1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 8: Đêm khuya

      Trở về phòng tắm rửa, Đào Chi vừa kỳ lưng cho nàng vừa : “Hồi nãy bộ dạng Hầu gia đáng sợ, có dọa tiểu thư ?"

      Diên Mi ngồi trong thùng gỗ vỗ nước pằng pằng, lên tiếng.:yoyo33:

      Đào Cành ngoài sợ hãi còn cảm thấy Tiêu Lan có chút đáng thương, rồi nghĩ tới trận nháo hồi nãy, đoán trong lòng chắc chắn thoải mái, chừng lăn qua lăn lại người khác.

      Nàng ta nhìn thân thể bé của Diên Mi chút, lại nhìn nhìn bản thân, ngầm đỏ mặt.

      Chờ Diên Mi tắm xong ra, nàng ta cắn cắn môi, cũng lấy nước cho mình tắm rửa đơn giản chút.

      Trở lại chính phòng, Tiêu Lan còn chưa trở về, nha đầu lúc nãy ở trong phòng bị quản Doãn đại nương đem , chỉ để lại Đào Hoa và Đào Diệp mà nàng mang đến, Doãn đại nương đứng ở cửa phòng, cung kính hành lễ: "Ban ngày chỉ lo hầu hạ nữ khách, còn chưa chính thức bái kiến phu nhân, bây giờ xin hành lễ với ngài.”

      Doãn đại nương là người trong cung Hoàng hậu ra, toàn thân mặc bộ y phục màu nâu đỏ, đầu bôi dầu rối sợi tóc nào, lại hành lễ : “Hôm nay phu nhân mới vào phủ, lão nô sợ ngài quen dùng mấy nha đầu mới tới nên vẫn để người bên cạnh phu nhân hầu hạ, bây giờ lão nô trước, có chuyện gì ngài cứ gọi tiếng là được. Còn có Bạch tiểu nương tử, lão nô tạm thời đem nàng an bài ở Đông Sương, chờ mấy ngày nữa phu nhân có thời gian an bài lại cho nàng."

      Bạch tiểu nương tử kia chính là người mà Hoàng thượng ban thưởng tới, gia thế trong sạch, tên là Bạch Thiến, trực tiếp làm thiếp .

      Diên Mi nghe cũng hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu cái, Doãn đại nương thấy nàng phân phó gì nữa lui ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn chủ tớ hai người, Diên Mi mới tắm xong, đầu tóc còn nước, Đào Chi dùng khăn lau đầu cho nàng, "A" Diên Mi kêu tiếng, Đào Chi túm tóc làm nàng đau.

      "Là em tốt, là em tốt", Đào Chi gấp gáp xoa xoa cho nàng, trong lòng nàng ta có chuyện, rất căng thẳng, khó tránh khỏi để ý lực tay, - - Phó phu nhân dặn dò, buổi tối Diên Mi thể làm “lễ phu thê”, nàng ta phải chờ ở đây, miễn cho Hầu gia có "hỏa" phát ra... Có thể trải qua trận hồi nháo lúc nãy, nàng ta sợ tối nay Hầu gia kiên nhẫn, nếu , mình trực tiếp...

      Tiểu nha đầu Đào Diệp thở hổn hển, từ hành lang gấp khúc chạy đến, hướng về phía bên trong thấp giọng bẩm: "Phu nhân, Đào Chi tỷ tỷ, Hầu gia vào cổng rồi."

      Đào Chi kịp nghĩ quá nhiều, kéo Diên Mi vào phòng phía tây, ôm chậu sứ có Nhị Ô đưa cho nàng, bên nhanh dặn dò: "Tiểu thư ngồi đây hong tóc, em trải giường, chút về, nhớ kỹ là lát nữa bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng được ra! A, chờ em xong rồi ra gọi”

      Nàng ta xong vội vàng chạy về chính phòng, phốc phốc thổi tắt đèn, chỉ còn hai cây nến đỏ đốt ở xa, nhìn giường lớn bằng gỗ lim lúc, Đào Chi lưu loát cởi quần áo ra chui vào trong chăn gấm.

      Trong giường u ám tối tăm, nàng ta che kín mũi miệng, chỉ còn lại đôi mắt lộ ra ngoài, thân thể trong chăn khẽ run.

      bao lâu, Tiêu Lan vào phòng.

      mới tắm rửa xong, chỉ mặc bộ đồ màu xanh, đứng bên cạnh nhìn nhìn, thấy trong mền nhô lên bọc , dễ nhận ra tân phu nhân của lên giường rồi.

      "Nàng ngủ rồi?" từ cao nhìn xuống nàng.

      Đào Chi nghĩ nghĩ chút, giọng : "Hầu gia."

      Tiêu Lan cũng nằm lên giường, "ừ” tiếng, : "Lăn qua lăn lại cả ngày, nàng nhất định là mệt rồi, ngủ .”

      Đào Chi vùi đầu thấp hơn, biết đến cùng là có ý gì, thông cảm cho mình? Hay đợi nàng ngủ giấc rồi mới làm? Vậy cũng được rồi.

      Nàng ta chờ lúc, giương mắt nhìn trộm, thấy Tiêu Lan nằm nghiêng ở ngoài đưa lưng về phía mình, giữa bọn họ cách nhau rất xa, đủ cả hai người nằm.

      Ngủ hả? Đào Chi hơi hoang mang. Nhìn bóng lưng Tiêu Lan, lại nhìn mành trướng thêu chỉ vàng đằng trước, vải màu đỏ sậm, hoa văn thêu bằng chỉ vàng, nhìn như như , nghe là trong cung ban thưởng, trượng có thể mua được cả tòa nhà lớn, toàn bộ Kim Lăng, có thể sử dụng chỉ đếm được đầu ngón tay.

      Nhìn chút, Đào Chi Nhi biết mình có phải hay bị kim trướng mê hoặc, thời khắc này lại rất muốn nam nhân bên cạnh xoay người, tùy tiện với mình câu thôi cũng tốt.

      Nhưng Tiêu Lan vẫn hề cử động.

      Đào Chi nghĩ là Hầu gia, tám phần thích chủ động, lại nghĩ tới tranh vẽ trong sách kia, cố gắng chịu đựng xấu hổ, chậm rãi nhích ra ngoài, đến gần, nàng ta cúi thấp người, cẩn thận vén góc chăn của Tiêu Lan ra, từ từ chui vào...

      **************************

      Diên Mi ngồi lúc, tóc hết nước, nàng lấy ngón tay gõ gõ cái mai của Nhị Ô, Nhị Ô để ý tới nàng, đầu núp ở trong mai rùa chịu ra.:022:

      Vô cùng buồn chán, nàng có chút mệt mỏi, quyết định trở về ngủ.

      Đào Chi rời hơi lâu, sửa sang lại giường chiếu sao chậm vậy? Đúng rồi, hôm nay phải là ở nhà, sau này nơi này chính là nhà nàng, căn phong kia chính là phòng của nàng.

      Đó là phòng của nàng, giường của nàng, bàn thấp của nàng, chiếu của nàng... Nàng cần phải tự tay sờ cái, để mau mau quen thuộc nhà mới chút.

      Đúng rồi, giường của nàng phải chia cho người khác nửa, nghĩ vậy, trong lòng nàng vui, nhưng hôm nay biết "người khác" là ai rồi, nhớ lại quả đào bự ngày đó, vẫn có thể chịu được.

      Nàng ôm lấy chậu sứ, hướng Đông phòng tới.

      Bên ngoài có mưa, đập lộp độp lên cửa sổ, trong phòng chính đèn tắt, nến đỏ cũng tắt luôn.

      "Đào Chi Nhi?" Diên Mi kêu tiếng, đồng thời cảm thấy mình đâm vào cái gì đó, sau đó, trong phòng sáng đèn.

      Người nàng đụng vào đứng đằng kia, mặt xanh mét, liếc mắt nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn Đào Chi quỳ, lạnh lùng : "Phu nhân giải thích , việc này là sao?":yoyo8:

      Diên Mi qua , nhìn giường trước: Đệm chăn có chút hỗn độn. Lại cúi đầu nhìn Đào Chi: Nàng ta chỉ mặc yếm với quần lót.

      Nàng lập tức sáng tỏ - - Đào Chi ngủ giường của mình. Chăn mền cạnh bên ngoài... Hẳn là Tiêu Lan .

      Mặt Diên Mi dần dần trắng bệch, nàng lấy cái áo ngoài ném cho Đào Chi, hơi thở ổn định, phun ra hai chữ: "Ra ngoài.":th_107:

      Mặt Đào Chi đỏ ửng mất tự nhiên, bị bộ dạng Diên Mi dọa sợ, quỳ mặt đất, gấp gáp giải thích: "Hầu gia, điều nô tỳ vừa mới đều là !"

      Tiêu Lan nhíu mày kiểm tra thực hư ngọn đèn trong phòng, mỗi chén đều tới gần ngửi ngửi, nghe nàng ta cười tiếng, : "Phải ?". Sau đó, hề báo trước, đột nhiên đến gần Diên Mi, duỗi ngón tay ra nắm lấy cằm của nàng, làm bộ muốn hôn.

      Diên Mi giãy dụa kịch liệt.

      Tiêu Lan dừng động tác lại, chậm rãi đứng thẳng, quan sát Diên Mi từ xuống dưới, thầm nghĩ thị nữ này còn dối.

      buông lỏng tay, lại kiểm tra cây đèn, cuối cùng dừng lại trước hai cây nến đỏ, lại gần ngửi, chỗ nến còn nóng tỏa ra mùi thơm mà vô cùng căm ghét, lại hơi ngửi thấy, trong đó ràng còn trộn mùi hương ngọt ngào - - loại hương giục tình chất lượng kém.:th_120:

      Gây hấn trắng trợn như thế, Tiêu Lan cũng đoán ra được là ai.

      Trong đầu cũng minh bạch dụng ý của người này, - - thứ bà ta muốn chính là lúc nào nhắc nhở , nhắc nhở năm đó xảy ra chuyện gì, nhắc nhở mẹ con bọn họ thiếu bà ta cái gì.

      đẩy cửa sổ ra, ra sức ném hai cây nến đỏ ra đình viện.

      Doãn đại nương nghe tiếng động ra nhìn, thấy ai gọi yên lặng trở về; Bạch Thiến bên kia hình như ngủ say, căn bản có động tĩnh; mà hai người nha đầu Thần Phi đưa lại ra nhặt nến đỏ lên, quần áo hai người đều hơi mở ra, ràng biết trong nến đỏ có cái gì, tối nay cũng có ý định ngủ, chờ tân phu nhân kia chịu nổi, Hầu gia gọi các nàng.

      - - Hai người đều là nô tỳ bị đưa vào, Thần Phi nương nương , nếu muốn được nâng thành cơ thiếp, hôm nay giúp các nàng phen, còn phía sau toàn bộ phải dựa vào bản lĩnh chính mình.

      người trong đó đánh bạo : "Hầu gia, vẫn chưa tới giờ, nến đỏ tắt phải là điềm tốt."

      Tiêu Lan cười lạnh tiếng, : "Vậy ngươi đem nó đốt, mỗi tay cầm cái, đứng ở trong đình soi."

      Ngay lập tức, nha đầu kia biến sắc, Tiêu Lan bỏ cửa sổ xuống.

      Lúc này Đào Chi cảm thấy trong người mình ổn, chân mềm oặt, bụng dưới ngứa ngáy, Tiêu Lan cau mày : "Ngươi về phòng ."

      Bọn hạ nhân đều ở cùng chỗ, Đào Chi bây giờ trở về thích hợp, liền cắn răng cầu xin: "Phu nhân, cho nô tỳ trực đêm ngoài hành lang .”

      Mặt Diên Mi vẫn trắng bệch, trong lòng nàng vẫn hiểu Đào Chi bị làm sao, nhưng dù sao cũng thích hợp, nàng chỉ chỉ phòng phía tây, ý muốn nàng ta qua đó.

      người Đào Chi Nhi khó chịu đừng đợt từng đợt, cũng giải thích với Diên Mi, bọc y phục lại qua tây phòng. Kỳ , nàng ta cái gì cũng chưa làm, tay mới mò tới cổ Hầu gia, ai nghĩ tới phản ứng Tiêu Lan lại vô cùng lớn, nhanh chóng xoay người lại gỡ cánh tay nàng ta xuống, quả thực Đào Chi bị hù chết.

      Tiêu Lan nhìn Diên Mi chút, xoay người vào Đông phòng, Diên Mi ở phía sau theo .

      Đến đông gian, Tiêu Lan ôm ra hai cái chăn, phải chăn uyên ương nhưng đều mới.

      Diên Mi nhìn thấy giường lạ có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao cái giường này cũng bị ngủ qua, nàng rối rắm là, giường có rèm, lấy cái gì ngăn cách hả?

      Nàng đứng mặt đất xoay vòng vòng, bỗng thấy mấy chân bàn đều buộc dây đỏ, mắt sáng lên, liền bước lên tháo ra, cột lại, sau đó nàng đem mấy dây đỏ đó treo lên giữa giường.

      Tiêu Lan vẫn nhìn lạnh lùng, giờ quả thực dở khóc dở cười, xem ra quả thực vị Phó tiểu nương tử này có chút bệnh lạ, cũng phải Phó gia sai.

      Nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại thả lỏng.

      Lúc này Diên Mi lại chỉ chỉ mặt : " là đỏ."

      Hồi nãy Tiêu Lan cũng ngửi mùi thơm kia ít, giờ những mặt đỏ mà hơi thở cũng nóng lên, nhưng mà thoáng quét mắt nhìn qua hạ thân của mình, - - cũng có phản ứng gì lớn.

      Đây cũng nằm ngoài dự đoán nên rất bình tĩnh.

      Nhắm mắt lại, tùy ý để cơ thể đổ mồ hôi, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, có chút khí ẩm ướt lọt vào, bên trong thoải mái chút, Tiêu Lan cũng muốn gì nữa, nhưng nghe thấy tiếng Diên Mi lại nhàng truyền đến: "Huynh có trồng đào sao?"

      Đây là muốn gì? Tiêu Lan suy nghĩ chút, : "Ta trồng đào."

      Bên trong thanh.

      Tiêu Lan cho rằng nàng ngủ, hơn nửa buổi lại nghe nàng hỏi: "Vậy huynh giúp ta trồng chứ?"

      Tiêu Lan nhắm hai mắt lại, tùy ý đáp: "Sau này có thể thử xem."

      Diên Mi giống như còn muốn chuyện, Tiêu Lan nhịn được, tăng thêm giọng, : "Ngủ thôi."

      Diên Mi tình nguyện, chu môi cái, nhưng lại giống như tìm thấy cảm giác an toàn, nhắm mắt lại ngủ.:035:
      Last edited: 17/1/17

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Bạn Tiêu Lan vì cho Diên My quả đào nên Diên My mới quý thôi. Hsau mà giúp Diên Tỷ trồng đào là coi chừng á
      Thank editor nhé

    3. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      bực mình mấy ng kia quá.:yoyo64: nhưng thôi để họ làm chất xúc tác đẩy a nam 9 tiến mau lên con đường tạo phản cũng đc:yoyo60:

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Cái Đào chi kia cũng khá là lớn mật nha,k thích tí nào:yoyo67:

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 9: Mẫu tử

      Buổi sáng lúc Tiêu Lan thức dậy, Diên Mi cũng tỉnh, mắt có quầng thâm, ràng ngủ ngon.

      Bên ngoài sắc trời chưa sáng lắm, Tiêu Lan muốn đến hậu viện luyện kiếm, lúc mang giày thấy nàng nhìn mình hỏi: "Nàng muốn nằm lát nữa hay muốn dậy?”

      "Dậy", thanh của nàng do dậy sớm mà mang theo vẻ lười biếng, Tiêu Lan do dự chút, "Có cần gọi người hầu hạ ?”

      Diên Mi lắc đầu, tự mình mặc quần áo.

      Lúc ra khỏi phòng, mưa đêm ngừng, Doãn đại nương và Bạch Thiến đứng dưới bậc thang trước hiên, - - hai nha đầu Thần Phi đưa, đêm qua ngâm mưa hơn nửa đêm, hôm nay đều dậy nổi .

      Tiêu Lan liếc mắt nhìn cửa hai cái, đều là người của Phó gia cùng tới, bộ dáng 11, 12 tuổi, thấy cũng thoả đáng lắm, nhưng thấy Diên Mi thích người lạ nên đành phân phó các nàng vào hầu hạ, rồi với Doãn đại nương: "Thỉnh đại nương đến tiền viện bảo xe kéo chuẩn bị, đến giờ tiến cung."

      Doãn đại nương hành lễ, lên tiếng: "Hầu gia có việc gì cứ việc phân phó, đừng khách khí với lão nô như vậy."

      Tiêu Lan cười tiếng, "Được" .

      Bạch Thiến đứng tại chỗ lúc lâu, mọi người đều có việc để làm, chỉ có mình nàng ta rảnh rỗi, lại thấy Tiêu Lan luyện kiếm mà có người theo hầu hạ, suy nghĩ chút, rồi trở lại phòng cầm khăn đuổi theo, thấy Tiêu Lan đuổi mình, nàng ta cũng chuyện, yên lặng theo.

      Lúc dùng điểm tâm, Đào Chi lại đây, nàng ta gắng gượng chống cự cả đêm, cực kỳ uể oải, nhưng Diên Mi vừa thấy nàng ta, so với nàng ta lại càng lộ vẻ uể oải hơn.

      - - Giống như mất thứ gì đó, trong đôi mắt đen nhánh ra chút che giấu.

      Càng ràng là, nàng cho Đào Chi chạm vào mình nữa.

      Tiêu Lan thầm nghĩ, còn thù dai nữa kia.

      Lúc trang điểm, Đào Chi muốn vẽ lông mày, son môi cho Diên Mi, nhưng nàng nhíu mi xoay mặt, Đào Chi chịu đựng từ sớm tới giờ, mặt đầy ủy khuất, Đào Diệp đành phải : "Từ sớm tinh mơ Đào Chi tỷ tỷ phải mệt mỏi, nếu để muội làm cho."

      Trong lòng Đào Chi khổ sở, chỉ cảm thấy muốn rớt nước mắt, xoay người giao đồ cho Đào Diệp, Đào Diệp mới mười tuổi, ra biết làm cái này, cũng may Diên Mi cuối cùng cũng chịu quay mặt lại, ngẩng đầu lên, chỉ là khuôn mặt trắng nõn có biểu tình gì.

      Tiêu Lan nhìn bộ dạng của nàng, bỗng nhớ tới tượng người gỗ của mình khi còn bé.

      còn nhớ là từng muốn ca ca khắc cho mình cái đầu gỗ giống của ca ca, lúc mới bắt đầu khắc, nhịn được nên lặng lẽ hỏi đại ca, đầu gỗ bị khắc có đau hay ? Đây bất quá chỉ là câu hỏi lơ đãng của tiểu hài tử, nhưng lại biết tại sao lại bị nô tỳ truyền tới chỗ mẫu thân, khiến bị khiển trách trận.

      " xuống ", Tiêu Lan đứng trước mặt Diên Mi, "Ta đến."

      Đào Diệp lập tức dám thở mạnh, tránh qua bên. Tiêu Lan cũng chưa từng vẽ mi cho ai, nghĩ là dễ làm, đứng đây rồi mới biết biết phải xuống tay thế nào.

      tay nâng cằm Diên Mi lên, khom lưng ghé sát vào nhìn kỹ nàng, lông mày Diên Mi rất đẹp, hôm qua làm tục chải tóc sửa qua, cần vẽ quá nhiều, Tiêu Lan vẽ thuận theo lông mày của nàng.

      Tô hai cái Diên Mi liền cau mặt, Tiêu Lan hỏi: "Lực đạo quá lớn?"

      "Ừm", Diên Mi nhắm mắt lại , Tiêu Lan liền tay hơn, cũng biết có phải quá hay , chạm vào làm Diên Mi ngứa, nàng nhắm mắt lại cười khanh khách, cười đến nỗi tay Tiêu Lan run run, cả hai cái lông mày đều méo xệch.:th_105:

      Tay khỏi khẽ dùng sức, bóp cái cằm thon gầy của nàng, dùng sức lấy son tô lên đôi môi ướt át, cánh môi bị đè xuống, lúc buông ra lại từ từ phồng dậy, giống như quả mật đào chín mọng, tưởng chừng chỉ cần cắn cái lập tức tràn ra nước.

      giương mắt, nhìn Diên Mi rồi thở ra hơi, chọc cho lông mi thon dài của nàng chớp chớp.

      Diên Mi nghĩ thầm, người này xấu xa, cố ý vẽ lông mày nàng xấu, môi cũng đẹp, vì những quả đào sau này, ráng nhịn chút vậy.:th_67:

      Lúc bọn họ tiến cung, Hoàng thượng mới vừa hạ triều, ở chỗ Thần Phi dùng đồ ăn sáng, hoàng hậu thấy bọn họ liền cười : "Vẫn là người thành hôn, nhìn trưởng thành hơn ít, sau này gặp nhất định mẫu thân ngươi cũng rất vui mừng."

      , Hoàng đế cùng Thần Phi cùng nhau tiến đến.

      Hoàng đế hơn năm mươi, vừa cao vừa béo, mắt híp lại chỉ còn khe hở, đợi hai người hành xong đại lễ liền ha ha vẫy tay: "Được được được, lại đây lại đây, để trẫm nhìn chút."

      Tiêu Lan liền kéo Diên Mi tiến lên hai bước, Hoàng đế đánh giá từ xuống tới, quan sát Diên Mi, lại hỏi Tiêu Lan: "Hôm qua trẫm , Thái tử trở về là rất náo nhiệt."

      "Vâng", Tiêu Lan cười tiếng, "Tạ bệ hạ ban ân."

      Thần Phi ở phía sau ngân nga : "Rất náo nhiệt, nô tì nghe còn đánh nhau nữa."

      Hoàng thượng lập tức quay đầu liếc bà ta cái, Thần Phi vừa sợ vừa thèm để ý, che môi cười cười, chỗ đuôi mắt lộ vẻ ôn nhu phong tình, còn : "Nô tì là tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an xong, nô tì liền cáo từ a."

      Hoàng thượng ngăn cản, Hoàng hậu cũng gì, bà ta xong hành lễ, dây áo tung bay trong điện.

      - - Quả nhiên, chuyện hôm qua truyền vào cung.

      Hoàng hậu thuận theo lời Thần Phi: "Lục lang, chuyện hôm qua đến cùng là thế nào? Hơn nửa đêm Vinh phi còn chạy đến Hiển Dương Cung, khóc lóc ầm ĩ mình sống nổi, bây giờ có khi vẫn còn khóc đấy, là Ninh Vương bị ngươi đánh nằm giường dậy nổi?"

      Tiêu Lan mím môi, sắc mặt trầm xuống, : "Tối qua làm chuyện quá phận.”

      Tất nhiên là Hoàng hậu cũng biết đức hạnh của Ninh Vương, "Ai" tiếng : “Tính cách lão tam là như vậy, hôm qua tám phần là vui mừng thay ngươi, lỡ uống nhiều mấy chén, nháo lên rồi quan tâm ngó ngàng tới gì nữa, ngươi cần gì phải so đo với con quỷ say. Dù sao các ngươi cũng là huynh đệ, hết rồi cũng coi như chuyện quá khứ .”

      Bà ta nhàng khéo léo, thực tế là muốn Tiêu Lan đến cửa tạ lỗi.

      tay Tiêu Lan khẽ nắm chặt, lời nào, tất nhiên là muốn.

      Hoàng thượng : "Chuyện này lão Tam sai trước, cũng nên nhận lỗi với A Lan, chờ tốt lên rồi, trẫm kêu tới, huynh đệ các ngươi tự giải quyết."

      Hoàng hậu nghe miệng gọi A Lan, giữa chân mày động động, cười tiếng ý tứ, : "Vâng, Hoàng thượng thế nào là như thế. Đều là người nhà, có thể nháo mãi sao. Vả lại với tuổi của ngươi bây giờ, tính cách này là bình thường, ngươi ở Đạo Tràng Tự ngây người năm năm, bản cung và Hoàng thượng lúc nào cũng lo lắng ngươi nửa đường bị sư phụ trong chùa độ làm hòa thượng."

      "Phiền Hoàng thượng và nương nương lo lắng, là lỗi của thần."

      Hoàng hậu cười cười, thấy Hoàng thượng nhìn mình tiếp: "Canh giờ còn sớm, nên Tê Hà Tự bái kiến mẫu thân của ngươi rồi, đừng để nàng chờ lâu ."

      "Vâng", Tiêu Lan tạ ân, Hoàng thượng cười híp mắt gì nữa, dẫn Diên Mi lui ra ngoài.

      Ra khỏi Hiển Dương Cung, xa nhìn thấy kiệu của Thần Phi.

      Trời mới có nắng, còn chưa độc, phía kiệu có che lọng, Thần Phi như cười như nhìn qua, khuôn mặt diễm lệ còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.

      Tiêu Lan tránh, tới hành lễ, Thần Phi ngồi kiệu nhìn xuống dưới, hỏi : "Hôm qua tân hôn, * giá trị vạn kim, Hầu gia thấy tốt chứ?"

      "Tạ ơn nương nương nhớ ", Tiêu Lan : "Mọi thứ đều tốt."

      "A", Thần Phi cười tiếng, "Ta chọn ngày đó được ? Mùng ba tháng sáu, hôm đó ta cũng được phong làm mỹ nhân đấy."

      Tiêu Lan gì, đột nhiên kêu tiếng: "Biểu tỷ."

      Sắc mặt Thần Phi đột biến, gằn từng chữ: "Thay ta vấn an dì."

      *****************************

      Tê Hà Tự núi Tê Hà, cách hoàng thành khá xa, ít cũng phải canh giờ, xe ngựa cho đơn giản lại mau, ra khỏi thành càng lúc càng xóc nảy.

      Diên Mi bị xe ngựa làm cho lắc lư đong đưa, thấy Tiêu Lan ngồi đối diện hơi nhíu mày : "Buổi tối huynh gặp ác mộng."

      Tiêu Lan sâu kín nhìn nàng, " có."

      "Nhưng ta nghe thấy huynh kêu, mặc dù rất ." Diên Mi nghĩ thầm. Nhưng nàng cũng ra, biết tại sao nữa.

      Tới núi Tê Hà rồi còn phải bộ lên bậc thang đoạn nữa, Diên Mi thở hổn hển, đến cửa Tê Hà Tự, Tiêu Lan đứng lại, đợi nàng bình thường lại, lát mới vào.

      Trong chùa khá lớn, trước sau bọn họ vòng qua mấy điện và mấy thiện phòng, đến biệt viện phía Đông Nam, trong viện sạch tinh tế, chỉ có tiếng gió thổi lá cây kêu sột soạt.

      Tiêu Lan nhìn cái, đứng trong viện : "Mẫu thân, con đến ."

      Trong phòng có động tĩnh gì, lát sau, cái đầu đội mũ hòa thượng, mặc quần áo ni màu xanh vén mành ra, chấp tay : "Lang quân đến, mời vào phòng chuyện."

      Trong phòng thanh tĩnh, có mùi đàn hương, người tay vê tràng hạt miệng niệm kinh, cho đến khi niệm kinh xong rồi mới chậm rãi mở mắt, quét mắt vòng, gật đầu : "Tính canh giờ vừa đúng lúc con đến."

      Tiêu Lan kéo Diên Mi quỳ xuống đất dập đầu, "Nhi tử mang dâu đến bái kiến mẫu thân."

      Nguyên Đoan vương phi họ Hoắc, khuê danh Song Song, sau khi vào Tê Hà Tự, hiệu "cư sĩ", mặc dù gần bốn mươi tuổi, nhưng nếu riêng về dung mạo, vẫn làm người ta kinh diễm.

      Quỳ lạy xong, Hoắc thị chỉ nhìn Diên Mi cái, : "Ra ngoài đình đợi."

      Diên Mi quay đầu nhìn Tiêu Lan, thấy khẽ gật đầu mới lại hành lễ rồi theo ni lúc nãy ra khỏi phòng.

      Lông mày nhắn của Hoắc thị hơi cau lại, : "Đây là dâu của con? Tiểu hộ bần hàn, nghe mới vào kinh thành được hai năm, vốn là đứa thôn dã."

      Tiêu Lan : "Cha vợ nhậm chức ở Thái Phó Tự, trong nhà cũng đơn giản."

      "Hừ", Hoắc thị cười lạnh tiếng, "Nàng ta dính vào trong chuyện này, hôn này có gì mà tốt? Ta vốn xem trọng con Lục gia, dù mấy năm nay trong tộc tốt lắm, nhưng vẫn có thể giúp đỡ con, thế gia lâu đời căn cơ lớn, khó ngày phục khởi, bây giờ bị đứa làm xáo trộn, còn thành ra cái gì nữa!"

      Tiêu Lan thu mắt, : "Con vừa mới tiến cung, gặp qua biểu tỷ."

      Hoắc thị đem tràng hạt trong tay để qua bên, thất thần.

      Tiêu Lan đứng cạnh bà ta, khóe mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lên được lúc rồi, rất có hại, Diên Mi bị thiêu đốt đầu đầy mồ hôi, nàng đứng trong viện cả buổi rồi, mặt trời sắp qua đỉnh đầu luôn, thấy đằng trước có bóng cây, Diên Mi định qua, sau đó lại thấy Tiêu Lan nhìn mình, lập tức động đậy nữa.:th_71:

      hơi buồn cười, quay mặt lại, nghe thấy mẫu thân thở dài, lại : "Hai năm nay biết sao nàng lại đổi tính, cực kỳ hận chúng ta. Nhưng sao, cho cùng Thất lang là đứa ngốc ."

      Trong đầu Tiêu Lan lộp bộp cái, há miệng, nhưng đến cùng có mấy lời vẫn thể hỏi ra, Hoắc thị nhìn cái, giọng lại giận lên: "Hôm qua ngươi đánh Ninh Vương?"

      Hoắc thị ở trong chùa, sao tin tức lại nhanh như vậy? Trừ phi... Tiêu Lan nghĩ thêm nữa.

      "Phải", : "Nhi tử cần cái cớ để rời kinh."

      "Con muốn rời Kim Lăng?" Hoắc thị bỗng đứng lên, thể tin : "Con ở Đạo Tràng Tự ngây người bao nhiêu năm mới được ra? Bây giờ dễ dàng mới ở thành Kim Lăng, con lại muốn rời ? Như thế nào, chút nhục nhã cũng chịu nổi?”

      Bà ta xong, cầm lấy thước bàn, ba cái ném vào vai Tiêu Lan.

      Tiêu Lan mím môi chặt, nhúc nhích.

      " chuyện!" Hoắc thị quát lên.

      Bên ngoài Diên Mi nghe thấy tiếng, vội nâng váy chạy qua, Hoắc thị chỉ vào nàng: "Ra ngoài." Diên Mi kinh ngạc, muốn lấy cây thước, Hoắc thị : "Đừng cho rằng ba ngày đầu mẹ chồng thể đánh ngươi."

      Tiêu Lan thở ra, hướng ngoài phòng kêu tiếng "Liên ", ni hồi nãy vội kéo Diên Mi , mắt Diên Mi mở to, vẫn nhìn .

      "Kim Lăng quá nhiều con mắt", Tiêu Lan mở miệng, "Mẫu thân, xin ngài tin tưởng nhi tử."

      Hoắc thị trừng , "Ta chỉ sợ con quên mất chuyện năm đó."

      làm sao dám quên, làm sao có thể quên?

      "Con lớn rồi, mẫu thân được con nữa.", Hoắc thị cười tiếng, "Có lẽ rất nhanh, tới phiên con làm chủ cho mẫu thân.”

      Tiêu Lan quỳ xuống thẳng tắp: "Nhi tử dám."

      hơi cúi đầu, chỗ vai gáy mới bị đánh đỏ lên, quần áo mùa hè đơn bạc, Hoắc thị lại xuống tay quá độc ác, rất nhanh sưng phồng.

      Nhi tử cao hơn, Hoắc thị tựa hồ vừa mới phát ra thay đổi này, bà ta vươn tay, muốn sờ mặt con trai cái, nhưng Tiêu Lan tránh , đồng thời tay Hoắc thị cũng dừng lại .

      Bà ta đứng thẳng, lại cầm lấy tràng hạt nhắm mắt lại, "Mẫu thân chờ được nhiều năm ", bà ta , "Nếu con thực bị đuổi ra khỏi kinh, cần đến đây chào từ biệt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :