Kiếm Phệ Thiên Hạ - Thừa Phong Ngự Kiếm (267 Chương)

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gấu's

      Gấu's Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      1
      Chương 21: Nhất giai Kiếm Sư

      - Đúng vậy, La Mạn các hạ.


      - Mười tám tuổi là Kiếm Sư...


      La Mạn khép hờ đôi mắt, thần sắc đầy cảm khái:


      - Mười tám tuổi là Kiếm Sư, Lâm Thành, nếu như ta đoán sai, đạo sư của ngươi tối thiểu phải là cường giả cấp bậc Đại Kiếm Sư, bằng sao lại có thể dạy dỗ ngươi trở thành Kiếm Sư trước hai mươi tuổi?


      Lăng Vân trong cười trận, hết thảy của , đều là thông qua quá trình tự học, sau khi tới thế giới này rồi cũng ngoại lệ, căn bản là chưa từng thọ giáo qua bất cứ cao thủ Kiếm Sư nào.


      La Mạn Kiếm Sư hơi nhíu mày, trong miệng lầm bầm tự trong giây lát, ngẩng đầu lên :


      - Lấy Tử Vân đế quốc làm trung tâm Đại Kiếm Sư của mười vương quốc, đế quốc chung quanh ta đều nhận biết, biết đạo sư của ngươi là vị nào vậy?


      - Đạo sư của ta...


      Vấn đề này Lăng Vân muốn trả lời. nhờ vào ký ức của tiền thế mà thuận lợi tu luyện đạt tới cảnh giới này, nếu như miễn cưỡng vị đạo sư, đó cũng chính là bản thân mà thôi.


      Lắc lắc đầu, Lăng Vân uyển chuyển :


      - La Mạn các hạ, đạo sư của ta là vị Kiếm Sư thế, căn bản chưa từng lại ở bên ngoài, ta muốn kẻ khác biết danh hiệu của người, vì vậy... Xin thứ lỗi ta thể cho ngươi biết được.


      La Mạn cười ha hả, khoát tay :


      - sao cả, sao cả!


      Theo như thấy, đạo sư của Lăng Vân nhất định là vị cực kỳ lợi hại, thậm chí có thể đột phá lục giai, đạt tới trình độ thất giai Thánh Kiếm Sư. Đại nhân vật trình độ này đừng tam giai Kiếm Sư nho như , ngay cả những người tiến nhập vào cảnh giới cường giả Đại Kiếm Sư nếu như muốn gặp được lần, cũng là cực kỳ gian nan.


      Lăng Vân cũng có giải thích vấn đề này, nghĩ dù sao như vậy cũng là được rồi.


      La Mạn Kiếm Sư cười, nhìn thoáng qua bội kiếm phía sau Lăng Vân, đưa tay chỉ vào khối thiết thạch ngăm đen mép võ đài:


      - Lâm Thành các hạ, chỉ cần ngươi có thể trong vòng mười giây, liên tục thi triển ba đạo đấu khí trảm, đồng thời lưu lại vết tích hắc thiết thạch này là được rồi.


      - Đơn giản vậy sao?


      - Đương nhiên, dựa theo năng lượng ba động người ngươi mà xem, ngươi có lẽ đạt tới thực lực của nhất giai Kiếm Sư, chỉ cần có thể chém ra ba đạo đấu khí trảm uy lực đầy đủ, liền có thể đạt được thừa nhận của công hội Kiếm Sư chúng ta, đạt được huy chương nhất giai Kiếm Sư.


      Lăng Vân gật gật đầu, rút kiếm ra khỏi vỏ, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí trong thể nội dung nhập vào trong kiếm, chỉ thấy thân kiếm quang mang rực rỡ, ba đạo kiếm khí phân biệt trước sau mang theo tiếng xé gió sắc bén chém vào khối hắc thiết thạch, binh tiếng, đá vụn liền bay, bề mặt liền lưu lại ba vết kiếm sâu gần nửa lóng tay.


      Rút kiếm, đâm kiếm, thu kiếm, ba động tác cùng lúc như nước chảy mây trôi lưu loát ngưng trệ chút nào.


      Làm xong mọi chuyện, Lăng Vân hiên ngang làm cử chỉ mời đến nghiệm chứng vết kiếm hắc thiết thạch.


      mặt La Mạn Kiếm Sư thoáng qua tia kinh ngạc, sau khi nghiệm chứng qua vết kiếm hắc thiết thạch, nhìn về phía Lăng Vân với vẻ kinh ngạc kềm chế ngày càng tăng. Bạn đọc chuyện tại Truyện.YY


      ra căn cứ theo lệ thường, cửu cấp Kiếm Sĩ muốn tấn thăng lên nhất giai Kiếm Sư cũng chỉ trong mười giây xuất ra ba đạo đấu khí trảm là có thể thông qua, mà còn cần phải kiên trì thủ trong vòng ba phút dưới tay vị tam giai Kiếm Sư là mới có thể đạt được huy chương chức nghiệp Kiếm Sư. Nếu như đấu khí đủ mạnh, lại có kinh nghiệm chiến đấu của Kiếm Sư, thể được công hội Kiếm Sư thừa nhận.


      Chẳng qua khi thấy tuổi của Lăng Vân như thế, tự nhiên xem như loại đệ tử bị đạo sư bắt buộc tu luyện đấu khí cả ngày lẫn đêm, chưa từng có cơ hội chiến đấu với Kiếm Sư, tự nhiên trong lòng cũng có chút dễ dãi.


      Nhưng đến bây giờ, tận mắt thấy lúc nãy Lăng Vân chỉ đơn giản mà xuất nhanh ra ba đạo kiếm khí, hơn nữa cường độ của mỗi đạo kiếm khí lại còn muốn hơn đấu khí trảm của Kiếm Sư thông thường, trong mắt của liền lộ ra vẻ kinh ngạc.


      Trong vòng tới hai giây, tuỳ ý kích phát ra ba đạo kiếm khí, hơn nữa cường độ của mỗi đạo tương đương với Kiếm Sư vừa mới tấn cấp toàn lực thi triển, thực lực như vậy, dường như dưới nhị giai Kiếm Sư. Ít nhất dựa lực công kích mà , đạt tới trình độ của nhị giai Kiếm Sư.


      Thanh niên tuổi trẻ nếu như đạt được nhất giai Kiếm Sư, như vậy cũng đủ làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc, nếu là nhị giai Kiếm Sư... La Mạn Kiếm Sư lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể quy hết công lao về cho vị đạo sư thần bí của Lăng Vân. Có lẽ kiếm kỹ tất sát cường đại kia là do vị đạo sư đó dạy cho , mới làm cho chỉ trong nháy mắt mà xuất ra kiếm khí đến trình độ này.


      Sau khi lộ ra chiêu thức ấy, trong lòng La Mạn Kiếm Sư hoàn toàn xác định thân phận Kiếm Sư của Lăng Vân.


      La Mạn Kiếm Sư thu lại vẻ kinh ngạc mặt, vẻ mặt nghiêm nghị :


      - Lâm Thành các hạ, tu vi của ngươi giờ phút này hoàn toàn có tư cách tấn chức Kiếm Sư chính thức. Bây giờ ta lấy danh nghĩa của công hội Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc trao tặng ngươi danh hiệu nhất giai Kiếm Sư cùng huy hương, hy vọng ngươi có thể cố gắng ngừng, tranh thủ sớm ngày đạt tới cảnh giới nhị giai.


      xong, tiếp nhận huy chương do thiếu nữ đem lại giao tận tay Lăng Vân.


      Lăng Vân tiếp nhận huy chương, đeo lên ngực.


      Huy chương của nhất giai Kiếm Sư hoàn toàn do bạch ngân thông qua kỹ thuật thần bí mà chế tạo, người bình thường căn bản khó có thể bắt chước, mặt có đạo kiếm ấn đại biểu cho cấp bậc của Lăng Vân kể từ giờ phút này- Nhất giai Kiếm Sư.


      Mang người huy chương này, đồng nghĩa với việc chính thức tuyên bố- Lăng Vân tiến vào giai cấp thượng tầng ở thế giới này.


      Ngập ngừng chút, La Mạn Kiếm Sư khẽ vung tay, thiếu nữ kia hiểu ý lập tức khom lưng hành lễ lui xuống, hơn nữa lúc ra đóng cửa phòng lại.


      Lăng Vân liếc mắt nhìn thiếu nữ ra gì, chờ đợi La Mạn Kiếm Sư tiếp.


      - Lâm Thành các hạ, hôm nay ngươi vị Kiếm Sư chân chính thuộc Tử Vân đế quốc, biết ngươi có ý muốn dốc sức vì nước nhà, tiến nhập vào hoàng thất hay ?


      La Mạn Kiếm Sư đột nhiên thần sắc nghiêm túc hẳn lên, giọng mang theo tia chờ đợi:


      - Nếu như có thể, ta hy vọng các hạ có thể gia nhập quốc gia trở thành Kiếm Sư trong cung đình.


      Lăng Vân khẽ cười tiếng:


      - La Mạn Kiếm Sư hẳn là Kiếm Sư của công hội Kiếm Sư, sao trước hết mời ta gia nhập công hội Kiếm Sư, mà lại mời ta gia nhập hoàng thất?


      Thần sắc La Mạn có chút ngưng trọng phát ra tiếng cảm thán:


      - Mặc dù ta là Kiếm Sư của công hội Kiếm Sư, nhưng ta vĩnh viễn quên, ta vẫn là con dân của Tử Vân đế quốc, từ mảnh đất này mà trưởng thành. có quốc gia chu cấp cho hoàn cảnh tu luyện của ta, làm sao ta có thể bình yên tu luyện đạt tới trình độ của ngày hôm nay? Ta gia nhập Kiếm Sư công hội, chẳng qua là phương pháp thích ứng tạm thời, mượn tiện nghi của công hội thu được như tài liệu và phương pháp tu luyện, hy vọng đánh sâu vào cảnh giới càng cao càng tốt. Thậm chí hy vọng có thể ở đây làm quen được thêm ít cường giả Kiếm Sư, thuyết phục bọn họ trở thành thành viên của Tử Vân đế quốc chúng ta.


      Lăng Vân biết rằng, đây chỉ là ấn tượng cực kỳ sâu đậm về đế quốc, về vinh dự gia tộc trong ký ức của Lâm Thành, chẳng qua đối với Tử Vân đế quốc, bất luận Lâm Thành hay Lăng Vân đều có chút lòng trung thành nào, vì vậy mười phần dứt khoát lắc đầu :


      - xin lỗi La Mạn các hạ, trước khi tu luyện đạt tới cảnh giới mà ta vừa ý, ta chưa có tính toán đảm đương bất cứ chức vụ gì.


      Nếu như là những người khác, La Mạn Kiếm Sư có lẽ lại hứa hẹn chút điểm tốt về đại nghĩa quốc gia để đả động , nhưng là Lăng Vân... Căn cứ theo tư liệu loan báo về thân phận của , đến từ lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc, đệ tử thứ hệ của Lâm gia. Mặc dù bây giờ nhất mạch của bọn họ đến bên bờ vực sắp sửa bị đá ra khỏi gia tộc, nhưng với xuất của vị Kiếm Sư, địa vị của bọn họ trong gia tộc tất nhiên phải phát sinh ra biến hoá lớn... Hơn nữa, thậm chí mơ hồ hoài nghi, vị đạo sư thần bí sau lưng Lăng Vân, biết có phải đến từ Lâm gia của Hải Sâm đế quốc hay đây?


      Nghĩ như vậy, cuối cùng La Mạn Kiếm Sư chỉ thầm thở dài trong lòng, :


      - Lâm Thành các hạ, ngươi lòng tập trung tu luyện, chúng ta cũng quá miễn cưỡng ngươi, chỉ hy vọng ngày sau lúc ngươi có ý muốn gia nhập thế lực nào đó, có thể trước tiên suy nghĩ đến Tử Vân đế quốc chúng ta. Hãy yên tâm, với tu vi cùng thiên phú của Lâm Thành các hạ bây giờ, quốc vương của chúng ta bạc đãi ngươi …


      Lăng Vân lễ phép gật đầu:


      - Điểm này, ta suy nghĩ.


      - tại Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc của chúng ta là quá ít, so với mấy đế quốc chung quanh, thậm chí chưa bằng phần ba của nước khác. Hơn nữa là tứ cấp đế quốc, lại thiếu tứ giai Kiếm Sư tọa trấn, tuy có mầm mống vũ lực uy hiếp, nhưng địa vị của Tử Vân đế quốc chúng ta trường quốc tế càng ngày càng thấp.".


      đến đây, La Mạn nhìn thoáng qua Lăng Vân, thấy vẫn tỏ vẻ gì, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ ý định:


      - Lâm Thành các hạ, Tử Vân đế quốc chúng ta coi như là địa linh nhân kiệt, biết có thể lựa chọn vài vị đệ tử hoặc người hầu trong quốc gia chúng ta hay ?


      Lăng Vân vẫn câu :


      - Về điểm này, ta suy nghĩ.


      Mắt thấy La Mạn Kiếm Sư dường như còn muốn thêm gì nữa, có chút chịu được lực mời chào mạnh mẽ của , Lăng Vân vội vàng chủ động :


      - Nếu như thủ tục khảo hạch toàn bộ hoàn thành, ta đây trước tiên xin cáo từ.


      xong, lập tức rời khỏi Kiếm Sư công hội.


      La Mạn Kiếm Sư nhìn theo Lăng Vân xa dần, đột nhiên nhớ ra tư liệu của biểu thân phận tạp, giữa trán lập tức ra tia vui mừng:


      - Lâm Thành, thứ hệ của gia tộc thuộc lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc. Mặc dù gia tộc này xuống dốc, nhưng nếu xuất ra vị Kiếm Sư như vậy, địa vị cũng như nước lên thuyền lên, sớm muộn cũng quay về Lâm gia... Nếu như thể chào mời ở lại đây, sao thừa dịp bọn họ xuống dốc đối xử tốt với , chừng có thể dựa vào bọn họ làm trung gian, cậy nhờ vào quyền thế của lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc.

    2. Gấu's

      Gấu's Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      1
      Chương 22: Lâm Tuyết

      bi cho ngày hôm nay, cố gắng mỗi ngày 1c ọi người.


      Dường như sợ La Mạn Kiếm Sư lại đuổi theo ra hứa hẹn những chỗ tốt lớn hơn nữa, Lăng Vân bước nhanh ra ngoài, tới tiền thính.


      Khi tiến vào tiền thính, nháy mắt, gần như tất cả mọi người trong lúc nhất thời đình chỉ chuyện với nhau, ánh mắt đồng thời rơi vào huy chương màu bạc có đạo kiếm ấn trước ngực . Làm vị kiếm sĩ, ai ý nghĩa của huy chương màu bạc kia như thế nào.


      Nhất giai Kiếm Sư!


      Kiếm sĩ, Kiếm Sư, mặc dù hai người chỉ khác biệt chữ, nhưng sau khi mọi người thấy huy chương kia trong lòng đồng thời hiểu, cùng với việc Lăng Vân thành công tấn chức Kiếm Sư cao thủ, sau này chênh lệch cùng bọn họ vô luận là thân phận hay là địa vị, đều sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.


      Lúc trước, biết được Lăng Vân đúng là tới tham gia Kiếm Sư khảo hạch mọi người vẫn chỉ là tôn kính và hâm mộ, nhưng cùng với thuận lợi thông qua khảo hạch, hơn nữa khắc kia mang lên huy chương Kiếm Sư, bọn họ có khả năng làm, cũng chỉ có ngưỡng mộ, cùng với kính sợ sâu sắc phát ra từ nội tâm.


      Cho dù cửu cấp kiếm sĩ, chỉ cần ngày có tấn chức cao thủ cấp Kiếm Sư, thân phận địa vị liền vĩnh viễn thể cùng Kiếm Sư so sánh, mặc dù đối phương chỉ là vị nhất giai Kiếm Sư cũng thể.


      Kiếm sĩ lợi hại như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là kiếm sĩ.


      Người bình thường chỉ cần có được tư chất cùng thiên phú tốt, hơn nữa chăm chỉ cố gắng, sớm muộn có ngày, có thể tu luyện tới trình độ cửu cấp kiếm sĩ. Nhưng đến sau cửu cấp, bọn họ nếu muốn tiến thêm bước, bước vào Kiếm Sư điện phủ, khác khó như lên trời.


      Kiếm Sư, đó là đạo ranh giới tàn khốc, vô tình đem vô số cố gắng của những kiếm sĩ này kháng cự ngoài cửa, khiến họ tuyệt vọng tới chết.


      Cao Cấp Kiếm Sĩ của cả Tử Vân đế quốc, tuyệt đối nhiều vô số kể, nhưng là Kiếm Sư...


      Ánh mắt của Lăng Vân quét vòng ở đại sảnh, tất cả các kiếm sĩ được đảo qua, toàn bộ cung kính cúi đầu, vẻ mặt khiêm nhường hành lễ.


      Đây là tôn trọng của người yếu đối với cường giả, đây là quy tắc trải qua gần mấy trăm vạn năm phát triển sinh ra thể tranh luận.


      Hành lễ của mọi người Lăng Vân nhìn coi như thấy, tràng cảnh như thế lúc trước ở địa cầu gặp qua cũng ít. Chẳng qua ánh mắt những người này cũng làm cho nhớ lại thân phận biến hóa của mình bây giờ. Bạn xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm


      Cao thủ cấp Kiếm Sư có được các loại ưu đãi gì sánh được, nhưng nương theo đó mà đến, còn có các thế lực lớn nghĩ mọi cách mượn lôi kéo và kết giao, điểm này từ phản ứng của La Mạn Kiếm Sư là có thể nhìn ra phần. Nếu như muốn vì các loại cầu, yến hội các chuyện linh tinh làm phiền não, tốt nhất giống như Kiếm Sư bình thường muốn vào thành, đem huy chương gỡ xuống, lấy thân phận của kiếm sĩ bình thường tiến vào trong đó.


      Dưới kinh ngạc và nhìn kỹ của các kiếm sĩ, Lăng Vân đem chức nghiệp huy chương của mình thu vào túi tiền, có dừng lại, trực tiếp rời khỏi Kiếm Sư công hội, lưu lại hâm mộ và ước mơ vô hạn của đông đảo các kiếm sĩ.


      Sau khi Lăng Vân ra cửa, hướng thần điện bên cạnh tới, có được Kiếm Sư chức nghiệp huy chương, cần vì kim tiền để tiếp nhận nhiệm vụ thần điện mà phiền não rồi.


      Ra khỏi Kiếm Sư công hội chẳng qua mới được mấy bước, thanh thanh thúy đột nhiên từ bên cạnh truyền đến:


      - Lâm Thành, ngươi đứng lại!


      Lăng Vân giật mình, xoay người lại muốn tìm người gọi mình. ngẩng đầu, tìm theo thanh hướng tới bên ngã tư đường nhìn lại.


      Gọi đứng lại, là vị thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu nữ này tướng mạo thanh tú, giữa trán để lộ cỗ khí hiên ngang, vóc người cao gầy, hông đeo trường kiếm, nhìn qua rất có hương vị nữ hiệp cổ đại. Hơn nữa, ở trong trí nhớ của , đối với thiếu nữ này mơ hồ có chút quen thuộc.


      Giờ phút này, kia rất nhanh mà đến, đối với Lăng Vân hung hăng trách móc hồi:


      - Lâm Thành, trong lòng ngươi rốt cuộc có còn cái gia tộc này hay , lần mất tích chính là suốt hai năm, mặc cho chúng ta hỏi thăm như thế nào cũng có bất cứ tin tức gì. Nếu như phải bí pháp cảm ứng vẫn tồn tại, mọi người trong gia tộc phải nghĩ đến ngươi chết. Ngươi thân là người thừa kế gia tộc, làm sao có thể có trách nhiệm chạy loạn khắp nơi như vậy, điều này khiến phụ thân đại nhân sau này làm sao có thể yên tâm đem quyền kế thừa của gia tộc giao phó cho ngươi?


      Lăng Vân bị thiếu nữ này quở trách có chút hiểu ra sao cả, hồi lâu mới căn cứ trí nhớ của Lâm Thành nhớ ra thiếu nữ này, nàng phải chính là muội muội Lâm Tuyết tư chất so với Lâm Thành cao hơn vô số lần sao?


      Hai năm này toàn tâm toàn ý đặt ở tu luyện, đối với việc của thế giới này căn bản chẳng quan tâm, lúc này nếu như phải thiếu nữ này đột nhiên nhắc tới, thậm chí đều muốn quên Lâm Thành còn thân phận người thừa kế của gia tộc xuống dốc.


      Chẳng qua, Lâm Thành là Lâm Thành, Lăng Vân là Lăng Vân, kế thừa gia tộc hay thịnh vượng suy bại cùng có quan hệ gì chứ.


      Phất phất tay, Lăng Vân rất là có trách nhiệm cười :


      - Chẳng qua rời hai năm, cần gì ngạc nhiên. Việc gia tộc, ngươi xem rồi làm , dù sao lấy tư chất của ta tương lai kế thừa vị trí tộc trưởng của gia tộc, cũng khẳng định thể đem nó phát dương quang đại, như vầy, cần gì phải đem trách nhiệm của gia tộc đặt người ta.


      làm ra bộ thần thái bất cần, khiến người rất coi trọng vinh dự của gia tộc như Lâm Tuyết tức giận đến nỗi khuôn mặt nhắn đỏ bừng:


      - Ngươi thân là người thừa kế của gia tộc chúng ta, lại ra những lời có ý tiến thủ như vậy, dựa theo quy củ của gia tộc, ít nhất cũng phải chịu ba tháng giam giữ. Xem ra, cuộc sống hai năm qua của ngươi, sớm để an nhàn ăn mòn dần hùng tâm tráng chí, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn quên vinh quang của gia tộc mà Lâm gia đệ tử chúng ta phải gánh vác lưng sao.


      Lăng Vân đối với những vinh quang gia tộc, tôn nghiêm này cũng để ý, mà làm ra vẻ nghi hoặc :


      - Ta , ngươi có hùng tâm tráng chí bậc này, hơn nữa tự thân thực lực cũng đạt tới trình độ của ngũ... lục cấp kiếm sĩ, tuyệt đối được xưng là thiên phú đặc biệt, vô luận là thủ đoạn hay là thực lực, ngươi toàn bộ đều hơn ta rất nhiều, tại sao cuối cùng người kế thừa gia tộc lại là ta mà phải ngươi? Chẳng lẽ, tư tưởng của những trưởng lão trong gia tộc mục nát đến mức ngay cả điểm phán đoán ấy cũng có sao?


      Lâm Tuyết vừa nghe, nhất thời kinh hãi:


      - Ca ca, ngươi, ngươi lại ngông cuồng bàn luận đúng sai của trưởng lão?


      Trong trí nhớ của Lâm Thành đối với vài vị trưởng lão đạt tới bát cấp kiếm sĩ kia cực kỳ kính sợ, nhìn họ như lang như hổ. Chẳng qua giờ phút này Lăng Vân đường đường là Kiếm Sư chính thức, tự thân thực lực cũng kém nhị giai Kiếm Sư, hơn nữa khi còn sống lúc ở địa cầu) chính là vị tiên thiên đại thừa giả, thậm chí còn ở tu vi tam giai mà La Mạn Kiếm Sư có được, lấy nhãn giới của tu vi bậc này, thấy vài vị bát cấp kiếm sĩ, làm sao còn có thể đưa bọn họ để vào mắt?


      - Bọn họ ngay cả quyết sách cơ bản nhất này cũng cách nào quyết đinh, ta quở trách bọn họ, có gì đúng?


      - Ngươi, ngươi lại sợ bị trục xuất gia tộc? Từ đó mất che chở của gia tộc?


      Lăng Vân lắc đầu. Đóa hoa trong nhà kính, vĩnh viễn thể thừa nhận được cuồng phong bạo vũ (mưa to gió lớn).


      - Được rồi, Lâm Tuyết, năng lực của ngươi hơn xa ta, ta tin tưởng giao phó gia tộc vào tay ngươi tuyệt đối so với người kém cỏi như ta tốt hơn nhiều, tin tưởng trong lòng ngươi cũng mực cho rằng phải như vậy.


      xong, Lăng Vân phất phất tay, cũng muốn hao phí thời gian với Lâm Tuyết, thẳng:


      - cần trở lại tìm ta, cáo từ.


      - Chờ chút.


      Lâm Tuyết thấy Lăng Vân liền muốn như vậy, lại chợt hốt hoảng, vội vàng đuổi theo vài bước, đứng trước người Lăng Vân, có chút lo lắng :


      - Ca ca, mới vừa rồi là ta đúng, vì để ngươi nhận thức tầm quan trọng của ngươi đối với gia tộc ngữ khí có chút quá nặng, ta ở chỗ này thận trọng hướng ngươi xin lỗi.


      Lăng Vân cảm thấy hồi mơ hồ, muội muội của biến sắc mặt quả thực so sánh với lật sách còn nhanh hơn.


      Lâm Tuyết vẻ mặt thành khẩn nhìn , ánh mắt cầu khẩn khiến người khác thương tiếc:


      - Ca ca, ta biết. Bất luận là thực lực hay là nghị lực, ta đều kém xa ngươi. chỉ có ta, chúng ta cả gia tộc ai so sánh được với ngươi.


      - So ra kém ta? Lâm Thành có chỗ nào thần kỳ hay sao.


      Lăng Vân vội vàng đem trí nhớ của Lâm Thành xem lại, đại khái xem qua lượt, nhưng sau lát, thu được kết quả là: Lâm Thành từ khi sinh ra đến khi linh hồn tan biến, vẫn đều là người tầm thường nhu nhược có chí tiến thủ, bình thường thể bình thường hơn. Hơn nữa, cũng đích xác như thế.


      đợi Lăng Vân đem năng lực của mình phủ quyết, Lâm Tuyết lại lần nữa :


      - Gia tộc hao hết tài lực, mực kiên trì tìm kiếm ngươi ngừng suốt hai năm, ngoài ra chính thức bổ nhiệm ngươi làm người thừa kế của tộc trưởng, toàn bộ thông qua quyết định của mọi người trong cao tầng gia tộc, chiếm được duy trì của cả gia tộc. ra cố gắng cùng với tất cả thành tựu của ngươi, tất cả mọi người trong gia tộc đều thấy được, ngươi cần phải dấu diếm nữa...


      - Chờ chút.


      Lăng Vân cảm thấy mấy chỗ nàng , cau mày hỏi:


      - Tất cả cố gắng của ta, thành tựu? Ta tại sao cố gắng? Tại sao thành tựu? Dường như đối với gia tộc có làm ra bất cứ cống hiến gì.


      Lâm Tuyết nghe thấy hỏi lại, ngược lại cười tiếng, nhất thời làm cho người ta có loại cảm giác xuân phong phù diện:


      - Lâm Thành, hảo ca ca của ta, ngươi cũng đừng giả bộ. Chẳng lẽ ngươi biết sao? Việc ngươi cùng Á Nặc học trưởng của Thôi Xán học viện tỷ thí lúc đó bây giờ mọi người đều biết.


      đến đây, Lâm Tuyết từ trước đến giờ mắt cao quá đầu (đòi hỏi cao) trong ánh mắt nhìn về phía lên tia sùng bái nóng bỏng:


      - Vì phục hưng và vinh quang của gia tộc, tất cả đệ tử toàn bộ đều cố gắng tu luyện và học tập, ta cũng như thế. Vốn, ta cho rằng chính mình đủ cố gắng, đủ gian khổ. Nhưng về sau, giữa học viện hướng đồng học của ngươi hỏi thăm qua tích của ngươi mới phát , tu luyện của ta so với ngươi, tính cái gì.


      - Á Nặc của Thôi Xán học viện...


      Lăng Vân coi là có chút ràng.


      Lâm Tuyết lúc này còn tiếp tục :


      - Đây chính là bằng hữu Cách Lâm của ngươi tự mình , ngươi khi tu luyện, thậm chí ngồi xuống đó là mấy ngày, cũng nhúc nhích. Hơn nữa, vì để tiết kiệm đem tất cả thời gian giành cho tu luyện, ngươi căn bản chưa từng tham gia qua bất cứ hoạt động gì của học viện nào, toàn tâm toàn ý đem tất cả của mình đặt con đường tu luyện. Cũng chỉ có ngươi, có được nghị lực và ý chí tu luyện kinh người như thế, nỗ lực gấp mười lần so với người khác, thậm chí cố gắng gấp trăm lần, mới có thể ở năm ấy mười sáu tuổi liền đạt tới trình độ của thất cấp kiếm sĩ!


      Sau khi Lăng Vân xuyên việt thành Lâm Thành, tu luyện đích xác có chút quá khắc khổ. Lúc ấy gần như là tay trói gà chặt, vì để sinh tồn ở cái thế giới tôn sùng vũ lực này, cố gắng có thể được sao? Chẳng qua, cũng chỉ là tu luyện mấy tháng mà thôi, xem ra khẳng định là tên Cách Lâm kia miệng rộng đem cố gắng của mình thổi phồng lên, muốn giải thích cũng giải thích được.


      Thực lực Thất cấp kiếm sĩ bại lộ, Lăng Vân cũng dấu diếm nữa, gật đầu :


      - Ta thừa nhận ta có thực lực nhất định, hơn nữa cũng có cố gắng nhất định. Chẳng qua, thực lực mạnh mẽ cũng có nghĩa là có thể đủ đảm nhiệm nhất gia chi trường.


      Nghe được chính miệng Lăng Vân thừa nhận, cả người Lâm Tuyết đều thở dài hơi. Nàng thản nhiên cười tiếng, nhất thời giống như quang mang trong thiên địa đều sáng sủa ít:


      - Nếu như phải ngươi cùng Á Nặc học trưởng đánh trận, làm cho người phụ trách phân bộ ở Tử Vân đế quốc của Lâm gia chúng ta kiến thức tới tiềm lực phát triển của chi chúng ta đây, địa vị gia tộc của Lâm gia chúng ta, lại làm sao trong gần hai năm lớn mạnh vượt bậc, chiếu cố cho các phương diện? Bây giờ chỉ có thành chủ của Kiều Dương thành khách khách khí khí đối với gia tộc chúng ta, mà ngay cả hoàng đế bệ hạ của Tử Vân đế quốc cũng tự mình hạ chỉ an ủi tình trạng gần đây của gia tộc chúng ta, hơn nữa lại thưởng đại lượng bảo vật, thăng quan tiến tước. Như thế tính ra, ngươi còn cho rằng ngươi đối với gia tộc có bất cứ cống hiến gì chứ?

    3. Gấu's

      Gấu's Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      1
      Chương 23: Gia tộc

      Lăng Vân lại nhíu mày lần nữa.


      Trong lòng ràng, nếu ngày nào đó theo Lâm Tuyết về đến gia tộc, bị cuốn vào trong tranh đoạt quyền thế của các mạch Lâm gia, thậm chí là của lục cấp đế quốc. Đến lúc đó chuyện thế tục quấn lấy thân, chỉ sợ còn thời gian thanh tĩnh mà tu luyện, đây chính là chuyện muốn thấy.


      Lâm Tuyết thấy chậm chạp , biết trong lòng vẫn còn do dự, khỏi có chút lo lắng. Mười sáu tuổi là thất cấp Kiếm Sĩ, đây đại biểu cho cái gì? Nhìn chung trong lịch sử của Tử Vân đế quốc, vị nào lúc mười sáu tuổi trở thành thất cấp Kiếm Sĩ là nhân vật thiên tài, cuối cùng lại tấn cấp thành công lên cảnh giới Kiếm Sư kia chứ? vị Kiếm Sư tương lai, đối với tình thế tại của gia tộc mà , chỉ là cơ hội để quay về Lâm gia ở Hải Sâm đế quốc, đại biểu cho nhất mạch của bọn họ phục hưng cùng nở mày nở mặt, làm sao nàng có thể đơn giản để cho Lâm Thành rời như thế?


      Nghĩ vậy, nàng vội vã khuyên nhủ:


      - Ca ca, ngươi còn do dự gì chứ? Lẽ nào ngươi quên vinh quang gánh vác vì gia tộc rồi? Ngẫm lại bao năm qua gia tộc đối với ngươi tài bồi, còn có lời hùng hồn của ngươi đồng ý vì gia tộc mà phục hưng lúc ngươi còn trẻ. Ngươi lúc này có năng lực dẫn dắt gia tộc lên con đường hưng thịnh, vì sao ngươi lại trở nên do dự vậy?


      Lăng Vân tin rằng, nếu như là Lâm Thành trước đây, lấy là người có vinh dự được gia tộc chọn trúng cùng với người có lòng trách nhiệm đối với gia tộc, khẳng định chút do dự hưởng ứng lời kêu gọi của gia tộc mà tiến nhập gia tộc, cẩn trọng vì hưng thịnh của gia tộc mà nỗ lực. Đáng tiếc là, Lâm Thành chết, người chiếm lấy thân thể của đối với Lâm gia có chút cảm tình, chỉ thầm mong sao au chóng tu luyện đạt tới cảnh giới cao đó là Tu Kiếm giả---- Lăng Vân.


      Thấy ánh mắt của Lâm Tuyết tràn ngập chờ mong, Lăng Vân lắc đầu, tại tinh cầu có linh khí sung túc như nơi đây, thể để lãng phí thời gian vào công việc quản lý gia tộc như vậy.


      - Việc của gia tộc, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão ra tay quản lý, cần đến ta phải nhọc lòng.


      Đợi hai năm, nhưng câu trả lời lại như thế này, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy khó tin. Nàng cũng đến nỗi ngu dốt, từ giọng của Lăng Vân khó đoán ra, muốn kế thừa gia tộc, muốn xen vào tình của gia tộc nữa, dù cho gia tộc này dần dần suy bại….. Bạn xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm


      Lâm Tuyết nhìn thần sắc thản nhiên của Lăng Vân trước mắt mình cảm thấy thể nào tin nổi, phảng phất như mới nhận thức lần đầu tiên vậy. Sau hồi lâu, nàng mới từ câu đả kích mà hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên hét to tiếng:


      - là qua loa! Ngươi chỉ muốn cho qua chuyện! Lâm Thành, lẽ nào ngươi muốn ruồng bỏ gia tộc của mình mà thèm để ý tới? Ngươi quên rằng ngươi có được ngày hôm nay tất cả là ai giúp cho ngươi sao? Nếu như có gia tộc nhiều năm qua đối với ngươi hết lòng dạy dỗ, có gia tộc cung cấp cho ngươi hoàn cảnh tu luyện cùng chi phí để học tập là chu đáo, ngươi làm sao có được ngày hôm nay? tại có thực lực rồi, ngờ ngươi lại muốn trở về gia tộc, ngươi là vong ân bội nghĩa! Nếu như có gia tộc, làm sao có ngươi chứ, làm sao có Lâm Thành ngươi xuất chứ?


      Trong lòng Lăng Vân chút giận hờn, Lâm gia này…. đúng là chuyện phiền phức….


      Bỗng nhiên, trong lòng liên tưởng đến vấn đề:


      - có gia tộc, có Lâm Thành xuất , nếu như Lâm Thành xuất , ta đây… Ta về đâu?


      Vấn đề này trong nháy mắt làm cho đại não Lăng Vân rơi vào trầm tư.


      Nếu như có Lăng Vân, tột cùng về đâu đây?


      Đây là vấn đề rất khó giải thích. Cho dù là hình tượng tốt, căn bản vẫn bản thân mình tại sao lại đến thế giới này cách bất minh bất bạch như vậy. Phạm trù tri thức đại biểu cho thần bí ở phía sau này, vượt xa khỏi giải thích của .


      - Người tu luyện coi trọng vấn đề nhân quả báo ứng… Nhân quả…..Ta xuyên qua thời trở thành Lâm Thành là nhân, hôm nay phải chịu tất cả những chuyện mà Lâm Thành có trách nhiệm phải gánh vác đó là quả. Chuyện xảy ra có nhân tất nhiên có quả! Nhân quả tuần hoàn.


      Lăng Vân lại lần nữa nhíu mày. minh bạch rồi—nhân quả tuần hoàn. nếu trở thành Lâm Thành, thể tránh khỏi phải thừa nhận tất cả nhân quả của Lâm Thành.


      Trong lòng có lo lắng, nghi hoặc chuyện của tuc thế, vĩnh viễn có khả năng vươn tới cảnh giới cao nhất.


      Chỉ có rút kiếm đoạn tình, diệt hết bụi trần, mới có thể hiển lộ chân ngã, thành tựu vượt xa, kỳ ngộ đại đạo.


      suy nghĩ ràng điểm này rồi, trong lòng khỏi thở ra hơi nhàng, tất cả mọi chuyện đời quả nhiên tránh khỏi nhân quả tuần hoàn. Trời cao nếu cho lần chết sống lại, cũng tất nhiên vì thế mà nhất định nỗ lực trả công.


      - Cũng được, nếu ta mượn thân thể của ngươi, thay ngươi hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của ngươi, khôi phục gia tộc, dẫn dắt bọn họ quang minh chính đại mà trở lại Lâm gia nơi Hải Sâm đế quốc, để có thể hoàn trả lại đoạn nhân quả này.


      Lăng Vân thở dài tiếng, trong lòng quyết định rồi.


      Chuyện hôm nay nghi ngờ gì làm cho minh bạch đạo lý, thảo nào thời xưa những người tu luyện đều cư trong thâm sơn cùng cốc lánh đời xuất , chính vì nhìn thấy chuyện thế tục giữa hồng trần chính là nghiệp chướng độc ác, chuyện của thế tục quấn quít lấy thân tất tâm sinh chướng ngại, chuyện ảnh hưởng đến tu luyện, mà lúc độ kiếp nạn sinh tử, vẫn còn khả năng vì chuyện tục thế mà phân tâm, vì thế cho nên mất mạng.


      - Tuy rằng ta trở về gia tộc, thế nhưng cũng bao giờ phủ nhận qua ta chính là thành viên của Lâm gia.


      Lăng Vân rốt cục lên tiếng.


      - Cái gì?


      Lâm Tuyết có cảm giác vô vọng chợt nghe như vậy, quả thực cho rằng mình nghe lầm, có chút thể tin được, hỏi:


      - Ngươi, ngươi vừa cái gì?


      Lăng Vân nhắc lại nữa, trực tiếp vào điểm mấu chốt:


      - Muốn tu luyện, ta phải có hoàn cảnh tu luyện tốt đẹp, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến cảnh giới mà ta thoả mãn. Mà thân ở gia tộc, gặp phải các việc dây dưa, tất nhiên có cách nào tĩnh tâm mà trùng kích cảnh giới cao hơn. Ngươi có thể nhắn nhủ chút ý của ta với tộc trưởng và các trưởng lão, việc của gia tộc ta có cách nào quản lý, vấn đề đảm nhiệm chức tộc trưởng gia tộc cần nhắc lại nữa. Bất quá, nếu như gia tộc gặp đại nạn, là thành viên của Lâm gia, tự nhiên ta khoanh tay mà đứng nhìn.


      Nhất thời Lâm Tuyết theo lời mà hiểu được ý tứ của , trong lòng sợ hãi than:


      Lẽ nào đây là nguyên nhân mà lần lữa muốn về gia tộc? Dĩ nhiên là sợ quyền lợi của gia tộc làm cho phân tâm, ảnh hưởng thể tu luyện đến cảnh giới cao hơn?


      Bất quá thấy thái độ của Lăng Vân đối với việc tu luyện, cũng làm cho Lâm Tuyết hiểu được nguyên nhân sở dĩ có thể ở lúc mười sáu tuổi mà tu luyện đạt mức thất cấp Kiếm Sĩ. Chỉ có loại người giờ khắc nào mà nghĩ đến việc tu luyện, mới có thể đạt được thành tựu đến mức ngạo nhân này.


      Tu vi của Lâm Thành cao hay thấp, có quan hệ với gia tộc bọn họ. Trình độ rất được coi trọng ở Lâm gia thuộc Hải Sâm đế quốc, toàn bộ gia tộc đối với việc này tự nhiên ủng hộ người có thực lực mạnh mẽ. Bởi vậy cho nên nàng chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng:


      - Nếu như chỉ là điều kiện này mà thôi, ta có thể trước tiên ở nơi đây thay các vị trưởng lão và tộc trưởng đáp ứng ngươi.


      Lăng Vân gật đầu, sau đó xoay người ra vẻ muốn rời .


      - Chờ chút, vạn nhất gia tộc có chuyện gì, mà ngươi vẫn như hai năm nay, biến mất thấy tung tích, chúng ta làm sao tìm được ngươi đây?


      - Sắp tới ta muốn xem hôi sắc chi sâm (nhân sâm màu xám), tin rằng với thế lực của gia tộc sau khi biết hành tung của ta muốn tìm đến ta, cũng phải là việc khó khăn gì!


      xong, bước chân của Lăng Vân dừng lại, mà biến mất giữa dòng người qua lại đường.

    4. Gấu's

      Gấu's Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      1
      Chương 24: Cửu cấp Kiếm Sĩ

      Rời khỏi Lâm Tuyết, Lăng Vân về tới tiền sảnh của thần điện nơi tiếp nhận nhiệm vụ.


      Chỉ trong chốc lát, nhanh chóng tìm được thiếu nữ vừa rồi làm thủ tục đăng ký tiếp nhận nhiệm vụ cho .


      Thiếu nữ phục vụ hiển nhiên vẫn còn nhớ thanh niên tam cấp Kiếm Sĩ đến đây xung quan, thấy có chút kinh ngạc, hỏi:


      - Là ngươi? Ngươi đến khảo hạch chức nghiệp lần nữa?


      Lăng Vân gật đầu.


      Thiếu nữ nghiêng đầu, cười hiếu kỳ hỏi:


      - Khảo nghiệm cấp nào đây? Ngũ cấp? Lục cấp? Hay là thất cấp?


      Mười tám tuổi mà có thực lực lục cấp, có thể coi là nổi tiếng, nếu như có thể đạt được thất cấp, phóng mắt nhìn trong toàn bộ Tử Vân đế quốc, đều là thiên tài hơn kém. Như Á Nặc của Quang Ngọc học viện, năm mười chín tuổi là thất cấp Kiếm Sĩ cũng được học viện coi như là mầm mống tuyển thủ để bồi dưỡng đặc biệt, bản thân từng được quốc vương triệu kiến, sách phong là quý tộc. Bởi vậy có thể thấy mười chín tuổi là thất cấp Kiếm Sĩ được coi trọng đến mức nào.


      Lăng Vân cười cười trả lời, nếu như ra đẳng cấp chức nghiệp của bản thân, thiếu nữ này khẳng định tin, bởi vậy trực tiếp rút ra thân phận tạp, để cho nàng tự xem.


      Thiếu nữ quen lệ cũ đem thân phận tạp cắm vào, trong miệng lẩm bẩm :


      - Tiên sinh nắm chắc mình đến đây tiếp thu nhiệm vụ Long Đảm thảo, khẳng định là có tu vi kém, ôi, để ta xem nào. Nhất cấp…Ôi? Nhất giai Kiếm Sĩ? Sao lại biến thành như vậy được?, vừa mới tam…..


      Thiếu nữ vừa vừa xem, đến khi nàng thấy hai từ " Nhất cấp" và " Nhất giai" khác hẳn nhau, tiếng lẩm bẩm trong miệng tự nhiên ngừng lại, phảng phất bị cỗ lực lượng vô hình cắt đứt thanh , đôi mắt đẹp đột nhiên trợn to, biểu lộ ra vẻ tin khi nhìn thấy chức nghiệp ra…..


      Kiếm Sư, đối với quốc gia thuộc đẳng cấp tam cấp văn minh như Tử Vân đế quốc là dạng siêu cấp tồn tại cực kỳ hiếm thấy, dù là hoàng đế bệ hạ của Tử Vân đế quốc sau khi nhìn thấy vị Kiếm Sư, cũng phải đãi ngộ cách bình đẳng và khách khí, hơn nữa lại càng tiếp đón long trọng.


      Về phần người thường, thậm chí có thể suốt đời cũng có tư cách gặp mặt cao thủ cấp Kiếm Sư.


      Sau khi thiếu nữ thấy biểu nghiệm chứng thân phận thân phận tạp của Lăng Vân, đôi tay trắng nõn bé lập tức run lên nhè , vẻ sùng bái trong ánh mắt thể che giấu. Mừng rỡ và kích động tràn ngập trong nội tâm của nàng, trong lúc nhất thời ngờ nàng làm ra được bất cứ phản ứng gì, nhìn Lăng Vân ngơ ngác.


      - Tiên sinh…, phải…Kiếm Sư đại nhân, ta…..


      - Được rồi tiểu thư, xin mời giúp ta làm thủ tục thôi!


      - Đúng vậy, Kiếm Sư đại nhân, xin mời, mời ngài chờ.


      Lăng Vân chờ ở bên, đồng thời rút trong người ra quyển sách to bằng bàn tay. Quyển sách này là vừa mua với giá năm ngân tệ của người bán hàng rong khi vừa tới cửa thần điện, tên là Tàng Bảo lục. Mặc dù tên sách nghe rất hay ho, nhưng ở chợ có thể thấy ở bất cứ hàng nào, đó ghi lại giải thích về khả năng trao đổi các loại bảo vật thần kỳ tại thần điện.


      Huy chương vinh dự tại thần điện có thể đổi vài thứ phân ra là trang bị, bí tịch, thuốc men, bảo vật có bốn loại chính.


      Trong đó, trang bị bao gồm binh khí và áo giáp. Chỉ cần ngươi có đủ huy chương vinh dự để đổi, cho dù là đổi lấy thánh khí, thậm chí thần khí cũng phải là có khả năng.


      Đối với thần binh lợi khí, Lăng Vân vẫn chưa nhìn kỹ. tin tưởng chờ đến sau khi ngưng tụ Kiếm Hồn thành công, cho dù là thanh binh khí tầm thường tay cũng có thể xuất ra uy lực kém thần khí, thánh khí thế giới này.


      Sách quý chính là công pháp để tu luyện, bất quá mỗi loại sách quý khác nhau có khả năng tu luyện đến cảnh giới cuối cùng giống nhau, có cái chỉ có thể tu luyện đến nhất giai Kiếm Sư, có cái nhưng lại có thể tu luyện đến cảnh giới siêu nhiên cửu giai Kiếm Sư. Nhưng mà, tu luyện đến cảnh giới cuối cùng là cao hay thấp cũng phải là tiêu chuẩn để phán đoán giá trị của quyển bí tịch. Kiếm kỹ chứa trong bí tịch cao hay thấp, mới là chỗ tinh hoa của bản bí tịch ấy.


      Căn cứ theo ghi chép đó, kiếm kỹ chia làm năm giai đoạn: Phổ Thông, Tất Sát, Áo Nghĩa, Thánh Kỹ, Thần Kỹ. vị Kiếm Sư sử dụng Tất Sát kiếm kỹ, có thể nhàng chiến thắng cường giả cùng cấp sử dụng Phổ Thông kiếm kỹ. Nếu như sử dụng cấp bậc Áo Nghĩa kiếm kỹ, lập tức có thể đánh ngang tay với nhị giai Kiếm Sư! khi thi triển ra Thánh Kỹ, ngay cả nhị giai Kiếm Sư cũng chỉ có nước vắt chân lên cổ mà bỏ chạy!


      về Thần Kỹ…..Tương truyền, đó là kỹ năng Nghịch Thiên do vua của Thần Linh Kiếm là Tịch Lưu Quang sáng lập ra, chỉ có người phát ngôn của tại nhân gian mới có tư cách nắm giữ.


      - Ta bằng vào Cửu Cửu Thượng Huyền Kiếm Khí sắc bén và tinh diệu, có thể phân cao thấp với nhị giai Kiếm Sư, vậy về mặt kiếm kỹ nó cũng tương đương với Áo Nghĩa kỹ rồi.


      Biết được như thế, Lăng Vân nhịn được cất tiếng tán tụng.


      Ở địa cầu, căn bản là chưa từng biết qua loại kiếm quyết nào tinh diệu hơn Cửu Cửu Thượng Huyền Kiếm Khí, nhưng phiến đại lục này, ngờ lại tồn tại Thần Kỹ còn cao hơn hai giai đoạn! Thế giới lấy kiếm là hết này quả nhiên là chỗ đáng cho bọn họ kiêu ngạo.


      Lăng Vân muốn xem tiếp diệu dụng của thuốc men, giọng nữ thánh thót dễ nghe bỗng từ phía sau truyền tới:


      - Là ngươi, ngươi, ngươi là Lâm Thành?


      Thanh có thể là hoàn mỹ này lập tức tạo nên hình dáng ràng trong đầu Lăng Vân, hình ảnh của Tự Nhiên Nữ Thần Diệu lập tức ra.


      Lăng Vân quay đầu lại, nhìn thoáng qua Diệu hơi có chút sửng sốt vì gặp lại, bên cạnh nàng còn có bốn người hai nam hai nữ. Bạn xem tại Y - .truyeny


      Cách biệt hai năm, đương nhiên Diệu hai mươi tuổi, bất quá nhìn qua nàng làm cho người ta có cảm giác tươi trẻ tự nhiên, như cây xanh trước gió. Hai vị nữ tử bên cạnh nàng hiển nhiên là chủ tớ, trong đó chủ là thiếu nữ áo trắng khí chất cao nhã, như hoa sen mặt nước, ngọc khiết băng thanh.


      Thế nhưng làm cho Lăng Vân kinh ngạc chính là, người nàng mơ hồ có loại năng lượng huyền diệu, năng lượng này tàng rất là kín đáo, kín đáo đến mức ngay cả cũng biết mình làm cách nào mà phát được. Tuy vậy, cỗ năng lượng này lại làm cho cảm giác quen thuộc mà biết tại sao.


      Về phần hai nam nhân, tu vi cũng khá, nhưng cũng để vào mắt.


      - Ngươi, ngươi làm sao lại ở chỗ này?


      Lăng Vân nhìn nàng cái, vẫn chưa trả lời. Bởi vì tình của đám Á Nặc, Lai Ân, lúc trước đối với tất cả mọi người của Quang Ngọc học viện đều có hảo cảm, cho dù Diệu từng giúp cho vài lời.


      Diệu hiển nhiên biết được Lăng Vân đối với Quang Ngọc học viện bọn họ chút cảm tình, cho nên vừa thấy ngoài cảm giác kinh ngạc ra, nàng cũng chút ý tứ gì khác. Lúc này thấy người khác có phản ứng, nàng cũng thấy mất mặt nên hỏi nữa, vừa định rời . Thế nhưng lúc này, vị thiếu nữ áo trắng kia cảm thấy hiếu kỳ hỏi:


      - Diệu tỷ tỷ, hai người quen biết sao?


      - …..


      Sắc mắt Diệu có chút quái dị liếc mắt nhìn Lăng Vân, cuối cùng lắc lắc đầu:


      - có gì, chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ trước .


      Thiếu nữ áo trắng thấy nàng muốn cũng miễn cưỡng, gật đầu.


      Thế nhưng lúc này thiếu nữ khác bên cạnh nàng cũng kinh nghi :


      - Sao? ngờ nhận nhiệm vụ Long Đảm thảo? Long Đảm thảo trong Hôi sắc sâm lâm mức độ nguy hiểm có thể là đứng nhất nhì trong Tử Vân đế quốc chúng ta, theo như người về lại, nếu có thực lực cửu cấp Kiếm Sĩ ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đề.


      Mọi người vừa nghe nàng như thế, nhất thời kinh ngạc nhìn lại màn hình ở quầy hàng, màn hình còn hiển thị nhiêm vụ được tiếp thu chính là nhiệm vụ Long Đảm thảo.


      Thiếu nữ phía sau nam nhân ăn mặc bất phàm nhìn thấy Lăng Vân tuổi còn trẻ, khẽ cười tiếng ra vẻ lưu ý, :


      - chừng người ta chỉ đùa giỡn mà thôi, cũng định tự mình hoàn thành.


      nam tử khác cũng cười đáp:


      - Gia tộc bọn ta lúc nhiệm vụ vừa xuất ra cũng dự định tổ chức chút, tiếp thu nhiệm vụ này. Bất quá Thần Thoại dong binh phái người tới đưa lễ vật trọng hậu, mong muốn chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này. Nể mặt của Vân Nhu tiểu thư, gia tộc chúng ta cũng dự định lãng phí nhân lực vào nhiệm vụ này. Theo phân tích của chúng ta, nếu như nhiêm vụ này do cửu cấp Kiếm Sĩ lãnh đạo đội, chỉ sợ là còn có chút hy vọng hoàn thành, những người khác có tiếp nhận, cũng lãng phí tiền bạc vô ích mà thôi.


      Ngụ ý của hai người, tự nhiên là Lăng Vân có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ này, đồng thời khéo léo giới thiệu về thế lực huyền diệu của gia tộc mình.


      Thiếu nữ áo trắng kia thậm chí vẫn có lòng tốt khuyên can Lăng Vân:


      - Vị tiên sinh này, nhiệm vụ này mười phần nguy hiểm, nếu như ngươi chỉ có mình mà có người khác hỗ trợ, xin hãy đừng nên lãng phí tiền bạc nữa. Hơn nữa Thần Thoại dong binh đoàn dự định tiếp nhận nhiệm vụ này, ta sợ rằng gia tộc các ngươi muốn tiếp nhận, cũng nhất định có thể so với Vân Nhu tỷ tỷ toạ trấn Thần Thoại dong binh đoàn.


      Lăng Vân vẫn như cũ gì, cúi đầu xem tiếp quyển sách ghi chép về các loại thuốc men.


      Thái độ coi ai ra gì này, làm cho hai tên nam tử cảm thấy trong lòng có chút hờn giận, nhìn được muốn tiếp tục châm chọc vài câu. Thế nhưng lúc này, Diệu sau khi nghe được nhiệm vụ này vẫn trầm mặc,nhưng hỏi thăm người nghe được vấn đề vô cùng chấn động, chấn động làm cho người ta có ý nghĩ mơ hồ có chút mờ mịt.


      Chỉ nghe ngữ khí của nàng đến cả nàng cũng có cảm giác thể tưởng tượng được mà hỏi:


      - Ngươi đạt được thực lực cửu cấp Kiếm Sĩ?!

    5. Gấu's

      Gấu's Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      1
      Chương 25: Cửu cấp Kiếm Sĩ (tt)

      Lão tacthien nếu xong chương này vẫn post bình thường nhé.


      Cửu cấp kiếm sĩ?


      Mấy người đồng thời ngẩn người, ngay sau đó nhìn Diệu với vẻ mặt quái dị, bộ biểu tình ngươi phải nghĩ sai rồi chứ.


      - Diệu tỷ tỷ, ngươi đùa sao, vị tiên sinh này sợ rằng so với ta còn ít tuổi hơn. Ngoại trừ Vân Nhu tỷ tỷ, Tử Vân đế quốc chúng ta từ lúc nào có vị cửu cấp Kiếm Sĩ trẻ tuổi như thế?


      Diệu đáp lời, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lăng Vân, lần nữa thận trọng hỏi:


      - Lâm Thành, cho ta biết, có đúng hay ngươi thực tấn chức làm cửu cấp Kiếm Sĩ?


      - Lâm Thành?


      Cái tên này nhất thời khiến hai vị nam tử lộ vẻ kinh ngạc:


      - chính là Lâm Thành cùng thất cấp kiếm sĩ Á Nặc liều mạng mà bất phân thắng bại?


      Sau khi biết được thân phận của , ánh mắt của hai người nhìn về phía nhất thời trở nên bất đồng, ngoại trừ kinh ngạc và hiếu kỳ, ở chỗ sâu trong ánh mắt còn chôn dấu tia đố kỵ.


      Bạch y thiếu nữ hiếu kỳ quan sát chút, giống như muốn lần nữa nhận biết :


      - ra ngươi chính là Lâm Thành? Là Lâm Thành năm ấy mười sáu tuổi, có thể đối đầu cùng Á Nặc học trưởng thất cấp Kiếm Sĩ đỉnh phong? Từ sau khi Á Nặc học trưởng đột phá đến trình độ bát cấp luôn muốn tìm ngươi so tài lần nữa, ngờ mới qua hai năm ngươi lại đột phá đến cửu cấp? Xem ra Á Nặc học trưởng lại thất bại rồi. Ngươi rốt cuộc tu luyện thế nào? Vẻn vẹn hai năm đột phá liên tiếp hai cấp, đây cũng là chuyện thể tưởng tượng được?


      Bạch y thiếu nữ hỏi hơi vô số vấn đề, có chút gián đoạn. Đừng Lăng Vân muốn trả lời, cho dù là muốn trả lời, dưới nhiều câu hỏi liên tục như vậy, cũng mất tính nhẫn nại để trả lời tiếp.


      Lật trang sách của quyển sách tay mình, Lăng Vân cúi đầu tiếp tục đọc. Hiển nhiên khuôn mặt xinh đẹp được ưa thích của Diệu lại thể hấp dẫn chút nào.


      Diệu kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Vân, người hoàn toàn để câu hỏi của nàng vào mắt, tâm tư có chút ngừng lại, nhất thời lại có phản ứng. Nhiều năm qua như vậy, bất luận là vinh quang to lớn của thần linh chúc phúc, hay là khuôn mặt đẹp siêu phàm xuất trần của nàng, đều khiến toàn bộ những Kiếm Sư, cho tới kiếm sĩ là nam tử vì nàng mà cảm thấy thán phục. Tuy rằng đến mức nàng gì nghe nấy, nhưng từ trước đến nay đối với ít câu hỏi phải quá mức vô lễ cự tuyệt. Dù cho viện trưởng đại nhân thân là nhị giai Kiếm Sư đối với cầu của nàng đưa ra, cũng luôn luôn mỉm cười mà đáp ứng.


      Thế nhưng trước mặt nam tử ở đây, thế giới dường như thay đổi, lại lần thứ hai bỏ qua tất cả của mình. Trong nháy mắt, nàng sinh ra nghi vấn đối với khuôn mặt đẹp và khí chất của mình:


      - Lẽ nào khí tức tự nhiên của thần linh ban tặng rời xa ta?


      - Hừ, sau khi tới thất cấp kiếm sĩ, hề đơn thuần dựa vào nỗ lực tu luyện là có thể được, mỗi lần tấn chức nhất cấp, đều khó như lên trời, có mười phần thiên phú cùng may mắn, thậm chí cả đời thể tấn cấp cũng tính là quái . Hai năm thời gian, có thể đột phá đến bát cấp là cực hạn của người, nếu đột phá cửu cấp... Làm sao có thể.


      vị nam tử khác cũng phục :


      - Chính là như vậy, dù sao tu luyện sau thất cấp Kiếm Sĩ và tu luyện trước thất cấp Kiếm Sĩ trước hoàn toàn khác nhau, thể dễ dàng đột phá như vậy.


      Ánh mắt của bạch y thiếu nữ dừng người hai vị nam tử và Diệu chỉ chốc lát, cuối cùng lại lần nữa rơi người Lăng Vân, con mắt như bảo thạch nháy liên tục, vẫn chăm chú nhìn .


      Diệu thất thần trong chốc lát phục hồi lại. Lăng Vân , chỉ khiến nàng xấu hổ và tức giận, trái lại khiến nàng càng hiếu kỳ. Ánh mắt của nàng liên tục tìm kiếm người Lăng Vân, muốn tìm ra vật phẩm gì có thể chứng minh đẳng cấp chức nghiệp của nay.


      - Xem đủ chưa.


      Lăng Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, đem ánh mắt dừng lại người bạch y thiếu nữ. vừa mới phát , bản thân lại thể hoàn toàn đếm xỉa đến ánh mắt nhìn chăm chăm của vị thiếu nữ này. Trong cặp nhãn đồng (con ngươi) kia của nàng tản ra mị lực thần kỳ, tâm tình bình thản mấy năm sinh ra chút gợn sóng.


      Thiếu nữ lắc đầu vẻ mặt hiếu kỳ, lên tiếng hỏi: "Ngươi có thể cho ta biết, ngươi là cửu cấp Kiếm Sĩ sao?"


      Ánh mắt Lăng Vân nhìn thẳng nhãn đồng của nàng, mặt chút thay đổi phun ra hai chữ:


      - phải.


      vừa ra khỏi miệng, Diệu lập tức thở dài hơi.


      chỉ nàng, hai vị nam tử cũng cảm thấy cỗ áp lực vô hình trong nội tâm đột nhiên giảm .


      người cửu cấp Kiếm Sĩ mười tám tuổi, khỏi quá đả kích người. Phải biết rằng, nàng là sủng nhi của Nữ Thần Tự Nhiên từng trải qua chúc phúc của thần linh, nhưng tu luyện đến nay vẫn như cũ mới miễn cưỡng đạt được thất cấp đỉnh phong, chưa đột phá tiến nhập bát cấp cảnh giới. Ngay cả nàng là người được thần linh che chở còn như vậy, càng đừng tu vi của những học viên bình thường kia.


      - Ha ha, có thực lực cửu cấp Kiếm Sĩ, lại mình Hôi Sắc chi sâm, phải là biết tự lượng sức sao.


      Hai vị nam tử lập tức tìm được cái cớ để đả kích Lăng Vân, thuận thế cười :


      - Bát cấp kiếm sĩ tuy rằng cường đại, nhưng Hôi Sắc chi sâm là địa phương nào? Chỗ đó là nơi cư trú của ma thú nắm giữ lực lượng ác ma, ở trước cường đại ma thú, cửu cấp kiếm sĩ cũng chỉ có cách chạy trối chết. Bát cấp kiếm sĩ sao...


      Lăng Vân nhíu nhíu mày, những người này lải nhải dây dưa, làm trong lòng rất là khó chịu. Nhất là vị bạch y thiếu nữ kia, dưới ánh mắt tĩnh như thu thủy của nàng, trong nội tâm tự dưng sinh ra cảm giác buồn bực bất an.


      Cũng may lúc này vị thiếu nữ bán hàng kia cuối cùng cũng làm xong thủ tục, vẻ mặt cung kính dâng lên thân phân tạp của :


      - Kiếm Sư đại nhân tôn kính, nhiệm vụ cùng tin tức thân phận của ngài được ghi lại, sau khi đạt được "Long Đảm Thảo", lúc nào ngài cũng có thể đến giao nộp vật phẩm cho Tổng điện hoặc Quản hạt của Thần điện để chứng nhận hoàn thành nhiệm vụ.


      Lăng Vân gật đầu, tiếp nhận thân phận tạp cũng quay đầu lại ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong đám người.


      - Ân, cái gì? Kiếm cái gì?


      - Kiếm Sư.. Kiếm Sư đại nhân?


      Hai vị nam tử kinh ngạc nhìn Lăng Vân biến mất trong đám người, hồi lâu phản ứng lại.


      Ngược lại bạch y thiếu nữ có chút kinh nghi, dò hỏi người bán hàng:


      - Vị tỷ tỷ này, ngươi vừa mới gọi vị tiên sinh kia là Kiếm Sư đại nhân? Lẽ nào vị Kiếm Sư chính thức?


      Dù sao cũng là vị Kiếm Sư chính thức mình được chiêu đãi, thiếu nữ bán hàng vội vã đem phần vui sướng này chia xẻ cùng kẻ khác, nghe được câu hỏi của nàng lập tức vẻ mặt tôn kính :


      - Đúng vậy, vị tiên sinh ban nãy chính là vị Kiếm Sư chính thức, thân phận tạp của vị ấy viết rất ràng... Hơn nữa, chính là nghe ta khuyên bảo, ngày hôm nay vừa mới Kiếm Sư công hội khảo hạch... Trời ạ, vị Kiếm Sư chính thức mười tám tuổi, thực chuyện bất khả tư nghị, làm như thế nào đạt được...


      Nàng ngừng sợ hãi than, còn có đám người Diệu phục hồi tinh thần.


      Nhất là Diệu , nàng cùng Lăng Vân từng gặp mặt lần, đối với tiến bộ của cảm thấy đặc biệt chấn động.


      người hai năm trước, còn là thiếu niên mười sáu tuổi ở giai đoạn thất cấp kiếm sĩ, vẻn vẹn có hai năm lại có thể liên tục vượt qua ba cấp, bao gồm cả việc đột phá cánh cửa khó khăn Kiếm Sư, nhất cử ( lần hành động) trở thành Kiếm Sư cấp cao thủ chính thức... nguồn


      Nghĩ vậy, Diệu hiểu được đại não bản thân bắt đầu có chút đủ dùng.


      Chính thức Kiếm Sư là cái gì? Đó chính là chưa đến hai mươi vị cao thủ đỉnh phong của toàn bộ đế quốc, có khả năng thu được tư cách đối thoại cùng thần linh. Cửu cấp kiếm sĩ tuy rằng cường đại, tu luyện lên cũng vô cùng trắc trở, nhưng toàn bộ Tử Vân đế quốc cũng có ít, chí ít cũng có nghìn vị cửu cấp cường giả. vị cửu cấp kiếm sĩ mười tám tuổi, tuy rằng khiến kẻ khác cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng rốt cuộc cũng có thiên tài trước đó là Vân Nhu, bị đả kích nản lòng thoái chí cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu.


      Nhưng vị Kiếm Sư mười tám tuổi?


      lịch sử của Tử Vân đế quốc còn chưa xuất qua Kiếm Sư trẻ tuổi như thế sao?


      hiểu tại sao trong óc Diệu lại sinh ra ý nghĩ cổ quái: "Chờ sau khi Lăng Vân này yên ổn, sớm muộn cũng phải hội họp cùng Lâm gia. Đến lúc đó viện trưởng của Tử Vân trung cấp học viện biết được học viên bị khai trừ hai năm trước đây tấn chức tới cấp bậc Kiếm Sư chính thức, biết có phản ứng gì đây..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :