1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 123.2:


      Hoắc thị chỉ Tiêu Lan quát lên: "Trở lại thỉnh cầu mẫu thân ngươi? có cửa đâu! Ngươi quỳ ở đây cho ta! Quỳ đủ ba ngày ba đêm, lại phế tiểu tiện nhân này , cưới nữ nhi Thẩm gia làm hoàng hậu, mang văn võ cả triều đến đón ai gia, nếu đừng nghĩ ai gia hồi cung cùng ngươi! Ngươi quỳ xuống cho ta, ngẫm lại mẫu thân ngươi mấy năm nay chịu tội như thế nào, đồ bất hiếu!"

      Bà ta mắng xong liền muốn lao ra lôi kéo Tiêu Lan.

      Liên vội vã ôm chân bà ta, giọng cầu xin: "Thái hậu, hoàng thượng hoàng hậu vất vả mới đến lần..."

      Hoắc thị giãy hai cái tránh ra được, lại chỉ Liên mắng, trong mắt chút điên loạn, nhưng ngay trong điên loạn bà cũng bắt Tiêu Lan phải thuận theo lời bà.

      Tiêu Lan mím chặt môi, lẳng lặng nhìn bà ta lát, Hoắc thị ăn mặc chỉnh tề, từ đầu đến chân tất cả đều là vật quý trọng, có Liên ở bên người, hầu hạ vẫn rất là thoả đáng, chỉ hơi gầy chút, sắc mặt cũng tốt lắm, lúc mắng chửi người lại lộ vẻ điên loạn.

      Tiêu Lan yên lặng, kéo Diên Mi ở trong mưa thi lễ cái với Hoắc thị, hành hết xoay người ra cửa.

      "Ngươi trở lại cho ta!" Hoắc thị ở phía sau gọi : "Ai gia cho ngươi ngươi dám !" Lại đá Liên , "Ngươi giữ lấy ai gia làm gì!"

      Mưa càng rơi càng dày, bà ta nhìn thấy thân ảnh Tiêu Lan dần dần ra cửa sân.

      Hoắc thị chăm chú nhìn hồi, ngược lại cười lên, cúi đầu với Liên : "Có phải Mẫn Hành cho biết ai gia bị bệnh hay , nhịn được nên chạy tới? Như vậy, ai gia lại nằm vài ngày, ngươi sai Mẫn Hành ai gia bệnh quá nặng, lại đến, ai gia gặp , liền để phải ở trong mưa, mới trước đây như vậy, lâm bệnh cũng sao, sống rất dai."

      Liên lau lệ mặt: "Thái hậu mệt mỏi rồi sao? Trước vào nghỉ lát."

      Hoắc thị lại cười trận, bà phát bệnh nửa canh giờ, tim đập cực nhanh, thân thể cũng run rẩy, lại thầm: "Hôm nay sao Mẫn Hành tới?"

      Liên dụ dỗ bà vào, Hoắc thị đau đầu, lại muốn ngủ.

      Tiêu Lan cùng Diên Mi ra, chậm rãi đoạn, người khác chẳng dám thở mạnh, Diên Mi nhớ thương thân thể , thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt , Tiêu Lan nắm tay nàng, dừng lại, hỏi Lưu Viện Chính: "Bệnh này của Thái hậu có chữa được ?"

      "Thần cả gan", Lưu Viện Chính khom người, "Thực , sợ là... rất khó." Ông giương mắt, Tiêu Lan ý bảo tiếp, Lưu Viện Chính tiếp: "Mặc dù Mẫn Hành dùng thuốc, làm cho thái hậu đêm ngủ yên, cứ thế dần dần nổi điên, thời gian lâu dài, nguyên khí hao tổn nhiều, nguy hiểm tính mạng. Nhưng là thuốc này cũng mỗi người khác nhau, nếu như hay gặp mộng thuốc này phác tác nhanh như vậy, chờ xuất chứng bệnh tinh thần . . . muốn trị khó."

      Huống chi thái hậu si điên rồi còn tập trung tinh thần nhớ phải về cung cầm quyền, trong đầu lại có rất nhiều chuyện bỏ được, trị như thế nào?

      Tiêu Lan hồi lâu lên tiếng, đúng lúc Liên sai người trấn an Hoắc thị xong vội vã đuổi theo tới đây, thấy Tiêu Lan và Diên Mi còn đứng ở đường, vội : "Hoàng thượng..."

      Tiêu Lan lắc lắc đầu, : " cần , trẫm chỉ là sang đây nhìn chút mà thôi."

      Hôm qua Liên gặp qua Lưu Viện Chính, tình biết được đại khái, quỳ xuống : "Đều là nô tỳ chủ quan, tội đáng chết vạn lần, thỉnh Hoàng thượng trách phạt."

      quá nửa năm mà thôi nhưng Liên già ít, Tiêu Lan tự mình đỡ bà dậy, "Ngươi chiếu cố thái hậu tận tâm, trẫm biết , trẫm và hoàng hậu phải rồi, ngươi cũng cần quá tự trách."

      Liên thấy muốn , muốn giúp Hoắc thị vài lời lời hữu ích nhưng Tiêu Lan khoát khoát tay, ý bảo nàng cần phải nữa.

      Lúc trở về, Tiêu Lan đường trầm mặc, tới gần cửa cung, nhắm lại mắt phân phó Lưu Viện Chính: "Ngươi tận sức ."

      *****************
      Mấy ngày sau, Mẫn Hinh tiến cung chuyến - - tình khi đó quá đột ngột, nàng và Mẫn Hành đều còn chưa từ quan, hôm nay tiến cung trả lại cung bài trước lĩnh ở thái y viện và quan phục.

      Xong hết thảy, nàng đến dập đầu với Diên Mi.

      Diên Mi ở ngoài điện gặp nàng, Mẫn Hinh hành hết đại lễ, quỳ ở nơi đó, trong lúc nhất thời biết còn có thể cái gì, Diên Mi cũng có chút khó chịu, nhìn vào nàng, thầm: " thôi."

      Mẫn Hinh lại dập đầu, nghẹn ngào : "Nương nương phải chú ý thân thể, thần... Mẫn Hinh viết thành đơn thuốc giao cho Cảnh đại nương tử, nguyện nương nương phượng thể an khang, phúc trạch như biển."

      Diên Mi lên tiếng, Mẫn Hinh lại quỳ lát rồi hành lễ cáo lui.

      Chuyện này cũng khoa trương, lúc nàng xuất cung cũng có tiểu thái giám cùng nàng chào hỏi, bất quá chuyện trong cung từ trước đến nay khó mà , nhóm cung nhân nhìn cái cũng liền thôi.

      Nàng ra cung, tựa ở tường thành chờ, ngửa đầu nhìn trời cao, đầu óc trống rỗng.

      Nàng biết mình đứng bao lâu, cho đến khi mặt trời lặn sang tây thiên, chiếu vào nửa bên mặt nàng, Mẫn Hinh quay đầu, trông thấy Phó Trường Khải như cũ đứng cách nàng ba bước, trời chiều chiếu vào người , có chút thấy .

      Mẫn Hinh đột nhiên cười cười, cười đến mắt nóng lên.

      Nàng xoay người lên phía trước, Phó Trường Khải ở sau lưng theo nàng, vẫn là con đường đá xanh kia, vẫn là có ai mở miệng chuyện, nhưng ngoại trừ những thứ này này, chắc là, chẳng còn bất kỳ thứ gì giống như lúc trước nữa.

      Rất nhanh, con đường đến cuối cùng.

      Mẫn Hinh đứng lại, trời chiều đem bóng nàng kéo dài dài ra phía sau, nàng lại cười cười, nhìn Phó Trường Khải, Phó Trường Khải cũng bình tĩnh nhìn nàng, lâu, hai người đồng thời chắp tay.

      Mẫn Hinh: "Phó công tử, bảo trọng."

      Phó Trường Khải hồi lâu mới lên tiếng: "Nàng cũng vậy."

      Nhiều năm qua , biết còn có thể gặp lại hay .

      Mẫn Hinh vỗ vỗ người mình, nhếch miệng cười, cực lực cho nước mắt lăn xuống, xoay người trước.

      Phó Trường Khải đứng ở tại chỗ, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng nàng nữa, cũng xoay người, về hướng ngược lại.

      ... ...

      Hạ tuần tháng sáu, thân thể Tiêu Lan còn gì đáng ngại, đến cuối tháng, lại là long tinh hổ mãnh.

      Lúc bước vào tháng bảy, thành Kim Lăng như cái lồng hấp, làm người tâm phiền ý loạn, nhưng mà tại bên trong cơn nắng nóng này, còn có chuyện càng làm cho người ta phiền loạn hơn - - Hung Nô nhiễu loạn.

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 124: Chia lìa


      Người Hung nô có thể biết đương kim thánh thượng từng long tiềm Dĩnh Xuyên, cho nên mục tiêu lần này ràng, ba mươi vạn đại quân thẳng áp chế Bộc Dương, thế công quá mức mãnh liệt, hiển nhiên là muốn nuốt trọn hết thảy.

      Thường Tự gấp rút dâng lên ba sổ con, văn võ cả triều đều xuyên qua tấu chương này thấy được chiến gấp gáp.

      Giờ tháng bảy, thành Bộc Dương thời kì giáp hạt, Hung Nô nếu như cường công được nhất định vây thành, trong thành lương thảo chỉ đủ chống đỡ nửa tháng, triều đình nhất định phải mau chóng phát binh.

      Cả thiên hạ đều đương lo lắng, Tiêu Chân vào Kính Tư điện, bẩm: "Hoàng thượng, thần nguyện dẫn quân trước."

      Tiêu Lan nhấp ngụm trà, ba đạo sổ con của Thường Tự toàn bộ được mở ra, từ đầu đến cuối nhìn lại lần nữa.

      "Thần chưa từng dẫn binh", Tiêu Chân biết băn khoăn của , lại : "Chủ tướng Hoàng thượng chọn người khác là được, thần theo dự tiến nhập Bộc Dương, hết thảy nghe mệnh lệnh Thường tướng quân."

      Tiêu Chân thân ở Lại bộ, chuyện này còn chưa tới phiên , nhưng bởi vì thời gian trước có chuyện Mẫn Hành, trong lòng vẫn có chút bứt rứt, là lấy sách khẩn thiết, mặt khác chuyện nhục nhã ngày đó ở Hán Trung cũng ghi nhớ trong lòng, trước mắt có cơ hội tự nhiên muốn đến chiến trường liều mạng.

      Tiêu Lan khép sổ con lại, nhắm mắt gì.

      "Huống chi thần trước", Tiêu Chân khuyên tiếp, " cổ vũ sĩ khí."

      Ngón trỏ Tiêu Lan gõ ở bàn, vẫn suy tư, sau lúc lâu hỏi: "Tam ca, ngươi có biết trước mắt đế vương Hung Nô là ai ?"

      "Y Tà", Tiêu Chân tự nhiên là biết, hai tháng trước lão hoàng đế Hung Nô bệnh chết, Tam vương tử Y Tà đấu thắng hai ca ca ngồi lên ngai vàng, Thường Tự sớm dâng sổ con báo qua.

      đến Y Tà Tiêu Chân lại là cắn răng, đứng dậy vài bước, "Cẩu vật kia nếu như tự mình lãnh binh, thần chính là đúng rồi! Thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép!"

      Tiêu Lan ngưng mắt nhìn lát, giữa lông mày hơi nhíu lại, : "Tam ca có lý, binh tướng lịch chiến thể trụ lâu dài, phải chấn hưng sĩ khí, ngăn chặn quân tâm, có có gì tốt hơn với việc trẫm thân chinh."

      "Hoàng thượng muốn thân chinh?" Tiêu Chân trợn to mắt, lập tức phản đối: "Vậy sao được!"

      "Sao lại được?" Tiêu Lan nở nụ cười, "Trẫm lại phải là chưa từng giao thủ với Hung nô."

      "Lúc trước là lúc trước!" Tiêu Chân vội la lên: "Sao có thể giống với bây giờ được?"
      Tấm thân nghìn vàng còn cẩn thận, huống chi Tiêu Lan thân là vạn kim, nếu có tổn thương gì, cả triều văn võ ai gánh nổi?

      Tiêu Lan nhìn gấp quá, ngược lại cười ha ha.

      Ngày hôm sau triều, lời này Tiêu Lan vừa ra, quả nhiên tất cả triều thần cũng đều phản đối, kể cả Lục Văn Chính, lý do của mọi người đều giống Tiêu Chân - - Hoàng thượng là thiên tử, thể mạo hiểm.

      Sau khi hạ triều, Tiêu Lan sai người tuyên Lục Tiềm tiến cung.

      "Tiên sinh cũng phản đối trẫm thân chinh sao?" Tiêu Lan ngồi ở sau bàn hỏi.

      Lục Tiềm nghĩ lát, cười tiếng : "Về tư, thần xác thực muốn phản đối; về công ... thần đồng ý với Hoàng thượng."

      "Tiên sinh chỉ sợ là người duy nhất đồng ý", Tiêu Lan cười cười, chốc lát lại lắc đầu, : "Cũng chưa chắc, trẫm còn chưa hỏi qua ý Hoàng hậu. Tiên sinh chút, vì sao đồng ý?"

      Lục Tiềm đỡ quải trượng đứng lên, khom người, "Vậy thần liền cả gan phỏng đoán thánh ý."

      Tiêu Lan ý bảo ông .

      "Trước mắt, Bộc Dương báo nguy." Lục Tiềm từ từ : "Triều đình triệu tập binh mã, thực có thể chiêu được trăm vạn, nếu như đều phái Bộc Dương, lo đánh lui được Hung Nô. Nhưng mà binh mã càng nhiều, thứ nhất, thời gian triệu tập lại phải có trì hoãn; thứ hai, chủ tướng đủ sức định đoạt. Đặc biệt là binh mã trong kinh tuy nhiều, nhưng mấy năm nay lại chưa từng giao thủ với Hung nô, đột nhiên có thể chủ quan khinh địch."

      "Hơn nữa", Lục Tiềm cười cười, "Kinh binh quý trọng kiềm chế, từ xuống dưới đều mang cỗ ngạo khí, lần này Bộc Dương, gặp bắc tướng lãnh chưa chắc có thể đàng hoàng nghe lệnh, nhưng quân Bộc Dương qua chiến đấu, nếu có tướng soái có uy vọng, hơi cẩn thận, đều có thể tổn binh mất thành. Hoàng thượng có kinh nghiệm bản thân kinh qua chiến trường, so với người khác càng hiểu được đạo lý này. bằng bệ hạ thân chinh, đại quân lòng hướng tới, tất nhiên sĩ khí dâng cao, cùng chung mối thù."

      Ông xong, Tiêu Lan liền nhíu mày - - đúng là như thế.

      "Trẫm lần này thân chinh", Tiêu Lan từ kim cấp xuống tới, " thể mang hoàng hậu đồng hành, nghe trong phủ tiên sinh có nữ nhi, nhàn rỗi có thể cho nàng vào cung chuyện với Hoàng hậu."

      Lục Tiềm ngẩn ra, mừng rỡ đến quỳ gối xuống: "Tạ Hoàng thượng ân điển!" Lập tức lại lo lắng hỏi: "Hoàng hậu nương nương có thể cho phép sao?"

      Tiêu Lan cười cười gì.

      Nếu phải là Mẫn Hinh còn trong cung, thân thể Phó phu nhân lại thể lăn qua lăn lại cũng cần như thế, còn như có hợp ý hay , chỉ có thể chờ gặp rồi sau.

      hồi sau trở lại Xích Ô Điện, Tiêu Lan liền đem chuyện muốn thân chinh cùng Diên Mi.

      Diên Mi nhìn hồi lâu lên tiếng.

      Tiêu Lan có chút lo lắng, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, thấp giọng hỏi: "Nàng vui để Lan ca ca sao?"

      "Cam tâm tình nguyện", Diên Mi áp tay vào mặt : "Là dối."

      "Lan ca ca rất nhanh trở lại", Tiêu Lan bảo đảm, "Đừng lo lắng."

      "Ta thể sao?" Diên Mi hỏi, "Chàng bảo làm cái gì làm cái đó, ."

      Từ Bộc Dương đến Kim Lăng, Diên Mi vẫn luôn theo Tiêu Lan, phải là có gặp qua đánh trận, cũng sợ.

      "Trận đánh này có thể kéo dài", Tiêu Lan hôn hôn nàng, giọng : "Nàng ở đó, Lan ca ca phân tâm."


      Diên Mi phình miệng, lời nào.

      Tiêu Lan cúi xuống hôn nàng, trán Diên Mi cụng vào trán Tiêu Lan, môi dán môi Tiêu Lan hỏi: " bao lâu?"

      "Hai ba tháng." Tay Tiêu Lan dùng sức siết eo nàng, làm cho nàng dán chặt vào mình hơn, "Nàng chờ ở đây, Lan ca ca nhanh hơn chút."

      Diên Mi hừ tiếng, ở trong lòng lộn xộn cọ xát lung tung, nửa ngày sau, nàng thuyết phục chính mình, rầu rĩ gật đầu.

      Tiêu Lan nâng cằm nàng làm cho nàng ngẩng đầu lên, còn chưa , trong lòng lưu luyến thôi, nhàng tầng tầng hôn nàng, Diên Mi níu lấy cố . căn dặn: " cho bị thương."

      "Ừ", Tiêu Lan đáp, "Trở về cho Hoàng hậu nương nương kiểm tra cẩn thận."

      ... ...
      Hoàng thượng hạ chỉ, các đại thần khuyên can có hiệu quả, chỉ có thể dưới bận rộn phen, gắng đạt tới lần này có thể chu toàn chu toàn lại chu toàn.

      Đêm hôm trước khi Tiêu Lan dặn dò rất nhiều chuyện vụn vặt cho Diên Mi, từ ăn mặc ngủ nghỉ đến việc Phó phu nhân tiến cung, Tiêu Lan đặc biệt lưu lại ý chỉ, trong mấy tháng này, Phó phu nhân mỗi tháng đều có thể tiến cung lần, còn đến Lục gia tiểu nương tử, khi Diên Mi buồn chán có thể tuyên người tiến cung chuyện, Diên Mi còn chưa thấy qua người muội muội thực tế này, để ý chút nào, nghe lời gật đầu.

      Đến cuối cùng, Tiêu Lan dặn dò thế nào nữa vẫn cảm thấy yên tâm, "Nếu ..." chau mày lại, mấy chữ "nàng cùng ta" sắp nhảy ra, Diên Mi ngửa đầu hôn cái: "Chàng tới đây."

      Nàng kéo Tiêu Lan đến bên cạnh giường sưởi, : "Đều tốt lắm."

      - - giường bày rất nhiều quần áo Tiêu Lan, còn có sách thường xem, phải hun hương nên phải đợi chút.

      "Thiếu cái gì nữa ?"

      Đồ đạc của Tiêu Lan đều là Diên Mi tự mình thu thập, dần dần, nàng cũng biết chiếu cố người khác, Tiêu Lan nhìn mỗi thứ lượt, thấy bên cạnh có hai đôi tất gấp gọn gàng, vừa muốn hỏi Diên Mi vỗ vỗ ngực : "Ta làm."

      Tiêu Lan nhìn nàng rồi hôn tới.

      Diên Mi thường làm may vá này nọ này, cũng phải là nàng may vá tốt, mà là lúc đầu nàng hoàn toàn ý thức việc này, bây giờ nàng mới càng ngày càng thông suốt hơn.

      Mắt Tiêu Lan chớp, ánh mắt đưa tình.

      " kịp", Diên Mi chụp vỗ cái, "Chỉ có hai đôi, chờ chàng trở về..."

      Tiêu Lan đem lời của nàng chặn lại ở trong miệng, hôn đến thở hổn hển mới buông ra, cúi đầu thủ thỉ: "Chờ ta trở lại."

      ...
      Mười bốn tháng bảy, Phó thống lĩnh cấm quân Hàn Lâm mang bảy vạn kỵ binh tiên phong, Vũ Đế dẫn ba mươi lăm vạn binh mã tiến về Bộc Dương, ngự giá thân chinh.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hu hu chia lìa kìa

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chia li xong gặp lại được ăn tiệc Mãn Hán toàn tịch a...

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 125: Mang thai


      Tháng bảy lưu hỏa, tháng tám hoàn vi(tháng bảy có bệnh ban đỏ, tháng tám có cỏ lau mọc). Tiết trời vào thu, nhưng nhiệt khí Kim Lăng vẫn giảm chút nào, vừa ra khỏi phòng, vẫn như cũ là hơi nóng đập vào mặt, chốc lát liền nóng đến làm cho người ta bực bội.

      Diên Mi giờ ngọ nghỉ ngơi dậy, gáy mồ hôi, nàng tự mình mò mẫm phen, ngủ có chút phiền loạn, giọng buồn bực : "Muốn ăn băng."

      Cảnh nương tử thấy nàng tỉnh, gọi Đào Diệp bưng nước đến, vừa xếp đặt khăn cho nàng lau mặt, vừa thương lượng: "Nương nương, thời tiết cực kỳ khó chịu, buổi chiều tám phần mưa, mưa xuống liền mát mẻ rồi."

      Diên Mi nghe ra lời này có ý khuyên nàng nên ăn, nên nhìn nhìn Cảnh nương tử, lại nhìn Đào Diệp, : "Ta biết."

      Cảnh nương tử và Đào Diệp cười nhìn thoáng qua, Diên Mi "Hừ" tiếng, tiếp theo : "Lan ca ca dặn dò các ngươi, cách hai ngày mới cho ta ăn lần."

      Cảnh nương tử thấy nàng nhíu mi lại, có chút tình nguyện, vội : "Mấy ngày này mặc dù còn nắng nóng chưa lui nhưng tiến vào tháng tám rồi, rất nhanh liền lạnh xuống, Lưu Viện Chính cũng dặn dò thể quá tham nguội lạnh."

      Diên Mi lên tiếng, tay chống hai bên, nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài cửa sổ.

      Đào Diệp nháy mắt với Cảnh nương tử - - từ lúc Hoàng thượng rời kinh, Diên Mi ăn cơm vốn cũng ngon miệng như lúc trước, bây giờ muốn ăn cái gì lại phải xem xét này kia.

      Mặt Cảnh nương tử lộ vẻ khó xử, đứng trong chốc lát, muốn đôi lời đến trêu chọc nàng, nhưng Diên Mi lại xoay người nằm xuống lại bên trong giường, phối hợp cười, : "Lan ca ca dặn dò, nghe chàng."

      "Vâng", Cảnh nương tử biết nàng nhớ Hoàng thượng, giọng : " hơn nửa tháng, thánh giá có lẽ đến Bộc Dương rồi, Hoàng thượng chắc hẳn cũng nhớ nương nương."

      "Mười bảy ngày rưỡi", Diên Mi vùi mặt xuống gối, suy nghĩ chút lại : "Còn hai ba ngày."

      - - Hàn Lâm lĩnh kị binh ở trước, tới nhanh hơn, Tiêu Lan mang đại quân ở phía sau, có lương thảo, chậm chút, lúc cùng Diên Mi qua, khoảng hai mươi ngày đến Bộc Dương, sau khi đến, sai người hầu cận đưa tin cho nàng.

      Còn rất nhiều ngày nữa...

      Diên Mi lại có tinh thần, nhắm mắt lại lười biếng.

      Đào Diệp nhìn nàng dậy nổi, tới gần hỏi: "Nương nương còn buồn ngủ sao? Muốn ngủ lúc nữa ?"

      Diên Mi thể là buồn ngủ, chỉ cảm giác giờ ngọ này giấc cũng thoải mái nên lại dựa đến bên giường, : "Cầm quyển sách đến."

      Cảnh nương tử bưng nước cho nàng, Đào Diệp liền cầm sách đến, mấy đồ chơi Diên Mi mấy hôm nay lay hoay cũng ôm đến.

      Thời điểm này vốn là ngày dài đêm ngắn, Tiêu Lan ở đây, ban ngày liền lâu rệt, những vật này Diên Mi loay hoay hơn mười ngày, buổi tối cơm cũng ăn được mấy miếng, còn sớm muốn ngủ, Cảnh nương tử rất sợ Hoàng thượng trở về nhìn thấy Diên Mi gầy , canh giữ ở chân giường, hỏi: "Bữa tối hợp khẩu vị nương nương sao? Ngài muốn ăn cái gì, sáng mai dậy, nô tỳ đến phòng bếp tự làm cho ngài."

      Trong bụng Diên Mi trống rỗng, nhưng lại muốn ăn, nhắm hai mắt lại nghĩ ngợi vẩn vơ, lại nghĩ đến thứ, lẩm bẩm : "Muốn ăn mận chua ở Bộc Dương."

      Giọng nàng nhàng, Cảnh nương tử đứng người dậy chỉ nghe được hai chữ "Bộc Dương", biết trong lòng nàng còn nhớ thương Tiêu Lan, dám chen vào, chờ nàng tiếp, kết quả qua lúc, hô hấp Diên Mi đều đặn, ngủ rồi.

      Ngày hôm sau là mùng tháng tám, trong hậu cung trừ Diên Mi, còn có mẫu thân Tiêu Chân Vinh thái phi, cùng với vị thái phi khác tuổi tác hơi lớn chút, mỗi khi mồng , ấn quy củ phải đến hậu cung.

      Hơn nửa năm, hai vị thái phi ít nhiều cũng biết vị hoàng hậu này trời sinh thích cùng người thân cận, liền ngồi chút cười cáo từ, lúc ra dặn dò Cảnh nương tử nếu có chuyện gì bất cứ lúc nào đến tiếng là được.

      Hai người bọn họ xem như nửa đời sau trôi qua thích ý nhất trong số các phi tần của Thái Hòa đế, thiện ý nho trước kia được người ta nhớ kỹ cũng hồi báo, trong lòng các nàng cũng ấm áp, bây giờ chỉ ngóng trông an an bình bình là tốt rồi.

      Tiễn hai vị thái phi , Cảnh nương tử thỉnh bẩm xem ngày nào đó mời Phó phu nhân tiến cung - - Tiêu Lan chuẩn nữ quyến Phó gia trong thời gian này mỗi tháng tiến cung lần, tháng trước Phó phu nhân là hôm hai mươi đến, tháng này bởi vì có trung thu, biết Diên Mi an bài như thế nào.

      Diên Mi tự nhiên muốn cho người trung thu tiến cung, Phó Tế và Phó Trường Phong đều theo thánh giá Bộc Dương, Phó Trường Khải trận này lại cơ hồ sống luôn ở hộ bộ, chỉ còn Phó phu nhân cùng Đường thị, vẫn là vào cung tốt hơn.

      Cảnh nương tử gật đầu đáp ứng, lập tức sai người trước thông báo tiếng với Định Quốc Công phủ.

      đến tuyên người tiến cung, nàng nhớ tới, : "Nương nương còn nhớ trước khi Hoàng thượng rời kinh ngài nếu như buồn chán tuyên Lục gia tiểu nương tử tiến cung chuyện chút, ngài muốn gặp ?"

      Diên Mi chưa thấy qua Lục gia tiểu nương tử, biết là triệu người quen biết tiến cung có thể giải buồn cái gì nữa, liền lắc lắc đầu, Cảnh nương tử liền cũng theo nàng, sau lúc lâu, Diên Mi nhớ lại Tiêu Lan vị tiểu nương tử này là nhà Lục Tiềm, nàng ngẫm lại xe lăn của Lục Tiềm... Lại cảm giác có lẽ có chút ý tứ, phân phó: "Mấy ngày nữa tuyên nàng tiến cung."

      "Vâng", Cảnh nương tử đáp.

      Vì vậy mùng bốn hôm đó, Lục gia tiểu nương tử Lục Vân Huyên được triệu vào cung.

      Lục Vân Huyên ngày đó mới sớm tinh mơ ở ngoài Xích Ô Điện chờ thỉnh an Diên Mi, nàng còn chưa đầy mười bốn, vóc dáng so với Diên Mi hơi thấp hơn chút, màu da trắng lắm, nhưng rất mềm mại, mũi khéo léo, nhìn có chút xấu hổ.

      Hành lễ xong, Lục Vân Huyên dám lung tung lộn xộn, chờ hoàng hậu hỏi câu nàng đáp câu, nhưng chờ lâu Diên Mi cũng gì, nàng cảm thấy bất an, vụng trộm dò xét cái, thấy Diên Mi nhìn mình, Lục Vân Huyên càng khẩn trương, vội cúi đầu xuống.

      Diên Mi nhìn xong, chỉ cái dưới tay bàn, hỏi: "Ngươi biết làm mấy cái này ?"

      Lục Vân Huyên thấy bàn xếp đặt rất nhiều mảnh gỗ, miếng sắt, cười : "Bẩm nương nương, biết chút."

      "Ngươi tới", Diên Mi ý bảo nàng tiến lên.

      Lục Vân Huyên ngồi quỳ chân xuống bàn trước, thấy cả bàn đủ thứ vụn vặt, bên cạnh có bản vẽ hướng dẫn, nhìn rất quen mắt, Diên Mi từ chỗ ngồi đứng lên, đến bên người nàng, : "Xe lăn, phụ thân ngươi."

      "A", khó trách nàng thấy đồ này quen mắt, Lục Vân Huyên vội vàng muốn đứng dậy, Diên Mi ý bảo nàng cứ tiếp tục, mình đứng ở bên cạnh xem.

      Lục Vân Huyên ngó nhìn linh kiện đầy bàn, quả thực lòng bàn tay đổ mồ hôi - - phải là đến chuyện giải buồn sao, thế nào vừa đến chính là muốn kiểm tra vậy? Khảo qua mới có thể giải buồn cho Hoàng hậu nương nương sao?

      Hoàng hậu nương nương nhìn chằm chằm như này... áp lực lớn.

      Nàng ngầm hít thở sâu mấy hơi, cúi đầu xuống loay hoay đồ bàn, Đào Diệp chuyển ghế bành, Diên Mi liền ngồi ở đối diện, nghiêm túc xem.

      Qua nửa nén hương.

      Lục Vân Huyên căng thẳng gò má đỏ lên, cuối cùng chiếu theo bản vẽ đem xe lăn chỉnh trang xong, nàng thẹn thùng đứng người lên, nâng xe lăn đưa tới.

      mặt Diên Mi có biểu cảm gì, : "Ấn cái."

      - - Xe lăn của Lục Tiềm có rất nhiều cơ quan , mô hình này của Diên Mi mặc dù , lại giống kém.

      Lục Vân Huyên ấn theo chỗ mà Diên Mi chỉ chọc chọc.

      ... Phản ứng gì cũng có.

      Xong đời.

      Nàng mặt mũi tràn đầy thẹn thùng, lúng túng chịu được.

      "Ngươi lắp sai mười chỗ", Diên Mi lấy xe lăn tới, chân thành : "Trừ bánh xe có thể động, cái khác đều động đậy."

      Lục Vân Huyên: "..."

      Nàng lại ngượng ngùng, tay chân cũng biết thế nào mới tốt, giọng : "Là A Huyên ngu dốt..."

      Diên Mi cũng thừa nhận biết làm cái này có gì ngu dốt, lạch cạch tháo hết xe lăn ra, ngón tay gõ gõ, : "Ngươi nhìn."

      Nàng đem mười chỗ Lục Vân Huyên tính sai tinh tế chỉ ra, lập tức ở trong ánh mắt Lục Vân Huyên càng mở càng lớn, nhẫn nại gắn lại lần nữa.

      Lục Vân Huyên: "Oa."

      Oa oa oa oa oa oa.

      Nàng nhưng ra là cực thích mấy cái này, lúc mười tuổi cầu khẩn Lục Tiềm dạy, cũng chịu tốn công sức, chỉ tiếc tư chất mặt này của nàng có hạn, đến nay, Diên Mi vẽ cái này nàng còn xem hiểu lắm.

      Nhưng là Hoàng hậu nương nương làm những vật này, nhìn dễ dàng.

      Lục Vân Huyên ngẩng đầu, vẻ mặt sùng bái, "Hoàng hậu nương nương là lợi hại!"

      Diên Mi giật mình, nàng từ trước đến nay quan tâm người khác thấy nàng thế nào, cũng thấy được này có bao nhiêu lợi hại, bất quá lúc Lục Vân Huyên lời này hai mắt tỏa sáng, nàng hề chán ghét, Diên Mi lắc lư lắc lư tay, đặt cái xe lăn kia ở bàn.

      Cảnh nương tử cười nhắc nhở: "Hoàng hậu nương nương thưởng nó cho nương."

      Lục Vân Huyên còn có phản ứng lại, cả khuôn mặt đỏ bừng, giọng : "Cho ta sao?"

      Cảnh nương tử gật gật đầu, ý bảo nàng tạ ơn.

      Lục Vân Huyên giống như là được cục cưng bảo bối, vội vòng ra từ án sau tạ ơn, Diên Mi dặn dò Đào Diệp: "Nước sơn." - - trước Diên Mi cầm nó lăn qua lộn lại, cũng có sơn nước sơn.

      Đào Diệp mang nó ra ngoài , Diên Mi ngồi trở lại chủ vị quan sát Lục Vân Huyên, Lục Vân Huyên đối với Diên Mi tràn đầy sùng bái, tính tình xấu hổ cũng hơi buông ra chút, hỏi: "A huyên đọc sách cho nương nương nhé?"

      Nhưng mà Diên Mi cũng thích nghe người ta học thuộc lòng, lắc đầu.

      Lục Vân Huyên lại có chút quẫn, biết làm sao bây giờ, Cảnh nương tử : " nương cần căng thẳng, nương nương thích này nọ giống với người khác, hôm nay tuyên nương tiến cung chính là gặp mặt chút, có gì khác."

      Lục Vân Huyên thẹn thùng cười tiếng, lại ngồi trở lại bàn bên cạnh, sau đó Diên Mi ngẫu nhiên hỏi câu, nàng thà đáp lại, chờ quen rồi cũng cảm thấy quẫn bách nữa.

      Chậm chút Đào Diệp trở về, xe lăn sơn tốt lắm.

      Diên Mi ngồi hơn canh giờ, ngang hông mỏi nhừ, Cảnh nương tử thấy nàng mệt mỏi, liền sai người đưa Lục Vân Huyên xuất cung, Lục Vân Huyên lại tạ ân lần, cảm thấy Hoàng hậu nương nương là lợi hại tính tình lại tốt, tiến cung hồi, đối tượng nàng sùng bái từ cha mình biến thành Hoàng hậu nương nương.

      Đợi nàng rồi, Diên Mi duỗi duỗi cánh tay, chợt có chút thoải mái, trong dạ dày cuồn cuộn, muốn nôn.

      "Nương nương có phải có chỗ nào khó chịu hay ?" Cảnh nương tử thấy nàng nhíu mày, vội ngồi xổm xuống hỏi: "Nô tỳ thỉnh thái y?"

      Diên Mi khoát tay: "Mùi nước sơn, khó ngửi."

      - - Xe lăn vừa mới sơn nước sơn mới, còn có tản hết, trong điện lưu lại chút gay mũi.

      Mấy cung nữ vội mở hết cửa sổ ra, lại đốt hương, trong dạ dày Diên Mi sôi trào, vào trong điện nằm, ăn trưa nhiều, ngược lại ăn viên lại viên nho tím lưu ly trong mâm.

      Đào Diệp cắt đào bưng vào: "Nương nương hai ngày nay lại thích ăn nho hơn đào nha."

      Diên Mi lau miệng, nhận lấy tăm cắm vào thịt đào, ăn xong nhíu mày : "Quá ngọt."

      "A", Đào Diệp và Cảnh nương tử liếc mắt nhìn nhau, cười : "Nương nương khi nào lại chê đào rồi..." Nàng nửa câu, Cảnh nương tử bước lên bước, sắc mặt có chút khắc chế kích động, nắm tay Đào Diệp phen, : "Ta ta ta tìm Lưu Viện Chính, ngươi trông coi nơi này." xong liền co cẳng chạy ra ngoài.

      Đầu óc Đào Diệp còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, duỗi cổ nhìn thoáng qua, biết nàng là gấp cái gì nữa.

      bao lâu, Cảnh nương tử đầu đầy mồ hôi trở về, dẫn theo Lưu Viện Chính. - - Tiêu Lan lúc cố ý lưu Lưu Viện Chính ở trong cung, Diên Mi cho, hai người liền lại việc này, cuối cùng vẫn là Tiêu Lan thắng.

      Lưu Viện Chính vào, rửa tay bắt mạch cho Diên Mi.

      Lần bắt mạch này thời gian hơi dài, mặt mũi Cảnh nương tử tràn đầy căng thẳng.

      Cuối cùng Lưu Viện Chính rút tay về, gật đầu cười, vung bào tà lên quỳ xuống, bẩm: "Vi thần chúc mừng nương nương, là hỉ mạch. Nương nương mang thai ước chừng hơn bốn mươi ngày."

      Cảnh nương tử dùng sức vỗ ngực cái, thở phào ra hơi.

      Lưu Viện Chính tiếp: "Ba, bốn ngày trước thần cảm thấy mạch tượng nương nương có vết tích hỉ mạch, chỉ là thời gian còn ngắn ngủi, dám lập tức khẳng định, cần phải đợi thêm mấy ngày, hôm nay mạch tượng , chúc mừng nương nương."

      Diên Mi nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn nhìn cổ tay mình, lại nhìn nhìn bụng mình, phản ứng đầu tiên là - - nàng muốn gặp Tiêu Lan, cực kỳ, cực kỳ muốn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :