Vì để cho ổn thoả, Hạ thị tự mình đem thư về nhà mẹ đẻ, giao cho Vương thị, thuận tiện liền trào phúng đến chuyện vợ chồng Thế tử chó cắn chó gia yến , còn nửa nửa giả cảm thán phen, Nhị Lang xác thực trọng tình, giống như nam nhân của mình thấy nữ nhân liền bước lại đứng im nữa.




      Vương thị nghe xong, lên tiếng, quay mặt qua chỗ khác, chỉ thấy tròng mắt lóe qua tia dễ dàng phát giác ý lạnh.




      Thẩm Thanh Lê bên này, bởi vì trong tay có chút bạc, bận bịu phái Đào Chi ra ngoài mua mẻ rau xanh mới về, có bài có bản ở trong phòng bếp chuẩn bị làm bao giáo tử (包饺子).




      Mấy ngày nay, cái này nhà bếp này của nàng rau xanh đều là trong phủ chọn mua tốt rồi đưa tới, đủ để làm bao giáo tử , hôm nay khó có được dư dả chút, trước tiên nên đánh bữa ăn ngon rồi .




      Tuy rằng sủi cảo phải đồ ăn cao cấp gì ,nhưng lại là món nàng thích nhất. tỷ thích nhiều món phết




      Ba người đầu đều bao tóc hết vào khăn vải,nhào bột mì , băm nhân bánh , trong phòng bếp mảng vui cười.




      ngay cả Mộ An cũng vui vẻ chạy tới xem, cơm nước của Thế tử ngày thường cũng là làm ở đây .


      Bây giờ Thẩm Thanh Lê gả tới, phòng bếp liền tự chủ đượcphân địa phận .




      Đầu bếp phụ trách làm cơm cho Mộ Vân Đình là đại hán trung niên , tự giác nhường ra mấy cái nồi và bếp cho các nàng dùng, đại hán kia dung mạo rất là khôi ngô rắn chắc, cả ngày leng keng leng keng ở trong phòng bếp bận bịu nghỉ, làm việc rất là rasức, làm cơm nhìn qua sắc hương vị đầy đủ,chỉ tiếc là người câm,mỗi khi thấy ai, chỉ có thể cộc lốc nở nụ cười, ồn ào gì đó đều cũng giảm bớt .


      Mộ An , đại hán kia tên gọi Trầm hạc, mặc dù là người câm, nhưng tổ tiên trước kia là ngự trù, trù nghệ tự nhiên vô cùng tuyệt vời.




      Thẩm gia cũng là bởi vì việc phục hồi lại án của tiền triều hơn ba mươi năm trước, mà bị liên lụy theo, gia cảnh sa sút, tộc nhân trôi giạt khấp nơi.




      Năm đó thời điểm U Châu phản loạn,Trầm hạc vì kiếm miếng cơm, liền vào quân doanh làm đầu bếp, Mộ Vân Đình đối với tài nấu nướng của khen dứt miệng,chiến loạn kết thúc,liền dẫn về Hầu phủ, để làm đầu bếp chuyên dụng, bây giờ cũng được sáu năm rồi.




      Nghĩ đến những thứ này, Thẩm Thanh Lê liền tràn đầy đồng tình mà nhìn qua thân ảnh khôi ngô kia, Trầm hạc này cũng là đáng thương.


      Mặt nàng hiền hòa cầm lấy khăn vải trùm lên tốt .


      tới bên chậu nước, rửa tay cái, bên cạnh lập tức có khăn vải đưa tới.


      Vừa ngẩng đầu, thấy Trầm hạc cầm khăn vải hướng nàng cộc lốc nở nụ cười.


      “Cảm ơn ngươi.” Thẩm Thanh Lê tiếp nhận khăn vải, nghĩ đến thể chuyện, liền nhìn cười tiếng.


      Trầm hạc vung vung tay, lại vùi đầu tiếp tục thái rau .


      Trước mặt cái chậu lớn bên trong là chân giò cùng xương sườn rửa sạch, thịt, trong cái chậu khác lại còn có vài con cá gọi ra , tấm thớt còn chất đầy các loại rau xanh.


      Trời ạ! đâu là phải mất bao nhiêu người mới ăn hết?


      “Đào Chi nương, hôm nay là cái ngày tốt gì, mà Thiếu phu nhân cũng tự mình xuống bếp?” Mộ An thấy Đào Chi đem rau hẹ cùng nấm cắt xong trộn cùng nhau, nghi hoặc hỏi.






      Thúy Chi cắt thịt, phản đối xen vào : “Thiếu phu nhân chúng ta luôn luôn thân cận hạ nhân , thường thường cùng chúng ta làm cơm, cũng phải chờ ngày tốt gì.”


      Đào Chi cười cười, có lên tiếng.


      “Hắc hắc, Thế tử chúng ta thích ăn nhất lầ ăn rau hẹ, biết sủi cảo này có phần của chúng ta hay ?” Mộ An dùng khóe mắt liếc qua Thẩm Thanh Lê, thấy nàng có nhìn về bọn bên này, chỉ là ở bên đó cúi đầu xoa mặt.


      “Ngươi yên tâm, đều có.” Đào Chi thấp giọng .


      Mộ An hiểu ý cười cười, yên lòng nhấc theo hai cái ấm nước ra ngoài.


      “Ta tới giúp ngươi.” Thúy Chi cắt xong thịt, xoa tay,ung dung tiến lên tiếp nhận ấm nước trong tay .


      Mộ An chần chờ chút, đem ấm nước đưa cho nàng, ánh mắt phức tạp nhìn Đào Chi, thấy Đào Chi chỉ chuyên tâm làm nhân bánh, liền cùng Thúy Chi trước sau ra khỏi nhà bếp.


      lát sau, Thúy Chi vội vã vào,lo lắng mà nhìn Thẩm Thanh Lê cùng Đào Chi : “Thiếu phu nhân,Thế Tử vừa rồi ở sướng phong đường cùng Hạ thế tử trêu chọc chó, bị hắc phong cắn, giờ ở tại đó băng bó!”


      Thẩm Thanh Lê trong lòng nhất thời hơi hồi hộp chút.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Chất vấn

      Cảm ơn Bình an Phù của Tuyệt Tình Hữu Tình (lời tác giả ) Sướng phong đường.




      Các vị nương tử vừa mới tập xong, vẻ mặt khác biệt mà nhìn Họa Mi quỳ mặt đất , có người đầy mặt mày nghiêm túc, có người cười đau khổ của người khác.




      “Ngươi xác định nó chính là con chó kia của ta?” Mộ Vân Đình xanh mặt hỏi, vừa thấy Hắc Phong liền cảm giác có gì đó đúng , nhưng mà lạ ở chỗ nào, lại lên được, lúc đó cũng để ý, chỉ nghĩ là nhiều ngày gặp, hắc phong lớn rồi chăng.




      Nhưng trước mắt, nó thế mà lại cắn , phải biết Hắc Phong là giống Tuyết Lang khuyển (雪狼犬) quý báu do Tây Vực tiến cống đến , nhận chủa liền nhất nhất trung thành , cho dù chia lìa mấy năm, cũng tuyệt đối nhận biết được , càng cắn . (Tuyết lang khuyển sao lại lông màu đen a~~ :v đột biến gen )




      Khả năng duy nhất chính là, chó này căn bản phải Hắc Phong.




      “Hồi bẩm Thế tử, nô tỳ mới vừa vào Thanh Tâm Uyển, liền được phân công chăm sóc Hắc Phong, trong lúc làm việc cũng làm sai điều gì , cũng dám có sai sót gì.” Họa Mi quỳ mặt đất, dám thở mạnh.




      Thúy mặt hề có cảm xúc ngồi chồm hỗm mặt đất bôi thuốc lên ngón tay phải cho Mộ Vân Đình may là tránh nhanh, chỉ là bị trầy vết .


      Mộ Vân Đình nghiêm trọng.


      Nhưng Thúy lo lắng bị bệnh Phá thương phong, nhất định phải bắt dùng nước thuốc rửa vết thương rồi băng bó .




      Phá Thương Phong (破伤风 ) bệnh uốn ván




      Lần này hay rồi, cánh tay trái thương thế còn chưa tốt, đến nay vẫn còn đeo băng ở cổ, giờ ngay cả tay phải cũng quấn băng gạc.




      có sai lầm?” Mộ Lâm cười lạnh tiếng, dịu dàng tới trước mặt Họa Mi , “Ngày Nhị ca ta mới vừa trở lại , là ai khóc sướt mướt hắc phong thấy đâu, lục tung cả phủ tìm, sau đó là ai ở vườn hoa phía sau tìm được hắc phong.” rồi lại quay đầu đối diện với Mộ Vân Đình , “Nhị ca, ngày đó hắc phong mất tích tận hai canh giờ, ai cam đoan được có người nào tráo đổi hay ?”


      Mộ Ngọc nghiến răng mà trừng Mộ Lâm , lời nào chết ư!


      “Hồi bẩm Thế tử, ngày đó hắc phong xác thực mất tích hơn hai canh giờ, nô tỳ cùng Thu Nhạn ở bên ngoài phủ tìm rất lâu mà vẫn có kết quả, sau đó Bích Đào tỷ tỷ ở trong vườn hoa phía sau tìm được hắc phong, đồng thời cũng dặn nô tỳ phải cẩn thận chiếu cố, nô tỳ lúc đó cũng phát được hắc phong có khác thường hay .” Họa Mi giật mình, trước tiên đem mình tẩy sạch hết .




      Mộ Du lập tức dặn dò tiểu nha hoàn bên người,đem người bị điều đến sân sau Xuân Huy các Thu Nhạn kêu đến.




      Mộ Tinh lại ngồi ở trước bàn trà , bên bờ vừa Phẩm trà vừa xem náo nhiệt.




      Hạ Vân Sơ tựa hồ đối với việc này cũng quá để tâm, chỉ là rất hứng thú nhìn hai con chó vô tội chơi đùa đất.




      Trước mắt lại ra bóng dáng của nàng.


      Hai năm trước vào lúc trời thu.




      Tĩnh Châu đưa thân, lúc rảnh rỗi, cũng đến những nơi chùa miếu du ngoạn, thấy người con dẫn mấy cái nha hoàn ở dưới chân núi phát cháo, nàng thân bạch y tố trang, đánh phấn, mặt mang theo chút u oán, nàng từ đầu đến cuối đều có nhìn lần, nhưng lại mực kích thích nội tâm phủ bụi từ lâu của .


      bạch y tố trang (白衣素妆): ý chỉ quần áo trắng, trang điểm trang sức cũng thuần màu trắng.




      Sau đó qua nhiều nơi hỏi thăm, mới biết Nàng chính là tiểu thư Tĩnh Châu Thẩm phủ Thẩm Thanh Lê, Việc làm ngày đó là vì cha mẹ từ trần mà cầu phúc.




      sau này khi trở lại kinh thành, lòng có chút sầu não cùng buồn bực, đến lúc hỏi thăm tin tức về nàng nàng cùng Mộ Vân Đình đính hôn.




      tháng trước, tại thời điểm hai người đại hôn , vừa hay lại thay thế phụ thân Mộc quốc công Lợi châu xử lý ít công vụ, cũng ở kinh thành.




      Mãi đến tận trước đó vài ngày, tại chợ lại lần nữa gặp được nàng.


      ra được tâm tình lúc đó, có kinh hỉ, nhưng nhiều hơn là thất lạc…


      “Mộ An, đem hết thảy người có liên quan đều gọi vào Thanh Tâm Uyển , ngày hôm nay ta nhất định phải đem việc này tra ràng.” Mộ Vân Đình tự nhiên cũng chú ý tới mặt Hạ Vân Sơ lúc quay lên trăm ngàn vẻ , lạnh lùng nhìn thoáng qua Họa Mi, đứng dậy, nghênh ngang rời .




      Mộ An đáp tiếng,diệc bộ diệc xu từng bước theo sát phía sau.


      diệc bộ diệc xu (亦步亦趋) : bộ dạng rập khuôn theo người khác




      Họa Mi cũng đường chạy chậm theo sát hai người ra khỏi sướng phong đường.


      Chốc lát, Thu Nhạn cũng bị dẫn tới Thanh Tâm Uyển.


      Thẩm Thanh Lê vốn là muốn chạy tới sướng phong đường xem xét tình huống, vừa đến cửa viện, nhìn thấy Mộ Vân Đình mặt mày xám xịt tiến vào sân, gặp nàng, đụng đầu liền vứt câu : “Đưa tất cả người của ngươi đến thư phòng lúc, ta có lời muốn hỏi các ngươi.”


      Đoàn người rất nhanh tiến vào lầu của thư phòng .




      Mộ An sớm đứng hầu ở dưới lầu, nhìn thấy Thẩm Thanh Lê, liền bận bịu chào hỏi : “Thiếu phu nhân, Thế tử ở lầu hai, để chư vị tự mình lên đó chuyến, Thế tử muốn đích thân hỏi chuyện.”




      “Ta lên trước.” Thẩm Thanh Lê thẳng hướng lầu hai mà đến.


      Như vậy cùng thẩm phạm nhân có gì khác nhau!


      “Thiếu phu nhân.” Mộ An vội vàng tiến lên ngăn nàng, ngượng ngùng , “Thế tử , để Thiếu phu nhân vào cuối cùng.”


      Thẩm Thanh Lê: …


      Đào Chi lên lầu hai đầu tiên.


      tiếp đó, Mộ An lại xuống truyền Thúy Chi.


      Lần lượt đến Họa Mi, Thu Nhạn.


      Sau thời gian uống cạn tuần trà, bốn người mới đồng loạt từ lầu hai xuống, vẻ mặt bất đồng mà nhìn Thẩm Thanh Lê.


      Thẩm Thanh Lê vội vã lên lầu hai.


      “Thiếu phu nhân mời vào.” Mộ An đứng ở cửa thang lầu hai , mực cung kính .


      Mộ Vân Đình ngồi ở sau bàn trà lớn , híp mắt nhìn nữ tử tới , thờ ơ : “Ngồi !”


      loại cảm giác ngột ngạt do sắp bị thẩm vấn kéo tới.


      Thẩm Thanh Lê ở trước bàn trà có chút thấp thỏm ngồi xuống.


      Dù sao, lần này người đuối lý chính là nàng.


      “Thẩm Thanh Lê, phiền ngươi đem tất cả chuyện trong khoảng thời gian từ lúc biết hắc phong mất tích đến khi tìm được , ngươi làm cái gì, đều hãy tỉ mỉ lần.” Nam nhân bên kia bàn trà chậm rãi mở miệng.




      Tiếng của nghe rất ôn hòa, nhưng làm cho người ta có loại cảm giác bị uy hiếp rất mãnh liệt, khiến người ta thấy nghẹn thở.




      Thẩm Thanh Lê ngẩng đầu liếc mắt nhìn , vừa vặn đón nhận ánh mắt dò xét của , tiếp theo mí mắt dữ dội nháy mấy lần, trong lòng nhất thời có loại dự cảm xấu kéo đến, suy nghĩ chốc lát, lập tức quyết định đem việc này thẳng thắng ra.




      Có câu, lợn chết sợ phỏng nước sôi, tùy muốn tức sao tức .




      Nàng hắng giọng, liền kể ràng mười mươi tất cả cho biết.




      Đương nhiên, nàng tỉnh lược vụ trèo tường kia , chỉ ngày đó cùng Bích Đào từ cửa sau vào, cho nên, những người khác cũng biết các nàng từng ra ngoài.




      “Hắc phong bị người hại chết, ngươi làm chủ nhân của Thanh Tâm Uyển , phản ứng đầu tiên phải là truy bắt hung thủ hoặc là báo cáo mẫu thân, mà lại là ra ngoài mua con chó khác về lừa gạt, Thẩm Thanh Lê, thiệt thòi ngươi xuất thân thế gia , ngươi rốt cuộc là ngu xuẩn, hay là cố ý muốn gạt ta?” Mộ Vân Đình nhất thời đen mặt.


      Chờ chút, vừa nãy nàng mình từ cửa sau trở lại hay sao?


      Nhất thời lại nhớ tới ngày đó ở thư phòng lầu hai nhìn thấy có người trèo tường để vào hậu viện, nhìn lại người nàng mặc thân xiêm y màu đỏ, trong lòng nhất thời hiểu mấy phần, thầm cười gằn, được lắm thế gia nữ tử nuôi dưỡng ở khuê phòng !




      nắm bát sứ Bạch Ngọc , cố nén kích động muốn ném lần thứ hai , nữ nhân này mới bắt đầu dối , mặt đỏ tim đập, lại còn trèo tường nữa hay sao , hả ?




      “Thời điểm ta phát hắc phong , nó chết, ta hoàn toàn có nhân chứng, cũng có gì chứng nhận, thực tra ra là ai hại chết hắc phong, bởi vì người trong phủ đều biết hắc phong mất tích, cho nên nghĩ là việc này lộ ra , ta mới đem nó dấu , chờ ngày sau tìm cơ hội cho ngươi biết…” Thẩm Thanh Lê làm sao biết nam nhân này nhanh như vậy liền phát ra là nàng dối.




      Trong lòng nhịn được oán thầm, nếu phải lần trước ngươi động kinh đối xử như vậy với ta, chừng ta sớm cho ngươi biết rồi, ta cho ngươi rồi , ngươi hôm nay tự nhiên cũng bị chó cắn .


      Cái này có nên gọi là báo ứng hay ?


      “Ngươi đem hắc phong chôn ở nơi nào ?” thấy nàng làm bộ thèm đếm xỉa đến , tức giận nén tốt lại đánh đến, lẽ nào hắc phong xảy ra chuyện, nàng có nửa điểm trách nhiệm nào ?




      “Chôn ở vươn hoa trong sân sau.” Thẩm Thanh Lê giọng .


      “Mang ta xem!” Mộ Vân Đình đứng dậy bước nhanh ra ngoài.


      Thẩm Thanh Lê cũng vội vàng đứng dậy cùng ra khỏi lầu hai.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 24: Câm miệng

      Cảm tạ bình an phù của An ngữ Mộng , ! ( ra mình có cần eddit luôn cái nà ko ta ?)


      Thấy mấy cái nữ tử kia vẫn đứng chờ ở lầu mộ như cũ, Mộ Vân Đình ngừng lại cước bộ, phân phó : “Cung tứ, đem Họa Mi cùng Thu Nhạn nhốt vào cấm thất chờ xét hỏi, những người khác tất cả đều lui .”


      Cung tứ theo lời tiến lên.


      “Thế tử, nô tỳ oan uổng a!” Phía sau truyền đến tiếng khóc nước nở cùng tiếng la hét của Họa Mi và Thu Nhận.






      Đào Chi cùng Thúy Chi thở phào nhõm, cẩn thận lui ra ngoài.




      Thẩm Thanh Lê đường chạy chậm theo sát bước chân mà như bay của Mộ Vân Đình , thở hồng hộc : “Thế tử, ta cảm thấy Họa Mi cùng Thu Nhạn có lý do để hại chết hắc phong, chừng là bị người sai khiến, việc này hay là vẫn đừng nên gióng trống khua chiêng truy xét, để tránh khỏi đánh rắn động cỏ, còn bằng…”




      “Câm miệng.” Mộ Vân Đình nhịn được liền cắt đứt lời nàng, “Lẽ nào ngươi cảm thấy ngoài cách này ra còn có cách tốt hơn?”


      Đáng ghét nhất chính là những nữ nhân tự cho mình thông minh.


      Mới vừa rồi còn bản thân hoàn toàn có nhân chứng, cũng có vật chứng.


      Làm thế nào mà tại lại trở nên ràng mọi việc như thế .




      Thẩm Thanh Lê bị thanh trách cứ của làm cho sinh khí, muốn câm miệng câm miệng , bà đây mới chẳng muốn quản chuyện của !




      Hai người mặt tối sầm tiến vào sân sau.




      “Chính là chỗ đó.” Thẩm Thanh Lê chỉ chỉ vào ụ đất dưới gốc cây tùng trong vườn hoa, tức giận .


      Xong xoay người trở về.


      Từng thời từng khắc nàng đều muốn cùng này nam nhân đứng chỗ.


      “Đem nó đào lên để ta nhìn chút.” Mộ Vân Đình tới trước cây tùng, dùng chân dẫm bùn đất xung quang gốc cây, còn ánh mắt lại lườm bóng lưng của nàng, tin tưởng , “Ta làm sao biết trong này có phải chôn hắc phong ?”




      “Nếu ngươi tin, tự mình đào ra xem phải là được rồi sao.” Thẩm Thanh Lê lạnh giọng trả lời , tiếp tục về phía trước.




      “Ngươi đứng lại đó cho ta.” Mộ Vân Đình tức giận ba chân bốn cẳng đuổi tới, duỗi ra bàn tay quấn đầy băng gạc, nắm lấy cổ tay nàng, cười lạnh , “sợ rồi sao? Ngươi chột dạ đúng hay ?




      “Ta chột dạ cái gì? Nó là do ta hại chết sao ?” đem cái bàn tay lớn bị bó lại như cái kén nắm chặt lấy cổ tay bé của nàng , tựa hồ là muốn đem nàng bóp nát, Thẩm Thanh Lê mặt đỏ đến bốc khói vì nộ khí, liều mạng tránh thoát tay , tức giận , “Ngươi thả ta ra, ngươi nắm đau hết tay ta rồi.”


      Đáng ghét nhất là nam nhân thích động chân động tay!


      “Nếu phải chột dạ, vậy tại sao dám làm theo lời ta ?” Khí tức ấm áp của phun tại khuôn mặt đỏ ửng của nàng, thấy dáng vẻ nàng giãy dụa ngừng , Mộ Vân Đình lạnh lùng buông lỏng tay.




      “Ai chột dạ ? Đào lên đào lên.” Thẩm Thanh Lê xoa xoa cổ tay bị nắm đến hồng lên, giận dữ tới góc tường, thuận tiện cầm qua cái cuốc hoa ( giống cái mà Lâm Đại Ngọc dùng để chôn hoa ak ), hai ba lần liền đem đống đất kia đào lên, thi thể bất động của Hắc Phong thình lình xuất trước mặt hai người.


      Thẩm Thanh Lê ngoảnh mặt , đành lòng nhìn nó.


      Mộ Vân Đình ngồi xổm người xuống, nhàng xoa xoa thân thể cứng ngắt từ lâu kia lúc , mặt hề biểu lộ cảm xúc gì, lấy khăn đem nhúm bùn đất nhuốm máu bao lại , nắm trong tay, ánh mắt như mây gió mà nhìn nàng cái, trầm giọng : “Ngươi nhớ kỹ, chuyện ta cho ngươi đem hắc phong đào lên, được phép với ai, nếu như để lộ ra phong thanh, liền tìm ngươi hỏi tội.”




      Sau đó liền đối với nàng phân phó: “Ngươi đem cái hố kia đào sâu thêm chút, cố gắng mai táng Hắc Phong cho tốt.”




      Lại dám xem nàng như nha hoàn mà sai khiến, vô liêm sỉ!




      Thẩm Thanh Lê nhìn bóng lưng nghênh ngang rời , yên lặng mà phỉ nhổ phen, rồi lại cầm lấy cái cuốc lần nữa đem thân thể nho kia chôn trở lại , sau đó mới trở về chính viện, thấy Đào Chi cùng Thúy Chi thấp thỏm bất an đứng ở viện chờ nàng, liền nhìn hai người cười nhạt: “Được rồi, sao rồi, chúng ta làm vằn thắn !”




      “Thiếu phu nhân, hắc phong rốt cuộc là chết như thế nào?” Vừa mới rồi Thế tử cùng Thiếu phu nhân ở tại sân sau lâu như vậy, các nàng cũng dám theo tới, bây giờ thấy Thiếu phu nhân vẻ mặt như thường, có gì khác lạ, Đào Chi mới cẩn thận từng li từng tí hỏi.




      Thúy Chi cũng là mặt hiếu kỳ nhìn nàng.




      Thẩm Thanh Lê nhìn hai người, nghiêm mặt : “Việc này tự Thế tử xử lý, chúng ta vẫn là nên hỏi nhiều.”


      Nhiều chuyện bằng bớt chuyện, ai~~~.


      Hai người vội vàng gật đầu tán thành.


      Chợ bán thức ăn lớn nhất kinh thành cach Vĩnh Định Hầu phủ chỉ ba con phố, từ của sau trạch viện ra ngoài, quá thời gian uống cạn tuần trà là đến.




      Bất luận là thời đại nào, chợ bán thức ăn vẫn mãi mãi là nơi người người nhốn nháo, là cái địa điểm náo nhiệt nhất.




      Rốt cuộc nơi đây cũng là kinh thành, dưới chân là đá xanh lót đường rất chỉnh tề và bằng phẳng.




      Dư thị khoác cánh tay cái giỏ trúc cước bộ nhàng lẫn trong đám người,kiêu ngạo mặt nổi bật hơn người , dừng lại trước cửa tiệm điểm tâm tên là Nhất Gia Mỹ Vị trai , lập tức liền thấy lão bản của cửa hàng vẻ mặt tươi cười ra đón, khen tặng : “Ai ôi, ta thắc mắc sao mà mới sáng sớm Hỉ Thước ở trước cửa chúng ta hót ngừng, nguyên lai là hôm nay có quý nhân tới, ta thầm nghĩ quý nhân này là ai đây! hóa ra lại là Dư ngài a.”




      “Tiểu tử ngươi chỉ biết lải nhải, ta cho ngươi biết, năm nay Trung thu, Người mua đồ cho Mộc Ảnh đường , nhất định là ta.” Dư thị nắm khăn tay, che che miệng mũi, mặt nghiêm túc vào.




      Lập tức có người làm mặt mày mỉm cười đem băng ghế lau tốt đưa tới.




      “Xem Dư kìa, tiểu nhân há lại là loại người trong mắt nhìn người vì lợi ích, tiểu nhân đối với Dư là có đến mười vạn phần kính trọng đó.” Lão bản lập tức dâng chén trà nóng hổi , miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng đồng đều trắng như tuyết, mặt dấu ấn đỏ sậm to như hạt đậu tựa hồ so với ngày thường càng sâu hơn.




      Trong cửa hàng thu thập sạch , ngăn tủ để điểm tâm cũng được lâu sang loáng, sắc trời nhàn nhạt chiếu đến, tỏa ra ánh sáng thăm thẳm.




      “Mã ngũ, hôm nay ta cũng có thời gian nhiều chuyện với ngươi, lấy cho ta hai cân Hạnh Nhân Tùng cao (杏仁松糕), hai cân Mai Khôi tô (玫瑰酥), lấy luôn tại đây.” Dư thị liếc mắt nhìn cái bát sứ màu xanh lam trong tay, cau mày, chầm chập từ trong lòng lấy bạc ra.




      “Ai nha, nãi nãi của ta, phải chỉ là mấy cân điểm tâm thôi sao? nơi nào cần phải lấy bạc của người?” Mã ngũ nhanh nhẹn gói kỹ điểm tâm, đưa cho người làm bên cạnh, thấy nàng muốn trả tiền, nhanh chóng chắp tay thi lễ , “Ngài như vậy chẳng phải là nhận thành ý của tiểu nhân hay sao?”




      thể như thế, ngươi cũng phải làm ăn còn gì.” Dư thị tuy là vậy, nhưng cũng vẫn thu lại bạc định đưa ra, ánh mắt ở mặt lưu chuyển chốc lát, khóe môi hơi mỉm, ra vẻ tươi cười, “Năm nay Mộc Ảnh Đường chọn mua theo như năm trước, tới lúc đó nhớ chuẩn bị trước đầy đủ là được.”




      “vâng vâng, đa tạ Dư .” Mã ngũ mặt mày hớn hở gật đầu đáp.




      Dư thị cầm theo điểm tâm, hài lòng từ cửa sau trở về phủ, mới vừa vào sân sau, liền nhìn thấy nha hoàn Mẫu Đơn bên người Thái phu nhân vội vã hướng nàng tới, gấp gáp hỏi: “ , nô tỳ vừa mới nghe Hắc Phong của Thanh Tâm Uyển bị người hại chết, Thế tử đem Thu Nhạn cùng Họa Mi nhốt vào trong cấm phòng rồi.”




      Dư thị vừa nghe xong, mặt liền trầm xuống, đem Mai Khôi Tô đưa qua cho Mẫu Đơn, cũng có hỏi chuyện của Họa Mi, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: “Hôm nay ta thay Thái phu nhân mua Hạnh Nhân Tùng cao, biết ngươi thích ăn Mai Khôi Tô, liền thuận tiện cho mua hộ chút cho ngươi.”




      “Đa tạ Dư .” Mẫu Đơn thụ sủng nhược kinh tiếp nhận bọc giấy, lại thấp giọng , “Thái phu nhân ở trong hoa viên tưới hoa, phu nhân và đại thiếu phu nhân đều đến nơi đó rồi.”




      “Biết rồi.” Dư thị trầm giọng .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25: Người bên gối

      Cảm tạ hai cái bình an phù của thư hữu 141004130535745, cảm tạ thân. Thư phòng lầu hai, ánh nến chập chờn. Thúy mặt đầy túc ý mà lấy bùn đất nhuốm máu trong khăn tay bỏ vào bên trong ấm nước thuốc vừa mới đun , Ngưng Thần quan sát trận, thấp giọng : “Thế tử, ngài đoán lầm, loại độc này chính là hóa cốt tán.” Mộ Vân Đình nghe vậy, trong lòng run lên. Hơn tháng trước , Thổ ty Ô Nhĩ Ngõa ở biên cảnh U Châu chết bệnh, Mộ Vân Đình phụng mệnh đến đó chủ trì để Thế tử Ô Kim thừa kế tước vị , trong lúc đó vừa hay lại thu được phong thư nặc danh, Ô Nhĩ Ngõa phải chết bệnh, mà là bị người hãm hại, hi vọng triều đình thay Ô Nhĩ Ngõa lấy lại công đạo. Vì thế, Mộ Vân Đình cố ý dừng lại ở U Châu hết tháng, thầm điều tra nghe ngóng, mới tìm được ít manh mối, quả nhiên cái chết của Ô Nhĩ Ngõa hề đơn giản như vậy, mà là bị người hạ loại độc tên là hóa cốt tán **, loại độc này trong thời gian ngắn lấy mạng người, chỉ làm cơ thể người đó dần dần suy yếu rồi chết .




      lúc cho người truy xét nguồn gốc của dược, trong lần ra ngoài, đột nhiên bị người tập kích, nếu phải thiếp thân thị vệ Mộ Cốc liều mạng vật lộn với bọn chúng, sợ là mất mạng từ lâu.




      Trận đấu sinh tử kia, và Mộ Cốc thắng hiểm, ngờ đám thích khách kia lại là tử sĩ, lúc bị bắt liền cắn nát túi chứa chất độc giấu ở trong răng từ trước tự sát , ngoại trừ tìm ra ở đáy giày hai lớp của thích khách có giấu cái hầu bao cùng chiếc nhẫn, thu được thêm đồ vật nào hữu dụng nữa.




      Bởi vì Mộ Cốc trọng thương, nên chỉ có thể để ở lại dưỡng thương trong ngôi ngôi nhà cũ tại U Châu , chờ thương thế tốt lên trở lại kinh thành tìm (Mộ Vân Đình).




      lại dùng lý do lúc cưỡi ngựa cẩn thận bị ngã để hồi phủ dưỡng thương.




      Ngón tay của gõ từng hồi từng hồi vào tay vịn của ghế ngồi, tâm tình càng ngày càng trầm trọng.




      nghĩ tới trước khi trở lại đây, có người ngầm đến phủ nhắc nhở , cần truy tra việc này nữa, bằng , nhất định có kết cục giống như Hắc Phong.




      Hiển nhiên là trong phủ có người bị biếm thành quân cờ để lợi dụng.


      Chỉ là, người này là ai đây?


      “Thế tử, Dư bên cạnh Thái phu nhân tới rồi, đứng đợi ở bên dưới, người xem có nên cho nàng vào ?” Cung tứ mặt hề có cảm xúc vào.




      cần, ngươi với Dư , lời khai của Họa Mi cùng Thu Nhạn có rất nhiều điểm đáng ngờ, đợi ta điều tra xong, tự nhiên thả các nàng ra ngoài.” Mộ Vân Đình nhanh chóng đem tờ Tuyến Tác đồ ghi giấy xuyên chỉ cầm lên, đặt ở ngọn nến cháy hết, mãi đến tận khi thấy cái giấy kia hóa thành đám tro tàn.


      Tuyến tác đồ (线索图): tờ giấy ghi đầu mối, Tuyến tác ở đây có lẽ là đầu mối, manh mối. Xuyên chỉ (宣纸) : loại giấy viết.


      “vâng.” Cung tứ theo tiếng lui xuống.


      Mộ Vân Đình vươn cái cánh tay chưa bị thương hồi, đứng dậy hướng phía phòng ngủ đến.




      “Thế tử.” Mộ An vội cản ở trước mặt , ấp úng , “Thái phu nhân, Thái phu nhân giao phó, đêm nay Thế tử cần phải trở về phòng trong nội viện nghỉ ngơi.”


      Về nội viện?


      Mộ Vân Đình làm bộ dạng khó mà tin nổi nhìn Mộ An.


      Phiền hà tổ mẫu nghĩ đến mấy chuyện này, phải dưỡng thương a!


      Cánh tay cũng đều gẫy hết rồi đó ,có được hay !


      Thúy cũng tiến lên mặt hề có cảm xúc khuyên nhủ: “Nếu Thế tử nhất định chịu , là do tụi nô tỳ thất trách rồi.”


      nghĩ tới tổ mẫu lại bởi vì chuyện này mà ra lệnh với cả Thúy .


      “Thế tử hãy thương xót cho chúng tiểu nhân chút !” Mộ An vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ, “Thái phu nhân , nếu như Thế tử trở về nội viện gọi tiểu nhân đến mà hỏi tội.”


      Mộ Vân Đình nhíu nhíu mày, lời tiến vào tịnh thất.


      Mộ An mắt sáng lên, vui vẻ theo: “Tiểu nhân chờ thế tử rửa mặt xong vậy.”


      Ánh trăng sáng mờ mờ.


      Hoa Lài trong Viện tử thưa thớt rơi rụng đất , theo gió đêm khe khẽ đung đưa.


      “Thế…Thế tử.” Nghe được tiếng bước chân, Bích Đào ngủ ở gian ngoài cuống quít phi y hạ sàng, đẩy cửa ra xem người tới, trong nháy mắt liền sợ ngây người, lắp ba lắp bắp , “Thiếu phu nhân ngủ rồi, nô tỳ bẩm báo cho Thiếu phu nhân.”


      Phi y hạ sàng (披衣下床 ): khoác áo bước xuống giường


      cần.” Mộ Vân Đình lững thững đẩy cửa tiến vào buồng trong.


      Người ngủ ở buồng trong Đào Chi nghe thấy thanh bên ngoài, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, tiện tay đốt nến lên, mặt cũng mang theo vui mừng tiến lên nghênh tiếp.




      Ánh nến mông lung chiếu lên khuôn mặt cảm xúc của người nam chủ nhân .


      hờ hững nhìn thoáng qua Đào Chi, lạnh lùng : “ ra ngoài.”


      “Vâng!” Đào Chi ôm chăn dám thở mạnh ra ngoài.


      Mộ Vân Đình tiện tay tắt ngọn nến, tiến lại nhấc rèm che lên, ngoài cửa sổ ánh trăng nhu hòa chiếu vào, người giường ngủ say, hô hấp đều đều, tựa hồ là vào mộng đẹp.


      Lại có thể ngủ giống như chết vậy sao.


      Có người vào cũng hay biết.


      thoát ngoại y, đem màn kéo xuống, thầm nằm vào trong.


      Người giường vừa vặn trở mình kéo chăn, dựa vào ánh sáng bên ngoài màn xuyên vào, nhìn thấy cái yếm màu Hồng của nàng cùng với hai cái chân trắng nõn thon dài quấn bên ngoài chăn kia.


      Tư thế ngủ này …


      cố ý dụ dỗ sao?


      Nào có nữ tử lúc ngủ lại có thể ăn mặc như vậy.


      Trong giây lát mùi hương Ngọc Lan thơm ngát cùng mùi thơm của cơ thể thiếu nữ ở giường quấn quýt lấy nhau tầng tầng lớp lớp bao vây .


      Mặt nóng lên, vội vã dời ánh mắt.


      Tổ mẫu , đương kim hoàng thượng là người đa nghi, lấy thế cục tại mà xem, Vĩnh Định Hầu phủ chúng ta cưới vợ nên lấy người gia thế quá cao, để tránh khỏi việc cây to đón gió, đưa tới những nghi kỵ cũng phiền phức đáng,Thẩm gia Tĩnh châu là thế gia trăm năm, nhà bọn họ tuy là giáng cấp tập tước (tước vị qua từng đời bị hạ bậc), thế nhưng vẫn có gốc gác của thế gia danh môn, cưới vợ phải cưới người có đức hạnh.




      Mà hoàng thượng lại cổ vũ huân quý kết thông gia cùng thế gia . Huân Qúy (勋贵) chỉ những nhân vật có công lao, ở đây có lẽ là chỉ người làm việc trong triều đình (z mới có cơ hội lập công chứ) có thể là xuất thân thế gia hoặc là ( mình nghĩ là vậy đó). Thế gia (世家) : ở đây là gia tộc lớn có địa vị trong xã hội qua nhiều đời. ( có bạn nào cảm thấy mình giải thích mà cứ như ? nếu có giúp mình vs nha :3 hì hì )


      Cho nên, mối hôn này chính là tốt đến thể tốt hơn được nữa.


      vì vậy, liền nghe theo tổ mẫu an bài, thú nàng qua cửa.


      Thế nhưng nghĩ đến thái độ nàng đối với có chút yếu thế nào, trong lòng lại nổi lên trận thích, thích nữ nhân quá mức quật cường cũng như tự cho bản thân là thông minh, đối với , nữ nhân an tĩnh biết quy củ là tốt nhất.


      nữ tử an tĩnh tuy rằng phải mẫu hình thích, nhưng lại là loại thích hợp với nhất.


      cánh tay lại truyền đến trận đau nhói, khóe miệng giật giật, dùng tay vuốt vuốt cánh tay quấn băng gạc dày đặc, mặt nhất thời lên tia nghiêm nghị, trước khi hồi kinh , bí mật trình lên hoàng thượng quyển chiết tử nguyên do.


      Chiết tử (折子) :quyển sổ mà quan lại hay viết tấu chương trình lên hoàng đế đó.


      Hoàng thượng vốn là đối với chuyện Ô Nhĩ Ngõa đột nhiên chết bệnh nổi nghi ngờ, nghe được việc này, liền ra mật lệnh bảo tra án tình Ô Nhĩ Ngõa , nhắc nhở nhều lần nhất định phải tra cho ra thủ phạm đứng phía sau màn.


      Bây giờ, địch trong tối ngoài sáng, hề có chút đầu mối nào.


      nghĩ tới đối phương nhanh chóng ra tay , sớm đem người lẻn vào trong phủ rồi.


      Nghĩ tới đây, thầm cầm chủy thủ giấu sẵn trong tay áo, quay đầu nhìn nữ tử điềm tĩnh ngủ bên cạnh chút, nữ tử này từ lớn lên ở Tĩnh Châu cách xa kinh thành, lại được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng , hẳn là có liên hệ với chuyện này chứ?




      Nếu như nữ nhân này có bất kỳ động tĩnh gì khác thường, nhất định diệt trừ nàng chút do dự, tuyệt để lưu lại bất luận mầm họa gì ở bên người.


      Có cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.




      Đối với nam nhân mà , khó phòng nhất phòng tất nhiên chính là người bên gối.


      Người bên gối?


      kìm được đứng dậy, thay nàng đắp chăn, che khuất thân thể gần như trần truồng của nàng, lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt nàng ngủ say , dung nhan xa lạ, khí tức xa lạ, Người bên gối xa lạ…




      Càng là nơi xa lạ, càng dám đến gần, bởi vì sợ nó trở nên quen thuộc, đối với , quen thuộc cũng phải chuyện gì tốt đẹp.




      quen thuộc chiến trường, quen thuộc cái tình cảnh máu chảy thành sông , quen thuộc lừa gạt giữa người và người .




      Còn bằng lưu lại ít chờ mong cùng tưởng tượng, để tin tưởng, cõi đời này còn có những thứ đẹp đẽ cùng vui thú mà chưa quen thuộc.


      Chỉ là, có thể hy vọng xa vời như vậy sao?


      Chờ chút, sao lại có cảm giác ở trong hương hoa Ngọc Lan Hoa xa lạ nhàn nhạt này có lẫn lộn tia mùi vị hành , tỏi quen thuộc ? (kem đánh răng mùi bạc hà thời đó chưa có :v)


      Làm sao có khả năng?


      nhịn được cúi thấp đầu, muốn tìm hiểu thực hư, lẽ nào nữ nhân này vì muốn làm vui lòng, thậm chí ngay cả thứ thích cũng biết, đồng thời chọn lựa tốt thời điểm mà ăn chúng?






      Nếu đúng là như vậy, nữ nhân này càng thêm nguy hiểm rồi. (ý là nữ chính nguy hiểm ak ? thiệt tình tui nghĩ nam chính chắc nhanh già lắm nghĩ gì mà lắm thế ông , tui mệt rồi đó)




      Đột nhiên, đùng tiếng, lòng bàn tay mềm mại ấm áp đánh vào mặt của : “Hỗn đản, ngươi cút ngay cho ta.”


      Nữ nhân đáng chết này, lại dám đánh .


      Mộ Vân Đình chờ phát hỏa, thấy nàng lầu bầu , trở mình, để cho cái lưng bóng loáng như ngọc ở phía sau.


      Cảm giác được mặt như bị thiêu đốt, hận thể đưa tay bóp chết nàng.


      Nghĩ đến nàng là ngủ, lại biết vào, liền ngồi dậy, mặt tối sầm lại kéo lấy xiêm y, khoác lên người, tức giận ra ngoài.


      Nếu là lại đến cái phòng này lần nữa, vậy thực là kẻ ngu ngốc rồi. (vâng , chính là đứa ngốc đó)


      Thẩm Thanh Lê ngủ, liền mơ thấy có nam nhân luôn gào thét muốn nàng cút, tuy rằng thấy mặt, thế nhưng trong lòng nàng biết chính là tên khốn kia, liền theo nhất quyết ầm ĩ trận, còn động thủ đánh , trong lòng nhất thời cảm thấy khoan khoái .(chị linh chết được ấy )


      Tỉnh lại, thấy ngoài cửa sổ mơ hồ có sắc trời màu xanh lam xuyên qua, mới biết nguyên lai đó là giấc mộng.


      “Ngươi Thế tử tối hôm qua tới đây?” Thẩm Thanh Lê khó mà tin nổi nhìn chằm chằm Đào Chi ,nàng làm sao lại biết gì cả vậy chứ ?




      sai , quả tới.” Đào Chi cũng đồng dạng khó mà tin nổi nhìn Thẩm Thanh Lê, thấy vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc , cũng nghi ngờ , “Lẽ nào Thiếu phu nhân biết? sau khi Thế tử vào nhà , liền kêu nô tỳ ra ngoài, nô tỳ cũng chưa kịp đánh thức Thiếu phu nhân.”


      “Vậy lúc nào?” Thẩm Thanh Lê kinh ngạc hỏi.


      Nàng vốn ngủ rất sâu, nếu có ai cố ý đánh thức nàng hoặc là ngủ đến khi tự nhiên muốn tỉnh, cơ bản là cả đêm tỉnh dậy, nghĩ tới cái thói xấu này lại cũng mang tới nơi đây.


      Đây quả cũng phải là thói quen tốt.


      “Cũng ở lại khoảng chừng canh giờ.” Đào Chi , “ biết tại sao vào lúc nửa đêmThế tử lại đột nhiên mất.”


      canh giờ, cũng chính là hai giờ, vậy khẳng định thể nào chỉ đứng đất , cách khác lên giường nằm.


      Thẩm Thanh Lê đỏ lên .


      Tối hôm qua nàng lại vừa vặn cởi hết áo ngủ , trời ạ, còn có thể càng mất mặt hơn nữa ?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26: đích mẫu khó làm

      Cảm tạ bình an phù của mộc thánh nguyệt , cảm tạ thân. Dưới hiên cửa sổ. Tô thị mặt đầy túc ý mà lật xem từng trang giấy mỏng của quyển sổ dày trước mặt, Móng tay nhỏ dài nhiễm chút nhũ kim,linh động theo ngón tay , Sắc trời hạ xuống dần xuyên vào trong phòng ánh lên màu vàng kim chói mắt , những đốm sáng nho lóe lên trong khí.




      “Phu nhân, nghe tối hôm qua Thế tử trở về phòng rồi.” Hứa ma ma tiến lên thấp giọng , “nhưng hiểu tại sao, chỉ ở lại lúc liền .” Tô thị nghe vậy khóe miệng hơi cong, bất động thanh sắc đem sổ sách gấp lại, lạnh nhạt : “Thái phu nhân muốn ôm chắt trai đến sắp điên rồi ư!” tới chỗ này, trong lòng lại là trận vui. Hạ thị kia vào cửa cũng năm mà đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì, kẻ nhìn tốt mà lại vô dụng. Còn tự chủ trương đem Liễu Yên đem cho Đại Lang thu vào phòng, Giả trang ôn lương hiền thục cho ai xem? Ngu xuẩn! “ ra là ý tứ của Thái phu nhân .” Hứa ma ma tỉnh ngộ, “Nô tỳ còn tưởng rằng Thế tử cùng Thiếu phu nhân xóa hiềm khích lúc trước, tiểu biệt thắng tân hôn đây!” ” Đứa nhị lang này là người trọng tình, sao có thể dễ dàng quên được Uyển Nguyệt.” Tô thị cười lạnh , “Huống hồ, Nhị Lang lần này bị thương cũng rất là kỳ quái, ngay cả đại phu cũng mời, chỉ để Thúy kia thầm trị liệu, là tin tưởng y thuật của Thúy , ai biết được trong đó có vấn đề gì .” “Lẽ nào thương của Thế tử còn có tình khác?” ánh mắt Hứa ma ma hơi động .


      Tô thị bưng bát trà trong tay lên, nhấp ngụm , nhìn bên trong bát sứ Thanh Ngọc bốc lên khí trắng, tròng mắt gợn lên tia trào phúng: “Ta đoán chắc là vậy , Thế tử U Châu lần này sợ là phải chỉ đơn thuần là chủ trì lễ thừa kế tước của ô kim .”


      “Lẽ nào Hầu gia đối với việc này cũng ?” vẻ mặt Hứa ma ma nhất thời trở nên nghiêm túc.


      cho dù là có hiểu , sợ là cũng với ta, cho cùng, ở trong mắt phụ tử bọn ta chỉ là người ngoài thôi.” Tô thị nghiêm mặt đặt bát trà xuống, lấy khăn tay ra lau khóe miệng, than thở, “Đích mẫu kế mẫu chính là khó làm nhất, Hầu gia công vụ bề bộn, tình của con cái đa số đều để ý tới, ta là lo lắng Nhị Lang trẻ tuổi nóng tính, vạn nhất ở bên ngoài đụng phải việc rối rắm gì , quả là làm cho ta lo lắng thôi.” Đích mẫu kế mẫu (嫡母继母) : cái này là hai cách gọi khác nhau , đích mẫu là vợ cả của cha , kế mẫu lại là vợ kế (người vợ sau), biết là tác giả ghi dư hay sao nhưng mà nếu ghi gộp kiểu này chắc mà muốn , kế mẫu làm đích mẫu rất khó khăn. (có ý kiến gì cứ cmt nhe :3 đây là màn lôi kéo cmt trá hình a~~)


      “Phu nhân vất vả rồi.” Hứa ma ma cũng khẽ thở dài, dừng chút, lại thấp giọng , “Phu nhân nếu yên tâm, nô tỳ liền đệ đệ của nô tỳ hỏi thăm chút.”




      Đệ đệ của Hứa ma ma là Hứa Hữu Phúc thời trẻ được Mộ Trường Nguyên giúp đỡ giữ chức mã phu ở Hành Nhân ti, quanh năm theo các Hành nhân vào nam ra bắc, tin tức rất là Linh Thông.


      Hành nhân (行人) : người đường , theo mình nghĩ ở đây có lẽ là thương nhân. Nghe hành nhân ti có vẻ là thuộc về triều đình rồi.


      Khóe môi Tô thị nhất thời nhấc lên nụ cười, vừa muốn gì, lại nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến trận tiếng bước chân nho , ngay lập tức liền thu lại nụ cười, điềm tĩnh uống trà.


      Rèm cửa đột nhiên bị vén lên, Mộ Lâm bụm mặt bước nhanh tới, nước mắt còn vương mặt chưa kịp khô, nàng khóc ra tiếng: “Mẫu thân, đại tỷ, đại tỷ nàng đánh ta.”


      “Cái gì? Du nương đánh ngươi?” khóe miệng Tô thị giật giật, trong mắt lập tức dâng lên mảng thương tiếc, đứng dậy kéo tay Mộ Lâm qua, nghi hoặc hỏi, “Các ngươi phải tập sao? Nàng làm sao lại đánh ngươi?” rồi lại bất động thanh sắc mà nhìn Hứa ma ma.


      Hứa má má hiểu ý, tiếng nào liền lui xuống.


      “Mẫu thân,đại tỷ chê nữ nhi đánh đàn tranh được,còn nuôi dưỡng ở bên người Đích mẫu thế nào? cũng vậy thôi, có giáo dưỡng.” Mộ lâm càng càng căm phẫn,lắc cánh tay Tô thị , sẵng giọng,”Mẫu thân, đại tỷ đối với nữ nhi bới lông tìm vết,đem nữ nhi thành cái gì cũng tệ,rốt cuộc là có ý gì đây.”




      “Được rồi, tỷ muội khó tránh khỏi có lúc tranh chấp, đại tỷ người là tính tình thẳng thắng, sao có thể có dụng ý gì được .” Tô thị nhàng an ủi.


      “Mẫu thân, nữ nhi muốn đàn cái từ khúc kia nữa.” Mộ lâm lắc cánh tay Tô thị khóc lóc.


      “Tam muội, chút chuyện , ngươi cũng tới kinh động mẫu thân.” Mành lại bị nhàng nhấc lên, Mộ Ngọc dịu dàng tới, hướng Tô thị phúc phúc thân, “Mẫu thân, việc này nên trách đại tỷ, là tam muội chú ý, luôn mắc lỗi.”




      “Hừ! Ta nơi nào chú ý ? Nhị tỷ, ngươi cho đến cùng có phải là tỷ tỷ ruột của ta , sao lại cứ luôn hướng khuỷu tay ra ngoài vậy.” Mộ Lâm giận đến đỏ mặt.




      “Tam muội, đều là tỷ muội trong nhà, có phân biệt thân hay thân sao?” Mộ Ngọc cũng sinh khí, “hơn nữa đại tỷ cũng chỉ ngươi vài câu, ngươi từ từ sửa lại là được rồi, làm sao lại cứ muốn cùng đại tỷ tranh luận?”




      “Được rồi, hai người các ngươi cần ầm ĩ , hôm nay, tam nương tâm tình khó chịu, đừng tập tập nữa, Nhị nương ,ngươi về trước !” Tô thị vỗ vỗ tay Mộ Lâm, cười tiếng, “Lúc dùng nhạc khí chú trọng nhất là tâm bình khí hòa, ngươi trong lòng buồn phiền , làm sao có thể gảy từ khúc, hôm nay, liền ở lại đây bồi mẫu thân !”




      yến tiệcTrung thu , nhóm quý nữ lên đài diễn tấu chút từ khúc, chẳng qua là muốn lôi kéo chú ý của nhóm con cháu, huynh đệ Huân Qúy, mong có được đoạn nhân duyên tốt đẹp mà thôi.


      Nàng lại có nữ nhi.


      Bởi vì việc liên quan tới mình, nên cũng để tâm.


      “Vẫn là mẫu thân hiểu nữ nhi nhất.” Mộ Lâm nín khóc mỉm cười.


      “Mẫu thân, nữ nhi biết ngài đau lòng tam muội, nhưng trước mắt còn có hai ngày nữa là Trung thu rồi, chưa có lần nào là tấu diễn thành công, người xem?” Mộ Ngọc có chút khó khăn, “Cũng thể chỉ bởi vì tâm tình khó chịu liền luyện khúc chứ?”


      muội muội này, quá tùy hứng.


      “Vâng, tâm tình khó chịu là lý do khiên cưỡng , làm hại tỷ tỷ mất hết mặt mũi có đúng hay ?” Mộ Lâm hừ lạnh tiếng, lanh tay lẹ mắt cầm lấy cây kéo bàn trà, đâm xuống cổ tay, liền có máu ra, cắn răng , “Lý do này có thể rồi chứ?” (bạn này mắc bệnh tự ngược hả trời )




      “Tam muội, ngươi?” Mộ Ngọc kinh hô tiếng, vội vàng tiến lên xem thương thế của nàng.




      “Ngọc nương, nơi này có ta, ngươi nhanh thỉnh đại phu, hãy là Lâm nương cẩn thận đụng ngã bình hoa bị mảnh vỡ cắt trúng tay.” Tô thị thấp giọng phân phó , vội vàng lấy khăn tay ra quấn quanh vết thương của Mộ Lâm, trách cứ, “Ngươi, cái hài tử ngốc này.”


      sắc mặt Mộ Ngọc tái nhợt chạy vội .


      Lúc tới cửa , suýt chút nữa đụng phải người.


      “Ngọc nương, ngươi có chuyện gì lại kích động như vậy?” Mộ Trường Nguyên cau mày hỏi.


      Nữ nhi này luôn luôn trầm ổn, hôm nay làm sao lại lõ mãng như vậy?


      “Phụ thân, tam muội, tam muội ,nàng cẩn thận té ngã làm vỡ bình hoa, bị mảnh vỡ cắt đứt tay.” Mộ ngọc dối lòng ra, xoay người liền chạy ra ngoài, thấy hai tiểu nha hoàn từ ngoài cửa vào nhà, liền nhanh chóng gọi các nàng lại, “Các ngươi đừng vào nhà nữa, nhanh thỉnh đại phu lại đây.”


      Hai tiểu nha hoàn vội vã chạy .


      Mộ Trường Nguyên vào phòng, nhìn thấy máu chảy cổ tay nữ nhi cùng Nước mắt đau lòng của Tô thị, biết Mộ Lâm là vì bị đánh, tinh thần hoảng hốt mới đem bình hoa đánh vỡ, lập tức tức giận vỗ bàn: “tính tình này của Du nương phải quản giáo lại mới được rồi.”


      rồi liền đứng dậy ra khỏi phòng, thẳng đến sướng phong đường.


      Nhưng khi nhìn thấy Mộ Du chỉ đạo chúng tỷ muội luyện khúc có bài có bản , liền tiêu bớt nửa tức giận, chỉ là vẫn nghiêm mặt : “Du nương, ngươi thân là trưởng tỷ, đối với các muội muội vẫn nên khoan dung hơn chút, nên động chút liền nổi nóng.”




      “Phụ thân, thời điểm tam muội luyện khúc hay mất tập trung, luôn luôn mắc lỗi, lại còn dạy hoài sửa, cho nên nữ nhi mới nhất thời nóng lòng mà đánh nàng, là nữ nhi đúng, mong phụ thân trách phạt.” Mộ du thoải mái nhận lỗi.




      Mộ Trường Nguyên triệt để tiêu tan khí giận, chỉ hít hơi, lại : “tay của Lâm nương bị thương rồi, sợ là luyện được từ khúc này rồi, trong các ngươi còn có ai có thể thay thế nàng?”




      “Phụ thân yên tâm, có Trương Đồ tể, chúng ta cũng vẫn ăn được thịt heo, thôi để Tam muội muội cẩn thận dưỡng thương !” Mộ Du thờ ơ , “Chờ chọn được người, nữ nhi bẩm lại với phụ thân.”






      ” Tử liễu trương đồ phu, bất ngật hỗn mao trư ” (死了张屠夫,不吃混毛猪), hay là “ tử liễu trương đồ phu, bất ngật đới mao trư ”(死了张屠夫,不吃带毛猪) : Trương đồ tể dùng võ lực lũng loạn nghành đồ tể (giết thịt đó , ở đây là thịt lợn), chẳng những ép mua ép bán còn là bán thiếu cân,cắt thịt có lẫn lông. Còn thường thường tự đắc rằng” có trương đồ tể, vốn có thịt heo để ăn” Nhiều ngu dân cảm thấy có lý. ngày kia Trương đồ tể đổ bệnh bỏ mình, có ngu dân nghĩ:” hỏng rồi thế này còn thịt heo để ăn”. Kết quả, đường lại xuất càng nhiều hàng bán thịt , thịt chất lượng tốt, giá rẻ lại có lẫn lông. Chúng ngu dân lúc nà mới bừng tỉnh đại ngộ, hoa ra trước giờ đều là do trương đồ tể tác quái a! (cho nên mới có bạn Lâm chúng quý nữ vẫn có thể diễn ra được từ khúc hay , cơ mà nghĩ thế ào đúng là Bạn này thích tự ngược mà =.=”.)




      Chờ Mộ Trường Nguyên rồi, Mộ Tinh mới ngập ngừng tiến lên hỏi: “Đại tỷ, tại chúng ta làm sao đây? dường như đại tẩu đối với đàn tranh cũng phải rất am hiểu.”


      “Đại tẩu ngươi am hiểu, phải còn Nhị tẩu của ngươi đó sao?” Mộ Du liếc nàng cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :