1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp làm thê - Trúc Uyển (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 12: Bà

      : chị chồng “Đại tiểu thư.” Đào Chi vội vàng tiến lên khụy gối, nhanh nhẹn xoay người dâng trà lên. trận nồng nặc mùi hoa sơn chi ập tới.


      Hoa sơn chi (栀子花) cây hoa dành dành đó . “Tỷ tỷ đến rồi!” Thẩm Thanh Lê biết nữ tử này là tỷ tỷ xuất giá Mộ Du , bởi vì phu quân chết bệnh,nên được Hầu phủ đón trở lại, sau khi hồi phủ vẫn như cũ ở tại chỗ ở trước khi chưa gả , hà hương viện.


      Mộ Du thoải mái ngồi xuống,bưng lên nước trà Đào Chi dâng, uống hớp,mặt hề có biểu cảm gì mà nhìn Thẩm Thanh Lê,thờ ơ : “Đệ muội, hai ta tuy rằng quen,nhưng ngươi tốt xấu cũng là tức phụ của thân đệ đệ ta, lại là địch nhân của kẻ địch ta, nên ta xem ngươi như bằng hữu,chờ Thế tử trở lại,ngươi cho biết,nếu phụ thân lại buộc ta thành gia lập thất, ta nhất định biến mất đến thấy hình bóng, cho nên, bảo tốt nhất đứng về phía ta bên này, thay ta cự tuyệt hôn này.”


      “Thế tử ngày mai trở lại rồi, tỷ tỷ có chuyện gì bằng ngàymai cùng Thế tử …” Thẩm Thanh Lê tuy rằng nghe đến đầu óc mơ hồ, nhưng câu kẻ địch của kẻ địch,nàng vẫn là hiểu, cách khác nàng đây cùng Dương ma ma và Hạ thị cũng hợp !


      Chỉ là để cho nàng truyền lời với Mộ Vân Đình, có chút khó khăn.


      Nàng cùng Mộ Vân Đình cũng quen.


      Lại , bọn là tỷ đệ có chuyện gì, ngay mặt ra chẳng phải là càng tốt hơn?


      “Thế tử tuy rằng là đệ đệ ta, nhưng dù sao cũng là nam nhân, những chuyện này nữ nhi làm sao mà có thể đối mặt cùng được ?” Mộ Du khó tin nổi mà nhìn nàng,cau mày , “Ngươi phải liền chuyện ấy cũng bận bịu giúp chứ? Thiệt thòi ta còn đối xử với ngươi như bằng hữu .” , lại thầm tiếng,”Ngươi còn bằng người kia,UyểnNguyệt đâu!”


      Nếu như là Uyển Nguyệt, chuyện như vậy nàng nhất định đáp ứng ngay.


      “Tỷ tỷ, nếu như ngày mai ta có thể nhìn thấy Thế tử, nhất định tìm cơ hội với .” Thẩm Thanh Lê có chút dở khóc dở cười.


      Trước mặt nàng lại đem nàng so cùng Uyển Nguyệt….


      ” gia yến ngày mai, ngươi đương nhiên có thể nhìn thấy ,coi như là ngồi cùng chỗ ăn cơm, lẽ nào trở về phòng ngủ với ngươi ?” Mộ Du đôi mắt đẹp híp lại đường, phản đối .




      Thẩm Thanh Lê nhất thời nghẹn lời.


      Trời ạ!


      Nữ tử đây xác định là tại nơi nhà cao cửa rộng này mà lớn lên hay sao?


      Mộ Du liếc nàng chút, thấy nàng có chút lúng túng , phản đối : “Đệ muội, ngươi cũng là người xuất thân thế gia , tự nhiên biết, giống như chúng ta vậy thâm trạchhậu viện đều là người người hỗn tạp, bất luận trong nhà có thấy được chuyện gì đáng ghê tởm : vì lợi ích, phu thê ly tâm cái gì đó ,… cũng tính là chuyện đáng ngạc nhiên .”




      Đào Chi thấy nàng tới miệng đắng lưỡi khô, bận bịu tiến lên châm trà.


      Mộ Du cũng khách khí, nhấp miếng trà,tiếp tục : “Ta cùng Nhị Lang là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, làm tỷ tỷ, ta tự nhiên hi vọng ngươi có thể cùng Nhị Lang chung sống hòa thuận, phàm là mọi việc đều nên vì Nhị Lang suy nghĩ trước, chứ đừng chỉ cầu cho tháng ngày mình trôi qua được thanh nhàn , phu thê vốn là thể, nếu như trải qua thoải mái, ngươi cũng đừng nghĩ có ngày sống dễ chịu.”


      Người khác đưa tới nha đầu thông phòng , cũng có thể đồng ý thu vào, vị đệ đệ tức phụ này, rốt cuộc là ngốc hay là biết chú ý đề phòng?


      “Tỷ tỷ những lời này, ta đều hiểu, chỉ là ta mới đến, cùng Thế tử cũng chưa quen thuộc…” Thẩm Thanh Lê hơi than thở. Tha sinh mạc tác hữu tình si, nhân gian vô đích trứ tương tư.


      (他生莫作有情痴,人间无地著相思) hai câu thơ bạn thế tử viết để trong thư phòng lúc trước đó.




      nếu là quên được Uyển Nguyệt, làm sao có thể ở thư phòng viết xuống những câu thơ này.


      Nàng cần gì phải ở trước mặt người nam nhân như vậy đóng vai thành hình tượng ghen tuông nồng đậm, để biểu mình đối với phu quân thương sao?


      Hơn nữa, bà làm sao biết nàng nghĩ tới tháng ngày thanh nhàn ?


      Chẳng lẽ là bởi vì hai cái nha đầu kia?


      Thẩm Thanh Lê giật mình.


      Thâm trạch , nữ nhân quả nhiên mỗi người đều có bản lĩnh.


      “Thiệt thòi ngươi xuất thân thế gia danh môn, cũng coi như là có kiến thức, lẽ nào ngươi biết đạo lý đường xa biết sức,lâu ngày biết nhân tâm ư?” rồi, nàng lại di chuyển thân thể về phía trước, khóe miệng lên nụ cười, “Đệ muội, nữ nhân ở nơi nhà cao cửa rộng như chúng ta, sống được là điều dễ, ngươi phải nhớ cho kỹ, có lúc điều ngươi thấy được , nghe được, hẳn là như ngươi nghĩ, mọi việc đều nên lưu tâm.”


      đường xa biết sức, lâu ngày biết nhân tâm(路遥知马力日久见人心) ở lâu mới hiểu được lòng của người khác thế nào cũng giống như đường xa mới biết được sức ngựa là bao nhiêu.


      “Mong tỷ tỷ chỉ điểm.” Thẩm Thanh Lê bất động thanh sắc .


      “Chỉ điểm thôi, ta chỉ là hi vọng ngươi có thể tâm chờ đợi đệ đệ ta, nếu là nổi lên ý đồ gì xấu, ta định tha cho ngươi!” Mộ Du trong nháy mắt liền thu lại nụ cười.


      xong, lập tức đứng dậy nhanh như gió liền tiến ra ngoài.


      “Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư làm sao có thể như vậy?” Đào Chi đầu óc mơ hồ hỏi.


      Thẩm Thanh Lê tựa hồ vẫn có dứt ra được khỏi lời của Mộ Du khi nãy, trầm mặc chốc lát, nhìn Đào Chi cười nhạt:” có gì, tỷ tỷ chỉ là muốn ta chăm sóc tốt Thế tử mà thôi.”




      ̀Nàng mặc dù có mẹ chồng ruột thịt, kế mẫu nhìn qua cũng hiền lành, thế nào lại lòi tâm tình bất định như vậy , ai!


      Thanh Tâm Uyển sân sau.


      Ánh nên trong phòng nhảy lên mấy lần, mới chịu tắt.


      ánh trăng nhợt nhạt lập tức chui vào.


      Chiếu ra hai vẻ mặt giống nhau.


      “Họa Mi tỷ tỷ có phúc lớn, được đến tận thư phòng lầu hai của Thế tử hầu hạ, đâu giống ta ở tại lầu , làm nhiều việc vặt vãnh , còn có hắc phong thường thường chạy tới chạy lui, đừng xem nó còn , cũng rất là lợi hại, vừa mới rồi nó suýt chút nữa cắn được ta đây!” Thu Nhạn lòng vẫn còn sợ hãi , “Ngươi cũng phải cẩn thận chút.”


      Con chó hư đốn kia, nếu phải Cung tứ cứ dặn dặn lại, đó là con chó Thế tử âu yếm, phải cẩn thận chăm sóc nàng chắc chắn đạp nó cước.


      có chuyện gì, ta cũng sợ chó.” Họa Mi nâng bàn tay non mềm như lá xuân lên, tinh tế quan sát phen, bĩu môi , “Lầu hai có cái gì tốt ? gương mặt Thúy kia cứ trầm, từ sáng đến tối ở tại lầu hai , cũng biết là làm gì , ta ra ra vào vào cứ phải xem sắc mặt của nàng.”


      Nghĩ đến Mộ Vân Triệt tuấn lãng , trong lòng lại nổi lên trận mất mát, chỉ chút nữa là thành, lại bị điều đến Thanh Tâm Uyển này.


      Ngày sau, nếu là muốn gặp , rất khó khăn.


      Tuy rằng Xuân Huy các cách Thanh Tâm Uyển xa,nhưng cũng thể mỗi ngày đều chạy tới nơi này.


      Lại , coi như là đến , thế nào?


      tại, nàng là người bên cạnh Thế tử.


      “Cũng phải ,Thế tử làm sao lại để lão bà kia ngồi ngốc trong thư phòng quơ tay múa chân đây ?” Thu Nhạn tựa hồ vì thay Họa Mi bất bình.


      Nàng biết, Thanh Tâm Uyển thư phòng ra đại thư phòng của toàn bộ Hầu phủ, trước nay đều là do Cung tứ cùng Thúy trôngnôm .


      Hai người kia đều là tính tình nặng nề, cả ngày cứ mặt nghiêm mày trọng, giống như là ai thiếu nợ bọn họ vậy.


      “Quên , nữa, ngủ !” Thu Nhạn thấy Họa Mi ngầm thở dài, liền ngáp cái, trở mình, vừa giống như nhớ ra cái gì đó, thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, cửa chỗ hắc phong nằm, ngươi khóa xong chưa? Ngày mai thế tử trở lại , đừng nên để điều gì sơ xuất.”




      Cung tứ thấy Họa Mi là sợ chó, liền cho nàng chăm sóc hắc phong. “Yên tâm, khóa kỹ rồi, nhìn lại hai lần luôn đấy!” trận mệt mỏi kéo tới, Họa Mi cũng buồn ngủ . “ừm, vậy tốt.” Trong đêm tối, Thu Nhạn giơ lên khóe miệng.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13: Hắc Phong

      Ngày kế, trời mới vừa tờ mờ sáng.


      Thẩm Thanh Lê rời giường rửa mặt.




      Tuy rằng gia yến cần chính mình bận tâm, lại là an bài vào buổi tối, nhưng ban ngày tại bên này đều là mỗi thời mỗi khắc phải chuẩn bị nghênh tiếp nam chủ nhân trở lại.






      “Thiếu phu nhân, hôm nay nên mặc kiện xiêm y nào đây?” Đào Chi từ tủ quần áo nâng ra mấy thân xiêm y màu sắc rực rỡ , hỏi.


      “Lấy cái này !” ngón tay chỉ bộ xiêm y màu thủy hồng (水红色) .


      “Nhưng mà xiêm y này , ngài mới vừa mặc mấy ngày trước. ” Đào Chi chần chờ chút, lại , “Thiếu phu nhân, hôm nay thế tử trở lại, còn có gia yến, hay vẫn là nên chọn xiêm y khác ?”




      , lại cầm lấy thân Hồng sắc thêu gấm , quần dài quét đất, làn váy thêu đó hoa mẫu đơn lớn, rất là tinh xảo khí thế, hỏi: “Thiếu phu nhân, xiêm y này là do hôm qua phu nhân kêu người đưa tới, bằng người hãy mặc cái này ?”




      “Chỉ là gia yến, cần mặc long trọng như vậy, lại , ta mặc xiêm y kia thấy thoải mái hơn.” Thẩm Thanh Lê liếc mắt xem cái quần dài, dài như vậy mà mặc lên, muốn cho nàng lau sàn giùm sao?


      Ngoài cửa sổ, mơ hồ có tiếng khóc truyền đến.


      “Thiếu phu nhân, Họa Mi hắc phong thấy nữa, tìm vòng cũng tìm được, sợ đén khóc rồi!” Bích Đào vén rèm tới .


      “Để cho nàng vào rồi .” Thẩm Thanh Lê nhíu nhíu mày.


      Người biết còn tưởng rằng nàng mới sáng sớm ngược đãi nha hoàn đấy!


      Rèm cửa huơ qua, hai bóng người nối đuôi nhau mà vào.


      “Nhị thiếu phu nhân.” Họa Mi khóc đến mặt đầy nước mắt, nước mũi, nhìn thấy Thẩm Thanh Lê, vội vàng tiến lên quỳ gối nức nở , “Nô tỳ lần thứ nhất trông nôm hắc phong, rất là cẩn thận, ban đêm xem mấy lần , đều tốt cả, nhưng vừa nãy nô tỳ chỉ là ăn cơm chút, quay lại liền thấy hắc phong đâu nữa.”




      “Đúng đó nhị thiếu phu nhân, nô tỳ trước khi ăn cơm cũng còn thấy hắc phong, ai biết được lúc chúng ta cơm nước xong quay về , nó thấy tăm hơi.” Thu Nhạn cũng ở bên gấp giọng phụ họa , “Vừa mới rồi, chúng ta đem toàn bộ Thanh Tâm Uyển tìm khắp nơi, cũng gặp hắc phong.”






      “Các ngươi nhìn qua thư phòng chưa, chừng là chạy về phía thư phòng rồi.” Thẩm Thanh Lê thấy cái người gọi là Họa Mi kia khóc bù lu bù loa, cũng tiện gì.




      “Nô tỳ vừa nãy tìm qua, hắc phong có đến thư phòng, lúc đó cửa lớn khép, đại khái là Cung tứ thúc trời vừa sáng ra ngoài đón Thế tử , cửa có khóa lại, khiến nó chạy ra ngoài rồi.” Họa Mi khóc rưng rức .




      Hắc phong là vật Thế tử quý , nếu là làm mất rồi, chắc Thế tử giết nàng.




      “Đào Chi, mấy người các ngươi phân công nhau ở trong sân cố gắng tìm xem, trong phòng cũng hông được bỏ qua.” Thẩm Thanh Lê nhíu nhíu mày, lại nhìn chút Họa Mi cùng Thu Nhạn, “Các ngươi đến bên ngoài Thanh Tâm Uyển tìm, xem hắc phong có phải là lạc đường.”




      Con chó rắc rối này, lúc nào lại chọn lúc này …


      Đoàn người lĩnh mệnh lui xuống.


      Bên cạnh Bích Thủy Hồ , bên dưới cây tùng xanh tốt .


      lão nhũ nương mặc áo tím vẻ mặt nghiêm túc nghe xong lời Họa Mi khóc rưng rức, khóe môi hơi kéo, lạnh lùng : “Việc này nhất định là có người hãm hại ngươi, ngươi phải sợ, nếu Thế tử truy cứu, nương chắc chắn ở trước mặt Thái phu nhân bảo hộ ngươi chu toàn.”




      “Nếu là hãm hại, ngoại trừ mấy cái nha đầu hồi môn bên cạnh nhị thiếu phu nhân , còn có thể là ai? Các nàng ràng là xem ta cùng Thu Nhạn hợp mắt, cố ý vu oan hãm hại chúng ta.” Họa Mi phẫn hận ,”Mấy cái nha đầu hồi môn này là hung hăng, đem người Hầu phủ chúng ta để ở trong mắt.”




      “nha đầu hồi môn?” lão nhũ nương áo tím cười lạnh , “Họa Mi, uổng ngươi thuở theo nương sống trong phủ , ngươi suy nghĩ chút , dựa vào mấy cái nha đầu hồi môn của nhị thiếu phu nhân làm sao có khả năng lấy Chó của Thế tử để hãm hại ngươi? Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi đầu óc?”


      “Lẽ nào là Thu Nhạn tỷ tỷ?” Họa Mi nghi ngờ .


      “Ngoại trừ nàng còn có ai? Dám ngáng chân chân chúng ta, cũng cân nhắc chút chính mình nặng mấy cân mấy lượng.” lão nhũ nương áo tím lạnh lùng rên , nhìn ngó bên Bích Thủy Hồ chập chờn hoa hoa cỏ cỏ, lại sửa sang chút tóc mai tán loạn,




      có biểu cảm gì .




      “nương đời này kiêu căng tự mãn, mọi việc đều muốn bị thua thiệt , nhưng đời này lại gả cho cha ngươi , quản vô dụng, cả đời mang nô tịch , sinh hài tử cũng vẫn mang nô tịch, nương là hi vọng ngươi đừng bước theo gót chân ta, trước mắt, đại thiếu phu nhân có con, nhị thiếu phu nhân sợ là cũng chiếm được sủng ái của Thế tử , trong thời gian ngắn chắc cũng mang thai được ,nếu là ngươi vào lúc này có thể mang thai hài tử của Mộ gia , Thái phu nhân nhất định cho ngươi danh phận di nương , tuy chỉ là cái thiếp thị, nhưng dù sao cũng hơn gả cho quản hay là gã sai vặt .”




      “Nhưng mà nương, đại thiếu phu nhân nơi đó, ta sợ là trở về được.” Họa Mi cau mày , “Coi như là Đại thiếu gia có tâm đến Thanh Tâm Uyển xem, chúng ta cũng thể cùng chỗ…” Trong lòng nàng tự nhiên là muốn gả cho cái quản hay gã sai vặt rồi.




      “Ngốc hài tử, chúng ta làm ra người, chẳng lẽ còn có quyền lợi được chọn chủ nhân ? Chỉ cần là Mộ gia hài tử, ở trong mắt Thái phu nhân cũng đều giống nhau.” lão nhũ nương áo tím ý tứ sâu xa mà nhìn Họa Mi, thấp giọng , “Ngươi trước mắt cứ ở thư phòng của thế tử mà hầu hạ, nhóm lang quân trong phủ đều là thích xem sách, nếu như ngươi vào được mắt Thế tử , đó là đương nhiên là tốt đến thể tốt hơn, nhưng nếu được còn những người khác cũng chưa chắc là như thế .”


      Lang quân : chỉ nam nhân trẻ tuổi


      Họa Mi mắt sáng lên, tiện đà lại làm bộ dạng phục tùng : “Nhưng bây giờ chuyện hắc phong phải làm sao ? Nếu như Thế tử truy cứu, nữ nhi rất thảm.”




      “Ngươi sợ cái gì? Hắc phong cũng phải do ngươi làm mất, là nha đầu Thu Nhạn kia nổi lên ý xấu, nương há có thể buông tha nàng, lại , hắc phong là mất ở Thanh Tâm Uyển , nhị thiếu phu nhân cũng thể khoanh tay đứng nhìn, đến thời điểm tùy cơ ứng biến là tốt thôi.”


      Họa Mi lúc này mới chuyển buồn thành vui.


      Hai mẹ con lại thầm chốc lát, mới trước sau ra khỏi bóng cây.




      “Thiếu phu nhân, nô tỳ tìm được hắc phong rồi.” Bích Đào Thần sắc ngưng trọng tới bên người Thẩm Thanh Lê , ở bên tai nàng , “Chỉ là, chỉ là nó chết…”


      “Cái gì? Chết rồi?” Thẩm Thanh Lê kinh ngạc nhìn Bích Đào, “Nó bây giờ ở nơi nào?”


      “Thiếu phu nhân theo ta đến bên này.” Bích Đào hít hơi.


      Thanh Tâm Uyển sân sau cùng với chính viện cách nhau có chút xa, cách hoa viên , còn bị bờ tường quanh co, khúc khuỷu ngăn cách thành hai cái sân, tường chỉ chừa lại cái cửa , để ra vào.


      Nếu phải Bích Đào vô ý đứng núi giả trong lương đình xém xét bốn phía, căn bản là phát được xác Hắc Phong co rúc trong rãnh nước, hình như trước đó nó bị người ta để ở nơi nào đó khác sau mới kéo đến, người còn dính theo cành cây.


      sai, chính là hắc phong.” Thẩm Thanh Lê ngồi xổm xuống, lấy ra cành cây, đưa tay sờ sờ thân thể nho vẫn còn chút hơi ấm, cổ có vòng vết vồng, chân trước buông thõng vô lực từ cổ trượt xuống, hai con mắt nửa khép hờ , khóe miệng còn vươn vết máu.


      Là ai độc ác như vậy, đối với con chó vô tội ra tay tàn nhẫn?




      “Thiếu phu nhân, chúng ta nên làm gì?” Bích Đào có chút run .




      Xảy ra chuyện như vậy, Thanh Tâm Uyển người cũng khó tránh được tội.




      Thẩm Thanh Lê ngẩng đầu nhìn sắc trời, suy nghĩ chút, nghiêm mặt : “Việc này đừng làm lộ ra, chúng ta ra ngoài chuyến, xem xem có thể hay mua về con chó khác thay thế.”




      ra ngoài mua chó?” Bích Đào hơi kinh ngạc, “Thời gian ngắn như vậy, nơi nào tìm về được con chó giống như đúc chứ?”




      “Vừa rồi Họa Mi cùng Thu Nhạn ra ngoài tìm hắc phong, e là tại toàn bộ Hầu phủ đều biết Thanh Tâm Uyển hắc phong biến mất, nếu là lúc này truyền ra chuyện nó chết, phu nhân chẳng phải là thẩm tra hết hạ nhân toàn bộ Hầu phủ “


      Thẩm Thanh Lê đứng dậy, vỗ vỗ mảnh cỏ người , khẽ thở dài, “Việc này trước tiên là nên dấu , đừng kinh động tới người trong phủ, chờ hai ngày nữa, ta lại tìm cơ hội với Thế tử .”




      Lần trước Cung tứ hắc phong cũng là mới được hai tháng , cách khác lúc Thế tử , nó mới vừa ra đời lâu, bây giờ Thế tử trở lại, cũng chưa chắc là có thể nhận ra chó này khác với con chó lúc đầu.




      Nàng tự biết mình có năng lực điều tra phá án , thế nên chuyện khó giải quyết vẫn là giao cho người có năng lực làm !




      Bích Đào cũng cảm thấy việc này khả thi, liền cầm bạc chuẩn bị đưa cho hai huynh đệ canh giữ ở cửa sau mã phúc và mã quý, nàng cùng người tỷ muội có việc gấp phải ra ngoài mua ít đồ, muốn mượn xe ngựa dùng.




      Hai huynh đệ lấy được bạc, giữa lông mày tràn đầy ý cười, lập tức thương lượng phen, khách khí cho nàng biết, hôm nay ra vào tương đối nhiều, xe ngựa trong phủ có lệnh bài dám tùy ý để cho ra ngoài, nhưng mà bọn có thể thu xếp tìm huynh đệ đưa các nàng .




      Rất nhanh, nam thanh niên được gọi là Phùng tài liền đánh xe ngựa tới cửa sau Hầu phủ .

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14: Trèo tường

      Kinh thành tất nhiên là phồn hoa.


      Bốn phương đường phố thông suốt, cửa hàng nhiều ô số, người rộn rộn ràng ràng , như một bức tranh cuốn ở trước mắt từ từ mở ra.




      Thẩm Thanh Lê tuy rằng lần đầu ra khỏi Hầu phủ, thế nhưng lúc này lại có tâm Tư vui vẻ xem cảnh kinh thành phồn hoa cùng thế nhân huyên náo, trong lòng lo lắng khống biết́ có thể mua được con chó giống như đúc với Hắc Phong.




      Phùng tài nhìn qua là kẻ cộc lốc, thích chuyện, nhưng đối với kinh thành lại rất quen thuộc, nhanh chóng đem các nàng đưa đến nơi phồn hoa nhất kinh thành Nhân Nghĩa phố.


      Nhân Nghĩa phố tương tự với phố kinh doanh của đời sau.


      Của hàng ở đây phong phú , khiến người xem hoa cả mắt.


      Những bông hoa lớn và chim được bán ở cả con đường cuối phố.


      Ở quầy hàng nơi chọi chim, chọi gà đứng rất nhiều người , tiếng kêu gào liên tiếp, khi nào hết náo nhiệt.


      Hai người ở trong đó loanh quanh nửa ngày, cuối cùng cũng coi như tìm được hai con chó đen gần giống với Hắc phong.


      Này hai con chó toàn thân đen thui bóng loáng, mắt đen lưu chuyển như hai trái hắc bồ đào, cùng hắc phong có chút như thế là rất giống.


      Hắc bồ đào (黑葡萄) : nho đen


      Thẩm Thanh Lê nhất thời sáng mắt lên.


      đại hán kia , mặt đen sẫm, hình dáng cao lớn thô kệch, mặc thân quần áo vải đay thô đứng ở đó, như mặt tường rắn chắc , chào giá cũng hào hàm hồ, mở miệng chắc giá là mươi lượng bạc.




      “Mười lượng bạc? Cướp tiền….!” Bích Đào kinh ngạc . Nàng tuy rằng biết giá hàng kinh thành , thế nhưng nàng biết mươi lượng bạc ở tĩnh châu, có thể mua được con ngựa tốt nhất.




      nương,chó này nhưng là danh xứng với thực lạp lang khuyển (猎狼犬) , nếu phải ta tại cần dùng tiền gấp, còn nỡ lòng bán chúng đâu! Đừng xem thường nó còn , sau này lớn lên, đối phó con sói, cũng thừa sức .” Đại hán mặt đen vỗ bộ ngực bảo đảm , ” thỏ̀, lợn rừng ,…, càng chắc chắn bắt được, ngươi suy nghĩ chút,những thứ đó trị giá bao nhiêu bạc? Muốn ngươi mươi lượng bạc là hời cho ngươi rồi.”




      “Vị đại ca này, ngươi lấy mươi lượng bạc , là bảo đảm nó lớn lên có thể đánh thắng con sói đúng ? nhưng là chúng ta bây giờ mua chính là nó ở tại, sợ là giờ đuổi con thỏ cũng khó, vậy , làm sao có thể đáng giá mươi lượng bạc?”




      Thẩm Thanh Lê mặc dù đối với giá hàng nơi này có nhận thức cụ thể, nhưng bằng cảm giác, mươi lượng bạc tuyệt đối là giá cao rồi, suy nghĩ chút, lại lấy ra quy luật trả giáở kiếp trước , , “Tiện nghi chút, năm lượng bạc, thành giao.”




      Tối hôm qua nàng lật qua lật lại túi tiền đặt trong ngăn kéo bàn trang điểm của nguyên chủ, trời đất , chỉ có hơn hai mươi lượng bạc.




      Hỏi Đào Chi, Đào Chi Xuân Đào vẫn luôn trông coi chuyện này,, đến cùng là tiểu thư của mình có bao nhiêu tiền riêng, nàng cũng .




      Được rồi, bên trong gia đình giàu cũng có người nghèo, tỷ như nàng.




      Trước mắt mua con chó liền muốn tiêu hết nửa tiền tích trữ của nàng, trong lòng tự nhiên nỡ.






      “Năm lượng bạc?” Đại hán kia sửng sốt chút, gãi đầu cái, cười , “Tiểu nương tử, ngươi phải người địa phương chứ?”


      Người địa phương ép giá lợi hại như vậy.


      “Ha ha, quả nhiên là cái hội trả giá.” Phía sau truyền đến vài tiếng tiếng vỗ tay, lập tức, cái bóng đen từ phía sau qua.




      Nguyệt trường sam màu trắng người thanh niên trẻ cười khanh khách tới, vóc người kiên cường thanh tú, sắc mặt như đao khắc, góc cạnh ràng, cử chỉ, nhấc chân đều lộ ra nồng đậmphong độ của người trí thức.






      Người thanh niên trẻ cũng nhìn Thẩm Thanh Lê, chỉ là dùng cây quạt điểm vào cánh tay đại hán cái, khẽ cười : “Mỹ nhân mở miệng trả giá, há có đạo lý nên ? Năm lượng bạc, bán cho nàng ! Ngươi lại trả được!” (ý ảnh là trả giá lại được đó)




      “Nguyên lai là Hạ công tử đại giá quang lâm, thất kính thất kính.” Đại hán kia bận bịu cũng mực cung kính đúng dậy đón lấy, lại hướng Thẩm Thanh Lê gật đầu cười , “Vị tiểu nương tử này thích cái nào , cứ việc chọn, năm lượng bạc bán cho ngươi .”


      Cứ như vậy là được rồi?


      “Đa tạ.” Thế cuộc xoay chuyển quá nhanh, Thẩm Thanh Lê trái lại hơi ngượng ngùng mà thanh toán bạc, nhìn nam tử trẻ tuổi kia chút rồi khụy gối, xem như là chào hỏi.




      Bích Đào ôm tiểu cẩu.


      Ánh mắt thờ ơ vẫn còn nhìn theo bóng hình hai người ngất ngất ngây ngây lên xe ngựa.






      “Hạ công tử nhận thức này hai cái tiểu nương tử này?” Đại hán mặt đen hơi nghi hoặc chút.






      “Quả đất tròn, tương phùng hà tất từng quen biết.” Hạ Vân Sơ nhoẻn miệng cười vẫn như cũ nắm cây quạt điểm cái vào bả vai đại hán kia , “Còn lại con chó đen này, ta lấy.”


      Thời điểm Phùng tài đem các nàng đưa về Hầu phủ.


      là buổi trưa rồi.




      Hai người xuống xe ngựa, cám ơn, lại cố ý nhét vào ít bạc, ngày sau nếu là dùng xe ngựa còn tìm .




      Phùng tài lập tức vỗ bộ ngực bảo đảm, ngày sau nếu là dùng xe ngựa, cứ việc để mã quý tìm đến , bảo đảm đến.


      hai chủ tớ vui quá hóa buồn.


      biết sao thời điểm đến , cửa sau đóng.


      Lại thể theo cửa lớn bên kia tiến vào.


      Làm sao bây giờ?


      Cũng thể cứ đứng ở chỗ này chờ chứ? Suy nghĩ chút, Thẩm Thanh Lê đề nghị: “ bằng, chúng ta vòng tới sân sau Thanh Tâm Uyển , rồi từ nơi đó gõ cửa vào.”




      Bên kia có cửa cùng Thanh Tâm Uyển chính viện tương thông.




      Hai người vòng tới ngoài tường Thanh Tâm Uyển hậu viện , lại phát cửa có người canh gác.




      “Bích Đào, ngươi biết trèo tường ?” Thẩm Thanh Lê ung dung khom lưng đem vạt áo bê lên .




      Thời điểm trước kia, bởi vì phiền nhiễu nên muốn trở về nhà , vì vừa đến trời tối, kế mẫu liền dứt khoát đóng cửa, mặc cho nàng gọi thế nào cũng làm bộ nghe thấy, cho nên nàng đối với trèo tường cũng xa lạ.


      “Trèo tường?” Bích Đào trong nháy mắt sợ ngây người.


      Nàng nhìn thấy, nghe được, nhưng nhất định là ảo giác.


      Thiếu phu nhân luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng lại muốn trèo tường?


      Thanh Tâm Uyển.


      Thư phòng lầu hai.


      Mộ Vân Đình có chút Phong Trần mỏi mệt ngồi ở ghế mây , híp mắt đánh giá khắp mọi nơi quen thuộc , dài thở phào cái, chỉ là cánh tay quấn băng gạc dày đặc , thậm chí rướm ra chút vết máu, hiển nhiên là bị thương.






      Quay đầu thấy bóng người màu tím bưng cái sọt vội vàng từ giữa phòng ra, thấy nàng mang mặt vẻ lo âu, Mộ Vân Đình cười nhạt: “Thúy cần lo lắng, điểm thương tích mà thôi.”




      Thúy là do thân mẫu Mộ Vân Đình Ngô thị mang đến khi xuất giá, nguyên danh là Giang tiểu Thúy, trong phủ mọi người gọi nàng là Thúy .






      Giang gia đời đời làm nghề y, trước đây ở kinh thành có chút danh tiếng, sau này phụ thân của Thúy vì liên lụy đến án mạng trong cung mà bị xử tử, người trong phủ tự nhiên cũng bị vạ lây theo , đa số đều lưu vong ,sung quân.




      Lúc đó giang tiểu Thúy mới chỉ có sáu tuổi, liền bị giáng thành quan nô, sau nhiều lần trôi nổi, mới tới Ngô phủ làm thiếp thân nha hoàn của Ngô thi.




      Mãi đến tận năm nàng 17 tuổi, Ngô thị gả tới Hầu phủ, nàng làm nha đầu hồi môn cũng theo tiến vào Hầu phủ, Ngô thị trước khi lâm chung đem hai hài tử giao cho nàng, ý là muốn cho Mộ Trường Nguyên thu nàng vào phòng, Mộ Trường Nguyên cũng có ý đó, nhưng nàng lại chết sống chịu.




      Ngô thị chết rồi, nàng liền lập lời thề đời này vĩnh viễn lập gia đình, đồng thời tự nguyện ở lại Hầu phủ chăm sóc hài tử mà Ngô thị lưu lại, coi Mộ Du cùng Mộ Vân Đình như con ruột, đặc biệt là đối với Mộ Vân Đình càng quan tâm đầy đủ.


      Mộ Vân Đình đối với nàng tự nhiên rất là kính trọng.


      Đối với thương thế của mình, Mộ Vân Đình giải thích là lúc cưỡi ngựa ở U Châu, cẩn thận nên ngã giữa đường, bất đắc dĩ mới hồi phủ dưỡng thương.




      “Vết thương ? Cánh tay đều bị thương thành ra thế này mà còn dám là vết thương ?” Thúy có chút trách cứ ngồi xổm xuống, nhàng đem băng gạc rướm máu cánh tay lấy xuống, thoa thuốc, lần nữa quấn lấy băng gạc sạch , oán giận , “Thế tử lần này thực là bất cẩn , trước đó cũng gì cả, trong phủ có thể thỉnh đại phu đến chờ sẵn, nếu để lưu lại nguồn bệnh, phải làm thế nào cho phải.” xong, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn gã sai vặt trẻ tuổi Mộ An đứng bên người Mộ Vân Đình cái.




      Mộ An gãi đầu , ngượng ngùng cười cười, oán thầm , là Thế tử cho , làm sao dám tự chủ trương…




      “Có Thúy ở đây, nơi nào còn cần mời đại phu.” Mộ Vân Đình cười cười, Thúy trong ngày thường nghiên cứu sách thuốc, mân mê dược liệu, y thuật của nàng so với đại phu ở kinh thành chỉ có hơn chứ kém.




      Thúy chạm đến vết thương của , sửng sốt chút, lại thong dong thay băng bó xong , than tiếng: “Nô tỳ xuống lấy chút dược.”




      “Làm phiền Thúy .” Mộ Vân Đình nhíu nhíu mày, phản đối cử động lại cánh tay, đứng lên bước thong thả đến phía trước cửa sổ, tùy ý nhìn ra ngoài .




      hơn tháng, đầy mắt xanh biếc dần dần nhiễm chút màu sắc thê lương, đặc biệt là cây màu thiển phấn (浅粉) kia, thân cây, dưới cây rơi đầy đất phấn hồng.




      “Thế tử, nên tới chỗ Thái phu nhân cùng phu nhân thỉnh an rồi” Mộ An nhắc nhở,




      “Ừm, thôi!” Mộ Vân Đình đáp lời, vừa định xoay người, liền thấy ở cuối tầm nhìn, Thanh Tâm Uyển sân sau, bên kia đầu tường, tựa hồ có bóng người lay động.


      Chẳng lẽ có người trèo tường?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Các thuyết kỳ từ

      (各说其词) ai hiểu cái tiêu đề dịch giùm ta vs.


      Mộ Vân Đình ôm ngực ánh mắt lạnh lùng nhìn cái bóng người hồng hồng đầu tường, thấy thân ảnh kia đầu tiên là nhìn xung quanh,đại khái là nhìn có người chú ý mình hay ,tiếp đó, ra sức bò lên đầu ,tường có chút cao, nàng tựa hồ là dám nhảy, chần chờ chút, ánh mắt rơi vào cây to dựa vào tường, liền thong thả lôi kéo thân cây, cẩn thận từng li từng tí bò lên cây kia, theo thân cây trèo xuống.


      Nhìn dáng dấp, có lẽ là nha hoàn trong viện về trễ sợ bị quở trách nên lén lút leo tường tiến vào viện.


      Mộ Vân Đình tuy rằng thị lực rất tốt, nhưng dù sao cũng cách quá xa, có chút nhìn rõ mặt của nữ tử kia, chỉ cảm thấy là quen mắt, thấy nữ tử kia sau khi xuống, còn vuốt vuốt ngực, bộ dạng như trút được gánh nặng , nhịn được mà khóe miệng hơi vểnh lên, quay đầu hỏi theo người ngang qua : “Thanh Tâm Uyển gần đây có đến người mới?”


      “Phu nhân ngày hôm qua có điều lại đây hai cái nha hoàn là đến thư phòng hầu hạ, biết tại sao lúc này lại thấy tăm hơi.” Thúy mặt hề cảm xúc đáp.


      “Ồ.” Vừa nghe là nha hoàn do Tô thị đưa tới , Mộ Vân Đình cảm thấy hứng thú nữa, nhíu nhíu mày, xoay người xuống lầu.


      Mộ An lại đứng ở bên cửa sổ nhìn ra rất hứng thú, mãi đến tận khi phát Thế tử mất, mới như vừa tình giấc chiêm bao lao nhanh đường đuổi theo.


      Mộc Ảnh Đường bị vây quanh bởi biển hoa đủ hương đủ sắc ,trong viện tử to lớn này quanh năm mùi hoa quanh quẩn, cây xanhtỏa bóng.


      Đúng lúc Tháng tám, hoa Quế trong viện cành cây rậm rạp, hương vị ngọt thơm phức, hòa quyện với vị ngọt của hương đào, khiến lòng người lưu luyến rời, tinh thần thoải mái.


      Lập tức có nha hoàn theo cây hái quả đào, rửa sạch bưng lên.


      “Ngươi đó ,đứa này làm sao lại cẩn thận như vậy? để cho mình ngã thành nghiêm trọng như vậy.” Thái phu nhân Hoàng Phủ thị thấy tay Mộ Vân Đình quấn đầy băng gạc, vừa tức lại vừa đau lòng, trách cứ, “Ta ra ngoài hơn tháng, làm sao lại đột nhiên nhớ mà trở về đây rồi! còn tưởng rằng ngươi là nhớ tân nương của ngươi, ra là ở bên ngoài bị thương, ngươi xem, nếu ngươi mà xảy ra chuyện gì bất trắc ta nên làm thế nào cho phải đây.” xong trong lòng vẫn còn sợ hãi đưa tay sờ cánh tay quân băng gạc, hỏi: “Còn đau ? Vẫn nên phụ thân ngươi và cung mời thái y đến xem qua chút!”


      “Tổ mẫu, cần lo lắng cũng đừng lao sư động chúng thỉnh ngự y đến, lẽ nào ngài người tin Thúy ?” Mộ Vân Đình , nhanh nhẹn cầm quả đào cùng ,cắn cái,khóe môi nhất thời dính sắc Hồng tím của nước trái cây, khẽ cườinói, “ chút thương thế đáng ngại, dưỡng thương thời gian tốt thôi, lúc ở bên ngoài muốn ăn quả Đào do tổ mẫu trồng, coi như bị thương Tôn nhi cũng nhất định trở lại nếm thử trước.”


      Lao sư động chúng (劳师动众) chỉ việc sử dụng lượng lớn nhân lực.


      “Ngươi nha, càng lúc càng dẻo mồm rồi, chỉ cần ngươi thích ăn, ta mỗi ngày phái người hái đưa cho ngươi.” Hoàng Phủ thị thấy tinh thần tốt, lại nghĩ đến Thúy cũng biết y thuật, thoáng an tâm chút, lại , “ mời ngự y cũng được, tổ mẫu đối với Thúy tự nhiên tin tưởng, nhưng có câu , thương gân động cốt trăm ngày, ngươi lần này trở lại, chỗ nào ta cũng cho , ngày mai để cha ngươi vào cung xin nghỉ phép cho , ngươi an ổn ở nhà dưỡng thương, có nghe ?”


      Thương gân động cốt trăm ngày (伤筋动骨一百天) bị thương gân cốt phải trăm ngày mới hết.


      “Tôn nhi tuân mệnh.” Mộ Vân Đình cười cười, “Tôn nhi mỗi ngày đều lại đây cùng tổ mẫu chuyện giải buồn.”


      “Tổ mẫu cần ngươi giải buồn, tổ mẫu có viện hoa hoa cỏ cỏ này là đủ rồi.” Hoàng Phủ thị hơi cúi đầu, vuốt ve ngón tay đeo ngọc lục bảo Thạch Giới (绿宝石戒) , khóe miệng tươi cười, “Ngươi bây giờ thành thân, chỉ cần ở tại Thanh Tâm Uyển, cố gắng bồi vợ của ngươi là tốt rồi, tổ mẫu còn muốn sớm ôm chắt trai đây!”


      Mộ Vân Đình cười cười, có lên tiếng, trước mắt khỏi xẹt qua đôi mắt trong suốt như nước. Đôi mắt mang theo loại mơ hồ rành thế , tinh khiết làm cách nào tới gần.


      Đại hôn đêm đó, uống quá chén, nên liền ngủ ở thư phòng. Lại mặt ngày đó, hai người cũng cùng nhau lời nào. cảm thấy nàng là đối với có chút e ngại.


      Sau lần đó, U Châu, cho tới nay, đối với nữ tử kia ấn tượng cũng nhợt nhạt dần, cũng ra được đó là nữ tử thế nào. ” Uyển Nguyệt cho dù tốt, cuối cùng rồi, nghe tổ mẫu khuyên, nhân sinh khổ đoản, thương lấy người trước mắt mới là thực tế nhất, Thẩm gia dù sao cũng là thế gia trăm năm, nữ nhi nhà họ giáo dưỡng, tổ mẫu tin được, vậy nên, ngươi nhất định phải cố gắng đối xử tử tế với người ta.” Cháu trai này là đứa hiểu chuyệń, làm sao lại chỉ đối với chuyện củá Uyển Nguyệt là nghĩ ra?


      Nhân sinh khổ đoản (人生苦短) cuộc đời ngắn ngủi


      “Tôn nhi tuân mệnh.” Nhấc lên Uyển Nguyệt, Mộ Vân Đình sầm mặt lại, thấy Hoàng Phủ thị lời ý vị sâu xa khuyên giải , liền hàm hàm hồ hồ đáp.


      “Được rồi, tình trong phòng ngươi tự mình xử lý , tổ mẫu quản được nhiều như vậy, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi câu, vô luận như thế nào, con trưởng đích tôn đều phải do chính thất sinh hạ, thể để những cái nha hoàn có tâm tư chui vào chỗ trống, nếu là sinh ra trưởng tử trước, vậy thực sựlà tự tìm phiền não , đừng như cha ngươi .” tới Mộ Trường Nguyên, Hoàng Phủ thị lại hít hơi, chuyện năm đó nàng cũng có trách nhiệm, ngờ được Tô thị cũng có thai, lại còn sinh sớm hơn chính thât , sinh ra trưởng tử Mộ Vân Triệt.


      Trước mắt lại để ý phản đối của nàng, đem Tô thị nâng lên làm chính thất, con thứ biến thành con trai trưởng, làm cho Vĩnh Định Hầu phủ có con thứ thừa kế tước vị trở nên lúng túng.


      Mộ Vân Đình mất tập trung đáp lời, liền đứng lên cáo từ. bộ dáng thế này, làm gì có tâm tư làm những chuyện này… đến di khanh viên bên kia thỉnh an, rồi trực tiếp trở lại sướng phong đường.


      Sướng phong đường ở bên Bích Thủy Hồ , là nơi thiếp đãi khác nhân trong phủ , là nơi xem trò vui , nghe hát, trong viện có hành lang uốn khúc kéo dài tới Bích Thủy Hồ , quanh co khúc khuỷu, uyển chuyển như Du Long, hành lang uốn khúc phần cuối là toà lầu các hai tầng chỉnh tề, dưới mái hiên giắt vô số chuông bằng vàng, có gió thổi qua, liền phát ra trận tiếng chuông lanh lảnh du dương, như thanh của tự nhiên.




      Sớm có nhóm người tụm năm tụm ba qua lại ở bên trong hành lang uốn khúc , hoặc đưa mắt nhìn ra xa, hoặc dựa vào lan can chuyện phiếm, thỉnh thoảng có tiếng cười khẽ truyền đến, nhìn qua vui vẻ hòa thuận.


      Mộ lâm đoan chính cầm hộp cơm cho những con cá chép hồng như ánh bình minh ăn, quay đầu trông thấy Mộ Vân Đình, sắc mặt liền vui vẻ, đem hộp cơm đặt ở lan can, vội vàng hướng tới,chạm được cánh tay quấn băng gạc dày đặc, thân thiết hỏi: “Nhị ca ngươi trở lại rồi, như thế nào lại bị thương như vậy? Có nghiêm trọng , thỉnh đại phu nhìn chút chưa?”


      “lúc cưỡi ngựa sơ ý thôi, đáng ngại.” Mộ Vân Đình nhìn nàng cười nhạt, “Tam muội mấy ngày gần đây khỏe ?”


      “Vẫn như cũ, ngoại trừ thêu hoa còn gì khác tiêu khiển.” Mộ lâm tiến lên kéo cánh tay bị thương của ,đỡ hắnngồi ở ghế mây, gắt giọng, “Nhị ca trở lại là quá tốt rồi, chúng ta bây giờ phải là có thể tiếp tục Thanh Tâm Uyểnđọc sách sao ?”


      “Đương nhiên có thể, lúc ta có mặt, các ngươi cũng có thể thư phòng đọc sách.” Mộ Vân Đình vẫn như cũ cười . .


      “Từ khi Nhị ca rồi, Nhị tẩu vẫn nằm giường dậy nổi, mẫu thân Nhị tẩu cần phải tĩnh dưỡng, để chúng ta qua quấy rầy.” Mộ lâm lặng yên nhìn chung quanh , thần thần bí bí , “Nhị tẩu bây giờ cũng tốt lên rồi, nghe mấy ngày trước còn cùng Dương ma ma bên người đại tẩu xảy ra tranh chấp, mẫu thân còn phạt đánh Dương ma ma cùng Liễu Yên, Dương ma ma đến giờ vẫn còn nằm giường dậy nổi!”


      Mộ Vân Đình hơi nhướng mày.


      “Nhị ca, phải muội muội lắm miệng, Nhị tẩu nhìn qua ôn nhu hiền thục, nhưng cũng phải là kẻ tầm thường. ” Mộ lâm thấy Mộ Vân Đình chỉ nghe mà tiếng nào, càng càng hưng phấn, “Nghe mấy cái nha đầu hồi môn bênngười nàng, ỷ có chút thân thủ, đều là đúng lý tha người .”


      “Nhị ca trở lại rồi.” Phía sau có thanh vang lên.


      Chỉ thấy Mộ Ngọc nhấc làn váy, cẩn thận từng li từng tí bước lên bậc thang, tới bên cạnh hai người, hề liếc mắt nhìn Mộ Lâm, chỉ thân thiết hỏi thương thế Mộ Vân Đình : “Nhị ca thương thế nặng lắm chứ?”


      đáng lo chỉ là chút thương tích .” Mộ Vân Đình vẫn như cũ nhợt nhạt nở nụ cười.


      Chốc lát, lại có nam tử tuổi còn trẻ theo hành lang uốn khúc bên trong ra , hướng bọn tới, còn chưa gần, liền lớn tiếng : “Nhị ca trở lại rồi, , ngày hôm nay chúng ta lại đấu thêm bàn, lần trước ngươi ba ván thắng hai, ta cả tháng đều ngủ ngon giấc, hôm nay gì cũng phải ít nhất hòa ván.” , nhìn chút cánh tay quấn băng gạt của thân thiết hỏi, “ngón tay ngươi thế nào? trở ngại việc chơi cờ chứ?”


      Mộ Vân Đình cười cười: “ sao, vi huynh dùng tay cũng có thể thắng ngươi.”


      Hai người hàn huyên vài câu, lại chuyển thân người đến hành lang uốn khúc, vừa vừa cười đến chòi nghỉ mát .


      “Gần đây những đâu rồi?” Mộ Vân Đình quay đầu hỏi.


      Ngũ lang Mộ Vân Khởi là do kế mẫu Tô thị sinh, trước mắt tuy rằng ở Quốc Tử Giám đọc sách, nhưng có ý định thăng quan tiến chức, chỉ thích du sơn ngoạn thủy, ngắm trăng làm thơ, thường ở trong phủ tổ chức hội thi thơ, là tiêu sái.


      Điều này làm cho Mộ Trường Nguyên cùng Tô thị rất là đau đầu. Mộ Vân Đình đối với lại rất là thưởng thức.


      “Sở Phu tử quản nghiêm, gần đây nơi nào cũng .” Mộ Vân Khởi cười cười, tiện đà lại thấp giọng , “Có điều, qua mấy ngày Bình Châu có hội thi thơ, ta rất muốn đến.”


      “Ha ha, tiểu tử ngươi lại muốn lẻn ?” “xin nhị ca đấy, đừng có tiết lộ ra .”





      “Tam muội, ngươi hồ đồ, nào có người làm muội muội nào lại ở trước mặt ca ca đặt điều tẩu tử ?” Mộ Ngọc nhìn thân ảnh hai huynh đệ hành lang uốn khúc đần dần xa, mới bất mãnmà liếc Mộ Lâm , vui , “ tình trong phòng Nhị ca , ngươi cần quản.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Chải tóc

      “Tỷ tỷ như vậy, ta đồng ý, ta nơi nào đặt điều tẩu tử, chuyện vốn là như vậy mà!” Mộ Lâm phục , “Bởi vì chuyện của Dương ma ma , đại ca cùng đại tẩu còn ầm ĩ trận, làm cho mẫu thân rất là làm khó chịu.”


      “chuyện đó cùng ngươi liên quan.” Mộ Ngọc lạnh lùng , “ nương , lại có thân phận như vậy, giữ khuôn phép sinh sống là được rồi, nhai loạn đầu lưỡi làm gì?”


      “Ta nhai cái gì đầu lưỡi ? Mẫu thân chăm sóc chúng ta cũng tệ, lẽ nào chúng ta nên giúp đỡ mẫu thân chia sẻ ít chuyện trong nhà? Nhị ca ở đây, Nhị tẩu chọc phiền toái lớn như vậy, chẳng lẽ nên cho Nhị ca tiếng?” Mộ Lâm trong lòng buồn bực, lạnh lùng , “Tỷ tỷ, ta biết trong lòng ngươi căn bản xem mẫu thân là nương, trong lòng ngươi chỉ muốn cái kẻ nằm lạnh trong nhà kia, giống như ngươi vậy đối với tình trong phủ thờ ơ quan tâm, thực là uổng phí mẫu thân chiếu cố ngươi.”


      “Ngươi ngậm miệng lại cho ta.” Mộ Ngọc nghe vậy, nhất thời đỏ mặt, cắn răng , “người nằm lạnh trong nhà chính là người kia, dù thích thế nào nữa , ngươi cũng là theo trong bụng của bà bò ra ngoài, đây là thực đời này ngươi muốn cũng thể thể thay đổi, ngươi biết mẫu thân tốt với ngươi, nên tuân thủ bổn phận làm người để báo dáp bà, chứ phải ở đây lấy chuyện chọc phá cảm tình vợ chồng nhà người ta làm vui, ngươi nghĩ người khác đều là kẻ ngu sao?”


      “Tỷ tỷ lời ngươi vô vị, ta chẳng qua chỉ thôi, làm sao lại thành chọc phá cảm tình vợ chồng nhà người ta ?” Mộ Lâm càng buồn bực hơn, thanh nhịn được liền cao lên .


      Phía sau, trận tiếng cười duyên truyền đến.


      “Ai nha, nhị tỷ Tam tỷ, các ngươi có chuyện gì lại cãi nhau ở đây?”hai bóng người đỏ xanh dịu dàng hướng bên này tới, hồng y nữ tử tiến lên cười , “Hoá ra chúng ta tới khéo sao?”


      “Tứ muội biết đùa, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta cãi nhau?” Mộ Lâm lạnh lùng nhìn hồng y nữ tử, bộ dạng xem thường, “Hôm nay gia yến, là để nghênh tiếp Nhị ca ta trở lại, kẻ nào lại biết sâu cạn mà cãi nhau?”


      Còn phải là chi thứ hai nữ nhi a! Có gì đặc biệt đâu.


      Chính mình mặc dù là thứ nữ, nhưng cũng là Vĩnh Định hầu nữ nhi, là chủ nhân danh chính ngôn thuận trong phủ .


      Toàn gia chi thứ hai, chẳng qua là tạm trú ở trong Hầu phủ thôi. Chờ sau khi tổ mẫu trăm tuổi, bọn đều phải chuyển ra ngoài .


      Trong lòng phen xoay chuyển, khẽ hừ tiếng, tự nhiên ngồi qua bên, hề đáp lại hai người.


      “Tứ muội, Ngũ muội, chúng ta ngồi bên này .” Mộ Ngọc trong lòng than tiếng, tiến lên kéo tay của hai người, thuận thế ngồi xuống ở ghế mây ngồi xuống cách đó xa , cười hỏi, “Nhị thúc Nhị thẩm như thế nào mà chưa có tới?”


      Thái phu nhân cùng lão Hầu gia là phu thê trong lúc hoạn nạn, lúc hai người kết tóc vẫn còn là dân chúng nghèo rớt mùng tơi,sau đó lão Hầu gia theo là tùy tùng của cao tổ chinh chiến một đời, cửu tử nhất sinh mới đạt được tước vị , cũng có cưới thêm vợ lẽ, thậm chí ngay cả cái thông phòng cũng có, cho nên , trước mắt ba người con trai dưới gối Thái phu nhân đều là con vợ cả.


      sau khi Lão Hầu gia qua đời, trưởng tử Mộ Trường Nguyên kế thừa tước vị, vinh quang tất nhiên là cần phải .


      Nhị lão gia Mộ Trường Phong từ ở Quốc Tử Giám học tập, sau khi qua được sát hạch của Lại bộ, ở hộ bộ làm chủ , quan cấp Lục phẩm.


      Tam lão gia Mộ Trường Thạc cũng ở tại quý phủ, mà quanh năm mang theo vợ ra bên ngoài kinh thương, thông thường đều là sau tết hồi phủ đoàn tụ.


      Mà trước mắt Tứ Nương Mộ Tinh là Nhị lão gia Mộ Trường Phong nữ nhi, là con đẻ của chính thất Liễu thị .


      Bên người nàng Ngũ nương Mộ Sương ôn nhu im lặng , nhưng mẹ đẻ lại là đào kép, được Mộ Trường Phong vừa ý, bao nuôi ở bên ngoài , sau đó bị Liễu thị phát , náo loạn hồi, suýt chút nữa xảy ra án mạng.


      Thái phu nhân đứng ra hạ lệnh đem cái đào kép kia đuổi , đưa Mộ Sương vừa ra đời lâu giữ ở bên người tự mình nuôi nấng đến mười tuổi, mới cho nàng trở lại Lăng Phong viên để ở bên người Mộ Trường Phong cùng Liễu thị .


      Mộ Sương tướng mạo ôn nhu, cực kỳ giống mẹ đẻ, khiến Liễu thị rất là phản cảm, trong ngày thường vẫn lãnh lãnh đạm đạm, chỉ là bị vướng bởi tình cảm của Thái phu nhân cùng Mộ Trường Phong , cũng dám quá khe khắt .


      Mộ Trường Phong thương nàng có mẹ đẻ bên cạnh, đối vớinàng là hết mực thương , ăn mặc chi phí cũng cùng chính thất nữ nhi Mộ Tinh có gì khác biệt.


      “Chúng ta mới vừa qua chỗ tổ mẫu vấn an, phụ thân và mẫu thân lưu lại bồi tiếp tổ mẫu chuyện nhà, đợi lát nữa tới .” Mộ Tinh lôi kéo tay Mộ Ngọc, cười yếu ớt , “Vừa nãy tổ mẫu còn Nhị tỷ tỷ năm nay cập kê, hôn này cũng nên nhấc lên để thương nghị rồi , nhị tỷ sợ là năm nay có đại hỉ rồi.”


      “Đại tỷ còn khuê nữ, làm sao có thể đến phiên ta?” Mộ ngọc mặt đỏ lên, cúi đầu nhiều lần xoắn góc áo của mình.


      Kỳ thực tổ mẫu trước đó vài ngày từng ám chỉ với nàng, thái hậu sớm có ý chỉ, năm nay ngày mười lăm tháng tám Trung thu yến cử hành ở trong cung Thủy Nguyệt hiên , đến thời điểm đó, chuyện chung thân của nàng chừng được định rồi .


      Mộ Sương thầm ngồi ở chỗ đó, cúi đầu uống trà. Nàng mới mười hai tuổi, các tỷ tỷ những chuyện này còn cáchnàng rất xa .


      “Đại tỷ, đáng, đáng lý là nên tính vào đâu!” Mộ Tinh ngượng ngùng đáp, nữ tử từng gả lần sao có thể cùng khuê các muội muội so sánh.


      Đột nhiên nghĩ đến cảnh cáo của Liễu thị , Hầu phủ bên kia nhiều chuyện hỗn tạp, thời điểm qua, nên ít hơn, miễn khiến người ta lợi dụng gây chút phiền phức đáng.


      Nghĩ tới đây, liền tùy ý kết thúc đề tài, đổi đến hởi về nữ hồng gần đây thêu được , lại Như Ý lâu mới tới loại vải sa tanh, hoa vân đa dạng , công nghệ đặc biệt tinh tế, có thể Tuyệt phẩm.


      Lập tức hai người ước định, qua hai ngày nữa liền Như Ý lâu xem vải .


      “Thiếu phu nhân, nô tỳ nghe Thế tử sau khi trở lại, ở tại lầu haithư phòng , sau đó liền tới Mộc Ảnh Đường vấn an , vậy phải đợi sau khi gia yến kết thúc, mới tới gặp Thiếu phu nhân.” Thúy Chi bên lau khô mái tóc ướt nhẹp cho Thẩm Thanh Lê , bên vui vẻ .


      Trong viện có nam chủ nhân làm chỗ dựa, còn ai dám lại đây gây với các nàng.


      Thẩm Thanh Lê cười cười, lên tiếng.


      Sau khi mua chó trở về, liền nhàn rỗi, lại dàn xếp chó, lại rửa ráy thay y phục , cái gia yến kia, nàng muốn .


      “Nghe Họa Mi bảo, lúc Thế tử cưỡi ngựa làm bị thương cánh tay.” Thu Nhạn ở bên xen vào .


      “Thế tử bị thương?” Thẩm Thanh Lê khỏi cau mày.


      “Vâng , nghe Họa Mi Thế tử trở lại liền tới lầu hai, lúc đó nàng vốn là muốn tới hầu hạ, nhưng Cung tứ Thế tử băng bó, nàng vào tiện, cho nên, nàng đối với thương thế của Thế tử cũng ràng lắm.” Thu Nhạn vừa vừa tới, cùng Thúy Chi giúp nàng lau tóc.


      “Ồ.” Thẩm Thanh Lê đáp tiếng, nàng còn chưa nghĩ ra, sau khi trở lại, nàng nên dùng loại thái độ gì để ở chung với .


      Là làm cho trọn cái nghĩa vụ của thê tử tỉ mỉ chăm sóc hay là cứ như hai kẻ lạ ,nước sông phạm nước giếng?


      đúng là chưa nghĩ ra.


      Thu Nhạn thấy Thúy Chi xoắn tóc, chuẩn bị chải đầu cho Thẩm Thanh Lê , liền nhìn Thúy Chi lấy lòng cười cười: “Thúy Chi tỷ tỷ, ta ở Xuân Huy các vốn là nha hoàn chải đầu, biết chải rất nhiều kiểu tóc, để ta tới hầu hạ nhị thiếu phu nhân chải đầu !”


      “Vậy ngươi chải cho thiếu phu nhân nhà ta kiểu tóc nào đẹp mắt chút” Nghĩ đến Thẩm Thanh Lê chút nữa phải tham dự gia yến, Thúy Chi liền chút nghĩ ngợi mà đem lược đưa cho nàng.


      Thẩm Thanh Lê trong lòng nghĩ tình, nhất thời nghe hai người cái gì, chỉ là mặc các nàng ở tóc mai săm soi, thử nghiệm các loại trâm hoàn châu ngọc.


      Thu Nhạn thuần thục đưa tay lận bên trong mái tóc đen dài, khóe miệng vung lên tia ý cười dễ phát giác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :