1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      hôm qua ed đăng nhầm nên lặp chương mới "." tạm thôi nha :))

      Phiên ngoại 2: Bánh bao (2)


      Diên Mi ở cữ rất thoải mái, thời gian mỗi ngày gặp hài tử cũng lâu. Nàng vẫn luôn nhớ kỹ lời Tiêu Lan , khi nhìn hai đứa luôn cố gắng nhìn xem bọn chúng có lớn hơn chút so với hôm qua , nhưng mà ngày ngày xem, thay đổi tựa hồ phải quá ràng.

      ... Vẫn xấu xấu.

      Bất quá xấu nhưng dễ nhìn hơn rất nhiều.

      Phó phu nhân ngày mai phải xuất cung, cực kỳ nỡ, luân phiên ôm hai đứa bé hồi lâu, cảm khái : " là nhanh, ta giống như là nhìn lại bộ dáng của nương nương lúc bé, so với thế này gầy hơn chút, chút, thế nhưng chỉ cái nháy mắt mà nương nương cũng làm mẫu thân rồi."

      Diên Mi cúi đầu nhìn nhìn bản thân, thể nào tưởng tượng ra bộ dáng bản thân lúc còn là đứa trẻ sơ sinh được, liền thò người ra nhìn hài tử trong lòng Phó phu nhân.

      Phó phu nhân cười đưa tiểu hoàng tử cho nàng ôm, Diên Mi trước còn biết, nhưng nàng học rất nghiêm túc, dạy hồi liền ôm cực kỳ tiêu chuẩn.

      Đứa còn đỏ rừng rực, nhăn hề hề, mà giờ trắng bong bóc, mắt to nhìn Diên Mi, đen lóng lánh, Diên Mi ôm trong chốc lát, cảm giác hài tử ở trong chăn động động, giống như là cũng đánh giá nàng.

      Diên Mi duỗi đầu ngón tay chạm vào cánh tay bé xíu thịt thịt của đứa , miệng hài tử càng ngừng bẹp bẹp, bàn tay bé bấu víu nắm lấy ngón tay nàng, ôm muốn đưa vào trong miệng.

      Diên Mi mở to mắt, bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác vô cùng mềm mại, nàng có chút biết làm sao, gọi Phó phu nhân: "A Nương, A Nương! Nương xem."

      Phó phu nhân cười, cũng gì cả, chỉ đưa tay ôm lấy nữ nhi của mình.

      Hôm sau Phó phu nhân xuất cung, Phó Trường Khải bên ngoài cửa cung đón bà, lần này ở trong cung ngắn, mặc dù quan tâm, nhưng Diên Mi bình an sinh hạ hoàng tự, trong lòng Phó phu nhân cũng an lòng, mệt mỏi chút cũng tính là gì.

      Hai mẹ con chuyện xe ngựa ngừng lại, gã sai vặt Tiểu Thanh báo đứa bé có đồ đưa cho Phó Trường Khải, Phó Trường Khải cách mành liếc mắt nhìn, tiểu đồng bảy tám tuổi, đưa phong thư xong liền chạy mất

      Phó Trường Khải xoa xoa phong thư kia, dày, về phủ mở ra, có bốn tờ giấy mỏng, viết đều là phương thuốc.

      - - Xác thực là bí truyền, bí truyền điều trị thân thể hậu sản cho nữ tử.

      Cách vận động, ăn kiêng… cực kỳ cặn kẽ.

      Chữ viết này cũng xa lạ gì.

      Phó Trường Khải chau chau mày, nhìn phương thuốc từ đầu đến cuối lần, bên khóe miệng cong lên như cười như , sau đó búng hai cái vào túi bánh rán giòn bên cạnh, phát ra tiếng rắc rắc.

      Ngày hôm sau, đem mấy tờ phương thuốc trình cho Tiêu Lan, đây vốn cũng phải cho Phó Trường Khải .

      Tiêu Lan vừa nhìn tất nhiên biết được là ai.

      sớm được bẩm báo - - lúc đầu mùa xuân Mẫn Hành rời khỏi Kim Lăng, xác nhận du y, nhưng Mẫn Hinh cũng , còn lưu trong thành, chỉ là ở chỗ ban đầu, đổi căn nhà , hai vú già trong nhà còn có tiểu dược đồng vẫn theo nàng như cũ.

      Tiêu Lan nhận phương thuốc, hỏi lấy ở đâu, cũng làm , thuận miệng hỏi Phó Trường Khải: "Nhị ca nguyện ý Trung Kinh?"

      "Có thể được Hoàng thượng tín nhiệm, là may mắn của thần", Phó Trường Khải cười : "Thần tất nhiên nguyện ý, lúc trước thần có ý này, chỉ là lo Hoàng hậu nương nương nên vẫn chậm chạp chưa mở miệng, trước mắt thần yên tâm, nghe theo ý chỉ Hoàng thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành."

      Tiêu Lan gật gật đầu, Trung Kinh trải qua hồi chiến loạn, trước lại liên tục ở trong tay Hung Nô, dân phong phức tạp, sai quan lại bình thường sợ là ngồi vững, Tiêu Lan nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Phó Trường Khải thích hợp nhất, hơn nữa lúc trước trực tiếp đến hộ bộ, người khác khó tránh khỏi có chút vừa mắt, thừa lúc này ngoài thả ra vài năm, đến lúc trở về rồi cũng còn ai có thể gì nữa.

      Trở lại Xích Ô Điện, Tiêu Lan đưa phương thuốc cho Diên Mi xem, thẳng là Mẫn Hinh tìm cách đưa lên.

      Diên Mi nghiêng đầu nhìn , tựa hồ hỏi dùng hay dùng, Tiêu Lan ôm lấy thắt lưng nàng, : "Chuyện lúc trước qua, Mẫn Hinh có thể cũng nghĩ như vậy. Huống chi nàng có lá gan này."

      Diên Mi cũng hỏi nữa, dựa vào Tiêu Lan đáp tiếng.

      Cuối tháng Phó Trường Khải lĩnh ý chỉ, khởi hành Trung Kinh. Hạ tuần tháng sáu, Nhạc Du Uyển bên kia đến báo, thái hậu sợ là ổn.

      Vào tháng hai Thái Hòa đế nhắm mắt, trước khi tắt thở muốn gặp Tiêu Lan lần, đến cùng vẫn được gặp. Tin tức ông ta tắt thở Nhạc Du Uyển cách xa cũng nhận được, Hoắc thị điên loạn kêu hơn nửa ngày, đêm đó liền phát sốt cao, Lưu Viện Chính khi đó vội vã đến bẩm có chút hung hiểm, Tiêu Lan phân phó bên trong cung chuẩn bị, nhưng đêm kia Hoắc thị lại kiên trì được, chỉ là lúc tỉnh lại thân thể thể hoạt động nữa, kéo dài qua mấy tháng, đến trước mắt, hơi thở cuối cùng sắp hao tổn hết.

      Xế chiều hôm đó, Tiêu Lan và Diên Mi đều đến Nhạc Du Uyển.

      Hoắc thị nằm ở bên trong giường, sắc mặt khô vàng, trông thấy hai người họ, giống như lâu cũng nhận ra, về sau hơn phân nửa là hồi quang phản chiếu, bà thanh tỉnh lát, gọi: "A Lan, lại đây, đến gần mẫu thân."

      Tiêu Lan bình tĩnh đứng trong chốc lát, qua ngồi vào bên cạnh giường.

      "Mẫu thân biết", Hoắc thị , "Con hận ta."

      Tiêu Lan lên tiếng.

      Hoắc thị chậm rãi nở nụ cười, lại : "Con có hài tử rồi?"

      mặt Tiêu Lan thả lỏng chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn Diên Mi, : "Phải."

      "Tốt", Hoắc thị cong môi, trong ánh mắt phát ra thần sắc khó nên lời, bà hướng tới Tiêu Lan duỗi tay, "Lại, lại đây."

      Tiêu Lan trầm mặc, thân thể nhúc nhích, Hoắc thị dùng hết tia khí lực cuối cùng chống người dậy, ngón tay chạm được cổ áo Tiêu Lan, Tiêu Lan vô thức tránh ra sau.

      Ánh sáng trong mắt Hoắc thị dần dần tiêu tán, vô lực ngã xuống.

      ai biết bà là muốn sờ mặt Tiêu Lan, hay vẫn là muốn bóp cổ .

      Nhưng đều được.

      Lúc bà nhắm mắt có sợ hãi, bởi vì biết vào lòng đất rồi, bà còn có thể đối diện với Đoan vương Tiêu Đạo Thành hay .

      Trong đêm, toàn thành vang lên tiếng đau thương, vì thái hậu cử tang.

      Sau tang chừng mười ngày, Tần Uyển cũng rời Kim Lăng.

      Nàng mang theo Thất hoàng tử.

      Trước khi nàng đưa thất hoàng tử tới Ninh vương phủ, Tần Uyển có đầy đủ tiền bạc, cũng ràng Tiêu Lan chắc chắn sai người trong bóng tối bảo vệ, cho dù nàng mang theo đứa bé lên đường cũng có sầu lo, nhưng là - - nàng trông thấy thất hoàng tử vẫn nghĩ tới những tháng ngày hắc ám bị nhốt trong hoàng cung kia.

      Vậy đợi thêm thời gian nữa . Có lẽ về sau có thể quên, đến lúc đó sau.

      Đối với chuyện này Ninh Vương Tiêu Chân ngược lại rất thích ý, kể từ sau chuyện của Mẫn Hinh, cảm giác chuyện hôn của mình hơn phân nửa là do mệnh cách hợp, cũng còn tâm tư nào, chỉ còn chờ ngày nào đó Tiêu Lan tùy tiện chỉ cho người là được. Trong lòng thực tế khá thích tiểu hài tử, bên trong phủ còn có đâu, liền cười ha ha mà lĩnh thất hoàng tử về.

      Đợi đến hết bận hết thảy những chuyện này, Diên Mi và Tiêu Lan hơi rảnh rỗi chút hai đứa bé ngồi được rồi.

      Lúc này Diên Mi cảm giác được là hài tử lớn mau rồi, lại cảm thấy rất thú vị, suốt ngày chờ nhũ mẫu cho ăn xong nàng liền thúc giục ôm hài tử đến thả xuống giường mình.

      Hai hài tử sớm biết xoay người, lảo đảo ngồi dậy được, Diên Mi ở bên canh chừng, mắt thấy hài tử sắp ngồi ổn rồi, tay nàng chắn ở phía sau, tay đụng vào vai của con, đứa bé liền ụp cái ngửa ra sau, Diên Mi đỡ lấy, chầm chậm đặt xuống, sau đó chờ hài tử ngồi dậy lại duỗi tay ra đụng, sau đó lại lên, lại đụng.

      Nhiều lần như thế.

      Tiểu hoàng tử cảm nhận được mẫu thân "ăn hiếp" mình, chờ thời điểm Diên Mi đụng bé đổ thêm lần nữa, bé liền đạp chân, gân cổ gào khóc, Diên Mi nhìn thấy cười ha ha, cười : "Khóc nhè, dậy nào."

      Tiểu hoàng tử dậy nữa, ở phượng tháp của nàng vẽ bản đồ. (tè dầm)

      Buổi tối khi Tiêu Lan trở về, thấy nàng lại đổi sang tiểu công chúa trêu chọc, có thể là tiểu công chúa thấy chuyện đệ đệ gặp phải nên kiên cường hơn, bị Diên Mi đụng đổ cũng khóc, ngược lại khanh khách cười lên, Diên Mi cũng cười theo bé, Tiêu Lan ở phía lưng bóp thắt lưng nàng, thấp giọng : "Nàng nhìn ta."

      Diên Mi xoay người lại hiểu gì liếc mắt nhìn : "Thấy rồi nha."

      Tiêu Lan búng ót nàng.

      có chút vui, lại có chút hối hận - - hài tử có phải tới hơi sớm hay ?

      còn chưa có hưởng thụ đủ ngày tháng của hai người mà bỗng chốc thành bốn người rồi.

      Lại qua mấy tháng nữa, hài tử biết bò, thích thẳng hướng vào lòng Diên Mi mà chui, hai mắt Diên Mi quả thực sáng rực, lúc này đối với nàng lực hấp dẫn của hài tử vượt xa Tiêu Lan, Hoàng Đế bệ hạ vui.

      đêm triều có chuyện, Tiêu Lan trở về hơi trễ, hai đứa bé buổi chiều ngủ nhiều, lúc này còn có tinh thần ở bên trong giường bò qua bò lại, Diên Mi đầu mồ hôi, đem đồ bên trong giường giấu đến giấu , hai cái vật ngửa đầu vểnh mông lên bò tìm, tiểu công chúa có vẻ nôn nóng, trong miệng "a a" giống như là muốn chuyện, Diên Mi cầm đồ chơi lắc lư trước mắt bé, chính là cho.

      Tiêu Lan trầm mặc nhìn trong chốc lát, rửa mặt đổi thân xiêm y, trở về khẽ dựa bên giường.

      Cảnh nương tử nhìn thần sắc đúng lắm, ý bảo nhũ mẫu ôm hài tử ngủ, Diên Mi còn chưa chơi đủ, có chút muốn ngủ cùng hài tử, mong chờ nhìn Tiêu Lan: "Lan Ca ca."

      Trong lòng Tiêu Lan , bây giờ mới nhìn thấy ta?

      lên tiếng.

      Nhũ mẫu vội đến ôm hài tử, khi sắp ra cửa, tiểu công chúa còn vươn tay ra muốn nàng ôm, Diên Mi phồng má, muốn cùng xem chút, mới vừa đến bên mép giường chân dài của Tiêu Lan bỗng nhấc lên, chặn nàng lại ở bên trong.

      Diên Mi cho rằng trêu chọc mình, khiêng chân muốn dời , kết quả chuyển nửa ngày, phát Tiêu Lan dùng sức, nàng nâng nổi.

      Diên Mi ngẩng đầu gọi Tiêu Lan, "Lan ca ca?"

      Chân Tiêu Lan còn cản ở đó, để ý tới nàng.

      Diên Mi cọ cọ lên , dụi dụi vào bả vai Tiêu Lan, Tiêu Lan liếc nàng cái, xoay người.

      Diên Mi mặc dù vẫn chuyện gì xảy ra, nhưng có thể nhìn ra, toàn thân Hoàng Đế bệ hạ viết ba chữ to - - ta, , giận.

      Last edited: 7/9/18

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Keke ở đây mà cũng có kiểu chấm phát đánh dấu à. Hai cục cưng đáng như Diên Mi sao...

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Phiên ngoại 3: Bánh bao (3)

      Lan Ca ca của nàng phải là người hay cáu kỉnh.

      Tối thiểu nhất Diên Mi cho rằng là như vậy.

      Nàng ngồi quỳ bên chân, lấy ngón tay nhàng chọc chọc Tiêu Lan, "Lan Ca ca? Chàng sao nha?"

      Tiêu Lan có phản ứng.

      Diên Mi nghĩ một lát, hôm nay trở về muộn, biết có phải trong triều có chuyện gì hay , thế là nàng nằm sấp tiến lại hôn hôn cái rồi giọng : "Lan Ca ca, chàng , ta nghe."

      Tiêu Lan cắn răng, phải cái gì? hoàng đế bệ hạ muốn tranh giành tình cảm với hai nhãi con còn chưa dứt sữa?

      Này cũng quá mất mặt .

      Tiêu Lan ngột ngạt chịu nổi, nhắm hai mắt lại đặt chân xuống, hừ lạnh tiếng: "Hoàng hậu muốn chỗ nào , ta cản nữa."

      Giọng Tiêu Lan quả được tự nhiên, Diên Mi nhìn lát, biết nghĩ gì, đột nhiên nàng rất vui vẻ, thấy Tiêu Lan có ý định mở mắt hỏi lại lần nữa: "? Vậy ta nhé?"

      Tiêu Lan cắn răng nhả ra chữ từ trong kẽ răng: "."

      Trong lòng lại nghĩ nếu như nàng dám , ta...

      còn chưa nghĩ xong Diên Mi đứng lên, vòng qua chân , khoan khoái xuống giường, xem đứa .

      Tiêu Lan: "..."

      Hoàng đế bệ hạ quả thực máu dồn lên não, nhắm mắt lại nghiến răng ken két, tức đến cổ họng phát đau.

      Tiêu Lan cũng biết mình lấy đâu ra tức giận như vậy, bộ dạng giống như là bị Diên Mi bỏ rơi vậy.

      Nhẫn được!

      tay Tiêu Lan vỗ lên giường, phẫn nộ đứng lên, muốn xách người về.

      Kết quả mới vừa xoay người liền giật bắn- - Diên Mi trốn ở đằng sau màn giường, ló đầu nhìn , vẻ mặt giảo hoạt.

      Thấy bị giật mình cái, Diên Mi liền: "Ha ha ha ha ha."

      Tiêu Lan thấy nàng , mặc dù bị trêu cợt nhưng lòng dạ lại nguôi nguôi, chỉ là mặt vẫn còn đen thui, hếch mặt dùng đuôi mắt mà liếc nàng, "Hoàng hậu nương nương sao còn chưa ?"

      Diên Mi cười đủ rồi đạp rớt hài, bò lên giường, cũng mặc kệ Tiêu Lan có còn tức giận hay , ngồi thẳng lên đùi Tiêu Lan, lấy hai tay bóp má Tiêu Lan làm môi chu lên, hỏi: "Lan ca ca, huynh biết phun bong bóng sao?"

      - - Hai nhóc con còn chưa có cai sữa, ngày ngày thi nhau phun bong bóng chảy nước ròng ròng.

      Tranh thủ tình cảm còn phải biết cái này sao, là ngược đời.

      Mặt Tiêu Lan cứng ngắc, tức giận lầm bầm: " biết."

      Diên Mi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lan chăm chú, mắt cong cong, rất vui vẻ, Tiêu Lan bị nàng nhìn có chút quẫn, vừa muốn phát tác Diên Mi tới gần hôn cái lên môi Tiêu Lan, ôn nhu : " biết ta cũng chàng, chàng nhất."

      Trong lòng Tiêu Lan phù phù phù phù, chỉ câu dỗ được dập hỏa, chỉ là giọng còn tự chủ được mà chua chua, tay bóp bóp thắt lưng nàng, "Mấy ngày nay trong mắt nàng còn thấy được ta sao?"

      Diên Mi duỗi tay đo từ gáy xuống: "Đương nhiên, mỗi tấc đều thấy."

      Tiêu Lan híp mắt, bắt đầu động thủ kéo y phục nàng, "Mỗi tấc? Hử? Ta xem chút."

      Diên Mi lật đật chui vào trong giường, bị Tiêu Lan túm được chân, đầy lát, xiêm y rơi tán loạn, cánh tay lấm tấm mồ hôi của nàng cọ lên lưng Tiêu Lan, thở hổn hển cắn cắn lỗ tai , thỏ thẻ: "Lan ca ca, ta hài tử của chúng ta, nhưng nhất vẫn là chàng, đừng giận."

      Tiêu Lan ủ vại dấm chua bị người ta nếm ra mùi hơi đỏ mặt, nhưng nghe thấy Diên Mi câu này trong lòng lại tan chảy đến chịu được, cúi đầu cắn lên ngực Diên Mi, giày vò người ta quay tới quay lui, lại càng độc ác, "Nàng thích, vậy chúng ta liền sinh thêm vài đứa."

      Dù sao có nhiều thêm vài đứa địa vị cũng đuổi kịp Lan Ca ca của mẫu hậu các con đâu.

      A.

      Dưới nỗ lực của hoàng thượng minh, hơn năm sau, bọn họ có đứa thứ hai, à , đứa thứ ba.

      Lúc đó long phượng thai mới có hai tuổi, nhưng có thể chạy nhảy khắp cả hoàng cung.

      Lúc Diên Mi đau bụng là vào buổi trưa, hai đứa bé tỉnh ngủ trưa theo thường lệ muốn chạy tới chỗ mẫu hậu, bị nhũ mẫu ngăn lại, tạm thời được. Đại công chúa rất nghịch ngợm, dắt lấy đại hoàng tử chui ra ngoài, nhũ mẫu ôm bé kêu như sắp bị tắt thở tới nơi: "Đau đau đau!"

      Nhũ mẫu dám kéo bé, bé nhìn cái chỗ trống liền dắt lấy Đại hoàng tử chạy ra ngoài, hai nhũ mẫu trái phải cong lưng che chở, sợ hai đứa bé chạy vấp ngã.

      Chờ hai cặp chân ngắn cũn chạy vào đến đình viện thấy được phụ hoàng của bọn chúng chắp tay sau lưng đứng dưới hành lang, liếc mắt thấy được hai đứa lông mày chau lại, Đại công chúa bẹp bẹp miệng, lên trước ủy ủy khuất khuất kêu: "Phụ hoàng..."

      "Lại đây", Tiêu Lan buông lỏng lông mày chút, lại : " cho khóc."

      Đại công chúa rơm rớm nước mắt, kéo tay Đại hoàng tử chạy về phía trước, tính tình bé hấp tấp, muốn nhanh nhưng bước chân lại lớn, chạy được mấy bước "bịch" ngã, đại hoàng tử bị vướng chân, cũng ngã sấp xuống.

      Tiêu Lan xuống hai bậc thềm, lại đứng lại, với hai nhũ mẫu vội vàng: “Mặt đất phẳng, cần đỡ."

      Nhũ mẫu chỉ có thể nhịn đau lòng buông tay, Đại hoàng tử đứng lên trước, xoay người túm Đại công chúa, hai đứa bé giúp đỡ nhau đứng vững, đều khóc - - đây là thói quen, lúc mới bắt đầu biết ngày ngày bị ngã, đại công chúa ngã đau gào khóc, nhưng khóc xong lại tự đứng lên, mẫu hậu mở vòng tay ra chờ bọn họ, nhưng nhất định phải tự bản thân đứng dậy tới.

      Đại công chúa dẩu môi, tiếp tục muốn chạy, đại hoàng tử kéo bé lại, ngốc ngốc giúp bé và mình phủi phủi y phục, : "Đừng chạy, chậm."

      Đại công chúa bị ngã có chút đau, ưm tiếng, cũng chạy nữa.

      Tiêu Lan mím môi, nhìn hai đứa bé bước từng bước lên thềm, lúc này mới xoay người, chỉ chỉ bên ghế cao, "Ngồi chỗ kia để nhũ mẫu xem chút."

      Đại công chúa muốn nũng nịu với phụ hoàng chút nhưng nghe thấy động tĩnh sau cánh cửa cũng dám nữa, bị nhũ mẫu ôm lên ghế cao xem bị ngã có sao , - - Đại công chúa sao, bàn tay Đại hoàng tử bị chà xát rách da.

      Nhũ mẫu đau lòng, bẩm với Tiêu Lan: "Hoàng thượng, cái này phải rửa chút, lưu lại vết bẩn chỗ bị thương gây nhiễm trùng."

      Tiêu Lan liếc mắt nhìn, ý bảo nàng ôm đại hoàng tử .

      tay đại hoàng tử lại nắm lấy thành ghế, ngửa đầu nhìn Tiêu Lan, hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu trong phòng sao? Con nghe thấy tiếng của mẫu hậu."

      - - Đại hoàng tử chuyện muộn hơn khoảng hai tháng so với đại công chúa, từ đầu tiên mà đại công chúa là "", mà đại hoàng tử là "a nương", sau đó cũng giống đại công chúa mỗi ngày đều ríu rít, Tiêu Lan từng mơ hồ lo lắng qua, biết có phải bé cũng thích thân cận với người khác, thích chuyện hay , nhưng từ từ xem bé chỉ là hoạt bát như đại công chúa, mặt khác cũng có gì.

      Tiêu Lan dừng chút, phân phó người lấy chậu nước sạch đến, thuốc cũng cầm đến đây, đại công chúa thổi thổi tay cho bé, hỏi: "Có đau ? Tỷ tỷ thổi giúp đệ."

      " đau", đại hoàng tử nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt nhắn có chút sợ hãi, nhìn Tiêu Lan : "Phụ hoàng, mẫu hậu nhất định rất đau."

      Tiêu Lan cũng lo lắng, Diên Mi mới mang thai hơn tám tháng, là sinh non. ôm đại hoàng tử dậy, giọng lại rất trầm ổn: "Ừ, mẫu hậu cho các con thêm đệ đệ hoặc muội muội. Như thế rất đau, các con sau này đừng làm nàng phải tức giận."

      Đại hoàng tử còn hoàn toàn hiểu được nhưng vẫn dùng sức gật đầu: "Nhớ rồi ạ."

      Công chúa ngửa đầu ôm chân phụ hoàng “vâng”, nàng cũng muốn ôm ôm, nhưng nhớ tới tay đệ đệ bị thương nên hề tranh giành.

      Nhũ mẫu bưng nước đến rửa miệng vết thương cho đại hoàng tử, sau đó bôi thuốc, lúc băng lại bên trong cất lên tiếng khóc nỉ non, mẹ con bình an.

      tiểu công chúa.

      Đại hoàng tử ngồi băng ghế thấy lưng phụ hoàng ràng buông lỏng, bé cũng biết tại sao nhưng bả vai của mình cũng như được trút gánh nặng, cảm thấy vừa rồi chạy là mệt quá .

      Bất quá tiếng khóc của vị tiểu công chúa này cũng rất vang dội, hoàn toàn giống như là sinh non.

      Lúc mới sinh xong, thái y và y nữ còn lo lắng nhị công chúa đủ tháng, thân thể có khả năng tốt được như đại công chúa, nhưng mà từ từ, bọn họ phát lo lắng này hoàn toàn là dư thừa.

      Nhị công chúa có thể ăn có thể ngủ, hơn nữa bé được mẫu hậu cho ăn, hoàng tỷ cho ăn, hoàng huynh cho ăn mà lớn lên, thời điểm bé ba tuổi, phụ hoàng muốn tung bé "bay cao cao" phải cực kỳ thận trọng.

      Hoàng Đế bệ hạ nhìn mặt bánh bao của nữ nhi mà có chút ưu sầu, nhưng hoàng hậu nương lại nương cảm thấy rất tốt, cũng liền vui vẻ, gối lên chân hoàng hậu nương nương, cảm thấy nàng cái gì cũng đều đúng hết.

      Nhị công chúa cứ ăn ăn ăn, uống uống uống, chơi chơi chơi, nhưng mà bao lâu, phiền não của bé đến rồi.

      Bởi vì bé đến thời điểm vỡ lòng.
      Last edited: 8/9/18

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      2 nữ, 1 nam rồi lm thêm 1 tiểu quỷ nữa chợ vui nhà vui cửa

    5. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Truyện dễ thương, đọc nhàng. Mình thích tính cách của cả nam chính lẫn nữ chính. Thấy thương cho Hoắc thị lẫn Tần Uyển, hận nhất Thái Hòa đế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :