1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 11: Gặp nguy

      đến Dĩnh Xuyên, ở tiền triều, tuyệt đối là vùng đất trù phú.

      Nó thuộc về Trung Kinh, núi cao nước trong, đồng cỏ phì nhiêu đến ngàn dặm, truyền thuyết rằng từng có nhiều loài chim may mắn như phượng hoàng, khổng tước giáng xuống đây tụ tập, có thể đây là nơi cực kỳ lý tưởng.

      Đương nhiên, đó là trước kia.

      Mà tình hình thực tế nay là: Đại Tề bắc có Hung Nô, đông có Tiên Bi, Trung Kinh bị ăn sạch hơn phân nửa, mà Dĩnh Xuyên, lại biến thành biên giới. Đừng là chim may mắn, chim sẻ còn thèm đậu nữa là.:yoyo27:

      Tiêu Lan lại có tự là Dĩnh , là tên trong sáu huyện của Dĩnh Xuyên, dân chạy nạn quá nhiều, còn bao nhiêu người, lại rất nghèo, lúc chiến tranh còn phải dựa vào lương thực tiền bạc trợ cấp của triều đình, biết đến lúc đó, Tiêu Lan và dân chúng, đến cùng là ai ăn ai.:yoyo11:

      Dưới tình hình như vậy, bên trong Hầu phủ, bọn hạ nhân chuẩn bị hành trang lên đường, hận thể đem cả phủ đệ dời thẳng qua.

      Doãn đại nương nhanh tay nhanh chân chỉ huy mấy nô bộc gỡ kim trướng màu đỏ giường xuống, buồn rầu với Diên Mi: “Đáng tiếc là có cách nào mang cái giường này , đến lúc đó chỉ sợ phu nhân phải chịu ủy khuất mấy ngày rồi, đến nơi, bà già này lập tức tìm thợ thủ công tốt nhất làm cho ngài cái mới”

      Vốn Diên Mi cũng thích cái giường kia, nàng quét mắt vòng lời nào.

      Doãn đại nương thu thập cẩn thận, cơ hồ đem theo toàn bộ, biết Tiêu Lan Dĩnh Xuyên thời gian, biết còn tưởng bọn họ trở lại .

      Ngày đó tuy Hoắc thị là lúc rời cần đến chỗ bà, nhưng trước khi Tiêu Lan vẫn mang Diên Mi đến Tê Hà Tự chuyến.

      Hoắc thị cho bọn họ vào phòng, chỉ có Liên ra : "Phu nhân dặn Hầu gia đường bảo trọng, lần này xa, bà ở trong này, ngày ngày chờ Hầu gia bình an trở về."

      Tiêu Lan kéo Diên Mi dập đầu ba cái.

      Lúc , đến cùng Liên vẫn đành lòng, lặng lẽ giữ chặt : "Phu nhân sợ gặp Hầu gia nhịn được rơi lệ, sáng sớm nhốt bản thân trong thiện phòng, thực ra trong lòng bà so với người khác càng nỡ."

      Tiêu Lan cười cười: "Ta hiểu mẫu thân khổ tâm."

      - - Bà là muốn giữ lại mặt này, cho đến khi Tiêu Lan có thể làm chủ Kim Lăng, mới bằng lòng nhìn . Nếu , cho dù Tiêu Lan mất mạng, hóa thành quỷ hồn, vẫn thể được mẫu thân nhìn nhận.

      Liên rơi lệ, tự mình tiễn bọn họ .

      Đến hôm khởi hành, xe ngựa xếp thành hàng dài, người Phó gia đến đưa, tránh khỏi lại phen nước mắt giàn dụa.:th_4:

      Đêm đầu tiên, Phó phu nhân trở mình trằn trọc, Phó Tế an ủi bà: "Nàng cũng đừng lo lắng nhiều, ta thấy Hầu gia là người thỏa đáng, hôm lại mặt nhìn Mi Mi rất tốt."

      "Bồi ngài uống bàn rượu liền thoả đáng!", trong lòng Phó phu nhân rối bời, tức giận , "Địa phương kia suốt ngày có đánh trận, nhỡ có chuyện gì phát sinh sao? Ông cũng biết đau lòng!"

      Trong lòng Phó Tế tự nhủ sao ta lại đau lòng? Miệng lại khuyên nhủ: "Nàng là hù dọa bản thân, vốn phải tính rồi sao? Mi Mi mạng lớn, khi còn bé, nàng được chúng ta nhặt về, đứa bé mới sinh, toàn thân đông lạnh đến xanh tím, chỉ còn thở hơi, cuối cùng phải còn ở nhà mình sống sót sao? Nàng thả tâm về thôi."

      Phó phu nhân nghe ông lại nhắc tới dã đạo sĩ kia, lại hiếm khi mắng chửi.

      Vất vả cả ngày được ngồi thuyền qua sông, Diên Mi sinh ra ở Giang Nam, lên thuyền lâu, sắc mặt liền trắng bệch, nắm chặt tay áo Tiêu Lan buông, ràng là có chút say sóng.:039:

      Tiêu Lan tùy ý nàng cầm lấy, lương thực nhiều, thuyền mau, đoán chừng bọn họ phải ở sông ba đến năm ngày, ngày hôm trước lên thuyền là chạng vạng, Diên Mi ngủ mê man đêm, buổi sáng ăn cơm ngon, tiếp tục choáng, đến buổi trưa, nghe thấy bên ngoài khoang thuyền có tiếng chuyện miễn cưỡng tỉnh dậy, Tiêu Lan nhìn nàng cái, hỏi bên ngoài: "Chuyện gì?"

      Đào Diệp vội chạy lại đáp: "Là Bạch... Bạch di nương, nàng nàng nấu thuốc, có thể làm cho phu nhân bớt choáng váng."

      Tiêu Lan gật đầu, "Để nàng vào."

      Sắc mặt Bạch Thiến mượt mà, bước chân nhàng, hiển nhiên là phải chịu đựng nỗi đau khổ của việc bị say sóng, bưng khay trong tay, lúc vào có chút thẹn thùng, đem khay giơ lên cao, hành lễ : "Nô tỳ gặp qua Hầu gia, phu nhân."

      Tiêu Lan chỉ chỉ đồ trong tay nàng ta: "Đây là cái gì?"

      Bạch Thiến nhanh chóng trả lời: "Là phương thuốc dân gian của thiếp, cạo nhựa cây tùng nấu thuốc, có thể trị say sóng ."

      Tiêu Lan bưng lại nhấp hớp, hơi chát, lại chuyển tới mặt Diên Mi: "Uống vài ngụm thử xem?"

      Diên Mi uể oải cầm lấy, uống chậm rì rì, mặt Bạch Thiến hơi hồng, : "Hương vị được tốt, bất quá phu nhân nhịn chút, lát nữa đỡ."

      Diên Mi ủ rủ nhắm mắt lại, Tiêu Lan cũng lên tiếng. có người cho nàng ta , Bạch Thiến liền an phận ngồi quỳ chân ở bên, thở đều nhàng .

      Qua gần hai khắc đồng hồ, mặt Diên Mi dần dần có huyết sắc, lông mày nhíu lại cũng buông ra, hiển nhiên phương thuốc này có tác dụng, nàng hơi ngồi thẳng lên, nhìn Bạch Thiến : "Cám ơn."

      Bạch Thiến vội vàng xua tay, "Đây là bổn phận của nô tỳ."

      Tiêu Lan hơi quan sát Bạch Thiến, hỏi: "Nhà của ngươi kiếm sống sông?"

      Mặt Bạch Thiến lại đỏ lên, giọng : "Vâng, cha nô tỳ làm nghề đánh cá, ca ca ở sông kiếm miếng cơm. Từ nô tỳ theo bọn họ, thường ở sông nước, trong nhà hay chuẩn bị chút ít quả thông hoặc nhựa tùng, nấu thuốc có thể trị choáng váng. Hôm trước, lúc nô tỳ nghĩ nếu ngồi thuyền, có lẽ phải dùng tới, nên đem theo ít."

      "Ừ", Tiêu Lan khen câu, "Ngươi suy nghĩ chu toàn."

      Bạch Thiến được khen nên hơi ngượng ngùng, nàng ta lớn lên dịu dàng, lại hay xấu hổ nên tự chủ được toát ra thần thái của nữ nhi, Diên Mi kéo tay áo Tiêu Lan, bảo nhìn.

      Trong lòng Tiêu Lan tự nhủ nàng còn biết xấu hổ mà nhìn người khác hả? Liền : "Đúng lúc như vậy, ngươi tìm Doãn đại nương, xem còn ai thân thể bị khó chịu nữa nấu thuốc cho họ uống."

      "Vâng", lúc Bạch Thiến đứng dậy mới dám nhìn trộm Tiêu Lan cái, kết quả, bị ánh mắt Tiêu Lan đụng thẳng, hai má liền nóng lên, ra khoang thuyền hồi lâu mà ngực vẫn còn nhảy thình thịch.

      sông ba ngày bốn đêm lên bờ, tiến vào Giang Đô, bởi vì cả đội ngũ đều mệt nhọc nên ở dịch quán nghỉ ngơi hai ngày mới tiếp tục .

      Lúc rời Giang Đô, dẫn đầu đoàn tùy tùng là Phùng Thiêm lại gần giọng bẩm báo: "Hầu gia, đằng sau có đội người, giống như là theo chúng ta."

      "Cho ngừng xe", Tiêu Lan thản nhiên : "Mời tới hỏi chút."

      Xe ngựa ngừng lại, tới lát, Phùng Thiêm mang thanh niên mặc áo đuôi ngắn, thắt lưng đeo đại đao chín thước lại đây.

      Tiêu Lan cũng xuống xe, cười hỏi: "Vị hùng này là muốn đâu? Cùng đường với chúng ta sao?"

      Thanh niên kia cười ha ha tiếng, chắp tay : " dối gạt công tử, tại hạ Trình Ung, là người Giang Đô, làm bảo tiêu vận chuyển đồ cho người ta, trước mắt giá cả kinh tế thị trường đình trệ, có cơm ăn, đường gặp được nhóm người công tử nghĩ muốn tìm nơi nương tựa, làm việc kiếm sống."

      "A?" Tiêu Lan nhướn mày, "Chỗ của ta cũng phải là nơi tùy tiện để tìm việc."

      Trình Ung: "Xin công tử yên tâm, chúng ta làm áp tải vốn là dùng mạng đổi cơm ăn, ngại khổ, được việc."

      Tiêu Lan gật đầu: "Tổng cộng bao nhiêu người?"

      "Tính cả ta là sáu mươi người.", Trình Ung tay đặt lên ngực, "Ta dẫn đầu."

      "Thành", Tiêu Lan : "Được hùng coi trọng rồi, vậy theo đoàn xe , có việc ta tìm ngươi."

      Trình Ung khom người thi lễ, bộ dạng bé nhưng nhìn giống xuất thân sơn dã.

      Chờ rồi, Phùng Thiêm chần chờ : "Hầu gia, người này nhìn đơn giản, vạn nhất đường..."

      Tiêu Lan biết muốn gì, tùy ý : "Nếu bọn họ muốn cướp tiền lúc chúng ta chú ý ra tay rồi, cần gì phải lại đây tự giới thiệu?"

      Phùng Thiêm ngẫm lại thấy cũng đúng, vừa tới Hầu phủ lâu, còn hiểu tính cách Tiêu Lan lắm, nghe vậy thêm, đường thầm để ý.

      Vừa ra khỏi Giang Đô, cảnh sắc dần dần khác biệt, phía nam nhiều nước, càng rời hướng bắc càng có nhiều núi non trùng điệp, khí nóng giảm xuống, mát mẻ nhiều hơn, tinh thần Diên Mi tốt, ngồi trong xe vừa ăn đào vừa nhìn Tiêu Lan.

      Tiêu Lan biết mình lớn lên xấu nên trêu chọc hỏi nàng: "Đẹp mắt ?":dai ca:

      Diên Mi lắc lắc đầu, ràng là biết đẹp ra sao, Tiêu Lan chịu đả kích chút, cũng để ý, : " đẹp nàng còn nhìn ta chằm chằm làm gì?"

      Diên Mi ăn hết quả đào, dùng khăn ướt màu tím lau tay, lắc đầu kiểu như "Huynh hiểu đâu".
      :yoyo67:

      Lại gần mười ngày, cuối cùng cũng đến Dĩnh Xuyên, đầu tiên là biên thành Bộc Dương.

      vắng vẻ, - - Đây là cảm nhận đầu tiên khi đến Dĩnh Xuyên. Lúc đến Bộc Dương là gần chạng vạng, cửa thành đóng chặt, trong ngoài thành cũng thấy được bao nhiêu khói bếp, Phùng Thiêm bẩm tiếng, hướng phía cổng thành hô to: "Chúng ta từ Kim Lăng đến, mở cửa!"

      cổng thành lác đác vài binh sĩ, hồi lâu mới có người vừa dựa vào thành vừa : "Kêu cái gì! Từ đâu đến? Có văn thư trình lên ?"

      Phùng Thiêm tức giận, quát to: "Mở cửa! Sau khi vào thành tất có văn thư trình cho quận trưởng của các ngươi."

      cổng thành có tiếng động, sau đó có người thò đầu xuống nhìn, hình như là phân phó hai sĩ quan mở cửa thành, lại hét lên: " muốn chết nhanh lên! Đừng có mà lề mà lề mề ."

      Phùng Thiêm hừ tiếng, cửa thành "Kẽo kẹt" khẽ mở, xe ngựa vừa muốn vào đúng lúc này lại nghe thấy cổng thành có tiếng la: “ hay rồi! Phía đông có người Hung Nô tới! Mau! Đóng cửa thành! Đóng cửa thành!"

      Lập tức trạm canh gác cổng thành vang lên loạt thanh bén nhọn, xen lẫn tiếng binh sĩ kêu quát, tiếng cung tiễn, cùng lúc đó, trận bụi đất từ hướng đông lấy tốc độ cực nhanh tập kích tới, mà cửa thành lại phát ra tiếng tiếng vang nặng nề, đóng chặt trước mặt họ.:th_58:

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      editor: chương này dành tặng cho các bạn ủng hộ, đặc biệt là bạn @Hờ Annh. cám ơn mọi người nhé.
      p.s: cầu like, cầu comment


      Chương 12: Đánh trận

      "Sao lại có thể đóng cửa thành?" :029:Người la lên trước là Tử Yến. Thần Phi đưa tới hai nha hoàn, từ đêm kia, người bị bệnh mãi khỏe lên được, bị Doãn đại nương lưu lại trong kinh giữ nhà, chỉ dẫn người theo, là người này.

      Nàng ta ngồi cùng xe với Bạch Thiến và Doãn đại nương, tiếng la to, nhóm vú già trong xe ngựa đằng sau còn chưa sao lập tức bị hoảng loạn, Cảnh nương tử đứng càng xe quát to tiếng: "Loạn cái gì! Hầu gia và phu nhân còn ở phía trước, tới phiên chúng ta!"

      Mà ở phía trước, Tiêu Lan nhanh chóng buộc ống tay áo, tay cầm kiếm, gõ gõ kỷ trà trong xe, với Diên Mi: "Thành ở trong xe, đừng ra."

      Diên Mi trông thấy bụi đất cuốn tới, nàng theo bản năng dựa vào vách xe, : " sợ."

      Tiêu Lan nhảy xuống xe, trực tiếp lên ngựa, mấy nữ quyến vây quanh, mặt chút thay đổi, "Đều vào trong xe, ta còn ở đây, sợ cái gì."

      Tiếng lớn, nhưng ai cũng nghe được, bọn nữ quyến vội vàng lên xe, các tùy tùng cũng lập tức tập trung tinh thần, Tiêu Lan phân phó Phùng Thiêm: "Tránh cửa thành ra, bên làm lá chắn, lưu lại hai mươi người, bảo hộ xung quanh nữ quyến, ngươi sống, các nàng cũng phải sống. Những người còn lại, theo ta."

      Phùng Thiêm lập tức nhận mệnh, Tiêu Lan nhiều lời, rút kiếm, hơi nằm sấp, xông ngựa lên trước, trực tiếp hướng vào bọn người Hung Nô tập kích bất ngờ thẳng tay giết.

      Nhóm Hung Nô này khoảng chừng năm trăm người ngựa, bên cạnh Tiêu Lan chỉ có sáu mươi người Trình Ung cùng với mười tên tùy tùng trong phủ, xông vào cơ hồ lập tức bị bao vây.

      Ban đầu người Hung nô nhìn từ xa, phỏng đoán tám phần là xông qua thương đội vào thành, sau lại thấy có nữ nhân, lập tức cười ha ha, miệng tu huýt, cầm mã tấu chạy tới, căn bản để mấy chục người bọn họ vào mắt.:th_27:

      Lưng Tiêu Lan bị quất cái bằng roi ngựa, mặc áo giáp, y phục trực tiếp bị quật nát, cũng quay đầu, híp mắt nhìn thẳng tên cầm đầu cười lớn, cầm ngang kiếm, vung cái, nhằm vào eo của ta.

      Gã Hung Nô đó hô to tiếng, giơ đao bổ xuống, đao này, có thể chém Tiêu Lan thành hai khúc, lúc này đây, Tiêu Lan lại để ý tới tính mạng mình, kiếm trong tay lùi mà tiến tới, Trình Ung nhìn thấy kinh hãi, cả người đều là mồ hôi, chỉ thấy Tiêu Lan nằm ngửa lưng ngựa, trở tay đỡ đao, hai đao chạm vào nhau, phát ra tiếng “coong”, sau đó, Tiêu Lan dồn hết sức, bảo kiếm trong tay đẩy về phía trước vài tấc, rồi phập cái, tên Hung Nô bị chém ngang thành hai đoạn.

      Máu nóng tanh hôi, phun lên mặt Tiêu Lan.

      Nhất thời còn tiếng cười như trước, người Hung Nô bị chấn động, ngay sau đó gào thét trận, điên cuồng chém giết, mà đồng thời, mấy chục thủ hạ của Tiêu Lan bị sĩ khí muốn sống này của kích thích triệt để, cũng phát điên.:yoyo50:

      cổng thành, tận mắt Thủ tướng Thường Tự thấy quá trình này, lập tức : "Bắn tên!" Đồng thời hạ lệnh: "Điều tám trăm người, cùng nhau theo ta ra khỏi thành giết địch!"

      Bên trong xe.

      Rèm xe bị cắt nửa, Cảnh nương tử che trước cửa xe, nửa người Bạch Thiến bảo vệ phía trước Diên Mi, Cảnh nương tử liếc nhìn nàng ta cái, cũng biết nàng ta là tâm hay ra vẻ.

      Nếu lòng đương nhiên là tốt, còn ra vẻ... Cũng rất biết tìm chỗ - - ở đây phu nhân là quan trọng nhất, bên cạnh nàng tự nhiên an toàn hơn, nếu bị thương , cũng có thể được công cứu hộ phu nhân. Xem như lưỡng tiện.

      Cảnh nương tử khỏi có chút lo lắng thay Diên Mi, gọi hai nha đầu Đào Diệp và Đào Hoa: "Các ngươi đỡ Bạch di nương , xe lắc quá, đừng để đụng vào bàn thấp."

      Đào Diệp vừa bị chen ra, vui, nghe vậy lập tức cầm tay Bạch Thiến kéo qua, đổi mình đến cạnh Diên Mi.

      Bên ngoài, mọi thứ đều có mùi vị của bụi đất và huyết tanh, thỉnh thoảng có đao chém ở xe, hòa với thanh binh khí giao nhau chính là máu văng tung tóe, làm cho lòng người bên trong cũng run lên theo. Diên Mi được bảo vệ trong góc phải của toa xe, màn xe bị chém rớt, nàng nhìn thấy bên ngoài, - - toàn là những người kỳ quái, có sống, có chết, loạn thành đống, cũng thấy bóng dáng Tiêu Lan.

      Nàng dùng sức vươn cổ, cố gắng nhìn, vẫn tìm được.

      Trong lòng bắt đầu phiền chán, nàng trực tiếp chui ra khỏi xe, "Phu nhân!" Cảnh nương tử sợ hết hồn, liên tục kéo nàng, "Mau trở lại!"

      Diên Mi đứng ở càng xe, trực tiếp nhảy xuống, thấy có roi quất tới, nàng liền ngồi xổm người tránh thoát, cũng biết là đao của ai, nhặt lên vung loạn trận. Thời điểm này, binh tướng trong thành lao ra, giải vây cho các nàng, bởi vì bên Tiêu Lan dũng mãnh, nửa bọn Hung Nô bỏ mạng, Thường Tự đem người nhanh chóng giải quyết mười người còn dư lại, lập tức tiến lên chỗ náo loạn phía trước.

      Diên Mi nhìn hai vòng trước sau xe, thấy Tiêu Lan, Cảnh nương tử ngăn nàng, "Phu nhân, nhanh lên xe ."

      Lúc này, Diên Mi lại rất bướng bỉnh, tay nàng cầm dao, lại nâng lên nổi đành kéo chạy về phía trước, Phùng Thiêm kiểm kê nhân số, thấy nàng giống như là muốn chạy lại chỗ kia, vội vàng cản lại, Diên Mi cái gì cũng nghe, chỉ lo kéo đao .:th_107:

      Phía trước, chém giết dần chậm lại, thanh cũng còn nữa, đám người tản ra, hơi thở Diên Mi gấp gáp, dẫm lên thi thể nàng cũng chẳng kêu, khập khiễng chạy vào, vào trong rồi, nàng dừng lại trước mặt người, thở hổn hển, trực tiếp kiễng chân lên, nâng tay áo lau lên mặt người đó hai cái, lộ ra khuôn mặt Tiêu Lan bị máu đen vấy bẩn.

      Giọng Tiêu Lan có chút khàn khàn, thấy là Diên Mi, ngạc nhên hỏi: "Sao lại chạy xuống xe đến đây?" ngẩng đầu nhìn cái, thấy mặt Phùng Thiêm và Cảnh nương tử đều có vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên là ngăn cản được.

      Bên trong này, tất cả đều là người chết với máu, nàng sợ sao?

      Diên Mi tìm được người rồi, lúc này mới "Leng keng" tiếng ném đao trong tay , yên lặng cầm lấy tay áo Tiêu Lan.

      Mấy người Trình Ung khẽ cười lên, vừa mới trải qua trận chém giết kịch liệt, cơ hồ là bảy mươi người tiêu diệt hết năm trăm người, điều này làm cho mọi người cực nhanh có loại tín nhiệm tuyệt đối với Tiêu Lan, là loại tín nhiệm mà chỉ có cùng nhau trải qua sống chết mới có thể có được. Cho nên mặc dù bọn họ ở đường từng thấy qua vị tiểu phu nhân này, nhưng lúc này gặp lại, hiển nhiên là giống với lúc trước.

      - - Nàng có thể dùng được đao, cũng giết được địch, nhưng lại mình xông tới, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng và Tiêu Lan vừa nãy đều rất hùng.

      Bên này, Thường Tự phái người thanh lý chiến trường, ôm quyền : "Mới nãy tình thế cấp bách, thể lập tức thỉnh đại nhân vào thành, xin hãy thứ lỗi." là người ở đây, chuyện hoàn toàn bằng giọng địa phương, lại kiêu nịnh.

      Tiêu Lan : " sao, người Hung Nô tới, biết đằng sau còn có mai phục hay , nếu là ta, cũng làm như thế. Chỉ là mấy ngày này tướng quân cần phải lưu tâm đề phòng, có khả năng, Hung Nô còn quay lại."

      Sắc mặt Thường Tự giãn ra: “Mời đại nhân vào thành trước."

      Võ phục Tiêu Lan rách nát, người cũng nhiều chỗ bị thương, sau khi Trình Ung kiểm kê nhân số, : "Có bốn huynh đệ hi sinh, những người còn lại mặc dù bị thương, chăm sóc thời gian có gì đáng ngại." Nhưng toàn bộ mười tùy tùng đều bỏ mạng.

      Tiêu Lan gật gật đầu, bảo người tìm kiếm thi thể bọn họ, đưa vào thành.

      Diên Mi vẫn theo phía sau , Tiêu Lan nghĩ có lẽ nàng vẫn còn sợ chút, cũng nàng vào xe, trực tiếp ôm nàng lên ngựa chạy vào thành.:yoyo3:
      editor: nhân vật chính rất suôn sẻ phải nào?:061:

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc mà,
      Diên My đáng
      Thank editor nhiều nhé

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Diên Mi được coi là hùng kìa, thanks

    5. Hờ Annh

      Hờ Annh Well-Known Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      565
      Má ơi ngại quó hò. :ex10: Ngàn tình cho nha. :xitmau:
      Nhiệt liệt hóng chương mới. (y)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :