1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp làm thê - Trúc Uyển (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7: Tiếng khóc lúc nửa đêm

      “Hứa ma ma chỗ phu nhân vừa đến thông báo, đại khái ngày mốt Thế tử trở lại, bảo nô tỳ ngày mai thu dọn thư phòng chút, mang hương hoa nhài qua đó.” Hình như Đào Chi biết chủ nhân thấp thỏm, lại hưng phấn : “Thiếu phu nhân, thế tử về tốt rồi, xem còn ai dám khi dễ chúng ta.”




      Nha đầu, đây phải đề tài tốt để !


      “Đào Chi, ngươi cảm thấy Thế tử là người thế nào?” Trời ạ, nếu bây giờ nam nhân kia đứng trước mặt nàng, chắc nàng cũng chẳng nhận ra được.


      “Nô tỳ dám nghĩ bừa về thế tử.” bên ngoài màn trướng, Đào Chi giọng .


      Thẩm Thanh Lê bất đắc dĩ, kéo kéo chăn, dừng chút lại : “bây giờ chỉ có hai chúng ta, ta bảo ngươi , có cái gì mà dám với chả dám?”.


      Nếu người kia tính tình nóng nảy, hơn nữa lại thâm tình với người cũ, vậy chẳng phải nàng chết rất thảm sao.


      Trước tiên phải àn bài đường lui cho tốt a!


      “Nô tỳ nghe Thế tử là quân tử ôn nhuận nhất kinh thành.” đến đây, Đào Chi lại càng hưng phấn tiếp tục: “Thiếu phu nhân, nô tỳ còn nghe , năm đó chiến loạn thế tử từng ở chiến trường lập chiến công, giờ vẫn là tâm phúc trong lòng hoàng thượng, còn là quan ngũ phẩm a!”


      Hình như đây phải là trọng điểm nha!


      “Ngươi thấy thế tử đối với ta tốt ?”https://lotus0lake.wordpress.com Thẩm Thanh Lê nhịn được hỏi.


      Trí nhớ mờ nhạt. Trừ đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia, còn lại đều chắc. Nàng đưa tay vò đầu.


      Đào Chi nhất thời trầm mặc, lát sau lại thấp giọng : “Thiếu phu nhân, người quên, ngày cưới thế tử say rượu ba ngày đều ngủ tại thư phòng, lúc ấy nô tỳ khuyên người, thế tử là người trọng tình, nghĩa là trong lòng vẫn quên được Uyển Nguyệt tiểu thư, Thiếu phu nhân phải cho thế tử chút thời gian.”


      Nga, hiểu! Thẩm Thanh Lê thở phào cái. Thời gian sao, dĩ nhiên nàng nguyện ý cho, cả đời có đủ ? Nàng cười tự giễu.


      Khó trách Dương ma ma gióng trống khua chiêng đến sửa sang lại thư phòng, ra thư phòng mới là chỗ ở chân chính của thế tử.


      Thư phòng, thư phòng, cả ngày tất cả mọi người đều thư phòng.


      Kiếp trước, mình cũng là con mọt sách hơn kém a! Xuyên qua quả nhiên có phúc lợi.


      Nhất thời có hứng thú rất lớn đối với cái thư phòng kia: “Đào Chi, ngay mai ta và ngươi đến thư phòng của thế tử!”https://lotus0lake.wordpress.com .


      là tốt!” Đào Chi đợi được mà lên tiếng. Vừa dứt lời liền có tiếng khóc , kém theo tiếng gió vô cùng ai oán truyền tới.


      Thanh kia giống như ở ngay ngoài cửa sổ. Gió đêm đánh vào giấy dầu cửa sổ nghe xoạch xoạch. Có nhánh cây chiếu lên, giống như cánh tay đung đưa.


      Ngay sau đó là tràng tiếng cười, nhưng là tiếng cười kia so với tiếng khóc vừa rồi còn khiến người ta sợ hãi hơn.


      “Thiếu phu nhân.” Đào Chi biến sắc, cuộn mình tháp cạnh cửa sổ, sắp khóc, “ phải là có ma chứ?”.


      Người bình thường có ai nửa đêm vừa khóc vừa cười đâu? “Đào Chi, đời này có ma quỷ.” Thẩm Thanh Lê kinh sợ trong lòng, vội ngồi dậy lui ra mép giường, lấy dũng khí nhìn cửa sổ to kia, chỉ thấy bóng cây lắc lư, ánh trăng lạnh lẽo, thấp giọng an ủi, “chắc là mèo đêm mà thôi.”


      Tuy rằng ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.


      Trong ấn tượng của nàng, nội viện nhà cao cửa rộng nhà giàu chính là nơi cất dấu dơ bẩn nhất, ai biết bên trong che đậy bao nhiêu chuyện mà người ngoài biết.


      Chẳng lẽ Hầu phủ có hồn dã quỷ chết oan rồi ở lại nơi này? Nháy mắt lại trận khóc.


      Thấy dáng vẻ sợ hãi của Đào Chi, liền hướng nàng ngoắc tay: “Tới đây, lên giường ngủ !” nàng cũng có chút sợ.


      , nô tỳ dám.” Đào Chi co rút trong chăn hoa màu xanh, sắc mặt tái nhợt lắc đầu.


      Mặc dù khi còn khuê các, cũng từng ngủ cùng nhau. Nhưng bây giờ, vạn vạn thể. Thẩm Thanh Lê lại bất đắc dĩ, thể làm gì khác ngoài kéo chăn lên, trùm kín đầu.


      Cũng may ngoài cửa sổ còn động tĩnh. Tất cả yên tĩnh như lúc ban đầu hai người mới thở phào nhõm.


      “Bích Đào tỷ tỷ, viện này có phải có chuyện ma quái hay a!” ngoài cửa sổ có thanh vừa khóc vừa cười, Thúy Chi núp trong chăn, run run hỏi.




      “Ma quỷ cái gì? đừng bừa.” Bích Đào bước xuống giường, rón rén tới bên cửa sổ, lấm lét nhìn lén ra ngoài, lại trở về bên giường nằm xuống, cho là đúng : “Nhất định là mèo đêm.”


      “Bích Đào tỷ tỷ, ta nghe Vĩnh Định Hầu phủ trước kia là hành cung của hoàng thượng.” Thúy Chi giọng .




      “Hành cung của Hoàng thượng? cách khác Hoàng thượng từng ở chỗ này?” Bích Đào nghi ngờ hỏi, “Ngươi nghe ai ?”


      Thế nào mà cái gì nha đầu này cũng biết?


      “Muội nghe Mẫu Đơn bên cạnh Thái phu nhân , nàng thường lấy nước suối núi sau Thanh Tâm uyển chúng ta cho Thái phu nhân tưới hoa, có lần muội giúp nàng lấy nước nên nàng cho muội biết, còn phía sau núi có Ôn tuyền nữa!” Thúy Chi tạm thời quên sợ, càng càng hưng phấn, “Mẫu Đơn còn , ôn tuyền đó được làm khi hoàng thượng còn ở đây, cũng biết tại sao, kể từ khi đổi thành Vĩnh Định Hầu phù, liền cho ai ra sau núi, chỉ có người bên cạnh Thái phu nhân thường tới đó lấy ước tưới hoa.”




      ra trước kia nơi này là hành cung a!” Bích Đào nhịn được đánh giá rường cột trạm trổ trong phòng, ngày đó tiến vào còn tưởng Vĩnh Định Hầu phủ quả nhiên là nhà có quyền thế, đến phòng hạ nhân cũng trang trí tinh xảo như vậy.


      “hì hì, thể tưởng được chúng ta lại ở trong hoàng cung a!” Thúy Chi nhịn cười .


      lại có trận khóc u oán truyền đến, giống như ở trong sân, Thúy Chi lập tức ngậm miệng, dám thở mạnh.


      Bích Đào biến sắc, nhảy dựng lên, rón rén đẩy cửa ra ngoài.


      Dưới ánh trăng, hoa và cây cảnh trong sân đều nhờ ánh sáng trắng bạc, gió thổi mát rượi.


      Vườn hoa nhài bị hái làm huân hương, chỉ còn lại cành lá sum xuê nhàng đong đưa phát ra thanh xào xạc.


      “Là ai ở đây?” Bích Đào giọng hỏi. có ai trả lời, tiếng khóc cũng theo đó biến mất. Bích Đào đứng trong sân lúc lâu, mới tràn đầy nghi ngờ trở về. “Nhìn thấy gì?” Thúy Chi núp trong chăn, sắc mặt tái nhợt hỏi.


      “Cái gì cũng có.” Bích Đào lắc đầu, vừa định nằm xuống, giống như nhớ tới cái gì liền vòng qua phòng khách vào, đứng ở của thấp giọng : “Đào Chi, với Thiếu phu nhân, bên ngoài có gì, đừng sợ, chỉ là mèo đêm.”


      “Biết.” Đào Chi đáp lời, xốc chăn đứng lên, vén rèm cửa tới trước trướng giường giọng : “Thiếu phu nhân, Bích Đào vừa ra ngoài nhìn, bên ngoài có gì cả.”


      “Ừ, vậy ngủ ! Chắc là mèo quấy đêm.” Thẩm Thanh Lê thầm thở phào nhõm.


      Trong thư phòng cách đó xa, ánh nến đung đưa. thân ảnh vội vã ra, thấy chính uyển bên kia có động tĩnh gì, liền lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 8: là người si tình

      Ngày kế, mặt trời đẹp. Bầu trời xanh áng mây, tinh khiết trong sáng tựa như gương. Toàn bộ Vĩnh Định Hầu phủ chìm trong ánh mặt trời nhu hòa, liễu xanh hoa đỏ, người chim hót, rộn ràng vui vẻ.


      Giống như tất cả bóng tối đều bị ánh mặt trời soi sáng bỏ sót chút nào. Thanh Tâm uyển ở phía đông Hầu phủ, thuộc loại tam tiến (gỏi gu gồ nhé, kiểu 2 sân 1 cổng 1 nhà trước 1 nhà sau) dựa sát vào nhau mà dựng lên, tầm nhìn cực kì rộng rãi. Thư phòng của Thế tử ở sườn tây trung đình*, là tòa lầu các hai tầng, dưới mái hiên treo bảng hiệu với hai chữ “Thanh Tâm” đoan chính. Rường cột chạm trổ, mái cong vểnh lên, ngói lưu ly xanh vàng rực rỡ, dưới ánh mặt trời lấp lóe ánh quang. Thẩm Thanh Lê vừa nhìn liền thích, xuyên qua quả nhiên là có phúc lợi. Đào Chi tò mò theo sát phía sau, lần đầu tiên nàng tới nơi cao lớn như thế này. Xuyên qua chòi nghỉ mát ở núi giả, lại tới trước bậc thang. nam tử áo xanh cung kính chào đón, tiến lên cúi đầu thi lễ : “Lão nô Cung Tứ gặp qua Nhị thiếu phu nhân.” Liếc nhìn cái, khoảng chừng năm mươi tuổi, thắt lưng buộc thẳng, quần áo sạch nhiễm bụi. “Cung đại thúc.” Thẩm Thanh Lê vội nhàng đáp lễ. “Nhị thiếu phu nhân làm lão nô sợ hãi.” Cung Tứ ôm quyền hoàn lễ, khí sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Thế tử gọi lão nô là Cung Tứ, Nhị thiếu phu nhân cứ gọi như thế là được.” “Cung Tứ thúc.” Thẩm Thanh Lê nghe lời gọi. Đối mặt với người hơn mình hai lần tuổi, gọi thẳng tên của họ, thực nàng gọi ra miệng. con chó lông xù bé hùng hổ chạy lại, đôi mắt đen tràn ngập địch ý nhìn Thẩm Thanh Lê, miệng còn gầm gừ uy hiếp. “Hắc Phong, được vô lễ, đây là Nhị thiếu phu nhân.” Cung Tứ quát. Tiểu Hắc giống nghe nghe hiểu, lập tức đứng sang bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn quên nghiêng qua nhìn nàng, cổ có dây đai tơ tằm kết hoa màu đỏ, đen đỏ giao nhau, nhìn buồn cười. Thẩm Thanh Lê nhìn nó cười hữu nghị. Kiếp trước nàng cũng có chú chó đen như vậy, trong cuộc sống bon chen, nó vẫn làm bạ với nàng, chỉ là biết lúc này tiểu Hắc kia thế nào…. “Nhị thiếu phu nhân, đây là chó Thế tử nuôi dưỡng.” Cung Tứ thấy sắc mặt của Thẩm Thanh Lê, bổ sung , “Con chó này mới hai tháng, cắn người, chỉ có chút sợ người lạ, sau này quen thuộc tốt thôi.” Chó của a! Thẩm Thanh Lê ngượng ngùng cúi đầu cười. “Cung Tứ thúc, chúng ta mang huân hương tới.” Đào Chi để ý tiểu Cẩu kia, giơ lên túi vải chứa hoa, bên trong là hoa nhài tinh chế. “Mời Nhị thiếu phu nhân bên này.” nghe mùi hoa nhài thoang thoảng, Cung Tứ lại cong thắt lưng, nhíu mày, giống như vừa lòng với xưng hô này, hưng vẫn gì, vòng qua khúc quanh, tới đằng sau bình phong Vạn mã bôn đằng. . Hai người nghi hoặc theo sát phía sau. thể tin được đằng sau bình phong là thế giới khác hoàn toàn. cái hồ rộng với thác nước đổ xuống, bọt ước tung trắng xóa, mặt nước múa lượn. giống như suối phu trào. Xung quanh là những tảng đá lớn xếp ngăn nắp, tảng đá to nhất có khắc hai chữ “Rửa tay”. Vào thư phòng, trước tiên phải rửa tay. Thẩm Thanh Lê thầm khen ngợi, hai người đến chỗ suối phun, theo trình tự mà rửa tay. Lúc này Cung Tứ mới dẫn các nàng tới chính sảnh lầu . Hương thơm phả tới trước mặt. tường bốn phía treo tranh chữ đủ sắc màu, giá sách sắp xếp thành hàng giống như binh lính đứng, bên xếp đầy những bộ sách dày hoặc mỏng, trong góc phòng đặt chiếc bàn , dưới đất trải chiếu lau, có thể rất cẩn thận tỉ mỉ. Trang nghiêm giống như ở thư viện. “Nhị thiếu phu nhân, con cháu nam nữ trong phủ đến xem sách, đều ở lầu , thư phòng của Thế tử ở lầu hai.” cung Tứ cung kính làm tư thế mời, “Nhị thiếu phu nhân, mời.” So sánh với khoảng rộng rãi ở lầu , gian ở lâu hai tinh xảo hơn, hành lanh có mái che bao quanh, dừng chân nhìn về nơi xa, cũng có thể ngồi ở hành lang thưởng trà chuyện phiếm, trong phòng là màn che sông núi non nước bằng trân châu khuất nửa tầm mắt, nhưng vẫn có thể thấy bên trong được chia thành mấy gian sương phòng độc lập, xem ra bên trong là nơi dùng để nghỉ ngơi sinh hoạt hàng ngày. Đào Chi nhìn chớp mắt, ngồi xổm đem hoa nhài đặt vào lư hương hình thú, dừng lại châm lửa đốt, từng đợt mùi thơm từ lư hương tỏa ra, chậm rãi chảy xuôi trong khí. Mấy văn kiện đen xì giá sách, nhiễm hạt bụi. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tiến vào, phân tán ánh sáng. Thẩm Thanh Lê đánh giá trong phòng, bố trí thanh nhã, góc tường có hoa cỏ, tường có mấy bức tranh sơ thủy, có bài trí nào dư thừa. phía trước có bà trà , pho tượng thỏ bằng bạch ngọc đặt trê giấy tuyên thành, giấy có hàng chữ, nhịn được tiến lên nhìn: Tha sinh mạc tác hữu tình si Nhân gian vô đích trứ tương tư. Chữ viết cứng cáp hữu lực, hành vân lưu chỉ Vài câu ít ỏi, thể tâm trạng tang thương cùng bất đắc dĩ. Thẩm Thanh Lê nhún vai, nam nhân này đúng là si tình. Vừa ngẩng đầu, Cung Tứ đứng xa xa chờ ngoài cửa. Thấy Đào Chi thu xếp xong, đứng bên cạnh chờ, cũng có hứng thú dạo thư phòng, liền dẫn Đào Chi ra. Uyển Nguyệt, ngươi là hồng nhan bạc mệnh. Thế tử đối với ngươi đúng là tình thâm ý nặng. Trong lòng nghĩ, loạng chọang bước chân, theo cầu thang ngã xuống dưới. “Nhị thiếu phu nhân cẩn thận.” Đào Chi ở phía sau thét lên kinh hãi, muốn đưa tay đỡ nàng, lài ngờ chỉ nắm được khoảng , trơ mắt nhìn nàng ngã về phía trước. Đúng lúc này, chỉ cảm thấy bên tai có cơn gió xẹt qua. Cung Tứ ở phía sau nàng đột nhiên bay lên, xoay người cái nhảy đến phía trước Thẩm Thanh Lê, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, đợi nàng đứng vững, lại vừa vội vừa lo lắng thu tay lại, cúi đầu : “Lão nô thất lễ.” “Cung Tứ thúc khách khí, ta nên cám ơn Cung Tứ thúc ra tay cứu giúp mới đúng.” Thẩm Thanh Lê cảm kích hướng cười cười, trong lòng sợ hãi nhìn cầu thanh dưới chân, nếu ngã xuống, hậu quả thể tưởng nổi, thầm nghĩ lần này cũng may nhờ Cung Tứ thân thủ nhanh nhẹn. Thấy vẫn xấu hổ như trước, vội chuyển đề tài chậm rãi xuống lầu, tùy ý hỏi: “Tối hôm qua, Cung Tứ thúc có nghe thanh kì quái nào ?” “Nhị thiếu phu nhân, lão nô ở trong phủ nhiều năm, ban đêm luôn ngủ say, chưa từng nghe thanh kì quái nào.” khóe mắt Cung Tứ nhăn lại, dừng chân, tiện thể nhướng mày thong thả hỏi: “Cẳng lẽ Nhị thiếu phu nhân nghe được cái gì?”. “Tối qua hình như ta nghe trong viện có người khi khóc khi cười.” Thẩm Thanh Lê thấp giọng , cầu thanh hoa lê dưới chân, ánh lên thân ảnh mờ nhạt của nàng. “Nhất định là Nhị thiếu phu nhân nghe nhầm, làm gì có người nào ở trong Thanh Tâm uyển khi khóc khi cười.” Cung Tứ biểu cảm , “Có lẽ là mèo hoang hay thứ gì khác, Nhị thiếu phu nhân yên tâm, lão nô ngày đêm canh giữ ở thư phòng, nếu thực có chuyện gì, lão nô sễ đến bẩm báo với Nhị thiếu phu nhân.” “ừ, vậy chắc tối qua chỉ là mèo đêm.” Thẩm Thanh Lê mỉm cười.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 9: Mẹ chồng nàng dâu

      Di Khanh viên. Bên cửa sổ lớn cạnh giường, Tô thị nắm trong tay phong thư , có chút mặt ủ mày chau, nàng hít hơi, đem thư đặt ở bàn trà, giọng : “Đồng gia lại tới thúc hỏi cọc hôn lúc trước.” “Phu nhân, nô tỳ nghĩ, hôn này là tốt đến thể tốt hơn rồi, chỉ là biết Đại nương tử tại sao vẫn chịu mở miệng.” Hứa ma ma khoanh tay đứng nghiêm bên, thấy Tô thị khuôn mặt u sầu, liền vỗ lên bả vai nàng , than thở, “Phu nhân vì đại nương tử, thực là tận tâm tận lực.” “Ai, nàng dù sao cũng là nữ nhi của ta, làm mẫu thân, sao có thể bận tâm.” Tô thị thu hồi bức thư, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời dần muộn, lại , “Đợi lão gia trở lại rồi thương nghị !” Vĩnh Định Hầu phủ đích trưởng nữ Mộ Du cùng Thế tử Mộ Vân Đình đều là do chính thất Ngô thị sinh ra. Nàng so với Hầu phủ trưởng tử Mộ Vân Triệt lớn hơn tuổi, là Trưởng nữ của Hầu gia. Mộ Du hai năm trước xuất giá, gả cho trưởng tử của Thị Lang bộ Hộ Lâm Lại Đình , Lâm Phong, đáng tiếc thành hôn chưa được nửa năm, Lâm Phong lại bị bệnh nặng ,tạ thế. Mộ Du thành quả phụ, bởi có con, cho nên Hầu gia Mộ Trường Nguyên mới đón về phủ. Hơn năm nay , Hôn của Mộ Du được đề cập lại, nhưng là Mộ Du lại động tâm chút nào, tựa hồ vẫn thể thoát ra khỏi đau buồn lúc trước. Làm Mộ Trường Nguyên cùng Tô thị cực kỳ lo lắng. Quãng thời gian trước, Đồng gia ở Tĩnh Châu nhờ Quan mai* đến quý phủ cầu hôn, lúc đó bởi Mộ Trường Nguyên vì việc công nên ở trong phủ, Mộ Du lại chịu đồng ý, việc này liền như thế kéo dài. Tĩnh Châu mặc dù cách kinh thành xa chút, có chút hẻo lánh, nhưng Đồng gia là gia đình có quyền thế , trọng yếu hơn người đồng ý lấy nàng là do chính thê sinh ra. Chuyện tốt như vậy, nơi nào tìm? Tô thị vỗ trán nhíu mày. Giây lát mành bị nhấc lên, Mộ Trường Nguyên lững thững vào, da có chút ngăm đen, mặt để ria mép, nhìn qua có cảm giác từng trải. “Lão gia trở lại rồi!” Tô thị mặt vui vẻ, vội vàng đứng dậy đón , thay cởi áo khoác, thu lại cẩn thận, lại vừa nhắc đến việc bức hôn thư kia. Xem xong thư , Mộ Trường Nguyên cau mày than thở: “Hôn này tất nhiên tồi, nhưng là việc này còn phải để Du nương đồng ý mới được .” Thời điểm lúc Mộ Du hồi phủ , Thái phu nhân , Mộ Du muốn lúc nào gả liền lúc đó gả, ai cũng ép buộc nàng. Lời này lúc đó nghe xong Tô thị liền thấy vô lý, cái gì gọi là muốn lúc nào gả liền lúc đó gả, lẽ nào nữ nhi còn có thể dưỡng trong nhà cả đời? Thế nhưng lời của bà bà, bà lại thể phản bác, cũng chỉ đành thuận theo. “Lão gia, Du nương dù sao vẫn còn con nít, chuyện lớn như vậy làm sao có thể để tùy ý?” Tô thị thấy Mộ Trường Nguyên hơi nhướng mày, sắc mặt cũng trầm xuống, ngẩng đầu nghiêm mặt , “Ta tuy rằng phải thân mẫu của Du nương, cũng biết Du nương thích ta, việc này ta cũng nên thêm cái gì, nhưng lão gia dù sao cũng là cha ruột của nàng, lẽ nào lão gia trơ mắt nhìn nữ nhi bỏ mất đoạn nhân duyên này?” , lại hít hơi: “Nữ nhân sớm muộn cũng phải gả, ở tại nhà mẹ đẻ dù sao cũng phải kế hoạch lâu dài, việc này còn phải nhờ lão gia đứng ra, nếu là ta mở miệng, Du nương nhất định cảm thấy ta dung được nàng.” Mộ Trường Nguyên nghe vậy, tròng mắt lóe qua tia hổ thẹn, vỗ vỗ tay của bà, trầm giọng : “Du nương tính tình quật cường, những năm này làm khó ngươi rồi, việc này trong lòng ta có định đoạt, ta trở về bẩm với mẫu thân, rồi tìm du nương , lần này có thế nào cũng thể để tùy nữa.” xong liền đứng lên vén rèm ra ngoài. Chờ Mộ Trường Nguyên rồi, Tô thị mặt trầm xuống, thuận lợi đem thư tiên ném qua bên, nhìn cửa sổ khép hờ mà thẫn thờ, lại nghĩ đến ngày mai Mộ Vân Đình liền trở lại rồi, xoa xoa lông mày, lúc này gọi Hứa ma ma vào, làm cho bà Xuân Huy các đem Mộ Vân Triệt gọi tới, là muốn cùng thương lượng về gia yến ngày mai . Xuân Huy các ở phía tây Di Khanh viên , xuyên qua mảnh rừng trúc là đến. Hạ thị ở trong các, có nha hoàn nàng là đến sân sau xem Dương ma ma cùng Liễu Yên . Sân sau là nơi ở của kẻ dưới trong phủ. Ngày hôm qua, Dương ma ma cùng Liễu Yên bị phạt trượng hình, nằm giường dậy nổi, Hạ thị sai hai cái nha hoàn vào chăm sóc, nhưng vẫn là yên lòng, liền qua xem chút. Hứa ma ma biết Mộ Vân Triệt hôm nay mộc hưu*, vào lúc này nên ở trong phủ, trực tiếp tự mình tới thư phòng. Mộc Hưu (沐休) : thời xưa mấy vị quan lại có vài ngày trong tháng được nghỉ dể ở nhà gội đầu đó. Nếu có hứng thú bạn có thể hỏi bác google. Còn chưa đến gần, liền nghe trong thư phòng mơ hồ truyền đến tiếng cười duyên nữ tử . ghế mỹ nhân* dưới hiên cửa sổ ̉. Ghế mỹ nhân (美人榻上) : cái ghế dài để bàn trà phi hay có đó. có hứng thú xem tìm nha. Mộ Vân Triệt hôn nữ tử hai tai ửng hồng, ôn nhu : “Ta thích nghe thanh của ngươi, tên cũng là êm tai.” “tiện tên của nô tỳ, có thể nào lọt vào mắt Đại thiếu gia?” khí tức ấm áp phun tại mặt của nàng, nàng ngẩng đầu mị nhãn như tơ nhìn chút, chạm được được vào ánh mắt nóng bỏng, mặt liền đỏ lên, thân thể mền mại kiều thuận thế dựa vào trong lồng ngực của , hai tay lặng yên vòng qua ôm lấy eo thon dài mà cường trán của . Nhìn nữ tử trong lồng ngực quyến rũ động lòng người , nam nhân vươn mình cái đem người đặt ghế mỹ nhân̉. Nữ tử dưới thân nhất thời truyền ra tiếng thét kinh hãi, ỡm ờ gắt giọng: “Đại thiếu gia, thể…” “Có cái gì thể?” cánh tay thon dài từ từ cởi ra vạt áo của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm trong vạt áo xuân quang hé lộ, khóe miệng giương lên tia cười chơi đùa. Nữ tử như vậy thấy rất nhiều, cái gọi là rụt rè giãy dụa, chẳng qua là làm dáng chút mà thôi. … Hứa má má nghe được thanh bên trong , lòng chìm xuống, liền nặng nề ho khan hai tiếng. Chốc lát, liền thấy Họa Mi tiểu nha đầu kia quần áo xốc xếch trong thư phòng chạy ra, khóe mắt thoáng nhìn qua Hứa má má, liền xoay người tiến vào rừng trúc, theo đường mòn trở về Xuân Huy các. Tiểu đề tử* tự tìm chết ! Đề tử (蹄子) : móng heo Hứa má má thầm mắng trong lòng tiếng. Ban ngày ban mặt , lại cả gan dám câu dẫn chủ nhân, chỉ có thể là muốn hai chữ: tìm chết. Mộ Vân Triệt thấy người tới là Hứa má má, cũng cảm thấy lúng túng, làm như có chuyện gì xảy ra mà hỏi nguyên do, biết Hạ thị tới sân sau còn chưa có trở lại, liền sửa sang lại quần áo chỉnh tề, theo Hứa má má tới Di Khanh viên. Mộc Ảnh Đường bên này, Hoàng Phủ thị cầm cây kéo, cẩn thận tu bổ cành lá xum xuê của cây mơ trân châu (珍珠梅), thời điểm tháng tám, hoa nở vừa đúng,cánh hoa tráng nõn từng đoá từng đoá hoa như là tuyết bao phủ cành lá , rất là đẹp mắt . “Mẫu thân, việc hôn của Du nương thực thể kéo dài nữa.” Mộ Trường Nguyên mực cung kính đứng ở sau lưng Hoàng Phủ thị , trong tay còn cầm lá thư cầu thân. “Bản thân nó đồng ý sao?” Hoàng Phủ thị vừa vừa bất động thanh sắc mà đem những cành lá dư thừa mới cắt xong ném tới bồn hoa. Lập tức có tiểu nha hoàn tiến lên đem cành lá thu thập gọn gàng. “Mẫu thân, Du nương tuy rằng tính cách quật cường, nhưng nó rất nghe lời ngài, chỉ cần ngài mở miệng, nó nhất định đáp ứng.” Mộ Trường Nguyên từng bước theo sát bên người Hoàng Phủ thị , thuận lợi tiếp nhận tàn cành nàng cắt xong, đưa cho tiểu nha đầu đứng nghiêm bên . “ như vậy là nó đáp ứng?” Hoàng Phủ thị vẫn tự nhiên cắt bỏ những cành cành lá lá kia . “Mẫu thân, hôn nhân của bọn tiểu bối theo lẽ là do phụ mẫu quyết định , nghe lời mai mối, nào có thể để tùy ý ?” Mộ Trường Nguyên cau mày . “Lời này là Tô thị để ngươi tới a?” Hoàng Phủ thị đột nhiên quay đầu hỏi, tròng mắt nổi lên tia lãnh ý. “Mẫu thân, này, đây là ý tứ của nhi tử .” Mộ Trường Nguyên mặt toát mồ hôi . Tô thị tuy rằng được nâng lên làm kế mẫu , nhưng biết tại sao, mọi chuyện bà làm đều vừa mắt Hoàng Phủ thị . Mẹ chồng nàng dâu hai người vẫn như vậy lãnh lãnh đạm đạm, khách khí nơi nơi, còn vấn đề bên trong nằm ở đâu , là đoán ra. “Ngươi cho nàng biết, hôn của Du nương cần nàng quản.” rồi, đem cây kéo ném qua bên, vỗ vỗ tay, lại nhìn Mộ Trường Nguyên, thờ ơ , “Lại Tĩnh châu Đồng gia công tử rốt cuộc là người như thế nào, chúng ta cũng biết, thể vừa nghe gia cảnh tốt, lại là do chính thê sinh ra, liền chờ được mà đồng ý, lẽ nào nữ nhi của ngươi là người ai thèm lấy ?” “Mẫu thân, những cái này con sớm hỏi thăm qua, công tử nhà họ Đồng có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn văn nho nhã, đích là kẻ có thể giao phó cả đời .” Mộ Trường Nguyên cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Hoàng Phủ thị. “Những câu này, ngươi đến cùng Du nương ! Chỉ cần bản thân nó đồng ý, ta tự nhiên là còn lời gì để .” Hoàng Phủ thị hời hợt đáp lời, khẽ mím khóe miệng, hướng mắt nhìn về phía nơi khác. Mộ Trường Nguyên chỉ có thể phẫn nộ lui ra.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10: Chị em dâu

      Sân sau của Xuân Huy các, là tòa đại viện vuông vức, bên trong chia làm nhiều khu nhà riêng biệt, là nơi ở của người dưới trong Xuân Huy các Nơi ở của Dương ma ma nằm tại chính giữa sân, hàng ba gian phòng , đây chỉ là chỗ nghỉ của bà trong phủ , phải là chân chính nhà của bà, nhà bà kỳ thực là ở tại quốc công phủ, phu quân bà là quản của phủ quốc công, lúc Hạ thị chưa gả ra ngoài, bà ở tại ngõ hẻm sau lưng quốc công phủ mà an gia. Hầu phủ cùng quốc công phủ chỉ cách có hai con đường, khoảng thời gian tuần trà* là đến, cho nên bình thường Dương ma ma buổi tối trở về nhà mình. Tuần trà : là thời gian uống hết nước bình trà, châm thêm nước hay là pha bình khác là sang sang tuần trà khác rồi. Khoảng 1/2 canh giờ (bằng 1 tiếng) Nhưng trước mắt, muốn về cũng thể về được. những cái khác, nếu là để người của quốc công phủ biết bà bị chủ nhà đánh, người kia bị đuổi ra ngoài mất. Dương ma ma sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay Hạ thị, vành mắt Hồng Hồng : “Là nô tỳ vô dụng, để đại thiếu phu nhân lo lắng, nô tỳ là đáng chết.” “ cái gì vậy, ma ma chỉ cần an tâm dưỡng thương, nên lo lắng nhiều, mối thù này, ta nhớ kỹ rồi, sớm muộn cũng cho cái Thanh Tâm Uyển kia cái đẹp mặt, nàng tính là thứ gì, chỉ là nữ nhi của dòng dõi sa sút, cũng dám vào trong quốc công phủ này lớn tiếng?” Hạ thị xoắn khăn, hận ý tràn đầy , “Trước hết để cho nàng hả hê , chờ Nhị Lang trở lại, nàng biết cái gì là sống bằng chết.” Nhị Lang đối với Nguyệt Nương tình thâm ý trọng, liền trong thời gian ngắn cũng quên được nàng, càng khỏi khi trở lại cùng Thẩm thị cử án tề mi, ân ân ái ái. “Lời này tuy như vậy, nhưng Nguyệt Nương dù sao cũng , Thế tử là nam nhân, đương nhiên vì Nguyệt Nương mà giữ mình đến hết đời.” Dương ma ma than thở, lấy khăn tay ra lau lau khóe mắt, “Mà Thẩm thị lớn lên cũng tệ, lại cả ngày ở trước mắt qua lại, thời gian lâu dài rồi, khó tránh khỏi Thế tử động tâm, lâu ngày sinh tình cũng rất khó trước, nếu Thẩm thị mê hoặc Thế tử mê hoặc, sinh ra nhất nam bán nữ, khi nàng ta ở trong phủ đắc thế, chẳng phải là càng thêm càn rỡ sao.” bà giật giật người, thân dưới lại nổi lên trận đau nhói. Mấy lão già kia đánh cũng nặng, mẹ kiếp hề giỡn chơi , đúng là hạ thủ lưu tình chút nào. Hừ! mấy Lão già này, chờ lúc các ngươi ra ngoài ta tìm cơ hội mà trừng trị. “Ma ma, Người làm sao mà mưới chỉ bị đánh mấy trượng, liền nhận mệnh chịu thua rồi, Nhị Lang là người ra sao, ngươi còn biết a, lúc trước kinh thành bao nhiêu danh môn quý nữ muốn gả vào Hầu phủ là thế tử phu nhân, nhưng Nhị Lang nhất quyết động tâm, còn phải là do lòng với Nguyệt Nương?” Hạ thị cúi đầu sửa lại vạt áo của chính mình, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, “Ta kỳ thực sớm nhìn ra rồi, đừng nhìn Nhị Lang tính tình cao ngạo, nhưng thích nữ tử có tính tình hoạt bát , yểu điệu, đâu có như Thẩm thị vậy.” Dương ma ma hai mắt sáng lên. Nguyệt Nương phải chính là có tính tình như vậy, là yểu điệu thục nữ sao! Xác thực là cùng Thẩm thị giống nhau. “Đại thiếu phu nhân, bằng đem Liễu Yên đưa tới đó.” Dương ma ma nhân cơ hội . Thứ nhất Liễu Yên là người từng hầu hạ Nguyệt Nương , Thế tử nhìn thấy nàng, nhớ tới Uyển Nguyệt, thứ hai để Liễu Yên theo hầu bên cạnh Thẩm thị , cho Liễu Yên tiến vào Thanh Tâm Uyển, dễ dàng tính toán đánh hạ Thẩm thị. “Ma ma hồ đồ rồi sao? Liễu Yên là do ta mang từ Quốc công phủ đến, làm sao có thể hầu hạ Thẩm thị?” Hạ thị ánh mắt xoay cái, cười , “Ngươi yên tâm, ta tự có chủ trương, đuổi Minh nhi, ta chọn hai cái nha hoàn vừa ý đưa tới, bảo đảm Nhị Lang thích.” “Đại thiếu phu nhân, việc này còn phải báo trước tiếng với phu nhân, dù sao đại nãi nãi hướng Thanh Tâm Uyển thêm người là điều thỏa đáng.” Dương ma ma nhắc nhở, “Đại thiếu phu nhân cùng nhị thiếu phu nhân là chị em dâu, bất kể thế nào, quan hệ ngoài mặt vẫn là thể bỏ.” “Ma ma yên tâm, ta tự có quyết định.” Hạ thị trầm giọng đáp. “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ nghe , Tĩnh châu bên kia lại tới đưa hôn thư.” Dương ma ma , mặt lại là trận hưng phấn, liền thấp giọng , “Chuyện lần này mười phần muốn thành rồi.” “Hừ, có người mang theo xui xẻo ở trong phủ, cả ngày ăn ngon uống ngon, quần áo là lượt , lại còn làm bộ bản thân lý trực khí hùng* , ta sớm nhìn nàng vừa mắt rồi.” Hạ thị vừa nhắc tới cái này bà , hận đến hàm răng ngứa. lý trực khí hùng : có lẽ là lý lẽ ngay thẳng, khí lực mạnh mẽ. Thấy để hán việt hay hơn. “Đại thiếu phu nhân hà tất cùng đại nương tử sinh khí, nàng chung quy cũng phải xuất giá” Dương ma ma , trận đau nhức lại xông lên, khiến bà kông nhịn được mà lớn tiếng rên. Hạ thị vội vàng để cho hai tiểu nha hoàn đến bôi thuốc xoa bóp. vài câu an ủi , liền ra ngoài. Mới vừa trở lại Xuân Huy các. Lập tức gọi tâm phúc nha hoàn Xuân Yến lại mật báo chuyện vừa xảy ra ở thư phòng. Hạ thị tức giận đên nhất thời nhảy dựng lên . “Đem cái thứ biết xấu hổ kia mang tới, xem ta là người chết sao , lột da nàng cho ta.” Hạ thị tức giận vỗ bàn cái mạnh, chén trà bàn theo đó nhảy lên , rơi xuống mặt đất vỡ tan tành. Dám ở ngay dưới mắt nàng mà câu dẫn nam nhân của nàng, là chán sống rồi. Lập tức liền có tiểu nha hoàn tiến lên rung rẩy mà thu thập những mảnh vỡ chén trà. “Đại thiếu phu nhân bớt giận.” Chờ tiểu nha hoàn kia thu thập xong , lui ra , xuân yến mới lên tiềng khuyên nhủ, “ngày mai thế tử hồi phủ, phu nhân vội vàng chuẩn bị gia yến, Hầu gia cùng Thái phu nhân cũng đều tâm tình tốt chờ Thế tử trở lại, đại thiếu phu nhân nhất định thể bởi vì chuyện này mà nổi giận, chờ qua mấy ngày lại trừng trị nàng cũng muộn.” “Nhị Lang hồi phủ thế nào? Lẽ nào trở lại, ta vẫn thể thu thập cái ngữ nha hoàn nổi lên ý đồ xấu kia hay sao?” Hạ thị thở phì phò ngồi ở giường nhỏ, thuận tiện đem cái tên hoa tâm nam nhân kia lôi ra mắng trăm ngàn lần, có câu , thượng đăng bất đinh vô phùng đích đản, nam nhân nếu như hành xử chính trực, nữ nhân sao có thể có cơ hội này? thượng đăng bất đinh vô phùng đích đản : ruồi bọ chích trứng có lỗ, ý nếu người có ý ai làm gì được. Hai người kết hôn vẫn chưa tới năm, liền nhẫn nại được rồi, sau này còn có thể như thế nào nữa? Càng nghĩ càng giận, tức đên muốn đứng lên. đem cái tiểu đề tử kia chém thành muôn mảnh, khó mà giải được mối hận trong lòng nàng. “Đại thiếu phu nhân, Họa Mi tự nhiên là đáng chết, nhưng là cũng cần đại nãi nãi người động thủ, chi bằng…” Xuân yến vội vàng tiến lên kéo nàng, ở bên tai nàng vài câu, thấy mặt Hạ thị cuối cùng cũng coi như là lộ ra nụ cười, liền nhân cơ hội , “Đại thiếu phu nhân nếu như vậy mà xử trí Họa Mi, chỉ đắc tội với Dư bên người Thái phu nhân, mà còn làm Đại thiếu gia đối với đại thiếu phu nhân bất mãn, nếu là bởi vậy mà tình cảm phu thê xa cách, cũng đáng.” Hạ thị nghe vậy, nhất thời liền hết giận nửa. Cùng với để chính mình mang danh Đố phụ*, còn bằng mượn tay người khác diệt trừ nàng. Đó phụ : người phụ nữ ghen tuông. Hơi thu thập hồi, dịu dàng tới di khanh viên. Tô thị cùng Mộ Vân Triệt thương lượng tình gia yến ngày mai, thấy Hạ thị vào, liền cảm thấy bất ngờ . Con dâu ngoại trừ vấn an hằng ngày, có chuyện gì đến đây . Mộ Vân Triệt cũng có chút bất an, thấy Hạ thị vẻ mặt như thường, giống như là đến khởi binh vấn tội, mới thầm thở phào nhõm. Vừa rồi, đích có chút vong tình. khuôn mặt tươi cười kia lại chậm rãi xẹt qua trước mắt , trong lòng lại là run lên , thậm chí có chút đứng ngồi yên, hận thể lập tức trở về Xuân Huy các, đem cái kia ý trung nhân ôm vào trong ngực… “Mẫu thân, tức phụ biết Nhị Lang ngày mai trở lại, trong nhà muốn làm gia yến, sở dĩ tới là muốn xem chút có cái gì có thể giúp đỡ.” Hạ thị nhìn bà bà khuôn mặt nửa sáng nửa tối, nhớ tới tình ngày hôm qua, trong lòng có chút vui, thế nhưng nghĩ tới tiểu tiện nhân kia liền lập tức mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, “ tình ngày hôm qua, là tức phụ đúng, nên thiên vị Dương ma ma, hi vọng mẫu thân trách tội, để tức phụ có cơ hội lấy công chuộc tội .” Tức phụ : con dâu Mộ Vân Triệt chạm đến ánh mắt kia nóng lạnh , mới cuống quít phục hồi lại tinh thần, nghe nàng như vậy, mới coi như triệt để yên tâm. “Ngươi biết đúng sai là tốt rồi.” Tô thị liếc mắt cái nhìn đứa con dâu đứng phía dưới , thờ ơ , “Trong phủ nhiều người tình phức tạp, làm việc có quy củ , chẳng phải làm nội bộ rối loạn ? Hạ nhân làm việc hung hăng, người bên ngoài tự nhiên đối với chủ nhân chê trách, những đạo lý này, ta , ngươi tự nhiên biết, thân là trưởng tẩu, thế nào cũng phải xuất ra lòng dạ khí độ của trưởng tẩu, nếu là khắp nơi hùng hổ doạ người, mất danh hiền thục , quay đầu lại, người thoải mái là chính mình.” “Tức phụ ghi nhớ mẫu thân giáo huấn.” Hạ thị cúi đầu phục tùng đáp, ánh mắt quét qua Mộ Vân Triệt , thấy nam nhân kia chỉ cúi đầu uống trà, tựa hồ có ý tứ thay nàng chuyện , trong lòng cười lạnh, nghiêm mặt , “Mẫu thân, tuy rằng Thanh Tâm Uyển có đệ muội xử lý, nhưng nàng dù sao cũng là tân nương tử, đối với thích của Nhị Lang cũng ràng lắm, thêm nữa nhân thủ ở Thanh Tâm Uyển vốn đủ, cho nên tức phụ muốn đưa hai người đến nơi đó hầu hạ, miễn cho đệ muội lao tâm.” “Hừm, hiếm thấy ngươi có suy nghĩ chu toàn, trước tiên chọn hai cái tay chân chịu khó đến đó hầu hạ !” Tô thị khóe miệng giật giật, mặt lên tia ý cười dễ phát giác.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11: Thông phòng

      Thông phòng : là thiếp nhưng vẫn còn là thân phận nha hoàn , vẫn phải hầu hạ chủ tử, chỉ là được chảnh mèo hơn mấy nha hoàn khác chút. Buổi tối hôm đó, Họa Mi liền cùng nhị đẳng nha hoàn Thu Nhạn đến Thanh Tâm Uyển. Mộ Vân Triệt lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, tức giận xung thiên mà đối với Hạ thị phát ra trận lửa giận mạc minh kỳ diệu , nhưng lại chẳng thể được gì, vậy nên đêm đó phẫn nộ mà ngủ trong thư phòng.


      mạc minh kỳ diệu (莫名其妙) : hiểu ra làm sao, được nguyên nhân.


      Hạ thị giận đến giậm chân cái, đêm đó cũng liền quay trở về nhà mẹ đẻ. Mộc quốc công phủ cách Vĩnh Định Hầu phủ xa.


      khoảng hai con đường, thời gian uống nửa tuần trà là tới.


      Vừa vào cửa, Hạ thị liền vội vã đến chỗ lão phu nhân thỉnh an , rằng nhiều ngày có trở lại, trong lòng rất nhớ phụ thân ,mẫu thân và tổ mẫu, vì vậy mới trở về thăm.




      Vừa vặn đúng lúc đích mẫu Hoàng thị ở đấy, bà ta mặt lạnh nhìn Hạ thị, khóe môi hơi nhếch lên, tam nương tính tình ra sao, bà quá ràng, nếu phải ở nhà chồng bị ủy khuất, nhất định chọn thời điểm này để về nhà mẹ đẻ.




      đứa suy nghĩ nông cạn.




      Phải biết rằng Mộc quốc công phủ sở dĩ cùng Vĩnh Định Hầu phủ kết thông gia, đơn giản cũng là vì củng cố thế lực cho Thái tử .




      Cứ như vậy mà đường đột chạy về nhà mẹ đẻ , còn ra thể thống gì?




      Nhưng ngại là có bà mẫu ở đây, bà dám lên tiếng, chỉ là từng ngụm từng ngụm thưởng trà, trà này là do hôm qua Thái tử phái người mới đưa tới, là Tuyết sơn thanh của Tây Vực mới cống lên, có người bảo ngàn vàng cũng khó cầu.


      Nhớ tới nữ nhi Hạ Uyển Băng bây giờ được sủng ái, tâm tình của bà lại tốt lên.


      Hạ thị lặng yên đánh giá đích mẫu chút, thấy mặt bà có ý cười, mới thở phào nhõm.


      Cho tới nay, tâm tư của nàng đều thoát khỏi được tuệ nhãn của đích mẫu này . Trước mắt, có lẽ là đích mẫu có để ý .


      Lão phu nhân đúng là nghĩ nhiều đến như vậy, lôi kéo nàng lại, vài câu chuyện phiếm , liền dặn dò nàng Thanh các thăm Vương di nương.


      Vương thị là thân mẫu của Hạ thị , từ lúc Uyển Nguyệt ra đến giờ, vẫn sầu não uất ức, liên tiếp ngã bệnh , hề bước chân ra khỏi phòng.




      Vừa vào Thanh các, Hạ thị liền khóc sướt mướt kể ra chuyện nhà,tên khốn kia như thế nào mà biết xấu hổ , bà mẫu làm sao thiên vị Nhị Lang tức phụ, tuyên bố lần này nhất định ở lại nhà mẹ đẻ, quay về nữa.




      “Tam nương, nếu như ngươi quay về, chẳng phải là vừa vặn để chỗ trống cho những cái nha hoàn nổi lên tâm tư chui vào?” Vương thị phản đối mà nhìn nữ nhi, lấy giọng điệu của người từng trải mà khuyên nhủ , “Nam nhân nổi lên tâm tư đó, là rất bình thường , huống hồ,ngươi vào phủ năm, cái bụng cũng có động tĩnh gì, nếu là bởi vì việc này mà náo loạn, chính là tam nương phải rồi.”




      “Di nương, những điều này ta đều biết, những cái kia thuốc bổ ta vẫn uống, nhưng chính là có lấy chút động tĩnh, ta cũng có cách nào , nếu để cho những Hồ Ly Tinh kia chui chỗ trống, sinh ra mấy cái thứ tử ,thứ nữ , vậy ta làm sao sống nổi.” Hạ thị khóc rưng rức , “Nương cho ta biết , ta nên làm gì?”




      “Đại phu ngươi cơ thể mạnh khỏe, sớm muộn rồi cũng mang thai.” Vương thị dừng chút, lại , “Trước mắt, bằng thỏa mãn ý tứ Đại Lang , đem cái kia nha hoàn nâng lên, làm cái thông phòng, giữ lại tâm của .”




      “Hừ, cái thứ tiện nhân Họa Mi kia vừa nhìn cũng biết phải là kẻ tầm thường, nếu như thu nàng ta vào phòng rồi chẳng phải là dẫn sói vào nhà, hơn nữa, nàng là con của nô bộc trong phủ, mẹ nàng là tâm phúc bên người Thái phu nhân , chỉ cần ta ở bên này gió thổi cỏ lay chút, bên chỗ Thái phu nhân chẳng phải là đề biết hết ?” Hạ thị hừ lạnh , “Nếu quả muốn chọn thông phòng, còn bằng đem Xuân Yến thu vào, nàng tốt xấu cũng là nha đầu hồi môn ta mang tới .”




      “Tam nương, lời di nương ngươi nhất định là thích nghe, nhưng nha đầu xuân yến kia mặc dù là người theo ra từ quốc công phủ , có điều là nàng tính tình trầm ổn, tâm tư kín đáo, tương lai sợ là khó mà kìm được nàng.” Vương thị cúi đầu vuốt ve móng tay được sơn đỏ tươi của mình, tiếp tục , “chọn thông phòng,đương nhiên phải chọn người biết gốc biết rễ dễ dàng bắt bí, bằng , chẳng phải là tự khiến mình ngột ngạt.”


      “Di nương có ý tứ là?” Hạ thị bỗng nhiên tỉnh ngộ.


      “Ta Thấy Liễu Yên, cũng rất thích hợp, nàng có bao nhiêu tâm tư, trước đây hầu Hạ Uyển Nguyệt cũng gây ra cái gì sai lầm.” tới Uyển Nguyệt, Vương thị trong mắt có ẩm ướt , hơi dừng chút, lại , “Trọng yếu hơn là ngươi có thể bắt bí được nàng.”


      “Nhưng là, nếu như nàng sau này mang thai,vậy ta…” Nàng là chính thất chẳng phải càng mất mặt?


      “Mang thai?” khóe miệng Vương thị hơi vểnh lên, thờ ơ mà nhìn nàng, “Nếu như tam nương để cho cái thông phòng ở ngay dưới mắt mình hoài thai, lúc đó cũng đừng chạy đến nơi này của ta tố ủy khuất.”


      Đều là nữ nhi mình nuôi dưỡng, nhưng tam nương rốt cuộc là vẫn sánh được với Tứ Nương Uyển Nguyệt, nếu Uyển Nguyệt vẫn còn ,những chuyện này, nàng nhất định xử lý vô cùng tốt.


      “Ta biết rồi!” Hạ thị tròng mắt lé qua tia lãnh.




      biết tại sao, mấy ngày nay, di nương đều mơ thấy Uyển Nguyệt, nàng nàng là bị chết oan, chờ Trung thu qua , tam nương theo ta đến trước mộ phần nàng xem chút !” Vương thị nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, than thở.


      “Ừm.” Hạ thị trong lòng trận lo lắng, thuận miệng , “Khi đó, Nhị Lang cũng trở lại rồi, để cùng chúng ta .”


      “Hồ đồ.” Vương thị trầm giọng , “Bây giờ Nhị Lang thành thân,có thê thất, xem Uyển Nguyệt còn ra cái dạng gì?”


      “Nhưng là, Uyển Nguyệt nhất định hi vọng Nhị Lang , lại Nhị Lang tuy rằng thành thân, nhưng trong lòng vẫn có Uyển Nguyệt.” Hạ thị thở dài, “Di nương phải , nữ tử chưa xuất giá chết thành hồn dã quỷ, nên vẫn muốn cho Uyển Nguyệt tìm nơi để quay về sao?” “Việc này, còn phải cùng phụ thân ngươi và tổ mẫu thương lượng chút hẵng bàn.” Vương thị cau mày .


      Hai mẹ con lại hàn huyên thêm vài câu.


      Hạ thị lúc này mới phẫn nộ mà trở về Vĩnh Định Hầu phủ, bắt đầu tính toán chuyện đem Liễu Yên thu vào làm thiếp .




      Thẩm Thanh Lê mặc dù đối với hai tiểu nha hoàn mới đến cảm thấy có chút yên, nhưng nếu là bà mẫu ý tứ, nàng tự nhiên cũng tiện gì, tùy ý hỏi vài câu, biết bà mẫu là muốn cho các nàng đến thư phòng bên kia hầu hạ, liền để Thúy Chi dẫn các nàng xuống an bài nơi ở.


      Đào Chi thấy bộ dạng Thẩm Thanh Lê khí định thần nhàn, nhịn được nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, ngài nhìn các nàng trang điểm lộng lẫy , nào giống là tới làm nha hoàn, ràng là tới làm thông phòng .”


      Thanh Tâm Uyển ngoại trừ mấy cái nha hoàn hồi môn Thẩm Thanh Lê mang tới , những người khác đều là mấy lão nhũ nương lớn tuổi , thấy có nha hoàn trẻ tuổi nào khác ra vào hầu hạ.


      Bây giờ, phu nhân lại đưa tới hai nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, tuy , nhưng là ai cũng đều cảm thấy là đưa tới làm thông phòng…


      thông phòng? Thẩm Thanh Lê nghi hoặc mà nhìn Đào Chi, có vẻ như từng nghe qua trong gia đình giàu có nam chủ nhân đều có đến mấy cái thông phòng ,dựa vào điểm ký ức trongđầu , phản ứng đầu tiên chính là bọn họ vừa mới kết hôn, đúng ra nên hướng về nơi này mà nhét thông phòng nha đầu.


      “Đào Chi, phu nhân an bài như vậy luôn có đạo lý của nàng, thông phòng liền làm thông phòng !” Thẩm Thanh Lê , trong lòng lại có loại cảm giác ra lời. Bằng cảm giác, phu quân này trong lòng chỉ có người kia ,Uyển Nguyệt, đối với nàng cũng có cảm tình gì, mà nàng đối với càng là có ấn tượng, như vậy hai người cùng sống dưới mái hiên, quả thực là loại thống khổ, còn bằng can thiệp vào chuyện của nhau mà sống hoặc là cùng cách cũng khó trước được…


      Cùng cách : ly hôn .


      Hơn nữa, nếu như nam nhân kia cần thông phòng, nàng cũng ngăn được. “Đệ muội là đại độ, tân hôn phu quân làm sao có thể nỡ lòng mà ra bên ngoài chứ?” bóng người màu đỏ lửa vào, mang theo trận gió mát lạnh , thổi mạnh đến mức tiếng trang sách bàn trà lật ào ào vang lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :