1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 128: Hồi kinh

      Cuối tháng mười , đại quân khải hoàn hồi triều.

      gần tới tháng chạp lại đánh thắng trận lớn, toàn quân dưới đều lộ ra cỗ vui mừng nhiệt tình. ngang qua mấy châu, quận tất cả đều quét sạch từng con phố ngõ hẻm, ngóng trông có thể nhìn thấy thiên ân, nhưng mà đương kim bệ hạ vội về nhà, chỉ ở dừng lại ở Nhữ quận và Chung Ly quận hai ngày, địa phương còn lại đều là qua.

      Mười hai tháng chạp, đoàn quân tiến vào địa giới phía nam, khí hậu còn lạnh và khô ráo như phía đông, nhưng cũng thâm thấm lạnh, lạnh rờn rợn, Tần Uyển khép áo choàng lại liếc ra phía ngoài cái, lạnh lùng : "Hoàng thượng các ngươi đâu? Ta muốn thấy ."

      - - biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng ta ra lời này.

      Cấm quân hai bên xe ngựa mắt nhìn phía trước, chỉ làm bộ nghe thấy.

      "Có nghe thấy ?!" Tần Uyển thấy bọn họ có phản ứng tức giận, tay vịn cửa xe, đứng ở càng xe, làm bộ muốn nhảy, "Còn bẩm báo?"

      Cấm quân theo xe thấy nàng ta buông tay, dừng chút rồi chỉ có thể bẩm Hàn Lâm trước.

      bao lâu sau Hàn Lâm đánh ngựa lại đây, nhìn thoáng qua, hôm nay gió lớn, thổi thân thể Tần Uyển ngửa ra sau, Thất hoàng tử thò nửa người ra, hai tay nắm lấy xiêm y Tần Uyển, gọi nàng: ", té xuống, mẫu thân mau, mau trở lại."

      Hàn Lâm nhíu mày: "Phu nhân vẫn là cẩn thận chút, cần vội muốn nhảy xuống xe đâu, sau lưng còn có hài tử."

      " với Hoàng thượng các ngươi", Tần Uyển túm Thất hoàng tử phen, cắn răng: " gặp ta, ta liền dẫn Thất đệ cùng nhảy."

      Hàn Lâm cười nhạo tiếng, đánh ngựa .

      Đại quân vẫn , cũng có người bởi vì lời này của nàng ta mà giảm tốc độ.

      Hàn Lâm nửa ngày mà phía trước cũng có động tĩnh, Tần Uyển cười lạnh tiếng, xoay người lại dùng sức kéo tay Thất hoàng tử ra, góp đủ dũng khí sau đó từ càng xe nhảy xuống.

      Nhưng mà, nàng ta đẩy cái cũng thể hoàn toàn kéo tay Thất hoàng tử ra, Thất hoàng tử thình lình bị nàng ta khẽ kéo, cũng ngã theo xuống xe ngựa.

      Xung quanh loạn hồi.

      Đại quân ở gấp rút lên đường, tốc độ chậm, hơn nữa thời điểm này bọn họ ở bên ngoài, Tần Uyển té xuống cũng cảm giác được trận đau nhức, lăn mấy vòng, biết bị cái gì giẫm lên cánh tay, trước mặt bỗng tối sầm, ở bên trong đám bụi mù nhắm mắt lại.

      ... ...

      Lúc mở mắt ra, nàng ta trước nhíu mày hít hơi - - cánh tay trái băng bó, vô cùng đau đớn.

      Ngẩng đầu, nàng ta trông thấy người ngồi ngược lại hướng ánh sáng cách nàng ba thước, Tiêu Lan.

      Tần Uyển cũng chẳng quan tâm đau đớn, cay nghiệt : "Như thế nào, Đại Lương bệ hạ cuối cùng cũng chịu gặp kẻ tù binh Hung Nô này rồi sao?"

      "Ngươi là người Hán." Sắc mặt Tiêu Lan có chút lạnh lẽo, giọng cũng nghe ra tâm tình.

      "A, đúng vậy", Tần Uyển đếm xỉa tới chau chau mày, quét mắt vòng, bọn họ có vẻ là tạm thời ở trong gian nông trại, trong phòng bày biện đơn giản, giường bàn, Tiêu Lan ngồi bên cạnh bàn, cửa phòng mở, Tiêu Chân và Hàn Lâm canh giữ ở cửa, Tần Uyển cười, trong miệng càng chanh chua: "Ta là người Hán, sao ta lại quên mất nhỉ? Phải rồi, thể quên, ta còn hầu hạ qua tiên đế các ngươi. Lúc này bệ hạ cuối cùng cũng bằng lòng gặp ta, có phải cũng cần Tần Uyển hầu hạ hay ?"

      Nàng ta xong liền thoáng đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiêu Lan, tay phải bị thương đưa lên kéo cổ áo mình.

      Tiêu Lan ngồi yên nhúc nhích, mặt cũng có vẻ bị chọc giận hay lúng túng, chỉ bình tĩnh : "Biểu tỷ muốn gặp trẫm, có chuyện gì?"

      Cổ áo bị Tần Uyển kéo ra, lộ ra mảnh xương quai xanh trắng nõn, lại tháo thắt lưng, cười khẽ: "Tất nhiên là hầu hạ Hoàng thượng."

      Ánh mắt Tiêu Lan cũng hề dời , tay Tần Uyển nhưng lại có cách nào tiếp tục nữa.

      - - hề bởi vì nàng bị thương mà đau lòng, cũng có bởi vì áo nàng nửa cởi mà xấu hổ, thậm chí càng bởi vì nàng lãng phí chính mình như vậy mà tức giận.

      Tần Uyển giận dữ đem chăn người mình ném về phía , hét lên: "Ngươi giết trượng phu ta! Dứt khoát cũng giết ta ! Đến ! Ngươi giết ta Tiêu Lan!

      Lúc này Tiêu Lan gõ mặt bàn hai cái, Tiêu Chân cầm kiếm vào, Tần Uyển vô thức nhăn mi, mắt thấy Tiêu Chân đến gần vài bước, nàng ta hừ lạnh tiếng, ngửa đầu nhắm mắt lại.

      Tiêu Chân tiện tay ném kiếm ở giường, nện vào chân Tần Uyển, Tần Uyển mở mắt ra, Tiêu Chân mở miệng trước nàng ta bước trào phúng: "Lão Thất bị ngươi kéo ngã xuống xe ngựa, nay còn chưa tỉnh, ngươi làm mẫu thân sao hỏi cũng hỏi lấy câu?" Lại chỉ chỉ tay trái nàng ta, "May mắn thay vó ngựa giẫm phải là ngươi, nếu giẫm nát người lão Thất... A, Hung Nô năm, thân thể bé của cũng như trước nữa rồi."

      Tần Uyển biến sắc, sau khi nàng ta nhảy xuống xe ngựa dư quang cũng trông thấy Thất hoàng tử té theo xuống, chỉ là vừa tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Lan nộ hỏa công tâm, nhất thời quên, lạnh mặt hỏi: " ở đâu?"

      Tiêu Chân nhếch khóe miệng, lắc bả vai lại tới cửa.

      Tần Uyển ngược lại nhìn chằm chằm Tiêu Lan.

      "Ở Trung Kinh trẫm hạ lệnh thả biểu tỷ, nhưng biểu tỷ chịu." Tiêu Lan đứng lên, "Lúc ở quận Chung Ly, trẫm cũng , biểu tỷ muốn nơi nào đều tùy ý, trẫm có thể phái người bảo hộ ngươi an toàn, cấp vàng bạc để cho ngươi quãng đời còn lại lo nghĩ, biểu tỷ cũng cần. Trẫm biết, cho dù trôi qua nhiều năm như thế, trong lòng ngươi vẫn là hận, trẫm cũng thể gì hơn, nhưng cả đời này, chỉ sợ ngươi còn có nào cơ hội giết ta nữa. Trong lòng ngươi như qua được, muốn lấy tính mạng mình ra uy hiếp, quả thực cần làm ra chuyện hôm nay, kiếm xuống so cái gì đều thống khoái hơn, chỉ là Thất đệ còn , đáng liên lụy đến ."

      xong, cuối cùng nhìn Tần Uyển cái, ra ngoài.

      Ngón tay Tần Uyển chạm đến kiếm sập, vỏ kiếm lạnh buốt, nàng ta rút tay lại, chậm rãi : "Tiêu Lan, lúc trước ngươi đến cùng có nghĩ tới cứu ta hay ? Cho dù chỉ là lần thôi."

      Lời này lần ở núi Hán Trung Tần Uyển cũng hỏi qua.

      Chính nàng ta cũng biết vì cái gì, chính là vẫn luôn để ý chuyện này.

      Tiêu Lan nghiêng người, ngưng chốc lát : "Nếu biểu tỷ cần phải biết đáp án, đến Kim Lăng liền biết." xong, ra cửa phòng.

      Thời gian là giữa trưa, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, cửa phòng lạch cạch tiếng đóng kín, Tần Uyển đá văng kiếm người mình ra, cuộn mình chậm rãi nằm xuống, hiếm khi, nước mắt lại trào ra như vỡ đê.

      Bọn họ cũng có ngừng lại ở đây bao lâu, giờ ngọ bố trí lò tùy tiện dùng chút cơm, giờ Mùi tiếp tục hành quân.

      Hôm nay thời tiết tốt, vốn là Tiêu Lan và Tiêu Chân đều cưỡi ngựa nhưng bởi vì Thất hoàng tử cũng bị thương nên Tiêu Chân đưa trở về xe Tần Uyển nữa, ôm đến xe Tiêu Lan.

      "Lại ngủ?" Tiêu Lan sờ sờ đầu Thất hoàng tử, mặt và cổ tay hài tử đều có trầy da, cằm bị chà xát mặt đất chảy máu mảng, lúc rửa sạch đau đến run lên.

      "Ngủ sâu", Tiêu Chân thở dài, "Cháo cũng ăn được hai miếng, chắc là bị dọa rồi."


      "Thái y thế nào?" Tiêu Lan hỏi.

      "Còn tốt, mấy chỗ này đều là ngoại thương", Tiêu Chân : "Lúc té xuống, có đùi mẫu thân lót dưới nếu xương sườn cũng muốn gãy, dưới xương sườn đều xanh lên, cũng là chịu tội."

      và Tiêu Lan đều nhìn ra, Thất hoàng tử so với lúc rời kinh gầy vòng lớn, sắc mặt cũng quá tốt.

      - - Kỳ hài tử này theo Tần Uyển đến Trung Kinh liền sinh bệnh nặng, bởi trước đó bị trúng phong hàn, sau lại bệnh hồi nên nguyên khí giảm nhiều, lại nhất thời ăn quen thức ăn Hung nô, Tần Uyển đối với lại kiên nhẫn, nửa năm đầu liền gầy ít, thêm đứa người Hán, đầu óc cũng tốt lắm, lúc Tần Uyển nhìn tới thường bị mấy tên nhãi con Hung Nô bắt nạt, năm này trôi qua quả thực tốt.

      " lát để thái y khám xem, cũng bị sốt."

      Tiêu Chân đáp tiếng, vốn muốn đưa Thất hoàng tử cho nội thị vào xe mình, Thất hoàng tử lại cảm giác được thân thể ấm áp, dùng sức dúi dúi, làm cho Tiêu Chân cũng bật cười, Tiêu Lan : "Ngươi liền ở chỗ này ôm ."

      Mấy ngày kế tiếp, Tần Uyển muốn gặp Tiêu Lan nữa.

      Mười tám tháng chạp, đại quân cuối cùng qua Giang Đô, đến Kim Lăng.

      Đến kinh ngày đó, thành Kim Lăng vung nước hương thảo, phô hoàng lụa, quan viên lớn toàn bộ ra khỏi thành cung nghênh thánh giá, xe phượng của hoàng hậu ngay ở đầu.

      Tiêu Lan ngự xe mà cưỡi khôi mã, trước sau có cấm quân, đội ngũ dài trông thấy điểm cuối, tựa như con hắc long, khí thế mạnh mẽ.

      Xa xa Tiêu Lan trông thấy xe phượng lọng che, còn nhìn thân ảnh Diên Mi, có tâm phân phó phía trước nhanh hơn, lại tự với mình đến nơi này rồi nhanh chậm hơn nửa khắc cũng là bao nữa.

      Chờ ước chừng cách hai trăm bước, Tiêu Lan trông thấy Diên Mi - - nàng đứng phượng liễn, khoác áo choàng màu đỏ, gió thổi qua, góc áo bay lên, mĩ lệ vô song.

      Tiêu Lan vẫn nhìn vẻ mặt nàng, nhưng đoán Diên Mi nhất định cười, nghĩ đến đó, tự giác lập tức bày ra dáng người oai hùng nhất, khóe miệng cũng cong cong.

      đến trăm bước, Tiêu Lan thấy ràng, Diên Mi thực cười, hơn nữa hai tay khép lại bờ môi, hướng ra tiếng, "Lan ca ca."

      Cách xa như thế, Diên Mi hề lên tiếng, bọn họ tính là tân hôn gì nữa, nhưng Tiêu Lan chính là đỏ mặt, tim cũng nhảy bang bang.

      Ngược lại tay Diên Mi vịn tay Cảnh nương tử, tay chống hông, tựa hồ là muốn nghiêng người xuống xe phượng.

      Tiêu Lan thấy động tác của nàng trong lòng bỗng chốc cứng lại.

      Ngay sau đó, cỗ so với đắc thắng còn vui sướng mãnh liệt, trong nháy mắt đánh thẳng vào .

      Tiêu Lan như chìm trong mộng cảnh, còn chú ý gì đến thân phận nữa, lại quên cái gì mà tư thế oai hùng oai hùng, chân quét qua lưng ngựa, trực tiếp nhảy xuống, chạy về phía Diên Mi.

      Cấm quân hầu cận biết có chuyện gì, toàn bộ cũng nhảy xuống ngựa theo, theo Hoàng thượng chạy về phía trước, cấm quân phía trước ào ào nhường đường, lại hiểu gì, chỉ có thể cùng nhau xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ.

      Khoảng cách trăm bước, Tiêu Lan trong khoảnh khắc đến trước mắt.

      Diên Mi còn chưa xuống xe phượng, mở to mắt, cúi đầu nhìn .

      Tiêu Lan cũng nhìn nàng, thở gấp ra được lời nào, phải mệt mỏi, là căng thẳng.

      Hàn Lâm mắt sắc, chạy theo đến gần nhìn ra Diên Mi mang thai hết sức ràng, trước quỳ gối xuống, gân giọng hô: "Thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu nương nương!"

      Giọng vang xa, đội ngũ đằng sau mặc dù hoàn toàn hiểu , nhưng cũng nhất nhất quỳ xuống, các quan viên trong triều tháng trước cũng biết tin từ chỗ nữ quan, lúc ra khỏi thành cũng nhìn thấy thân hình hoàng hậu, cũng quỳ theo phía sau, trong lúc nhất thời ngoài thành vang vọng tiếng tiếp tiếng hô: "Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương."

      Diên Mi cũng có lập tức xuống liễn hành lễ, nàng cười dài duỗi tay về phía Tiêu Lan: "Lan ca ca, chàng về rồi."

      Tiêu Lan thở gấp nửa ngày mới đều đặn trở lại, nắm chặt tay nàng, ngắm nàng từ đầu đến chân lần, đạp ghế nhảy tung lên xe phượng, xong mới câu đầu tiên sau khi gặp lại: "Mau quay đầu xe phượng… Nhanh, ở đây đón gió."

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Cưng chưa kìa

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 129: Kết cục (1)

      đường trở về, Tiêu Lan hỏi nàng: "Liễn này có lắc quá hay ? Chóng mặt ? Nàng có lạnh ?"

      Đây là lần… thứ sáu hoàng đế bệ hạ hỏi rồi, hai lần đầu Diên Mi còn ngoan ngoãn đáp " lắc, chóng mặt, lạnh." Mấy lần sau, nàng mặt thay đổi nhìn Tiêu Lan, ngoắc ngoắc ngón tay, Tiêu Lan ghé lỗ tai vào.

      Diên Mi giọng : "Lan ca ca, chàng đánh trận đánh ngốc luôn rồi sao?"

      Tiêu Lan cười rộ lên, thầm bóp tay nàng, thấp giọng : "Có chút."

      áp chế kích động, kéo Diên Mi dựa vào người mình, lại nhớ ra mình mặc khôi giáp, quá cứng quá lạnh, liền đem da bạch hổ trong liễn khoác lên người mình, Diên Mi yên lặng đẩy ra, dỗ dành: "Ngồi ngoan."

      - - Từ khi biết thánh giá hai ngày nữa đến nữ quan liền dạy Diên Mi rất nhiều thứ, bọn họ phải từ ngoài thành vào thành cung, bởi lần này đại chiến báo thắng lợi nên triều thần cùng tuần phòng doanh thương định bảo dân chúng cũng phải nghênh đón, cho nên rất nhiều người dọc theo phố quỳ lạy thiên ân, Diên Mi thẳng bả vai, ngồi nghiêm trang.

      Tiêu Lan dùng lò sưởi tay, tay vòng sang hông Diên Mi: "Dựa vào sau chút, sao."

      Diên Mi liếc mắt nhìn , giả vờ nghe thấy.

      Tiêu Lan cười ra tiếng, tay dấu ở trong áo choàng của nàng, xoa xoa, lưng Diên Mi được Tiêu Lan chà xát rất ấm áp, thoải mái hơn chút, chậm rãi dựa vào sau, tay kia Tiêu Lan bóp bóp mặt nàng, lại hỏi: "Sao vẫn béo lên thế này?"

      Diên Mi thấy xe phượng ngự phố xong, sắp vào cung, lúc này mới thở hơi, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào , lời nào.

      Tiêu Lan bị nàng nhìn như vậy trong lòng nóng lên, cũng muốn gì nữa cả, chỉ muốn ôm lấy người vào trong ngực, biết sao còn chưa tới trong cung nên chỉ có thể nhịn xuống.

      Nhịn đường, chờ cuối cùng vào Đoan môn, trở về nhà, Tiêu Lan lại phát ra chuyện làm người ta thập phần căm tức - - đủ loại quan lại đều còn ở đây, đợi tâng bốc Hoàng thượng, trở về Xích Ô Điện trước, lại Điện.

      Tiêu Lan đằng đằng sát khí rời .

      Diên Mi về Xích Ô Điện trước, Tiêu Lan vừa mới dặn dặn lại nàng thể lộn xộn, bất quá Diên Mi hôm nay ngồi liễn quá lâu, có chút tê chân và thắt lưng, khỏi lại chút.

      Nàng cách Xích Ô Điện có đoạn đường, tâm tình rất tốt, bước chân đường cũng mau, Cảnh nương tử ngừng với nàng "Chậm chút chậm chút", còn xa lại nghe thấy có người lớn tiếng gọi: "Hoàng hậu nương nương!"

      Diên Mi nghiêng người, trông thấy cách xa thành cung có mấy cung tỳ cùng nội thị kéo người, người đó dựa lưng vào thành cung vừa giãy giụa vừa hướng về bên này kêu.

      Cảnh nương tử nhíu mày, vừa mới nãy nàng ở phía sau, mơ hồ trông thấy có thị vệ mang nữ tử vào hậu cung, tựa hồ còn có đứa bé, định sau khi đưa Diên Mi về Xích Ô Điện hỏi chút.

      ... Hoàng thượng mang về từ bên ngoài?

      Nàng nháy mắt với Đào Diệp, Đào Diệp bước nhanh qua, thấp giọng trách cứ vài câu, bảo nội thị đem người trước.

      Nàng và Cảnh nương tử lần trước người ở trong kinh, người ở Bộc Dương, đều chưa thấy qua vị từng là Thần Phi này.

      Tần Uyển căn bản khinh thường để ý tới nàng, lại hướng Diên Mi kêu tiếng.

      Lúc Diên Mi nghe giọng này có hai phần quen thuộc, nàng rủ mắt xuống suy nghĩ, đại khái đoán được là ai, mở miệng : "Dẫn tới."

      Cảnh nương tử sợ người này kêu loạn lung tung, lại e dè Diên Mi mang thai, lại sợ như lần trước "nạp phi" giận dỗi cùng Hoàng thượng, vội : "Nương nương, phải là muốn chờ Hoàng thượng..."

      Diên Mi khoát khoát tay, Cảnh nương tử hết cách, chỉ có thể bảo Đào Diệp mang người đến.

      Vừa đến gần, Cảnh nương tử liền kêu "hỏng bét!" - - dung mạo nữ tử này quả thực phi phàm.

      Tần Uyển vẫn mặc xiêm y vải thô, đến gần hành lễ, bên cạnh có tiểu thái giám ấn bả vai nàng ta cho nàng ta dậy, Tần Uyển cũng giãy giụa, như cười như ngẩng đầu nhìn Diên Mi, ôn nhu : "Hoàng hậu nương nương còn nhận ra ta?"

      Nàng ta tự xưng nô tỳ, nội thị đưa tay muốn vả miệng, Diên Mi nhíu mày, nội thị vội rút tay về.

      "Là ngươi", Diên Mi gật gật đầu, "Nhận ra."

      Tần Uyển nhướng mày cười, cũng nhìn ra Diên Mi mang thai, vẻ mặt cứng đờ, nhưng chỉ rất nhanh lại giọng : "Tần Uyển có chuyện muốn bẩm với Hoàng hậu nương nương."

      Mới vừa xong, hai cung nữ đuổi theo Thất hoàng tử từ bên kia chạy qua, thấy hoàng hậu ở đây dám xông tới, đều nép vào thành cung, Thất hoàng tử trông thấy mẫu thân mình hồ hởi chạy qua, Cảnh nương tử sai tiểu thái giám chặn lại, đứng ở bên.

      Thất hoàng tử duỗi đầu, nhìn Diên Mi mấy lần cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhìn bụng Diên Mi, lại hình như giống với mình nhớ, rất nghi hoặc.

      Diên Mi lên tiếng, xoay người về phía Xích Ô Điện.

      Cảnh nương tử theo nàng, ra dấu với Đào Diệp, ý nàng hỏi xem cái này đến tột cùng là chuyện gì, lại trực tiếp chạy đến bên cạnh Hoàng hậu nương nương.

      Này kỳ cũng trách được nhóm cung nhân, lúc tiến cung Tần Uyển và thất hoàng tử ở cuối cùng, Tiêu Lan kích động, hoàn toàn quên nhắc tới chuyện này với Diên Mi, đợi đến đoàn người theo Hoàng thượng lên triều, còn dư lại thị vệ cũng ràng cái mớ bòng bong này lắm, chỉ có thể trước hết để cho Tần Uyển theo phía sau xe phượng tiến vào hậu cung.

      Tần Uyển dõi mắt nhìn thành cung này chút, vừa cao vừa dày, cung đạo vừa dài vừa thẳng, nàng ta quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, lại xa lạ đến thể xa lạ hơn.

      Đến Xích Ô Điện, Diên Mi trước chỉ chỉ thất hoàng tử, phân phó: "Ăn, nước nóng."

      Thất hoàng tử biết có phải nhận ra giọng của Diên Mi hay mà vừa nghe nàng mắt liền mở lớn, sau đó cười với Diên Mi, cung nữ thương lượng dẫn đến thiên điện, chuẩn bị thức ăn.

      Diên Mi cũng sửa soạn phen, uống qua chút canh nóng ấm bụng, nghỉ ngơi hồi rồi mới trở lại chính điện.

      Tần Uyển vẫn còn yên tĩnh đứng ở đằng kia.

      Diên Mi tựa giường sưởi nhìn nàng ta, mở miệng: "."

      Tần Uyển vò vò búi tóc, hơi có chút loạn, lại trông càng khả ái, nàng ta thấp giọng : "Trong lúc Hoàng hậu nương nương mang thai vất vả có biết Hoàng thượng làm gì ?"

      Diên Mi đặt chân nằm ngang, nàng ra ngoài chuyến, lúc này có chút đói, vuốt bụng : "Đánh trận."

      "Phải", Tần Uyển lại : "Nhưng đánh trận là vì cái gì?"

      Diên Mi nhìn nàng ta, Tần Uyển trước bước: "Tranh đoạt thành trì, dân chúng an bình đều là lí do thoái thác mà thôi. Lần này Hoàng thượng thân chinh, trận chiến này chưa chắc thể thắng, nhưng kiên trì thân chinh, ta thấy, cũng mang người nào khác hầu hạ."

      Diên Mi ngáp cái, tay nâng đầu, "ừ" tiếng, ý bảo nàng ta tiếp.

      " dọc theo con đường này hề mang theo người nào hầu hạ, liền chỉ có ta..." Tần Uyển cười cười, " công phá Trung Kinh, giết trượng phu ta, đoạt ta lại từ Hung Nô, Hoàng hậu nương nương vẫn vì cái gì sao?"

      Diên Mi nháy mắt mấy cái, lắc đầu, chi tiết : " biết."

      Tần Uyển nghẹn họng, ôm cánh tay cười lạnh, Diên Mi quan sát tường tận nàng ta trong chốc lát, cũng phối hợp cười, ngửa đầu thoải mái mà : "Ta cho, Lan ca ca cũng làm."

      Tiêu Lan làm cái gì?

      Diên Mi , nhưng Tần Uyển hiểu.

      Thậm chí tại trong đáy lòng, nàng ta cũng nhàng lên tiếng "Phải, làm."

      Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tần Uyển ngoài miệng lại trào phúng: "Nương nương đừng quên, lần trước ở Hán Trung..."

      đến nửa, nàng thấy ánh mắt Diên Mi sáng lên, hướng phía sau nàng ta kêu lên: "Lan ca ca!"

      Trong giọng kia che giấu vui vẻ chút nào, ngay cả Tần Uyển nghe cũng khẽ động, nàng ta quay đầu lại, thấy Tiêu Lan đổi thành thường phục xanh thẫm, bởi vì mau, ngọc bội xuyết châu vẫn còn lay động.

      Diên Mi muốn đứng dậy Tiêu Lan vài bước tới: "Ngồi , chớ lộn xộn."

      Diên Mi lại cười hì hì dựa trở về, Tiêu Lan ngồi vào bên người nàng, bộ dáng Diên Mi cười nhìn chút, lại nhìn Tần Uyển chút, : "Lan ca ca, muốn nạp phi?"

      Tiêu Lan duỗi tay nhàng bóp hai má nàng, " mê cái gì."

      Diên Mi lắc lắc đầu, che miệng cười.

      Tiêu Lan nhìn Tần Uyển cái, cũng hỏi tại sao nàng ta lại ở chỗ này, chỉ là vuốt cằm : "Trẫm sai người tìm trạch viện ở trong kinh, biểu tỷ ở tạm, chờ nghỉ ngơi xong tự có người dẫn ngươi đến đó."

      "Chỗ nào? Ta chỗ nào cũng !" Tần Uyển mắt lạnh nhìn hai người, "Lời ta hỏi hôm đó, Hoàng thượng vẫn còn chưa trả lời."

      "Đợi đến đó", Tiêu Lan lẳng lặng : "Biểu tỷ tự nhiên ràng, cần hỏi lại trẫm."

      "Tốt nhất là vậy", Tần Uyển giật khóe miệng, nàng ta muốn thêm gì đó, hoặc là châm chọc, hoặc là châm ngòi, nhưng lại chợt cảm thấy có ý nghĩa gì nữa, những chuyện nàng ta trải qua khiến cho nàng ta so với người khác càng nhạy cảm hơn, cảm thụ lại rất - - nếu như lúc ở Hán Trung, nàng ta còn có thể chút gì hoặc làm chút gì, bây giờ có thế nào cũng vô dụng.

      Diên Mi cũng hề tỏ vẻ, đây bất quá là bộ dáng chung đụng lúc bình thường nhất, nhưng lại làm cho Tần Uyển cảm giác được mình dư thừa.

      Nàng ta đứng trong điện, lớn tiếng gọi thất hoàng tử ra, dắt lấy hài tử, đầu cũng quay lại ra Xích Ô Điện.

      Tiêu Lan gọi "Trình Ung", Trình Ung ở ngoài điện khom người, theo sát.

      Tần Uyển vừa , trong điện yên tĩnh trong phút chốc, hai người nhìn nhau lên tiếng, ánh nắng chan hòa, bụi bặm ở giữa trung bay múa.

      lâu, Tiêu Lan sờ sờ bụng Diên Mi, nhàng hôn lên mũi nàng, lên tiếng trước: " Mi Mi của ta vất vả rồi."

      Diên Mi ôm cổ , giọng : "Lan ca ca cũng vất vả."

      Tiêu Lan rút gối dựa sau lưng nàng ra, Diên Mi ngồi mệt rồi nên dứt khoát nằm xuống, hai tay Tiêu Lan đỡ bên người nàng, hỏi: "Có phải mỗi ngày đều nhớ ta hay ?"

      "Ừm", ngón tay Diên Mi chọt chọt vào cằm Tiêu Lan, cho biết, "Lúc này nhớ."

      "Lan ca ca trở về", Tiêu Lan cúi thấp người, cọ cọ vào cổ nàng, cách hơn năm tháng, mùi thơm kia thẳng vào đáy lòng, khẽ hít sâu, lại hỏi: "Ta ở đây rồi, nàng còn nhớ cái gì? Hử?"

      Ngoài miệng như vậy, nhưng là trong lòng lại giống Diên Mi, người ở trước mắt, trong lòng vẫn là nhớ đến sợ, hận thể hòa tan đối phương vào trong xương máu.

      Diên Mi cười khanh khách, duỗi tay xoa mặt .

      Tiêu Lan nhịn được cúi đầu hôn nàng, tay Diên Mi lại chống cằm, hừ tiếng, : "Lan ca ca, chàng đoạt người lại làm cái gì?"

      "... ..."

      Tiêu Lan nghe thấy lời Tần Uyển phía trước, bất quá nghĩ chút liền minh bạch, vội : "Cái gì cũng làm, nàng chỉ là có chuyện muốn biết ràng."

      Diên Mi lại hừ tiếng.

      Tiêu Lan cảm thấy lời này như thế nào cũng đúng, sợ nàng tức giận, cúi đầu : "Lúc hề nghĩ tới chuyện này, chờ phá thành mới băn khoăn đến, vốn là..."

      được nửa, Diên Mi cười ha ha ha, học bộ dáng ngày thường, điểm ót , : "Lan ca ca, ngốc."

      Nàng sao lại tin Lan ca ca của mình chứ? cần giải thích như vậy.

      Tiêu Lan khẽ cắn răng, "Được lắm, đến nửa năm, trêu cợt người càng lúc càng lợi hại." , bổ nhào vào người Diên Mi.

      Diên Mi giang hai cánh tay nghênh đón .

      Tiêu Lan nào dám đè lên chứ.

      Cẩn thận lại cẩn thận, ôm chặt lấy người lấp đầy cõi lòng.


    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 130: Kết cục (2)

      Ngày đó Tần Uyển ra cung, được Trình Ung mang người đưa đến bên trong tòa trạch viện phụ cận Hầu phủ ban đầu. Nàng quen thuộc trong cung, nhưng đối với thành Kim Lăng lại có loại cảm giác khoảng cách thể lý giải, trong đầu lộn xộn, tiến vào trong nội viện nhìn quanh vòng, Tiêu Lan thậm chí còn sai mấy người cung tỳ ổn thỏa đến hầu hạ, Tần Uyển cũng mặc kệ, ném Thất hoàng tử cho bọn họ, tùy tiện chọn gian phòng, vào liền ngủ mê man.

      giấc này từ xế chiều trực tiếp ngủ đến trời sáng choang, đúng là khó được.

      Lúc tỉnh đầu óc nàng ta trống rỗng, thấy trong phòng xa lạ lại muốn làm gì cả.

      Tiêu Lan có nghĩ tới hay , bây giờ đến còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

      Chính mình như vậy tới tới lui lui cầu xin cái đáp án, làm như vậy là vì cái gì? Vì... bất quá là muốn mượn cớ tha thứ , hoặc là, càng hận .

      , nàng cực kỳ hận, thể hận thêm được nữa.

      Đó chính là muốn tha thứ .

      Tại buổi sớm gió rét run rẩy như vậy, hai mắt Tần Uyển trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng ở trong lòng thẳng thắn với chính mình.

      Nàng ta mặt lạnh tìm Trình Ung, trong lòng tự nhủ cứ tùy tiện thôi, nàng ta liền liếc mắt nhìn, như thế nào như thế đó, đơn giản là muốn có được câu trả lời thỏa đáng cuối cùng mà thôi.

      Trình Ung dẫn nàng ta Đạo Tràng Tự.

      Tần Uyển đứng ở dưới chân núi, ngó lên cái, trào phúng: "Sao, Hoàng thượng các ngươi cho ta đến nơi đây tụng kinh ngộ phật? Vậy ta nên đến Tê Hà Tự , tới nơi này làm gì?"

      "Phu nhân lên liền biết", Trình Ung làm cái dấu tay "Thỉnh", "Ta chuẩn bị kiệu, phu nhân có cần ngồi kiệu lên núi ?"

      Tần Uyển cười lạnh tiếng, nâng váy bước lên thềm đá.

      núi lạnh lẽo, nàng ta bước lên thềm đá cũng cảm thấy lạnh, rồi nghỉ, ngẫu nhiên nhìn xuống dưới cái còn sinh ra chút thư thái.

      Vô luận là ở hoàng cung Kim Lăng, hay là Trung Kinh Hung Nô, nàng ta đều chưa từng tự tại như vậy.

      Leo núi hơn nửa canh giờ, đến bên ngoài chùa, nắng sớm chiếu lên, đầu Tần Uyển đầy mồ hôi.

      Chỗ thiền viện Tiêu Lan từng ở được vây hộ, Trình Ung cầm lệnh bài mới được vào, Tần Uyển đứng ở bên ngoài, nhíu mày: "Hoàng thượng của các ngươi là muốn ta xem chút năm đó có bao nhiêu dễ dàng sao?"

      Trình Ung lời nào, chỉ đứng ở phía trước chờ.

      Tần Uyển tại chỗ phiền loạn trong chốc lát, vẫn là đuổi theo.

      Thiền viện lớn, chỉ gian thiền phòng gian sinh hoạt thường ngày, Tần Uyển khỏi dừng chân, trước mắt lên bộ dáng Tiêu Lan lúc 11, 12 tuổi.

      Bị nhốt ở bên trong này, có lẽ chẳng hề dễ chịu hơn so với mình.

      hồi lâu, Trình Ung dẫn nàng ta hướng thiện phòng đằng sau , đến chỗ trong vườn hoa, trong mùa đông, bên trong này toàn bộ là cỏ, vẫn như cũ là mảnh xanh xanh, ở giữa chỗ nào đó mở ra cái nắp thiếc nặng, hướng về phía Tần Uyển gật đầu: "Phu nhân, thỉnh."

      Tần Uyển nhíu mi tới, nhìn xuống, mảnh đen ngòm, Trình Ung cũng gì, tự ý giẫm thang xuống trước, ít khi, phía dưới sáng đuốc.

      Phía dưới còn có mấy cấm quân, mặt thay đổi nhìn Tần Uyển, Tần Uyển hơi trù trừ, cũng dọc theo thang xuống.

      Mấy người đằng sau xuống, trước sau điểm sáng hai cây đuốc, Tần Uyển dần dần thấy - - này là đường hầm.

      Khuyết điểm duy nhất, là quá chật, chỉ đủ hai ba người cùng qua.

      Chậm rãi vào trong, nàng ta thích ứng với ánh sáng mờ tối bên trong này, phát đường ám đạo này cũng phải là mới, vách tường có dấu vết hun khói, ngón tay Tần Uyển căng thẳng, hỏi: "Đường ám đạo này... thông tới đâu?"

      Trình Ung lặng yên lát, đáp: "Mùathu năm ngoái lúc tiến cung, chúng ta từng mượn đường từ nơi này. Nhưng đường hầmnày là có chút chật hẹp, thấy được, người làm lúc đầu cũng nghĩ tới có quá nhiều người qua từ chỗ này."

      Thông tớihoàng cung!

      Trong lòng Tần Uyển mãnh liệt nhảy dựng, bỗng dưng nâng váy lên bắt đầu chạy, nàng ta hận thể lập tức chạy đến điểm cuối cùng, nhìn đến đáy thông hướng kia.

      Trình Ung ở phía sau : "Phu nhân thể quá mau, nếu chưa tới miệng rađã váng đầu hoa mắt."

      Tần Uyển "hoa mắt", lệ nóng che kín đôi mắt, mơ hồ về phía trước.

      Nàng ta nghĩ đến khả năng.

      Nhìn con đường tối đenthật dài phía trước, nàng ta tựa hồ lại trông thấy buổi tốinhiều năm trước kia.

      ***************************

      Đoan Vương Phủ.

      Cuối mùa thu trời tối sớm lại thêm cảm giác thu ý hiu quạnh. Trong đình viện lá ngô đồng rơi đầy đất nhưng đầy tớ bên trong vương phủ lúc này ai cũng đều có lòng dạ nào quét dọn, tụm ba tụm năm ghé vào chỗ, căng thẳng chờ tin tức hoặc tốt hoặc xấu.

      - - Đoan vương buổi trưa tiến cung, giờ phút này vẫn chưa về.

      Đại công tử buổi chiều mang người từ bên trong tuần phòng doanh hùng hùng hổ hổ trở về chuyến, bọn hạ nhân nghe được cùng mẫu thân mình khắc khẩu, sau đó nghe đại công tử cũng tiến cung.

      lát sau, liên tục có thị vệ vương phủ chờ ở ngoài cung vội vã trở về, thần sắc cực kỳ sợ hãi, đầy tớ nhạy cảm chút đều cảm giác được bên trong phủ khả năng gặp chuyện may.

      Chính phòng.

      Hoắc thị, Tiêu , Tiêu Lan, cùng với Tần Uyển và mẫu thân Tần Uyển đều ở đây.

      Hoắc thị đem vài bao đồ châu báu đưa cho tỷ tỷ mình, thúc giục: "Tỷ tỷ mau mang A Uyển , ta sai người phòng thủ cửa bên, chậm nữa còn kịp!"

      Hoắc Dung Dung nước mắt giàn giụa, kéo tay nàng ta, nức nở : "Muốn cùng , lúc trước tỷ tỷ đến tìm nơi nương tựa muội, muội hai lời liền lưu chúng ta trong phủ, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, nay trong phủ có chuyện, ta và A Uyển sao có thể ra ?"

      Tần Uyển cũng vội vàng : "Dì chớ nên để ta cùng với mẫu thân trước, ngài đối với ta như mẫu thân vậy, A Uyển ở chỗ này ."

      Hoắc thị mím môi, nhìn hai mẹ con nàng, lát sau, quả quyết : "Được, như vậy, ta có chuyện muốn cầu, còn cầu tỷ tỷ đáp ứng ta."

      " lúc này còn cầu hay cầu, muội mau ."

      Hoắc thị chỉ chỉ Tiêu : "Thỉnh tỷ tỷ giúp ta mang A trước, liền đến địa phương ta vừa mới . Tỷ yên tâm, ta có biện pháp bảo vệ A Lan cùng A Uyển bình an. Qua đêm nay, nếu như ta còn có mệnh ở đây liền mang bọn họ tìm tỷ; nếu như ta chết, thỉnh tỷ tỷ thay chiếu cố hai đứa bé, đến lúc đó chỉ ủy khuất A Uyển, chiếu cố A Lan nhiều hơn chút, để mai danh tích cả đời là được."

      Hoắc Dung Dung cực kỳ hoảng hốt sợ hãi, cũng có suy nghĩ tỉ mỉ hỏi kỹ càng, chỉ ngừng lau nước mắt.

      Hoắc thị: "Tỷ tỷ chờ chút." Lập tức xoay người ra phòng.

      Tần Uyển nhìn về phía Tiêu Lan, nhàng chọc cánh tay , "A Lan, đệ còn chịu đựng được ?"

      Tiêu Lan ngày hôm trước mới vừa ngấm trận mưa thu, hôm qua bắt đầu sốt cũng gì, sáng nay nha đầu mới vội vàng báo cho Hoắc thị, Hoắc thị mới vừa mấy câu cùng Đoan vương, phiền, trực tiếp mắng người ra ngoài.

      Đến buổi chiều, Tiêu Lan sốt lên càng thêm lợi hại, cả người mơ màng, đứng ở chỗ này, hai mắt biến thành màu đen. Buổi trưa Đoan vương thăm chuyến vẫn biết , nhưng về sau mơ hồ ngủ, còn lắm đến cùng xảy ra chuyện gì, nên dùng tay chống bàn dùng sức lắc lắc đầu, hỏi: "Phụ thân và đại ca đâu?"

      Tiêu đưa mu bàn tay dán lên trán , "Sao lại thành thế này?!"

      Tiêu Lan khoát tay, cổ đau như bị kim đâm, Hoắc thị rồi quay lại, bưng năm chén rượu đến, trước tại hai đầu trái phải mỗi nơi lấy ly, đưa cho Hoắc Dung Dung, : "A liền kính nhờ tỷ tỷ, nếu có kiếp sau, ta lại báo đáp tỷ."

      " gì chứ", nước mắt Hoắc Dung Dung rơi vào trong rượu, Hoắc thị cười cười, cùng nàng đụng chén, cạn đáy.

      Chén thứ hai đếm từ trái nàng ta đưa cho Tiêu , Tiêu nhận, : "Mẫu thân, con ! Chết chết, có gì phải sợ, ta muốn tiến cung tìm phụ thân đại ca, hướng Hoàng thượng lấy cái công đạo!"

      bàn tay Hoắc thị đánh vào mặt nàng, trách mắng: "Mẫu thân biết ngươi có can đảm, sợ chết! Nhưng ngươi có hiểu hay , tiến cung, ngươi sống bằng chết." Nàng ta đem chén rượu đưa đến bên môi Tiêu , "Uống hết."

      Tiêu nhíu lông mày lại, tiện tay uống rượu, nàng lúc này mới chú ý tới Hoắc thị dùng bộ chén sứ trắng rót rượu, ngày thường vương phủ dùng đều là chén bạc .

      Tiêu tựa hồ minh bạch cái gì, ngạc nhiên nhìn mẫu thân mình, Hoắc thị nhàng ôm lấy nàng, tay khẽ vỗ mặt nàng, thấp giọng : "Đứa bé ngoan, mẫu thân biết con sợ chết, cũng hề muốn trở thành tiện tỳ bị nhốt trong cung, chỉ có con đường này. Con yên tâm, mẫu thân tuyệt để con phải uống phí chén rượu này. Vừa mới bị đánh đau ? Sau này bao giờ đánh con nữa."

      Tiêu nhìn bà ta, lại nhìn mấy chén rượu trước mặt, cái gì cũng ra.

      Tiêu Lan nghe ra ý tứ đại khái, tất nhiên là , bất quá thẳng, bưng lên chiếc trong đó muốn uống, Hoắc thị liếc mắt nhìn, : "Chén rượu này ngươi nên kính A Uyển trước."

      Tiêu Lan nghe thấy thế gật đầu, đưa rượu chén cho Tần Uyển, chính mình bưng lên chén còn dư lại kia, đơn giản cúi thấp người: "Biểu tỷ."

      Tần Uyển rưng rưng uống rượu.

      Hoắc thị đẩy Hoắc Dung Dung cùng Tiêu ra ngoài: " nhanh , chậm thêm được nữa, xe ngựa chờ ở cửa bên, mau."

      Hoắc Dung Dung còn nhớ thương nữ nhi của mình, Hoắc thị : "Tỷ tỷ yên tâm, liều mạng ta cũng bảo vệ A Uyển cùng A Lan, huống chi nàng vốn là họ Tần, dính đến, cùng lắm tới sáng mai, bọn họ liền tìm tỷ."

      Tần Uyển bởi vì chú ý đến Tiêu Lan nên cũng gật đầu với bà, Hoắc Dung Dung khóc đưa Tiêu rời trước.

      Tiêu Lan đỡ bên cạnh bàn, cầm lấy cái cốc vừa nãy hít hà, cảm giác mình uống giống rượu, mà là nước, nhưng ngửi lại đều là mùi rượu, chén Tần Uyển mùi rượu càng nồng hơn.

      Đoán chừng là do mình sốt cao quá, mũi miệng đều còn nhanh nhạy.

      Cơ hồ sau khi Hoắc Dung Dung mang Tiêu rời nửa khắc đồng hồ, Đoan Vương Phủ bị vây.

      Tiêu Lan cầm kiếm, : "Mẫu thân mau, ta ở bên trong này theo bọn họ tiến cung."

      Hoắc thị cười, sờ sờ đầu , : "Ngươi vì phụ huynh ngươi báo thù? Đứa bé ngoan, mẫu thân , mẫu thân cùng với ngươi."

      Sau đó chiếc xe ngựa có cấm quân trước sau bị áp giải tiến cung.

      Tiêu Lan bị gió đêm thổi qua, răng cốt đều run, nhưng đại khái biết phụ thân cùng huynh trưởng gặp chuyện may, bụng phẫn nộ khiến cho hơi thanh tỉnh chút, tiếng nghiến răng ràng, liếc nhìn Tần Uyển ngồi đối diện, nhíu mày, vì sao Hoắc thị phải mang nàng cùng vào cung?

      Lúc qua quảng trường đại điện, Tiêu Lan trông thấy đống thái giám nhấc theo thùng nước rửa sạch mặt đất, nước kia uốn lượn chảy qua, có màu đỏ.

      Huyệt thái dương Tiêu Lan đập thình thịch - - đến muộn rồi.

      Hoắc thị cúi đầu nhìn nước chảy qua bàn chân mình, cái gì cũng , dắt lấy Tiêu Lan tiếp tục về điện Cảnh Phúc, cổ tay Tiêu Lan bị móng tay bà ta nắm rách da.

      Đến Cảnh Phúc điện, trong điện cũng ướt nhẹp, xác nhận mới vừa chà rửa qua, đốt Long Tiên Hương mới mùi thơm chun mũi, bọn thái giám ra ra vào vào đổi án thấp bị hư và ghế , đại thái giám bên cạnh Thái Hòa Đế đứng trong điện nhìn chằm chằm Hoắc thị, tựa hồ cũng ngoài ý, híp mắt cười rộ lên, cong lưng ra : "Đoan vương phi vào cung, mau theo nô tài."

      Dưới chân Tiêu Lan như mọc rễ, đứng ở cửa đại điện Cảnh Phúc , Tần Uyển nhìn gân xanh trán cũng hiển ra, vội gỡ tay móc ở khung cửa ra, đẩy .

      Trong điện Thái Hòa đế ở rộn ràng người.

      Vừa vào cửa liền có thái giám tiến lên muốn kéo cổ tay Tiêu Lan, Tiêu Lan thoáng nhìn thấy bên cạnh có đặt chén nước, biết là muốn làm cái gì, cước đẩy thái giám kia ngã mặt đất, thị vệ thấy trước điện động thủ, hộc hộc lên vây quanh , Thái Hòa đế tức giận mà ngược lại cười, : "Khá lắm, được đả thương ."

      Tiêu Lan có võ, nhưng mang bệnh, tay tấc sắt, lại là hài tử còn chưa lớn, chống đỡ được quá lâu bị thị vệ bắt lấy cánh tay, cắt ngón tay giọt máu vào chén.

      Thái Hòa đế bước thong thả xuống nhìn, hồi lâu, sắc mặt dần dần trầm xuống.

      Tiêu Lan thấy thần sắc ông ta từ từ cười lên - - đây có lẽ là máu của Đoan vương, là nhi tử Đoan Vương Tiêu Đạo Thành!

      Tiêu Lan về sau ngẫm lại, có lẽ nên cảm tạ thời điểm đó hoàng hậu Thẩm thị động tay chân, cứ cho là bà ta muốn Tiêu Lan phải chết nhưng thời khắc "quan hệ huyết thống" này, thể nghi ngờ cho Tiêu Lan sức lực để gắng gượng tiếp sau này.

      Hoắc thị ở bên cạnh cúi đầu vài câu với Thái Hòa đế, Tiêu Lan nghe cái gì, sốt cao khiến cho toàn thân cực kỳ lạnh lẽo, người lại bỏng như bàn ủi, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm ngực Thái Hòa đế.

      Thái Hòa đế xoay người lại, tựa hồ cũng quan sát , sau đó ánh mắt lướt qua , nhìn về phía Tần Uyển phía sau .

      Thị vệ đem hai người mang tới thiên điện cách vách.

      Tiêu Lan khi đó thể nhìn thấy gì nữa, Tần Uyển thấy nóng rực hỏi tiểu thái giám lấy nước nóng, tiểu thái giám đáp lại, lâu sau, có người bưng chén vào, thị vệ ấn Tiêu Lan muốn chuốc xuống, Tần Uyển liều chết ngăn cản ở phía trước, có tên thị vệ cuối cùng thấp giọng : "Chữa bệnh, cứ sốt cao như vậy, cần làm gì bản thân cũng xong rồi."

      Tần Uyển cuối cùng tránh ra, vừa khóc vừa nhìn Tiêu Lan uống.

      Tiêu Lan chút cũng sợ trong thuốc này có độc, rầm rầm vài miếng to liền uống hết, sau đó uống chén nước nóng, thoáng đỡ rất nhiều.

      "Có đồ vừa mới rớt trong điện", mặt Tiêu Lan dịu lại, bình tĩnh : "Ta tìm."

      Tần Uyển giọng : "Ta với đệ."

      "", Tiêu Lan lắc đầu, "Ngươi chờ ở chỗ này."

      Tần Uyển có chút sợ, trong điện ấm áp, nàng ta tự chủ mệt rã rời, người cũng bắt đầu loáng thoáng đau, nàng ta phỏng đoán chính mình cũng bị phong hàn, lại hỏi: "Vậy bao lâu đệ về?"

      Tiêu Lan mím môi, quay đầu lại nhìn nàng ta, thấy hai gò má Tần Uyển đỏ bừng, trong mắt cũng ra ánh nước, cảm thấy bộ dáng này tựa hồ đúng lắm, nhưng cũng có tâm tư nghĩ nhiều, : "Rất nhanh."

      Tần Uyển có chút đau lòng - - Đoan Vương Phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, chính mình thế nhưng còn mệt rã rời muốn ngủ, đúng là có lương tâm.

      Nàng dám nhiều lời, chỉ đành phải : "Vậy đệ mau chút, nếu như ta chờ mà ngủ mất đệ nhớ kêu ta tiếng."

      Tiêu Lan gật gật đầu : "Biểu tỷ nếu mệt ở nơi này chợp mắt trong chốc lát, lúc ta gọi ngươi."

      Tần Uyển ừm tiếng, Tiêu Lan tới cửa, tìm người thị vệ mới vừa nãy chuyện kia, thị vệ ngăn cản cho , Tiêu Lan vẫy tay đại thái giám canh ở phía trước, chuyện.

      Đại thái giám: "Ngài rớt vật vậy quý báu gì đó, cần phải tìm bây giờ? lát rồi ."

      "Quý", Tiêu Lan : "Là chuỗi vòng tay trân châu sinh nhật năm ngoái Hoàng thượng ban thưởng, mới vừa nãy bị các ngươi làm rớt, phải ai mắt sắc nhìn thấy, giấu riêng rồi chứ?"

      Đại thái giám cùng vài người thị vệ liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu nhíu mày, ngừng chút, lại dẫn theo ý xấu, giọng : "Vậy được, nô tài mang ngài vào tìm xem, ngài ngàn vạn lần được lên tiếng."

      Thị vệ lại nhìn toàn thân cái, trừ bên hông có ngọc bội vật gì cũng có, chỉ có thể giả vờ thấy gì.

      Cửa điện mở ra.

      Tiêu Lan cúi đầu tìm đồ, đại thái giám liền đứng ở hướng nội điện, trong điện rất yên tĩnh, dần dần, có chút thanh truyền tới, đại thái giám dò xét Tiêu Lan cười xấu xa.

      Tiêu Lan lúc đó còn ràng, nhưng cảm giác được nhất định phải là chuyện tốt, khom người đứng ở trước cái nến nghiêm túc nhìn cái gì đó, cúi người hướng thái giám vẫy vẫy tay.

      Đại thái giám còn tưởng rằng tìm được cái gì, đến gần lại cùng nhau xem.

      Đúng lúc này, Tiêu Lan nhặt giá nến lên, dùng toàn lực nhắm cổ họng y đâm tới!

      nhát đánh trúng.

      Đại thái giám phát ra tiếng bi thương ngắn ngủi, mềm xuống.

      Tiêu Lan chộp lấy giá nến liền về phía nội điện.

      Thị vệ ở cửa nghe thấy tiếng đẩy cửa vào, Tiêu Lan cước đá văng cửa nội điện, phía trước có tấm bình phong lớn, vòng qua, liếc mắt liền nhìn thấy thân thể trắng bóng nhấp nhô, thế nhưng cho phép nhìn lần thứ hai, cây roi từ sau tấm bình phong quất tới, trực tiếp cuốn ngã ra nội điện.

      Tiêu Lan có cảm giác đau, hình ảnh kia ở ngay trước mắt lau , trong dạ dày cuồn cuộn trận, lập tức ói ra.

      Chờ Thái Hòa đế cùng Hoắc thị ra, Tiêu Lan ở ngoài cửa nôn ra gì nữa, thân thể lắc lư, nhìn ai cũng đều là hai cái bóng chồng, hôm nay chỗ phạm cũng là tội lớn, nhưng Thái Hòa đế cuối cùng lại truy cứu, chỉ hạ khẩu dụ để đến Đạo Tràng Tự tĩnh tâm hối lỗi.

      Tiêu Lan biết mình ra hoàng cung như thế nào, lúc thoáng tỉnh táo lại, xe ngựa ra cửa đại tư mã, trông thấy Hoắc thị ngồi ở đối diện, vô thức lại muốn ói, mới ra tiếng, Hoắc thị lạnh lùng : "Nhịn xuống cho ta!"

      Tiêu Lan căm tức nhìn nàng ta: "Phụ thân, huynh trưởng máu tươi chưa khô! Mẫu thân thế nhưng, thế nhưng..."

      "Thế nhưng như thế nào?" giống nổi giận, Hoắc thị bình tĩnh thần kỳ, lúc bà ta nhìn về phía Tiêu Lan, cuối cùng cũng có vẻ mặt của mẫu thân nhìn con mình, ôn hòa mà trang nghiêm : "Ngươi tưởng ta khuất nhục? , Tiêu Lan, ta so với ngươi khuất nhục gấp trăm lần. Nhưng là Đoan Vương Phủ chỉ còn dư lại ngươi nhất đường huyết mạch, thánh chỉ định tội danh phụ thân ngươi là mưu nghịch, ta muốn bảo vệ ngươi mạng, chỉ có thể ra hạ sách này. Ngươi là nhi tử ta, ca ca ngươi bỏ mạng dưới đao, ta thể trơ mắt nhìn ngươi lại chết ở trước mặt ta."

      Tiêu Lan bị nàng ta thế, nhất thời cái gì cũng nên lời, cắn chặt môi.

      "Đừng như vậy", Hoắc thị duỗi tay bóp quai hàm , "Ngươi có thể vẫn cảm thấy mẫu thân thương ngươi, nhưng ngươi biết, mẫu thân vì ngươi, cái gì cũng có thể nhịn xuống."

      Ngoài miệng Tiêu Lan buông lỏng ra nhưng nước mắt lại rơi xuống.

      dùng lực thở ngụm, đột nhiên phát ra trong xe thiếu người, vội vàng : "Đợi chút, đợi chút, mẫu thân, biểu tỷ còn trong cung! Ta quên gọi nàng dậy!"

      "Gọi nàng ta làm cái gì?" Hoắc thị giúp lau máu khóe miệng, "Gọi nàng ta theo ngươi vào Đạo Tràng Tự hay là Tê Hà Tự với ta? Tuổi còn trẻ làm tiểu ni ? Đừng duyên cớ làm trễ nãi nàng ta."

      Tiêu Lan nhíu mày: "Vậy cũng thể..."

      "Nghe lời", Hoắc thị đè lên bả vai , Tiêu Lan trải qua chuyện kia, nghĩ tới chuyện khác, lắc lư lay động muốn nhảy xuống xe, : "Mẫu thân đợi chút, ta đón biểu tỷ ra."

      Hoắc thị nhàn nhạt nhìn : "A Lan, rượu kia là ngươi tự mình đưa cho nàng ta."

      Toàn thân Tiêu Lan chấn động, chậm rãi xoay người, cứng ngắc đến gần vài bước, lắp ba lắp bắp hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân là phải là, có phải hay cho biểu tỷ dùng... Dùng thuốc gì rồi?"

      Hoắc thị nhìn , thừa nhận, cũng phủ nhận, chỉ vươn người ra sờ sờ đầu , : "A Lan, mẫu thân già rồi, ngươi hiểu ?"

      Toàn bộ trời đất của Tiêu Lan quay cuồng, nhịn được, cắm đầu ngã quỵ mặt đất.

      Tỉnh lại, mê man hai ngày hai đêm trong Đạo Tràng Tự.

      ... ...

      chút chuyện lúc trước Tần Uyển có biết được, chuyện biết nàng ta cũng muốn nghĩ, dù sao thứ nàng ta cần tìm cũng về được nữa.

      Ngón tay nàng ta sờ soạng đường vách tường, dính đầy bụi đất, cọ xát còn có chút đau, nhưng nàng ta quan tâm, nàng ta trông thấy cửa động mờ sáng phía trước, chỉ muốn chạy để xác định suy nghĩ trong nội tâm.

      Nhưng khi tới gần, nàng ta lại trù trừ bước tiếp.

      Trình Ung: "Phu nhân yên tâm, lối ra cũng có người phòng thủ, ra ngoài là được."

      Tần Uyển liếc cái, chậm rãi bước ra cửa động.

      Trước mắt rộng mở sáng chói.

      Cách đó xa, là thông hướng cung thành.

      Tần Uyển trong khắc kia, nước mắt lã chã rơi xuống.

      Tiêu Lan nghĩ tới cứu nàng ta, nghĩ tới.

      Đơn thuần nghĩ cứu nàng ta cũng tốt, vì day dứt cũng được, vào lúc vẫn chưa thành thục như bây giờ, nghĩ tới, rồi sử dụng biện pháp ngốc nghếch này.

      Mà thôi.

      Tần Uyển quay đầu lại nhìn đường mật đạo này chút, vừa đen vừa dài, giống như tương lai phía trước của nàng ta, nàng ta muốn bị vây ở bên trong, hay vẫn là bước ra, xem nơi có ánh sáng đây?

      Tần Uyển ngồi mặt đất tháng chạp lạnh như băng, khóc nức nở.

      Nàng ta vùi mặt vào đầu gối, lâu sau, : " với Hoàng thượng các ngươi, ta muốn gặp mặt thái hậu."



    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 131: Kết cục (3)

      Lúc Nhạc Du Uyển, Diên Mi cùng Tiêu Lan.

      Tiêu Lan tình đại khái cho nàng, chi tiết quá trình, lúc trước đây là chuyện muốn nhớ lại, nay ra, phát lại thoải mái như thế.

      Bởi vì qua rồi.

      Tiêu Lan muốn dẫn nàng cùng, lại sợ đường tròng trành, vẫn là Diên Mi : "Chàng , ta chờ chàng trở lại."

      Tiêu Lan mím môi nhìn nàng, Diên Mi ôm lấy cổ : "Lan ca ca, ta đau lòng chàng, chút cũng tức giận."

      Nàng tức giận, chỉ là nghĩ, phải chi nàng sớm, sớm thành thân với Tiêu Lan, như vậy tốt.

      Tiêu Lan tùy ý Diên Mi ôm, tựa đầu bả vai nàng.

      Hôm sau, Tần Uyển tới sớm hơn thánh giá, hai người ở ngoài Nhạc Du Uyển nhìn nhau cái, đều lên tiếng. Vào trong uyển, mặt Tần Uyển vẫn hơi có hận ý, nàng nghĩ rất nhiều tình cảnh sau khi gặp mặt thanh toán với Hoắc thị, nhưng là nghĩ tới, Hoắc thị trông thấy nàng ta liền sợ hãi kêu lên trốn ra phía sau.

      - - Bà nhận nhầm Tần Uyển thành tỷ tỷ mình Hoắc Dung Dung.

      Tần Uyển nhìn ra bà ta đúng, cau mày : "Thái hậu đây là?"

      "Bị bệnh", Tiêu Lan trầm giọng, " nhiều ngày, thấy khá."

      Hôm qua Lưu thái y đến hồi bẩm bệnh Hoắc thị thấy khởi sắc, bởi vì bà ta gặp ác mộng quả thực quá dữ dội, là lúc tốt lúc xấu, lúc lên cơn nhận ra ai, khó nghe chút, là bị điên loạn.

      Tần Uyển ngàn nghĩ vạn nghĩ, đoán được lại là tình cảnh này, nàng ta tiến lên vài bước, Hoắc thị bị dọa co lại sau lưng Liên .

      "Chỉ sợ..." thần sắc Tiêu Lan hơi u, "Cũng còn bao nhiêu thời gian. Bên trong Minh Ung cung cũng chuẩn bị."

      Tần Uyển kinh ngạc nhìn .

      Tiêu Lan cũng dừng lại quá lâu, lẳng lặng đứng hồi, thánh giá liền khởi hành hồi cung.

      Còn lại Tần Uyển mình đứng ở Nhạc Du Uyển, ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc thị nổi điên.

      Buổi chiều.

      Diên Mi dùng xong cơm ở giường vểnh chân lên, thấy Tiêu Lan trở về đứng dậy ôm lấy , vỗ vỗ lưng như dỗ hài tử.

      Tiêu Lan bị nàng vỗ bật cười, trêu chọc : " tệ, có hình có dáng."

      Diên Mi nghiêng đầu tường tận xem xét , nhíu mày hít sâu.

      "Đau bụng?" Tiêu Lan lập tức căng thẳng, vội phân phó: "Gọi thái y."

      " phải", Diên Mi đem chân mình khoác lên người , kéo dài giọng : "Chuột rút."

      "Vậy ta xoa bóp cho nàng", Tiêu Lan chà nóng tay, tối hôm qua theo Lưu Viện Chính học nhiều loại thủ pháp, nay có thể sử dụng rồi.

      đùi Diên Mi thoải mái, lại đạp lung tung làm chuyện xấu, Tiêu Lan cầm chân nàng lên, nhàng cù vào lòng bàn chân nàng, Diên Mi cười khanh khách, lại : "Lan ca ca, đói."

      Tiêu Lan cúi đầu ở bụng nàng hôn hôn chút, hỏi: "Muốn ăn gì?"

      Diên Mi đảo mắt, nàng mới ăn xong, thực tế chút cũng đói bụng, chính là muốn sai khiến Tiêu Lan thôi. Nghĩ hồi lâu, lại còn nhớ tới thứ, hai mắt tỏa sáng nhìn : "Muốn ăn... tuyết, đào, lớn."

      Tiêu Lan nhìn vào mắt nàng, nhất thời hiểu sai, đến gần hôn lên khóe môi nàng, giọng : "Ta hỏi thái y chút có thể hay ..."

      "Có thể", vừa mấy tháng đầu Diên Mi muốn ăn, bây giờ còn thèm chua như vậy nữa, lại khôi phục nhiệt tình đối với quả đào.

      "Sáu tháng", Tiêu Lan nghe nàng , tà hỏa cũng chạy xuống thân dưới, lại sợ hãi đả thương nàng, tay chui vào trong y phục nàng, vuốt ve bụng nàng, đến gần bên tai : "Lan ca ca nhàng."

      Bụng Diên Mi bị cọ ngứa, ha ha cười lên trận, đẩy tay ra, nặng cắn cái.

      Hỏa Tiêu Lan bốc lên nghi ngút.

      động thủ cởi xiêm y, Diên Mi quay đầu nhìn sắc trời, tối tối, nhưng cách ngủ còn hơn canh giờ, nàng cho rằng Tiêu Lan mệt nhọc, dùng chân cọ làm nũng, "Lan ca ca, ta đói."

      Tiêu Lan cởi áo ngoài, cúi người hôn nàng, tay cởi áo lót Diên Mi, Diên Mi bị hôn tay chân như nhũn ra, khả năng cũng hiểu được là muốn làm gì, nâng mặt lên, giọng : "Xấu hổ xấu hổ."

      Nàng bắt đầu cảm thấy thẹn thùng với chuyện này rồi.

      Tiêu Lan cắn lỗ tai nàng, hỏi: " phải là nàng muốn đào lớn sao, xấu hổ cái gì."

      mới vừa xong, Diên Mi "A" tiếng, lần này là chuột rút , Tiêu Lan bận rộn, thấy ngón chân trái nàng cong lên vội vội vàng vàng giúp nàng xoa bóp.

      Diên Mi hừm hừm, hơn nửa buổi tỉnh táo lại, ngồi dậy, trừng to mắt nhìn : "Ta là muốn ăn tuyết đào ." xong lại khoa tay múa chân, "Lớn như vầy vầy! Chàng quên rồi?"

      Mặt Tiêu Lan đen thui nhìn nàng.

      Chân Diên Mi khoác lên hông cọ cọ, nhích tới nhích lui, đụng phải cái gì, nàng che miệng, tròng mắt quay tít, tới gần giọng hỏi: "Lan ca ca, làm sao bây giờ?"

      Diên Mi vậy rồi, Tiêu Lan cũng biết Hoàng hậu nương nương người ta tuyết đào là tuyết, đào, , mặt già đỏ lên, vặn cằm nàng, "Nàng làm sao bây giờ?"

      Diên Mi có kinh nghiệm, vỗ vỗ vai : "Ghi nợ."

      "Còn lãi?" Tiêu Lan liếc mắt nhìn nàng.

      Diên Mi chu miệng, ở môi hôn cái, hứa hẹn : "Trả."

      Đáng thương hoàng đế bệ hạ ở trong quân doanh mấy tháng qua nhìn thấy, sờ được, sau khi trở về còn phải tiếp tục thấy được, mò được, nhưng chính là thể ăn!

      Qua năm, sáu ngày, Điền Nam tiến cống, có tuyết đào đến.

      Năm nay Điền Nam lạnh trễ, cho nên đào này cũng chậm chút, bất quá đúng thời điểm.

      Tiêu Lan sai người trước xách rổ lại đây, : "Nhìn chút, có phải cái này hay ?"

      Diên Mi chợt nhớ năm đó quả đào bự kia bị Phó Tế đem cúng mất còn đau lòng, thấy nguyên rổ vừa to vừa đỏ dùng sức gật đầu: "Chính là cái này! Lan ca ca, chàng tốt."

      Tiêu Lan cười : "Hoàng hậu nương nương cũng quá dễ dụ dỗ ", lại trêu chọc nàng : "Nếu như người khác đưa nàng, ta có còn tốt nữa hay ?"

      Diên Mi cười cười, nhất thời đáp.

      Tiêu Lan vốn là trêu chọc nàng, kết quả Diên Mi , lại để ý rồi, so sánh với cái “người khác” có kia, nâng cằm nàng lên, "Mau trả lời hoàng thượng."

      Diên Mi dắt tay , hôn cái, : "Lan ca ca, chàng cùng ta."

      Tiêu Lan thấy nàng bảo người cầm áo choàng chuẩn bị bên ngoài, nhưng trời bay đầy bông tuyết, giữ chặt Diên Mi thương lượng: "Tuyết mới vừa rơi là lúc trơn nhất, nàng muốn đâu?"

      Diên Mi: "Ngự hoa viên, đào cũng mang theo."

      "Hôm nào lại ."

      Diên Mi lắc đầu.

      Tiêu Lan thỏa hiệp, che cho nàng cực kỳ chặt chẽ, ngồi liễn kiệu ngự hoa viên, đến nơi Diên Mi bảo dừng lại, hạ kiệu, Tiêu Lan nhìn vòng, Diên Mi mong đợi nhìn .

      Trong đầu có hình ảnh chợt ra.

      Khóe môi Tiêu Lan cong lên, cầm rổ tuyết đào kia, lên phía trước vài bước, đứng đối diện Diên Mi.

      Trong nội tâm Diên Mi dâng lên cỗ hiểu ý vui vẻ, an lặng yên tĩnh đứng ở đằng kia.

      - - Nơi đây, đúng là nơi mà hai người gặp gỡ nhau lần đầu tiên.

      Tiêu Lan bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên, hốc mắt có chút nóng lên.

      từ trong rổ lấy ra quả đào vừa lớn vừa đỏ, thả ở trong tay tung lên lại bắt lấy, ánh mắt Diên Mi liền theo quả đào khi cao khi thấp kia, Tiêu Lan dừng lại, giọng xuyên thấu gió lạnh mà đến: "Tuyết đào ăn ngon lại khó trồng, mua quả đào tặng kèm người, nương xác định muốn lấy chứ?"

      Diên Mi dùng sức gật đầu.

      Tiêu Lan nâng bước về phía nàng, lại hỏi: " nương họ Cao?"

      Diên Mi: "Họ Phó."

      "A", Tiêu Lan từng bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, "Là họ phải làm hoàng hậu."

      Diên Mi ngước đầu lên: "Đúng."

      Tiêu Lan cầm quả đào trong tay ném cho cung nhân, lại hỏi: "Quả đào còn, bây giờ chỉ còn lại người tặng kèm này, nương còn muốn ?"

      Diên Mi vươn hai tay ra ôm lấy , lớn tiếng : "Muốn!"

      Tiêu Lan cười ha ha, cười đến khóe mắt có chút cay, dang rộng tay mạnh mẽ ôm lấy Diên Mi: "Nàng có phải ngay từ lần đầu gặp mặt, ngấp nghé sắc đẹp của trẫm hay ? Hử?"

      Diên Mi dựa vào lồng ngực Tiêu Lan, lại lớn tiếng đáp lại , "Ưm! Ngấp nghé."

      Mặt Tiêu Lan nhàng cọ vào mặt nàng, từ tâm mà cười ra.

      nghĩ, đều đáng giá.

      Tất cả bất công trước kia, cư xử lạnh nhạt, gian nan, tối tăm, có lẽ đều là vì ngày hôm nay.

      dùng mấy chục năm qua, đổi lấy người như vậy, mấy chục năm như vầy.

      Rất đáng giá.

      Nhưng có lẽ rất may mắn, ngày đó qua nơi đây, tặng cho Diên Mi quả đào.

      Tặng mộc đào, nhận được quỳnh dao.

      - - - - - - - - - - - - Chính văn kết thúc - - - - - - - - - - - -

      -----------oOo----------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :