1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 126: Thiền quyên


      Vào đêm.

      Diên Mi có chút mệt rã rời, nhưng lại ngủ được, vô cùng buồn chán nhìn trướng đỉnh.

      Cảnh nương tử thấy nàng ngủ, duỗi tay đè lên góc đệm giường, "Nương nương cảm thấy còn cứng sao?"

      " cứng", dưới thân Diên Mi trải ba tầng đệm giường, mềm đến muốn lăn lộn, nghiêng người, nhìn nàng và Đào Diệp.

      - - Từ lúc buổi chiều hôm nay Lưu Viện Chính khám mạch xong, bên trong Xích Ô Điện đổi mới hơn phân nửa, trực đêm cũng trở thành hai người Cảnh nương tử cùng Đào Diệp, để tránh có người chiếu cố đến nơi đến chốn.

      Đào Diệp mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, buổi chiều kích động đến giờ còn chưa giảm, dựa vào bên cạnh chân giường, giọng : "Nương nương ngủ được? Vậy cũng được, Lưu Viện Chính dặn dò, phải ngủ sớm mới tốt."

      "Ừm", Diên Mi đáp, mắt ngược lại mở càng lớn, có ý tứ muốn ngủ.

      Cảnh nương tử cười rộ lên - - buổi chiều khám bệnh định hỉ mạch, toàn bộ Xích Ô Điện chìm vào trong khí vui mừng, lẽ ra phải lập tức báo cho Hoàng Thượng, nhưng ý chỉ bên kia vẫn chưa về, dám tùy tiện sai người đưa tin, chỉ có thể bảo Lưu Viện Chính thông báo Phó Trường Khải trước, mới hơn canh giờ, Phó gia liền đưa vài thứ tiến cung, Phó phu nhân lại là hận thể lập tức trông thấy khuê nữ của mình, lại bận tâm tháng chỉ có thể thăm lần, ngồi xe vòng quanh vòng lớn ở cửa cung, bất đắc dĩ trông mòn con mắt lại vòng trở về.

      So với bọn họ, Diên Mi ngược lại bình tĩnh nhất.

      là Tiêu Lan đánh trận, trong lòng nàng nhớ thương; hai là Diên Mi vẫn còn chưa thực cảm giác được bản thân mang thai.

      Bất quá Cảnh nương tử hiểu được, trong lòng nàng tất nhiên cũng cất giấu vui vẻ, ngủ yên muốn cùng người chuyện, này liền là ràng nhất.

      "Nếu như Hoàng thượng biết được, chừng cao hứng thành cái dạng gì luôn." Đào Diệp hé miệng cười, "Đến lúc đó sợ còn cho nương nương đường nữa ấy chứ."

      Diên Mi nháy mắt mấy cái, tay đặt lên bụng mình, : "Nhìn ra."

      "Qua mấy tháng nữa lộ tướng mang thai", Cảnh nương tử ôn nhu : "Chính là trước mắt, nương nương ham ngủ, thèm chua, tất cà mấy thứ này đều là triệu chứng do mang thai, lần đầu mang thai rất khó chịu, bất quá sao, huyên náo càng lợi hại, tương lai tiểu hoàng tử càng có tinh thần."

      Diên Mi ngây người lát, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, vùi đầu cười rộ lên, sau đó, nàng nằm ngửa người, nhắm mắt : "Lan ca ca có đưa tin về."

      - - Ấn ngày tính, đại quân phải đến Bộc Dương rồi, đúng là thời khắc hai quân chém giết.

      " có thư liền là tin tức tốt", Cảnh nương tử thả giọng, "Giải thích bệ hạ long uy, hết thảy thuận lợi."

      "Ừm", hồi lâu Diên Mi quay đầu nhìn nhìn nàng, cũng đồng ý nàng có lý.

      "Nương nương ngủ , hai nô tỳ đổi lại, ngài nếu như có chỗ nào thoải mái hừ tiếng là được." Diên Mi thở ra hơi, bàn tay dán bụng, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Ngày hôm sau mới sáng sớm tinh mơ, Phó gia lại chuẩn bị rất nhiều đồ đưa vào cung, cứ việc Diên Mi bên trong này cái gì cũng thiếu, Phó phu nhân cái gì cũng an tâm, hỏi Diên Mi có cần bà tiến cung trước mấy ngày .

      Diên Mi chút cũng căng thẳng, cảm thấy vẫn là ngày bình thường, vẫn nên chờ đến trung thu hôm đó tốt hơn, cho nên Phó phu nhân chỉ có thể sống ngày bằng năm lại sốt ruột gần mười ngày, đến trung thu ngày đó, trời chưa sáng dậy sửa soạn, giờ Mẹo mang Đường thị cùng đống ăn dùng tiến cung.

      Trong lúc này Bộc Dương vẫn có tin tức truyền đến, Hoàng thượng thân chinh ở ngoài, trong triều làm cung yến, Diên Mi cũng có nhiều tâm tư, đến khi nhìn thấy Phó phu nhân và Đường thị nàng mới hào hứng hơn chút ít.

      Phó phu nhân trừ hành động chậm, chuyện còn bị ngăn trở như lúc trước, vừa thấy Diên Mi liền ôm nàng vào trong ngực, : " tốt! tốt!"

      Diên Mi ở trong ngực mẫu thân làm nũng, Phó phu nhân bận rộn lo lắng cho nàng dựa vào đến giường ấm, dặn dò: "Cẩn thận chút, nương nương là người có thai."

      Diên Mi nhìn bà cười, Đường thị mang theo rất nhiều mứt đến, còn có canh mơ, đều là mấy ngày này nhà mình làm, chua chua, mỗi thứ lấy ra dặn dò cho Cảnh nương tử cùng Đào Diệp, lại lặng lẽ hỏi: "Nương nương nhưng là rất thèm chua?"

      Diên Mi gật đầu, Đường thị mừng rỡ, giọng : "Vậy nhất định là tiểu hoàng tử! Chúc mừng nương nương!"

      Diên Mi cũng để ý có phải hoàng tử hay , nhớ tới cháu Nguyên nhi, hỏi: "Đại tẩu thèm chua?"

      "Phải", Đường thị cười : "Thời điểm hoài thai Nguyên nhi, ô mai rời miệng, nay ngẫm lại răng cũng muốn rụng."

      Diên Mi trước mắt đúng là có phản ứng này, trước thích đồ ngọt giờ chút xíu cũng muốn ăn, nàng cảm thấy như này có vài phần mới lạ, dựa gối dựa nghiêm túc nghe Đường thị .

      Diên Mi là thai đầu, Tiêu Lan lại ở đây, hai người là lo lắng đủ loại, dặn dò chi tiết tỉ mẫn, nếu dùng bút viết lại, sợ có thể thành quyển sách.

      Sáng sớm tiến cung, thẳng đến giờ Thân nữ quan đến nhắc nhở hai lần Phó phu nhân mới vẻ mặt lưu luyến thôi rời , Diên Mi đứng dậy muốn tiễn, bị Phó phu nhân ngăn lại, nàng đành phải ngoan ngoãn ngồi trở lại.

      Các nàng vừa , Diên Mi liền cúi đầu ỉu xìu, tối hôm nay bên trong cung có bái nguyệt cầu phúc, kỳ rất náo nhiệt, nhưng Diên Mi lại cảm thấy đặc biệt vắng lạnh.

      Chạng vạng, trăng sáng lộ ra, chậm rãi mọc lên cao, nữ quan mang nhóm nội thị bố trí bàn, hai vị thái phi cũng đều đến cùng Diên Mi bái nguyệt cầu phúc, thỉnh cầu đều là Hoàng thượng thánh thể an khang, lần này có thể đại thắng trở về.

      Diên Mi nhìn trăng sáng hồi lâu, trong đầu chợt trận khó chịu, rầu rĩ trở về điện muốn ngủ.

      - - Thời điểm như này, nàng nhớ Tiêu Lan nhớ đến nao lòng.

      Vừa nhớ vừa lo lắng.

      Cảnh nương tử và Đào Diệp yên lặng liếc mắt nhìn, đều hiểu nhưng lại thể khuyên nhủ, càng nhắc Diên Mi càng nhớ, Đào Diệp ôm bàn cờ lại đây, : "Còn sớm, nô tỳ hôm nay đến thỉnh giáo nương nương chút, ngài dạy nô tỳ ."

      Diên Mi dựa vào gối ôm lời nào.

      Đào Diệp chỉ có thể lại đổi vài quyển sách đến, "Nương nương muốn xem sách ạ?"

      Diên Mi lắc đầu, "Tắm rửa, ngủ."

      Hai người còn cách nào, chỉ có thể phân phó người chuẩn bị nước nóng, Cảnh nương tử giúp Diên Mi thay quần áo, đổi đến nửa, tiểu cung nữ chạy vào, bẩm Phó Trường Khải cầu kiến.

      Giờ này thỉnh gặp, nhất định phải là chuyện tầm thường.

      Trong đầu Diên Mi chuyển cái, đôi mắt trong nháy mắt sáng rực, "Lan ca ca phái người trở về!"

      Cảnh nương tử vội lại lần nữa thay quần áo cho nàng, vừa đỡ nàng ra bên ngoài điện vừa dặn dò: "Nương nương ngài chậm chút, cẩn thận dưới chân."

      Diên Mi thể chờ đợi được, nàng thể tự tiện triệu kiến ngoại thần, nhưng Phó Trường Khải giờ phút này đến nhất định là có ý chỉ Tiêu Lan, nên sai người nhanh nhanh đưa Phó Trường Khải vào.

      Phó Trường Khải hiển nhiên còn ở hộ bộ, quan phục chưa đổi, tiến điện hành lễ, lễ còn chưa hành hết Diên Mi hỏi: "Có phải Lan ca ca sai người trở về hay ?"

      "Phải", Phó Trường Khải cười, vội, còn có chút thở gấp, "Thánh chỉ vừa tới hộ bộ, đặc biệt đưa thư tới cho nương nương, khẩu dụ tự thần đưa tới."

      Diên Mi bất chấp chuyện nào khác, giục: "Mau đem tới."

      Phó Trường Khải cười đem hộp gỗ trong ngực trình lên, biết Diên Mi có thai, mấy ngày trước đây được gặp, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lợi dụng thời gian rãnh vội hỏi: "Thân thể Nương nương mấy ngày nay tốt ?"

      "Tốt", Diên Mi thuận miệng , mắt còn chăm chú vào hộp gỗ, nhìn hồi lâu, ý thức được Phó Trường Khải còn chưa , bĩu bĩu môi, ý tứ có thể trở về hộ bộ rồi đó.

      Phó Trường Khải dở khóc dở cười, nhưng thấy Diên Mi lòng toàn bộ đặt vào trong thư Tiêu Lan, chỉ đành phải : "Bộc Dương tạm thời còn bị vây khốn nữa, nương nương yên tâm. Nếu như lần này Hoàng thượng biết được nương nương có hoàng tự, nhất định nhanh chóng trở về."

      Diên Mi nghe vậy ôm chặt hộp, hồi lâu, lại lắc lắc đầu, : " , chàng phân tâm."

      Phó Trường Khải đưa thư nghĩ quan tâm muội muội còn bị ghét bỏ phen, đành phải nghe theo lời Diên Mi rồi cáo lui trước.

      Diên Mi ôm hộp gỗ trở lại trong điện, thể chờ đợi được cởi bỏ ba tầng hoàng lụa bao lấy bên ngoài, đến lúc mở ra hộp gỗ, động tác của nàng lại thả chậm lại, chút chút vén ra lớp tơ lụa vàng cùng.

      Trong hộp, lẳng lặng nằm nhánh đào.

      Lá cây héo úa cuốn lại, vẫn còn xanh.


      Diên Mi cầm ở trong tay, cơ hồ là trong nháy mắt liền biết đây là lúc trước bọn họ ở phía trước Viễn Hương Đường tự tay gieo xuống cây đào.

      Nhánh cây là mới bẻ, đường mặc dù trì hoãn mấy ngày, lại vẫn còn ngửi thấy mùi gỗ thơm.

      Diên Mi cắn cắn môi, trong đầu tự nhiên ra bộ dáng Tiêu Lan đứng dưới tàng cây, mỉm cười bẻ cành.

      Ở bên dưới, ngay ngắn phong thư.

      Thư được đóng kín, bên có đính mấy bông hoa tím nho , có chút khô nhưng vẫn còn thơm.

      Cảnh nương tử mở ra, thư trình lên Diên Mi.

      tờ giấy mỏng, đúng là Tiêu Lan tự tay viết.

      Mi Mi, thê tử của ta,

      Lúc thư đến có lẽ là trung thu, Lan ca ca lần này ở đây nhưng đáp ứng nàng, trung thu mỗi năm sau này đều ở bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm trăng tròn.

      Bộc Dương mấy ngày trước có mưa, ngày thu mát mẻ, Kim Lăng chắc hẳn còn nóng, nhớ lời ta dặn, được tham lạnh, nếu về ta phạt nàng.

      Cây đào ở Viễn Hương Đường trước đây lớn, mùa thu sang năm có thể ra được trái đào đầu tiên, đến lúc đó nếu nàng muốn ăn, Lan ca ca liền dẫn nàng đến hái, trước bẻ cành đào cho nàng, nàng xem cây đào ngày đó Lan ca ca trồng cũng lớn rồi.

      Nàng ở bên cạnh nhìn có chút, coi như là dốc toàn lực rồi. (ed: lúc trồng đào DM chỉ đứng xem thôi ^^)

      Vườn hoa bên ngoài đào viên còn có hoa nở, Lan ca ca quên mất tên chúng gọi là gì, hái vài đóa đính kèm, nếu như nàng nhớ được, hồi cho ta biết tiếng nhé.

      Mi Mi, Mi Mi.

      Thời tiết Bộc Dương vẫn như trước.

      Cẩn tuân Hoàng hậu nương nương phân phó, chưa dám thụ thương, an tâm.

      Thư dẫu ngàn tự... thể giãi bày được phần nỗi tương tư.

      Chờ ta trở về.


      Ed: coi như ed bù đắp dạo này chậm trễ truyện nhé. Cám ơn mn.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ngọt như mía lùi luôn

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nàng bù đắp như vậy đúng là giải tỏa được chút nỗi u oán của chúng ta. Nhưng mà cầu phải được bù đắp a...

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 127: Sát phạt


      Thư dài.

      Diên Mi xem xem lại ba bốn lần, nước mắt ở trong hốc mắt gợn qua gợn lại, nàng sợ làm ướt thư, ngửa đầu dùng sức nghẹn trở về.

      Đêm đó, nàng ôm hộp gỗ chìm vào giấc ngủ.

      Cuối cùng nhận được thư của Tiêu Lan, hôm sau sớm tinh mơ, Diên Mi cũng tham ngủ, điểm tâm ăn được cũng ngon miệng, tinh thần xán lán, toàn tâm toàn ý vào trong thư phòng viết hồi cho Tiêu Lan.

      Nhưng viết cho tới trưa, bỏ cả bàn giấy mà Diên Mi vẫn thể viết ra được tờ hài lòng.

      - - Nàng có rất nhiều rất nhiều lời muốn , nhưng mà khi nhấc bút lên rồi lại biết nên từ đâu, hơn nữa, nàng biết Tiêu Lan thực phải du sơn ngoạn thủy mà là mang binh đánh giặc, viết quá nhiều, chỉ sợ Tiêu Lan nhớ đến nàng bị phân tâm.

      theo Tiêu Lan đường, khổ sở ngọt ngào, va va chạm chạm, nàng cũng học được việc tùy chỗ mà hành xử, học được nên có khắc chế.

      Diên Mi dứt khoát viết gì hết, quyết định trực tiếp vẽ vài bức tranh.

      Tờ đầu tiên là ngày đó hai người cùng nhau trồng đào ở Viễn Hương Đường.

      Diên Mi nhàng nhắm mắt lại, thậm chí cần nghĩ nhiều hình ảnh kia vẫn ràng như hôm qua, thời tiết đúng là ngày thu khác mấy với tại, nàng còn nhớ Tiêu Lan mới vừa đánh xong trận ác chiến trở về, khắp người đều là máu tanh, lúc trồng đào còn có máu thuận lông mày chảy xuống, thế nhưng Diên Mi lại chút cũng hề cảm thấy sợ hãi, nàng chỉ muốn giúp Tiêu Lan lau .

      Nàng mỉm cười, đề bút, vẽ cực nhanh.

      Vẽ xong, đề thêm dòng chữ nho : Hoa đào xinh đẹp, ta xinh đẹp, Lan ca ca càng xinh đẹp hơn.

      Bức tranh thứ hai nàng vẽ là ở bên trong Hầu phủ Bộc Dương, có đêm gặp thích khách, Tiêu Lan rồi mà quay lại, hai người sít sao ôm nhau.

      Họa hết trang này, Diên Mi biết nên viết cái gì, nàng nghiêng đầu suy nghĩ chút, chẳng biết tại sao, nghĩ nghĩ lại lại nổi lên chút thẹn thùng hiểu, nghĩ đến nghĩ , chỉ đành cái gì cũng viết.

      Bức thứ ba Diên Mi vẽ là ngọn núi, bởi vì gần đây muốn ăn mận chua liền tiện tay vẽ đỉnh núi mà Tiêu Lan mang nàng qua hai lần, biết bây giờ có còn cây mận nào hay .

      Vẽ cái này đơn thuần là do hứng thú đến, cũng là cái gì cũng có viết.

      Bức cuối cùng, Diên Mi lặng yên nửa ngày, có chút luyến tiếc nỡ, hạ bút rất chậm, nàng vẽ chính mình giờ phút này - - ngồi tại án nghiêm túc hồi cho Tiêu Lan.
      hồi lâu, phụ đề mười chữ: "Lan ca ca, bình an trở về, ta chờ chàng."

      Hong khô, Diên Mi đối với “tác phẩm” của mình nhìn hồi, hài lòng, gọi Cảnh nương tử vào đóng gói tốt, ngày kế sai thị vệ trong cung đưa đến chỗ Phó Trường Khải.

      Trung thu vừa qua, Kim Lăng mưa càng lúc càng nhiều, ban đêm còn nóng bức, tiếng mưa rơi liên tục tinh tế, Diên Mi ngủ say.

      Nàng mong ngóng thư của Tiêu Lan, ba năm ngày thỉnh thoảng lại muốn tới xem lần, bất quá cũng có nghĩ tới nhận được thư lần nữa, chỉ mong tin bình an là được, lại nghĩ đến, lúc đầu tháng chín phong thư thứ hai của Tiêu Lan lại đến .

      Theo đó, còn có rương mận .

      Diên Mi quả thực cực kỳ vui vẻ - - Tiêu Lan hiểu được bức họa thứ ba của nàng!

      Rương mận này lớn, cùng đồ tiến cống thể so với, cũng rất ít, chỉ chưa tới ba mươi quả, miệng Diên Mi được nếm vị chua, cười đến nửa ngày.

      Thư lần này rất ngắn, chỉ có câu: "Ăn nhiều mận tốt, thể ăn nhiều, ba ngày ăn lần, nghe lời."

      Tựa hồ viết vội vàng, chữ viết hơi lộ vẻ qua loa, cái chữ "" (nhất) kia kéo dài dài.

      Diên Mi nhìn hai phong thư đối lập đêm, lại có chút bận tâm, nhưng lo lắng này cũng duy trì liên tục được mấy ngày Bộc Dương liền truyền đến tin tức - - Hoàng thượng dẫn đại quân đẩy lui Hung Nô, bức tàn binh Hung Nô đến Lạc Thủy, Bộc Dương đánh trận lớn thu được toàn thắng!

      Lúc thánh chỉ cùng công báo đến, trong ngày, từ trong triều đến cuối hẻm toàn bộ náo nhiệt lên, bôn ba ăn mừng.

      Bất quá, đại quân cũng có lập tức khải hoàn hồi triều, mà là thừa thế xông lên, trực tiếp qua Lạc Thủy, trong ý chỉ cũng là mệnh đám người Phó Trường Khải chuẩn bị lương thảo.

      Triều thần trông coi ở trong kinh tự nhiên dám buông lỏng, từ ý chỉ đến hôm đó bắt đầu, bên trong mỗi bộ đều khẩn trương bận rộn ở chỗ.

      Đến cuối tháng chín, phong sơn mảnh đỏ như lửa, phản ứng trong lúc mang thai của Diên Mi hiển ra, biết là bởi vì thai đầu hay là thể chất nàng như thế, cơ hồ là ăn cái gì nôn cái đó, trừ mấy thứ trái cây cùng nước canh ngẫu nhiên có thể ăn vào chút, cái khác đều ăn vô.

      Toàn bộ cung tỳ Xích Ô Điện vội theo, Cảnh nương tử và Đào Diệp càng đau lòng hơn, thế nhưng có biện pháp khác.

      Lưu Viện Chính mỗi ngày đều đến nhiều lần, trong lúc mang thai tận lực dùng phần thuốc , chỉ có thể tốn tâm tư vào bữa ăn, Diên Mi cũng chịu phối hợp, ăn vẫn ăn, chỉ là ăn xong lại nôn ra.

      Kèm theo đó, chiến cũng càng lúc càng khẩn trương, Phó Trường Khải nhìn chằm chằm chuyện lương thảo, cùng Tiêu Lan thông qua hai lần mật thư, biết được đại quân muốn tấn công Trung Kinh, đúng là thời điểm khẩn yếu, cũng chưa dám nhắc tới chuyện Diên Mi mang thai.

      Tháng mười, Diên Mi dần dần lộ bụng bầu, động lòng người lại gầy vòng, Phó phu nhân và Đường thị tiến cung xem chuyến, đau lòng đến trở về lau nước mắt.

      Đầu tháng mười , Kim Lăng cũng nhập đông, thời tiết năm nay rất lạnh, Diên Mi lại buồn ngủ, trong ngày phần lớn thời điểm đều là trôi qua ở giường.

      Đến giữa tháng, nôn nghén cuối cùng khá hơn chút, có thể ăn vào này nọ, thân thể nàng căn bản khá tốt, Cảnh nương tử chiếu cố cũng tỉ mỉ, thai nhi rất ổn.

      So với lúc mới có thai Diên Mi cảm thấy mới lạ hơn rất nhiều, tinh thần cũng rất tốt, luôn có mấy câu hỏi kỳ quái muốn hỏi.

      Ban đêm, Cảnh nương tử làm nóng chân cho nàng, ấn theo biện pháp Lưu Viện Chính dạy giúp nàng xoa bóp bắp chân, chân Diên Mi có chút sưng vù, chính mình nhìn nhìn, : "Béo."

      "Ngài cũng có béo lên", Cảnh nương tử sẵng giọng: "Đây là sưng, ngài nay thân thể nặng, chân cũng dễ sưng."

      Diên Mi sờ sờ bụng, : "Thắt lưng cũng mỏi, nhưng ta cam tâm tình nguyện."
      Đầu tháng ba nàng còn có cảm thụ quá lớn, nhưng từ khi bụng phồng dậy, nàng mỗi ngày nhìn mình đều cảm thấy cực kỳ mới mẻ, mệt mỏi cũng được, khó chịu cũng được, nàng đều cảm thấy gì.

      "Lan ca ca mau trở lại ", Diên Mi dựa gối dựa, thấy Cảnh nương tử và Đào Diệp đều nghi ngờ nhìn nàng, tiếp: "Ta chính là biết ."

      - - Tiêu Lan trong hai tháng này cũng có gửi thư về, Diên Mi thuần khiết là dựa vào cảm giác.

      Cảnh nương tử cười gật đầu, Diên Mi lại : "Nặng, Lan ca ca ôm được rồi?"

      "Hoàng thượng “Long bàn phụng trợ”(mạnh mẽ, hùng dũng)", Cảnh nương tử : "Nương nương chính là có nặng hơn nữa cũng ôm nổi."

      "Ừm", Diên Mi ngửa đầu xuất thần chốc lát, hơi mệt, Đào Diệp liền đem gối dựa lại, đỡ nàng nằm xuống, trước khi ngủ ngâm chân, toàn thân ấm áp hồ hồ, Diên Mi còn muốn lát, kết quả nhắm mắt lại biết ngủ thiếp lúc nào.

      Cảnh nương tử hướng về phía Đào Diệp khoát tay, Đào Diệp tắt đèn, nhìn Diên Mi ngủ sâu đến góc điện trông giữ.

      Nhưng là đến nửa đêm Diên Mi bỗng bừng tỉnh.

      Cảnh nương tử còn chưa ngủ, vội thấp giọng đánh thức Đào Diệp, đốt đèn, thấy Diên Mi đầu mồ hôi.

      "Nương nương nằm mơ sao? Đừng sợ đừng sợ", Cảnh nương tử vừa giúp nàng lau mồ hôi vừa giọng an ủi, "Đều ở đây, đều ở đây."

      Vẻ mặt Diên Mi còn có chút mơ màng, sờ sờ bên cạnh, lẩm bẩm hỏi: "Phía đông giờ nào rồi?"

      ... ... ...

      Giờ phút này, phía đông cũng là đêm tối.

      Nhưng giống với Kim Lăng an ổn ngủ say, Trung Kinh tràn đầy nôn nóng cùng bất an, ngoài thành đuốc thành xếp hàng, chiếu theo đại quân tối om om, giống như là muốn cắn nuốt sạch tòa thành trì này.

      Tiêu Lan thân huyền y, thiết giáp đen, ngồi lưng ngựa ở trong trận, giương mắt nhìn thành trì vốn thuộc về Đại Lương.

      Tiêu Chân ở bên cạnh , hít vào hơi, trầm giọng : "Toàn bộ bốn mươi hai ngày."
      - - Trung Kinh bị bọn họ vây khốn toàn bộ bốn mươi hai ngày.

      Trong lúc đó viện quân đến bốn lần, toàn bộ bị đánh lui, tàn binh còn dư lại dũng thưa thớt trốn về Mạc Bắc, Tiêu Chân bị thương nhưng vẫn muốn theo Tiêu Lan ra trận.

      Trận chiến này đánh gần năm tháng, bọn họ đều chờ đợi vào thời khắc hai chân đường hoàng bước vào Trung Kinh!

      Trong thành binh Hung Nô thấy dưới thành đốt đuốc, thấy là muốn công thành liền hướng xuống dưới mắng chửi ầm ầm, Thường Tự hề bị lay động, dùng ánh mắt xin chỉ thị Tiêu Lan.

      Ánh mắt Tiêu Lan chăm chú, trong đêm tối như dấy lên đốm lửa .

      Thanh thấy vội vàng chút nào, vững vàng : "Giá nỏ, châm lửa, công thành."

      Sàng nỏ này chính là trước kia Diên Mi cấp trong quân Bộc Dương vẽ bản mới, cuối mùa xuân mới chế ra, lúc công thành ưu thế hiển thị ràng, tác dụng so với lúc thủ thành còn lớn hơn, đầu mũi tên dẫn theo lửa, tường thành mảnh gào thét.

      Tiêu Lan đúng.

      - - Hoàng thượng ngự giá thân chinh, ổn định quân tâm vững vàng, cộng thêm Bộc Dương đánh trận thắng lợi chính là cổ vũ sĩ khí hiệu quả nhất, thừa thế xông lên đánh tới Trung Kinh, các tướng sĩ nhiệt huyết bành trướng, liều chết bất cứ giá nào.

      Sau khi bị nhốt hơn bốn mươi ngày, Trung Kinh vốn tràn ngập bất an, ngay tai đêm nay liền náo loạn chịu nổi.

      Cuối canh hai bắt đầu công thành, ánh lửa kèm theo tiếng thét, càng ngày càng nghiêm trọng, binh Hung Nô ngoan cố chống lại, công thành cũng phải dễ dàng, nhưng mà quân sĩ Đại Lương giống như điên loạn, giết chém hai, trận chiến này đánh đỏ mắt, ước chừng hơn bốn canh giờ chém giết, từ đêm đánh tới trời sáng choang, cuối giờ Thìn, cuối cùng ầm ầm tiếng, công phá cửa thành Trung Kinh.

      Tiêu Chân theo bên Tiêu Lan, trong mảnh hưng phấn reo hò, đánh ngựa xông vào thành.

      đường theo sát, bốn bề cửa thành toàn bộ bị quân Đại Lương chặn lại, lúc Tiêu Lan mang người tiến sát vào vương cung Hung Nô trong đó mảnh hỗn loạn.

      Bọn họ muốn tóm tân vương Hung Nô Y Tà.

      Đề phòng Y Tà chạy trốn, bốn bề cửa thành hạ tử lệnh - - phàm người chạy ra từ cửa thành, lưu người sống.

      Nhưng mà, Y Tà trốn.

      Có lẽ lúc phá thành cũng nghĩ biện pháp, nhưng thể thành công.

      Lúc này liền cầm đao trong điện, chờ Tiêu Lan đến.

      Đại Lương quân trong nháy mắt vây quanh điện chật như nêm cối, Y Tà ở Vị Thủy từng bị Tiêu Lan bắn rớt tai phải, thời chỗ tai phải trống rỗng , mặt cũng thêm vết sẹo, có vài phần đáng sợ.

      Thường Tự đảo mắt, ra thủ thế, trong điện lưu mười người thân tín, những người còn lại thối lui đến ngoài điện.

      Y Tà rất lâu rồi ngủ, đôi mắt ưng che kín tia máu, cầm đao đứng lên, hướng về phía Tiêu Lan cười tà, "Ngươi quả đến."

      "Trẫm chuyện luôn chắc chắn", Tiêu Lan chậm rãi : "Ngày đó qua cho ngươi, sớm muộn gì cũng ngày, Đại Lương quân bước vào trong thành này."

      Y Tà bỗng nhiên cười, ngẩng đầu lên, càng cười càng lớn tiếng, đến cuối cùng cười ra vài phân bi thương.

      Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong điện, tràn đầy lụi bại.

      "Tiêu Lan? , hoàng đế Đại Lương", vác đao vai, giật giật khóe miệng, "Ngươi là hoàng đế, có dám cùng ta đơn độc so trận hay ?"

      Tiêu Lan câu khóe miệng, "Có cái gì dám?"

      Y Tà tiếp tục cười, từng chữ hỏi: "Nếu như ngươi thua, có gan để ta ra khỏi thành hay ?"

      "Nếu trẫm thua", lông mày Tiêu Lan nhướng lên, nhìn về phía Tiêu Chân cùng Thường Tự bên cạnh, hai người chỉ sợ trúng khích tướng của Y Tà, vẻ mặt đau bao tử, nhưng lại dám , lại dám tiến lên hỗ trợ, Tiêu Lan cười tiếng, khinh bạc hướng huýt sáo hai cái, : "Nếu trẫm đánh lại , hai người các ngươi lập tức lên hỗ trợ, thời điểm nào rồi, còn muốn sính cái dũng của thất phu?"

      Nửa câu sau của Tiêu Lan là châm biếm mắng Y Tà, Tiêu Chân hồi đáp tiếng huýt sáo, Y Tà giận dữ, hét lớn tiếng, vung đao liền lao qua bổ về phía Tiêu Lan!

      Tiêu Lan ngửa người khó khăn tránh thoát, mũi kiếm lóe lên, hướng hai mắt Y Tà.

      Trong điện tiếng người lặng lẽ, chỉ còn tiếng đao kiếm chạm vào nhau.

      Đánh vài chục chiêu, khẩn trương nhất cũng phải là Tiêu Lan, mà là Tiêu Chân và Thường Tự.

      đến bước này, thể để thánh thượng gặp chuyện gì, lại dám lập tức ra tay giúp, đặc biệt là Tiêu Chân, trong lòng cũng biết , ngày đó hoàng hậu bị bắt ở Hán Trung, trong nội tâm Tiêu Lan tất chắc là tức giận, ngay lúc này sở dĩ muốn đánh cùng Y Tà chính là muốn tự tay báo thù cho Hoàng hậu.

      Nhưng riêng về công phu, Y Tà kém.

      Tiêu Lan muốn lấy tính mệnh của cũng dễ dàng, có lẽ bị thương.

      Giống như là muốn xác minh lời , đấu pháp Tiêu Lan thay đổi, tất cả đều là liều mạng chính mình bị thương cũng muốn đánh bại Y Tà, ra tay cực kỳ mạnh mẽ, Y Tà lớn tiếng mắng câu Hung Nô, đao quét qua chân Tiêu Lan, áo giáp Tiêu Lan nứt toác, đùi bị quét cái, lại mặt đổi sắc, thân thể nhào tới trước, đao Y Tà hướng lên , cắt ngang bụng Tiêu Lan, Tiêu Chân và Thường Tự quýnh lên, vừa xông lên vừa kêu: "Hoàng thượng!"

      Ngay lúc kiếm Tiêu Chân vừa chạm đến Y Tà, Tiêu Lan cắm kiếm thiên tử vào ngực y.
      Bốn mắt nhìn nhau.


      Trong chốc lát, Y Tà ngã xuống đất.

      Ngoài cửa vang lên vài tiếng xô cửa mãnh liệt, lập tức bị giữ chặt, thanh bén nhọn ở bên ngoài hét lên: "Đừng giết ! Tiêu Lan ngươi đừng giết ! Lưu mạng, có nghe thấy ? Tiêu Lan!"

      Ánh mắt Y Tà sáng lên cái trong chớp mắt, nhìn Tiêu Lan có chút phức tạp.

      Tiêu Lan biết là ai, mắt điếc tai ngơ, chuôi kiếm chút do dự dùng sức vặn cái.
      Tân vương trẻ tuổi của Hung Nô chết dưới kiếm.

      đầu tiên là Hoàng thượng, rồi sau đó mới là Tiêu Lan.

      Trong điện yên tĩnh lát, thanh ngoài cửa đến gần, Tiêu Lan nhắm mắt lại, ra ngoài.

      Tần Uyển thân xiêm y vải thô nông phụ, bị vài người túm lấy, muốn ném ra bên ngoài, cửa điện mở ra, Tiêu Lan liếc qua, cái gì cũng .

      Tiêu Chân ý bảo buông người ra, Tần Uyển chạy đến trong điện, hồi lâu, giống như điên loạn chạy đến, muốn lao vào Tiêu Lan, bị người ngăn lại, mặt mũi nàng ta đầy nước mắt, hét lên: "Tiêu Lan! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Muốn như thế nào!"

      Tiêu Lan đứng yên, trong đầu thoáng chốc trống rỗng, Tiêu Chân nhíu mày nhìn nhìn Tần Uyển, qua phân phó: "Giam lại trước."

      Thường Tự vội vàng kêu ngự y đến băng bó miệng vết thương, Tiêu Lan lời nào, vài động tác kéo áo giáp ra, tay thăm dò vào trong áo, sờ đến thư của Diên Mi còn đáng dán vào trong ngực mình, lúc này mới từ từ thở phào cái, lấy lại tinh thần : "Băng bó kỹ vào, nhiều thuốc hơn chút, tận lực đến lúc hồi cung để nhìn ra dấu vết gì nữa."

      ed: còn 4c nữa thôi là hết mất rồi...

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      la so khi hoi cung bi chi thay vet thuong duoi ra khỏi giường :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :