1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiêm Gia Khúc - A Kỳ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 43: Đúng như bay lên…

      Trần Ảnh lần này là tới vội vàng, nhưng ‘nàng’ lại mang theo Nhan Tô. Giản Già vốn muốn lưu lại người xa lạ, lại bị Trần Ảnh câu “Uy như thế nào ngươi cũng coi như là thiếu ta cái nhân tình ” trả trở về.

      Nhan Tô là người thực im lặng. Trần Ảnh để ‘’ ở trong này điều dưỡng, ‘’ cũng rất ít khi ra khỏi cửa, chỉ có khi cùng Thiển Thanh ngồi ở trong tiểu viện tán gẫu vài câu, sau đó chính là ngẩn người.

      Thiển Thanh có chút lo lắng, hỏi Giản Già “Giản Già, sắc mặt Nhan Tô rất kém, thê chủ của ‘ ……”

      “Yên tâm, thê chủ kia của ‘’ cũng chỉ là mạnh miệng, vài ngày nữa trở lại.” Giản Già dò xét tham Thiển Thanh muốn có chút nổi lên đến bụng, có chút lo lắng “Mấy ngày nay buổi tối có phải hay ngủ yên? Khó chịu sao?”

      “Bây giờ vẫn rất tốt” Thiển Thanh nghiêng người tựa vào người Giản Già, đan tay vào tay nàng, giọng “Có đôi khi thắt lưng có chút nhức.”

      Nàng đưa bàn tay tới thắt lưng , nhàng nhu, “Về sau nếu đau nhức kêu ta, biết ?”

      Thiển Thanh gật đầu, dựa vào trong lòng Giản Già mặt tự chủ được mà mỉm cười.

      Cửa khách phòng tách ra khe , Nhan Tô kinh ngạc đứng ở nơi đó, biểu tình yên lặng.

      Trời còn tờ mờ sáng, Giản Già dậy, lặng yên tiếng động mặc quần áo. Thiển Thanh sau khi có bầu ngủ sâu rất dễ thức giấc. Trước đây Giản Già sợ ngủ tốt đều cùng nằm, nhưng bây giờ chuyện buôn bán công việc của Lâm Thủy Đường lu bù lên, Tiểu Lục mình thể lo liệu hết được nên Giản Già cũng chỉ có thể thức dậy sớm hơn.

      Quần áo ma sát phát ra thanh “Tất tất tác tác” làm cho Thiển Thanh hơi chuyển mình, ánh mắt hơi hơi mở, thanh khàn khàn “Giản Già?”

      “Nhắm mắt lại, ngủ ” Giản Già nhàng đặt tay lên bụng Thiển Thanh, thấp giọng dỗ đến “Ngoan, trời còn sớm, ngủ tiếp chút.”

      Mỗi lần Thiển Thanh thấy nàng đứng dậy, đều kiên trì làm điểm tâm, vì thế Giản Già biết phải mạnh mẽ đem nhét vào ổ chăn bao nhiêu lần.

      Cho đến khi hô hấp của Thiển Thanh dần dần bình ổn lại, Giản Già mới buông tay ra mặc quần áo ra ngoài.

      vào sân lại phát Nhan Tô đứng ở hành lang gấp khúc, người gầy nên quần áo mặc ở người có vẻ trống rỗng, thấy Giản Già ra thân mình co rúm lại chút. Giản Già quét mắt liếc ‘ cái, lúc nàng sát qua bên người ‘ vị nam tử trầm mặc vài ngày kia mở miệng “Lâm đại phu…… Trần Ảnh ‘nàng’……”

      Giản Già cước bộ ngừng, ngay cả thân mình cũng có quay lại biết, hứa là quá hai ngày mới có thể trở về.”

      Nhan Tô sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, yên lặng trở về phòng.

      Lâm huyện thời tiết luôn luôn rất tốt, ở trong sân Thiển Thanh có rất nhiều loại hoa cỏ, bởi vì chăm sóc cẩn thận nên buổi sáng nở hoa so với nơi khác hơn rất nhiều.

      Thiển Thanh cầm siêu chậm rãi tưới hoa, tiểu Viên ở trong vườn hoa lăn lộn ngừng, những nơi bị nó càn quét qua đều để lại đống hỗn độn. có cách nào, Thiển Thanh đành phải đem mỗ quả bóng kéo ra, cười tủm tỉm vỗ vỗ tiểu Viên “Ngoan chút, bằng Giản Già tức giận.”

      Con thỏ run run, ngoan ngoãn đến bên cắn cải trắng.

      Có gió thổi qua, Thiển Thanh trừng mắt nhìn, lại cảm giác có cái gì đó vào trong ánh mắt, đành phải đem siêu buông xuống chậm rãi nhu nhu (xoa) mắt, nhưng mà càng ngày càng xót.

      “Ngươi làm sao vậy?”

      Nghe thấy thanh Nhan Tô, Thiển Thanh quay người lại cười cười có gì, chỉ là giống như có hạt cát bay vào.”

      “Đừng xoa, càng xoa càng xót” Nhan Tô lộ ra chút ý cười khó có được “Trước kia khi ta bị cát bay vào mắt, thê chủ đều là……”

      tới đây Nhan Tô liền ngừng lại, ý cười như là chưa từng xuất , sắc mặt lại trắng , miễn cưỡng hạ khóe miệng “Ta đến giúp ngươi thổi mốt chút .”

      “Ân, được.”

      Nhan Tô ngón tay nhàng đẩy mi mắt Thiển Thanh, tiến tới định thổi khí bị người kéo ra. Giản Già cau mày đem Thiển Thanh kéo vào trong lòng, nhìn nhìn ánh mắt có chút hồng hỏi “Như thế nào lại bị như vậy? Có đau hay ?”

      “Có hạt cát vào, Nhan công tử lúc nãy muốn thổi giúp ta chút” Thiển Thanh nháy mắt, khóe mắt bị ma sát làm nước mắt chảy ra.

      Giản Già nhìn nhìn Nhan Tô xấu hổ đứng ở bên, thản nhiên “Cảm tạ.”

      Sau đó liền đem Thiển Thanh ôm lấy đến đặt ở nhuyễn tháp, tiến tới “Ta đến giúp chàng, đừng nháy mắt, nếu càng khó chịu.”

      “Ngô……”

      “Khá hơn chút nào ?”

      “Giống như còn ở bên trong……”

      “Như vậy sao?”

      “Ân, tốt hơn nhiều……”

      Nhan Tô yên lặng xoay người rời , trước kia, cũng có người từng ôn nhu như vậy giúp mình thổi mắt, chẳng qua, sau đó đánh mất.

      Đoạn đối thoại giống như từng quen thuộc nhưng bao giờ gặp được nữa, ta hối hận…

      Ngươi đúng, ta hối hận kịp nữa.

      Sau khi ăn cơm xong Giản Già ra ngoài, mà biết từ nơi nào cầm tới dây thừng thô thô cùng tấm ván gỗ, sau đó ở dưới gốc liễu biết bao năm kia bắt đầu bận bịu.

      Bị an trí trong bóng râm Thiển Thanh tò mò nhìn động tác của Giản Già, nhịn được hỏi “Nàng làm cái gì?”

      “Đoán xem.”

      “Là bàn đu dây sao?” Thiển Thanh ánh mắt sáng ngời, có chút nóng lòng muốn thử.

      “Đúng vậy,” Giản Già ngừng tay, thấy bộ dáng Thiển Thanh hưng phấn mà bật cười “Thích vậy sao?”

      “Umh” Thiển Thanh cười gật đầu, có chút hoài niệm “Trước đây chỉ chơi đùa có vài lần, trong thôn chỉ có bàn đu dây, tiểu hài tử đều xếp hàng chờ, ta…… xếp hàng được.”

      phải xếp hàng được, mà căn bản là có cơ hội chơi.

      Ban ngày giúp đỡ phụ thân làm việc vô chừng mực, chỉ có thể nhìn đệ đệ cùng mấy tiểu bằng hữu cười đùa tranh đoạt, chính lại chỉ có thể vào ban đêm vụng trộm chạy tới ngồi đó, sau đó miễn cưỡng dùng chân đẩy.

      Giản Già ngừng tay, phủi bụi người tới đem Thiển Thanh ôm vào trong lòng, nhu nhu đầu “Cái đu này chính là của chàng, đừng khổ sở.”

      Chàng có điều gì tiếc nuối ta đều có thể bù lại, cho nên, cần lộ ra đau thương như vậy.

      Ta làm hết thảy đều là vì —

      Muốn cho chàng hạnh phúc.

      Thiển Thanh cười rộ lên, ôm lấy Giản Già đầu chôn ở trong lòng đối phương mà cọ xát, cực kỳ giống vật nhu thuận.

      “Umh.”

      Lúc chạng vạng Giản Già đem bàn đu dây chuẩn bị cho tốt, cẩn thận kiểm tra hồi lâu, sau đó kêu Tiểu Lục đến.

      Giản Già chỉ chỉ bàn đu dây, “Ngồi lên .”

      “Di?” Tiểu Lục khó hiểu vò đầu, tuy rằng cho nên biết có nên ngồi lên hay .

      Trời đất bao la, lão bản lớn nhất, hay là nghe lời nàng ……

      Giản Già vòng đến phía sau Tiểu Lục, dung lực đẩy bàn đu dây, chợt nghe Tiểu Lục gào lên “Lão bản! Ta sợ độ cao a ~~~~~”

      Giản Già ngẩng đầu nhìn nhánh cây cùng dây thừng với thể trọng của Tiểu Lục vẫn rất rắn chắc, thờ ơ “Yên tâm, té chết được.”

      “Lão bản ta sợ hãi ngao ngao ngao……”

      “Sợ? Vậy cao hơn chút là được rồi.”

      Tiểu Lục rơi lệ đầy mặt.

      Tới lúc tiễn bước Tiểu Lục hai chân muốn nhuyễn, Thiển Thanh mới bật cười, bị Giản Già kéo đến bàn đu dây ngồi lên, sau đó nhàng mà đẩy.

      “Giản Già, ta có thứ này tặng cho nàng.”

      “Nga?” Giản Già dừng lại bàn đu dây, kinh ngạc chút “Là cái gì?”

      Thiển Thanh lấy ra cái túi hương thêu rất là tinh xảo, mím môi đeo lên bên hông Giản Già “Ân, bên trong là hương thảo, có thể phòng muỗi……”

      “Ta thực thích” Giản Già tinh tế vuốt ve túi hương được thêu quá khéo léo, ánh mắt ôn nhu “Cám ơn, Thanh Nhi.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 44: Đúng như dòng nước xiết…

      Hai tháng mang thai lúc ban đầu Thiển Thanh ngoại trừ thèm ngủ cũng có phản ứng bất thường gì khác, nhưng khi bụng dần dần nổi lên, tình trạng vốn ổn định của lại xuất những tình huống phiền toái.

      Tháng thứ tư, Thiển Thanh bắt đầu nôn nghén.

      Giản Già lấy cái khăn đặt ở bên đưa cho Thiển Thanh lau miệng, sau đó rót chén trà cho súc miệng, kiên nhẫn thuận khí cho Thiển Thanh.

      “Thế nào? Còn muốn nôn sao?”

      Thiển Thanh hư nhược lắc đầu, vô lực tựa vào người Giản Già, thấy Thiển Thanh cũng quả còn nôn được cái gì nữa, Giản Già mới chậm rãi giúp đỡ tựa vào đầu giường, dò hỏi “Cổ họng có phải rất đau hay ?”

      “…… Ân.”

      Thiển Thanh gắt gao mím môi, nghiêng mặt tựa vào vai Giản Già, thấy sắc mặt Thiển Thanh là rất kém, Giản Già theo thói quen bắt mạch cho , xác nhận quả có vấn đề lớn mới nhàng thở ra.

      “Đứa có chuyện ?” Thiển Thanh hữu khí vô lực mở miệng, cả người hư thoát, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      “Yên tâm tốt lắm,” Giản Già hôn sườn mặt Thiển Thanh, bàn tay nhàng xoa bụng Thiển Thanh “Thối tiểu hài tử nghe lời, ép buộc cha ngươi như vậy, về sau xem ta như thế nào thu thập ngươi.”

      Thiển Thanh lộ ra chút ý cười, tay đặt lên tay của Giản Già bụng mình, mở miệng “Nàng , là nam hài hay là nữ hài?”

      “Mặc kệ là nam hay là nữ, sinh ra đánh trước chút rồi sau.”

      Thiển Thanh giống như oán trách trừng mắt nhìn Giản Già cái, trong ánh mắt mang theo ánh nước, sắc mặt tuy rằng tái nhợt lại tràn đầy hạnh phúc, có chút kỳ vọng “Ta hy vọng, là nữ hài.”

      “Nga? Vì sao?”

      Thiển Thanh kinh ngạc giương mắt, thấy Giản Già quả là bộ dáng khó hiểu mới lúng ta lúng túng “Nàng…… Chẳng lẽ hy vọng có nữ tử kế thừa gia nghiệp sao……”

      Giản Già bật cười, tiến tới cắn hai má Thiển Thanh chút, rất nhưng cũng để lại cái dấu răng, thấp giọng “Ta muốn nam hài, nam hài giống chàng.”

      “A?” sắc mặt Thiển Thanh bởi vì lời vừa mới kia nên có chút hồng, lăng lăng biết làm sao.

      “Nếu là nam hài, ta liền đem bỏ vào trong lòng bàn tay mà sủng, nếu là nữ hài……”

      …… thế nào?”

      Thiển Thanh vội vàng hỏi, bộ dáng rất là lo lắng.

      Giản Già cười, hung hăng hôn Thiển Thanh ngụm, ràng “Chỉ cần là đứa chàng sinh ra, ta đều thương.”

      Giản Già đem cháo nóng tới, thấy Thiển Thanh tránh ở trong chăn ra, đành phải đặt ở bên, vỗ vỗ bộ phận hở ra khuyên nhủ “ ra ăn chút, ta ở bên trong có bỏ thêm thuốc dưỡng thai, ăn thân thể của chàng chịu nổi.”

      Thiển Thanh cuốn chăn giật giật, nhưng ra.

      “Chàng cũng muốn cục cưng chúng ta lúc sinh ra thể nhược nhiều bệnh đúng hay ? uống thuốc cục cưng bởi vì thiếu dinh dưỡng……”

      Còn chưa xong, cái chăn vừa cuốn kín mít lọt ra khe , Thiển Thanh lúng ta lúng túng “…… Nhưng vẫn nôn ra.”

      “Ăn ít chút cũng tốt, ăn chàng cùng cục cưng đều chịu nổi.”

      Giản Già kéo chăn ra giúp đỡ Thiển Thanh ngồi dậy dựa vào, múc muỗng cháo đưa qua, Thiển Thanh nhăn mặt nuốt xuống, cố hết sức cho chính mình nôn ra.

      Ăn được mấy miếng, bên ngoài thanh của Tiểu Lục cơ hồ là tru lên làm cho Giản Già run lên, thiếu chút nữa làm đổ chén cháo.

      “Lão bản ngao ngao ngao ~~~ ngươi nếu ra xem chẩn Lâm Thủy Đường sâp tiệm ngao ngao ngao……”

      Mấy ngày nay Tiểu Lục đến kêu Giản Già phải lần hai lần, nhưng Giản Già yên lòng vì Thiển Thanh nôn rất nhiều. Tiểu Lục rốt cục khiêng nhịn được chạy đến cửa gọi người.

      Giản Già cho dù giận, nhưng cũng biết Tiểu Lục ứng phó rất nhiều khách nhân, nhưng lại có đại nhất bộ phân khách nhân là muốn xem chẩn.

      Thiển Thanh cầm chén khuyên nhủ “Nàng vẫn là ra ngoài xem , ta tự mình ăn……”

      Giản Già nghĩ nghĩ, đành phải đồng ý. Chờ Giản Già vừa ra , Thiển Thanh liền nhàng thở ra đem cháo còn lại đặt ở bàn, hiển nhiên là ăn nữa.

      Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng , sau đó liền truyền đến thanh gõ cửa.

      “Thiển Thanh? Ta là Nhan Tô, ta vào được ?”

      Nhan Tô vào, khẽ cười “Lâm đại phu muốn ta giúp ngươi ăn xong, ngươi thế nào? Thân mình có khỏe ?”

      ……

      Ăn xong, có thể là dược bên trong cháo nổi lên tác dụng, tình trạng nôn nghén của Thiển Thanh giảm bớt chút, người cũng có chút khí lực, bởi vì ở trong phòng buồn mấy ngày, nên muốn ra ngoài.

      Nhan Tô tuy do dự, nhưng thấy Thiển Thanh đúng là ở trong phòng buồn muốn chết rồi, đành gật đầu.

      Nhan Tô đỡ cẩn thận, nhưng lúc Thiển Thanh bước xuống vẫn có chút vấp, thân thể vừa mới khôi phục chút sưc lực quả xong, lần này hai người đều ra thân mồ hôi lạnh.

      Đợi tới lúc giúp Thiển Thanh ngồi nhuyễn tháp xong, Nhan Tô mới thở ra, với Thiển Thanh “Ta lấy thảm lại đây, hôm nay có chút gió.”

      Thấy Nhan Tô xa, Thiển Thanh mới chậm rãi đè ngực, nơi đó vẫn còn đập rất nhanh, lúc nãy khi mà thân mình bị vấp ngã, trong đầu trống rỗng, chỉ chuyện xảy ra trong nháy mắt, có vô số hối hận.

      Hối hận có ăn cơm, hối hận nghe thê chủ ở trong phòng nghỉ ngơi, hối hận thân mình vô lực còn cứng rắn muốn ra ngoài……

      là vong hình.

      Thiển Thanh chậm rãi xoa bụng, trong lòng lộn xộn.

      Về sau , cục cưng, phụ thân tùy hứng nữa, bảo hộ ngươi, phải bất kì sai lầm nào nữa.

      “Ba!”

      Nữ tử sắc mặt trầm đánh cái tát, lực đạo mạnh làm cho nam tử té ngã mặt đất.

      “Trần Ngôn! Ngươi dám đánh ta! Ngươi cho là ngươi là cái thân phận gì?! Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?!”

      Triệu Dương thân hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt ác độc “Trần Ngôn, ngươi bất quá chỉ là con của quản gia Trần gia, ngươi cho là ngươi có bao nhiêu năng lực, nếu phải nương ta thấy ngươi thuận mắt, ngươi có thể tại triều đình làm được việc gì, ngươi chỉ là phế vật què chân!”

      “Ta là phế vật?” Trần Ngôn cười lạnh, nắm lấy cằm Triệu Dương “Triệu đại công tử ngươi tỉnh lại được rồi, ngươi tự cho là thông minh nhiều như vậy thứ, tại chẳng phải cũng phải gã cho gả ta phế vật hay sao?”

      “Các nàng đều điên rồi! Đều điên rồi!” Triệu Dương lớn tiếng kêu lên, thanh bén nhọn chói tai “Vì sao muốn ta gả cho ngươi?! Vì sao?! Thiển Lam phải cam lòng sao?! Ta ràng cho , vì sao chưa có tới……”

      “Vì sao? Ta liền cho ngươi vì sao, ngươi cho là ngươi vẫn là triệu đại công tử mắt cao hơn đỉnh kia sao? có trinh tiết ngươi còn có thể gả cho ai? Triệu Dương, Lâm gia nhân cú bản, Triệu gia các ngươi cũng thông minh nơi nào , đám chân ngoài dài hơn chân trong, ngươi còn trông cậy vào Thiển Lam có thể giúp ngươi? Cái tiện nhân kia ngay cả bản thân đều khó bảo toàn!”

      Triệu Dương giãy dụa muốn né tránh tay của Trần Ngôn, lại bị đè lại, mặt nữ tử còn vẻ nhã nhặn ngày xưa, mà trở nên dữ tợn vặn vẹo “Ta vì hôm nay nhịn bao lâu? Từ bỏ bao nhiêu? Triệu Dương, ngươi liền ngoan ngoãn nhìn ta kẻ phế vật này làm sao để đem ngươi nhóm Triệu gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ngươi phải cam lòng sao? Ta khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện!”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 45: Đúng như gợn sóng…

      “Lão bản, có người đưa tin lại đây, người xem xem.”

      Tiểu Lục đem tờ giấy rách nát giao cho Giản Già, ngay cả ‘nàng’ cũng tin được có người dùng giấy như vậy để viết thư, loại giấy đó so với giấy dùng để mao xí còn kém hơn……

      Giản Già lúc nhìn thấy “thư tín” trong tay Tiểu Lục nhịn được ở trong lòng rủa thầm tiếng, loại phong cách hành này trừ bỏ Trần Ảnh nàng nghĩ ra người thứ hai, quả nhiên, Giản Già nhìn nội dung sau đó đem giấy nắm trong tay rồi tùy tay liền ném tới bên, đáy mắt u tự “Lại là nhân tình chết tiệt, ngươi là mặt mũi rất lớn ah……”

      như vậy, nhưng Giản Già vẫn xoay người ra sau, bên trong tiểu viện Nhan Tô cùng Thiển Thanh ngồi ở nhuyễn tháp chuyện phiếm, thấy Giản Già tới Nhan Tô co quắp đứng dậy “Thiển Thanh, ta về phòng trước……”

      “Chờ chút,” Giản Già gọi Nhan Tô chuẩn bị , lạnh nhạt “Ngày mai Lâm huyện có hội chùa, Trần Ảnh xuất , ngươi chuẩn bị lại chút, ta mang ngươi .”

      Nghe thấy tên Trần Ảnh, Nhan Tô ánh mắt sáng ngời, tràn ra ý cười làm cho khuôn mặt vốn xinh đẹp càng thêm mĩ lệ, vội vàng gật đầu “Ân, ta biết.”

      Thiển Thanh cùng Nhan Tô kết giao mấy ngày, khó thấy được Nhan Tô lộ ra vui sướng ràng như thế, mặt cũng dẫn theo ý cười, kéo kéo tay Giản Già “Giản Già, hội chùa……”

      cho chàng .”

      “Vì sao?” Thiển Thanh thất vọng gục đầu xuống, nha nha “Nghe nơi đó phật thực linh, ta chính là muốn cầu cái bùa bình an……”

      “Là lo lắng cho đứa sao?” Giản Già ngồi xuống, nhàng đè lại tay Thiển Thanh hỏi “Chàng bất an cái gì?”

      Thiển Thanh cười cười tựa vào đầu vai Giản Già, thấp giọng “Chỉ là cầu để an tâm, ta hy vọng đứa bình an sinh ra.”

      Giản Già do dự sau lúc lâu, thở dài vẫn là đồng ý.

      Bởi vì thích có người ngoài, Giản Già thuê hai xe ngựa, chiếc là cho Nhan Tô, chiếc còn lại là cho chính mình cùng Thiển Thanh, trong xe ngựa thực thoải mái, sợ Thiển Thanh say xe nôn lợi hại hơn, Giản Già trước đó chuẩn bị tốt viên thuốc dưỡng thai, tìm xa phu có tay nghề, cảm thấy an bài thỏa đáng mới đánh xe hội chùa.

      Trong Thanh Xa tự người thắp hương nối liền dứt, cho dù là bình thường cũng hương khói tràn đầy, hung cho dù nhiều người, hoàn cảnh bên trong chùa miếu lại đối lập với chợ bên ngoài huyên náo, chỉ nghe thấy thanh đánh mõ cùng tiếng giọng chuyện ngẫu nhiên truyền tới.

      Giản Già xuống xe trước, sau đó xốc màn xe, vươn tay cẩn thận đỡ Thiển Thanh xuống dưới, nam tử cất bước cẩn thận, nhưng là biết làm sao lại vướng vào giầy, lúc xuống xe làm cho giày rơi mất, Thiển Thanh chưa kịp quẫn bách bị Giản Già ôm vào trong ngực, tay nâng ngồi vào bên cạnh xe ngựa, sau đó ở dưới ánh mặt trời, chút thèm để ý ánh mắt người đường lui tới, nữ tử nửa ngồi xuống, nhặt lên giầy vỗ vỗ tro bụi bên , tự tay lần nữa mang vào cho Thiển Thanh.

      Trong khắc kia khuôn mặt tuấn tú của nữ nhân đỡ nam tử kia làm cho bao nhiêu nam tử hâm mộ đỏ mắt.

      “Cẩn thận chút” Giản Già đỡ lấy thắt lưng Thiển Thanh, thấp giọng dặn “bây giờ chỉ làm rơi giày nhưng nếu sẫy chân mà té về sau đừng nghĩ ta đồng ý cho chàng xuất môn.”

      Uy hiếp giống như thực lại giống như giả, làm cho trong mắt Thiển Thanh dấu được hạnh phúc.

      Nhan Tô cũng xuống xe, nhưng vẫn đứng bên ngừng nhìn xung quanh, nhưng qua canh giờ ước định mà Trần Ảnh vẫn có xuất , sắc mặt Nhan Tô chậm rãi ảm đạm, lộ ra tuyệt vọng.

      “Trần Ảnh phải tuân thủ hứa hẹn, chờ chút.”

      Giản Già xong, nghiêng người che ánh nắng chiếu người Thiển Thanh, hỏi “Còn đứng được ? vào bên trong , bên trong mát hơn chút.”

      Giản Già giúp đỡ Thiển Thanh vào Thanh Xa tự, Nhan Tô vẫn đứng ở tại chỗ chờ, Giản Già liếc mắt cái, nhìn bộ dáng ‘’ bướng bỉnh cái gì cũng chưa , giúp đỡ Thiển Thanh vào.

      Giúp đỡ Thiển Thanh ngồi ghế, Thiển Thanh lo lắng nhìn phía ngoài, “Thê chủ, Nhan Tô là nam tử mình ở bên ngoài an toàn, nàng dẫn ‘’ lại đây ……”

      Giản Già nhíu mày, nhìn bụng Thiển Thanh, ràng là muốn ra ngoài.

      “Nơi này nhiều tăng nhân như vậy ta gặp chuyện may, ta cam đoan ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đâu cả.”

      Dù sao cũng thiếu Trần Ảnh cái nhân tình, tuy cũng tính là gì, nhưng nếu người mấu chốt xảy ra chuyện, về phía Trần Ảnh cũng biết thế nào, Giản Già hơi trầm ngâm, “Ngoan ngoãn ở trong này, thế nào cũng cho , biết ?”

      Thiển Thanh cong khóe miệng, nhịn cười, vẫn “Ân.” tiếng.

      “Như thế nào chỉ có mình ngươi?”

      Giản Già kỳ quái nhìn bộ dáng nghèo túng của Trần Ảnh nhiều ngày thấy , nhíu mày hỏi “Nhan Tô đâu?”

      Nơi Trần Ảnh đứng chính là nơi Nhan Tô vừa mới đứng, chờ người tới, nhưng bây giờ lại có bóng dáng.

      “A, cùng người khác rồi,” Trần Ảnh vẫn là bộ dáng bĩ bĩ như trước, nhưng dưới đáy mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động, ôm tay cười lạnh nên kỳ vọng, ta làm nhiều, cũng bằng câu tưởng niệm của ‘nàng’.”

      Giản Già đáp lời, lẳng lặng nghe.

      “Chậc, xem ra ta vẫn thích hợp với giang hồ hơn, quy lâu như vậy, nên bị người đuổi giết mới có chút chật vật, nghĩ tới vẫn là cái gì cũng được đến, ngươi , ta là phải choáng váng ?”

      “……”

      “Như vậy cũng tốt, ta muốn cái dạng gì có, sao phải treo cổ ở thân cây chứ?”

      “……”

      “Ta ,” Trần Ảnh quay đầu đến chọn mi nhìn về phía Giản Già, bộ biểu tình ‘Thực chịu nổi ngươi’ “Ta chật vật như vậy, ngươi có thể an ủi chút sao?”

      “Ngươi cần?”

      “…… cần.”

      Trần Ảnh bỗng dưng bật cười, lắc lắc trường kiếm trong tay “Lâm Kiếm Gia, ngươi đúng rất hợp ý ta, nếu phải ta còn có phiền toái trong người, muốn cùng ngươi uống lần rượu!”

      có lỗi, ta uống rượu.”

      Trần Ảnh cứng lại chút, bật cười, cái thả người nhảy lên, cất cao giọng thể được, uy, ta nhanh chóng giải quyết phiền toái sau đó tới tìm ngươi!”

      Lời còn chưa dứt, người biến mất còn tung tích.

      Giản Già đứng tại chỗ, khuôn mặt luôn luôn đạm mạc, câu ra chút ý cười.

      Chùa miếu thực im lặng, Thiển Thanh ngồi ở chỗ kia chờ Giản Già trở về, có chút buồn ngủ, ngáp cái.

      Trong lúc phát ngốc, có người đến gần , mang theo chút xác định “Thiển Thanh?”

      Thanh quen thuộc làm cho Thiển Thanh run lên, theo phản xạ quay đầu, liền thấy Trần Ngôn lâu thấy.

      Trần Ngôn mang theo ý cười nhã nhặn, đánh giá Thiển Thanh chút, ánh mắt ở rơi xuống cái bụng hơi hở ra của Thiển Thanh, sau đó làm như có việc gì “Sao lại mình ở đây?”

      “…… có…… Thê chủ…… Ở bên ngoài.” Thiển Thanh có chút khẩn trương, ngón tay nắm chiếc khăn.

      Trần Ngôn ánh mắt chợt lóe, nhưng khuôn mặt vẫn là tươi cười ôn hòa như vậy, tiếp “Như vậy a, chính phu của ta cũng có bầu, ta mang theo đến cầu cái bùa bình an, thể tưởng được lại khéo như vậy.”

      Nghe thấy Trần Ngôn thế nhưng lại có chính phu, Thiển Thanh lập tức ngẩng đầu, vội hỏi “Vậy Lam nhi sao?”

      “Lam nhi?” Trần cười ý vị thâm trường, thưởng thức bộ dáng Thiển Thanh tâm hoảng ý loạn, đương nhiên tốt lắm, ta ủy khuất .”

      Sắc mặt Thiển Thanh trắng bệch, tính tình đệ đệ của mình rất ràng, thê chủ cưới chính phu, làm sao có thể tốt được?

      “Ta còn có việc, phải trước” Trần Ngôn gật đầu, chia tay Thiển Thanh, nhưng nam tử còn mãi lo lắng căn bản là có nghe thấy tiếng của đối phương. Lúc qua, Trần Ngôn nghiêng đầu, thấp giọng “Thanh Nhi, ngươi còn nhớ ?”

      Nhớ cái gì?

      Thiển Thanh có chút trố mắt.

      quên cũng sao, về sau có rất nhiều thời gian để cho ngươi nhớ lại.”

      xong nhưng lời mạc danh kỳ diệu, Trần Ngôn giống như là cái gì cũng có phát sinh, cũng quay đầu lại mà ly khai.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 46: Đúng như hỏa diễm…

      Mùa hè cỏ mọc chim bay, Lâm Thủy Đường cũng rất an hòa nhưng Lâm gia lại rơi vào nguy cơ trước nay chua từng có.

      Lâm Giản Chi cùng Tiêm Hòa nhanh chóng thành hôn, tháng sau, Lâm Tuyên chết, Lâm gia đại loạn.

      Lâm Giản Chi ở vị trí chủ nhân Lâm gia dung thủ đoạn xuất hồ ý lieu (bất ngờ), tàn nhẫn, làm cho những người thuôc chi thứ của Lâm gia người nào có can đảm lên tiếng. những vị quan triều đình giao hảo với Lâm gia chỉ vì Lâm Tuyên chết mà cắt đứt quan hệ mà ngược lại lại càng thêm thân thiết. nhưng qua nửa tháng Lâm gia lại bị kết tội cấu kết với ngoại quốc, gia nghiệp to lớn như vậy nhưng chỉ trong tháng nhanh chóng lụi tàn.

      Lâm Giản Chi bị bỏ tù, chính phu Tiêm Hòa biến mất vô tung tích.

      “Ngươi xem những chuyện này là hay ah” Trần Ngôn đùa nghịch thứ gì đó trong tay nhìn Triệu Dương ngồi bên sắc mặt trắng bệt, khẽ cười “Được rồi, chính phu than ái của ta, Lâm gia đều sụp đổ rồi, ngươi còn gì bất mãn, những gì ngươi muốn phải có được rồi sao?”

      Triệu Dương nở nụ trào phúng “Chiếm được? Ta có được cái gì, là được nhốt hay là được khống chế?”

      “Ah, đừng lo lắng, chờ ngươi sing xong đứa , ta tất nhiên thả ngươi mà.” Trần Ngôn mặt lộ ý cười ôn hòa,nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo nên lời, chậm rãi đến gần hôn lên hai má Triệu Dương, nữ tử giọng “Ngoan ngoãn ngốc ở đây, nếu , đừng trách ta.”

      đến cửa phòng ngủ, những người canh giữ chú ý chút, Trần Ngôn vừa ngẩng lên liền thấy nam tử hoa lệ quyến rũ đứng chờ cách đó xa.

      Trần Ngôn giọng “chậc” cái, có chút tức giận nhíu mày “Tiểu Kha, ngươi tới nơi này làm gì?”

      “Lâm gia sụp đổ. Ta cũng cần thiết phải ở lại nơi đó nữa ah” Tiểu Kha cười cười, qua tựa vào người Trần Ngôn “Nha, ta làm rất nhiều chuyện cho ngươi như vậy, ngươi phải là muốn vứt bỏ ta chứ?”

      “Làm sao có thể?” ánh mắt Trần Ngôn lóe tia sáng khó lường, nâng cằm Tiểu Kha, khẽ hôn lên khóe miệng “ người xing đêp như vậy ta làm sao mà bỏ được đây.”

      Tiểu Kha hạ mắt xuống “Vạy đệ đệ ta……”

      “Ngươi yên tâm, đệ đệ ngươi tốt lắm,” Trần Ngôn ôm lấy Tiểu Kha đến phòng bên cạnh “Chờ ta xử lý tốt việc này,ta để cho các ngươi đoàn tụ.”

      mặt Tiểu Kha lên phẫn hận nhưng chỉ trong chớp mắt lại lại trờ về nụ cười quyến rũ như trước. Trần Ngôn nheo mắt đánh giá ‘ lúc, sau đó có chút cảm khái “Khó trách ngươi ở Lâm gia lại được sủng ái như vậy, nữ nhân chết tiệt lại còn muốn đem ngươi giấu , là xinh đẹp……”

      xong đẩy cửa ra đẩy nam tử kia bước vào sau đó cũng bước vào theo.

      Cửa bị khóa trái sau đó chỉ trong chốc lát trong phòng liền truyền ra những tiếng động lả lướt.

      ……

      Đợi cho Tiểu Kha ngủ say, Trần Ngôn mới đứng dậy mặc quần áo, ra ngoài hỏi người chờ từ lâu “Thế nào?”

      cho người nhà của ‘’, các ‘nàng’ cũng đồng ý nghe theo.”

      “Vậy là tốt rồi,” Trần Ngôn lộ ra nụ cười lạnh “Ngươi hãy cẩn thận canh chừng Tiểu Kha, ‘’ cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, còn có,vị đệ đệ kêu Tiếu kia của ‘’, nhanh chóng xử lý.”

      “Vâng.”

      Trần Ngôn nhìn những tia nắng bắt đầu ló dạng nơi chân trời, ánh mắt biến hoá kỳ lạ.

      — là thời điểm thu võng.

      Thiển Thanh tựa vào nhuyễn tháp thượng thêu quần áo, rất chuyên chú, ngay cả khi nào Giản Già tới cũng biết.

      Nàng lẳng lặng đứng ở phía sau Thiển Thanh, ánh mắt ôn nhu nhìn cẩn thận đem những sợi dây thừa ra kéo lại sau đó cẩn thận khâu lại, lại bước tới gần hơn chút.

      “Rắc –”

      Tiếng cành cây bị gãy đánh vỡ im lặng, Thiển Thanh kinh ngạc, tay run lên, kim tay liên đâm vào tay.

      Thiển Thanh bị đau hút ngụm khí, Giản Già bước nhanh tới, đem ngón tay bị chảy máu của Thiển bỏ vào miệng mà mút, sau đó nhàng thở ra, hỏi “Đau ?”

      Thiển Thanh ngay lúc tay bị người cầm lấy theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng khi nhận thấy đó là Giản Già liền ngoan ngoãn động đậy nữa, để cho nàng kiểm tra tay của mình rồi mỉm “Chỉ là bị đâm chút, đau.”

      “Là tại ta” Giản Già có chút tự trách, xoa xoa đầu Thiển Thanh “Dọa đến ngươi?”

      có,” Thiển Thanh cầm tay Giản Già “Sao hôm nay lại về sớm vậy? Bên ngoài có việc gì sao?”

      “Khách nhân nhiều lắm, Tiểu Lục có thể tự mình lo liệu.”

      , Tiểu Lục liền hấp tấp chạy vào, thấy Giản Già có chút do dự “Lão bản, bên ngoài có người…… là muốn gặp ngài……”

      “Là bệnh nhân?”

      Thấy thần sắc Tiểu Lục kỳ quái, Giản Già nhíu mi.

      phải……” Tiểu Lục do dự nhìn nhìn Thiển Thanh,rồi “’, là người nhà của Thiển Thanh công tử……”

      Tay Thiển Thanh cứng đờ,tất cả kim chỉ đều đánh rơi mặt đất.

      “Người nhà?”

      Sắc mặt Giản Già tốt lắm, hơi nhếch môi hỏi “Là người thế nào?”

      “’ là phụ thân của Thiển Thanh công tử ……” Tiểu Lục lắp ba lắp bắp “Trông có vẻ rất nghèo túng……”

      Nghèo túng……

      Thiển Thanh đứng dậy nắm lấy tay áo Giản Già, cầu xin “Giản Già…… Ta, ta muốn trông thấy phụ thân……”

      Nếu còn lưu luyến gì ở ngôi nhà kia chính là vị phụ than này ……

      Giản Già thở dài, với Tiểu Lục “Kêu người vào .”

      Bộ dáng của phụ thân Thiển Thanh, nên là nghèo túng.

      Mà là bi thảm.

      Quần áo bẩn tới nỗi còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, mặt đều là bùn đất, vẻ mặt co rúm lại, lúc nhìn thấy Thiển Thanh rất vui mừng nhưng sau đó uể oải đứng ở bên.

      “…… Cha.”

      Thiển Thanh giọng kêu lên, phụ thân Thiển Thanh run lên, lại giương mắt nhìn Giản Già, mới chậm rãi gật đầu đáp “Thanh Nhi……”

      “Cha!” Thiển Thanh qua ôm lấy đối phương, nước mắt tuôn rơi “Cha, sao lại thế này? Ngươi làm sao có thể biến thành như vậy? Nương đâu? Đệ đệ đâu?”

      Mấy vấn đề liên tiếp nhưng phụ than của Thiển Thanh chỉ là đưng nghe sau đó lập tức quỳ xuống khóc lớn.

      “Thanh Nhi…… nương ngươi đổ bạc bị thua thiếu bạc của người ta, nhà ở bị người ta lấy mất rồi. nương ngươi cũng bị bắt . Còn đệ đệ ngươi tại bản than nó ở Trần gia cũng khó bảo toàn…… Trần Ngôn cưới chính phu, căn bản là mặc kệ đệ đệ ngươi…… Ngươi phải giúp phụ thân…… giúp phụ thân……”

      Thiển Thanh bị người kéo suýt chút nữa ngã xuống đất, được Giản Già đỡ lấy, nàng đem đỡ tới ngồi nhuyễn, sau đó đem phụ than Thiển Thanh kéo lên “Ngài rửa mặt nghỉ ngơi chút, xa như vậy khẳng định mệt muốn chết rồi, mọi chuyện giao cho ta, ta xử lý tốt.”

      xong nhìn Tiểu Lục cái, Tiểu Lục vội vàng “Ách…… Ngài theo ta, khách phòng ở bên này……”

      Phụ thân Thiển Thanh còn muốn khóc lóc kể lễ, bị Giản Già thản nhiên bác bỏ.

      “Thanh Nhi tại thận mình tiện, ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước .”

      Chờ phụ than Thiển Thanh rồi, Giản Già đến bên người Thiển Thanh chân tay luống cuống, đem nam tử sắc mặt tái nhợt ôm vào trong lòng “Đừng lo lắng, mọi chuyện có ta.”

      Umh.”

      Thiển Thanh chôn ở trong lòng Giản Già, ôm lấy thắt lưng nàng.

      “Thanh Nhi, nhớ kỹ, nhất định được gấp, việc này ta xử lý, vô luận cha ngươi cái gì, cũng có thể hoảng, biết ?”

      Thiển Thanh trầm mặc gật đầu.

      Giản Già che lại đáy mắt ưu tư —

      Mọi chuyện tới quá đột ngột hơn nữa còn rất kỳ quái.

      Phụ thân Thiển Thanh cứ như vậy mà ở lại, mỗi ngày mặt đều dấu được lo lắng, Thiển Thanh cũng ngày càng bối rối hơn, mỗi lần nhìn thấy Giản Già đều hỏi “Mọi chuyện thế nào?”

      Nhưng trấn Nam Kiều cách Lâm huyện rất xa, Giản Già phái rất nhiều người để tìm hiểu tin tức nhưng đều chậm chạp có trở về. nàng chỉ có thể tận lực trấn an hai người, làm cho bọn họ an tâm.

      Nhưng sau đó dược liệu lại xảy ra vấn đề.

      Giản Già để cho Tiểu Lục ở lại trông cửa hàng còn nàng ự mình tới nơi nhập hàng trao đổi. Mãi tới chạng vạng khi nàng trở về lại thấy Tiểu Lục khóc lóc chạy tới.

      “Lão…… Lão bản, Thiển Thanh công tử cùng…… phụ….. phụ thân của …. thấy……”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 47: Đúng như ánh trăng…

      “Ngươi là ngu ngốc, Lâm Kiếm Gia đối với ngươi tốt như vậy thế nhưng ngươi cứ như vậy chạy đến đây, xứng đáng cho ngươi khi chịu nhiều đau khổ như vậy.”

      Thiển Lam nhìn người hai tay bị trới ngồi dưới đất lạnh lùng trào phúng.

      Thiển Thanh cúi đầu trầm mặc sau lúc lâu, biểu tình lại bình tĩnh ngoài ý muốn, thấp giọng “…… Ta có.”

      Thiển Lam cùng Thiển Thanh đều bị nhốt tại sài phòng cười lạnh “Ngươi có? Ngươi có sao có thể bị Trần Ngôn tên hỗn đản đó bắt đến nơi này? Ngươi có vào lúc đêm hôm khuya khoắt cùng phụ thân chạy đến nơi này? Ngươi thế nhưng tin Lâm Kiếm Gia mà tự tiện làm chủ, ngươi phải ngốc, ngươi là xuẩn (ngu đần)!”

      “Ta phải!” Thiển Thanh lần đầu tiên lớn tiếng phản bác đệ đệ, cắn răng đứt quãng “Ta…… Ta bị lừa……”

      “Thiết, Lâm Kiếm Gia coi trọng ngươi là mắt bị mù,” Thiển Lam bĩu môi, nhìn Thiển Thanh mang thai, hừ lạnh “Trần Ngôn muốn phát rồ rồi, ngươi cầu ông trời phù hộ ngươi mất đứa này .”

      Thiển Thanh co người, sắc mặt trắng bệch, sau đó nhìn chằm chằm Thiển Lam “Lam nhi, ngươi giúp ta, ta thể mất đứa này, ta thể mất thê chủ……”

      “Thiển Thanh,” Tuy rằng chật vật nhưng nam tử vẫn như trước là vẻ mặt ngạo khí mà xinh đẹp gọi ca ca của mình, chậm rãi “Ngươi có biết ta ghét nhất ở ngươi là cái gì ? Chính là bộ dáng yếu đuối này của ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng hiểu phải nắm bắt những người đối tốt với ngươi. Trần Ngôn năm đó đem tranh thêu đặt ở trong tay ngươi, ngươi lại trơ mắt nhìn ta cướp , bởi vì ta là đệ đệ ngươi. Lâm Kiếm Gia sủng ngươi vô điều kiện, ngươi lại dễ dàng rời bỏ nàng, bởi vì người kia là phụ thân ngươi, ngươi mỗi lần đều dễ dàng có được bảo bối mà người ta cầu mà có, nhưng ngươi lại luôn tự mình buông tay, cho nên, ta chán ghét ngươi.”

      “…… Các ngươi, là thân nhân của ta.”

      “Chậc, ta thấy phiền cho thiện lương ghê tởm này của ngươi.” Thiển Lam vừa vừa ngăn dây thừng của Thiển Thanh “Đúng vậy chúng ta những thân nhân bán ngươi? Hay là thân nhân mắt nhìn thấy ngươi chịu khổ mà cũng động dung lấy chút? Thiển Thanh, ngươi rốt cuộc có hiểu hay , cái gì mới là thứ ngươi chân chính cần phải bảo hộ?”

      Thiển Thanh kinh ngạc hồi lâu, sau đó giọng trả lời đến thể nghe thấy “…… Thê chủ.”

      “Ta muốn cùng ngươi tới những thứ này” Thiển Lam vuốt lại mái tóc rối của mình, đem dây thừng đá qua “Bất quá phỏng chừng chúng ta cũng bình an ra khỏi nơi này, những lời này ta cũng nghẹn lâu, ra dù sao cũng dễ chịu chút.”

      Hai người lẳng lặng dựa vào tường, cho tới khi cửa sài phòng bị mở ra, Trần Ngôn mang theo ý cười vô hại đến.

      “Chậc, như thế nào, liên lạc cảm tình huynh đệ?”

      Thiển Thanh chuyện, nhưng Thiển Lam khinh thường mở miệng “Trần Ngôn, ngươi đừng bày ra bộ sắc mặt như vậy, ta tại vừa nhìn liền ghê tởm.”

      Trần Ngôn nhíu mày, vẫn là bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, với Thiển Lam “Ngươi lúc trước phải là chết sống cũng phải gả cho ta sao, tại hối hận, thực làm cho ta khổ sở.”

      “Ta là mắt bị mù, thấy ngươi dĩ nhiên là người điên!” Thiển Lam nghiến răng nghiến lợi.

      để ý tới Thiển Lam, Trần Ngôn đến trước mặt Thiển Thanh ngồi xổm xuống, muốn đưa tay nắm lấy đối phương, lại bị Thiển Thanh đẩy ra, khỏi cười, thấp giọng “Thanh Nhi, ngươi vẫn nhớ sao?”

      “Lần mà ta té bị thương chân, ta đem tranh thêu đưa cho ngươi ta , vô luận ta làm sao, cuối cùng đều trở lại bên cạnh ngươi,” trong thanh của Trần Ngôn mang theo ôn nhu làm người ta phát lạnh, nhàng “Nhưng, sau đó ngươi lại đem nó tặng cho đệ đệ ngươi.”

      “Ta thất vọng.”

      “Thanh Nhi, ta tại cái gì cũng có, quyền thế, địa vị, ta muốn gì đều có, ai dám khoa tay múa chân với ta nữa, cũng có người dám ta là người què nữa, cho nên, trở lại bên ta .”

      Trần Ngôn xong, giang hai tay muốn ôm lấy Thiển Thanh, lại thình lình bị đối phương đẩy ra.

      Nam tử mặt là kháng cự cùng phòng bị che dấu, Thiển Thanh hai tay bảo vệ bụng, chậm rãi lắc đầu “Ta cần.”

      “Ngươi cái gì?”

      Trần Ngôn giống như là có nghe thấy, ôn hòa lại hỏi câu.

      “Ta cần,” Thiển Thanh thanh lớn hơn, cố nén sợ hãi ngẩng mặt nhìn Trần Ngôn “Ta có thê chủ, ta cùng ngươi.”

      “Là vì cái này?” Trần Ngôn ánh mắt dừng ở cái bụng được Thiển Thanh gắt gao bảo vệ, nheo mắt tự “Nếu còn thứ trói buộc này, vậy còn vấn đề gì rồi?”

      Nàng cái gì?!

      Thiển Thanh tự chủ được lúi về phía sau, cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh chút. Lúc trước Thiển Lam hình như cũng với , nếu tiếp tục yếu đuối, chờ , chính là hai bàn tay trắng.

      Trần Ngôn đứng dậy, bình tĩnh nhìn mặt Thiển Thanh tràn đầy phòng bị, sau đó nâng chân, thình lình hướng tới cái bụng hở ra của mà đá!

      cần!–

      Đôt nhiên có người lao tới phía trước, tiếng kêu rên, sau đó là thanh Trần Ngôn mang theo kinh ngạc.

      “A, thể tưởng được……”

      Thiển Thanh mở mắt, liền thấy Thiển Lam bên khóe miệng mang theo vết máu, có chút vặn vẹo cười có biện pháp, ta vui.”

      “Lam nhi……” Thiển Thanh lăng lăng nên lời, kích động lấy tay lau máu mặt đệ đệ, vô ý thức hỏi “Vì sao……”

      Vì sao?

      Là vì cái kẻ ngu ngốc ngu xuẩn lại thiện lương này chạy tới cứu ‘’, hay là vì là người ca ca luôn cười ôn hòa với ‘’, cũng hoặc là vì lương tâm mạc danh kỳ diệu tràn ra?

      Thiển Lam cũng biết.

      Trần Ngôn mắt lạnh nhìn Thiển Lam quỳ rạp mặt đất ho ra máu, phân phó “Đem kéo ra.”

      Nữ tử chuyển xem qua hướng Thiển Thanh, trong mắt mảnh lo lắng “Thứ này chết , ngươi như thế nào trốn được nữa?”

      cước bộ tới gần, lại bị đánh gãy ngoài ý muốn.

      “U, náo nhiệt a náo nhiệt, tiểu Hi, sao chúng ta luôn tới dung lúc để xem náo nhiệt ak.”

      Phong Hoa áo trắng vẫn là cây chiết phiến, văn nhã phe phẩy, với Văn Hi bên người “Mỹ nhân a tiểu Hi, lần trước cứu người, lần này là hai người, ngươi là có số đào hoa.”

      “…… Cảm tạ, ta cần.”

      “Ai, ngươi hiểu phong tình.” Phong Hoa giống như tiếc hận lắc đầu thở dài, sau đó đem ánh mắt dừng ở người Trần Ngôn, ngữ khí ôn hòa nhưng đáy mắt lại dấu được ánh sáng lạnh lóe ra “Trần Ngôn, ngươi to gan.”

      Vẻ tàn nhẫn mặt Trần Ngôn khi nhìn thấy người tới nhanh chóng biến mất còn dấu vết, cung kính cúi người hành lễ “Phong vương gia giá lâm hàn xá, là vinh hạnh.”

      dám nhận,” Phong Hoa cong khóe miệng,“Ta nhận nỗi những đại lễ như vậy ah.”

      “Vương gia khách khí, biết Vương gia tới đây có gì chuyện quan trọng?”

      Phong Hoa qua, với Thiển Lam vẫn còn ho ngừng “Mỹ nhân, cùng ta , được ?”

      “Vương gia, Thiển Lam là phu thị của ta, làm sao có thể cùng ngài rời , ngài đùa.”

      “Bổn vương muốn mang , có ai dám ngăn cản” Phong Hoa đem Thiển Lam ý thức có chút ôm lấy, sau đó lạnh nhạt với Trần Ngôn “Muốn người, Phong Hoa lâu tìm ta .”

      xong hô lên với Văn Hi vẫn còn đứng bên “Tiểu Hi, ta thể mang theo hai người, người kia giao cho ngươi.”

      Văn Hi im lặng.

      Ra khỏi phủ đệ Trần Ngôn, khoảng trăm mét, có chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó lâu.

      Trần Ảnh với nữ tử vẫn chút biểu tình “Người ta giúp ngươi tìm trở về, nhân tình này ta nhớ kỹ.”

      “Cảm tạ.”

      “Ngươi cũng đủ lợi hại ah, nhiều cừu nhân như vậy tìm ta lâu cũng thấy, ngươi lại có thể đem ta đào ra, chậc.”

      Giản Già ánh mắt nặng nề nhìn Văn Hi ôm Thiển Thanh đến, sau đó tiếp nhận người trong tay đối phương, mím môi “Đa tạ.”

      khách khí,” Văn Hi gật đầu,“ Chuyện của Thanh Phong, còn cần ngươi tốn thêm chút tâm huyết.”

      Hàn huyên xong, Trần Ảnh tiếp tục tránh né mấy cừu nhân đuổi giết, Phong Hoa sớm biết tung tích, Văn Hi lên chiếc xe ngựa khác.

      Giản Già đem Thiển Thanh an trí xong, vẫn lẳng lặng ngồi ở bên lời nào, có an ủi có ôm, cái gì cũng đều có, thậm chí, ngay cả cái ánh mắt nhìn cũng có.

      Chỉ ngồi, mắt lạnh nhìn ngoài cửa sổ.

      Thiển Thanh lúc thấy Giản Già rất hân hoan giờ phút này sớm bị khẩn trương vô thố thay thế, muốn mở miệng, lại bị biểu tình tràn đầy hàn ý của đối phương dọa, trầm mặc như vậy, làm người ta sợ hãi.

      Cho đến lúc đến Lâm Thủy Đường, mặt Giản Già vẫn chút thay đổi trước khi xuống xe, chỉ với câu duy nhất Thiển Thanh.

      “Thiển Thanh, ta thực thất vọng.”

      Sau đó, nàng có giống như trước đây che chở xuống xe, mà trở thành người hầu xa lạ, linh hoạt đỡ Thiển Thanh xuống.

      Thiển Thanh trong đầu trống rỗng, nhưng ý thức lại vô cùng ràng —

      , mất .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :