1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)

      Lúc nhị công chúa vừa mới vỡ lòng tương đối là có nhiệt tình.

      Dù sao hoàng huynh, hoàng tỷ bé vào năm ngoái đều đến tây phủ đường để thái phó dạy học, qua vài năm nữa còn phải thái học.

      Nhị công chúa nâng mặt bánh bao của mình soi gương, cảm thấy nếu bé có thể ăn có thể ngủ, cái khác tự nhiên cũng có thể.

      Người ta mặt , nhưng cũng có ý chí tiến thủ lớn đó.

      Cho nên vào buổi sớm khi phụ hoàng tự tay dạy bé viết chữ, nhị công chúa ngồi nghiêm chỉnh, trong vòng hai canh giờ cũng hề tiếng mệt mỏi.

      Phụ hoàng xoa mặt bé khen ngợi: "Hôm nay tốt lắm, điểm tâm bị con nhìn đến sắp chảy luôn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống ăn."

      Nhị công chúa được khen mặt mày hớn hở, cầm bút hai canh giờ, cổ tay bé mỏi đến chịu nổi. Mẫu hậu sai người bưng trà bánh đến, bé ngồi ở trong lòng phụ hoàng uống trà ăn điểm tâm, cực kỳ đắc ý.

      Chờ hoàng huynh và hoàng tỷ trở về, bé lộ vẻ khoe khoang dùng lời mà phụ hoàng khen bé tái diễn nhiều lần.

      Đại công chúa nghe xong bĩu môi, chỉ chỉ bé : "Phụ hoàng đó là khen ngợi muội viết chữ sao? Đó là muội tham ăn đó."

      Đắc ý của nhị công chúa bị dập tắt ngóm, trừng mắt : "Mới phải!"

      Đại công chúa nâng cằm với bé, " tin muội hỏi mẫu hậu ."

      " ", nhị công chúa cực kỳ ủy khuất, cái miệng nhắn méo xệch muốn tìm mẫu hậu cầu an ủi, vài bước lại cảm thấy cam lòng, quay đầu lại hướng về đại công chúa : "Muội muốn cho mẫu hậu biết tỷ bắt nạt muội!"

      Đại công chúa bày tay ra: " méc ."

      Nhị công chúa dừng chút, lại nữa, chạy qua chống nạnh ngửa đầu trừng tỷ tỷ, nhưng vì người xíu, khí thế thua đoạn, trừng lát cổ mỏi, cổ họng chít chít muốn khóc, đại công chúa lại trêu chọc hồi, vỗ tay cười ha ha.

      Nhị công chúa quá quá tức giận, bổ nhào vào trong lòng nhũ mẫu gào khóc.

      Đại hoàng tử nhíu mày nhìn đại công chúa cái, bước tới kéo nhị công chúa, "Lấy ra ta xem chút."

      Nhị công chúa thấy có người quan tâm mình nắm lấy tay áo ca ca lại ủy khuất, đại hoàng tử móc khăn ra, chậm rãi giúp bé lau hai mắt, lại : "Lấy tập tới."

      Cung nữ hầu hạ vội nâng thành quả hôm nay của tiểu chủ tử lại đây, Đại hoàng tử ngồi ở án thấp bên cạnh cẩn thận xem. Đại công chúa cũng tiến đến gần, chỉ trong chốc lát như thế, nhị công chúa quên mất vừa mới còn bị người ta "bắt nạt", lúc lắc đầu hỏi: "Có phải rất tốt hay ? Mới phải phụ hoàng muội tham ăn đâu."

      Đại công chúa nhếch khóe miệng lời nào, đại hoàng tử nghiêm túc xem hết ba mươi chữ mà bé viết, gật đầu : "Viết tệ. Lời khen của phụ hoàng mặc dù liên quan đến chữ viết này, nhưng cũng phải là muội tham ăn. Muội muốn ăn điểm tâm, nhưng trong vòng hai canh giờ khắc chế bản thân. Có thể khắc chế, đây mới chính là điều lợi hại nhất. Phụ hoàng khen ngợi chính là vì thế."

      Nhị công chúa nghe đến mơ hồ, nhưng mà bé mặc kệ, chỉ cần là khen ngợi bé liền vui vẻ. Quay đầu hướng về phía hoàng tỷ cười hì hì, hoàng tỷ tặng lại cho bé cái nhìn khinh bỉ.

      Đại công chúa hơn sáu tuổi, cảm giác mình "người lớn" rồi, thèm chấp nhặt với tiểu hài tử vừa vỡ lòng đâu.

      Chủ yếu làm cho bé bất mãn là, năm ngoái lúc vào tây phủ đường phụ hoàng đặt tên cho đại hoàng tử, là "Lệnh Dương", lấy ý mặt trời mọc. Nhưng bé sinh ra sớm hơn đại hoàng tử cả nửa ngày đó à nha, vậy mà còn chưa có tên.

      Điều này làm cho bé bỗng chốc cảm thấy Tiêu Lệnh Dương như lớn hơn mình mấy tuổi, mà bé với Nhị công chúa cái nha đầu béo này cùng lứa vậy.

      Ngẫm lại cảm thấy con đường phía trước xa xăm.

      Ai ya...

      Nhị công chúa kể từ khi được phụ hoàng và hoàng huynh khẳng định mỗi ngày càng hăng hái hơn, thân thể nho tròn tròn ngồi ở trước án thấp, cũng có mấy phần ra dáng.

      Nhưng mà, phần nhiệt tình này sau khi theo mẫu hậu học số học gặp phải khảo nghiệm khổng lồ.

      Nhị công chúa tự nhận là mình thông minh, nhưng sau mấy ngày theo mẫu hậu học, bé cảm thấy mình vẫn thể nào nhớ được số đếm được học.

      Bé muốn tiến lên!

      Hài tử hơn bốn tuổi, buổi tối buồn ngủ chịu nổi rồi mà còn thút thít lầm bầm học thuộc số đếm, nhũ mẫu đau lòng, Cảnh nương tử và Đào Diệp cũng đau lòng.

      Nhưng đau lòng cũng có cách nào, Hoàng hậu nương nương , ngày mai muốn kiểm tra.

      Nhị công chúa nằm mơ cũng đều là những chuỗi hạt châu tính toán, ở trong mộng của bé vang lên cạch cạch.

      Nhưng mà điều này cũng có tác dụng gì, ngày hôm sau ở trước mặt mẫu hậu bé vẫn quên mất bảy tám phần.

      sáu bảy ngày rồi mà vẫn chưa thuộc được, bé nâng mu bàn tay thút tha thút thít gạt lệ: "Mẫu hậu, là khó, khó quá, con nhớ được, nhớ được."

      Diên Mi ngồi ở bên cạnh bàn, tay nâng lên chống cằm, nhìn bé khóc.

      Cảnh nương tử nhìn nhị công chúa khóc đến nỗi biến thành con mèo hoa thực đau lòng, nhịn được giọng : "Nương nương, nhị công chúa rất chăm chỉ, tối hôm qua mệt đến mức mở mắt ra được mà vẫn luôn nhớ là phải học bài, chính là còn , nhớ được lâu."

      Diên Mi gật gật đầu, tựa hồ cũng đồng ý lời nàng, hỏi nhị công chúa: "Con còn , vậy có học nữa hay ?"

      Nhị công chúa vừa lau mắt vừa gật đầu, "Học."

      Bé vừa dứt lời, đúng lúc Tiêu Lan dẫn hai đứa bé tan học vào, bé giống như thấy được cứu tinh, đáng thương hề hề loạng choạng tới túm lấy tay Tiêu Lan, "Phụ hoàng..."

      Diên Mi đứng dậy hành cái lễ, thẳng tắp nhìn Tiêu Lan.

      Tiêu Lan khụ tiếng, vỗ vỗ đầu nhị công chúa để bé đứng vững, mình ngồi vào đối diện Diên Mi, làm mặt hù dọa với nhị công chúa: "Ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu con."

      Nhị công chúa chỉ có thể khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn trộm phụ hoàng và mẫu hậu, nhìn tới nhìn lui.

      Diên Mi tiếp: "Vừa rồi hỏi con học hay là học, con muốn học?"

      Nhị công chúa gật đầu: "Vâng ạ."

      Diên Mi hai lời, đọc lại các số đếm lần nữa rồi : "Tới con."

      Tiêu Lan cũng biết đứa bé học được vài ngày, thuận miệng hỏi: "Còn chưa học được nữa sao?"

      nghĩ lời này chọc đúng vào chỗ ủy khuất của nhị công chúa, bé quả thực nhịn được nữa, "Oa" tiếng, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, hướng tới Tiêu Lan tố khổ: "Phụ hoàng, mẫu hậu dạy là khó, ô ô ô ô ô, con ngốc, ngốc!"

      Tiêu Lan: "..."

      Đại công chúa ở bên che miệng cười, Diên Mi nghiêng đầu hỏi bé: "Nha Nha, con cười cái gì?"

      ... Nha Nha cười nữa.

      Nhị công chúa còn ngừng kêu mình ngốc, Diên Mi cũng dỗ, hướng Đào Diệp nâng nâng cái cằm, Đào Diệp gật đầu, chốc lát, mang người đưa mười mấy đĩa điểm tâm lên.

      Nhị công chúa ngửi thấy mùi thơm, khụt khịt, tiếng khóc dần.

      Diên Mi bảo người đem mười mấy đĩa điểm tâm xếp chỉnh tề bàn, hỏi nhị công chúa: "Có thể đọc tên nào?"

      Cái này là sở trường của nhị công chúa, bé gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng: " nếm con cũng có thể đúng, bánh hạt dẻ, bánh bạch quả, thanh đoàn, bánh hợp hoan..." Bé hơi liệt kê chừng mười loại điểm tâm, cuối cùng còn có chút đắc ý .

      Diên Mi nghiêm túc nghe xong, gật đầu: "Con chút cũng ngốc, mẫu hậu cũng thể phân biệt ."

      Bùm bùm bùm.

      Lòng tự tin của nhị công chúa bành trướng chưa từng có, tràn ngập tình cọ tới bên Diên Mi.

      tay Diên Mi giữ lại cái đầu cọ của bé, : "Nhưng lúc trước mẫu hậu học cái này, ngày nhớ hết."

      Nhị công chúa: "..."

      Phốc phốc phốc.

      Lòng tự tin vừa mới cất cao trong nháy mắt chịu phải đả kích, nhị công chúa nước mắt lưng tròng nhìn sang phụ hoàng mình.

      Tiêu Lan sớm kìm nén nổi, kết quả thấy Diên Mi và tiểu nữ nhi đều nhìn mình, đành phải nghiêm trang phụ họa : "Ừ, mẫu hậu con phải."

      Đại công chúa ở bên "hoạ vô đơn chí" : "Con cũng chỉ hai ngày học thuộc xong."

      Nhị công chúa lại chịu kích, chỉ cảm thấy ngày này có cách nào qua.

      Kết quả Diên Mi nhìn đại công chúa cái, : "Lúc con bốn tuổi, viết chữ còn bằng muội muội."

      Ể? tiếng sét giữa trời quang.

      Nhị công chúa giương cao cái đầu , lúc này Diên Mi duỗi tay ôm bé vào lòng, : "Con là con, cần so sánh với bất cứ ai, có gì biết, học là được."

      Nhị công chúa chịu đủ bi thương, nhưng tâm hồn nhở bé cảm nhận được tình thương của mẹ làm nũng : "Con ngốc, phụ hoàng mẫu hậu vẫn thương con chứ?"

      Tiêu Lan vươn người tới chọc mũi bé, Diên Mi lại trừng to mắt: "Con là con của phụ hoàng mẫu hậu, chúng ta thông minh như vậy sao con ngốc được?"

      Nhị công chúa lập tức nở gan nở ruột.

      theo hoàng huynh và hoàng tỷ thay quần áo, chuẩn bị dùng cơm. Khóc cho tới trưa, còn chút xíu khí lực nào, bé túm vạt áo Tiêu Lệnh Dương, "Hoàng huynh, muội nổi nữa."

      Tiêu Lệnh Dương ngồi xổm xuống ôm bé.

      Bé sáu tuổi, nhị công chúa bốn tuổi, ngồi xổm xuống dùng sức ôm lên cái... Nhị công chúa ổn như bàn thạch. :)

      Đại công chúa cười ra tiếng, chỉ chỉ muội muội: "Muội lại nặng hơn rồi."

      Nhị công chúa dùng sức hóp mặt bánh bao của mình vô: " có!"

      " phải là muội nặng", Tiêu Lệnh Dương nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, giọng an ủi: "Là buổi sáng hoàng huynh luyện giương cung, cánh tay còn tí sức lực nào, ta cõng muội."

      Nhị công chúa sùng bái nhìn hoàng huynh mình, lặng lẽ hỏi: "Sư phụ dạy cung tiễn có lợi hại ? Cánh tay hoàng huynh đau ? Có muốn cho mẫu hậu ?"

      " đau", Tiêu Lệnh Dương chỉ chỉ lưng mình, bảo bé lên, còn : " có việc gì, đừng cho mẫu hậu, mẫu hậu đau lòng."

      Nhị công chúa “ưm” tiếng, vui sướng rạo rực úp sấp lưng huynh trưởng. Nhóm cung nhân rất sợ hai huynh muội đoàn ngã xuống, lại dám giúp nhiệt tình, ở hai bên che chở. Đại công chúa bĩu môi, bước tới tay kéo nhị công chúa tay vịn cánh tay Tiêu Lệnh Dương.

      ... Lảo đảo mãi cuối cùng cũng đứng lên được.

      Nhị công chúa ở lưng ca ca than thở nho tiếng, cảm thấy hôm nay vẫn là tốt nha, còn số đếm… số đếm học thuộc thêm vài lần là được rồi.

      Trong phòng, Tiêu Lan nhìn bóng lưng mấy tiểu hài tử ngoài cửa sổ, quả thực chịu nổi nữa, ôm Diên Mi cười ngã ở giường. Diên Mi bị cười đến hiểu nổi, bĩu môi muốn đứng lên, Tiêu Lan cho, cười trận, sau đó thấp giọng : "Hài tử của Nhị ca có lẽ cũng là này mấy ngày ra đời, lát đưa thái y tới đó?"

      Diên Mi bị nắm chặt lấy bả vai, dậy nổi, dứt khoát liền dậy nữa, xoay người nằm đối mặt với Tiêu Lan: "Nhị ca còn Trung Kinh?"

      " nữa", Tiêu Lan : "Bốn năm nhiệm kỳ hết, còn tuần tra năm ở mỗi quận, bây giờ về rồi nữa."

      Diên Mi "ừm" tiếng, ngón tay khẽ vuốt lông mày Tiêu Lan, có chút hiếu kỳ hỏi: "Con trai hay con ?"

      "Này ta cũng biết", Tiêu Lan cười rộ lên, cọ gò má nàng, "Bất quá nàng chính là đại phu, có thể biết."

      Diên Mi biết nghĩ tới điều gì, cụng trán mình vào trán Tiêu Lan: "Cánh tay của Đâu Đâu hôm nay nhấc lên nổi nữa."

      "Giương cung", Tiêu Lan : "Hôm nay mới bắt đầu, sư phụ tăng thêm lực, cánh tay nhất định đau mấy ngày, mấy ngày nữa thích ứng liền tốt rồi, nàng đau lòng sao?"

      Diên Mi vùi vào lòng Tiêu Lan, Tiêu Lan vỗ vỗ nàng, cúi đầu : "Con là nam nhi, lại là trưởng tử..."

      Chưa xong Diên Mi ngẩng đầu hôn cái, trong mắt đều là toàn tâm toàn ý tin cậy, cho biết: "Lan Ca ca, ta hiểu được, đều nghe chàng."

      Tay Tiêu Lan căng chặt, trong mắt chiếu ra khuôn mặt động lòng người của nàng, dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi nàng, giọng : "Hảo."

      Ngoài cửa sổ gió xuân biết sầu, năm tháng cũng ôn nhu.


      Ed: tin vui là vẫn còn 1 pn nữa nhé.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi sao mà đáng thế biết

    3. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Ta vừa đọc đk chỗ vợ của nhị ca là đại phu. Có phải người mà ta đag nghĩ đến k
      A fang thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Ngoại truyện 5: Nhị ca và Mẫn Hinh

      Hai mươi bảy tháng chạp, Mẫn Hinh cuối cùng cũng nhận được phong thư của Mẫn Hành được dược đồng đưa về, mới vừa du y tới Thái Nguyên (ở phía bắc TQ), Thái Nguyên có tuyết, cảnh tuyết cực kỳ tráng lệ.

      Thư của Mẫn Hành rất ngắn, bất quá chữ viết như bay như múa, có lẽ viết phong thư này khi ở nhà, tâm tình tệ.

      Mẫn Hinh tới tới lui lui nhìn mấy lần, trộm lau nước mắt lát -- từ khi Mẫn Hành rời Kim Lăng du y, đây là năm thứ hai hai huynh muội ở bên nhau đón năm mới.

      Nàng ở trong phòng thất thần lúc mới ra hỏi dược đồng mấy việc vặt về Mẫn Hành.

      Dược đồng chút hiểu biết khi theo Mẫn Hành du y, lại lúc lập đông Mẫn Hành có bị phong hàn hồi, ho khan mấy ngày, may mà sau khi vào tháng chạp khỏe hơn.

      Mẫn Hinh biết xưa nay Mẫn Hành chú ý bản thân mình, đau lòng trận, lại hỏi: “Tay ca ca thế nào rồi?”

      “Từ khi tốt lại lập tức hồi thư cho nương”, dược đồng cười với nàng: “Mẫn đại phu biết sao lại rất nghiêm túc, còn qua loa nữa, bôi thuốc, uống thuốc đều đúng giờ, đầu mùa xuân gần khôi phục hoàn toàn, chỉ là lòng bàn tay còn lưu lại sẹo, sợ là thể xóa được.”

      Dù cho có thể xóa , nhất định cũng chịu.

      An an tĩnh tĩnh mà qua hết năm, mỗi ngày của Mẫn Hinh vẫn trôi qua đạm như nước.

      Bọn họ sớm dọn ra khỏi căn nhà cũ, dời tới gian nhà nho , lại thuê gian cửa hàng làm y quán, ngày ngày xem bệnh, cho nên ngày ngày đều bận rộn.

      Nếu là trước đây, Mẫn Hinh nhất định mỗi ngày đều thở dài nhưng nay lại cũng thích thú. Chỉ là ngẫu nhiên nàng lại đến tòa nhà cũ nhìn cái, nàng vốn nghĩ sau khi bọn họ dọn ra có người tới tịch thu căn nhà này , thế nhưng đợi hồi lâu mà căn bản có ai làm gì.

      Trong lòng nàng ngược lại càng thêm hụt hẫng, có hôm ngây ngốc mà ở trước cửa ngồi nguyên buổi trưa.

      Chỉ có bản thân nàng hiểu lòng mình, nàng căn bản phải muốn xem có ai tới dẹp căn nhà hay , nàng chỉ là muốn nhìn chút, có thể có người giống như nàng hay , ngẫu nhiên tới nơi này nhìn chút.

      có.

      Mẫn Hinh cắn cắn môi, đứng dậy chuẩn bị về nhà, nhưng nửa ngày, bước chân lại về hướng khác.

      Thôi, chỉ trộm nhìn lần cuối cùng nữa thôi, Mẫn Hinh nghĩ, sau lần này, nàng bao giờ nữa.

      Từ đây đến Định Quốc Công phủ cũng tính gần, trong lòng Mẫn Hinh rối loạn, thế nhưng cảm thấy mình chỉ mới lúc. Nàng giống vài lần trước tránh ở trong cửa hẻm, nhìn trời tính xem còn mấy canh giờ nữa có thể thấy Phó Trường Khải ngồi xe ngựa trở về.

      hẳn là… sắp đính hôn .

      Nhìn gia nhân Định Quốc Công phủ nhiều như vậy, cưới nương nhà ai nhỉ? Sau khi thành hôn rất nhanh thôi bọn họ có hài tử sao? Nam hài trước hay nữ hài trước đây? Lớn lên giống hay giống thê tử ? Thê tử của có phải rất xinh đẹp hay ?

      Mấy vấn đề này câu tiếp câu, câu nào cũng chạm đến nỗi lo lắng bồn chồn của nàng, hỏi đến nỗi đôi mắt Mẫn Hinh lên men, thẳng đến khi xe ngựa Phó gia đến trước cửa Định Quốc Công phủ nàng mới hồi thần lại.

      Hôm nay tựa hồ trở về hơi sớm

      Mẫn Hinh áp xuống nỗi lòng hỗn loạn, thăm dò nhìn chằm chằm xe ngựa, đợi nửa ngày lại nhìn thấy thân ảnh Phó Trường Khải từ xe ngựa xuống.

      Sao lại thế này? Có phải sinh bệnh rồi hay ?

      Nàng theo bản năng mà lo lắng, thân mình khỏi càng thò ra ngoài dò xét chút, lẩm bẩm lầm bầm, thình lình nghe thấy phía sau có người gọi nàng: “Mẫn Hinh.”

      Thanh thực , Mẫn Hinh lại bị tiếng này dọa sợ tới mức xém nữa nhảy dựng lên.

      Nàng hốt hoảng xoay người, thấy Phó Trường Khải đứng ở phía sau, bình tĩnh nhìn nàng.

      mặt Mẫn Hinh nhất thời nóng như lửa đốt, xấu hổ đến cực điểm, cất bước muốn .

      Phó Trường Khải duỗi cánh tay cản lại, bắt được cổ tay nàng.

      Mẫn Hinh hoảng đến được, vội vã lùi lại, Phó Trường Khải liền cũng buông lỏng tay nàng ra: “Nàng dám tới, nhưng lại dám gặp ta?”

      Mày nhăn lại, Mẫn Hinh thấy, nghĩ thầm mình nhìn trộm như vậy, bị phát , đại để là chọc phiền lòng, lúng ta lúng túng đứng ở tại chỗ, cúi đầu ra lời, nghe Phó Trường Khải tiếp: “Mùa xuân lạnh, nàng mặc như vậy, lạnh sao?”

      Mẫn Hinh giương mắt, lắc lắc đầu.

      Mày Phó Trường Khải nhăn càng chặt hơn, hướng xa phu cách đó xa vẫy tay, lát, xe ngựa chạy đến, Phó Trường Khải nâng nâng cằm, “Lên xe rồi .”

      Mẫn Hinh trầm mặc lát, lên xe ngựa, chỉ là biết cái gì cho tốt, rũ đầu, nắm chặt cái đệm xe.

      Phó Trường Khải ngồi ở đối diện, ánh mắt sâu thăm thẳm, trước chuyện, yên lặng lát mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay là lần thứ bảy nàng đến đây. Lần trước ta ở phố có người đưa phương thuốc, ta biết, cũng là nàng.”

      Mẫn Hinh kỳ quá chú ý nghe cái gì, liền theo “ừ” tiếng.

      Phó Trường Khải cười cười, bỗng đề cao giọng kêu nàng: “Mẫn Hinh.”

      : “Sau này, đừng đến nữa.”

      Mẫn Hinh nghe những lời này, ngẩn ra xong rồi sao còn có thể ngồi tiếp đây được nữa? Khó khăn đứng lên muốn xuống xe, Phó Trường Khải vẫn luôn nhìn nàng, thẳng đến khi ngón tay nàng chạm vào màn xe, mới thình lình thò người ra đè tay nàng lại.

      Mẫn Hinh bị túm ngã lệch qua người , mặt trắng bệch ngồi dậy, đợi chuyện, Phó Trường Khải bỗng nhiên hung hăng cắn ngón tay nàng cái, tâm trí Mẫn Hinh còn chưa tỉnh táo lại, giương miệng, thấy ngón giữa của mình nhiều thêm vòng dấu răng.

      Phó Trường Khải buông tay ra, lại khôi phục biểu tình vân đạm phong khinh lúc trước, tiếp: “Ta sắp Trung Kinh nhậm chức, nàng có đến cũng thể thấy ta.”

      “Trung Kinh?” Mẫn Hinh ôm lấy ngón tay mình, lặp lại lần.

      Phó Trường Khải gật gật đầu, hai mắt chứa ý cười, : “Mẫn Hinh, có số việc cần chút thời gian để làm phai nhạt . Còn có vài chuyện, cũng cần có thời gian để chứng minh.”

      Mẫn Hinh hiểu nửa, lại hỏi: “ chút thời gian, là bao lâu?”

      Phó Trường Khải chỉ chỉ ngón tay vừa mới bị cắn của nàng: “Chờ đến khi nàng còn đau nữa.”

      Mặt Mẫn Hinh đỏ lên, Phó Trường Khải đứng dậy xuống xe, giọng : “Trong thời gian nhiệm kỳ ta luôn ở Trung Kinh. tình ở Trung Kinh phức tạp, ta có thời gian có tâm tư khác, nàng cần lo lắng.” (ý là để mắt đến người khác)

      Chờ Mẫn Hinh về tới nhà mới phản ứng kịp “ cần lo lắng” theo như lời Phó Trường Khải là có ý gì, khỏi thầm phi tiếng, nàng mới lo lắng!

      Nạp tám mười mỹ nhân vây quanh bên người mới phải!

      Ban đêm Mẫn Hinh nhìn dấu răng ngón tay trằn trọc, ngủ được lại ngồi dậy, nhìn đèn dầu thất thần.

      Trong lòng nàng kỳ hiểu được, chuyện của Mẫn Hành tuy có quan hệ trực tiếp tới nàng và Phó Trường Khải nhưng cũng làm người ta thể . Đến cùng lúc ấy bị buộc chết chính là phụ thân nàng, sau khi biết được việc này, trong lòng nàng cũng phải chút ngăn cách cũng có.

      Mà Phó gia vô luận như thế nào cũng đứng ở phía sau Tiêu Lan, Tiêu Lan thả Mẫn Hành, có phải ý là sau này cũng hoàn toàn so đo chuyện này nữa hay ?

      lên tiếng, chỉ sợ ai dám tự phỏng đoán.

      Từ “thời gian” này, thực tế là nhìn thấy được… chính xác Phó Trường Khải vẫn chưa gì đến tương lai xa, nhất thời chỉ cho phép nàng bốn năm, bốn năm chưa thành thân.

      Mẫn Hinh thở dài, nhàng hôn vào dấu răng ngón tay.

      Lúc Phó Trường Khải rời kinh, nàng xem, chỉ bôi thuốc lên ngón tay, quấn băng. Sau mỗi lần bôi dấu răng kia lại nhạt chút.

      Xuân thu tới, năm này Mẫn Hành vẫn cùng nàng trải qua đêm trừ tịch, chỉ là dần dần, thư nhà so với trước kia nhiều hơn ít.

      Lại là mùa hạ nữa, Kim Lăng so năm rồi còn nóng hơn, Mẫn Hinh chữa bệnh từ thiện, nấu mấy nồi thuốc to giải nhiệt, ai nấy phố đều quen thân với nàng, tới lui lấy thuốc đều mang cho nàng chút rau dưa và trái cây nhà, nhất thời còn có chút danh tiếng.

      Đến khi phát xong thuốc giải nhiệt, bận rộn mấy ngày, Mẫn Hinh có chút mệt mỏi liền kêu dược đồng cùng vú già dọn dẹp chút rồi đóng cửa, muốn nằm xuống nghỉ ngơi chút. Đồ đạc còn chưa thu dọn xong có người lớn tiếng : “Sớm nghe nơi này có đại phu xem bệnh thu tiền, là sao?”

      “Hôm nay…” lời Mẫn Hinh mới ra, thấy người tới, phút chốc dừng lại.

      Tới là Hàn Lâm. Khi nàng còn ở Thái Y Viện, Hàn Lâm là phó thống lĩnh cấm quân, giờ biết thăng chức đến đâu rồi, nhưng tóm lại, là người bên người Hoàng Thượng.

      Lòng Mẫn Hinh trầm xuống, bồn chồn bất ổn.

      Hàn Lâm xoay đại mã kim đao ngồi xuống, hỏi nàng: “ là phát thuốc thu tiền?”

      Hôm nay thuốc phát xong rồi, còn lại mấy chén là để các nàng uống.

      Mẫn Hinh bảo vú già lui xuống, bưng chén của mình cho Hàn Lâm, “ chút thuốc giải nhiệt bình thường thôi, nếu Hàn thống lĩnh chê uống tạm.”

      Hàn Lâm nhìn nàng, cười cười, mấy ngụm uống hết chén thuốc, lau miệng: “Nếu Mẫn đại phu có tâm cứu chữa người bệnh, bằng đến Trung Kinh , nơi đó nháo ôn dịch, chết ít bá tánh.”

      Hai ngày nay Mẫn Hinh cũng có nghe , nhưng mọi người phố đều truyền là còn gì đáng ngại, trong lòng nàng hốt hoảng, lại biết có nên tin hay , lúc này nghe Hàn Lâm vậy lập tức thay đổi sắc mặt, “Trung Kinh? Lời này của Hàn đại nhân là sao?”

      Hàn Lâm buông chén ra ngoài, hờ hững : “Tin hay tùy ngươi, chỉ là, nếu tin này truyền ra ngoài, chính là tử tội.”

      Mẫn Hinh vội bắt lấy , mặt mang theo vài phần cầu xin, “Có nghiêm trọng ?”

      Vẻ mặt Hàn Lâm nghiêm túc, hiển nhiên cũng lạc quan, chỉ chỉ chén thuốc kia, thấp giọng : “Hàn mỗ nợ nhân tình ai, chỉ có thể câu, Trung Kinh đóng thành, thái thú cùng bá tánh chỗ, cùng sinh, hoặc cùng vong.”

      Mẫn Hinh thẫn thờ, theo ra cửa, trong đầu ong ong, lại : “Lần này ngươi tới, là là là… Là ý của ai?”

      Hàn Lâm , trực tiếp đẩy nàng ra, cười cười rời .

      Là ai là ai là ai? Tiêu Lan? Hay là Diên Mi? Hay là tự ý Hàn Lâm?

      Hàn Lâm có cái lá gan kia cũng dám chưa được chủ tử đồng ý tự tiện đưa tin tức cho nàng. Nàng cùng Hàn Lâm cũng có giao tình gì cả!

      Hay là ôn dịch nghiêm trọng, Phó Trường Khải thể hồi kinh được nữa? , hẳn là .

      Đầu óc Mẫn Hinh rối loạn, nàng xoay tại chỗ vài vòng, vẫn manh mối, chỉ quanh quẩn lại câu kia của Hàn Lâm “Trung Kinh đóng thành… Cùng sinh, hoặc cùng vong.”

      Vậy nàng sao?

      Có lẽ Hàn Lâm lừa nàng, Trung Kinh có việc gì, hơn nữa Phó Trường Khải mạng lớn, có việc gì.

      có việc gì.

      Nhưng vạn nhất sao?

      Nghĩ đến đó, cả người Mẫn Hinh đều run rẩy.

      Nàng mặc kệ, nàng nghĩ, mặc kệ phía trước có chuyện gì nữa, cũng mặc kệ đây phải là ý tứ hai vị trong cung, càng mặc kệ Trung Kinh chờ nàng là bình an hay là mất mạng, nàng nhất định phải .

      Bởi vì Phó Trường Khải ở nơi đó

      Bốn năm quá dài, nàng muốn, ngay bây giờ tìm chàng...


      Hoàn.



      Ed: Vậy là truyện hết rồi. Với mình truyện này khá hay nhưng vẫn còn nhiều việc và nhân vật chưa được giải quyết ổn thỏa, tuy vậy mình dành rất nhiều tâm tư để ed truyện cách cuốn hút nhất có thể. Lần đầu ed còn nhiều thiếu sót, cám ơn tình cảm của mn nhiều lắm. Thân ái.

      P/S: mn ủng hộ truyện TNTNĐT nhé.
      Last edited: 14/9/18

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Cảm ơn bạn ed :cute::cute:
      Truyện rất hay
      Chúc mừng hoàn truyện:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :