1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      @Handy theo như ta thấy là đâu nàng êy. Thoải mái nhảy nàng :))))
      Ngọt ngào phát ngất lên được :))))
      HandyA Huyền 152 thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 78: Bụi bặm

      Ánh mắt Tiêu Ngọc tìm kiếm Tiêu Lan, nhưng Tiêu Lan bị vây vào giữa, căn bản thể thấy , khỏi nghiêng ngả chao đảo chạy đến bên cạnh Thẩm thị và Thẩm Trạm, thỉnh cầu: "Mẫu thân! Mẫu thân! Người thả Lục ca !"

      "Hồ đồ!" Thẩm thị mắng: "Ngươi hôm nay giết giết ngươi! Ngươi cho là là tiến cung tới thăm ngươi sao? Vậy mang theo tám vạn quân kia làm gì? là tới đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi! Con trai à, giờ phút này tuyệt đối thể nương tay! Chỉ cần loại trừ được ba kẻ đó ngôi vị hoàng đế của con còn phải lo lắng gì nữa!"

      Tiêu Ngọc gấp đến độ ra lời, chỉ ngừng lắc đầu, lại kéo tay áo Thẩm Trạm, Thẩm Trạm vịn lấy : "Hoàng thượng, từ xưa tới nay, tay hoàng đế Đại Tề ta hoặc nhiều hoặc ít đều dính qua máu, này có gì đáng ngại. Ngài muốn làm đế vương, thần dạy cho ngài điều thứ nhất, là phải hạ được dã tâm."

      " ", Tiêu Ngọc lắc đầu, "Vậy ta cần ngôi vị hoàng đế này nữa! Bọn họ đều là huynh đệ ta! Cậu, Lục ca khi còn bé ngươi còn dạy , mau bảo bọn họ mở cửa ra! Ngôi vị hoàng đế ta cần, ai muốn cho kẻ đó!"

      "Chớ vớ vẩn!" Thẩm thị kéo phen, đẩy ra sau lưng, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau cùng với màu đỏ của máu nền gạch vàng làm cho toàn thân Tiêu Ngọc phát rét.

      nhìn lên đỉnh điện cao, lệ rơi đầy mặt, chợt dùng sức vùng vẫy, Hoắc thị xem đồ sát trong điện đột nhiên cơ thể bị nghiêng cái, tuột tay, Tiêu Ngọc lảo đảo chạy đến dưới bậc kim điện.

      "Trở về đây!" cùng với tiếng hét lớn của Thẩm thị binh lính trong điện cũng chú ý tới Tiêu Ngọc tiến vào vòng chiến, nhất thời sợ đả thương nên lo né tránh, Tiêu Ngọc lách tới kêu lên: "Lục ca!"

      Tiêu Lan nhìn thấy , tránh thoát kiếm bổ tới, trầm giọng : “Trong này!"

      Tiêu Ngọc liếc thấy phát quan của , tìm theo hướng tiếng chạy qua, đúng lúc này bên ngoài cũng vang tới tiếng chém giết, cửa cung bị đụng vang lên thùng thùng, Tiêu Ngọc ngừng chân lại, run giọng : "Lục ca? Huynh hôm nay là tới giết đệ sao?!" Hỏi xong, chợt tựa như giống như bị điên, nhặt đao mặt đất lên, chém loạn lung tung hồi.

      Tiêu Lan chẳng quan tâm lên tiếng, vừa lui sang bên cạnh vừa nhìn lướt qua cửa, cách cửa chỉ có thể nhìn thấy bóng người loạn thất bát tao, thể xác định được có phải là bọn Trình Ung hay , Thẩm thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài gấp rút hét lên: "Mau! Giết bọn chúng!"

      Bên cạnh có chậu than bọc trong lồng sắt, Tiêu Lan hít vào hơi, cước đá , than trong chậu hơi rơi ra, có viên lăn vào màn che trong điện, từ từ bị cháy xém bốc khói lên.

      Tiêu Chân cùng đưa lưng về phía nhau, thời điểm này bỗng linh tính hiểu được ý đồ Tiêu Lan, - - châm lửa. khi trong điện bốc cháy, thái hậu và Thẩm Trạm cũng phải xong đời, nếu như bọn họ muốn đồng quy vu tận nhất định phải hạ lệnh mở cửa.

      Liều mạng bị thương, Tiêu Chân ngay tại chỗ lăn hai vòng, đạp lật cái chậu than khác, nhưng bị đánh cái váo sau lưng nên thân thể bổ nhào về phía trước, cánh tay trái đâm vào chậu than, nóng gào thét.

      Mùa đông khô ráo, màn che bị châm lửa, lửa bùng phát cháy lên, mùi máu tanh trong phòng bị chưng nướng sau đó nồng đậm lợi hại, Tiêu Ngọc vốn suy yếu, vừa nãy lại như phát điên, trước hết chịu nổi khói khí này, ho khan vài tiếng liền thẳng tắp ngã xuống.

      Thẩm thị và Tiêu Lan cùng lúc chạy tới bên cạnh , nhưng lại có người gần hơn bọn họ, - - đùi Tiêu Cư bị thương, mắt thấy chống đỡ hết nổi, lúc này lại liều mạng mặc kệ, tay chân cùng sử dụng nhanh chóng vài bước, phen kéo lấy cổ áo Tiêu Ngọc, kéo đến trước người mình, ngồi dưới đất nở nụ cười, điềm nhiên : "Mở cửa!"

      Lửa cháy về phía long án, Thẩm thị bị nghẹn đến đỏ mắt, đầu người tất cả đều là mồ hôi, ôm ngực nôn khan, nước mắt chảy xuống, môi trắng bệch, Tiêu Ngọc ở biên giới sắp chết, bà ta cắn răng cái, huơ thanh kiếm, giọng thê lương: "Ông trời! Vì sao lại bất công như vậy!" xong chỉ vào cửa cung, thét lên: "Phá hỏng cửa cung bên trong cho ta! Ta cùng với con ta hai mạng, chôn cùng ba kẻ bọn chúng, coi như cũng giá trị!"

      - - Bà ta biết, có người tới cứu, nếu giết ba kẻ đó ở trong này ra đại thế sau điện mất!

      phòng sợ hãi, kể cả Tiêu Lan và Thẩm Trạm, đều ngờ bà ta có thể ngoan tuyệt như thế.

      Đao phủ dời về phía cạnh cửa, lúc chống đỡ cửa, mặt đều lộ vẻ do dự, ở đây đâu chỉ có ba người Tiêu Lan, bọn họ cũng phải táng thân theo biển lửa.

      Thẩm Trạm che tay áo, vạt áo bị đốt, ông ta liền trực tiếp cắt tà áo bào, thở dài hơi, phân phó: "Mở cửa."

      " được mở!" Thẩm thị hét: "Ai gia sợ chết, đại tư mã sợ sao?"

      Thẩm Trạm nhíu mày, chân bàn bị thiêu rụi, loảng xoảng boong boong ngã xuống đất, ông ta nhanh vài bước tới cạnh cửa, lần nữa hạ lệnh: "Mở cửa."

      Nhóm đao phủ do do dự dự buông lỏng nửa nhiệt tình, bên ngoài nhìn thấy ánh lửa thế công càng thêm mãnh liệt, ngay tại lúc này, cánh cửa rung động, bên ngoài "oanh" cái, phá cửa mà vào!

      Trình Ung xông lên trước, hô lên: "Hầu gia!"

      Khí lạnh lẽo bên ngoài xông vào, Tiêu Lan chống miệng kiếm thở lớn, ra lệnh: "Ngăn cản Tiêu Cư lại!"

      Tiến vào cùng lúc với cấm quân còn có người của Tiêu Cư, lúc này nâng và Tiêu Ngọc ra cửa, lưng Tiêu Ngọc bị đại lực đụng phải vài cái, ngược lại sặc thở ra hơi, chậm rãi tỉnh táo lại.

      Từ trong điện chiến đến ngoài điện.

      Sau lưng và cánh tay Tiêu Chân đều bị thương, thể lực cũng còn nhiều, hận thể trực tiếp nằm vật xuống quảng trường ở trước Vũ Điện, Tiêu Lan có nhiều kinh nghiệm hơn , có vết thương nhưng nặng, chỉ là ngực bị sặc khói đến căng lên, liếc mắt nhìn, người Trình Ung mang đến tiếp ứng đều ở đây liền hỏi: "Phu nhân đâu?"

      " ở Chiêu Minh Cung", Trình Ung đáp: "Thuộc hạ biết tình hình trong này, dám để phu nhân tùy tiện tới đây."

      Địa đạo kia thông đến gần cái hồ trong cung, cách cái hồ đó gần nhất là Chiêu Minh Cung, Tiêu Lan gật gật đầu, lúc này trong sân phân ra ba hướng, trừ Tiêu Lan và cấm quân trong cung, có đội người khác, cũng là cấm quân, nhưng hiển nhiên sớm bị Tiêu Cư mua chuộc.

      Ba đội ngũ quả thực là trận loạn chiến, nhưng Tiêu Ngọc ở trong tay Tiêu Cư, Thẩm thị sợ ném chuột vỡ bình, Tiêu Cư đánh trận, thủ hạ của có hạn, chỉ có thể đẩy Tiêu Chân về phía trước, thừa dịp hoảng loạn ra lệnh rút quân. - - Ý đồ của đúng là muốn cho Tiêu Lan vào kinh, sau đó cùng Thẩm thị ngươi chết ta sống, sau khi hai bên đánh nhau xong làm ngư ông đắc lợi.

      Thẩm thị cảm thấy chỉ có ít binh mã, sớm muộn gì cũng có thể thu thập nên vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiêu Lan, nhưng mà Tiêu Cư làm liều, cấm quân đến gần lại bị tách ra, có hai người đón lấy Tiêu Ngọc, lại bị Trình Ung đến giết chết, nắm người trong tay.

      Thẩm thị khẽ run rẩy, nhất thời kêu lên: " được giết con ta!"

      Tiêu Ngọc nhắm mắt lại, cười so với khóc còn khó coi hơn, "Lục ca, chúng ta cuối cùng cũng là binh đao gặp nhau."

      Tiêu Lan liếc cái, lúc này cũng bất chấp nhiều lời, nhìn về phía Tiêu Cư bỏ chạy về phía đông, huýt sáo tiếng, Trình Ung mang người lưu ở chỗ này, cùng với Tiêu Chân đuổi theo hướng đông, đuổi tới nửa nhưng lại dừng lại, đổi sang hướng bắc, Tiêu Chân sững sờ hỏi: "Làm gì?"

      "Ngươi mang người bao vây bọn trước, ngoài thành nhận được tín hiệu cũng bắt đầu công thành", Tiêu Lan mím môi: "Ta đến Chiêu Minh Cung xem chút."

      "Ngươi nghĩ gì thế?!" Tiêu Chân quả thực bị chọc giận đến bật cười, "Hôm nay nếu thể lần hành động bắt luôn Tiêu Cư nhất định lưu họa lớn, ngươi thời khắc này còn có thể nghĩ đến cái khác?!"

      Tiêu Lan còn biết là được hơn cả .

      Nhưng bởi vì xảy ra chuyện lần trước, Diên Mi ở dưới mí mắt thể an lòng, chưa từng có nhiều do dự như vậy, phất tay, trước về phía bắc – hướng Chiêu Minh Cung.

      Tiêu Chân ở phía sau dậm chân cái, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.

      Chiêu Minh Cung ở phía bắc Vũ Điện, cách tòa Xích Ô Điện, Tiêu Lan qua từ phía nam, bởi vì phần lớn cấm quân đều điều đến Vũ Điện, đường bọn họ gặp cũng nhiều, đến lúc cách thành cung nghe thấy bên trong có động tĩnh quá lớn, nhất thời yên tâm chút, nhưng đột nhiên lại càng khẩn trương, cho đến khi vào cửa cung, lúc trông thấy Hàn Lâm đứng trong đình, thủ vệ Chiêu Minh Cung bị giết mới ngầm thở hơi.

      Hàn Lâm ngờ Tiêu Lan đến đây, ngẩn người, hỏi: "Hầu gia?"

      Cổ họng Tiêu Lan vô cùng đau đớn, tiếng ra quá lớn, chỉ chỉ vào cửa, ý hỏi người có ở bên trong ?

      "Vâng", Hàn Lâm đáp tiếng, Tiêu Lan đến gần vào trong, nhưng đên gian giữa, trừ binh tướng phòng thủ, chỉ có Hoắc thị nghiêng ngả ở đó, Tiêu Lan nhíu mày, lại đây đỡ bà phen: "Mẫu thân vất vả rồi."

      Hoắc thị uể oải khoát khoát tay, cầm lấy cánh tay đứng lên, giọng hỏi: "Như thế nào?"

      "Chờ Thường Tự đến, đại có thể thành", lại liếc mắt nhìn, khẩn trương hỏi: "Mi Mi đâu?"

      Trong mắt Hoắc thị sáng lên ít, : "Phụ nhân Thẩm thị kia đâu? Có thể bắt ả ta ? Mẫu thân cùng với ngươi." Tiêu Lan còn xoay người lại tìm kiếm, Hoắc thị mới thở ra hơi, tiếp: "Nàng ở phía tây gian cùng Mẫn đại phu."

      như vậy dễ gây hiểu nhầm - - Diên Mi quả thực ở chỗ cùng Mẫn Hành, nhưng còn có Phó Trường Khải và Liên .

      Lông mày Tiêu Lan động động, nhưng phản ứng đầu tiên của lại là cau mày hỏi: "Nàng bị thương?"

      "Ừ", Hoắc thị còn đỡ cánh tay , thở dài : "Có thể do trong địa dạo quá lâu nên có chút choáng váng, lúc lên chân bị thương..."

      Tiêu Lan đợi được, đỡ Hoắc thị ngồi xuống: "Ta..."

      vốn muốn "Ta xem chút trước", nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng trong nội viện chợt có tiếng đánh nhau, thuận cửa sổ nhìn ra ngoài, lại biết sao Tiêu Cư mang người tìm đến nơi này.

      Tiêu Chân còn chưa có đuổi tới, Tiêu Lan ra dấu tay chớ có lên tiếng, mệnh bọn họ nằm ở hai bên cửa và cửa sổ, chính mình rút kiếm ra hành lang trước.

      Thực ra Tiêu Cư vốn biết bọn họ ở trong này, là bị Tiêu Chân đuổi theo đuôi, suy nghĩ trước tìm chỗ trốn , nhưng lúc nguy cấp có thể tìm được con đường lui liền muốn đến sau hồ, lúc này vòng qua Chiêu Minh Cung, nghĩ vừa vừa vào bắt gặp Hàn Lâm, tâm tư thay đổi nhanh, cho là Thái Hòa đế bên trong này, lại sinh ra kế sách mới, nhất thời hô to: "Phụ hoàng! Nhi thần đến đây cứu lão nhân gia ngài!"

      Kết quả phụ hoàng ra, lại gọi Tiêu Lan đến.

      tiếng kêu này của , Diên Mi ở tây gian cũng nghe được động tĩnh, chỉ là xác định là ai, nhất thời nhớ ra, Phó Trường Khải đè nàng lại : " được động, bên ngoài có Hàn Lâm phòng thủ, muội gấp cái gì?"

      Đầu Diên Mi đầy mồ hôi, nàng hôm nay quả thực có chút ít mệt mỏi, từ trong địa đạo ra liền choáng váng, lại sợ Phó Trường Khải đưa nàng về chùa, nên cũng có lên tiếng, canh hai trời tối, trong mương máng lại đều là rêu xanh ẩm ướt, đường ngã xuống, đụng đến chân, khi đó chịu đựng , vẫn là Phó Trường Khải cõng nàng đoạn đường, chờ lúc bọn họ vào, đến Chiêu Minh Cung đốt đèn chiếu lên, Phó Trường Khải mới phát khắp người nàng lầy lội, chân phải hình như cũng trẹo, căn bản dám dùng sức, vậy nên vội mang nàng đến tây gian kiểm tra, vừa nhìn thấy đùi cũng xanh xanh tím tím, đầu gối toàn bộ rách da, trước hết cần được để Mẫn Hành nhìn chút có làm bị thương xương cốt hay .

      Diên Mi lắc đầu với , giọng : " đau."

      Phó Trường Khải trầm mặc, cũng lên tiếng, vừa rồi trong cung tuỳ tiện vơ vét vài món quần áo nữ tử cho nàng bọc bên ngoài, chân phải Diên Mi khoác lên đùi , Mẫn Hành bóp mấy cái qua lại ở chỗ mắt cá chân nàng: "Phu nhân chịu đựng đau chút."

      Diên Mi gật gật đầu: " sợ, nhanh chút."

      Mẫn Hành buông thõng mắt, có chút đành lòng, tiếng đánh nhau bên ngoài tựa hồ càng lớn, Diên Mi trông thấy có bóng người ngăn cản ở trước cửa, người kia chắp tay sau lưng, ở cạnh cửa nhàng gõ hai lần.

      Mẫn Hành xuống tay, Diên Mi nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhịn xuống tiếng cũng có thốt ra.

      Lúc này có mũi tên bắn về phía cửa, Tiêu Lan tránh thoát hai mũi tên, thân thể rút lui đến bên, Diên Mi giật mình, với Phó Trường Khải: "Là Lan ca ca!"

      Phó Trường Khải giúp nàng mang hài vào: "Ta xem chút."

      Diên Mi rụt rè đưa tay ra, khẽ đặt lên chỗ bị thương, ngạc nhiên nhìn Mẫn Hành: "Đỡ rất nhiều."

      Mẫn Hành cười cười với nàng, Diên Mi cũng khập khiễng tới cửa, Phó Trường Khải mở cửa, chỉ dùng tay khoét phía giấy dán tường cái lỗ , có thể trông thấy trong viện đánh nhau.

      Diên Mi túm , chính mình cũng phải xem, con mắt nhìn lát, có thể trông thấy Hàn Lâm, trông thấy Tiêu Cư, từ góc độ nàng lại liếc về thấy Tiêu Lan ở hành lang bên hông.

      Nàng rầu rĩ lại trở về, trong lòng có chút gấp, bởi vì nàng vốn nên theo Trình Ung. Mẫn Hành thấy nàng đường tiện, cũng dám đỡ, nhưng hai tay vô thức đưa ra.

      Bên ngoài chợt biết ai hô tiếng: "Hầu gia cẩn thận!"

      Lúc này Diên Mi cái giật mình, nghe thấy ràng, xoay người muốn chạy mở cửa, cửa bị va vào lung lay cái, lập tức có máu tươi xối lên.

    3. thienan2708

      thienan2708 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      17
      Chương sau gây cấn đây bạn editor cắt ngay đoạn hay :017:
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc Nàng giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc
      A Huyền 152 thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Gã Tiêu Cư chết tiệt định bắt Diên Mi sao?
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :