1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Đây là nguyền rủa (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Phong Đạc mang theo Tuệ Ngạn đại sư vào phòng khách, Tô Mặc Nhi nặng nề vào giấc ngủ.

      Tuệ Ngạn đại sư giúp Tô Mặc Nhi bắt mạch, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

      hồi lâu, Tuệ Ngạn đại sư mới thu hồi tay, Phong Đạc vội vàng hỏi: "Đại sư nhìn ra cái gì sao?"

      "Vương phi xác thực trúng độc sâu." Tuệ Ngạn đại sư châm chước : "Loại độc này ở nhung địch tên là 'Huyễn đêm' . Nếu chỉ sử dụng độc, cũng bất cứ tác dụng gì, nhưng nếu là có thêm tam thất, trở thành kịch độc!"

      "Tam thất? Mặc Nhi nàng... Cũng có chạm qua tam thất." Lông mày Phong Đạc khóa chặt, biết là sai lầm ở đâu.

      Tuệ Ngạn đại sư chỉ điểm : "Tam thất có tác dụng cầm máu rất tốt."

      "Chẳng lẽ là kim sang dược? Quốc sư từng qua, Mặc Nhi trúng độc mỉm cười là vì bị Tuyết Ngao cắn thương, từ đó làm cho mỉm cười cùng kim sang dược tạo thành độc, chẳng lẽ trong kim sang dược đó có thành phần là tam thất?" Phong Đạc rất là hoài nghi.

      Tuệ Ngạn đại sư sắc mặt nặng nề gật đầu : " như vậy cũng sai, chỉ là, vương phi hẳn là trực tiếp hút vào loại độc này, nếu , cũng trúng độc sâu như thế."

      Trực tiếp hút vào?

      Trong lòng Phong Đạc phát lạnh.

      Độc là Lâm Sơ Tuyết mang vào vương phủ , Mặc Nhi cùng nàng có khoảng cách tiếp xúc gần nhất, chính là Mặc Nhi vì cứu nàng, thời điểm lúc đẩy ra nàng!

      như vậy, Mặc Nhi cứu nàng mạng, lại vì vậy mà liên lụy đến tính mạng của mình?

      Quốc sư từng , mỉm cười là vì vô tâm mới hạ được độc, bây giờ nhìn lại, sợ cái này căn bản là Phong Mục từng bước tính kế tốt!

      Đầu tiên là làm cho Tuyết Ngao nổi điên, cắn thương Lâm Sơ Tuyết, hãm hại Tô Mặc Nhi, mượn tay của diệt trừ nàng!

      Chỉ là, mặc kệ Tuyết Ngao làm bị thương chính là Lâm Sơ Tuyết hoặc là Mặc Nhi, thậm chí là , chỉ cần dùng kim sang dược đến chữa thương, cuối cùng cũng sinh ra độc huyễn đêm!

      chiêu này, là tàn nhẫn!

      lần đầu tiên cảm thấy, lúc trước trừng phạt đối với Lâm Sơ Tuyết cùng Phong Mục, quá rồi!

      Đột nhiên, Phong Đạc như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vội vàng hỏi: "Tuệ Ngạn đại sư, độc này cùng vu cổ độc thuật, có thể có liên lạc?"

      "Đó cũng phải vu cổ độc... Mà là nguyền rủa."

      "Nguyền rủa?" Tim Phong Đạc đập lỡ nhịp. Nhìn sắc mặt Tuệ Ngạn đại sư càng trầm trọng, lập tức có loại cảm giác xấu.

      Tuệ Ngạn đại sư thở dài, chậm rãi giải thích: "Nguyền rủa cũng là đến từ Tây Vực nhung địch, nhưng so với vu cổ độc thuật càng thêm ác độc. Vu sư đem nguyền rủa rót vào bên trong độc dược bình thường, loại dược bị nguyền rủa này, người nhung địch gọi là huyễn đêm. Bởi vì nó chỉ có thể ở ngày nguyệt thực thành hình, cực kỳ hi hữu. Người khi hút vào, bị loại nguyền rủa này cắn nuốt, cho đến khi hao hết giọt máu cuối cùng."

      "Có thể... Có giải dược?" Phong Đạc ôm bất cứ hy vọng nào hỏi, trái tim lơ lửng, phảng phất phải rơi vào vực sâu.

      "Khó nha." Tuệ Ngạn đại sư lắc lắc đầu.

      Cũng ngờ, Phong Đạc trong con ngươi trong nháy mắt dấy lên chút ánh sáng hy vọng: "Đó chính là còn có giải dược rồi! Mặc kệ khó khăn thế nào, bản vương cũng làm tất cả!"

      "Vương gia, vì nữ tử, đáng giá ?" Tuệ Ngạn đại sư đột nhiên hỏi.

      Phong Đạc ngẩn người, ánh mắt chạm đến Tô Mặc Nhi ngủ yên, khóe môi tự giác gợi lên nụ cười ôn nhu, kiên định gật đầu, "Đáng giá."

      Tuệ Ngạn đại sư thấy vậy cũng nhiều lời: "Giải loại độc này, là cần nam nhân dương khí đại thịnh, hai là cần... Băng tằm."

      "Muốn nam nhân... Làm cái gì?"

      Tuệ Ngạn đại sư thản nhiên : "Cùng vương phi giao hợp, dùng dương khí áp chế hàn khí trong cơ thể nàng."

      thái dương của Phong Đạc nổi lên gân xanh, thanh cứng ngắc hỏi: "Còn có những phương pháp khác hay ?"


      ☆, chương 55 băng tằm phách (1)

      Editor: Tử SắcY


      "Còn có loại phương pháp nữa, là lấy máu của nam nhân kia, rồi dẫn vào trong kinh mạch của vương phi, nhưng mà nếu làm như vậy gây tổn hại rất lớn đối với thân thể của người nọ."

      Phong Đạc nhíu nhíu mày, hỏi, "Phải đâu để tìm được người như vậy?"

      "Chuyện này cũng khó lắm, chỉ cần là nam tử có thân thể cường tráng trưởng thành là được." Đại sư Tuệ Ngạn .

      Đôi mắt Phong Đạc sáng ngời, "Vậy bản vương cũng có thể?"

      "Vương gia thể! Thứ lỗi cho bần tăng thẳng, trong quá trình giải độc, nếu có chút sai lầm nào, hai người đều bị mất mạng. Vương gia chí tồn cao xa, tại nên đặt mình vào những chuyện nữ nhi tình trường này." Đại sư Tuệ Ngạn đồng ý nhìn .

      Phong Đạc cảm thấy có chút phiền loạn, "Nếu như bản vương chọn phương pháp thứ nhất?"

      "Vậy rất có thể vương gia cũng bị trúng độc." Đại sư Tuệ Ngạn nghiêm mặt , "Huống chi, cho dù vương gia nguyện ý, nêu có băng tằm làm thuốc, độc người vương phi vẫn thể loại trừ như cũ."

      "Vậy bản vương tìm băng tằm!"

      "Nhưng nếu là đơn giản như thế, vậy bần tăng cũng làm khó rồi. Băng tằm sống ở nơi hoang dã Bắc Minh, thuộc tính lạnh vô cùng, lại còn có kịch độc. Phải trải qua cửu tử cửu sinh, nung đốt qua ngọn lửa nóng hừng hựt, mới có thể được băng tằm phách, giải trừ nguyền rủa."

      Đại sư Tuệ Ngạn lắc lắc đầu, thở dài, "Chỉ riêng băng tằm là thứ cực kỳ khó tìm kiếm, chớ chi là, băng tằm phách trải qua cửu tử cửu sinh."

      "Bất cứ như thế nào, bản vương cũng phải thử lần!" Ống tay áo rũ xuống, Phong Đạc nắm chặt quả đấm, chỉ cần có tia hy vọng, cũng buông tha!

      Lúc chạng vạng, Tô Mặc Nhi có tỉnh lại lần, chỉ ăn đơn giản chút thức ăn, rồi lại ngủ tiếp.

      Phong Đạc nằm ở bên cạnh Tô Mặc Nhi, liên tục bảo vệ nàng, cho đến khi cực kì mệt mỏi, mới ôm lấy nàng ngủ rất say.

      Nửa đêm, trong phòng đột nhiên có chút động tĩnh bất thường.

      Dường như Tô Mặc Nhi như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt ra.

      Mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, nàng thấy ràng, bên cạnh bàn trong phòng có người đứng!

      Trong bóng tối, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm bóng dáng trước bàn kia, tự giác lại ngừng hô hấp.

      Bóng người trước bàn khẽ nhúc nhích, giống như là muốn rời khỏi phòng.

      Đột nhiên trong phòng, ánh sáng bỗng dưng được thắp lên chói mắt!

      Tô Mặc Nhi bị ánh sáng đột ngột này làm chói mắt, con ngươi khẽ nhắm lại.

      Lần nữa lại mở ra, phát , Phong Đạc cầm đoản kiếm trong tay, mũi kiếm nghiêng lệch phân nào đưa trước ngực của người đứng trước bàn!

      Người nọ mặc thân y phục dạ hành, khăn đen che khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mặt hơi hoảng loạn.

      "Ngươi là người phương nào?" Phong Đạc nghiêm nghị hỏi.

      Hoảng loạn trong mắt người kia trong chớp mắt thấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Đạc cái, lại quay đầu, nhìn nhìn Tô Mặc Nhi.

      Thân hình, trong phòng bỗng dưng biến mất ở trong trung!

      bàn, lại đột nhiên xuất cái hộp vuông thẳng.

      Phong Đạc tay cầm dạ minh châu, bước nhanh đến trước giường, lo lắng hỏi, "Mặc Nhi, ngươi có sao ?"

      Tô Mặc Nhi có chút nghi hoặc, "Ta sao. Ngươi làm sao vậy?"

      "Người nọ cho mê hương vào trong phòng." Phong Đạc trầm giọng giải thích.

      "Vậy ngươi..." Bộ dạng này, sao chút cũng như trúng mê hương.

      "Loại dược này, trước đây bản vương gặp qua ít, chút liều thuốc này còn chưa đủ để mê hoặc bản vương." Thấy nàng có việc gì, Phong Đạc mới yên lòng chút.

      Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy quỉ dị hiểu nỗi, "Mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm sao người đó lại đột nhiên biến mất!"

      Tình cảnh này, nàng chỉ thấy ở TV! Những chuyện kia đều là kỹ sảo sau màn diễn, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại còn là chuyện xảy ra chân nhất ở trước mắt nàng!

      Lông mày Phong Đạc nhăn lại, vẫn cũng thông.

      Chỉ có thể giải thích là, võ công của người nọ quá cao, khinh công nhanh đến nỗi ngay cả tàn ảnh cũng nhìn thấy!

      Chỉ là, lý do này, ngay cả chính cũng tin!

      Người đó đứng ở trước mắt , nếu có sử dụng nội lực thoát , thể nào mà chút cảm giác được!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Băng tằm phách (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Ngày mai hỏi chút Tuệ Ngạn đại sư, phật môn tịnh địa, có tinh quái gì quấy phá." Phong Đạc ra.

      "Ách..." Tô Mặc Nhi xấu hổ.

      ma cái gì, cũng chỉ là trong chuyện thần thoại xưa mới có. Thế giới này huyền huyễn như thế sao?

      Ánh mắt nàng rơi ở cái hộp bàn, có chút tò mò.

      Người áo đen vừa rồi, nàng cũng có cảm nhận được có ác ý.

      Phong Đạc nhìn theo ánh mắt của Tô Mặc Nhi, cũng có chút nghi hoặc, trong cái hộp kia có chứa vật gì.

      là chính mắt thấy được,sau khi người áo đen biến mất, bàn mới có thêm cái hộp kia!

      Phong Đạc cẩn thận tới, có lập tức dùng tay chạm vào, chỉ là tinh tế quan sát xem nó có cái gì cổ quái.

      Cái hộp là là được làm từ ngọc thạch, óng ánh trong suốt rất là xinh đẹp.

      Nhìn hồi lâu, Phong Đạc mới đưa tay, từ từ đến gần hộp ngọc kia.

      "Cẩn thận chút..." Tô Mặc Nhi có chút bận tâm.

      Tất cả chuyện này đều lộ ra quỷ dị, giải thích được người, giải thích được cái hộp, trong cái hộp kia cất giấu cái gì?.

      "Yên tâm." Phong Đạc , ngón tay thon dài chạm đến hộp ngọc.
      Tiếp theo trong nháy mắt, lại đột nhiên rút tay trở về!

      "Làm sao vậy?" Tô Mặc Nhi lo lắng hỏi.

      Phong Đạc lắc đầu, nhìn đầu ngón tay của mình, chậm rãi : "Cái hộp quá lạnh, đến gần được."

      Trong nháy mắt khi đụng phải cái hộp cái kia, đầu ngón tay tựa như là bị kim châm, rất đau.

      Hơn nữa, tại đau nhức này, tựa hồ dọc theo kinh mạch, chảy khắp toàn thân!

      Phong Đạc chỉ cảm thấy nửa người đều chết lặng, thân thể cương cứng miễn cưỡng đến bên giường, thẳng tắp té xuống!

      Dạ minh châu "Đông" tiếng, rớt xuống ở đầu giường.

      Tô Mặc Nhi sợ hết hồn, nhìn đầu đầy mồ hôi lạnh, cả mặt xanh xao, lập tức tay chân có chút luống cuống.

      "Phong Đạc, ngươi làm sao vậy?"

      Con mắt của Phong Đạc đóng chặt, đôi môi run rẩy lợi hại, vô lực : "Lạnh quá..."

      "Lạnh?" Tô Mặc Nhi vội vàng kéo chăn mền qua, bao lấy sít sao , "Như vậy có cảm thấy khá hơn chút ?"

      Nàng đưa tay sờ cái trán của Phong Đạc, mảnh lạnh buốt, nhiệt độ thấp kinh người.
      Cho dù đắp kín chăn mền, nhiệt độ cơ thể cũng thấy ấm lên.

      Dạ minh châu ở đầu giường lẳng lặng tản ra ánh sáng nhu hòa, làm sáng phương giường nhìn ấm áp.

      Nhưng là Tô Mặc Nhi đáy lòng phát rét.

      Nàng tại mới ý thức được, cái thế giới này, nàng duy nhất quen thuộc, cũng chỉ có Phong Đạc thôi!

      Nếu là như vậy...

      Trong lòng run lên, Tô Mặc Nhi nhìn hô hấp càng ngày càng hơi yếu của Phong Đạc, trực tiếp vén chăn lên nằm ở bên cạnh , ôm chặt lấy , dùng thân thể vì sưởi ấm!

      Thân thể Phong Đạc cứng ngắc lợi hại, Tô Mặc Nhi dùng sức xoa hai tay của , hy vọng có thể giảm bớt chút lạnh.

      Trong đêm hè, hết thảy đều rất yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng dế mèn, đều có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy.

      người Tô Mặc Nhi ướt đẫm mồ hôi rồi, nhưng vẫn là dán chặt lấy Phong Đạc.

      "Ngươi như vậy được." Đột nhiên, truyền đến giọng nam tử thanh trong trẻo.

      Tô Mặc Nhi cả kinh, trong lòng dâng lên chút ít phòng bị: "Ai?"

      Trước giường, từ từ ra bóng người, đúng là người áo đen vừa rồi!

      Tô Mặc Nhi kinh ngạc trừng to mắt, lúc mới phục hồi tinh thần lại.

      " đây là trúng hàn độc, ngươi cách xa chút."

      "Ngươi đến cùng là ai? Tại sao phải hại !" Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm người kia, tay ôm Phong Đạc càng thêm nắm chặt.

      Người kia có chút nhức đầu vuốt vuốt thái dương, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: "Ta muốn hại . Bất quá cũng là ta sai... cho biết, cái hộp kia thể tùy tiện chạm vào lung tung."

      Khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, yên lặng gì.

      Lại nghe tự nhiên : "Cũng lạ chính , lúc ấy sử dụng kiếm chỉa vào người của ta, đáng đời phải chịu khổ chút."

      Tô Mặc Nhi: "... Vậy ngươi bây giờ tới là chế giễu ?"


      ☆, chương 57 băng tằm phách (3)

      Editor: Tử Sắc Y


      "Đương nhiên là phải!" Người nọ lập tức phản bác, "Tiểu gia đến để giải độc cho !"

      "Tại sao ta lại tin ngươi?" Tô Mặc Nhi hoài nghi nhìn .

      "Vì cái gì mà tin ta được chứ, tiểu gia lớn lên trông rất giống người xấu sao?" Người nọ có chút nghi hoặc suy nghĩ lát.

      Đột nhiên nghĩ đến cái khăn đen được tháo xuống mặt , Tô Mặc Nhi muốn nhìn cũng thấy mặt mũi của , cảm thấy, lập tức cảm thấy có chút khó xử.

      Khoé môi Tô Mặc Nhi cong lên, nhìn như tên ngốc.

      " là như thế, vậy tiểu gia cũng chỉ có thể đắc tội."

      Người nọ áy náy nhìn Tô Mặc Nhi cái, hai ngón tay khép lại, ở từ xa chỉ vào giữa mi tâm của nàng cái, trong nháy mắt luồng ánh sáng trắng bay vào mi tâm nàng, rồi thấy đâu nữa!

      Tô Mặc Nhi bị luồn ánh sáng trắng kia làm chói mắt, chờ lần nữa mở mắt ra, lại phát thân thể của nàng giống như là bị cố định ở chỗ, thể động đậy cái!

      Muốn mở miệng chuyện, vốn cũng phát ra được thanh nào!

      Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ đưa tay đặt ở trước ngực Phong Đạc, ngay cả muốn ngăn cản cũng được!

      Sau nén nhang, từ ngực Phong Đạc, lại có hàn khí nhè bay lên!

      Dần dần, sắc mặt Phong Đạc từ tím xanh lại thay đổi thành màu tái nhợt, rồi mới từ từ hồng nhuận. Thân thể cũng cứng ngắc như lúc trước, nhiệt độ cơ thể cũng tăng trở lại.

      Con mắt Tô Mặc Nhi xoay chuyển nhìn sang, lại phát người nọ dường như cũng rất tỉ mỉ, trong đôi mắt trong trẻo kia tràn đầy chú tâm.

      Tô Mặc Nhi hơi yên lòng lại chút, thấy Phong Đạc thay đổi tốt đẹp hơn, cũng tin nam nhân này có ý đồ muốn hại bọn họ.

      lát sau, người nọ thu tay lại, vội vàng chống đỡ ngay cột giường, cản lại khí huyết tràn ra từ ngực.

      Đợi lâu, mới nghe , "Hàn độc của được trừ, sáng mai tỉnh lại."

      "Ngươi..." Tô Mặc Nhi muốn cái gì, bỗng nhiên lại phát , biết từ khi nào thân thể của nàng có thể cử động!

      "Hở? Ngươi muốn hỏi cái gì?" Người nọ vừa chuyển mắt lại trở lại dáng vẻ lười nhác, chút nào có thể nhìn ra chật vật vừa rồi.

      "Ngươi là ai? Còn cái hộp ngọc kia... Bên trong là cái gì?" Tô Mặc Nhi hỏi thẳng.

      Trong lòng nàng bây giờ thấy quá nhiều chuyện bí , vốn muốn nghĩ nhưng lại .

      Nhất là lúc như xuất quỷ nhập thần, mà con người, là có thể làm được sao? !

      "Cái hộp kia, vào ngày mai các ngươi hãy đưa cho lão hoà thượng ở chùa trong thành, biết dùng nó như thế nào. Về phần thân phận của tiểu gia... Yên tâm, chúng ta còn có thể gặp lại, đến lúc đó, ngươi biết."

      Vừa dứt lời, thấy bóng dáng !

      Lần này, Tô Mặc Nhi nhìn rất tỉ mỉ ràng, thực đúng là biến mất trong khí! Ngay cả chút dấu vết cũng có!

      Ờ xa xa, chỉ nghe tiếng người nọ lại truyền tới, "Nhớ lấy đó, cái hộp ngọc kia chỉ có ngươi mới có thể đụng vào. Nếu lại có người cẩn thận đụng vào nó, tiểu gia có khả năng nhàn hạ thoải mái mà giải độc thêm lần nữa đâu!"

      Khoé môi Tô Mặc Nhi giật giật, nhất thời gì.

      Ban ngày nàng ngủ đủ, mà mới vừa rồi giằng co hơn canh giờ, trái lại bây giờ ngủ được.

      Bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Phong Đạc, lòng nàng cũng dần an tâm lại.

      Nghe , con vịt con sau khi phá vỏ cho vật hay người mà nó thấy lần đầu là mẹ nó, Tô Mặc Nhi nghĩ đến nàng với Phong Đạc, biết quan hệ như thế có tính hay ?

      Nàng vào thế giới này, người nhìn thấy đầu tiên là , nhưng lại làm cho nàng cảm thấy ỷ lại.

      Lúc nào cũng liên tục bị thương, mà nàng lại liên tục muốn nhìn người mình rất vất vả mới có thể cứu về lại chết ở trước mắt mình...

      Tô Mặc Nhi rối rắm hồi lâu, rối rắm mãi mà ra kết quả, chỉ biết ràng đúng là, nàng nhất định phải có quan hệ rộng với nhiều bằng hữu!

      Nếu , sau này nàng rời khỏi vương phủ, ở tại nơi rộng lớn như Phong Lan Quốc này là nửa bước cũng khó !

      giường tính toán hồi lâu, Tô Mặc Nhi dứt khoát đứng dậy mặc vào áo ngoài, nghĩ đến lời mà hắc y nhân kia , nàng tò mò tới về phía hộp ngọc kia.

      Dù sao cũng chỉ có mình nàng có thể chạm vào, vậy nàng cứ xem chút bên trong đó đến cùng là bảo bối gì, mà thần bí như vậy...



      Chương 58: Băng tằm phách (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tô Mặc Nhi tới trước bàn, đưa tay tò mò đâm đâm hộp ngọc, quả như đúng như lời người kia, hàn độc này đối với nàng tác dụng!

      Nàng chỉ cảm thấy chạm vào tay có chút lạnh lẽo, cũng có giống Phong Đạc lúc trước, cả người đều chết lặng.

      Tô Mặc Nhi cẩn thận đem cái hộp mở ra.

      Trong phòng, trong nháy hào quang chói lọi!

      Tô Mặc Nhi nhanh chóng đưa tay che ở trước mắt.

      Trong cái hộp kia chứa hạt châu màu u lam, giờ khắc này tản ra tia sáng chói mắt!

      Nhưng chỉ là trong nháy mắt, lam quang thu về.

      Tô Mặc Nhi từ từ buông cánh tay xuống, nhìn chăm chú hạt châu Âu lam kia, phảng phất có ma sâu hấp dẫn linh hồn của nàng!

      Hai con mắt dần dần có chút mê ly, khống chế được bàn tay bé của Tô Mặc Nhi đưa về phía hạt châu kia.

      Mà hạt châu kia như là cảm nhận được cỗ uy hiếp, mơ hồ run rẩy lên...

      Ngày hôm sau, Phong Đạc vừa sáng sớm cảm giác có chút nhức đầu, theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh, lại phát giường lạnh từ lâu!

      đột nhiên mở mắt, lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua.

      chỉ nhớ đến lúc ấy sau khi đụng phải cái hộp kia, người cực kỳ lạnh, là Mặc Nhi ôm lấy , sau nhớ gì nữa.

      Nhưng là bây giờ, Mặc Nhi có ở bên cạnh !

      Phong Đạc vội vàng đứng dậy, chuyển con mắt lại phát , Tô Mặc Nhi té xỉu ở trước bàn!

      bàn hộp ngọc mở ra, bên trong nhưng là hề có vật gì!

      Sắc mặt Phong Đạc biến sắc, liền vội vàng tiến lên ôm lấy Tô Mặc Nhi, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch, tâm trong nháy mắt treo lên!

      Trong lòng ý nghĩ duy nhất là, Tô Mặc Nhi cùng với , bởi vì đụng phải cái hộp kia mới như vậy!

      "Mặc Nhi, Mặc Nhi!" Thanh của Phong Đạc run rẩy gọi nàng hai tiếng, Tô Mặc Nhi nhắm chặt hai mắt, có phản ứng gì.

      Phong Đạc lập tức có chút hoảng hốt , ôm nàng tới thiện phòng của Tuệ Ngạn đại sư.

      Tuệ Ngạn đại sư làm xong bài kinh buổi sáng vừa mới trở về phòng, gặp Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi đến, biết ngay có chuyện tốt!

      Tuệ Ngạn đại sư để cho Phong Đạc đem Tô Mặc Nhi đưa tới giường, bên tiếp tục bắt mạch cho nàng, bên lời trấn an: "Vương gia chớ vội, có thể hay đem tình ràng cho lão nạp nghe chút."

      Phong Đạc đem việc kì lạ của đêm qua cho Tuệ Ngạn đại sư biết, sau cùng, có chút dám xác định : "Bản vương cảm thấy Mặc Nhi khả năng cũng là bởi vì đụng phải hộp ngọc kia mới có thể té xỉu. Chỉ là, nàng tựa hồ chỉ là ngủ thiếp ..."

      "Ân?" Tuệ Ngạn đại sư đột nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, chưa đáp lại lời của Phong Đạc, ngược lại càng thêm nghiêm túc vì Tô Mặc Nhi xem lại mạch.

      Phong Đạc thấy thế, cũng tự giác nín thở, sợ quấy rầy đến .

      hồi lâu, Tuệ Ngạn đại sư có chút nghi hoặc hỏi Phong Đạc: "Nếu như lão nạp có chẩn sai, vương phi ăn băng tằm phách! Vương gia có biết đây là chuyện gì xảy ra?"

      Phong Đạc rất là kinh ngạc.

      Băng tằm phách? Ăn?

      Chẳng lẽ trong hộp ngọc kia đựng đúng là băng tằm phách sao?

      "Bản vương cũng biết đến cùng xảy ra chuyện gì, sáng nay tỉnh dậy, nhìn thấy Mặc Nhi té xỉu ở trước bàn." Phong Đạc trầm giọng .

      Tuệ Ngạn đại sư nhíu mày: "Vương phi tuy rằng ăn băng tằm phách, cũng có cho nó phát huy tác dụng. Băng tằm phách ở trong cơ thể vương phi áp chế đường kinh mạch, vì vậy mới đưa đến nàng hôn mê bất tỉnh."

      "Vậy thời phải làm sao cho phải?" Phong Đạc nóng lòng hỏi.

      Tuệ Ngạn đại sư trầm ngâm : "Cần phải nhanh chút tìm được người nam tử, đem máu của đến trong huyết mạch của vương phi, ngăn chặn nguyền rủa, lại thúc giục băng tằm phách, triệt để giải độc!"

      Phong Đạc hề nghĩ ngợi : "Dùng máu của bản vương! cần tìm nam nhân khác!"

      "Vương gia cần phải suy nghĩ kỹ càng. Giải độc nguy hiểm quá lớn, ngay cả lão nạp cũng có nắm chắc hoàn toàn! Sơ sẩy cái, tiếp theo làm cho hai người đều bị mất mạng!"

      Chương 59: Giải độc (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Bản vương suy tính rất ràng." Phong Đạc thản nhiên : "Tuệ Ngạn đại sư, nếu là cuối cùng có chuyện gì ngoài ý muốn, xin ngài nhất định phải bảo vệ Mặc Nhi!"

      "Vương gia..." Tuệ Ngạn đại sư đôi mắt luôn hề lay động lên vẻ khiếp sợ.

      Phong Đạc sủng ái nhìn Tô Mặc Nhi cái, dặn dò: "Nếu là bản vương sống được, có người hỏi, Tuệ Ngạn đại sư cứ tình hình thực tế là được. Về phần Mặc Nhi, đến lúc đó kính xin đại sư cho người đáng tin cậy, đưa nàng ra đế đô, rời xa những thứ thị phi này. Chuyện bản vương làm vì nàng, xin đại sư giúp bản vương giữ bí mật, cần cho nàng biết."

      "A Di Đà Phật, theo như lời vương gia, bần tăng đều ghi nhớ. Vương gia lòng vì vương phi suy nghĩ, Phật tổ cũng chắc chắn phù hộ các ngươi." Khuôn mặt Tuệ Ngạn đại sư có chút động, đáy lòng thầm bội phục Phong Đạc.

      "Đa tạ đại sư. Đại sư, chúng ta khi nào bắt đầu?" Phong Đạc giọng ổn trọng hỏi, cảm thấy cũng rất là lo lắng.

      Đợi thêm nửa khắc đồng hồ, cũng đều cảm thấy hoảng hốt lợi hại.

      "Nếu vương gia chuẩn bị xong, tại có thể bắt đầu." Tuệ Ngạn đại sư trầm giọng .

      "Được!"

      Tuệ Ngạn đại sư chọn chỗ thanh tịnh trong thiện phòng, cũng tìm vài tên vũ tăng trước hộ pháp, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu vì Tô Mặc Nhi giải độc.

      Phong Đạc ngồi ở giường, đem Tô Mặc Nhi nửa ôm ở trong lòng.

      Tuệ Ngạn đại sư khoanh chân ngồi ở trước người bọn họ, lấy ra con dao , cắt vỡ lòng bàn tay của bọn họ, nghiêm túc dặn dò: " Trong quá trình giải độc, bất luận phát sinh chuyện gì, vương gia đều tuyệt đối thể phân tâm! Bần tăng đem hết khả năng làm cho ngài ít hao tổn nhất."

      "Đa tạ đại sư." Phong Đạc xong, liền nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.
      Tuệ Ngạn đại sư tay trái vận khởi nội lực, theo vết thương trong lòng bàn tay của Phong Đạc dẫn đường máu, liên tục ngừng chuyển vận vào trong lòng bàn tay Tô Mặc Nhi.

      Tay phải điểm mấy chỗ huyệt đạo của Tô Mặc Nhi, đồng thời vì nàng khơi thông kinh mạch, cũng làm cho máu của Phong Đạc tan vào trong huyết mạch của nàng, ngăn chặn nguyền rủa trong cơ thể nàng.

      Lông mi Phong Đạc cau lại, sắc mặt dần dần tái nhợt.

      Tuệ Ngạn đại sư thầm tốt, nguyền rủa của Tô Mặc Nhi, so với dự tính còn nặng hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tuyệt đối làm cho thương tổn của Phong Đạc thể cứu chữa!

      Bỗng dưng, đột nhiên Tô Mặc Nhi phun ra ngụm máu đen, khuôn mặt nhắn trắng bệch, lông mày cũng sít sao nhíu lại, hiển nhiên là chịu rất nhiều đau đớn.

      Lông mi Phong Đạc run lên, tâm mạch nhất thời có chút ổn!

      Tuệ Ngạn đại sư vội vàng nhắc nhở: "Vương gia thể phân tâm!"

      Phong Đạc trong nháy mắt nghĩ tới dặn dò lúc trước của Tuệ Ngạn đại sư, lập tức nín thở ngưng thần, cưỡng chế đè xuống khí huyết cuồn cuộn trong ngực.

      Tuệ Ngạn đại sư thở phào nhõm, tay động tác ngừng, nhanh chóng khơi thông kinh mạch Tô Mặc Nhi.

      lát, Tô Mặc Nhi lại chịu đựng nổi phun ra ngụm máu đen.

      Tuệ Ngạn đại sư biết này là tượng bình thường, chỉ là Phong Đạc vẫn là nhịn được lo lắng, khí huyết từ từ dâng trào, nơi cổ họng ngai ngái mảnh.

      Phong Đạc thúc giục nội lực, ngược chiều khí huyết, này mới đứng vững tâm thần.

      nén nhang sau, Tuệ Ngạn đại sư thu hồi nội lực, huyết tuyến trong nháy mắt đứt rồi.

      Lúc này sắc mặt của Phong Đạc so với Tô Mặc Nhi còn muốn tái nhợt hơn mấy phần.

      "Vương gia có thể mở mắt." Giọng ôn hòa của Tuệ Ngạn đại sư truyền tới: "Kế tiếp, bần tăng muốn thúc giục băng tằm phách trong cơ thể vương phi, thỉnh vương gia ở sau người đỡ lấy vương phi."

      Phong Đạc từ từ mở mắt, chớp chớp, trước mắt mảnh mơ hồ, thấy đồ vật.

      dựa vào cảm giác đỡ tốt Tô Mặc Nhi, đối Tuệ Ngạn đại sư khẽ gật đầu, : "Bắt đầu ."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Giải độc (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tuệ Ngạn đại sư lấy ra ngân châm, đâm vào mấy chỗ huyệt đạo của Tô Mặc Nhi. Ngay sau đó, lại nhanh chóng thúc giục nội lực, làm vỡ nát băng tằm phách trong cơ thể nàng.

      Tô Mặc Nhi giống như đặt mình trong hầm băng, thân thể có chút khống chế được khẽ phát run.

      Phong Đạc cảm nhận được nàng run rẩy, có chút đau lòng nhíu mày, lo lắng hỏi: "Đại sư, Mặc Nhi đây là thế nào?"

      "Vương gia yên tâm, đây là băng tằm phách phát huy tác dụng."

      nén nhang sau, Tô Mặc Nhi dần dần bình tĩnh trở lại.

      Tuệ Ngạn đại sư thở phào nhõm, rút ra ngân châm, đối với Phong Đạc : "Vương gia, độc giải. Vương phi chỉ cần nghỉ ngơi tốt, ít ngày nữa tỉnh lại."

      Sắc mặt Phong Đạc vui vẻ, muốn mở miệng, cũng ngờ ngực đột nhiên truyền đến trận đau nhức kịch liệt, phun ra ngụm máu!

      "Vương gia!" Tuệ Ngạn đại sư sắc mặt đại biến, lập tức tiến lên kiểm tra tình trạng của Phong Đạc.

      Phong Đạc vô lực nhếch môi cười: "Bản vương sao..."

      Lời còn chưa dứt, cả người thẳng tắp ngã về phía sau...

      Khi Tô Mặc Nhi tỉnh lại, là sáng sớm ngày thứ ba.

      Từ từ mở mắt ra, nàng có chút kinh ngạc nhìn người nằm ở bên giường.
      Nguyệt Bích hay là Vân Phàm?

      Các nàng là hai tỷ muội tướng mạo giống nhau như đúc, ngoại trừ khí chất khác nhau rất lớn, còn lại cơ hồ giống nhau! Chỉ là, tại nàng ngủ say, nàng hoàn toàn phân biệt được.

      Nhưng các nàng làm sao xuất ở chỗ này? Là Phong Đạc cho các nàng đến sao?

      Nhắm lại mắt, Tô Mặc Nhi bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó.

      Người áo đen, hộp ngọc thần bí, còn có hạt châu sắc xanh thẳm!

      Nàng nhớ hạt châu kia cực kỳ xinh đẹp, nàng lúc ấy giống như là bị mê hoặc, đem nó nuốt xuống!

      Sau đó, là bóng tối vô tận, ý thức mảnh mơ hồ...

      Nàng tại đây là... Mê man mấy ngày?

      "A..." Bên giường người vô ý thức phát ra tiếng ưm.

      Tiếp theo, chỉ thấy nàng dụi dụi con mắt, theo thói quen nhìn về phía Tô Mặc Nhi.

      Tô Mặc Nhi thấy khuôn mặt nhắn của nàng chợt lóe lên ngạc nhiên mừng rỡ, ràng, trước mắt người này là Nguyệt Bích thể nghi ngờ!

      "Vương phi, ngươi tỉnh, cảm giác như thế nào? Có nơi nào thoải mái hay ?" Nguyệt Bích nhìn nàng tỉnh lại, vội vàng hỏi.

      Tô Mặc Nhi gật đầu, lại lắc đầu, ra: "Ta sao."

      "Vậy là tốt rồi!" Nguyệt Bích tỏ ra cao hứng.

      Tô Mặc Nhi nhìn bộ dáng này của nàng nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì sao?"

      "Vương phi, vương gia ..."

      "Làm sao vậy?" Tô Mặc Nhi nhìn nàng bộ dáng ấp a ấp úng, tâm khẽ nhấc lên.

      Sắc mặt Nguyệt Bích cứng đờ, nghĩ đến dặn dò của Phong Đạc, dừng chút, sửa lời : "Vương gia mời Tuệ Ngạn đại sư giải độc cho người!

      Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc: "Giải? phải khó giải sao?"

      "Tuệ Ngạn đại sư trước qua, vương phi trúng độc phải là khó giải, mà là nan giải. Lần này nếu phải vương phi ăn nhầm băng tằm phách, cho dù Tuệ Ngạn đại sư y thuật cao siêu, cũng cứu được ngài." Nguyệt Bích giải thích cặn kẽ cho nàng.

      "Băng tằm phách? Ta chưa từng ăn..." Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ tới hạt châu kia!

      Hạt châu kia chính là băng tằm phách! Nhưng là người áo đen kia làm sao biết nàng cần băng tằm phách? !

      "Vương phi sao, vậy theo Nguyệt Bích rời ." Nguyệt Bích đột nhiên ra.

      "Như thế nào vội vã như vậy? Phong Đạc đâu?" Tô Mặc Nhi đáy lòng có chút dự cảm xấu, lại là bởi vì sao.

      Nguyệt Bích dời ánh mắt nhìn mặt nàng, ra: "Vương phủ có chút việc gấp phải xử lý, vương gia... trước bước hồi phủ rồi. Là vương gia giao cho thuộc hạ, chờ vương phi tỉnh lại, mang theo vương phi rời ."



      ☆, chương 61 Minh Tâm tiểu trúc (1)

      Editor: Tử Sắc Y


      Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Nguyệt Bích nàng biết nàng ấy có chuyện gạt nàng.

      Nhưng mà nàng cũng có ý muốn hỏi nhiều, vừa lúc mới bắt đầu nàng cũng biết dụng ý Nguyệt Bích được phái đến bên người nàng.

      Sau lúc, Tô Mặc Nhi rửa mặt xong, rồi gọi Nguyệt Bích dẫn nàng gặp đại sư Tuệ Ngạn.

      vào chùa ánh sáng vài ngày nay, nàng đều ngủ mê mệt liên tục, ngay cả trụ trì nơi này cũng chưa gặp, đến đây cũng coi như có chút thất lễ.

      Hơn nữa, đại sư Tuệ Ngạn còn thay nàng giải độc, nàng cần phải đến cảm ơn.

      Đại sư Tuệ Ngạn nhìn thấy Tô Mặc Nhi tỉnh lại, cũng khẽ an tâm.

      Lại nghe nàng có ý muốn rời khỏi đây, cũng ngăn cản gì, chỉ dặn dò nàng cần để bản thân mình quá mức mệt nhọc, phải tĩnh dưỡng tốt.

      Tô Mặc Nhi tạ ơn đại sư Tuệ Ngạn, rời khỏi với Nguyệt Bích.

      qua thềm đá rất dài, sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng dưới chân núi.

      Xem ra, chính xác là Phong Đạc phân phó từ trước, Nguyệt Bích mới có thể chuẩn bị tốt những chuyện này, chỉ chờ sau khi nàng tỉnh lại lập tức rời khỏi.

      Mặc dù nàng có hoài nghi với lời kể những chuyện lớn xảy ra trong vương phủ của Nguyệt Bích, nhưng nghĩ đến lúc trước Phong Đạc có , chuyện có người tìm tới tận cửa muốn đòi Phong Mục, nàng cảm thấy vẫn còn có chút bất an.

      "Nguyệt Bích, ngươi biết vương phủ xảy ra chuyện gì ?"

      Nguyệt Bích ở bên ngoài lái xe đột nhiên lại nghe được câu hỏi của Tô Mặc Nhi, tay nhanh run lên, thái dương còn toát ra chút mồ hôi lạnh, "Vương gia , gấp... Cho nên thuộc hạ cũng lắm."

      "Lúc đó ngươi có ở vương phủ sao?" Trong lòng Tô Mặc Nhi càng nghi ngờ hơn, nàng càng cảm thấy chuyện xảy ra hề đơn giản như vậy.

      Đến cùng, bọn họ có chuyện gì gạt nàng?

      "Thuộc hạ có rời khỏi đó khoảng thời gian, mới vừa hồi phủ bị vương gia phái tới nơi này đón ngài." Nguyệt Bích giải thích.

      "Ừ, ta biết rồi." Tô Mặc Nhi thêm gì nữa.

      Xe ngựa lắc lư lắc lư thêm khoảng canh giờ mới dừng lại.

      Tô Mặc Nhi thích ứng được với phương tiện giao thông này, lúc xuống xe ngựa còn cảm thấy trời đất hơi quay cuồng, phải dựa vào xe ngựa đứng hồi lâu mới miễn cưỡng có thể xuống.

      Nguyệt Bích nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, hơi lo lắng lên dìu nàng.

      Tô Mặc Nhi rất kinh ngạc nhìn cái sân ở trước mắt!

      Chỉ thấy, bốn chữ rồng bay phượng múa bảng hiệu ở cửa viết Minh Tâm tiểu trúc!

      Tô Mặc Nhi ngẩn ngơ, hỏi, "Nguyệt Bích, đây là nơi nào?"

      "Nơi này là biệt uyển của vương gia. Vương gia trước cứ để cho vương phi ở đây tu dưỡng ít ngày."

      Ánh mắt Tô Mặc Nhi tối sầm lại, khóe môi nhàn nhạt khẽ gợi lên đường cong thoáng châm chọc.

      Lời này có tính hay ... Là thay đổi chỗ giam cầm?

      Nguyệt Bích thấy được vẻ mặt này của Tô Mặc Nhi, lên trước gõ cửa, lập tức có gã sai vặt tới mở cửa.

      Trang trí trong Minh Tâm tiểu trúc tinh xảo đến cực điểm, hoa mỹ giống như kiểu sân khác, nhưng lại có phong cách khéo léo đẹp đẽ hấp dẫn người ta phải dừng lại.

      qua cầu nước chảy, lại băng qua hành lang được phủ bóng cây xanh, xuất trước mắt là biển hoa như lửa đỏ.

      Cảm xúc của Tô Mặc Nhi cũng bị nơi này nhiễm vui vẻ, kìm được lòng mà vào trong biển hoa.

      Nguyệt Bích ở sau lưng nàng, mặt cũng lộ ra nụ cười, đột nhiên lại , "Chờ mấy ngày nữa vương gia tỉnh lại... Khụ, chờ vương gia xử lý xong chuyện, tới nơi này với vương phi rồi!"

      Tô Mặc Nhi sững sờ, quay đầu nghi ngờ nhìn Nguyệt Bích cái, "Phong Đạc cũng tới nơi này?"

      Nguyệt Bích khẳng định khẽ gật đầu, "Vào mùa hè hàng năm vương gia đều tới nơi này nghỉ hè, chỉ là năm nay bởi vì mới cưới ngài vào cửa, hơn nữa gần đây chuyện xảy ra tương đối nhiều, cho nên mới có thời gian đến."

      "..." Tô Mặc Nhi yên lặng, nàng hình như là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi!

      nơi đẹp đẽ như vậy, mà Phong Đạc dùng để nhốt người mới có quỷ...

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Minh Tâm tiểu trúc (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tô Mặc Nhi ở Minh Tâm tiểu trúc gần nửa tháng, cũng thấy Phong Đạc tới nơi này.

      Lúc trước mấy ngày, nàng còn có thể nhàn nhã ngắm cảnh, cho cá ăn, nhưng sau, nơi này mỗi tấc đất nàng đều khắp rồi, nên càng cảm thấy nơi này là quá mức vắng lạnh.

      Tô Mặc Nhi để cho Nguyệt Bích tìm tới mấy quyển sách thuốc nổi danh đương thời, nàng vùi ở trong phòng, đau khổ nghiên cứu phen.

      Chờ sách xem xong rồi, nàng càng cảm thấy nhàm chán.

      Nguyệt Bích thỉnh thoảng lấy chút đồ chơi hiếm có đến cho nàng giải sầu, Tô Mặc Nhi cũng thuận tiện theo miệng nàng tìm hiểu ít nhiều chuyện tình về thế giới này.

      Chỉ là, mỗi lần hỏi tới Phong Đạc, Nguyệt Bích lúc nào cũng né tránh, cố ý sang chuyện khác.

      Nhiều lần, Tô Mặc Nhi cũng hỏi nữa, nhưng tâm trạng hiểu sao rất thoải mái.

      sáu bảy ngày, còn thấy Phong Đạc xuất .

      Tô Mặc Nhi im miệng đề cập tới chuyện Phong Đạc, mỗi ngày đều là ôm đàn cầm, ở trong biển hoa Phù tang tiểu đình đánh đàn gần nửa ngày.

      Nàng đối với luật thành tựu thực dám khen tặng, mỗi lần thấy nàng ôm đàn cầm đến biển hoa, Nguyệt Bích hai lời, tuyệt đối núp xa xa!

      Đàn này là Tô Mặc Nhi ở trong thư phòng Phong Đạc 'mượn' đến .

      Bởi vì đàn này quá quý trọng, lúc trước thời điểm Tô Mặc Nhi muốn học đàn, Nguyệt Bích chết sống cũng muốn, sợ chạm vào hư chút, bị Phong Đạc trách cứ.

      Cái này, nhưng là mẫu phi Phong Đạc lưu lại cho .

      Cuối cùng Tô Mặc Nhi thỏa hiệp, chỉ cần để cho nàng đàn khúc, Nguyệt Bích có thể nghe xong toàn bộ khúc, có chủ ý đánh đàn cầm nữa.

      Nguyệt Bích vốn tưởng rằng Tô Mặc Nhi là xuất thân là đại gia khuê tú, đánh đàn nếu là kém, cũng ít nhiều biết chun chút, vì vậy rất sảng khoái gật đầu đáp ứng!

      Kết quả Tô Mặc Nhi còn có đánh đến nửa, nàng trốn ra ngoài!

      Đàn này, Tô Mặc Nhi liền thuận lý thành chương mang ra, hơn nữa hết lần này đến lần khác bảo đảm, dùng xong tuyệt đối lông tóc tổn hao gì trả lại.

      Gần nhất nàng là nhàm chán đến cực điểm, ngẫu nhiên tâm tình tệ kêu đến vài nha hoàn và gã sai vặt, nghe nàng đánh đàn.

      Chỉ là, có có người có thể nghe xong toàn bộ, đều là vừa mới mở đầu, chạy hết.

      Tô Mặc Nhi cảm giác mình bị đả kích rồi, tâm thủy tinh tan nát dưới đất.

      Mỗi ngày lúc ăn cơm, ánh mắt u oán kia đều như có như liếc về hướng Nguyệt Bích.

      Nguyệt Bích vẻ mặt bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm, lập tức biến mất.

      Thời điểm mỗ gia đến, chứng kiến đúng là màn như vậy, Tô Mặc Nhi nằm ở bàn đá của tiểu đình, khuôn mặt nhắn đầy bất bình nhìn đàn cổ bên, ánh mắt muốn bao nhiêu ai oán có bấy nhiêu ai oán.

      Phong Đạc nhịn được buồn cười, tới, trực tiếp ngồi ở phía trước đàn cầm.

      Ngón tay thon dài nhàng ở dây đàn sờ tý, phát ra thanh thanh thúy dễ nghe.

      Tô Mặc Nhi sững sờ chớp mắt cái, tiếp theo hề nháy mắt nhìn Phong Đạc, hoàn toàn nghĩ tới đột nhiên xuất như vậy.

      Phong Đạc tâm tình rất tốt cong lên khóe môi, đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ, trêu chọc : "Như thế nào, nhìn thấy bản vương cao hứng ngốc luôn rồi sao?"

      Tô Mặc Nhi: "..."

      "Mặc Nhi đây là muốn học đàn? Vi phu dạy ngươi được ?" Phong Đạc thấy nàng có phản ứng, lập tức đổi chủ đề khác .

      Khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, nhìn đến vẻ mặt đứng đắn vô cùng, muốn tát đập tới mặt !

      Vi phu? Hàng này... Bọn họ khi nào thân mật như vậy!

      Phong Đạc thấy nàng còn là có phản ứng, nhất thời có chút bất đắc dĩ, đưa thay sờ sờ trán của nàng: " bị sợ ngốc ?"

      Tô Mặc Nhi tức giận ngăn lại tay của : "Ngươi mới ngốc!"

      "Làm sao vậy? Xem ra vương phi của bản vương gần đây rất nhàm chán hả." vừa rồi nhìn thấy Nguyệt Bích, Nguyệt Bích cho ít chuyện tình gần đây của nàng .

      Nhìn nha đầu này là ở chỗ này nín hỏng rồi.



      ☆, chương 63 Săn bắt động vật(1)

      Editor: Tử Sắc Y


      Tô Mặc Nhi chỉ nhếch môi cười, chẳng đúng hay sai.

      "Mấy ngày này ngươi làm cái gì vậy?" Tô Mặc Nhi nghi ngờ hỏi.

      Nếu chỉ là chuyện của Phong Mục, cũng kéo dài thời gian như vậy.

      Phong Đạc cúi đầu nhàng gảy dây đàn cầm, thản nhiên , "Cũng sắp tới mùa săn bắn rồi, nên gần đây bản vương đều ở lại quân doanh."

      "Săn bắn động vật?" Tô Mặc Nhi hơi tò mò, "Là săn sao?"

      "Cứ coi là như thế ." Phong Đạc suy nghĩ chút, rồi giải thích, "Săn bắn động vật chỉ là săn, mà đó cũng là cuộc khảo sát với các tướng và quân sĩ."

      Tô Mặc Nhi gật gật đầu, chuyện này, có điểm giống với nghi lễ duyệt binh ở đại.

      "Ngươi là vương gia, như thế nào lại muốn đến quân doanh?" Nàng có chút hiểu.

      "Trong tay bản vương có nắm phần tư binh quyền của Phong Lan, các binh sĩ phần lớn đều đóng giữ ở gần biên giới, mà trong đế đô chỉ có phần binh sĩ mà thôi. Đến thời gian săn thú, bản vương chỉ có thể dựa vào bọn họ giữ lại thể diện thôi."

      "Chuyện như thế này..." Tô Mặc Nhi dừng lại chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện rất khó giải quyết, "Chuyện Phong Mục giải quyết rồi sao?"

      Ngón tay Phong Đạc gảy đàn cứng đờ lại, cũng ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ nặng nề ra, " giải quyết."

      "Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi thở phào nhõm, chuyện Phong Mục ở tam vương phủ, đối với Phong Đạc mà vẫn là tai hoạ ngầm.

      Mà tai hoạ ngầm này còn được tạo ra bởi nàng, nàng cũng muốn làm cho Phong Đạc bị dính líu đến chuyện gì.

      "Ngươi rất lo lắng cho ?" Vẻ mặt Phong Đạc chút thay đổi nhìn nàng cái, lại khẽ cúi đầu, phù ở đầu ngón tay lại trở nên hơi ngổn ngang.

      "Ta mới lo lắng cho loại người tiểu nhân đó!" Tô Mặc Nhi khịt mũi coi thường, "Ta cho là, chuyện ở trong vương phủ, vốn ổn lắm."

      Phong Đạc sững sờ, khóe môi được nhịn được mà cong lên, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, ngay cả giai điệu đầu ngón tay gảy xuống cũng có vẻ nhàng hơn.

      Trong chốc lát lặng im, chỉ có tiếng đàn xa xôi, lúc chậm lúc nhanh, lúc uyển chuyển hàm xúc lúc bao la hùng vĩ, làm cho lòng người nghe nhịn được phập phồng theo.

      "Phong Mục theo bản vương từ lúc ở chùa Ánh Sáng, được Tiểu Thất đưa đến." Trong mắt Phong Đạc hơi trào phúng, ra, "Những người kia ỷ vào chuyện bản vương có ở vương phủ, mà trực tiếp xông vào. Kết quả ngươi có thể nghĩ tới."

      Khóe môi Tô Mặc Nhi co rút, tên nhãi này rất phúc hắc!

      Những người kia tìm được Phong Mục ở tam vương phủ, đương nhiên là đuối lý.

      Đến lúc đó chuyện nháo lớn đến trước mặt hoàng thượng, vậy là náo nhiệt!

      "Lúc trước ngươi vội vã chạy trở về, chính là vì xử lý chuyện này?"

      "Ân. Lúc những người kia xông vào vương phủ, đều là những người sau lưng có chỗ dựa! Bản vương tự nhiên là muốn rèn sắt khi còn nóng, nên cho thêm gáo nước sôi vào trong nồi!" Vẻ điên cuồng chợt lóe lên trong con ngươi của Phong Đạc.

      Tô Mặc Nhi thấy được điên cuồng trong mắt , đó là quyết tâm muốn hủy diệt thiên địa!

      “Những người” tự xông vào vương phủ, thân phận của các nàng, trước đó nàng cũng đoán được.

      Đơn giản là những người quan tâm đến Phong Mục, phải là mẫu phi , là thê tử , có lẽ đều có.

      Địa vị của các nàng vốn rất cao, nhưng theo lời như vậy, vậy chỗ dựa vững chắc sau lưng các nàng rất có thể chính là... Hoàng thượng!

      Tô Mặc Nhi đột nhiên hơi đau lòng cho Phong Đạc. Mặc dù nàng là nhi, nhưng ít ra nàng có sư phụ thương giúp đỡ nàng.

      Nhưng Phong Đạc lại có ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mình khổ sở vùng vẫy đấu tranh với sống còn ở hoàng cung khắp nơi đều là bẫy rập!

      Riêng chỉ chuyện này, mà có thể nhìn ra hoàng đế có nhiều coi trọng với , mới có thể ngầm đồng ý cho những người đó tùy tiện vào vương phủ !

      Kết quả là ở trong vương phủ ngay cả bóng dáng của Phong Mục cũng đều thấy, thực là tự mình đánh mặt mình!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Săn bắt động vật (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Nếu tìm được Phong Mục, vậy tội bọn họ lén xông vương phủ, có thể bị trừng phạt?" Tô Mặc Nhi hỏi.

      Theo tính tình Phong Đạc, chuyện này há có thể dễ dàng giảng hòa như thế.

      Tay phải Phong Đạc đột nhiên đè xuống dây đàn tạo ra rung động mạnh, cười lạnh : "Phụ hoàng tốt của bản vương làm sao nhẫn tâm bởi vì đứa con thứ tổn thương quý phi sủng ái nhất đây!"

      Tô Mặc Nhi nghe xong nhíu mày.

      Trước đây nàng cũng nghe Phong Kỳ qua, hoàng đế đối với Phong Đạc cũng quan tâm, bây giờ xem ra, hoàng đế hoàn toàn quan tâm đứa con trai là này!

      Phong Đạc nhìn ánh mắt Tô Mặc Nhi lên đau lòng, cảm thấy ấm áp, chỉ cảm thấy lúc trước vì nàng làm tất cả mọi chuyện đều là đáng giá .

      Lúc trước khi khí huyết ngược chiều, hôn mê, sau khi tỉnh lại nhận được truyền tin của Niếp Nghị.

      Thời điểm chạy về vương phủ, mẫu phi Phong Mục là Trác quý phi vừa đem tam vương phủ hoàn toàn lục soát lần.

      Chỉ là nghĩ tới, người chưa bao giờ bước vào phủ đệ của , phụ hoàng thế nhưng cũng ở đó!

      tránh khỏi phen đọ sức, cuối cùng phụ hoàng cao cao tại thượng kia cũng chỉ dạy dỗ Trác quý phi vài câu.

      Nhưng khi bọn họ muốn rời , thị vệ đột nhiên đến báo, tìm được Nhị vương gia.

      Hoàng đế hỏi, thị vệ kia ấp a ấp úng , Nhị vương gia theo ái thiếp ở biệt uyển...

      Thị vệ có tiếp tục , nhưng mọi người trong lòng đều ràng, Phong Mục ở biệt uyển có chuyện gì, sớm tới gặp hoàng đế rồi.

      Tình huống như thế, cũng chỉ có thể là Phong Mục theo ái thiếp ở biệt uyển giường ôn tồn.

      Sắc mặt Hoàng đế trong nháy mắt có chút xanh mét, mang theo thân tức giận rời tam vương phủ.

      Phong Đạc với Tô Mặc Nhi chuyện này, Tô Mặc Nhi cũng nhịn được.

      Hoàng đế vĩnh viễn là người phía , lần này, coi như là tự nâng cục đá đập chân của mình!

      Phong Đạc căn bản cần nhiều, ai phải ai trái vừa xem hiểu ngay!

      "Về sau, bản vương nghe , Phong Mục bị phụ hoàng cấm túc tháng, úp mặt vào tường sám hối." Phong Đạc đến chuyện tình hôm đó, nhất thời tâm trạng tốt đẹp, xem như là trút cơn giận.

      "Đây cũng là đáng đời!" Tô Mặc Nhi nhịn được mặt mày cong cong, vừa nghĩ tới vẻ mặt khó coi của Phong Mục, cảm thấy cũng rất khoái ý!

      Phong Đạc ôn nhu cười nhìn Tô Mặc Nhi, kỳ dám cho nàng biết, sau khi hoàng đế , lại lần nữa nhịn nổi hộc máu ngất , cho đến hôm qua mới tỉnh lại, hôm nay thể chờ đợi được tới chỗ này.

      Tuệ Ngạn đại sư kinh mạch của bởi vì khí huyết nghịch hành, bị tổn thương, trong vòng nửa năm nên sử dụng nội lực, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

      "Mặc Nhi, ngươi..." Phong Đạc trong nội tâm rất là rối rắm, do dự có nên hay hỏi câu kia.

      "Ta? Ta làm sao vậy?" Tô Mặc Nhi hiểu nhìn Phong Đạc, từ khi bắt đầu biết , tựa hồ chưa thấy qua như vậy.

      "Ngươi, ngươi còn muốn rời khỏi sao?"

      Tô Mặc Nhi ngẩn người, có chút bất đắc dĩ : "Đương nhiên muốn, nhưng là..."

      "Cái gì?" Phong Đạc tâm khẽ lo sợ, sợ nàng lại muốn rời , biết lại dùng cái gì có thể giữ nàng lại.

      "Nhưng là..." Lông mày Tô Mặc Nhi nhấc lên, cố ý kéo dài cuối, lặng lẽ quan sát đến thần sắc của Phong Đạc.

      lúc sau, nàng thế nhưng từ khuôn mặt tuấn tú nhìn ra vài phần căng thẳng!

      "Ta..."

      "Chờ chút!" Tô Mặc Nhi muốn tiếp tục , Phong Đạc lại đột nhiên ngắt lời : "Mặc Nhi, lần này giúp ngươi giải độc, coi như là bản vương gián tiếp cứu ngươi lần. Bản vương cũng có chuyện cần ngươi hỗ trợ, đợi tình qua, nếu ngươi còn muốn , vậy bản vương... Cũng tiếp tục cản ngươi."

      "Tốt." Tô Mặc Nhi gật đầu, vô cùng sảng khoái.

      Phong Đạc nhưng là trực tiếp giật mình, lặng yên lát mới : "Ngươi còn có hỏi bản vương là chuyện gì, sợ bản vương bán đứng ngươi sao?"



      ☆, chương 65 Săn Thú (3)

      Editor: Tử Sắc Y


      "Dù sao cũng đều bị ngươi bán nhiều lần rồi, lúc này lại nhiều thêm lần có làm sao?" Tô Mặc Nhi nửa nửa giả .

      "Yên tâm, chỉ là lúc săn ngươi phải bãi săn với bản vương." Phong Đạc .

      "Ân?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc, "Nữ nhân cũng có thể tham gia săn bắn sao?"

      "Đương nhiên." Phong Đạc khẳng định gật đầu, "Phong Lan Quốc hề thiếu nữ tướng, đương triều cũng có vài vị nữ kiệt."

      Tô Mặc Nhi nghe đến đây lập tức hào hứng, "Tốt, ta đáp ứng ngươi!"

      Nàng ở Minh Tâm tiểu trúc này hơn nửa tháng, cũng nhanh muốn mốc meo rồi, sớm muốn ra bên ngoài nhìn chút, nhưng lại bị Nguyệt Bích liên tục ngăn cản!

      Khoé môi Phong Đạc hơi cong cong, quên nhắc nhở nàng, , "Hôm săn thú đó, có rất nhiều thế gia công tử, tiểu thư cũng tham gia. Ngươi nhất định phải theo sát bản vương, đừng rời khỏi tầm mắt của bản vương."

      "..." Tô Mặc Nhi yên lặng gì, bị trông giữ thế này, còn muốn tận hứng thế nào?

      Phong Đạc nhìn ra vẻ mặt nàng u oán, bất đắc dĩ thở dài, "Đến ngày đó, nhất định vô cùng náo nhiệt, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng đều có thể xảy ra, mà ngươi phải luôn ở cạnh bản vương, ít nhất bản vương cũng có thể bảo vệ ngươi."

      Tô Mặc Nhi ngẩn người, lập tức, khuôn mặt nhắn hơi đỏ lên.

      là rất lúng túng mà! Vì sao lúc nào nàng cũng nghĩ xấu về người này chứ?

      Phong Đạc khẽ cười tiếng, hỏi, "Ngươi mới vừa muốn gì?"

      "Ân?" Tô Mặc Nhi nhất thời chưa kịp phản ứng, trừng mắt nhìn, thấy Phong Đạc vẫn chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, lúc này mới nghĩ đến lời nàng vừa mới bị cắt ngang.

      "Ta vốn muốn rời khỏi vương phủ này, nhưng theo ta suy nghĩ, lúc này mà rời ta còn địa phương tốt nào. Nếu như ngươi chê, có thể để cho ta ở chỗ này thời gian hay ?" Tô Mặc Nhi lặng lẽ nhìn chằm chằm vẻ mặt Phong Đạc.

      biết tại sao, nhưng vừa rồi dường như nàng cảm thấy, Phong Đạc rất kỳ quái!

      Lúc này Phong Đạc vui mừng trong bụng, lo sau khi săn thú xong, lại còn phải dùng lý do gì để giữ nàng ở lại, nhưng nghĩ rằng, trái lại tự nàng ra trước rồi.

      "Ngươi muốn ở bao lâu cứ ở, tam vương phủ của bản vương vẫn có thể nuôi nổi ngươi ." Phong Đạc ho tiếng, nỗi thấp thỏm trong lòng, từ từ để xuống.

      Tô Mặc Nhi đột nhiên tới trước mặt Phong Đạc, trong nháy mắt lại nhìn chằm chằm vào , thần sắc hơi nghiêm túc, "Phong Đạc, có phải ngươi thích ta hay ?"

      Lúc này nàng mới phát , lúc nghe tin nàng muốn ở lại, ràng là Phong Đạc thở phào nhõm!

      Trong mắt phượng Phong Đạc thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng gần ở trong gang tấc, bên tai khẽ nóng lên, tự giác lại quay mặt .

      Tô Mặc Nhi "Xì" tiếng, bật cười.

      Trêu tức , "Chỉ đùa chút mà lại còn nghiêm túc như vậy, ngươi cứ như vậy, làm ta cho rằng ngươi thích ta đó. phải là ngươi có nhiều cơ thiếp như vậy sao, như thế nào lại còn ngây thơ như vậy."

      Tô Mặc Nhi nở nụ cười hồi lâu, vốn muốn dừng nhưng dừng được.

      Phong Đạc tức giận trừng nàng, nha đầu chết tiệt kia thậm chí ngay cả cũng dám đùa giỡn!

      " được phép cười nữa!" Phong Đạc hung ác .

      Tô Mặc Nhi hoàn toàn bị uy hiếp, cười đến nước mắt cũng đều chảy ra.

      Phong Đạc tốn hơi thừa lời, trong đáy lòng lại hơi quẫn bách, buồn bực khó phai.

      dường như định ra, là thích nàng lòng!

      May mà, lý trí vẫn còn kiềm nén được. Trong lúc mấu chốt nhất cũng ra, nếu , chỉ sợ là nàng trực tiếp bỏ chạy!

      Tô Mặc Nhi từ từ trở lại bình thường, tiếng cười mới vừa dừng lại, lại nghĩ đến dáng vẻ vừa mới rồi kia của Phong Đạc, vẫn còn nhịn được, lại cười thêm lần nữa.

      Phong Đạc nổi cáu, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, thừa dịp trong nháy máy nàng đờ người ra, cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi nàng!

      Đầu óc Tô Mặc Nhi hoàn toàn trống rỗng, cứ ngây ngốc mở to mắt, tùy ý Phong Đạc ở cánh môi nàng muốn làm gì làm...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :