1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Mấy ng này ko biết tính tình diên mi vốn lạnh bạc. Nàng chỉ qan tâm những ng nàng muốn quan tâm, còn ng khác cũng chỉ là xa lạ, 1 tiếng ngoại tổ mẫu này cũng chỉ là danh xưng xa lạ mà thôi. Lấy cái này ra hù đúng là khờ ko thể

    2. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 111.1: Sụp đổ


      tiếng của Ngu thị vừa thốt ra, toàn thân Thẩm Nguyên Sơ cùng Thẩm Như Lan đều chấn động, Thẩm Như Lan che miệng, luống cuống nhìn về phụ thân mình, Thẩm Trạm nhắm mắt thở dài, khẽ lắc đầu.

      Diên Mi nhìn chằm chằm Ngu lão phu nhân liếc mắt cái: "Hừ."

      Ngu lão phu nhân vẫn mạnh miệng, cười lạnh : "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? Hoàng thượng có chứng cớ gì bà già này mưu hại hoàng hậu?"

      "Tất nhiên là có", Tiêu Lan vẫy vẫy tay, Hoa Sinh nâng khay tiến tới, Tiêu Lan mang thứ đó ném tới trước mặt bà ta: "Chút này cũng có thể tra ra có quan hệ với Ngu gia, mặt khác lão phu nhân phái toán người có mấy tên trở lại đúng ? Ngươi cho là bọn chúng tự sát? Đáng tiếc thể, trước mắt bọn chúng bị quan..."

      còn chưa dứt lời nghe thấy Ngu thị thấp giọng hô tiếng, Thẩm Nguyên Sơ và Thẩm Như Lan cũng vội vàng lao tới - - Diên Mi căn bản là mặc kệ có chứng cớ hay , nàng chỉ biết Tiêu Lan tra nhất định là tra , nàng thích dong dài với Ngu lão phu nhân, đè nặng chuôi kiếm, kiếm đưa lên trước, Ngu lão phu nhân nhất thời đổ máu.

      Ngu thị bị chuyện xảy ra trước mắt dọa khiếp đảm, nước mắt tí tách rơi xuống, gắt gao ôm lấy tay Diên Mi gấp giọng kêu: "Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Đều là ta sai! Đều là ta, người làm mẫu thân này sai! Ngài tha cho lão phu nhân, bà là ngoại tổ mẫu của ngài, ngoại tổ mẫu!"

      Thẩm Như Lan cũng khóc, nhưng lại có chút sợ, cắn chặt môi, hai tay vịn chặt Ngu lão phu nhân, biết làm thế nào mới tốt, Thẩm Nguyên Sơ sờ soạng tìm khăn ấn lên cổ Ngu lão phu nhân trước.

      Ngu lão phu nhân sững sờ nhìn Diên Mi, vừa rồi bà ta phản ứng kịp, lúc này mới cảm giác được đau đớn, chậm rãi đưa tay lên cổ mình sờ sờ, hai đầu ngón tay dính đầy máu.

      Cho đến giờ phút này, đáy lòng Ngu lão phu nhân cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi - - Diên Mi muốn nhận Ngu gia.

      Lúc trước bà ta hề lo lắng, có nguyên nhân, đó là bà ta biết cho dù Tiêu Lan muốn truy cứu chuyện này, nhưng chờ thân phận Diên Mi bị vạch trần cuối cùng vẫn có huyết thống của Ngu gia, nếu tiểu hoàng hậu muốn nhận người thân thể đả thương vị trưởng bối là bà ta được.

      Phó gia mặc dù bây giờ thành hào môn, nhưng đến cùng vẫn thể so với thế gia trăm năm của bọn họ.

      Chỉ là thể cho tiểu Ngu thị nhận được mà phải ngẫm lại biện pháp khác.

      Lúc trước trong đầu Ngu lão phu nhân đều tính toán việc này, dù cho Diên Mi gác đao kiếm ở cổ bà ta, bà ta cũng hề cảm thấy Diên Mi thực có can đảm - - bình thường, Thẩm Như Lan cũng có thể múa vài chiêu thức kiếm, nhưng bảo Thẩm Như Lan kề kiếm lên cổ người khác nàng hạ thủ được.

      Huống chi là Diên Mi?

      Ngu lão phu nhân cược là nàng thể có dũng khí đó.

      Nhưng mà lúc này, cảm giác sợ hãi chậm rãi ập vào lòng.

      Diên Mi dám!

      Vừa nãy nếu như có tiểu Ngu thị vẫn luôn nhìn chằm chằm kiếm nàng, ôm lấy tay nàng lúc vung về phía trước, Ngu lão phu nhân khả năng bị nàng cắt cổ... Nghĩ đến đây, tay bà ta run rẩy, co lại vào trong ống tay áo.

      Trong điện nhất thời cực kỳ căng thẳng, đầu Ngu Trình Chi đầy mồ hôi, trừ tiếng Thẩm Như Lan nghẹn ngào có ai gì.

      Diên Mi bị Ngu thị cầm lấy cổ tay, nhăn mày, bực bội quát: "Buông ra."

      Ngu thị cũng biết nàng sinh ra thích đụng chạm, lệ chảy đầy mặt mũi, thút tha thút thít thương lượng : "Là mẫu thân sai, con nghe ta ."

      Diên Mi thấy bà ta chịu buông đổi tay trái cầm lấy kiếm, giơ lên muốn đâm tới, Thẩm Trạm lúc này khẽ quát tiếng: "Buông ra!"

      Tiểu Ngu thị trong tình thế cấp bách liền ngã xuống phía sau, ngã ngồi mặt đất, ống tay áo bị rách toạc, mặt trắng bệch thở gấp gáp, Diên Mi liếc nhìn bà ta cái, bình thản : "Ngươi phải. Mẫu thân của ta, bị ngươi hại."

      Nàng xong, xoay người lại túm lấy cổ áo Ngu lão phu nhân lên, thực ra nàng cần tự mình động thủ, chỉ cần tuyên tiếng, cấm quân lập tới xông tới, còn có Tiêu Lan ở bên cạnh, chỗ nào cần nàng phải ra tay? Nhưng Diên Mi , nàng cố chấp kéo Ngu lão phu nhân dậy, mũi kiếm lần nữa chỉ vào cổ họng bà ta, lời lại là với tiểu Ngu thị: "Giết mẫu thân của ta, ai hạ lệnh?"

      Trong miệng Tiểu Ngu thị đắng chát, mũi kiếm Diên Mi liền đưa về phía trước, Ngu thị gấp rút giãy ngồi dậy: "Nương nương!"

      Tiêu Lan duỗi tay ra nhàng đặt lên bả vai Diên Mi, Ngu thị dùng tay áo lau nước mắt, Phó Trường Khải ở phía sau : "Nếu như phu nhân tiện mở miệng, vậy Phó mỗ nhắc hai câu, ngày đó, mẫu thân của ta dưới tình thế cấp bách phủ đại tư mã..."

      Khi đó Phó Tế và Diên Mi đều ở Hán Trung, Phó phu nhân gấp đến độ ăn ngủ được, đáng tiếc Phó gia ở kinh thành biết người quả thực có hạn, Phó Trường Phong tìm vài vị đồng liêu, lại cũng chỉ có thể ở ngoại vi hỏi thăm chút tin tức, triều đình lại chậm chạp phái binh, bọn họ thực biết nên làm thế nào.

      có cách nào, Phó phu nhân biết Phó Tế cùng đại tư mã có mặt chi giao, chỉ có thể bảo Phó Trường Phong ưỡn mặt cầu kiến Thẩm Trạm, nhưng mấy ngày kia trong triều rối ren, Thẩm Trạm ngày đêm trong cung, Phó Trường Phong căn bản thể gặp được. Phó phu nhân nhịn vài bữa đứng ngồi yên, rơi vào đường cùng, cũng với Trường Phong mà lặng lẽ phủ đại tư mã thỉnh gặp đại Tư Mã phu nhân.

      Ngu thị kỳ đối với bà vẫn có chút ấn tượng, nhưng là ấn tượng xấu - - bởi vì có năm lúc du xuân, vị Phó phu nhân này biết như thế nào ở đó muốn chuyện với bà. Hai nhà địa vị cách xa, Ngu thị tất nhiên muốn để ý, nhưng về sau thừa dịp lúc bà thay quần áo, Phó phu nhân còn theo phía xa, lắp ba lắp bắp hai câu gì đó, Ngu thị khi đó đều có nghe. Sau đó sai đầy tớ hỏi là phu nhân nhà ai có ánh mắt như vậy, thế mới biết Phó gia, cho nên Phó phu nhân hôm đó vừa , bọn hạ nhân Thẩm gia tự nhiên đều cảm thấy bà là đến cửa nịnh bợ, loại này bọn họ gặp qua quá nhiều, lấy lệ xua đuổi Phó phu nhân .

      Phó phu nhân dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể nhờ người đưa vật vào.

      Thực ra Phó phu nhân chỉ nắm chắc bảy phần, bà sợ thời gian quá lâu, mình tìm nhầm người, nhưng phút đồng hồ sau, bà thở phào nhõm - - đại nương tử bên người Ngu thị dẫn bà vào sân của Ngu thị.

      Nghiêm chỉnh mà , lần đầu hai người gặp mặt là mười mấy năm trước, lúc ấy Ngu thị bị Ngu lão phu nhân đưa đến thôn trang ở Giang Đô, mà Phó phu nhân và Phó Tế vừa đặt chân ở Giang Đô vài năm, ở ngay thôn bên cạnh. Những ngày kia ở trong trang giúp làm việc, lúc Ngu thị mới vừa bực bội xong nên chạy lên núi phía sau thôn trang, rồi bi lạc đường, trùng hợp gặp phải Phó phu nhân, là Phó phu nhân đường đưa trở về.

      Ngu thị sớm nhớ bà, nhưng đối với Phó phu nhân, bao nhiêu năm gặp được người quý khí như tiểu Ngu thị nên còn nhớ đặc biệt sâu, bởi vì bà hỗ trợ mà còn biết đại nương tử bên cạnh Ngu thị, hai người hợp tính tình, lúc làm việc ngẫu nhiên gặp mặt còn vài lời.

      Phó phu nhân lúc đó sinh hai đứa con trai, cảm thấy bản thân khả năng là còn có tỉnh táo lại, vẫn ngầm lo lắng dáng tiểu Ngu thị có chút nặng nề, nhưng tiểu Ngu thị vẫn là nương chưa xuất giá, Phó phu nhân vỗ mặt mình, quả thực hoa mắt.

      Sau khi bắt đầu mùa đông Phó phu nhân liền trở lại thôn trang làm việc nữa, trở về thôn của mình. buổi tối tháng chạp, đại nương tử bên cạnh Ngu thị đột nhiên vội vã tìm đến bà, có chuyện muốn , Ngu thị cho nàng vào phòng, nhưng nàng lại chịu, chỉ ở bờ sông phía trước đợi bà. Phó phu nhân trở về đổi bộ y phục, lúc ra thấy bóng dáng ai cả, Phó phu nhân chỉ có thể dọc theo bờ sông, kết quả thấy vị đại nương tử kia, lại tìm thấy đứa trẻ mới sinh bị đông lạnh đến toàn thân xanh tím.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ồ có hẳn cả kế hoạch vứt bỏ con mình cẩn thận tỉ mỉ. Lũ cầm thú vứt bỏ, còn tự cho mình là thông minh. Mơ " ngoại tổ mẫu" nha, tiểu Mi Mi đáng , thông tuệ nhà ta đếch cần cái loại ruột thịt như mẹ con bà đâu nhé
      tieunai691993, Lazzy LeA Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 111.2:


      Phó phu nhân lúc đó giật mình cái.

      Phản ứng đầu tiên của bà là xoay người , nhưng mắt thấy đứa bé kia khóc ra được tiếng Phó phu nhân chợt đau lòng, chẳng còn quan tâm gì nữa, cởi áo ngoài ra, trước đem đứa bé kia dán vào da thịt ấm áp, may mà bà có kinh nghiệm nuôi dưỡng hài tử, chà xát lại xoa bóp, đứa bé mới khò khè khóc lên, thở thoi thóp.

      Trong lòng Phó phu nhân khi đó có suy đoán, nhưng dám lung tung, chờ đưa hài tử trở về, bà liền xác định - - cái khác bà biết, nhưng có thứ, là con cả bằng gỗ, đầu cá và đuôi cá có khắc hai chữ cực , cái đó Phó phu nhân chỉ gặp qua ở người vị nương tử kia, nghe nàng ta chỉ có mấy tiểu nương tử con vợ cả Ngu gia mới có thể đeo, gỗ kia là gỗ lim.

      Trong lòng Phó phu nhân giấu diếm bí mật này, ngay cả Phó Tế cũng dám ngọn ngành. Qua vài ngày bà làm bộ như hỏi công việc, mặt còn muốn tạm biệt vị đại nương tử kia, đáng tiếc lúc bà đám người Ngu thị rồi.

      Phó phu nhân lại bởi vì vậy mà càng thêm xác định, cho đến lần đó du xuân hai năm trước, lúc đầu gặp Ngu thị, chính bà cũng sợ hết hồn, nhưng lại dám tùy tiện xác nhận, chỉ có thể quanh co lòng vòng hỏi đại nương tử năm đó chút, bản thân lúc trước cùng nàng là quen biết cũ.

      Nhưng là người kia mấy năm trước bị bệnh rồi.

      Phó phu nhân liền đem kiện này đè lại, trong tư tâm bà thực tế cũng muốn cho Diên Mi, nhưng mà thế vô thường, bỗng nhiên ra đại như vậy, Phó gia vô lực cứu Diên Mi, Phó phu nhân còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy cái tiểu mõ kia cầu kiến Ngu thị, hy vọng bà có thể cứu nữ nhi mình.

      Nhưng là bà ngờ, Ngu thị ở trước mặt bà đáp ứng chắc chắn, nhưng đợi bà vừa , Ngu thị liền hoảng hốt, sợ phải là Diên Mi theo thánh giá bị bắt ở Hán Trung, mà sợ là chuyện năm đó lại còn có người biết được!

      nay bà là đại Tư Mã phu nhân, phu quân ngồi ở vị trí cao, trong nhà trai thành tài, được người người hâm mộ, nếu như chuyện năm đó bị lan truyền ra ngoài, bà phải đối mặt với Thẩm Trạm thế nào? Thẩm Trạm đặt chân lên triều đình thế nào?

      Tiểu Ngu thị vội vàng tìm mẫu thân mình, Ngu lão phu nhân nghe xong, câu đầu tiên liền là: "Phụ nhân Phó gia này giữ lại được!"

      Trong lòng Tiểu Ngu thị cũng hiểu được, lắp bắp hỏi: "Vậy làm sao bây giờ mới tốt?"

      "Cái này đơn giản", Ngu lão phu nhân : "Nàng nhớ thương trượng phu hài tử, hơn phân nửa đến chùa dâng hương cầu an, ra cửa gặp chuyện ngoài ý muốn, ai có thể gì?"

      Tiểu Ngu thị cắn cắn môi, mắt Ngu lão phu nhân lộ tinh quang, lại hỏi: "Đứa bé kia có biết thân thế của mình ?"

      " biết", tiểu Ngu thị thấp giọng : "Nàng biết ... Có lẽ có việc gì."

      Ngu lão phu nhân híp híp mắt, "Vạn nhất nàng ta đe dọa ngươi sao?"

      " có đâu", tiểu Ngu thị , Ngu lão phu nhân cười nhạt chút, : "Mầm tai họa giữ lại được."

      "Mẫu thân...", tiểu Ngu thị có chút cầu khẩn, ánh mắt Ngu lão phu nhân ngoan độc: "Ngươi bây giờ lại phải là có nữ nhi! Chuyện này ngươi cần nhúng tay, đỡ cho phu quân ngươi sinh nghi."

      Tiểu Ngu thị trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngầm đồng ý.

      Diên Mi nghe bà ta tiếp lời Phó Trường Khải che che giấu giấu xong, bình tĩnh gật đầu, : "Ừ, ta biết rồi."

      Lời nhàng vừa rơi xuống, nàng vung tay lên, Thẩm Như Lan bị hù dọa "A" tiếng che mắt lại - - búi tóc Ngu lão phu nhân bị Diên Mi chém bay nửa, vai cũng bị nàng đâm nhát, miệng vết thương vừa dài vừa sâu.

      Cú vung như chặt đầu, Ngu thị ngồi ngây ngốc mặt đất, đầu Ngu Trình Chi gõ cốp cốp xuống đất, vô lực : "Tạ Hoàng hậu nương nương giết."

      Diên Mi khẽ mở mắt ra, Tiêu Lan hiểu, nhướng mày : " cần tạ ơn quá sớm, Hoàng hậu nương nương chỉ là khinh thường tự mình động thủ, lại tha cho Ngu gia."

      Ngu Trình Chi bị giày vò muốn chết, run run ngẩng đầu nhìn Diên Mi, Diên Mi lại nhìn ông ta, nghiêng người, tới bên tai Tiêu Lan thấp giọng : " tha cha bà ta, nhưng là, phụ thân, Nhị ca mềm lòng."

      - - nhát kiếm vừa nãy, nàng trông thấy Phó Tế căng thẳng, sắc mặt Phó Trường Khải cũng hơi thay đổi.

      Tiêu Lan nhìn hai người họ cái, trong lòng cũng hiểu, Phó Tế và Phó Trường Khải cũng phải mềm lòng, mà là cố kỵ Ngu lão phu nhân dù sao cũng có huyết mạch với Diên Mi, nếu Diên Mi tự tay giết bà ta, bọn họ sợ sau này Diên Mi hồi tưởng lại, nhất định cũng phải chuyện tốt gì.

      "Còn lại giao cho ta", Tiêu Lan cầm lấy kiếm trong tay, vỗ vỗ sau lưng nàng, lên phía trước hai bước, Thẩm Nguyên Sơ cũng cúi người dập đầu, thấp giọng : "Nguyên Sơ biết tổ mẫu có tội, cầu hoàng thượng hoàng hậu khoan thứ, nhưng thỉnh cầu chịu thay tổ mẫu."

      Tiêu Lan chau chau mày, có nhiều hứng thú liếc nhìn cái, ngược lại nhìn về phía Thẩm Trạm, Thẩm Trạm lắc đầu : "Tội danh này, ngươi thay được."

      Ông ta xong, thối lui hai bước, hướng về phía Tiêu Lan thi lễ, chậm rãi : "Hoàng thượng, cựu thần mấy năm nay rất nhớ nhà, thân thể cũng càng lúc càng thấy lực bất tòng tâm, lần này bệnh khỏe rồi nhưng chỉ sợ còn lần khác, hôm nay đúng là hướng Hoàng thượng từ quan, xin cho cựu thần hồi hương."

      Tiêu Lan cong khóe miệng, : "Trước khi đại tư mã cách chức, hãy cùng trẫm chút, vụ án này nên phán như thế nào?"

      Ngu thị quay đầu nhìn , lại cảm thấy có mặt mũi nào đối mặt ông ta, che tay áo lại, Thẩm Trạm : "Ngu lão phu nhân mưu hại hoàng hậu, chính là tội danh trong thập đại tội, ấn luật làm cực hình, lập tức bỏ vào trong lao. Còn Ngu gia có tội liên đới hay ..."

      Thẩm Trạm liếc qua Ngu Trình Chi, Ngu Trình Chi run lên, ông ta biết Ngu lão phu nhân thể cứu được, thỉnh cầu Tiêu Lan được, liền trực tiếp hướng Diên Mi dập đầu: "Thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương khai ân! Tộc nhân Ngu thị nguyện từ nay rời kinh, cuộc đời còn lại của Ngu mỗ này, cho tộc nhân bước vào Kim Lăng nửa bước."

      Diên Mi đối với người khác của Ngu gia cũng cảm giác, nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan ngược lại hỏi: "Ngươi thân là con, cầu chịu thay mẫu thân mình sao?"

      Ngu Trình Chi quay mặt nhìn Ngu lão phu nhân chút, Ngu lão phu nhân tóc tai bù xù nằm sấp mặt đất, nhắm mắt lại: "Ai cũng cần!"

      "Mẫu thân hồ đồ!" trong lòng Ngu Trình Chi thực tế là có oán hận, nếu phải mẫu thân và muội muội xuống thủ đoạn này Ngu gia rơi vào bước đường cùng này.

      "Người đến", Tiêu Lan phân phó: "Trước đem Ngu lão phu nhân giải vào trong lao." - - lập tức giết, nhưng trước khi Ngu lão phu nhân nhắm mắt, nhất định cũng ở trong ngục ra được.

      Ngu thị và Thẩm Như Lan khóc đến nghẹt thở, Ngu lão phu nhân cuối cùng nhìn Diên Mi cái, chậm rãi : "Xem ra chưa tính là đứa nhút nhát, giống như mẫu thân ngươi!"

      Đây là lời khuyên, lời cảnh báo cuối cùng mà bà cho tiểu Ngu thị.

      Diên Mi nhìn bà ta bị cấm quân mang ra ngoài quay đầu , Thẩm Như Lan thấy nàng hề động dung trong lòng cảm thấy nàng tâm địa sắt đá, nhưng nửa câu dám nữa.

      Tiêu Lan thu kiếm vào vỏ, nắm lấy tay Diên Mi, chợt hỏi Thẩm Trạm: "Năm đó đại tư mã có lẽ là biết đoạn chuyện cũ này, nhưng về sau, vẫn chưa từng điều tra sao?"

      Ed: mọi người đọc truyện Hoàng sủng của Khai Hoa Bất Kết Qủa thử nhé, rất dễ thương.

    5. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 112: Hẫng


      Hai nhà Ngu, Lục từ giao hảo đến trở mặt, năm đó trong thế gia truyền sôi sục, mặc dù lúc đó Thẩm Trạm bị tộc nhân khi dễ đuổi ra cửa, nhưng nhất định cũng có nghe thấy.

      Huống chi lúc Ngu thị chưa xuất giá ỷ lại mẫu thân, gặp chuyện cũng phải là người quá chu toàn, lấy tâm tính trấn định của Thẩm Trạm, phát giác gì sao?

      Làm sao có thể!

      Tiêu Lan hết lời này, Lục Tiềm và Thẩm Nguyên Sơ đều giật mình, vô thức nhìn về phía Thẩm Trạm, Thẩm Trạm cũng liếc nhìn Lục Tiềm - - bọn họ thời niên thiếu cũng gặp qua, chỉ là lúc ấy Lục Tiềm hào quang khắp người, mà Thẩm Trạm vẫn chỉ là người theo sau lưng con vợ cả Thẩm gia, là người hầu mà thôi.

      Lục Tiềm bị ông ta nhìn hơi lúng túng, khụ khụ, rũ mắt xuống, lập tức lại lại nghĩ đến cái gì, nhíu mày.

      Thẩm Nguyên Sơ mím môi, thấp giọng : "Phụ thân..."

      Ngu thị còn đắm chìm trong sợ hãi cùng bi thống, nghe vậy ngây người lát mới hiểu được là có ý gì, ngẩng đầu sững sờ liếc mắt nhìn Tiêu Lan, vặn vẹo thân thể qua, nhìn Thẩm Trạm, mờ mịt hỏi: "Lão gia, lão gia điều tra? Đây chẳng phải là, chẳng phải là..."

      Chẳng phải là sớm biết chuyện của bà và Lục Tiềm?

      Thẩm Trạm nhìn về phía bà ta, mặt cũng có gì giận dữ, như cũ là nhàn nhạt, gật đầu : "Phải, ta điều tra."

      Thân thể Ngu thị run lên, tay che miệng mình, "... thời điểm nào?"

      - - Thời điểm nào biết được?

      Thẩm Trạm từ từ thở dài, đáp lời.

      Thời điểm nào? Là rất sớm , lúc mới thành hôn ông ta biết được đúng.

      Nhưng năm đó Thẩm gia cũng có những người khác đến Ngu gia cầu hôn, Ngu lão thái gia đều cự tuyệt, thế nhưng Thẩm Trạm nơi nương tựa lại được nhận làm môn hạ, cho bước vào đường quan lộ, cũng là cơ hội mấu chốt nhất. Nửa năm sau, lại gả đích nữ cho mình, lúc trước trong con em vợ cả Thẩm thị, có bao nhiêu kẻ nghẹn họng nhìn trân trối, nắm tay thở dài?

      Thẩm Trạm từng có thông phòng, tân hôn đêm đó cũng phải là người tay chân luống cuống, thấy Ngu thị thấp thỏm tránh né, như thế nào phát giác ra?

      Ngu thị ngơ ngác xuất thần, có lẽ cũng nghĩ đến ngày thành hôn, nửa ngày sau bà giãy giụa ngồi dậy, dùng khăn lau mặt sạch , bước vài bước giữ chặt tay áo Thẩm Trạm, thê lương : "Nhưng cái gì ông cũng chưa từng ."

      Tân hôn đêm đó , sáng sớm ngày hôm sau cũng , cho đến hôm nay, sắp hai mươi năm, Thẩm Trạm nửa chữ cũng đề cập qua.

      Ngu thị ở trong tuyệt vọng lại dâng lên tia hy vọng, nước mắt lăn xuống nhìn Thẩm Trạm: "Là ta có lỗi với lão gia, sau này..."

      Thẩm Trạm lắc lắc đầu, ngắt lời : "Phụ thân ngươi năm đó dìu dắt ta, ta nhẫn chuyện này, công bằng lẫn nhau mà thôi."

      Giọng của ông ta vẫn giống như trước, ôn hòa, bình tĩnh, Ngu thị vẫn cho là đó là bởi vì sủng ái mà sinh bao dung - - lúc mới bắt đầu, bà khó tránh khỏi ngầm so sánh Thẩm Trạm với Lục Tiềm. Thẩm Trạm là thứ xuất, trong thế gia đích thứ ràng, nếu phải Ngu lão thái gia dốc hết sức nâng đỡ, quan lộ của nhất định gian nan thêm vài lần, Ngu thị có hơi bất mãn, có lúc đùa giỡn hoặc vài lời khó nghe, Thẩm Trạm đều so đo với bà, về sau ở địa vị cao, đối với bà cũng chưa từng thay đổi, đường đường phủ đại tư mã, phòng thiếp thất cũng .

      Đây phải là sủng ái vậy là gì chứ?

      Nhưng giờ phút này, Ngu thị mới phân biệt ra chút tư vị khác, bà dám nghĩ sâu, Ngu gia còn, bà chỉ còn trượng phu cùng đôi trai .

      Thẩm Trạm : "Ta từng cảnh tỉnh ngươi, nhưng ngươi nghe, cứ thế gây thành họa hôm nay."

      Lúc đó Thẩm Trạm trong cung vội vàng phái binh triều đình, còn biết Ngu thị và Ngu lão phu nhân mưu đồ, đợi về sau trở lại phủ thấy Ngu thị yên lòng, hỏi thăm người khác, lại trong bóng tối sai người tra, thế mới biết Ngu lão phu nhân xuống tay độc ác, khi đó liền biết Ngu gia này, trừ phi những kẻ liên quan đều bị diệt trừ, nếu sớm muộn gì cũng bị Tiêu Lan tính sổ.

      Ngu thị chỉ lo khóc, cái gì cũng nên lời, lần này Lục Tiềm trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên lên tiếng : "Thẩm đại nhân, Lục mỗ có chuyện muốn hỏi."

      Thẩm Trạm đem tay áo từ trong tay Ngu thị rút ra, "Cứ hỏi."

      "Năm đó ta đường bị tập kích", Lục Tiềm nhíu mày lại: "Có quan hệ với Thẩm gia ngươi hay ?"

      Ngu thị giương miệng, tiếng khóc cũng ngừng, nhìn chân Lục Tiềm chút: " thể nào!"

      Thẩm Trạm lại khép lại tay áo cười cười, : "Có lẽ có, chuyện cũ năm xưa, Thẩm mỗ khi đó bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng hề biết."

      Tiêu Lan như cười như : "Chuyện này đại tư mã xác thực ràng, là vận khí, ngươi nhúng tay, nhưng được lợi lớn nhất."

      Thẩm Trạm đáp, Tiêu Lan lại : "Nhưng ngươi là người Thẩm gia, trước đó nghe thấy chút tiếng gió sao? Cũng phải, nghe được cũng phải làm như nghe thấy, nếu như Lục Tiềm bị thương, ngươi sao có thể có cơ hội cưới được nữ nhi Ngu gia?"

      Lục Tiềm mím môi: "Nguyên lai, là ngươi từ trong Thẩm gia làm loạn, trách được..."

      Cả người Ngu thị đều loạn, Lục Tiềm bị thương lại có liên quan tới Thẩm gia?

      Nếu phải Thẩm gia, Lục Tiềm cũng tàn chân, bọn họ nhanh chóng thành hôn, bà cũng đến bước đường vứt bỏ nữ nhi, càng gả cho Thẩm Trạm, cũng vì sau nhiều năm vì sợ người khác phát , phái người giết chính nữ nhi mình diệt khẩu, từ đó liên lụy đến mẫu thân cùng Ngu gia...

      Nhưng bà lại gả cho người của Thẩm gia! Lại liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên Sơ cùng Thẩm Như Lan, hai con trai con cũng là họ Thẩm.

      người họ Thẩm - - Ngu thị nhìn về phía Diên Mi, Diên Mi lại vẻ mặt xa cách.

      Bà ta biết vì sao Thẩm Trạm chưa từng tức giận với mình, phải là bởi vì thương, là bởi vì quan tâm, cho bà vinh hoa cùng sùng bái, nhưng gần hai mươi năm, chưa từng cho bà chút tình thực .

      Ngu thị chùi chùi khóe mắt, cuối cùng liếc mắt nhìn Diên Mi, bỗng nhiên xoay người, Thẩm Như Lan hét lên "Mẫu thân!" Thẩm Nguyên Sơ cũng đồng thời đứng dậy đuổi theo bà, lại chỉ túm đến mép váy, Ngu thị dọc theo cây cột chậm rãi tê liệt ngã xuống.

      Diên Mi khẽ giật mình, Tiêu Lan xoay người ngăn lại, ấn đầu nàng vào trong ngực mình.

      Thẩm Trạm nhắm mắt lại, hốc mắt nóng lên, Lục Tiềm nhịn được đẩy xe lăn lên phía trước đoạn, lại dừng lại, tay phủ lên mắt.

      ... ... ...

      Nhạc Du Uyển.

      Đúng là khí tốt nhất tháng tư, trong uyển hoa xuân xán lạn, Hoắc thị mới vừa ngủ trưa dậy, thấy Liên nhìn mình muốn lại thôi, liền nâng tay : "Ngươi cần nghĩ tới biện pháp khuyên bảo, bên ngoài hoa nở có đẹp hơn nữa ai gia cũng muốn xem."

      Liên dò xét nhìn bà, thấp giọng : " phải là thỉnh thái hậu xem hoa, là có người đến thỉnh an."

      Hoắc thị "ừ" tiếng, bỗng vọt cái ngồi dậy, có tinh thần : "Hoàng thượng đến thỉnh cầu ai gia? Ai gia biết ngay mà!" bà ta khẽ kéo cổ áo, mặt có loại hào quang đắc chí, cười lạnh : "Liên , ngươi thay quần áo cho ta, để Hoàng thượng chờ lúc !"

      xong, nâng nâng cánh tay, ý bảo Liên đỡ bà lên, Liên gấp rút lại đây vịn lấy, ấp a ấp úng : "Thái hậu, phải là Hoàng thượng."

      " phải là Hoàng thượng", Hoắc thị nhíu mày, "Chẳng lẽ là nha đầu Phó gia kia?"

      "Cũng phải là hoàng hậu", thần sắc Liên có chút khó xử, : "Là... Là người trước kia thái hậu nạp tiến cung, Trương thị cùng Lý thị."

      Hoắc thị ngừng chân, "Các nàng tới nơi này làm gì?"

      "Phụ thân các nàng bị giáng chức quan, hai người họ Hoàng Giác tự lễ Phật cầu phúc, Hoàng thượng , thái hậu cũng là người lễ Phật, liền đem hai người bọn họ đưa đến nơi này hầu hạ ngài."

      "Đều giáng chức quan?" Hoắc thị có chút tin tưởng lắm, hỏi lại: "Ngôn quan có ai gì? Hai nhà Thẩm, Ngu thế nào? Thẩm Như Lan có tiến cung ? Ngu gia quá mức lề mề!"

      "Thẩm gia cùng Ngu gia", Liên dè dặt nhìn bà ta, : "... Đều đổ rồi."

      "Cái gì?!" Hoắc thị cất cao giọng, trừng mắt nhìn Liên , "Thẩm gia cùng Ngu gia! mình Hoàng thượng làm sao có thể chống được cả Thẩm gia cùng Ngu gia! Liên , ngươi cái gì?"

      "Là ! Thái hậu", Liên vuốt ngực cho bà, nước mắt lăn xuống, : "Nghe là Ngu đại lão gia và công tử phạm tội, dính líu đến toàn bộ Ngu gia cùng đại tư mã. Bây giờ Ngu gia lão phu nhân cùng mấy người Ngu gia đều ở trong lao ngục, bên trong tộc Ngu thị những người khác vào tháng trước dời ra Kim Lăng, sợ là trở lại. Mà đại Tư Mã phu nhân chết bất đắc kỳ tử, đại tư mã thương tâm quá độ từ quan, Hoàng thượng cho người ta hồi hương, lưu ở Tây Bình sơn, hai đứa bé Thẩm gia mặc đồ tang giữ đạo hiếu, mấy người Thẩm gia làm quan còn lại cũng đều chịu xét xử, từ từ từ quan."

      Vẻ mặt Hoắc thị sợ hãi nhìn Liên , quát lên: "Làm sao có thể? thể nào!" xong bà ta đại thở gấp mấy hơi, lại xoa dịu, : "Ngươi chớ nghe cấm quân bên ngoài bậy, bọn họ đều là thám tử của A Lan, chính là bậy! Chuyện này láo chút cho ngươi nghe, thực tế phải ngược lại mới đúng."

      như vậy, bản thân bà ta cũng cười: "Chắc chắn Hoàng thượng phải đến, phải là hôm nay chính là sáng mai."

      Liên thấy bộ dáng này của bà, ngồi xổm người xuống, giọng chậm dần : "Thái hậu, ngài đừng tiếp tục miễn cưỡng. Nô tỳ phải là nghe cấm quân , là nghe từ Trương thị cùng Lý thị trong cung đến , nhất nhất ràng."

      Hoắc thị tựa hồ vẫn thể tin, : "Bảo các nàng vào!"

      Liên đấm bóp chân cho bà ta, chỉ có thể gọi người, Hoắc thị lại đột nhiên đem ấm trà, chén trà bàn toàn bộ vung lên mặt đất, toàn thân đều giận đến run rẩy, : "Sai bọn chúng bẩm! Ai gia muốn gặp Hoàng thượng!"

      Liên vội vàng lại đây ôm lấy bà ta, gọi: "Thái hậu thái hậu..."

      Hoắc thị ho sù sụ, tức giận đến đau đầu, lại : "Hoàng thượng tới là xong sao? Bảo Mẫn thái y , là ta bệnh sắp chết rồi, xem có tới hay !"

      Liên gấp đến độ rơi lệ, vừa lần nữa cầm cái ly bưng nước vừa khuyên nhủ: "Thái hậu, ngài cần để ý mấy chuyện này, dưỡng thân thể tốt quan trọng hơn."

      " đến đúng ?” Hoắc thị đem chăn mền trong tay cũng ném, mắt đỏ lên: "Mẫu thân sắp chết cũng tới?"

      Liên dám lời nào, chỉ có thể bóp hổ khẩu của bà vân vê ấn, kỳ lời này Hoắc thị tháng trước sai Mẫn Hành bẩm Hoàng thượng qua lần, nhưng là Hoàng thượng hề tới, đại thái giám bên cạnh ngược lại đến, tinh tế nhìn coi, lại dẫn theo đống lớn thuốc bổ thượng hạng Hoàng thượng sai đưa tới, đều là phần độc nhất, hiếu kính thái hậu.

      Tiêu Lan được là làm được, cái gì tốt đều trước đưa Hoắc thị, duy chỉ có gặp người.

      Hoắc thị nhắm mắt lại, khóe mắt dần dần ướt át, tiếng động : "Trời thương ta..."

      Lúc trước đều là Tiêu Lan liều mạng nhiệt tình nhớ đến bà, người mẹ thân cận phần này, Hoắc thị lại hận sinh ra , bây giờ bà ta muốn gặp Tiêu Lan, đứa con trai này lại chịu đến gặp bà.

      Ed: thực là mình rất thích Thẩm Nguyên Sơ, từ cái tên thích rồi ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :