1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Bị lừa thảm (6)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Phong Đạc đen mặt cầm ngọc bội ném tới tay người binh lính kia, lạnh lùng : “ Mở to con mắt của ngươi ra, nhìn kỹ cho bản vương!”

      Mặt binh lính đầy vẻ xem thường nhìn lướt qua, bỗng dưng mặt biến sắc, chân nhũn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất: “ Vương……vương gia! Tiểu nhân có mắt như mù, xin vương gia tha mạng……Bỏ qua cho tiểu nhân……..Xin vương gia tha mạng!”

      Phong Đạc hừ lạnh tiếng, sắc mặt khá hơn chút: “ Lăn !”

      “ Tạ……tạ ơn vương gia!” Binh lính kinh hồn bạt vía, nâng ngọc bội lên quá đỉnh đầu đưa cho Phong Đạc, lúc này mới dám từ từ đứng lên.

      Thu hồi ngọc bội, khóe mắt Phong Đạc cũng lướt qua , về phía trong thành.

      Tô Mặc Nhi bĩu môi, rất bực mình, tùy ý Phong Đạc ôm, lời.

      “ Đùa cợt bản vương rất thú vị?” lát sau, thanh trầm thấp sâu thẳm của Phong Đạc truyền đến tai nàng.

      “ Đúng vậy!” Tô Mặc Nhi miễn cưỡng trả lời.

      Lại có chút khó hiểu hỏi: “ Ngươi cuối cùng là muốn như thế nào?”

      “ Hả?” Phong Đạc .

      Tô Mặc Nhi nhàn nhạt hỏi: “ Ngươi dẫn ta hồi phủ đến cùng là muốn như thế nào, hay là ta vẫn còn giá trị lợi dụng?”

      Lông mày Phong Đạc nhấc lên, như là đoán được: “ Ngươi tức giận?”

      Tô Mặc Nhi lắc đầu: “ Ngươi muốn tiếp tục lợi dụng ta cũng được, nhưng mà chúng ta làm giao dịch, ta để mặc ngươi lợi dụng, nhưng ngươi phải đảm bảo khi mọi việc kết thúc thả ta rời . Đương nhiên, ngươi cũng phải trả cho ta chút thù lao.”

      Sắc mặt Phong Đạc có chút khó coi, hơi chặn ở trong ngực, nuốt nổi cũng ra, rất đè nén: “ Ngươi chính là nghĩ bản vương như vậy?”

      Tô Mặc Nhi chút do dự gật đầu, đúng là như vậy.

      Từ khi biết tới bây giờ, nàng bị lợi dụng rất nhiều lần, nghĩ về như vậy là chuyện đương nhiên.

      Môi mỏng của Phong Đạc nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm, nhìn suy nghĩ gì.

      lát sau mới lên tiếng: “ Ngươi cứ yên tâm ở lại trong vương phủ, bản vương tiếp tục lợi dụng ngươi. Chuyện lần này……Là bản vương đúng……”

      Con mắt Tô Mặc Nhi trợn to, nhìn Phong Đạc như gặp quỷ, thể tin được điều mình vừa nghe thấy!

      thế nhưng xin lỗi! thế nhưng nhận lỗi với nàng!

      Trời! phải là nàng nghe nhầm chứ!

      “ Ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì?” Phong Đạc trừng nàng cái, có chút tự nhiên nghiêng đầu về phía khác, bên tai khẽ nóng lên.

      chân thành nhận lỗi với nàng như vậy, nhưng mà nữ nhân này lại có phản ứng gì? Đáng chết!

      Tô Mặc Nhi cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, cười mỉa tiếng, chút để ý : “ có chuyện gì, chỉ là nếu sau này có chuyện như vậy, ngươi có thể hay trước cho ta tiếng?”

      Lúc đó, khi nàng mình đối mặt với hiểm cảnh, nàng sợ hãi, loại cảm giác mặc cho số phận đó, khiến người ta tuyệt vọng.

      !” Phong Đạc nhàng , nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên vẻ hoảng sợ, tâm đột nhiên đau đớn.

      Chuyện lần này, đúng là lỗi của ! Vốn điều tra nàng phải mật thám, nhưng vẫn còn muốn bố trí bẫy thử dò xét nàng, làm điều thừa rồi.

      Nhiều năm giãy dụa trong vòng xoáy quyền lực như vậy, khiến cho có thói quen tin bất kỳ ai.

      Tô Mặc Nhi lại giống như đóa hoa sen nhiễm bụi trần, tốt đẹp như vậy, đặc biệt như vậy.

      thể thừa nhận là động tâm, nhưng trước đây nàng là người của Phong Mục khiến cho thể phòng bị.

      Mấy ngày trước rời khỏi vương phủ, chính là thăm dò chuyện liên quan giữa Tô Mặc Nhi và Phong Mục.

      Mà kết quả là, từ sau khi ra khỏi sương mù Lâm Chi, Tô Mặc Nhi xác thực còn liên hệ gì với Phong Mục nữa.

      Lần này, từ trong bóng tối theo nàng, bảo vệ nàng. Chỉ là, ngờ phát sinh chuyện đám cướp và nàng đột nhiên phát độc.

      Nếu như biết trước, tình nguyện bị nàng phản bội, cũng muốn để nàng đau đớn vạn tiễn xuyên tim!

      ---------

      Chương 42: Bị lừa thảm (6)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tô Mặc Nhi nằm ở giường lớn mềm mại, mơ mơ màng màng trở mình, đột nhiên tay chạm đến vật gì đó cưng cứng.

      Bàn tay nàng vô ý thức đâm đâm rồi lại nặn nặn, động tác muốn tiến thêm bước, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rên, bàn tay cũng bị người bắt lại.

      Bị bắt được, Tô Mặc Nhi cũng có cảm giác mình bị người nhàng kéo tới, trực tiếp nằm ở trong lòng ngực ấm áp.

      Tô Mặc Nhi lập tức mở mắt, hết cả buồn ngủ! Bên nàng thậm chí nằm người khác!

      Nàng dùng sức giãy giụa ra khỏi cái ôm ấm áp này, nhưng lại bị người ôm chặt hơn.

      Thần kinh Tô Mặc Nhi căng thẳng, Phong Đạc híp mắt, sắc mặt chìm xuống nhìn nàng chằm chằm.

      Nỗi lo lắng được để xuống, Tô Mặc Nhi nháy nháy mắt, hiểu tại sao mới sáng sớm tối sầm mặt.

      Phong Đạc cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng: “Tô Mặc Nhi, ngươi cố ý?”

      Tô Mặc Nhi càng khó hiểu, nàng cố ý cái gì?

      Người này mê sảng gì vậy?

      Phong Đạc nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng, im lặng gì. Bàn tay được bao dưới lớp áo ngủ vô thức càng nắm chặt.

      Tô Mặc Nhi nhìn về phía áo ngủ bằng gấm, và nàng đều chỉ mặc áo lót, hơn nữa đều là áo ngủ bằng gấm rất kinh ngạc.

      Cho nên, nàng thấy , bàn tay nàng đặt ở……Tiểu huynh đệ của !!

      Khuôn mặt nhắn đỏ chót, nàng lập tức như bị điện giật cấp tốc rút tay về.
      Nhìn cũng dám nhìn Phong Đạc cái, liền vùi đầu vào trong gối.

      Đúng là, mắc cỡ chết người!

      “Sao vậy, ái phi thẹn thùng?” Tiếng cười khẽ của Phong Đạc từ đỉnh đầu truyền tới.

      “……” Tô Mặc Nhi thầm lườm cái, nhất thời bình thường trở lại. cũng để ý, nàng ở đây xoắn xuýt làm gì!

      Chỉ là…… Chỉ là đụng vào tý mà thôi, có cái gì quá mức chứ.

      lát, Tô Mặc Nhi lại sang chuyện khác: “Sao ngươi lại ở đây?”

      Sắc mặt Phong Đạc trầm, nhìn rất là sung sướng : “Đây là phòng của bản vương, bản vương đương nhiên là ở đây.”

      Bởi vì vừa mới tỉnh lại, nghe tiếng của rất lười biếng, mang theo chút từ tính, nghe rất hấp dẫn người.

      Tô Mặc Nhi bị giọng này mê hoặc, trái tim nhảy rất nhanh.

      lát sau mới hiểu được ý tứ của , nàng là ở trong phòng .

      Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn căn phòng, xác thực phải phòng quen thuộc của nàng.

      Nàng nhớ tối hôm qua Phong Đạc dẫn nàng về vương phủ, chỉ là nửa đường nàng ngủ, cũng biết họ trở về vương phủ giờ nào.

      “Ngươi làm sao đem ta trở về phòng của ta?”

      “Ngươi là vương phi của bản vương, phải nên ở cùng chỗ với bản vương sao?” Đuôi lông mày Phong Đạc khẽ hất, mắt phượng có chứa ý cười.

      “……” Tô Mặc Nhi nhất thời im lặng.

      Ở cùng chỗ? Sao trước đây nghe thấy muốn bọn họ cùng chỗ?

      “Cái kia….. Ngươi ra ngoài trước, ta muốn rời giường!” Lỗ tai Tô Mặc Nhi ửng đỏ, có chút khó chịu.

      “Bản vương tự mình hầu hạ ái phi rời giường!” Phong Đạc kề sát tai của Tô Mặc Nhi, giọng điệu có chút ám muội.

      Thân thể Tô Mặc Nhi run lên, da gà nổi lên đầy người.

      Nhìn Phong Đạc như nhìn quái vật, ánh mắt rất quỷ dị.

      nhìn thẳng ánh mắt của nàng, Phong Đạc đưa tay lấy quần áo bên giường, muốn giúp nàng mặc vào.

      Tô Mặc Nhi bắt lấy tay , có chút hoảng sợ sờ trán : “Ngươi phải bị bệnh chứ?”

      Nàng cực kì muốn hỏi, đầu óc xảy ra vấn đề gì chứ?

      Chỉ sợ là, khi nghĩ ra liền muốn đem nàng bỏ lại giường, vậy nàng khổ rồi!

      “Bản vương rất bình thường!” Phong Đạc tức giận ngăn lại tay nàng, đem áo quần đưa cho nàng, rồi xuống giường tự mặc quần áo của mình.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Bị lừa thảm (8-)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tô Mặc Nhi: "......"

      biểu như vậy, tính là bình thường sao?

      có ý định cùng rối rắm, Tô Mặc Nhi chậm chạp lấy tới bộ quần áo kia, muốn thay.

      Đột nhiên cảm giác có ánh mắt nóng bỏng rơi vào người nàng.

      Khóe mắt Tô Mặc Nhi kéo lên, quay đầu lại, thấy Phong Đạc chớp mắt nhìn nàng.

      "Ngươi ra ngoài trước......" Vẻ mặt Tô Mặc Nhi đầy hắc tuyến.

      Phong Đạc giễu cợt : "Cái nên xem, nên xem, bản vương đều xem rồi, ái phi cần phải thẹn thùng."

      "......"

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi đỏ lên, đối với gương mặt tuấn tú của ném cái gối qua.

      Phong Đạc thoải mái tiếp nhận gối đầu, chỉ là ngay sau đó, nàng lấy áo ngủ bằng gấm giường quay đầu bao lại.

      Tô Mặc Nhi bi phẫn, hận thể trực tiếp đập chết !

      Chiếm tiện nghi người khác còn dõng dạc như vậy, có vô sỉ như vậy sao?
      Đáng giận!

      lát, Phong Đạc theo áo ngủ bằng gấm lăn qua lăn lại ra. Bàn tay bé Tô Mặc Nhi chỉ cái cửa phòng, tức giận : "Cút ra ngoài!"

      Phong Đạc tà mị cười tiếng: "Vậy bản vương ở bên ngoài chờ ái phi."

      Ái phi?

      Khóe môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, yên lặng gì, người này não có vấn đề rất nghiêm trọng!

      Chờ Tô Mặc Nhi thu thập xong, mới biết tại là buổi trưa rồi.

      Hai người cùng ăn trưa xong, Phong Đạc muốn dẫn Tô Mặc Nhi gặp người.

      Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên người, từng đợt khó chịu đánh tới.

      Tô Mặc Nhi muốn cùng , lúc này, nên ở giường êm ái ngủ trưa nha.

      vào cổ đại đến giờ, nàng mỗi ngày nhàn rỗi có gì làm, đồng hồ sinh học cố định xuống rồi.

      Mặc dù nàng mới vừa tỉnh lại bao lâu, nhưng mà rất muốn tiếp tục ngủ.

      Phong Đạc có chút bất đắc dĩ, nghĩ thuận theo nàng, nhưng lại sợ nàng ngủ nhiều ban đêm ngủ được, rất mạnh mẽ kéo nàng tới chỗ ở thiên viện
      .
      Tô Mặc Nhi ngáp cái, nghĩ sắp nhìn thấy người, có chút hiếu kỳ.

      Chỗ thiên viện này lớn , giống Thủy Vân Các có phòng trước hậu viện, bố cục đan xen hợp lí.

      Trong thiên viện này chỉ có hàng phòng ở chỉnh tề, có mấy viên cây hòe dựa vào tường, nhìn rất vắng vẻ.

      Tô Mặc Nhi có chút nghi hoặc nhìn Phong Đạc chút, biết mang nàng tới đây để làm cái gì.

      Chẳng lẽ trong viện này có giấu người?

      Phong Đạc kéo tay của nàng, đẩy ra cửa phòng.

      Tô Mặc Nhi miễn cưỡng nhìn lướt qua bên trong, bàn tay bé che môi, muốn ngáp, đột nhiên dừng lại!

      Nàng có chút kinh ngạc nhìn nam nhân bị trói trong phòng, giật mình.

      Khóe môi Phong Đạc cười cười, mang nàng vào.

      Nam nhân bị trói, trong miệng còn nhét miếng vải, sắc mặt xanh mét nhìn bọn họ, hai mắt đều muốn phun ra lửa.

      "Phong Mục? sao lại ở đây?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.

      "Đương nhiên là bản vương cho người bắt tới." Phong Đạc khẩu khí lười biếng, nhưng nghe như thế nào lại có ý tứ có loại cảm giác nàng rất ngu ngốc.

      Tô Mặc Nhi tự nhiên nghe ra, cười mỉa tiếng, lên tiếng nữa. Nàng xác thực hỏi câu nhảm nhí!

      Phong Đạc qua, có chút lòng tốt lấy ra miếng vải trong miệng Phong Mục.

      Phong Mục hít sâu thở dốc hơi, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Phong Đạc, tức giận : "Phong Đạc, ngươi to gan! Cũng dám đối xử với bản vương như vậy! Nếu để cho phụ hoàng biết, ngươi......"

      "Phụ hoàng? Hừ!" Phong Đạc hừ lạnh khinh thường tiếng, đùa cợt nhìn : "Ngươi còn dám tới phụ hoàng? Thời điểm ngươi muốn giết bản vương, như thế nào nghĩ tới phụ hoàng?"

      "Ngươi cho rằng, ngươi ở trong bóng tối làm mấy chuyện này, bản vương có chứng cớ sao? Đừng quên, ba năm trước đây, thủ phạm làm cho phụ hoàng bệnh nặng còn chưa có tìm ra!" Phong Đạc dùng phương thức giống nhau uy hiếp .

      Thân thể Phong Mục chấn động, dám tin nhìn Phong Đạc, đáy lòng mặc dù đối với lời này có chút hoài nghi, nhưng chỉ sợ vạn nhất như vậy, vậy triệt để xong rồi!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: sư mất trí nhớ (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      “Ngươi đến cùng là biết được bao nhiêu ?” Phong Mục cắn răng, hung dữ trừng mắt với Phong Đạc.

      Phong Đạc nở nụ cười, nhưng bên trong mắt lại là mảng lạnh lẽo: “Tất cả những thứ ngươi cho ta biết!”

      “Ngươi muốn thế nào?” Phong Mục cau mày hỏi.

      Lúc này Phong Đạc lại cái này, mà phải đem chứng cứ trong tay giao cho phụ hoàng, đơn giản là muốn được thứ gì đó từ chuyện này.

      Trong lòng rất ràng, cứng đối cứng với lúc này chỗ tốt.

      Phong Đạc cười cợt, : “Đem giao giải dược độc mỉm cười ra đây!”

      Phong Mục cười giễu cợt, trào phúng nhìn Phong Đạc hỏi: “Ngươi cảm thấy ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết, còn có thể để lại đường lui sao?”

      Phong Đạc nhíu mi, tâm ngừng chìm xuống, tuấn nhan có chút mờ mịt.

      Nhìn bộ dáng này của , Phong Mục nhất thời vui vẻ vì báo được thù: “Thế nào? Ngươi còn muốn cứu nàng sao? Ha ha ha ha…… Đừng có nằm mơ, bản vương
      chính là muốn cho ngươi nhìn thấy nàng bị đau đớn làm sao cho tới chết!”

      “Đáng chết!” Hai mắt Phong Đạc đỏ lên, quay về phía Phong Mục đánh tới quyền.

      “Ạch……” Ho khan cái, trước mắt Phong Mục mảng màu đen, khóe miệng chảy máu.

      trầm thấp cười tiếng: “ nghĩ tới, ngươi bao giờ đổi sắc mặt cũng có lúc nổi giận! Rất tốt! Ngươi đối với nàng càng để tâm, đến khi nàng chết ngươi càng đau khổ, bản vương…… chờ tới ngày đó!”

      “Ngươi……”

      “Các ngươi xong chưa, ta muốn về nghỉ ngơi!” bên, Tô Mặc Nhi yên lặng nhìn bọn họ, mặt tràn đầy tẻ nhạt.

      Phong Đạc cả kinh, lúc này mới nghĩ tới Tô Mặc Nhi còn ở đây. Vậy mà lại cùng Phong Mục những lời này. Nàng nghe hiểu bao nhiêu?

      “Vậy chúng ta trở về.” Phong Đạc có chút thấp thỏm đứng lên, tuấn nhan bình tĩnh che giấu vẻ mặt giận dữ lúc nãy.

      hơi phe phẩy vạt áo, kiêu ngạo lại tao nhã.

      Chậm rãi tới kéo tay của Tô Mặc Nhi, đối với nàng cười, : “ thôi.”

      “Ừ.” Tô Mặc Nhi gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bước chân dừng lại, Phong Đạc cũng dừng theo, quay đầu nghi hoặc nhìn nàng.

      Tô Mặc Nhi nhìn về phía Phong Mục, tùy ý hỏi: “Phong Mục, ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi luôn muốn giết ta?”

      Phong Mục nhìn nàng đầy hận ý, lại giống như cười tự giễu : “Giết ngươi? Bởi vì bản vương thích giết ngươi! Bản vương muốn giết ngươi!”

      “Bởi vì thích giết ta? Mà phải là bởi vì ta biết bí mật gì của ngươi?” Tô Mặc Nhi thầm nghĩ muốn biết thêm gì đó từ lời của .

      Từ trong lời của bọn họ, nàng có thể hiểu được, Tô Mặc Nhi từng là người của Phong Mục, thậm chí Phong Mục còn đối xử với Tô Mặc Nhi rất tốt.

      Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để thể giết nàng?

      Hơn nữa, tại sao Phong Đạc lại nhất định phải đem nàng về vương phủ? Những việc này, đến cùng có gì liên quan với nhau?

      Nếu đem những chuyện này biết ràng, chừng nàng có thể thoát ra khỏi “vòng xoáy” này.

      “Tô Mặc Nhi, ngươi cho rằng, bản vương lưu lại nhược điểm gì trong tay ngươi? Ngươi khỏi cũng đánh giá cao mình quá cao, nữ nhân mà thôi, có thể làm được gì!” Phong Mục khinh thường .

      “Ngươi chắc chứ?” Tô Mặc nhi nửa nửa giả : “Ngươi cũng biết ta đối với ngươi có uy hiếp, vẫn hoảng hốt muốn diệt trừ ta, chẳng lẽ ngươi cả ngày đều có gì làm quá rảnh rỗi?”

      “Ngươi!”

      “Ta? Ta phải , ngươi cứ từ từ chờ ở đây .” Tô Mặc Nhi mỉm cười nhìn , kéo Phong Đạc rời khỏi.

      Sắc mặt Phong Mục nhất thời trầm xuống.

      Phong Đạc theo Tô Mặc Nhi rời , trong đầu rất muốn chuyện cùng với Tô Mặc Nhi, đáy lòng nghi hoặc ngày càng sâu……

      ----------------

      Chương 45: mất trí nhớ (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Ngươi đến cùng, có hay mất trí nhớ?" Đột nhiên Phong Đạc mở miệng hỏi.

      Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc nhìn : "Rất quan trọng sao?"

      "Bản vương chỉ là có chút hiếu kỳ. Nhưng nếu như ngươi mất trí nhớ, tại sao hỏi Phong Mục vấn đề kia?" Đó là vấn đề vẫn chưa nghĩ ra được.

      Nàng vừa hỏi Phong Mục, là phải bởi vì trong tay nàng có cái gì đó của cho nên mới muốn giết nàng.

      Bộ dáng giống như là mất trí nhớ!

      Tô Mặc Nhi ngưng nghẹn biết gì: "Ta là mất trí nhớ, chứ phải là biến thành ngu ngốc! Nếu như ta mất trí nhớ, hỏi vấn đề kia!"

      "Vậy sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến hỏi vấn đề đó? phải là ngươi đối với còn mong đợi cái gì chứ?" Trong lòng Phong Đạc có chút tư vị, đau ê ẩm.

      "Ngươi đối với người muốn giết ngươi ôm hy vọng gì sao?" Tô Mặc Nhi hỏi ngược lại, ánh mắt kỳ quái đánh giá Phong Đạc: "Ngươi hôm nay bị cái gì kích thích?"

      Phong Đạc nghe được lời của nàng, hơi sững sờ, lập tức, mắt phượng lộ ra chút vui vẻ: "Bản vương rất tốt."

      Khóe môi Tô Mặc Nhi nhấc lên, yên lặng gì.

      "Mặc Nhi, ngươi... Như thế nào hỏi tại sao ngày hôm qua lại hộc máu?" Suy nghĩ hồi lâu, Phong Đạc mới chậm rãi hỏi.

      đoán, nàng khả năng là biết mình trúng độc mỉm cười.

      Quả nhiên, Tô Mặc Nhi thèm để ý : "Trúng độc mà thôi, hỏi có thể thế nào?"

      Phong Đạc trong lòng đau nhói, cố nén xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

      Nàng có thể bình thản những lời này, chỉ có thể là nàng đem hết thảy đều nhìn thấu, cho nên mới thèm để ý.

      Nàng như vậy, làm cho người muốn thương .

      "Yên tâm ở tại vương phủ, bản vương tìm được giải dược!" Ánh mắt Phong Đạc hơi trầm xuống, tuấn nhan lên vẻ kiên nghị.

      " cần." hề nghĩ ngợi, Tô Mặc Nhi trực tiếp cự tuyệt : "Mỉm cười có giải dược, Phong Mục phải rồi sao? Cần gì phải lãng phí tinh lực."

      cái thế giới này, cái thể thiếu nhất chính là ân tình nha!

      Huống chi, nàng cùng lại phải rất quen thuộc, giúp nàng như vậy, có mục đích gì sao?

      Thực là thể trách nàng nghĩ quá nhiều, người này, nhưng là trước đó làm vậy nha!

      Trong lòng Phong Đạc tự nhiên cũng ràng, hy vọng xa vời nàng tại có thể lòng đối với . Chỉ là, lời ra, nhất định làm!

      Nhưng nghe được nàng cự tuyệt dứt khoát như vậy, trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.

      "Ngươi trước có thể đưa ta trở về Thủy Vân Các được ?" hồi lâu, Tô Mặc Nhi lên tiếng, phá vỡ khí làm cho người ta hít thở thông này.

      Nàng cũng muốn tự mình trở về, nhưng mà nàng căn bản cũng biết đường!

      Bước chân Phong Đạc hơi chậm lại, gật đầu, thay đổi hướng rồi kéo nàng .

      Tô Mặc Nhi nhìn dắt tay của nàng, yên lặng quấn quít.

      Nàng đến cùng có nên rút tay về hay ? Người này đến cùng có ý thức được là nam nữ thụ thụ bất thân hay ?

      Cũng đúng, cho dù bây giờ người khác có thấy được, nàng bây giờ còn là vương phi của Phong Đạc, kéo bàn tay bé của nàng tính có là gì...

      " suy nghĩ gì?" Đột nhiên Phong Đạc mở miệng hỏi.

      Tô Mặc Nhi cả kinh, bên tai ửng đỏ, che dấu vẻ lúng túng hỏi: "Ngươi tính xử trí Phong Mục như thế nào?"

      Lông mày Phong Đạc cau lại, chua xót lần nữa từ đáy lòng lan tràn, nàng còn quan tâm đến Phong Mục sao?

      Có chút giận dỗi : "Yên tâm, bản vương giết !"

      "Vì cái gì?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc, bất quá, tỉ mỉ nghe lời tại sao có chút được tự nhiên?

      Yên tâm? Làm cho nàng yên tâm? Nàng yên tâm mới có quỷ!

      Phong Mục kia nhưng là muốn tính mạng của nàng nha!

      Phong Đạc hừ lạnh tiếng: "Chẳng lẽ ngươi rất muốn chết sao?"

      "Nếu như có thể, tốt nhất là như vậy…..." Tô Mặc Nhi yếu ớt .

      -------------------------

      Chương 46: Tiểu Bạch cho ngươi (1)

      Mắt phượng của Phong Đạc sáng ngời, khóe môi cong lên biểu tâm tình của rất tốt.

      " phải là bản vương muốn giết , chỉ là bản vương từng đáp ứng mẫu phi, giết huynh giết đệ của mình."

      "Mẫu phi ngươi?" Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc.

      làm sao phát ra lời thề kỳ quái như vậy đối với mẫu phi ?

      Hoàng thất thể so với gia đình bình thường, có thể có được tình huynh đệ sâu nặng. Thậm chí vì vị trí vạn người mê kia mà giết hại tay chân là chuyện thường xảy ra.

      Tựa như Phong Mục đối với Phong Đạc, Phong Mục là muốn dứt khoát đẩy vào chỗ chết!

      "Mẫu phi từng , phụ hoàng lúc trước vì đạt được ngôi vị hoàng đế, tự tay giết bào đệ của mình. Trong ngoài hoàng thành đều nhuộm đầy máu, cái cảnh tượng thê thảm đó khiến nàng cả đời này khó quên nhất ." Phong Đạc thở dài.

      Sâu kín ra: "Cho nên, trước khi chết mẫu phi muốn ta thề, tuyệt đối thể vì ngôi vị hoàng đế mà hy sinh tay chân của mình!"

      "Mẫu phi ngươi nhất định là tài nữ, trong hoàng cung này còn có thể lòng nhân từ như vậy, dễ." Tô Mặc Nhi cũng có chút cảm thán.

      thể , mẫu phi xác thực là vị kỳ nữ, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!

      "Có lúc ta cũng suy nghĩ, nếu như mẫu phi có thể dùng chút mưu kế, có phải hay phụ hoàng có thể để ý nhiều nàng chút." Phong Đạc nhìn phía xa, ánh mắt tĩnh mịch, hoàn toàn lọt vào trong hồi ức.

      "Ngươi thế nào lại...... Nghĩ như vậy?"

      Tô Mặc Nhi chú ý tới, thời điểm mỗi lần nhắc tới mẫu phi, luôn gọi là 'Nàng' . Nàng có thể hiểu được ít cảm thụ của .

      Phong Đạc trào phúng cười cười: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, người cũ , người mới đến, mẫu phi bất quá cũng là người trong đó. Vốn tưởng rằng mẹ vinh nhờ con, nhưng cuối cùng vẫn là buồn bực mà chết......"

      Trong con mắt Phong Đạc chợt lóe lên đau xót, lát lại khôi phục bình tĩnh.

      Tô Mặc Nhi cúi thấp đầu, biết suy nghĩ gì, trong khoảng thời gian ngắn lặng im gì.

      Phong Đạc những thứ này, đúng là đúng chỗ lo lắng của nàng. Cho nên nàng mới liều lĩnh muốn rời khỏi!

      Nhưng mà bây giờ quan hệ rồi... Nàng còn sống lâu nữa, ở nơi nào đều là giống nhau.

      Phong Đạc quay đầu nhìn Tô Mặc Nhi, lập tức nghĩ tới điều gì, cảm thấy hơi đau.

      "Mặc Nhi, bản vương đối với ngươi như vậy." Phong Đạc nhàng .
      Tô Mặc Nhi sững sờ, mờ mịt nhìn Phong Đạc, hiển nhiên là nghe thấy lời .

      Phong Đạc cầm tay của nàng chặt, cũng lại.

      Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc Nhi trong cơn ngủ say, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chó sủa bên ngoài truyền đến.

      Nàng đưa tay trùm chăn lên đầu, muốn tiếp tục ngủ.

      Sau khắc, Tô Mặc Nhi bỗng dưng từ giường ngồi dậy, lập tức thanh tỉnh!
      Tiếng chó sủa? Trong viện của nàng tại sao có thể có tiếng chó sủa?

      Chẳng lẽ Phong Đạc đem Tiểu Bạch trả lại rồi?

      Tô Mặc Nhi vội vàng mặc quần áo tử tế, chạy ra khỏi phòng ngủ.

      Chỉ là vừa mở cửa, thiếu chút nữa đụng phải người.

      "Nguyệt Bích?"

      Người trước mặt trong tay bưng đồ dùng rửa mặt, nghe được nàng kêu tên liền ngẩn người, lập tức vẻ mặt cung kính hành lễ : "Thuộc hạ gặp qua vương phi, sợ là vương phi nhận lầm người rồi. Thuộc hạ tên là Vân Phàm, Nguyệt Bích là muội muội sinh đôi của ta."

      Tô Mặc Nhi bán tín bán nghi đánh giá Vân Phàm.

      hồi lâu, nàng mới tin lời của nàng, nàng phải là Nguyệt Bích!
      Nàng lớn lên xác thực cùng Nguyệt Bích giống nhau như đúc, chỉ là, vầng trán của nàng thêm nhiều vài phần khí, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang.

      Còn Nguyệt Bích lại là ngây thơ chiếm đa số, vừa nhìn cảm thấy nàng đáng .

      Hai người khí chất khác nhau trời vực.

      Tô Mặc Nhi nhìn trái nhìn phải: "Như thế nào thấy Nguyệt Bích?"

      "Hồi vương phi, trong người Nguyệt Bích có chuyện quan trọng, ra ngoài phủ." Vân Phàm cung kính đáp.

      Tô Mặc Nhi gật gật đầu, nghiêng người cho nàng vào trong phòng.

      --------------------------

      Chương 47: Tiểu Bạch cho ngươi (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Vân Phàm buông đồ trong tay ra, xem Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi muốn cất bước ra khỏi phòng.

      "Vương phi!" Vân Phàm vội vàng ngăn cản : "Vương phi, ngươi còn chưa có rửa mặt, như vậy ra ngoài......"

      Bước chân Tô Mặc Nhi ngừng lại, bên tai ửng đỏ, có chút xấu hổ mỉm cười.

      muốn chút gì đó, nhưng lại nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa.

      "Vân Phàm, bên ngoài... Có phải hay là Tuyết Ngao?" Tô Mặc Nhi quá chắc chắn hỏi.

      Vân Phàm gật đầu, giải thích: "Là Thất vương gia dẫn theo Tuyết Ngao đến, chờ ở trong viện."

      "Thất vương gia?" Tô Mặc Nhi có chút ấn tượng, trước đó nàng có nghe Nguyệt Bích nhắc qua, Tiểu Bạch chính là Phong Đạc mượn từ chỗ Thất vương gia tới.

      Nàng lúc ấy còn khinh bỉ qua Phong Đạc, vì vây khốn nàng là chiêu gì cũng đều đem ra hết!

      "Đúng, vương gia cũng ở bên ngoài." Vân Phàm bổ sung.

      Tô Mặc Nhi lòng muốn gặp được Tiểu Bạch, căn bản có để ý Vân Phàm cái gì. Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, ra ngoài gian phòng.

      Phong Đạc cùng Phong Kỳ đứng ở bờ ao sen đợi nàng.

      Tô Mặc Nhi vừa nhìn thấy được Tuyết Ngao, hoàn toàn để mắt đến hai nam tử tuấn mỹ kia.
      Nàng vui mừng hướng về phía Tuyết Ngao mở ra hai tay, hô: "Tiểu Bạch, đến!"

      Nghe được thanh của nàng, Tuyết Ngao lập tức giằng co khỏi sợi dây thừng.

      Nó bị Phong Kỳ buộc sợi dây thừng đầu khác bị Phong Kỳ nắm chặt trong tay, sợ nó làm bị thương người khác.

      Nhưng mà, khí lực Tuyết Ngao quá lớn, Phong Kỳ cẩn thận bị nó giật ra khỏi tay!

      Tuyết Ngao thẳng tắp hướng về phía Tô Mặc Nhi nhào tới, tỏ ra rất hưng phấn.

      Sắc mặt Phong Đạc nhanh chóng thay đổi, cho rằng Tuyết Ngao lại nổi cơn điên, định ra tay ngăn cản!

      Nhưng lại chứng kiến Tuyết Ngao đột nhiên đem chân trước khoác lên vai Tô Mặc Nhi, cái đuôi lại vẫy vẫy, giống như là làm nũng, còn thuận tiện ở gương mặt nàng liếm tới liếm lui!

      Sắc mặt Phong Đạc trong nháy mắt đen sì, mắt phượng muốn phun ra lửa.

      Phong Kỳ ở bên nhìn, khóe môi kéo lên, cũng biết nên cái gì.

      nuôi nó nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều cho nó ăn ngon, lại còn bằng nữ nhân mới chỉ nuôi nó có vài ngày!

      Mặt mày Tô Mặc Nhi hớn hở, sờ sờ đầu Tuyết Ngao, thân mật cọ xát với nó.

      Phong Đạc mặt đen lại, bước qua, trực tiếp đem móng vuốt của Tuyết Ngao vai Tô Mặc Nhi gỡ xuống.

      Tô Mặc Nhi có chút bất mãn nhìn cái: "Ngươi đừng làm bị thương nó."
      "…..." Nữ nhân biết tốt xấu!

      Trong ngực Phong Đạc buồn bực ngẹn hơi, có chỗ phát tiết.

      Nhất là lúc chứng kiến Tuyết Ngao lớn lối hướng về phía nhe răng gầm , nhìn là muốn chưởng đập chết nó!

      Tô Mặc Nhi an ủi vuốt vuốt đầuTuyết Ngao, rất là thỏa mãn.

      lát sau, Vân Phàm trước đến bẩm báo, đồ ăn sáng chuẩn bị xong, thỉnh bọn họ qua.

      Ba người muốn phòng ăn, Niếp Nghị lại đột nhiên đến Thủy Vân Các.

      ghé vào tai của Phong Đạc vài câu, sắc mặt của Phong Đạc nhìn tốt cau mi lại.

      Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ ra: "Các ngươi hãy trước , bản vương có chút việc cần phải xử lý!"

      " Tam ca, xảy ra chuyện gì sao?" Phong Kỳ có chút lo lắng hỏi.

      Phong Đạc là cực ít xuất vẻ mặt này, xem ra chuyện lần này có chút khó giải quyết!

      "Chuyện mà thôi, bản vương rồi về ngay." Phong Đạc xong, trực tiếp rời khỏi.

      Tô Mặc Nhi nhìn bóng lưng của cách kỳ quái, trực giác cho rằng là gặp đại phiền toái rồi!

      nếu chịu , chứng tỏ có thể giải quyết được ?

      Người này mặc dù hai ngày nay có chút quá bình thường, nhưng về chuyện đại làm chuyện hàm hồ.

      Tô Mặc Nhi cũng có nghĩ nhiều, kéo Tuyết Ngao, về phía phòng ăn.

      Phong Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể theo Tô Mặc Nhi vào phòng ăn...

      ----------------

      Chương 48: Tiểu Bạch cho ngươi (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Trong sảnh, chỉ có hai người Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ.

      Tô Mặc Nhi có thói quen bị người nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, nên cho nha hoàn hầu hạ lui ra ngoài.

      khí như vậy có tý quái dị.

      Tô Mặc Nhi hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn tự nhiên ăn uống.

      hồi lâu, Phong Kỳ hắng giọng cái, đôi mắt sáng trong, tuấn nhan lên vài phần xấu hổ, mở miệng : "Tam tẩu, ta gọi là Phong Kỳ, ngươi có thể giống như Tam ca gọi ta là Tiểu Thất."

      "......" Tô Mặc Nhi nuốt ngụm cháo, bị đột nhiên câu như vậy, giật mình thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng nuốt xuống.

      Đối với Phong Kỳ gật đầu , : "Hảo."

      Tô Mặc Nhi nghĩ tới chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc này.

      Ở trong ấn tượng của nàng, những vương gia hoàng tử này, mỗi người đều cực kỳ lớn lối kiêu ngạo, làm sao chủ động mở miệng cái gì?

      Nhưng mà, vị Thất vương gia này, lại mang theo vài phần thiếu niên ngây thơ, người tràn đầy ánh mặt trời, rất dễ dàng thân cận.

      Ngoài cửa, Tuyết Ngao kêu vài tiếng, Phong Kỳ liếc mắt nhìn Tuyết Ngao, lập tức có chút ít sùng bái nhìn về phía Tô Mặc Nhi.

      "Tam tẩu, ngươi đến cùng là đem nó thuần phục như thế nào vậy?" Phong Kỳ chỉ chỉ Tuyết Ngao .

      Khóe môi Tô Mặc Nhi kéo lên, cảm thấy xấu hổ.

      Phong Đạc thế nhưng cho biết sao? Cái này, muốn nàng như thế nào đây?

      Nhìn ánh mắt chờ đợi của Phong Kỳ, Tô Mặc Nhi yên lặng quấn quít.

      "Cái này... Ta chỉ là đầu cơ trục lợi thôi. A ha ha..." Tô Mặc Nhi suy nghĩ, nghĩ trực tiếp lừa dối vượt qua kiểm tra.

      Ai ngờ, Phong Kỳ càng hào hứng hơn hỏi: "Là biện pháp gì?"

      "... Ta chính là cho nó đói bụng vài ngày, liền... Như vậy." Tô Mặc Nhi vừa , bên cạnh len lén quan sát sắc mặt của Phong Kỳ, lại ngoài dự đoán, mặt hoàn toàn có chút nào tức giận.

      "Đây xác thực là biện pháp tốt!" lát, Phong Kỳ thở dài : "Lúc trước phụ hoàng tặng nó cho ta, ta dùng nhiều rất nhiều ngày mới đem nó huấn luyện ngoan chút, sớm biết như vậy ta cũng học chiêu này của Tam tẩu rồi!"

      Tô Mặc Nhi tai thính nghe được nhắc tới lai lịch của Tuyết Ngao, có chút tùy ý hỏi: “Phụ hoàng ngươi đối với ngươi rất tốt sao?"

      Phong Kỳ gật đầu : "Đúng vậy. Tam tẩu như thế nào hỏi cái này?"

      " có gì, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi."

      Tô Mặc Nhi múc muỗng cháo, đưa vào trong miệng. Trong lòng khỏi nghĩ tới ngày hôm qua Phong Đạc với nàng những lời kia.

      Lại hỏi: "Vậy đối với Phong Đạc như thế nào?"

      "Ân?" Phong Kỳ sững sờ, lập tức dường như có chút khó khăn mở miệng nó: "Phụ hoàng đại khái là rất yên tâm đối với Tam ca, cho nên... hề đối xử với Tam ca giống đối với ta."

      Tô Mặc Nhi hiểu ý tứ của , có mấy lời, thể nào được, đó dù sao cũng là phụ thân của .

      Ngụ ý của , tức là hoàng đế đối Phong Đạc cũng quan tâm!

      Tô Mặc Nhi cái gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn đồ ăn.

      Phong Kỳ cố nén thở dài hơi, biết những thứ này với Tô Mặc Nhi là đúng hay sai.

      "Tham kiến vương gia!" Ngoài phòng, vài nha hoàn thanh đột nhiên truyền vào.

      Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ cùng dừng đũa, ngẩng đầu nhìn lại.

      Phong Đạc đứng ở trước cửa, vẻ mặt trầm nhìn Tuyết Ngao!

      "…..."

      "…..."

      Tuyết Ngao thân thể to con hoàn toàn đem cửa chính ngăn chặn, Phong Đạc ngay cả đến gần bước cũng thể!

      "Tiểu Bạch, tránh ra!" Tô Mặc Nhi quát lên.

      Tuyết Ngao nhe răng nanh, thân thể đứng lên, hung ác trừng mắt nhìn Phong Đạc. Nghe được lời của Tô Mặc Nhi, lúc này mới ngoan ngoãn bình tĩnh trở lại, nằm ở cửa phòng bên cạnh.

      "Nếu là súc sinh này lại thức thời, bản vương trực tiếp cho người làm thịt nó, làm thành nồi thịt chó!"

      Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý có trả lời.

      "Tam ca, chuyện đều xử lý tốt sao?" Phong Kỳ có chút lo lắng hỏi.

      "Uh, xử lý tốt." Phong Đạc thản nhiên , muốn thêm nữa.

      Phong Kỳ yên tâm lại, đột nhiên : "Đúng rồi, Tam ca, ta muốn đem Tuyết Ngao đưa cho Tam tẩu, ngươi cảm thấy như thế nào?
      Last edited: 30/6/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Tiểu Bạch cho ngươi (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Phốc khụ khụ!" Phong Đạc còn chưa kịp phản ứng, Tô Mặc Nhi trực tiếp phun ngụm cháo ra ngoài.

      Phong Đạc nhíu mày, đưa tay rót ly trà đưa tới trước mặt nàng, : "Chậm chút!"

      "Ngươi muốn đem Tiểu Bạch đưa cho ta?" Tô Mặc Nhi uống nước trà, đưa tay lau sạch hạt cơm dính ở khóe môi, khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh ngạc.

      "Tam tẩu thích sao?" Phong Kỳ nháy mắt mấy cái, có chút hiểu dò hỏi.

      " có..." Nàng chỉ là nhất thời bị lời làm kinh ngạc chút.

      Trước đây, nàng nghe Phong Kỳ sủng nhất là Tiểu Bạch, đột nhiên như thế nào lại cam lòng tặng nó cho nàng?

      "Nếu Tam tẩu chê, vậy Tiểu Bạch xem như ta đưa cho Tam tẩu làm lễ ra mắt."

      Trong lòng là sùng bái Tô Mặc Nhi, bỏ qua bên nàng là Tam tẩu của , lúc trước thời điểm nghe được Tô Mặc Nhi đưa thân mình ra cứu Lâm Sơ Tuyết, cảm thấy nữ tử này rất đặc biệt!

      "Cám ơn Tiểu Thất." Tô Mặc Nhi cười tiếng, mặt mày cong cong, rất là đáng .

      Phong Đạc sắc mặt bình bình đạm đạm, hồi lâu mới chậm rãi : "Hôm nay thời tiết tốt, bản vương muốn mang ngươi ra ngoài phủ chơi chút."

      Tô Mặc Nhi thấy ánh mắt của Phong Đạc nhìn nàng, có chút kinh ngạc chỉ chỉ chính mình: "Ngươi chuyện với ta?"

      "…..." Phong Đạc miễn cưỡng nhìn nàng cái, thèm tiếng nào.

      Tô Mặc Nhi kịp thời phản ứng, ngượng ngùng cười tiếng: "Tốt, vậy ngươi muốn đâu?"

      " cho ngươi, ngươi cũng biết."

      "......" Tô Mặc Nhi bất mãn trừng mắt liếc cái, thầm lý . Nàng lại bị người này khinh bỉ!

      "Tam ca, ta cũng muốn !" Phong Kỳ hưng phấn .

      "Ngươi thay bản vương làm chuyện."

      Khóe môi của Phong Kỳ kéo lên, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, là chuyện gì?"

      Phong Đạc dừng chút, như suy nghĩ cái gì.

      Tô Mặc Nhi trực tiếp đứng dậy, với bọn họ: "Ta trước thu thập chút, các ngươi... Tiếp tục."

      Phong Đạc nhíu mày, đưa tay giữ nàng lại, ánh mắt có chút phức tạp: "Ngươi còn có cái gì phải thu thập? Bản vương phân phó Niếp Nghị chuẩn bị rồi, trước ngồi xuống chờ lát."

      Tô Mặc Nhi dấu vết tránh khỏi tay của , cười cười: "Ngươi biết nữ nhân ra cửa là phiền toái nhất sao?"

      xong, nàng thẳng ra khỏi phòng ăn, kéo theo Tuyết Ngao cùng nhau trở về phòng ngủ.

      Phong Đạc phản bác được, chỉ có thể nhìn nàng rời .

      "Tam tẩu nàng..." Phong Kỳ có chút nghi hoặc.

      "Việc này sau này hãy ." Phong Đạc biết Tô Mặc Nhi là cố kỵ cái gì, trong lát giải thích được, đối với Phong Kỳ dặn dò: "Ngươi đem Phong Mục......"

      ...

      Tô Mặc Nhi trở về phòng ngủ, thay đổi nhanh bộ quần áo.

      Nghĩ đến tình huống vừa rồi ở phòng ăn, trong nội tâm nàng có chút chua xót.

      Phong Đạc đến bây giờ cũng tin nàng, trước là các loại dò xét, tại cũng thử dò xét, vẫn thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.

      Cho dù ai bị hoài nghi như vậy, cũng có tâm tình tốt ?

      Bất quá, nàng khi nào bắt đầu quan tâm những thứ này?

      Tô Mặc Nhi hít sâu cái, khuôn mặt nhắn mang theo nụ cười nhõm, vào trong sân xem Vân Phàm cùng Tiểu Bạch.

      Nàng sau khi trở lại đem Tiểu Bạch giao cho Vân Phàm, hơn nữa cũng giao cho Vân Phàm tìm nơi an trí Tiểu Bạch.

      Chỉ là, Tiểu Bạch phối hợp rồi!

      Tô Mặc Nhi sớm đem sợi dây thừng cổ Tiểu Bạch lấy xuống. Lúc này, Vân Phàm có vẻ mặt đau đầu đuổi theo Tiểu Bạch chạy quanh sân!

      Tốc độ Tiểu Bạch rất nhanh, Vân Phàm ngay cả khinh công đều đem ra hết cũng thể chạm đến cọng lông thân của nó!

      Trán Tô Mặc Nhi lên hắc tuyến, vội vàng gọi lại Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, trở lại!"

      Tiểu Bạch đối với Vân Phàm lắc lắc cái đuôi, nện bước chạy về phía Tô Mặc Nhi, thấy như thế nào lại có vẻ đắc ý.

      Vân Phàm đen mặt nghiêm lại, vận khởi khinh công cũng tới trước mặt Tô Mặc Nhi.

      ------------------

      Chương 50: Đây là nguyền rủa (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Vương phi!" Vân Phàm đối với nàng cung kính thi lễ cái, nghiêm túc : "Thuộc hạ vô năng, kính xin vương phi phái những người khác tới chiếu cố Tuyết Ngao."

      Tô Mặc Nhi cười xấu hổ: "Tiểu Bạch là có điểm nghịch ngợm, ngươi cần để ý như vậy."

      Khóe môi Vân Phàm khẽ run rẩy, yên lặng gì.

      Tô Mặc Nhi vỗ vỗ đầu Tuyết Ngao, dạy dỗ: "Ngoan ngoãn cần nháo loạn, nếu ta đưa ngươi đến nơi của Phong Đạc!"

      Tuyết Ngao đáng thương nhìn nàng cái, từ từ kề sát Vân Phàm, ở bên chân nàng thân mật cọ xát.

      Vân Phàm: "......"

      Tô Mặc Nhi nhìn nó như vậy, cũng là ngẩn người, Tiểu Bạch có nhân tính rất thông minh!

      Lại chờ giây lát, Phong Đạc cùng Phong Kỳ theo phòng ăn ra.

      Phong Kỳ trực tiếp rời khỏi Thủy Vân Các, mà Phong Đạc lại về phía nàng.

      "Vương gia!"

      "Vân Phàm, ngươi trước mang Tuyết Ngao xuống ." Phong Đạc phân phó .

      "Vâng." Vân Phàm cung kính đáp, mang theo Tuyết Ngao tới nơi nàng thu thập cho nó.

      "Phải lên đường sao?" Tô Mặc Nhi hỏi.

      "Ân." Phong Đạc gật gật đầu, mắt phượng tĩnh mịch nhìn xem nàng.

      Tô Mặc Nhi có chút được tự nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi khác: "Vậy chúng ta nhanh thôi."

      xong muốn hướng tới bên ngoài , cũng ngờ, Phong Đạc trực tiếp ôm eo của nàng.

      Vận khởi khinh công mang theo nàng bay lên nóc nhà Thủy Vân Các.

      Tô Mặc Nhi kinh hô tiếng, nắm chặt tà áo trước ngực .

      Phong Đạc cười khẽ, kề sát vào bên tai nàng ra: "Chúng ta từ cửa chính rời , ôm chặt bản vương."

      Tô Mặc Nhi còn chưa kịp lên tiếng, Phong Đạc ôm thân thể của nàng lên, tiếp tục dùng khinh công mang theo nàng từ nóc nhà rời .

      Tô Mặc Nhi chỉ có thể ôm lấy , con mắt nhắm lại dám mở ra.

      hồi lâu, Phong Đạc mới vững vàng mang theo nàng dừng lại mặt đất.

      "Mở mắt ra, chúng ta tới." Tiếng từ tính của Phong Đạc truyền vào trong tai của nàng.

      Tô Mặc Nhi rụt cổ cái, kéo ra chút ít khoảng cách.

      Lúc chuyện khí đều phun tại cổ của nàng, có chút ngứa.

      Tô Mặc Nhi mở mắt ra, chứng kiến là Niếp Nghị điều khiển chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt bọn họ.

      "Chủ tử! Đều chuẩn bị xong." Niếp Nghị đối với Phong Đạc bẩm báo .

      "Rất tốt." Khóe môi Phong Đạc cong lên, trong đôi mắt lại chợt lóe qua đạo hàn quang.

      Rất nhanh, Niếp Nghị điều khiển xe, từ sau tường của vương phủ lặng lẽ về phía thành đế đô.

      Tô Mặc Nhi cảm thấy đoán được mục đích của Phong Đạc, cũng gì thêm.

      Trong xe ngựa nhất thời im lặng đến cực điểm, chỉ nghe thấy hô hấp của hai người trong xe.

      Tô Mặc Nhi vén màn xe lên góc, tò mò nhìn ra ngoài.

      Ban ngày phố xá rất náo nhiệt, người đến người , nối liền dứt.

      Đủ loại quán cùng người bán hàng rong, bán rất nhiều đồ chơi mới lạ, chút nào thua kém đại phồn thịnh.

      Chỉ là, xe ngựa qua rất nhiều tiểu lâu, tiểu lâu treo cùng nhau tấm bảng viết "Thiên hương lâu".

      Làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, mấy tiểu lâu đó mở cửa, hơn nữa, trước lâu người đường cũng rất ít.

      Tô Mặc Nhi tò mò hỏi: "Nơi này làm cái gì?"

      Nhìn tiểu lâu trang sức này, rất đại khí cũng hấp dẫn người, như thế nào ban ngày lại muốn đóng cửa?

      Phong Đạc nghe được lời của nàng, xuyên thấu qua màn xe nhìn ra ngoài, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút quái dị.

      Tô Mặc Nhi nghe được câu trả lời của , quay đầu nhìn , vừa chỉ chỉ bên ngoài, hỏi: "Ngươi cũng biết sao? Thiên hương lâu, tên rất giống là tửu lâu nha..."

      Phong Đạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Thanh lâu."

      "Ân?" Tô Mặc Nhi có kịp phản ứng.

      Qua lúc, nàng yên lặng đem xe màn xe để xuống, tránh né ánh mắt của Phong Đạc, bên tai ửng đỏ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Đây là nguyền rủa (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Xe ngựa ra khỏi thành đế đô, lại về phía tây ba mươi dặm, dừng lại dưới chỗ ở chân núi.

      Dọc theo con đường này xóc nảy nhiều, sắc mặt Tô Mặc Nhi trắng bệch, mơ mơ màng màng, Phong Đạc trực tiếp ôm nàng đem xuống xe ngựa.

      Đối với Niếp Nghị phân phó : "Niếp Nghị, ngươi trước hồi phủ, ngày mai lại đến đón chúng ta."

      "Vâng." Niếp Nghị đáp lời, lập tức điều khiển xe theo đường cũ trở về.

      Tô Mặc Nhi ở trong ngực của Phong Đạc giãy giụa muốn xuống, đợi lát đầu choáng váng mới khá hơn chút.

      Nàng nhìn hoàn cảnh chung quanh, cây xanh núi biếc vờn quanh, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót truyền đến, rất là u tĩnh.

      Trước mặt bọn họ là cái thềm đá nối thẳng lên đỉnh núi, Tô Mặc Nhi nhìn lên thềm đá, hoàn toàn nhìn thấy điểm cuối cùng.

      Chỉ loáng thoáng nhìn thấy vài làn khói xanh theo đỉnh núi bay ra.

      "Khá hơn chút nào ?" Con mắt Phong Đạc chút ít đau lòng, giọng bình thản hỏi.

      " sao." Tô Mặc Nhi nhìn về phía thềm đá trước mắt, hỏi: "Chúng ta muốn lên từ nơi này sao?"

      "Ân." Phong Đạc gật gật đầu, nhìn Tô Mặc Nhi còn muốn hỏi cái gì, với nàng: "Chúng ta vừa vừa ."

      "Hảo."

      Hai người dọc theo đường núi hồi lâu, trong mắt Tô Mặc Nhi tràn đầy tò mò ngăn được.

      Phong Đạc giải thích: "Nơi này là Tử Linh sơn, là đỉnh núi chùa chiền Hoàng gia lớn nhất. Chúng ta ở trong chùa đêm."

      Khóe môi Tô Mặc Nhi kéo lên, cũng gì.

      Ai du sơn ngoạn thủy lại chạy đến bên trong chùa chiền của Hoàng gia?

      Phong Đạc thấy ánh mắt nàng lên ít khinh bỉ, tức giận: "Bản vương có nghĩ nhàm chán như ngươi vậy! Từ ánh sáng tự trụ trì y thuật cao siêu, có lẽ có thể giải chất độc người của ngươi cũng chừng."

      Tô Mặc Nhi sững sờ, hoàn toàn nghĩ tới bên trong là vì vậy mới đến đây.

      "Vốn muốn hai ngày nữa mang ngươi tới đây, chỉ là hôm nay vương phủ có đến ít khách mời mà đến, bản vương nhìn rất phiền lòng." Phong Đạc hừ lạnh tiếng, con mắt dẫn theo chút ít khinh thường.

      Tô Mặc Nhi đè xuống cảm xúc hiểu trong nội tâm, có chút kinh ngạc hỏi: "Còn có người có thể cho phép của ngươi vào được vương phủ?"

      "Ngươi quên trong vương phủ chúng ta có giấu người hết sức quan trọng sao?" Lông mày Phong Đạc khẽ nhíu, nhắc nhở.

      "Phong Mục?" Tô Mặc Nhi hỏi ngược lại, nhưng trong lòng xác định đáp án của chính mình.

      " nhưng là hoàng tử phụ hoàng thích nhất đâu!" Khóe môi Phong Đạc gợi lên cái đường cong trào phúng.

      Tô Mặc Nhi xuy cười ra tiếng: " ngay cả ngươi cũng bằng, hoàng đế có phải hay …..."

      Lời còn chưa dứt, Tô Mặc Nhi đột nhiên ý thức được, hoàng đế cũng là phụ hoàng của người bên cạnh nàng này!

      Trộm mắt lén nhìn qua, quả nhiên, sắc mặt Phong Đạc có chút trầm!

      Ánh mắt Tô Mặc Nhi vội vàng dời chỗ khác, nhìn về phía phong cảnh dọc đường.

      Thanh Phong Đạc sâu kín truyền tới, hàm cỗ ý tứ hàm xúc uy hiếp: "Ý của ngươi là, bản vương rất kém cỏi?"

      "A?" thái dương của Tô Mặc Nhi tràn đầy hắc tuyến, : " có, ngươi mạnh hơn Phong Mục nhiều rồi."

      "Ân?" Phong Đạc tà tà nhìn sang.

      "Được rồi, là lỗi của ta, nên bắt ngươi cùng so sánh... Ách, phải phải, nên đem cùng ngươi so sánh! Ngươi cao hơn chỉ cấp bậc!"

      Đối với người hẹp hòi này, chỉ có thể vuốt tóc, nghịch đến cái gì, quả thực bây giờ có ý muốn chết!

      Phong Đạc khẽ hừ tiếng, mặc dù biết trong miệng nàng cấp bậc là chỉ cái gì, nhưng trong lòng thăng bằng, sắc mặt dần dần hòa hoãn xuống.

      Tô Mặc Nhi yên lặng gì, bọn họ chung đụng mấy tháng này, tính tình của nàng còn chưa có thăm dò qua.

      có nàng bởi vì thiếu chút nữa xấu hoàng đế mà khó chịu, ngược lại so đo chút chuyện như vậy?

      là tính cách vặn vẹo......


      ☆, chương 52 đây là nguyền rủa (3)

      Editor: Tử SắcY


      Nhưng mà, đến cùng là ai đến vương phủ đây, lại còn có thể làm cho Phong Đạc cố kỵ đến vậy?

      Tô Mặc Nhi thầm suy đoán, hỏi, "Chúng ta trở về vào ngày mai, bọn họ đến vương phủ chứ?"

      Muốn trốn người, buổi tối như vậy có ích lợi gì?

      Chỉ cần Phong Mục vẫn còn ở Tam vương phủ ngày, có nhiều phiền toái tìm đến tận cửa đếm hết.

      Trốn, vốn cũng phải là biện pháp tốt.

      Huống chi, theo nàng nhìn, người Phong Đạc này tuyệt đối để cho những người kia lớn lối quá lâu!

      Quả nhiên, Phong Đạc lại nhàn nhạt ra, "Ngày mai, Phong Mục còn ở tam vương phủ rồi, nếu bọn họ lại đến nữa, bản vương cũng khinh địch buông tha cho bọn họ như vậy

      Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, còn chưa kịp làm bất cứ chuẩn bị gì, nên chỉ có thể tạm thời quyết định ra ngoài phủ.

      Những người kia hai người đó, thực xem là quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp nắn sao?

      Tam vương phủ cũng phải là địa phương có thể mặc cho bọn họ tùy ý ra vào, để lại cái giá cao làm sao được!

      "Bọn họ... Làm sao biết Phong Mục ở tam vương phủ?" Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ đến điều mấu chốt của vấn đề.

      là, trước đó nàng bỏ quên!

      Nghe Phong Đạc , ngày đó ở trong rừng cây đánh trận, Phong Mục bị bắt, cùng ngày đó vào ban đêm trực tiếp bị Niếp Nghị mang về vương phủ, vốn người ngoài có khả năng biết

      Lúc này mới hơn ngày, làm sao người ngoài biết tin tức này!

      Trừ phi...

      "Vương phủ có nội gian!" Phong Đạc lạnh lùng .

      "Ngươi cũng đoán được? Vậy ngươi có tìm nội gian ra chưa..." Tô Mặc Nhi càng , thanh lại càng

      Nàng giờ lại dùng thân phận này đến hỏi chuyện như thế, là rất lúng túng! Dù sao, lúc trước cũng hoài nghi nàng là...

      Phong Đạc lại thèm để ý chút nào chỉ cười cười, nắm bàn tay bé của nàng, nhanh chậm , "Bản vương sốt ruột ra ngoài phủ, làm sao có thời gian diệt trừ ? Huống chi, lần này, còn có chút tác dụng với bản vương!"

      "Ngươi biết là người nào rồi? Ngươi vừa mới , ngày mai Phong Mục ở vương phủ... Là có ý gì?" Tô Mặc Nhi càng thêm nghi hoặc, hoàn toàn biết trong hồ lô của bán thuốc gì.

      Ngay cả Phong Đạc cũng giải thích chỉ nắm tay của nàng, nàng cũng để ý nhiều.

      " sớm tìm được nội gian! Trước giờ chưa kịp diệt trừ , tại, bản vương muốn dùng chút!" Khóe môi Phong Đạc thoáng khẽ gợi lên nụ cười tà mị vui vẻ, trong con mắt lóe lên ánh sáng đầy hưng phấn, làm nổi bật lên cả người vô cùng tao nhã.

      Tô Mặc Nhi nhìn đến ngẩn ngơ, lúc nghi hoặc lời sớm tìm được nội gian, ngực, đột nhiên truyền đến trận đau nhức kịch liệt!

      búng máu được phun ra mãnh liệt, trong nháy mắt nhiễm đỏ phía của thềm đá!

      "Mặc Nhi!" Sắc mặt Phong Đạc bỗng dưng trắng bệch.

      Nhìn thấy vẻ mặt Tô Mặc Nhi thống khổ ngã ở trong lòng , hai tay đều có chút run rẩy, trong lòng cũng lập tức luống cuống.

      "Ách..." Tô Mặc Nhi cắn chặt môi dưới, thái dương lại đầy mồ hôi lạnh, bàn tay nắm lấy tà áo trước ngực, đến đầu ngón tay cũng đều trắng bệch.

      Phong Đạc thấy nàng như này, trong lòng từng đợt thấy đau, hận thể thay nàng chịu đựng thống khổ này!

      nghĩ nhiều, Phong Đạc lập tức ôm lấy Tô Mặc Nhi, dùng hết toàn lực nhảy lên đỉnh núi.

      Càng lên cao, khí lực sử dụng lại càng lớn. Chờ đến lúc mơ hồ có thể chứng kiến được ánh sáng, khí lực của thân Phong Đạc đều nhanh gần như muốn hết sạch!

      Chỉ là, bước chân vẫn như cũ hề ngừng, mạnh mẽ chống lên!

      Tô Mặc Nhi nằm ở trong lòng , độc người còn phát tác nữa.

      Lần này độc phát tán vừa nhanh lại vừa mạnh, cảm thụ thống khổ kia so với lần trước còn mạnh hơn chỉ lần!

      Nàng khẽ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú tràn đầy mồ hôi của Phong Đạc.

      giờ bộ dạng là rất chật vật, nhưng vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định kia làm cho lòng nàng trong nháy mắt an định lại...


      ☆, chương 53 đây là nguyền rủa (3)

      Editor: Tử SắcY


      "Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi suy yếu kêu tiếng, "Đừng gấp, ta sao rồi."

      Phong Đạc cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi vẫn trắng tái như tờ giấy, giữa lông mày còn tràn đầy nét mệt mỏi, nhưng lại có vẻ như thống khổ.

      hơi yên lòng chút, nhưng bước chân vẫn như cũ ngừng, vội vàng về phía đỉnh núi.

      Lại chỉ trong chốc lát, Phong Đạc mới tới ngoài cửa sân chùa ánh sáng.

      Bởi vì nơi này là chùa chiền của Hoàng gia, nên vào ngày thường có khách hành hường bình thường tới nơi này, cho nên xung quanh rất là thanh tịnh.

      Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi muốn vào, hai vị tăng giữ cửa ngăn lại, "Đứng lại! Người từ phương nào lại dám xông vào chùa ánh sáng!"

      Phong Đạc cảm thấy lo lắng, trực tiếp lấy ngọc bài tượng trưng cho thân phận của ra, nhẫn nại giải thích, "Bản vương là Phong Đạc, trước tiên muốn tìm đạ sư trụ trì đến."

      Vị tăng giữ cửa nhìn ngọc bài xong, chắp tay trước ngực thi lễ với cái.

      vị tăng kia , "Đại sư trụ trì tụng kinh ở phật đường, mời Tam vương gia tới phòng khách trước nghỉ ngơi lát, tiểu tăng bẩm báo với trụ trì."

      " cần." Phong Đạc trầm giọng , "Bản vương an bài tốt cho vương phi, tự ta gặp đại sư trụ trì."

      "Vậy trước tiên mời vương gia theo tiểu tăng đến sau vườn phòng khách."

      "Tốt." Phong Đạc gật gật đầu, theo về sau vườn.

      Phong Đạc thả Tô Mặc Nhi xuống giường của phòng khách, mới rót cho nàng chén nước rồi đưa tới bên môi, sau khi đút nàng uống xong, mới dặn dò, "Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi ở chỗ này chút , bản vương đến phật đường gặp đại sư Tuệ Ngạn, nếu cần chuyện gì, ngươi cứ phân phó cho bọn họ làm."

      "Ân." Tô Mặc Nhi cực kỳ mệt mỏi, toàn thân chút khí lực cũng có.

      Phong Đạc đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhắn của nàng, mới rời khỏi phòng khách.

      Trong Phật đường, Phong Đạc ở bên chờ đại sư Tuệ Ngạn tụng hết kinh mới lên tiếng , "Đại sư Tuệ Ngạn, nhiều năm gặp, còn nhớ ra bản vương?"

      Đại sư Tuệ Ngạn cười hiền lành, khẽ khom người với , vái chào, , "Tam vương gia."

      "Đại sư rất dễ nhớ."

      "Lần này Tam vương gia đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?" Đại sư Tuệ Ngạn nghi hoặc hỏi.

      Khóe môi Phong Đạc khẽ gợi lên cái, có chút tán thưởng với trí tuệ của lão nhân này, thẳng, " dối gạt đại sư, bản vương lần này đến đây, quả là có chuyện muốn làm phiền đại sư."

      "Vương gia mời ."

      "Vương phi bản vương lúc trước có bị người hãm hại, trúng loại độc tên là 'Mỉm cười'. Quốc sư loại độc này rất khó giải, hơn nữa mỗi lần phát độc cũng như chịu đựng thống khổ vạn tiễn xuyên tim. Từ chỗ ta đến đây, độc này còn phát tác qua lần. Nhưng chỉ trong thời gian phút, dược tính biến mất. biết đại sư có nghe qua loại độc này chưa?"

      "Vương phi phát độc mấy lần rồi?"

      " là lần thứ hai." Phong Đạc nghĩ đến tình cảnh lần trước Tô Mặc Nhi bị độc phát, trước đó sau khi định đứng lên, độc phát cũng chỉ trong thời gian phút.

      Nghĩ đến chỗ này, Phong Đạc hết những tình lần trước.

      Đại sư Tuệ Ngạn nghe xong, lại suy nghĩ chút, chậm rãi , "Bần tăng từng đến phương tây đất Phương Nhung du lịch, thấy ở chỗ đó có nhóm người, gọi tên là Vu sư. Bọn họ am hiểu nhất là độc thuật vu cổ khống chế người. Người hạ cổ độc khi có lệnh sử dụng pháp khí, người trúng độc hoàn toàn bị khống chế."

      Phong Đạc lúc nghi hoặc lý do tại sao đại sư Tuệ Ngạn lại nhắc tới những thứ này.

      Lại nghe đại sư Tuệ Ngạn tiếp tục , "Thế gian có loại độc dược nào kỳ lạ như lời vương gia , vạn vật tương sinh có tương khắc*, dược vật cũng như vậy, có độc khó giải, cũng như có chuyện độc lại đột nhiên phát tác, lại đột nhiên có chuyện gì. Nếu như bần tăng đoán lầm, từ theo như lời vương gia độc mỉm cười này, phải chỉ là độc dược đơn giản như thế."

      Lông mày Phong Đạc nhíu chặt lại, trong lòng từ từ trầm xuống, "Chẳng lẽ mỉm cười là loại cổ độc?"

      "Bần tăng dám xác định, chỉ có thể chờ thấy vương phi mới có thể biết được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :