1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 104: Chuyển mây

      Từ Phó gia ra, đế liễn hướng phủ Đại Tư Mã nữa mà trực tiếp hồi cung.

      Diên Mi đường có chút xuất thần, trở về Xích Ô Điện, Tiêu Lan giúp nàng cởi áo ngoài, dắt nàng vào trong, hỏi: "Nghĩ cái gì?"

      Diên Mi nhăn nhăn mặt, lầm bầm : "Là lạ."

      "Cái gì lạ?" Tiêu Lan ý bảo cảnh nương tử cất đồ, quay đầu nghiêm túc nghe nàng chuyện, Diên Mi suy nghĩ chút, biết hình dung thế nào, chỉ đành phải : "A cha vừa rồi, là lạ."
      Tiêu Lan mím môi, nhìn nàng, Diên Mi cảm thấy cũng kỳ quái, dưới quan sát vài lần, Tiêu Lan xoa bóp sau gáy nàng, chỉ Cảnh nương tử vừa mới ôm rương gỗ vào: "Có muốn nhìn chút này bên trong là cái gì ?"

      Diên Mi cũng có bao nhiêu lòng hiếu kỳ, bất quá còn nhớ lúc bọn họ xuất cung còn có cái rương gỗ này, nên sờ soạng hỏi: "A cha đưa?"

      Rương gỗ tương đối cũ, cũng phải là vật liệu gỗ quá mức hảo hạng, khóa được đổi mới, có thể là gần đây mới mở ra, Diên Mi theo , : "Nhìn chút."

      Tiêu Lan liếc nhìn nàng cái, cầm chìa khóa mở thùng gỗ ra.

      Đồ vật trong này mới vừa nãy ở Phó gia tinh tế nhìn qua lần, nhưng bây giờ nhìn vẫn có chút xúc động, đầu Diên Mi cũng đến gần, bên trong cũng nhiều đồ - - hai khối khăn vuông ba thước, cái chăn bông có hoa văn tối màu, đều gấp có quy tắc nghiêm chỉnh. Còn có cái hộp gỗ khác, bên trong bày vài mảnh ngọc vỡ , Diên Mi cầm lên, thiếu mảnh nên có cách nào ghép được hoàn thiện, nhưng có thể biết được là chiếc nhẫn bạch ngọc, dưới hộp gỗ có cuốn sách cũ, là “Tân tự”, bị thiêu góc, tựa hồ còn bị nhúng qua nước, trang sách chẳng hề bằng phẳng.
      Diên Mi xem xong có gì hứng thú, hỏi: "Của a cha sao?"

      Tiêu Lan lắc lắc đầu, cầm tay nàng, : ", đây là của nàng."

      Diên Mi lại liếc mắt nhìn, buồn bực : " phải của ta."

      Tiêu Lan nhìn nàng, trong lòng có chút lo lắng, biết nên mở miệng như thế nào mới tốt nhất, lẽ ra chuyện này phải từ Phó Tế hoặc Phó phu nhân chính miệng cho Diên Mi, nhưng Phó phu nhân trước mắt lại như vậy, Phó Tế đoán ra sau khi Diên Mi nghe được có phản ứng gì, chỉ sợ mẹ con hai người đều chịu kích động, ngược lại huyên náo làm bệnh tình Phó phu nhân tăng thêm, chỉ đành để Tiêu Lan đến .

      Diên Mi bĩu bĩu môi, muốn xem, rửa mặt muốn ăn điểm tâm, Tiêu Lan lại kéo nàng đến tới giường ấm, ấn ngồi xuống, chính mình nửa ngồi ở trước người nàng, : "Lan ca ca có chuyện muốn với nàng."

      Con ngươi Diên Mi đảo đảo, ngón tay ở vuốt lên môi , "."

      Tiêu Lan vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, hiểu sao lại bị đùa giỡn phen, bắt lấy đầu ngón tay nàng hôn chút, : "Đó là khi a cha, a nương ôm nàng từ nơi khác về, người nàng có những thứ này, bản thân nàng đương nhiên biết được."


      Giọng Tiêu Lan tùy ý, nhưng tay đặt đùi nắm lại chặt, thoáng căng thẳng, Diên Mi "Ồ" tiếng, lát sau trợn to hai mắt, "Nơi khác? Ôm về?"

      Tiêu Lan gật gật đầu, tới gần phía trước chút, : "Mi Mi..."

      Diên Mi tựa hồ là quan tâm đáp án, nhìn thẳng vào , chờ tiếp, Tiêu Lan dang tay ôm lấy nàng, giọng : "Tên nàng sở dĩ có chữ Mi, là vì a cha và a nương là ở bên cạnh đám bèo nhặt được nàng, về sau nghe tiên sinh giảng, nghe được câu “Tại thủy chi mi”, nên mới lấy đặt tên cho nàng."(“Mi”: bờ nước)

      Diên Mi cau mày lại, vẫn lên tiếng, Tiêu Lan xác định được, vỗ vỗ lưng nàng, hỏi: "Nàng nghe được lời Lan ca ca ?"

      Diên Mi ngửa người ra sau, ừm tiếng, cuối cùng mở miệng, chậm rãi : "Ta là a cha, a nương nhặt về sao?"

      "Phải", Tiêu Lan thấy nàng bắt được trọng điểm, cảm thấy với tính tình của Diên Mi, quá vòng vo ngược lại tốt, dứt khoát : "Cha mẹ ruột của nàng là người khác, có thể... sau khi chúng ta vào kinh thành, nàng gặp qua."

      Diên Mi dùng sức cụng cái vào trán , kinh ngạc hỏi: "A cha a nương, cần ta nữa?"

      "Sao thế được?" Tiêu Lan ôm lấy nàng, "Bọn họ thương nàng còn hết, sao tiếc cần nàng chứ?"

      mặt Diên Mi vẫn có biểu tình quá mức kinh ngạc, chỉ là nghe xong câu này, thân thể nàng bỗng nhiên mềm xuống, đầu cọ ở hõm vai Tiêu Lan, gọi : "Lan ca ca."

      Tiêu Lan ôm lấy nàng, cũng đứng dậy ngồi vào giường, thấp giọng : "Lan ca ca cũng là hôm nay mới biết... Có thể ra có chút bất ngờ, nhưng chuyện này cũng có ảnh hưởng gì, vô luận nàng là nữ nhi của ai, đối với ta, đều có gì khác biệt."

      Diên Mi ngẩng đầu, nhưng lại có chút cố chấp : "Ta là người Phó gia!"

      Bây giờ vậy cũng thích hợp, bởi vì nàng sớm là "Tiêu Phó thị", là người của Tiêu gia, nhưng Tiêu Lan hiểu ý nàng, cũng có trêu chọc lời này, nhàng lên tiếng: "Phải, nàng là nữ nhi Phó gia."

      Đầu Diên Mi dúi vào trong ngực , dần dần, hô hấp bắt đầu có chút gấp gáp, Tiêu Lan vội nắm chặt lấy nàng bả vai túm nàng lên, mắt Diên Mi đỏ lên, hơi thở còn yên, đột nhiên : "A nương, ai làm bị thương?"

      Tiêu Lan nhất thời sững sờ, nghĩ tới Diên Mi lại đột nhiên đem hai chuyện này liên hệ với nhau, trong lát gì, Diên Mi thoáng có chút giận dữ, nhíu mày: "Ai?"

      Tiêu Lan thở dài, chỉ đành phải : "Là Ngu gia."

      Diên Mi liền đứng dậy, thở gấp có chút lợi hại, Tiêu Lan cầm lấy tay nàng, cảm giác được ngón tay nàng cứng ngắc, vội gọi Cảnh nương tử bưng chén nước đến, Diên Mi rầm rì uống, ngửa mặt nhìn : "Đại Tư Mã phu nhân, cũng là Ngu gia."

      Tiêu Lan mím môi, ngoài ý muốn hỏi: "Sao nàng lại nghĩ tới được?"

      Cả khuôn mặt Diên Mi đều tràn đầy phẫn nộ: "Gặp qua! Tiến cung, lạ! A nương Tư Mã phủ!"

      Tiêu Lan đại khái hiểu được - - mới vừa cho Diên Mi, sau khi vào kinh nàng gặp qua "Thân sinh phụ mẫu", Diên Mi gặp người có hạn, lúc mệnh phụ yết kiến, chỉ có Đại Tư Mã phu nhân là đơn độc đến, hôm đó ở đây, có lẽ Ngu thị thấy Diên Mi gì đó, thêm theo như lời lúc trước với Phó Trường Khải, Diên Mi hơn phân nửa cũng nghe.

      Tiêu Lan gật đầu, trả lời: "Là bà ấy."

      Trong mắt Diên Mi sắp tóe ra hai đốm lửa, Tiêu Lan ôm thắt lưng nàng lay cái, : "Nàng có muốn biết chuyện này là sao ?"

      Diên Mi kỳ chút cũng muốn biết, nhưng chuyện này còn dính líu đến Phó phu nhân, nàng nhíu mày: "Ta cần bà ta, nhưng phải biết ràng."

      "Vậy nàng suy nghĩ chút", Tiêu Lan : "Ngu thị chỉ là phía, người còn lại là ai, nàng cũng gặp qua."

      Diên Mi rũ mắt xuống, lát lại kéo tay áo , Tiêu Lan : " phải là Đại Tư Mã Thẩm Trạm, tuổi tương tự."

      Triều thần nàng chứng kiến quả thực có thể đếm được, chốc lát, Diên Mi cúi đầu ừ tiếng, xoay người tiến vào thư phòng, lấy cái xe lăn hôm trước ra, đẩy tới trước mặt Tiêu Lan.

      Tiêu Lan thở ra, "Tám, chín phần mười , buổi chiều tuyên ông ta tiến cung."
      Last edited: 21/4/18

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      thân thế tiểu Mi Mi đã sáng tỏ
      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 105: Sinh phụ


      Giờ Thân, Kính Tư Điện.

      ra mấy ngày trước Lục Tiềm còn tiến cung lần, Hoàng thượng đánh tiếng là tuyên ông vào cung tán gẫu, nhưng còn nguyên nhân nữa ông cũng đoán được - - Hoàng hậu nương nương làm xong phiên bản khác cái xe của ông, muốn nhìn chút xem còn sai sót chỗ nào nữa .

      Lục Tiềm cảm thấy có gì hợp, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, cho nên lần trước tiến cung còn cố ý cải biến số chỗ xe lăn của mình, có hai nơi dễ suy đoán, ông còn có chút mong đợi.

      Bất quá, hôm nay đến Kính Tư Điện, ông phát chú ý của tiểu hoàng hậu tựa hồ chẳng hề ở xe lăn của mình.

      Cho đến khi làm xong lễ, cung nhân hầu hạ trong điện đều lui ra ngoài, chỉ lưu lại đại thái giám.

      Lục Tiềm ngồi vững vàng, mặt vẫn như cũ treo nụ cười nhạt, chờ Hoàng thượng mở miệng trước.

      - - Lúc trước ông cũng đáp ứng chuyện tạm giữ chức ở công bộ, mà Tiêu Lan nghe ông bàn chuyện luận chính cũng biết Lục Văn Chính bất quá là tìm lý do để tiến cử thôi, lấy tài năng của Lục Tiềm, chỉ treo cái chức ở công bộ, là ủy khuất.

      Trong triều mấy ngày này mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Lục Tiềm cũng biết, Lục gia hai, ba mươi năm trước như mặt trời ban trưa, về sau bị hai nhà Thẩm, Ngu chèn ép trong bóng tối, dần dần còn thịnh nữa, nhiều đệ tử trong tộc rất oán giận và phẫn uất. Nay thấy Hoàng thượng mơ hồ có xu thế dìu dắt Lục gia năm ngoái năm nay có ít vãn bối đều đến chỗ Lục Tiềm có chủ ý thỉnh giáo.

      Trong nội tâm Lục Tiềm còn chưa quyết lắm, ông ở lâu, lại từng có chút khúc mắc với Ngu gia, nếu thời điểm này mà Lục gia ra cũng được tốt lắm.

      Trong lòng ông suy nghĩ, thấy Hoàng thượng cùng hoàng hậu đều đứng lên, từ án sau vòng ra, dừng lại ở bậc kim, ánh mắt hoàng hậu thẳng tắp nhìn qua, Lục Tiềm liền cười, khom người, nghe thấy Tiêu Lan : "Trẫm hôm nay thỉnh tiên sinh vào cung là có chuyện muốn hỏi."

      Lục Tiềm gật đầu: "Hoàng thượng mời ."

      Tiêu Lan nhìn ông ta lát, ý bảo Hoa Sinh tiến lên, trong tay Hoa Sinh nâng tấm khăn lụa sẫm màu, cẩn thận đưa tới trong tay Lục Tiềm, Tiêu Lan chau mày : "Tiên sinh xem cẩn thận chút, mấy miếng ngọc vỡ này có thể gắn liền ?"

      Hai tay Lục Tiềm tiếp nhận, thấy là vài mảnh điền ngọc , xanh ngọc trong suốt, khá là nhẵn nhụi, có vẻ là ngọc thượng đẳng, nhất thời cho là đồ chơi của Hoàng thượng hoặc hoàng hậu bị ném vỡ, thoáng bật cười : "Hoàng thượng đánh giá cao Lục mỗ rồi, Lục mỗ này hai tay loay hoay chút gỗ, thiết vật còn có thể, ngọc khí thượng đẳng này, còn phải cho thợ thủ công có tay nghề trong cung đến mới được."

      " sao", Tiêu Lan nâng nâng cái cằm, "Tiên sinh cứ xem cẩn thận chút."

      Lục Tiềm cười tiếng, Hoa Sinh cầm khay muốn tiến lên giúp ông bưng, ông ý bảo cần, phía trước xe lăn có thể vươn ra cái giá đỡ cỡ hai bàn tay, Lục Tiềm đặt lên phía , cúi đầu lắp ghép.

      Tiêu Lan kéo Diên Mi chậm rãi xuống kim cấp.

      Trong điện yên tĩnh.

      Bỗng dưng, Lục Tiềm ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lan, cực kỳ kinh ngạc.

      Tiêu Lan và Diên Mi đến cách ông bốn, năm bước, ràng nhìn được cổ tay ông run, Tiêu Lan gì, ánh mắt nhìn về phía chiếc nhẫn bạch ngọc được ghép lại khác lắm, nó bị Lục Tiềm vô thức đeo vào ngón áp út của ngón tay, Tiêu Lan gật gật đầu, : "Đáng tiếc ngọc khí thể dán lại, khảm kim lại chỉ sợ mất hình dáng ban đầu, nếu tiên sinh có thể đeo ở tay thử xem."

      Lục Tiềm rút ngón tay ra.

      Nhưng ngón trỏ lại nhịn được vuốt ve dọc theo thành trong chiếc nhẫn - - kỳ còn muốn xác định, bởi vì chiếc nhẫn vỡ, vừa nãy ông thấy nội bích kia có chút tỳ vết, cùng với chữ "Tiềm" xíu.

      Giờ phút này, mặt ông ta trừ kinh ngạc, còn có khó có thể tin, thể tin được đồ vật này sao xuất trong tay Tiêu Lan?

      Tiêu Lan nhìn phản ứng này của ông ta, thấy đúng bảy, tám phần, liền quay đầu nhìn Diên Mi chút, môi Diên Mi mím chặt, có lên tiếng, lại trở về bên cạnh long án cầm vật khác cho Tiêu Lan, Hoa Sinh vội lên trước đưa tới.

      Nếu chiếc nhẫn ngọc này bởi vì cũ, Lục Tiềm có chút mơ hồ, nhưng cuốn “Tân tự” được mở ra, liền là vật cũ thể nghi ngờ - - trong sách còn có đánh dấu khi ông đọc nó, có hai chỗ thậm chí còn lưu lại bút tích.

      Mặc dù so với nay, bút tích có vẻ trẻ trung, nhưng mỗi nét đều là chuyện cũ thời niên thiếu.

      Lục Tiềm lật vài trang, vẻ mặt từ kinh ngạc lúc ban đầu biến thành im lặng, lại biến thành ngưng trọng cùng nghi ngờ, cuối cùng ông khép sách lại, chậm rãi nhìn Tiêu Lan - - trong chốc lát, trong lòng ông thực ra luân chuyển nghĩ tới hai loại phản ứng.

      là giả ngu, đến phút cuối, vô luận Tiêu Lan cái gì ông đều chỉ làm như biết; hai là cam chịu, cam chịu mình nhận biết hai thứ đồ này.

      Lục Tiềm dừng chút, cam chịu.

      Ông ngẩng đầu lên, mặt bởi vì ngay từ đầu quá mức kinh ngạc mà khẽ phiếm hồng, "Hoàng thượng... Lục mỗ cả gan, muốn hỏi, muốn hỏi... Hoàng thượng là từ đâu có được hai thứ đồ này?"

      "Như thế nào?" Tiêu Lan lông mày chớp chớp, "Tiên sinh nhận biết?"

      Lục Tiềm hơi nhíu mày, mím môi gì.

      Tiêu Lan cười cười, hơi kéo tay Diên Mi, lại buông ra, : " dối gạt tiên sinh, hai thứ đồ này, đều là của hoàng hậu."

      "Hoàng hậu nương nương?" Lục Tiềm lại kinh ngạc, hỏi: "Định Quốc Công phủ?"

      Trước kia ông cũng biết Phó gia, nhưng sau khi Hoàng Thượng lên ngôi, Phó gia nhảy lên thành nhất đẳng quốc công phủ, trong thành Kim Lăng ai biết người nào hiểu, Lục Tiềm suy nghĩ chút, nhưng vẫn là hoàn toàn liên hệ được chỗ.

      Lúc này Diên Mi lôi kéo tay áo Tiêu Lan, muốn chuyện với Lục Tiềm, Tiêu Lan ngược lại cầm tay nàng, khẽ vuốt trấn an, nhìn Lục Tiềm, chậm rãi : "Hoàng hậu là nữ nhi của Định Quốc Công giả, nhưng cũng phải là thân sinh. Mà hai thứ đồ này, chính là năm đó, lúc nàng bị vứt bỏ, giữ bên người."

      Lục Tiềm gật đầu cái, : "Nguyên lai..." Lời chưa hết, ông đột nhiên phản ứng kịp Tiêu Lan cái gì, cả người kinh ngạc tới cực điểm, hoàn toàn quên mất chân bệnh, bỗng nhiên đứng người lên, thẳng tắp nhìn Diên Mi, chỉ là thân thể vũng, lung lay cái liền đổ về phía trước, Hoa Sinh vội vàng đỡ, nhưng vẫn muộn bước, bị Lục Tiềm đẩy cùng ngã ngồi ở gạch vàng.

      Lục Tiềm ngã , khó chịu ho tiếng, lại gấp rút xoay đầu lại tiếp tục nhìn Diên Mi.

      Tiêu Lan ý bảo Hoa Sinh người đỡ dậy, dưới quan sát lượt, hỏi: "Có cần cho thái y đến nhìn tiên sinh chút?"

      Cả người Lục Tiềm vẫn trong mộng, cái ngã này tương đối đau, sắc mặt được tốt, khoát khoát tay, lẩm bẩm câu: "Điều này sao có thể?"

      Nhưng đồng thời, trong lòng ông lại có thanh khác vang lên - - sao lại thể?

      Năm đó xác thực... Chỉ là hai ngày sau ông theo mẫu thân trở lại Lũng Tây, chuẩn bị xong lục lễ, nghĩ lại xảy ra chuyện... Lục Tiềm mím môi, : "Hoàng hậu, hoàng hậu..." ông ta gọi hoàng hậu nửa ngày, lời phía sau lại nên lời.

      Tiêu Lan cũng có chút ngoài ý muốn, phản ứng của Lục Tiềm giống làm bộ, ông giống như cũng biết đến tồn tại của Diên Mi, Tiêu Lan : "Trẫm biết ngươi muốn hỏi cái gì, tháng chạp năm trước hoàng hậu vừa đến tuổi ngọc bích."

      - - Tháng chạp năm trước tròn mười sáu, năm nay vừa mới qua hết mùa đông, mười bảy tuổi tháng.

      Lục Tiềm nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng .

      Ông cũng biết, mình, mình lại còn có nữ nhi?

      Tựa như nằm mơ.

      Ông ta lại có chút sợ run, sững sờ nhìn Diên Mi, đưa tay ra, thấy Diên Mi nhíu mày lại, vội giọng : "Có phải đọa đến con ?" xong ý thức được thân phận Diên Mi, cũng tự giác nuốt lời xuống, lúng túng rút tay về.

      Tiêu Lan: "Tiên sinh hỏi chuyện khác để xác minh sao?"

      Ánh mắt Lục Tiềm còn ở người Diên Mi, nghe vậy mới từ trong khiếp sợ định thần lại, thở ra hơi : "Hôm nay hoàng thượng ra, có thể thấy tra được chứng cứ xác thực. Trước mắt Định Quốc Công phủ chạm tay có thể bỏng, Hoàng hậu nương nương lại được Hoàng thượng thương, nếu vô can, tuyệt vô duyên vô cớ tìm Lục mỗ đến."

      Tiêu Lan nghe thấy ông hiểu thấu triệt như vậy, nở nụ cười : "Tiên sinh nhận ra đồ vật trước, trẫm chỉ nắm chắc bảy phần, dù sao, năm đó cùng lúc đến trong kinh, trong Lục gia còn có người khác."

      Lúc bắt đầu Tiêu Lan cái gì đều hỏi, trước hết để cho Lục Tiềm nhận thức đồ vật.

      Lục Tiềm thở dài, : "Năm đó Lục gia cùng Ngu..." , ông ta ý thức được cái gì, lại lập tức ngậm miệng.

      "Năm đó, Lục gia cùng Ngu gia từng có ước hẹn thông gia", Tiêu Lan thay ông ta tiếp: "Bối bối kết thân, thành chuyện tốt hai họ, cho đến khi Ngu gia về sau dời vào trong kinh, quan hệ thông gia chưa ngừng. Tiên sinh thời niên thiếu có danh tại Lũng Tây, là 'Lũng Tây song bích', năm đó vào kinh, trừ đến diện kiến vua chính là đến Ngu gia thương định hôn ."

      Lục Tiềm nghe ràng vạch trần chuyện cũ, mặc dù lâu, vẫn hơi hơi thay đổi sắc mặt, : "Niên thiếu hoang đường mà thôi."

      "Trẫm biết tiên sinh kiêng kị danh tiếng cố nhân", mặt Tiêu Lan lại lãnh ý, : "Trẫm vô tình thăm dò được chuyện kín của người khác, cũng muốn lấy chuyện người khác ra làm chuyện xưa, nhưng mà chuyện này liên quan đến tính mạng hoàng hậu cùng lão phu nhân Định Quốc Công phủ, trẫm nhất định phải tra ràng."

      Lục Tiềm nhíu mày, hiểu lắm.


      Tiêu Lan cười lạnh tiếng, : "Tiên sinh bây giờ biết được, cũng muốn lấy tính mạng hoàng hậu sao?"

      Lục Tiềm há to miệng, ngạc nhiên : "Sao vậy được! Nàng là… của ta, ta... ta sao có thể đả thương nàng?"

      "Ngươi làm", đuôi lông mày Tiêu Lan nhếch lên, "Nhưng Ngu gia làm như vậy."

      "Đây là con ruột của nàng!" Lục Tiềm kinh ngạc sững sờ, bật thốt ra.

      "Chỉ tiếc", Tiêu Lan : "Lục, Ngu hai nhà thể thành toàn đoạn nhân duyên này." - - Ngu thị gả cho Thẩm Trạm, tính toán từ tuổi tác Diên Mi liền biết, đó là trước khi bà ta gả cho Thẩm Trạm.

      Lục Tiềm thở gấp gáp hai hơi, dưới nhìn Diên Mi, Diên Mi lùi lại.

      "Vô cùng may mắn, hoàng hậu bây giờ rất tốt", Tiêu Lan : "Kỳ ngươi , trẫm cũng tra gần hết, hôm nay chỉ là xác minh mà thôi, thuận tiện thông báo tiên sinh tiếng, dù ngày sau thanh toán Ngu gia, chuyện này cũng là muốn đôi mặt lời."

      tay Lục Tiềm vịn chặt xe lăn, Tiêu Lan hướng Hoa Sinh : "Đưa tiên sinh xuất cung."

      Hoa Sinh tới đẩy xe lăn, tay Lục Tiềm đè chặt lại, nhìn Diên Mi chút, giọng : "Hoàng thượng, có thể thỉnh nương nương... Về điện nghỉ ngơi chút trước hay ?"

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thân phận Diên Mi cũng đáng thương

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hoá ra còn nhà nòi trách chị giỏi thế

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :