1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 91.2

      Tiếng chuông phòng thủ gõ qua, Tiêu Lan thầm thở ra, trong lòng tự nhủ thời gian hôm nay trôi sao mà chậm quá, đứng dậy muốn tới Dụ Đức đường tắm rửa, lườm Hoa Sinh cái, Xích Ô Điện vẫn chưa có người nào đến.

      Hoa Sinh lúc này lĩnh hội thánh ý, khom người : "Lúc nãy nô tài làm rớt hà bao đường, giờ phải tìm."

      Tiêu Lan ném cái táo qua đánh đầu , "Đồ nhiều chuyện."

      Hoa Sinh cúi đầu khom lưng đáp lời, chờ hầu hạ tiến vào Dụ Đức đường như làn khói chạy tới Xích Ô Điện, trong lòng tự nhủ mặc kệ như thế nào, liều chết cũng phải thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương câu.

      chạy biến, Tiêu Lan ở chỗ này tắm rửa cũng dám trì hoãn chút thời gian nào.

      Trước khi tắm rửa, còn nghĩ tới muốn như này như này, nhưng chờ tắm rửa ra, lại đổi chủ ý, nghĩ chỉ cần Diên Mi câu dễ nghe, hôm nay cũng khuyên bảo trách mắng gì nàng hết, ôm lấy người ngủ giấc ngon, bực bội cái gì, sáng mai sau .

      nhanh hơn, nhưng tiểu thái giám cũng chậm, lúc ra Hoa Sinh trở về, đầu tóc Tiêu Lan còn nước, liếc : "Gặp rồi?"

      Vẻ mặt Hoa Sinh lại như muốn khóc, giọng : "Hoàng thượng, hôm nay có lẽ Xích Ô Điện nghỉ ngơi sớm, lúc nô tài đến thấy bên trong tắt đèn, cách cửa cung hỏi hai câu, bên trong Hoàng hậu nương nương ngủ lâu rồi."

      Tiêu Lan: "..."

      Được lắm, bản lĩnh rất lớn.

      Bản lĩnh rất lớn!

      Hàm răng Tiêu Lan bị nghiến đến đau, đổi thân thường phục màu đen, nổi bật lên tư thế oai hùng bừng bừng, nhưng tức giận nên ngực phập phồng, bọt nước tóc theo bả vai chảy xuống dưới, làm người khác nhìn vào vừa sợ hãi lại đau lòng.

      Hoa Sinh muốn cái gì đó để dễ chịu chút, nhưng lại dám, cũng may, có kẻ vẫn dám.

      Trình Ung ở ngoài điện bẩm: "Hoàng thượng, vi thần có chuyện muốn bẩm."

      - - Nhóm người thăm dò bọn thích khách lúc trước, có dấu vết.

      ... ...

      Xích Ô Điện.

      Đêm nay quả Diên Mi nghỉ sớm, nhưng nằm ở giường cũng ngủ được.

      Nàng đặc biệt sợ lạnh, dưới lòng bàn chân nàng đặt hai bình nước nóng, vừa mới bắt đầu còn có tinh thần, biết khi nào mơ màng nhưng tay vẫn còn lần mò bên cạnh. Cảnh nương tử nhìn thấy, thấp giọng : "Nô tỳ sai người đưa bữa ăn khuya cho Hoàng Thượng nhé?"

      Diên Mi rút tay về.

      Cảnh nương tử chỉ có thể nhắc lại nữa.

      Diên Mi trước còn chống đỡ, về sau thực là nhịn được, ngủ, Cảnh nương tử thở dài, ngồi trong điện canh chừng, Tiêu Lan rồi, Diên Mi cũng phát giận, chỉ là nhìn chằm chằm cái cửa bị Tiêu Lan đá văng mà thất thần lúc, nàng là còn có chút mờ mịt.

      mình dùng xong bữa tối, nàng nhìn trong Xích Ô Điện chút, rộng lớn trống trãi, lúc này mới chậm rãi hoàn hồn - - Tiêu Lan tức giận, cực kỳ tức giận, chưa từng tức giận với nàng như thế.

      Nhưng ở đáy lòng Diên Mi lại có tia vui vẻ.

      Nàng giống như nhìn thấy đỉnh núi, lại nhất thời thể nào thấy được toàn cảnh, nhưng trong lòng có dự cảm, nàng thấy được, ngọn núi lớn nguy nga, hùng vĩ, trong núi vừa có ngàn rãnh vạn khe, lại có nước trong trăng sáng; vừa có thể trông thấy tuyết trắng phau phau, lại có thể trông thấy hoa đào tháng ba.

      Giờ dần Diên Mi tỉnh lần, bởi vì bình thường nàng muốn đứng lên giúp Tiêu Lan thay quần áo, hôm nay quá mệt nhọc, mở mắt ra, tiện tay vỗ vỗ, mơ mơ màng màng : "Lan ca ca, chàng tự mình làm."

      Vỗ tới trống , nàng nghĩ tới Tiêu Lan hẳn là dậy rồi, liền ngủ tiếp, cho đến gần giờ mão Cảnh nương tử kêu, Diên Mi mới tỉnh.

      Ngủ giấc sâu, tinh thần Diên Mi tốt lên ít, lúc dậy hỏi: "Lan ca ca vào triều rồi?"

      Cảnh nương tử cẩn thận nhìn nàng, nhất thời biết phải như thế nào, ngược lại Diên Mi tự nhớ tới lại chuyện hôm qua, duỗi tay vạch chăn gấm ra, sờ cái, lạnh thấu, đệm giường cũng phẳng , có dấu vết nằm qua, Diên Mi phình miệng: "Lan ca ca có trở về.”

      Cảnh nương tử vội : "Lúc trước thời điểm Hoàng thượng bận rộn cũng có ở trong phủ, hôm qua đoán chừng là xem sổ con đêm mới trở lại được."

      Diên Mi lại lắc lắc đầu, : "Ta hiểu được, chàng tức giận."

      Từ khi hai người thành hôn tới nay, còn chưa bao giờ bởi vì gây gổ mà phân phòng ngủ, Cảnh nương tử sợ nàng khổ sở nên an ủi: "Có phu thê nào cãi nhau? Hoàng thượng và nương nương có là người trời, kia tổng cũng ở trong cái chữ "nhà" phải sao? Đợi buổi tối Hoàng thượng rảnh rỗi, trở lại thôi."

      Diên Mi lại cười, chút cũng có vẻ mặt thẹn thùng, vỗ vỗ tay : " cần chờ buổi tối, rửa mặt, ta bây giờ liền tìm chàng."

      "Vâng", Cảnh nương tử vang dội đáp tiếng, lúc này mới mở cửa chính, cho bọn cung nữ hầu hạ rửa mặt bên ngoài nối đuôi nhau vào.

      Diên Mi rửa mặt xong, thấy là gần mão chính, lâm triều hồi, liền bảo Cảnh nương tử chuẩn bị hộp cơm, nhanh bước hướng Kính Tư điện.

      Từ đan bệ phía bắc lên, lúc đến hành lang, trông thấy có cung nữ cầm theo hộp cơm ra từ cửa bên, mấy cung nữ bên trong Kính Tư điện Diên Mi đều nhớ ràng, người này lạ mặt, liền nhìn lại, Cảnh nương tử cũng thấy, lạnh lùng hỏi: "Người cung nào?"

      Cung nữ đành phải tới chào, hai mắt Diên Mi nhìn chăm chú, : "Ngẩng đầu."

      Cung nữ ngẩng đầu lên, Cảnh nương tử nhìn kỹ, trong đầu liền lộp bộp cái, chỉ cung nữ bình thường cũng có gì, nhưng đúng lúc lại là Bạch Thiến - - lúc nàng ở Hầu phủ, nhưng là treo danh thiếp thất.

      Hoàng thượng đêm chưa trở về Xích Ô Điện, Bạch Thiến lại đúng giờ này bên trong ra từ cửa bên...

      Nàng dè chừng nhìn Diên Mi chút, Diên Mi cũng nhận ra là Bạch Thiến, có chút ngoài ý muốn, lại nhìn hộp cơm trong tay nàng, : "Mở ra."

      Bạch Thiến vội vàng nghe lời làm theo, hộp cơm mở ra, tầng trống , hiển nhiên thức ăn ở lại trong điện.

      Cảnh nương tử rất sợ Diên Mi xoay người rời , hướng về phía chỗ tiểu thái giám cửa bên nháy mắt, mặt hỏi Bạch Thiến: " nương sao lại ở chỗ này?"

      Bạch Thiến cúi đầu: "Nô tỳ đến đưa đồ ăn sáng cho Hoàng thượng."

      Trong lòng Cảnh nương tử tự nhủ ai cần tới ngươi, mở miệng muốn trách cứ, Diên Mi thẳng: "Đừng đến nữa."

      xong nàng cũng đợi Bạch Thiến khấu đầu liền cất bước về phía cửa chính Kính Tư điện, bất quá vừa đoạn hành lang, Hoa Sinh cũng từ trong điện vội vã ra, thấy nàng sững sờ, đuổi tới vội vàng hành lễ : "Nô tài muốn thỉnh nương nương, Hoàng thượng tuyên ngài."

      Tay Diên Mi làm động tác đứng dậy, hỏi: "Lan ca ca ở đây?"

      "Vâng", Hoa Sinh vội đáp, sắc mặt có chút ngưng trọng, : "Lão quốc công ở đây."

      là Phó Tế, quan phẩm của Phó Tế mặc dù còn đến nhất phẩm, nhưng phong nhất đẳng công.

      Diên Mi vui mừng, cũng tạm thời có hỏi chuyện Bạch Thiến, trước theo tiến vào điện, quả nhiên Phó Tế ở trong điện, Diên Mi thấy có người khác, liền gọi: "A cha."

      Phó Tế cũng trông thấy nàng, muốn hành lễ, Diên Mi duỗi tay vịn chặt, thấy mặt Phó Tế có thần sắc lo lắng, dáng vẻ tươi cười có chút miễn cưỡng, trong hai mắt còn có tia máu, Diên Mi biết ông bị sao, nhìn chung quanh vòng, thấy Tiêu Lan ở sau tấm bình phong thay quần áo, nghe thấy giọng của nàng, buộc bao cổ tay lên liền ra.

      Hai người đêm gặp, còn chưa gì khác Tiêu Lan tới nắm chặt tay nàng, : "Chúng ta xuất cung chuyến."

      Diên Mi hơi giãy ra, cảm giác được nắm rất dùng sức, vui, muốn chuyện, Tiêu Lan đơn giản có chút lo lắng nhìn nàng, thấp giọng : "Mẫu thân bị bệnh."
      Last edited: 5/3/18

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 92: Bệnh tình

      Trước mắt phải là thời điểm có thể trở về phủ thăm viếng, cho nên lần xuất cung này xuất hết sức an phận, chỉ đem theo mấy chục cấm quân hỗ trợ.

      đường Diên Mi cũng hỏi nhiều, nhưng người chỗ nào ra lo lắng, nàng chỉ ngồi chút xíu cái giường chật hẹp, chốc chốc lại vén màn lên nhìn ra phía ngoài, Tiêu Lan cùng nàng mười ngón tay nắm chặt, cảm giác được lòng bàn tay nàng có mồ hôi, dùng sức xoa bóp, an ủi: "Nhanh thôi đến."

      Diên Mi dùng sức gật đầu, mím chặt môi.

      Phó gia đổi nhà, chỉ là ngoài cửa nhiều hơn hai con sư tử trấn trạch, cửa treo tấm biển vàng, thượng thư "Định Quốc Công phủ", bất quá Diên Mi đều để ý đến mấy cái này, xe kéo dừng hẳn, nàng vội vã xuống bước nhanh vào cửa.

      Hôm nay Phó Tế vốn có hy vọng xa vời Diên Mi có thể trở về nhà chút, sau khi lâm triều chỉ là cầu cái ý chỉ, muốn cho thái y trong cung đến trị liệu cho Phó phu nhân, nghĩ đến thánh giá đích thân tới, người trong phủ lộp bộp quỳ hết xuống, Phó Trường Phong và Phó Trường Khải cũng vội vàng từ bên trong nội viện ra đón.

      " cần trói buộc lễ nghi", Tiêu Lan ý bảo đứng dậy, : "Trẫm lệnh thái y đến rồi, bắt mạch trước sau."

      Huynh đệ hai người vội ở phía trước dẫn đường, Diên Mi rất nhanh, qua ngoại viện bước chân càng nhanh hơn, cửa thuỳ hoa ngưỡng cửa cao, nàng vấp cái, xém đụng ngã, vẫn là Tiêu Lan ôm thắt lưng nàng mới đứng vững được.

      Phó Trường Khải vốn muốn câu trấn an, nhưng Diên Mi lập tức có thể nhìn thấy Phó phu nhân nên cũng nên lời, chỉ có thể duỗi cánh tay cho Diên Mi vịn.

      đường gì, đến chính phòng, nha cấp thấp đầu đều tránh , Đường thị dập đầu hành lễ, Diên Mi cũng chẳng quan tâm đỡ nàng, xuyên qua nhà chính về phía phòng ngủ, nàng đường vội, đến nội thất cách cánh cửa lại ngừng lại, nhìn Phó Tế chút: "A cha."

      Phó Tế miễn cưỡng bình ổn gật gật đầu với nàng, Diên Mi cầm lấy bên ống tay áo của ông rồi mới vào phòng.

      Phó phu nhân đến phòng Diên Mi chưa xuất giá rất nhiều lần, trước mắt mặc dù là quốc công phủ cao quý, nhưng trừ nhiều hơn vài món bài trí, trong phòng cũng có thay đổi gì lớn, thậm chí gấm màn giường có chữ người Hồi vẫn là được đổi lúc Diên Mi lại mặt.

      Phó phu nhân nằm ở bên trong màn giường này, đôi mắt nhắm chặt.

      Diên Mi qua đến bên giường, nhất thời có chút giật mình - - hai má Phó phu nhân gầy gò, sắc mặt tái , nằm nhúc nhích, giống như là ngủ.

      Diên Mi quay đầu nhìn Phó Tế chút, lại nhìn Tiêu Lan chút, ngồi xổm người xuống, dùng đầu ngón tay đụng tay Phó phu nhân cái, giống như là sợ hù dọa ai, giọng vô cùng : "A nương?"

      Phó phu nhân nửa điểm động tĩnh cũng có.

      Môi Diên Mi khẽ giương, sững sờ xoay người lại, Phó Tế nhìn tiểu nữ nhi, nhất thời ra lời, Tiêu Lan cũng có chút ngoài ý liệu - - lúc trước khi Phó Trường Khải từ Bộc Dương , là nhận được thư nhà Phó phu nhân bị bệnh. khi đó nghĩ có lẽ do mọi người quá lo lắng, chờ Phó Trường Khải dẫn theo tin tức trở về, qua mấy ngày liền có thể khỏe.

      Mấy ngày trước còn hỏi thăm lần, định tới tháng chạp, triều được nghỉ, tìm ngày cho Phó phu nhân tiến cung gặp người thân, sao đùng cái liền nghiêm trọng như vậy?

      tiến lên kéo tay Diên Mi, giọng : "Trước để thái y xem chút."

      Thân thể Diên Mi có chút cứng ngắc, Tiêu Lan kéo cái lại động đậy, liền cúi người xuống, vỗ lưng nàng: " có việc gì, có thái y ở đây." Cánh tay vòng qua dưới nách nàng, vừa đỡ vừa ôm kéo người dậy.

      Diên Mi được Tiêu Lan dìu ngồi vào ghế bành, giống như là hoàn hồn, mắt nhìn thái y chăm chú.

      Hôm nay theo tới, là thái y Viện Chính, họ Lưu, hơn 40 tuổi, người rất trầm ổn, Diên Mi gặp qua ông hai lần, cũng phải bị bệnh, mà là ở Kính Tư điện dạy y thuật cho Tiêu Lan.

      Nhưng với Diên Mi vẫn chỉ là đại phu xa lạ, chăm chú nhìn hồi lâu, trong lòng nàng vẫn thây lo lắn, lại đứng người lên, đến bên cạnh Tiêu Lan, nhìn thẳng vào ông.

      phòng người đều ở đây, Tiêu Lan nhưng cũng kiêng kị, tay đưa lên sau gáy nàng đem người ôm vào trong lòng, Diên Mi lời, mặt áp vào ngực , nghe tiếng tim đập vững vàng mà mạnh mẽ, nghe lát, tâm thần trấn định hơn, ngửa đầu nhìn .

      Bàn tay Tiêu Lan ở sau gáy nàng xoa xoa, Lưu Viện Chính khám bệnh bắt mạch, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Xin hỏi Định Quốc Công, lão phu nhân có từng bị ngoại thương hay ? Đại phu trị liệu lúc trước khai đơn thuốc như thế nào?"

      "Thực là chịu qua ngoại thương", Phó Tế bảo Đường thị lấy phương thuốc của hai vị đại phu trước ra, lại : "Là thàng trước, nhưng khi đó đại phu trị liệu qua, lại uống thuốc nửa tháng, đỡ hơn rất nhiều, chỉ là chẳng biết tại sao ngày hôm trước chợt bắt đầu váng đầu, đột ngột hôn mê bất tỉnh."

      Lưu Viện Chính xem phương thuốc: "Chỉ sợ phải xem xét thương thế lão phu nhân."

      Đường thị vội vàng chuẩn bị mành trướng, Lưu Viện Chính thể trực tiếp ra tay, chỉ có thể để Đường thị xem rồi cho ông, Diên Mi lại nghe thấy câu kia của ông, nhìn Phó Tế và Phó Trường Phong chút, hỏi: "Bị thương?"

      Phó Trường Phong mím môi, nhìn nàng tựa hồ biết nên như thế nào, Tiêu Lan liền chuyển lời, "Chờ , đường trẫm cho người tuyên Mẫn tiểu thái y đến, nhanh thôi."

      Cơ hồ sau khi vừa xong Hoa Sinh vào báo, Mẫn Hinh đến.

      Hơn nữa, chỉ Mẫn Hinh đến mà Ninh Vương Tiêu Chân cũng tới.

      Tiêu Chân sải bước ở trước, Mẫn Hinh xa cùng phía sau, vành mắt đỏ bừng, quả thực vừa mới khóc.

      - - Hôm qua bị sai , trong lòng nàng là đủ đường tình nguyện, cân nhắc đến cân nhắc , muốn cầu Diên Mi đổi người, kết quả đợi đến Xích Ô Điện, nhóm cung nhân đều là chẳng dám thở mạnh, Đào Diệp khoát thẳng tay với nàng, có chuyện gì hôm nào sau.

      Nàng thỉnh cầu được, hôm nay chỉ có thể kiên trì , cố ý từ sớm tinh mơ, nghĩ tới Tiêu Chân thượng triều ở trong phủ, nhưng đợi đến khi tới mới biết - - hôm nay đến phiên Ninh Vương điện hạ được nghỉ.

      Thấy Mẫn Hinh đến sớm, trong đầu Tiêu Chân còn rất vui mừng, ngoài miệng còn cần phải tổn hại Mẫn Hinh vài câu, Mẫn Hinh nuốt giận nhẫn nhịn, thẳng đến khi vị vương gia này dùng xong đồ ăn sáng, chuẩn bị thỉnh mạch cho trắc phi , người đến truyền chỉ, tuyên nàng Định Quốc Công phủ.

      Mẫn Hinh hạnh phúc chỉ còn kém có nhảy dựng lên, cáo tội, nhấc chân lên muốn chạy ra ngoài, nhưng đợi ra vương phủ, Tiêu Chân liền kéo ngựa ra, nhíu mày : "Chạy nhanh vậy làm gì? Bản vương đưa ngươi là được."

      Đưa bà nội ngươi.

      Mẫn Hinh bị xách lên, trong lòng ủy khuất được muốn ngất trời.

      Bây giờ đến Định Quốc Công phủ, nàng là muốn khóc, bị Phó Trường Khải thấy nàng cùng Tiêu Chân cùng tới đây, nghĩ sao? Đặc biệt là, tất cả người nhà Phó gia đều thấy.

      Nghĩ cái gì đến cái đó, Hoa công công tại bên ngoài báo, Phó Tế tất nhiên đưa hai con trai đến gian ngoài đón, hành qua lễ, Phó Trường Khải liếc mắt liền nhìn thấy Mẫn Hinh đầu cúi sắp chạm vào mặt đất.

      Tiêu Chân còn chưa phát giác ra, với Tiêu Lan: "Ý chỉ truyền gấp, thần nghĩ tới thánh giá khả năng ở đây, yên tâm, liền cùng tới xem chút."

      Tiêu Lan liếc nhìn cái, gật gật đầu, với Mẫn Hinh: "Tiến vào trong phòng chẩn bệnh, Lưu Viện Chính ở đây, thể có chút qua loa nào."

      Mẫn Hinh khom người lĩnh mệnh, vụng trộm dò xét Phó Trường Khải, thấy sắc mặt bình tĩnh, phân biệt hỉ nộ, trong lúc nhất thời nội tâm ủy khuất cùng oán giận lại nhiều thêm tầng, mắt mơ hồ lệ, vội dùng sức nuốt vài cái, đứng ở sau lưng Diên Mi.

      Diên Mi thấy nàng, mặt kéo căng thoáng hoãn chút ít, xoay người muốn vào nội thất, Tiêu Lan nắm tay nàng, giọng : "Đừng hoảng hốt, ta ở ngay bên ngoài."

      Diên Mi nhìn : "Ừm."

      Tiêu Chân liếc mắt, quy củ nên nhìn, nhưng vẫn nhịn được len lén liếc tới, chờ Diên Mi mang Mẫn Hinh vào, vỗ đùi, : "Nhìn xem, bản vương nhanh quá, lần đầu đến phủ lão quốc công, lại tay đến."

      Phó Tế vội : "Vương gia có thể tới là vạn hạnh, nhưng nội tử bị bệnh liệt giường, có chỗ thất lễ, còn thỉnh vương gia thứ lỗi."

      Tiêu Chân khoát khoát tay, lời kia cũng phải khách khí, Tiêu Lan liếc cái, ý ngươi câm miệng ngây ngốc , đừng thêm phiền.

      Tiêu Chân cũng biết bệnh tình Phó phu nhân như thế nào, chỉ có thể im lặng nữa.

      Tiêu Lan nhìn vào trong cái, Phó Trường Khải cũng cùng Diên Mi vào nhà, hỏi Phó Trường Phong: "Mẫu thân bị thương tháng trước, là xảy ra chuyện gì? "
      Last edited: 4/3/18

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bi trung chuong

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 93.1: Nhị ca

      Phó Trường Phong đáp: "Lúc trước, khi Hung Nô xâm chiếm Hán Trung, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, còn có gia phụ đều thân ở hiểm cảnh, chỉ có thần và mẫu thân lưu ở kinh thành, bởi vì biết tình hình cụ thể, ngày ngày lo lắng khôn nguôi, thể nghỉ ngơi an giấc, mẫu thân liền đến phật tự ở thành đông dâng hương cầu an, đường về gặp phải mấy tên sơn phỉ, ngã xuống từ xe ngựa, bị thương. May mà thần có vị đồng liêu thuần mã từ thành đông trở về, ra tay cứu, tránh được kiếp."

      "Sơn phỉ?" Tiêu Chân chậc tiếng, hỏi: "Chính là vùng dã sơn phụ cận phía đông?"

      Phó Trường Phong gật gật đầu, "Đại khái là ở gần đó."

      Tiêu Lan nhếch cằm với Tiêu Chân: "Ngươi biết?"

      "Biết", Tiêu Chân : "Phía đông phải là có hai ngọn núi hoang sao, lúc trước sơn tặc núi nháo loạn rất ầm ĩ, thường xuyên xuống thôn dưới núi gây hỏa hoạn để cướp bóc. Sau này báo với triều đình, Tiêu Cư muốn khoe khoang nên xin người diệt thổ phỉ. Đúng lúc là mùa đông, châm hai mồi lửa, núi kia cháy sạch, từ trong thành cũng có thể ngửi thấy mùi nhựa cây, núi bị thiêu trụi, nghe thổ phỉ cũng bị giết đến mảnh giáp cũng còn. Về sau nháo loạn nữa, gần đây lại xuất thêm đám nữa sao? Phải gọi người Giang Ninh phủ lên án dò tra."

      Tiêu Lan "ừ" tiếng, lại hỏi Phó Trường Phong: "Chuyện sau đó có báo quan ?"

      "Báo", Phó Trường Phong đáp: "Hôm sau thần liền Giang Ninh phủ, chỉ là vẫn có tin tức gì, mấy ngày trước đây phủ doãn đến gặp phụ thân bận, tăng cường điều tra."

      Phó Trường Phong đơn giản, nhưng cần nghĩ cũng hiểu được chuyện là sao.

      - - Khi Phó phu nhân gặp chuyện may, đúng lúc Thái Hòa đế bị bắt, triều đình cực kỳ hỗn loạn, khi đó Phó gia có gốc rễ gì, Giang Ninh phủ nào có thời gian để ý đến ngươi? Phó Trường Phong có lẽ còn chưa vào được cả phủ doãn. Ai có thể nghĩ đến, bất quá chỉ hơn tháng, triều đình rung chuyển long trời lở đất, đổi chủ mới, Phó Tế vinh dự trở thành quốc trượng, Phó gia lại là từ kẻ bần hàn thoắt mình thành nhất đẳng quốc công phủ, chắc hẳn nay phủ doãn mới nhớ tới chuyện kia, Phó Trường Phong còn từng tới báo án.

      Nhưng những này qua, đất đường cũng biết đổi bao nhiêu lớp, tra thổ phỉ, đâu còn cái bóng nào? Cuối cùng có cách nào tra , hơn phân nửa ở nơi khác bắt vài tên tội phạm. Trong đó có chút thủ đoạn bẻ cong, Tiêu Lan và Tiêu Chân đều rất ràng.

      Nhưng trúng thời gian rối ren này cũng thực đúng dịp quá .

      Tiêu Chân khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy Phó gia xui xẻo - - nữ nhi mới vừa làm hoàng hậu, đúng là thời điểm có thể tận hưởng vinh hoa phú quý lại xảy ra chuyện như vậy.

      Kỳ vốn còn nghĩ tấu thỉnh Tiêu Lan đem Phó Trường Khải cũng an bài đến Lại bộ, lúc cùng với Phó Trường Khải ở Ngụy Hưng giao tiếp mấy lần, người này mặc dù xuất thân bình thường, nhưng đây đó tương đối rộng, đối nhân xử thế làm việc đều có chừng mực, phân chỗ nào cũng được, đáng tiếc bởi vì mẫu thân bị bệnh, cần phải ở bên hầu hạ, còn chưa lĩnh chức quan.

      Gian ngoài yên lặng lát, nội thất truyền đến tiếng chuyện mơ hồ, Tiêu Lan đến cùng vẫn yên tâm, đứng dậy vào nhà, thấy Phó Trường Khải vỗ lưng Diên Mi gọi nàng, "A Mi, thở ra!"

      Sắc mặt Diên Mi xanh mét gì, Tiêu Lan vội vàng bước tới, vừa duỗi tay vuốt ngực cho nàng, vừa cúi đầu gọi: "Mi Mi, Mi Mi."

      Diên Mi ho khan kịch liệt, sau đó hít vào hơi, tựa ở người Tiêu Lan thở gấp.

      Đường thị cuống quít bưng nước, Diên Mi ho đến cổ họng đau rát, nuốt hai hớp, mặt mới từ từ khôi phục huyết sắc.

      Tiêu Lan ôm lấy nàng, giọng hỏi: "Như thế nào?"

      Mắt Diên Mi mơ hồ tầng lệ, trừ lo lắng, phần lớn chính là phẫn nộ, khàn giọng : "A nương, bị thương nặng."

      Tiêu Lan nhìn về phía Mẫn Hinh, Mẫn Hinh gật đầu : "Vừa rồi vi thần cùng nương nương kiểm tra thương thế lão phu nhân, thấy ngực và bên hông đều có vết đao, phía ngực chỉ lệch vài tấc, chỗ gáy từng bị đụng, mặc dù chút ngoại thương này trước mắt cũng gần lành nhưng vẫn có thể tưởng tượng hung hiểm gặp khi đó."

      Ngực Diên Mi nhấp nhô gấp gáp, thoáng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Phó Trường Khải hỏi: "Ai?"

      - - Kẻ nào làm cho a nương của chúng ta bị thương!?

      Phó Trường Khải nhất thời thể trả lời nàng.

      Diên Mi ngược lại nhìn về phía Tiêu Lan, Tiêu Lan đáp: " tra, Nhị ca cũng lo lắng giống nàng vậy."

      Diên Mi yên lặng bắt lấy tay áo Phó Trường Khải, lay cái, Phó Trường Khải ý bảo có việc gì, Tiêu Lan hỏi Lưu Viện Chính: "Như thế nào?"

      mặt Lưu Viện Chính do dự, đến đây rồi, đem bệnh tình ngược lại hại người, Tiêu Lan phân phó: " ."

      "Vâng", Lưu Viện Chính ngừng chút : "Vừa rồi Mẫn thái y và vi thần cẩn thận khám bệnh qua, người lão phu thân tuy có bị thương da thịt, nhưng đại phu trước khai phương thuốc trị ngoại thương là đúng bệnh, vết thương được đổi thuốc chuyên cần, ngày thường hầu hạ cũng cẩn thận, cũng phát sốt, nhiễm trùng, thấy nguyên nhân bệnh ở chỗ này, là ở chỗ đầu bị thương, ứ huyết. Thần nhìn phương thuốc, khi đó lão phu nhân mất máu nhiều, nhưng do hôn mê, đại phu dùng bột bạch cập, kích thích cho người tỉnh lại, cho nên có tinh tế kiểm tra cái gáy đụng bị thương, chỉ lo chỗ trọng thương ở ngực. sau lão phu nhân cũng có chứng bệnh choáng váng đầu, chỉ cho là thân thể còn chưa khôi phục, thường xuyên trì hoãn, làm trễ nãi, này mới đưa đến hôn mê bất tỉnh như bây giờ."

      "Có thể chữa trị ?"

      "Thần... Khó mà trước được", Lưu Viện Chính đáp: "Chứng này có biện pháp nào, chỉ có thể châm cứu chút tan máu ứ, nếu như máu bầm nhiều, tan chút phu nhân có thể tỉnh, nhưng muốn có thể động đậy, có thể chuyện, còn cần máu bầm tan hết mới được; nếu như chỗ máu bầm thể thi châm..." Nửa câu sau Lưu Viện Chính nuốt xuống, khó mà ra.

      Phó Tế: "Lưu thái y cần cố kỵ, cứ thẳng, Phó mỗ chấp nhận được."

      Tiêu Lan gật đầu, Lưu Viện Chính chỉ đành phải : "Nếu là chỗ máu bầm tan, lão phu nhân cũng có thể liên tục hôn mê như vậy, hoặc là có thể tỉnh, nhưng thể động đậy, cũng cách nào mở miệng chuyện."

      xong, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

      Đường thị trước lau nước mắt cái, Diên Mi có phản ứng, chỉ là mím chặt miệng, vẫn là Mẫn Hinh lên tiếng trước : "Nương nương, đây chỉ là dự tính xấu nhất, lão phu nhân được ngài và Hoàng thượng bảo hộ, tự có phúc khí, tỉnh lại."

      Diên Mi lên tiếng.

      Tiêu Lan: "Cần gì ngươi cứ lấy từ thái y viện, lát dặn dò tiếng, lần này ngươi tạm thời lưu tại trong quốc công phủ."

      "Cũng thiếu cái gì", Lưu Viện Chính : "Chỉ là cần có thêm vị thái y khác áp châm cho vi thần."

      Lúc này Diên Mi xoay người lại, nắm tay Tiêu Lan lên, viết chữ vào lòng bàn tay , nàng mới vừa viết ba nét Tiêu Lan liền biết ý nàng, khép bàn tay lại, dừng chút hỏi: "Mẫn Hành được ?"

      Lưu Viện Chính gật đầu - - Mẫn Hành hành châm kiểm tra, so với mấy vị thái y lớn tuổi khác còn trầm ổn hơn.

      Việc này thể chậm trễ, Tiêu Lan sai người đưa Lưu Viện Chính về thái y viện trước để chuẩn bị những thứ cần thiết, tiện đường đưa Mẫn Hành đến luôn.

      Diên Mi đứng ở bên giường, mắt chớp nhìn Phó phu nhân, tựa hồ vẫn tin tưởng chuyện Phó phu nhân vẫn cứ hôn mê như vậy.

      Phó Tế thỉnh mấy người phòng khách, Mẫn Hinh trông thấy Phó Trường Khải, vốn là bụng ủy khuất, nhưng thấy Phó phu nhân bệnh nặng thành như vậy tâm tư gì cũng còn, cúi đầu khuyên nhủ: "Ông trời phù hộ, lão phu nhân có chuyện gì, năm trước, ca ca ta từng khám bệnh cho bệnh nhân đụng bị thương đầu, nay khôi phục như thường, huynh, huynh đừng quá lo lắng."

      Phó Trường Khải quay đầu liếc nhìn nàng cái, dưới ánh sáng mặt trời, Mẫn Hinh hơi ngửa mặt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng căng thẳng, gật gật đầu, giọng : "Đa tạ."
      Last edited: 7/3/18

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 93.2

      " cần", Mẫn Hinh cắn cắn môi, nàng có bụng lời muốn , nhưng tại lại đúng lúc, chỉ có thể đè xuống, đem toàn bộ mấy lời này nén lại vào trong ánh mắt. Phó Trường Khải bị nàng nhìn sững sờ, bước chân thả chậm chút, Mẫn Hinh nhạy cảm phát giác được, lời nào, cúi đầu điều chỉnh bước chân, cùng đồng đều.

      Lỗ tai Tiêu Chân nghểnh lên, nửa câu đầu còn nghe thấy, phía sau có động tĩnh, kìm được xoay người nhìn thoáng qua, chỉ thấy Mẫn Hinh cúi đầu đường, chậc tiếng, trong lòng tự nhủ ngờ ngươi trước mặt người khác còn rất đoan trang ngoan ngoãn.

      Mấy người ngồi xuống dùng trà bánh, Lưu Viện Chính trở lại, Mẫn Hành cũng theo đến.

      Hai người thảo luận bệnh tình, lần đầu thi châm là để đả thông gân mạch, thời gian khá dài, mọi người ngồi chờ đều rất lo lắng hồi hộp, Tiêu Lan nhìn Diên Mi, ánh mắt Diên Mi lúc này lại đều đặt ở người Mẫn Hành - - khách quan mà so với Lưu Viện Chính, nàng vẫn tin tưởng Mẫn Hành hơn.

      Gần nửa canh giờ, phòng trong, phòng ngoài đều có ai chuyện, cho đến khi thi hết châm, người ngồi chờ cũng ra đầu mồ hôi.

      Lần đầu còn nhìn ra quá nhiều, nhưng Mẫn Hành rửa sạch tay xong, lúc tới đáp lời thấy loáng thoáng trong mắt Diên Mi tất cả đều là mong đợi, cảm giác mình gật đầu cái, trả lời: "Tình hình Lão phu nhân tính là quá tệ, nếu có thể tỉnh, tức là khôi phục."

      Mắt Diên Mi thoáng chốc sáng lên, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan cuối cùng được nàng liếc mắt nhìn, : "Nếu cần dược liệu gì cứ lấy từ trong cung."

      Phó gia theo tạ ơn, bọn họ lăn qua lăn lại cho tới trưa, ở ngoài cung dùng cơm trưa bất tiện, liền đứng dậy hồi cung.

      Diên Mi vất vả hồi phủ chuyến, Phó phu nhân lại có bộ dáng này, nàng cơ hồ cẩn thận mỗi bước , cực kỳ nỡ, Tiêu Lan : "Nhị ca cũng theo tiến cung chuyến."

      Phó Trường Khải lĩnh chỉ, Mẫn Hinh vội : "Vi thần cũng theo nương nương hồi cung."

      Tiêu Chân hừm, trừng mắt: "Bệnh của trắc phi trong phủ bản vương ngươi còn chưa có khám đâu!"

      Tiêu Lan lo lắng Diên Mi lúc này quýnh lên bản thân cũng nháo ra bệnh, nên phải gọi Mẫn Hinh trở về bắt mạch cho nàng, trò chuyện giải buồn, liền liếc nhìn Tiêu Chân: "Nếu ngươi gấp gáp tìm đại phu khác, còn mà vội chờ mấy ngày nữa ."

      Tiêu Chân chỉ có thể im lặng.

      Mẫn Hinh nhanh nhẹn đỡ Diên Mi lên xe, nàng mới nãy là bị Tiêu Chân đưa tới đây, Lưu Viện Chính và Mẫn Hành đều tạm thời ở lại Phó gia, còn dư lại người là nàng chỉ có thể tạm thời ngồi quỳ chân ở chỗ càng xe, Phó Trường Khải liền dắt con ngựa khác lại đây, đưa dây cương cho nàng hỏi: "Biết cưỡi ngựa ?"

      Mẫn Hinh kỳ này mấy ngày theo học Mẫn Hành, từ nơi này đến trong cung ngự đạo, đường chậm rãi, nàng có thể cưỡi đoạn, nhưng lại lắc lắc đầu: "Ta biết."

      Phó Trường Khải nhìn nàng, Mẫn Hinh cũng đỏ mặt, nàng có rụt rè của nữ tử khuê các mà dứt khoát mặt dày mày dạn : "Phó Nhị ca có thể đưa ta đoạn chứ?"

      Phó Trường Khải bị xưng hô này làm cho khẽ giật mình, trợn mắt, cười : "Được."

      Mẫn Hinh cũng khách khí, nắm dây cương liền lập tức leo lên, Phó Trường Khải nhìn động tác này của nàng, nhướng mày, hướng bên trong xe báo tiếng, chính mình cũng đạp lên ngựa. Mẫn Hinh mới nãy là sợ chịu dẫn theo mình, lúc này cùng cưỡi ngựa, nàng cũng biết mặt đỏ, sít sao siết chặt dây cương dám nhúc nhích.

      tay Phó Trường Khải đưa lên từ phía sau, quơ quơ dây cương, : "Nếu như nàng cứ nắm dây cương như vậy ngựa thể được đâu."

      Mẫn Hinh cảm giác được giọng của lượn lờ ở bên tai, hơi thở ấm nóng phủ đến má nửa bên mặt, nàng cuống quýt buông lỏng tay, lại bắt lấy bờm ngựa.

      Phó Trường Khải tựa hồ là nhàng thở dài cái, dây cương cũng buông ra, tay kia vòng lại đây, cầm lấy cánh tay nàng đặt ở dây móc, Mẫn Hinh lắp bắp : "Ta ta ta..."

      đợi nàng xong, Phó Trường Khải thúc vào bụng ngựa, tung dây cương, con ngựa màu đỏ mận cao lớn lao , nghe lời Mẫn Hinh, liền hơi cúi đầu, hỏi: "Cái gì?"

      Mẫn Hinh cảm giác cả người nhích lại gần, tim nhảy vọt lên cổ họng, gật gật đầu lại lắc đầu, giống như muỗi kêu: "Ta ta, ta , gì hết."

      Phó Trường Khải cười: "Lần trước thấy Ninh Vương mang theo nàng, còn tưởng rằng nàng biết cưỡi ngựa."

      Mẫn Hinh lúc này có chút vội, dùng sức khoát tay, : " phải phải, lần trước, lần trước... Phó Nhị ca ngươi hiểu lầm."

      Lòng nàng mong muốn được giải thích, nhưng cũng biết nên giải thích thế nào, muốn đợi Phó Trường Khải hỏi câu nàng đáp câu, nhưng mà Phó Trường Khải tựa hồ cứ như vậy rồi có đoạn sau nữa, Mẫn Hinh hơn nửa đoạn lời bị chặn trong bụng, sao cũng được, rất là giày vò, nghĩ thầm muốn quay đầu lại xem sắc Phó Trường Khải chút nhưng lại ngượng ngùng, chỉ có thể ngồi mà cổ cứng ngắc.

      đường này mỗi người đều có tâm riêng, nhưng tâm ngứa ngáy nhất chỉ sợ chính là nàng.

      Đến khi nhóm Tiêu Lan còn thấy bóng dáng, mấy người Phó Tế mới cúi người hành lễ chuẩn bị trở về phủ, kết quả thấy Tiêu Chân cũng còn đứng ở trước cửa phủ, cho rằng còn có việc, vội hỏi: "Vương gia?"

      Vẻ mặt Tiêu Chân còn có chút kinh ngạc, lập tức lại chuyển thành gắt gỏng cùng trầm, quay đầu thẳng tắp nhìn Phó Tế cái, Phó Tế bị nhìn hiểu, lại thấy Tiêu Chân nhảy lên ngựa, ba tiếng giơ roi .

      ... ...

      Thánh giá tiến đoan môn, tất cả mọi người xuống ngựa, cùng ở phía sau, Mẫn Hinh đường này trôi qua bay hồ hồ, lúc xuống ngựa đường còn loạng choạng, Phó Trường Khải nhịn được ho tiếng: "Là ta cưỡi ngựa tốt, hù dọa Mẫn thái y."

      Mẫn Hinh mặt hồng thành tôm chín, lời nào cũng lên được.

      Diên Mi đường này đều gì cả, Tiêu Lan đưa nàng về Xích Ô Điện, Mẫn Hinh bắt mạch qua, khai phương thuốc giảm mệt mỏi, nàng lưu lại bồi Diên Mi, Tiêu Lan mới đến đằng trước gặp Phó Trường Khải.

      Trong phủ lời nên đều , Tiêu Lan liền thẳng vào vấn đề hỏi: "Trước khi Mẫu thân phật tự còn tới chỗ nào nữa ?"

      Phó Trường Khải suy nghĩ chút, trả lời: "Cũng đâu khác, nghe đại ca , khi đó trong kinh lan truyền rất nhiều tin tức, mẫu thân gấp đến độ nóng giận, có mấy vị đồng liêu của phụ thân đến thăm hỏi, có lúc trước, có sau khi vào kinh. Mẫu thân muốn gặp chút xem có thể hỏi thăm ra chút tin tức khác hay ."

      Tiêu Lan: "Đại khái huynh có thể còn nhớ ai ? Viết xuống."

      Phó Trường Khải gật gật đầu, đề bút viết vài người, Tiêu Lan quét mắt vòng, "Còn có người khác ?"

      Phó Trường Khải hơi do dự, : "Hình như là còn chuyến đến phủ đại tư mã."

      - - Cũng phải cố ý che giấu , trước mắt Thẩm Trạm cùng Tiêu Lan quả thực tế nhị, Phó gia tất nhiên là đứng ở phía Tiêu Lan, nhưng Thẩm Trạm trước cùng Phó Tế lại có tí xíu giao tình tính là giao tình như vậy, đế quyền phía dưới, Phó Trường Khải chuyện cũng dám tùy tiện.

      Lông mày Tiêu Lan động động: "Trẫm biết phụ thân từng cùng Thẩm Trạm có chút chi giao mỏng, ngươi thẳng là được. Mẫu thân ngày đó nhưng là muốn cầu Thẩm Trạm hỗ trợ?"

      "Vâng", Phó Trường Khải thở phào : "Khi đó triều đình chậm chạp phái binh, mẫu thân cũng là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nghĩ đến tiểu muội lúc trước... lúc Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng thành hôn, phủ đại tư mã còn từng cho người đưa quà tặng, liền nghĩ mặt dày dựa vào chút tình mọn này cầu thỉnh cầu, nhưng nghe đại ca , mẫu thân trở về liền rơi lệ, hỏi như thế nào cũng , tám phần là được gặp."

      "Vậy cũng chưa chắc", Tiêu Lan đứng dậy, ném cho túi tiền, : "Khả năng cũng là bởi vì thấy mới dẫn tới mầm tai vạ."

      Trong túi tiền chỉ có vài thỏi bạc cùng mấy viên kim châu, Phó Trường Khải hiểu, "Hoàng thượng là chuyện mẫu thân lần này có quan hệ với phủ đại tư mã? Nhưng Phó gia và phủ đại tư mã từ trước đến nay ân oán, nếu có, mấy năm trước sớm bị đuổi ra khỏi kinh rồi."

      " thực với ngươi", Tiêu Lan bóp viên kim châu, “ đường từ Hán Trung đến Bộc Dương, từng gặp qua thích khách, lúc trước cho là nhằm vào phía trẫm, về sau phát giác là nhằm vào hoàng hậu. Khi đó thích khách kia chạy thoát, sau đó lâu lại lặn vào Bộc Dương hành thích trong Hầu phủ, vẫn là hoàng hậu thoát được, mấy thứ đồ này lục soát được người thích khách đó."

      Lúc này Phó Trường Khải kinh ngạc, thốt lên: "Vậy A Mi..."

      xong ý thức được là hỏi thừa, Diên Mi bây giờ rất tốt, theo thói quen gọi khuê danh Diên Mi, vội nên kìm được, vội vàng cáo lỗi, lại suy nghĩ lát, : "Nhưng hoàng hậu từ dưỡng ở trong nhà, cùng phủ đại tư mã cao kia hề liên quan."

      "Lúc trước Trẫm cũng cho là Thẩm gia", Tiêu Lan thảy hạt châu kia vào trong tay , giọng thấp xuống chút: "Nhưng sau khi phái người tra xét rất lâu phát ra những vật này trừ Thẩm gia có thể có, còn có nhà cũng có liên quan, là nhà cùng Thẩm thị kết thông gia - Ngu gia."

      Phó Trường Khải quả thực mơ hồ, nếu bàn về các thế gia lớn, trước mắt Thẩm gia tựa hồ là đệ nhất thế gia, ai cũng biết, đó là bởi vì đại tư mã Thẩm Trạm, nếu đến Thẩm Trạm, vài thập niên trước cho đến nay, đệ nhất thế gia đều là Ngu gia ai có thể hơn.

      - - Mà ngay cả Thẩm Trạm năm đó cũng là sau khi làm rể hiền Ngu gia, mới ở triều đình phất lên thể thu thập.

      Nhưng chuyện này cùng Diên Mi lại... mặt Phó Trường Khải liền biến sắc, nghĩ đến chuyện.

      Tiêu Lan: "Nhị ca nghĩ đến cái gì?"

      Phó Trường Khải lại mặt lộ vẻ khó xử, chính cũng là vừa linh quang, tình , Phó phu nhân lại hôn mê, có cách nào biết , càng thể tùy ý mở miệng, do dự chút : "Hoàng thượng có thể cấp cho Trường Khải ít nhân thủ hay , đồng ý cho ta rời kinh? Khi trở về, đại khái có thể giải thích nghi hoặc cho Hoàng thượng."
      Last edited: 7/3/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :