1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Hôm nay mình mới đọc truyện này. Cảm động trước tình cảm của Phó cha,Phó mẫu,cả nhà DM lắm ý, đoạn trc khi lên kiệu hoa đọc mà rớt nước mắt, gia đình họ thương nhau.
      Cám ơn bạn editor nhiều. Mong bạn cố gắng up chương mới đều đều nhé!
      A Huyền 152 thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 53: Thẳng thắn

      Diên Mi khóc đến khàn cả giọng.

      Sau đó còn phát ra được thanh nào nữa mà chỉ thút thít từng chút .

      Nàng nằm ở người Tiêu Lan, biết bị thương, hơn nữa dựa gần vào chỗ cái cổ bị nàng độc ác cắn cái, thậm chí đầu lười còn nếm ra mùi tanh của máu, nhưng nàng còn nhớ tới gì nữa.

      Sau lưng bị Tiêu Lan siết chặt đến đau, rất khó chịu, nhưng lại mâu thuần là làm nàng cảm thấy rất an toàn.

      Tiêu Lan nằm mặt đất lúc, vừa rồi kích động trận bây giờ thả lỏng thấy người bắt đầu đau đớn.

      Vừa nãy Diên Mi hề hạ thủ lưu tình, nhưng cơ thể nàng vẫn chưa bình phục lại nên khí lực cũng lớn, Tiêu Lan sợ nàng kiệt sức nên buông cánh tay ra, thấp giọng thầm : "Đừng khóc, lát nữa mắt sưng lên."

      Diên Mi chậm rãi trườn xuống từ người Tiêu Lan, trực tiếp ngồi dưới đất, lau nước mắt nhìn .

      Tiêu Lan đứng dậy ngay, - - yên lặng bình ổn hơi thở, đồng thời, trong lòng suy nghĩ, là chữ cũng đề cập tới, để chuyện này tiếng động qua , hay vẫn là đem mọi chuyện đều giải quyết cho ràng đây?

      Đều được.

      Trước mắt đều thích hợp.

      số chuyện, vẫn phải hỏi.

      Tiêu Lan chống tay phải ngồi dậy, mím môi, từ tốn hỏi: "Nàng... giận Lan ca ca sao?"

      Diên Mi rũ mắt xuống, túm lấy gốc cỏ khô, Tiêu Lan biết nàng nhất định là giận rồi, nên nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng: "Là ta sai. Nàng..."

      Lúc này Diên Mi giương mắt lên, nghiêm túc lắc đầu, mở miệng : ", đây cũng phải là chàng sai."

      Từ trước đến nay nàng đều ràng, muốn, cũng cần đem sai lầm người khác mơ hồ mà quy hết cho Tiêu Lan, càng muốn Tiêu Lan bởi vì chuyện này mà áy náy.

      Nàng cũng thích phần áy náy như vậy.

      Nhưng muốn có trách hay ... Diên Mi bứt bứt cỏ khô trong tay chỉ còn đoạn ngắn, dẩu môi, chi tiết: " chút giận chàng."

      Căng thẳng trong lòng Tiêu Lan lại buông lỏng.

      có cảm giác là có thể mình quá lâu rồi ngủ nên phản ứng mới còn giống người bình thường nữa.:th_92:

      Diên Mi nàng giận , trong lòng ngoại trừ đau lòng, lại còn có chút vui vẻ biết lấy ở đâu ra.:th_43:

      Thời gian qua nàng đều như vậy, ở trước mặt Tiêu Lan, luôn thẳng thắng ra.

      Có lẽ đa số nam tử đều thích các nương có bộ dáng thẹn thùng muốn lại thôi hay ngươi tới ta đoán tới đoán lui, nhưng Tiêu Lan lại khác, chỉ ngốc nghếch này thôi.

      Như thế khiến cảm thấy chân và an tâm.

      Tiêu Lan: "Vậy nàng trách ta bao nhiêu?"

      Diên Mi suy nghĩ chút, co ngón tay trái và ngón trỏ lại: "Nhiều cỡ này này", nhưng sau đó ngập ngừng chút, nàng lại hơi co lại ngắn chút nữa, "Cỡ này.":th_96:

      Tiêu Lan đột nhiên bắt lấy tay Diên Mi, đem ngón tay của mình đan vào giữa những ngón tay nàng, Diên Mi mặc cầm lấy, có rút lại, nàng mới vừa làm ầm ĩ hồi, hết khí lực mất tiêu rồi, tâm tình cũng dần dần ổn định, bây giờ chú ý lại, thấy miệng vết thương của Tiêu Lan thấm đầy máu muốn đứng dậy: " tìm Mẫn Hành đến."
      Từ Mẫn đại phu biến thành Mẫn Hành rồi.:th_116:

      Tiêu Lan chịu buông tay, kéo nàng cùng nhau đứng lên, sửa sang lại rồi ra ngoài: "Hàn Lâm, mời Mẫn đại phu đến."

      Hàn Lâm ở ngoài trướng đáp tiếng, cúi người đưa tay ra hiệu xin mời với khuôn mặt băng giá của Hoắc thị, thái độ của lễ độ giống như lời , nhưng vô luận như thế nào cũng là cho vào.

      Hoắc thị khẽ cười lạnh, ra bà đứng ở ngoài trướng rất lâu, lúc Diên Mi bắt đầu cất tiếng khóc càn quấy, Hoắc thị cảm thấy nàng còn quan hệ gì nữa muốn vào dạy dỗ vài câu, nhưng Trình Ung và Hàn Lâm lại như hai thần giữ cửa ngăn ở trước chủ trướng, thái độ thập phần kính cẩn, nhưng chân lại là bước cũng lùi ra.

      Đây là lần thứ hai bà ta cảm nhận được đứa con trai này lớn lên cường ngạnh.

      Trong đầu Hoắc thị lạnh lẽo, nhưng cũng càng ràng, nghe thấy thanh bên trong, sắc mặt bà ta hào hoãn lại, : "Hai ngươi thường ở bên cạnh Hầu gia, cũng nên khuyên chút, đây là thời điểm làm ầm ĩ sao? còn bị thương, tìm vị đại phu , sau đó kêu đến gặp ta."

      Trình Ung chắp tay thi lễ, Hàn Lâm cười : "Vâng, thuộc hạ nhất định nhớ kỹ lời lão phu nhân."

      Hoắc thị "Ừ" tiếng, xoay người rời , Hàn Lâm nhìn về phía Trình Ung nhếch miệng lắc lắc đầu, chạy gọi Mẫn Hành.

      bao lâu, Mẫn Hành và Mẫn Hinh đều đến chủ trướng.

      Bởi vì Mẫn Hành biết là ai lại bị thương nên bước nhanh, Mẫn Hinh mới vừa nhìn thấy huynh trưởng, cũng kêu khóc trận, lúc này hai mắt còn đỏ bừng, đầu choáng váng, tinh thần khẩn trương buông lỏng xuống, cả người nhìn có chút ngốc.

      Bước vào trong, nàng thấy tay Tiêu Lan kéo Diên Mi, bả vai kia nghiêng nghiêng, sắc mặt khỏe, nhưng vẻ mặt nhìn Diên Mi rất vui vẻ, Mẫn Hinh mới vừa có hồi huynh muội gặp nhau, còn có chút lơ mơ, tật xấu vạ miệng lại tái phát, giọng lầm bầm: "Mới vừa gặp nhau, Hầu gia đừng kịch liệt như vậy, ngày sau còn dài mà."

      Tiêu Lan liếc nhìn nàng cái, nhưng giống như ngày thường bác bỏ mà lại gật gật đầu: "Ngươi đúng lắm, ngày sau còn dài."

      Mẫn Hinh cười hắc hắc hắc, những ngày này nàng cũng rất lo lắng cho Diên Mi, bây giờ nhìn thấy quan sát từ xuống dưới phen, hớn hở: "Chờ trở về rồi, ta làm cho phu nhân ít thuốc cao, thu tiền thuốc."

      Diên Mi cười: "Được."

      "Phu nhân còn đáp ứng kìa", Mẫn Hinh dụi mắt, "Ta nghe lầm."

      Hàn Lâm ở phía sau liếc mắt, Mẫn Hành tháo băng vải vừa mới băng bó cho Tiêu Lan cách đây lâu, sau khi quấn lại nhìn nhìn, cau mày : "Nếu như Hầu gia còn biết trân trọng thân thể của mình nữa Mẫn mỗ cũng có biện pháp!"

      "Ừ", Tiêu Lan cười cười: "Lần sau cẩn thận."

      Diên Mi nghiêng đầu nhìn nhìn, tự trách: "Là ta tốt, đánh mạnh."

      Tay phải của Tiêu Lan vẫn còn nắm lấy tay nàng, hơi ló ra ngón tay, ngón cái vuốt ve hai cái trong lòng bàn tay nàng, Diên Mi đối với động tác này vô cùng quen thuộc, phát ra tiếng làm khẩu hình miệng với Tiêu Lan, "Lan ca ca.":th_48:

      Giữa lông mày Tiêu Lan động động, nắm tay nàng càng chặt hơn.

      Mẫn Hành ở ngay bên trái Tiêu Lan tất nhiên là nhìn thấy, lời nào giúp xử lý vết thương lần nữa.

      Dọn dẹp xong, lúc muốn ra ngoài, Diên Mi gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Lan, Tiêu Lan thoáng cúi người, hỏi nàng: "Sao?"

      Diên Mi hỏi: "Còn màn trướng ?"

      "Còn", Tiêu Lan gật đầu, trong lòng mơ hồ biết được Diên Mi muốn cái gì, cho nên trước khi nàng ra phân phó: "Cấp cho Mẫn đại phu bộ, người cũng có thương."

      Mẫn Hành ngừng lại chút, xoay người : "Đa tạ Hầu gia, phu nhân."

      Tiêu Lan cười cười, ý bảo Trình Ung tiễn người .

      Hàn Lâm: "Hầu gia, lão phu nhân sau khi Hầu gia xử lí xong vết thương qua chỗ lão phu nhân chuyến."

      Tiêu Lan chau mày: "Ta biết rồi, ngươi mời Phó đại nhân và Phó công tử tới đây."

      Diên Mi ngửa đầu nhìn , giống như muốn nhìn kỹ vẻ mặt Tiêu Lan.

      Tiêu Lan tùy ý nàng nhìn, cho rằng nàng lo lắng khi nghe thấy Hoắc thị, nhưng Diên Mi nhìn trong chốc lát lại : "Mẫn Hành cứu ta, chân là bị thương vào lúc đó."

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhiều nhé
      Hai bạn sắp hết hiểu nhầm rồi
      Hí hí
      Hiểu nhầm nhưng ta vẫn thấy ngọt
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Ta nghĩ phải là 2 bạn sắp hết bệnh rồi chuẩn hơn :th_8::th_8::th_8:
      A Huyền 152 thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 54: Đáng đời
      [​IMG]


      Tiêu Lan ngờ nàng trực tiếp nhắc đến như vậy, tim nảy lên, gật đầu : "Ừ."

      Lúc này đây có vẻ như cái gì cũng tốt cả.

      Tiêu Lan hiểu được, người trước mắt mặc dù cứu về, Diên Mi cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, nhưng điều này cũng có nghĩa là chuyện trong mười ngày được kia xí xóa sạch .

      Nàng phải chịu qua tổn thương như thế, nàng cũng được giúp đỡ như thế.

      Nếu , với tính tình của nàng người liên quan căn bản là nàng hề quan tâm đến.

      Vậy hiển nhiên là nay Mẫn Hành ở trong mắt nàng, tuyệt phải là người liên quan.

      Nhưng lời này Tiêu Lan thể hỏi, cũng dám hỏi, thoáng cúi người xuống, nhìn vào mắt nàng cất lời: "Nàng muốn làm cái gì làm cái đó, cần phải hỏi ta, sau này bất cứ chuyện gì đều như vậy, Lan ca ca tin nàng."
      Diên Mi nháy mắt mấy cái, hỏi lại: "Mãi như vậy sao?":th_21:

      Tiêu Lan đáp lại nàng: "Mãi như vậy."

      Diên Mi nhìn chằm chằm Tiêu Lan lát, buông tay phải của ra, sau đó đánh pằng pằng vài cái vào lòng bàn tay Tiêu Lan: "Đáng đời đáng đời đáng đời!":th_49:

      Tiêu Lan ôm lấy Diên Mi, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng cọ cọ, nhàng thỏ thẻ: "Phải, Lan ca ca đáng đời."

      Diên Mi lại đẩy Tiêu Lan: "Chàng lùi lại, nghe ta ."

      Tiêu Lan biết là nàng học mình ngày đó, liền phối hợp lui lại nửa bước, Diên Mi đẩy hai cái còn tí sức lực nào, lại sờ lên đỉnh đầu, tức giận hừ hừ: "Ta muốn về nhà!"

      "Về nhà", Tiêu Lan vuốt vuốt cái ở sau gáy nàng, "Sau khi nghỉ ngơi chúng ta xuất phát, trước để phụ thân và Nhị ca đến xem nàng, bọn họ cũng rất nhớ nàng."

      Diên Mi “ừm” tiếng, Phó Tế và Phó Trường Khải đến, Tiêu Lan liền dọn màn trướng ra dành chỗ cho bọn họ chuyện, mình đến chỗ của Hoắc thị.

      Hoắc thị vừa được Liên hầu hạ lau mặt, thấy Tiêu Lan tới nhìn cái rồi : "Mấy ngày nay ngươi ngủ?"

      Bộ dáng Tiêu Lan có chút lôi thôi: "Chạng vạng hôm trước chợp mắt canh giờ, tạm thời còn chịu đựng được."

      "Có chịu đựng lắm cũng thể chịu nổi chỗ này của ngươi mà", Hoắc thị co duỗi cánh tay, bà ta quá lâu rồi chưa xa quê nhà, chuyến, xương cốt quả thực muốn rụng rời, bà chỉ chỉ vào vết thương của Tiêu Lan, "Lại gần đây, ta xem chút."

      Tiêu Lan vốn tưởng rằng Hoắc thị bộc phát tức giận, đến đây tiếp tục chuyện lúc nãy nhưng ngờ bà ta hòa hoãn lại, nhưng cũng tiến lên mà chỉ đứng đó khom người: “Vừa mới băng bó lại, còn gì đáng ngại nữa."

      Hoắc thị thở dài : "Tuổi tác càng cao, xương cốt ngày càng suy yếu, bất quá là nhiều vài dặm đường, thắt lưng như bị đứt gãy. Ngươi còn trẻ tuổi, nhưng cũng thể cậy mạnh, thương thế ở người của ngươi, ta làm mẫu thân trong lòng sao có thể dễ chịu hơn? Ta , nhưng phải là đau lòng. Chỉ là mẫu tử ta tách ra chỉ vài năm nên có mấy lời, quen ra khỏi miệng mà thôi."

      Tiêu Lan trầm mặc, nghĩ rằng Hoắc thị lại có thể ra những lời này, lúc trước thời gian được ở bên phụ thân có hạn (ý là người mất) cho nên phá lệ đòi hỏi xa vời muốn được mẫu thân quan tâm, nhưng vẫn như trước kia, phần lớn là phải chịu thất vọng, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chỗ mong đợi.

      Đó là thiên tính, ai cũng thay đổi được.

      Nhưng mà, có lẽ đau lòng chuyện này quá lâu, lâu đến mức da thịt Tiêu Lan đủ dày, nơi mềm mại cũng thay đổi. vốn cho là mình đãh mệt mỏi khi nghe nhũng lời này, nhưng cũng có, đáng là, trong lòng bắt đầu xuất tầng phòng bị đơn giản, chỉ lặng lẽ : "Nhi tử ghi nhớ. Nếu thân thể mẫu thân khó chịu, ta mời đại phu đến cho ngài nhìn chút."

      "Cũng được", Hoắc thị lắc lắc cái cổ: "Ta mới vừa nhìn thấy, bên trong thế nhưng còn có nữ đại phu?"

      Tiêu Lan lập tức liền nhướng mày: "Là có nữ đại phu. Bất quá mẫu thân cần có suy nghĩ gì khác, bệnh người của nhi tử, trừ Diên Mi ra, ai cũng trị được."

      Hoắc thị ngờ nhạy cảm như vậy, muốn trong lòng bà chút xíu chỉ ý cũng dối, nhưng nếu bà muốn lập tức hành động cũng có.

      Bà ta vừa mới thấy Mẫn Hinh ở bên ngoài, nghĩ trừ Diên Mi lại còn có nữ tử khác trong lòng xác thực lay động, bất quá trước mắt còn chưa đến lúc phải quan tâm đến mấy chuyện cỏn con này, có suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn xem người này có bộ dạng ra sao Tiêu Lan trực tiếp làm cho bà ta biết.

      Hoắc thị có chút tức giận, nhưng rất nhanh kìm chế lại, mềm yếu : "Mẫu thân có suy nghĩ gì khác được chứ? Với tình hình bây giờ nghĩ cái gì đây? Ngươi bị bệnh, đại phu được mà còn cần nha đầu kia sao?”

      Tay Tiêu Lan trong tay áo nắm lại, gì.

      Hoắc thị nhíu mày suy nghĩ, nhất thời suy xét đến con nhóc đó nữa, nhưng nhớ tới bên cạnh Tiêu Lan có nha đầu nào hầu hạ, lại ở trong Phật tự năm năm, phải là phát sinh ra chuyện cổ quái gì chứ?
      :th_58:
      ... Diên Mi cũng ăn chay niệm kinh?:th_113:

      Bà ta khụ tiếng, chuyển đề tài: "Người ngươi cứu về rồi, bây giờ muốn làm thế nào?"

      "Vẫn như trước đây", Tiêu Lan ngẩng đầu lên : "Lời Mẫu thân lúc trước cần nhắc lại, nhi tử định chủ ý."

      muốn cùng Hoắc thị nhiều, nên chuyện này phải là thương lượng, Hoắc thị lại : "Mà thôi, nếu ngươi muốn như vậy, vậy ta cũng mặc kệ. Chỉ là cần phải nhớ kỹ, hôm nay ngươi bỏ qua chuyện này sau này cũng thể chọc vào chỗ thương tâm này của nàng nữa."

      Tiêu Lan ngoài ý muốn nhìn bà ta: "Mẫu thân... ?"

      “Ánh mắt như vậy là sao?" Hoắc thị hừ tiếng, "Ta lại cũng phải là tảng đá cỏ cây, vừa nãy ở ngoài trướng nghe thấy nàng khóc tê tâm liệt phế, ta cũng làm mẹ, sao có thể đau lòng? Huống chi, đều là nữ tử, ta biết gian nan thế nào."

      Tiêu Lan mím môi, rũ mắt : "Đa tạ mẫu thân thông cảm."

      Khuôn mặt Hoắc thị nhu hòa, thở dài, khí chuyện cuối cùng cũng được xoa dịu chút, Hoắc thị lại hỏi: "Cẩu hoàng đế cứ ngủ mãi, người dùng dược phải ? Bao lâu có thể tĩnh lại?"

      "Ước chừng đêm mai."

      "Cũng tốt" Hoắc thị : "Ngày đó là mẫu thân chu toàn, biết ngươi là nghĩ như vậy. Ngươi quyết đoán như thế, mẫu thân nên vui mừng."

      Tiêu Lan thấp người, hơi có chút được tự nhiên, trước giờ chưa từng được Hoắc thị khen bao giờ nên quen lắm.

      Hoắc thị đúng mực nắm chắc thành công rất tốt, chỉ hai câu liền dừng lại, hướng nâng nâng cái cằm: "Trở về ngủ giấc , mắt đều muốn mở ra được. Sai nữ đại phu đến đây, nếu ngươi sợ ta có rắp tâm cứ lệnh đổi người khác đến, bảo nấu cho ta chén thuốc đau mỏi."

      "Vậy mẫu thân cũng nghỉ chút", Tiêu Lan vén màn trướng ra, ở trong gió đêm thổi lát, cỗ được tự nhiên kia mới chậm rãi tản .

      Trong trướng, Liên : "Hầu gia nhìn lãnh đạm, thực tế trong lòng là hài tử nặng tình. Lão phu nhân trước giờ là đối xử với quá nghiêm khắc."

      Hoắc thị lại chau chau mày, nhắm mắt lại, buồn bã : " lớn rồi, còn giống như trước đây nữa. Có người của mình, cũng có cỗ uy nghiêm, ngay cả ta là mẹ mà cũng thể tùy tiện xen vào. Nhưng đến cùng vẫn là miếng thịt rớt xuống người ta, thiên biến vạn hóa bản tính cũng thay đổi được, trước sau cứ thích mềm thích cứng. Hừ, cái này ta hiểu nhất."

      Liên hơi há mồm, muốn câu gì, nhưng thấy Hoắc thị khẽ nhếch khóe môi, vẫn là thở dài đem lời nuốt trở vào.

      ...

      Tiêu Lan vẫn có gọi Mẫn Hinh , bảo Hàn Lâm tìm Mẫn Hành.

      Lúc Tiêu Lan trở về trướng, Phó Tế và Phó Trường Khải từ bên trong ra, vạt áo trước của Phó Tế đều ướt, muốn lại thôi, Phó Trường Khải đỡ cánh tay của ông, "Phụ thân, có lời gì đợi đến địa phương sau hãy . lát còn phải gấp rút lên đường."

      xong lại hơi gật đầu, chỉ vào bên trong, "A Mi quá mệt mỏi, ngủ rồi."

      Tiêu Lan có thể đoán được Phó Tế muốn cái gì, nhưng lúc này chỉ muốn vào thăm Diên Mi, ý bảo bọn họ nghỉ ngơi trước rồi cất bước tiến vào trong.

      Diên Mi quả nhiên ngủ, hành quân đường giản lược, Tiêu Lan sai người đem ba bộ chăn nệm mới xe đều ôm tới, này lúc toàn bộ trải ở dưới thân Diên Mi, còn người nàng chỉ đắp cái chăn.

      Tiêu Lan đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn hồi lâu, có can đảm mở chăn ra nằm vào, chỉ chăm chút cho Diên Mi còn mình nằm bên cạnh, đắp thân áo đơn ngủ.

      giấc này đặc biệt sâu, đến cuối canh bốn, Tiêu Lan bị Diên Mi lay tỉnh, sau đó nhổ trại khởi hành.

      Binh sĩ và ngựa trải qua hai canh giờ nghỉ ngơi nên tinh thần hồi phục ít, chỉ là Tiêu Lan vẫn còn bị thương nên mệt mỏi, đổi lên ngồi xe ngựa mắt mở nổi nữa, Diên Mi cũng khá hơn bao nhiêu, xe ngựa lắc lư lay động, Tiêu Lan sợ nàng ngủ giường quá bị lăn xuống nên ngủ ở ngay bên dưới. Nếu Diên Mi bị ngã xuống có thể đệm cho nàng.

      Cũng may là Diên Mi nằm nửa sấp ngủ, đường cũng có lăn xuống, chỉ là lúc sau lúc khát nước muốn dậy dẫm cước lên bụng của Tiêu Lan.

      Tiêu Lan bị giẫm tỉnh, hai người mờ mịt đối mặt hồi lâu, Diên Mi ngủ đến có chút ngốc, thân thể mềm oặt ngã lên người : "Sao chàng lại ngủ ở dưới? giường thoải mái."

      Tiêu Lan tỉnh táo hơn nàng chút, thấy ánh nắng chiếu vào từ khe màn hơi duỗi thẳng chân ra, hỏi: "Là muốn uống nước sao?"
      Diên Mi nằm ở người nhắm hai mắt lại hừ hừ.:th_50:

      Tiêu Lan cử động cũng dám, toa xe chật hẹp, cách nào làm cho thân thể duỗi ra hoàn toàn, giữ nguyên tư thế hơn nửa ngày, cả cơ thể đều cứng ngắc.

      Diên Mi ở người Tiêu Lan cọ nửa khắc, dần dần tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, "Chúng ta ở xe."

      "Hết ngốc rồi?" Tiêu Lan cười cười, duỗi tay cho nàng, : "Kéo ta cái, dậy nổi."

      Diên Mi bĩu bĩu môi, nhưng vẫn đưa tay qua kéo , Tiêu Lan dậy được nửa, Diên Mi chợt buông tay, ngón tay chọt chọt dưới nách , Tiêu Lan lại ngã trở về, cười nhìn nàng làm chuyện xấu.:th_92:

      Diên Mi uống ngụm nước, hỏi Tiêu Lan: "Huynh có khát ?"

      Môi Tiêu Lan có chút bong ra, : "Khát."

      Diên Mi liền rầm rầm lớn tiếng uống nước, cố ý cho xem, chờ uống hết nước bên trong cái ấm rồi mở nắp bình ra cho nhìn, "Hết rồi”:th_98:

      Tiêu Lan: "Vậy ta ráng nhịn vậy."

      Diên Mi liếc nhìn Tiêu Lan cái, lại vươn tay, "Dậy."

      Tiêu Lan liền cười ha ha nắm lấy tay nàng, kết quả héo được nửa, Diên Mi lại buông tay đẩy ngã trở về.

      Tiêu Lan nằm ở sàn xe cứng ngắc nhìn nàng, thân thể Diên Mi nửa ngồi: "Còn dám gọi ta kéo chàng dậy nữa ?":th_77:

      Tiêu Lan bắt lấy tay nàng, lần này chính chút lực cũng thêm vào, nếu như Diên Mi buông tay, liền phải ngã nặng, liền dứt khoát nhắm mắt lại, Diên Mi cắn cắn môi, ở giữa vẫn là ngừng chút, Tiêu Lan ngã ngửa người về phía sau, nàng duỗi tay vịn chặt lấy cổ , túm phải ngồi dậy.:th_94:

      Tiêu Lan xoa xoa đầu nàng, Diên Mi lại trừng mắt nhìn , vén rèm ra bên ngoài, xa xa tựa hồ nổi lên khói bụi mù mịt.

      Trình Ung đánh ngựa tới bẩm báo: "Hầu gia, xác nhận là đám người Ninh Vương đuổi theo tới."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :