1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiêu Sủng - Đinh Mặc (90 chương + 13 phiên thoại + 4 tiền truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      5. Máy bay chiến đấu “Báo săn”.

      Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống toàn bộ nhà ăn, những người hầu yên lặng tiếng động, bưng lên những đĩa thức ăn được chế biến tỉ mỉ. người đàn ông mặc âu phục màu xám, ngồi chiếc ghế gỗ cao lẳng lặng đọc báo. Ánh sáng bao phủ gian phòng, cửa sổ sát đất nhìn về hướng hồ nước yên lặng tĩnh mịch, càng làm nổi bật thân hình cao lớn của , cho dù chỉ ngồi im thư giãn vẫn thẳng tắp như bức họa.



      Gương mặt rám nắng kia vĩnh viễn mang vẻ trầm tĩnh mà vẫn mất sắc sảo.


      Tô Di đứng ở cửa vào phòng bếp, hai tay đan chéo nhau, chần chừ trong chốc lát rồi nhàng đến sau lưng Thương Trưng.



      Sau tháng, vết thương lành được bảy tám phần. tháng ở dinh thự này quá yên ổn, có sóng gió gì. Ban ngày Thương Trưng cũng rất ít khi ở nhà. Có đôi khi, muốn bịt mắt mình, tin vào an bình giả tạo này.



      Đáng tiếc thể mãi mãi đắm chìm trong ảo giác.



      Nghe người hầu , mỗi tháng Thương Trưng nghỉ hai ngày, hôm nay là ngày nghỉ. Đến giờ ăn trưa, lặng lẽ xuống, quả nhiên gặp được .

      thấy đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc báo.



      Mặc dù Tô Di có thể lưu loát tiếng địa phương, nhưng cũng biết nhiều từ mới cho lắm, kiếm ra đề tài gì để chuyện. Chẳng qua trong ấn tượng của , mỗi lần ngoan ngoãn dịu dàng Thương Trưng cũng khiến khó xử. Vì thế chậm rãi từng bước về phía , ngồi xổm trước chân , vươn tay ra nhàng đấm chân cho .



      Đến lúc này, Thương Trương mới đặt tờ báo lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía .



      mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cứ như đấm chân cho là việc quan trọng nhất đời .



      Rốt cuộc, bàn tay cũng vươn ra bắt lấy tay . Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn , nở nụ cười hiền thục: “Chào ngài.”



      tự cho mình quyền được làm những việc này từ lúc nào vậy?” Giọng lạnh băng, ánh mắt bức người.



      “Tôi…….” chuyển chủ đề, giọng vô cùng dịu dàng: “Trông ngài có vẻ mệt mỏi.”



      Thương Trưng nhìn chằm chằm: “Tôi cần làm thế.”



      “Vậy tôi có thể làm gì?” gần như hỏi lại ngay lập tức.



      Thương Trưng buông tay ra, ánh mắt lướt qua thân hình bé, gầy gò của ngồi bên chân mình.



      “Cố gắng mập hơn chút nữa .” ta lại mở báo ra đọc.



      “….…Mập hơn chút, sau đó sao?” cảm thấy mình sắp điên lên mất, cho dù có tuyên án tử hình, quãng thời gian chờ đợi này cũng quá lâu rồi.



      Thương Trưng quăng tờ báo xuống bàn, đột nhiên túm lấy tay , lôi đứng lên. Thân hình cao lớn như bức tường kiên cố, đứng sừng sững trước mặt .



      “Thông thường…….” Thương Trưng gằn từng chữ : “Phụ nữ quá nhu nhược rơi vào tay tôi, chỉ có công dụng duy nhất.”



      Ngay lúc này, bóng dáng trợ lý Mộ lại xuất ở cửa: “Thưa ngài.”



      Thương Trưng bỏ Tô Di lại, bước nhanh ra ngoài.



      Rời khỏi phòng bếp, Tô Di trở về phòng mình, ngơ ngác ngồi trước máy tính.



      Những lời Thương Trưng vừa , lại làm trái tim trầm xuống lần nữa. vẫn thay đổi được số phận trở thành món hàng sao?



      Chụp lấy quần áo giường, dùng sức ném hết lên tường! Tô Di ngồi sụp xuống, luồn mười ngón tay vào tóc mình. vùi đầu suy nghĩ lâu, nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn ra.



      chết lặng ngẩng đầu, nhìn màn hình máy tính mỏng như tờ giấy tường, thốt ra hai chữ: “Trái Đất.”



      vách tường, màn hình màu lam nhanh chóng chớp động. tinh cầu này, máy tính có chức năng tự động tìm kiếm internet, tiên tiến hơn nhiều so với trí nhớ của .



      Sau hồi tìm kiếm, kết quả mau chóng được đưa lên, giọng nam lạnh lùng, lẳng lặng trả lời:



      “Thành xin lỗi, thưa , có ghi chép nào về “Trái Đất”, xin nhập từ chính xác lần nữa.”



      cười ha hả hai tiếng, rũ rượi giống như xác chết, ngồi phịch xuống giường.



      Trong những ngày chờ tuyên án này, Du Mặc Niên lại đến thăm hai ba lần.



      Cũng khó để tưởng tượng, Thương Trưng nhất định biết việc Du Mặc Niên đến đây, nhưng chưa bao giờ xuất hay can thiệp. Du Mặc Niên hề đề cập đến việc cứu ra nữa, mỗi lần đến chỉ ngồi lát liền rời . Nhưng cũng mang đến tới chút quà cáp hay đồ chơi mới lạ, đắt tiền – giống như dỗ dành đứa trẻ.



      Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, vào buổi chiều, tiếng ồn ào của động cơ máy bay đột nhiên ùa vào phòng.



      Tô Di tựa vào cửa sổ, nhìn thấy con quái vật khổng lồ đột ngột xuất trong vườn. Đó ràng là chiếc máy bay chiến đấu, lớn cỡ căn phòng.



      Thân máy bay màu đen với những đường cong uyển chuyển, giống như con chim ưng lặng lẽ đậu giữa khoảng sân. thân máy bay gắn chi chít tên lửa đủ mọi kích cỡ, tỏa ra ánh sáng u dưới ánh mặt trời u ám, trông rất đáng sợ.



      Nhưng có việc còn đáng sợ hơn thế, trợ lý Mộ ký nhận máy bay xong, đứng trong hoa viên hướng về phía Tô Di hô to.



      “Tô tiểu thư, xuống đây . Đây là quà ngài ấy tặng .”



      Tô Di ngẩn người.



      ……Máy bay?



      Thương Trưng tặng chiếc máy bay? Lại là máy bay chiến đấu?



      Trợ lý Mộ cúi người đỡ Tô Di, vào buồng lái phi cơ hẹp, lạnh lẽo bằng kim loại. Toàn bộ màn hình điều khiển tinh thể lỏng đều sáng lên lập lòe, ghế điều khiển được bọc da, vô cùng đồ sộ.



      Các thiết bị của máy bay cũng phải hoàn toàn mới, thậm chí còn có mùi dầu máy xông vào mũi, khiến Tô Di bỗng nhiên cảm nhận được, chiếc máy bay này từng trải qua bao phen chiến đấu nguy hiểm giữa các hành tinh.



      “Máy bay chiến đấu loại Báo Săn số 9, trang bị hỏa lực siêu cấp, động cơ hạt nhân có thể bay liên tục trong 108 giờ, có thể thực nhảy vọt nhanh hơn vận tốc ánh sáng sáu lần……” Trợ lý Mộ gạt trục điều khiển màu xám, trêu ghẹo : “Tô tiểu thư, có chiếc máy bay này, gần như có thể đến bất cứ nơi nào muốn.”



      Bay đến bất cứ nơi nào tôi muốn.



      Tô Di quả dám tin vào lỗ tai mình, nhìn trợ lý Mộ chằm chằm, khiến ta khỏi ngượng ngùng sờ sờ mặt: “Sao vậy?”



      Trong lòng Tô Di vô cùng hoảng loạn.



      chậm rãi đến ghế điều khiển, ngồi xuống.



      Tuy rằng, biết chút gì về việc lái máy bay. Nhưng khi đặt chân lên bàn đạp phía dưới, tay cầm lấy cần điều khiển, bỗng dưng rất muốn rơi lệ.



      có thể tin vào truyện cổ tích ? Có thể tin rằng mình gặp được người tốt hay ?



      có thể tin rằng Thương Cục trưởng ở thành Hi Vọng, tội ác chồng chất tay che trời, lại động lòng trắc với này hay ? giả ngây giả dại mình muốn bay, Thương Trương lại đưa chiếc máy bay đến đây?



      rất hi vọng mình có thể tin tưởng, tin rằng đời này có hắc mã hoàng tử, cho dù ta tâm địa sắt đá, lạnh lùng thấu xương.



      “Buổi tối ngài ấy trở về, chuyện với Tô tiểu thư.” Trợ lý Mộ nhàng nhắc nhở.



      chuyện gì cơ?” Giọng của hơi run rẩy.



      “…….Tình hình cụ thể, thuộc hạ lắm.” Trợ lý Mộ khẽ cười: “ cuộc giao dịch.”



      Nhưng mà buổi tối hôm đó, Thương Trưng có trở về. Thậm chí nửa tháng sau, cũng thấy tung tích đâu. Mỗi ngày Tô Di đều thấp thỏm nhìn chiếc máy bay khổng lồ kia, từng ngày trôi qua lại càng lo lắng hơn.



      Qua vài ngày, trợ lý Mộ trở về dinh thự lấy văn kiện, khi nhìn thấy Tô Di mới nhớ ra chuyện lần trước, ta cười : “Ngài ấy họp ở tinh cầu khác. Có thể mấy ngày nữa mới trở về. Hôm nay tôi cũng đến đó.”



      Tô Di ở đây lâu như vậy, cũng hiếm khi nghe Thương Trưng tham gia hội nghị ở tinh cầu khác, ta gần như thèm để ý đến việc kết giao với người khác. Rất nhiều hội nghị, nghe Thương Trưng đều giao cho trợ lý Mộ hoặc là Phó cục trưởng thay tham dự. Lần này lại lâu đến như vậy.



      Trợ lý Mộ hết sức cẩn thận, chu đáo sắp xếp quân cảnh phục vụ trong quân, hướng dẫn kỹ thuật điều khiển.



      Quân cảnh này tên là La Khê Nho, là người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi có thân hình cường tráng săn chắc, tính tình thô lỗ chất phác. Lúc đầu, ông ta tưởng Tô Di là tiểu thư nhà ai, hùng hùng hổ hổ chịu hướng dẫn .



      Nhưng Tô Di lại học hết sức nghiêm túc, ông ta có giảng giải những điểm quan trọng lộn xộn đến cỡ nào, cũng hoàn toàn nghiêm túc ghi nhớ. Ngày hôm sau, để ý phiền chán của La Khê Nho, liên tiếp đưa ra thắc mắc; thậm chí, đôi khi ở lại máy bay suốt đêm, để quen thuộc với các bộ phận máy móc. Dựa vào quyết tâm liều chết này, sau mười ngày, những thao tác cơ bản máy bay, cũng nắm được bảy tám phần.



      Điều này khiến La Khê Nho phải nhìn bằng cặp mắt khác. Ông ta phải là thầy giáo chuyên nghiệp, chỉ là binh sĩ tính tình phóng khoáng. Ngày thứ năm mang theo Tô Di bay lên trời, bay vòng quanh Thành Hi Vọng; ngày thứ sáu, ông ta còn buông tay để Tô Di cầm lái chính, tuy rằng chuyến bay hơi tròng trành lắc lư, thậm chí thiếu chút nữa đụng phải ngọn hải đăng. Nhưng khi La Khê Nho giúp Tô Di đáp thẳng xuống sân dinh thự, ông ta lại giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Di.



      còn học nhanh hơn cả đàn ông. Ngoại trừ chân quá yếu, đôi khi đạp thắng ăn ra, những động tác cơ bản khác đều có thể hoàn thành.” La Khê Nho khen ngợi: “ nên tham gia vào quân!”



      Tô Di cười cười, ra khi vừa mới tiếp xúc với máy bay, ngạc nhiên phát mình cảm thấy vô cùng quen thuộc với những bộ phận máy móc lạ lẫm này. Khi tay chạm đến những kinh kiện lạnh như băng kia, lại giống như chạm vào vật thể sống có linh hồn bị giam cầm. Mà lúc bắt đầu lái máy bay, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường.



      Việc này rất kỳ quái, tuy từng là sinh viên quốc phòng, nhưng cũng chẳng khác gì sinh viên đại học bình thường, trong thời gian học cũng chưa hề được huấn luyện chuyên nghiệp. Vậy cảm giác quen thuộc này ở đâu ra? Chẳng lẽ đây là thiên phú?



      Mấy ngày nay mỗi ngày chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, vì muốn nắm giữ cơ hội thay đổi số phận mình. cho La Khê Nho biết điều này.



      ngồi xuống, lấy ra món đồ chơi điều khiển từ xa cực kỳ tinh xảo: “ La, cái này tặng cho con trai của .”



      La Khê Nho nhìn món quà đắt tiền này hơi chần chừ, vội vàng từ chối. Tô Di kiên quyết nhét vào trong tay ông ta, là cảm ơn vì ông tận tình hướng dẫn mình. La Khê Nho mới vui vẻ nhận lấy.



      “Chú La, ngày mai có thể bay ra ngoài tầng khí quyển tham quan ?” Tô Di mong chờ nhìn La Khê Nho, “Quan sát tinh cầu Hi Vọng từ ngoài vũ trụ nhất định là đẹp lắm!”



      “Như vậy được đâu. Máy bay này chưa có giấy phép phi hành.”



      “Chỉ vòng thôi.” Tô Di khẩn cầu.



      “Được rồi!” La Khê Nho cắn răng đáp ứng, “Tôi mang huy chương hiến binh theo, chắc là có ai tra hỏi gì đâu.”



      Tô Di vui mừng nở nụ cười: “Chú La, cám ơn chú! Tô Di có thể gặp được thầy giáo tận tâm như chú, đúng là rất may mắn!”



      La Khê Nho cười ha ha, Tô Di ngồi bên cạnh ông, chậm rãi cúi đầu xuống, bàn tay đặt trong túi áo bất giác siết lại chặt.
      Last edited: 11/9/14

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      6. Cướp đường bỏ trốn.

      Ngày 10 tháng 4.



      Hôm nay là ngày thứ hai mươi trong lịch trình công tác của Thương Trưng, theo lời Mộ trợ lý ngày mai về. Mà ngày hôm nay, Tô Di lẽ ra nên thành ngồi trong dinh thự chờ đón chủ nhân, tuy rằng Thương Trưng vô cùng bận rộn, chưa chắc kêu đến gặp.


      Chiếc máy bay báo săn màu đen, lẳng lặng trôi nổi trong gian vũ trụ tối đen như mực. Những ngôi sao sáng lấp lánh giống như những viên ngọc vỡ tô điểm bầu trời.



      Tô Di mặc quần áo du hành vũ trụ, đầu đội mặt nạ bảo vệ cung cấp dưỡng khí, ngồi ghế điều khiển, từ từ đẩy mạnh cần lái. La Khê Nho ngồi bên ghế phụ, gật gật đầu hài lòng “Giỏi lắm Tô Di, chúng ta rời khỏi tầng khí quyển hơi xa rồi. Nên quay về thôi. còn nhớ thao tác kỹ thuật để hạ tầm bay xuống ?”



      Tô Di gật đầu: “Nhớ mà, chú La. Phiếu ăn Tô Di tặng hôm qua, chị nhà có thích ?”



      La Khê Nho nghe vậy, vui vẻ phấn chấn trả lời: “Thích. Thích lắm. Nhiều năm nay, chú chưa dẫn ấy nhà hàng cao cấp như vậy, ấy ….”



      Lời La Khê Nho xuyên qua mặt nạ bảo vệ, ong ong truyền vào tai . Tô Di mỉm cười gật đầu lắng nghe. Nhưng trong đầu lúc này, lại vang lên vài giọng khác.



      “Thông thường, phụ nữ rơi vào tay tôi chỉ có công dụng duy nhất.”



      “Đây là quà ngài ấy tặng , chiếc máy bay.”



      “Ngài ấy trở về, làm cuộc giao dịch với tiểu thư.”



      “Tô Di, tháng trước Thương Trưng tặng khá giống cho cậu ấm nhà họ Chu chuyên buôn bán vũ khí… Nửa tháng sau, thi thể kia được khiêng ra khỏi nhà họ Chu, nghe cơ quan nội tạng bị chế thành tiêu bản… Nghe , Chu thiếu gia kia rất vừa lòng với ánh mắt của Thương Trưng, tiếp tục mở miệng đòi phụ nữ… Tô Di, bảo trọng.”



      ………………..



      Nếu Thương Trưng hành động như Du Mặc Niên , chuẩn bị đưa cho Chu Thiếu gia kia tại sao lại tặng máy bay cho ?



      Lúc nhìn vào chiếc máy bay này, phải cảm động. Thậm chí từng nghĩ, có lẽ Thương Trưng tặng chiếc máy bay này là muốn giúp hoàn thành tâm nguyện. Nhưng suy đoán như vậy quá mức tự tin, cả bản thân cũng tin nổi.



      là Tô Di, người quyền thế, sắc đẹp chỉ ở mức trung bình, giá trị chiếc máy bay này, có thể mua được cả trăm người đẹp hạng nhất. tuyệt đối tin, Thương Trưng vô duyên vô cớ đưa món quà này cho chỉ để giúp thực giấc mơ của mình.



      từng biết làm việc thiện.



      Chẳng lẽ, đây cũng là thú vui của người giàu? Để phù hợp với khẩu vị biến thái của Chu thiếu gia kia nên Thương Trưng mới tạo cho lớp vỏ bọc này? thiếu nữ nhu nhược biết lái máy bay?



      Suy đoán này khiến lòng run lên.



      lấy lại tinh thần, nhìn La Khê Nho thao thao bất tuyệt dạy bảo. Phiếu ăn là do Du Mặc Niên cho , mặc kệ ta có mưu gì, đạt được thứ bản thân muốn từ chỗ ta.



      Bỗng nhiên nâng tay, đẩy mạnh tay lái, mở bảng điều khiển chuyển sang hình thức tự lái — máy bay chiến đấu nhanh chóng đặt tới vận tốc gần bằng vận tốc ánh sáng, giống như quả tên lửa, từ tầng khí quyển của tinh cầu Hi Vọng nhanh chóng phóng vụt ra.



      La Khê Nho ngây người, bắt lấy bả vai của “Tô Di, làm gì vậy? Như vậy bay đến tinh cầu khác đó.”



      Tô Di né tránh bàn tay ông ta, khẩn trương điều khiển, con tàu vụt như đạp gió rẽ sóng trong bầu trời tối đen, nghiêng ngả bay đến tinh cầu màu lam cao nhất trong tinh hệ.



      “Chú La. Chú đừng lo. Việc này liên quan gì đến chú. Sau khi tôi đạt được mục đích để chú quay về. Thương Trưng trách chú đâu.” la lớn “Xin chú tha cho tôi con đường sống. Chỉ cần nửa tiếng. Nửa tiếng thôi, tôi có thể đáp xuống tinh cầu khác.”



      Nhưng La Khê Nho trước giờ luôn thoải mái dễ bắt chuyện chỉ nhìn chằm chằm, lắc đầu “ điên rồi. điên rồi. lại dám phản bội ngài ấy.”



      La Khê Nho đứng bật dậy, rút khẩu súng lục bên hông ra “Đứng lên. Rời khỏi chỗ ngôi, bằng tôi lập tức nổ súng.”



      . Chú nổ súng.” cắn răng .



      “Tôi .” La Khê Nho mở chốt bảo hiểm. “Đây là đạn nổ, phát cũng có thể làm nát đầu . Tô tiểu thư, lập tức ngừng hành vi điên cuồng này lại ngay. mưu đồ phản bội cục trưởng, tôi giết , ngài ấy nhất định trách tôi. Nhưng nếu tôi trợ giúp trốn thoát, cả nhà tôi đều phải chết.”



      Tô Di đặt hai tay lên đầu, chậm rãi đứng lên.



      Máy bay sắp sửa va vào bãi đá vụn, La Khê Nho vội vàng thu súng cất vào bên hông, ngồi xuống vị trí của , tay chân luống cuống bắt đầu điều chỉnh phương hướng.



      Đây mới là cơ hội mà Tô Di chờ đợi.



      im lặng nhanh chóng lấy bình nhiên liệu vứt dưới ghế ngồi ra, đập mạnh vào gáy La Khê Nho…



      Ông ta thét lên tiếng đau đớn, chậm rãi tuột khỏi ghế dựa, dòng máu tươi từ từ chảy xuống.



      Tô Di sợ hãi như phải bỏng, ném bình nhiên liệu xuống đất. Hai mắt La Khê Nho nhắm nghiền. xuống tay quá nặng, có thể ông ta



      Thành xin lỗi, trong lòng Tô Di khổ sở hét lên. Ông ấy đối xử với mình tệ, nhưng thể xuống tay đánh lén. thử đưa tay dò xét hơi thở của La Khê Nho, run run đến gần chóp mũi, lại phát tim mình đập như trống, căn bản cảm giác được ông ấy còn thở hay .



      Tô Di nỗ lực lấy lại bình tĩnh, kéo La Khê Nho rời khỏi ghế, đặt ông ấy nằm mặt đất. ngồi lên ghế lái, cúi đầu nhìn màn hình ra đa, tuyến đường phía trước rất an toàn. nhanh chóng mở bảng điều khiển ra, chỉnh sang chế độ lái tự động.



      thở dài hơi, ngã người xuống ghế.



      tốt quá, rốt cuộc cũng trốn thoát được rồi.



      Chỉ cần nửa giờ, có thể đến tinh cầu khác.



      lấy những đồ vật chuẩn bị sẵn ra — Chứng minh thư hoàn toàn mới, thẻ tín dụng, chìa khóa khách sạn, giấp phép đồng ý hạ cánh — tất cả những thứ này đều nhờ Du Mặc Niên chuẩn bị.



      Chỉ cần đăt chân xuống đất, có thể tận hưởng cuộc sống tự do chân chính. có thể từ từ tìm Địa Cầu, cho dù tìm ra, cũng bị người khác quản chế, nghèo rớt mồng tơi nữa.



      Vận tốc máy bay chiến đấu thua gì vận tốc ánh sáng, trong vũ trụ vĩ đại, lại cảm giác được tốc độc này quá nhanh. Tô Di nhịn được, ngắm nhìn cảnh sắc u tối ngoài cửa sổ, những mảng màu kỳ dị đan xen trong vũ trụ rộng lớn vô bờ.



      Mục đích của — tinh cầu “Tự Do”, từ từ xuất trong tầm mắt. Đại dương xanh thẳm, tầng khí quyển trắng như tuyết…



      Đúng lúc này, cổ bỗng nhiên nghẹn lại. cánh tay tráng kiện kìm chặt cổ , mạnh đến mức có cách nào giãy dụa phản kháng.



      La Khê Nho. Ông ta chết. Ông ta tỉnh lại.



      Biết được điều này, Tô Di thở phào nhõm, nhưng sợ hãi trào dâng trong lòng lại khiến tâm tư của càng thêm rối loạn.



      “Buông ra…” Hai tay liều mạng quơ quào, muốn công kích người phía sau. Nhưng làm sao có thể sánh với thân thủ của La Khê Nho? Trời đất đảo điên, bị đẩy mạnh xuống đất, bên hông và lưng vô cùng đau đớn.



      Mặt La Khê Nho toàn là máu, bàn tay vội vã lướt màn hình điều khiến, tiếng nổ vang lên. Ông ta nhàng thở ra, xoay người lại nhìn , gương mặt đầy máu tức giận mắng “Ra tay ác độc.”



      Tô Di tiếng nào, nhấc bình nhiên liệu mặt đất lên định đập tới. Nhưng La Khê Nho phòng bị, tay bắt lấy bình nhiên liệu, tay đẩy ngã .



      đập mạnh vào dụng cụ ca bin, quần áo du hành bị rách đường dài, thậm chí vai còn xuất vệt máu, lộ ra đầu vai mảnh khảnh trắng nõn. Các giấy tờ quan trọng của rơi tung tóe mặt đất, dựa vào ca bin, vô cùng chật vật.



      La Khê Nho tới, xốc dậy, giúp cởi bộ đồ du hành vũ trụ. ra sức giãy dụa nhưng thoát nổi, dáng vẻ càng thêm thảm hại. La Khê Nho lại mở hòm thuốc, băng bó qua loa cho mình, sau đó, cũng giúp cầm máu. Xong xuôi mới ngồi xuống trước mặt , cầm súng nhắm vào .



      “Chú cần bẻ lái sao?” thở hổn hển hỏi. chỉ bị thương ngoài da, thương tích của ông ta nặng hơn nhiều.



      La Khê Nho cũng hơi chóng mặt, thở gấp “Tôi khởi động hình thức an toàn.”



      “Hình thức an toàn là gì?”



      “May mà còn chưa có cái này cho biết.” La Khê Nho bực bội gắt “Máy bay có giấy phép phi hành, giống như súng có đạn, đều có chế độ bảo hiểm. khi khởi động hình thức an toàn, nó tự động bay trở về địa điểm cài đặt trước.”



      Lòng chùng xuống — địa điểm cài trước…



      đường quay về, mặc kệ cầu xin thế nào, du dỗ đe dọa ra sao, La Khê Nho cũng nhúc nhích, từ đầu đến cuối để rời khỏi họng súng của mình. Bốn mươi phút sau, sau hồi kịch liệt xóc nảy khi xuyên qua tầng khí quyển, máy bay từ từ đáp xuống vườn hoa mà Tô Di vô cùng quen thuộc.



      La Khê Nho liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức đứng lên, kéo cửa khoang thuyền ra ngoài.



      Mà Tô Di ngơ ngác dựa vào vách khoang, nhìn ra ngoài cửa sổ cabin. Thương Trưng nhiều ngày gặp, chắp tay sau lưng đứng phía trước máy bay. Gương mặt vô cùng đẹp trai hơi ngẩng lên, bình tĩnh nhìn qua cửa sổ.



      Đại khái là vừa mới họp về, cánh tay còn vắt áo khoác đồng phục, tóc cũng được chải gọn gàng, nghiêm trang mà lạnh lùng. Sau khi chăm chú nhìn lát, ném áo khoác cho trợ lý Mộ bên cạnh, sau đó sải những bước dài, sắc mặt trầm tới cửa cabin.
      Last edited: 11/9/14

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      7. Cưỡng ép chiếm đoạt

      Từ khi Tô Di xuyên tới nay chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy. Sắc trời u bên ngoài, khoang thuyền bừa bãi hỗn độn bên trong, cũng đáng sợ bằng sắc mặc trầm của Thương Trưng lúc này.



      Thương Trưng nhanh chóng vào khoang điều khiển, ánh nắng bị gương mặt khôi ngô che khuất. liếc mắt nhìn Tô Di cái, đột nhiên lại nở nụ cười.


      Nụ cười có vài phần dịu dàng, thân mật kia lại làm Tô Di cảm thấy lạnh cả người.



      thuần thục đóng cửa khoang thuyền, gài chốt an toàn.



      Thương Trưng đến trước mặt Tô Di, ánh mắt hơi đảo qua chỗ giấy tờ lộn xộn rồi lập tức lướt qua , ngồi xuống ghế lái.



      “Học xong rồi à?” Giọng trầm thấp, chứa ý cười.



      Trong lòng hơi hồi hộp nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đáp: “Chỉ mới học xong thao tác cơ bản.”



      Thương Trưng gật đầu: “Vậy lái thử .”



      hoàn toàn nghĩ ra trừng trị như thế nào. Ai cũng biết Thương Trưng hận nhất là kẻ phản bội, mà những tự ý cứu Du Mặc Niên, bây giờ còn có mưu đồ sử dụng máy bay tặng để bỏ trốn. Cho dù nổ phát súng giết ngay tại chỗ, chỉ sợ vẫn còn nhàng lắm.



      Vậy mà tại lại kêu lái máy bay?



      chậm rãi đứng lên, giọng hỏi: “Lái đâu?”



      Giọng của tùy ý, dường như hề tức giận: “Ra ngoài vũ trụ dạo vòng .”



      xong câu đó, mỉm cười ngẩng mặt lên nhìn . Dung mạo vốn vô cùng khôi ngô, bởi vì nụ cười lơ đãng gò bó này, trong nháy mắt, còn có phần khôi ngô hơn cả ngày thường.



      thầ, nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn bình tĩnh đến tay lái trước ghế.



      cũng đứng dậy, quay đầu nhìn chằm chằm về phía trước, thu lại nụ cười, thản nhiên : “Lái tốt tôi truy cứu.”



      Tô Di sửng sốt, thể tin được lại khoan dung, và mình may mắn đến vậy. siết chặt lòng bàn tay ràn rụa mồ hôi.



      Tô Di vội vàng gật đầu, đứng trước bảng điều khiển, thấp giọng : “Cám ơn ngài.”



      Thương Trưng trả lời.



      Khu vực ghế lái vốn là rộng lắm, mà thân hình Thương Trưng lại cao lớn, ngồi xuống ghế lập tức chiếm toàn bộ gian. Gần như toàn thân phải áp lên bảng điều khiển, cho dù như vậy, hai chân và cái mông vẫn thể tránh được tiếp xúc với đầu gối và cẳng chân của .



      “Lái .” Giọng lạnh lùng của Thương Trưng truyền đến, là vui hay giận: “Cho tôi xem bản lĩnh của nào.”



      Tô Di hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bảng điều khiển và quanh cảnh phía trước. Đây là lần đầu tiên điều khiển máy bay mình, khẩn trương đến mức hai tay đổ mồ hôi đầm đìa. Trong lòng vốn sợ hãi vì Thương Trưng kề sát phía sau, nhưng khi máy bay từ từ lên cao, toàn bộ tinh thần đều tập trung thực thao tác, nhất thời quên mất mối uy hiếp kề sát sau lưng.



      Đến khi máy bay lên đến vị trí cao nhất của tầng khí quyển, dùng tốc độ đột phá. Bởi vì thao tác thuần thục, máy bay xóc nảy kịch kiệt khiến lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Thân thể của thỉnh thoảng lại đụng phải Thương Trưng phía sau, vài lần thiếu chút nữa ngã ngồi vào trong lòng .



      Mà từ đầu đến cuối lời nào, có lần cẩn thận ngã vào người nhưng vẫn lạnh lùng thờ ơ như pho tượng.



      Máy bay nhanh chóng phá bỏ trói buộc của lực hấp dẫn, tiến vào tầng khí quyển! Tô Di giẫm mạnh lên bàn đạp −−−



      Bất động! Bàn đạp bất động!



      bỗng nhiên hiểu ra, lực chân của vốn yếu, mỗi lần giẫm bàn đạp đều dốc hết sức bình sinh. tại đứng, gian lại càng có cách nào dùng sức!



      lập tức luống cuống! Nếu như lúc này rớt khỏi quỹ đạo, cả máy bay lệch khỏi đường bay, có nguy cơ rơi xuống tầng khí quyển lần nữa!



      “Cục trưởng! Cục trưởng! Tôi đạp nổi!” rống to: “Máy bay rớt xuống mất!”



      Tiếng còi báo động dồn dập vang vọng trong cabin! Tô Di lại càng hoảng hốt.



      Nhưng lúc này, thân hình rắn chắc lạnh băng tràn đầy sức mạnh, đột ngột kề sát sau lưng ! đợi kịp phản ứng, bàn đạp dưới chân thuận lợi nhấn xuống! Trong nháy mắt, máy bay xé toang tầng khí quyển, phóng thẳng vào vũ trụ tăm tối!



      thở phào nhõm, nhưng giây sau lại khẩn trương nên lời.



      Bởi vì Thương Trưng vẫn duy trì tư thế như vậy, hề di chuyển.



      cao lớn hơn rất nhiều, đôi chân dài rắn chắc gần như bao bọc lấy . bàn tay biết từ khi nào lại luồn lên phía trước, dễ dàng bắt được bên ngực đầy đặn mềm mại của Tô Di. Tay kia lại luồn vào trong quần , chậm rãi thăm dò.



      “Cục… cục trưởng! Ngài làm gì vậy?” hết sức hoảng sợ, chỉ cảm thấy tất cả tế bào toàn thân sắp vỡ tung, vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi.



      “Tiếp tục lái.” Giọng của từ hõm vai truyền đến, “Dùng vận tốc gấp ba lần vận tốc thanh, bay vòng quanh quỹ đạo đồng bộ*. Nơi này có rất nhiều thiên thạch, tập trung điều khiển .”

      (*Qũy đạo đồng bộ hay Synchronous orbit: Trong thiên văn học, quỹ đạo đồng bộ là quỹ đạo của vật thể ( thường là vệ tinh) quay chung quanh vật thể khác ( thường là hành tinh) với thời gian và chiều bằng với tốc độ tự quay quanh trục của nó._Myu tạm dịch từ wiki.)



      Tô Di kinh hãi! mới học điều khiển máy bay chưa đến tháng, càng chưa bay qua quỹ đạo đồng bộ lần nào. Nghe La Khê Nho , ngay cả lính mới của đội quân chính quy, lần đầu tiên cũng có ai dám bay theo quỹ đạo đồng bộ. Vậy mà Thương Trưng lại muốn …..



      được đâu cục trưởng! được!” Dưới tình thế cấp bách, Tô Di cũng còn tâm tình để ý đến những việc khác nữa, “Tôi lái được! Chúng ta chết mất!”



      Nhưng mà Thương Trưng dường như để ý đến lời , cánh tay dùng sức trực tiếp lột quần xuống, lộ ra cái mông và cặp chân thon dài trắng như tuyết.



      Tầng mây mù phía trước rải đầy thiên thạch xấu xí quỷ dị, ngừng đập vào đầu máy bay! Tô Di vừa mới phân tâm, thiếu chút nữa đụng phải khối đá lớn, sợ tới mức dùng toàn bộ sức lực điều khiển cần lái, khó khăn lắm mới né được! Hoảng sợ đến nỗi toàn thân chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.



      Nhưng lúc này, ngón tay Thương Trưng cũng lặng lẽ len vào. hoảng hồn thét chói tai, ngón tay lại như có tiết tấu, tự động vuốt ve từ chậm đến nhanh, từ đến mạnh.

      Nguy hiểm phía trước nối gót nhau ùa đến, mà động tác của Thương Trưng cũng càng thêm mãnh liệt. còn chưa ý thức được, phía dưới chảy đầy dịch nhầy, ướt át. Tô Di chân dẫm bàn đạp tay cầm cần lái, chỉ cảm thấy lông tóc từ đầu đến chân đều dựng đứng!



      Lúc này, Thương Trưng lại khẽ nhấc mông , trầm giọng hạ lệnh: “Nâng lên.”



      90% chú ý của đều đặt vào tình hình phía trước, hề nghĩ ngợi hai chân khẽ nhón nâng cái mông lên cao. Ngay lập tức, vật cứng nóng rực cũng thừa cơ áp sát cửa vào mềm mại ướt át của .



      Bàn tay của Thương Trưng vội vàng trượt xuống, giữ eo chặt, dục vọng to lớn chỉ vuốt ve cửa vào chốc lát liền dùng sức thẳng tiến, nhưng vẫn chưa vào được nửa.



      “A!” May là từ nãy đến giờ Tô Di hoàn toàn chú ý đến lăng nhục phía sau, nhưng cuối cùng cũng phải rùng mình thét chói tai!



      “Ngài! Ngài. . . . . . làm gì vậy! Dừng lại!” Tô Di kêu to. lại hề báo trước, chút lưu tình đoạt lấy trinh tiết của vào thời khắc nguy hiểm này!



      “Dám trốn à?” Thương Trưng cất giọng khàn khàn, “Tiếp tục lái!”





      Trong màn bụi mờ, bãi thiên thạch khó mà phân biệt nổi, gần như cố gắng hết mình mới có thể né được phần lớn thiên thạch. Dù như vậy, vẫn còn khá nhiều thiên thạch va mạnh vào mặt kính. Toàn thân cũng run rẩy, điên cuồng đảo lộn theo từng đợt chao đảo của máy bay.



      ,Thương Trưng lại chẳng hề quan tâm đến những việc đó, triệt để tiến vào thân thể . Thân hình mạnh mẽ ép ngã xuống bảng điều khiển, theo từng đợt va chạm đầy sức mạnh của , dần dần vọt tới cần lái.



      điên rồi! đúng là kẻ điên! chưa bao giờ biết lại có thể điên cuồng đến vậy! có biết chỉ cần cẩn thận, bọn họ cùng nhau vùi thây trong vũ trụ ?



      Uy hiếp của cái chết và phóng đãng của dục vọng, khiến cho tâm hồn và thân thể đạt đến sụp đổ hoàn toàn trong cường độ cực hạn chưa bao giờ có.



      sợ hãi, phẫn nộ, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng cũng bị kích thích đến đỉnh điểm. biết cảm giác giờ phút này rốt cuộc là gì. Dường như điên cuồng của Thương Trưng cũng làm cho cũng muốn điên cuồng theo.



      .” nằm trong vòng tay Thương Trưng, tức giận hét “ lái tốt tha cho tôi. như vậy mà.”



      Đầu lưỡi Thương Trưng khẽ liếm vành tai “Kẻ phản bội đáng để tôi giữ lời hứa.”



      bàn tay rời khỏi eo , trườn lên phía trước, dò vào nơi mẫn cảm lồi ra của . Liên tục kích thích cả trước lẫn sau, muốn tiến vào chổ sâu nhất trong cơ thể .



      “Con mèo … Đây là trừng phạt hữu hiệu nhất dành cho .”



      Đoạn đường rải đầy thiên thạch nguy hiểm nhất rốt cuộc cũng qua. Máy bay chiến đấu tiến vào bán cẩu tương đối trống trải.



      Tô Di chỉ cảm thấy mình hoàn toàn kiệt sức, phát ra hai tay hai chân mình cũng xụi lơ tê dại.



      Nhưng vẫn còn chưa xong.



      Thương Trưng vừa mới phóng thích lần đầu tiên trong cơ thể , giơ tay đập mạnh vào bảng điều khiển, lại khởi động hình thức an toàn.



      Sau đó lại đặt thân thể mặt đất, mở hai chân ra, tiếp tục tiến vào. vẫn còn mặc áo sơ mi, quần dài tụt xuống đầu gối. Quần áo người Tô Di lại bị lột sạch , Thương Trưng đè xuống mặt đất dơ bẩn lạnh lẽo.



      Đưa tay nhặt mấy thứ giấy tờ rơi vãi mặt đất lên, Thương Trưng cúi đấu nhìn “Chuẩn bị chu đáo nhỉ.”



      “… Đáng tiếc lại thành công.” chút yếu thế đáp trả.



      Bởi vì mới trải qua kích thích sinh tử, sợ hãi của đối với , sớm bị vứt ra khỏi đầu. Cả thân thể và tâm hồn đều rã rời chết lặng.



      quăng mấy thứ giấy tờ kia , cúi đầu, cắn mạnh lên bờ vai mảnh khảnh của .



      Lại lần nữa chiếm lấy, kích thích mãnh liệt hơn cả vừa rồi, vững vàng hơn rất nhiều, cũng kéo dài hơn rất nhiều. Phản ứng của thân thể dần dần mãnh liệt. Dưới áp chế mạnh bạo của , cong lại như con tôm, run run thở gấp, cách nào tự điều khiển được. Cảm giác xa lạ này làm kinh hồn bạt vía, tâm trí rệu rã chìm đắm trong cảm giác mất hồn.



      Rốt cuộc nước mắt tủi nhục khiến đôi mắt Tô Di mờ , lại lập tức bị ngón tay đầy vết chai của lau sạch, giống như thích nhìn thấy những giọt nước mắt của .



      “Vì sao lại đưa máy bay cho tôi?” run run hỏi.



      trả lời, ánh mắt lạnh lẽo từ cao nhìn chằm chằm vào mặt , hỏi lại “Vì sao lại chạy trốn? Tôi nhớ hình như mạng của vốn thuộc về tôi.”



      Những giọt mồ hôi lấm tấm, chảy xuống từ trán , rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh của , từ từ trượt xuống, chảy đến bộ ngực phập phồng kịch liệt. Chảy đến bộ phận kết hợp chặt chẽ của hai người.



      Khi máy bay sắp đáp xuống dinh thự của Thương Trưng, liền tăng tốc va chạm mạnh, khiến Tô Di thể kiềm nén được trân người co rút, hoàn toàn đắm chìm trong vòng tay . Mà trán cũng nổi đầy gân xanh, hai mắt u tối nhìn gương mặt đau đớn của , gằn từng tiếng bên tai “Nhớ kỹ — Những gì thuộc về tôi, bao giờ được phép phản bội.”
      Last edited: 11/9/14

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :