1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 43: Kinh biến

      lúc hoàng hôn, ánh nắng dần tắt, trong gian đỏ thẫm của những ánh mây chiếu rọi, người Tần Uyển được bao bọc tầng tầng tầng vầng sáng, nàng đứng yên ở bên cạnh cây cổ thụ, dịu dàng cười , cho dù mặc áo vải thô nhưng vẫn lộ ra vẻ quyến rũ mà người khác thể so sánh được.

      Tiêu Lan vặn chặt mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, ngực phập phồng.

      Rất khó giờ đây Tiêu Lan kinh ngạc hay mững rỡ, cũng có thể là hơi mông lung hoảng hốt.

      Nhưng mà dù sao Tiêu Lan sớm còn là đứa mười mười hai tuổi, tiếng "A Lan" kia cũng cách nào đem hoàn toàn kéo về thời gian đó nữa, mặc dù cảm xúc phập phồng, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong đầu nghĩ đến trước hết lại là sao nàng ta lại xuất ở chỗ này? núi có tầng tầng cấm quân, nàng ta sao có thể mình lại đây? Nếu chết, vậy Hoàng thượng có biết nàng ta ở đây hay ?

      Trong thời gian ngắn ngủi mà bao nhiêu câu hỏi quanh quẩn trong đầu Tiêu Lan.

      "Hầu gia?" từ xa Hàn Lâm ra nửa người từ sau cây cổ thụ tránh, thấy người lạ xuật núi khiến sinh cảnh giác, nhưng thấy là nữ tử, lời lại khá thân mật nên dám đường đột tiến lên.

      Tiêu Lan khẽ gật đầu, ý bảo tạm thời đừng động.

      Tiêu Lan hơi há há miệng, cũng muốn hỏi Tần Uyển câu nhưng nhất thời lại thể phát ra thanh.

      Gió chiều thổi qua làm thảm cỏ lay động, hai người đối mặt nhau cách vài chục bước chân, vẫn là Tần Uyển hỏi trước: "A Lan, có thể kiếm chỗ chuyện hay ?"

      Cơ hồ đồng thời, Diên Mi nắm chặt lấy tay Tiêu Lan, nháy mắt nhìn : "Lan ca ca, đừng .":th_93:

      - - Nàng gặp qua Thần Phi lần, giờ phút này cách khá xa, mặc dù nhận ra là ai, lại càng biết được nàng ta và Tiêu Lan có qua lại như thế nào nhưng bản năng của nàng cảm nhận được nguy hiểm, nàng muốn Tiêu Lan mạo hiểm.

      Tiêu Lan muốn .

      Tiêu Lan chậm chạp như Diên Mi, trải qua máu tanh chiến trường, trực giác của càng thêm nhạy cảm, có chút chuyện Tiêu Lan muốn hỏi , ràng. Hơn nữa, Tần Uyển hận , Diên Mi ở cùng chỗ với , chỉ sợ nàng gặp phiền toái.

      "Nàng vào trong trướng chờ ta", Tiêu Lan nắm ngược lại tay Diên Mi, " lát ta trở lại."

      Giờ phút này Diên Mi lại cố chấp bất thường, nàng gắt gao nắm lấy tay Tiêu Lan: ""

      Tiêu Lan tách từng ngón tay nàng ra, thấp giọng : "Nghe lời." xong, kêu Hàn Lâm lại đây, phân phó : "Bảo vệ phu nhân trở về, vô luận như thế nào cũng được cách nửa bước." Hơi dừng chút lại dặn dò: "Vạn nhất có chuyện gì về phía có nhiều cấm quân nhất, hoặc trực tiếp tìm người của ta."

      Hàn Lâm đáp lại tiếng, Diên Mi hẳn là tức giận, trong mắt tất cả đều là ý vui.

      Mẫn Hinh và Mẫn Hành tự nhiên cũng theo trở về, Mẫn Hinh nhìn Diên Mi cẩn thận từng bước, trong lòng tự nhủ trơ mắt nhìn phu quân của mình bị nữ nhân khác câu , đổi lại là ai cũng thể nhẫn được!

      Nếu là người bình thường hận thông thể biến thành người câm, giả bộ như cái gì cũng nhìn thấy,nhưng Mẫn Hinh ngược lại, coi như nàng cũng hiểu được tính cách của Diên Mi, trong đầu thay nàng ôm lấy bất bình, lặng lẽ khuyên nhủ: "Phu nhân đừng giận, mặt phải giả bộ rộng lượng chút, mặc kệ như thế nào phu nhân mới là chính thất, chỉ cần bắt được cái này, bên trong phủ cũng được, bên ngoài phủ cũng sao, đều làm ra được cái gì ghê gớm."

      Diên Mi ràng là hề nghe lọt, vẫn như cũ quay đầu lại nhìn, đường núi cong, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lan.

      Bên kia.

      Tần Uyển dọc theo sườn núi vừa rồi xuống dưới, nàng ta lời nào, chỉ thỉnh thoảng xoay người nhìn Tiêu Lan cái, lá khô giẫm dưới chân, phát ra tiếng xào xạc.

      hồi lâu, Tiêu Lan dừng bước chân lại trước, mím môi, : "Biểu tỷ."

      Tần Uyển cũng dừng lại, xoay người bình tĩnh nhìn , Tiêu Lan yên lặng, trầm giọng : "Biểu tỷ còn sống."

      Tần Uyển chợt nhíu mày, mặt chậm rãi nở ra nụ cười tươi tắn, bỗng nhiên tiến lên vài bước, chỉ cách Tiêu Lan hai nắm tay, đưa ra ngón tay xanh nhạt, đụng vào ngực Tiêu Lan, "Ta còn sống, trong lòng ngươi là vui, hay lo?"

      Tiêu Lan lùi lại bước, mắt quét qua rừng cây núi đá bị che kín sắc hồng, "Sao biểu tỷ lại ở chỗ này?"

      Tần Uyển khẽ hất cằm lên: "Ngươi còn chưa có trả lời ta."

      Tiêu Lan rũ mắt xuống, lát nhìn thẳng trở về, thản nhiên : "Tất nhiên ta hy vọng biểu tỷ sống sót."

      "Phải ?", Tần Uyển nhàng dựa vào gốc cây phong bên cạnh, "Ta sống phải làm thế nào đây?" trong đôi mắt nàng ta tràn đầy hoang mang và đau đớn, "A Lan, ta chỉ hỏi câu, mấy năm nay, ngươi có từng nghĩ là cứu ta ?"

      Nhưng hết rồi, nàng ta lại chờ Tiêu Lan trả lời, tự mình gật đầu : "Ngươi nhất định là có nghĩ tới, cái này ta tin."

      Tiêu Lan khẽ thở dài, - - dĩ nhiên là có nghĩ, vẫn liên tục, liên tục nhớ kỹ.

      Nhưng mà, có ích lợi gì? Ít nhất cho đến giờ phút trước mắt này, vẫn thể đưa tay ra kéo nàng lần.

      "Biểu tỷ..." Tiêu Lan cũng muốn nhiều lời chuyện này, nhưng Tần Uyển lại phất tay cắt đứt lời , con mắt cong cong, nàng ta quay đầu, lại ngây thơ hỏi: "Nếu như ta được cứu, vậy sau này sao? A Lan, ngươi có nghĩ tới hay , muốn đem ta làm sao bây giờ?"

      Tiêu Lan ngẩn ra, muốn Tần Uyển làm sao bây giờ?

      Đúng vậy, muốn đem nàng làm thế nào?

      Tần Uyển tự nhiên trông thấy vẻ mặt tế nhị này của , hiển nhiên, Tiêu Lan căn bản vốn nghĩ tới tầng này, nàng ta đứng thẳng người, nụ cười mặt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, "Mẫu thân của ta năm đó là cố ý muốn ngươi và ta đính hôn, tầng ý tứ này tỷ tỷ ngươi, Tiêu nhìn ra, trong nội tâm dì lại càng sáng như tuyết, Tiêu Lan, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi khi đó có ràng hay !?"

      Tiêu Lan mãnh liệt ngẩng mắt lên nhìn nàng ta, trong lòng lại trầm xuống.

      Khi đó mới mười hai, trong đám con em tôn thất, hơi lêu lổng chút là biết chuyện, cho dù biết, cũng có thể hơi nghe người khác thầm tình nam nữ, chỉ có Tiêu Lan là giống, bởi vì lúc đó trong lòng liên tục có chuyện đè nặng, tính tình lại có chút quái gở, ở bên ngoài nghe người ta hi hi ha ha , cũng là vào tai trái ra tai phải.

      đến Tần Uyển là bất đồng, bởi vì xung quanh Tiêu Lan, trừ tỷ tỷ Tiêu , nàng xem như là nữ tử duy nhất có thể cùng hai câu thân cận, đương nhiên, cũng là bởi vì có tầng bà con ở đây.

      Còn như cố ý đính hôn, hiểu, cũng chưa nghĩ tới.

      là Hoắc thị chưa bao giờ đề cập với , hai là trong viện của nha đầu gần tuổi cũng có, vừa có miệng lưỡi gây loạn, cũng chưa từng có người kích thích phương diện tâm tư này.

      Tần Uyển dần dần bật cười, thanh càng lúc càng lớn, Tiêu Lan thở dài, trầm giọng : "Là ta thiếu tỷ."

      "Ha ha ha ha", Tần Uyển cười đến thân thể phát run, trong mắt lại có lệ, tiến tới gần hai bước ác độc : "Là ngươi thiếu ta! Vậy ngươi lấy cái gì trả cho ta?!"

      Tiêu Lan muốn chuyện, lại có người đột ngột xuất , hướng về phía Tiêu Lan tức giận ồn ào: "Sao ta đâu cũng có thể nhìn thấy ngươi hả? Ngươi theo ta..."

      còn chưa dứt lời, bỗng nhiên trợn to hai mắt, "Thần Thần Thần Phi!"

      Tần Uyển nghiêng người qua, đem ít nước mắt chưa rớt ra lập tức nuốt trở vào, khôi phục lại bộ dáng tươi cười như thường, nàng ta hoàn toàn có vẻ mặt ngoài ý muốn khi nhìn thấy Tiêu Chân, thậm chí còn dịu dàng thi lễ, "Ninh Vương điện hạ kim an."

      Tiêu Chân giống như gặp phải quỷ, lúc Ngậm Chương Cung gặp chuyện may ở trong kinh, vẫn là sau khi trở lại nghe người ta , mặc dù từng nghe người ta ngầm Thần Phi kỳ có chết, nhưng đột nhiên gặp nhau vẫn làm cho sợ hãi kêu lên.

      Ánh mắt của quét tới quét lui lên hai người, chỉ vào Tiêu Lan: "Ngươi ngươi, các ngươi!"

      Đúng lúc này, Tiêu Lan đột nhiên thấp người cái, đá mạnh cước vào gối làm Tiêu Chân phải khụyu xuống.

      "Ta..." nửa câu của Tiêu Chân còn chưa dứt, mũi tên bén nhọn bay qua như cọ xát vào đỉnh đầu , "Phập" tiếng ghim vào thân cây phía sau.

      Tiêu Chân trợn mắt, lời còn dư lại nghẹn ở cổ họng, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiêu Lan.

      Cùng lúc đó, Tần Uyển lùi về phía sau, chỗ cao chợt xuất tiếng sấm nổ phá vỡ yên tĩnh, bốn phía giống như là được mệnh lệnh, lá cây rụng lả tả rung động khắp núi, trong nháy mắt ra vài chục tráng hán mặc áo ngắn vải thô, tay cầm binh đao, Tiêu Chân còn chưa phản ứng lại, tay Tiêu Lan kéo , "!"

      Lúc này Tiêu Chân thấy sau lưng có truy binh, đều là dáng người khỏe mạnh, mũi cao mắt sâu, góc cạnh ràng, thở dốc hơi, bật thốt lên: "Người Hung nô! Các ngươi là người Hung nô!"

      Binh đao cùng với mũi tên vọt tới bên cạnh, Tiêu Lan trở tay chém lại đao, quát lên: "Kiếm bên hông ngươi để đeo chơi sao? Rút kiếm!"

      Tiêu Chân hô tiếng, giờ phút này mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, rút kiếm ra, đột nhiên trong biến cố bị kích thích máu nóng, vung kiếm liền đâm tới.

      Tiêu Lan nhìn chằm chằm hướng Tần Uyển, - - mai phục là người Hung nô, nàng ta ở chỗ Hung Nô!

      có thời gian suy nghĩ người Hung nô vào Hán Trung như thế nào, lo lắng là phục binh Hung Nô cũng phải chỉ có nhiêu đây, nếu chỉ nhắm vào sợ, sợ là... xông đến là chỗ của Hoàng thượng.

      - - Tất nhiên là có tinh binh ở đó, núi nhất định hồi huyết chiến.

      Tiêu Lan vội vàng muốn liếc mắt nhìn dưới chỗ doanh trướng trước.

      Nhưng mà, mơ hồ có tiếng kêu truyền đến.

      Đáy mắt Tiêu Lan lạnh lẽo, kéo cổ binh lính Hung Nô tới, mượn đao quét ngang, phụt cái, máu tươi bắn lên mặt Tiêu Chân, cánh tay Tiêu Chân bị thương nhát, cùng Tiêu Lan đứng tựa lưng, cũng tiếng, sợ mình ngay tại thời điềm mấu chốt bị nhụt chí.

      Phía dưới có người giương cung muốn bắn, Tần Uyển dùng tiếng Hung Nô lạnh lùng , "Bắt sống."

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 43: Kinh biến

      lúc hoàng hôn, ánh nắng dần tắt, trong gian đỏ thẫm của những ánh mây chiếu rọi, người Tần Uyển được bao bọc tầng tầng tầng vầng sáng, nàng đứng yên ở bên cạnh cây cổ thụ, dịu dàng cười , cho dù mặc áo vải thô nhưng vẫn lộ ra vẻ quyến rũ mà người khác thể so sánh được.

      Tiêu Lan vặn chặt mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, ngực phập phồng.

      Rất khó giờ đây Tiêu Lan kinh ngạc hay mững rỡ, cũng có thể là hơi mông lung hoảng hốt.

      Nhưng mà dù sao Tiêu Lan sớm còn là đứa mười mười hai tuổi, tiếng "A Lan" kia cũng cách nào đem hoàn toàn kéo về thời gian đó nữa, mặc dù cảm xúc phập phồng, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong đầu nghĩ đến trước hết lại là sao nàng ta lại xuất ở chỗ này? núi có tầng tầng cấm quân, nàng ta sao có thể mình lại đây? Nếu chết, vậy Hoàng thượng có biết nàng ta ở đây hay ?

      Trong thời gian ngắn ngủi mà bao nhiêu câu hỏi quanh quẩn trong đầu Tiêu Lan.

      "Hầu gia?" từ xa Hàn Lâm ra nửa người từ sau cây cổ thụ tránh, thấy người lạ xuật núi khiến sinh cảnh giác, nhưng thấy là nữ tử, lời lại khá thân mật nên dám đường đột tiến lên.

      Tiêu Lan khẽ gật đầu, ý bảo tạm thời đừng động.

      Tiêu Lan hơi há há miệng, cũng muốn hỏi Tần Uyển câu nhưng nhất thời lại thể phát ra thanh.

      Gió chiều thổi qua làm thảm cỏ lay động, hai người đối mặt nhau cách vài chục bước chân, vẫn là Tần Uyển hỏi trước: "A Lan, có thể kiếm chỗ chuyện hay ?"

      Cơ hồ đồng thời, Diên Mi nắm chặt lấy tay Tiêu Lan, nháy mắt nhìn : "Lan ca ca, đừng .":th_93:

      - - Nàng gặp qua Thần Phi lần, giờ phút này cách khá xa, mặc dù nhận ra là ai, lại càng biết được nàng ta và Tiêu Lan có qua lại như thế nào nhưng bản năng của nàng cảm nhận được nguy hiểm, nàng muốn Tiêu Lan mạo hiểm.

      Tiêu Lan muốn .

      Tiêu Lan chậm chạp như Diên Mi, trải qua máu tanh chiến trường, trực giác của càng thêm nhạy cảm, có chút chuyện Tiêu Lan muốn hỏi , ràng. Hơn nữa, Tần Uyển hận , Diên Mi ở cùng chỗ với , chỉ sợ nàng gặp phiền toái.

      "Nàng vào trong trướng chờ ta", Tiêu Lan nắm ngược lại tay Diên Mi, " lát ta trở lại."

      Giờ phút này Diên Mi lại cố chấp bất thường, nàng gắt gao nắm lấy tay Tiêu Lan: ""

      Tiêu Lan tách từng ngón tay nàng ra, thấp giọng : "Nghe lời." xong, kêu Hàn Lâm lại đây, phân phó : "Bảo vệ phu nhân trở về, vô luận như thế nào cũng được cách nửa bước." Hơi dừng chút lại dặn dò: "Vạn nhất có chuyện gì về phía có nhiều cấm quân nhất, hoặc trực tiếp tìm người của ta."

      Hàn Lâm đáp lại tiếng, Diên Mi hẳn là tức giận, trong mắt tất cả đều là ý vui.

      Mẫn Hinh và Mẫn Hành tự nhiên cũng theo trở về, Mẫn Hinh nhìn Diên Mi cẩn thận từng bước, trong lòng tự nhủ trơ mắt nhìn phu quân của mình bị nữ nhân khác câu , đổi lại là ai cũng thể nhẫn được!

      Nếu là người bình thường hận thông thể biến thành người câm, giả bộ như cái gì cũng nhìn thấy,nhưng Mẫn Hinh ngược lại, coi như nàng cũng hiểu được tính cách của Diên Mi, trong đầu thay nàng ôm lấy bất bình, lặng lẽ khuyên nhủ: "Phu nhân đừng giận, mặt phải giả bộ rộng lượng chút, mặc kệ như thế nào phu nhân mới là chính thất, chỉ cần bắt được cái này, bên trong phủ cũng được, bên ngoài phủ cũng sao, đều làm ra được cái gì ghê gớm."

      Diên Mi ràng là hề nghe lọt, vẫn như cũ quay đầu lại nhìn, đường núi cong, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lan.

      Bên kia.

      Tần Uyển dọc theo sườn núi vừa rồi xuống dưới, nàng ta lời nào, chỉ thỉnh thoảng xoay người nhìn Tiêu Lan cái, lá khô giẫm dưới chân, phát ra tiếng xào xạc.

      hồi lâu, Tiêu Lan dừng bước chân lại trước, mím môi, : "Biểu tỷ."

      Tần Uyển cũng dừng lại, xoay người bình tĩnh nhìn , Tiêu Lan yên lặng, trầm giọng : "Biểu tỷ còn sống."

      Tần Uyển chợt nhíu mày, mặt chậm rãi nở ra nụ cười tươi tắn, bỗng nhiên tiến lên vài bước, chỉ cách Tiêu Lan hai nắm tay, đưa ra ngón tay xanh nhạt, đụng vào ngực Tiêu Lan, "Ta còn sống, trong lòng ngươi là vui, hay lo?"

      Tiêu Lan lùi lại bước, mắt quét qua rừng cây núi đá bị che kín sắc hồng, "Sao biểu tỷ lại ở chỗ này?"

      Tần Uyển khẽ hất cằm lên: "Ngươi còn chưa có trả lời ta."

      Tiêu Lan rũ mắt xuống, lát nhìn thẳng trở về, thản nhiên : "Tất nhiên ta hy vọng biểu tỷ sống sót."

      "Phải ?", Tần Uyển nhàng dựa vào gốc cây phong bên cạnh, "Ta sống phải làm thế nào đây?" trong đôi mắt nàng ta tràn đầy hoang mang và đau đớn, "A Lan, ta chỉ hỏi câu, mấy năm nay, ngươi có từng nghĩ là cứu ta ?"

      Nhưng hết rồi, nàng ta lại chờ Tiêu Lan trả lời, tự mình gật đầu : "Ngươi nhất định là có nghĩ tới, cái này ta tin."

      Tiêu Lan khẽ thở dài, - - dĩ nhiên là có nghĩ, vẫn liên tục, liên tục nhớ kỹ.

      Nhưng mà, có ích lợi gì? Ít nhất cho đến giờ phút trước mắt này, vẫn thể đưa tay ra kéo nàng lần.

      "Biểu tỷ..." Tiêu Lan cũng muốn nhiều lời chuyện này, nhưng Tần Uyển lại phất tay cắt đứt lời , con mắt cong cong, nàng ta quay đầu, lại ngây thơ hỏi: "Nếu như ta được cứu, vậy sau này sao? A Lan, ngươi có nghĩ tới hay , muốn đem ta làm sao bây giờ?"

      Tiêu Lan ngẩn ra, muốn Tần Uyển làm sao bây giờ?

      Đúng vậy, muốn đem nàng làm thế nào?

      Tần Uyển tự nhiên trông thấy vẻ mặt tế nhị này của , hiển nhiên, Tiêu Lan căn bản vốn nghĩ tới tầng này, nàng ta đứng thẳng người, nụ cười mặt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, "Mẫu thân của ta năm đó là cố ý muốn ngươi và ta đính hôn, tầng ý tứ này tỷ tỷ ngươi, Tiêu nhìn ra, trong nội tâm dì lại càng sáng như tuyết, Tiêu Lan, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi khi đó có ràng hay !?"

      Tiêu Lan mãnh liệt ngẩng mắt lên nhìn nàng ta, trong lòng lại trầm xuống.

      Khi đó mới mười hai, trong đám con em tôn thất, hơi lêu lổng chút là biết chuyện, cho dù biết, cũng có thể hơi nghe người khác thầm tình nam nữ, chỉ có Tiêu Lan là giống, bởi vì lúc đó trong lòng liên tục có chuyện đè nặng, tính tình lại có chút quái gở, ở bên ngoài nghe người ta hi hi ha ha , cũng là vào tai trái ra tai phải.

      đến Tần Uyển là bất đồng, bởi vì xung quanh Tiêu Lan, trừ tỷ tỷ Tiêu , nàng xem như là nữ tử duy nhất có thể cùng hai câu thân cận, đương nhiên, cũng là bởi vì có tầng bà con ở đây.

      Còn như cố ý đính hôn, hiểu, cũng chưa nghĩ tới.

      là Hoắc thị chưa bao giờ đề cập với , hai là trong viện của nha đầu gần tuổi cũng có, vừa có miệng lưỡi gây loạn, cũng chưa từng có người kích thích phương diện tâm tư này.

      Tần Uyển dần dần bật cười, thanh càng lúc càng lớn, Tiêu Lan thở dài, trầm giọng : "Là ta thiếu tỷ."

      "Ha ha ha ha", Tần Uyển cười đến thân thể phát run, trong mắt lại có lệ, tiến tới gần hai bước ác độc : "Là ngươi thiếu ta! Vậy ngươi lấy cái gì trả cho ta?!"

      Tiêu Lan muốn chuyện, lại có người đột ngột xuất , hướng về phía Tiêu Lan tức giận ồn ào: "Sao ta đâu cũng có thể nhìn thấy ngươi hả? Ngươi theo ta..."

      còn chưa dứt lời, bỗng nhiên trợn to hai mắt, "Thần Thần Thần Phi!"

      Tần Uyển nghiêng người qua, đem ít nước mắt chưa rớt ra lập tức nuốt trở vào, khôi phục lại bộ dáng tươi cười như thường, nàng ta hoàn toàn có vẻ mặt ngoài ý muốn khi nhìn thấy Tiêu Chân, thậm chí còn dịu dàng thi lễ, "Ninh Vương điện hạ kim an."

      Tiêu Chân giống như gặp phải quỷ, lúc Ngậm Chương Cung gặp chuyện may ở trong kinh, vẫn là sau khi trở lại nghe người ta , mặc dù từng nghe người ta ngầm Thần Phi kỳ có chết, nhưng đột nhiên gặp nhau vẫn làm cho sợ hãi kêu lên.

      Ánh mắt của quét tới quét lui lên hai người, chỉ vào Tiêu Lan: "Ngươi ngươi, các ngươi!"

      Đúng lúc này, Tiêu Lan đột nhiên thấp người cái, đá mạnh cước vào gối làm Tiêu Chân phải khụyu xuống.

      "Ta..." nửa câu của Tiêu Chân còn chưa dứt, mũi tên bén nhọn bay qua như cọ xát vào đỉnh đầu , "Phập" tiếng ghim vào thân cây phía sau.

      Tiêu Chân trợn mắt, lời còn dư lại nghẹn ở cổ họng, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiêu Lan.

      Cùng lúc đó, Tần Uyển lùi về phía sau, chỗ cao chợt xuất tiếng sấm nổ phá vỡ yên tĩnh, bốn phía giống như là được mệnh lệnh, lá cây rụng lả tả rung động khắp núi, trong nháy mắt ra vài chục tráng hán mặc áo ngắn vải thô, tay cầm binh đao, Tiêu Chân còn chưa phản ứng lại, tay Tiêu Lan kéo , "!"

      Lúc này Tiêu Chân thấy sau lưng có truy binh, đều là dáng người khỏe mạnh, mũi cao mắt sâu, góc cạnh ràng, thở dốc hơi, bật thốt lên: "Người Hung nô! Các ngươi là người Hung nô!"

      Binh đao cùng với mũi tên vọt tới bên cạnh, Tiêu Lan trở tay chém lại đao, quát lên: "Kiếm bên hông ngươi để đeo chơi sao? Rút kiếm!"

      Tiêu Chân hô tiếng, giờ phút này mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, rút kiếm ra, đột nhiên trong biến cố bị kích thích máu nóng, vung kiếm liền đâm tới.

      Tiêu Lan nhìn chằm chằm hướng Tần Uyển, - - mai phục là người Hung nô, nàng ta ở chỗ Hung Nô!

      có thời gian suy nghĩ người Hung nô vào Hán Trung như thế nào, lo lắng là phục binh Hung Nô cũng phải chỉ có nhiêu đây, nếu chỉ nhắm vào sợ, sợ là... xông đến là chỗ của Hoàng thượng.

      - - Tất nhiên là có tinh binh ở đó, núi nhất định hồi huyết chiến.

      Tiêu Lan vội vàng muốn liếc mắt nhìn dưới chỗ doanh trướng trước.

      Nhưng mà, mơ hồ có tiếng kêu truyền đến.

      Đáy mắt Tiêu Lan lạnh lẽo, kéo cổ binh lính Hung Nô tới, mượn đao quét ngang, phụt cái, máu tươi bắn lên mặt Tiêu Chân, cánh tay Tiêu Chân bị thương nhát, cùng Tiêu Lan đứng tựa lưng, cũng tiếng, sợ mình ngay tại thời điềm mấu chốt bị nhụt chí.

      Phía dưới có người giương cung muốn bắn, Tần Uyển dùng tiếng Hung Nô lạnh lùng , "Bắt sống."
      Linh_lung_co_nuong, MaiAnhSF, Linh Bi13 others thích bài này.

    3. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Cuối cùng tiêu lan đối với thần phi là ý tứ gì đây, đau lòng cho diên mi:yoyo59:
      MaiAnhSFA Huyền 152 thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Nàng đăng nhầm 2 lần rồi, ta lòng dạ đàn bà độc ác ghê, hầy, hận mong manh lúc sống chết lúc hận cũng dữ dội k kém
      A Huyền 152 thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Mợ này hoá rồ mới thế chứ đàn bà kiểu này phát sợ sao nổi
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :