1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188

    2. Hồngnhung16111997

      Hồngnhung16111997 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      43
      Hép pi niu iaaaaaaa ❤️❤️❤️
      Tết vui nha các tình ❤️❤️❤️
      Hóng nàng mang Lan Lan và Mi Mi trở lại với ce nạ ❤️❤️❤️
      A Huyền 152 thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Năm mới xin được gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến đội ngũ editor!
      Xin được cảm ơn công sức cũng như cố gắng của các editor để cho ra những đứa con tinh thần tuyệt vời như thế này!!!
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Editor: tuần này cố gắng trả nợ cho mn nhé. Chúc mn năm mới phát tài. ;)

      Chương 89: Tức giận

      Giữa lông mày Tiêu Lan nảy thình thịch, có thể thấy, Diên Mi biết được chuyện nạp phi.

      Chẳng những biết , vừa mới nãy nàng còn gọi người trong đó.

      Trí nhớ cuả nàng tốt giả, nhưng cho tới bây giờ vô duyên vô cớ nhớ người.

      ... Đúng là có tâm!

      Tiêu Lan gì, chầm chậm cuốn lại bức họa, nhớ lại hôm trước ở Xích Ô Điện thấy mấy quyển trục, còn hỏi Diên Mi vẽ cái gì, Diên Mi cho xem, được lắm, bây giờ thấy rồi, thấy rất .

      Cuộn tranh lại, dùng dây lụa buộc hai đầu, dây vừa mảnh vừa ngắn, Hoa Sinh đứng cúi đầu dò xét thấy buộc hai lần mà vẫn thể buộc lại vội vàng khom người tiến lên nửa bước: "Nô tài..."

      Tiêu Lan liếc cái, thình lình cầm mấy quyển trục lên đến đổ ập xuống nện vào người : "Cút!"

      bên xương gò má Hoa Sinh bị nện trúng, ngừng dập đầu liên tục, tuỳ tiện nhặt mấy cuộn tranh lên cúi đầu lui ra ngoài cửa.

      Nụ cười mặt Hoắc thị giảm chút - - ở trước mặt bà phát giận với nô tài, đây là muốn thể điều gì?

      Nhưng bà ta vẫn phát giận mà chỉ nhìn Tiêu Lan : "Hoàng thượng hài lòng? Mấy người này xuất thân quả thực có chút thấp, bất quá cũng có chỗ tốt, phàm là ngươi bố thí chút quân ân, đối với các nàng đều là vinh hiển to lớn. Quay đầu lại ngươi muốn cưng chiều ai chút, cũng có thể xem xét lựa chọn. Xuất thân cao, nạp vào cung tự nhiên phần vị cũng cao, chuyện này hoàng hậu lại làm chủ được, Hoàng thượng phải đích thân hạ ý chỉ. Nhưng mẫu thân vẫn phải thay hoàng hậu , chuyện nàng có thể làm chủ, nàng tận tâm tận sức, sau này vô luận ai được sủng ái, đều thể vượt qua hoàng hậu, A Lan, chuyện này trong lòng ngươi phải có chừng mực."

      Lúc Hoắc thị này lời, rất giống khi Tiêu Doãn và Tiêu còn cãi nhau gây gổ, bộ dáng lúc bà dạy dỗ nhi tử che chở nữ nhi.

      Tiêu Lan híp híp mắt, lại nghe Hoắc thị : "Còn có chuyện nữa, trước mắt ngươi phải để tâm tới việc này - - đó chính là hoàng tự. Lúc trước mẫu thân có thể hiểu, do thời thế chưa , có con ngược lại lo lắng bị liên lụy. Nhưng bây giờ khác, ngươi đăng cơ, hoàng tự chính là nền tảng lập quốc, là việc thiết yếu nhất trước mắt, đây cũng là lý do vì sao mẫu thân và Hoàng hậu đều quan tâm chuyện nạp phi. Hoàng tự đông đúc, vận mệnh quốc gia tất nhiên hưng thịnh."

      Trong đầu Tiêu Lan khẽ động - - mấy ngày nay cứ đến con nối dòng hai mắt Diên Mi liền tỏa sáng, vốn tưởng rằng là do Mẫn Hinh ở nơi đó lung tung, bây giờ xem ra là trách lầm người, "Mẫu thân cũng với Hoàng hậu lời này?"

      Hoắc thị nhìn , lại cười : "Lời này mà cũng cần ta sao? Hoàng hậu là quốc mẫu, rất đạo lý này. Cho dù nhất thời còn chưa thích ứng với thân phận của mình nhưng trong cung còn có nữ quan, còn có tài nữ, đều cho nàng biết chuyện hậu cung các triều đại, lấy đó làm gương, nàng tự nhiên hiểu được trong hoàng thất con nối dòng có bao nhiêu quan trọng, nạp phi cũng là tất yếu. Có con nối dòng, hậu vị của hoàng hậu mới có thể ngồi được an ổn, người khác cũng tuyệt có suy nghĩ nên có trong đầu."

      Trong lòng Tiêu Lan quay cuồng trận, có chút ngồi yên, đoạn thời gian này có quá nhiều chuyện của tiền triều nên quên mất chuyện mấy nữ quan này.

      Suy nghĩ chút là hiểu, sở dĩ quên, là vì căn bản để ý - - quá ràng, với tính tình của Diên Mi, tuyệt dễ dàng bị mấy chuyện này đả động.

      Trừ phi, chính nàng cũng cho là đúng.

      - - Nên nạp phi cho , nên mở rộng hoàng tự.

      Thậm chí người khác cũng được.

      Hoắc thị nhàng nhấp ngụm trà sữa, gì nữa, dù sao cũng là khối thịt người mình rơi ra nên bà hiểu, từ Tiêu Lan thói quen, càng là tức giận lại càng ép cho sắc mặt bình tĩnh, nếu ngươi nhìn kỹ thấy bả vai và sống lưng đều kéo căng, là dấu hiệu muốn bộc phát bất cứ lúc nào.

      Trong lòng Hoắc thị có chút phức tạp, bà sinh ra trong vương phủ, cho ăn là món quý món lạ, mặc là gấm vóc, dùng là vàng bạc, dưỡng ra thân khí độ tuyệt luân, nay lại ngồi ngôi vị hoàng đế, nhưng bất quá mới thành hôn hơn năm, loại chuyện tầm thường như nạp phi này mà bà phải vòng lớn như vậy cũng rất mệt mỏi.

      Giờ phút này lại thoáng hoài niệm Tiêu Lan khi còn bé, bà chỉ cần nhăn mày cái Tiêu Lan liền cẩn thận, làm gì có chuyện nghe lời như nay?

      ngụm sữa dê trà còn chưa nuốt xuống, Hoắc thị ôm ngực ho khan, tay cũng bắt đầu phát run, Liên vội vàng bưng ống nhổ, vừa vỗ lưng cho bà vừa : "Thái hậu, gọi thái y đến xem ."

      " chết được", Hoắc thị súc súc miệng, "Cảm mạo mà thôi, thái y đến lại phải uống mấy chén thuốc đắng ngắt, ta muốn."

      Ba ta vừa mới ho dữ dội, Tiêu Lan bước lên bước, bản năng cúi người xuống giúp bà vỗ lưng, nửa đường lại dừng lại, mím môi, "Mẫu thân ho mấy ngày rồi? Sao có thể cho thái y khám, thuốc dù đắng nhưng dã tật."

      Hoắc thị lắc lắc đầu, tựa vào người Liên : "Hoàng thượng mau , có gì đáng ngại, nghỉ chút là tốt rồi."

      Tiêu Lan nhúc nhích, Liên đỡ Hoắc thị đứng dậy muốn vào nội điện, Tiêu Lan cùng vài bước chợt dừng bước chân lại kêu tiếng: "Mẫu hậu."

      Hoắc thị nghiêng người nhìn , Tiêu Lan dời mắt khỏi bước chân của bà, hỏi: "Mẫu hậu còn nhớ được tuổi của Sở nhi ?"

      Hoắc thị ngẩn ra, : "Mẫu thân tất nhiên là nhớ, năm nay hai mốt."

      Tiêu Lan gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy mẫu hậu có biết, muốn tự mình chấp chính phải đợi đến khi nào?"

      Hoắc thị tất nhiên biết, trễ nhất cũng qua hai mươi, mà đại đa số mười sáu tuổi có thể, thậm chí còn có sớm hơn, bà ta nhíu mày: "Hoàng thượng muốn cái gì?"

      Tiêu Lan chắp tay ra sau lưng, giọng hơi lớn hơn chút: "Trẫm qua đôi mươi, chuyện triều có thể tự mình làm chủ, hậu cung cũng có thể. Thân thể mẫu thân tốt cần quan tâm nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay liền thẳng với mẫu hậu - - trẫm nạp phi, ai cũng vô dụng."

      Hoắc thị xoay phắt người, quát lên: "Hoang đường! Ngươi nhìn trước đó xem, có hoàng đế nào nạp phi ?" Bà ta nghẹn đến mặt đỏ bừng, lúc nãy là do ho, giờ là do tức giận.

      Bà ta quen làm chủ, tay giơ lên chỉ chỉ, muốn gì đó nhưng Tiêu Lan cất bước ra ngoài, Liên thấy hơi thở của Hoắc thị yên, gấp rút gọi: "Hoàng thượng..."

      Nhóm cung nhân nơm nớp lo sợ, Tiêu Lan quét mắt vòng bước chân cũng ngừng, Hoa Sinh hiểu thánh ý, vội vàng phẩy phất trần với tiểu thái giám bên cạnh: "Thất thần làm cái gì! Còn mau thỉnh thái y! Khám bệnh bắt mạch xong qua bẩm báo."

      Tiêu Lan ra cửa điện, Hoa Sinh vội vàng cúi đầu khom người : "Phía trước có quần thần đợi, bệ hạ thể để họ chờ lâu, lát nữa nhớ sai thái y qua bầm báo tiếng." xong cũng chạy chậm theo cùng.

      "Ngươi nhìn ! Ngươi nhìn Liên !" Hoắc thị tức giận mắng: "Trong mắt của còn có ai gia, người mẹ này sao? Nếu lúc trước ai gia nhẫn nhục sinh hạ ra, sao có được ngày hôm nay?"

      Liên nghe câu sau của bà ta đúng, vội vàng đuổi hết mọi người ra ngoài, đỡ người vào gian trong, giọng : "Thái hậu cần để ý những lời này, thân thể quan trọng hơn."

      Lúc trước Hoắc thị đau đầu có ba phần bảy phần giả, lúc này hoàn toàn rồi.

      ...

      Bên kia, Tiêu Lan từ Chiêu Minh Cung ra thẳng đến Xích Ô Điện, đường ngừng chân quét mắt nhìn thái giám bên cạnh, Hoa Sinh bị chủ tử nhìn xém chút rơi nước mắt vui mừng, vội : "Nô tài có chuyện gì, tạ ơn Hoàng thượng."

      Xương gò má kia của bị nện rất ác, nhưng biết trong lòng Hoàng Thượng bốc hỏa, Thái hậu và Hoàng hậu... mắng kẻ nô tài là mắng ai?

      Tiêu Lan liếc cái, tiếp tục lên phía trước, mặt trầm như muốn tích nước. Lúc tiến vào Xích Ô Điện, Hoa Sinh liều mạng chớp mắt với Đào Diệp, đáng tiếc Đào Diệp nhất thời hiểu, chỉ có thể đem thanh thỉnh an lớn hơn chút.

      Ngu thị vừa cùng Thẩm Như Lan rời , Diên Mi uống chén canh nóng, đổi qua xiêm y, muốn nằm trong chốc lát - - trời lạnh, cuộc sống gia đình làm nàng phiền lòng lại buồn ngủ, mới vừa ngồi lên giường thấy Tiêu Lan trầm mặt vào, Cảnh nương tử muốn chuyện, Tiêu Lan quát: "Ra ngoài!"

      biết đại gia hỏa này làm sao, Hoa Sinh ở phía sau dùng sức khoát tay, Cảnh nương tử nhìn Diên Mi chút, chỉ có thể khép cửa lui ra bên ngoài.

      Diên Mi ngẩng đầu, trong lòng nàng cũng có tức giận, người khác nàng đều để ý, vì sao lại nhớ Ngô thị chứ? Đó là bởi vì thời điểm nàng xem bức họa, phát mặt của bốn người đều là quy củ chính diện, chỉ có Ngô thị này, vẽ là bộ dáng ngoái đầu nhìn lại cười tiếng, chờ nhìn gần, nàng cảm thấy nhìn rất quen mắt.

      - - Bộ dáng Ngô thị cười dịu dàng, cực kỳ giống Thần Phi.

      , chẳng những cười rộ lên giống, vừa nãy nhìn thấy, chính là lúc cười cũng giống!

      Nàng thấy, tự nhiên cho rằng Tiêu Lan cũng thấy.

      Hơn nữa Ngô thị sao lại tiến cung nhanh như vậy?

      Tiêu Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, lời Hoắc thị câu cũng tin, nhưng là lúc đến chỗ Diên Mi, tâm tự chủ được liền lơ lửng, rất sợ có số việc giống với mình nghĩ.

      lời nào, Diên Mi cũng , chẳng những , còn duỗi tay đẩy phen, Tiêu Lan hề đề phòng, bị đẩy lung lay, tức giận đến xoay người lấy mấy bức họa kia tới, quăng lên giường, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nàng nạp phi cho ta? Phải ?"

      Từ khi hai người thành hôn tới nay, Tiêu Lan chưa bao giờ tức giận với Diên Mi, cho dù là lúc bọn họ còn chưa có tình cảm, cũng chưa từng lạnh lùng như vậy, Diên Mi để ý, đẩy bức họa về phía trước cái, bực bội hét: "Cho chàng! Đều cho chàng! Ăn ăn ăn!"

      Tiêu Lan biết nàng là nhảm, nhưng nghe xong vẫn là thể khỏa lấp được buồn phiền trong lòng, : "Mẫu hậu chuyện nạp phi với nàng, nàng biết sao lại với ta? Người nàng cũng chọn xong, là nạp phi cho ai? Sao nàng hỏi xem ta có thích hay ?"

      Đúng là Diên Mi muốn hỏi cái này, vì vậy ngồi quỳ chân sập, mở mấy cuộn tranh ra, đoan đoan chính chính dọn xong, nghiêm túc hỏi: "Chàng thích ?"

      Tiêu Lan thấy nàng lại còn hỏi nghiêm trang, quả thực tức giận đến ra lời, gật gật đầu, tay áo cũng run: "Được lắm, nàng rất có bản lĩnh."

      Diên Mi biết giận điều gì, muốn biết đáp án, ngón tay chỉ lên mấy bức tranh lần nữa, hỏi: "Người nào?"

      Tiêu Lan là vô cùng tức giận, nhớ tới mấy ngày trước đây Diên Mi gọi mình là "Hoàng thượng", lúc ấy còn tưởng rằng nàng là bởi vì ngày đó trở về muộn nên giận dỗi, nguyên lai là phải.

      Nàng có tự giác làm hoàng hậu, nghĩ lại thương nàng sủng ái nàng như thế nào, nàng cũng hề " phụ" , nghĩ nạp vài vị phi tử cho đâu.

      Còn có kéo dài hoàng tự, đường Diên Mi hỏi, khi đó nghe lời này, vừa nghĩ tới bọn họ có hài tử, trong đầu nóng hầm hập, bây giờ nhìn lại, có thể Diên Mi căn bản hề nghĩ như vậy.

      Tiêu Lan chỉ chỉ vào nàng, sắc mặt có chút trắng bệch, cước đá văng cửa, xoay người ra khỏi nội điện.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 90: Chờ

      Chân Tiêu Lan lướt như bay, dọc đường dám ngừng, sợ mình dừng chút nhịn được mà vòng trở về, nhưng đợi đến Vũ Điện, lại lập tức hối hận, cảm giác mình quá nhanh, vạn nhất Diên Mi đuổi theo ở phía sau sao đây?

      Tiêu Lan mím môi, ở cửa đại điện xay chân, lại chắp tay sau lưng bước thong thả ra, mắt đảo qua khắp nơi, thấy ai hết, khụ khụ, dọc theo bậc thềm cẩm thạch xuống dưới, chậm, vừa vừa thầm híp mắt nhìn xung quanh.

      Cho đến khi hết bậc thềm đá cuối cùng , nửa, cái, bóng, cũng, , có!

      Tiêu Lan khẽ cắn răng, xoay người đạp đạp đạp dọc theo đan bệ lại lên.

      Hoa Sinh theo phía sau, có chút mơ hồ vòng vòng, vừa leo thềm đá vừa chỉ chỉ với tiểu thái dám phía sau, ý bảo nhóm cung nhân lau chùi lan can phía sau cẩn thận, ngàn vạn đừng rơi vào trong mắt Hoàng thượng, tiểu thái giám lo lắng đề phòng khom mình gật đầu.

      Tiêu Lan tiến vào Vũ Điện, sau khi đặt mông ngồi xuống long án, giương mắt nhìn gạch vàng trong điện thất thần.

      Hoa Sinh hơi há miệng, muốn nhắc nhở, lại dám lên tiếng - - Vũ Điện này lúc trước bị cháy, trong điện hư hại , để công tượng sửa chữa, phê sổ con, triệu kiến triều thần đều tạm thời đổi đến đằng sau Kính Tư điện. Trước mắt bên trong này có gì cả, trong điện cột kim long hôm qua vừa mới được đổi nước sơn, tràn ngập cỗ mùi gay mũi.

      Nhưng mà chủ tử vẫn gì, làm nô tài càng tư cách thắc mắc, chỉ lo lắng Tiêu Lan ngồi lâu nhức đầu, moi ruột gan nghĩ tới lấy cái gì ra để có cớ khuyên có tiểu thái giám đến báo tiếng, Hoa Sinh như thấy được cứu tinh, vội vàng bẩm: "Hoàng thượng, Lục đại nhân Lục Văn Chính ngày hôm trước hồi kinh, hôm nay tiến cung, ở Kính Tư Điện chờ diện thánh, Ninh Vương điện hạ cũng vừa mới tới."

      Tiêu Lan liếc nhìn cái, nhìn hai bên chút, lúc này mới phản ứng tới mình vừa mới tức giận, chạy đến Vũ Điện, mặt đen lại đứng dậy, Hoa Sinh vội vàng tìm lối thoát cho : "Hoàng thượng là muốn xem tiến độ trong điện sửa chữa sao, theo nô tài thấy, thế nào cũng cũng phải cả tháng nữa."

      Thấy giống như là còn nghẹn hỏa, lại giọng : "Có thể nương nương sai người đến, nhưng lại tới Kính Tư Điện, thấy ngài."

      Lời này cũng biết có đúng hay , mặt Tiêu Lan , khóe môi kéo căng lại hơi buông lỏng chút, đạp cước, "Câm miệng."

      Kính Tư Điện ở ngay phía bắc Vũ Điện, Tiêu Lan từ cửa bắc qua, Ninh Vương Tiêu Chân và Lục Văn Chính đều ở trong điện.

      ... Bên ngoài vẫn thấy người nào của Xích Ô Điện.

      Mặt Tiêu Lan trầm xuống, may mà giờ có chính , có tức giận cũng đành tạm thời đè xuống.

      Lục Văn Chính này cũng là người may mắn, ban đầu ở Bộc Dương Hầu phủ, cầu kiến thánh giá bị cản, Tiêu Lan cho rằng còn cầu kiến lần hai, để cho Hầu phủ đổ máu tươi, nhưng người này chẳng những làm vậy mà còn trở về ở phủ Thái Thú im ắng nghẹn mấy ngày, sau đó đưa cho Tiêu Lan hai tấm bản đồ của huyện mà nhiều lần đảm nhiệm, cùng với thuật báo quan viên địa phương, tình hình tài chính, dân phong cặn kẽ.

      Vào lúc còn chưa biết kết cục ra sao, Tiêu Lan có người đặt cho mình cửa, là cái đầu của Lục Văn Chính.

      thực chứng minh, Lục Văn Chính đúng.

      Tiêu Lan quan sát vòng, gật đầu : "Hồi kinh là tốt."

      Lục Văn Chính ấn theo quy cũ hành đại lễ, hồi bẩm tình huống đại khái của Bộc Dương lượt, vừa vặn Tiêu Chân ở đây, Tiêu Lan liền nhếch cằm với , "Tìm trợ thủ cho ngươi, như thế nào?"

      Hôm nay Tiêu Chân đến có nửa chính là đến để tố khổ, nay bị phái đến Lại bộ, phần lớn quan viên bên trong Lại bộ đều có xuất thân thế gia, người khác đến bọn họ đều xem thường. Tiêu Chân đến cùng có cái danh vương gia đè nặng, tất cả mọi người mặt đều khách khí chút, nhưng khi có chuyện gì người của Lại bộ lại phối hợp như vậy nữa. Phần lớn bọn họ là dựa vào Thẩm gia nên cậy có chỗ dựa coi ai ra gì. Tiêu Chân phát cáu hai lần, nhưng lại thể làm gì, muốn tìm Tiêu Lan để xin thêm trợ thủ cho mình Lục Văn Chính liền đến.

      Trước kia Lục Văn Chính xa xa gặp qua Tiêu Chân hai lần, nhưng Tiêu Chân hề lưu ý người này, lúc này quan sát vài lần, nhìn rất chững chạc, vậy nên cũng tố khổ nữa, cười : "Đa tạ Hoàng thượng."

      "Đừng vội tạ ơn", Tiêu Lan tiện tay ném cho vài quyển sổ con: "Xem chút, đều là cho ngươi."

      Tiêu Chân cười ha ha, mới vừa tiến vào Lại bộ lâu, thực quyền còn có đâu, có thể có chuyện gì chứ? Bất quá là làm chướng mắt kẻ khác, cùng lắm là cầm bút múa văn kể lể chút chuyện , cũng nóng nảy, lật từ từ xem.

      Tiêu Lan lại hỏi chút chuyện ở Dĩnh , khi Lục Văn Chính trở về Hàn Lâm đưa cho phong thư, chủ yếu là về thiết khí kia bên cùng chút chuyện khác. Tiêu Lan xem xong, Lục Văn Chính dừng chút, : "Trước khi thần cũng đến Dĩnh chuyến, theo Hàn đại nhân vận chuyển thiết khí đưa đến trong quân ở Bộc Dương, trong quân chế tạo binh khí gấp gáp, bảo thần thay mặt hỏi chút công bộ có bản vẽ mới hay ?"

      Chuyện này trong sổ con vừa trình lên bẩm qua lần, bây giờ nhắc tới là để có lời xác nhận, Tiêu Lan ý bảo , Lục Văn Chính liền : "Thần đối với chuyện binh khí hiểu lắm, nhưng trong tộc có trưởng bối, có chút nghiên ngứu, nếu như Hoàng thượng chê, thần có thể tiến cử."

      Tiêu Lan cười cười, trong lòng biết, bên Bộc Dương muốn hỏi hẳn là Diên Mi, nhưng thân phận hôm nay có nhiều khác biệt, bọn họ tự nhiên dám nhắc tới, chỉ có thể vòng vo hỏi công bộ.

      "Cử hiền tài cần tránh thân thích", Tiêu Lan trước mắt thiếu nhất đó là có nhân thủ nằm vùng ở mỗi bộ, nên : "Lục gia vốn là danh môn, nếu như có người tiến cử trẫm cũng có ý thỉnh vài vị danh sĩ vào cung luận chính."

      Lục Văn Chính khom người, lại : "Chỉ là vị trường bối trong tộc này của thần, đứng tiện lắm."

      Lần này chuyện mà Tiêu Lan làm nhiều nhất, chính là lần tìm những nhánh của mấy thế gia trong kinh, cho nên Lục Văn Chính vừa như vậy, liền biết là ai, chỉ hơi kinh ngạc hỏi: "Ngươi là Lục kính bá Lục Nhị lão gia?"

      Trong mắt Lục Văn Chính ra chút thần sắc kiêu ngạo: "Hồi hoàng thượng, đúng vậy."

      - - Vị Lục Nhị lão gia này tên Lục Tiềm, chính là "Lũng Tây song bích" năm đó, lúc Thái Hòa đế tại vị, từng có ít người tiến cử qua. Khi đó Lục Tiềm còn chưa đến đôi mươi, vào kinh gặp vua, nhưng về sau biết như thế nào lại động tĩnh nào nữa, cho đến khi Lục gia dời vào trung kinh, cũng vẫn lặn mất trong nhà. Lúc Tiêu Lan sai người tra mới biết, nguyên là chân bị bệnh.

      Mấy năm nay mặc dù yên lặng vẫn có ít con em thế gia muốn thăm hỏi, nhưng nghe lục Nhị lão gia đều đóng cửa gặp. Tiêu Lan có vài phần hứng thú, nên : " ngại, cũng có thể tạm giữ chức ở công bộ. Chờ hôm nào rảnh rỗi, trẫm cũng muốn diện kiến."

      Lục Văn Chính thi lễ, chuyện muốn bẩm xong liền xin được cáo lui trước.

      Tiêu Chân cũng xem hết sổ con, kỳ có chuyện gì mấy, chỉ là nhóm quan lại đó có chuyện gì làm nên bẩm báo chuyện bốn con ngựa của người thiếp thất trong Ninh vương phủ chạy loạn ở phố đông làm kinh hãi dân chúng, từ đó đến toàn bộ Ninh vương phủ cậy sủng sinh kiêu, ỷ thế hiếp người, tóm lại những chuyện Tiêu Chân từ trước kia đều lấy ra mắng lần.

      Tiêu Chân bất đắc dĩ : "Ta trước kia phát ra bản thân làm nhiều chuyện biết điều như thế đâu."

      Tiêu Lan: "Giờ ngươi mới biết?"

      Tiêu Chân cười ha ha, Tiêu Lan liếc , ý là chuyện gì cũng đều xong rồi, còn ? Tiêu Chân gãi gãi đầu, hồi lâu : "Thần... Còn có cầu quá đáng."

      Tiêu Lan: "."

      "Trắc phi bên trong phủ bị bệnh", Tiêu Chân trưng ra vẻ mặt "Ta láo", "Muốn mời Mẫn tiểu thái y bên cạnh Hoàng hậu nương nương nhìn chút."

      - - chỉ tự nhiên là Mẫn Hinh.

      Mẫn Hinh nay cũng vào thái y viện, trong cung vốn cũng có y nữ nên nàng cũng tính là đặc biệt. Thêm vào đó, nàng cơ hồ chỉ nghe Diên Mi sai khiến, chỗ thái hậu cũng bao nhiêu nên còn rất nhàn hạ.

      Từ lúc Tiêu Chân hồi kinh liền thấy nàng nữa, mấy ngày trước thỉnh an Vinh thái phi gặp hai lần, gọi lại muốn chuyện, nhưng Mẫn Hinh lại cúi đầu bỏ chạy, còn tưởng rằng mặt bản thân dính cái gì, trở về soi gương trận, bắt người được, chỉ có thể đến thỉnh chỉ.

      Tiêu Lan có chút đau răng.

      Có tâm nhắc nhở Tiêu Chân câu, nhưng lại được tốt lắm, chính chuyện của mình còn chưa có ra sao đây... Vừa nghĩ tới chuyện này, bỗng tìm được cái cớ tuyệt vời rồi, nhìn Hoa Sinh cái, phân phó: " Xích Ô Điện hỏi chút."

      Hoa Sinh đứng ở chỗ cửa điện, trong đầu quay xong mấy vòng, vừa mới bị đánh vào mặt, cân nhắc tìm cớ chuyến tới chỗ Hoàng hậu, Tiêu Chân liền đến như thế cái, trong lòng tự nhủ vương gia ngài là người tốt, đáp tiếng, vội vàng chạy tới Xích Ô Điện.

      Qua phút đồng hồ, chạy về rồi.

      Sống lưng Tiêu Lan tự chủ được thẳng tắp, ngoài miệng nhàn nhạt, "Hoàng hậu thế nào?"

      Hoa Sinh nhếch miệng cười: "Nương nương cho Mẫn thái y đến Vương phủ ."

      Tiêu Chân vừa nghe liền cười, đứng dậy hành lễ với Tiêu Lan: "Thần đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Hoàng hậu nương nương." xong còn có chút kỳ quái: "Sao sắc mặt Hoàng thượng được tốt? Hay mấy ngày nay quá vất vả?"

      Tiêu Lan: "... Mau cút về vương phủ của ngươi ."

      Tiêu Chân chuyện đứng đắn đứng đắn đều làm xong, cười ha ha tiếng, vui vẻ cút.

      Tiêu Lan lườm Hoa công công: "Hoàng hậu còn gì nữa ?"

      Hoa Sinh lắp: "Hồi hoàng thượng, còn, còn gì nữa."

      Tiêu Lan ngụm khí nghẹn ở họng, lại hỏi: "Hoàng hậu làm gì?"

      "Nô tài thấy nương nương", khuôn mặt Hoa Sinh đau khổ, "Là Cảnh đại nương tử truyền lời."

      Chuyện này thể trách , Diên Mi ở nội điện, đây cũng phải là đại , cần phải ở trước mặt xin chỉ thị.

      Tiêu Lan hừ xả giận, gì, yên lặng bắt đầu viết chữ.

      Vừa viết vừa nảy sinh suy nghĩ ác độc, trong lòng tự nhủ, nàng chờ đó cho ta, chờ mấy ngày nữa...


      Ed: mn đọc truyện này hay lắm nha: đích trưởng tôn.
      Last edited: 5/3/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :