1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp làm thê - Trúc Uyển (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Nổi giận

      Cảm ơn Thố tử có túi hương đựng nấm , ! ( lòng mình chả thấy nó liên quan gì trong chương này nên có lẽ là lời cảm ơn của tác giả tới ai đó ) Mặt trời dần dần lặn về phía tây, Ráng chiều bao phủ cả bầu trời. Tà dương màu cam in bóng mặt hồ, theo gió hơi lay động. Ở bên trong tiếng cười cười nổi lên, sân khấu từ lâu chuẩn bị thỏa đáng, chờ để bắt đầu ngâm xướng. Theo thường lệ bàn gần sân khấu kịch nhất là chỗ ngồi của Thái phu nhân Hoàng Phủ thị,Hầu gia Mộ Trường Nguyên cùng Nhị lão gia Mộ Trường Phong. Mộ Vân Đình cùng Mộ Vân Triệt tuy là tiểu bối, nhưng cũng được ngồi bên người Thái phu nhân . tiếp sau theo thứ tự lớn mà phân năm bàn , nữ ngồi hai bàn, còn lại ba bàn cho nam. Bàn nữ quyến bên kia bên cạnh chỗ của Tô thị và Liễu thị còn trống chỗ, dĩ nhiên là chỗ của Thế tử phu nhân rồi Chỉ là làm sao mà nàng còn chưa tới? “Đệ muội thân thể luôn yếu nhược, phải là lại bị bệnh chứ?”Hạ thị nâng khăn tay lau lau khóe miệng, liếc nhìn Mộ Vân Đình bên kia, thấy từ đầu đến cuối nhìn về bên này, liền cười , “Nhị Lang cũng là, sao trở về Thanh Tâm Uyển nhìn nàng mộ chút , vị đệ muội này nha ! Để ý nhất đúng là tâm tư phu quân rồi, nếu…” Lời còn chưa hết, nàng liền cảm giác được đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, liền ngượng ngùng ngưng miệng lại. “Chỉ là buổi gia yến, đều là người nhà, chậm ít có quan hệ gì?” Tô thị thu hồi ánh mắt, bất động thanh sắc , “Đại gia phải cũng mới vừa đến sao!” “Chúng ta vừa mới ở Mộc Ảnh Đường cùng Thái phu nhân ngồi hơi lâu chút, nên cũng tới chậm, Thái phu nhân vừa thấy nhị gia nhà ta liền hết chuyện, hai mẫu tử đúng là hợp ý nhau.” Liễu thị thấy Tô thị mặt biểu lộ cảm xúc gì, cho là nàng vin vào đó nhà mình, liền cố ý làm bộ vô tình giải thích phen. “A phải! Nhị gia biết ăn , biết…nhất là chọc Thái phu nhân vui, đâu giống Hầu gia nhà ta, chỉ biết ở bên ngoài bán mạng chống đỡgia nghiệp, thể thường thường làm bạn bên Thái phu nhân.”Tô thị bưng chén trà, nhàng nhấp miếng trà, nhanhkhông chậm , ” như vậy, đúng là chúng ta bất hiếu rồi.” Ý tứ của nàng là Mộ gia nhị gia chỉ biết múa mép khua môi dỗ người khác mà thôi, còn về muốn chống đỡ gia nghiệp, phải dựa vào Vĩnh Định Hầu gia Mộ Trường Nguyên. “Đại tẩu như vậy, đúng là chiết sát đệ muội rồi.” Liễu thị ánh mắt lưu chuyển chốc lát, thờ ơ , “Đại Bá và nhị gia đều là người con có hiếu, chỉ là trọng trách vai giống mà thôi,nhưng cho cùng vẫn là làm đại bá cực nhọc rồi.” Chiết sát : bắt bẻ chết, để hán việt cho nó có khí cổ phong. Dù sao ta cũng dịch trơn tru được. Tô thị cười cười, hề lên tiếng, chỉ là đem Quế hoa tô xốp giòn (桂花酥推到) đẩy đến trước mặt Hạ thị , phân phó : “Thái phu nhân thích ăn nhất Quế hoa tô xốp giòn, ta thấy bánh này bàn bên kia sắp bị nhị gia ăn hết rồi, ngươi đem đĩa này đưa tới , hoa quế này đều được hái ra từ viện của Thái phu nhân, lão nhân gia người rất thích ăn nhất.” “Nhị thẩm sai, Thái phu nhân cùng Nhị thúc phụ đúng là hợp ý, cùng thích ăn Quế hoa tô xốp giòn.” Hạ thị thấy chị em dâu hai ngươi đấu miệng lưỡi, cũng khách khí thay bà bà đắp đao, nhìn hai người cười cười, dịu dàng đứng lên đem Quế hoa tô xốp giòn đưa qua bên kia. Liễu thị nhất thời nghẹn lời. Cách ra mọi người , tàn nhẫn trừng mắt nhìn người nào đó xa ăn lấy ăn để , chờ trở về liền làm cho ngươi chậu Quế hoa tô xốp giòn, để ngươi ăn đủ, ăn chết ngươi luôn. Mộ Trường Phong hoàn toàn phát giác ra sát ý ở bàn bên cạnh, thấy cháu dâu đem qua thêm bàn Quế hoa tô xốp giòn, lập tức cười : “Mẫu thân tự tay chăm Hoa Quế, làm thành Quế hoa tô xốp giòn ăn quả nhiên ngon hơn hẳn, mùi vị cùng nơi khác làm giống nhau.” “Ngươi đúng là biết thưởng thức, ta cho các ngươi hay, cây hoa quế này là dùng nước suối tưới, mùi vị tự nhiên cùng nơi khác giống nhau.” Hoàng Phủ thị nhìn đám con cháu ngồi ở trước mặt, khóe mắt tràn đầy ý cười, “Ta dám cam đoan, Quế hoa tô xốp giòn trong phủ chúng ta là kinh thành độc nhất, trước đó vài ngày, ta còn cho người đưa vào trong cung môt ít , ngay cả thái hậu cũng khen dứt miệng Quế hoa tô xốp giòncủa chúng ta đấy!” “vậy chúng ta đúng là có phúc.” Mộ Vân Triệt cầm khối đặt vào trong miệng, khen dứt miệng, gật đầu , “Thử vật chỉ ứng thiên thượng hữu, nhân gian na hữu kỷ hồi văn.” (此物只应天上有,人间哪有几回闻) : vật ấy chỉ có ở trời , nhân gian được có mấy lần nghe “Lắm lời.” Hoàng Phủ thị lấy chiếc đũa đánh cái vào tay của , cười mắng, “Chỉ lo ăn mình, mau gắp cho Nhị Lang khối, nhìn thấy tay bất tiện sao?” “Tổ Mẫu Giáo huấn phải.” Mộ Vân Triệt dùng đũa gắp cái bỏ vào đĩa sứ trắng trước mặt Mộ Vân Đình . “Tạ tổ mẫu, Tạ đại ca.” người vẫn trầm mặc nãy giờ , Mộ Vân Đình cười cười, cầm lấy chiếc đũa gắp, cắn ngụm , mùi vị thơm ngọt nồng nặc làm đầu lưỡi run lên, miễn cưỡng nở nụ cười, “quả thực ăn rất ngon.” ở U Châu nhiều năm, sớm quen vớn món ăn cay mặn, đối với khẩu vị kinh thành bên này , đồ ăn chua ngọt rất là khó thích ứng. “Viễn ca nhi nếu như vui, liền để nhà bếp làm điểm tâmTây Bắc cho ngươi.” Hoàng Phủ thị thấy Mộ Vân Đình đối với đồ ăn trước mắt mấy hứng thú, biết là hợp khẩu vị , do bận tâm đến thương thế của , hợp ăn những món mặn cay, bây giờ nhìn lại, thích ăn nếp ngọt như vậy. ( từ gốc là nhu điềm , mình ko nghĩa lắm nhưng theo nghĩa và ngữ cảnh chắc là chỉ đồ ngọt, nếu bạn nào biết nó là món gì có thể cmt cho mình biết với để tâm hồn ăn uống của mình đc bay cao chút) Viễn ca nhi : tên gọi của bạn thế tử đó. Nghĩ tới đây, bà quay đầu phân phó : “A tố, nhà bếp đem Tam tiên tiểu lung bao bưng lên cho thế tử.” Tam tiên tiểu lung bao (三鲜小笼包) bánh bao , có cái tên cũng là dài dòng,dân dã như chứng ta chẳng phải đỡ mệt ? A tố theo tiếng lui ra. “ sao thay đổi khẩu vị cũng tệ.” Mộ Vân Đình đành lòng ném hứng thú của tổ mẫu , lập tức đem Quế hoa tô xốp giòn trong đĩa bỏ vào miệng, nhai hai ba lượt liền nuốt xuống, lại chủ động gắp thêm khối, cười , “Hôm nay phải ăn thêm mấy khối, nếu , chờ qua kỳ hoa rồi ,có muốn cũng ăn được.” “Được rồi, muốn ăn đừng cố, vẫn là ăn tiểu lung bao của ngươi ! Bởi vì ngươi người có thương tích, nên ta bảo nhà bếp chỉ được thêm vào chút rau hẹ , ngươi nha, khẩu vị chính là ưa những thứ hành tỏi này, phục ngươi rồi!” Hoàng Phủ thị cười đem khối Quế hoa tô xốp giòn lấy ra, oán trách . rồi ánh mắt của nàng lơ đãng lướt qua đám người, nghi ngờ : “Lê nha đầu như thế nào mà còn chưa tới?” Mọi ánh mắt nhất thời đồng loạt nhìn đến chỗ ngồi trống kia, chốc lát, lại quay đầu nhìn Mộ Vân Đình. Mộ Vân Đình lúc này mới phản ứng được tổ mẫu tới Lê nha đầu là ai, có chút xấu hổ cười, lên tiếng. Trong lòng lại nổi lên trận cảm giác chán ghét. biết nữ nhân phiền nhiễu kia làm gì… Lúc này, bàn Tam tiên tiểu lung bao bốc hơi nóng đặt ở trước mặt , hương vị mê người lao thẳng vào trong mũi. chờ được liền cầm lấy đũa gắp cái bỏ vào trong miệng, đây mới đúng là khẩu vị của a! Tam tiên tiểu lung bao này chỉ dùng rau hẹ ,thịt heo ,tôm bóc vỏ trộn lẫn mà làm thành, tuy rằng phòng bếp trong phủ phải có nguyên liệu tốt, nhưng do nhất thời nên cũng thể làm được tốt hơn. “Nhị Lang tức phụ là tân nương tử, đối với trạch viện trong phủ quen, có lẽ nào là lạc đường rồi?” Mộ Trường Phong phản đối nhìn thoáng qua Mộ Vân Đình, thấy chỉ lo ăn bàn bánh bao ở trước mắt, cười , “Ta nghĩ Nhị Lang vẫn là nên trở lại đón nàng !” “ đâu, Nhị Lang tức phụ chưa quen thuộc đường, nhưng nha hoàn bên người làm sao mà còn chưa quen thuộc, mấy ngày trước, Tô thị mới vừa cho nàng hai cái nha hoàn, trong đó còn có con của Nô bộc trong phủ là Họa Mi , nàng nếu như là lạc đường, đầu tiên phải đem những nha hoàn chú ý kia đuổi rồi.” Mộ Trường Nguyên trầm giọng , ánh mắt bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Mộ Vân Triệt. Mộ Vân Triệt nghe được phụ thân nhắc tới Họa Mi, liền lập tức cúi đầu uống trà, gì. , thấy cái bóng người màu xanh lam nhạt dịu dàng hướng bên này tới. Chỗ nàng qua, trận xì xào bàn tán nổi lên. “Trời ạ! Làm sao mà giống như cùng dạng với Uyển Nguyệt…..” “Đúng a!” … Tô thị nhìn Thẩm Thanh Lê đứng trước mắt, cũng kinh ngạc đến nhất thời ra lời, chốc lát liền hồi thần, nhanh hướng bàn bên kia nhìn chút, trầm giọng : “Còn mau qua gặp Thái phu nhân.” Dưới con mắt của mọi người, Thẩm Thanh Lê sớm cảm thấy kì lạ, nhưng lại biết là sai ở nơi nào, tưởng rằng là do nàng tới trễ, chỉ đành nhắm mắt lại bàn bên kia vấn an. Lúc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. thanh của nàng lanh lảnh thong dong ràng truyền tới trong tai mọi người. Mọi người tựa hồ quên cả xì xào bàn tán, con mắt nháy mà nhìn bóng người màu xanh lam nhạt đứng bên kia. Trước đây, nữ tử hay qua lại trong nội đường ở sướng phong các cũng thường chải kiểu tóc này, tựa hồ trong khí nơi nàng qua còn lưu lại hương hoa lài . Mộ Vân Đình để đũa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào thân ảnh đứng trước mặt khắc, giây lát liền đổi sắc mặt, trong con ngươi nháy mắt dâng lên luồng phẫn nộ, thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài nắm chặt bát trà Bạch Ngọc , lạnh lùng : “Cút ra ngoài.” Tiếng của lớn, nhưng truyền tới ràng trong tai mỗi người. Thẩm Thanh Lê có chút mờ mịt nhìn người thanh niên trẻ chuyện với mình, trong phòng có chút tối , tuy rằng tường có vài điểm được gắn đèn , nhưng nàng vẫn là thấy được mặt của , nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của tràn đầy xem thường, thậm chí còn mang theo tia châm chọc lạnh lùng. Rốt cuộc là làm sai chỗ nào? Trong đầu nhất thời trống rỗng. “Cút ra ngoài, có nghe hay ?” Theo gầm lên giận dữ, đùng cái , bát trà Bạch Ngọc ném tới trước mặt nàng vỡ tan.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18: Họa Hổ được Phản Loại Khuyển

      (画虎不成反类犬) : vẽ hổ thành lại thành chó.


      “Ta đến cùng làm sai điều gì?” Dưới con mắt mọi người, Thẩm Thanh Lê bất động thanh sắc hỏi.


      Đào Chi , Vĩnh Định Hầu thế tử có tiếng trong kinh thành là quân tử ôn hòa .


      Ôn hòa mẹ ấy !


      “Cút ra ngoài!”


      “Cho ta cái lý do!”


      “Cút ra ngoài!”


      “Cho ta cái lý do!”


      Khắp mọi nơi đều im ắng.


      Chỉ có thanh hai người liên tiếp truyền đến.


      Tất cả mọi người suýt chút nữa bị chấn kinh.


      Thế tử luôn luôn ôn hòa, tất cả mọi người ngồi đây xưa nay đều chưa từng thấy thế tử phát hỏa lớn như vậy, hơn nữa lại là đối với tân hôn thê tử của chính mình…


      “Cút ra ngoài!” Mộ Vân Đình bị dáng vẻ vô tội của nữ nhân này làm tức nổ mắt, đứng dậy, trực tiếp đến phía nàng.


      Lẽ nào nhất định phải đem nàng ném sao?


      “Viễn ca nhi.” Hoàng Phủ thị phản ứng lại trước tiên , trầm giọng , “Cũng phải việc ghê gớm gì, ngươi cũng đừng làm loạn.”


      phải là cùng Uyển Nguyệt chải kiểu tóc giống y đúc thôi sao!


      ngốc tức phụ.


      biết làm như vậy càng khiến nhớ tới Uyển Nguyệt ư.


      Tô thị cùng Hạ thị lặng yên liếc nhau cái, bất động thanh sắc mà cười đau khổ của người khác.


      Thẩm Thanh Lê lẳng lặng nhìn người nam nhân lạnh như băng kiađi tới phía mình, nam nhân này khuôn mặt ràng tuấn lãng , nhưng bởi vì phẫn nộ mà lại có vẻ đặc biệt dữ tợn, nàng nhịn được khóe miệng hơi vểnh lên, thanh vẫn như cũ lanh lảnh thong dong: “Cho ta cái lý do.”


      Nếu là chữ cút kia, có thể nàng lập tức xoay người ra ngoài, nàng thể chịu đựng được nhất chính là cái chữ này.


      Nghĩ đến kiếp trước, bởi vì ít việc vặt cùng kế mẫu tranh luận vài câu, phụ thân chiều kế mẫu cũng rống lên với nàng như vậy , bảo nàng cút


      Lúc đó nàng chút do dự mà bỏ , đến chết cũng có trở lại cái nhà kia.


      Đời này, người nàng gọi là phu quân cũng gào thét như vậy muốn nàng cút ra ngoài, lúc này, nàng muốn biết đến cùng là mình sai ở nơi nào, khiến nam nhân này đối với nàng như vậy.


      tới trước mặt nàng, cúi đầu căm tức nhìn nữ nhân quật cường này, nhìn đôi mắt nàng vẫn như cũ trong suốt như nước, ngửi người nàng thoang thoảng mùi hoa xa lạ, từng chữ từng chữ : “Thẩm Thanh Lê, biết có người nào với ngươi, họa hổ được phản loại khuyển, cho nên , ta là ghét dáng vẻ tại của ngươi, xin ngươi cút ra ngoài!”


      Bên người, lập tức truyền đến trận cười vang.


      Ừ, đích là họa hổ được phản loại khuyển.


      Uyển Nguyệt có đặc điểm, chính là quanh năm nàng chỉ để kiểu tóc duy nhất ,cả vị trí trâm hoàn châu ngọc cũng thay đổi, những người ngồi ở đây đối với kiểu tóc này đều quen thuộc.


      Kiểu tóc bây giờ của Thẩm Thanh Lê quả là giống y như đúc, hầu như nhìn ra điểm khác nhau . Cùng kiểu tóc, cùng vị trí trâm hoàn châu ngọc nhưng lại xuất đầu của người khác, đúng là có chút khó coi.


      Thẩm Thanh Lê nghe được tiếng bàn luận nổi lên khắp phòng, trong lòng cũng minh bạch mấy phần, vừa ngẩng đầu, thấy phu quân đại nhân nhà mình nổi giận đùng đùng, nhất thời cảm thấy biết gì, lại là Uyển Nguyệt, cái nữ nhân kia cũng là bám dai như đỉa, nàng liếc cái, có biểu cảm gì : “Thế tử, biết có người qua cho ngươi chưa… .” nàng dừng lại khắc, thấy trong mắt đối phương xẹt qua tia nghi hoặc, hạ thấp thanh , “Ngươi lúc chuyện phả ra luồng hơi mùi rau hẹ rất hăng, còn nữa, ta xưa nay đều là ra ngoài, chứ phải là lăn ra ngoài.”


      xong, ném lại đằng sau bộ dạng kinh ngạc của , khí định thần nhàn ra ngoài.


      “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” Thúy Chi sắc mặt tái nhợt theo bên cạnh , vừa nãy bên trong có động tĩnh lớn như vậy , là hù chết nàng.


      có gì, bị chó cắn thôi.” Thẩm Thanh Lê tự nhiên về phía trước.


      “Bị chó cắn ?” Thúy Chi lập tức hoảng hồn, “Có nghiêm trọng hay ? Nô tỳ thỉnh đại phu lại đây ngay.”


      sướng phong đường này có chó sao?


      cần.” Thẩm Thanh Lê càng chạy càng nhanh.


      Thúy Chi đầu óc mơ mơ hồ hồ nhấc làn váy đuổi theo, bị chó cắn mà còn nhanh như vậy.


      Mới vừa trở lại Thanh Tâm Uyển, Đào Chi liền mặt mày ngưng trọng ra đón, nghi hoặc mà hỏi: “Thúy Chi, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”


      phải tham dự gia yến sao?


      Làm sao có thể nhanh như vậy trở về rồi?


      “Thiếu phu nhân nàng bị chó cắn .” Thúy Chi thà đáp.


      “Ngươi ngốc à? Thiếu phu nhân là mát thôi ,ngươi nghe hiểu sao?” Đào Chi quát khẽ , “Còn mau hỏi thăm chút.”


      Thúy Chi nhanh chân chạy ra ngoài.


      “Thế Tử Gia phải là bởi vì Thiếu phu nhân đến trễ chứ?” Bích Đào thấy Thẩm Thanh Lê sau khi trở lại, lời ngồi ở trước bàn trang điểm gỡ tóc , vội vàng tiến lên giúp đỡ đem trâm hoàn châu ngọc lấy xuống, khuyên nhủ, “mà ra Thiếu phu nhân cũng trễ a, Họa Mi gia yến đến giờ Dậu vẫn chưa khai tiệc mà, Thiếu phu nhân đúng giờ Dậu qua vừa đúng lúc, cũng muộn a!”


      Đào Chi cũng lên phía trước cẩn thận hỏi: “Thiếu phu nhân, chẳng lẽ là nàng nhớ nhầm canh giờ hoặc là nàng cố ý sai cũng khó trước , chi bằng Thiếu phu nhân đem nàng gọi tới hỏi chút?”


      “Ta hôm nay rất mệt, muốn ngủ , các ngươi xuống !” Thẩm Thanh Lê thực muốn đem chuyện vừa nãy xảy ra lặp lại thêm lần nữa, nàng tùy ý xõa mái tóc , bình tĩnh cởi giày lên giường, kéo căng rèm che, nhìn về hướng trời đất mông lung, tự giễu giơ lên khóe miệng, thực là quá mất mặt rồi, nam nhân kia quả nhiên là tên đáng ghét , thiệt thòi mình còn tính toán làm sao ở chung cùng , nguyên lai người ta căn bản nghĩ tới muốn cùng mình ở chung, trực tiếp gậy đánh chết nàng trước mặt mọi người . ( ta nghe câu này nó cứ rùng rợn sao sao ak :3 cứ như tỷ ấy tự rủa mình vậy )


      đời trước rốt cuộc là nàng đa tạo nghiệt gì, mà cứ phải chung đụng với mấy tên khốn khiếp như vậy .


      Trong lòng đem tên khốn kia mắng trăm ngàn lần mới cảm thấy hả giận một chút.


      Mãi đến tận lúc bụng ục ục kêu lên, mới nhớ ra bản thân còn chưa có ăn cơm tối.


      Nàng phẫn nộ ngồi dậy, kéo rèm che ra, thấy Đào Chi cùng Bích Đào đều mặt đầy lo lắng mà canh giữ trước giường, nhìn hai người cười cười: “Ta đói rồi, muốn ăn cơm .”


      tốt với ai cũng thể tốt với bụng của mình.


      “Nô tỳ vốn lo Thiếu phu nhân ở gia yến ăn đủ no, nên làm một ít thịt viên cùng đan bánh, để lò nhiệt , để nô tỳ lấy cho thiếu phu nhân.” Đào Chi vội vàng xoay người ra ngoài, còn tưởng rằng thiếu phu nhân khóc nguyên buổi tối cơ!


      đan bánh (单饼) bánh nướng làm bằng bột mì phải :3 ta cũng lắm.


      Nhìn thấy hương vị nức mũi của thị viên cùng Đan bánh vàng óng ánh, Thẩm Thanh Lê tâm tình lập tức tốt hơn, thuận miệng : “Có hành , ta muốn ăn hành.”


      Đan bánh cuốn hành là món nàng nhất.


      “Thiếu phu nhân, trễ như vậy, ngài còn muốn ăn hành?” Đào Chi có chút chần chờ, “Vạn nhất, Thế tử tới …”


      Ngài miệng đầy mùi hành chẳng phải đem người hun chạy mất sao?


      “Ngươi cảm thấy tên khốn kia đêm nay còn có thể lại đây?” Bởi vì trong lòng nãy giờ vẫn mắng tên hỗn đản kia, nên liền trực tiếp bật thốt ra ngoài, hậu tri hậu giác mới phát ra trọng điểm câu chuyện, thuận theo ý của Đào Chi , “Ngươi có tin hay , coi như là lại đây, cũng là đến để bóp chết ta.”


      Đào Chi lên tiếng, chỉ là yên lặng đến nhà bếp cầm lên đĩa hành.


      Rất nhanh, Thúy Chi liền thở hồng hộc trở lại.


      Thanh Tâm Uyển cùng sướng phong đường cách nhau cũng xa lắm.


      “Thiếu phu nhân, Thế tử ngày hôm nay sở dĩ phát hỏa, đó là bởi vì hôm nay ngài chải kiểu tóc giống y như kiểu tóc Uyển Nguyệt tiểu thư ngày thường vẫn chải, tiểu nha hoàn bên sướng phong đường , ngay cả châu ngọc đầu, cũng hầu như là cùng dạng với Uyển Nguyệt tiểu thư . “ tới chỗ này, Thúy Chi lập tức quỳ mặt đất, cắn răng , “Là nô tỳ sai sót, lúc đó Thu Nhạn muốn chải tóc cho Thiếu phu nhân , nô tỳ suy nghĩ chút nào đáp ứng rồi, quên mất nàng là người của Xuân Huy các bên kia điều đến, hề phòng bị , nô tỳ đáng chết.”


      Bích Đào nghe vậy, lập tức mặt lạnh xoay người ra ngoài.


      Thẩm Thanh Lê thấy Thúy Chi bộ dạng tự trách đành cười khổ : “Nhanh đứng lên, ta trách ngươi, ngươi lại chưa từng thấy Uyển Nguyệt, làm sao biết nàng chải kiểu tóc gì, lại lúc Thu Nhạn chải tóc cho ta, ta cũng có lên tiếng phản đối !”


      “Hay cho cái kẻ can đảm nhà ngươi, Thu Nhạn, ngươi ngươi chải kiểu tóc như vậy cho Thiếu phu nhân nhà ta, rốt cuộc là có ý gì?” Bích Đào tức giận lôi Thu Nhạn vào phòng.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 19: Chim khôn chọn cành mà đậu

      “Thiếu phu nhân tha mạng, nô tỳ, nô tỳ phải cố ý.” Thu Nhạn ngượng ngùng quỳ mặt đất, thấp giọng , “Trước đây Uyển Nguyệt tiểu thư thường hay ở lại trong phủ, đại thiếu phu nhân thấy nô tỳ khéo léo, liền để nô tỳ làm nha hoàn vấn tóc của Uyển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ chải cho Uyển Nguyệt tiểu thư kiểu tóc hai năm đổi , nhất thời thấy thuận lợi, liền cũng chải choThiếu phu nhân thành như vậy…” Thẩm Thanh Lê bất động thanh sắc ăn đan bánh cuốn hành, hành ở đây có chút cay, cay đến mức nàng muốn rơi nước mắt, cho nên mới câu cũng được. “Hừ, nhất thời thấy thuận lợi, ngươi cho rằng câu thuận lợi của ngươi là có thể lừa chúng ta sao?” Bích Đào thấy Thẩm Thanh Lê vành mắt có chút ửng hồng, nhất thời tức có chỗ phát ,cả giận , “Ngươi xem chúng ta là kẻ ngu à? Ngươi biết ràng người trong phủ đối với kiểu tóc quanh năm đổi của Uyển Nguyệt tiểu thư, ghi nhớ đặc biệt sâu sắc, còn cố ý đem Thiếu phu nhân nhà ta làm giống y như vậy, ngươi ràng là cố ý,ngươi là cái kẻ lấy oán báo ân , lẽ nào ngươi biết Thiếu phu nhân vì để các ngươi bị trách phạt, liều lĩnh ra ngoài…” “Bích Đào, quên , cho nàng xuống !” Thẩm Thanh Lê uống hớp nước, vị cay thoáng dịu , hướng Thu Nhạn vung vung tay, “Ngươi cố ý cũng tốt mà vô ý cũng được, nhưng chỗ này của ta sợ là thể tiếp tục lưu ngươi lại rồi, ngươi tự mình đến chỗ phu nhân giải thích !” “Thiếu phu nhân, nô tỳ phải cố ý.” Thu Nhạn quỳ mặt đất, nhàng lau lau khóe mắt, vừa ngẩng đầu chạm được ánh mắt hề lay động của Thẩm Thanh Lê , liền ngượng ngùng lui xuống. Ra cửa, phủi phủi bụi người, Thu Nhạn hừ lạnh tiếng, lắc mông tới cửa chính, cho rằng nàng đồng ý đến Thanh Tâm Uyển hầu hạ a! Phu nhân trách phạt nàng đâu! Nàng dù sao cũng là người trong viện đại thiếu phu nhân,có phạt cũng chỉ là làm dáng chút, khiển trách trận mà thôi. Quả nhiên ngoài dự đoán, nàng ở di khanh viên nhận trận giáo huấn nặng cũng chẳng , liền được Hạ thị nhận trở lại, phạt nàng nửa năm tiền , đêm đó ở Xuân Huy các diện bích hối lỗi. Thu Nhạn theo quy củ đến thiên sảnh quỳ. Sau lưng loạt tiếng bước chân. “Muội muội, ” xuân yến dịu dàng tới, tiến lên nâng nàng dậy, cười , “Nhanh .” Thu Nhạn chút nghĩ ngợi liền đứng lên . Hai người ngồi xuống. thỏi bạc lập tức đặt ở tay. “Tỷ tỷ, ngươi đây là?” thỏi bạc trước mắt dưới ánh nến lóe lên ánh sáng thăm thẳm, Thu Nhạn sáng mắt lên, kế đó lại rũ mắt khiêm nhượng đáp, “Muội muội ngại dám nhận đâu.” “Muội muội sai rồi, có câu chim khôn chọn cây mà đậu, chỉ là đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân dù sao cũng là chị em dâu, trừng phạt bề ngoài vẫn phải làm. ” Xuân Yến cười cười,lại , “cũng may đại thiếu phu nhân nhà chúng ta đối với hạ nhân luôn luôn khoan dung, bằng , chỉ bằng việc để chủ nhân ở trước mặt mọi người xấu mặt, bất kể là cố ý hay phải cố ý, cũng đều bị kéo ra ngoài bán.” “Tỷ tỷ, cho chuyện chải đầu cho nhị thiếu phu nhân lần này, phải là do tỷ tỷ phân phó sao? Thu Nhạn ngẩn người. Ngay cả cái gói dược vô sắc vô vị kia cũng là Xuân Yến nhét cho nàng, là cần phải diệt trừ hắc phong, nàng phải phí hết sức lực mới bỏ được vào trong thức ăn của Hắc Phong! Làm hại nàng suýt chút nữa bị hắc phong cắn. “Muội muội, như vậy cũng dám , tỷ tỷ lúc nào như vậy ? Ngươi nhất định là nghe lầm, nếu để cho đại thiếu phu nhân biết , chẳng phải là ngay cả ta cũng bị đem bán mất ?” Xuân Yến hững hờ nhìn nàng cái, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt của nàng,lại nhoẻn miệng cười, nghiêm mặt , “Mấy ngày trước,đại thiếu phu nhân việc canh cửa còn thiếu chỗ bảo ta giúp nàng xem xét người đưa vào , ta nghĩ vòng, cảm thấy chuyện này ca ca ngươi khá là thích hợp, dầu gì cũng là việc làm đường hoàng, ta cũng chưa từng nghe nóidựa vào đánh cược là có thể phát tài.” Thu Nhạn tuy rằng là ký văn tự bán đứt, thế nhưng nhà nàng ở ngay ngoại thành bên kia, trong nhà còn có ca ca du thủ du thực , biết làm gì , chỉ giỏi đánh bạc, nay cũng ba mươi tuổi, mà vẫn chỉ là tên lưu manh , làm cho cha mẹ Thu Nhạn phát sầu. thắng tốt, nếu là thua, liền tìm đến Thu Nhạn đòi bạc. Thu Nhạn ở trong phủ cũng đâu được bao nhiêu lượng bạc đâu . Có người ca ca vô dụng như thế, đổi ai cũng cảm thấy đau đầu. “Cảm ơn xuân Yến tỷ tỷ.” Thu Nhạn ngầm hiểu ý đáp, chỉ là mặt có nửa điểm huyết sắc, hóa ra đêm nay nàng là kẻ đứng đầu sóng ngọn gió , chừng có thể bị loạn côn đánh chết, cũng có thể bị kéo ra ngoài bán, tình cảnh trước mắt này, là rất tốt rồi. Nhưng chỉ cần ca ca có thể an an ổn ổn ở trong phủ làm việc, bài bạc nữa, mạo hiểm như thế này cũng đáng. “Cảm ơn ta làm cái gì, chúng ta là tỷ muội mặc kệ có chuyện gì, đều nên giúp đỡ lẫn nhau .” Xuân yến thu liễm nụ cười, nghiêm mặt , “Trước mắt Dương ma ma nằm giường dậy nổi, Liễu Yên mặc dù tốt rồi, thế nhưng nàng có việc cần phải làm, thể ở chỗ đó nữa , đại thiếu phu nhân thấy ngươi tỉ mỉ, muốn để ngươi đến sân sau chăm sóc Dương ma ma, đuổi Minh nhi , ngươi thu thập hồi rồi qua đó!” “vâng” Thu Nhạn tâm tình ảm đạm lui ra. Nghe xong tin Xuân Yến mang trở lại. Hạ thị thoả mãn cười cười. Uyển Nguyệt muội muội, ngươi là có năng lực, mất thời gian lâu như vậy rồi , mà vẫn có thể làm cho Nhị Lang ở trước mặt mọi người thất thố. Ha ha, quá tốt rồi, liền để bọn chó cắn chó ! Nhớ tới Liễu Yên, trong lòng lại là chìm xuống. Trước mắt Mộ Vân Triệt vẫn còn giận nàng, buổi tối cũng trở về phòng,tuy là hai người có công khai nháo loạn , nhưng trong lòng ai cũng đều ràng . So với việc để nhớ đến cái Tiểu Hồ ly tinh kia , bằng tại đem Liễu Yên đưa tới. Lập tức liền lệnh Xuân Yến gọi Liễu Yên tới, đưa nàng thư phòng bên kia hầu hạ. Dọc theo đường , Xuân Yến nhìn Liễu Yên xấu hổ, trong lòng khinh thường, bất quá chỉ là cái thông phòng, làm bộ dạng như là tân nương tử, thực là khó mà tin nổi. Bất tri bất giác, đến thư phòng. Xuân Yến dừng bước lại. Liễu Yên chần chờ chút, dịu dàng vào. Trong thư phòng, ánh nến lay lắc. Chỉ chốc lát sau liền tắt. Xuân yến lúc này mới hậu tri hậu giác đỏ mặt lên, vội vã xoay người trở về. Ở khúc quanh, suýt chút nữa đụng vào lòng người khác. Dưới ánh trăng, người đến Thanh Phong Minh Nguyệt đứng trướcmặt nàng. Thanh Phong Minh Nguyệt (清风明月 ): Trăng thanh gió mát, ở đây là chỉ vẻ đẹp thanh u , yên tĩnh. Xuân yến lại đỏ mặt, lùi về sau vài bước, quỳ gối hành lễ: “Thế tử.” “Đại ca ở trong thư phòng?” Mộ Vân Đình vừa vừa về phía trước. “Thế tử, Đại thiếu gia nghỉ ngơi rồi.” Xuân yến vội ngăn cản . “Ồ.” Mộ Vân Đình liếc mắt nhìn cửa sổ đen nhánh kia cái, dừng lại cước bộ, rồi xoay người đến Di Khanh viên . “hôn của Tỷ tỷ ngươi thể kéo nữa, nàng với ngươi từ cảm tình tốt, ngươi nên khuyên nàng nhiều chút.” Trong phòng khách, Mộ Trường Nguyên thở dài tiếng, giữa lông mày nếp nhăn tựa hồ lại thâm sâu rất nhiều. Có vẻ như việc vặt trong nhà so với công vụ triều đình còn muốn quấn người hơn. “Phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định cố gắng khuyên nhủ tỷ tỷ.” Mộ Vân Đình ngồi ở cẩm tháp (锦榻), thấy phụ thân mang bộ mặt sầu thảm, lại , “Còn mấy ngày là tết Trung thu rồi, biết trong Cung có an bài gì?” “Ta cũng muốn tìm ngươi chuyện này đây! Thái hậu mới vừa có ý chỉ, năm nay Trung thu để Hầu phủ chúng ta chuẩn bị ” Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ “, ta cảm thấy thời gian ngắn ngủi sợ là kịp chuẩn bị.” Trước mắt, cánh Trung thu còn có tám ngày, thời gian như vậy, có chút gấp rút. ” Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ” là do Bát hoàng tử Hoàng Phủ Thần sau khi chiến thắng U Châu trở về sáng tác phần thơ, sau khi được thế tử phủ Mộc quốc công Hạ Vân Sơ phổ nhạc đồng thời cải biên thành nhạc khúc, thời trở nên phổ biến ở kinh thành , rất được thái hậu nay tán thưởng, vì vậy , ” Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ” là khúc nhạc then chốt trong cung yến. Trung thu năm ngoái, nhóm quý nữ trong phủ Mộc quốc công ở cung yến ngoài dự đoán của mọi người hợp tấu lần, mạnh mẽ gây danh tiếng vang dội chỉ trong đêm, hết thảy nhóm quý nữ trong kinh thành đều thầm bắt đầu luyện tập từ khúc này, chuẩn bị trong bất cứ tình huống nào. Mộ Trường Nguyên luôn ôn hòa hướng đến nơi thấp mà đứng, vốn muốn lấy danh tiếng gì, nên cũng cho chuẩn bị, chỉ là, thái hậu đột nhiên chỉ định để nhóm quý nữ phủ Vĩnh Định Hầu chuẩn bị “Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ” , xác thực có chút khó khăn. “Lão gia cần lo lắng, việc này ta an bài thỏa đáng, để Du nương xử lý chuyện này là tốt rồi.” Tô thị mặt mày mỉm cười tới. Mộ Du tinh thông các loại nhạc khí, trong phủ ai bằng, để cho nàng phụ trách việc này, là thể nào thích hợp hơn được nữa. Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt bất nhất mà gật đầu tán thành. Dừng chút, Tô thị nhìn Mộ Trường Nguyên, lại nhìn Mộ Vân Đình, khẽ thở dài tiếng, lại : “Nhị Lang, chuyện ngày hôm nay sao Lê nha đầu cũng phải cố ý, sau này mặc kệ là gặp phải chuyện gì , cũng nên nhìn tức phụ mà phát hỏa lớn ngay trước mặt nhiều người như vậy, làm cho nàng lúng túng.” “Nhị Lang, mẹ ngươi rất đúng, nàng dù sao cũng là tân nương tử, rất nhiều chuyện đều được ràng , đừng nên bởi vì chút việc như vậy mà tổn thương tình cảm vợ chồng.” Mộ Trường Nguyên cũng cùng khuyên bảo. “Phụ thân mẫu thân, nhi tử biết rồi!” Mộ Vân Đình cau mày đáp. ps: Thân mến, sách mới phát hành cầu giúp đỡ , hoan nghênh các vị đến bình luận về sách , cầu đề cử, cầu thu gom, cầu bình luận,hỏi câu, bạn bè hồi , các ngươi tới chưa? (lời tác giả đại nhân)

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 20: Cầu cứu

      Cảm tạ tuyệt tình hữu tình, hồ khả thanh thanh đích bình an phù, cảm tạ hai vị thân. (lời của tác giả đại nhân)


      “Thiếu phu nhân, nô tỳ cảm thấy hay là ngài đến giải thích với Thế tử chút, là ngài cũng phải cố ý hóa trang thành Uyển Nguyệt tiểu thư , đều là tại cái nha đầu Thu Nhạn kia làm hại.” Đào Chi ở bên vừa chải đầu cho Thẩm Thanh Lê vừa tức giận bất bình .


      Nếu là bởi vì việc này mà Thế tử cùng Thiếu phu nhân căng thẳng, nên làm như thế nào cho phải đây.


      toạc ra , Thiếu phu nhân muốn sống được ở trong phủ nhất định phải dựa vào sủng ái của Thế tử ?


      Coi như trong lòng Thế tử bỏ xuống được Uyển Nguyệt tiểu thư, nhưng chủ tử nhà mình dù sao cũng danh chính ngôn thuận là người vợ cưới hỏi đàng hoàng , xem như hai người được tâm đầu ý hợp ít nhất bề ngoài vẫn nên tương kính như tân mới tốt.


      “Giải thích cái gì? Nếu như ta với , là Thu Nhạn cố ý chải tóc cho ta thành như vậy, ngươi cảm thấy tin sao?” Nhìn trong khuôn mặt có chút quen thuộc lại có chút xa lạ trong gương, Thẩm Thanh Lê thản nhiên , “Mặc kệ ! Tùy ý muốn nghĩ như thế nào, chỉ cần người khác đến gây với ta, ta đồng ý cứ như vậy lẳng lặng mà sống, qua ngày tính ngày, nếu thực qua được , ta liền mang các ngươi , ta tin , cách Hầu phủ, chúng ta sống được.”


      Mình phải là còn có trang viên là của hồi môn sao? Đến lúc đó lại trang viên ở phải là xong rồi sao?


      Trồng trọt đốn củi cái gì nàng cũng sợ, tính ra nàng cũng phải chân chính là thế gia nữ tử.


      “Thiếu phu nhân,ngài là thê tử mà Thế tử cưới hỏi đàng hoàng , làm sao có thể đây!” Đào Chi nghe vậy, lắc lắc đầu, tiếp tục khuyên nhủ, “Nô tỳ cảm thấy Thiếu phu nhân trước mắt nên nhân nhượng thế tử chút, cố gắng mà sống, Trang viên ở, thực phải hành động sáng suốt.”


      Nếu quả tới Trang viên, muốn trở lại, càng thêm khó khăn , cùng với vào lãnh cung khác gì nhau cả.


      chừng cả đời này cũng đừng mong về được.


      Làm thiếp thân nha hoàn so với chủ nhân còn muốn lớn hơn vài tuổi , tự nhiên là có cái nghĩa vụ khai sáng cho chủ tử nhà mình, làm cho nàng biết bên nào nặng bên nào nhẹ mà chọn lựa.


      Thẩm Thanh Lê bởi vì giữ ba năm hiếu đạo, là thời điểm lập gia đình cũng 17 tuổi, ở độ tuổi này suy ra cũng coi là lớn, nếu là qua mấy năm nữa, dung mạo dần suy, vậy càng bắt được tâm của Thế tử nữa rồi.


      “Ta cũng phải muốn giả trang thành Uyển Nguyệt để gây chú ý của , dựa vào cái gì phải cầu xin ?” Tùy tiện nghĩ như thế nào cũng được, nàng tuyệt đối theo xin lỗi.


      Đào Chi ngượng ngùng nở nụ cười, có lên tiếng.


      Thẩm Thanh Lê nghe ngoài cửa sổ tiếng nhạc khúc càng ngày càng to, lại hỏi: “Trong phủ mời đoàn kịch hát nhỏ sao?”


      “Nghe là nhóm nương tử trong phủ ở sướng phong đường tập luyện ” Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ” .” Đào Chi đem trâm hoàn trong hộp trang điểm tỉ mỉ cài cho nàng, nàng đối với những chuyện trong phủ cũng phải quá lưu tâm , Thúy Chi hai ngày nay đều thường thường len lén chạy tới xem.


      “Ồ.” Thẩm Thanh Lê đáp tiếng, cũng lưu ý gì.


      Lúc này, mành thêu phú quý Mẫu Đan bị hất qua, Bích Đào vội vã tới,gấp gáp hỏi: “Thiếu phu nhân, Xuân Đào đệ đệ là Thanh Sơn đến rồi, muốn gặp ngài, Xuân Đào xảy ra chuyện rồi.”


      Xuân Đào? Thẩm Thanh Lê lập tức nhớ tới Xuân Đào cũng là nha hoàn hồi môn của nàng, vội hỏi: “Đem mang tới phòng khách , ta tới ngay.” Bích Đào theo tiếng lùi ra. “Tiểu nhân Thanh Sơn gặp qua Thiếu phu nhân, cầu Thiếu phu nhân cứu cứu tỷ tỷ ta.” Thẩm Thanh Lê vừa vào phòng khách, thiếu niên áo quần lam lũ liền từ đâu nhảy ra tiếng quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khóc ra tiếng, “Mẹ ta bệnh nặng, trong nhà có tiền chữa trị, cha ta bất đắc dĩ, vay lãi cao để cho nương chữa bệnh, qua ba tháng trả, nhưng vừa qua bảy ngày những người kia đột nhiên tới cửa đòi nợ, trong nhà có tiền trả, những người kia liền đem tỷ tỷ ta bắt rồi, là mười ngày nữa nếu trả nợ, đem tỷ tỷ ta bán vào thanh lâu.”


      rồi, lại ở đất nặng nề dập đầu mấy cái đầu, cất tiếng đau buồn : “Tiểu nhân từng đến quý phủ của Thiếu phu nhân cầu qua bá gia( trai trưởng), nhìn vào cảm tình tỷ tỷ ta từng ở quý phủ hầu hạ mà cứu cứu tỷ tỷ ta, nhưng quý phủ phu nhân , tỷ tỷ ta theo thiếu phu nhân tới kinh thành, khôngcòn là người của quý phủ nữa, cho nên, tiểu nhân liền đường bôn ba tìm đến Thiếu phu nhân, cầu Thiếu phu nhân cứu mạng!”


      Bộ dạng Thiếu niên chỉ như mới mười ba , mười bốn tuổi , nhìn qua Phong Trần mệt mỏi, hiển nhiên là trải qua lặn lội đường xa.


      “Thiếu phu nhân, trước đây nghe Xuân Đào nhắc qua, nhà mà bọn họ mượn tiền chính là Vương Ninh Hy chuyên cho vay lãi cao, lúc đó ta còn khuyên nàng, Vương gia ở tĩnh châu danh tiếng tốt, đừng có mượn nhà bọn họ, nhưng nàng , Vương gia tuy rằng thanh danh tốt, nhưng lợi tức lại thấp nhất, chỉ cần đúng hạn trả tiền lại, là sao cả, ai biết được, lại xảy ra chuyện.” Đào Chi ở bên bổ sung.


      “Ngươi trước tiên đứng lên chuyện.” Thẩm Thanh Lê vội vàng tiến lên nâng dậy, hỏi, “Nhà của ngươi thiếu nợ Vương gia bao nhiêu tiền?”


      “Trước sau tổng cộng là trăm lạng.” Thanh Sơn cúi đầu, bất an xoắn góc áo.


      trăm lạng! Được rồi, nàng ở trong tay chỉ có hơn hai mươi lượng bạc.


      trước mắt chỉ có thể để cho Bích Đào dẫn xuống dưới nghỉ ngơi chút, rằng chờ sau đó mới lại tìm chuyện.


      Trở lại phòng, liền để Đào Chi tìm hộp gỗ màu Hồng để lấy bạc.


      Cái hộp gỗ này làm bằng tử đàn, rất là tinh xảo, mặt có khắc hoa văn long phượng trình tường , bên ngoài là cái khóa bằng đồng, cái khóa đồng có hoa văn tương tự như hộp gỗ, giống như là vì cái hộp này mà đặc biệt chế tạo nên.


      Hai người lục tung cả phòng tìm hết nửa ngày, mới ở trong ngăn mật của bàn trang điểm tìm được chiếc chìa khóa , mở ra được khóa đồng, lại như cũ mở ra được cái hộp gỗ.


      “Thiếu phu nhân, bên trong hình như có khoá chìm.” Đào Chi xoa xoa mồ hôi trán.


      Khoá chìm? Lẽ nào giống như mật mã khóa của đời sau á? Chỉ là cái hộp gỗ thôi mà, có cần làm thần bí như vậy .


      “Đào Chi, đến nhà bếp đem búa đến đây.” ta tin mở ra được cái hộp gỗ này.


      “Thiếu phu nhân, ngài quên sao, hộp gỗ này là Thái phu nhân ban thưởng cho, thể làm hỏng nó.” Đào Chi nhắc nhở.


      “Vậy làm sao bây giờ? mở ra, lại thể đập, ta làm sao lấy bạc cứu Xuân Đào?” Thẩm Thanh Lê đem hộp gỗ lăn qua lộn lại xem chi tiết , cau mày .


      “Thiếu phu nhân, lúc đó Thái phu nhân là ban đôi hộp gỗ, Thế tử cũng có cái hộp như vậy , bằng để nô tỳ hỏi chút .”


      Hỏi ?


      Thẩm Thanh Lê chần chờ chút, rồi lại gật đầu đáp: “thôi ngươi hỏi chút !”


      Sướng phong đường, tiếng nhạc nổi lên bốn phía.


      “Ngừng ngừng ngừng.” Mộ Du chống nạnh đứng ở trước mặt các muội muội, lớn tiếng ,” “Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ” là hợp tấu khúc chứ phải độc tấu, chú trọng là phải ăn ý, các ngươi đây là làm loạn cái gì hả, đặc biệt là ngươi đó, tam muội, ta nhiều lần rồi, từ khúc này có thủ pháp đàn tranh cùng những từ khúc khác giống nhau, đoạn thứ nhất và đoạn thứ ba là tay phải đàn tay trái đè, đoạn thứ hai cao, tất cả đoạn quan trọng đều cần hai tay đồng thời nắm dây đàn, mới có thể tấu ra toàn bộ linh hồn của từ khúc, ngươi ngược lại tốt lắm, đàn cả ngày tất cả đều cùng kiểu, là cố ý chọc ta sao?”


      “Ta…ta vốn là am hiểu nhiều thủ pháp như vậy a!” Mộ Lâm bĩu môi .


      Ở trước mặt đại tỷ, nàng vẫn là có chút e sợ , chuyện dám nhìn nàng, ai mà biết được khi nào có bàn tay vung lại đây chứ.


      “Vậy ngươi , ngươi am hiểu cái gì?” Mộ Du lạnh mắt nhìn nàng, vui , “Ngươi ngoại trừ đàn tranh, những nhạc khí khác sợ là cầm như thế nào cũng biết cầm !”


      Thứ nữ chính là thứ nữ, cho dù có được nuôi dưỡng bên người đích mẫu chăng nữa cũng thể giống như trưởng nữ.


      “Đại tỷ.” Mộ Tinh thả tay tỳ bà ra, chầm chập đứng dậy, tựa như cười mà phải cười nhìn Mộ Lâm, khóe miệng vung lên tia ý cười trào phúng , thờ ơ , “ bằng trước hết để tam muội luyện riêng , tạm để nha đầu Hồng Liễu bên cạnh ta thế chỗ nàng đánh đàn tranh, như vậy cũng làm lỡ việc tập luyện của chúng ta .”


      Hừ! Nha hoàn của chi thứ hai mà so với thứ nữ của dòng chính còn mạnh hơn.


      Mộ Sương đứng nghiêm bên, tiếng nào.


      Ở trước mặt chúng tỷ muội ,nàng thường là bị chú ý tới.


      Mộ Ngọc nhíu mày, trầm giọng : “Như vậy sợ là thích hợp, vừa mới đại tỷ cũng rồi, hợp tấu từ khúc coi trọng nhất chính là ăn ý, lại Hồng Liễu là nha đầu, đến lúc đó cũng thể lên đài diễn tấu cùng.”


      cái nha đầu đàn cho dù tốt, cũng ra hồn.


      “Vậy phải nhanh lên luyện cho tốt vào, chỉ còn có năm ngày là đến Trung thu rồi, các ngươi còn có tâm tư ở đây đấu miệng lưỡi sao, đến thời điểm đó, nếu người nào ở cung yến bị mất mặt, chỉ có tổ mẫu tha các ngươi, mà sợ là ngay cả chuyện chung thân của các ngươi thuận đó, biết ?” Mộ Du nhìn mắt cũng hiểu bọn họ nghĩ gì, nàng phiền nhất chính là nữ nhân trong lúc đấu võ mồm da.


      Chúng nữ tử nghe vậy, mặt lại trở nên nghiêm túc mà ngồi xuống. Bị tổ mẫu trách phạt chỉ là chuyện , còn nếu là làm lỡ mất nhân duyên, quả phải chuyện đùa đâu.


      Cách đó xa ở trong lương đình, hương trà phân tán trong khí.


      “Du muội muội quả nhiên có phong độ của đại tướng,tại hạ quả là rất chờ mong “Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ” của năm nay đấy!” Hạ Vân Sơ hứng thú mà nhìn màn trước mắt , khóe miệng vung lên tia ý cười cân nhắc .


      ” Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ” chính là do phổ khúc. Cũng chính nhờ từ khúc này, và Bát hoàng tử mới gây được danh tiếng chấn động như vậy, hầu như chỉ trong đêm trở thành nhân vật nóng đến bỏng tay ở kinh thành, còn trở thành người trong mộng của biết bao nhóm quý nữ trong Kinh thành.


      “Chỉ là thời gian có chút eo hẹp, mấy ngày nay còn phiền Thế tử chỉ giáo nhiều hơn.” Mộ Vân Đình nhoẻn miệng cười.


      “Ha ha, Hoằng Viễn quá lời, nhóm nương tử của quý phủ thiên tư thông tuệ, chút liền hiểu ngay, nơi nào còn cần ta chỉ điểm đây.” Hạ Vân Sơ tựa hồ như rất muốn thu hồi lại ánh mắt.


      Mộ Vân Đình thấy Hạ Vân Sơ đột nhiên gọi tên tự của , ánh mắt thoáng chốc lên tia lãnh ý, tiện đà giơ lên cái chén trà trong tay, cười thân thiết : “Uống trà.”


      Mộ An ngồi ở lan can ngủ gật, có lẽ là đã nghe được tiếng bước chân ở phía sau, đưa mắt mông lung nhìn sang, thấy là Đào Chi, liền nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo tiến lên đón tiếp, thấp giọng hỏi: “Đào Chi nương, có chuyện gì sao?”


      Hai người trước đây ở Thanh Tâm Uyển từng gặp qua hai lần, cũng tính là người xa lạ.


      “Ta tìm Thế tử.” Đào Chi nhìn cười tiếng.
      ps: Cảm tạ hết tất cả các Tiểu Hỏa bạn thu gom đề cử, ! (Lời của tác giả) Tiểu hỏa bạn(小伙伴): Chỉ bạn cùng chơi đùa lúc .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21: Suy nghĩ

      “Hộp gỗ mở ra liền tìm thợ khóa, tìm ta làm gì?” Nghe xong lời của Đào Chi, Mộ Vân Đình mặt có biểu cảm gì .


      Nữ nhân kia đầu tiên là giả trang thành Uyển Nguyệt, muốn gợi chú ý của , tại lại tìm mở khóa, ràng có ý cùng thân cận.


      Đáng tiếc, xưa nay đều dễ mắc bẫy . (ảo tưởng khiếp )


      “Hoằng Viễn thực ở trong phúc mà biết phúc, Tôn phu nhân nhất định là nhớ ngươi, mới sai nha đầu qua đây tìm, ta thấy ngươi vẫn là nên trở về xem !” Hạ Vân Sơ đưa ngón tay gõ gõ mặt bàn,ý tứ sâu xa cười , “Bằng ,Tôn phu nhân thương tâm.”




      “Ta xưa nay đều để ý đến suy nghĩ của người khác,đặc biệt là nữ nhân.” Mộ Vân Đình nhíu nhíu mày, ánh mắt thong dong nhìn về nơi khác, hề phản ứng lại Đào Chi.


      Đào Chi chỉ có thể ngượng ngùng lui ra.


      Mộ An ánh mắt lưu chuyển trong chốc lát, làm như có chuyện gì xảy ra mà tiến lên châm thêm nước vào ấm trà, rồi nhấc theo ấm nước trống trơn, ở xa xa phía sau Đào Chi , theo nàng ra khỏi sướng phong đường.




      “Hoằng Viễn, chuyện của quá khứ qua, phải cố gắng quý trọng người trước mắt.” Hạ Vân Sơ khuyên bảo, tràn ngập đồng tình mà vỗ bả vai của , đứng lên , “Ngươi nghỉ ngơi tốt, ta xem chư vị muội muội tập luyện.”


      Mộ Vân Đình nghe vậy, tròng mắt nhất thời mảng ảm đạm.


      “Thiếu phu nhân, nghe Đào Chi nương Thiếu phu nhân mở được hộp gỗ , tiểu nhân cố ý tới xem chút.” Mộ An theo Đào Chi vui vẻ vào phòng, nét mặt tươi cười , ” hộp gỗ của Thế tử là do tiểu nhân trông coi.”




      “Thế à! Vậy tốt quá, nhanh mở ra cho ta .” Thẩm Thanh Lê mặt vui vẻ, cuối cùng cũng coi như có lại tinh thần.


      Đào Chi bận bịu đem hộp gỗ chuyển tới trước mặt .


      “vâng.” Mộ An thuần thục dùng thủ pháp ấn ấn xoay xoay hai ba lần đem hộp gỗ mở ra, xốc cái nắp lên, sửng sốt, bên trong trống trơn, cái gì cũng có.


      Thẩm Thanh Lê cũng cảm thấy thất vọng , nàng làm sao có thể nghèo như vậy được a!


      lấy đâu ra Bạc bây giờ ?


      “Thiếu phu nhân, làm sao đây ? Chúng ta đến nơi nào mà lấy trăm lạng bạc ?” Đào Chi cũng trở nên gấp gáp .


      “Ngươi đem đống đồ trang sức trong hộp lấy ra đem cầm , gom đủ trăm lạng đưa cho Xuân Đào đệ đệ.” Thẩm Thanh Lê phân phó , “Sau đó thuê chiếc xe ngựa đưa về Tĩnh châu, cứu người ra trước hãy .”




      Mộ An kinh ngạc đứng ở nơi đó, chốc lát mới hoàn hồn, vội hỏi: “Thiếu phu nhân muốn dùng bạc, với Thế tử tiếng là được rồi, Thế tử có bạc.”




      Mộ Vân Đình đối với cái hộp gỗ kia chưa bao giờ hỏi đến, có bao nhiêu bạc cũng biết, vẫn luôn là Mộ An thay bảo quản.




      Nhưng mà bây giờ, đường đường là Vĩnh Định Hầu phủ Thế tử phu nhân lại cùng đường đến mức đem cầm đồ trang sức để sinh sống ?




      chút chuyện , nên làm phiền đến Thế tử .” Thẩm Thanh Lê cười nhạt, nàng làm sao có thể biết xấu hổ đến chỗ đòi bạc chứ…




      Đào Chi nhanh nhẹn chọn ba món trang sức, gói kỹ, bỏ vào trong ngực , xoay người ra ngoài.




      Mộ An thấy Thẩm Thanh Lê như vậy, cũng kiên trì nữa, chỉ có thể vội vã lui ra ngoài, liếc thấy dáng người thước tha phía trước , nhịn được đuổi theo, thấp giọng khuyên nhủ: “Đào Chi nương, Thiếu phu nhân tiện mở miệng đòi bạc của Thế tử , nhưng chúng ta là người làm, phải biết thay chủ nhân suy nghĩ kỹ càng, những thứ đồ trang sức này thể đem cầm, nếu là bị người có ý đồ xấu đem những đồ trang sức này ra mà dựng chuyện, ngược lại hại đến Thiếu phu nhân.”




      “Mộ An, ta biết lòng ngươi tốt , nhưng mà trước mắt, chúng ta rất cần trăm lạng bạc để đem cứu người, nên chỉ có thể cầm đồ trang sức thôi, ngươi yên tâm, ta cẩn thận, nhất định để cho người khác biết những thứ này là đồ trang sức lấy ra từ Vĩnh Định Hầu phủ.” Đào Chi hít hơi, vội vã về phía trước.




      “Đào Chi nương, bằng như thế này, ngươi đem đồ trang sức để ở chỗ ta , trước tiên cầm lấy chút bạc để dùng, lại , Thế tử cùng Thiếu phu nhân vốn là người nhà, cần phân định ràng như vậy.” Mộ An đề nghị, “Việc này ngươi biết ta biết, có người thứ ba biết đến.”




      “Cũng tốt, vậy cám ơn ngươi !” Đào Chi suy nghĩ chốc lát, liền gật gù đồng ý.




      Vĩnh Định Hầu phủ có tiền như vậy, dựa vào cái gì mà Thiếu phu nhân nhà nàng còn muốn cầm đồ trang sức, cầm phí !




      “Cầm được nhiều như vậy sao?” Thẩm Thanh Lê hơi kinh ngạc, ba món đồ trang sức lại có thể cầm được ba trăm lượng? “Thiếu phu nhân,cái kia đều là trâm phượng đáng giá, nô tỳ vốn nỡ lòng đem cầm, thế nhưng ngẫm lại, sau nay chừng còn phải dùng đến tiền nữa, liền đem hết cầm, tiết kiệm chút cũng đủ.” Đào Chi thong dong , vốn là nàng muốn lấy thêm chút, nhưng là lại sợ làm cho Thẩm Thanh Lê nghi ngờ, nên chỉ cầm lấy ba trăm lượng.




      “Cũng tốt, được nhiều bao nhiêu hay bấy nhiêu !” Thẩm Thanh Lê lập tức lấy ra hai trăm lạng bạc đưa cho Bích Đào, để cho nàng thuê chiếc xe ngựa cùng với Thanh Sơn về Tĩnh châu đem Xuân Đào từ Vương gia cứu ra.




      Bích Đào lòng tràn đầy vui mừng theo sát Thanh Sơn lên xe ngựa.


      nếu được, nàng còn có thể về thăm nhà chút.


      “Thái phu nhân, nô tỳ xem mấy vị nương tử trong phủ lượt vẫn cảm thấy đại nương tử của chúng ta xuất chúng nhất, đa tài đa nghệ , tính tình cũng ngay thẳng, trọng yếu nhất là nàng rất có phong phạm của trưởng tỷ , bất luận làm chuyện gì đều có bài có bản, nghe ( Phượng Minh hoa Nguyệt Dạ ) tập vô cùng thuận lợi, đây đều là công lao của đại nương tử.” Dư thị cầm khăn nhàng lau sạch lá của cây hoa mỹ nhân tiêu (美人蕉花), cây hoa này đỏ vàng đan xen , là trân phẩm hiếm có, còn được gọi là song sắc uyên ương.




      Hoàng Phủ thị đối với cây mỹ nhân tiêu này rất là ưa thích, nha hoàn đều cho chạm vào.




      Bà ngồi ở giường nhìn cây mỹ nhân tiêu được Dư thị chăm sóc mà càng thêm xanh tươi quyến rũ, hài lòng bưng trà, nhàng nhấp miếng, cười : “Ta chính là thích Du nương thẳng thắn như vậy , đứa này đáy lòng thiện lương, có nhiều toan tính, tính tình như vậy mặc dù có lúc khó tránh khỏi phải ăn thiệt thòi, nhưng trong số tôn nữ ta lại thích nàng nhất.”




      “Đại nương tử tuy rằng về phủ chờ gả,cảnh ngộ có chút bất hạnh, nhưng mà có Thái phu nhân ngài che chở, nàng ở trong phủ chúng ta chắc chắn tốt hơn.” mặt Dư thị trong nháy mắt chất đầy nụ cười, dừng chút lại , “Lại hầu phủ chúng ta dưới mảng yên lành, ngay cả hạ nhân chúng ta cũng đều đều trải qua cách thư thái tự tại, đại nương tử là chủ nhân, nào có thể ăn thiệt thòi, đây đều là phúc của phu nhân.”




      ” Ngươi đó , cái miệng này chính là biết dỗ người, con cháu tự có phúc của chúng, ở đâu mà có phần của ta, ta chỉ hy vọng có thể sớm ngày ôm chắt trai, thanh thản tại Mộc Ảnh Đường an hưởng niềm vui ngậm kẹo ôm cháu, bị mấy việc vặt quấy thân là tốt rồi.” Hoàng Phủ thị lấy khăn tay ra lau lau khóe miệng.


      tới chắt trai, lại thở dài.


      Trong phủ trước mắt có hai lang quân thành gia lập thất, trưởng tôn Mộ Vân Triệt kết hôn cũng gần năm,mà cái bụng của Hạ thị vẫn chậm chạp có động tĩnh, thứ tôn Mộ Vân Đình tuy rằng vừa mới kết hôn thể vội vàng, nhưng mà người cháu này lại cứ mực bỏ xuống được, Uyển Nguyệt nàng hãy để nàng , chẳng lẽ còn muốn canh giữ ở trước linh vị nàng đến hết đời?




      Lần trước ở gia yến phu thê còn vì chuyện này mà giận dỗi,đến nay tôn tử bảo bôi kia của bà vẫn còn chưa chịu về phòng, tiếp tục như vậy, bà lúc nào mới có thể ôm chắt trai?


      Thực chút cũng bớt lo!


      Dư thị bắt lấy được ánh mắt phiền muộn của Hoàng Phủ thị , trong lòng lập tức hiểu được mấy phần, nhân cơ hội mà , “Thái phu nhân cần lo lắng,nô tỳ lời này có chút vượt quá bổn phận, bây giờ Họa Mi tới Thanh Tâm Uyển hầu hạ ,nô tỳ liền đem cho nàng nhiều điểm tâm, bảo nàng khuyên nhị thiếu phu nhân nhiều chút, tuy rằng trong lòng Thế tử quên được Uyển Nguyệt tiểu thư, sợ là thời gian ngắn tiếp nhận được nhị thiếu phu nhân, nhưng nhị thiếu phu nhân cũng có thể chủ động lấy lòng thế tử, ngài nghĩ xem, hai người ở trong cùng cái viện , cúi đầu gặp nhưng ngẩng đầu là thấy nhau rồi, lại còn là phu thê danh chính ngôn thuận , nếu có bên chủ động, cũng trở nên thế này.”




      Thế gia nữ tử chính là kiêu căng tự mãn.




      biết làm như vậy là đem phu quân mình càng đẩy càng xa, quay đầu lại, còn phải là cái kết cục tịch hay sao.




      , hay là tuổi trẻ, hiểu nam nhân.




      Nam nhân đối với nữ nhân nào có cái gì gọi là trung trinh nhất quán , huống chi là người chết.




      Nghĩ tới đây, khóe miệng Dư thị cong cong.




      “Họa Mi tới Thanh Tâm Uyển hầu hạ?” Hoàng Phủ thị lộ ra dấu vết dời đề tài, thuận miệng ,”Ta sớm với ngươi, Họa Mi tuổi cũng còn , ngươi nên đem nàng để ở bên người, nhiều hơn dạy dỗ nàng công việc quản gia , nếu là có vừa ý quản nào đó, liền gả ! đừng làm trễ nãi nàng.”




      bà làm tổ mẫu, cùng với hạ nhân đàm luận chuyện trong phòng tôn tử của mình tụ nhiên là thích hợp




      “Thái phu nhân yên tâm,Họa Mi mới mười lăm tuổi,nô tỳ còn muốnlưu nàng lại một năm nửa năm, vội.” Dư thị nét mặt tươi cười như hoa tiếp tục lau sạch lá cây, “ cùng với nàng qua đó là nha đầu Thu Nhạn cũng mười sáu tuổi rồi, chẳng phải là cũng chưa ra ngoài sao?Thu Nhạn vào phủ cũng nhiều năm rồi .”




      “Thu Nhạn? Chính là nha đầu chải tóc cho Nhị Lang tức phụ ?” Hoàng Phủ thị bất động thanh sắc hỏi.




      “thưa phải, bởi vì chuyện lần trước, bị Nhị Lang tức phụ đuổi về Xuân Huy các, nghe đại thiếu phu nhân rất tức giận ,đem nàng phái đến sân sau làm việc rồi.” Dư thị hít tiếng, lại tiếp, “ nương kia cũng là nhất thời hồ đồ, mới vừa Thanh Tâm Uyển liền chọc giận nhị thiếu phu nhân, bằng ,Họa Mi còn có người bầu bạn…”




      tới chỗ này, nàng lặng yên đánh giá Hoàng Phủ thị,lại tiếp tục : “Thu Nhạn rồi, Họa Mi còn lặng lẽ khóc đấy! Thu Nhạn là người nhiệt tình, vốn Cung tứ để Họa Mi chăm sóc Hắc phong, nhưng Thu Nhạn lại Họa Mi ở lầu hai hầu hạ mệt mỏi, liền đảm nhiệm việc chăm sóc hắc phong , vì vậy mà nô tỳ mắng Họa Mi, phần việc của mình làm sao có thể để cho người khác làm giúp!Bây giờ, Thu Nhạn vừa , nàng liền gặp khó khăn rồi, ngày hôm nay suýt nữa bị hắc phong cắn.”




      Hoàng Phủ thị nghe vậy, khẽ mỉm cười, cũng có tiếp lời, lập tức dặn dò Dư thị đem nô bộc bên người Thế tử là Mộ An gọi tới, là muốn hỏi chút về thương thế của thế tử.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :