Chương 7: Thần Điện Hai tháng này, Lăng Vân đều ở trong Tiềm Long Các. Với khát vọng có thể sớm ngày tấn chức thất cấp văn minh, Hải Sâm đế quốc thu thập về số lượng cực lớn thư tịch của Thánh Kiếm Sư. Trong đó, miêu tả kiếm thế của Thánh Kiếm Sư cũng cực kỳ khổng lồ. Chỉ tiếc, chứng kiến mấy phương pháp thông linh của Thánh Kiếm Sư lại càng khiến Lăng Vân lần nữa thất vọng lớn. Người tinh cầu này cũng chẳng chăm chỉ như trong tưởng tượng, bọn họ mặc dù có văn minh kiếm kỹ vô số năm, nhưng phần lớn tinh lực họ lại dùng để làm sao tìm ra đường tắt, do đó xem tu luyện chính bản thân mình. Điểm này từ trong đống kiếm thế của Thánh Kiếm Sư toàn bộ lộ ra. Đại đa số Thánh Kiếm Sư có phương pháp ngưng tụ kiếm linh đó là mượn khí linh trong thánh khí, bằng vào khí linh của thánh khí để đạt tới hiệu quả phóng thích kiếm thế. Hoặc từ nơi nào đó kiếm được hồn phách cường đại, rồi phong ấn nó vào trong kiếm, sau đó cùng hồn phách này câu thông, đạt tới trạng thái vận dụng ra kiếm thế. Thậm chí số quốc gia Bát cấp văn minh, từ bắt đầu bồi dưỡng loại Kiếm Sư gọi là Kiếm Nô. Loại Kiếm Sư này cả đời chỉ có thanh kiếm, người chủ nhân, từ họ được giáo huấn tư tưởng khiến bọn chúng tuyệt đối nghe lệnh của chủ nhân, đến mức vô điều kiện. Đợi sau khi bọn họ đủ cường đại chủ nhân giết chết, tiếp theo thông qua mật pháp tế luyện thanh kiếm của rồi nhập vào kiếm của chủ nhân, từ đó trở thành kiếm linh. Loại kiếm linh này vì từ bị hun đúc tư tưởng hoàn toàn tuân lệnh của chủ nhân, cho nên sau khi trở thành kiếm linh cũng phản kháng, chủ nhân sử dụng rất dễ dàng. Nhìn mấy cái này, Lăng Vân khỏi than tiếng: - Những người này, vì trở thành Thánh Kiếm Sư, đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. - Chẳng qua, theo như lời lúc trước của Lưu Ly với ta có chút mơ hồ , dường như mơ hồ biết ta thông qua tinh thần lực cùng kiếm thông linh. Nàng khi ra điểm này, như vậy cách khác thế giới này cũng tồn tại loại phương pháp ngưng tụ kiếm linh để trở thành Thánh Kiếm Sư như ta, thế nhưng vì sao đống thư tịch này lại ghi chút nào nhỉ? Lăng Vân suy tư lát, nhưng cũng có kết quả nên đành để điều nghi vấn này ở trong lòng, để lần sau gặp lại hỏi nàng vậy. cũng lựa chọn vận dụng mấy cách ngưng tụ Kiếm Hồn của đám Thánh Kiếm Sư này. cần nghĩ cũng biết, khi lấy chính tâm huyết, tâm thần của mình rồi rèn luyện ra linh tính, như vậy khẳng định so với khí phách, nhân hồn tốt hơn nhiều, về sau biết thêm càng nhiều các phương pháp tinh diệu hơn, có khả năng sử dụng những phương pháp thấp kém như những thứ này. Biết được tri thức của mình vẫn còn quá ít, Lăng Vân lập tức cố gắng bù đắp lại. Suốt tháng gần như đều ở trong Tiềm Long Các nghiên cứu. Tri thức chính là lực lượng! Đến từ địa cầu cho nên hiểu rất đạo lý này. Bạn đọc chuyện tại Truyện.YY Trưởng lão ở Tiềm Long Các đối với tiền đồ của vị Tam giai Kiếm Sư trẻ tuổi này vô cùng xem trọng, ngầm đồng ý cho thoải mái nghiên cứu trong Tiềm Long Các. Dù sao, nếu gia tộc có thể có thêm vị Đại Kiếm Sư đối với tổng thể thực lực mà cũng là lần tăng cường . Hai tháng qua, Lăng Vân lập tức từ trong việc hấp thu tri thức này ra. Hôm nay, chính là ngày ước định gặp mặt. Dưới lầu, vị trưởng lão kia vẫn như cũ giảng giải chút nghi vấn con đường tu luyện cho các tuấn kiệt trẻ tuổi của gia tộc, chỉ là so với hai tháng trước, hơn ba mươi người nghe nay lại thiếu nửa. Dường như những người này toàn bộ bị đưa tới Thần Điện của trung tâm thủ đô. Chứng kiến Lăng Vân xuống lầu, vị trưởng lão hòa ái kia gật gật đầu, xem như chào hỏi. Hành động này của lại khiến đám Kiếm Sư trẻ tuổi kia thầm giật mình, cả đám nhìn về phía Lăng Vân ánh mắt tràn ngập vẻ quái dị: - Mười tám tuổi đạt tới nhị giai Kiếm Sư tuy rằng hiếm thấy, nhưng trưởng lão cũng thể tốt với như thế chứ, ngờ còn chủ động chào hỏi ? Hơn nữa ngờ người này cũng chỉ gật đầu đáp lại, bộ dáng như đó là điều đương nhiên, quả thực để quyền uy của vị trưởng lão này vào mắt. Mọi người vẫn hoài nghi Lăng Vân bước nhanh ly khai Tiềm Long Các. Cách Tiềm Long Các ba dặm, thị nữ bên người là Lâm Thủy Lam cùng Lâm Nhược Nhược được xe ngựa đưa đến chờ bên ngoài. Thị vệ bên ngoài cùng với các tuấn kiệt trẻ tuổi nhìn hai nàng với ánh mắt nóng cháy, khiến hai nàng cực kỳ mất tự nhiên. Thấy Lăng Vân ra, hai nữ nhân vội vàng chào: - Thiếu gia. - Sao các ngươi lại ở đây? Lâm Thủy Lam : - Chúng ta đoán chừng hôm nay thiếu gia đến Thần Điện ở thủ đô, sợ thiếu gia ngài đường xá xa xôi, cho nên cố ý chuẩn bị xe ngựa từ trước, chờ thiếu gia ra mà thôi. Lăng Vân thẳng tiếng: - Hai người các ngươi cần phải , thông báo với Lâm Mạc quản , bảo ta phải rời khỏi gia tộc chuyến. - Thiếu gia, hay để chúng ta đưa người đến Thần Điện ở thủ đô . Nhìn thấy người tiến vào cánh cửa gian, như vậy chúng ta cũng có thể an tâm chút. Lăng Vân cũng nhiều, tiếp tục ngồi nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay để thông linh. Kỳ hai nàng căn bản phải biết Lăng Vân hôm nay muốn thủ đô Thần Điện mới cố ý chờ ở đây, hai tháng này gần như hai nàng rời khỏi nơi này. Ai bảo Lăng Vân chưa từng thời gian cụ thể thế nào? Các nàng làm thị nữ, cho nên cũng chỉ có thể chăm chỉ chút để làm tốt phận mà thôi. Cả đế đô lớn như vậy, dù cho Lăng Vân có ngồi xe tám ngựa kéo chạy toàn lực cũng phải mất cả ngày. Cũng may Lâm gia ở trung tâm đế đô, vì thế khoảng cách tới thủ đô Thần Điện cũng xa, chỉ khoảng , hai giờ xe chạy mà thôi. Đường phố của Thủ đô chia làm bốn loại, loại là đường hỗn hợp, loại là chuyên bộ, loại là đường xe chạy, còn loại cuối cùng chính là đường giành riêng cho đại quý tộc và hoàng thất. Lấy quyền thế của Lâm gia, cho nên đương nhiên có tư cách đường chuyên dụng. Ven đường chỉ cần tùy ý là có thể thấy được đại lượng xe ngựa, đủ loại xe khác nhau và số lượng khá nhiều. Bởi vì ba ngày này là thời gian mở ra Thần chi thí luyện gian, gần như hai phần ba Kiếm Sư của cả đế quốc hội tụ về đế đô, các loại quý tộc quyền thế quả thực tùy ý có thể thấy được. Bởi vậy, dù cho trước kia đường chuyên dụng luôn thông thoáng nay thường xuyên xuất ùn tắc. Lâm Thủy Lam nhìn thấy bầu trời ngẫu nhiên bay vút qua chiến hạm lớn có chút hâm mộ : - Nếu ngày nào đó thiếu gia cũng có thể vào trưởng lão hội, lập tức được gia tộc thưởng cho chiến hạm riêng, đến lúc đó chúng ta cũng có thể hưởng phước từ thiếu gia, muốn thử cảm giác bay lượn lần. - Nếu có chiến hạm như ngươi chúng ta trực tiếp bay đến Thần Điện, thực từ lúc cất cánh đến hạ cánh chắc chẳng mất tới nửa canh giờ, như vậy cũng bị tắc nghẽn giao thông như thế này. Đường phố tuy rằng tắc nghẽn, nhưng cũng may quý tộc ở thế giới này được giáo dục khá tốt, ít nhất phái hạ nhân lớn tiếng ồn ào bậy bạ kêu gọi đường phố. Hơn nữa hoàng gia phái đến rất nhiều thị vệ đến duy trì trật tự đường phố, vì vậy dòng xe cứ từ từ mà tới. Lúc này, ưu thế quyền lợi được phát huy. Dưới ưu tiên xe chạy trước, đầu tiên là hoàng thất trước, Lâm gia, Diệp gia lần lượt tiếp theo, sau đó mới là những quý tộc khác. Tại đây, dưới chính sách bảo vệ đặc thù xe của Lăng Vân cuối cùng lại được chạy trước. Ước chừng hơn hai canh giờ, kiến trúc lớn của Thần Điện thủ đô mới ra trong tầm mắt mấy người. Xe ngựa của Lâm gia thông qua cửa chính của Thần Điện, trực tiếp chạy vào. Thần Điện cao đến ba trăm sáu mươi sáu thước, gần như cao chọc trời vậy, mắt người thường thể nhìn thấy phía cao. Vẻn vẹn quảng trường ở trước Thần Điện so với các kiến trúc trước đây Lăng Vân chứng kiến lớn hơn nhiều. Ở nơi này ít nhất vạn xe ngựa, hơn mười vạn người tụ tập cùng nhau, nhìn tới khiến người khác phải hoa mắt váng đầu. Các loại nghị luận to dứt bên tai, hội tụ cùng chỗ hình thành như loạt tiếng gầm kinh khủng, rít gào oanh kích màng nhĩ của người đường! Nếu số người dân thường đến từ các nền văn minh cấp thấp tới đây, thân thể chưa được đấu khí cường hóa, thế nào cũng bị tiếng gầm lớn khiến ngất tại chỗ (dịch ý). Tố chất của Lục cấp văn minh tuy rằng rất cao, nhưng số người ở cửa thần điện quá nhiều, hơn nữa ba ngày này còn là những ngày đặc biệt, cho nên áp lực đối với nhân viên giữ gìn trật tự tăng nhiều, vài chỗ còn có thể thấy có chút loạn lên. Lăng Vân chia tay hai vị thị nữ cùng mười tên thị vệ, sau đó mình bước nhanh tới khu vực trung ương của tượng thần.
Chương 8: Vân Nhu Tượng thần được cung phụng của Thần Điện, tự nhiên là Thần linh kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang! Tại trung ương của đại điện Thần Điện, tượng thần cao chừng sáu mươi sáu thước, bức tượng lớn trông rất sống động. Bức tượng là vị mặc trường bào của Kiếm Sư, lưng đeo thanh trường kiếm lớn, thần tình lạnh lùng nhìn về phía trước. Tuy rằng chỉ là pho tượng, nhưng thông qua điêu khắc của siêu cấp đại sư, ngờ tượng thần trở nên như có sinh mệnh, toả ra ánh sáng thần bí quỷ dị. Cặp mắt thâm thúy khó lường ngờ làm cho người ta sinh ra loại cảm giác như chính mình bị nó nhìn vậy. Hơn nữa loại cảm giác này, bất luận ngươi trốn vào ngõ ngách nào của Thần Điện đều có cảm giác giống như phụ cốt chi tủy (như hình với bóng), gắt gao ở bên cạnh ngươi, khiến ngươi có chỗ nào che giấu được. Giống như có tồn tại của bất kỳ kẻ nào cũng bị nắm trong tay vậy. Do tín ngưỡng với thần linh nên cảm giác này đối với Lăng Vân lại có chút bài xích. ai hy vọng sinh mệnh mình bị khống chế trong tay người khác. Khi đến phía dưới bức tượng khổng lồ kia, Lưu Ly với cách ăn mặc vũ ( hùng uy vũ) cùng với hai nam, hai nữ đứng ở đó, dường như bọn họ được thừa hưởng di truyền tốt nên cả bốn người ai phải là nam thanh, nữ tú. Tuy rằng như thế, nhưng so về tướng mạo Lưu Ly lại càng thêm xuất sắc. Với khí chất trời sinh của người lãnh đạo, toàn thân nàng xuất loại hấp dẫn khó thành lời, gần như làm cho người ta nhịn được muốn đến gần, chuyện cùng nàng, muốn tiếp nhận, hiểu biết nàng hơn. - Đến đây. Lưu Ly hướng về phía Lăng Vân gật gật đầu, sau đó trước tiên thay giới thiệu qua hai vị nam nhân: Bạn xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm - Trước hết ngươi nhận biết qua đội hữu mới của mình . Đây là Kinh , tam giai Kiếm Sư. Tinh Thùy, tam giai Kiếm Sư. Lăng Vân gật gật đầu, cũng báo ra tên mình, chắc chắn trước đó Lưu Ly cũng qua về mình với bọn họ, đỡ được chuyện phiền phức. Lúc này Lăng Vân thấy nọ có chút quen thuộc, ngờ kia lại cười thành tiếng: - Lâm Thành, ngươi còn nhớ ta sao? - ràng lắm. - Nhanh như vậy mà quên ta? Ngươi là, chúng ta gặp mặt qua ở Thần Điện thủ đô của Tử Vân Đế Quốc. Nàng nhắc tới như vậy khiến Lăng Vân chợt nhớ ra. năm trước ở Thần Điện thủ đô của Tử Vân Đế Quốc, từng nhìn qua , ngờ có chút lạ thường là tự ra chức nghiệp và cấp bậc của mình. Sau này nhớ lại còn thấy kỳ quái, vì sao với nữ tử bình thường mà khiến mình đành lòng cự tuyệt vấn đề của nàng, tại xem ra, này chỉ sợ đơn giản như vậy. - Tốt lắm a Tuyết, đừng hồ đồ nữa. - Vân Nhu tỷ tỷ, người biết à, người nầy ngờ nhanh như vậy quên ta, là đáng giận mà... - Vân Nhu? Lăng Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lưu Ly. - có lỗi, ngày đó tại Hôi Sắc sâm lâm, chúng ta chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng quen thuộc lắm cho nên ta dấu diếm tên của mình, cái này giống như ngươi lúc đó tự xưng là Lăng Vân. xong, Vân Nhu lễ phép đưa tay: - Ta giới thiệu lại lần vậy, Vân Nhu, bởi vì vấn đề về công pháp được giải quyết, chức nghiệp cấp bậc tiếp cận Đại Kiếm Sư. Lăng Vân đưa tay ra, thậm chí gì, cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay, nhưng ánh mắt vốn có chút chờ mong gặp lại nàng nay trở thành lạnh lẽo. Chẳng biết vì sao khi nàng câu: "Cái này giống như ngươi lúc đó tự xưng là Lăng Vân." Những lời này ra khiến trong lòng Lăng Vân mang theo chút cảm giác tốt tức khắc biến mất còn tia. Trong lòng chỉ còn lại trào phúng: "Lần đầu gặp mặt, lấy tính danh cho người khác biết chỉ là kẻ ngốc! thẳng thắn thành khẩn của Lăng Vân trong lần đầu gặp mặt cuối cùng lại hóa ra là lừa gạt." Vân Nhu dường như biết tính cách vốn lạnh lùng của , bất giác xấu hổ rút tay lại, muốn chuyện, nhưng vị nam tử tên Kinh bên cạnh lại nhịn được hừ lạnh : - Tự cho là có thực lực tam giai là có thể tự cao tự đại sao? cho ngươi biết, mọi người ở đây chẳng những có ai có thực lực Nhị giai, hơn nữa cấp bậc kiếm kỹ tu luyện toàn bộ đều thua Tất Sát! Bởi vậy ở trước mặt chúng ta, phiền ngươi thu hồi vẻ lãnh ngạo của thiên tài lại! Lăng Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, bên trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng bùng phát tia sát khí, giống như hai kẻ cừu nhân đột nhiên gặp lại, khí thế lẫm liệt phải ngươi chết, chính là ta sống trong khoảnh khắc tập trung người Kinh vừa mới chuyện! Tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ tam giai, chỉ nháy mắt nhận ra sát khí của Lăng Vân. Vân Nhu kinh hô tiếng: - Các ngươi định làm gì! Nàng vội đứng trước người Lăng Vân. Tam giai Kiếm Sư Kinh cũng là hoảng sợ, theo bản năng từng bước lui về phía sau. Ai biết được tu dưỡng của đối phương lại kém cỏi thế này, chỉ với câu của mình mà động sát khí trong lòng. Tâm tính dễ dàng bị dao động như vậy biết tại sao có thể tu luyện tới tam giai Kiếm Sư trước hai mươi tuổi như thế này. nam, hai nữ khác cũng nhận ra điều dị thường, cũng theo bản năng vây Lăng Vân ở giữa. Có lẽ khi bọn họ làm như vậy cũng chú ý, trong tiềm thức của bọn họ Lăng Vân bị bài xích từ trước rồi. Vân Nhu là người phát ra điều dị thường của mọi người, nàng vội vàng xoay người lại, quát mắng Kinh : - phải ta sớm với ngươi rồi sao, tính cách Lâm Thành là trời sinh như thế, cũng phải có ý cao ngạo trước mặt chúng ta, ngươi muốn làm gì đây? Nàng cố ý quay lưng về phía Lăng Vân, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng . Hơn nữa còn giúp , lấy việc này để làm giảm bài xích giữa năm người. Những người khác chỉ chốc lát cũng nhận ra thất thường của mình, vội vàng lấy những động tác khác để che dấu hành động trước đó của mình. Nhưng Lăng Vân là ai, là kiếm tu luôn duy trì loại cảm ứng tinh thần, vì thế dù với chút châm chích hay địch ý đều bị giác quan của nắm bắt hết, vừa rồi mấy người hình thành thế bao vây như thế nào chẳng biết? Chẳng qua mấy cái này đều chỉ là chuyện . Thực khiến cảm thấy kinh ngạc là vừa rồi vì cái gì lại khiến thất thố đến vậy, bởi vì câu châm chọc của nam tử này mà bộc phát ra sát khí như vậy sao. Loại hành động khống chế được này chưa từng xuất trong cả quá trình tu luyện của từ trước tới nay. - Chẳng lẽ là tốc độ tu vi tăng lên quá nhanh khiến tâm tình ổn định, do đó vừa rồi mới xuất cảm xúc thất thường như vậy? Lăng Vân trong lòng chỉ có tu luyện nên cũng chỉ nghĩ ra cách giải thích này, tuyệt đối hiểu được cảm giác vừa rồi của từ đâu mà ra. - Tốt lắm tốt lắm, cả thế giới có nhiều người như vậy mà mọi người có thể tụ tập cùng chỗ đây chính là loại duyên phận, đừng vì việc nhặt đó mà xảy ra tranh chấp? Đừng quên, chỉ lát nữa khi chúng ta tiến vào Thần chi thí luyện gian đây chính là đội hữu, chính là bằng hữu sinh sống cùng nhau trong năm tới. Trong lúc đó bằng hữu hẳn là phải trợ giúp lẫn nhau, khí giờ tốt chút nào. Kinh gật gật đầu, nhưng có ý giải thích. Vân Nhu tự nhiên cũng thể bắt buộc quá mức. Nàng liếc nhìn Lăng Vân, nghi hoặc : - Như thế nào? Có phải là có chuyện gì? Vẫn còn thoải mái sao? Lăng Vân lắc lắc đầu, mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm trước đó: - vào thôi. Vân Nhu vẫn cực kỳ mẫn tuệ, sâu sắc nên từ trong ngữ khí của phát điều khác thường so với lúc trước. Chẳng qua vì trước mắt còn có các đội hữu khác nên nàng thể để ý nhiều đến tâm tình riêng của từng người được, bởi vậy chỉ nghĩ là vì chuyện vừa rồi nên có chút thoải mái mà thôi, thực để ý nhiều nữa, : - Nếu có việc gì, vậy kiểm tra đồ đạc người lần cuối xem, ví dụ như đồ ăn, thức uống, quần áo … Nếu chưa đủ phải chuẩn bị đầy đủ. Nghe nàng vừa như vậy, Lăng Vân mới phát mình ngoại trừ thanh kiếm này ra dường như còn chưa chuẩn bị được cái gì. Chẳng qua cũng chẳng vấn đề gì, là tu luyện giả, bản thân phải chú ý nhất chính là làm sao để tiếp cận với tự nhiên, thanh sơn vi hữu lục thủy vi bạn (non xanh nước biếc làm bạn), hai bàn tay trắng lịch lãm cũng phải chưa từng trải qua. - Ha ha … quên vậy. Vân Nhu khẽ cười tiếng, từ người lấy ra cái nhẫn, trực tiếp vứt tới: - Ta biết ngươi nhất định nhớ chuẩn bị mấy cái này, vì thế ta thay ngươi chuẩn bị tốt hết rồi. Thất cấp văn minh mới có năng lực chế tác gian giới chỉ, coi như đây là lễ vật gặp mặt muộn giữa chúng ta vậy. Lăng Vân nhíu mày. Theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại có lý do gì! Lúc này bỗng nhiên nhớ tới, vì sao các thị nữ của biết xuất môn mà lại chuẩn bị cái gì? Chẳng lẻ những thứ này phải chức trách của bọn họ sao? Đây là lần đầu tiên Lăng Vân chủ động nhớ tới bốn thị nữ của mà ngay cả tên cũng chẳng nhớ nổi. Chẳng qua điều này cũng chẳng tăng thêm ý niệm của về bốn thị nữ này chút nào. - Tốt lắm Lâm Thành, ngươi còn có cái gì cần chuẩn bị ? - có. Vân Nhu vỗ tay, quay lại nhìn mọi người: - khi mọi người có chuẩn bị đầy đủ chúng ta xuất phát thôi.
Chương 9: Khoảng cách Đội ngũ sáu người, lại ràng phân chia thành hai trận doanh. là do Kinh , Tinh Thùy, Mộ Tuyết, Lam Linh bốn người tạo thành, cái còn lại là Vân Nhu và Lăng Vân. Chỉ là bên phía đội bốn người còn có cười có chứ bên Lăng Vân và Vân Nhu đến cả lời cũng được. Cũng phải Vân Nhu lên tiếng, mà là mỗi lần nàng đưa ra chủ đề chuyện câu trả lời cũng chỉ là gật hoặc lắc đầu, căn bản có đến tiếng đáp lại. Vì thế cho dù nàng có muốn chuyện cũng bị vẻ lạnh lùng này của Lăng Vân khiến yếu ớt dần, nếu phải vì sợ mình ở phía sau mà cảm thấy đơn, phỏng chừng Vân Nhu cũng gia nhập vào trận doanh phía trước rồi. Hồi tưởng lại tia thoải mái vừa mới phát sinh, Vân Nhu khỏi có chút buồn rầu hoài nghi, nàng hoài nghi lần này mình lựa chọn có phải là thông minh nữa. và nàng, bất luận là tính cách, thân phận, địa vị hay thực lực sau này khẳng định cũng ở cùng thế giới. - Ta có thói quen mình. đường xá trước cánh cửa gian, Lăng Vân bỗng nhiên lên tiếng. Ngụ ý rất ràng, thích Vân Nhu ở bên cạnh , ảnh hưởng tới lực chú ý của . Bạn xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm - Ngươi có thể cần trắng ra như thế được ? Hơn nữa với khoảng cách như vậy mà ngươi cũng chịu nổi sao? Lăng Vân gì, lại cúi đầu tập trung phần lớn tinh thần, nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay. So với phương pháp rèn luyện lúc trước tại có khác biệt. Lúc này phân ra đại lượng tinh thần để cảm ứng cách chế tạo, phẩm chất vật liệu chế tạo, thậm chí còn cả sắp xếp bố trí các phần tử của thanh kiếm này. Vân Nhu nhìn thấy hành động này của ràng là định chuyện cùng nàng, vì thế khỏi trừng mắt trách móc cái rồi bước nhanh đuổi theo đám người Kinh (nguyên bản là Kinh Phong) ở phía trước. Lúc Vân Nhu rời , Lăng Vân gần như theo bản năng ngẩng đầu, sau đó lại tiếp tục rèn luyện kiếm trong tay. Có lẽ ngay cả chính cũng khi ra câu: "Ta có thói quen mình." ý trong đó rốt cuộc là muốn bị Vân Nhu quấy rầy hay là muốn nàng cùng mình, mà ở bên ngẩn người nhàm chán. Cánh cửa gian rất nhanh tới. Đó là con đường tối đen như cái hắc động, khiến kẻ khác nhìn thấy phải phát sinh cảm giác đó là cánh cửa tử vong. Ở Hải Sâm đế quốc, Kiếm Sư dưới ba mươi tuổi ước chừng có hơn ngàn người. Dù sao ba mươi tuổi cũng khác hẳn hai mươi tuổi, đó chính là nhiều hơn tới mười năm tu luyện (Thêm 1 nửa thời gian tu luyện nữa của các kiếm sĩ 20 tuổi). Tại đây, trong ngàn Kiếm Sư đế quốc tới thần điện lại chỉ có nửa. Mà nửa này lại chính là các phần tử tinh nhuệ của đế quốc, thế nhưng cuối cùng có thể thực sống sót ra cũng chỉ có chưa đến nửa. Bọn họ có thể bị các loại ma thú trong gian đó giết chết, cũng có thể bị các loại bẫy thiên nhiên giết chết, thậm chí có thể là sau khi kiếm được bảo vật rồi bị các đội ngũ khác giết người đoạt bảo. Chẳng qua, vì trước mắt có thể có cơ hội đạt được công pháp Thánh giai, vì thế ai có thể ngăn cản được lực hấp dẫn của thần chi gian. Cho dù khi tiến vào có đến sáu, bẩy phần tử vong, thế nhưng các đội, các tổ vẫn từng nhóm, từng nhóm tiến vào gian đó. Dưới tổ chức của nhân viên Thần Điện, đội ngũ sắp hàng hề có phân biệt hay kỳ thị. Chỉ chốc lát sau đến đội ngũ của Lăng Vân, sau khi nộp lượng kim tệ nhất định sáu người mới trước sau tiến nhập vào cách cửa đen ngòm, bước vào gian thần bí, kinh sợ kia. Đây là lần đầu tiên Lăng Vân tiến vào cánh cửa gian. Chẳng qua hy vọng đây cũng là lần cuối cùng. Bao phủ toàn thân là cảm giác bất lực, cả sáu giác quan bị cướp , tối đen, trọng lượng. Khoảnh khắc khi bước vào cánh cửa gian, tựa như con rối gỗ bị người khác thao túng, thậm chí ngay cả sinh tử của mình cũng thể nắm trong tay. Khống chế, chính là mục tiêu cuối cùng của mỗi sinh mệnh khi còn sống! Khống chế hoạt động của thân thể mình, khống chế lời cử chỉ của mình, khống chế nguyên khí năng lượng trong trời đất, khống chế quy luật vận chuyển của nhật nguyệt tinh thần (mặt trời, mặt trăng, ngôi sao), khống chế sinh tử tiêu tan của vũ trụ tinh vân... Cứ thế cuối cùng hoàn toàn nắm trong tay mọi thứ của mình, nắm sinh tử của mình trong tay! Nhưng lúc vừa rồi, có khả năng làm duy nhất đó chính là để người khác bố trí! Bọn người Vân Nhu hiển nhiên phải lần đầu tiên trải qua loại truyền tống của cánh cửa gian đó. Dù sao tiêu chí của cao cấp văn minh chính là nắm giữ kỹ thuật về gian. Tại quốc gia của bọn họ loại trận pháp Truyền Tống Trận phải hiếm thấy. Nếu với lãnh thổ quốc gia rộng lớn như thế của cao cấp văn minh, cho dù là tuần chiến hạm phi hành hai mươi bốn giờ ngừng nghỉ mà muốn hết đầu này sang đầu kia cũng phải mất mấy tháng. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lăng Vân, Vân Nhu dừng cước bộ, quan tâm hỏi: - Lâm Thành, ngươi làm sao vậy? Bốn người phía trước quay đầu lại liếc mắt dò xét Lăng Vân, nhìn thấy bởi vì lần truyền tống mà bị suy yếu đến bộ dáng này, ở ngoài mặt tuy rằng lộ vẻ gì, nhưng trong lòng khẳng định là thầm khinh bỉ. Hơn nữa khóe miệng của vị nữ tử gọi là Mộ Tuyết kia cũng lên tia tiếu ý. Tuy rằng lúc truyền tống là lúc được thoải mái, nhưng bọn họ xem ra, đơn giản chỉ là trọng lượng, nghe thấy gì trong lát mà thôi, có gì quá sức. Đường đường vị tam giai Kiếm Sư bởi vì lần truyền tống mà biến thành bộ dáng thế này, là vô cùng buồn cười. Bọn họ đối với thần linh có tín nhiệm tuyệt đối, đối với các loại thủ đoạn, cử chỉ của thần linh cũng là mù quáng tin phục. Bởi vì loại tâm tình này cho nên bọn họ căn bản thể lý giải mức độ coi trọng của Lăng Vân đối với việc thể tự nắm giữ mọi thứ trong tay. Lăng Vân lắc lắc đầu, cũng giải thích, bắt đầu dò xét hoàn cảnh bốn phía. - Khu vực này có nguy hiểm gì, vị trí truyền tống từ trước đến nay đều vô cùng an toàn. Dù sao kiếm chi quân chủ đại nhân chủ yếu là bồi dưỡng chứ phải hãm hại đối với mấy người trẻ tuổi chúng ta. Vân Nhu giải thích, có chút lo lắng nhìn chút: - Hay là chúng ta nghỉ ngơi lát, dù sao cũng có năm thời gian, cần quá sốt ruột. Tinh Thùy ở bên hiển nhiên quen nhìn Vân Nhu đối tốt với như vậy, nhàng : - Cái đó cũng nhất định, tại phiến gian này cơ duyên là vô cùng trọng yếu, có lẽ chỉ bởi vì chút chậm trễ của như vậy mà có thể bỏ mất cơ hội đạt được món vật phẩm siêu cấp nào đó. - Tinh Thùy, ngươi... bên Lam Linh cũng nhịn được lên tiếng: - Tinh Thùy, chúng ta tại là đội hữu, khó khăn hẳn là phải chia sẻ lẫn nhau. Lâm Thành có thể do lần đầu tiên dùng Truyện Tống Trận để tiến hành truyền tống, cho nên có điểm thích ứng được cũng là điều bình thường, để cho nghỉ ngơi lát cũng chẳng sao mà. Dù sao ngươi cũng qua, phiến gian này cơ duyên vô cùng trọng yếu. Ở phía trước chờ đợi chúng ta có thể là kiện siêu cấp vật phẩm, cũng có thể là đầu cao giai ma thú làm nhóm ta toàn quân bị diệt. Lăng Vân cũng phải là người thích cậy mạnh. tại sức chiến đấu của chỉ sợ còn bằng vị nhất giai Kiếm Sư, vì thế đứng ở khu vực an toàn này chính là lựa chọn sáng suốt nhất. Bởi vậy, chẳng quan tâm đến tình huống của mấy đội hữu bên cạnh này, trực tiếp chọn chỗ rồi ngồi xếp bằng xuống. Ở trong ý thức của có thói quen hỏi ý kiến người khác bao giờ. Cho nên mấy vị gọi là đội hữu này liệu có bảo vệ an toàn cho lúc này hay cũng chẳng quan tâm. chưa bao giờ toàn tâm toàn ý đem an nguy của chính mình giao ấy kẻ chỉ mới quen trong chốc lát này, hơn nữa bọn họ còn chẳng được tính là người hợp ý mình nữa. Lam Linh cau mày nhìn Lăng Vân ngồi xếp bằng, trong lòng cũng có chút hờn giận: - Người này phải là quá tự đại chứ. Nhu nhi, ngươi tìm được ở đâu thế? Trước đó sao ngươi để ý liệu có hợp với đoàn đội chúng ta hay sao? Vân Nhu than tiếng: - Lúc trước tuy rằng tính tình tương đối lạnh lùng, nhưng lạnh lùng đến mức độ này. Có thể năm qua thay đổi ít. - Ngươi xem, phải chăng … - để ra nhập đội ngũ rồi, nếu lại để rời đội hay lắm đâu. - Cũng phải là thành viên hoàng thất của lục cấp văn minh, có gì cùng lắm ... Vân Nhu lắc lắc đầu: - trước kia tốt xấu gì cũng từng giúp ta lần, nếu phải , cho dù ta toàn lực xuất thủ, sợ là cũng phải tốn mất cả năm trọng tu (chữa thương) rồi … Hơn nữa ta thấy, khi chiến đấu mà ... - Như thế nào? - chừng đến lúc đó cho chúng ta chút kinh hỉ. - Bốn người chúng ta ngoại trừ ngươi ra, ai mà chẳng ngoài tam giai nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ? Liệu có thể cho chúng ta kinh hỷ gì đây. Hơn nữa, mới mười chín tuổi, mười chín tuổi có thể có chút kinh nghiệm chiến đấu gì chứ? Sợ là ngay cả Mộ Tuyết muội muội cũng hơn . Lam Linh đến đây tiếp tục nữa. Nàng lắc lắc đầu, thở dài hơi, sửa lại lời : - Ta tuy rằng tin , nhưng ta lại tin tưởng vào ngươi. - Ân, cám ơn Linh tỷ. Ta xem Kinh (ở đây lại là Kinh Phong???) cùng Tinh Thùy... - Ý tứ đối địch của bọn họ hẳn ngươi cũng , ngươi cùng Lâm Thành gần nhau như vậy hẳn khiến bọn họ có cảm giác mất tự nhiên, nếu ngươi nghĩ hại như lời , vậy cách xa chút tốt hơn đấy. - Hai tên này, ta đối với họ hoàn toàn giống như Tuyết Nhi, cũng coi họ như đệ, muội của ta vậy. - Hả, thế còn đối với Lâm Thành kia sao? Vân Nhu khẽ cười tiếng, lơ đễnh : - Linh tỷ, tỷ đừng trêu ghẹo ta chứ. - Ngươi xác định ngươi đối có chút ý tứ nào chứ? Hơn nữa ngươi phải ràng, vừa rồi Lâm Thành này sở dĩ bỗng nhiên động sát khí với Kinh rất có thể cũng là bởi vì ngươi, bởi vậy, ngươi phải xử lý cẩn thận quan hệ giữa hai người các ngươi. Nếu ngươi thực có ý tưởng này tốt nhất sau này quan hệ với ít thôi. - Bởi vì ta? Vân Nhu khỏi có chút kinh ngạc: - Như thế nào có thể, chúng ta chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần mà thôi. Lam Linh cười mắng tiếng: - Ngươi tên tiểu này, ngươi cũng phải biết loại khí chất của ngươi có sức hấp dẫn thế nào đối với đám người trẻ tuổi, nếu tỷ tỷ ta là nam nhân, chỉ sợ cũng thích ngươi luôn rồi. đến đây, nàng lắc lắc đầu: - Ngay cả chính ngươi cũng ràng lắm ý nghĩ của mình, có thể... Quên , ngươi tự giải quyết cho tốt .
Chương 10: Vô ngôn ( gì) Thần chi thí luyện gian chính là mảnh gian khác biệt hẳn với ngoại giới. Chẳng qua khu vực này cũng có những loại địa hình mà thế giới có: Sa mạc, hồ nước, đồi núi, cây cối, thảo nguyên … Phàm là những địa hình có thể thấy đời ở đây đều có thể thấy được, thậm chí còn chút địa hình hoàn toàn phù hợp với địa lý học nhưng nay cũng xuất . Giống như khu vực Truyền Tống Trận, chính là mảnh sa mạc, quỷ dị chính là thấy xuất cái bóng nào ở địa phương xung quanh. Cả thế giới dường như thay đổi rất nhiều. Sau nửa ngày, gần như toàn bộ mọi người của Hải Sâm đế quốc toàn bộ đều thông qua cánh cửa gian để tiến vào khu vực này. Bởi vì mọi người gần như đều là con dân của Hải Sâm đế quốc cho nên ở chung có vẻ rất hòa hợp, bọn họ đứng tại vị trí vừa truyền tống trận xong cũng có phiền toái gì. Trong lúc này cũng có đội đệ tử của Lâm gia từ Truyện Tống Trận ra, khi bọn họ thấy Lăng Vân ở bên tu luyện tức khắc nhận ra vị thiên tài trẻ tuổi của gia tộc này, hơn nữa còn muốn chủ động đến bảo hộ cho trong lúc tu luyện. Tuy rằng cuối cùng bị Vân Nhu lễ phép mời rời , nhưng từ điểm này cũng đủ để có thể nhận thấy đoàn kết bên trong Lâm gia. lúc sau Lăng Vân đứng dậy, gật gật đầu với Vân Nhu, ý bảo đội ngũ có thể tiếp tục tới. Trải qua giờ chậm trễ, dường như khoảng cách giữa sáu người lại càng lớn hơn. Ngay cả Vân Nhu cũng gia nhập vào nhóm của Lam Linh, để lại Lăng Vân mình tiêu sái sau cùng. Đây phải đoàn đội, mà là đoàn đội cùng với người. Đội ngũ có mục đích nên nhắm thẳng hướng tới, dọc đường nếu gặp ma thú đều bị Kinh , Tinh Thùy vội vã biểu thực lực tam giai Kiếm Sư chém giết, ngẫu nhiên có vài bẫy tự nhiên cũng đều bị Vân Nhu, Lam Linh với kiến thức rộng rãi thấy được. Liên tục hai tháng, đội ngũ tới mà gặp bất cứ hiểm nguy nào, trong lúc này, Lăng Vân thậm chí có cơ hội rút kiếm. Chẳng qua, rút kiếm lại chính là tâm ý của , khiến rất hài lòng. Thần chi thí luyện gian có người nào dám phi hành, làm như vậy tuyệt đối là bia ngắm cho đám ma thú cao giai hoặc ma thú trung. Bởi vậy, hai tháng vừa rồi họ cũng chỉ mới được hơn bốn ngàn km. Sau hai tháng, sáu người dừng chân mỏm vách đá dựng đứng của sơn mạch phía trước. Lam Linh lấy ra tấm bản đồ từ trong gian giới chỉ, chỉ vào chỗ bản đồ rồi : - Đây chính là khu vực được đoàn đội trước kia ghi lại. Sau khi tiến vào rừng họ gặp phải lượng lớn ma thú, trong đó thậm chí ít đạt tới trung cấp ma thú tứ giai! Cuối cùng bọn họ tuy rằng bị ma thú bức lui, thậm chí gần như toàn quân bị diệt, thế nhưng vẫn mơ hồ thấy được toà cung điện lớn ở trong dãy núi phía xa. Ta tin rằng Thần chi thí luyện gian mọi người đều ràng, nguy hiểm cùng cơ duyên luôn tồn tại với nhau. Mục tiêu của chúng ta chính là xông qua sơn lâm mà đám ma thú phong tỏa, tới được tòa cung điện kia. xong, nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua mặt mọi người rồi hỏi lại: - Ai có vấn đề gì ? Mấy người lắc lắc đầu, ánh mắt Lam Linh lại dừng lại người Lăng Vân: - Lâm Thành, ngươi có ý kiến gì ? - Cho dù ta có ý kiến gì các ngươi cũng tiến vào trong đó phải ? - Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta tới đây. Đương nhiên, nếu có nguyên nhân gì khiến chúng ta thể tới được tòa cung điện kia chúng ta cũng biết tự lượng sức mình. Lăng Vân gật gật đầu: - Vừa rồi ngươi , những người đó sau khi tiến vào sơn lâm, thấy mơ hồ xuất tòa cung điện lớn. Ta biết bọn họ đứng ở địa phương nào mà nhìn thấy tòa cung điện đó. Dãy núi, rốt cuộc là cách bao nhiêu đỉnh núi và khoảng cách đại khái có xa lắm ? Lam Linh ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng dứt của dãy núi trước mặt, xác định : - Nếu muốn nhìn từ xa ít nhất phải lên tới đỉnh dãy núi. - Tốt lắm, lấy thị lực của vị Kiếm Sư, đứng ở đỉnh núi kia mà nhìn về phía xa mơ hồ thấy cung điện, vậy khoảng cách tới cung điện đó ít nhất cũng phải sáu mươi dặm. Mà bọn họ tại đỉnh núi chính là gặp phải đàn ma thú, trong đó tồn tại ma thú tứ giai rồi. Nếu tiếp tục sáu mươi dặm nữa tỷ lệ tồn tại ngũ giai ma thú là bao nhiêu? Mấy người vừa nghe thế, nhất thời sắc mặt hơi đổi. Thần chi thí luyện gian lại khác hẳn với bên ngoài, từ trước đến nay thể dùng lẽ thường mà suy diễn được, mà các ma thú lại gần như đều có quan niệm về lãnh thổ. Đừng là tới sáu mươi dặm gặp phải ngũ giai ma thú, chính là lục giai ma thú cũng đều phải là có khả năng. Hơn nữa sơn mạch trước mắt hung hiểm đến cực điểm, nơi nơi đều là vách vách đá dựng đứng, khó có thể trèo lên, phần lớn đều phải đường vòng. Cứ như vậy, thời gian lãng phí là bao nhiêu. Mà lãng phí càng nhiều thời gian tỷ lệ gặp phải ma thú cao giai là càng lớn. Nghĩ vậy, mấy người nhất thời lại ở bên thương nghị. Có chút đồng ý tiếp tục tới, chính mình vận khí kém như vậy chứ, nhưng lại cũng có chút ý nghĩ vì cung điện biết có gì, nên mạo hiểm như vậy. Lăng Vân nhíu nhíu mày. Nếu phiến sơn lâm này chỉ tồn tại Tứ giai ma thú, mặc dù chỉ có mình cũng chẳng chút do dự mà tiến lên. Nhưng tại khi có thể tồn tại ngũ giai ma thú … Sau lúc lâu, vẫn là Vân Nhu mở miệng : Bạn xem tại Y - .truyeny - Phiến gian này nguy hiểm và kỳ ngộ luôn đồng hành. Căn cứ kiếm chi quân chủ đại nhân dạy bảo cho tới nay, nếu có trả giá nhất định, sao có thể khiến kẻ khác động tâm mà ban thưởng? Bởi vậy, ta quyết định tiến đến thử lần. Ân, Chỉ là bởi vì tình huống có chút thay đổi, tại ai muốn rời ta cũng cản. . Kinh cùng Tinh Thùy cần lựa chọn. Nếu tách ra, bọn họ cũng mất ý nghĩa đến Thần chi thí luyện gian lần này. Lam Linh cùng Mộ Tuyết do dự lát, dường như rất có tin tưởng đối với thực lực của Vân Nhu, cuối cùng cũng đáp ứng. Sau khi toàn bộ mọi người tỏ thái độ của mình, ánh mắt mọi người toàn bộ rơi người Lăng Vân: - Lâm Thành, bất luận ngươi lựa chọn hay là , chúng ta đều tôn trọng quyết định của ngươi. ai chê cười ngươi, dù sao đối mặt với uy hiếp của ngũ giai ma thú tránh lui là lựa chọn sáng suốt nhất! Lăng Vân trầm mặc lát, cũng trả lời mà hỏi lại: - Ngươi có nắm chắc khi đối phó với ngũ giai ma thú ? Vân Nhu gật gật đầu. - Như vậy... lúc mọi người nghĩ đến việc Lăng Vân sau khi biết được thực lực của Vân Nhu đáp ứng, ngờ lại ra câu ngoài dự đoán của mọi người. - Ta rời khỏi. Ánh mắt Lam Linh dừng lại người Vân Nhu, ánh mắt kia ràng muốn : - Ngươi phải có thể cho chúng ta chút kinh hỉ sao? tại nghe tới là kinh hỷ. Thiếu , phối hợp của đội ngũ chúng ta ăn ý hơn nhiều. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, cho dù từ trước tới giờ Vân Nhu vẫn luôn tiêu sái nay cũng khỏi đỏ mặt, dù sao Lăng Vân là do nàng mời tới, hơn nữa nàng còn hướng Linh tỷ cam đoan, ngờ... Lam Linh cũng hiểu được xấu hổ của nàng, thu hồi lại ánh mắt rồi với Lăng Vân: - Ngươi có lựa chọn của mình, như vậy chúng ta tách ra tại đây . Lăng Vân vẫn như cũ cúi đầu, có đáp ứng, cũng có cự tuyệt. Ở trong lòng , cho tới lúc này cũng chưa coi là kết đội với những người này, vì thế sao có chuyện tách ra chứ. Kinh cùng Tinh Thùy mặt xuất tiếu ý lành lạnh, lộ ra bộ dáng kẻ chiến thắng, trong mắt mang theo tia khinh thường người thường khó có thể thể phát . Lam Linh còn tưởng rằng lời nào là nghĩ thấy có chút ngượng ngùng, cười khẻ tiếng như có như , sau đó với Vân Nhu: - Chúng ta thôi. Vân Nhu gật gật đầu, có chút tiếc hận liếc mắt nhìn Lăng Vân, muốn cái gì, rồi lại biết nên như thế nào. Nàng hiểu được ý nghĩ trong lòng mình, có lẽ cái liếc mắt này chính là cái liếc mắt cuối cùng của hai người bọn họ tại kiếp này. Từ nay về sau, hai người cùng vận mệnh, do đó thể xuất điều gì cả. Trong lúc hoảng hốt, nàng lại phảng phất nghĩ lại thời gian năm trước chia tay ở Ngân Diệp trấn, màn trong quá khứ so với tại sao giống nhau đến thế? Duy nhất có chút khác biệt chính là vốn nghĩ đến hai người có liên quan ngờ nay lại lần nữa gặp lại. Gặp lại, vẻn vẹn ý nghĩa tiếp theo lại chính là chia lìa. Chỉ biết lần chia tay này liệu có ngày gặp lại nữa hay ? Nàng than tiếng, đuổi theo đám người Lam Linh, rất nhanh tiến vào sơn lâm, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Vân. Liếc mắt, gì. Lăng Vân nhắm mắt lại, tìm chỗ bí ngồi xếp bằng, cứ ngồi như vậy mà tu luyện. Trăng lên mặt trời lặn. Trong chớp mắt trôi qua ngày. Rạng sáng ngày hôm sau cũng là lúc Lăng Vân mở mắt, ra từ nơi bí kia. Ánh mắt nhìn thẳng phía , dường như nhìn xuyên qua núi non trùng điệp, nhìn đến nơi xa xa. gian có vẻ yên lặng, ngoài chuyện thỉnh thoảng gió thổi gây tiếng động ra vô cùng an tĩnh. - Xem ra, ta cũng thích hợp với đoàn đội... Bởi vì... Lắc mình cái, thân hình bắn thẳng lên, nhấp nhô mấy cái tiến nhập vào trong sơn lâm. - cần thiết!
Chương 11: Tứ giai ma thú Ánh mắt chứng kiến hoàn toàn khác với việc tự mình trải qua. Ít nhất trước mắt độ dốc của sơn mạch (dãy núi) khác hẳn so với tưởng tượng của Lăng Vân. Nếu phải là Kiếm Sư mà là Kiếm Sĩ bình thường nào đó, để trèo lên được đỉnh ngọn núi này thôi cũng là vấn đề lớn chứ đừng đến việc chạy tới cung điện bên trong sơn mạch. Dọc theo con đường mà bọn Lam Linh , Lăng Vân tiến về phía trước với tốc độ thong thả. Tuy rằng dọc theo đường gần như gặp phải ma thú gì lợi hại, thế nhưng cả ngày trời cũng chỉ được hơn mười dặm, khó khăn lắm mới đặt chân lên đỉnh của ngọn núi đầu tiên. Ở đỉnh núi vận công nhìn tới, quả nhiên ở trong biển mây mù xa xa có tòa cung điện to lớn giống như quả núi . Từ nơi này lấy thị lực mà quan sát toà cung điện kia hơn kém so với những tòa cung điện bình thường tại Hải Sâm đế quốc. Tại trong thâm sơn ngờ lại tồn tại tòa Thần Điện to lớn như thế, nếu nơi đây có huyền cơ gì quỷ cũng chẳng tin được. - Tòa cung điện kia coi như là điểm cuối cùng của phiến gian thí luyện này mà ta đến! Dừng chút, Lăng Vân lại lầm bầm bổ sung câu: - Sinh tử thí luyện! Thí luyện! Thần chi thí luyện gian! Rời khỏi đội ngũ, còn lại mười tháng Truyền Tống Trận thể khởi động, vì thế Lăng Vân coi đây như lần thí luyện của mình. Điều này giải thích vì sao chọn lựa khu vực hung hiểm này... Có lẽ, ngay cả chính cũng biết ở chỗ sâu trong tiềm thức muốn chứng minh điều gì... Sau khi thâm nhập hơn mười dặm, nhị giai, tam giai ma thú tùy ý có thể thấy được, cẩn thận nhìn phía xa xa là có thể thấy thân ảnh của tứ giai ma thú. May mắn Lăng Vân dọc theo lộ tuyến của đám Lam Linh nên dưới linh mẫn của Vân Nhu, nhóm họ đều có thể tránh khỏi bọn Tứ giai ma thú này. Tại khu vực này mà thường xuyên đối đầu với lũ ma thú chắc chỉ có lũ ngốc mới làm vậy. Trừ khi chúng bức bách quá hoặc có thể nắm chắc kích tất sát ( chiêu giết chết), nếu thà rằng nhìn thấy ma thú lập tức xoay người bỏ chạy cũng tuyệt nên giao chiến cùng chúng, vì có thể do đó hấp dẫn chú ý của bọn ma thú. Sau khi đuổi theo hai ngày, tòa Thần Điện lớn kia càng gần hơn. Chẳng qua lúc định tiếp tục tới tiếng thú rống lớn cùng với tiếng chiến đấu nhất thời hấp dẫn lực chú ý của . Theo tiếng thú rống vang lên, khu rừng vừa rồi còn tĩnh mịch nay như sống dậy, vô số tiếng chạy rầm rập từ bốn phương tám hướng chạy đến địa điểm chiến đấu. cần nghĩ nhiều Lăng Vân cũng biết đầu ma thú kia chiến đấu cùng người nào. Vì tiếng rống giận của Tứ giai ma thú mà cả đàn ma thú xung quanh đều bị hấp dẫn tới, thế nên đường tới Thần Điện phía trước nhất thời an toàn hơn ít. Cơ hội như thế sao có thể buông tha chứ? chút chần chừ, Lăng Vân trực tiếp tăng tốc độ, cấp tốc phóng về phía Thần Điện. Hỗ trợ? Với vài người khách qua đường chưa nhận biết được gì nhiều, mình dựa vào cái gì mà phải trợ giúp bọn họ? Bọn họ thực chỉ là khách qua đường mà thôi! Lăng Vân nhanh chóng chạy trong rừng rậm, năm giác quan gần như đều được sử dụng tới cực hạn, ngay cả như tiếng gió thổi khiến cây cỏ phát ra tiếng động cũng được nắm bắt, nếu có gì nguy hiểm rình rập lập tức làm ra phản ứng- đó là nấp! Theo bạo động tập thể của ma thú tại sơn mạch, Lăng Vân lúc này mới phát cao giai ma thú trong sơn mạch nhiều thế nào. Tam giai cấp bậc quả thực là tùy ý có thể thấy được, cho dù cường đại như Tứ giai ma thú cũng nhìn thấy sáu con. Tại đây uy hiếp đến từ ma thú là lớn, vì thế Lăng Vân dám có chút buông lỏng, tất cả các giác quan của đều được vận dụng tối đa, trạng thái thân thể lúc này bị áp lực sinh tử đẩy lên tới cực hạn, mơ hồ khiến toàn thân thể hòa hợp với thiên nhiên nơi đây. Tại đây dưới loại dung hợp với thiên nhiên cách cực hạn như vậy khiến cảm thấy các giác quan dường như phóng ra khỏi cơ thể, hướng bốn phương tám hướng lan tràn, khống chế năng lượng của thiên địa xung quanh vậy! Tuy rằng chỉ vẻn vẹn có chút cảm giác này, nhưng nó lại khiến cả người Lăng Vân phấn chấn hẳn lên. Bởi vì biết, khi tinh thần ý thức của có thể thoát ly khỏi trói buộc trong thân thể, chính thức rời khỏi thân thể, như vậy có nghĩa là tu luyện ra hình thái đầu tiên của linh thức, mà có linh thức có thể đủ khống chế lực lượng của thiên địa, khiến sau khi nắm giữ được loại lực lượng này chẳng mấy là có thể tấn chức Đại Kiếm Sư? Sơn đạo hung hiểm, tuy rằng đại đa số ma thú ven đường đều bị chiến đấu của bọn Vân Nhu hấp dẫn qua, nhưng lúc sắp tiếp cận tới cung điện, Lăng Vân vẫn bị đầu ngoài Tứ giai ma thú bảo hộ cung điện chặn lại. Chứng kiến thực lực đầu ma thú này ràng tới Tứ giai, kiếm khí trong cơ thể Lăng Vân nhanh chóng chuyển động, kiếm áp khổng lồ lập tức đem Tứ giai ma thú kia áp chế bên, mà chính lại bay lên, ở trung lần thứ hai phát lực, phóng qua đỉnh đầu ma thú, thi triển khả năng lăng hư độ (hư phi hành) mà chỉ có tiên thiên đại thừa mới có thể sử dụng, lóe lên lướt hơn trăm mét, bỏ rơi đầu ma thú kia, rồi sau đó mới nhanh chóng bỏ chạy. Con mồi bỏ chạy ở đỉnh đầu của mình, Tứ giai ma thú giống như bị sỉ nhục, nhất thời phát ra tiếng rống giận rung trời, chỉ chốc lát sau, từ hướng cung điện cũng truyền tới ba tiếng rống với khí thế kém đầu ma thú vừa rồi, hiển nhiên nó được đồng bọn đáp lời. - Bốn đầu!? Lăng Vân trong lòng rùng mình, tốc độ được đẩy lên tới cực hạn! Tứ giai ma thú tới cực nhanh, trong chớp mắt xuất huyền nhai (vách núi đen) phía trước, bốn chân cường tráng mạnh mẽ đạp cái, ngờ lao thẳng lên vị trí Lăng Vân bôn tẩu độ cao chừng ba chục mét, trực tiếp đánh tới , thân hình chưa đến, uy áp khổng lồ của Tứ giai ma thú mang theo hơi thở đầy huyết tinh áp chế chặt chẽ khí tức của tam giai kiếm sư Lăng Vân. Sắc mặt Lăng Vân hơi đổi, khí thế mà đầu ma thú này mang đến từ trời giáng xuống, uy lực có hai, khi bị cỗ hơi thở này hoàn toàn áp chế, khi đó hai đầu Tứ giai ma thú phía sau dễ dàng áp sát, hơn nữa hai đầu ma thú này mà cùng tiến lên tiền hậu giáp kích kết cục bại vong của gần như định! Trong lúc Sinh tử đó, thể có chút do dự! Đón khí tức uy áp đầy huyết tinh của đầu ma thú kia, Lăng Vân chợt phát ra tiếng hét vang trời, theo tiếng hét này, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí vốn bị ngăn chặn lấy loại tốc độ hoàn toàn phù hợp lẽ thường nhanh chóng dâng lên, trong khoảnh khắc bộc phát ra kiếm khí sắc bén trực tiếp phá tan khả năng cực hạn có thể thừa nhận của gân cốt, những chỗ kiếm khí qua gân mạch đều bị nứt ra. - Cửu Cửu Thượng Huyền, chiêu thứ tư Kiếm Trùng Thái Hư! đạo kiếm khí sắc bén hàm bên trong bảo kiếm, xen lẫn cương mãnh của tâm ý nhất vãng vô hồi ( về), giống như thần kiếm đâm phá trời cao, đem khí thế hung tàn của Tứ giai ma thú kia xiết thành phấn toái (bột phấn), dư thế giảm chém thân thể cường tráng của nó thành hai nửa, máu tươi rơi đầy trời cao! Tứ giai ma thú bị tiêu diệt! Bằng vào việc mượn lực, Lăng Vân chẳng những vượt qua trăm mét khoảng cách, Hơn nữa lại nhảy lên vách huyền nhai cao hơn ba mươi thước. Mới vừa vừa rơi xuống đất, kiếm khí nghịch chuyển ở trong cơ thể chợt bạo phát tạo thành thương tổn, ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng (như vầy mà vẫn sống dc) từ trong miệng điên cuồng trào ra, dưới chân lảo đão, ngã quỵ mặt đất. Thân thể tuy rằng bị thương như thế, nhưng thân thể lại giống như cảm giác loại đau đớn này. Sau khi ngã quỵ, lại nương theo thế ngã mà lăn mấy vòng, sau đó mới lấy nắm đấm chống thân thể lắc lư bước nhanh về phía trước. lại khó khăn khiến thân hình lắc lư, làm cho người khác nhịn được lo lắng liệu cơn gió có khiến ngã xuống hay . tại y Đây chính là cái giá phải trả khi vượt cấp sử dụng đệ tứ chiêu của Cửu Cửu Thượng Huyền! Hai đầu Tứ giai ma thú khác khi ngửi được mùi vị máu tươi lại càng thêm hung dữ, phát ra tiếng tiếng rít gào, cho dù là con người cũng có thể cảm ứng được tiếng gào rống đó truyền đến phẫn nộ lớn. Trong lòng Lăng Vân hề bị phẫn nộ của ma thú làm ảnh hưởng, loại cảm xúc sợ hãi này nếu có thể phát sinh lập tức bị lý trí của đè ép. Ánh mắt nhanh chóng kiểm tra bốn phía, cố gắng hết sức tìm kiếm địa phương có thể trốn được. Lấy trạng thái lúc này của , khi bị ba đầu Tứ giai ma thú đuổi theo, tuyệt đối là thập tử vô sinh (mười phần chết ko phần sống). Trời tuyệt đường người. Ánh mắt tìm kiếm của Lăng Vân, trong khoảnh khắc phát huyệt động ở phía , thậm chí ở đó còn có khối đá nhọn nhô ra. chút do dự, trước tiên vọt tới phía ngoài huyệt động, để ý nội thương kích xuất khi lại sử dụng chân khí, mạnh mẽ đánh lên vách huyền nhai, oanh ra cái khe lớn. Cái khe xuất khiến ặt núi thể tiếp tục đỡ được sức nặng của khối đá nhô ra kia, khối đá đó mạnh mẽ lăn xuống mặt đất. Gần như ngay trước lúc cự thạch đập xuống mặt đất, Lăng Vân bước nhảy vào huyệt động. Dường như chỉ trong khoảnh khắc đó, hắc ám vô tận hoàn toàn cắn nuốt cả sơn động, hòn đá khổng lồ phía phong bế toàn bộ cửa hang động chỉ rộng chừng hai người này lại.