1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 25: Tin tức

      đến tháng chín, trời cao trong vắt, giống với Kim Lăng mùa thu mưa liên tục, Dĩnh Xuyên rất ít mưa, giảm vài phần hiu quạnh của nơi núi cao đất rộng.

      Lưu thái thú nghẹn hơn nửa tháng, cầm mấy tờ khế ước thuê đất lại đây, hỏi , mấy vùng rừng núi kia vốn là của phú hộ họ Lưu trong thành, sau khi dời thuê nữa, đây là chuyện của nhều năm trước.

      Ông ta như thế, Tiêu Lan cũng cứ nghe như vậy, cuối cùng lúc đặt bạc lên bàn, Lưu thái thú yên lặng lau mồ hôi, : “ dám dám, chỉ là mấy ngọn núi hoang, đáng với giá này.”

      Lưu thái thú cũng phải là hoàn toàn giả khách khí, bởi vì chuyện này giống với chuyện bọn họ lén lút bán mận, trong nha môn nắm chắc đất đai, thu được bao nhiêu địa tô cũng phải đưa vào công khố, ông ta cũng thể viết cái giá tiền giấy trắng mực đen mà lại thu cái giá khác được. Nếu đổi lại là dân chúng có lẽ ông ta dám làm, nhưng với Tiêu Lan ông ta dám có lá gan đó.

      Quan trọng nhất là, chỉ còn hai tháng nữa là ông ta rồi, trước khi hồi kinh, nhất định Tiêu Lan viết tấu chương báo cáo biểu mấy tháng cuối cùng của ông ta ở Bộc Dương, thời điểm này mà còn muốn kiếm chác phải là tìm đường chết sao.

      Tiêu Lan cũng chỉ muốn nhìn biểu của ông ta, thấy bộ dạng ông ta sợ hãi ung dung : “Nếu thế, đại nhân cứ giá tiền, làm phiền ngài phải chuyến, nếu chê, giờ ngọ ở chỗ này của ta dùng bữa cơm rau dưa."

      Lưu thái thú vội đáp ứng, giá cho thuê tương đương với cho , thân phận Tiêu Lan lại cần nộp thuế, chỉ cần núi có thể ra này nọ chỉ có lời lỗ .

      Ông ta lại lấy ra phần tấu trình đưa cho Tiêu Lan, "Đây là sổ con hạ quan phải dâng khi vào kinh, thỉnh Hầu gia xem qua, xem nơi nào cần phải chỉnh sửa nữa ?"

      - - Phần tấu này lẽ ra phải được dâng lên vào cuối tháng tám, thế nhưng ông ta lại muộn mấy ngày, còn cố ý cho Tiêu Lan xem, ý đồ rất ràng.

      Tiêu Lan mở ra quét mắt vòng, quả nhiên, quanh co lòng vòng tất cả đều là từ ngữ khen ngợi mình (Tiêu Lan), cơ hồ là đem công lao trận đánh vào trung thu cho Tiêu Lan, Tiêu Lan dở khóc dở cười, "Lưu đại nhân đối với Tiêu mỗ qúa tán dương rồi."

      Trong lòng Lưu thái thú tự nhủ ngươi cứ trộm vui mừng , mặt còn nghiêm túc : " , là bút pháp hạ quan kém cỏi."

      Tiêu Lan liếc ông ta rồi đẩy sổ con về: "Ta hiểu thứ Lưu đại nhân thỉnh cầu là quan đạo, nhưng Tiêu mỗ có phần tâm sức kia, chỉ thỉnh cầu thanh thản. cuối tháng trước sổ con của ta đến kinh thành, Lưu đại nhân có thể ở Bộc Dương trông nom ba năm, hôm trung thu đó cũng nhờ ngươi mang dân chúng đến hộ thành, thấy được ngươi thương dân, ở bên trong tấu chương ta nhất nhất , ta cũng muốn giúp đại nhân hoàn thành ước vọng, còn lại phải xem đại nhân có cho ta cơ hội này hay thôi."

      Ai u!

      đến thế này rồi sao Lưu thái thú có thể hiểu được chứ. Thôi chờ đúng thời điểm rồi tính .

      Xém chút nữa làm chuyện xấu rồi.

      Tiêu Lan thấy ông ta hiểu được : “Ở đây ngươi là quan phụ mẫu, sổ con cần khiêm tốn quá mức, nếu , ngược lại gây hiềm khích. Ta chỗ này cũng cần làm gì, chút lực đưa ra cũng đáng kể phải sao?"

      Lưu thái thú gật đầu liên tục.

      Cơm trưa ăn hết sức hòa hợp, Lưu thái thú uống ít rượu, lúc mặt đỏ tai nóng, nếu phải thân phận Tiêu Lan ở kia, ông ta còn muốn tâm phen kìa, lúc lên kiệu lâng lâng.

      bao xa nghe thấy có người gọi mình, vén màn kiệu lên thấy là bà tử mang theo nha đầu, nhìn phương hướng là từ Hầu phủ ra.

      Lưu thái thú mắt say lờ đờ mông lung: "Nhị vị, Hầu gia còn có việc phân phó?"

      Nha đầu kia vội khoát khoát tay, kéo bà tử hơi đẩy về phía trước, giọng : "Là Doãn đại nương chúng ta có chuyện muốn mời đại nhân hỗ trợ. Lúc trước bà cũng là người hầu hạ trong cung, rất nhớ tỷ muội trong cung, thỉnh cầu ngài chuyển hộ lời nhắn."

      rồi đưa lên miếng ngọc bài.

      Lưu thái thú say say nhưng ba chữ "Hiển Dương Cung” vẫn nhận biết được. - - là tín hiệu của Hoàng hậu nương nương trong cung!

      Tỉnh rượu nửa, hai tay ông ta nâng ngọc bài, mờ mịt hỏi: "Chuyển lời nhắn gì?"

      Nha đầu kia che miệng cười cười, che nửa gương mặt, lại xoay người chuyển lại lời Doãn đại nương, cuối cùng : “Đại nương chúng ta , đồ mà Bành đại nương tặng lúc trước, dạo này bận rộn nên chưa kịp dùng, mấy hôm nay mới dùng thử, rất tốt, bà đừng nhớ nhung. Chỉ là mới ngày đầu tiên tới đây gặp phải Hung Nô nên bị dọa trận, chết ít người."

      Lưu thái thú gật gật đầu, nha đầu kia lại hé miệng cười tiếng, phúc thân : "Vậy làm phiền đại nhân."

      Bà tử phía sau nàng ta cũng thấp người thi lễ, từ đầu đến cuối đều mở miệng câu với ông ta, quả nhiên là người bên trong cung, đều là dùng mũi nhìn người.

      Chờ cỗ kiệu khởi hành lần nữa ông ta mới nhớ tới, hồi nãy còn chưa dặn ông ta tìm ai để tìm Bành đại nương gì đó mà?

      Sau nghĩ lại, cũng cần, ông ta có cung bài trong tay, lúc tiến cung đuổi tên thái giám là có thể truyền lời rồi, kẻ có cung bài này cũng nhất định phải là mấy nô tỳ thô sử.

      Ông ta nghĩ đến Hiển Dương Cung, lập tức lại nghĩ tới Thẩm thị nhà ngoại Hoàng hậu nương nương, hôm nay là đệ nhất thế gia Đại Tề, ông ta càng nghĩ càng xa, hai tay xoa xoa ngọc bài, có cảm giác vận làm quan đến, ngăn cản cũng ngăn được!:th_6:

      Bên trong bên kia, Bạch Thiến mang Doãn đại nương hồi phủ từ cửa bên, Doãn đại nương nhìn còn tốt, chỉ là ánh mắt hơi có vẻ dại ra, miệng thể . Bạch Thiến cũng thay quần áo, trực tiếp mặc bộ độ nha hoàn này trở về bẩm báo với Tiêu Lan.

      Tiêu Lan còn ở phòng tiệc vừa rồi, chẳng biết Diên Mi cũng tới từ lúc nào, ngồi ở bên cạnh chuyện, biết câu gì, Tiêu Lan quay đầu cười.

      Bạch Thiến nhất thời có vào phòng, ở bên ngoài hành lễ, "Hầu gia, phu nhân."

      Diên Mi ngẩng đầu, thấy nàng ta chải búi tóc song kế của nha hoàn, xiêm y cũng giống với Đào Diệp, Đào Hoa hơi thắc mắc, quay đầu nhìn Tiêu Lan.

      Tiêu Lan cũng có gọi nàng ta vào, gật đầu ý bảo , Bạch Thiến liền : "Hồi Hầu gia, nô tỳ đem tình làm xong ."

      "Ừ", Tiêu Lan đáp tiếng: "Đem Doãn đại nương giao cho Trình Ung, ngươi về dùng cơm trước ."

      Diên Mi nhìn nàng ta rồi mới hỏi: "Sao mặc cái này?"

      "Ta bảo nàng đưa tin cho người ta.", Tiêu Lan xoa xoa mu bàn tay nàng, "Như vậy từ đây cho đến khi trở về báo cáo công tác, chúng ta đều có thể muốn làm gì làm.":hoan ho:

      Lời này hơi giả, nhưng mỗi lần chuyện với Diên Mi, lúc nào cũng tự chủ được lệch .

      Diên Mi: "Ta biết, giúp Doãn đại nương đưa." Dừng chút lại : "Ta cũng muốn làm gì làm.":th_83:

      Tiêu Lan nhịn được, trong lòng tự nhủ nàng muốn "làm gì làm" cái gì hử? Nhưng Tiêu Lan phát , bây giờ lời của Diên Mi dần dần nhiều lên, thỉnh thoảng còn cười ngốc với nữa, còn chỉ mấy từ mấu chốt như lúc trước nữa.

      Kết quả đến buổi tối, Tiêu Lan liền có đáp án.

      Vẻ mặt Diên Mi nghiêm túc, ngồi quỳ chân ở bên trong giường, nhìn chằm chằm dây đỏ rồi dùng sức.

      Tiêu Lan nhìn cái là biết , - - nàng muốn tháo dây đỏ xuống .

      Tiêu Lan buồn cười nhưng cũng gì, lẳng lặng nằm ở ngoài bên cạnh nghe động tĩnh.

      Chờ lúc, chờ được tiếng Diên Mi mà lại nghe Cảnh nương tử ở bên ngoài : "Hầu gia, Trình Ung có chuyện bẩm báo."

      Tiêu Lan đành phải khoác thêm y phục ra ngoài, thấy thần sắc của Trình Ung phải là việc gấp gì đợi đến ngoại viện thư phòng mới : " ."

      "Hầu gia, trong kinh truyền đến tin tức, Thần Phi nương nương, mất rồi."

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Sắp có biến rồi

      Bạn Diên My chuẩn bị tháo dây thừng rồi
      Hoan hô. Hí hí
      Thank editor nhiều nhé

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thao mềnh chẳng hiểu tháo dây thừng nàm thao?
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      @Anhdva: là rào cản bị gạt bỏ, là hành trình chấm mút Tiêu Lan của Diên Mi bắt đầu, là quá trình chịu đựng hành hạ về tinh thần và thể xác dằng dẵng của Tiêu Lan đó.... khứa khứa khứa.......:063::013::059::hoho::th_72:
      levuong, saoxoay, Kimkimdao9 others thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 26: Dung túng
      Tiêu Lan nhất thời phản ứng kịp, hỏi lại: "Cái gì?"

      Trình Ung vội : "Người của ta truyền đến tin tức, nghe là Hàm Chương cung bị cháy, Thần Phi nương nương... cứu ra kịp."

      Tiêu Lan giật mình, giống như nghe phải tin gì kỳ quái, mặt đều là hoang đường và thể tin nổi.

      "Thấy được ngọn lửa?" giọng Tiêu Lan hơi thẫn thờ.

      "Vâng", Trình Ung nhận ra phản ứng của Tiêu Lan hơi lớn, nhưng nội tình nên chỉ trả lời chi tiết: "Bởi vì khi đó là đêm khuya, mặc dù mấy người bọn họ ở khoảng cách gần, nhưng có thể nhìn thấy hướng trong cung đỏ rực và khói dầy đặc, hôm sau thăm dò được là Hàm Chương cung."

      Tiêu Lan động hai bước, tay vịn chặt bàn: "Vậy Thất hoàng tử đâu?"

      " thấy chuông báo tử nên chắc còn sống."

      "Ta biết rồi", Tiêu Lan xoa xoa ấn đường, "Ngươi , cho người tiếp tục thăm dò, có chuyện gì lập tức trở về báo."

      Trình Ung thấy sắc mặt Tiêu Lan tốt dám ngay lập tức, hỏi: "Hầu gia?" Tiêu Lan gật gật đầu rất , ý bảo có gì trở ngại, Trình Ung mới lui ra ngoài.

      Tiêu Lan đứng ở tại chỗ, biết bao lâu, kinh ngạc lúc đầu qua , trong đầu chỉ có câu ngừng chuyển động: Thần Phi thể nào chết được.

      Chính mình còn sống, nàng ta sao có thể nhắm mắt cách đơn giản như vậy được?

      Hậu cung đấu đá?

      Khả năng này phải là có, nhưng tương đối .

      Trước mắt tuổi hoàng đế gần năm mươi, trong hậu cung có vài vị nương nương có địa vị cũng phải là thiếu nữ thanh xuân nên thể nào vì tranh sủng mà từ thủ đoạn được, phần lớn dưới các nàng đều có tử có nữ, nhìn thấy Thất hoàng tử ngốc nghếch đủ làm trò cười ngầm cho các nàng rồi, vậy còn làm điều thừa thãi làm chi để rước thêm phiền toái.

      Nếu chỉ là ngoài ý muốn? - - nhưng Hàm Chương cung lại lớn như vậy, bất cẩn cháy chút, chỉ cần cháy tới tẩm điện của Thần phi thể cứu kịp được.

      Tiêu Lan thổi tắt đèn, ngồi trong bóng đêm ngẩn người.

      Thần Phi họ Tần, khuê danh chữ Uyển, năm ấy lúc nàng cùng mẫu thân đến Đoan Vương Phủ vừa mới mười ba tuổi, đúng vào năm đậu khấu (?), gặp người rất là thẹn thùng, chỉ như con thỏ .

      Khi đó Tiêu Lan mười tuổi, cũng cao hơn Tần Uyển nửa cái đầu, biết bên trong phủ có vị dì và biểu tỷ đến, cùng mẫu thân hợp nhau mười phần, cả ngày ở cùng chỗ chuyện.

      phải là bé trai mười tuổi trong gia đình bình thường, mặc dù lúc bảy, tám tuổi cũng chưa từng quậy phá, nhưng lúc này lại giống như muốn quay trở lại, vừa gặp Tần Uyển liền bắt nạt.

      Có lúc là xa xa cầm cung bắn búi tóc người ta, có lúc ở đường bắt gặp muốn làm cho người ta vướng chân té ngã, Tần Uyển cũng thẹn thùng cáo trạng, nhưng đại đa số thời điểm nàng ở chỗ với tỷ tỷ Tiêu Lan, Tiêu , Tiêu người nghiêm khắc, thấy hai mẹ con người ta ở trong phủ lại bị ủy khuất như vậy liền với Hoắc thị, do đó Tiêu Lan bị mẫu thân gọi vào bên cạnh khuyên bảo hai hồi.

      chẳng hề tức giận mà còn thầm cao hứng, bởi vì trong ngày thường nếu đọc sách tốt mẫu thân cũng chỉ mặt lạnh nhíu mày chứ rất ít khi trách mắng.

      Tiêu Lan nhắm mắt lại, chút chuyện này nhớ lại giống như ở kiếp trước, cũng có trở lại chính viện, tựa vào ghế bành liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Buổi sáng tỉnh lại, trời sáng choang, chỉ cảm thấy đêm này quá dài, mộng mộng tỉnh tỉnh, ngủ mà làm người ta choáng váng.

      Bên ngoài Đào Diệp đợi, thấy Tiêu Lan vội hỏi: "Hầu gia trở về phòng dùng điểm tâm sao?"

      Tiêu Lan phương nhớ tới lúc tối qua quên dặn dò, thả lỏng người hỏi: "Tối qua phu nhân ngủ lúc nào?"

      Đào Diệp : "Phu nhân chờ lâu, lúc sau vẫn là Cảnh nương tử Hầu gia có chuyện quan trọng nàng mới ngủ, bây giờ còn đợi Hầu gia dùng cơm."

      Tiêu Lan có khẩu vị, phân phó nàng: "Ngươi trở về với phu nhân tiếng, hôm nay cần chờ, ta ra ngoài phủ chuyến."

      đổi thân xiêm y, đến phủ Thái Thú cùng Thường Tự tới đại doanh, Tây, Bắc, mỗi nơi chuyến, hai người bọn họ cũng nhắc tới chuyện đó, giống như biết chút gì. Cũng đúng, phi tử hậu cung, cho dù có được sủng ái, cũng chỉ là chuyện trong cung, còn còn, có liên quan hai câu, khóc chút, cũng có khả năng biết được Thần phi là ai.

      Tiêu Lan thở dài chút, trong lòng tin tưởng nhưng cũng chỉ có thể chờ đến lúc hồi kinh báo cáo công tác lại bàn bạc tiếp chuyện này.

      Ở bên ngoài ngày, chạng vạng Tiêu Lan trở về toàn thân đều mỏi nhừ, đoán là hôm qua ngủ như vậy bị lạnh, chịu đựng chút là có thể qua.

      Kết quả, nửa đêm bắt đầu nóng lên, cổ họng cũng vô cùng đau đớn, Tiêu Lan khó chịu trở mình, đụng phải chuông, làm Diên Mi tỉnh giấc.

      Cuối thu đêm lạnh, Diên Mi quấn mình trong chăn dụi dụi rồi mới lầm bầm: "Làm cái gì nha?":th_71:

      Bên cạnh có lên tiếng, Diên Mi ngủ gật muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên giật mình, gọi: "Lan ca ca?" Nàng duỗi tay gẩy đẩy sợi dây thừng, chuông kêu leng keng mà Tiêu Lan cũng có động tĩnh.

      Vì vậy Diên Mi chồm nửa người về phía trước nắm lấy tay Tiêu Lan, nắm chặt, lòng bàn tay nóng hổi, nàng tỉnh hẳn, cũng bất chấp lạnh, đẩy chăn mền ra đứng dậy, muốn sát lại nhìn chút.

      Lúc này giữa giường có dây đỏ hết sức vướng víu, Diên Mi cũng nghĩ phải bước qua hay chui từ dưới mà trực tiếp tháo ra. Nhưng có thể do gấp, đèn cũng tối tăm, lần hai lần thể tháo ra được, nàng liền cúi đầu dùng răng cắn, lần dùng sức cắn đứt.

      Chân nhảy xuống giường đốt đèn trước, bưng lại soi, thấy Tiêu Lan cuộn tròn thân mình, lông mày sít sao nhăn lại, Diên Mi duỗi tay sờ sờ trán , nóng.:th_93:

      Trong lòng nàng biết đây là bị bệnh, ngực nóng lên, buông đồ trong tay xuống, xoay người ra phòng, ở hành lang gọi: "Đào Diệp!" :th_59:giọng có chút bén nhọn.

      Bởi vì thời gian qua Tiêu Lan quen cho nha đầu gác đêm bên ngoài, mấy người Cảnh nương tử đều ở dưới hành lang nửa đêm đầu, sau nửa đêm nghỉ ngơi, Đào Diệp cũng là mới vừa nằm xuống, mơ hồ nghe giống như là tiếng Diên Mi, vội vàng khoác xiêm y ra, ngáp thấy thân ảnh màu trắng tóc tai bù xù đứng trong sân, Đào Diệp bị dọa nhảy dựng, xém chút hét toáng lên, may mà khóe mắt thoáng nhìn thấy chính phòng đèn sáng mới nhớ tới hẳn là tiểu chủ tử.

      Nàng co chân đuổi theo, Diên Mi chỉ mặc kiện quần áo trong màu trắng, chân còn để trần, Đào Diệp vội vàng đem y phục bản thân khoác lên cho nàng trước, chưa tỉnh táo hỏi: "Phu nhân, ngài là muốn làm cái gì a?"

      Diên Mi : "Lấy rượu!"

      Đào Diệp cũng hỏi nàng lấy rượu làm gì: "Được được được, nô tỳ lấy, nô tỳ lấy, phu nhân mau về phòng trước, ban đêm gió lớn, thân thể ngài mới tốt bao lâu."

      Diên Mi cũng kiên trì, đem áo ngoài cho nàng: "Ngươi nhanh ."

      Cảnh nương tử và Đào Hoa cũng nghe đến động tĩnh tới, vừa nhìn bộ dạng này vội vàng mang Diên Mi vào phòng, Diên Mi với Cảnh nương tử: "Lan ca ca bệnh."

      "A!" Cảnh nương tử theo nàng vào nội thất, thấy Tiêu Lan được tốt, gấp rút bên hầu hạ nàng mang giày mặc quần áo vừa với Đào Hoa: "Ra ngoại viện gọi Phùng Đại mời đại phu."

      Chỉ là hơn nửa đêm, biết đại phu bao lâu mới có thể tới.

      Đúng lúc Đào Diệp ôm vò rượu trở về, nàng cũng biết Diên Mi muốn làm gì, chỉ xuống bếp ôm rồi chạy về, Diên Mi tự lấy cái khăn , đổ rượu lên khăn rồi đứng ở trước giường dừng chút, sau đó nàng lấy tay cởi áo lót Tiêu Lan.

      Cảnh nương tử nhìn hiểu, Diên Mi là muốn dùng rượu lau người cho Tiêu Lan, chỉ là có khả năng nàng chưa từng làm việc này, nhiệt tình kia có thể cọ bay lớp da người ta mất, Cảnh nương tử vội : "Biện pháp này của Phu nhân là có tác dụng, ngài đừng nóng vội, chậm chút là được."

      Tiêu Lan bỗng chốc bị chà xát rất đau, choáng váng mở mắt, Diên Mi vui mừng, tay lại càng ra sức.:yoyo16:

      Chờ đến lúc Mẫn Hành và Mẫn Hinh đến, trước ngực Tiêu Lan bị chà xát đỏ bừng mảnh. Lúc Phùng Thiêm cũng , chỉ đập cửa trận như gọi hồn, Mẫn Hành còn tưởng là Diên Mi thế nào, cố ý đem Mẫn Hinh cũng kéo lại đây.

      Bây giờ vừa nhìn, bệnh là Tiêu Lan, Mẫn Hinh lập tức bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

      Khám bệnh bắt mạch, có gì đáng ngại.

      Diên Mi có vẻ vội vàng nhìn Mẫn Hành, ánh mắt nàng lo lắng chút che giấu, làm cho chút tình nguyện trong lòng Mẫn Hành cũng tiêu tán, vuốt cằm : "Biện pháp vừa rồi của phu nhân rất tốt, cần phải lo lắng, Hầu gia chỉ vì bị lạnh nên mới sốt cao, uống thuốc vài lần, nghỉ ngơi chút là tốt rồi."

      Diên Mi ràng thở phào cái, nghiêm túc lời cảm tạ: "Đa tạ các ngươi đến đây lúc muộn như vậy."

      Lần đầu tiên Mẫn Hành nghe nàng với mình câu dài như thế nhất thời biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể : "Thời tiết chuyển lạnh, Bộc Dương thể so với Kim Lăng, ban đêm hàn khí càng nặng, phu nhân và Hầu gia phải chú ý chút."

      Diên Mi gật đầu cái, sau vài canh giờ cũng ngủ được, tay nàng đan vào tay Tiêu Lan, nghiêng người nhìn gò má nóng đỏ của , lúc ngủ lúc tỉnh.:06(1):

      Buổi sáng Tiêu Lan mở mắt ra, động cánh tay, vừa động thấy tay bị người khác nắm lấy, Tiêu Lan vẫn choáng váng, chậm rì quay mặt sang, thấy Diên Mi ngủ ở bên trong như cũ, tay hai người ở chỗ, cánh tay thành chữ đối.

      Tiêu Lan cũng lên tiếng, học bộ dáng Diên Mi dùng ngón cái cọ cọ lòng bàn tay nàng.

      Diên Mi ngủ sâu, làm chưa được vài cái bị ngứa tỉnh .

      Nàng cơ hồ ngủ, trước mắt chưa nhìn ràng nhưng giọng sung sướng: "Huynh tỉnh rồi!":ex10:

      Tiêu Lan muốn đứng dậy, thực tế bản thân dùng sức cũng có thể nhưng làm bệnh nhân nên dễ dàng dung túng cho bản thân mình, cho nên Tiêu Lan làm bộ dạng bất lực nhìn Diên Mi, yếu ớt : "Ta muốn ngồi dậy.":th_109:

      Diên Mi thông minh, lập tức lĩnh hội ý tứ, lại dìu Tiêu Lan.:th_83:

      Tiêu Lan tùy ý nàng loay hoay, nâng cánh tay kéo cẳng chân, giống như chút khí lực cũng có.

      Vừa nãy Tiêu Lan thấy giường thiếu thiếu cái gì đó, bây giờ nhớ ra hỏi: "Dây đâu? Sao treo lên nữa?"

      Diên Mi thấy Tiêu Lan tỉnh, tâm tình rất tốt, đỡ thân thể thẳng lên, xòe ra tay : " còn nha."

      Tiêu Lan nhịn được ho khan vài tiếng, Cảnh đại nương nghe thấy liền dẫn Đào Hoa vào hầu hạ Tiêu Lan súc miệng lau mặt, Bạch Thiến cũng ở bên ngoài, chờ xem có cần hầu hạ hay .

      Diên Mi thân nhàng rửa mặt, khi trở về thấy Đào Diệp bưng chén thuốc, Diên Mi chỉ chỉ : "Uống trước khi ăn cơm."

      Tiêu Lan dựa vào giường động đậy, đôi mắt uể oải nhìn nàng.:yoyo23:
      :th_21: "Cánh tay đau?" Diên Mi chưa phát giác ra chuyện gì, bưng chén thuốc : "Ta bón cho huynh."

      Tiêu Lan hơi hé miệng, Diên Mi liền nâng muỗng đến bên cạnh, rướn cổ lên, bày ra tư thế mớm thuốc.

      Mới vừa đút hai cái, Tiêu Lan sặc đến xém chút phải phun ra, chỉ có thể ngăn tay nàng lại : "Vẫn là ta tự mình tới."

      Diên Mi thấy cánh tay Tiêu Lan vẫn còn chút lực rất vui vẻ, cảm thấy lau rượu ngủ giấc thân thể quả nhiên tốt lên rất nhiều, chỉ là mớm thuốc được tốt, nàng hơi giận chính mình.:yoyo65:

      Bất quá trước nay Diên Mi biết , mình có nhiều thứ biết, nàng cũng cho rằng biết những thứ kia có cái gì được.

      Muốn biết, học thôi.:061:

      Nàng cầm chén thuốc lùi lại hai bước, nghĩ đến cái gì, : "Đợi chút."

      Xoay người lại cầm cái khăn vuông đến, vây vào tà trước của Tiêu Lan, Diên Mi nhớ lại bộ dáng tẩu tẩu mớm thuốc cho Nguyên nhi lúc trước, vì vậy thay đổi ngồi quỳ chân bên Tiêu Lan, chân gập lại, bàn tay choàng ra sau cổ Tiêu Lan, lúc đút thuốc chậm chút.

      - - Quả nhiên tốt hơn nhiều!

      :4:Tiêu Lan uống xong khổ dược, yên lặng dùng "khăn yếm" ở tà trước lau nước thuốc chảy xuống cổ, trong lòng tự nhủ bón thuốc chẳng có gì đặc sắc, bất quá, mình chịu đựng chút là được.:th_53:
      Last edited: 18/4/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :