1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 102: Hậu chiêu
      Hôm sau, Hoắc thị xuất cung, Nhạc Du Uyển tĩnh dưỡng.

      Lúc ánh mặt trời chưa sáng , trong sương sớm mảnh đông hàn, Tiêu Lan và Diên Mi cũng né tránh, ấn lệ hỏi an, đưa tiễn. Hoắc thị ngồi ở liễn, trước sau đều là cấm quân, bà ta quét mắt vòng nhìn hai người nắm tay, sắc mặt so với sáng sớm mùa đông này còn lạnh hơn.

      Tiêu Lan mặc dù đến, lễ nghi cũng thiếu, nhưng mẫu tử trong lúc đó nhiều thêm câu cũng , Hoắc thị treo ngược đuôi lông mày, lại là bộ dáng muốn nhìn bọn họ, Liên vì chuyện này mà sốt ruột, đêm ngủ, bước đến khàn giọng khuyên: "Hoàng thượng, trước mắt phải là thời điểm bực bội, tính ngài nóng nảy, thái hậu cũng vậy, hôm nay rồi, có thể làm tổn thương tình cảm mẫu tử!"

      Tiêu Lan lời nào, dư quang Hoắc thị liếc tới, lạnh lùng : "Liên , trở về."

      Trong đầu Liên gấp quá, quỳ xuống thỉnh cầu: "Hoàng thượng..."

      Tiêu Lan yếu ớt đỡ bà cái, bình tĩnh : "Liên , trong Nhạc Du Uyển cái gì cũng có, hầu hạ thái hậu cho tốt."

      Vành mắt Liên đỏ lên, Hoắc thị cắn răng gọi lần nữa: "Trở về!"

      Liên hết cách, chỉ có thể lau nước mắt, hành lễ, trở lại bên cạnh Hoắc thị.

      Giờ Thìn, đoàn người khởi hành, thái hậu hôm nay ra khỏi cung, đến Nhạc Du Uyển.

      Gió sớm phơ phất, lạnh lẽo lại dẫn theo chút sảng khoái tỉnh thần, bên trong Chiêu Minh Cung nhất thời an tĩnh lại, chỉ ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, Diên Mi nhón chân giúp Tiêu Lan buộc áo choàng vào, hỏi: "Muốn lên tường thành sao?"

      Tiêu Lan lắc đầu, " cần. Kính Tư điện."

      Diên Mi thắt lại dây buộc, ừm tiếng, : "Chờ chàng dùng cơm trưa."

      Tiêu Lan lại dắt lấy tay nàng buông, "Nàng cùng ta Kính Tư điện."

      - - Trong triều mặc dù phóng hưu, nhưng vẫn sai Tiêu Chân và Lục Văn Chính sửa sang lại tấu chương quan viên ngày hôm trước mới trình lên, Tiêu Lan còn chưa kịp xem.

      Diên Mi nghiêng đầu nhìn , chẳng biết tại sao che miệng cười, theo tới Kính Tư điện, Tiêu Lan nắm tay nàng, hỏi: "Trộm cười cái gì?"

      Diên Mi lắc lắc đầu, đường đến Kính Tư điện, tiểu thái giám dâng trà nóng, Diên Mi uống hai hớp, bỏ chén trà xuống, lẳng lặng nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan tới, ở trán nàng điểm cái, "Sao?"

      "Ta giúp chàng", Diên Mi ôm thắt lưng : " , Lan ca ca."

      Tiêu Lan mím môi, xoa gáy nàng, "Thư các bên trong nội điện có sách, nàng tự lấy hai cuốn mà xem."

      Diên Mi lên tiếng, tới lát ôm hai bản tạp ký lại đây, nàng cũng tới án thấp mà ngồi ở bên cạnh Tiêu Lan, hai người chỉ nắm tay nhau cái lại buông ra, ai xem phần người nấy.

      Trong điện yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng lật qua lật lại trang sách hoặc là tìm kiếm sổ con, ánh nắng chậm rãi chiếu vào, chiếu lên mảnh ấm áp.

      Giờ ngọ hai người trực tiếp dùng cơm ở Kính Tư điện, lúc nghỉ trưa Diên Mi vỗ vỗ chân mình, : "Lan ca ca, nằm lên đây."

      Tiêu Lan liền gối lên chân nàng, Diên Mi cúi đầu nhìn thẳng , trong ánh mắt chứa vui vẻ, Tiêu Lan nhịn được muốn hôn, duỗi tay câu cái cổ nàng, Diên Mi lại chặn cánh tay lại, tay kia đắp lên mắt Tiêu Lan: "Ngủ."

      Tiêu Lan cong cong khóe môi, chỉ có thể nhắm mắt, sau lúc lâu, cảm thấy tay Diên Mi dời , chậm rãi ấn bên trán cùng hai bên huyệt thái dương , thủ pháp Diên Mi cũng thuần thục, lực đạo cũng có chút , lại rất chuyên tâm, Tiêu Lan quả thực tham luyến loại an tĩnh ấm áp này, mở mắt, tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại dụi dụi người nàng, Diên Mi tựa hồ hiểu được, lại gần sát chút, Tiêu Lan cũng biết thời điểm nào mình ngủ mất.

      Buổi chiều muốn cho Diên Mi trở về nội điện nằm lát, Diên Mi qua canh giờ lại ngủ, vẫn như cũ ở trong điện bồi , buổi chiều lúc trở lại Xích Ô Điện Diên Mi có chút mệt mỏi, Tiêu Lan khom lưng, "Cõng nàng nhé."

      Diên Mi nằm ở lưng , : “Xa."

      "Xa cũng cõng", Tiêu Lan hỏi: "Lạnh sao?"

      Diên Mi lắc lắc đầu, kề tai hôn hai cái, trong lòng Tiêu Lan tê dại, bước chân mau hơn, nhóm nội thị đằng sau biết chuyện gì, thấy bước chân Hoàng thượng nhanh hơn, giống như chạy chậm.

      Tiến vào cửa cung Xích Ô Điện, Tiêu Lan cũng đặt người xuống, Diên Mi chỉ sợ mệt mỏi, sờ sờ thái dương : "Lan ca ca, ta có thể ."

      Tiêu Lan: "Ngốc."

      Diên Mi liền ôm cổ cười, kết quả còn chưa có cười xong bị Tiêu Lan nhấn xuống sập, hai người vừa mới tắm ở Dụ Đức đường, đường trở về người có chút lạnh, Diên Mi còn giúp Tiêu Lan bịt tai, cũng mang bao tay, đầu ngón tay lạnh ngắt, Tiêu Lan hôn cái, thấp giọng : "Lan ca ca giúp nàng làm ấm."

      Diên Mi cười duỗi tay đưa , Tiêu Lan kéo nàng lên chút, cầm lấy hai cánh tay nàng, cởi đai lưng mình, trong lòng vội vàng, động tác lại hết lần này tới lần khác lại rất thong thả, đai lưng cởi bỏ, huyền y tản ra, lộ ra bên thắt lưng căng đầy mạnh mẽ, dắt tay Diên Mi, đặt ở ngang hông mình, "Ấm áp ?"

      Diên Mi trừng to mắt, tay mò thuận eo , ánh mắt Tiêu Lan dần dần thay đổi, cúi người cởi y phục nàng, nhưng xiêm y mùa đông nút buộc phức tạp, vài cái thể cởi bỏ, Tiêu Lan liền cúi đầu dùng răng cắn, bàn tay từ eo nàng chui vào trong quần lót, Diên Mi bị lạnh co rụt lại, cánh tay kẹp tay lại: " lạnh nha."

      Tiêu Lan cắn vành tai nàng, thở ra : "Lan ca ca tại liền làm cho nàng ấm áp lên, được ?"

      Ngón tay Diên Mi ở bên hông lộn xộn, Tiêu Lan nhịn được, ngăn chặn chân nàng, tuỳ tiện kéo y phục nàng, càng kéo ra Diên Mi càng vui, hai cánh tay cũng nháo lợi hại, Tiêu Lan kêu lên tiếng đau đớn, chặn miệng nàng lại, nảy sinh ác độc nuốt lấy lời nàng, Diên Mi bị hôn mơ hồ, lúc này mới thành chút.

      Tiêu Lan cũng biết cởi y phục nàng như thế nào nữa, Diên Mi bị ôm lật người, quần lót vứt qua bên, áo cũng thấy đâu, gò má Diên Mi đỏ lên, lầu bầu : "Buồn ngủ, muốn ngủ."

      Tay Tiêu Lan còn hơi lạnh xuống bên hông nàng, làm chuyện xấu : "Nàng ngủ của nàng."

      Mắt Diên Mi trừng lớn, hạ thân khẽ phát run, khẽ cắn hầu kết , "Như này ngủ được!"

      "Vậy tốt", Tiêu Lan ngửa đầu khẽ hít hơi, nhịn xuống cái rung động này, nghiêng người đè nặng nàng, "Tối qua có, hôm nay đừng hòng ngủ, bổ sung tối qua."

      Diên Mi nửa nhắm mắt, đột nhiên cúi đầu phát ra tiếng thở , nhưng nửa câu sau bị Tiêu Lan chặn ở trong miệng, nàng chỉ có thể nghiêng người thoáng ngửa đầu, thân thể lại tự chủ được dán lại gần Tiêu Lan hơn, gần hơn, cho đến khi nàng hoàn toàn bị nam nhân bao phủ dưới thân thể, phân ra chàng với ta, chỉ có thể nhìn thấy chân nàng khẽ run lên cùng thắt lưng nam nhân mạnh mẽ.

      ... ...

      Sáng sớm ngày hôm sau Diên Mi dậy nổi.

      Tất nhiên, cũng riêng ngày này, cho đến năm mới ngày đó, Diên Mi đều trong tình trạng xương sống thắt lưng chân mềm, năm mới có cung yến, Tiêu Lan tha cho nàng hai đêm, nhưng mà Diên Mi chút cũng dễ dàng, bởi vì sau này đều phải trả nợ đó!

      Khoản nợ nàng thiếu có chút nhiều, Tiêu Lan từ hôm thành hôn bắt đầu tính cho nàng, khoan nhượng.

      Cho đến mồng bảy, bởi vì mồng tám phải vào triều mà Tiêu Lan mới yên tĩnh chút, cho nàng ngủ yên ổn đêm, giờ dần dậy giúp Tiêu Lan thay quần áo, Tiêu Lan bóp thắt lưng nàng cười : "Cho nàng ngủ yên đêm sao lại còn buồn ngủ hơn vậy chứ? Xem ra vẫn thể tha cho nàng."

      Diên Mi trừng mắt nhìn , bĩu môi : "Ta thương chàng nữa."

      "Ta là bảo bối của nàng", Tiêu Lan bật cười, "Nàng thương ta thương ai?"

      Diên Mi hừ hừ, thúc giục : "Nhanh !"

      Tiêu Lan cười ha ha, hôn cái lên môi nàng, vào triều.

      Điện tu sửa xong, từ hôm nay khởi triều dời về Vũ Điện. Sau khi nghỉ tết, hơn phân lòng người còn chưa có trở lại, nhưng mà tân đế trẻ tuổi hiển nhiên nghĩ như thế, lúc lâm triều phát ra hai đạo thánh chỉ, đều có liên quan tới việc điều động quan viên.

      - - Có hai người ở ngoài được thuyên chuyển công tác trở về, quan lại ở kinh thành điều hai người, là người trong tộc Thẩm thị, nhậm chức ở hộ bộ; người khác mặc dù phải là người Thẩm gia, lại là môn sinh của Thẩm Trạm, nguyên nhậm chức ở Hình bộ.

      Kỳ việc triệu hồi hai vị quan viên vào kinh, trước đó có người bẩm qua, khi đó Tiêu Lan chỉ gác qua bên, chuẩn, cũng chuẩn, nhóm đảng phái Thẩm thị đều cho rằng Hoàng thượng bị bức bách nên dám xuống tay, ai cũng nghĩ đến, qua năm mới, Hoàng thượng lại trực tiếp xử lý chuyện này.

      Thẩm Trạm ở điện cũng phản bác, vẫn như cũ là nhàn nhạt cười, nhưng bầu khí lâm triều cũng tốt, cũng trì hoãn chút canh giờ, chờ Tiêu Lan trở lại Kính Tư điện, thấy Tiêu Chân và Phó Tế đều chờ ở ngoài cửa.

      Tiêu Lan gật đầu, tiến vào điện ngồi vào chỗ của mình: "Lão quốc công trước ."

      Ở bên trong cung luận quân thần, Phó Tế hoàn toàn dám tự cho mình là quốc trượng, đứng lên : "Vâng, thần có chuyện..." ông muốn nhưng lại có chút do dự, tựa hồ biết mở miệng kiểu gì.

      Tiêu Lan dừng chút, hỏi: "Là bệnh của lão phu nhân?"

      " ", Phó Tế vội khoát tay, sắc mặt có chút khó coi, Tiêu Chân ở bên cạnh khụ khụ, : "Thần đoán, chừng chuyện lão quốc công muốn bẩm và chuyện của thần là cùng chuyện."

      Tiêu Lan thấy Phó Tế bị làm khó, liền với Tiêu Chân: "Vậy Ninh Vương muốn bẩm chuyện gì?"

      Tiêu Chân đứng dậy, khó được sắc mặt đoan chính, giọng cũng đè thấp, trả lời: "Thần bẩm chuyện này có quan hệ với Hoàng hậu nương nương, xin hỏi lão quốc công, có hay cũng là như thế?"

      Phó Tế nhìn , gật đầu.

      Lông mày Tiêu Lan nhướng lên, ý bảo tiếp, Tiêu Chân ngừng chút : "Hoàng thượng được tức giận, thần cũng là hai ngày này mới nghe thấy chút lời đồn đãi, tình có liên quan tới ngày đó Hoàng hậu nương nương từng bị Hung Nô bắt ..."

      Tiêu Chân vừa vừa dò xét thần sắc Tiêu Lan, thấy mặt chút thay đổi, cũng đoán ra có tức giận hay , đến đây liền ngừng, Tiêu Lan cũng có nổi trận lôi đình, yên lặng lát, hỏi : "Ngươi từ chỗ nào nghe được lời đồn đãi này?"

      “Lúc đầu năm bên trong phủ kêu gánh hát đến, có chút tiếng tăm, ngày tết thường được cấc hộ lớn trong kinh gọi vào trong phủ", Tiêu Chân : "Thần hôm đó cũng là nhất thời tâm huyết dâng trào, để trong phủ náo nhiệt chút, kết quả vừa hát ta thấy đúng lắm, tựa hồ hát là Hoàng hậu nương nương, ta nghe mà giật mình, liền trực tiếp nhốt người trong phủ, chỉ là vẫn chưa hỏi ra đầu mối, thần lo lắng..."

      Tiêu Lan biết lo lắng cái gì - - Tiêu Chân vừa nghe được, chưa hẳn chỉ có nhóm hát, hai ngày này có lẽ rất nhanh có ngôn quan tấu sổ con lên.

      "Lão quốc công là từ nơi nào nghe được ?" Phó phu nhân còn chưa khỏe, Phó gia ngày tết giản lược, có quá mức náo nhiệt.

      Phó Tế vội đáp: "Là hôm qua Trường Phong đáp ứng đồng liêu mời ra cửa, cũng là nghe được từ bên trong gánh hát." Mặc dù dám , nhưng xuất thân của nữ tử bên trong kịch nam kia giống Phó gia như đúc, người sáng suốt nghe liền biết.

      Tiêu Lan gật gật đầu, đột nhiên : "Nhị ca có bao giờ trở về ?" - - Phó Trường Khải mồng ba lại lần nữa.

      Phó Tế lắc lắc đầu: "Chỉ phải mấy ngày, thời gian cụ thể."

      Tiêu Lan ừ tiếng: "Lão quốc công hãy về trước." Trong lòng Phó Tế chưa nghĩ ra, trong mắt đúng là lo lắng, Tiêu Lan khuyên nhủ: "Phụ thân hãy yên tâm."

      Phó Tế cũng dám trì hoãn, chỉ có thể hành lễ, lui ra ngoài.

      Tiêu Lan hỏi Tiêu Chân: "Người còn ở trong phủ của ngươi?"

      Tiêu Chân gật đầu, "Phải."

      Tiêu Lan gọi Hàn Lâm bên ngoài, phân phó: "Ngươi theo chuyến, trực tiếp ở Ninh vương phủ thẩm tra, mặc kệ dùng cách nào."

      Hàn Lâm lĩnh mệnh muốn cùng Tiêu Chân, Tiêu Lan lại : "Chậm ."

      Hàn Lâm: "Hoàng thượng?", Tiêu Lan nhìn hai người cái, ánh mắt có chút thâm trầm, chậm rãi : " thăm dò chuyện này có quan hệ với... thái hậu hay . Còn có hai nhà Ngu, Thẩm."

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 103: Thân thế

      Điều Tiêu Chân băn khoăn sai, ngày hôm sau lâm triều ngôn quan dâng sổ con lên, lời lẽ rất sắc bén, thẳng hoàng thượng nên mở rộng hậu cung, lập hoàng hậu khác. Còn có bốn người tán thành.

      Hoàng thượng lời cũng chưa , trực tiếp ném sổ con xuống trước mặt bọn họ.

      Nhưng mà, tình triều đình hôm nay chỉ dừng lại ở chuyện này - - đại tư mã Thẩm Trạm cáo bệnh, vào triều.

      chỉ có ông ta, còn có đại lão gia Ngu gia cùng sáu kẻ khác, sáu người này đều giữ chức vị quan trọng, bọn họ ở đây, nhiều chuyện dồn trong ngày tết thể xử lý kịp.

      Lúc lâm triều, các quan viên thầm nhìn nhau, trong đầu đều hiểu, đây là thế gia uy hiếp vương quyền, nhưng xem ra vị Hoàng thượng này nhượng bộ.

      Hoàng đế nghe xong hồi bẩm, mặt ra tức giận, từ long ỷ đứng lên, chắp tay bước thong thả vài bước, nhanh chậm gật đầu : “Tết nhất còn chưa hết, nhà nào cũng có xã giao, uống rượu ăn tiệc, khó tránh khỏi có ầm ĩ khó chịu, trẫm chuẩn ý chỉ cho nhóm thái y khám cho mấy vị ái khanh."

      người trong Hộ bộ bẩm: "Nhưng Ngu đại nhân ở đây, công văn hộ bộ dồn từ năm ngoái đến năm nay biết như thế nào cho phải." - - đúng là Ngu gia đại lão gia, nhậm chức hộ bộ thượng thư.

      Tiêu Lan khẽ nhướng mày, Lục Văn Chính bước ra khỏi hàng, khom người : "Chuyện này đơn giản, nếu Thượng thư đại nhân ở đây, chuyện khó giải quyết trong hộ bộ cứ gom hết lại, gom lại thành cuốn sổ con, cuốn viết hết hai cuốn, trực tiếp tấu thỉnh Thánh thượng."

      Tên hộ bộ kia ngượng ngùng: "Chức trách vi thần chính là cùng Thánh thượng phân ưu, sao dám để Thánh thượng vất vả như thế."

      Lục Văn Chính: "Việc gấp phải tùy cơ ứng biến."

      Tiêu Lan ở bậc kim "Ừ" tiếng, mở miệng: "Liền ấn theo Lục đại nhân , các ngươi sắp xếp sổ con ổn thỏa lập tức trình lên."

      Quan viên kia chỉ có thể đáp tiếng, sổ con này viết sao cũng thỏa, viết thực, Hoàng thượng nhìn thấu hộ bộ, viết giả, vừa nãy lời mình ra, sơ sẩy cái, Ngu thượng thư bị chụp mũ, hai bên khó xử.

      Hố này ngược lại thành bản thân .

      Hôm nay lâm triều kéo dài nửa canh giờ, lúc tan triều quan viên cũng ghé vào chỗ chuyện, Tiêu Lan trầm mặt trở lại Kính Tư điện, Tiêu Chân và Hàn Lâm đợi ở phía sau.

      "Thẩm tra ra cái gì?" Tiêu Lan ý bảo Hàn Lâm trước.

      "Hồi hoàng thượng", Hàn Lâm bẩm: "Chuyện này xác thực cùng... Ban đầu Chiêu Minh Cung có liên quan, trung gian an bài truyền lời có hai người, tối hôm qua thuộc hạ cũng truy bắt, tên là nội thị bên trong Chiêu Minh Cung. Ngu gia liên quan trong chuyện này ràng lắm, chỉ là trong gánh hát này có kẻ được tam công tử Ngu gia nâng đỡ."

      Tiêu Lan gõ lên bàn, Hàn Lâm lại tiếp: "Còn có chuyện khác, chiều qua thuộc hạ cùng vương gia xử lý chuyện này, lại có người so với ta nhanh hơn bước, đem chút động tĩnh này đè xuống."

      Tiêu Lan động động lông mày, Tiêu Chân hắng giọng, tiếp tục : "Tựa hồ, là Thẩm gia."

      xong có chút hiểu: "Thẩm gia đây là ý gì? Thẩm Trạm hôm nay mới cáo bệnh vào triều, sao lại còn quản chuyện này nữa?"

      nghĩ ra, Tiêu Lan cũng thoáng ngoài ý muốn, nhất thời chau mày lại lên tiếng, Tiêu Chân liền thấp giọng : "Hoàng thượng định làm thế nào? Sáu người này bị 'Bệnh', sợ ngày hai ngày khỏe được."

      Tiêu Lan ngược lại nở nụ cười, cong khóe miệng: " khỏe được cứ từ từ nghỉ ngơi, người chúng ta đều triệu hồi đến, phải đúng lúc có thể bổ sung?"

      Tiêu Chân biết hay đùa, : "Nhân thủ trước mắt chúng ta có, nhưng mà các nơi tình phức tạp, muốn tìm ra đầu mối còn phải phí chút thời gian, bên trong lục bộ sợ là muốn loạn."

      "Loạn cũng chỉ là nhất thời", Tiêu Lan thản nhiên : "Liền ấn theo biện pháp của Lục Văn Chính, mỗi bộ có chuyện gì thể quyết viết sổ con, đều trình lên trẫm."

      Tiêu Chân vừa nghĩ đau đầu thay Tiêu Lan, nhưng hơi nghĩ lại bống chốc hiểu ra điều gì - - trước đó, chuyện của lục bộ đều trình báo cho Thẩm Trạm trước, Thẩm Trạm phê qua, chọn khẩn yếu mới bẩm báo cho Hoàng thượng.

      Lúc Thái Hòa đế tại vị, mọi việc chỉ nghe kết quả là được, cơ hồ là Thẩm Trạm nắm toàn bộ triều chính.

      Cho đến khi Tiêu Lan đăng cơ, thỉnh thoảng lại cho nhân thủ nằm vùng trong lục bộ, trước mắt học trò Thẩm thị có bốn người bị điều ra kinh, Thẩm Trạm cáo bệnh xong, vung ra cái cục diện rối rắm, là muốn để Tiêu Lan trở tay kịp, cho biết được trung gian lợi hại.

      Nhưng mọi việc đều có hai mặt - - mặt trái, đây chính là cơ hội để Tiêu Lan có thể nắm quyền.

      Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiêu Lan có khả năng này.

      Nếu như chính khó giải quyết cũng chỉ có thể ưỡn mặt thỉnh đại tư mã trở về, hơn nữa, hậu cung cũng phải đổi chủ theo.

      Trong đầu Tiêu Chân nhảy dựng, nghiêng người tới trước, "Hoàng thượng là chuẩn bị muốn động tới Thẩm gia và Ngu gia?"

      Tiêu Lan nhếch môi lên tiếng.

      Tiêu Chân nghiêm mặt, lát sau vỗ đùi, khom người : "Được, Hoàng thượng phân phó , chỉ chỗ nào thần đánh chỗ đó."

      " cần ngươi đánh", Tiêu Lan : "Lại bộ có hồ sơ, những ngày ngủ ít chút điều tra xem."

      Tiêu Chân cười hắc hắc, lui ra ngoài.

      Tiêu Lan nhắm mắt, hồi lâu sau gọi: "Hàn Lâm."

      Hàn Lâm ở phía sau điện, nghe vậy tiến lên: "Có thần."

      "Ngươi Nhạc Du Uyển", Tiêu Lan mở mắt, phân phó: "Mời thái hậu đến tây uyển , đông uyển có mãnh thú , sau này, cho thái hậu bước vào nửa bước."

      - - Đông uyển có mãnh thú hay khó mà , nhưng Vương Tiêu Đạo Thành năm đó Nhạc Du Uyển ở lại là đông uyển.

      Hàn Lâm lĩnh mệnh , Tiêu Lan xoa giữa lông mày, Hoa Sinh tiến lên phía trước : "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ở nội điện chờ ngài dùng bữa sáng."

      Lúc này mặt Tiêu Lan mới lộ ra chút ý cười, đứng dậy tiến vào nội điện, Diên Mi kỳ chờ lát, thấy vào, giang tay ôm lấy , hỏi: "Lan ca ca, đói chưa?"

      Tiêu Lan xoa xoa đầu nàng: "Chờ lâu rồi đúng ?"

      Diên Mi lắc lắc đầu: "Ta cam tâm tình nguyện chờ chàng."

      Tiêu Lan đại khái cũng biết, hôm nay lâm triều được tốt, Hoa Sinh thấy hạ triều liền sai người bẩm, Diên Mi chẳng hề biết chuyện tình cụ thể, những thứ vớ vẫn ngoài cung kia lại ai dám ở trước mặt nàng huyên thuyên, đương nhiên ra Diên Mi cũng chưa chắc quan tâm, nàng chỉ là nhớ thương Tiêu Lan quá mệt mỏi, Tiêu Lan ôm nàng, thấp giọng : "Tin Lan ca ca ?"

      Diên Mi gật đầu: "Tin."

      Tiêu Lan xoa bóp mặt nàng, cười cười, "Dùng cơm thôi."

      Đồ ăn sáng có mì nước, bên trong Kính Tư điện cũng ấm áp, Tiêu Lan khẽ ra mồ hôi, Diên Mi liền cầm khăn lau cho , chờ đồ ăn sáng dọn xuống, nàng còn xoa bóp vai cho Tiêu Lan lúc, Tiêu Lan thấy nàng ân cần, trêu chọc vài câu mới thả nàng về Xích Ô Điện.

      Buổi chiều hộ bộ liền đưa sổ con tới, lưu loát viết liền ba cuốn, Tiêu Lan quét mắt lần, phân phó Lục Văn Chính gọi mấy người quan lại mới tới, trực tiếp ở Kính Tư điện bố trí bàn, coi như lấy mớ tấu chương của hộ bộ làm đề kiểm tra, như thế vừa có thể tiến hành có xử lý công việc vừa có thể khảo hạch quan viên, công đôi việc, còn trì hoãn thời gian.


      Ed: xin lỗi mn dạo này mình bận quá nên truyện chậm.
      Mn đọc truyện này thử nhé, rất dễ thương: cứ quyết định vậy nhé.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bí mật thân thế của tiểu Mi Mi chuẩn bị tiết lộ

    4. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      Eo ơi. Truyện ngọt ghê gớm. Tks editor

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 103.2:

      Như thế mấy ngày trôi qua, Hoàng thượng chẳng những có bị phiền đến ra được chủ ý, ngược lại càng có tinh thần, triều đình từ vốn trầm mặc dần dần thay đổi thành nghị sôi nổi.

      - - Trước phần lớn là hai nhà Thẩm, Ngu , trong triều cũng thiếu con em thế gia khác, nhưng ý kiến thường được coi trọng và tiếp thu, lâu ngày nản lòng thoái chí, nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở đứng ngoài quan sát gì, bây giờ bọn họ bắt đầu cảm giác được khác biệt.

      Hoàng thượng vừa nhượng bộ, triều cục sợ là phải phát sinh đại biến.

      Liên tiếp chừng mười ngày, Tiêu Lan cơ hồ cả ngày đều ở Vũ Điện và Kính Tư điện, chỉ là bất luận rất trễ nữa vẫn luôn trở về Xích Ô Điện, bởi vì lúc nào Diên Mi cũng để đèn chờ, có hai lần đợi được mà ngủ gà ngủ gật, Tiêu Lan vừa đến nàng liền nhào vào trong lòng ngủ mất.

      Hôm nay trở lại hơi sớm, Diên Mi còn rất ngoài ý muốn, mở to mắt nhìn , Tiêu Lan lại ở môi nàng hôn cái, : "Ngày mai theo ta xuất cung chuyến?"

      Diên Mi nửa ngồi dậy, ôm cổ , hỏi: " nơi nào?"

      Tiêu Lan cười cười: “Phủ Đại Tư Mã."

      Diên Mi đối với Đại Tư Mã phu nhân còn có chút ấn tượng, hai ngày này cũng nghe Tiêu Lan vài câu, nên hỏi: "Thăm bệnh? Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

      Tiêu Lan cười ha ha, cũng tiếp thu lời nữ quan dạy mà, nắn nàng lỗ tai : "Chính là đánh vào danh tiếng này, muốn động tới Thẩm gia, phải xuất đầu lộ diện trước mới được."

      Diên Mi "Ừm" tiếng ôm lấy , "Chàng làm cái gì chúng ta làm cái đó."

      Tiêu Lan: " sao?"

      Diên Mi nghiêm túc gật đầu, Tiêu Lan liền bổ nhào người nàng, hai người nháo trận, nhưng cũng làm gì cả, mấy ngày này Tiêu Lan quá mệt mỏi, nháo đủ liền ngủ, Diên Mi nhìn trong chốc lát, nhàng hôn lên cái, chuyển thân thể ngay ngắn, mở cánh tay ra gối lên, tới lát cũng ngủ.

      Ngày hôm sau, đế hậu cùng nhau xuất cung, chuẩn bị phủ Đại Tư Mã.

      Kết quả mới ra cửa xa đụng phải Phó Trường Khải về hướng hoàng cung - - gần giờ dần Phó Tế chân trước, Phó Trường Khải chân sau về nhà, cho nên Phó Tế cũng biết trở về, còn chưa có bẩm cho Tiêu Lan, Tiêu Lan thấy phong trần mệt mỏi, vuốt cằm : " cần vội như thế, Nhị ca có thể nghỉ ngơi chút hẵng tiến cung."

      Phó Trường Khải nhìn nghi thức phía trước chút, môi còn khô rát, thấp giọng : "Trường Khải cả gan hỏi tiếng, thánh giá này là muốn đâu?"

      Tiêu Lan nâng nâng cằm: "Đại Tư Mã ôm bệnh ở phủ nhiều ngày, trẫm muốn thăm chút."

      Phó Trường Khải quay đầu lại liếc mắt nhìn, thở ra hơi, "Hoàng thượng, Trường Khải có chuyện muốn bẩm."

      Tiêu Lan thấy ánh mắt lấp lóe, hơi nghiêng người tới thăm dò, " tra rồi?"

      "Vâng", Phó Trường Khải : " phụ Hoàng thượng phân phó, tra toàn bộ rồi."


      Tiêu Lan híp híp mắt, ngưng chút, phân phó tạm phủ Đại Tư Mã nữa, thay đổi Định Quốc Công phủ.
      ********************

      Bệnh cuả Phó phu nhân ngày khá lên, trước mắt có thể ngồi dậy, tay cũng có thể làm động tác chậm, chỉ là còn được, ngẫu nhiên có thể ra vài chữ đơn.

      Lúc Tiêu Lan và Diên Mi đến, Phó phu nhân biết sao, vành mắt đỏ bừng, ánh mắt lom lom nhìn Diên Mi, duỗi tay muốn kéo nàng, Đường thị bồi ở bên, tựa hồ cũng chuyện gì, chỉ có thể liên thanh gọi bà.

      Diên Mi thấy cánh tay bà có thể nâng lên trong lòng ngược lại vui vẻ, tiến lên cầm tay bà cho Tiêu Lan xem, : "Lan ca ca, a nương có thể động, xem này."

      Tiêu Lan xoa bóp bả vai nàng: " càng ngày càng tốt hơn." Diên Mi nghiêng đầu cười cười với .

      Phó Trường Khải bên cạnh kéo Phó Tế đến bên, thấp giọng mấy câu gì đó, sắc mặt Phó Tế đại biến, chuyển qua nhìn Phó phu nhân, Phó phu nhân "A a" hai tiếng, lao lực gật đầu cái.

      Trong đầu Phó Tế còn có nhiều chuyện, nhưng mà Phó phu nhân trước mắt như vậy, ông hỏi cũng ràng lắm, chỉ có thể trước theo Phó Trường Khải , thở dài, khom người : "Hoàng thượng thỉnh dời bước sang phòng khách, thần có chuyện bẩm."

      Tiêu Lan cũng muốn hỏi Phó Trường Khải, liền xoa vai Diên Mi, trước cùng hai người ra chính phòng.

      Vừa mới đến phòng khách, Phó Tế vén áo bào quỳ xuống: "Thỉnh cầu Hoàng thượng đặc xá cựu thần tội khi quân."

      Tiêu Lan sững sờ, tiến lên đỡ ông phen, hỏi: "Phụ thân cớ gì ra lời ấy?"

      Phó Tế khoát khoát tay, nhíu mặt lại tựa hồ biết nên thế nào, Tiêu Lan : "Nhưng là có gì khó ? Giờ phút này phải lâm triều, cũng trong cung, phụ thân cứ đừng ngại."

      Phó Tế hơi há miệng, được tiếng nào, Tiêu Lan chỉ phải nhìn Phó Trường Khải, Phó Trường Khải cũng quỳ xuống: "Hoàng thượng chớ trách, chuyện này phải từ ngày tứ hôn."

      Tiêu Lan gật gật đầu, ý bảo sao, Phó Trường Khải thoáng suy nghĩ, : "Ngày đó được ban hôn, là Hoàng thượng và ấu nữ Phó gia, nhưng thực tế, A Mi. . . Hoàng hậu nương nương thực phải là thân sinh của Phó gia."

      Tiêu Lan hơi giật mình, nhất thời phản ứng lại, nhíu mày lặp lại lần: " phải là thân sinh của Phó gia?"

      Phó Tế chậm rãi gật đầu, lát lại lắc đầu, cuối cùng vẫn là gật đầu, phủi tay áo: "Xin hoàng thượng thứ tội."

      "Này có tội gì?" Tiêu Lan vịn lấy ông, "Lúc trước tứ hôn cũng phải là trẫm, huống chi cho dù phải là thân sinh, nhưng vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Phó gia, chính là nữ nhi Phó gia."

      Phó Tế "Aiz aiz" hai tiếng, Tiêu Lan cũng phục hồi tinh thần lại, : "Vậy..." tiếng vừa ra, lại có chút biết muốn hỏi điều gì, bởi vì phân lượng Phó gia ở trong lòng Diên Mi quá ràng, nàng và Tiêu Lan đến ký ức khi còn bé, tất cả đều là ở Phó gia, thình lình cho biết Diên Mi phải là thân sinh Phó gia, có chút mê mang.

      Tiêu Lan hơi định thần lại, trước hỏi: "Mi Mi… có biết ?"

      Phó Tế lắc lắc đầu, "Lúc nhặt được nàng, nàng vừa mới sinh ra lâu, trong mùa đông khắc nghiệt, đặt ở bên cạnh đám bèo, đông lạnh đến nỗi tiếng khóc cũng ra được. Mẫu thân nàng cũng biết có còn sống hay , đơn giản chỉ dán vào trong ngực ủ ấm. Cũng bao lâu sau, trong thôn bị lũ lụt, cũng chỉ có thể dời . Người trong nhà lại chưa từng nhắc tới, bản thân nàng cũng biết chuyện."

      Tiêu Lan gật gật đầu, là tâm tư cỡ nào, tinh thần sáng , rất nhiều chuyện liền nhất thời liên lạc đến chỗ, hỏi: "Vậy mẫu thân nhưng là sớm biết thân thế của nàng?"

      "Ta nguyên cho rằng nàng biết", vẻ mặt Phó Tế đau khổ, "Bây giờ mới hiểu được, trong lòng nàng có chút tính toán, chỉ là hơn phân nửa cũng dám xác định, nên chưa từng qua."

      Tiêu Lan qua lại vài bước, nghĩ thông suốt hơn phân nửa, nhìn về phía Phó Trường Khải, hỏi: "Có có quan hệ với Đại Tư Mã phu nhân, Ngu thị hay ?"

      Phó Trường Khải gật đầu: "Ngày đó mẫu thân cũng là hồ đồ, chạy tới phủ Đại Tư Mã, cầu kiến lại phải là Đại Tư Mã, mà là Đại Tư Mã phu nhân, Ngu thị."

      ... ...
      Bên trong chính phòng.

      Phó phu nhân cầm lấy tay Diên Mi khẽ run rẩy, Diên Mi cảm thấy bà mang run run, liền kéo tay bà đặt ở đùi, cười với bà.

      Môi Phó phu nhân lại run, hồi lâu, nước mắt chảy xuống, Diên Mi nhàng lau cho bà: "A nương, đừng khóc." Phó phu nhân cố gắng gượng, hồi lâu, thốt ra chữ: "..."

      Diên Mi đưa lỗ tai tới gần, Phó phu nhân còn : "Phải…"

      Diên Mi hiểu ý bà, thấy bà cực kỳ kích động, tay chặn môi bà lại, ý cho bà nữa, Phó phu nhân có chút gấp, nhưng mà càng nhanh càng ra, chỉ có thể dựa vào sau thở dốc.


      Đường thị ở bên khuyên nhủ: "Mẫu thân chớ vội, chờ ngài dưỡng tốt thân thể là có thể vào cung, trước mắt ngài cứ an tâm."

      Phó phu nhân nghểnh cổ lên, tựa hồ là tìm ai, ràng lắm chữ: "Hoàng..."

      Diên Mi lần này hiểu, bà muốn Hoàng thượng, hẳn là muốn gặp Tiêu Lan, Diên Mi đặt tay bà ở mặt mình cọ cọ, : "Lan ca ca lâu lắm đến."


      Có thể là vẻ mặt nàng lộ ra quá tự nhiên, sắc mặt Phó phu nhân được xoa dịu chút, từ từ cong khóe miệng.

      Diên Mi nhích người, dựa bả vai vào bà, mẹ con hai người cũng nhiều lời, lẳng lặng thơ thẩn.

      Hôm nay thời gian Tiêu Lan và Phó Tế chuyện có chút lâu, hơn nửa canh giờ mới trở về, vừa qua, Phó phu nhân liền giãy giụa muốn đứng dậy, Tiêu Lan gật đầu với bà: "Mẫu thân cứ yên tâm."

      Mặt Phó phu nhân đỏ bừng, đưa tay tựa hồ muốn kéo tay Tiêu Lan, Tiêu Lan còn là Dĩnh Hầu, hợp quy củ, Phó Tế vội lắc đầu với Phó phu nhân, lại cáo lỗi với Tiêu Lan, Tiêu Lan lại gì, đưa tay ra cho Phó phu nhân nắm chặt.

      Diên Mi ngẩng đầu nhìn , cười tiếng, cũng đáp tay mình lên.

      Phó phu nhân dùng sức nắm tay Tiêu Lan, Phó Trường Khải lại đây vịn lấy bà, thấp giọng : "A nương yên tâm, thiên hạ này nếu như ngay cả Hoàng thượng cũng bảo vệ được A Mi, có ai có thể bảo vệ đươc nàng."
      Last edited: 21/4/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :