Kiếm Phệ Thiên Hạ - Thừa Phong Ngự Kiếm (267 Chương)

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Khí tử

      Hải Sâm đế quốc hoàng thất!


      Phía sau Tập điện.


      Hải Nhạc bệ hạ lúc này kinh ngạc nhìn vị hắc y nam tử trước mặt, có chút thể tin được mà hỏi lại: "Lời ngươi là thực ?"


      "Đúng vậy, thưa bệ hạ. Tiêu hao ký ức chi thạch sang quý như vậy, ký ức ở bên trong tuyệt đối là sai. Ta tin tưởng, đoạn ký ức của vị Kiếm Sư tên là Lâm Khai Tầm này chắc chắn được ghi lại cách chính xác."


      " có khả năng!"


      "Nếu hét lớn với thanh bảo kiếm truyền kỳ này rằng "Làm càn, ngươi dám..." là thực , có thể thấy đạt được tán thành của thanh kiếm. Nếu thể cùng kiếm phách hợp lại làm , tu luyện xuất kiếm thế thực rất khó khăn. Bằng , cũng có nhiều lục giai Đại Kiếm Sư như vậy. người thanh niên hai mươi tuổi... tu luyện thành Đại Kiếm Sư có thể coi là thiên tư* hơn người. Nếu như đột phá đến cảnh giới Thánh Kiếm Sư, vậy..." Hắc y nam tử lắc đầu, tin tức này thực khiến kẻ khác khó có thể tin.


      "Ý của ngươi là, chỉ may mắn chiếm được thanh bảo kiếm sở hữu khí phách mà thôi?" Bạn xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm


      "Cái chuôi bảo kiếm này là do thần linh ban cho. Lúc đó, khi mới mười chín tuổi là nhị giai Kiếm Sư, thành tựu cỡ này dù cho lục cấp văn minh đế quốc cũng cực kỳ hiếm thấy, thần linh có khả năng chỉ thưởng ột thanh truyền kỳ bảo kiếm đơn giản như vậy. Có thể khí phách ở bên trong là do thần linh ban ân."


      "Thần linh ban ân..." Hải Nhạc bệ hạ than tiếng: "Bảo kiếm được thần linh ban ân, cũng thể có tâm tư xằng bậy như vậy chứ!? Vậy là bất kính với thần linh a!"


      Hắc y nam tử cúi đầu.


      "Ngươi lui xuống phía dưới , chuyện này còn phải để hội đồng trưởng lão hạ quyết định! Ai, cư nhiên bị sắp đặt con Ô long lớn như vây."


      ...


      Lúc này, tại phòng họp của Lâm gia, mười bốn vị trưởng lão cùng tộc trưởng đồng dạng cũng cau mày vì chuyện phiền phức của Lâm Thành.


      " tại, hoàng tử của Thần Quang đế quốc cư nhiên mang đến vị lục giai cường giả cùng ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, tứ giai Đại Kiếm Sư càng nhiều hơn, tới hai mươi bốn người! Thực lực mạnh mẽ như vậy, hầu như tương đương với phần tư thực lực của hoàng thất Thần Quang đế quốc, căn bản phải Lâm gia chúng ta nay có khả năng chống lại! Xem ra, bọn họ rơi vào tình thế bắt buộc."


      "Cái tên Lâm Thành này, luôn luôn trốn tránh mà ra. Loại thái độ khinh thường này hoàn toàn chọc giận vị hoàng tử đó, thậm chí còn liên lụy tới cả gia tộc bọn ta!" vị trưởng lão khẽ thở dài.


      "Cũng biết trong lòng hoàng đế bệ hạ rốt cuộc có tâm tư gì. tình làm ra lại nhận trách nhiệm, khiến cho Lâm gia ta phải gánh họa thay ... Ai!"


      Ánh mắt của thái thượng trưởng lão Lâm gia, Lâm Thiên Uy quét về phía mọi người, nhíu nhíu mày, : " tại phải là thời gian để oán giận, then chốt là nên xử lý chuyện này như thế nào. Người của Vạn La đế quốc ở xung quanh bịa đặt, ngừng Lâm Thành co đầu rút cổ ra, ngay cả những đệ tử của Lâm gia chúng ta cũng bị vạ lây. Lâm gia chúng ta nếu như còn nhẫn nhịn mà làm gì, sợ rằng uy tín đại giảm."


      Lâm Trấn hỏi Lâm Mạc chấp ở phía sau: "Lâm Thành ở bên kia có hành động gì ?"


      " vẫn như cũ, chỉ suốt ngày tu luyện, tựa hồ đối với tin tức ở bên ngoài hề có cảm giác."


      "Tu luyện... cũng có thể luôn luôn tu luyện a. Chí ít, cũng nên dành chút thời gian lộ diện . Có người , hoàng tử của Vạn La đế quốc tạo áp lực lên bệ hạ. Hơn nữa, bọn họ còn bắn tên lén ở sau lưng, huy động Băng Xuyên đế quốc tiến đánh. Nếu vậy, Lâm gia chúng ta chính là tội nhân của đế quốc a."


      "Lâm gia là tội nhân của đế quốc? Ngươi bậy, việc này đều là do hoàng đế bệ hạ gây ra, liên quan gì đến Lâm gia chúng ta!?"


      "Hoàng đế bệ hạ. Hừ, ai dám chỉ trích hoàng đế bệ hạ? Cuối cùng còn phải Lâm gia chúng ta gặp tai ương sao? tại ở đại điện, các đại thần bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt với Lâm gia chúng ta. Mấy gia tộc thường ngày giao hảo với chúng ta cũng dần lộ ra những thái độ minh bạch."


      "Cứ xuống như vậy được, chúng ta phải ra quyết định."


      vị trưởng lão thấy bọn họ đàm luận, lúc này mới giọng đề nghị: "Kỳ thực vấn đề này có cách giải quyết tốt nhất, chính là "người buộc chuông cũng phải là người tháo chuông*", chỉ cần Lâm Thành nguyện ý đứng ra thừa nhận cơn giận của vị hoàng tử kia..."


      "Điều này ổn a, Lâm Thành chính là thiên tài mà trước nay Lâm gia ta chưa từng có. Nếu làm như vậy, khẳng định hận chúng ta..."


      " thân là thành viên của gia tộc, hi sinh chút cho gia tộc sao lại thỏa đáng?"


      Các vị trưởng lão khác cũng đều gật đầu.


      chỉ là Lâm Thành, kỳ thực nếu hi sinh mà có thể đổi lấy lợi ích cho gia tộc, bọn họ cũng nguyện ý. Đương nhiên, lợi ích đó cũng phải đủ để đả động tâm lý các vị trưởng lão.


      Thấy mọi người đều là ý tứ này, Lâm Thiên Uy lúc này mới với Lâm Trấn: "Buổi chiều ngươi Bích U Các, đàm luận với về việc này, để tìm thời điểm thích hợp đứng ra giải quyết. Dù sao, vĩnh viễn trốn ở đó như vậy cũng phải là biện pháp tốt."


      Lâm Trấn khó xử gật gật đầu, khẽ thở dài tiếng: "Đáng tiếc..."


      ...


      "Thiếu gia, hoàng tử của Côn Hỏa đế quốc tiến đến bái phỏng." Lâm Nhược Nhược lập lại lần nữa. Bất quá, vẫn như cũ có bất cứ thanh nào đáp lại nàng, nàng bất đắc dĩ lên tiếng: "Thiếu gia, ta hiểu được." Sau đó nàng tới tiền viện, tìm lý do, cự tuyệt hoàng tử Côn Hỏa đế quốc đến bái phỏng.


      Lâm Thủy Lam nhìn Nhược Nhược lại cất bước tiễn vị hoàng tử, giọng thầm: "Đây là lần thứ mấy rồi? Hẳn là vị thứ mười chín bị từ chối, bao gồm cả các hoàng tử và ít đệ tử của vài đại gia tộc a."


      "Loại tính cách này của thiếu gia rất dễ đắc tội với người khác. Hơn nữa, lần đắc tội này, tất cả đều là đến từ đại nhân vật của lục cấp văn minh đế quốc khác. Ngươi xem, chúng ta có hay nên khuyên nhủ thiếu gia?"


      "Khuyên?" Lâm Thủy Lam vội vã lắc đầu: "Những người này khẳng định là tới gây phiền phức cho thiếu gia. Ngươi thấy được những thị vệ ở bên người bọn họ sao? Có người nào mà phải là cao thủ nhất lưu? Trong đó, vài vị hoàng tử thậm chí còn mang đến vài vị Đại Kiếm Sư cường giả. Bái phỏng mà mang tới nhiều cao thủ như vậy sao? Dụng tâm của bọn họ cần nghĩ cũng biết, nếu như chúng ta để cho bọn họ gặp lại thiếu gia mới thực là đắc tội. Lấy tính tình của thiếu gia, chỉ lời bất hòa khẳng định rút kiếm, đến lúc đó..."


      "Kia cũng là....Bất quá, thiếu gia nhượng bộ như vậy cũng phải biện pháp tốt. Mỗi lần thiếu gia cự tuyệt gặp, người của những vị hoàng tử này liền ở đế đô trắng trợn truyền bá, rằng thiếu gia dám gặp người, lấy lý do này để hạ thấp danh tiếng của thiếu gia. tại, những người ở bên ngoài đều cho rằng, thiếu gia sợ hãi trốn ở trong gia tộc mà dám ra ngoài."


      Ánh mắt mê người của Lâm Thủy Lam cũng lên tia ưu sầu, than : "Bọn họ muốn , vậy để cho bọn họ , ta tin tưởng rằng thanh giả tự thanh*."


      "Lam tỷ tỷ, ngươi thiếu gia có đúng hay là thực sợ hãi, cho nên mới tránh ở trong nhà..."


      Vừa nghe xong, Lâm Thủy Lam liền lập tức nghiêm khắc quát mắng: "Phỉ Phỉ, ngươi sao có thể hoài nghi thiếu gia? Đây chính là trọng tội, nếu như bị gia tộc biết ngươi nổi lên lòng nghi ngờ với thiếu gia, sợ rằng..."


      Đây cũng là do Lăng Vân lơi lỏng quản lý đối với các thị nữ. Từ vài năm trước cho tới bây giờ, hầu như chưa từng hạn chế bất luận cái gì với các nàng, cho nên mới khiến các nàng sản sinh ra loại ý nghĩ này. Lúc này nghe Thủy Lam quát mắng, Phỉ Phỉ liền lập tức liên tưởng đến hậu quả, sợ tới mức run rẩy, vội vã : "Lam tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta nên hoài nghi thiếu gia, ngươi ngàn vạn lần đừng đem lời vừa rồi của ta truyền ra."


      Lâm Thủy Lam khẽ thở dài, gật đầu. Bất quá, trong lòng nàng cũng lo lắng thôi: "Ngay cả Phỉ Phỉ làm thị nữ ở bên cạnh thiếu gia lâu như vậy cũng có chút tin lời đồn ở bên ngoài, vậy đủ hiểu lời đồn đó phải lớn đến mức nào. tại, các vị chấp cùng với thành viên khác của gia tộc khi nhìn về phía chúng ta, toàn bộ đều mang theo vẻ quái dị, hiển nhiên là bởi vì bị những lời đồn đãi ảnh hưởng... Ai... Trốn tránh dám chiến so với thua nhưng thua cách hào hùng, càng làm cho người khác cảm thấy xấu hổ sỉ nhục hơn!"


      Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến trận xôn xao. Chỉ thấy các thủ vệ ở Bích U Các đều quỳ lạy xuống, hô: "Tham kiến tộc trưởng."


      "Tộc trưởng tới?" Lâm Thủy Lam hơi sửng sốt, vội vã với Lâm Phỉ Phỉ: "Ngươi thông tri thiếu gia, ta nghênh đón tộc trưởng."


      Lâm Phỉ Phỉ gật đầu, lập tức hướng Lăng Vân ở trong viện chạy .


      ...


      Giống như thường lui tới bình thường, Lăng Vân người ngồi ở bên cạnh chòi ao sen của hậu viện hoa viên nghỉ mát, con mắt nhìn chằm chằm thanh Ẩm Huyết kiếm tỏa ra màu hồng quỷ dị ở trong tay,tâm thần hết sức chăm chú.


      Cách vận dụng linh thức cùng tiêu trừ oán niệm, là nan đề lớn nhất mà trước mắt phải đối mặt. Bất quá, trong mấy ngày nay, nan đề này bỗng nhiên trở nên rất đơngiản. Kiếm linh sở dĩ thể thừa nhận oán niệm giết chóc, tất cả đều là bởi linh trí của mới được sinh ra, tâm linh yếu đuối dường như là tờ giấy trắng. Khi bị những oán niệm này ăn mòn, tính chất liền xảy ra thay đổi nhất định.


      Bất quá, so với kiếm linh mà , tâm của thể nghi ngờ mạnh hơn người khác vô số lần. Nếu như để những oán niệm này qua linh thức, toàn bộ nhét vào óc, lấy ý chí cùng linh thức cường hãn ở cả hai kiếp làm người của để trấn áp những oán niệm này... là điều cực kỳ dễ dàng. Cứ như vậy, chỉ có thể huấn luyện, vận dụng cách linh hoạt năng lực của linh thức, còn có thể lấy tốc độ cực nhanh đem kiếm linh của Ẩm Huyết Kiếm dần tinh lọc, cuối cùng biến thành kiếm hồn thu vào trong cơ thể.


      Đây cũng là vì sao mà ở lần yến hội trước, Hải Nhạc bệ hạ khi thấy liền cảm thấy loại áp bức. Đem nhiều oán niệm như vậy thu vào trong óc, lấy linh thức trấn áp, bảo sao hao phí đại lượng tinh lực cùng tâm thần!?


      "Thiếu gia, thiếu gia, tộc trưởng giá lâm, ngài có hay hẳn là nên ra ngoài nghênh tiếp."


      Lăng Vân vẫn như trước, ngẩng đầu mà nhàng vuốt ve những điêu khắc tinh xảo Ẩm Huyết Kiếm. Khi vuốt ve, nội tâm lập tức sinh ra loại huyết nhục tương liên, tâm thần nhất thời cảm giác kỳ diệu, phảng phất thanh kiếm này còn là kiếm, mà chính là phần của thân thể .


      thực cũng đích xác như vậy!


      Thanh kiếm này bên trong có được linh tính, toàn bộ lấy tinh thần lực của Lăng Vân làm cơ sở. Sau khi oán niệm bị tiêu trừ, linh tính của nó lớn dần lên, cũng chỉ có thể dựa vào hấp thu linh thức của Lăng Vân mà dần dần lớn mạnh. Cùng với đây là kiếm linh của người, bằng phân thân do ý chí Lăng Vân điều khiển.


      Bất chấp phân thân này quả tồn tại đầy đủ tư tưởng...


      Lâm Phỉ Phỉ nhìn dáng dấp hết sức chăm chú của , lập tức biết, muốn cho ra ngoài nghênh tiếp tộc trưởng sợ là có khả năng. Bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể phân phó hạ nhân chuẩn bị điểm tâm để chiêu đãi tộc trưởng. Mà nàng lại lặng yên đứng ở bên cạnh Lăng Vân, đợi tộc trưởng tới.


      ...


      "Lâm Thành, ở nhà lâu như vậy, ngươi cũng nên ra ngoài chút chứ." Lâm Trấn nhìn thoáng qua Lăng Vân hầu như muốn phản ứng, trong lòng bất đắc dĩ : "Lúc này, các loại đồn đãi ở thủ đô ảnh hưởng đến danh dự của Lâm gia chúng ta thực quá lớn. Hơn nữa, tại lại có vô số các vị quyền quý đến từ các đế quốc đều ở thủ đô. khi bọn họ đem những lời truyền bá này ra ngoài, như vậy chịu ảnh hưởng chỉ là ta, ngươi, hay Lâm gia mà sợ rằng cả đế quốc cũng ..."


      Dù muốn dù , Lăng Vân cũng phải nể mặt mũi của tộc trưởng, tuy ngẩng đầu nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Các ngươi dự định như thế nào?"


      "Chúng ta hy vọng ngươi có thể ra bên ngoài hít thở khí, hiểu biết chút thế giới bên ngoài. Dù sao, nếu như ngươi hoàn toàn biết gì cả về đối thủ của mình, khi cạnh tranh thập phần bị động."


      Lâm Thủy Lam vừa nghe, khỏi lo lắng mà : "Tộc trưởng đại nhân, bởi vì bệ hạ quyết định thiếu gia kết hôn với tứ công chúa, tại các hoàng tử ở nhiều quốc gia khác nhau đều coi thiếu gia trở thành kình địch số , hận thể cho thiếu gia giáo huấn cả đời khó quên. Nếu như lúc này ngài để thiếu gia ra ngoài, chẳng phải là đưa lên đầu ngọn sóng sao."


      "Ngươi làm tốt bổn phận của ngươi là được rồi, ngươi có tư cách chuyện ở đây." Lâm Trấn nhướng mày, có vẻ rất mất hứng khi thị nữ này lên tiếng.


      "Tộc trưởng đại nhân..."


      Lâm Phỉ Phỉ ở bên cạnh thấy tộc trưởng mất hứng, vội vã lôi kéo góc áo của nàng, ý bảo đây là chuyện giữa tộc trưởng và thiếu gia, nên lắm miệng tham gia vào.


      Lâm Thủy Lam liếc nhìn Lăng Vân, cúi đầu xuống, đứng thẳng ở bên hề nữa.


      Kỳ thực, khi làm ra quyết định này, Lâm Trấn cũng phải trải qua áp lực rất lớn.


      Muốn thành đại , nên câu nệ tiểu tiết! Nếu làm ra phán đoán sai lầm, nhất định phải trả giá rất lớn.


      Làm vị tộc trưởng, mọi việc của đều lấy vinh dự của gia tộc làm trọng. Lâm Thành tuy rằng là thiên tài hiếm có của gia tộc, thậm chí còn có khả năng mang theo Lâm gia hướng tới phồn vinh, thế nhưng loại phồn vinh này cũng tuyệt đối hạn độ. Hải Sâm hoàng thất tuyệt đối trơ mắt đứng nhìn Lâm gia phát triển, uy hiếp tồn tại của bọn họ. Hải Nhạc hoàng đế khôn khéo dùng Hải Lâm công chúa để khống chế Lăng Vân, đủ hiểu tâm tư thực của bọn họ.


      Trước mắt, các đối thủ cạnh tranh với Lăng Vân thực quá mạnh mẽ. Cho dù là vị nào, Lâm gia bọn cũng dám nguyện ý mà trêu chọc. tại, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là để Lâm Thành tự mình giải quyết chuyện này. Tuy rằng khả năng thất bại là rất lớn, có thể bị mất mặt, nhưng được mất vinh dự của người hoàn toàn thể so sánh với được mất vinh dự của gia tộc, điều này có thể phán đoán cách ràng.


      Hơn nữa khi cạnh tranh thất bại, còn có thể khiến thoát khỏi khống chế của Hải Lâm công chúa. Nhất cử lưỡng tiện* như vậy, sao lại làm?


      "Lâm Thành, buổi tối ngày mai có yến hội, Hải Nhạc điện hạ mời đến rất nhiều hoàng tử của các đại đế quốc cùng với quyền thế đệ tử, trong danh sách mời đến cũng có tên của ngươi. Ta mong muốn, đến lúc đó ngươi có thể tham gia yến hội lần này."


      Lăng Vân thập phần ràng, gật đầu, cũng gì thêm.


      "Thiếu gia..." Lâm Thủy Lam vội vã ngẩng đầu, muốn gì, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Trấn nhìn trừng trừng, lời muốn liền bị nuốt xuống cổ họng.


      "Như vậy rất tốt. Ân, buổi tối ngày mai ta phái người đưa ngươi tham gia yến hội, đến lúc đó đừng quên chuẩn bị sẵn sàng."


      Lăng Vân lần thứ hai gật đầu, ánh mắt vẫn rời thanh Ẩm Huyết Kiếm trong tay.


      "Ngươi cũng đừng tu luyện đích quá mức khổ cực, chú ý nghỉ ngơi chút, tin tưởng buổi tối ngày mai hết thảy đều xong hết. Ta trước tiên cáo từ."


      Lăng Vân vẫn như cũ trầm mặc gật đầu, cũng có ý tứ bảo thị nữ tiễn tộc trưởng.


      Lâm Trấn biết còn đứng ngây ngốc ở đây chỉ làm càng thêm xấu hổ mà thôi, vừa xong, liền lập tức ra ngoài. Đên khi tới chỗ rẽ hoa viên, gần ra hoa viên khẽ thở dài hơi. Vì lợi ích của gia tộc, dù cho là tộc trưởng của Lâm gia cũng thường xuyên phải ít lời trái lương tâm. Thế nhưng, bao năm qua đây là lần đầu phải chịu áp lực lớn như vậy.


      Nhìn Lâm Trấn gần ra hoa viên, biến mất ở trong tầm mắt, Lăng Vân vốn trầm mặc lại lẩm bẩm, giọng : "Lúc trước, để ta tham gia yến hội rồi tiếp thu chuyện hôn nhân với tứ công chúa, cũng là ngươi."


      Thân hình Lâm Trấn vốn hơi chấn động, chân cũng dừng lại chút rồi sau đó liền ra ngoài, phảng phất căn bản là nghe được lời thào tự ở trong viện.


      ----------------------------------


      *thiên tư: tư chất trời ban.


      *người buộc chuông cũng phải là người tháo chuông: đây chính là biện pháp lấy người gây ra họa để làm người kết thúc nó.


      *thanh giả tự thanh: người làm gì sai sợ miệng lưỡi xấu của thế gian.


      *nhất cử lưỡng tiện: làm việc mà đạt được hai lợi ích. Hay có 1 câu khác cũng tương tự, chính là " mũi tên trúng hai đích", hay " mũi tên trúng hai con chim".

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2 khuyên bảo

      Lăng Vân vẫn như trước tu luyện, tựa hồ căn bản bị ảnh hưởng bởi lời vừa rồi của Lâm Trấn.


      Con người là loại sinh vật có cảm tình, tri ân tất báo.


      Lăng Vân nghĩ, cũng như vậy.


      Người khác tốt với , tự nhiên cũng dành cho đối phương tôn trọng nhất định. Bằng , cho Lâm Trấn mặt mũi, đáp ứng tham gia yến hội do hoàng đế bệ hạ cử hành vài ngày trước.


      Lâm gia cung cấp cho rất nhiều tiện lợi, cũng phải là hề có cảm giác. Chỉ là cho rằng, những cảm tình này để ở trong lòng là được, biểu đạt bằng ngôn ngữ thực quá mệt mỏi, hơn nữa lại rất lãng phí thời gian. Ngày sau, chỉ cần dùng hành động để báo đáp là xong. Bạn xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm


      Bất quá, trải qua màn vừa rồi, trong lòng nguyên bản dần sinh ra chút trung thành với Lâm gia, bay hết theo gió.


      Quân cờ bị buông tha, cần phải làm chức trách của quân cờ nữa.


      Huống hồ, Lăng Vân chưa bao giờ cho rằng mình có chức trách gì...Duy nhất là bởi vì chiếm thân thể của Lâm Thành, dẫn dắt gia tộc bọn họ trở về Lâm gia, điều này làm được.


      ...


      "Thiếu gia, Lâm Tuyết tiểu thư cầu kiến, có chuyện trọng yếu muốn gặp ngươi."


      ...


      "Xin lỗi Lâm Tuyết tiểu thư, chủ nhân tại tu luyện, có thời gian tiếp kiến ngươi. Mời tiểu thư ngày khác trở lại." Lâm Phỉ Phỉ chỉ có thể mượn cớ, cự tuyệt.


      "Ta biết chuyện gì xảy ra, vẫn rất cố gắng tu luyện. Bất quá tuy rằng tu luyện, nhưng đối với việc bên ngoài cũng phải là chẳng quan tâm, chỉ là muốn lãng phí thời gian mà thôi. tuy rằng chưa gặp, nhưng khẳng định cũng chưa gặp, bởi vậy nên để cho ta vào."


      "Cái này... Lâm Tuyết tiểu thư, xin đừng làm khó dễ chúng ta..."


      Lâm Tuyết lập tức trừng mắt: "Thế nào, ta là thân muội muội của thiếu gia các ngươi mà chẳng lẽ còn được vào? Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối trách tội các ngươi là được, nhanh để ta vào."


      Hai phía Lâm Phỉ Phỉ cũng đều muốn đắc tội, bất đắc dĩ đành phải gật đầu, mang theo Lâm Tuyết vào hoa viên.


      Nhìn Lăng Vân ngồi bên cạnh ao sen tĩnh tu, Lâm Tuyết than tiếng. Nguyên bản, nàng muốn lời hay ngay lập tức liền bị cổ bi ai vô hình thay thế.


      "Được rồi, các ngươi trước tiên xuống phía dưới, ta có chuyện quan trọng muốn với ca ca."


      "Cái này...Lâm Tuyết tiểu thư..."


      " xuống!"


      "Xin lỗi Lâm Tuyết tiểu thư, chúng ta chính là thị nữ của thiếu gia, ngươi có tư cách ra lệnh cho chúng ta."


      Lâm Tuyết tới bên cạnh Lăng Vân, giọng: "Ca ca, ngươi để cho bọn họ trước tiên ly khai, ta có chuyện trọng yếu muốn với ngươi."


      Lăng Vân mở mắt, liếc nhìn mấy người Lâm Thủy Lam, trong ánh mắt tiết lộ ý tứ làm nàng lập tức hiểu được. Sau khi có chút thi lễ, nàng liền vội vã cùng ba người Lâm Nhược Nhược lui xuống.


      "Ca ca, phụ thân biết tin tức này. Ngươi tại ở đế đô hoàn toàn bị vây vào trung tâm cơn lốc, nếu ra ngoài chắc chắn bị vô số vị hoàng tử cùng với người thừa kế các đại gia tộc khiêu khích, điều này khẳng định là dễ chịu."


      Im lặng là vàng.


      Trong mắt Lâm Tuyết càng ngày càng đậm vẻ bi ai: "Ca ca, phụ thân bảo ta chuyển lời đến ngươi, cả gia tộc quay về Hải Sâm lâm là tâm nguyện suốt đời của . tại tâm nguyện thành, cũng có thể lui thân, hưởng thụ an lành bên con cháu. Hôm nay, đem toàn bộ đất được phong thưởng giao ấy vị trưởng lão của gia tộc, để cho bọn họ phụ trách quản lý, tại từ bỏ tất cả. Chỉ cần ngươi cũng nguyện ý, chúng ta ngay lập tức liền ly khai Hải Sâm đế quốc. Chúng ta Tử Vân đế quốc hoặc những địa phương khác, cần trở về nơi đây."


      "..."


      "Phụ thân , chỉ có hai đứa con là huynh và muội, mà muội cũng chỉ có ngươi là ca ca. Chúng ta khôi phục được vinh quang của gia tộc, để lần nữa về tới Lâm gia, cũng là đủ rồi. Ngươi cũng cần mỗi ngày ép buộc mình tu luyện, phụ thân cũng cần mỗi ngày vì tiền đồ của gia tộc mà vắt hết đầu óc. Chúng ta đều có thể giống như những người bình thường, sống mà cần lo nghĩ. ai có thể sai khiến và khống chế tiền đồ cùng sinh tử của chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta chỉ vì chính mà sống." đến đây,ánh mắt Lâm Tuyết mang theo khuôn mặt u sầu, nở nụ cười: "Vì chính mình mà sống...loại tính cách ích kỷ này nếu như bị người của gia tộc biết, sợ rằng ta phải chịu trách phạt ..."


      "..."


      "Trước đây, ta vẫn nghĩ phải nỗ lực tu luyện để khôi phục vinh quang trước đây của gia tộc, lần nữa trở về Hải Sâm đế quốc Lâm gia. chỉ là ta, dù ột thành viên nào của gia tộc chịu tu luyện mà lười biếng đều cũng bị mắng "Chỉ tiếc rèn sắt thành thép", buộc phải tu luyện... Thế nhưng, khi ta thấy ca ca ngươi tại vì gia tộc mà biến thành hoạt tử nhân* chỉ biết tu luyện, ta thực chịu nổi."


      "..."


      "Ta nghe thị nữ , Lâm Trấn tộc trưởng muốn ngươi tham dự yến hội lần này, đối mặt các vị hoàng tử để khiến cho vinh dự của gia tộc bị tổn hại. Bọn họ làm như vậy, chẳng khác nào buông tha ngươi. Ta biết, với tính cách của ngươi khẳng định khuất phục, ngươi rốt cuộc chống lại đến cùng. Mà khi làm như vậy, kết quả cuối cùng cũng chỉ có ... Nếu bọn họ đều cần ngươi, vậy chúng ta còn ra sức vì gia tộc này làm gì? Cái nên làm chúng ta đều làm, chúng ta còn phải làm những người thế thân cho bọn họ sao?"


      "..."


      "Ca ca, ngươi câu gì , chúng ta cần quyết định của ngươi! Ta, còn có phụ thân đại nhân, hai người chúng ta đều đợi câu trả lời của ngươi."


      "..."


      "Ngươi chẳng lẽ lại cam chịu số phận như vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bằng vào thực lực của mình ngươi đối mặt với nhiều hoàng tử đế quốc cùng đệ tử của các đại gia tộc như vậy, cuối cùng có thể đạt được thắng lợi sao? Chúng ta tại phải , nếu chỉ sợ cũng còn kịp."


      Nghe Lâm Tuyết xong, Lăng Vân vốn tu luyện rốt cục ngẩng đầu, nhất thời làm Lâm Tuyết vốn nhiều quá mà miệng khô lưỡi khô, lộ ra vẻ mừng rỡ.


      "Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi gọi là Lâm Tuyết."


      Vẻ mặt Lâm Tuyết có chút khó hiểu, tựa như hiểu hàm nghĩa trong câu của .


      Chẳng qua nàng còn chưa kịp nghĩ, Lăng Vân tựa hồ muốn vào trạng thái tu luyện, nàng liền trở nên lo lắng, : "Ca ca, tại phải là thời gian tu luyện. Vấn đề lớn như vậy xảy ra trước mặt chúng ta, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp..."


      "Tiễn khách."


      Lâm Thủy Lam lập tức mang theo hai vị thị vệ tới, làm ra thủ thế mời Lâm Tuyết, sau đó : "Lâm Tuyết tiểu thư, thiếu gia tại khẳng định là có việc gì. Ngươi cần đều , tại xin mời rời khỏi đây."


      ", ta thể ! Ca ca, ta còn chưa có xong..."


      "Tiễn khách, có lần thứ ba."


      Hai vị thị vệ chứng kiến thiếu gia lần đầu lấy loại ngữ khí này , liền bước lên phía trước, tả hữu đem Lâm Tuyết vốn thực lực chỉ là thất cấp Kiếm Sĩ mang ra ngoài.


      "Buông, buông, các ngươi làm gì. Lâm Thành, bảo bọn buông ta ra!" Lâm Tuyết nhìn Lăng Vân hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tu luyện, khỏi vừa vội vừa tức: "Ngươi hỗn đản này, cư nhiên còn dám bảo bọn đem ta . Ngươi tự cho là mình có tu vi cao, có quyền lợi rất lớn liền khinh thường ta sao? Lẽ nào thế cục trước mắt còn khiến ngươi hiểu? Nếu ngươi làm ra quyết định xong đời. Ngươi là kẻ ngu si, lẽ nào muốn tự hại chết mình sao!? Lâm Thành, ngươi là tên ngu ngốc. thế giới, ta chưa thấy qua người khô khan, gỗ đá như ngươi. Ngươi khẳng định là do tu luyện quá nhiều khiến đầu óc bị phá hủy rồi..."


      Sau khi thị vệ mang Lâm Tuyết , Lâm Thủy Lam và Lâm Phỉ Phỉ ở hai bên vội vã quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội: "Xin lỗi thiếu gia, là do chúng ta vâng theo mệnh lệnh của ngài mà để nàng vào được, xin thiếu gia trách phạt."


      Lăng Vân lần thứ hai tiến nhập trạng thái tu luyện, bộ dáng trước sau như , phảng phất như Lâm gia tộc trưởng Lâm Trấn cùng muội muội của , Lâm Tuyết căn bản là chưa từng tới đây.


      -------------------------


      *hoạt tử nhân: mội người tàn tật hoặc nhiều bộ phận của cơ thể. Ở trong chương này có thể hiểu Lăng Vân là 1 người quan tâm gì đến xung quanh, điên cuồng tu luyện, coi người khác là khí ^

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Xử lý đơn giản

      Chưa đến thái độ của Lăng Vân đối với chuyện này.


      Nếu muốn thoát ly đại gia tộc, tuyệt đối điều phải là chuyện dễ dàng. Nếu như chưa được cho phép mà ly khai, chắc chắn bị toàn bộ gia tộc, thậm chí là cả quốc gia coi là kẻ phản bội, bị toàn bộ người trong gia tộc truy sát. Loại phản bội này ngoại trừ tiến nhập nơi hắc ám bị thần linh quản hạt, bằng suốt đời đều bị người khác coi thường. Mà danh dự của dù cho hao phí vài năm, vài chục năm, cũng mơ tưởng bù đắp được!


      Lâm gia có ba vị ngũ giai Kiếm Sư, hơn mười vị tứ giai Kiếm Sư, các loại lực lượng vũ trang, tình báo nhân viên gần nghìn vạn. Lăng Vân cũng cho rằng, giờ mình có năng lực phản kháng cả gia tộc!


      Thiên tài tuy rằng tới bất luận địa phương nào cũng có được những đãi ngộ lớn. Nhưng thiên tài mà có bất luận danh dự gì, lại tùy thời đều có thể bị giết chết, có bất luận kẻ nào nguyện ý mượn hơi sức. Dưỡng hổ gây họa là hành vi của đứa ngốc, toàn bộ thế giới còn có mấy đại gia tộc nguyện ý làm.


      ...


      Yến hội cùng ngày, dưới phân phó của Lâm Trấn, lục cấp chấp Lâm Mạc lái xe tới Bích U Các, chở Lăng Vân tới yến hội.


      Bất đồng với những vương tử khác, mỗi người hầu như mang theo bảy tám tên thị vệ Lăng Vân chỉ mình. Thậm chí ngay cả cha , lục cấp chấp pháp Lâm Mạc sau khi đưa Lăng Vân tới trang viên cử hành yến hội liền dừng lại ở bên ngoài, nhìn đến khi bóng dáng Lăng Vân cùng người hầu của trang viên biến mất.


      Khẽ thở dài tiếng, Lâm Mạc phân phó hạ nhân: "Kêu người của Bích U Các ở lại đợi thiếu gia của bọn chúng."


      Về phần Lâm Mạc, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân đưa Lăng Vân tới yến hội, miễn cho nửa đường đào tẩu. Sau đó lại đưa Lăng Vân trở về sao? đường đường là lục cấp chấp đại nhân quyền cao chức trọng, tạm thời còn có thời gian rỗi. Trừ phi...


      ...


      Địch ý, địch ý, cả yến hội tràn ngập địch ý, thậm chí trong đó còn chứa tuyệt đại đa số sát khí. Loại sát khí cùng địch ý này đều được biểu lộ từ ánh mắt của những vị hoàng tử mà chút nào che giấu...Lấy thân phận tôn quý của bọn họ, điều động tứ, ngũ giai Kiếm Sư cũng thành vấn đề, căn bản cần phải cố kỵ đệ tử của gia tộc của lục cấp văn minh đế quốc. Mặc dù, vị đệ tử gia tộc này được hưởng đãi ngộ như vị lục cấp chấp của gia tộc đó!


      Lăng Vân mặc cho những địch ý cùng sát khí tập trung vào mình. Tránh cũng thể tránh, vậy trốn tránh để làm gì.


      Huống hồ, cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện này có cái gì mà phải trốn tránh.


      Bên trong đại điện, công chúa Hải Lâm vốn cùng hoàng tử điện hạ La Khai của Vạn La đế quốc, hoàng tử Minh Quang của Thần Quang đế quốc chuyện phiếm, nhãn thần có chút phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Vân từ trong hoa viên vào. Thấy lẻ loi mình, bên người có bất luận kẻ nào cùng , trong lòng nàng thở dài hơi nhưng cũng gì, thậm chí cả nghênh tiếp cũng có.


      Mặc dù đó chính là lễ tiết cơ bản nhất, thế nhưng lễ tiết ngày hôm nay lại bị nàng cố ý xem .


      Minh Quang cùng La Khai cũng rất tao nhã, tiếp tục cùng Hải Lâm công chúa chuyện với nhau, tựa hồ cũng để ý tới Lăng Vân. Bọn họ là diễn viên, mà diễn viên thường thường chỉ ở lúc tối hậu mới động thủ, ít khai vị của yến hội là do những kẻ khác làm.


      Rất nhanh, người tự giác đứng dậy, mang theo thủ hạ là ba vị Đại Kiếm Sư ngăn cản Lăng Vân. lộ ra vẻ ngạo khí hơn người, kinh thường liếc mắt nhìn Lăng Vân.


      "Ngươi cản đường của ta."


      "Hừ, đây chính là nơi tổ chức yến hội cao quý, ngươi nghĩ ngươi có tư cách vào sao?"


      "Tuy rằng ngươi rất nhàm chán, chẳng qua vấn đề này ngươi hẳn là phải hỏi công chúa điện hạ, thiếp mời là nàng gửi cho ta."


      Hải Lâm điện hạ hơi có chút xấu hổ. Bất quá, nàng vẫn như cũ bảo trì phong độ, cùng La Khai chuyện, phảng phất như chưa hề nghe thấy lời vừa rồi của Lăng Vân.


      màn này liền rơi vào trong mắt hai vị hoàng tử La Khai, Minh Quang. Họ càng thêm tin tưởng vững chắc suy đoán của bọn họ -- công chúa điện hạ quả nhiên bị áp lực của Hải Nhạc bệ hạ mới đáp ứng gả cho Lăng Vân, kỳ thực đối với hôn này tuyệt đối tán thành.


      "Công chúa điện hạ đưa thiếp mời cho ngươi? Điều này căn bản là có khả năng, nhất định là do ngươi giả tạo! tại ngươi có hai lựa chọn, là ly khai nơi đây, miễn cho ta nhìn thấy kẻ bẩn thỉu như ngươi. Còn cách khác, chính là thủ hạ của ta động thủ đưa ngươi ra bên ngoài, ngươi chọn cách nào?"


      Căn bản cần lựa chọn, Lăng Vân trực tiếp xoay người rời .


      Trong mắt người khác, đây là sỉ nhục rất lớn. Nhưng trong mắt , ở chỗ này lãng phí thời gian cùng những người này chuyện còn bằng nắm chặt thời gian, nỗ lực tu luyện. Bạn xem tại Y - .truyeny


      Vinh dự? Đối với , vinh dự vì mình là vị kiếm tu. Mà loại vinh dự này chỉ có thể thể trong giết chóc hay khi cường giả đối chiến, chứ phải cùng những tên thiếu gia, hoàng tử này cạnh tranh tình nhân!


      tới yến hội, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.


      ...


      Phản ứng của Lăng Vân làm toàn bộ mọi người ở đây lấy làm kinh hãi. Nhìn xong liền xoay người ra, thân ảnh mang theo vẻ mặt bình tĩnh làm toàn bộ mọi người cảm thấy trận quái dị.


      Lăng Vân bị người đánh đuổi, tuy rằng có tiến hành phản kích mang tính vũ nhục, nhưng càng làm như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy trêu chọc. Trong đôi mắt đạm mạc kia, tựa hồ lạnh lùng phát ra lời chế nhạo vô hình: "Với những người như các ngươi, căn bản đáng để ta lãng phí chút thời gian nào."


      Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm thụ được loại vũ nhục phát ra từ nội tâm!


      nhìn. Đúng vậy, nhìn.


      Tựa như người đồng dạng khiêu khích người khác có thân phận tương đương khiến kẻ đó phẫn nộ, nhưng tuyệt đối để ý tới lời của những tên tiểu nhân vật ở xung quanh! Đây chính là loại ưu việt của tâm lý! Con kiến, vĩnh viễn hèn mọn bé, lăn qua lăn lại có thể làm được gì chứ?


      Đây là loại cảm giác quỷ dị gì sánh được. Nhưng loại cảm giác này cũng cố tình tồn tại, khiến tất cả mọi đều có thể cảm nhận được. Cái loại cười nhạo vô hình này, phảng phất lấy loại tư thái* đỉnh cao, nhìn thế gian như tồn tại hèn mọn, khiến tâm lý của ít đệ tử đại gia tộc nhịn được mà muốn bùng nổ!


      "Đứng lại cho ta!" Vị làm nền trong vờ hài kịch tựa hồ cũng cảm thấy được mình rất kém may mắn. Cái loại cảm giác như tự rước lấy sỉ nhục này khiến là người thứ nhất lên tiếng. Được ngầm đồng ý của hai vị hoàng tử cùng Hải Lâm công chúa, ngôn ngữ của càng thêm làm càn: "Tiểu tử, ngươi tính cái gì vậy? Loại địa phương cao quý này là nơi ngươi muốn tới tới, muốn sao!?"


      Cước bộ của Lăng Vân gọi mà dừng lại mảy may, hơn nữa lại cau mày, tựa hồ khiến người khác nghĩ rằng kẻ gọi phải là con người, mà là... con chó điên sủa bậy mà thôi.(ặc ặc)


      "Ngăn cản cho ta!"


      Ba vị Đại Kiếm Sư ở sau nghe thấy thiếu gia phân phó, lập tức thân hình chợt lóe, lập tức vây quanh Lăng Vân. Ngoại trừ lui về phía sau, vô luận bất luận là phương hướng nào, Lăng Vân đều phải đối mặt với vị Đại Kiếm Sư.


      "Tiểu tử, nếu ngày hôm nay ngươi cho ta cái công đạo, ngươi mơ tưởng còn sống mà ly khai được nơi đây!"


      lời uy hiếp trần trùi trụi ràng ở trong yến hội vang lên. Trong nháy mắt, sát khí người ba vị Đại Kiếm Sư liền trở nên dày đặc!


      Hải Lâm công chúa nhíu nhíu mày, muốn lời ngăn lại. Bất quá, nếu như nàng thực làm như vậy, những vị hoàng tử khác nghĩ như thế nào? Chẳng phải cho rằng, kỳ thực nàng có quan hệ với Lăng Vân sao. Vậy...


      Nàng chỉ có thể than : "Lăng Vân, mong ngươi sáng suốt chút, lùi bước trời cao biển rộng a*."


      Lăng Vân lùi sao?


      tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng phải là kẻ có đầu óc. Bằng , căn bản là lo lắng thế lực cường đại của Lâm gia để tới tham gia yến hội này mà thay vào đó nghe lời của Lâm Tuyết, trực tiếp ly khai Lâm gia.


      Trực tiếp tuyên bố, đối với Hải Lâm công chúa có bất luận cảm giác gì, làm những người theo đuổi buông tha ? Hay là hối hôn*?


      Ngươi coi thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ là cái gì? Vui đùa? bảo ngươi đính hôn, ngươi cư nhiên dám tiếp nhận!? Mặt khác, Hải Lâm công chúa có thân phận lớn như vậy, ngươi ngươi có chút cảm giác nào với nàng khác gì ngươi vũ nhục nàng?


      Các loại vấn đề này Lăng Vân đều lo lắng, thế nhưng đều phải thừa nhận. tại lâm vào cục diện quá khó khăn! Bởi vì, ai cũng thể đắc tội. chỉ là , mà ngay cả Lâm gia tộc trưởng Lâm Trấn, Hải Nhạc bệ hạ cũng muốn đắc tội. Thậm chí, gia tộc phải làm ra quyết định là đưa đứng ra bình ổn các vị hoàng tử phẫn nộ.


      Trước đây, Hải Nhạc bệ hạ khi biết được Lăng Vân có khả năng trở thành Thánh Kiếm Sư liền muốn mượn hơi Lăng Vân. Thế nhưng tại... vấn đề này ngay từ đầu đều do Hải Nhạc bệ hạ tuyên bố hôn . Nếu như thu hồi thánh chỉ, tình phức tạp này ngay lập tức còn.


      Thế nhưng, bởi vì hoàng tử của các đế quốc bức bách, đường đường là vị hoàng đế của đế quốc lục cấp văn minh mà thu hồi thánh chỉ, vậy mặt mũi của để vào đâu? Vinh quang của Hải Sâm đế quốc ra sao?


      Bởi vậy, sai lầm phải có người đến thừa nhận!


      "Kỳ thực, vấn đề này nếu đối lại là người có tư duy, biết cách suy nghĩ tựa hồ cũng thập phần đơn giản." Khi mọi người chờ mong, Lăng Vân liền lên tiếng.


      "Ân, biện pháp đơn giản?"


      "Ha hả."


      Tới bước này, biện pháp giải quyết chỉ có .


      Bọn họ đối phó ta, ta trước hết đối phó bọn họ! Bọn họ muốn giết ta, như vậy chờ ta giết hết thảy bọn họ rồi sau!


      Về phần sau khi giết bọn họ, thế lực phía sau họ có phản ứng gì? Nếu như tất cả chết, lo lắng vấn đề này còn có ý nghĩa sao?


      Giết, hay bị giết là lựa chọn rất đơn giản!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Ngươi bất nhân ta bất nghĩa

      Nếu Lâm gia và Hải Sâm đế quốc dự định để làm những vị hoàng tử này hết giận, vậy còn phải lo lắng làm cái gì?


      Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, chỉ thế thôi.


      "Ngươi muốn câu trả lời thuyết phục?"


      "Tất nhiên." Tên làm nền có chút nhịn được mà phất phất tay: " kiên trì của ta có hạn độ, ngươi tốt nhất là nghĩ nhanh lên chút, bằng ..."


      "Ân, tốt." Lăng Vân thối lui bước: "Đầu tiên, ta thanh minh chút thân phận của ta. Ta, là vị Hầu Tước do Hải Nhạc bệ hạ tự mình sắc phong! Theo tước vị của ta mà , hẳn là bằng ngươi."


      Tên làm nền hừ lạnh: " tính sao!? Hôm nay, Lâm gia căn bản có can đảm ra bảo toàn ngươi. Mà quý tộc như ngươi, tay chút quyền lợi, cũng thể nhờ vị cao thủ nào. Chẳng lẽ, ngươi muốn cùng ta đối nghịch?"


      "Đúng vậy, đây chính là ý kiến của ta." Lăng Vân bình tĩnh, mang theo ngữ khí thản nhiên: "Ngươi vừa rồi nghi ngờ, vũ nhục ta, ta có tôn nghiêm của Hầu Tước. Căn cứ quy tắc của đại lục, hai đế quốc của chúng ta văn minh tương đồng, tước vị tương đồng, ta có quyền lấy quyết đấu để bảo vệ tôn nghiêm quý tộc của ta! tại, ta, Lâm Thành, dưới chứng kiến uy nghiêm của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đại nhân, hướng ngươi đưa ra lời mời quyết đấu sinh tử!"


      xong, Lăng Vân thèm để ý tên làm nền nghĩ gì, trực tiếp lật tay. Thần chi điển tịch ra lòng bàn tay của , bao lâu thanh quang từ điển tịch chợt lóe, tiêu tán thành vô số phần. Làm xong hết tất cả, tiếp tục : "Ta giao nộp đủ công huân, đổi lấy hoàn cảnh chúng ta hai người trong lúc đó công bình quyết đấu. Lần quyết đấu này, được Thần linh Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đại nhân chứng kiến. Quyết đấu qua , thế lực phía sau của song phương thể trả thù, bằng bất kính với thần linh! tại, ngươi chỉ có lựa chọn, tiếp thu, hay cự tuyệt!"


      "Quyết, quyết, quyết đấu, còn là quyết đấu sinh tử!?" Tên làm nền ngây người. chỉ , ít đệ tử đại gia tộc đệ tử cùng số hoàng tử khác ở bên cạnh đồng dạng cũng giật mình nhìn Lăng Vân.


      Quyết đấu sinh tử giải quyết ân oán cá nhân a. khi giao nộp đủ vinh dự công huân, sau khi song phương đồng ý bắt đầu tiến hành, bất luận kẻ nào đều thể tham dự! Song song, thế lực sau lưng song phương cũng thể trả thù đối phương...


      ít hoàng tử thực lực yếu kém cùng số đệ tử đại gia tộc phảng phất lúc này mới nhớ ra, nam tử tuổi còn trẻ đứng ở trước mắt bọn họ tuy rằng có thế lực gì, thế nhưng bản thân chính là vị chuẩn Đại Kiếm Sư a! vị đạt chuẩn Đại Kiếm Sư còn chưa tới hai mươi lăm tuổi. Thực lực này, phóng nhãn khắp mọi người ở đây, dù cho hoàng tử Minh Quang của Thần Quang đế quốc cùng hoàng tửLa Khai của Vạn La đế quốc cũng đạt được. Nếu làm nóng nảy, đưa ra với ngươi hồi quyết đấu sinh tử, vậy hậu quả...


      Liên tưởng đến thực lực của đối phương, nguyên bổn những quý tộc dự định bỏ đá xuống giếng* đều thu hồi tâm tư, cam lòng tạm thời thu hồi sát ý của mình.


      "Mong muốn ngươi cần ta phải đến câu thứ ba. Tiếp thu, hay cự tuyệt!? Ngươi phải làm ra lựa chọn!"


      Nhìn đôi mắt bình tĩnh của Lăng Vân, trong lòng tên làm nền trở nên hồi hộp. Nguồn tại [.c]om


      Tiếp thu? Bằng vào thực lực nhị giai Kiếm Sư của , nếu chiến đấu với Lăng Vân chắc chắn phải chết.


      Cự tuyệt? Dưới chứng kiến của nhiều hoàng tử, đệ tử quyền quý đích như vậy, nếu cự tuyệt quyết đấu danh dự của mất hết. chỉ vậy, còn khả năng trở thành người kế thừa gia tộc.


      Nghĩ vậy, tên làm nền lắp bắp: "Ta, ta, ta...", trong lúc ra lời.


      Bỗng lúc này, đạo thanh quang hoàn toàn ngưng tụ từ công huân ra bỗng nhiên có chút lóe ra đại điện, mơ hồ hình thành đồ án khế ước trận quyết đấu sinh tử. cần phải , khẳng định là bởi vì thời gian mà tên làm nền lo lắng quá dài, quy tắc quyết đấu sinh tử do thần linh định ra tự động cam chịu đáp ứng quyết đấu. khi khế ước trận hoàn toàn hình thành, tiến nhập vào trong cơ thể hai người, đại biểu quyết đấu lúc đó bắt đầu!


      Thấy màn như vậy, tên làm nền vì muốn bảo vệ tính mạng vội vã kêu to lên: "Cự tuyệt, ta cự tuyệt! tất yếu bởi vì chuyện này mà cùng ngươi gây chiến."


      Đương cự tuyệt, khế ước quyết đấu sinh tử tự nhiên cũng vô pháp thành lập.


      Nhìn bầu trời, khế ước do thanh quang cấu thành dần tiêu tán, tên làm nên kia thở dài hơi. Sau đó cũng còn mặt mũi nào ở chỗ này để rồi trở thành trò cười, thể làm gì khác hơn là dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hốt hoảng rời yến hội.


      Bất quá, khi rời ánh mắt của hung hăng liếc nhìn Lăng Vân. Tựa hồ muốn vĩnh viễn ghi nhớ hình ảnh Lăng Vân ở trong đầu, để sau này còn tìm cơ hội mà trả thù.


      vừa , Lăng Vân tự nhiên cũng rời .


      tới mà chủ nhân nơi này muốn nghênh tiếp, vậy rời cần tiếng cũng thể thất lễ.


      Đến rồi cũng cần để ý tới ai.


      Thấy Lăng Vân thực phải , vị hoàng tử tự nhận là có chút thực lực liếc nhìn hai người La Khai, rốt cục đứng ngồi yên. vất vả mới được tụ tập cùng nhau, tưởng có thể đả kích Lăng Vân chút, kết quả đả kích thành, trái lại càng thêm cổ vũ dáng vẻ bệ vệ của , bảo sao khiến tức giận.


      Bất quá, những người này học qua bài học của tên vừa rồi, đều phái thị vệ lên chứ phải tự mình lên sân khấu.


      tên thị vệ cao thủ Đại Kiếm Sư hướng Lăng Vân chắp tay, : "Sớm nghe Lâm Thành các hạ tuổi còn trẻ là cao thủ Đại Kiếm Sư. Tại hạ trong lòng hiếu kỳ, muốn nhờ các hạ thỉnh giáo, mong rằng các hạ bỏ chút thời gian."


      Đối phương nếu tới tìm phiền toái, cho dù cự tuyệt cũng khẳng định là vô dụng. Nhìn thoáng qua Hải Lâm công chúa vẫn như cũ thờ ơ, mặt bình tĩnh của Lăng Vân lần thứ hai ra nụ cười lạnh lùng khiến kẻ khác phải run rẩy: "Kiếm kỹ ta tu luyện chính là Tất Sát kiếm kỹ. Tất Sát này có nghĩa là đẳng cấp, mà là khi kiếm ra khỏi vỏ, đối thủ thể chết."


      Tên Đại Kiếm Sư kia sảng khoái cười to vài tiếng: "Trong lúc tỷ thí, sao lại có bất ngờ xảy ra. khi chiến đấu, sinh tử phải dựa vào số trời."


      Lăng Vân gật đầu, xoay người bước .


      Tên thị vệ Đại Kiếm Sư bị cử động của Lăng Vân làm hiểu, giải thích được mà hỏi: "Ngươi gật đầu chính là đáp ứng rồi phải ?"


      "Ta vì sao phải đáp ứng ngươi? Ta có nghĩa vụ cùng ngươi tỉ thí sao?"


      Tên Đại Kiếm Sư kia vừa nghe, khỏi nở nụ cười: "Ta còn tưởng rằng là cái gì, nguyên lai ngươi sợ, đúng ? dám đấu. Người khác ngươi là Đại Kiếm Sư, ta xem, ngươi căn bản là tên lừa bịp mọi người ở xung quanh mà thôi."


      "Người mà có thể bị kẻ lừa đảo lừa, hẳn đó là kẻ ngu si." Lăng Vân đáp.


      Tâm thần chú ý tình bên này, khuôn mặt của Hải Lâm công chúa khi nghe những lời của Lăng Vân khỏi hơi có chút kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.


      Tuy rằng nàng chỉ nở nụ cười trong chốc lát, ngay sau đó liền lập tức che giấu thất thố. Nhưng Minh Quang cùng La Khai đều là tam giai Kiếm Sư, tự nhiên đem nụ cười của nàng thu vào đáy mắt. Phải biết rằng, Lăng Vân vừa kẻ ngu si chỉ bao quát vị Đại Kiếm Sư kia, ngay cả bọn họ cũng lôi vào. Nghĩ vậy, sắc mặt hai người khỏi trở nên trầm trọng.


      Tên Đại Kiếm Sư kia phát mình bị trêu đùa liền lập tức gầm lên: "Làm càn. Ngươi cũng dám vũ nhục ta, ta muốn hướng ngươi đưa ra quyết đấu."


      "Ta cự tuyệt!"


      Trả lời thẳng thắn như vậy, nhất thời làm tên thị vệ kia sững sờ tại chỗ. còn chưa kịp lời châm chọc, Lăng Vân mở miệng tiếp: "Ngươi cũng nhận thân phận của ngươi. Tuy rằng ngươi là vị Đại Kiếm Sư, nhưng thân phận của ngươi lại là gã thị vệ. gã thị vệ dù là Đại Kiếm Sư, nhưng làm sao có đủ tư cách khiêu chiến vị Hầu Tước? Nếu quả có thể làm như vậy, tùy tiện mấy con chó con mèo tới khiêu chiến ta, ta đây còn bị phiền tới chết sao!?"


      "Ngươi..."


      "Ngươi có thể hạ sát thủ vị Hầu Tước của đế quốc như ta. Bất quá, cho dù là lấy mặt mũi của đế quốc, những thị vệ ở đây cũng có khả năng ngồi yên lý đến."


      Thấy màn như vậy, Hải Lâm công chúa thầm : "Nghĩ ra, tiểu tử này ngày thường vốn hay chuyện, khi ngôn ngữ lại sắc bén đến như thế. câu khiến vị Đại Kiếm Su kia dù muốn chiến đấu cũng dám."


      Lăng Vân đến đây, hiển nhiên nghĩ cần phải nhiều nữa. lạnh nhạt quét về phía những người khác: "Ta có thể tiếp thu quyết đấu, thế nhưng chỉ nhận quyết đấu sinh từ giải quyết ân oán cá nhân. Mặt khác, ta có quyền lợi cự tuyệt lời khiêu chiến của những cao thủ có thân phận thấp hơn."


      Đắc tội, vậy đắc tội với tất cả mọi người .


      xong, Lăng Vân nhìn thoáng qua người từ nãy vẫn bảo trì vẻ trầm mặc, Hải Lâm công chúa. Có thể nàng cũng có khó xử của nàng, thế nhưng những hậu quả mà khó xử này mang đến, nên để gánh chịu.


      Lăng Vân vốn phải người thích chuyện, thế nhưng lúc này lại bị bức bách nhiều như vậy. Thậm chí phải buông lời cuồng ngôn, tiếp nhận tràng quyết đấu mà xem là lãng phí! Tất cả đều biểu thị lòng vốn bình tĩnh bắt đầu dần rung động. Nếu như mặc cho loại tình huống này tiếp tục, rung động cuối cùng có thể diễn biến thành cơn sóng thần chôn vùi tất cả.


      ---------------------------


      *bỏ đá xuống giếng: nghĩa bóng là thấy người ta gặp hoạn nạn cứu, lại còn khiến người ta bị nặng hơn

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Vân Lai đế quốc

      "Ba, ba, ba!"


      Từng đợt từng đợt tiếng vỗ tay truyền ra từ vị hoàng từ La Khai của Vạn La đế quốc.


      "Hay ột câu quyết đấu sinh tử! Thảo nào, tuổi còn trẻ như vậy có thể tu luyện thành Đại Kiếm Sư, hảo quyết đoán, hảo tâm kế."


      Chúng hoàng tử nguyên bản do dự, vừa nghe thấy được, nhất thời biết La Khai hoàng tử rốt cục nhịn được mà muốn ra tay. Cả đám tập trung tinh thần, chuẩn bị chờ xem kịch vui.


      Giờ khắc này, Lăng Vân nghĩ mình giống như con khỉ sắp biểu diễn, mà vị hoàng tử La Khai kia là người đùa giỡn khỉ, còn mọi người ở xung quanh là khán giả. Tất cả đều mang nụ cười châm chọc.


      "Sinh tử quyết đấu, khẩu khí lớn. Nếu như ngày hôm nay ngươi buông ra lời cuồng ngôn rồi quay đầu rời , chẳng lẽ nghĩ là chúng ta sợ ngươi? Ngươi nghĩ đến hồi sinh tử quyết đấu, ta cũng nghịch lại ý tứ của ngươi. La Quỳnh." Thân phận của La Khai rất cao, tự nhiên tự mình hạ tràng. vung tay lên, vị nam tử hơn ba mươi tuổi liền ra, sau đó tiếp: "Đây là thủ tịch thị vệ của ta, tính chức quan mà , chút nào ở dưới chức vị Hầu Tước của ngươi. Hơn nữa, là tứ giai Đại Kiếm Sư, các hạ hẳn cũng có thể dễ dàng ứng phó a."


      Cá trong chậu!


      Lăng Vân hít hơi, ánh mắt nhìn lướt qua vị hoàng tử này, ngữ khí mang theo vẻ bình thản: "Vì muốn biểu ở trước mặt Hải Lâm công chúa, các ngươi đúng là biện pháp gì đều nghĩ ra được a. Bất quá, cho dù các ngươi đùa giỡn thế nào là chuyện của các ngươi, ta rất hứng thú mà phụng bồi. Hơn nữa, La Khai điện hạ, nếu như ngươi muốn biểu vũ dũng của ngươi, ngươi hẳn là phải chính mình hạ tràng mà phải phái thuộc hạ của ngươi tìm cái chết."


      Lời bị toạc, hoàng tử La Khai cũng chỉ đành mượn cớ mà thẳng: "Hừ, mị lực của người nam nhân chỉ đơn giản dựa vào biểu về vũ lực. thống trị, thế lực, mánh khóe đồng dạng ắt thể thiếu. Tỷ như tại, ta có thế lực, nên ta mới có thể điều động cao thủ Đại Kiếm Sư để đả kích ngươi. Mà ngươi, ngươi có cái gì?"


      "Ta có cái gì..." Lăng Vân thào tự trong chốc lát, nhìn thoáng qua kiếm trong tay. Đây chính là thứ duy nhất mà có.


      " có, ngươi cái gì cũng có. Ngươi ngoại trừ tu luyện, cái gì cũng có. Được rồi, ta thể phủ nhận, phương diện tu luyện ngươi là thiên tài. Nhưng chỉ vì tu luyện, ngươi lãng phí mất nhân sinh của bản thân, mất tất cả những thứ mà thế gia đệ tử đều có được. Ngươi thể vận dụng mánh khóe thu hoạch lợi ích, biết dùng danh vọng để chiêu mộ cao thủ cho ngươi sử dụng, lâm vào cảnh tranh quyền đoạt thế. có những thứ này, cho dù ngươi là vị cường giả tính sao? Ngươi chung quy cũng chỉ là người. Mà mình ngươi, dựa vào cái gì để có thể đối kháng với cả đế quốc?"


      "..."


      " tại, để ta, vị tam giai Kiếm Sư này khiến ngươi minh bạch, cái gì là chênh lệch giữa chúng ta." Vừa xong, La Khai vung tay lên. Bảy vị Đại Kiếm Sư lập tức từ chỗ tối ra, vây xung quanh Lăng Vân. La Khai lấy loại tư thế ngạo nghễ ở cao nhìn xuống, nhìn về phía Lăng Vân rơi vào suy nghĩ sâu xa.


      Những vị Đại Kiếm Sư này đều là tinh trong tinh của Vạn La đế quốc, đều lòng vì đế quốc. Bóp chết vị thiên tài Kiếm Sư của đế quốc, là việc mà bọn cầu còn được.


      "Ngươi có thế lực. Chỉ mình ngươi, ngươi cho rằng còn có thể ứng phó được công kích của tám vị Đại Kiếm Sư sao?"


      Sát khí!


      Ánh mắt Lăng Vân dần co rút lại. Tám vị Đại Kiếm Sư song song thả ra sát khí mạnh tới mức khí thế của hoàn toàn bị áp chế. Dù cho tin tưởng, bằng vào sắc bén của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí có thể phá vỡ khí thế do tám người liên thủ, nhưng cũng phải rất gian nan.


      dù sao cũng chân chính chưa phải là Đại Kiếm Sư, kiếm hồn trong cơ thể cũng chưa hoàn toàn thành hình. Bằng vào kiếm kỹ tinh diệu, có thể đối phó hai đến ba vị Đại Kiếm Sư, thậm chí dưới công kích của năm, sáu vị Đại Kiếm Sư mà thua, nhưng tám vị Đại Kiếm Sư... ngoại trừ chạy trốn, có lựa chọn nào khác!


      Bất quá...tên hoàng tử Minh Quang của Thần Quang đế quốc cùng khán giả chuẩn bị xem kịch vui ở đây để cho chạy trốn sao?


      Đáp án căn bản cần nghĩ là có thể xác định.


      "Hừ, tên hoàng tử của Vạn La đế quốc nho cư nhiên dám như vậy, rất giỏi a." tiếng quát trong trẻo, nhưng lạnh lùng bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến. Song song còn khiến cho yến hội ở ngoài hoa viên lý bỗng nhiên vang lên tiếng gây rối, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gọi ầm ĩ của các thị vệ.


      Hoàng tử La Khai sắc mặt hơi đổi, ánh mắt nhìn về phương hướng mà tiếng phát ra.


      Hải Lâm công chúa vẫn duy trì trầm mặc nhíu nhíu mày, ra lệnh vị thị vệ ở bên cạnh: " xem chuyện gì xảy ra."


      Bất quá, vị thị vệ kia còn chưa kịp vị nữ tử mặc áo lam, thần sắc lạnh lùng từ cửa hoa viên vào. Ở bên người nàng, vị lão giả tầm năm mươi tuổi theo sát sau đó.


      Vị lão giả này tuy rằng theo bên người nữ tử áo lam giống như vị hạ nhân, thế nhưng khi tiến đến mọi người đều tự dưng cảm thụ được cỗ áp bức cường đại. Cỗ áp bức này rất mạnh, dù cho những vị tứ giai Đại Kiếm Sư ở đây cũng hơi đổi sắc. Vị ngũ giai cường giả ở phía sau hoàng tử Minh Quang, mặt càng lộ vẻ cả kinh, thấp giọng ghé vào lỗ tai : "Vị lão giả này, tuyệt đối là đạt tới cảnh giới lục giai Đại Kiếm Sư!"


      "Lục giai!?"


      Hoàng tử Minh Quang nhìn về phía vị lão giả cùng nữ tử áo lam, ánh mắt nhất thời biến đổi. Lục giai cường giả ở đế quốc trung cấp văn minh tuyệt đối là tồn tại vô địch. Bọn họ thân ở địa vị cao, hưởng thụ cung phụng, thường ngày chỉ lo tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới Thánh Kiếm Sư. Họ quan tâm đến thế , cho dù là hoàng đế bệ hạ của đế quốc cũng nhất định có thể khiến cho bọn họ bảo hộ bên người! Nhưng vị nữ tử áo lam này ngờ... ngờ lại có vị lục giai cường giả hộ vệ ở bên cạnh!


      Sau khi nữ tử áo lam tiến đến, nàng đầu tiên là mỉm cười gật đầu với Lăng Vân, sau đó ánh mắt lãnh đạm quét về phía mọi người, tiếng mang theo uy nghiêm phát ra: "Thế lực, Lâm Thành có thế lực? Kể từ ngày hôm nay, Vân Lai đế quốc Lam gia chúng ta chính là thế lực phía sau Lâm Thành!"


      "Vân Lai đế quốc!?"


      "Chính là quốc gia thất cấp văn minh, Vân Lai đế quốc?"


      "Lam gia chẳng phải là đệ nhất đại gia tộc của Vân Lai đế quốc sao? Nghe thế lực của Lam gia rất mạnh, cũng chênh lệch bao nhiêu so với hoàng thất Vân Lai đế quốc. Trời ạ..."


      " có khả năng! Căn cứ điều tra của chúng ta, tiểu tử này vừa mới từ tam cấp văn minh đế quốc tới Hải Sâm đế quốc lâu, căn bản có bất luận bối cảnh gì, sao lại có thể quen người của đế quốc thất cấp văn minh?" xem tại tr.u.y.ệ.n.yy


      "Phải chăng là giả?"


      "Giả? Ngươi thấy ngu chưa, thấy được vị lão giả bên người nàng sao. Đó chí ít là ngũ giai Đại Kiếm Sư, thậm chí chừng là lục giai Đại Kiếm Sư! Có thể khiến lục giai Đại Kiếm Sư làm thị vệ, ngươi nghĩ trong lục cấp văn minh, người nào có khả năng được như vậy?"


      ...


      Các loại nghị luận đều từ trong đám hoàng tử truyền ra. Mọi người đều ngừng giọng đàm luận về nữ tử áo lam.


      Vị nữ tử áo lam này phải ai xa lạ, chính là vị Lam Linh mà Lăng Vân quen biết ở Thần chi thí luyện gian hai tháng trước. Hồi đó, nàng vốn là sở hữu loại khí chất giận mà uy nghiêm, tuy rằng rất ít chuyện, nhưng loại khí tức bề này ai cũng đều có thể phát . Trước mắt, nàng tuy rằng cố ý đem khí tức bề lan tràn, nhưng thực lực vốn chỉ tam giai Kiếm Sư của nàng về phương diện khí thế ngờ có thể ngăn chặn tứ giai cường giả bình thường.


      Hoàng tử Minh Quang cùng La Khai khi nghe Lam Linh ra thân phận của mình, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Ngay cả trong mắt Hải Lâm công chúa cũng lên tia ảo não.


      Bất quá, lúc này khi đệ tử quyền thế gia tộc của thất cấp văn minh phủ xuống, bọn họ mặc kệ trong lòng có tâm tư gì, vẫn như cũ chỉ có thể tiến lên hành lễ, cung kính : "Hoan nghênh sứ giả Lam gia của Vân Lai đế quốc đại giá..." Những vị hoàng tử khác sau khi phục hồi tinh thần lại, cũng đều hướng về phía hai vị sứ giả đến từ thất cấp văn minh mà hành lễ!


      Ánh mắt Lam Linh dừng người Hải Lâm công chúa trong chốc lát, sau đó khẽ hừ tiếng. Nàng để ý đến lễ tiết của các vị hoàng tử ở đây, trực tiếp với Lăng Vân: "Lâm Thành, những gì mà Hải Sâm đế quốc cùng Lâm gia làm với ngươi chúng ta đều điều tra ràng. Tộc trưởng đối với đãi ngộ mà ngươi gặp phải cảm thấy rất bất bình. Chỉ cần ngươi ly khai Hải Sâm Lâm, gia nhập vào Vân Lai Lam gia chúng ta, đến lúc đó ngươi chính là thành viên của Lam gia. Mà đối với những người dám can đảm vũ nhục thành viên Lam gia chúng ta, tộc trưởng đại nhân tuyệt đối hạ lệnh, cho bọn cái giáo huấn cả đời khó quên!"


      Nàng cũng tận lực áp chế thanh của mình, toàn bộ mọi người ở đây đều nghe rất ràng.


      Đương lúc những người này đều minh bạch hàm ý trong những lời này, toàn bộ sắc mặt trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ sầu thảm! Nhất là hoàng tử La Khai bảo trì hành lễ, trán ngờ mơ hồ tràn đấy mồ hôi lạnh.


      Lam gia của Vân Lai đế quốc thực lực rất mạnh, tuyệt đối phải Vạn La đế quốc có thể chống lại. Nếu như Lăng Vân muốn truy cứu, dù cho ở chỗ này trực tiếp giết La Khai , Vạn La đế quốc tuyệt đối cũng dám gì. Hơn nữa, chừng chỉ cần Lam gia hướng đế quốc tạo áp lực, căn bản là cần nhân gia động thủ, hoàng đế bệ hạ cũng trói gô đưa đến trước mặt tộc trưởng Lam gia gia tộc, mặc cho người ta xử lý...


      Đây là lực uy hiếp của thất cấp văn minh đế quốc!


      Lục cấp với thất cấp, tuy rằng chỉ kém nhau bậc, nhưng đại biểu ột đường ranh giới giữa thất cấp văn minh và lục cấp văn minh! phương, nắm giữ kỹ thuật gian. Mà phương khác, chỉ gần như nắm giữ kỹ thuật trung!


      Lam Linh tựa hồ còn ngại đả kích những người này chưa đủ, quên bổ sung thêm câu: "Hoàng đế bệ hạ Vân Lai đế quốc biết được ngươi chịu ràng buộc của quyền thế, tán thưởng thôi. Hơn nữa còn được góp ý của công chúa điện hạ, bệ hạ khẳng định nguyện ý tự mình triệu kiến ngươi. Chỉ cần ngươi vào đế quốc của chúng ta, chí ít có thể có được chức vị Hầu Tước."


      Trời ạ, Hầu Tước của thất cấp văn minh đế quốc!


      Minh Quang thầm cảm thấy bản thân mình may mắn, may mắn vì còn chưa vội vã động thủ trước. Bằng , nếu khiến cho Lăng Vân giận chó đánh mèo*, khẳng định mình bị dính dáng vào. Đến lúc đó, bằng vào việc đắc tội quý tộc của thất cấp văn minh, thân phận người thừa kế ngôi vị hoàng đế khẳng định còn là mà là người khác.


      "Quyền quý của thất cấp văn minh...vị hoàng tử của lục cấp văn minh có khả năng bằng được. Tuy rằng lúc đầu, quyền thế của tên Lăng Vân này khẳng định bằng hoàng tử của lục cấp văn minh đế quốc. Nhưng nếu có thể dần leo lên vị trí cao trong thất cấp văn minh, vậy..." Hải Lâm công chúa than , ánh mắt khi nhìn về phía Lăng Vân càng trở nên phức tạp.


      -------------------------------


      *giận chó đánh mèo: tức người này đánh người khác, ý người khi tức giận vì việc gì đó, chỉ xả vào việc đó mà còn xả vào những thứ ở xung quanh có quan hệ với việc đó. Có 1 câu danh ngôn của người Việt Nam ta cũng tương tự, chính là câu: "Giận cá chém thớt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :