1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiêu Sủng - Đinh Mặc (90 chương + 13 phiên thoại + 4 tiền truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      49. XÚC TU MÀU ĐEN

      Dường như có ánh sáng mờ xuyên qua tầng mây dày cộm nặng nề bầu trời bao la. Đây phải là ánh mặt trời, ánh sáng dịu lần lượt lóe lên bầu trời có màu đỏ vàng.



      Tô Di biết, đó là đại quân của loài người triển khai quyết chiến với Trùng tộc. Sau khi nhiệm vụ tập kích mặt đất từ hoàn tất, cũng đoán được, loài người chắc chắn mang lực lượng hùng hậu đánh lén hành tinh Trùng tộc.


      Mạnh Hi Tông ở bên ngoài quỹ đạo hành tinh, ngang nhiên dẫn đầu đại quân, phát động tấn công mạnh nhất. Nhận thức này làm cho càng muốn sống mãnh liệt.



      Sau khi rơi vào tay Trùng Tộc mới ý thức được có ảnh hưởng đến cuộc sống như thế nào. kẻ có gì là thể làm được, kiên định, mạnh mẽ. cũng mong muốn sống dựa vào đàn ông, nhưng người đàn ông hống hách lộng hành, độc tài hùng mạnh này lại làm cho từ từ quen sống dưới cánh của . từng vô cùng cam lòng, nhưng bây giờ mới phát , loại giam cầm này cũng ngọt ngào. thực tế, chẳng bao giờ giam cầm , ra cho tự do quá nhiều.



      Mà giờ khắc này, bị bảy con công trùng mang vũ khí bao vây ở lãnh thổ Trùng tộc, trong tay chỉ có cây súng lục. Có lẽ chỉ có thể giết được hai con, nhưng kết cuộc lại bị những con công trùng khác giết chết còn thảm hại hơn.



      Bọn công trùng yên lặng, nhích tới gần từng chút. Con đầu lĩnh cao lớn nhất, có nhiều chân thoái hóa, chỉ có hai con mạnh khỏe có chi dưới như loài thú lại có vài cái xúc tua màu đen.



      Tô Di hít hơi sâu, sau giây phút đấu tranh ngắn ngủi, từ từ giơ hai tay lên, súng rơi mặt đất.



      Bọn chúng làm gì ? Giết ? Ăn ? Hay là bắt làm tù binh? Bây giờ chỉ có thể ôm hi vọng bị chúng bắt làm tù binh. Nhưng mặc quân trang, hiển nhiên là trong đội tập kích mặt đất . Làm sao mà bọn chúng bỏ qua cho được?



      Dường như chúng hơi kinh ngạc vì phối hợp của , tên công trùng đầu lĩnh tiếng Trùng tộc gì đó, lập tức sau lưng Tô Di có con công trùng bò lên, nhặt súng của xong lại lui xuống.



      xúc tua nhọn màu đen cứng rắn bò qua bắp chân , đâm thẳng vào chân . Tô Di hét lên, đùi phải đau đến tê cứng. Hai tay bắt lấy bắp chân đổ máu đầm đìa, quỳ chân xuống đất. . nhìn máu dính lên xúc tua của con công trùng, chỉ cảm thấy đau đến muốn ngất.



      Song, đau đớn hơn vẫn còn ở phía sau nữa.



      Dị vật cắm vào thân thể chút rồi lại nhổ ra, lần nữa chà sát vào da thịt bị cắt đứt của . Tô Di cảm giác được đau đến thấu xương nát thịt, trong nháy mắt ngã xuống, toàn thân đều như chết lặng, chỉ có cái chân bị thương làm có cảm giác thế nào gọi là “Lăng trì”.



      Cả quá trình tới ba phút đồng hồ. Mặt Tô Di dán mặt đất lạnh như băng, nước mắt rơi lã chả. dám nhìn vết thương chân mình ra sao, hai tay chỉ bắt lấy đầu gối, dường như chỉ có vậy, mới cảm thấy cái chân này còn thuộc về mình.



      Nỗi đau đớn bên trong như cào xé, mơ hồ nghĩ, mình có nên chết hay ? Có nên dùng dao giấu trong túi để tự sát hay ? Để kết thúc nỗi đau đớn hành hạ này.



      Nhưng trong thời khắc nguy hiểm, lại nhớ tới Mạnh Hi Tông. Nhớ tới đôi mắt yên tĩnh của , nhới tới những pha đụng chạm kiên định của . Nhớ tới lúc say rượu, cố chấp như đứa bé, ngủ vùi trong ngực , vừa nồng vừa thơm. Mạnh Hi Tông như thế lại làm cho trái tim rung động thể ức chế nỗi.



      Nếu như thấy được tất cả những chuyện mình gặp ngày hôm nay, có thể nén giận hay , có thể đau lòng đến nên lời hay . Chỉ có đôi mắt đen sâu lắng nhìn lẳng lặng, tựa như có thể nhìn thấu cuộc sống lang bạt sau khi đến cái thế giới này.



      “Mèo con, phải sống sót” Đó là cầu cũng là lời hứa hẹn của .



      Bây giờ, ở ngoài hành tinh này, cho dù là giữa mấy vạn đại quân Trùng tộc, nhất định lái Báo Săn cứu về.



      thể chết được.



      từ từ ngẩng đầu, thấy con công trùng đứng ở đỉnh đầu mình, đôi mắt kép màu tím lẳng lặng nhìn .



      Đúng rồi, đây là trả thù, là hành hạ. Là phát tiết cơn giận với loài người phá hủy công mặt đất của chúng.



      nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của con công trùng, từ từ cười lên, đôi mắt sáng ngời hề còn đau đớn, ngược lại còn trầm tĩnh hơn.



      Còn gì nữa?



      yên lặng hỏi nó hề phát ra tiếng động, mày có thể hành hạ tao như thế nào nữa?



      Mặc dù ra tiếng, nhưng con công trùng kia như hiểu được hàm nghĩa trong mắt . Nó hơi nghi ngờ nhìn , vài gây sau, phát ra mấy tiếng khe khẽ. Những con công trùng khác lại nhanh chóng lui ra.



      Bọn chúng bò lui đến sau ngọn đồi, rồi đứng yên ở đó. Tô Di còn nghe được tiếng vo ve của bọn chúng vang lên như chuyện với nhau. Trước ngọn đồi chỉ còn Tô Di và con công trùng này.



      Nó muốn làm gì?



      Nó cúi thấp thân thể trước mặt Tô Di, “xọet” cái, bộ đồ du hành vũ trụ của Tô Di bị xé rách, lộ ra mắt cá chân trắng ngần dưới chiếc quần dài. khí rét lạnh tràn vào trong nháy mắt, làm như rơi vào hồ băng bị nứt. Đỉnh đầu tròn tròn của con công trùng cúi thấp xuống, nhích tới gần làn da của .



      đùi vẫn còn máu tươi nồng nặc, chảy xuống theo bắp chân. Con công trùng kia như hít hà, lại vươn chiếc lưỡi vừa dài vừa cứng, nhàng liếm sạch máu tươi mắt cá chân của .



      Tô Di nhìn chằm chằm vào động tác của con công trùng, sợ nó cắn đứt chân mình. Bàn tay chống đỡ thân thể mò vào con dao trong túi áo, tìm kiếm tất cả cơ hội có thể.



      biết con trùng này biến thành thức ăn hay là vật cưng, chẳng qua nó chỉ nhàng liếm láp. Đôi mắt kép màu tím nhìn lẳng lặng, thậm chí nó còn vươn ra xúc tua khoác lên đùi Tô Di, nhàng di động qua lại. Giờ Tô Di mới hiểu được … đây là vuốt ve của nó.



      Quá trình này ước chừng khoảng 5′ đồng hồ, con trùng như chưa đủ thỏa mãn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Di chút, đôi mắt to lớn thầm quan sát . Nó chép miệng, thân thể hơi cử động, dùng xúc tua tách hai chân của ra.



      Trong ánh mắt đề phòng của nó, Tô Di từ từ vươn cánh tay, nhàng bắt lấy xúc tua vuốt ve chân mình. cái tay khác kéo khóa quần áo của đồ du hành vũ trụ xuống. Bộ ngực trắng tròn lộ ra trong khí rét lạnh.



      nắm xúc tua của con công trùng, kéo đến gần ngực mình chút. Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, cảnh vật xung quanh như tan biến. Chỉ còn Tô Di nhìn thẳng vào mắt kép của con công trùng, thậm chí ánh mắt của như có hơi hiền hòa; Rồi sau đó, nó cũng như cảm giác được cảm xúc dịu dàng của , ánh mắt nó cũng theo xúc tua nhìn xuống, chuyển qua trước cái phần trắng mềm láng mịn của con người mà nó chưa bao giờ được tiếp xúc…



      “Xoẹt..”, thanh rất vang lên. Xúc tua của con công trùng kia đột nhiên giãy dụa điên cuồng, tay của Tô Di nắm lấy xúc tua của nó cũng đầy máu tươi. Tô Di hề kêu rên tiếng nào, tay phải đâm mạnh lên , cắm con dao vào bụng nó, cắt nó như cắt đậu hủ, chém nó thành hai nửa.



      Thân thể lìa ra của nó vẫn giãy đành đạch mặt đất, đôi mắt kép màu tím vẫn mở trừng trừng như tin nỗi Tô Di lại đột nhiên phản công. Tô Di sợ nó còn chưa chết hẳn, tay chống đỡ thân thể khó khăn, nhịn đau chém nó thêm vài nhát nữa..



      Làm xong tất cả mọi chuyện, đầu Tô Di đầy mồ hôi. Chân mất máu ngày càng nhiều, càng ngày lại càng đau hơn, toàn thân của cũng phát lạnh. cảm giác được tầm mắt mình bắt đầu càng mờ . Nhưng biết, bây giờ phải là lúc hôn mê, sau đồi vẫn còn 6 con công trùng khác.



      đè nén được giọng của mình, vì đau đớn nên khẽ rên lên, làm kẻ địch sau gò núi vững tâm. Song, đẩy con công trình chết người ra, cầm lấy cây súng tự động, từ từ bò tới chỗ ngọn đồi của 6 con kia.



      “Pằng pằng pằng…” loạt thanh bắn càng quét nổi lên, cho đến khi hai mắt hoa cả , cho đến khi toàn bộ công trùng nằm đất nhúc nhích, máu tươi màu tím thẩm cả nửa sườn đồi, mới thu súng lại. Vết thương bị đông cứng của đau đến mức nỗi. miễn cưỡng mặc lại đồ du hành vũ trụ, bò đến bên cạnh con công trùng, cắt hai cái xúc tua cứng rắn của nó, làm thanh hai cây nạn để mình chống .



      Sắc trời bắt đầu mờ dần, dọc theo hướng có ánh sáng, nhích từng bước về phía trước. biết, cái gì chờ mình ở bên ngoài cánh rừng, nhưng bao giờ muốn ở lại rừng cây rét lạnh đầy nguy hiểm này nữa. Chân vẫn còn chảy máu, nếu xử lý, cái chân này biết có phải bị cưa mất nữa.



      ra chưa đến nửa giờ. Song, đối với , đây là nửa giờ đau đớn dài nhất. Trời hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh sáng ở phía trước, như chiếc đèn, chỉ dẫn phương hướng cho .



      Đó là gì đây? nghĩ, là doanh trại lớn của Trùng Tộc ư? Hay là máy bay chiến đầu của Trùng Tộc? Nhưng còn đường nào cả. đỉnh đầu vẫn còn lóe sáng từng đợt từng đợt, biết là lửa đạn ác chiến bên ngoài của Mạnh Hi Tông, hay là đèn pha của Trùng tộc. chỉ có ý niệm trong đầu, bước lên trước, tiếp tục bước về phía trước. Nếu như đó nhất định là con đường chết, cũng bình tĩnh bắn cho mình phát súng để khỏi bị chúng sỉ nhục lớn hơn nữa.



      Rốt cuộc, dừng lại ở sườn đồi thấp bé.



      chiếc xe việt dã, lẳng lặng đậu ở đường cái ven rừng. Trong bóng đêm ma quái, hai bóng đèn pha của xe việt dã lẳng lặn chiếu vào màn sương mù.



      xe có người, cũng có con trùng nào. khó đoán ra, đây chính là chiếc xe mà đội công trùng kia mới vừa ngồi.



      Trong lòng Tô Di vì vui mừng mà thả lõng. Chân mềm nhũn, lặng lẽ ngã nhào đất. Nhưng điều đó cũng ngăn cản được ý chí muốn sống của . chống hai “cây nạn”, từ từ lết xuống sườn núi, lết qua đường cái, bò vào chiếc xe việt dã kia.



      Động cơ vẫn còn nóng, chìa khóa vẫn còn được cắm ở đó. Chắc là những con công trùng kia nghĩ bỏ mạng ở rừng cây này. Tô Di khó khăn thò người ra phía sau lục lọi, quả nhiên tìm được hộp cứu thương bên dưới ghế.



      cắn răng, lập tức khử trùng và băng bó cái chân bị thương của mình lại. Bây giờ nhìn cái chân máu thịt bầy nhầy này giống như chết rồi vậy.



      Sau khi xử lý xong vết thương, lòng của từ từ bình tĩnh lại chút ít. Sau đó nhìn sơ các thiết bị trong xe, khóa kỹ cửa xe, mở máy điều hòa, lại tìm được bình áp suất đựng thức ăn và nước uống, cũng màn bên trong là thành phần gì, cứ ăn như hổ đói.



      Sau đó, thừa dịp bóng đêm, lái xe chạy dọc theo đường cái mục đích.



      Ngày bắt đầu từ từ sáng lên, sương mù trắng ra lần nữa, những tia sáng lóe bầu trời cũng tạm dừng.



      Tô Di biết chiến tranh hạ màn, hay là chỉ tạm thời dừng lại. lái xe cả đêm chỉ dừng lại 2 3 lần để nghỉ ngơi, sau đó lại lập tức lái về phía trước. muốn kiếm chiếc máy bay, mặc dù biết là rất khó. Nhưng bây giờ, có xe, lại có vũ khí, thừa dịp đêm tối chắc có cơ hội lớn hơn.



      Nhưng, trời chìu lòng người. lái suốt cả đêm, thậm chí lái đến vùng đồng bằng trống trải. Ngoại trừ gặp mấy chiếc xe việt dã giống như chiếc này, cũng thấy có chiếc máy bay nào. để 2 xúc tua của con trùng che ở cửa sổ xe, ngồi phía sau từ từ mặc quân trang của Trùng tộc vào người, cúi người xuống thấp, đường gây ra bất cứ chú ý nào.



      Đường cái dần rộng rãi, dọc theo mặt đất đóng băng, Tô Di thấy chừng khoảng hơn mấy cây số, có thành thị, thậm chí còn có khói bốc lên dày đặc. Nơi đó hình như là nhà xưởng. Sau đó, nhìn thấy có vài khung máy bay lao xuống ngừng lại ở chổ đó.



      dừng xe, cúi đầu, yên lặng suy nghĩ đối sách… Làm sao để có thể cướp được chiếc máy bay? Sau đó làm sao đánh lạc hướng truy binh dưới đất để bay lên trời?



      Trong lúc ấy, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng động. Tô Di ngồi rụt lại tại chỗ, cầm lấy súng tự động. Nhìn qua kiếng chiếu hậu, thấy hai con công trùng bò đến từ phía sau đường cái.



      Có nên giết chết bọn chúng hay ?



      suy nghĩ, lại thấy đước lờ mờ phía sau 2 con công trùng, có mấy chục con người theo chúng.



      Những người kia phần lớn đều là thanh niên mạnh khỏe, tóc tai rối bù, bị đông lạnh đến mặt mũi xanh mét, môi tím tái, hai tay ôm đầu, xếp thành đội theo phía sau con công trùng, yên lặng qua xe của Tô Di.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      49. XÚC TU MÀU ĐEN

      Dường như có ánh sáng mờ xuyên qua tầng mây dày cộm nặng nề bầu trời bao la. Đây phải là ánh mặt trời, ánh sáng dịu lần lượt lóe lên bầu trời có màu đỏ vàng.



      Tô Di biết, đó là đại quân của loài người triển khai quyết chiến với Trùng tộc. Sau khi nhiệm vụ tập kích mặt đất từ hoàn tất, cũng đoán được, loài người chắc chắn mang lực lượng hùng hậu đánh lén hành tinh Trùng tộc.


      Mạnh Hi Tông ở bên ngoài quỹ đạo hành tinh, ngang nhiên dẫn đầu đại quân, phát động tấn công mạnh nhất. Nhận thức này làm cho càng muốn sống mãnh liệt.



      Sau khi rơi vào tay Trùng Tộc mới ý thức được có ảnh hưởng đến cuộc sống như thế nào. kẻ có gì là thể làm được, kiên định, mạnh mẽ. cũng mong muốn sống dựa vào đàn ông, nhưng người đàn ông hống hách lộng hành, độc tài hùng mạnh này lại làm cho từ từ quen sống dưới cánh của . từng vô cùng cam lòng, nhưng bây giờ mới phát , loại giam cầm này cũng ngọt ngào. thực tế, chẳng bao giờ giam cầm , ra cho tự do quá nhiều.



      Mà giờ khắc này, bị bảy con công trùng mang vũ khí bao vây ở lãnh thổ Trùng tộc, trong tay chỉ có cây súng lục. Có lẽ chỉ có thể giết được hai con, nhưng kết cuộc lại bị những con công trùng khác giết chết còn thảm hại hơn.



      Bọn công trùng yên lặng, nhích tới gần từng chút. Con đầu lĩnh cao lớn nhất, có nhiều chân thoái hóa, chỉ có hai con mạnh khỏe có chi dưới như loài thú lại có vài cái xúc tua màu đen.



      Tô Di hít hơi sâu, sau giây phút đấu tranh ngắn ngủi, từ từ giơ hai tay lên, súng rơi mặt đất.



      Bọn chúng làm gì ? Giết ? Ăn ? Hay là bắt làm tù binh? Bây giờ chỉ có thể ôm hi vọng bị chúng bắt làm tù binh. Nhưng mặc quân trang, hiển nhiên là trong đội tập kích mặt đất . Làm sao mà bọn chúng bỏ qua cho được?



      Dường như chúng hơi kinh ngạc vì phối hợp của , tên công trùng đầu lĩnh tiếng Trùng tộc gì đó, lập tức sau lưng Tô Di có con công trùng bò lên, nhặt súng của xong lại lui xuống.



      xúc tua nhọn màu đen cứng rắn bò qua bắp chân , đâm thẳng vào chân . Tô Di hét lên, đùi phải đau đến tê cứng. Hai tay bắt lấy bắp chân đổ máu đầm đìa, quỳ chân xuống đất. . nhìn máu dính lên xúc tua của con công trùng, chỉ cảm thấy đau đến muốn ngất.



      Song, đau đớn hơn vẫn còn ở phía sau nữa.



      Dị vật cắm vào thân thể chút rồi lại nhổ ra, lần nữa chà sát vào da thịt bị cắt đứt của . Tô Di cảm giác được đau đến thấu xương nát thịt, trong nháy mắt ngã xuống, toàn thân đều như chết lặng, chỉ có cái chân bị thương làm có cảm giác thế nào gọi là “Lăng trì”.



      Cả quá trình tới ba phút đồng hồ. Mặt Tô Di dán mặt đất lạnh như băng, nước mắt rơi lã chả. dám nhìn vết thương chân mình ra sao, hai tay chỉ bắt lấy đầu gối, dường như chỉ có vậy, mới cảm thấy cái chân này còn thuộc về mình.



      Nỗi đau đớn bên trong như cào xé, mơ hồ nghĩ, mình có nên chết hay ? Có nên dùng dao giấu trong túi để tự sát hay ? Để kết thúc nỗi đau đớn hành hạ này.



      Nhưng trong thời khắc nguy hiểm, lại nhớ tới Mạnh Hi Tông. Nhớ tới đôi mắt yên tĩnh của , nhới tới những pha đụng chạm kiên định của . Nhớ tới lúc say rượu, cố chấp như đứa bé, ngủ vùi trong ngực , vừa nồng vừa thơm. Mạnh Hi Tông như thế lại làm cho trái tim rung động thể ức chế nỗi.



      Nếu như thấy được tất cả những chuyện mình gặp ngày hôm nay, có thể nén giận hay , có thể đau lòng đến nên lời hay . Chỉ có đôi mắt đen sâu lắng nhìn lẳng lặng, tựa như có thể nhìn thấu cuộc sống lang bạt sau khi đến cái thế giới này.



      “Mèo con, phải sống sót” Đó là cầu cũng là lời hứa hẹn của .



      Bây giờ, ở ngoài hành tinh này, cho dù là giữa mấy vạn đại quân Trùng tộc, nhất định lái Báo Săn cứu về.



      thể chết được.



      từ từ ngẩng đầu, thấy con công trùng đứng ở đỉnh đầu mình, đôi mắt kép màu tím lẳng lặng nhìn .



      Đúng rồi, đây là trả thù, là hành hạ. Là phát tiết cơn giận với loài người phá hủy công mặt đất của chúng.



      nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của con công trùng, từ từ cười lên, đôi mắt sáng ngời hề còn đau đớn, ngược lại còn trầm tĩnh hơn.



      Còn gì nữa?



      yên lặng hỏi nó hề phát ra tiếng động, mày có thể hành hạ tao như thế nào nữa?



      Mặc dù ra tiếng, nhưng con công trùng kia như hiểu được hàm nghĩa trong mắt . Nó hơi nghi ngờ nhìn , vài gây sau, phát ra mấy tiếng khe khẽ. Những con công trùng khác lại nhanh chóng lui ra.



      Bọn chúng bò lui đến sau ngọn đồi, rồi đứng yên ở đó. Tô Di còn nghe được tiếng vo ve của bọn chúng vang lên như chuyện với nhau. Trước ngọn đồi chỉ còn Tô Di và con công trùng này.



      Nó muốn làm gì?



      Nó cúi thấp thân thể trước mặt Tô Di, “xọet” cái, bộ đồ du hành vũ trụ của Tô Di bị xé rách, lộ ra mắt cá chân trắng ngần dưới chiếc quần dài. khí rét lạnh tràn vào trong nháy mắt, làm như rơi vào hồ băng bị nứt. Đỉnh đầu tròn tròn của con công trùng cúi thấp xuống, nhích tới gần làn da của .



      đùi vẫn còn máu tươi nồng nặc, chảy xuống theo bắp chân. Con công trùng kia như hít hà, lại vươn chiếc lưỡi vừa dài vừa cứng, nhàng liếm sạch máu tươi mắt cá chân của .



      Tô Di nhìn chằm chằm vào động tác của con công trùng, sợ nó cắn đứt chân mình. Bàn tay chống đỡ thân thể mò vào con dao trong túi áo, tìm kiếm tất cả cơ hội có thể.



      biết con trùng này biến thành thức ăn hay là vật cưng, chẳng qua nó chỉ nhàng liếm láp. Đôi mắt kép màu tím nhìn lẳng lặng, thậm chí nó còn vươn ra xúc tua khoác lên đùi Tô Di, nhàng di động qua lại. Giờ Tô Di mới hiểu được … đây là vuốt ve của nó.



      Quá trình này ước chừng khoảng 5′ đồng hồ, con trùng như chưa đủ thỏa mãn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Di chút, đôi mắt to lớn thầm quan sát . Nó chép miệng, thân thể hơi cử động, dùng xúc tua tách hai chân của ra.



      Trong ánh mắt đề phòng của nó, Tô Di từ từ vươn cánh tay, nhàng bắt lấy xúc tua vuốt ve chân mình. cái tay khác kéo khóa quần áo của đồ du hành vũ trụ xuống. Bộ ngực trắng tròn lộ ra trong khí rét lạnh.



      nắm xúc tua của con công trùng, kéo đến gần ngực mình chút. Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, cảnh vật xung quanh như tan biến. Chỉ còn Tô Di nhìn thẳng vào mắt kép của con công trùng, thậm chí ánh mắt của như có hơi hiền hòa; Rồi sau đó, nó cũng như cảm giác được cảm xúc dịu dàng của , ánh mắt nó cũng theo xúc tua nhìn xuống, chuyển qua trước cái phần trắng mềm láng mịn của con người mà nó chưa bao giờ được tiếp xúc…



      “Xoẹt..”, thanh rất vang lên. Xúc tua của con công trùng kia đột nhiên giãy dụa điên cuồng, tay của Tô Di nắm lấy xúc tua của nó cũng đầy máu tươi. Tô Di hề kêu rên tiếng nào, tay phải đâm mạnh lên , cắm con dao vào bụng nó, cắt nó như cắt đậu hủ, chém nó thành hai nửa.



      Thân thể lìa ra của nó vẫn giãy đành đạch mặt đất, đôi mắt kép màu tím vẫn mở trừng trừng như tin nỗi Tô Di lại đột nhiên phản công. Tô Di sợ nó còn chưa chết hẳn, tay chống đỡ thân thể khó khăn, nhịn đau chém nó thêm vài nhát nữa..



      Làm xong tất cả mọi chuyện, đầu Tô Di đầy mồ hôi. Chân mất máu ngày càng nhiều, càng ngày lại càng đau hơn, toàn thân của cũng phát lạnh. cảm giác được tầm mắt mình bắt đầu càng mờ . Nhưng biết, bây giờ phải là lúc hôn mê, sau đồi vẫn còn 6 con công trùng khác.



      đè nén được giọng của mình, vì đau đớn nên khẽ rên lên, làm kẻ địch sau gò núi vững tâm. Song, đẩy con công trình chết người ra, cầm lấy cây súng tự động, từ từ bò tới chỗ ngọn đồi của 6 con kia.



      “Pằng pằng pằng…” loạt thanh bắn càng quét nổi lên, cho đến khi hai mắt hoa cả , cho đến khi toàn bộ công trùng nằm đất nhúc nhích, máu tươi màu tím thẩm cả nửa sườn đồi, mới thu súng lại. Vết thương bị đông cứng của đau đến mức nỗi. miễn cưỡng mặc lại đồ du hành vũ trụ, bò đến bên cạnh con công trùng, cắt hai cái xúc tua cứng rắn của nó, làm thanh hai cây nạn để mình chống .



      Sắc trời bắt đầu mờ dần, dọc theo hướng có ánh sáng, nhích từng bước về phía trước. biết, cái gì chờ mình ở bên ngoài cánh rừng, nhưng bao giờ muốn ở lại rừng cây rét lạnh đầy nguy hiểm này nữa. Chân vẫn còn chảy máu, nếu xử lý, cái chân này biết có phải bị cưa mất nữa.



      ra chưa đến nửa giờ. Song, đối với , đây là nửa giờ đau đớn dài nhất. Trời hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh sáng ở phía trước, như chiếc đèn, chỉ dẫn phương hướng cho .



      Đó là gì đây? nghĩ, là doanh trại lớn của Trùng Tộc ư? Hay là máy bay chiến đầu của Trùng Tộc? Nhưng còn đường nào cả. đỉnh đầu vẫn còn lóe sáng từng đợt từng đợt, biết là lửa đạn ác chiến bên ngoài của Mạnh Hi Tông, hay là đèn pha của Trùng tộc. chỉ có ý niệm trong đầu, bước lên trước, tiếp tục bước về phía trước. Nếu như đó nhất định là con đường chết, cũng bình tĩnh bắn cho mình phát súng để khỏi bị chúng sỉ nhục lớn hơn nữa.



      Rốt cuộc, dừng lại ở sườn đồi thấp bé.



      chiếc xe việt dã, lẳng lặng đậu ở đường cái ven rừng. Trong bóng đêm ma quái, hai bóng đèn pha của xe việt dã lẳng lặn chiếu vào màn sương mù.



      xe có người, cũng có con trùng nào. khó đoán ra, đây chính là chiếc xe mà đội công trùng kia mới vừa ngồi.



      Trong lòng Tô Di vì vui mừng mà thả lõng. Chân mềm nhũn, lặng lẽ ngã nhào đất. Nhưng điều đó cũng ngăn cản được ý chí muốn sống của . chống hai “cây nạn”, từ từ lết xuống sườn núi, lết qua đường cái, bò vào chiếc xe việt dã kia.



      Động cơ vẫn còn nóng, chìa khóa vẫn còn được cắm ở đó. Chắc là những con công trùng kia nghĩ bỏ mạng ở rừng cây này. Tô Di khó khăn thò người ra phía sau lục lọi, quả nhiên tìm được hộp cứu thương bên dưới ghế.



      cắn răng, lập tức khử trùng và băng bó cái chân bị thương của mình lại. Bây giờ nhìn cái chân máu thịt bầy nhầy này giống như chết rồi vậy.



      Sau khi xử lý xong vết thương, lòng của từ từ bình tĩnh lại chút ít. Sau đó nhìn sơ các thiết bị trong xe, khóa kỹ cửa xe, mở máy điều hòa, lại tìm được bình áp suất đựng thức ăn và nước uống, cũng màn bên trong là thành phần gì, cứ ăn như hổ đói.



      Sau đó, thừa dịp bóng đêm, lái xe chạy dọc theo đường cái mục đích.



      Ngày bắt đầu từ từ sáng lên, sương mù trắng ra lần nữa, những tia sáng lóe bầu trời cũng tạm dừng.



      Tô Di biết chiến tranh hạ màn, hay là chỉ tạm thời dừng lại. lái xe cả đêm chỉ dừng lại 2 3 lần để nghỉ ngơi, sau đó lại lập tức lái về phía trước. muốn kiếm chiếc máy bay, mặc dù biết là rất khó. Nhưng bây giờ, có xe, lại có vũ khí, thừa dịp đêm tối chắc có cơ hội lớn hơn.



      Nhưng, trời chìu lòng người. lái suốt cả đêm, thậm chí lái đến vùng đồng bằng trống trải. Ngoại trừ gặp mấy chiếc xe việt dã giống như chiếc này, cũng thấy có chiếc máy bay nào. để 2 xúc tua của con trùng che ở cửa sổ xe, ngồi phía sau từ từ mặc quân trang của Trùng tộc vào người, cúi người xuống thấp, đường gây ra bất cứ chú ý nào.



      Đường cái dần rộng rãi, dọc theo mặt đất đóng băng, Tô Di thấy chừng khoảng hơn mấy cây số, có thành thị, thậm chí còn có khói bốc lên dày đặc. Nơi đó hình như là nhà xưởng. Sau đó, nhìn thấy có vài khung máy bay lao xuống ngừng lại ở chổ đó.



      dừng xe, cúi đầu, yên lặng suy nghĩ đối sách… Làm sao để có thể cướp được chiếc máy bay? Sau đó làm sao đánh lạc hướng truy binh dưới đất để bay lên trời?



      Trong lúc ấy, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng động. Tô Di ngồi rụt lại tại chỗ, cầm lấy súng tự động. Nhìn qua kiếng chiếu hậu, thấy hai con công trùng bò đến từ phía sau đường cái.



      Có nên giết chết bọn chúng hay ?



      suy nghĩ, lại thấy đước lờ mờ phía sau 2 con công trùng, có mấy chục con người theo chúng.



      Những người kia phần lớn đều là thanh niên mạnh khỏe, tóc tai rối bù, bị đông lạnh đến mặt mũi xanh mét, môi tím tái, hai tay ôm đầu, xếp thành đội theo phía sau con công trùng, yên lặng qua xe của Tô Di.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      50. Con dao của Chu thiếu

      Tại trạm gian bên ngoài hành tinh Trùng tộc.



      Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn bản đồ phân bố binh lực tinh hệ, lông mày cau chặt khẩn trương, ánh mắt trong veo chăm chú. Chẳng qua dưới cằm mọc râu lúng phúng xanh đen, cùng với quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, cho thấy chống đỡ liên tục trong thời gian rất dài.


      Chỉ huy và các sĩ quan kỹ thuật đứng sau lưng , cũng sức cùng lực kiệt như vậy. Có người tựa lưng lên lưng ghế, cần đến phút chìm vào giấc ngủ mê mệt ngắn ngủi; có người uống cà phê đậm đặc, vẫn còn chống đỡ phân tích số liệu binh lực quân địch.



      Mười sáu tiếng, ba lượt tấn công chính diện. Với binh lực của lính đánh thuê, khiêu chiến chủng tộc, phải chịu áp lực rất lớn thể nghi ngờ. Tám chiếc chiến hạm vũ trụ có ba chiếc hư hỏng nặng, rút lui về phía sau nghỉ ngơi chỉnh đốn; Hơn trăm chiếc chiến hạm cỡ trung, bị hư hơn phân nửa. Mặc dù thương vong của Trùng tộc lớn hơn lính đánh thuê, nhưng đối phương như có binh lực bổ sung vào cuồn cuộn dứt. Nếu phải quân tiên phong phá hủy hệ thống phòng ngự mặt đất, đối phương phải giữ lại phần binh lực mặt đất, họ gặp phải áp lực quân số lớn hơn.



      “Bên Liên Minh tiến triển thế nào rồi?” Mạnh Hi Tông hỏi.



      “Báo cáo ngài chỉ huy, quân Liên Minh đổ bộ lên hai tinh cầu rơi vào tay địch, hai bên giao tranh quyền khống chế mặt đất kịch liệt.” Sỹ quan thông tin đáp.



      Mạnh Hi Tông hỏi nữa, Lý Tích Trung giọng : “ sắp đến thời gian quan trọng trong dự tính rồi.”



      Mạnh Hi Tông gật đầu, đúng lúc ấy, người sỹ quan kỹ thuật nhìn chằm chằm rađa bảng điều khiển, bỗng nhiên xoay người: “Ngài chỉ huy, bốn chiếc chiếm hạm vũ trụ Trùng tộc tấn công.”



      “Ngài chỉ huy, chúng ta có nên tạm thời nhảy hay . . . . . .” Lý Tích Trung hỏi.



      “Đánh.” Mặt Mạnh Hi Tông trầm như nước, “Dụ được càng nhiều binh lực Trùng tộc, càng nhanh thắng được cuộc chiến này.”



      Cuộc chiến tấn công và phòng thủ oanh liệt ngoài vũ trụ được triển khai lần nữa. Bom nguyên tử và đạn đạo, nở rộ như pháo hoa ngoài vũ trụ, bao phủ ba tinh cầu Trùng tộc bập bùng trong chớp nháy. Từng chiếc máy bay chiến đấu màu đỏ hoặc màu đen, giống như hai đàn cá chi chít lướt qua nhau, sau quãng thời gian tấn công ngắn ngủi, vô số hài cốt và tính mạng rụng xuống như lá khô.



      Chiến dịch vũ trụ và chiến dịch dưới mặt đất khác hẳn nhau. Dù là năng lượng sử dụng trong chiến tranh đủ để hủy diệt tinh hệ, nhưng tất cả ở đây lại vô cùng yên tĩnh và lặng lẽ. Trong chân vũ trụ, từng chiếc chiến hạm lặng yên vờn bay kiên định, bởi vì niềm tin kiên quyết trong lòng mình —— là sống còn và tự do của chủng tộc .



      mặt đất của hành tinh thứ nhất Trùng tộc.



      Quang cảnh 8h, doanh trại lao công phía tây là dãy núi thấp , nhìn xa xa yên ắng giống như con rồng ngủ đông. Khu dân cư Trùng tộc xây dựng hướng về phía mặt trời dọc theo đồi, kéo dài thẳng đến khu vực đồng bằng.



      Cuộc tập kích hỗn loạn ngày hôm qua cơ bản lắng lại. Chỉ có tốp ba tốp năm loài người bị công trùng đốc thúc quay trở về doanh trại lao công đường lớn.



      Ánh sáng bên ngoài tầng mây bắt đầu lóe lên lần nữa, ánh sáng này làm trái tim Tô Di ổn định hơn nhiều.



      “Thiếu úy, tiếp theo làm thế nào?”



      Tô Di quay đầu, nhìn lại hơn mười người thanh niên được cứu lúc sáng. Họ cầm vũ khí đoạt được từ tay binh lính Trùng tộc chết, theo tới nơi này.



      “Máy bay dừng ở chỗ nào?” Tô Di hỏi.



      thanh nhiên : “Nửa đêm hôm qua lúc tôi chạy trốn khỏi doanh trại lao công, nhìn thấy hai chiếc máy bay đậu ở vùng đất trống ở tận cùng phía bắc. Nhưng mà đó là nơi Trùng tộc canh phòng.”



      chắc chắn nhìn thấy máy bay màu đen, phía có đánh dấu chữ thập màu bạc?” Tô Di hỏi tới.



      “Tôi chắc chắn.” Người thanh niên , “Lúc ấy đèn pha của Trùng tộc chiếu tới, tôi thấy cực kỳ ràng. Thiếu úy, Lính Đánh Thuê cũng bị Trùng tộc bắt giống chị sao?”



      Tô Di gật đầu: “Tình hình canh phòng ở doanh trại lao công thế nào rồi?”



      người đàn ông trung niên : “Vốn là có trăm con trùng. Nhưng ngày hôm qua sau khi xảy ra tập kích , ít nhất cũng vơi hơn phân nửa. Máy bay Trùng tộc đậu ở phía bắc chỉ để lại hai ba chiếc.”



      Người thanh niên lúc trước kích động : “Thiếu úy, có phải viện quân Liên Minh tới cứu chúng ta ?”



      Tô Di gật đầu, chỉ bầu đầu: “ quyết chiến rồi.”



      Tất cả mọi người đều vui mừng trở lại. Tô Di mình muốn cướp máy bay cứu đồng bọn, ngoại trừ hai ba người muốn nấp ở trong núi rừng đợi viện quân đến, còn lại tất cả đều muốn cùng Tô Di, họ muốn cứu người thân bạn bè của mình còn bị giam trong doanh trại lao công.



      Cuối cùng còn lại có mười mấy người. Mặc dù phần lớn trong số họ trước kia chưa từng bắn súng, nhưng sau khi trải qua trắc trở lần này, mọi người lấy được vũ khí của Trùng tộc sắc mặt lại vui mừng. đường theo Tô Di tới đây, thậm chí còn cùng Tô Di giết sạch công trùng lẻ tẻ đường.



      Cái chân bị thương của Tô Di vẫn đau đớn vô cùng, chỉ có thể tiêm thuốc gây tê trong hộp cứu thương xe, chân tiêm ít thuốc gây tê cục bộ, mới có thể duy trì khập khễnh về phía trước. Điều này cũng khiến những thanh niên kia kính nể thôi.



      Tuy nhiên xung quanh doanh trại lao công đều có camera giám sát, ở cửa lại có thêm hai tên công trùng cầm vũ khí hạng nặng canh phòng. Tô Di to gan đề nghị mọi người thu hồi vũ khí, giả bộ bị công trùng “bắt được”. Kiến nghị này khiến những thanh niên kia hết sức rối rắm chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo đề nghị của —— bọn họ chôn súng tự động ở nơi nào đó ngoài doanh trại lao công, rồi giấu vũ khí ở dưới lớp quần áo, sau đó đường “chạy trốn” “bắt gặp” mấy con công trùng, thành công bị đưa vào trong doanh trại lao công. thanh niên đưa áo bông của mình cho Tô Di, để bị phát thân phận quân nhân.



      Vào doanh trại lao công, quả nhiên tình hình như Tô Di dự đoán —— bởi vì giảm thiểu phòng giữ, hiệu quả hỗn loạn mấy ngày trước vẫn còn ảnh hưởng, đám công trùng chỉ đưa bọn họ tới mảnh đất trống rộng rãi ở chính giữa doanh trại, có thức ăn, cũng có thiết bị sưởi ấm. Sau đó phải chờ đợi và yên lặng rất lâu.



      Tô Di biết bọn họ đợi cái gì. lẳng lặng quan sát địa hình xung quanh —— mảnh đất này tối thiểu cũng chen được 500 người, xung quanh đều là tòa nhà hai tầng. Ở tầng hai có khoảng chừng mười con công trùng, khiêng súng canh giữ từ cao, đủ để uy hiếp 500 con cừu này. Mà theo như người ta , nơi của Trùng tộc ở phía bắc, đó là ngôi nhà mái vòm màu đen, thấy có máy bay hay .



      Những cấp dưới của Tô Di, từ từ di chuyển gây chú ý trong đám người. ra Tô Di biết, để cho bọn họ cầm vũ khí chọi , làm thịt công trùng tầng hai nguy hiểm rất lớn. Nhưng thời gian của còn nhiều nữa rồi. Công trùng bị họ giết chết sớm muộn gì cũng bị doanh trại lao công phát ra số nhân công thiếu hụt này, đến lúc đó, muốn phản kích cũng có cơ hội, thậm chí dẫn tới việc bị lực lượng lớn hơn nữa trấn áp.



      Mà bây giờ được ăn cả ngã về , có lẽ có thể cứu được càng nhiều người.



      Tất cả mọi người đều dịch chuyển đến vị trí dự định, chờ đợi chỉ thị của Tô Di. Lúc này, ngoài doanh trại vang lên tiếng động cơ xe —— đội công trùng tiến vào, bọn họ áp giải người đàn ông đầy vết thương chồng chất bị trầy da sứt thịt. Người đàn ông cúi thấp đầu, thấy vẻ mặt.



      Thế nhưng đám trùng lại áp giải tới hơn 10 người! Tô Di định thần nhìn lại, sợ hết hồn hết vía —— Rebecca, còn có mấy thanh niên nhìn quen mắt! Bọn họ nấp ở cự thạch trận, quả nhiên bị Trùng tộc bắt làm tù binh!



      Carlo đâu?



      Tầm mắt Tô Di chậm rãi chuyển qua người đàn ông bị công trùng đè ép quỳ mặt đất kia. Nhìn dáng người và quần áo rách nát, vô cùng bất ngờ chính là Carlo!



      Tô Di nắm chặt súng lục trong áo.



      Con công trùng dẫn đầu nện báng súng lên đầu Carlo, lập tức máu tươi chảy ra đầm đìa. hề kêu lên tiếng, giống như chết rồi. Chỉ làm loài người giữa mảnh đất đành lòng nhìn tiếp.



      “Loài người này. . . . . .” Thủ lĩnh công trùng kia dùng ngôn ngữ loài người hô lên, “Khinh nhờn thi thể binh lính Trùng tộc, bất kỳ vị thần thánh nào, cũng thể khoan dung!”



      Ngay sau đó, có con công trùng ném cái bọc lưng xuống đất, đống thịt nát xương vụn, tán loạn trước mặt người đàn ông kia.



      “Tao tuyên bố.” Thủ lĩnh công trùng , “Tên tội nhân này, chính là bữa tối hôm nay của bọn tao. giờ, bọn mày nghiêm túc nhìn tao ăn nó.” Mắt kép lạnh lẽo nhìn quanh vòng, “Sau này, bất kỳ kẻ nào muốn chạy trốn, bị giống như nó!”



      Có người hô tiếng, nước mắt lưng tròng che miệng mình. Nhóm Rebecca trong đám đông nhịn được muốn xông lên phía trước, lại bị súng của công trùng ngăn ở phía sau. Tô Di chỉ cảm thấy tim cũng muốn nhảy đến cổ họng, thuốc tê đùi như mất tác dụng, lại đau ỉ.



      Bây giờ là phải thời khắc tốt nhất sao? hỏi mình?



      Hay là đợi trong quá trình công trùng ăn cơm, tất cả công trùng cũng bị hấp dẫn chú ý, mới là thời khắc tốt nhất?



      Tính mạng người Carlo, và tỉ lệ sống sót lớn hơn của mọi người, nên lựa chọn thế nào đây?



      Hai con công côn trùng kiềm chặt cơ thể sống dở chết dở của Carlo, con công trùng dẫn đầu tóm lấy tay , cúi đầu há miệng.



      Trong nháy mắt này, trực giác quyết định tất cả. Trong đầu Tô Di yên tĩnh như chết rồi, nhấc súng lên, nhắm ngay con công trùng.



      Vậy mà có người nhanh hơn .



      Carlo vốn y hệt mê man lại như chợt thức tỉnh, tóc ngắn che khuất mắt , khóe miệng tràn đầy máu tươi của từ từ cong lên, vẫn là nụ cười châm chọc và tang thương đó. Ánh bạc mờ nhạt lóe lên rồi biến mất, và con công trùng kia, đều nhúc nhích.



      Gần như ai thấy động tác của ; tuy nhiên Tô Di thấy qua bản lĩnh của —— biết lại giấu dao ở chỗ nào, mà thoát được vụ soát người của công trùng —— giết được con công trùng kia!



      Tô Di chần chừ nữa, nhắm ngay năm con công trùng sau lưng Rebecca “pằng pằng pằng” bắn mấy phát! Đám người bắt đầu la hét chói tai, đồng thời lúc này những cấp dưới của Tô Di kích động giơ súng bắn về đám công trùng ở tầng hai! Mà Rebecca và Carlo cũng nhìn tới từ phía xa.



      Trận chiến lộn xộn kéo dài được mười phút.



      Trong những trận chiến Tô Di từng trải qua, mặc dù đến nỗi lợi dụng thời cơ, nhưng vẫn là bằng chính thông minh và lanh lợi của mình, nên thương vong phe mình rất . Tuy nhiên, lần trước phi thuyền vận chuyển tù binh của Trùng tộc, bên cạnh cũng ngã xuống mấy thanh niên nhiệt huyết. Hôm nay, lại ngã xuống nhiều hơn.



      ngồi dựa bên tường thấp trong căn phòng ở phía tây doanh trại lao công, Rebecca cầm hòm thuốc tìm ra được trong phòng Trùng tộc, vừa rơi nước mắt vừa xử lý vết thương đùi . Carlo sống dở chết dở nằm bên cạnh , được bác sĩ khác trong đám người xử lý vết thương cho .



      nên nằm xuống.” Rebecca nức nở .



      Tô Di vì ấy khóc đến mức mình cũng muốn rơi lệ. Tuy nhiên biết giờ hơn năm trăm người này đều trông cậy vào mình, thể lộ ra chút mềm yếu nào.



      là buổi trưa. Đám người vẫn chen chúc mảnh đất như cũ. Khác biệt với lúc trước là, mặt đất có hơn hai mươi thi thể công trùng, còn có năm con công trùng bị bắt làm tù binh quỳ mặt đất.



      Thi thể loài người có hơn năm mươi. Trong số mười thanh niên tới cùng Tô Di, có quá nửa cũng nằm mặt đất. Mấy người ước chừng là người thân bạn bè của họ, nằm bên cạnh thi thể bọn họ, khóc thút thít lên tiếng.



      Tô Di dám nhìn cái chết của họ —— Cho tới bây giờ đều biết thắng lợi cần trả giá, nhưng khi cái chết tàn khốc này lại xảy ra tay lần lại lần nữa, cảm thấy rất khó chịu.



      Nhưng vẫn là thắng lợi, 500 người tới đây đều mong mỏi nhìn , mong đợi nữ quân nhân này, đưa họ trở lại bầu trời, trở lại Liên Minh. Nhưng mà lời của Tô Di lại khiến họ thất vọng: “Chúng ta chỉ có thể chờ đợi cứu viện của Liên Minh.”



      phái người lục soát qua cả doanh trại, tìm được kho vũ khí của Trùng tộc. chọn ra mấy thanh niên từng theo , để đám người phân tổ theo họ, cầm vũ khí của Trùng tộc, canh giữ mọi phương hướng của doanh trại.



      “Thiếu úy, phải tiếp tục bảo vệ chúng tôi sao? muốn đâu?” Có người hỏi, tất cả mọi người đều nhìn .



      “Tôi muốn cứu cộng bị bắt của mình.” đáp, “Mặc dù phần lớn thủ vệ bỏ chạy, nhưng vũ khí cũng thiếu. Trừ phi đại đội Trùng tộc tới đây, nếu , các bạn phòng thủ vài ngày cũng có vấn đề gì cả —— đến lúc đó chiến tranh kết thúc rồi.”



      “Nếu như Liên Minh thất bại sao?” Có người hỏi, “ chống cự của chúng ta lại trở thành có chút ý nghĩa gì.”



      thua.” đáp lại lưu loát dứt khoát, giống như có lòng tin trăm phần trăm, “Nhất định thắng.”



      nhất định thắng.



      Vậy mà lục soát khắp cả doanh trại, lại phát ra hai chiếc Báo Săn và phi công bị bắt theo như người ta . Ngược lại người đàn ông lớn tuổi cung cấp đầu mối bảo rằng —— Ngày hôm qua ông chạy trốn, thấy Báo Săn bị chiếc xe lớn lôi .



      “Bọn họ bị đưa về phía Vương Thành.” Ông ta , “ biết vì sao nữa.”



      “Ông chắc chắn là Vương Thành?” Tô Di hỏi.



      “Đúng. Mặc dù tôi biết chữ viết của Trùng tộc, nhưng Vương Kỳ của Trùng tộc, bất cứ con người nào cũng biết.”



      Đúng vậy, đối với Vương Kỳ màu xanh dương mắt kép màu đen đó, bất kỳ kẻ nào thấy lần, cũng quên được. Cặp mắt kia đẹp đẽ hẹp dài hơn so với cặp mắt bình thường của Trùng tộc, lại càng lạnh lùng hơn bất kỳ con mắt kép nào của Trùng tộc.



      Đó là Vương Kỳ mắt của nữ vương.



      Nhưng theo như bản đồ từng xem qua lúc phi hành, Vương Thành cách đây vị trí cực kỳ xa xôi, làm sao có thể phái xe trực tiếp qua lại được?



      Nhất định phải tới Vương Thành. Vậy đâu?



      Tô Di suy nghĩ chút, dưới giúp đỡ của Rebecca, tới bên cạnh Carlo sống dở chết dở, cúi đầu hỏi: “Sao lại khinh nhờn thi thể Trùng tộc?”



      Mặt của Carlo đều bị mái tóc rối bời che kín, miệng cằm lại cong lên: “ phải đều thấy rồi sao? Bị vây ở trong cự thạch trận, khó tìm thấy được chút gì tiêu khiển. . . . . .”



      Tô Di nhớ tới đống thịt vụn công trùng tức giận ném xuống lúc trước, hiểu ra được.



      Đợi chút, Carlo Chu. . . . . .



      Chu?



      thể nào, trùng hợp như vậy?



      Nhớ tới tin hồn về , sinh lòng ác cảm. Nhưng chơi dao đến tuyệt vời xuất sắc như thế, còn có thể trong lúc nguy cơ trùng trùng, có hứng thú giải phẩu thi thể Trùng tộc, ngoại trừ Chu Thiếu Đổng kia là ai đây?



      Nhưng lại thể lập tức chán ghét người trước mắt này —— thực tiễn mà , nếu như gặp được , con đường tìm kiếm sống của có lẽ khó khăn hơn rất nhiều.



      giơ tay lên vỗ vai , sửa miệng: “Chu thiếu, nếu như có Trùng tộc trở lại xâm chiếm, xin hãy mổ xẻ tất cả bọn chúng. Còn nữa, năm trăm người này đều là của tôi, được động vào bất cứ người nào.”



      Carlo —— Chu thiếu dường như hoàn toàn kinh ngạc đối với việc đoán ra thân phận của mình, dửng dưng: “Bây giờ tôi cũng chẳng có sức. . . . . . muốn tôi làm cái gì?”



      Người đàn ông đẹp trai thông minh thích làm theo ý mình này, là cái tên biến thái thích tàn bạo, thích giải phẩu phụ nữ còn sống đó sao? Tô Di để tâm, nhắc nhở mình phải đề phòng ; đồng thời cũng phải nhắc nhở Rebecca theo dõi .



      Nhưng mà bây giờ, tin rằng mới là người mà Trùng tộc sợ nhất. chỉ năm con công trùng quỳ dưới đất: “Cầm dao của làm dáng chút, bọn chúng sợ muốn chết. Tôi phải khiến chúng cho tôi biết, cộng và máy bay chiến đấu rốt cuộc bị vận chuyển đến nơi nào.”



      Chu thiếu hừ tiếng, ánh dao trong tay chợt lóe lên: “Kéo chúng tới đây.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      51. Người đàn ông đó

      Tô Di còn nghĩ, trong tình huống ngôn ngữ bất đồng, phải bức cung kiểu gì. ngờ khi năm con trùng bị ném tới trước mặt Chu thiếu. Trước tiên, giơ tay chém xuống, đâm mấy nhát dao lên người con trùng. Tiếng con trùng bị đâm vỡ òa kêu lên cuồng loạn. Sau đó thở dốc, mỉm cười, dùng ngôn ngữ của Trùng tộc “Chít chít chi chi” với mấy con trùng khác.



      Tô Di cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Người này là bác sĩ, còn buôn bán vũ khí, thậm chí còn hiểu ngôn ngữ Trùng tộc. Chỉ tiếc là tên biến thái.


      Mấy phút sau, thể lực của Chu thiếu cũng thể cố gắng được nữa, tái mặt với Tô Di: “ qua đây, tôi cho biết lời khai của chúng.”



      Tô Di nghi ngờ gì, cúi đầu đến gần. Ai ngờ Chu thiếu giây trước còn sống dở chết dở, bỗng nhiên lại khỏe như vâm, kéo lấy cổ áo , miệng tràn đầy máu tanh đè mạnh lên mặt , hôn lung tung khá lâu.



      Tô Di đẩy ra. Đám người Rebecca xung quanh nhìn kinh ngạc, Chu thiếu cười he he: “Nếm thử xem đàn bà của Mạnh Hi Tông có mùi vị gì.”



      Tô Di nhìn chằm chằm, chà mạnh gương mặt của mình. làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Cách 10 km về phía bắc, có thung lũng, có nhân vật lớn của Trùng tộc ở trong đó. Đồng của và máy bay chiến đấu, cũng được chuyển đến đó.”



      Nửa tiếng sau.



      Tô Di biết, ở nơi cách doanh trại lao công xa, lại có vùng đất xinh đẹp như vậy. Có lẽ do nguyên nhân nhiệt độ, nên nơi này núi non xanh biếc, như thể mùa xuân vẫn ở lại đây. Dòng suối phía dưới thung lũng còn chảy xuôi, khe suối trong veo thậm chí còn có mấy con cá bơi lội.



      So với màn chiến đấu ác liệt bầu trời và hỗn loạn dưới mặt đất, nơi đây yên tĩnh như thể thiên đường.



      cả quảng đường họ tới đây, dọc đường quốc lộ ngừng có xe tăng của Trùng tộc chạy qua, cho thấy trận chiến trời vẫn kịch liệt.



      Tô Di mang theo mười mấy người, bao gồm Rebecca và Chu thiếu. Bởi vì Rebecca là bác sĩ, nếu như có thương vong có thể cấp cứu kịp thời; Còn Chu thiếu là do kiên quyết thể rằng mình có thể , chịu để Tô Di bỏ lại. Cũng may lái xe cả quãng đường, sau khi xuống xe, được người khác dìu dắt cũng gây cản trở gì.



      Đoàn người dọc theo đường núi từ từ men vào trong núi. Dọc đường có rất nhiều suối nước nóng bốc hơi, có bất kỳ người nào, cũng có Trùng tộc. Chỉ nhìn thấy trong lòng mọi người cảm thán thôi. Nơi đây, có lẽ được coi là vùng đất quý báu tốt nhất của Trùng tộc, rốt cuộc là nhân vật lớn nào ở đây?



      Từ xa thấy tòa nhà màu trắng đứng sừng sững trong rừng cây bên khe núi. Ước chừng mười mấy tên lính Trùng tộc mang súng, nhàn nhã phân tán canh giữ trước cửa, lá Vương Kỳ màu xanh dương, cắm nóc nhà ——Dấu hiệu như vậy, khiến cho bất kỳ tên Trùng tộc nào cũng phải tránh xa.



      Quả nhiên Hai chiếc Báo Săn thuộc về Lính Đánh Thuê đậu ở bãi đất trống ngoài tòa nhà.



      Tuy rằng chỉ có mười tên Trùng tộc, thế nhưng phải lính Trùng tộc bình thường. Chúng là trùng khổng lồ, cỡ người của mỗi con gần như tương đương với chiếc xe tải , tứ chi tráng kiện, chiếc càng màu đen sắc bén nhọn hoắc, da thịt thân lởm chởm như sắt, mắt kép màu đỏ. Mỗi con đều cầm chiếc đèn lồng lớn, lạnh lùng quan sát cảnh vật xung quanh.



      Tô Di từng nghe , đây là cận vệ quân của nữ vương —— Vua của loài trùng. Từng con trong số chúng cũng khiêng súng máy hạng nặng, tiểu đội như vậy, nếu trong trận chiến cũng đủ để tiêu diệt kẻ địch gấp mười lần mình.



      “Thiếu úy. . . . . .” Có người bắt đầu thấp thỏm yên, “Chúng ta gặp phải nữ vương chứ?”



      xui xẻo, cậu muốn gặp nữ ma đầu kia hả?” người khác bon chen, “Nữ ma đầu đương nhiên chỉ huy chiến đấu ngoài vũ trụ rồi, nghe ả cũng là nguyên soái toàn quân, sao có thể rảnh rỗi tới nơi này nghỉ phép?”



      Tô Di cũng hơi bó tay, làm sao để giết chết những con trùng lớn này đây? E rằng lựu đạn cũng có tác dụng, suy nghĩ, trong đầu dần dần hình thành biện pháp giương đông kích tây.



      suy nghĩ, những người bên cạnh lại đẩy xuống. ngẩng đầu nhìn, ngây ngẩn cả người.



      người, người đàn ông cao lớn, ra từ trong căn nhà.



      mặc bộ đồ màu trắng, tay chống gậy, mặt cúi thấp xuống, rất chậm. Tuy nhiên giọng câu gì đó, đám trùng lớn dường như hơi do dự, nhưng lại có cách gì khác. lát sau, đội trùng lớn này lại nhấc vũ khí lên, đứng dậy rời khỏi cửa, dọc theo đường núi vào lối vào hẻm núi, lúc này mới buông vũ khí xuống tiếp tục canh giữ.



      Bây giờ người đàn ông kia mới ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này, chống gậy, xoay người trở về căn nhà, đóng cửa lại.



      Bởi vì cách rất xa, Tô Di thấy mặt của người đó. Nhưng lại thấy dáng người hơi quen mắt. Xem ra thân thể người đàn ông kia cũng khỏe, cử chỉ phong thái hề giống bất kỳ người nào gặp qua.



      Người đàn ông này, chẳng lẽ chính là nhân vật lớn của Trùng tộc? con người, tại sao có thể chỉ huy sai khiến được đội Trùng lớn?



      Tô Di mang theo vài người, lén dọc theo rừng cây về phía sau căn nhà kia.



      Cửa sổ nhà mở rộng, những người khác lẳng lặng ngồi xổm trong cánh rừng phía sau căn nhà, Tô Di và người có tay chân nhanh nhẹn tiến lên phía trước, kề sát vào bên cửa sổ, có thể cảm nhận từng hơi ấm trong phòng tản ra bên ngoài. cực kỳ cẩn thận ghé đầu vào nhìn, thấy trong sảnh trang trí hoa lệ, có hai bóng dáng quen thuộc, hai mắt nhắm nghiền nằm sàn nhà —— Y Đại và Ly Tử!



      Hai người ràng phải chịu đựng ít hành hạ, bộ đồ du hành vũ trụ người rách nát, cả người đều là máu, mặt tím bầm.



      “Lộc cộc lộc cộc” mấy tiếng vang , người đàn ông chống gậy đó tới từ cửa hông của căn nhà. đưa lưng về phía Tô Di, tới trước mặt Y Đại và Ly Tử. Cúi đầu như thể quan sát.



      “Quân Liên Minh? Lính Đánh Thuê?” thấp giọng hỏi như lầm bầm.



      Thế nhưng tiếng này, như sét đánh giữa trời quang vang lên trong tai Tô Di giống. Hơi thở của chợt nặng thêm, vậy mà người đàn ông kia như nhận thấy được tồn tại của , từ từ xoay người lại.



      “Ai? Ai ở đó?”



      Ngữ điệu trầm ấm bình thản, khác hẳn với cái người trong trí nhớ kia. Tuy vẫn là giọng ràng dễ nghe đó, nhưng giọng trong quá khứ luôn mang theo thoải mái và vui vẻ, mà giờ đây, giống như vùng nước đọng, sóng dậy cũng sợ hãi.



      Tô Di đứng bên cửa sổ hề trốn tránh, đối diện với khuôn mặt của người đó. Ký ức đau lòng thời, tình đồng chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đậm sâu. Còn có thiên vị và mến từng trao, trong nháy mắt giống như thủy triều dội thẳng vào trái tim .



      còn sống! vẫn còn sống!



      Nhưng tại sao lại biến thành dáng vẻ lúc này?



      Lăng Tranh!



      mặc bộ quần áo trắng tinh dính hạt bụi, chất liệu mềm mại láng mịn hơn bất kỳ loại vải vóc nào từng nhìn thấy. Tuy nhiên mặt của , gầy hơn trước rất nhiều, bàn tay tái nhợt nắm chặt lấy gậy, như thể như vậy mới đủ để chống đỡ sức nặng cả người.



      khuôn mặt trẻ tuổi góc cạnh ràng, dưới cặp mày đen nhánh là mảnh vải trắng, nhàng quấn quanh mắt . nhìn thấy Tô Di. Đây mới là nguyên nhân cần gậy.



      “Lăng Tranh.” Tô Di từ từ rút súng nhắm vào , “Em là Tô Di.”



      “. . . . . . Tiểu Di?” Tên của được phát ra như thể có hơi chút khó khăn, môi mỏng của Lăng Tranh từ từ cong lên, đó là nụ cười lòng, mang theo dịu dàng ấm áp sau khi nhìn thấu buồn vui của cuộc sống.



      Hình như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của từ từ biến mất: “Em vẫn còn sống. . . . . . Tại sao cũng đến nơi này. . . . . . Em cũng bị Trùng tộc bắt ư?”



      “Cứ xem như vậy .” Tô Di nhảy qua bậc cửa sổ vào phòng, nhắm vào , từ từ vòng qua bên cạnh hai người Y Đại, “ đầu hàng Trùng tộc?” giữ chặt cò súng, nhưng trong lòng lại như bị tòa núi lớn đè nặng.



      .” cười khe khẽ, “ chưa bao giờ đầu hàng.”



      Tô Di bảo vệ hai người Y Đại, tiếp tục hỏi: “Tại sao?”



      Sắc mặt Lăng Tranh càng tái nhợt, tránh đáp: “Tiểu Di. . . . . . sai Trùng tộc đưa bọn họ tới đây, là muốn bảo vệ tính mạng của họ. Dưới sàn phòng có giấu nhiên liệu, em đánh thức họ, lái máy bay bên ngoài .”



      Lời Lăng Tranh cực chậm, nhưng giọng lại vô cùng chân thành. Tô Di gần như tin tưởng hoàn toàn —— nếu tại sao phải điều đội trùng lớn ở ngoài cửa ?



      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với thế?” Nhìn nụ cười hoảng hốt mặt , trong lòng đau nhói.



      yên lặng khá lâu, mới : “Tiểu Di, em lại đây, để cho chạm vào khuôn mặt em.”



      Tô Di nhúc nhích.



      cười ha ha: “Lần trước trong lúc chạy trốn, mắt bị đạn làm xước, thể nào hồi phục được nữa.” chậm rãi, “ và em cùng , cho dù chết trong vũ trụ. Tiểu Di, vĩnh viễn nhớ lời thề của mình, trung thành với loài người, trung thành với Liên Minh. sống phải là bởi vì sợ chết, mà bởi vì cho dù chết, cũng muốn chết ở đất nước của mình.”



      Lời khiến trái tim của Tô Di rung mạnh, liên tưởng đến Vương Kỳ ngoài cửa, gần như đoán được thân phận của người đó. cất lên lời, tới bên cạnh , nhàng cầm tay : “Em dẫn .”



      Lăng Tranh bình tĩnh mỉm cười, cánh tay dài duỗi ra, ném gậy , ôm chặt vào lòng.



      lúc lâu sau, mới hơi lưu luyến buông ra. Tô Di đưa gậy tới trước mặt , dìu ngồi xuống cạnh bàn. Hai mắt vẫn luôn bị vải trắng che kín, nhưng Tô Di ràng nhìn thấu qua lớp vải kia, thấy ánh sáng dịu dàng và bình tĩnh trong mắt .



      Tô Di suýt nữa rơi lệ, vào trong phòng tìm thấy thùng nhiên liệu, vẫn ngồi yên nhúc nhích. Tô Di tức tối : “Ả quá nhẫn tâm.”



      lên tiếng, yên lặng hồi, mỉm cười : “Em sợ ? Đưa , có lẽ gặp phải cản trở mãnh liệt nhất của Trùng tộc.”



      Tô Di đáp mà hỏi ngược lại: “ sợ sao? Kỹ thuật của em kém xa , cẩn thận khiến tan xương trong cự thạch trận.”



      khẽ giọng cười cười, định gì đó, chợt dừng lại.



      Cùng lúc đó, người của Tô Di ở ngoài cửa truyền đến tiếng kêu rất , ra hiệu tình huống nguy cấp.



      nghiêng tai chăm chú lắng nghe, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Đại. . . . . . Nữ vương tới.”



      Tô Di kinh hãi —— Sao nữ vương lại tới? phải ả nên ở ngoài vũ trụ chỉ huy chiến đấu sao? Đường đường là nữ vương, người thống trị ba hành tinh, thế nhưng trong lúc chiến tranh kịch liệt, lại tới cái nơi bé này, tới gặp Lăng Tranh ư?



      Hay là. . . . . . Chiến có biến chuyển? Trong lòng căng thẳng.



      “Em lập tức trốn trong phòng , khóa chặt cửa, đóng kỹ cửa sổ —— ta có thể ngửi thấy mùi hương của em.” Lăng Tranh dẫn , đẩy về phía căn phòng. Bàn tay to của di chuyển nhanh chóng, thế nhưng giống như có thể nhìn thấy, cầm lấy khẩu súng từ trong tay .



      “Dù thế nào chăng nữa, cũng đừng mở cửa.” dặn dò.



      Tô Di khẽ cắn răng, lập tức ra ám hiệu với cộng ghé đầu vào từ ngoài cửa sổ, xách theo thùng nhiên liệu xoay người vọt vào trong phòng.



      Ngoài cửa vang lên loạt tiếng bước chân cực kỳ dày đặc và đều đặn, có vẻ như rất đông người đến. Rồi lát sau, có tiếng bước chân nhè vang lên ở cửa ra vào. giống nhịp chân bước nặng nề của Trùng tộc, tiếng bước chân của người tới rất thanh nhã, nghe giống như loài người.



      Tô Di dám ghé đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bị chúng phát . Chỉ dán chặt vách tường vội vã liếc nhìn ra ngoài, nhìn thấy phần đất trống ngoài nhà, những con trùng lớn đứng dày đặc chi chít, ước lượng sơ qua cũng có trăm con. Toàn bộ bọn chúng quỳ rạp mặt đất, thân mặc quân phục quân cận vệ màu xanh dương, khiêng vũ khí hạng nặng, giống như từng chiếc xe tăng, bảo vệ vua của chúng.



      Xong rồi, chạy thoát nổi rồi. Tô Di cắn chặt hàm răng. Nếu khứu giác Trùng tộc nhạy bén, mười mấy người ở bên ngoài kia, quả là mục tiêu sống.



      Làm thế nào đây?



      Vậy mà đám trùng lớn như thể nhận được mệnh lệnh, cũng hành động ngay lập tức.



      Cửa mở ra, có người bước vào.



      Đó là giọng nữ cực trầm ấm êm dịu, ngôn ngữ loài người chuẩn ngoài sức tưởng tượng, thậm chí còn mang theo hơi hướng giọng địa phương tinh cầu Hi Vọng.



      “Lăng khanh. . . . . .” Giọng của ta buồn vui, “Trẫm tới thăm khanh.”



      Lăng Tranh trả lời, giống như đây là cách giao tiếp rất lâu của hai người. Tô Di chỉ cảm thấy trong lòng kinh hãi khiếp sợ, thể nào tưởng tượng ra nữ vương rốt cuộc có dáng vẻ thế nào, tại sao lại ôm suy nghĩ cố chấp với Lăng Tranh như vậy.



      “Đây là lần thứ 52 trẫm hỏi khanh, có bằng lòng làm vương phu trẫm hay ?”

      About these ads

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      52. Chạy trốn khỏi hành tinh

      Câu hỏi của nữ vương, chỉ nhận được im lặng.



      Dường như quen với thái độ của , trong nhà lại vang lên tiếng bước chân nhè . Có lẽ nữ vương thấy được Y Đại và Ly Tử đất, khẽ cười : “Đây là quân tiên phong của loài người, khanh muốn cứu chúng? Khanh có biết như vậy là phản quốc hay ? Cho dù là vương phu của , cũng thể làm như vậy.”


      hành hạ tù binh đến chết, đây là đạo đức cơ bản trong chiến tranh.” Rốt cuộc Lăng Tranh cũng lên tiếng, “Hơn nữa tôi cũng phải là thần dân của .”



      “Ồ. . . . . . Cuộc tập kích của đội quân này, phá hủy hơn phân nửa hệ thống phòng ngự mặt đất của tộc ta, người dân lại càng thương vong vô số.” Giọng của nữ vương kiên định mạnh mẽ, “Chúng là tù chiến tranh, chết có gì đáng tiếc.”



      lát sau Lăng Tranh : “Tôi muốn biết tình hình chiến tranh.”



      “Tình hình chiến tranh rất đơn giản —— nắm giữ quyền khống chế bầu trời.” Nữ vương chậm rãi, “Quân xâm nhập của Mạnh Hi Tông, hao tổn hơn phân nửa. Trong ngày hôm nay, đại quân của xuất phát đến hành tinh Liên Minh lần nữa, lần này, chiếm lĩnh toàn bộ hành tinh của Liên Minh.”



      Trái tim Tô Di hồi hộp, nữ vương vững vàng tự tin như vậy, khiến người ta thể tin.



      Nhưng muốn phải tin tưởng thế nào đây, Mạnh Hi Tông cũng thất bại ư? Là nữ vương phô trương thanh thế, hay là Mạnh Hi Tông lâm vào tình thế nguy hiểm?



      Lời này dường như cũng kích động Lăng Tranh, giọng điệu bình tĩnh của rốt cuộc cũng lăn tăn: “Lúc này, rất xấu xa. Người đàn bà coi mạng người như cỏ rác, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”



      “Khanh .” Nữ vương lẳng lặng , “ nhớ cả đời.”



      Lăng Tranh cười thê lương ra tiếng: “Nếu như lúc ấy tôi biết là Trùng tộc, tình nguyện chết vì trùng dịch cũng để cứu, và cũng coi thiện lương kiên cường. Lòng của quá độc ác, cho dù chiến tranh mang cái chết cho Trùng tộc các người, cũng thể khiến dừng lại sao?”



      Lúc này đây, nữ vương yên lặng rất lâu, mới dùng giọng hết sức nghiêm túc đáp lại: “Lăng khanh, biết tôi phải như vậy mà.”



      ta xưng “” nữa.



      xem, bây giờ là đầu mùa hè của hành tinh này, nhưng còn lạnh lẽo hơn mùa đông của Liên Minh. biết trong mùa đông năm ngoái, tộc ta chết rét bao nhiêu ? Là 45000 người dân. Hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta càng ngày càng khắc nghiệt, vậy mà chúng ta đưa ra đề nghị các chủng tộc cùng chung sống, lại bị loài người từ chối khéo léo nhiều lần.



      Tôi hiểu, trong chiến tranh giữa loài người và trùng tộc lần trước, tại sao mẫu vương lại tặng cho loài người tinh cầu có tài nguyên tốt nhất. Chúng tôi lương thiện, đoàn kết như loài người, thậm chí còn đơn thuần hơn loài người, tại sao từ đời này qua đời khác phải sống ở hành tinh sắp cạn kiệt tài nguyên này? Tại sao vĩnh viễn bị loài người coi là chủng tộc cấp thấp ti tiện?



      Nếu như tinh cầu này cần chủng tộc tới thống trị, vậy tôi dốc hết toàn lực, thực phục hưng Trùng tộc và Nhân tộc. Dưới quyền hạn của tôi, loài người cùng với Trùng tộc, được hưởng tài nguyên, quyền lực và tự do ngang nhau.”



      Lời khiến Tô Di hơi giật mình. Nhưng tuyệt đối thể tán thành hành vi phát động chiến tranh của nữ vương.



      Lăng Tranh cũng nghĩ giống Tô Di, đáp: “Chiến tranh chính là chiến tranh, bất kể khoác cái danh tốt đẹp nhường nào, bản chất của chiến tranh, đều là vì lợi ích xấu xa cướp đoạt và giết chóc.”



      chờ mong tán thành của khanh. Vì chiến dịch này, chuẩn bị mười năm rồi.” Giọng của nữ vương cuối cùng chỉ còn lại lạnh lùng.



      muốn làm gì?” Lăng Tranh khẽ quát tiếng.



      “Cận vệ trưởng!” ta vẫn ngôn ngữ loài người, nhưng giọng điệu cuối cùng lại có vẻ lạnh tanh hờ hững của vị vua, “Lục soát!”



      Trong tay Tô Di chỉ có con dao và hai quả lựu đạn, suýt nữa muốn xông ra —— Nếu như có thể bắt được nữ vương, cám dỗ này quá lớn, là quân nhân, tự nguyện mạo hiểm tính mạng —— Dù cho là ôm nhau chết chung.



      Nhưng lý trí kìm lại được kích động. Nếu nữ vương có kế hoạch chiến tranh quy mô lớn như vậy, tuyệt đối để mình ở trong hoàn cảnh nguy hiểm. Lăng Tranh hiểu nữ vương hơn , bảo đừng ra, nên tạm thời chỉ có thể nghe theo lời , thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dày đặc, hình như có rất nhiều Trùng lớn xông vào phòng khách.



      Giọng lạnh lùng của Lăng Tranh vang lên: “Dừng lại.”



      Sau đó là giọng của nữ vương: “Cận vệ trưởng, mời Lăng khanh qua bên, lôi con người trốn trong phòng ra cho .”



      Tiếng động ở cửa càng lúc càng lớn, Tô Di biết trì hoãn có tác dụng, lùi về phía sau mấy bước, lấy lựu đạn ra chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này, giọng ồm ồm của người khác vang lên: “Vương, bắt được mười con người ở sau nhà.”



      “Ừ.” Nữ vương , “Đưa đến đây, kể cả hai người mặt đất, giết chết toàn bộ.”



      Tô Di kéo cửa, đứng ra ngoài.



      Ngăn cản ngoài cửa, lại là bóng lưng rộng lớn của Lăng Tranh. nghe được tiếng động vang sau lưng, lập tức xoay người: “Tiểu Di em!”



      Tô Di nhìn nữ vương ngồi sofa đối diện, cực kỳ hoảng hốt.



      Vua của trùng tộc tiếng tăm lừng lẫy, ràng là dáng vẻ phụ nữ loài người.



      Vóc người của ta hết sức cao ráo cân đối, mặc quân trang màu xanh dương, tóc dài màu đỏ xõa vai. ta có khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, nhưng gò má hơi cao, trán đầy đặn, thêm vào vẻ mặt là nghiêm túc vô cùng, trong vẻ xinh đẹp còn thêm phần kiên cường bẩm sinh.



      Hai mắt của ta cực kỳ hẹp và dài, trong màu đem thẫm phản chiếu tia sáng thâm thúy, là con lai của người và trùng. Nhất thời Tô Di nhìn được, ta rốt cuộc có mấy phần con ngươi.



      Người phụ nữ hoàn toàn mang dáng vẻ con người, lại là nữ vương của Trùng tộc? Đặc thù trùng tộc của ta, rốt cuộc thể ở chỗ nào?



      Dường như nhận thấy được ánh mắt quan sát của Tô Di, ánh mắt của nữ trùng lớn tộc sa sầm: “Lá gan .”



      Hai con trùng to đứng cạnh nữ vương, ở cửa còn có bốn năm con cầm súng nhắm vào Tô Di và Lăng Tranh. Dưới tình thế như vậy, Tô Di biết hoàn toàn có cơ hội phản kháng. chỉ có thể kiên cường : “Bên ngoài đều là người của tôi, đừng giết họ.”



      là người tổ chức tạo phản ơ doanh trại lao công số 7.” Nữ vương dùng giọng điệu bình tĩnh khẳng định, mắt trùng lạnh tanh.



      Tô Di định trả lời, Lăng Tranh lại lên tiếng.



      ấy chỉ tới cứu những tù binh này, phải cứu tôi.” Lăng Tranh nhìn nữ vương , “ đừng tức giận.”



      “Nếu như ta đến vì khanh. . . . . .” Nữ vương hạ giọng , “ giờ thể đứng ở đây từ lâu. ta phải chết.”



      “Vậy cùng chết.” Tô Di giơ lên hai quả lựu đạn.



      “Thứ này gây thương tổn được .” Nữ vương liếc nhìn Tô Di, giọng hết sức hời hợt, “Bắt lấy ta!”



      Hai con trùng lớn nện từng bước nặng nề về phía Tô Di, Lăng Tranh vươn cánh tay dài ra ngăn Tô Di ở phía sau. Tên trùng lớn liếc mắt nhìn nữ vương hề cử động, con lên trước, kéo Lăng Tranh ra, đống xúc tua của con khác bắt lấy Tô Di. Tô Di trở tay, nhanh chóng cắm dao vào cánh tay của tên trùng lớn. Tên trùng lớn cũng chỉ rên lên tiếng, xúc tua con khác lại vung lên nặng nề! Tô Di vươn tay ra muốn ngăn cản, tuy nhiên sức lực chênh lệch quá lớn, cả dao và người đều bị quăng ngã xuống đất! Bả vai đau nhức kịch liệt, vừa muốn giãy giụa bò dậy, nhưng chi sau của tên trùng lớn giẫm mạnh lên lưng , làm khó nhúc nhích. Xúc tua con khác đè cổ tay lại, con dao bị tuột khỏi tay.



      “Tiểu Di!” Lăng Tranh chỉ nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của Tô Di, vừa kinh vừa sợ. tức giận quay về phía nữ vương, sắc mặt trắng xanh.



      Khứu giác trùng lớn nhạy bén, ngửi thấy mùi máu tươi, hề ngập ngừng giơ chân giẫm lên vết thương đùi Tô Di. Tô Di chịu nổi được nữa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.



      Tiếng thét này khiến toàn thân Lăng Tranh đều run lên.



      Hai người Y Đại hôn mê nằm đất cũng từ từ tỉnh dậy, vừa nhìn thấy tình thế trước mắt, giật nảy người. Tuy nhiên họ bị trùng lớn giữ gắt gao đất, thể nào nhúc nhích.



      Lăng Tranh bỗng nhiên xoay người về phía nữ vương, gầm lên tiếng: “Đủ rồi! Đại Bích!”



      Nữ vương chợt nhíu mày nhìn , đôi mắt đen thẫm mang theo vẻ phức tạp khó tả. Đám trùng lớn thấy vậy cũng dừng động tác lại, đau đớn của Tô Di cũng chợt giảm, hít hơi nhè .



      Vậy mà tiếng gầm giận dữ vừa nãy, dường như là Lăng Tranh trút hết hơi khí tích tụ trong lồng ngực, cũng tiêu hao hết hơi sức có. Môi vẫn còn khẽ run, nhưng giọng dần dần bình tĩnh lại.



      “Đủ rồi, Đại Bích.” rút súng lục ra, nhắm vào huyệt thái dương của mình, “Thả họ , rời khỏi tinh cầu này, tôi trở về Vương Thành với —— nếu tôi chết trước mặt .”



      Nữ vương được gọi là “Đại Bích” đứng bật dậy, bước từng bước tới gần trước mặt : “Khanh thà lấy tính mạng uy hiếp, cũng muốn đối mặt với tâm ý của mình? như vậy, cưỡng ép chiếm đoạt như khanh mong muốn —— Thả bọn họ , còn khanh! Ngày chiến thắng chiến tranh, chính là ngày cưới của chúng ta.”



      tới năm phút, tất cả trùng lớn đều rút lui phải sạch . Những kẻ liên quan cũng bị mang , kể cả Lăng Trang tái xanh cũng vậy. Những cộng bên ngoài hề bị thương vọt vào, đỡ ba người đất dậy.



      Người Tô Di đau nhức, nhưng trong lòng càng đau hơn. thể nào tưởng tượng nổi Lăng Tranh gặp phải điều gì, tuy nhiên họ cũng lựa chọn.



      Tô Di nhặt trang giấy dưới đất lên —— đó là giấy phép phi hành của cận vệ đội trưởng để lại theo ý nữ vương—— Có cái này, rốt cuộc bọn họ cũng có thể an toàn rời khỏi tinh cầu này. Nhưng mà cái giá để họ có thể chạy trốn, là tự do của Lăng Tranh.



      Hai chiếc Báo Săn lắc lư bay lên , mặt đất đóng băng của Trùng tộc dần dần trở nên xa xôi và mịt mù. Bởi vì nhiên liệu đủ cho cú nhảy khoảng cách dài, hơn nữa tình hình chiến tranh ngoài vũ trụ, bọn họ chỉ có thể bay thẳng, rời khỏi tầng khí quyển trước . Vì để tránh gặp phải quân đội hùng hậu của Trùng tộc, họ cột Vương Kỳ rút ra từ nóc nhà vào bụng Báo Săn, như vậy có lẽ giúp ích được chút.



      Thế nhưng gần hành tinh lại yên tĩnh ngoài dự đoán, chỉ có hai chiếc chiến hạm cỡ trung của trùng tộc, sau khi họ trình giấy phép, ngờ vực thả cho họ qua. Ngược lại phía cự thạch trận xa xôi, ngừng có lửa đạn sáng chói tràn ra vũ trụ.



      “Minh Long, Minh Long, tôi là tổ Tia Chớp Đen.” Y Đại hơi kích động cầm máy truyền tin lên, với giọng run run.



      Sau khoảng yên ắng ngắn ngủi, trong tần số truyền đến giọng nghi ngờ của sỹ quan thông tin: “Tổ Tia Chớp Đen, tôi là Minh Long. Nghe được giọng của các bạn chúng tôi cực kỳ vui mừng. Xin hãy báo cáo vị trí và thành viên của các bạn.”



      Y Đại dường như nghĩ đến điều gì đó, đưa máy truyền tin cho Tô Di. Tô Di nhận lấy bộ đàm lạnh lẽo, nhưng hốc mắt lại ẩm nóng ngay lập tức.



      “Minh Long, chúng tôi lái hai chiếc Báo Săn, ở tọa độ B25Z43 của tinh hệ, ngoài tầng khí quyển hành tinh Trùng tộc số , thành viên có thiếu tá Y Đại, thượng úy Ly Tử, trung úy Tô Di, còn có mười người dân khác. Ngoài ra dưới mặt đất còn có mấy ngàn dân thường bị giam trong doanh trại lao công, cần quân đội giải cứu.”



      lát sau, rốt cuộc bên kia vang lên giọng trầm ấm mà Tô Di vô cùng quen thuộc.



      “Làm rất khá.” rất chậm rãi cũng rất mạnh mẽ, “Quay về đây. Những thứ khác giao cho chúng tôi.”



      Người trong Báo Săn cùng hoan hô, trong tần số thông tin cũng truyền đến tiếng hoan hô của các sỹ quan bên kia. Nước mắt của Tô Di lăn đều xuống, nắm lấy máy truyền tin nghẹn ngào. Vậy mà người bên kia cũng lẳng lặng yên ắng mấy giây, giống như có thể nghe thấy tiếng thít thút khe khẽ thể nghe thấy của , dường như có thể cảm thấy những giọt nước mắt nóng bỏng của . Tất cả đau đớn, do dự, khổ sở và sợ hãi gặp phải trong hai ngày ngắn ngủi, giống như cũng bởi vì thông cảm dịu dàng yên ắng lúc này, lại trở nên đáng giá, trở nên có ý nghĩa rất nhiều.



      lát sau, giọng của mới vang lên lần nữa: “Sỹ quan kỹ thuật hướng dẫn mọi người —— mong đợi được gặp lại mọi người.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :