1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiêu Sủng - Đinh Mặc (90 chương + 13 phiên thoại + 4 tiền truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      bổ sung số chương ở tiêu đề bạn nhé

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      15. NGÀY TẬN THẾ CỦA TÔI

      Đêm khuya.



      Đám đàn ông đều có nơi có chốn, ngay cả Phó hạm trưởng, cũng ôm thiếu phụ xinh đẹp kiều diễm khách sạn.



      Sau khi làm trò hề tranh giành phụ nữ với Cục trưởng Cục trị an trước mặt mọi người, Lăng Tranh vẫn dụ dỗ được con của Bộ trưởng nào đó cùng rời , từ đầu tới cuối hề liếc mắt nhìn Tô Di.


      Tô Di ngồi xe của hiến binh, yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ thánh khiết của thành thị. Tuyết lớn phủ kín dãy núi vùng ngoại ô, ánh đèn lưng chừng núi như lạnh lẽo yên tĩnh hơn. Qua cửa xe, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dưới chân núi, nước sông đóng băng giống như đai ngọc lạnh cứng, uốn khúc trong màn đêm.



      Xa cách nửa năm hơn, rốt cuộc lại trở về biệt thự của Thương Trưng lần nữa.



      cố nghĩ cho ra động cơ hôn tối nay của Thương Trưng.



      Có lẽ là tức giận, ta là dạng người cường thế như vậy, sao có thể cho phép Lăng Tranh và phó hạm trưởng khiêu khích; Có lẽ, con người Thương Trưng, cũng thay đổi chút. Thay đổi mà Tô Di biết này, khiến ta kiêu căng hơn nửa năm trước ít.



      Gần vua như gần cọp, bây giờ chỉ có thể bước tính bước.



      Biệt thự vẫn lạnh tanh như cũ, căn phòng từng ở hình như còn giữ nguyên dạng, quần áo đồ dùng đều đặt ở chỗ cũ. Khiến có ảo giác là người của hai thế giới.



      Rời khỏi Thương Trưng, lần đầu tiên được hít thở khí tự do. Hơn nữa, làm được việc, mà trước kia nghĩ cũng dám nghĩ tới; Nhưng những thứ này đều là Thương Trưng cho, thậm chí chút xíu tài hoa của , đều nhờ ta khám phá .



      Đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm, nhưng vẫn thấy bóng đáng của Thương Trưng và Mộ Tây Đình. Chẳng lẽ đêm nay ta về được? Suy đoán này làm thở phào nhõm. Đêm qua say rượu vốn là ngủ ngon, nên ngủ trước.



      Ngủ mạch đến lúc trời tờ mờ sáng, cảm giác lạnh lẽo trong khí khiến tỉnh giấc. đứng dậy tới trước cửa sổ, phát trận tuyết lớn ngoài cửa, trời đất hòa thành mảng trắng tinh.



      Thương Trưng quay lại.



      Nguyên nhân gì khiến người như ta cũng sai hẹn?



      Mặc áo khoác xong, chào hỏi bất cứ ai, kêu xe taxi, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.



      Còn rất lâu mới tới thời gian tập hợp theo giao hẹn. Tô Di đứng còn đường trung tâm của Hi Vọng Thành, phát đây là lần đầu tiên có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp phồn hoa của Hi Vọng Thành, đồng thời cũng phát bản thân ngoại trừ biệt thự của Thương Trưng có chỗ nào để . khỏi nhớ tới bố mẹ bạn bè của mình, có chút buồn rầu.



      Tô Di biết, thành phố có vẻ yên bình, trong đêm, xảy ra chuyện động trời.



      giờ sau khi rời khỏi biệt thự, hiến binh gần như lập tức bao vây biệt thự, tìm kiếm từng phòng . Sau khi mất tung tích của , bọn họ thể điện thoại báo cáo cho Thương Trưng.



      Mà trong phòng làm việc của Cục trị an, Thương Trưng suốt đêm chưa ngủ yên lặng đặt điện thoại xuống, nhìn các hiến binh chờ lệnh trước mặt.



      “Truy nã toàn thành.”



      Hiến binh do dự chút: “Trong tay ta có vũ khí, nếu chống cự. . . . . .”



      Đôi mắt lạnh băng của Thương Trưng xẹt qua, khiến trong lòng người hiến binh nặng trĩu, dường như cảm thấy mình hỏi câu nên hỏi .



      “Giết chết ngay tại chỗ .” ta thản nhiên cho đáp án.



      Tại dãy núi Đồ Phi nằm ở ngoại ô phía tây Hi Vọng Thành.



      tinh cầu Hi Vọng, chỉ có vùng đất có tài nguyên thiên nhiên phong phú, có thể cung cấp nơi ở cho loài người; những khu vực khác, hoặc là lớp băng mịt mù bao trùm; hoặc là biển lớn mênh mông vô hạn.



      Dãy núi Đồ Phi, chính là nơi tiếp giáp giữa Hi Vọng Thành và biển.



      Tô Di khoác áo ấm, khó khăn dọc theo đường núi đọng tuyết. được khoảng hai giờ, cuối cùng quyết định bỏ cuộc, nghỉ tại thân cây lớn bên đường.



      tìm thấy. Cái hang núi kia, cái quan tài kia —— nơi tỉnh dậy.



      Nơi này là chỗ sâu nhất trong dãy núi, ít dấu chân người. Tô Di hiểu, hình ảnh bản thân tham gia buổi lễ tốt nghiệp đại học, vẫn còn sống động trong đầu. Chẳng hiểu sao vừa tỉnh giấc, nằm ở trong chiếc quan tài gần mục nát trong hang động.



      Rốt cuộc ai là người mang tới đây?



      mất hồn, lại nghe được tiếng động rất vang lên—— đó là tiếng người bước dẫm lên tuyết. ngẩng đầu, thấy đội hiến binh xuất đường núi.



      đứng lên. Sau đó thấy các hiến binh bước vững vàng tới trước mặt mình.



      “Thiếu úy Tô Di?” hiến binh xác nhận.



      “Vâng”



      Bọn họ lập tức giương súng, mặt biểu cảm vây quanh .



      “Sao vậy?” tiến lên bước. Các hiến binh hình như lập tức lùi bước, nhưng đội hình bao vây thay đổi.



      “Giao vũ khí ra.” Hiến binh đứng đầu quát lên, “Đừng qua đây, nằm xuống tại chỗ.”



      “Xảy ra chuyện gì?” nghe lời ôm đầu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên , “Tôi muốn gặp cục trưởng.”



      Nhưng các hiến binh trả lời. Hai hiến binh đeo mặt nạ phòng độc và găng tay rất dày, sau đó còng hai tay, hai chân, và cổ của .



      có độc?



      Tô Di bị các hiến binh dùng cây sắt rất dài đẩy từ phía sau lưng, lảo đảo về phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mờ mịt.



      Tại cục trị an tinh cầu Hi Vọng.



      Phòng sinh hóa cách ly dưới tầng hầm rực sáng ánh đèn, bảy thi thể nằm bàn giải phẩu.



      Thương Trưng chắp tay đứng ngoài phòng cách ly, yên lặng lời nào. Du Mặc Niên ra từ trong thang máy, với : “Nữ vương Trùng tộc chuyển lời thanh minh xin lỗi, cũng bày tỏ trả phí bồi thường kếch xù.”



      Thương Trưng cười khẽ, lên tiếng. Nhưng Du Mặc Niên lại cảm thấy bản thân có chút khó chịu.



      “Tôi cũng cho rằng phi công nhiễm virus lần này, phải đơn giản ngoài ý muốn.” Du Mặc Niên nhìn về phía thi thể, “ có chứng cớ xác thực, ai cũng dám tin phía sau có mưu? Bởi vậy có nghĩa là, hòa bình hai mươi năm, sắp sửa còn nữa.”



      Thương Trưng liếc nhìn : “ phải virus —— là ký sinh.”



      Du Mặc Niên uể oải: “Toàn thể nhân viên của Chiến Hoàng bị khống chế, trước mắt kiểm tra xong, bị lây nhiễm.” Ngừng chút , “Bốn phi công ngày đó vật lộn với Trùng tộc, hai người nằm ở đây. Bao gồm cả phụ nữ hôm qua ở cùng với bọn họ; cùng với những dân chúng vô tội bị họ cắn bị thương. Còn lại Lăng Tranh và Tô Di, nghe ngày đó Tô Di bị thương nhất, Lăng Tranh bị thương nặng nhất.”



      “Cho nên Lăng Tranh khẳng định phát tác, Tô Di chưa chắc.” Thương Trưng nhìn về phía , “ muốn điều này?”



      ấy là người đàn bà của .” Du Mặc Niên đành lòng , “ giết ấy sao?”



      đợi Thương Trưng trả lời, máy truyền tin cổ tay lại vang lên.



      “Cục trưởng, bắt được Tô Di. giờ sau đưa đến cục.”



      ấy sao rồi?” Du Mặc Niên hỏi.



      Hiến binh ở đầu kia đáp: “ ấy vẫn còn tương đối bình thường. biết xảy ra chuyện gì.”



      Du Mặc Niên vui mừng, đây phải chăng nghĩa là trong cơ thể Tô Di có trứng trùng ký sinh. nhìn Thương Trưng, nhưng thấy mặt ta trầm như nước, khó phân biệt buồn vui.



      Tô Di nghĩ rằng gặp lại Thương Trưng và Du Mặc Niên nhanh như vậy. Càng nghĩ tới, lại ở dưới tình cảnh như thế.



      tóm lấy thanh chắn của lồng sắt, nhìn thi thể nằm cách đó xa, sợ hãi khó tả.



      ràng ngày hôm qua bọn họ cùng mình tiếp nhận giải thưởng, sao trong đêm phơi thây ở đây? Khắp mọi nơi đầu, thân thể, tứ chi đều có những cái lỗ to xấp xỉ quả đấm, bên trong là vết máu khô đen, có vết thương còn có ấu trùng màu xám. Mặt mũi của bọn họ đều hết sức dữ tợn, như thể trước khi chết phải trải qua đau đớn vô cùng. . . . . .



      có kết quả kiểm tra.” Du Mặc Niên đứng ngoài cửa kính, tiếng truyền tới từ loa, “Tô Di. . . . . . Trong cơ thể có mười lăm trứng trùng —— bắt đầu ấp nở.”



      Tô Di chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúng túng: “Sao lại có thể? Lúc chúng tôi trở về chiến hạm, kiểm tra có vấn đề . . . . . .”



      “Những trứng trùng này cực , lúc chưa nở trứng, cách nào kiểm tra được.” Du Mặc Niên chậm rãi .



      “Vậy. . . . . .” Giọng của Tô Di lộ ra bình tĩnh quái dị, “Tiếp theo tôi phải phối hợp thế nào? Bác sĩ lấy ấu trùng ra ư?”



      Du Mặc Niên bình tĩnh nhìn lát, ánh mắt kia hẳn là thương xót. Sau đó quay đầu nhìn Thương Trưng bên cạnh: “Theo đề nghị của , tôi sắp xếp kiểm tra từng người dân toàn thành phố.”



      Nhìn bóng dáng Du Mặc Niên biến mất trong thang máy, toàn thân Tô Di dường như còn chút sức lực nào. Hai tay nắm chặt lồng sắt, ngơ ngác nhìn Thương Trưng vẫn yên lặng.



      “Cục trưởng. . . . . .” Giọng của rất .



      Thương Trưng nhìn , vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là trong lạnh lùng có mấy phần châm chọc. ta gì cả, thế nhưng lại mở cửa phòng cách ly, vui vẻ vào.



      Thấy bóng dáng của ta tiến tới gần lồng sắt, Tô Di hơi lùi về phía sau nửa bước.



      “Lăng Tranh đâu?” Giọng của ta lạnh băng, cứ như chuyện với tử thi.



      “Tôi biết. . . . . .”



      “Thi thể nằm ngoài cùng, là con duy nhất của cục trưởng cục tài chính.” ta lạnh nhạt , “Tối hôm qua có người thấy Lăng Tranh và ta cùng rời khỏi. ta bị cắn chết tươi.”



      Cho nên Lăng Tranh, phát bệnh? Lòng Tô Di trầm xuống, nghĩ đến Lăng Tranh thường ngày sôi nổi vô cùng, sắp biến thành thi thể dữ tợn ghê tởm, trong lòng hết sức khó chịu.



      Nhưng nào có rảnh để thương hại người khác? Trong cơ thể có mười lăm trứng trùng nở!



      Nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy toàn thân nơi nào cũng bắt đầu có cảm giác là lạ, giống như trong mạch máu trong bắp thịt, có cái gì bò chầm chậm.



      “Tôi biết ta đâu.” Khó chịu vĩ đại xông lên đầu, giọng của cũng khàn khàn trong khí. Nhưng côvẫn chưa từ bỏ, mở to mắt nhìn Thương Trưng, “Cục trưởng, có cách nào sao?”



      Thương Trưng khoanh tay nhìn , giọng điệu thờ ơ: “Cả loài người Liên Minh, còn có phương pháp nào tiêu trừ nguyên nhân truyền nhiễm trong cơ thể con người. Chắc chắn phải chết.”



      Nước mắt làm mờ tầm mắt của Tô Di, hình ảnhThương Trưng bị nhòe trong những giọt nước long lanh.



      Mặc dù Tô Di lại là sợ chết, nhưng chân thân của lại tới cái thế giới này, nếu như thân thể của bị ấu trùng ở bên trong ăn sạch , khẳng định thể quay về được nữa.



      Hơn nữa kiểu chết này, quá kinh khủng.



      khỏi nghĩ tới, vô duyên vô cớ tới cái thế giới này, phải chịu đau khổ của tầng lớp thấp nhất trong xã hội; Vì mạng sống, thể mất trinh tiết và tự do; Rất khó khăn mới trở thành sỹ quan thiếu úy liên minh, trong đêm lại trở thành nguyên nhân truyền nhiễm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục —— mà kết cục cuối cùng, là xác còn bị ấu trùng ăn, bị coi là vật ô nhiễm mà tiêu diệt sạch ?



      từ từ ngồi xổm xuống, bắt đầu cười, cười nhàng, cười đến nước mắt cũng chảy xuống.



      biết qua bao lâu, đỉnh đầu vang lên giọng luôn lạnh lùng: “Sao vậy? Sụp đổ?”



      vươn ngón tay thon dài, cẩn thận lau khô nước mắt. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn. Bởi vì ánh sáng bị chắn, nhìn vẻ mặt của ta. Nhưng quan trọng nữa rồi.



      “Cám ơn ngài, cục trưởng.” Giọng của rất bình tĩnh, “Mặc dù tôi từng hận ngài; hơn nữa cho đến ngày hôm qua, tôi vẫn còn lòng dạ muốn chạy trốn. Trong lòng tôi vẫn muốn thừa nhận, ngài là ân nhân lớn nhất của tôi. Nhưng tôi có cách nào báo đáp ngài. Xin lỗi cục trưởng, xin lỗi công bồi dưỡng tận tâm của ngài.”



      Thương Trưng trầm giọng “ừ” tiếng.



      lại : “Tôi là Tô Di, đến từ địa cầu. Tôi chỉ là sinh viên bình thường. Tôi biết tại sao mình lại đến tinh cầu xa lạ này. Cục trưởng, nếu như tương lai ngài phát ra địa cầu, xin cho tôi biết. Có lẽ chút tro cốt của tôi cũng thể lưu lại, nhưng chiến hữu Chiến Hoàng nhất định cho tôi cái linh vị. Xin ngài nhất định phải cho tôi biết. cho tôi biết địa cầu tồn tại.”



      đứng lên, sắc mặt ửng hồng, giọng cũng rất bình tĩnh: “Cục trưởng, xin ngài hãy giết tôi . Tôi muốn. . . . . . bị chết khó coi như vậy.”



      Thương Trưng yên lặng trong chốc lát, xoay người cầm lấy khẩu súng bàn, nhắm ngay mi tâm của .



      “Câm miệng.” Giọng điệu lạnh băng hề thương tiếc, giống như kiên nhẫn của hết.



      “Bịch!” tiếng vang , trán Tô Di đau nhức kịch liệt hồi, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, hai mắt thể mở thêm được nữa, lâm vào bóng tối nặng nề.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 16: CẢM GIÁC TỬ VONG

      “Nhảy .”



      Giọng nam trầm ấm, ngữ khí bình tĩnh.



      Nhảy ?



      Tô Di từng biết được, nhảy bất quá là động từ đơn giản. Mà sau khi gia nhập quân đội, biết, từ này còn biểu cho việc chưa bao giờ có cơ hội được thể nghiệm — bước nhảy gian siêu vận tốc ánh sáng.



      mở mắt ra, nhìn thấy sương trắng mênh mông, và sau sương trắng hình như là đỉnh khoang thuyền màu nâu.



      chưa chết. nằm trong tủ lạnh, cái tủ lạnh máy bay “báo săn”. luồng sáng bao trùm báo săn — bọn họ thực bước nhảy gian.



      Bởi vì tỉnh, trong nháy mắt cơn lạnh xâm chiếm. thể ôm chặt lấy mình, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đến đứng phía tủ lạnh.



      Là Mộ Tây Đình.



      “Tô tiểu thư” cúi đầu nhìn “Như vậy có thể làm cho ấu trùng ở trong người nở chậm chút.”



      “Chúng ta… dâu?” Răng của va vào nhau kịch liệt.



      Thời khắc tỉnh dậy, khẩn trương. cho rằng mình chết, khi tỉnh dậy, cho rằng mình về đến trái đất.



      Nhưng, ra Thương Trưng có giết . Đó là súng gây tê.



      Mộ Tây Đình nhìn vào khoang điều khiển, lại nhìn về , sắc mặt trở nên khó coi thêm.



      “Tôi muốn phát bắn chết .” trả lời nẻo, đây là lần đầu tiên Tô Di thấy sát ý gương mặt .



      yên lặng lát, “Cho nên, cục trưởng muốn cứu tôi?” Khẳng định còn phải trả cái giá rất lớn, bằng vì sao Mộ Tây Đình muốn bắn chết mình? Trong lòng chỉ có trung thành với Thương Trưng.



      Mộ Tây Đình hé răng, giọng trầm ấm của Thương Trưng vang lên “Bọn họ tới đón cậu, Tây Đình.”



      Tô Di hơi kinh hãi — Cho nên vừa rồi thực nhảy chính là Thương Trưng? cục trưởng, sao lại lái báo săn? Thậm chí còn thực bước nhảy gian kỹ thuật phức tạp như vậy?



      Mộ Tây Đình gần như lập tức “Cục trưởng, để tôi mang ấy được rồi.”



      Tô Di nhìn thần sắc kích động khó chịu của , mang ? đâu?



      Nhưng Thương Trưng có trả lời, hiển nhiên là cự tuyệt đề nghị của Mộ Tây Đình. lát sau, Tô Di nhìn thấy Mộ Tây Đình nghiêm mặt rời khỏi.



      Bên tai vang lên loạt tiếng động, cửa khoang thuyền mở ra, có nhiều tiếng bước chân của nhiều người, bọn họ và Mộ Tây Đình chào hỏi nhau. Tiếng bước chân vang lên, cửa khoang lại đóng lại như cũ, ngay tức khắc trong khoang lại im lặng.



      Sau đó, chỉ có tiếng bước chân của , từng bước vững vàng bước đến nơi nằm.



      Rốt cuộc Thương Trưng đến trước mặt . nhấc tay mở tủ lạnh ra, hai tay nắm eo của , nhấc ra.



      Tô Di kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Trưng như vậy.



      mặc bộ đồ du hành vũ trụ màu xám, đội mũ bảo vệ. Đồ du hành vũ trụ cồng kềnh khô khan, ở người lại có vẻ thẳng thớm gọn gàng. Sau mặt nạ bảo hộ, khuôn mặt tuấn của trầm tĩnh trước sau như .



      Tô Di bị đông lạnh cứng ngắt, sắc mặt xanh tím, tóc đều là băng vụn, tay chân tê cứng. Dường như theo bản năng nhanh chóng chui vào lòng ngực ấm áp của . Nhưng vừa nhúc nhích, ngừng lại.



      Trong cơ thể có ấu trùng.



      Trước mắt nhoáng lên, bàn tay mạnh mẽ nâng phần bắp đùi của bồng lên, hình như gương mặt sau mặt nạ bảo hộ, thậm chí có nét cười.



      “Cục trưởng…” lẩm bẩm, muốn cứu sao? có cách gì cứu ?



      …” ôm ngồi xuống vị trí lái “Chết cũng sợ. Bởi vì chúng ta biết, sau khi chết đâu.”



      Tô Di ngẩn ngơ.



      Dự cảm bất thường trào lên trong lòng. từng thấy điên cuồng bất cần sống của . Trong lòng dâng lên ý niệm thể tưởng tượng –



      Chẳng lẽ muốn cứu , muốn cùng vào chổ chết ư.



      Thân thể của dần lấy lại chút độ ấm, chỉ là nghĩ đến trùng trong cơ thể cũng có thể thức tỉnh, cảm thấy sợ hãi.



      Vào lúc này, Thương Trưng cởi mũ bảo vệ, cởi áo của mình, lộ ra cánh tay rắng chắc. Lại duỗi tay cởi quân trang của , nắm cánh tay mảnh khảnh của ở trong tay.



      Đây là thuốc chống phóng xạ.” thản nhiên, tiêm loại thuốc cho “Sâu hấp thu được loại thuốc này.”



      đợi Tô Di kịp phản ứng, tay đặt lên bảng điều khiển.



      “Nhảy.” Giọng thản nhiên.



      Trong chớp mắt sáng chói, Tô Di chống vào đùi ngồi thẳng nửa người, kinh ngạc nhìn thấy xung quanh báo săn biến thành biển bạc sáng ngời.



      Trong nháy mắt, gian hoàn toàn dời .



      Gần như là trong khoảng khắc, Tô Di cảm giác choáng váng hoa mắt, buồn nôn mãnh liệt.



      “Nơi này cách tinh hệ vĩnh hằng 300 năm ánh sáng, Tinh Vân bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng.” Giọng của Thương Trưng bình tĩnh “Em và sâu, ai chết trước — phải xem may mắn rồi.”



      Đột nhiên Tô Di ho khan vài tiếng, ngẩng đầu chỉ thấy bên ngoài báo săn, tất cả đều là màu xám mù mịt, giống như tràn ngập sương mù. Mà trong mênh mông, hình như có ánh sáng lờ mờ.



      Tinh Vân nhiễm phóng xạ nghiêm trọng nhất ư?



      Tô Di từ từ ngẩng đầu nhìn “Cục trưởng, điên rồi.”



      Giọng Thương Trưng rất lạnh lùng “Tôi rồi, thích cảm giác cận kề cái chết.” mặt thoáng vẻ khinh miệt “Tôi ra vào khu phóng xạ vài chục lần, nếu phải chết, cũng chỉ có em thôi.”



      Tô Di thất kinh — vị cấp cao quyền trọng của Liên Minh, vì sao phải ra vào khu phóng xạ vài chục lần? Hơn nữa còn sống ư?



      Đây là mười phút khó chịu nhất trong cuộc sống 23 năm của Tô Di.



      Hạ cánh trong khí lưu nhiễu loạn của Tinh Vân, Báo Săn xóc nảy như bị sàng. Choáng váng hoa mắt tả được, từng đợt từng đợt buồn nôn giống như sóng đánh vào, sóng sau còn cao hơn sóng trước. Rất nhanh, bị cảm giác này giày vò đến kiệt sức.



      chỉ có vậy. Cơ bắp toàn thân dường như bị người ta dùng cối xay nghiền qua, đó là cảm giác thối rửa đau đớn, tựa như cơ bắp người , cũng biến mất từng chút .



      hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt khủng bố dọa người của Thương Trưng — gương mặt đẹp trai màu mạch vẫn như thường, nhưng lại có chút xanh xao. Ở chổ hốc mắt, lại đen thui sâu hút, giống như người sắp chết. Chẳng qua là thời gian hai phút, dường như bị bệnh nặng trận, hình dáng cả người đều tiều tụy, trán là lớp mồ hôi dày.



      khó tưởng tượng, bộ dáng tại của , cũng dọa người giống như Thương Trưng.



      Nhưng nhìn bằng ánh mắt sâu sa, giống như nơi đến, phải là chổ chết, mà là thịnh yến của .



      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người kề sát nhau lại thêm chút.



      Tô Di bối rối khó chịu, chỉ có thể dùng hết sức lực cuối cùng, bắt lấy cánh tay Thương Trưng, mới còn bị rơi xuống mặt đất. Mà tình huống của Thương Trưng, tuy rằng tốt hơn , nhưng sắc mặt lại ngày càng khó coi hơn. Máy bay xóc mạnh cái, nhấc tay vịnh lấy bảng điều khiển, mới ngã sấp xuống.



      Bọn họ nhanh chóng đến cực hạn. Nhưng thời gian chỉ mới trôi qua 6 phút.



      Ngay lúc sức chống cự và ý chí của Tô Di sắp cạn, trong cơ bắp mất ý thức kia, bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhức thể ức chế.



      “A” Tô Di luôn cắn chặt hàm, đột nhiên kêu lên tiếng kêu thảm thiết. Đau, rất đau! Tựa như có người xé nát cơ bắp ra từng mảnh vụn –



      Ấu trùng. Đó là ấu trùng. Chúng nó bừng tỉnh từ giấc ngủ say ở nhiệt độ thấp, giãy dụa lần cuối cùng.



      Quả Tô Di có cách nào hình dung loại đau này. Gần như có thể cảm giác được từng khối dị vật nho , ở thân thể mình mấp máy. Mà mỗi cái giãy dụa rất của chúng nó, đều gây cho đau đớn tê liệt, đau đến mức lăn lộn trong lòng Thương Trưng –



      “Giết tôi . Giết tôi .” Mồ hôi chảy đầm đìa, bắt lấy vạt áo Thương Trưng “Xin giết tôi.”



      “Câm miệng.” Giọng lạnh lùng của vang vọng bên tai “Chịu đựng .”



      Nhưng Tô Di còn nghe lời của , cảm giác được trong đầu cũng truyền đến loại khủng bố đau đớn này. Nước mắt làm mờ hai mắt của , gân xanh bắt đầu nhanh chóng ra trán. Bộ mặt dường như dữ tợn hơn, bắt lấy eo của Thương Trưng, há mồm muốn cắn vòng ngực rắng chắc của



      Lại vào lúc này, cằm bị nắm chặt, bị bắt ngẩng đầu lên nhìn . Ngay sau đó, cánh tay đột nhiên siết chặt lại, tựa như muốn đem hợp vào trong thân thể của chính mình.



      nhìn gương mặt gần trong gang tấc, toàn thân co rút run run. Nhưng gương mặt Thương Trưng kiên nghị, giống như tia chớp đen, nháy mắt bổ mạnh vào ý thức hỗn độn của .



      Nào là lạnh lùng, cao ngạo quen thuộc, nào là tàn nhẫn làm kềm chế được sợ hãi; Tất cả đều biến mất. Chỉ có gương mặt kiên định của người đàn ông này, mang theo vẻ mặt tiều tụy, nhưng thần sắc lại kiên nghị.



      Hai mắt đen sâu thẳm của , giống như có thể chứa đựng toàn bộ vũ trụ vào trong đó. Cánh tay nhanh như chớp, bộ ngực rộng lớn kiên cố bao phủ lấy thân hình nhắn gầy yếu của .



      Trong nháy mắt này, dường như nghe được tuyên cáo dứt khoát tiếng động của — Bọn họ chết.



      Chỉ cần có ở đây, vận mệnh đều cúi đầu.



      “Thương Trưng…” nghe được giọng của mình, khẽ gọi tên của . nhìn ngón tay tối đen mất huyết sắc của mình, chậm rãi xoa gương mặt lạnh cứng như sắt.



      Trong nháy mắt này, quên uy hiếp của cái chết, xem cảm giác thân thể. Ở trong dòng xoáy xóc nảy của Tinh Vân nhiễm phóng xạ, chỉ nhìn thấy thần sắc người đàn ông cương nghị dứt khoát, tựa như ngại bất cứ uy hiếp gì của vũ trụ.



      ra đây mới là Thương Trưng chân chính.



      Thương Trưng như vậy, cần thiết gì, cũng có sực mạnh lan tràn làm người ta yên bình.



      “Giống như quỷ vậy.” nhìn chằm chằm, giọng rất .



      Tô Di muốn , há miệng ra, lại phát bản thân còn chút sức lực nào. nhìn , bỗng nhiên rất muốn cười.



      Mà Thương Trưng nhìn người trong lòng mình từ từ nở nụ cười ngu ngốc dịu dàng, cũng cái gì.



      Bỗng nhiên cúi đầu, bờ môi lạnh lẽo xanh đen, nhàng để lên môi của .



      Vì sao…



      Trong lòng chất vấn lên tiếng.



      muốn dạng phụ nữ nào mà có? Vì sao lại lặp lặp lại nhiều lần đơn độc cứu ?



      Vì sao là ?



      Dường như Thương Trưng hiểu được nghi hoặc trong mắt , giống như muốn nuốt trọn vào người để lại cặn. Đồng thời, tay đập vào bảng điều khiển.



      Trong tầm mắt Tô Di thấy luồng ánh sáng rực rỡ. Mười phút rồi? Lòng thả lỏng, trước mặt bỗng tối sầm, còn sức trượt ngã ở trong lòng .

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      17. TÌM ĐƯỜNG CHẠY TRỐN

      Khi Tô Di tỉnh lại, tựa như mới vừa qua cõi chết. Đau đớn bị xé rách trong cơ bắp biến mất, nhưng cảm giác buồn nôn choáng váng lại thể thoát khỏi.



      Đập vào mắt là vũ trụ sâu thẳm yên tĩnh, vô số ánh sao lấp lánh, giống đom đóm trong hải dương.


      “Đến đây.” giọng trầm ấm vang lên.



      quay đầu, nhìn Thương Trưng ngồi ghế chủ.



      biết thời gian qua bao lâu, tất cả trong trí nhớ đều có chút mờ nhạt, chỉ riêng gương mặt Thương Trưng lúc đó cương nghị như sắt, giống như khắc vào trong đầu .



      Mà giờ phút này, dường như trở về thành cục trưởng trị an thường ngày, thần sắc lạnh lùng, buồn vui khó phân biệt. Chỉ có gương mặt còn chút tiều tụy thâm đen, biểu thị ràng bọn họ vừa mới cùng nhau trải qua sinh tử.



      miễn cưỡng đứng dậy, đến bên cạnh . nhấc tay quăng cái hộp kim loại hình vuông ám bụi lại.



      “Dùng nó làm giảm phóng xạ.”



      giơ cái máy phát ra tiếng kia, lần lượt lướt dọc qua thân thể của mình. biết qua bao lâu, rốt cuộc cảm giác được cảm giác buồn nôn giảm hẳn. Đột nhiên thoáng nhìn hình ảnh của mình hộp kim loại, nhan sắc gầy rất nhiều.



      chợt nhớ ra — còn chưa loại trừ phóng xạ. đến phía sau , giúp cởi bỏ đồ du hành vũ trụ, trượt dọc theo tóc ngắn của , cổ, bả vai, từ từ lướt xuống. lần lại lần. Cho đến khi tiếng của vang lên “Được rồi. Ra phía sau làm chút đồ ăn .”



      lấy ít thức ăn trong tủ lạnh , nhịn được, hỏi “Tôi hôn mê bao lâu?”



      “5 giờ.”



      “Tôi…. tất cả khỏi hết rồi sao?”



      “Mạng em lớn.”



      Vui sướng từ từ dâng lên trong lòng. bưng đồ ăn đến trước mặt , nhìn tơ máu trong mắt , yên lặng “Tôi lái lát, nghỉ ngơi chút .”



      “Địa hình nơi này em quen.” thản nhiên.



      Bầu trời đầy sao xa lạ bên ngoài cửa sổ ra trước mặt Tô Di, cúi đầu cầm lên cục kẹo có nhiệt lượng cao, đưa đến bên miệng . liếc nhìn cái, há miệng ăn. lại vặn mở bình thủy, để uống hơn nửa bình. Sau đó mới uống hết phần thừa còn lại, lại ăn gói khác.



      “Còn bao lâu mới có thể trở về?” hỏi.



      “6 giờ, đến trạm gian gần nhất.” “Nhiên liệu có hạn.”



      “Ừ” Tô Di lại ngồi trở lại ghế trước lần nữa.



      Báo săn di chuyển thua vận tốc ánh sáng, tốc độ bay cực kỳ nhanh. Nhưng là vì dưới bối cảnh đơn vị của vũ trụ ở tinh hệ, cảm giác lại giống như con thuyền chậm rãi di chuyển trong biển lớn.



      Tô Di mặc đồ du hành vũ trụ, đội mũ bảo vệ lên. Ánh mắt lại tự chủ nhìn về phía Thương Trưng.



      Kết quả là nguyên nhân gì, khiến vị cấp cao liên minh, lại tinh thông phi hành vũ trụ như vậy chứ?



      Cho dù cách mặt nạ bảo vệ, đường cong gương mặt vẫn được phác họa tỉ mỉ như cũ, vững vàng, sáng sủa mà mất dịu dàng. Đôi mi dài đen đậm, mũi cao, môi dày kiên nghị.



      Từ ngày đó gặp , bị nắm trong lòng bàn tay. cho rằng bé hèn mọn như thế, để có thể tùy ý định đoạt sinh sát.



      Mà lúc này, vì sao, còn hận nữa?



      Thậm chí ngay cả chuyện từng trừng phạt mà chiếm đoạt , cũng gợi lên chút thù hận nào của .



      Ngược lại là khuôn mắt ngăm đen của , ánh mắt kiên nghị, vòng ôm mạnh mẽ, như vị thần hy lạp, lần lượt quay về trong đầu óc .



      Cảm giác này làm cảm thấy bất an, trong lúc phân tâm, bỗng nhiên lại nhớ tới việc khác. Ôm hi vọng còn sót lại, hỏi “Cục trưởng, dùng phương pháp giống vậy, có thể cứu Lăng Tranh ?”



      Giọng Thương Trưng hờ hững vang lên “Quá muộn rồi.”



      Trong lòng Tô Di đau xót, dường như Thương Trưng hiểu ý nghĩ của , khẽ cười “Đau lòng à?”



      Ngoài dự kiến của , Tô Di lẳng lặng gật đầu “ ấy giúp tôi rất nhiều, ấy tốt lắm.”



      “Hả?” Thương Trưng nghiêng đầu nhìn “Tôi sao?”



      Tô Di đón nhận ánh mắt sa sầm của , dịu dàng chậm rãi “Cục trưởng tốt nhất.”



      Khuôn mặt tuấn tú của Thương Trưng, từ từ phủ lên thần sắc hờ hững.



      “Tô Di, tôi thích ngoan ngoãn nghe lời của em, cũng thích thân thể em. Nhưng em phải nhớ kỹ, cho đến bây giờ, tôi cũng phải người tốt.”



      Thể chất của Tô Di chung quy bằng Thương Trưng, lát sau lại ngủ thiếp . Khi tỉnh lại, vừa mở mắt, lại thấy chiến hạm vũ trụ vĩ đại ngay trước mắt.



      Ngay sau đó, cửa khoang thuyền vang lên tiếng động, quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mộ Tây Đình bước nhanh vọt vào. Nhìn thấy Thương Trưng toàn vẹn, ràng thở hắt ra.



      Thương Trưng đứng lên, với “Cậu đến lái.”



      Mộ Tây Đình gật đầu. Thương Trưng tay nhấc Tô Di lên khỏi ghế, bản thân ngồi vào ghế trước, giống như lại thuận tay đặt đùi mình.



      nhấc tay cởi mũ bảo vệ nặng nề, đồng thời cũng giúp cởi mũ.



      Ở trong vũ trụ, cho tới bây giờ cũng kiêng nể gì, rất ít khi lo lắng đến vấn đề an toàn.



      Bàn tay to nhàng ôm chặt bờ vai , đặt đầu tóc dài của tại ngực mình. Tay chậm rãi lướt qua gò má mềm mại của . nhàng vuốt ve, cuối cùng trượt xuống eo dừng lại.



      Giống như vuốt ve con thú cưng trong lòng.



      Tô Di nhàng ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tuấn tú cách mình đến tấc, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi nên ngủ say.



      Tâm tình Tô Di phức tạp sao kể xiết, từ từ tựa đầu dựa vào ngực . Đồ du hành vũ trụ lạnh lẽo, lại làm cho người ta cảm thấy vững vàng yên tâm đến khó hiểu. cứ ru rú trong lòng như vậy, nhìn báo săn rời chiến hạm vũ trụ, lần nữa chạy vào vũ trụ vô tận.



      Ba lần sáng bạc, ba lần nhảy siêu vận tốc ánh sáng.



      Cảnh sắc trước mắt dần dần quen thuộc lại. Ở cuối tầm nhìn, là hai khối màu đỏ xung quanh Hằng Tinh, 8 hành tinh lặng lặng xoay quanh. Đó là vĩnh hằng tinh hệ, nơi thức tỉnh.



      “Còn giờ nữa.” Mô Tây Đình cũng quay đầu lại .



      “Cám ơn .” Tô Di .



      Mộ Tây Đình yên lặng lát, lại cũng dễ chịu.”



      Hô hấp của Thương Trưng luôn luôn trầm ổn ngân nga. Tô Di cuộn tròn trong lòng , chân cẳng dần dần đau nhức. nhàng bắt lấy tay , muốn đứng lên, ai biết vừa tách bàn tay ra, lại lập tức bị tay ôm chặt.



      “Đồ ngốc ngây thơ…” giọng trầm ấm vang lên, ngẩng đầu, lại phát hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, ngay cả lông mi cũng hề run lên.



      “Trung thành đối với chúng tôi, có ý nghĩa tất cả.” Bỗng nhiên Mộ Tây Đình “Hi vọng đối với ngài ấy, cũng là như thế.”



      “Chúng tôi” ư?



      Tô Di gật gật đầu.



      nên tin tưởng vào ngài ấy nhiều chút.”



      Tô Di nghi hoặc nhíu mày. Lại nghe “Ngài ấy , khiến ngài nhớ lại chuyện qua của bản thân, cho nên…”



      “Tây Đình” giọng uy nghiêm, đột ngột cắt ngang lời của Mộ Tây Đình “Cậu nhiều quá”



      Mộ Tây Đình nữa, đầu vai Tô Di nặng xuống, cũng là sức nặng của đầu Thương Trưng tựa vào.



      “Đừng hết nhìn đông rồi đến nhìn tây.” Hơi thở của phả cần cổ , há miệng cắn bờ vai . Tim Tô Di đập như điện chạy, dám động đậy nữa.



      Chuyện trước đây của Thương Trưng có gì giống với .



      Cứ việc nghi hoặc, khóe miệng của , cũng chịu khống chế, từ từ cong lên.



      nghĩ có lẽ sống sót sau tai nạn này rất vui mừng; có lẽ vòng ôm của người đàn ông này, quá mức tin cậy an toàn. Cho nên, cho dù phải người tốt, cho dù coi nhưng thú cưng, lại vô lý hi vọng cả đoạn đường này, cứ ôm nhau yên tĩnh như vậy, lâu chút, lại lâu chút.



      Chòng chành bay qua tầng khí quyển, toàn cảnh Hi vọng thành dần dần ra ngay trước mắt.



      mặt Mộ Tây Đình lên vẻ vui mừng, Thương Trưng buông Tô Di ra, để giúp sửa sang lại quần áo hỗn độn.



      Báo săn nhanh chóng đáp xuống vùng rộng lớn của biệt thự, từ từ hạ cánh xuống. Nhìn mặt cỏ xanh mềm mại, Tô Di cũng nhịn được vui mừng trở lại.



      Cửa khoang mở ra, Mộ Tây Đình đầu bước ra ngoài. Hai tên hiến binh đứng chỗ cửa khoang, cung kính “Cục trưởng, thị trưởng đến đây.”



      Thần sắc Thương Trưng thay đổi, ôm lấy Tô Di ra ngoài.



      con đường sỏi bên cạnh mặt cỏ, quả nhiên là bóng dáng tuấn của Du Mặc Niên đứng sừng sững. Nhìn thấy ba người ra khỏi máy bay, mặt của lên kinh ngạc, bước nhanh tới.



      “Thương cục trưởng, tôi đến nhà thăm hỏi lại nghe ra ngoài… Tô tiểu thư?”



      Thương Trưng nhìn Tô Di cái “ ấy có gì.”



      Du Mặc Niên nửa tin nửa ngờ nhìn , bác sĩ theo bước tới từ phía sau “Thương cục trưởng, tôi phải kiểm tra rồi mới có thể xác định.”



      Thương Trưng gật gật đầu, nới Tô Di ra. Hai gã bảo vệ tới, cài còng tay còng chân cho giữ qua bên. Lúc này, Du Mặc Niên và Thương Trưng gì đó, đến trước mặt .



      “Đừng sợ” Du Mặc Niên khi kiểm tra xong, thả .”



      Tô Di gật gật đầu.



      “Bất quá…” Du Mặc Niên xoay người nhìn về phía Thương Trưng cách đó xa, cất cao giọng “Thương cục trưởng có phải nên ra thân phận bản thân chút hay ?”



      Vừa dứt lời, vô số bảo vệ xông ra từ các góc hoa viên. Người người súng vác vai, đạn lên nòng, nhanh chóng bao vây Thương Trưng, Mộ Tây Đinh và vài tên hiến binh.



      Sau lưng Tô Di có vật cứng, chính là họng sóng của bảo vệ đặt vào “Đừng nhúc nhích”



      Đột nhiên Tô Di nhìn về phía Thương Trưng, thấy gương mặt lạnh nhạt của , dường như xem mấy chục họng súng xung quanh tồn tại.



      Du Mặc Niên khoanh tay đứng sau nhóm bảo vệ, giọng điệu nghiêm trọng “Thương Trưng, 32 tuổi, sinh viên xuất sắc đại học quốc lập, là người khiêm tốn chững chạc, luôn theo nề nếp… Mới đầu nhịn thấy đoạn xem xét nhậm chức, tôi cũng từng hoài nghi. Bởi vì giống. Nhưng vân tay của Thương Trưng trong kho số liệu bí mật của Liên Minh lại giống với ; thị trưởng Tự Do thành cũng khẳng định thân phận của . Tôi tin rồi. Nhưng mà tại, thị trưởng Tự Do thành bị bắt.”



      Trong lòng Tô Di chấn động mạnh, ý của Du Mặc Niên… phải là Thương Trưng ?



      Như vậy, là ai? Ai có thể to gan lớn mật như vậy, có năng lực và thủ đoạn như vậy, giả mạo làm cục trưởng liên minh?



      Nhưng “Thương Trưng” chút hoảng loạn vì chất vấn của Du Mặc Niên, ngay cả Mộ Tây Đình bên cạnh , cũng trầm tĩnh bất động.



      “Cuối cùng là ai?” Du Mặc Niên quát.



      mặt “Thương Trưng lên nụ cười thản nhiên, giọng trong trẻo trầm ấm vang lên “ phải là biết rồi sao?”



      Thần sắc Du Mặc Niên biến đổi “Quả nhiên là…”



      Ánh mắt Du Mặc Niên lạnh như băng xẹt qua Tô Di, lại dừng ở người “Thương Trưng”: “ uy hiếp xe chuyên dụng của Thương Trưng, nhốt ở trạm gian xa xôi người. Nếu phải vì lần này lùng bắt quân Lăng Tranh, vô tình phát ra . tính sắm vai này đến khi nào?”



      Du Mặc Niên theo dõi , gằn từng chữ “Sỹ quan chỉ huy – Mạnh Hi Tông?”



      Tô Di hoàn toàn ngây ngẩn cả người.



      Mạnh Hi Tông?



      Sỹ quan chỉ huy?



      Khi Tô Di vừa mới tỉnh lại ở thế giới này, từng nghe qua Lính Đánh Thuê, cũng từng nghe đến tên này, nhưng vẫn cho rằng cái đó là truyền thuyết xa xôi.



      là sỹ quan chỉ huy lính đánh thuê trong truyền thuyết vũ trụ. Nhưng ở Liên Minh, lính đánh thuê cũng có tiếng tốt gì. Nghe thu dụng tất cả những tội phạm lưu vong, tội ác tày trời, vô cùng tàn nhẫn. ai biết rốt cuộc thu bao nhiêu người, nghe lính đánh thuê của rải nhiều tinh hệ xung quanh. Cũng có nghe đồn ra luôn định cư tại tinh hệ này; trong đội ngũ của , ngoại trừ con người, thậm chí còn có trùng tộc, ít quái thú tinh hệ. cũng trung thành với loài người, chỉ trung thành với lợi ích.



      Căn bản Tô Di cách nào liên hệ được Mạnh Hi Tông và cục trưởng trước mặt này với nhau.



      Nhưng đây nhất định là đáp án. Bởi vì chỉ có Mạnh Hi Tông, mới có thể nguyện trung thành với loài người, có liên quan gì đến tôi?”; cũng chỉ có Mạnh Hi Tông mới có thể đem đội hiến binh tuân thủ quy tắc, dạy thành hung thần ác sát, vô pháp vô thiên.



      biết tôi là ai…” Thần sắc bình tĩnh, kiêu căng nhìn Du Mặc Niên “Còn có ý định bắt tôi?”



      Du Mặc Niên nghiêm mặt “Mặc kệ là ai, phạm pháp ở nơi tôi quản lý, tôi phải bắt .”



      Nhóm bảo vệ xông lên, hai người cũng chống cự, vẻ mặt bình tĩnh tùy cho bọn họ buộc xiềng xích. Tô Di luôn kinh ngạc nhìn, hình như Mạnh Hi Tông phát được, ánh mắt lẳng lặng lướt qua, khó phân biệt hàm ý trong đó.



      Trong lòng Tô Di như bị giáng búa tạ — rất khó tin được này. Cho nên từng muốn đào tạo mình thành lính đánh thuê sao?



      Khó trách lại chọn mình — bởi vì mình trước mặt lặp lặp lại nhiều lần là muốn sống ư?



      Nhóm bảo vệ xô đẩy bọn họ vào chiếc xe, vẻ mặt khẩn trương của Du Mặc Niên mới hơi buông lỏng.



      Sau đó quay đầu nhìn Tô Di, vẻ mặt phức tạp “Tô tiểu thư, chúng ta chuyện.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 18: BỎ ĐÁ XUỐNG GIẾNG

      biết vì sao, khi đối diện với Du Mặc Niên, Tô Di thân là tù phạm, lại cảm thấy khẩn trương sợ hãi.



      Ngồi trong văn phòng thị trưởng, Du Mặc Niên đặt ly nước ấm trước mặt “Uống .”


      gật gật đầu.



      “Trong thân thể sạch .” Hai tròng mặt đen như mực của nhìn chằm chằm vào “Vì sao?”



      Tô Di nhấp chút nước ấm, có vẻ trong lòng còn có chút sợ hãi “ tiêm cho tôi loại thuốc. Cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất.”



      Du Mặc Niên ngẩn ra.



      Bọn họ điều khiển báo săn, khi đáp xuống mặt đất, ghi chép phi hành bị Mộ Tây Đình xóa sạch. Ra đa chỉ giám sát được bọn họ trở về ngoài tinh hệ, ai biết bọn họ đâu.



      Bộ dạng Tô Di vô cùng tự nhiên. Ánh mắt của làm Du Mặc Niên tin tưởng, lính đánh thuê lưu vong ở nhiều tinh hệ có hiểu biết sâu rộng. Nếu có các loại thuốc chống lại trùng dịch hữu hiệu như vậy, cũng chẳng có gì lạ.

      Nhưng loại thuốc như thế, còn có giá trị hơn người như Mạnh Hi Tông. Vì lợi ích Liên Minh, bất kể như thế nào cũng phải lấy được thứ đó.

      Nghĩ tới đây, Du Mặc Niên nghiêm mặt : “Tô Di, và Mạnh Hi Tông, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

      Vấn đề này làm trước mắt mặt nhanh chóng biến sắc.

      có quan hệ gì cả.” trả lời gần như lạnh lùng. “Tôi chỉ là món đồ chơi của ta.”



      Đến lúc này, phong cách lịch tao nhã của Du Mặc Niên đến đây, lại ngượng ngùng truy hỏi. Nhưng nghi ngờ trong lòng khó bỏ được: “Vậy ngày đó tôi muốn giúp , vì sao cự tuyệt?”

      cười khổ nhìn : “Thị trưởng, tôi làm sao mà biết, bên cạnh là Thiên Đường, hay là Địa ngục?”

      Lúc này Du Mặc Niên mới chợt hiểu. Cho tới bây giờ, đều giao thiệp với người quyền quý, ngày đó làm sao hiểu được tâm lý đề phòng của mồ côi. Nghi ngờ giấu trong lòng nhiều ngày, lúc này mới được giải đáp.

      Nhưng này, cho cùng có quan hệ mật thiết với Mạnh Hi Tông. Nhưng hết lần này tới lần khác, lại lập công lớn được khen thưởng công khai.

      khó giải quyết.

      “Tại sao ta đưa đến chiến hoàng?”

      ta muốn tôi trộm bức vẽ cấu tạo chiến hạm.” Vẻ mặt kiên quyết, “Nhưng mà Thị trưởng, cho tới bây giờ tôi cũng có làm, cũng có ý định làm. phản bội loài người.”

      Du Mặc Niên gật đầu −−− xem qua bảng đánh giá trong chiến hoàng đối với , kết quả chưa bao giờ có hành vi vượt quá bổn phận.

      “Tôi rồi, cứu tôi mạng.” nhìn sâu sắc, “Cũng có chứng cớ ràng, chỉ có tội. Bây giờ tôi thả . Nhưng hành động của bị hạn chế, thể rời khỏi Hi Vọng Thành. khi phát chứng cơ phạm tội gì của , tôi tự tay bắt .”



      “Cám ơn thị trưởng.” dừng chút “Tôi có thể gặp ta hay ?”



      Du Mặc Niên nhìn .



      “Có lẽ thị trưởng hiểu được, phụ nữ đối với người đàn ông cướp lấy trinh tiết của mình, có bao nhiêu thù hận mãnh liệt.” từ từ “Bây giờ, rốt cuộc ta trở thành con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh, tôi rất muốn nhìn xem, bộ dáng nghèo túng của . Nếu thị trưởng cho cơ hội, tôi muốn tự tay giết .”



      Đôi khi, Tô Di cảm thấy mình ra phải người tốt.



      Bằng , đối mặt với người tốt Du Mặc Niên chính trực cương nghị, vì sao lại ra được câu nào.



      Nhưng ra, cũng chưa dối câu nào, mỗi câu, đều là nửa nửa giả.



      Vì loại thuốc tồn tại này, bất kể như thế nào Du Mặc Niên cũng xử quyết người đàn ông kia. Mà đồng ý để mình vào ngục giam gặp người đàn ông đó, khẳng định cũng có tâm tư giám thị.



      Cho tới bây giờ, người đàn ông tay che trời trong lòng , thời sa cảnh lao tù, bao giờ có thể đối với mình ta cần ta cứ lấy nữa — có tự do. Sau chút cảm giác thoải mái, lại càng nhiều bất an.



      bước vào ngục giam trong lòng đất của biệt thự họ Du, phía sau là hai gã bảo vệ của Du Mặc Niên cầm súng canh gác.



      Nhìn thoáng khắp bốn phía nhà tù, có cửa sổ, cũng có đồ vật. Trong nhà giam kim loại, Mạnh Hi Tông và Mộ Tây Đình đều ngồi dưới đất.



      Tư thế đó, thực có chút sa sút.



      Từ giây đầu tiên Tô Di bước vào, ánh mắt Mạnh Hi Tông liền sáng quắc nhìn chằm chằm. Nhưng mà Mộ Tây Đình đứng lên, mặt tức giận.



      cũng có ngày này.” Tô Di lạnh lùng.



      Mạnh Hi Tông cười khẩy.



      Mộ Tây Đình lại lạnh lùng “Phụ nữ đúng la phụ nữ, màng đến tình cảm còn bỏ đá xuống giếng, làm tôi cảm thấy ghê tởm.”



      “Ghê tởm?” Tô Di giận dữ trừng mắt nhìn “Lại ghê tởm, còn chuyện ghê tởm của ta đối với tôi sao? Mạnh Hi Tông? cái tên mới rất tốt, tôi còn sợ . Có biết khi tôi ở bên cạnh , khi tôi ở chiến hoàng, mỗi ngày điều trông ngóng đến ngày có thể giết hay ?”



      “Ngài ấy vừa cứu .” Mộ Tây Đình khó thở.



      “Đó là bởi vì ta muốn lãng phí tinh lực ở người tôi.” Tô Di nhìn Mạnh Hi Tông chằm chằm “Tôi tuyệt đối cảm kích.”



      Sắc mặt Mạnh Hi Tông từ từ sa sầm xuống.



      đứng lên, đến trước mặt Tô Di. Cách cánh cửa lao, Tô Di nhìn thẳng vào chút sợ hãi.



      ra em là người phụ nữ biết sống chết như vậy.” lạnh lùng.



      Cho dù chuẩn bị tâm lý tốt, Tô Di nghe được ngữ khí như vậy, trong lòng vẫn run lên lý do. Cho dù lúc này đây, đứng trong lồng giam, nhưng vẫn làm sợ hãi như cũ.



      “Phải ?” cười lạnh “Đáng tiếc người chết trước chính là .” xong, căn bản nhìn Mạnh Hi Tông, xoay người rời .



      Hai gã bảo vệ nhìn thấy khí khẩn trương của hai người, vẫn giữ yên lặng. Tô Di bước qua bên cạnh bọn họ, bọn họ nhìn gương mặt nhòe nước mắt của , đều ngẩn ra.



      Lại vào lúc này, tay Tô Di nhanh chóng xẹt qua bên hông của gã bảo vệ, đảo mắt đoạt được cây súng trong tay.



      Khi đó học tuyệt chiêu này của Lý Tích Trung, nghĩ được hôm nay lại dùng được.



      thở hỗn hễn khẩn trương, hai gã bảo vệ quá sợ hãi, lập tức giơ súng nhắm ngay “Tô tiểu thư, buông súng.”



      lại gần như chút để ý đến uy hiếp của bọn họ, xoay người liền nhắm ngay Mạnh Hi Tông “Tôi muốn tự tay giết ta.”



      Nhóm bảo vệ hoảng hốt, người phụ nữ này thoạt nhìn lại sợ chết, bọn họ lại thể nổ súng , làm sao bây giờ?



      Mộ Tây Đình gầm lên, xông tới che Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông đẩy ra, từ đầu đến cuối, đôi mắt đen lạnh như băng vẫn nhìn Tô Di chằm chằm.



      Tô Di cũng theo dõi , từng bước đến gần , cho đến khi súng của để ở trán của . Dường như lồng sắt giữa hai người tồn tại.



      “Tô tiểu thư. Đừng xúc động” Nhóm bảo vệ rống lên, người liền xông ra ngoài, gọi điện thoại trực ban báo tin xin trợ giúp.



      Lại vào lúc này, tay Mạnh Hi Tông nhanh như điện, cánh tay xuyên qua thanh sắt nhà giam, chính xác bóp vào cổ .



      “Muốn chết cùng với tôi?” dễ dàng nhấc lên, để mặt thể gần sát với mình. Dường như Tô Di hoảng hốt, súng lục run run, lại dám nổ súng.



      Tên bảo vệ còn lại thấy thế choáng váng, biết súng của mình rốt cuộc nên nhắm ngay Tô Di, hay là Mạnh Hi Tông.



      “Người của ở đâu…” Bỗng nhiên tiếng của , đến mức chỉ có mình mới có thể nghe được “Tôi giúp báo tin… chỉ có thể làm được như vậy…”



      Đột nhiên nhíu mày, nhìn gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ trong tay.



      “Em muốn tôi tin em?” Mặt kề sát vào, dường như cắn lên lỗ tai của .



      “Tôi có điều kiện…” Cảm giác siết tay của buông ra chút, há miệng thở dốc, tiếng như ruồi “… Tự do.”



      “Giết ấy .” Tiếng Mộ Tây Đình vang lên phía sau hai người.



      “Buông tay. Lập tức buông tay.” Nhiều tên bảo vệ vọt tiến vào, họng súng nhắm ngay ba người.



      Mạnh Hi Tông nhìn Tô Di sâu sắc, cặp mắt đen kia dường như muốn nhìn thấu vào trong lòng .



      Phút chốc, buông tay, Tô Di ngã xuống đất, vừa muốn ngồi lền, bị nhóm bảo vệ đè lại, ép ra khỏi nhà tù.



      Mà trong phòng giám thị bên vách nhà tù, Du Mặc Niên khoanh tay đứng thẳng. im lặng xem toàn bộ quá trình hai người gặp nhau, cúi đầu hỏi tên bảo vệ bên cạnh “Có thể nghe được bọn họ vừa mới ?”



      Bảo vệ lắc đầu “Tiếng quá .”



      Du Mặc Niên xoay người rời khỏi phòng giám thị, với thủ hạ “Giám thị Tô Di 24h”



      “Vâng”



      Rời khỏi biệt thự họ Du, Tô Di bất tri bất giác đến đầu đường trung tâm thành phố, ngước mắt chỉ thấy người qua người lại, ngựa xe như nước.



      cần nghĩ cũng biết phía sau có người theo dõi, từ từ đến nhà hàng cao cấp dùng cơm; lại trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo, trong đó còn có quần lót và áo khoác của nam.



      Cuối cùng, mướn phòng ở khách sạn. Mười giờ đêm, bấm số điện thoại của chiến hoàng.



      phi công quen biết tiếp điện thoại. Vừa mới vài câu, liền khóc.



      “Lăng Tranh trở về?” hỏi.



      có…” Đồng nghiệp cũng chảy nước mắt “Em có khỏe ?”



      “Em rất khỏe.” nức nở “ Lý Tích Trung có ở đó ?”



      Đầu kia điện thoại, Lý Tích Trung hơi giật mình “Tiểu Di, em có khỏe ?”



      …” khóc lớn lên “Em nhớ



      Lý Tích Trung im lặng chút, cũng nhớ em”



      lau khô nước mắt “ yên tâm, em sao, là em khóc vì vui mừng.”



      “Có chuyện gì vui vẻ như vậy?”



      đừng hỏi. chỉ cần biết rằng, còn người nào, có thể tách rời chúng ta.”



      “Ừm, chờ em.”



      Tô Di vui vẻ trở lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt miêu tả cuộc sống kề vai sát cánh với Lý Tích Trung, tiếp tục vui vẻ hơn cho nghe chuyện mua quần áo và quần lót cho . Hàn huyên hơn nửa tiếng mới chấm dứt.



      Cúp điện thoại, Tô Di tựa vào giường.



      Qua ngày đêm chưa ngủ, lúc này dính vào giường mềm mại, lập tức cảm thấy mệt mỏi vạn lần.



      Từ từ nhắm hai mắt vùi mặt vào trong gối, lăn qua lộn lại, lại phát hề ngủ được.



      Bởi vì gương mặt của Mạnh Hi Tông, từ đầu đến cuối đều lên ngay trước mắt .



      Dựa vào lão luyện của Lý Tích Trung, thể nghe ra khác thường. sau này “xa cách” với , nghĩa là thoát khỏi khống chế của Mạnh Hi Tông, nghĩa là Mạnh Hi Tông xảy ra chuyện. Nếu Lý Tích Trung nghe hiểu, cũng mặc kệ thôi.



      Đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ đến, tuy rằng cũng biết có dùng được .



      Mạnh Hi Tông.



      thầm đọc tên này.



      Còn ai điên cuồng hơn sao?



      Ban ngày ở trong tù, giả bộ nổi lên xung đột, che dấu tai mắt người khác hỏi tìm cách giải cứu.



      Nhưng vội, muốn tự do. biết cho dù như thế nào, cho tới bây giờ luôn giữ lấy lời.



      Nhưng người đàn ông kia, ràng sa cảnh tù tội, oai thế ràng còn, đối mặt với điều kiện của , chỉ là cười mỉm trả lời.



      được” Khói mù tan , trong đôi mắt đen của thậm chí còn có nụ cười thản nhiên “Em có tự do.”



      Nghĩ đến đây, dùng chăn che kín đầu mình, thở dài.



      Tự do của nhân vật như , đổi lấy cơ hội cứu mạng của , có lời cỡ nào? cho rằng nhất định đồng ý.



      Nhưng lại cự tuyệt?



      , bởi vì câu trả lời của mà biến thành chán nản, lại vẫn hao hết tâm tư, nén lại lửa giận trong lòng, mật báo giúp .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :