1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Trời ta nhìn mấy con icon nàng chèn vào cười mém rụng răng.
      Alice Huynh thích bài này.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 20: Ý niệm trong đầu

      Hôm sau, quả nhiên Mẫn Hành và Mẫn Hinh đều đến .

      Hai người ở bên ngoài rửa tay, Đào Diệp và Đào Hoa ở trong nội thất tỉ mỉ che người cho Diên Mi khỏa thân, - - người chỉ mặc yếm nhất định là được, Đào Diệp giúp nàng buộc cái khăn lụa tối màu che đằng trước lại rồi buộc ra sau thắt lưng, lại nhét cho nàng cái ôm gối to, chỗ sườn trở xuống đều dùng áo ngủ bằng gấm phủ lên, nhìn nhìn lại nhiều lần mới mời người vào.

      Tuy trong đầu Diên Mi biết Mẫn Hành là đại phu nhưng lúc đám người tới gần vẫn vô thức nhíu mày, thân thể cũng hơi lùi vào trong.

      Tiêu Lan nhìn thấy lại ngồi cạnh giường để nàng có thể cầm lấy tay áo của mình.

      Diên Mi nhìn Tiêu Lan cười cái, cũng vì có người ngoài mà thẹn thùng chút nào, tay nắm lấy tay áo Tiêu Lan, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Mẫn Hành nhìn có vẻ ôn hòa, toàn thân có mùi thuốc, chóp mũi Diên Mi ngửi thấy được nên phản cảm, bả vai chậm rãi thả lỏng xuống.

      "Hành châm khoảng canh giờ, nếu phu nhân thấy mệt có thể ngủ giấc."

      Nửa bên mặt Diên Mi chôn trong gối ôm, như có như đáp tiếng.:yoyo57:

      Mẫn Hành bắt đầu thi châm, tay rất ổn, mặt cũng mảnh trầm tĩnh, Mẫn Hinh ở bên nhìn, có chút nhàm chán, có thể do biết công phu của mình hoàn thiện nên dám chuyện vào lúc này, đành phải ngắm tới ngắm lui Tiêu Lan và Diên Mi trong lúc đó.

      - - Xem bộ dáng hôm nay hình như vị Hầu gia này đối với tiểu phu nhân của mình cũng quá lãnh đạm, đến mức ái thiếp diệt thê, vậy tám phần chính là được.

      Ai, uổng cho túi da tốt, còn sài được cái gì?:yoyo43:

      Tâm tư Mẫn Hinh loạn chuyển, muốn quay đầu lại hỏi Mẫn Hành chút nhưng cố kiềm chế.

      Qua hai khắc, quả nhiên Diên Mi ngủ, chỉ là vẫn buông tay nắm tay áo của Tiêu Lan ra, tay Tiêu Lan ở gần đó, cảm giác hô hấp tinh tế của nàng từng cái từng cái phất qua mu bàn tay của mình, hơi ngứa.

      Mẫn Hành thi hết châm quay lưng , bàn có trà bánh cũng dùng, chỉ lẳng lặng đợi.

      Lại qua hơn nửa canh giờ Mẫn Hành lấy châm xuống, lúc lấy châm hơi đau, cái thứ nhất Diên Mi tỉnh, tay Mẫn Hành dừng chút, đợi nàng hoãn thần lát rồi mới lấy hết châm còn lại.

      Đào Diệp vội đắp chăn lên cho Diên Mi.

      "Ban đêm đổ mồ hôi", Mẫn Hành dặn dò: "Đừng lo, đây là bình thường."

      Lúc này Diên Mi mới buông lỏng tay, Tiêu Lan lắc lắc cổ tay trong tay áo, tê.

      Huynh muội hai người ra khỏi Hầu phủ, đường Mẫn Hành gì, trong bụng Mẫn Hinh suy tính, lúc về tiệm thuốc nhịn được chạy đến trước mặt Mẫn Hành, thần thần bí bí hỏi : "Ca, bệnh của Dĩnh Hầu... Có nặng hay ? Có thể chữa được chứ?"

      Mẫn Hành có chút yên lòng, cau mày : "Dĩnh Hầu? bị bệnh gì?"

      Mẫn Hinh xụ mặt nhìn , Mẫn Hành phản ứng lại, cười lạnh tiếng: "Bệnh của , sợ là người." xong, vòng qua Mẫn Hinh lên phía trước, miệng : "Muội hỏi làm gì?"

      Mẫn Hinh theo thói quen: "Lương y như từ mẫu a."

      Mẫn Hành lắc lắc đầu, vào nhà, chưa được mấy bước, bỗng dưng xoay người lại, mặt trầm như nước: "Chẳng lẽ muội đối với Dĩnh Hầu...?"

      Mẫn Hinh rất thản nhiên phất tay : "Muội thấy Hầu phủ trả bạc chữa bệnh rất hào phóng, nếu như ca ca có thể chữa, kiếm từ chỗ khoản lớn tốt quá."

      Mẫn Hành lời nào, Mẫn Hinh thở dài : "Ai, chẳng phải là do lần đầu muội được nhìn thấy vị Hầu gia sao, nên mới nhìn nhiều hơn chút. Bất quá cũng vô dụng, người có bệnh , còn cưới chính phòng, tiểu phu nhân này kỳ qoái, ràng là bên trong Hầu phủ cũng yên."

      Sắc mặt Mẫn Hành tương đối khó coi, quả thực biết làm sao với muội muội mình.

      Mẫn Hinh vừa sinh ra phải theo và mẫu thân lênh đênh bốn phương, lúc đầu bọn họ ở cùng thân thích, chịu mọi ánh mắt lạnh lùng, chịu qua đói khát, sau đó mẫu thân qua đời, chỉ còn huynh muội hai người, khi đó Mẫn Hành còn , mình còn phải theo sư phụ học y, thể mang theo muội muội tuổi còn bé nên Mẫn Hinh phải gửi nuôi ở nhà thím vài năm, sau đó đón ra, hai người cũng ăn ít khổ, bất quá sống nương tựa lẫn nhau vẫn khá giả hơn là ăn nhờ ở đậu.

      Mấy năm nay, nam nam bắc bắc qua ít địa phương, Mẫn Hinh theo vào nhà cao cửa rộng, cũng theo vào nhà bần hàn có nổi cái cổng, chịu nhiều khổ cực hơn những nữ tử trong khuê phòng bình thường rất nhiều.

      Mẫn Hinh tiền, đương nhiên Mẫn Hành cũng , tiền tài có thể cho bọn họ rất nhiều bảo đảm.

      Nhưng thế vẫn đủ, trong đầu Mẫn Hinh so với ai khác đều ràng, y thuật có cao hơn nữa, tiền tài có nhiều bọn họ vẫn chỉ là tiểu dân tầm thường như cũ, vạn nhất có chuyện gì cũng là kêu trời trời nghe, kêu đất đất thấu, con bé phải tìm cho mình chỗ dựa.

      Năm nay Mẫn Hinh mười bảy tuổi.

      Khẩu khí Mẫn Hành lạnh lùng, : "Muội đến tuổi xuất giá, đầu mùa xuân lúc thím gửi thư có nhìn trúng người, chỉ còn chờ chúng ta xem thôi."

      Mẫn Hinh cười hừ hừ hai tiếng, : "Thím là người kiểu gì đâu phải ca biết, trong nhà bà ta có hai nữ nhi người làm vợ kế, người gả cho đồ tể, thím có thể gả muội cho người nào tốt hơn hai đường tỷ chứ? Trong lòng bà ta tính toán tới đâu rồi."

      Mẫn Hành biết Mẫn Hinh vui, xách nàng vào nhà chính, tàn khốc : "Vậy ta từ chối, chúng ta sai người tới nhìn thử trước. Dù thế nào nữa Dĩnh Hầu tuyệt đối được!"

      "Muội hiểu được", ra Mẫn Hinh cũng muốn gì, "Muội lại muốn làm thiếp, tất nhiên vào phủ đệ đó, có thể muội có tâm hại người, chỉ là nghĩ nhận biết nhiều người mà thôi."

      Thực ra nếu nàng tí xíu tâm tư cũng động thể, bất quá đúng như nàng chính mình, nàng làm thiếp hại người, đặc biệt là thể dùng y thuật của mình để hại người, đây là cha nàng khi còn sống răn dạy, cho dù nàng còn chưa từng nhìn thấy phụ thân. Có ý niệm trong đầu này là do nàng nghe trong thành có vị Dĩnh Hầu lúc mới tới thế này thế kia, đợi nàng ở trong hầu phủ chuyến trở ra ý niệm trong đầu cũng còn.:061:

      Mẫn Hành nhìn chằm chằm nàng ta lúc, : "Ngày mai muội ở nhà, được nữa."

      Mẫn Hinh sụp đổ, " là muội có tâm tư kia mà."

      "Vậy cũng cho ", Mẫn Hành cho thương lượng.

      " ", Mẫn Hinh lại rất dễ chuyện, "Muội ngủ giấc ngon."

      Hôm sau lúc thi châm, quả nhiên chỉ có mình Mẫn Hành, Diên Mi thấy Mẫn Hinh nhìn nhìn phía sau nhưng cũng hỏi gì, trái lại Mẫn Hành thấy ánh mắt nàng hơi chột dạ : "Sáng nay lúc xá muội dậy thấy đau đầu nên đến được."

      Diên Mi cũng chỉ nhìn vậy thôi, Mẫn Hinh có tới hay nàng cũng để ý lắm, nhưng vẫn theo lễ tiết đáp lại tiếng.

      Thi năm ngày châm, ban đêm Diên Mi đổ mồ hôi càng ngày càng nhiều, lần nào Tiêu Lan cũng phải đợi nàng ngủ say mới , - - mấy ngày này bắt đầu có binh lính Hung Nô thỉnh thoảng ở dưới thành khiêu chiến, hẳn là thăm dò binh lực của Bộc Dương, chờ thời cơ tấn công.

      Đêm nay vừa muốn ra ngoài Cảnh nương tử chờ ở cổng trong : "Hầu gia, Doãn đại nương đói gượng được nữa, ngài có muốn thẩm tra ?"

      Tiêu Lan ra ngoài viện, "Mấy ngày nay bà ta có kêu oan hay ?"

      "Có", Cảnh nương tử : "Lúc đầu còn biết tại sao ngừng muốn gặp Hầu gia và phu nhân, sau này đa phần là chột dạ, cũng còn khí lực mới gọi nữa."

      Tiêu Lan gật đầu, ra ngoại viện, đến thẳng phòng chứa củi. Gương mặt của Doãn đại nương tiều tụy, lệch nghiêng ở đống củi, thấy vào mở to mắt, nhưng còn khí lực đứng lên, chỉ có thể nhìn Tiêu Lan thở thoi thóp.

      Tiêu Lan muốn ở chỗ bà ta nhiều làm trễ nãi công việc, lập tức giết bà ta là bởi vì nghĩ tới Kim Lăng và Dĩnh Xuyên cách nhau khá xa, hoàng hậu nếu hạ thủ, chỉ cần có kẻ báo tin đem Doãn đại nương nhốt ở ngoại viện, tùy tùng bên trong phủ tự nhiên ít nhiều gì cũng nghe đến, chờ xem trong những người này ai là nội gián.

      Bất quá năm ngày nay, Phùng Thiêm và thủ hạ của cũng người tự mình rời phủ, cũng có người ra khỏi Bộc Dương, - - xem ra, những kẻ đó chết khi bọn họ đến Bộc Dương ngày đầu tiên - bị người Hung nô giết chết.


      editor: mọi người đợi đến khoảng chương 25 bắt đầu ngọt, siêu sủng, xiu xíu sắc, JQ bay đầy trời... chung là hấp dẫn hơn nhiều.
      :062:mọi người ủng hộ nhé.:037:
      p/s: cầu comment, cầu like

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ố la la. Vậy nàng đẩy nhanh đến lúc jq đấy . Diên Mi phải làm kiêu nữ cho tên người băng kia bấn loạn thôi. Như thế này ta thương lắm, ngây ngô chẳng biết gì...
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Như thế này t vẫn thấy ngọt rồi, thương r.
      Hí hí
      Cảm ơn editor nhiều nhé
      A Huyền 152 thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 21: Quy phục

      Doãn đại nương ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan, ánh sáng trong phòng chứa củi mờ tối, bà ta lại đói bụng đến váng đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy có bóng đen cao lớn đứng ở cửa, bà ta nhìn .

      "Đại nương biết vì sao mình bị nhốt trong này chưa? "

      Giọng Tiêu Lan truyền tới, nghe hơi xa xôi, Doãn đại nương hơi há mồm, cổ họng khô rát đau đớn, ra lời.

      "Ngươi là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương, bị chỉ định đến chỗ ta, trong lòng tám phần có chuẩn bị, là sợ chết”, Tiêu Lan vuốt vuốt tay áo, "Bất quá ta cũng thể cho ngươi tận trung với chủ tử nhanh như vậy được”, tiếp nhận ngọc bài trong tay Cảnh nương tử, đung đưa : “Thứ này tìm được trong nhà của ngươi, là đồ chơi Hoàng hậu ban thưởng?”

      Ánh mắt Doãn đại nương sáng lên trong chớp mắt, quay người lao về phía trước muốn giật lấy, đáng tiếc người thăng bằng, trực tiếp chôn mặt trong cỏ khô.

      "Để ta đoán xem", Tiêu Lan nửa ngồi xổm người xuống, : "Biện pháp kia của Hoàng hậu nương nương, dự định bao lâu lấy mạng ta? Ba tháng, nửa năm, năm? Trong lúc làm việc này ngươi cũng phải thông báo cho Hoàng hậu, vậy người đưa tin đâu? "

      Doãn đại nương dùng sức ngẩng đầu lên, khóe miệng hạ xuống có ý tốt.

      "Thời điểm này cần tiếp tục hao tâm tổn trí để ly gián nữa", Tiêu Lan : "Ta biết người chết lúc mới vừa đến Bộc Dương, cũng coi như vận khí các ngươi tốt."

      Doãn đại nương vô thức co người lại, nhưng rất nhanh ý thức được, lại rũ mắt xuống xem như nghe thấy lời Tiêu Lan, Tiêu Lan xác nhận dự đoán của mình trực tiếp đứng dậy ra khỏi phòng chứa củi. Mí mắt Doãn đại nương chậm rãi đóng lại, nhưng ở trong lòng lại hừ tiếng.

      Ra bên ngoài, Cảnh nương tử xác định định được Tiêu Lan có muốn đem người làm chết đói luôn hay , muốn hỏi nghe thấy Tiêu Lan : “ lúc này trong bụng Doãn đại nương hãy còn cười, bây giờ mà giết mà bà ta cũng coi như bà ta chết có trị rồi.”

      Hả? Cảnh nương tử ràng lắm.

      Tiêu Lan uống ngụm nước, cũng giải thích, chỉ : "Cho ăn chút, lưu lại hơi thở."

      Cảnh nương tử vội đáp ứng, Tiêu Lan lại dặn dò câu rồi ra phủ.

      - - Trong lòng bây giờ tỏ như trăng sáng, có người đưa tin và Doãn đại nương, bên Hoàng hậu lâu nhận được tin tức sinh nghi, chuyện này thành nhất định tìm cách khuyên Hoàng thượng triệu hồi mình trở về Kim Lăng, phải giám sát ngay dưới mí mắt mới an tâm được.

      Còn người đưa tin chết kia, Doãn đại nương cũng nóng vội, chắc hẳn trong lòng có biện pháp khác, người này có thể danh chính ngôn thuận vào kinh thành mà bị nghi ngờ, thế này cũng chỉ có người, là Lưu thái thú mấy tháng nữa về kinh báo cáo công tác.

      Muốn Lưu thái thú là người của Hoàng hậu khả năng cũng cao lắm, dù sao lúc họ Lưu đến Bộc Dương Tiêu Lan còn chưa ra khỏi Đạo Tràng Tự, Hoàng hậu cũng thể tính kế xa như vậy được, nhưng nếu Doãn đại nương lấy tín vật bên trong cung ra thỉnh ông ta mang tin về kinh khó.

      - - Trong lòng Tiêu Lan tính toán, lúc Lưu thái thú , cũng có thể cho bà ta gặp.

      Buổi tối Tiêu Lan ra ngoài, ở cổng thành chợp mắt lúc đến tản sáng mới trở về, lúc gần đến chính viện, từ xa trông thấy Bạch Thiến đứng sau cửa cạnh đường mòn, thấy trở về chủ động tiến lên thỉnh an, Tiêu Lan hỏi: "Sao đứng đây?"

      Bạch Thiến cắn cắn môi, "Nô tỳ có vài lời muốn với Hầu gia."

      "Hử?" Tiêu Lan nghiêng người nhìn cái, nàng ta mặc bộ váy ngắn màu xanh lam hơi cũ, tóc hơi rối, chưa bôi phấn, váy áo dính sương sớm, hơi ướt, xem ra đợi ở đây lâu.

      Tiêu Lan vòng qua, bước vào trong Viễn Hương Đường.

      Ba gian này dùng làm nơi ngắm cảnh, mới tu sử chưa được vài ngày, còn chưa đặt xong đồ đạc, Tiêu Lan tùy ý ngồi xuống chỗ: “ ”.

      Bạch Thiến nâng váy quỳ xuống, dập đầu bịch bịch hai cái, : "Xin Hầu gia tha cho nô tì mạng, ngài muốn nô tỳ làm gì cũng được."

      Tiêu Lan hơi ngửa người ra sau, tay đặt thành ghế, hỏi Bạch Thiến: "Ngươi làm chuyện gì đáng chết mà lại cầu xin tha mạng?”

      "Nô tỳ... hầu hạ phu nhân chu toàn", Bạch Thiến khá là căng thẳng, tay chống mặt đất run ran, nàng ta cố gắng trấn định : "Mấy ngày trước vì Doãn đại nương chiếu cố phu nhân tốt nên bị phạt, nô tỳ tự xét lại, đặc biệt đến thỉnh tội."

      Thỉnh tội? tay Tiêu Lan vuốt cằm, trong giọng lại mang chút lười nhác vui vẻ: "Doãn đại nương bị phạt cũng phải bởi vì chăm sóc tốt cho phu nhân, mà do ... bà ta là người bên trong Hiển Dương Cung."

      trắng ra như thế làm Bạch Thiến run rẩy hơn, ngẩng đầu lên, trong mắt hoang mang rối loạn, : "Lúc nô tỳ được Vinh phi nương nương chọn trúng từng đến Hiển Dương Cung thăm viếng, chỉ ở ngoài điện dập đầu, Hoàng hậu nương nương nhìn nô tỳ hai cái cho ."

      Tiêu Lan biết vì sao hôm nay nàng ta đến - - quy phục.

      Lá gan cũng coi như lớn.

      Bạch Thiến ngu ngốc, sau khi Doãn đại nương bị giam lại, trong lòng nàng ta phỏng đoán đủ loại, nhớ lại hai nha đầu Thần phi đưa đến người bị giữ lại trong kinh, người bởi vì lúc vào thành nhiều hai câu mà trực tiếp bị đưa đến tiền viện, đến nay cũng thể bước được chân vào cổng trong, rồi cả gan đoán chuyện Doãn đại nương, lại dùng cái này nghĩ đến chính mình mặc dù phải người ra từ trong cung, nhưng dù sao cũng qua tay Vinh phi vòng lập tức sợ.

      - - Lúc ấy biết là Hoàng đế hồ đồ hay vẫn còn minh mẫn mà chuyện này giao cho Hoàng hậu lại để Vinh phi chọn người.

      Vinh phi tức mẹ đẻ của Ninh Vương Tiêu Chân, lúc ấy Tiêu Lan còn chưa có đánh nhi tử người ta thành đầu heo, căn bản là lúc đó có xung đột với Tiêu Chân.

      "Ừ", Tiêu Lan đáp tiếng, ý bảo nàng ta tiếp.

      "Mặc dù nô tỳ sinh ra ở tiểu môn tiểu hộ, nhưng từ nghe cha mẹ dạy bảo, tại gia tòng phụ, vào Hầu phủ coi Hầu gia là trời, nô tỳ ít hiểu biết, chuyện bên ngoài hiểu, chỉ xin Hầu gia và phu nhân được sai bảo thuận tay, chạy vặt chuyện nô tỳ làm được, vẩy nước quét nhà nhóm lửa nô tỳ cũng làm được."

      Bạch Thiến thành tâm thành ý, bày ra thái độ hèn mọn nhất.

      Tiêu Lan nhắm mắt lại, "Ngươi nguyện ý làm cái gì?"

      "Chuyện gì nô tỳ cũng nguyện ý", Bạch Thiến , "Hầu gia bảo nô tỳ làm cái gì, nô tỳ làm cái đó."

      ... Trước mắt đúng là có chuyện cho nàng ta là thích hợp nhất.

      Tiêu Lan mở mắt ra, nhìn nàng trong chốc lát.

      " đưa cơm cho Doãn đại nương ."

      "Vâng", Bạch Thiến quỳ mặt đất, giọng vừa thấp thỏm vừa vui sướng, vì mình có tác dụng mà lặng lẽ cao hứng.

      Tiêu Lan ngồi lát ở Viễn Hương Đường mới trở lại chính viện, trong nội viện Mẫn Hành đứng ở hành lang, Mẫn Hinh ở trong phòng kiểm tra độ lửa nấu thuốc.

      Bọn họ tới khá sớm, bởi vì bắt đầu từ hôm nay cần hành châm nữa, chỉ ngâm dược tắm, mỗi lần canh giờ, sáng nay là lần đầu, Mẫn Hành thể đưa Mẫn Hinh đến.

      Tiêu Lan vào phòng, Mẫn Hinh cười cười hành lễ, còn Diên Mi ở bên cạnh bàn ngủ gà ngủ gật, Tiêu Lan hỏi: "Phải ngâm dược tắm này bao lâu? "

      "Khoảng tháng", Mẫn Hinh duỗi tay vào trong thuốc thử chút, : “Buổi sáng thể ăn, sữa dê cũng được uống, nước mật ong có thể uống hiều chút.”

      Nguyên tháng được dùng điểm tâm, Tiêu Lan quay đầu nhìn Diên Mi cái, Diên Mi bị Đào Hoa đánh thức, lại gần : "Trong phòng đều là mùi thuốc."

      Vốn Tiêu Lan muốn hỏi nàng có đói bụng , nghĩ lại cảm thấy vẫn là đừng nên trêu nàng, Mẫn Hinh ở bên cạnh động động mũi, lại : "Phu nhân cũng phải là bệnh nặng, sau khi châm cứu mạch thông, có gì ngoài ăn kiêng chút, còn lại cứ giống ngày thường là được. Nếu Hầu gia rãnh rỗi, có thể đưa phu nhân dạo trong thành Bộc Dương lát, có thể đổ mồ hôi được đều tốt."

      Tiêu Lan gật đầu, qua nhìn thuốc bốc hơi trong thùng tắm, Mẫn Hinh liền lại gần Diên Mi vào tai nàng: "Phu nhân, chớ trách tôi lắm miệng, người Hầu gia có cỗ mùi thơm, tôi ngửi thấy giống với mùi trong phòng."

      Mẫn Hinh cũng phải là có tính tình của đứa trẻ ba tuổi nhưng vẫn giấu tâm tư xem náo nhiệt, mình vào cửa Hầu phủ được tìm chút việc vui vậy.

      Diên Mi lùi lại chút nhìn nàng, Mẫn Hinh lắc lắc đầu, ý là trong Hầu phủ thê thiếp nhiều cũng là bình thường nhưng dù sao Hầu gia cũng nên thay quần áo rồi hẵng tới.

      Diên Mi nhìn chằm chằm Mẫn Hinh lát, tới bên cạnh Tiêu Lan kêu tiếng: "Lan ca ca.":th_81:

      :00:Tiêu Lan thình lình bị nàng gọi như vậy, tay liền rơi hụt vào trong thùng nước, cả tay áo đều ướt, Diên Mi liền nắm lấy tay áo Tiêu Lan ngửi ngửi, giọng : "Mùi thuốc, có mùi thơm."

      Tiêu Lan là loại nào tâm tư chứ, nhìn ánh mắt nàng là lập tức hiều ngay.

      Trong phòng đều là mùi thuốc, người khác thể ngửi thấy được, chính Tiêu Lan cũng để ý mùi thơm rất nhạt này, lạnh lùng liếc Mẫn Hinh cái, xoay người với Diên Mi: "Lúc này ta mới mấy câu với Bạch Thiến." Diên Mi hề cảm thấy lời này có vấn đề, càng nghi ngờ Tiêu Lan lừa mình, tâm tư lập tức dời chỗ khác, : "Điểm tâm, Tây gian."

      Mẫn Hinh nhận phải ánh mắt lạnh, trong lòng giậm chân, - - tiểu phu nhân a! sao ngài có thể bán đứng tôi mau như vậy chứ? !

      còn nghi ngờ gì nữa, đường trở về Mẫn Hinh lại bị Mẫn Hành dạy dỗ trận, Hầu phủ này quả là nơi nên đến, xung khắc mà.:031:

      Khi Mẫn Hinh rối loạn, Diên Mi ngâm dược tắm mười ngày liên tiếp cơ thể khỏe lên rất nhiều, Tiêu Lan nhớ lại lời Mẫn Hinh , thấy đưa nàng vòng vòng trong thành cũng được, ngày mai là trung thu, hôm nay có hai canh giờ rảnh rỗi, có thể ra ngoài chạy vòng, mặc dù Bộc Dương giồng Kim Lăng nhưng vẫn có thương hộ, có thể mua vài món đồ cho nàng.

      Tiêu Lan cho người chuẩn bị xe, lúc ra thấy Diên Mi vẫn còn nhìn chằm chằm vào con ngựa, Tiêu Lan hỏi: “Muốn cưỡi ngựa? Nàng biết ?”

      Hiển nhiên Diên Mi thích nghe câu này, mặt thay đổi nhìn Tiêu Lan:th_71:, - - lúc trước Phó Tế chính là dựa vào thả ngựa chăn trâu sinh sống, Phó Trường Phong lại là tay thuần ngựa rất cừ, khi Diên Mi còn bé, cơ hồ là trải qua lưng ngựa, sau này học cưỡi ngựa rất nhanh.

      Tiêu Lan vui vẻ, trong lòng cũng có nghĩ đến khả năng này, chỉ là còn lo lắng thân thể nàng còn chưa tốt hẳn, nhưng thấy trong mắt nàng tất cả đều là bóng dáng con ngựa suy nghĩ chút, thấy cũng trễ nãi thời gian : “Vậy nàng trở về thay quần áo, mặc thế này tiện.”

      Diên Mi nghe lời đổi quần áo người Hồ, chân mang giày , Tiêu Lan nhìn nàng mặc bộ này rất muốn xoa xoa đầu nàng nhưng cố nhịn xuống, cố ý lên ngựa trước rồi nhìn nàng, Diên Mi kéo dây cương, đặt chân lên bàn đạp, tung người lên, nhìn rất quen thuộc.:th_35:

      Trong đầu Tiêu Lan chậc tiếng, đánh ngựa lắc lư rời Hầu phủ.:yoyo37:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :