9. Giả ngây giả dại . . .
Vũ trụ là
tấm màn đen vô tận bao trùm toàn bộ
gian u tối. Chiến hạm vũ trụ “Chiến Hoàng” có tiếng là pháo đài trong vũ trụ, giống như
người khổng lồ màu xám trôi lơ lửng giữa
gian.
Lý Tích Trung là
người đàn ông gần ba mươi tuổi,
phục vụ
Chiến Hoàng hơn năm năm nay,mang quân hàm Trung Úy.
Thoạt nhìn
khiến người ta liên tưởng đến hình tượng của
quân nhân thông thường —— cao lớn, tuấn lãng, trầm ổn đáng tin cậy. Tính tình
ta cũng rất thành
trung hậu. Vì vậy, mặc dù cá tính của
hoàn toàn
hợp khẩu vị của ngài Hạm trưởng, nhưng lại được Hạm trưởng tuyệt đối tin tưởng trọng dụng.
Giờ phút này,
đứng
boong thuyền, đại diện cho Hạm trưởng nghênh đón người mới từ xa đến.
Đó là
vóc dáng
nhắn, mặc quần xanh, làn da trắng nõn, dung nhan thanh tú, cảm giác như chỉ cần tùy tiện bóp
cái cũng chảy ra nước. Hấp dẫn vô số ánh mắt sáng rực hoặc trắng trợn hoặc lén lút của những gã đàn ông xung quanh.
Lý Tích Trung lập tức bước nhanh tới nghênh đón, nhận lấy túi hành lý từ tay
: “Hoan nghênh
! Tô tiểu thư, tôi là Trung Úy Lý Tích Trung.”
bé luôn miệng
cám ơn, nhút nhát nở nụ cười xấu hổ. Lý Tích Trung than thầm trong lòng——
yếu đuối như vậy, lại được đưa đến pháo đài vũ trụ dũng mãnh nhất liên minh? Chỉ sợ Hạm trưởng
đồng ý.
giữa hành lang kim loại màu bạc, Lý Tích Trung quan sát
mới tới này, mặc dù
đường
đều im lặng, nhưng ánh mắt liên tục đánh giá xung quanh. Khi
thấy rất nhiều máy bay chiến đấu
yên vị trong góc sân bay u tối, khuôn mặt
ràng ngẩn ra.
Lý Tích Trung liền lên tiếng giải thích: “Có phải
cảm thấy số lượng hơi ít
? Thời bình mà,
nửa số phi công và nhân viên công tác đều trở về mặt đất rồi.”
“Nếu như Trùng tộc phát động chiến tranh ngay
biết làm sao?”
hỏi.
“Trùng tộc?” Tích Trung nở nụ cười
thà, “Người đẹp, đừng
giỡn!
có chiến tranh đâu.”
Tô Di gật gật đầu.
Vừa
đoạn, mấy phi công mang đồng phục màu xám bạc vai kề vai từ phía đối diện
tới. Thấy Tô Di, bọn họ đều ngạc nhiên,
người trong đám nhanh chóng nhìn Lý Tích Trung: “Trung Úy, vợ
hả?”
Lý Tích Trung nhấc chân lên đạp tên phi công kia
cước: “Đừng có
nhảm,
ấy là người của Hạm trưởng.”
Phi công kia ngẩn người: “Hạm trưởng?
phải ngài ấy
gần nữ sắc sao? À, ý
ta là? !
thể nào! Thượng tá đổi khẩu vị từ khi nào vậy?”
đứng cạnh Lý Tích Trung vẫn yên lặng mỉm cười, tựa hồ cũng
bối rối vì những lời mập mờ kia.
Lý Tích Trung cười cười, lôi Tô Di bước nhanh rời khỏi chỗ đó.
Khi
dẫn Tô Di tới trước mặt Hạm trưởng,
nằm ngoài dự đoán, thấy sắc mặt nhàn nhã của Hạm trưởng trong nháy mắt phủ đầy mây đen. Lý Tích Trung giả như
nhìn thấy gì, cung kính lịch
với Hạm trưởng: “Thượng tá, người
mang đến.”
xong liền xoay người
ra ngoài, tiện thể đóng cửa khoang thuyền.
Từ giây phút đầu tiên Tô Di bước vào khoang hạm trưởng,
lập tức đánh giá
vòng ——cả gian phòng phủ
màu màu xám đậm, trần rất thấp, vô tình làm cho người ta có cảm giác áp bách.
Nhưng cảm giác tù túng của
gian, vẫn kém
bức bối tỏa ra từ người đàn ông lạnh lùng, sắc mặt dọa người
ngồi
chiếc ghế sofa da màu đen lót thảm nhung kia.
Trước khi lên chiến hạm, trợ lý Mộ
cho
biết địa điểm huấn luyện là chiến hạm liên minh tiếng tăm lừng lẫy do thượng tá Liên Đạc quản lý. Chuyện này khiến Tô Di rất lo sợ. Nghe
Liên Đạc từng là
gã lính đánh thuê hết sức dũng mãnh thiện chiến. Vì cha mẹ
tuổi cao nhiều bệnh,
ta mới rời bỏ đội lính đánh thuê, ở lại đội
quân chính quy của thành Hi Vọng.
Nhưng người đàn ông ở trước mắt này, hơi nằm ngoài dự liệu của
. Quân trang màu xanh thẫm, thượng tá Liên Đạc tiếng tăm lừng lẫy nhiều lắm chỉ hơn ba lăm tuổi, khuôn mặt vuông vắn, làn da thô ráp, râu ria xồm xoàm đầy mặt, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt vừa to vừa sang rực.
Khi
ta nhìn thấy Tô Di,
toàn than như bị lửa giận thiêu đốt.
Sau hai phút đối diện nhau, đột nhiên Liên Đạc chộp lấy chiếc điện thoại
bàn.
“Mộ Tây Đình!” Liên Đạc quát lên phẫn nộ, ” Mầm non
quân xuất sắc mà cậu
với tôi chính là
mềm yếu như cỏ thế này ư? Thằng nhóc, cậu có bệnh rồi hả! Lập tức dẫn về
!
chiến hạm của
mày
cần phụ nữ”
“Cậu đừng lấy chuyện
nợ cậu ân tình…
! Tôi cho là đàn ông mới chấp nhận… Cái gì? Tôi huấn luyện!”
“Được, được, được,
mày
lời
giữ lời—— nhưng tuyệt đối
vì cậu mà nương tay với
ta đâu! Đến lúc đó
ta khóc lóc trở về tìm cậu, cũng
phải do
giữ lời hứa nhá!
Liên Đạc ném mạnh điện thoại xuống sàn, tức giận dậm chân “Thình thịch”, ngồi phịch xuống ghế salon, cúi đầu trầm tư hai giây,bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối nhìn Tô Di chằm chằm.
Bây giờ Tô Di
hiểu hàm nghĩa của câu “Thượng tá đổi khẩu vị”——
ra tên Liên Đạc này xem thường phụ nữ.
Hai người nhìn nhau trân trân.
Nhìn thấy Liên Đạc
nhìn mình nữa, tựa hồ chuẩn bị nổi giận. Tô Di
đợi
ta lên tiếng, bỗng nhiên ném mạnh hành lý của mình xuống sàn nhà, mắng: “Mộ Tây Đình, cái tên khốn kiếp này!”
Hành động này khiến Liên Đạc kinh ngạc nhìn
.
tức giận, oan ức thanh minh: “Trước khi tôi bị
đưa đến đây, cũng
biết
chiến hạm
có phi công nữ.”
Ánh mắt Liên Đạc sắc bén quét
vòng
mặt
, lặng im
đáp lại.
Giọng
Tô Di bình tĩnh trở lại: “Thượng tá, tôi cũng
ngờ
làm ngài khó xử, nhưng mà tôi…”
“Đừng
gì nữa.” Liên Đạc cắt ngang lời
, nhìn
bằng ánh mắt khinh miệt, “Nếu tôi đồng ý với Mộ Tây Đình
để
ở lại đây
năm, làm hậu cần, tạp vụ
chiến hạm, thậm chí ăn
ngồi rồi! Tùy
quyết định. Nhưng đừng nghĩ đến việc vào đội phi công ——
quân của tôi,
chứa chấp đồ bỏ
.”
“Xin cho tôi cơ hội để chứng minh —— tôi
phải đồ bỏ
.”
“Hồ sơ của
tôi
xem qua —— chỉ bằng việc
bay thành công qua dãy thiên thạch?” Liên Đạc lạnh lùng
, “Phi công kém cỏi nhất trong đội của tôi, nhắm mắt lại cũng có thể bay qua ba vòng!”
“Thượng tá, tôi còn chưa có cơ hội được huấn luyện chính thức!
thể chỉ vì tôi là phụ nữ mà từ chối tôi!”
“Được, tôi
cho
cơ hội.” Liên Đạc bỗng nhiên đứng lên, thân thể cao lớn trong nháy mắt tiến tới gần
.
lui được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của
ta đặt lên hông
.
Tay của Liên Đạc đặt
dây thắt lưng của
, từ từ mập mờ vuốt xuống.Khuôn mặt tuấn lãng dữ tợn , trong nháy mắt tiến tới gần
, Liên Đạc giống như
con sói hoang, dung mũi ngửi dọc theo mặt
.
“
có hai cách chứng minh mình
phải là đồ bỏ
—— thứ nhất đánh thắng bất kỳ thuộc hạ nào của tôi; hoặc là… Cởi hết quần áo nằm lên giường của tôi. Làm gì cũng được, tôi
để
vào đội bay ——
chọn cách nào đây?”
Tô Di siết chặt hai nắm tay bên người, hít
hơi
sâu
: “Được, tôi
chứng minh.”
Bảy giờ tối hôm đó,
sàn đấu vật của Chiến Hoàng.
Nửa giờ trước, tin tức
vì muốn gia nhập đội phi công mà khiêu chiến với đàn ông
lan truyền khắp chiến hạm.
thể nghi ngờ đâylà
niềm vui lớn trong cuộc sống khô khan của người lính —— chưa tới bảy giờ, từ phi công, kỹ sư, đến nhân viên hậu cần mặt đất,
chen chúc chật như nêm cói ở sàn đầu.
Mà khi Tô Di ốm yếu
bé, khuôn mặt khẩn trương xuất
giữa sân,các chàng trai trẻ tuổi liền xôn xao bình luận, gần như muốn lật tung cả chiến hạm.
Lý Tích Trung đứng trong đám người.
ta
ngạc nhiên khi Hạm trưởng gây khó khăn cho Tô Di; nhưng
ngờ tới, Tô Di dám dùng cách này này để khiêu chiến
kiên nhẫn của Hạm trưởng.
Chẳng lẽ
là
cao thủ?
Trong đám người, cũng
phải
có người hoài nghi như Lý Tích Trung.
Tiêu điểm của toàn sân —— Tô Di, đứng ngay ngắn giữa sân tập luyện rộng năm mươi mét vuông.
mặc quân trang xanh đậm, ngắm nhìn khắp bốn phía, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, toàn thân lạnh như băng.
Đàn ông, xung quanh
toàn bộ đều là đàn ông. Bọn họ thân
mặc áo trắng bó sát người, quần dài, ai ai cũng có thân hình cao lớn, vững chắc cường tráng.
mặt bọn họ đều nở nụ cười xem kịch vui ngắm nghía
, tựa như muốn nuốt lóc hết xương cốt, nuốt
vào bụng.
Tô Di cũng mặc áo may ô trắng quân dụng như bọn họ, chỉ là chiếc áo trắng
nhất của đàn ông, mặc
người
lại giống như áo khoác ngoài.
nghĩ tới ngày đầu tiên mình đến nơi này
tạo
trận náo động —— nhưng
cũng
có
lựa chọn nào khác.
muốn Liên Đạc coi
là đồ bỏ
, càng
muốn làm Thương Trưng cảm thấy
có giá trị lợi dụng.
chỉ có thể tự an ủi mình, dám đứng ở chỗ này, có lẽ
gây chút ấn tượng trong lòng Liên Đạc.
Đứng trước mặt
là
chàng trai rất trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, gương mặt non nớt, ngũ quan tuấn tú, vóc dáng
hề thua kém những tên đàn ông to lớn kia. Cơ bắp căng cứng, cao lớn khôi ngô.
Cậu ta thong thả ung dung nắn các đốt ngón tay, cười rất trong sáng đáng
: “Hôm trước ngài hạm trưởng khen tôi có kỹ thuật bay tốt,
muốn thưởng cho tôi, quả nhiên hôm nay phần thưởng
tới rồi …”
Những người đàn ông khác nghe vậy cười ha ha. Tô Di
lên tiếng cũng
cười.
quá khẩn trương, cười
nổi.
chàng kia làm điệu bộ giống như quý ông cúi chào Tô Di: “Tiểu thư, Tôi là Lăng Tranh, năm nay hai mươi sáu tuổi, xong chuyện này tôi có được vinh hạnh mời
uống
ly cà phê
?”
Đám đàn ông xung quanh nhất thời ồ lên, tiếng cười và tiếng mắng mỏ ầm ĩ cả sàn đấu.
“Đừng để ý đến tên lưu manh đó!” Có người hô lớn với Tô Di, “Tiểu thư, làm bạn
của tôi
, tôi
giúp
đánh thắng
!”
Trong ánh mắt nóng rực của mọi người, Tô Di trịnh trọng giơ quả đấm lên với Lăng Tranh, làm ra tư thế phòng vệ mới lạ.
Ba phút đồng hồ sau.
Nước mắt Tô Di
trào ra hốc mắt,
giọt nóng hổi lăn xuống má lặng lẽ rơi
mặt đất, những giọt khác
bị
cố gắng nén lại. Nhưng
người
quá đau đớn.
Lúc này, Lăng Tranh
đè
người Tô Di cũng
muốn tiếp tục nữa. Cậu ta
bên tai
: “Nhận thua
…
nhận thua, trận đấu
kết thúc!”
quỳ rạp
mặt đất, khó khăn ngẩng đầu chỉ thấy những gương mặt trai trẻ mờ mịt. Nụ cười
mặt bọn họ
tắt từ lâu, vẻ mặt ai cũng có chút
đành lòng. Thậm chí còn có người hô: “Lăng Tranh,
phải
biết kết quả rồi sao, cậu có phải là đàn ông hay
đấy!”
Tô Di rũ mắt xuống.
hề nghi ngờ, tên Lăng Tranh này
được Hạm trưởng ra lệnh, phải khiến
tả tơi ra về.
Nhưng
nhận thua.
thể thua được.
“
. Tôi
nhận thua!”
dùng hết sức hét lớn
tiếng, những tiếng ồn ào náo động
sân khấu im bặt sau tiếng rống giận của
.
Cả đám đàn ông nhìn
. Lăng Tranh cũng ngây người, ngó
chằm chằm,
lên tiếng.
“
buông tôi ra.” Tô Di
nhàng
, “Dù sao tôi cũng đánh
lại
.”
“Buông
ấy ra!” Đám đàn ông xung quanh quát lên.
Lăng Tranh là
kẻ sĩ diện, liền nghe lời buông lỏng
ra.
ràng
giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hai chân lại mềm nhũn, có lẽ là vì quá đau đớn, lại ngã ngồi xuống đất. Hai tay
chống
nền đất, từ từ ngắm nhìn bốn phía. Nước mắt từ
mặt
cuồn cuộn chảy xuống, lặng yên
tiếng động mà tràn ngập đau buồn.
Những binh lính sĩ này
theo Liên Đạc
lâu, ít nhiều gì cũng có chút chủ nghĩa đàn ông. Mà giờ khắc này, nhìn
bé gầy gò ốm yếu, bị
tên trong bọn đánh tới mặt mũi sưng vù. Nhưng
bé vẫn ánh mắt sáng ngời kiên cường nhìn bọn họ như vậy,
thể nghi ngờ
làm lòng người chấn động.
Cho dù
gì, Lý Tích Trung đứng trong đám người cũng cảm thấy Lăng Tranh ra tay hơi nặng.
Song lời của
… càng làm cho bọn họ buồn phiền hơn nữa.
“Tôi chỉ muốn gia nhập
quân, trở thành
phi công…” Giọng
trầm thấp, lộ ra
yếu đuối nhu nhược khiến người ta đau lòng.
“Tôi sinh ra ở khu Lam Qua nghèo nhất thành Hi Vọng. Năm tuổi, ba mẹ bị
kẻ giàu có lái xe đụng chết, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi trở thành đứa bé mồ côi. Các
biết Lam Qua là nơi như thế nào sao? Các
có biết
bé nghèo khổ muốn tiếp tục sinh tồn phải dựa vào cái gì
?”
Trong đám binh lính có người xuất thân từ khu Lam Qua nghèo khó, nghe
như vậy, sắc mặt liền trở nên cực kỳkhó coi.
“Nếu như
phải gặp được người tốt, cho tôi làm hầu
trong phủ thị trưởng,
tại
chừng tôi
nằm
cái giường bẩn nhất khu Lam Qua. Tại sao tôi có thể tới đây, các
cảm thấy kỳ quái sao? Tôi
dùng mạng đổi lấy, tôi đỡ hộ thị trưởng hai viên đạn, trong đó
viên đạn bắn trúng ngực, thiếu chút nữa
chết. Thị trưởng hỏi tôi muốn báo đáp như thế nào, tôi
muốn có núi vàng núi bạc,
muốn được thị trưởng
thương, tôi chỉ muốn trở thành phi công.”
lẳng lặng trần thuật. Trong đám người có nhiều người
từng nghe
về vụ đấu súng của thị trưởng,
ra
dũng cảm xả thân cứu người đó
đứng trước mặt họ.
Bất kể là Lăng Tranh hay là Lý Tích Trung, toàn bộ đều trầm mặc. Bọn họ hoàn toàn
nghĩ tới,
người
bé này, còn mang theo
quá khứ u ám, từng trải qua những kinh nghiệm mạo hiểm như vậy.
Tô Di từ từ cúi đầu: “Bay lên vũ trụ…
có thể xa cách bóng tối dưới mặt đất, là có thể quên
quá khứ nhục nhã. Đối với các
mà
, chỉ vì giới tính của tôi, có thể dễ dàng cự tuyệt tôi ngay ngoài cửa. Nhưng đối với tôi mà
, hành động đó đồng nghĩa với bóp chết giấc mơ và hi vọng của tôi.”
Dường như
nhìn thấy đám người xung quanh
động lòng từ lâu, từ từ ngẩng đầu nhìn Lăng Tranh: “. Chúng ta tiếp tục
. Muốn tôi nhận thua, trừ phi tôi chết. Cơ hội này, tôi
đổi lấy bằng cả sinh mạng.”
Lăng Tranh
thấy vai
có vết thương do súng bắn. Cậu ta cười lạnh
tiếng, chăm chú nhìn
.
Tô Di ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lăng Tranh, nhưng trong long lại vô cùng thấp thỏm
yên.
lát sau,
nghe thấy
giọng
lơ đãng vang lên,
ta lẳng lặng
: “Đừng đánh nữa, tôi nhận thua —— aizz, lần đầu tiên tôi cảm thấy, mệnh lệnh Hạm trưởng đưa ra
khốn kiếp.”
Xem thêm...