1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 114: Tín nhiệm


      Người Phó phu nhân tất nhiên là Mẫn Hành.

      Bởi vì lúc đầu là Lưu Viện Chính cùng với Mẫn Hành, sau đó bệnh tình Phó phu nhân ổn định hơn, trong thái y viện lại có đống chuyện, Lưu Viện Chính chỉ có thể cách mấy ngày mới chuyến, thời điểm còn lại đều là Mẫn Hành ở đó.

      Mẫn Hành có y thuật ổn thỏa, tính tình cũng tỉ mỉ chu toàn, bây giờ Phó phu nhân đối với là vừa cảm kích vừa tín nhiệm, thấy bên trong cung có nhiều thái y nhưng vẫn cứ có cảm giác được Mẫn Hành khám mới an tâm.

      Diên Mi cũng phải là rất để ý, bất quá Phó phu nhân vất vả chuyến, nàng có chút lo lắng, liền phất phất tay, ý bảo Đào Diệp thái y viện xem chút Mẫn Hành có đó hay , đến xem mạch cho Phó phu nhân.

      Phó phu nhân thấy nàng có bộ dáng quá mức thẹn thùng, lo lắng nàng vẫn xem trọng chuyện hài tử khoa tay múa chân giọng hỏi: "Hoàng thượng, ngày ngày, bên trong điện, điện của con sao?"

      Diên Mi gật đầu tự nhiên: "Vâng."

      Phó phu nhân cúi đầu nhìn nàng, mặt Diên Mi cũng đỏ, thẳng thắn vô tư nháy mắt mấy cái, trong lòng Phó phu nhân thở dài, bà nhớ tới bộ dáng vừa rồi Diên Mi lưng Tiêu Lan trêu đùa, thầm nghĩ nếu như Tiêu Lan mỗi ngày đều nghỉ ở đây, sao hơn hai năm mà Diên Mi vẫn còn chưa mang thai? Hay là chỉ viên phòng hai lần, thời điểm còn lại Diên Mi thích nên Tiêu Lan chỉ bồi nàng chơi đùa rồi xong?

      Bà lại nghĩ tới bộ dáng Diên Mi khi còn bé đánh nhau với Phó Trường Khải, nhất thời có chút đổ mồ hôi, toét miệng hỏi: "Có đánh, đánh nhau với Hoàng thượng ?"

      Diên Mi động động con ngươi, lại che miệng cười, mặt cũng chôn vào trong lòng Phó phu nhân, cười : "Đánh."

      Xong đời! Phó phu nhân vừa nghĩ tới cảnh tượng Diên Mi khi còn bé cùng Phó Trường Khải đánh nhau với hài tử cùng thôn, trong đầu kêu tiếng, vội khoát tay : "Đừng đừng đừng..."

      Lúc Diên Mi xuất giá, bà ngày ngày trộm lau nước mắt, trong đầu đều là tình cảnh nữ nhi nhà mình bị bắt nạt, hôm nay vừa nhìn, nguyên lai tình cảnh nghĩ đều đảo ngược, Phó phu nhân có chút đau lòng Tiêu Lan, có lẽ... Chính là bởi vì Diên Mi giống như hề lớn lên nên Tiêu Lan ở giường cũng xấu hổ?

      Phó phu nhân giữ bụng tâm , Diên Mi nhìn bà sốt ruột, nên lời, vội bưng nước cho bà, : "A nương, uống nước."

      Phó phu nhân chậm rãi uống vài ngụm nước nóng, hít vào mấy hơi, nhìn nhóm cung nhân đứng ở xa, suy nghĩ hồi lâu, mặt dày mày dạn giọng cho nàng biết: "Buổi tối, hoàng, Hoàng thượng ở đây, phải, phải ôn, ôn nhu chút."

      Diên Mi suy nghĩ chút, biết lắm "Ôn nhu chút" là nên như thế nào, nhưng thấy Phó phu nhân tha thiết nhìn nàng, liền gật gật đầu, nghiêm túc : "A nương, nhớ."

      mặt Phó phu nhân lúc này mới buông lỏng, đúng lúc Đào Diệp vào bẩm : "Mẫn thái y đến."

      Diên Mi dựa vào Phó phu nhân nữa, ngồi thẳng người, Cảnh nương tử giúp nàng vén gọn tóc mai, tuyên Mẫn Hành vào.

      Từ lúc tiến cung, số lần Mẫn Hành đến Xích Ô Điện rất ít, gần nhất là hai tuần trước Lưu Viện Chính được nghỉ, tiếp nhận đến hồi bẩm Diên Mi bệnh tình Phó phu nhân, vừa nãy Đào Diệp đến thái y viện tìm , còn có chút ngoài ý muốn, đoán có phải bên này Diên Mi có chuyện gì Mẫn Hinh mò ra nên đến gọi hay , cho đến khi tiến vào điện thấy Phó phu nhân ở đây, khẩn trương của mới thoáng buông xuống.

      Phó phu nhân muốn Mẫn Hành bắt mạch cho Diên Mi trước, Diên Mi lại : "A nương trước."

      Hôm qua Mẫn Hành Nhạc Du Uyển, Mẫn Hinh thay chạy tới Định Quốc Công phủ, sáng nay còn nhớ, vừa vặn lát này giúp Phó phu nhân nhìn chút.

      Diên Mi thăm dò thân thể, nhìn Phó phu nhân ấn theo Mẫn Hành ngẩng đầu, lật chuyển bàn tay, nắm quyền, mặc dù hơi chậm nhưng cũng có thể làm hết, khỏi gật đầu mạnh với bà, Mẫn Hành nhìn xong, khom người : "Lão phu nhân uống thuốc đều đặn, những ngày này cũng nghe dặn dò hoạt động chút, trước mắt vài bước đường là được, sau lại chuyến, hôm nay hành châm."

      Phó phu nhân cảm động và ghi nhớ, ngẩng lên đưa tay, Diên Mi cũng cười, nghiêng đầu hỏi : "Ngươi muốn cái gì?"

      - - Trước Phó Tế thưởng cho Mẫn Hành và Lưu Viện Chính ít đồ, Diên Mi bởi vì có chuyện Ngu gia nhiễu nên quên vụ này, nàng thích thưởng những thứ vàng bạc tài vật kia, dứt khoát trực tiếp hỏi Mẫn Hành muốn cái gì.

      Mẫn Hành mím môi, Diên Mi thấy nửa ngày có trả lời, : "Muốn cái gì, ngươi ."

      Tính cả lần này, nàng thiếu Mẫn Hành hai lần ân tình, trong lòng nàng còn nhớ ràng, vẫn luôn nhớ.

      Mẫn Hành lại khom người, : "Những thứ này đều là bổn phận vi thần, dám được thưởng, thần tạ ơn Hoàng hậu nương nương."

      Diên Mi có chút thất vọng, cảm giác của nàng tựa như lấy được đồ của người khác nhưng vẫn chưa đáp trả, thỉnh thoảng lại nhớ đến, thoải mái lắm, nhất thời cũng chuyện.

      Phó phu nhân vội vàng bảo Mẫn Hành giúp nàng bắt mạch, Mẫn Hành nâng mạch gối, khẽ ngẩng đầu dò xét cái, "Mùa xuân hơi khô, mấy ngày nay nương nương ngủ ngon giấc ?"

      Diên Mi gật đầu, duỗi cánh tay khoác lên gối, Đào Diệp trải khăn lụa, : "Ban đêm ngủ vẫn tốt, chỉ là hai ngày trước cổ họng có chút khô, Mẫn tiểu đại phu kê dược thiện, canh ngọt tất cả đều là nhuận phổi, mấy ngày nay thấy khó chịu nữa."

      Mẫn Hành "ừ" tiếng, tiến lên thỉnh mạch, Phó phu nhân nhìn Đào Diệp, Đào Diệp xuất thân từ Phó gia, nãy giờ vẫn ở bên trong hầu hạ, lời của Phó phu nhân cùng Diên Mi nghe hơn phân nửa, bây giờ cũng hiểu chuyện, liền xoay người bảo cung nhân trong điện đều lui ra.

      Phó phu nhân khoa tay múa chân, Mẫn Hành hiểu được, Đào Diệp liền giúp đỡ : "Lão phu nhân là muốn hỏi, thân thể nương nương có tốt ?"

      Mẫn Hành thu tay lại, rủ mắt xuống : "Hoàng hậu nương nương hết thảy an khang."

      Phó phu nhân lại khoa tay múa chân hai cái, : "Điều, điều trị."

      Mẫn Hành giương mắt, tay Phó phu nhân để nằm ngang, lần này lắp, : "Con nối dõi."

      Mẫn Hành giật mình, lập tức liền hiểu được - - hậu cung nạp phi, việc kéo dài hoàng tự của hoàng hậu dĩ nhiên là chuyện trọng yếu nhất, Phó phu nhân thấy có động tĩnh, khỏi lo lắng thân thể Diên Mi, muốn hỏi chút có phương thuốc nào có thể điều trị hay .

      Mẫn Hành lặng yên lát, biết chuyện đằng sau, bất quá lúc hai người ở Hầu phủ Bộc Dương còn chưa viên phòng là biết , nên chuyển hướng sang Diên Mi, : "Thần cấp nương nương khai dược điều trị, trước mắt có thể hơi lâu chút."

      Diên Mi cũng vội, chỉ là có chút hiếu kỳ, hỏi: "Điều trị? Có hài tử? Mẫn Hinh chưa ."

      Chủ yếu là Diên Mi cũng hỏi, hơn hai tháng này tiền triều gió tanh mưa máu, Mẫn Hinh nay cảm thấy cực kỳ sợ Tiêu Lan, dám thượng vàng hạ cám bậy nới nàng nữa.

      Giữa lông mày Mẫn Hành khẽ động động, cúi đầu : "Chuyện này, nàng dám bậy, nhưng cũng có phương thuốc nào có thể bảo đảm. Nếu như nương nương có ý đó... Vi thần có thể định ra chút dược thiện, còn cần, còn cần Hoàng thượng và ngài đều điều trị mới có thể tốt hơn."

      Diên Mi cười, hỏi: "Lan ca ca cũng có?"

      "Vâng", thân thể Mẫn Hành cúi thấp hơn, trả lời: "Thần dám nhất định có tác dụng, bất quá giao mùa xuân hạ, thần kê dược thiện tổng có thể bổ khí."

      Phó phu nhân khá là tin , hướng về phía Diên Mi gật đầu, Diên Mi cũng liền "ừ" tiếng, ý tứ đồng ý.

      Mẫn Hành buổi chiều còn phải Định Quốc Công phủ châm cứu cho Phó phu nhân, liền cáo lui về thái y viện báo cáo, từ Xích Ô Điện ra, vòng qua ngự hoa viên phía Bắc, xa xa trông thấy Mẫn Hinh cúi đầu đứng ở trước mặt nam tử.

      Mẫn Hành trông thấy kim quan đính đầu , đại khái biết được là ai, khỏi chau mày, bước nhanh qua, còn chưa tới bên cạnh, người kia phất tay áo xoay người, quả kiên nhẫn với Mẫn Hinh nữa, cất bước liền .

      Mẫn Hành chạm mặt , khom lưng hành lễ: "Ninh Vương điện hạ."

      Mắt Tiêu Chân nhìn thẳng, trầm mặt đoạn đường mới ý thức được ngời chào tựa hồ là ca ca Mẫn Hinh, xoay người liếc qua, Mẫn Hành còn đứng ở tại chỗ, Tiêu Chân dưới quan sát, cười lạnh tiếng, bước .

      Sắc mặt Mẫn Hinh cũng tốt lắm, nhìn thấy dịu hơn, hỏi: "Ca ca này là nơi nào tới đây? Xích Ô Điện sao? Muội sáng nay bắt mạch cho nương nương rồi."

      Mẫn Hành đáp, liếc nhìn nàng cái, hỏi: "Muội sao lạo ở đây? Sao lại ở chỗ với Ninh Vương?"

      "Muội thỉnh mạch chỗ Vinh thái phi", Mẫn Hinh : "Ninh Vương điện hạ đúng lúc vào cung thỉnh an, gặp muội hỏi hai câu thân thể Vinh thái phi như thế nào."

      Hôm nay xác thực là trùng hợp.

      Nhưng mà trùng hợp cũng làm trễ nãi chuyện hai người hợp, Mẫn Hinh luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Chân chuyện có gai, nghe làm người ta thoải mái.

      Mẫn Hành nhíu mày: "Hỏi cái gì mà ở bên trong Vinh Phúc cung hỏi? Để người ta nhìn thấy đẹp mắt ?"

      Mẫn Hinh bẹp bẹp miệng, Mẫn Hành nhìn nàng: "Nên định hôn cho muội rồi."

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 115: Nảy mầm


      Phó phu nhân ở lại trong cung dùng bữa, tuy Tiêu Lan cho phép, nhưng trước mắt thân thể bà thích hợp ngồi lâu, vả lại còn thể hoàn toàn tự mình ăn cơm, đỡ cho Diên Mi nhìn thấy lại sốt ruột, giờ Tị liền cáo lui khỏi cung, trở lại Định Quốc Công phủ.

      Mẫn Hành buổi chiều dặn dò ngự thiện phòng chuyện dược thiện, giờ Thân mới rảnh rỗi báo cáo cho Lưu Viện Chính, chuẩn bị tới Phó gia.

      Trước khi thông báo tiếng với Mẫn Hinh, bảo nàng sau khi hạ giá cũng chuyến - - thân thể Phó phu nhân cần bóp ấn mỗi ngày, lúc đầu là Mẫn Hinh giúp đỡ, sau đó Đường thị và nha đầu trong phủ đều theo nàng học, chỉ là thủ pháp cùng vị trí vẫn chưa thực chuẩn, bản thân Mẫn Hinh lại có suy tính, có chuyện gì theo huynh trưởng chạy hồi.

      Vậy nên cười hì hì giữ chặt Mẫn Hành: "Ca ca chờ chút, muội bẩm tiếng với Hoàng hậu nương nương, nàng tất nhiên chuẩn muội cùng ca ca."

      Mẫn Hành trầm mặt khuyên bảo nàng: "Làm tốt chuyện của muội , lão phu nhân còn phải hành châm, muội sớm cũng được việc."

      Mẫn Hinh nắm nắm tay áo, bị giáo huấn có chút ủy khuất, chỉ có thể im lặng lời nào.

      Lại tính tình Mẫn Hành dễ xúc động đủ cẩn thận, là tối kỵ của thầy thuốc, nàng oán hận vài câu mới chịu thôi.

      Mẫn Hinh vô duyên vô cớ bị dạy bảo, quả thực oan muốn chết, ở bên trong thái y viện nhìn sách thuốc khó chịu hơn canh giờ, tới giờ cũng có lập tức , mè nheo cả buổi mới ra cung, kết quả đến ngoài cửa cung xe ngựa Mẫn gia vẫn còn chưa trở lại đón nàng - - Mẫn Hành hơn phân nửa quên dặn dò.

      Lần này tốt rồi, Mẫn Hinh đá đá đạp đạp cục đá, trong lòng tự nhủ đợi thêm nửa khắc nữa, xe ngựa đến nàng liền , đỡ phải Mẫn Hành lại có cớ dạy dỗ người ta.

      Nàng lẩm bẩm ngồi xổm ở cạnh tường bứt cỏ, nhưng mà chớ nửa khắc đồng hồ, hai cái nửa khắc đồng hồ cũng qua rồi, xe ngựa Mẫn gia vẫn hề thấy bóng dáng, Mẫn Hinh tức giận, ném cây cỏ bị nàng hành hạ nãy giờ, tự nhủ: "Mà thôi, về nhà."

      Trong miệng vậy, dưới chân lại chuyển hướng, như cũ vặn vặn vẹo vẹo về hướng Định Quốc Công phủ.

      Phó gia vẫn dời sang phủ đệ mới, cách cung gần, chỉ dựa vào hai cái chân, Mẫn Hinh phải đến trời tối mất, lúc đến chợ phía đông, nàng mệt mỏi chân tê, do dự có nên thuê cỗ kiệu hay , nhưng giá tiền thuê cỗ kiệu... mắt Mẫn Hinh nhìn thấy mấy kiệu phu, trong miệng lầm bầm lầu bầu, cuối cùng vẫn hạ được quyết tâm, tiếp tục về phía trước, nhưng đoạn, nàng mệt mỏi lại hối hận, khẽ cắn răng, vòng vèo trở về.

      Mới vừa quay người lại, mắt chống lại con ngựa cao lớn, hù dọa nàng lập tức "A" tiếng, tức giận la ầm lên: "Đánh xe đánh xe ! Ngăn cản đường cái gì chứ!" xong nàng liền muốn tát mình cái - - lúc này ở Kim Lăng, khắp nơi quyền quý, chừng có thể tùy tiện ở đường đắc tội người nào mất.

      Hôm nay thuận, trong đầu Mẫn Hinh mắng mình, mặt kéo ra nụ cười, chắp chắp tay, vòng qua muốn lại nghe thấy có người gọi nàng: "Mẫn đại phu."

      Mẫn Hinh: "..."

      Nàng nghĩ muốn tát mình cái nữa.

      Phó Trường Khải quan phục chưa đổi, từ trong xe thò ra nửa người, cười khẽ nhìn nàng, hỏi: "Mẫn đại phu này là muốn nơi nào?"

      Khuôn mặt Mẫn Hinh nhất thời sung huyết đỏ bừng, ôm hòm thuốc, tay cũng biết chỉ về nơi nào, thuận lời : "Định Định Định, Định Quốc Công phủ."

      "Vậy thuận đường rồi", Phó Trường Khải cười, " lên."

      Mẫn Hinh chẳng biết tại sao, từ lần trước cùng cưỡi con ngựa, sau khi tạm biệt Phó Trường Khải liền căng thẳng giống như thở được. Gã sai vặt chuyển ghế đạp, Phó Trường Khải duỗi cánh tay ra cho nàng vịn lấy, Mẫn Hinh buông thõng mắt, lúc vào cửa xe nghe được Phó Trường Khải "Cẩn thận", đáng tiếc muộn, đầu nàng đông cái đâm vào cạnh xe, đau đến nước mắt lưng tròng.

      Phó Trường Khải dở khóc dở cười, rót cho nàng chén trà nóng, hỏi: "Sao Mẫn đại phu lại lo lắng như vậy?"

      Mẫn Hinh bị mặt càng đỏ, hiểu sao còn nổi lên tơ ủy khuất, tiếp nhận trà nóng hớp ngụm, cúi đầu : " có."

      "Ừ?" Phó Trường Khải nghe : "Cái gì?"

      Mẫn Hinh ngẩng đầu nhìn , hai má đỏ lên, nước mắt ứa ra do bị đau còn ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, ướt nhẹp lông mi, Phó Trường Khải giật mình, bưng chén trà lên, từ từ thổi hai cái, thân thể thoáng ngửa ra sau, mọt tay chống lên giường , hỏi nàng: "Còn đau phải ?"

      Mẫn Hinh lúng túng, vội dùng tay áo xoa xoa mắt, sờ vào đầu mình: " có gì đáng ngại."

      xong, thấy Phó Trường Khải vừa uống trà vừa nhìn nàng, Mẫn Hinh nghĩ đáng lẽ mình phải có bộ dáng của thục nữ mới phải, rút khăn, che nửa bên mặt, nhàng lau lệ mới đúng, sao lại lỗ mãng quá vậy? Trong đầu cực kỳ ảo não, liền ôm cái hòm thuốc qua, cúi đầu gì.

      Phó Trường Khải uống hai hớp liền xong chén trà, nhai nhai lá trà trong miệng, lá trà non có chút đắng chát, lướt mắt nhìn Mẫn Hinh, nhai chậm rãi, nuốt xuống, khóe miệng nhàng cong lên, mở miệng : "Hôm nay là nhà ta sơ sẩy, đúng giờ sai người đến tiếp, vất vả Mẫn đại phu phải đường, ngại quá. Nếu như chê, sau này liền vất vả Mẫn đại phu ở thái y viện chờ chút, Phó mỗ giờ Dậu tan làm, sau hai khắc đón Mẫn đại phu cùng ."

      Mẫn Hinh sững sờ, vội vàng khoát tay : "Vốn là hôm nay ta mới bắt đầu , cũng phải bên trong quý phủ sơ sẩy. Hôm nay lão phu nhân tiến cung, ca ca ta chỉ sợ lão nhân gia vất vả chuyến, thân thể khó chịu nên mới gọi ta cũng theo."

      Phó Trường Khải tự thêm trà cho mình, cũng vội uống, thuận miệng : "Được ?"

      Mẫn Hinh gật gật đầu, nhìn chằm chằm tay áo Phó Trường Khải, nhìn lát nàng mới tỉnh táo lại Phó Trường Khải cái gì, nhất thời lần thứ ba muốn tát mình cái nữa.

      - - Phó Trường Khải có thể đón nàng đến Phó gia, nàng nàng nàng gì đó?

      Mẫn Hinh nhíu mặt lại, nghĩ đụng đầu vào vách xe, trong nội tâm khuyên nhủ mình trận, mới lẩm bẩm : "Lão phu nhân tốt lắm, huống chi đại phu trong phủ vẫn theo ta học, qua ít ngày liền cần ta nữa."

      Phó Trường Khải ở đối diện "ừ" tiếng.

      Mẫn Hinh nghe vào tai, trong lòng chua xót, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài xe, mặt trời hạ về phía tây, nàng nhìn chút, chợt dâng lên chút cảm giác bi thương - - Phó gia hôm nay là hoàng thân quốc thích, Phó Trường Khải là quốc cữu gia, trước mắt trong thành Kim lăng, có bao nhiêu người muốn bấu víu cửa hôn này chứ?

      Nàng có có xuất thân hiển hách, hai có dung mạo tuyệt diễm, lấy cái gì tranh cùng người khác?

      Nghĩ như thế, biết vậy nên nhụt chí, mặt cũng sụp đổ, Phó Trường Khải liếc nàng, nhíu mày, mở miệng : "Vừa mới ở đường, Mẫn đại phu suy nghĩ gì? lại quay lại."

      Mẫn Hinh vui : "Ai lại quay lại chứ?"

      Ngón tay Phó Trường Khải nhúng vào trong chén trà hồi, bắn ra, Mẫn Hinh giận xoay mặt, trừng mắt nhìn , Phó Trường Khải cong khóe miệng lên tiếng, ngón giữa hơi dính nước trà, lại bắn ra.

      Mẫn Hinh nghiêng người tới trước, cách gần đó, có bọt nước đúng ở chóp mũi và bên môi nàng, Phó Trường Khải như cười, mắt cong lên, móc khăn đưa cho nàng: "Xin lỗi."

      Mẫn Hinh tức giận : "Phó đại nhân cố ý!"

      Phó Trường Khải cười ra tiếng, hỏi: "Cố ý cái gì?"

      "Cố ý..." Mẫn Hinh muốn "Cố ý bắt nạt ta", được nửa cảm thấy lời này rất thích hợp, rầu rĩ tiếp nhận khăn của Phó Trường Khải xoa xoa mặt, lau xong cảm thấy lại thích hợp vội trả khăn cho , chuyện nhảm: "Phó đại nhân biết ta rồi trở lại, cùng ta đường mà chịu xuất ?"

      Phó Trường Khải dùng khăn này lau ngón tay mình, phủ lên, : " đường có, nhưng là cùng hơn nửa ngày, thấy nàng nhìn chằm chằm kiệu phu người ta lớn lên dễ nhìn."

      Mẫn Hinh trừng trừng mắt, chỉ muốn tìm hố chui vào, nàng đường lắc lư xiêu vẹo, nóng nảy còn nhảy vài cái chạy hai bước, tên kiệu phu lúc trước bộ dạng đẹp mắt sao? Nàng cũng có để ý mà.

      Mẫn Hinh lấy rương thuốc che mặt, núp ở bên trong góc xe lên tiếng.

      Phó Trường Khải thỉnh thoảng liếc nàng cái, bộ dáng cười cười, mãi cho đến Định Quốc Công phủ, Mẫn Hinh đều dám lại lung tung, trong lòng cảm thấy Phó Trường Khải có chút quái, nhưng nàng lại biết là quái chỗ nào, lúc xuống xe căng thẳng tản , dâng lên hụt hẫng, đợi Phó Trường Khải xuống xe trước, Phó Trường Khải lại ung dung : "Mẫn đại phu còn có tờ giấy nợ ở chỗ Phó mỗ đâu."

      Lúc này Mẫn Hinh phản ứng ngược lại mau, : "Bạc ta còn nha."

      Phó Trường Khải cười mà , khom lưng ra toa xe, Mẫn Hinh đoán Phó Trường Khải là cố ý trêu nàng, đường đường quốc cữu gia đến mức ỷ lại vài chục lượng bạc này của nàng, liền thừa dịp lúc ra xe le lưỡi, giả trang cái mặt quỷ, thình lình Phó Trường Khải xoay người lại, : "Cẩn thận đầu."

      Mẫn Hinh: "... Đa tạ Phó đại nhân."

      Phó Trường Khải nghiêng mặt, bả vai run run, Mẫn Hinh yên lặng xuống xe, theo ở phía sau vào cửa phủ.

      Lúc bọn họ vào, có xe ngựa mới từ Phó gia ra, Phó Trường Khải thấy trong xe là nữ quyến, cũng hiểu được đến cùng là nhà nào, nên vào cửa hỏi quản : "Xe ngựa vừa nãy là quý phủ nào? Tới thăm mẫu thân?"

      "Là phu nhân lễ bộ Điền đại nhân", quản vội : "Buổi chiều giờ Mùi tới, Mẫn đại phu đến hành châm cho lão phu nhân các nàng cũng chưa , vừa nãy sắc trời còn sớm mới cáo từ, bất quá chưa gặp được nhị công tử, các nàng sợ là hối hận nên lại nán lại lát."

      Phó Trường Khải ồ tiếng, từ lúc Phó phu nhân khỏe lên, nữ quyến đến đây thăm bệnh càng ngày càng nhiều, có nhiều người là đánh tâm tư muốn đến nhìn Phó Trường Khải chút, ai kêu bên trong Phó gia cũng chỉ có mình chưa hôn phối chứ.

      phất phất tay, ý bảo quản lui ra, nghiêng người liếc nhìn Mẫn Hinh: "Mẫn đại phu, thỉnh."

      Sắc mặt Mẫn Hinh từ hồng biến trắng, cũng nhìn , cúi đầu đáp tiếng.

      Phó phu nhân hành hết châm, ra thân mồ hôi, Đường thị ở trong phòng hầu hạ bà thay quần áo, Phó Trường Phong bồi Mẫn Hành ở bên ngoài dùng trà, thấy Mẫn Hinh theo Phó Trường Khải cùng nhau đến, cũng trước: "Xem trí nhớ của ta này, bên trong ngoại viện quên sai xe ngựa , để Mẫn tiểu đại phu chờ hồi lâu rồi."

      Mẫn Hinh lắc đầu, Mẫn Hành chắp tay : "Là hạ quan quên , vừa mới vào xem hành châm."

      Phó Trường Phong vội khoát tay, Mẫn Hinh đến, mấy người liền cười ha ha, Mẫn Hinh rửa sạch qua tay vào bên trong nhìn Phó phu nhân, Phó Trường Khải thăm người xong phải về đổi thân xiêm y thỉnh an Phó Tế, nên hướng Mẫn Hành : "Hôm nay trì hoãn muộn, thỉnh Mẫn đại phu ở lại dùng cơm."
      Mẫn Hành đứng dậy vái chào, cười : "Đa tạ thịnh tình nhị công tử, Mẫn mỗ vốn nên khước từ, bất quá lát chút còn có việc, bất tiện ở lâu."

      Mỗi lần Phó gia mời cơm Mẫn Hành đều nhã nhặn từ chối, thời gian dài, người Phó gia cũng biết tính tình , bất quá hôm nay quả thực muộn, đến giờ dùng cơm, Phó Trường Phong cũng : " bữa cơm rau dưa mà thôi, Mẫn đại phu cần khách khí."

      Mẫn Hành khoát khoát tay, cười tiếng: "Hôm nay xác thực phải là khách khí, buổi chiều lúc xuất cung gặp phải Ninh Vương điện hạ, bẩm qua Hoàng thượng, thân thể có chút khó chịu, sai hạ quan hết bận này đến Ninh vương phủ chuyến."

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mẫn Hinh thích Phó nhị ca mà Ninh Vương thích Mẫn Hinh, tình tay ba, rắc rối mà

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Mẫn Hinh gần quan có được bạn lộc ... Gả được cho Phó Trường Khải tốt. Hai người này hợp nhau đấy.
      A fang thích bài này.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 116: Chọn lọc

      Thần sắc Phó Trường Khải thay đổi, Phó Trường Phong hỏi câu: "Sao vậy, thân thể Ninh Vương điện hạ khó chịu?"

      Mẫn Hành chắp tay lên tiếng, Phó Trường Phong cũng có ý thăm dò chuyện của người khác, chỉ là thuận miệng hỏi, ý thức được ổn liền cười : "Là ta hỏi nhiều, Mẫn đại phu cần để ý."

      Mẫn Hành khoát khoát tay, hai người tiếp tục uống trà, Phó Trường Khải trước thay quần áo, gặp qua Phó Tế.

      Đầu mùa xuân triều đình có nghi thức tế lễ, thái phó tự theo lễ bộ bận trước bận sau, mấy ngày nay mới có chút rảnh rỗi, Phó Tế tranh thủ ngẫm lại xem có chỗ nào được thỏa đáng , Phó Trường Khải ở thư phòng cùng ông hồi lâu, lúc trở về Phó Trường Phong và Mẫn Hành tiền viện xem ngựa, Phó Trường Khải liền vào trong phòng nhìn mẫu thân.

      Phó phu nhân hơi mệt, nửa nằm ở giường, Mẫn Hinh và Đường thị giúp bà bẻ gập lại bắp chân, Phó Trường Khải ngồi đến bên cạnh, vuốt chà xát lòng bàn tay bà từng cái, hỏi: "Mẫu thân hôm nay đường nhiều, thân thể còn chịu nổi ?"

      Phó phu nhân cười lắc đầu, Phó Trường Khải bưng nước đưa đến bên miệng bà: "Biết nương mới trong cung gặp tiểu muội, trong lòng vui vẻ, nhưg có chỗ nào thoải mái phải ra."

      Phó phu nhân mệt mỏi, nhưng mới thấy qua khuê nữ của mình nên yên tâm, tinh thần khá tốt, : " có, có, thoải mái."

      Câu này bà rất ràng, Đường thị cười : "A nương mấy ngày nay chuyện càng lúc càng lưu loát rồi."

      Phó Trường Khải cũng gật đầu, cười : "Mẫu thân gặp tiểu muội vài lần, tám phần có thể bước như bay."

      Đường thị nhịn được phì cười, Phó phu nhân liếc mắt nhìn Phó Trường Khải, Mẫn Hinh cũng nghiêng nghiêng đầu: "Lão phu cần phải sốt ruột, tâm tình càng thoải mái khôi phục lại càng mau hơn."

      Khóe miệng Phó phu nhân động động, nhìn bộ dáng là cười, Đường thị : "Hai tháng này, nhờ có Mẫn tiểu đại phu, ở trong cung lại còn phải chạy chuyến tới nơi này, cực kỳ vất vả."

      Mẫn Hinh vội lắc lắc đầu: "Thuộc phận , thuộc phận ."

      Nàng theo Mẫn Hành nhiều chỗ du y, ngày thường lúc giúp Phó phu nhân mát xa cũng chuyện chút với Đường thị về những người gặp, chuyện lý thú trải qua, Đường thị là người có tính tình ngay thẳng, rất vui khi nghe nàng vậy, lát nhớ tới : " này, mấy ngày trước ta mới vừa muối măng chua cùng tương dưa, đưa ngươi mang về chút, chớ có khách khí, đây lại phải là thứ đáng giá gì, ta cùng bọn nha đầu làm, hương vị tự nhiên dầu mỡ, ăn đổi khẩu vị cũng tốt."

      Mẫn Hinh thấy vẻ mặt nàng "Ngươi mà khách khí với ta coi chừng", liền khom người : "Tay nghề phu nhân tất nhiên tốt, là tôi hưởng lộc ăn rồi."

      "Này mới đúng", Đường thị mặt mày hớn hở, Phó phu nhân nâng tay, : "Con , lấy, đỡ phải chờ, quên, quên."

      "Vâng", Đường thị đáp tiếng, đứng dậy muốn ra cửa, Phó Trường Khải : “Giờ ngọ trong nhà sai gã sai vặt đưa tới bánh bạch vân tới ăn rất ngon, tay nghề đại tẩu càng ngày càng tinh xảo."

      "Vậy sao?" hai mắt Đường thị tỏa sáng, bánh bạch vân này nàng mày mò hơn năm, bởi vì cũng phải là người phía nam, lúc đầu làm vừa dày lại vừa cứng, bây giờ dần dần ngộ ra bí quyết, làm ra rất mỏng lại trong vắt, phết lên tầng đường, ăn cực kỳ ngon, nên : "Phải phải, còn có cái này, Mẫn tiểu đại phu thích ăn ngọt ?"

      Mẫn Hinh liền nhớ tới lúc trước lần đầu có liên hệ với Phó Trường Khải chính là bởi vì "Bánh bạch vân", có chút đỏ mặt, vội cúi đầu xuống, đuôi lông mày Phó Trường Khải động động: "Mẫn tiểu đại phu thích nhất cái này."

      "Vậy tốt lắm!" Đường thị vui sướng nhất là bản thân làm thức ăn được người khác khen, xoay người muốn , lại thuận miệng hỏi: "Nhị đệ sao biết được?"

      Phó Trường Khải cười tiếng, : "Đoán."

      Đường thị hiểu được xưa nay thích chọc cười, nên cùng Phó phu nhân tiếng, xoay người ra ngoài, có nha đầu bưng khăn chưng nóng vào, Phó Trường Khải giúp Phó phu nhân đắp lên mặt, chính mình cũng cầm khối lau mặt, khăn bông ấm nóng, đắp ở mặt cực kỳ thoải mái, Phó Trường Khải lau vài cái, ngẫu nhiên lấy khăn ra, vừa vặn chống lại Mẫn Hinh giương mắt nhìn trộm .

      Mẫn Hinh: "..."

      Nhìn lén người bị bắt, Mẫn Hinh cực kỳ xấu hổ, ngồi quỳ chân lui về phía sau, hận thể trực tiếp chui vào bên trong màn giường.

      mặt Phó Trường Khải vẫn nhúc nhích, giống như là nhìn thấy, xoay người giúp Phó phu nhân lấy khăn xuống, lại lau lau tay, lúc này mới lên tiếng : "Con đỡ mẫu thân nằm xuống, ngài nghỉ lát."

      Phó phu nhân mới vừa hành châm ra thân mồ hôi, chờ nằm tiêu mồ hôi lại xuống giường được rồi, liền "ừ" tiếng, ý bảo Phó Trường Khải đỡ nằm xuống, Mẫn Hinh còn núp ở cuối giường, Phó Trường Khải liếc nàng cái, hỏi: "Mẫn tiểu đại phu định vẫn ngây ngốc ở nơi này sao?"

      Mẫn Hinh xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ, luống cuống tay chân xuống giường, thấy Phó Trường Khải đỡ Phó phu nhân nằm xuống, động tác cực kỳ cẩn thận, khỏi : "Buổi chiều, buổi chiều trước khi ngủ, lúc lão phu nhân ngâm chân có thể thêm chút thảo ô, có thể trừ gió tán lạnh, tiêu sưng vù."

      Nha đầu hầu hạ phúc thân nhớ, Phó Trường Khải cẩn thận hầu hạ mẫu thân nằm xong, hơi rời bên giường chút, nhìn Mẫn Hinh khom người: "Tạ ơn Mẫn tiểu đại phu."

      Mẫn Hinh cúi đầu, lắp : ", cần."

      Phó Trường Khải lên tiếng, lát sau, như có như khẽ cười cái.

      Kỳ trong phòng trừ Phó phu nhân còn có hai nha đầu hầu hạ, đều cảm thấy Phó Trường Khải cười, chỉ có Mẫn Hinh cảm giác được tiếng cười kia ràng, nàng cần ngẩng đầu, cũng có thể tưởng tượng ra khóe miệng Phó Trường Khải hơi gấp, trong mắt bao hàm ý cười, ngực nhảy làm cổ họng nàng căng lên.

      Phó Trường Khải cách nàng cái bàn tròn, duỗi tay: "Mẫn tiểu đại phu, thỉnh."

      Mẫn Hinh cũng biết có nghe lời này hay , ôm cái hòm thuốc liền chạy toán loạn ra ngoài, đúng lúc Đường thị trở lại, kéo nàng : "Đồ ta trực tiếp sai người đặt lên xe nương rồi, các ngươi về đến nhà nhớ lấy xuống, mây trắng phiến tốt nhất đừng buông tha ban đêm, ban đêm hơi ẩm nặng, ngày mai ăn liền còn thơm giòn như vậy nữa."

      Mẫn Hinh ừ lên tiếng, Phó Trường Khải ngồi vào bàn bên cạnh, bình thản hớp trà, cũng "ừm" tiếng, : "Đúng vậy, mẫn tiểu đại phu cầm rồi, hết Ninh vương phủ, cũng đừng làm rới ở chỗ đó."

      Mẫn Hinh quán tính gật đầu, sau lúc lâu mới phản ứng tới cái gì, vội la lên: "Ai muốn Ninh vương phủ chứ? Ta trở về cũng ngang qua Ninh vương phủ."

      Phó Trường Khải ung dung uống trà.

      Đường thị hiểu Ninh vương phủ gì gì, xoay người lại thấy Phó Trường Phong cùng Mẫn Hành từ tiền viện xem ngựa trở về, nên gọi nha đầu múc nước đến rửa tay, lại hỏi vài câu chuyện thức ăn ăn kiêng gần nhất của Phó phu nhân, Mẫn Hành đề bút viết tờ đơn, cuối xuân đầu hạ, ẩm thực cần phải cẩn thận, Đường thị biết chữ, đem hóa đơn cất , trở lại cho Phó Trường Phong đọc cho nàng nghe.

      huynh muội Mẫn gia liền cáo từ ra cửa, đường, Mẫn Hinh nhíu mày, Mẫn Hành liếc nhìn nàng cái, hỏi: "Sao? Mới vừa rồi phải còn rất tốt sao?"

      " có chuyện gì", Mẫn Hinh rầu rĩ đáp tiếng, vén mành nhìn ra bên ngoài, phải là đường về nhà, khỏi hỏi: "Này là muốn đâu?"

      "Ninh vương phủ", Mẫn Hành .

      Mẫn Hinh vừa nghe lập tức bùng nổ, kêu lên: "Vì sao phải Ninh vương phủ? Muội !"

      Mẫn Hành sau lưng nhích lại gần vách xe, nhìn muội muội mình, hỏi: "Vì sao ?"

      Mẫn Hinh bị nhìn chột dạ, quay mặt : " chính là , tại sao hết."

      "Muội thích Ninh Vương?" Mẫn Hành híp mắt, ngưng lát, từ từ : "Ta thấy, muội rất thích tới Phó gia."

      Mẫn Hinh thình lình bị điểm trúng tâm , sợ hết hồn, đỏ mặt tía tai : "Ai thích chứ? Đây phải là bởi vì phụng hoàng mệnh sao! Thời điểm khác, khi nào cũng là ca kêu muội , ai thích hồi nào!"

      Mẫn Hành hơi hé miệng, Mẫn Hinh rất sợ cái gì nữa, lại vội hỏi: "Còn gì nữa, buổi chiều ca ca dặn dò muội , mới đó quên, muội chỉ còn cách dựa vào hai cái chân đến quốc công phủ đó."

      Lần này Mẫn Hành tựa hồ đuối lý, quay đầu nhìn ra ngoài xe, lời nào.

      - - quên. Cố ý dặn dò, như thế nào đảo mắt quên? Chỉ là cố ý để xe ngựa trở lại đón mà thôi.

      Cả buổi, có lên tiếng, Mẫn Hinh lại yên lặng đưa chân chạm vào giày , : "Ca."

      Mẫn Hành quay mặt lại: " , chờ tới nơi ta xuống muội hồi phủ là được, lát bảo phu xe đến đón ta chuyến."

      Mẫn Hinh cắn cắn môi, cảm thấy hôm nay giống như là tâm tình được tốt, nên thò người ra túm tay áo , hỏi: "Ca, mấy ngày này ca phải chạy khắp nơi, có phải mệt mỏi hay ? Muội trở về chuẩn bị ít thuốc cho ca ca nhé?"

      "Có chút", Mẫn Hành hít hơi, vuốt vuốt giữa lông mày, hỏi nàng: "Từ lúc nhập xuân tới nay, Hoàng hậu nương nương uống canh ngọt gì? Bên trong dược thiện có gì?"

      "Cao táo đỏ tuyết sò", Mẫn Hinh : "Muội phải là đều với ca rồi sao? Trước định dược thiện huynh cũng nhìn nhiều lần, thân thể Hoàng hậu nương nương, huynh còn ràng hơn muội."

      Mẫn Hinh xong, bỗng cảm giác đúng lắm, nhưng đúng chỗ nào nàng nhất thời lại nắm bắt được, mờ mịt nhìn Mẫn Hành, Mẫn Hành lại thản nhiên, : "Trời nóng nực, đổi thành canh ngọt thổ phục linh đậu xanh, lại thêm chút nước."

      "Cũng được", Mẫn Hinh suy nghĩ chút, quả thực sắp vào hạ: "Mặc dù có chút bình thường, nhưng vào mùa hè giải nhiệt lại là tốt nhất."

      Mẫn Hành ừ tiếng, nhắm mắt lại.
      ****************
      Trong cung.

      Lúc bữa tối đổi mấy thứ dược thiện Mẫn Hinh định trước, Tiêu Lan dùng vài ngụm, hương vị thanh thanh đạm đạm, rất hợp miệng, nên sau khi ăn xong hỏi Diên Mi: "Sắp vào hạ, có phải mấy đồ ăn lúc trước có chút ngán hay ?"

      Diên Mi viết chữ, : " có."

      Tiêu Lan đứng ở phía sau nàng, cầm tay nàng cùng nhau viết: "Hôm nay như thế nào?"

      Ngòi bút của Diên Mi ngừng: " cho chàng.":th_116:

      Tiêu Lan nắm bút viết muốn hướng mặt nàng vẽ, hỏi: "Có chịu ?":th_77:

      Cổ tay Diên Mi mạnh bằng, mắt thấy bút kia phải điểm đến lỗ mũi mình, vội : "! mà!":th_98:

      Tiêu Lan cũng phải là phải nghe, nghiêng đầu tới nhìn nàng: "Cầu ta.":th_122:

      "Lan ca ca", đầu Diên Mi ngửa ra sau, lời ra mềm nhũn, "Năn nỉ chàng đó.":th_3:

      "Thỉnh cầu như vậy à?" ngón tay Tiêu Lan kẹp lấy bút chuyển cái, nạy ra từ trong tay Diên Mi, Diên Mi vội : "A nương , gọi ta bắt nạt chàng.":th_83:

      Tiêu Lan chau chau mày, Diên Mi đem nửa câu sau xong: "Chàng cũng thể bắt nạt ta!":th_30:

      "Đây chính là bắt nạt nàng hử?" Tiêu Lan để bút xuống, cầm lên chiếc bút mới, lông còn chưa nhúng qua mực, nhàng quét lên tai Diên Mi, Diên Mi chịu nổi ngứa, hai tay bị cánh tay kia của đè nặng, chỉ có thể đem lỗ tai hướng bả vai cọ cọ, bút trong tay Tiêu Lan thuận cái gáy nàng lướt nhanh xuống dưới, quét qua xương quai xanh, chậm rãi lẩn vào bên trong lớp áo.

      Thân thể Diên Mi trong nháy mắt run run, vặn người gọi : "Lan ca ca..."

      Tiêu Lan ôm nàng lên bàn, trong tay làm chuyện xấu, thấp giọng : "Chuyện ban ngày còn có tính sổ với nàng đâu."

      Bút lông nhúc nhích, động hai cái Diên Mi liền nhột muốn chết, hừ hừ cầu xin tha thứ: "Lan ca ca, ta sai rồi."

      Tiêu Lan buông hai cánh tay nàng ra, làm cho nàng xoay người ôm lấy mình, hỏi: "Sai chỗ nào?"

      "Ngứa...", Diên Mi mới biết sai chỗ nào, nhón chân lên ôm lấy cổ : "Chỗ nào cũng sai.":th_57:

      Tiêu Lan cúi đầu hôn nàng, trong mắt Diên Mi mơ hồ hơi nước, nàng cũng biết mình thiếu rất nhiều "khoản nợ", ôm lấy cổ Tiêu Lan giọng : "Lan ca ca, đêm nay phải trả nợ sao?":th_96:

      "Thiếu nợ là phải có lãi", Tiêu Lan hung hăng hôn cái, ôm nàng ra ngoài, "Hôm nay tính lãi trước.":013:

      Ed: mn đọc "Thời đại sau tình " thử nhé.
      Last edited: 23/6/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :