1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 32 con cờ (2)



      Editor: Tử SắcY




      , đúng! Lâm Sơ Tuyết cái người này, hiển nhiên là sớm biết Tô Mặc Nhi bị thương!


      "Bản vương cho ngươi thêm cơ hội cuối cùng, , ngươi tại sao phải chuẩn bị cây trâm này?"


      " là Nhị vương gia làm cho ta! Phong Đạc..."


      Ánh mắt Phong Đạc sắc bén nhìn sang cái, Lâm Sơ Tuyết lập tức im miệng, chậm chạp , " nếu hà bao đưa cho ngươi được, ... đem hà bao trực tiếp đưa cho Tô Mặc Nhi, đến lúc đó ta chỉ cần hành tùy theo hoàn cảnh là được..."


      Khóe môi Phong Đạc lạnh lùng quyến rũ ra, ánh mắt lại trở nên nguy hiểm.


      Hà bao dành cho , vậy thời điểm đó đổi thành Tuyết Ngao nổi điên với ! Hành động Tô Mặc Nhi tung chó hành hung, tự nhiên là tội lớn!


      Phong Mục! Xem ra kế hoạch này đúng là chu toàn.


      Chỉ cần Tuyết Ngao nổi cơn điên, bất kể đả thương hay là đả thương Lâm Sơ Tuyết, Tô Mặc Nhi tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!


      Chiêu mượn đao giết người này, đúng là được phát huy đến cực hạn!


      Nhưng mà, thực cũng xác định chút, trong vương phủ, tuyệt đối là có nội gián!


      Nếu , riêng việc Tô Mặc Nhi thuần phục Tuyết Ngao, Phong Mục có khả năng biết , càng có khả năng lợi dụng chuyện này!


      "Phong Đạc ca ca, ngươi tha cho ta lần này được hay , ta kỳ muốn giết nàng... Ai bảo nàng đem ngươi bên cạnh ta đoạt ... Ta..." Lâm Sơ Tuyết đáng thương .


      Phong Đạc trào phúng cười, ánh mắt rơi lên mặt nàng, từng chữ từng chữ , "Lâm Sơ Tuyết, cho dù có nàng, bản vương cũng coi trọng ngươi!"


      Lâm Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn xem Phong Đạc, triệt để tuyệt vọng.


      Người nam nhân này là rất đáng hận. Chỉ câu đầu tiên đánh nàng rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn chỗ dung thân!


      "Chuyện lần này, bản vương bỏ qua cho ngươi, nhưng phải là tại!" Khoé môi Phong Đạc gợi lên đường cong quỷ dị, "Ám vệ ở đâu!"


      "Có thuộc hạ." biết từ nơi đâu, vài đạo thanh truyền đến.


      Phong Đạc phân phó , "Đem Lâm Sơ Tuyết dẫn giam chung chỗ với Tuyết Ngao, nhớ kỹ, nhất định phải buộc tốt sợi dây thừng của Tuyết Ngao, cần đả thương đến Lâm tiểu thư!"


      "Thuộc hạ tuân mệnh!" Tiếng rơi xuống, lập tức có đạo hắc ảnh, lặng yên tiếng động rơi vào bên người Lâm Sơ Tuyết.


      "! Phong... Ách..." Lâm Sơ Tuyết còn chưa kịp hết, trực tiếp bị đánh ngất xỉu, mang .


      Phong Đạc hừ lạnh tiếng, chuyện lần này, Lâm Sơ Tuyết đương nhiên phải trả giá lớn!


      ...


      Tô Mặc Nhi sau khi tỉnh lại, mặt trời mọc lên rất cao, trong phòng mảnh sáng ngời, đâm vào ánh mắt nàng làm chúng có chút đau nhức.


      Nàng mơ mơ màng màng lầm bầm tiếng, lôi kéo áo ngủ bằng gấm lên, trực tiếp phủ ở đầu, lại ngủ lát.


      Phong Đạc ở bên nhìn xem, thần sắc có chút bất đắc dĩ. Thò tay giật giật góc chăn, muốn cho nàng tỉnh táo lại.


      Nha đầu kia hôn mê hai ngày rồi, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, làm lòng người bàng hoàng. cũng chỉ có thể lại mời quốc sư đến, cho đến khi nửa đêm, nàng mới ổn định lại.


      "Tiểu Bạch, đừng làm rộn, để cho ta ngủ tiếp lát." Tô Mặc Nhi rầu rĩ, từ dưới chăn truyền tới.


      Sắc mặt Phong Đạc có chút đen, nhớ Tuyết Ngao là giống đực! Nữ nhân này, lúc ngủ còn cho con chó chết tiệt kia ở trong phòng sao?


      Lực tay khỏi tăng thêm chút ít, trực tiếp kéo mạnh áo ngủ bằng gấm ra.


      Lông mày Tô Mặc Nhi nhíu lại, bất mãn bĩu môi, cực kỳ tình nguyện mở mắt ra.


      Lúc nhìn đến bên giường có người, trong nội tâm Tô Mặc Nhi lập tức cả kinh, nhưng rất nhanh, nàng bình tĩnh lại.


      Những chuyện như vậy, phải là lần đầu tiên xảy ra, nàng cũng trở thành thói quen.


      Phong Đạc chăm chú nhìn thần sắc bình tĩnh khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi, rất thất bại phát ra, mặt nàng ngoài trừ bình tĩnh cũng để lộ ra nửa điểm gì khác!


      "Ngươi có chuyện gì?" Tô Mặc Nhi miễn cưỡng kéo chăn đắp lên cơ thể, miễn cưỡng hỏi.


      "Bản vương quan tâm đến vương phi, cho nên mới tự mình đến xem vương phi chút." Phong Đạc nửa nửa giả.


      Tô Mặc Nhi giọng lầm bầm, "Thiên tài mới tin!"


      Khoé môi Phong Đạc tự giác co rúm lại chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, "Ngươi có biết, lần này ngươi bị thương này là do ai ban tặng ?"


      Tô Mặc Nhi khẽ liếc mắt, "Ngươi tới chính là chỉ vì chuyện này?"


      "Ân." Phong Đạc hào phóng thừa nhận, "Ngươi muốn biết?"


      " muốn." Tô Mặc Nhi trả lời rất gọn gàng nhanh chóng.


      Phong Đạc nhìn thẳng nàng, tự nhiên ra, "Là Phong Mục."


      "..." Tô Mặc Nhi yên lặng gì, chờ hết.


      Phong Đạc thầm quan sát thần sắc của nàng, đặc biệt là vào lúc đến Phong Mục, nhìn lại càng thêm cẩn thận, nhưng chỉ thấy từ gương mặt tinh xảo kia là dòng chữ thú vị.


      Chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ? Hay là đối với Phong Mục triệt để hết hy vọng?


      Tô Mặc Nhi biết , Phong Đạc vẫn luôn tín nhiệm nàng, thậm chí cũng tiếc coi nàng như con cờ, dụ Lâm Sơ Tuyết ra nguyên hình.


      Mấy ngày nay nàng yên tĩnh ngủ lu bù, nhưng tâm tư lại càng thêm thông thấu hơn, ý niệm duy nhất kiên định trong đầu nàng, chính là lúc này nhất định phải rời , cho dù là trốn !


      "Ngươi có trách bản vương hay ?" Phong Đạc đột nhiên hỏi.


      Tô Mặc Nhi nhất thời kinh ngạc, nháy mắt mấy cái, hiểu ý tứ của .


      "Chuyện ngày đó..."


      Tô Mặc Nhi cười , sao cả ra, "Ngày đó xảy ra chuyện gì? Ta và ngươi vốn có liên quan, vương gia vì sao lại xin lỗi ta? Chỉ là lợi dụng nho , ta quan tâm, vương gia cũng cần chú ý."


      Dừng chút, Tô Mặc Nhi tiếp tục , "Nếu vương gia thực cảm thấy lương tâm bất an, người hãy từ bi thả ta rời . Ngọc bội kia như thế nào cũng thể tìm về được, vậy có ta ở hay cũng có cái gì khác nhau chứ?"


      Mắt phượng Phong Đạc tĩnh mịch, ánh mắt phức tạp nhìn nàng hồi lâu, mới đột nhiên cười tiếng, "Ngươi đúng! Giữa chúng ta vốn có quan hệ! Nếu ngươi muốn rời , vậy bản vương đáp ứng ngươi! Chờ ngươi sau khi thương thế lành lặn hẳn, ngươi muốn rời , vậy tùy ý ngươi."


      Tô Mặc Nhi ngẩn người, dường như là ngờ dễ chuyện như vậy, "Ngươi đổi ý?"


      "Lời bản vương , đương nhiên đổi ý."


      Tô Mặc Nhi suy nghĩ chút, , "Vậy bây giờ ngươi viết hưu thư ."


      "Hưu thư? Ngươi cho rằng trong Hoàng gia muốn bỏ vợ là chơi sao? có được thánh chỉ của phụ hoàng, bản vương cũng hưu ngươi được." Phong Đạc nhìn nàng cái, lạnh lùng , "Yên tâm, bản vương gạt người khác là ngươi bị bệnh nặng, lúc này cần phải tu dưỡng, sau ba năm mới trở về được, lúc đó đương nhiên là bản vương đưa hưu thư cho ngươi!"


      "Tại sao là ba năm?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.


      Phong Đạc nhẫn nại giải thích, "Trong gia tộc hoàng thất, bất kể tần phi nào vào cửa sau ba năm sinh được, tự động phế bỏ."


      Tô Mặc Nhi gật gật đầu, đồng ý.


      Dù sao ở cổ đại cũng có đăng ký kết hôn, trong tương lai nếu như nàng thực vừa ý hán tử nào đó, vậy thành hôn cũng quan trọng chứ?


      Về phần hưu thư, có với có cũng liên quan nhiều lắm.


      Đột nhiên, nàng nghĩ đến kiện, vội vàng hỏi, "Tiểu Bạch như thế nào rồi?"


      Phong Đạc lại nghĩ đến lúc nàng chưa tỉnh có kêu lên tên nó, sắc mặt lại trầm xuống vài phần, "Yên tâm, nó sao."


      "Vậy bây giờ nó ở đâu?"


      Phong Đạc có ý định cho nàng biết chuyện đưa Lâm Sơ Tuyết sang, chỉ , "Bản vương đem nó đưa về Thất vương phủ rồi."


      Tô Mặc Nhi có chút tiếc nuối, nhưng cũng gì nữa.
      PhongVy thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 33 Con cờ (3)


      Editor: Tử SắcY




      Ngày giờ kế tiếp, Tô Mặc Nhi an tâm dưỡng thương ở Thủy Nguyệt Các.


      Được Phong Đạc bảo đảm, tâm tình nàng rất tốt, đồ ăn thuốc bổ cũng ăn ít, rất cố gắng khôi phục thân thể.


      Phong Đạc tới mấy lần, thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng có chút ê ẩm, là cảm giác gì.


      Bên trong sân mỗi phu nhân đều dị thường nhiệt tình đưa tới các loại thuốc bổ. Tô Mặc Nhi lựa ra chút dược liệu đáng tiền, rồi sai Nguyệt Bích nhận về, còn về phần những thứ thang thang thủy thủy dởm kia, bảo nàng (N8-) trực tiếp đổ sạch là được.


      Nàng từ học y, những dược liệu kia bị động vào, bao nhiêu nàng vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.


      Nguyệt Bích khó hiểu, Tô Mặc Nhi thấy nàng ý tứ của mình nên cười cười, "Ha ha, những thứ đó, chừng là bị bỏ thêm dược."


      Nguyệt Bích ngẩn người, lập tức hai lời ném tất cả mọi thứ. Kể cả những dược liệu Tô Mặc Nhi lựa ra.


      Tô Mặc Nhi có chút đau thịt nhìn nàng, "Những dược liệu kia làm sao ngươi lại ném ! Những thứ đó bán ra ngoài nhưng có thể lấy được nhiều bạc !"


      Khoé môi Nguyệt Bích kéo ra, yên lặng gì.


      Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, lúc trước nàng chuộc ngọc bội đáng giá, mà Phong Đạc dọn tất cả những thứ đáng giá trong phòng nàng rồi mà!


      Mặc dù lấy những vật kia có đưa bạc lại cho nàng, nhưng là, những thứ đó, nếu bán ra ngoài nhất định đạt được giá tiền rất cao!


      Nàng tại nhất định phải vì cuộc sống của nàng sau này mà phải tính toán nhiều thêm chút rồi. Nếu , sau khi nàng rời khỏi vương phủ, cũng chỉ có thể ngủ đầu đường ngoài trời rồi...


      Vì vậy, nàng có chút mong đợi hỏi Nguyệt Bích, "Nguyệt Bích nha, ngươi , nếu ta trả lại bạc cho vương gia nhà ngươi, có trả về đồ đạc của ta hay ?"


      Nguyệt Bích đủ hắc tuyến, nàng có chút xác định , "Có khả năng... ?"


      "Vậy ngươi bắt tìm đến đây cho ta , chính ta tự hỏi."


      "Vương phi, mấy ngày gần đây chủ tử ở vương phủ." Nguyệt Bích ra.


      Tô Mặc Nhi hoài nghi nhìn chằm chằm nàng.


      Nguyệt Bích thầm lau mồ hôi, dở khóc dở cười bảo đảm , "Chủ tử có ở trong phủ."


      "Được rồi, ta đâu có gì đâu, ngươi khẩn trương như vậy làm gì." Tô Mặc Nhi lười biếng nằm sấp ở giường nệm, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần. Những ngày có Tuyết Ngao, xác thực là rất nhàm chán!


      Nguyệt Bích hồi lâu cũng gì.


      Đột nhiên, trong sân có trận tiếng động nháo lớn, xen lẫn trong đó là thanh nữ nhân gào thét Hòa thị vệ lãnh khốc, đồng thời truyền vào.


      Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, "Có người dám ở chỗ này gây chuyện?"


      "Thuộc hạ xem chút."


      Vừa dứt lời, Nguyệt Bích động còn chưa kịp động, thấy cửa phòng bị người đẩy mạnh ra.


      người tóc tai rối bù, khuôn mặt tiều tụy, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, lảo đảo vội chạy như bay thẳng về phía Tô Mặc Nhi.


      Ánh mắt Nguyệt Bích lên lệ quang, trong lúc đó ánh sáng đỏ như thạch nhanh chóng ra tay bổ sau gáy làm cho nàng hôn mê.


      Đằng sau, thị vệ lên, mặt lộ ra vẻ áy náy gối quỳ xuống đất thỉnh tội, "Thuộc hạ thất trách, thỉnh vương phi giáng tội!"


      "Tất cả các ngươi đứng lên." Tô Mặc Nhi chậm chạp ngồi dậy, hỏi, "Người kia là ai?"


      Nguyệt Bích che mũi để sát vào nhìn, thân người kia toả ra mùi vị... Thực dễ ngửi.


      Chỉ là, sau khi nàng đẩy ra những lọn tóc khô héo, lộ ra mặt người, nàng mới kinh hãi, "Là Lâm Sơ Tuyết?"


      Tô Mặc Nhi cũng kinh ngạc đến cực điểm, "Nàng làm sao thành như vậy?"


      Nguyệt Bích dám trả lời.


      Nàng sao dám là do chủ tử nàng phân phó, nhốt Lâm Sơ Tuyết chung với Tuyết Ngao?


      Hai ngày trước nàng có xem qua, Tuyết Ngao bị chốt ở trong góc phòng, mà Lâm Sơ Tuyết cũng bị trói ở trong góc phòng, mà sợi dây thừng buộc Tuyết Ngao lại vừa vặn nằm ở trước mặt nàng.


      Lâm Sơ Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Ngao ở trước mặt nàng tới lui, ngẫu nhiên nổi điên còn có thể ở trước mặt nàng rống cả buổi sáng. Bởi vì liên quan đến sợi dây thừng, Tuyết Ngao đả thương được nàng, nhưng kinh nghiệm mỗi ngày từ những thứ này cũng đủ làm cho nàng hỏng mất!


      Xem ra là Lâm Sơ Tuyết trốn ra được. Gian phòng kia chỉ có hai ba ám vệ phòng thủ, nàng có thể trốn ra cũng được coi như bản lãnh của nàng!


      Chỉ là chủ tử thông báo, chuyện này, nhất định thể cho vương phi biết , nếu cấm đoán tháng...


      "Vương phi nên hỏi." Nguyệt Bích yếu ớt , xoay người phân phó hai người thị vệ kia, "Các ngươi tiếp tục dẫn nàng , phải phòng thủ kỹ."


      Hai người thị vệ này, là thủ vệ Phong Đạc bảo vệ Thủy Vân Các, nghe được lời Nguyệt Bích , lập tức lên, kéo Lâm Sơ Tuyết xuống.


      Tô Mặc Nhi cần nghĩ cũng biết là Phong Đạc làm, chỉ là tại biết đến cùng dùng biện pháp gì, mà đem Lâm Sơ Tuyết lăn qua lăn lại thành bộ dáng này.


      Lâm Sơ Tuyết tự gây nghiệt, những thứ này đều là nàng tự chuốc lấy, trách được người khác.


      Rất nhanh, lại qua vài ngày, vết thương người Tô Mặc Nhi tốt sai biệt lắm.


      Vài ngày nay Phong Đạc cũng có lộ diện, Nguyệt Bích cũng biết khi nào trở lại.


      Tô Mặc Nhi có cách nào khác, chỉ có thể chờ trở lại mới chuyện sau khi nàng phải rời khỏi.


      Mấy ngày nay, nàng làm gì nên dẫn theo Nguyệt Bích ra ngoài phủ, cải trang phen, thuận tiện mang vài món đổ sứ đồ cổ đáng giá, cầm đồ.


      Dường như nàng dào toàn bộ đế đô lần, cũng dự định đường rời khỏi tốt lắm.


      Nàng thể nào lại ở lại đế đô này, nơi này với nàng mà , quá nguy hiểm.


      Ban đêm, Tô Mặc Nhi ngủ say, đột nhiên cảm giác bên cạnh giường trầm xuống, có người nằm ngã xuống.


      Nàng xưa nay ngủ sâu, tới nơi này lại càng dám ngủ say.


      Cảm giác được động tĩnh bên cạnh, trong nháy mắt nàng mở mắt.


      Trong bóng tối, hết thảy tiếng vang đều dị thường ràng. Tô Mặc Nhi điều chỉnh lại hơi thở, tay lặng lẽ đưa tới khe hẹp giữa giường với tường, lúc trước nàng giấu ở bên trong đó chủy thủ...


      Bỗng dưng, cánh tay đột nhiên để ngang người, ôm lấy nàng.


      Tâm Tô Mặc Nhi nhanh nhảy ra ngoài, toàn tóc gáy cũng bị dựng lên.


      Bên tai, lại truyền tới thanh trầm thấp, mang theo vẻ cực kỳ mệt mỏi, "Đừng làm rộn, để cho ta ngủ lát..."


      Khoé môi Tô Mặc Nhi kéo ra, tay cũng ngưng di chuyển.


      Người bên cạnh nàng, đúng là Phong Đạc!


      Chân Tô Mặc Nhi nhấc lên, đạp tới về phía .


      Ai ngờ, Phong Đạc lại nhúc nhích, ngược lại cánh tay ôm nàng siết chặt hơn chút nữa.


      Tô Mặc Nhi nổi cáu, bắt lấy cánh tay của , phí sức muốn lấy ra. Cái đồ này não có phải bị đụng hư hay ? yên lành, trở về phòng của mình, đến nơi này của nàng làm gì?


      Phong Đạc bị nàng quậy buồn ngủ cũng vơi chút, mở ra con ngươi mông lung nhìn, sau khi chứng kiến Tô Mặc Nhi, mới giật mình, hỏi, "Thế nào ngươi lại ở nơi này của bản vương?"


      Tô Mặc Nhi rất là buồn bực , "Lão đại, tự ngươi chạy sai phòng, còn muốn hỏi ta?"


      Thanh Phong Đạc còn mang theo chút giọng mũi, thiếu lạnh lùng của ngày thường, có chút mơ hồ , "Ân? Đây phải là phòng của bản vương sao?"


      Tô Mặc Nhi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, "Nơi này là Thủy Nguyệt Các, là phòng của ta."


      "A?" Phong Đạc im lặng lại im lặng, sau đó cứ thế mà nhắm mắt lại, với Tô Mặc Nhi, " liên quan, ở đâu cũng như nhau. Ngươi ngoan ngoãn , đừng quấy rầy bản vương. Nếu bản vương điểm huyệt ngủ của ngươi."


      "..."


      Có thứ vô lại như vậy sao? Chiếm giường của nàng, còn muốn nàng quấy rầy ? !


      Nha ! Lúc vào phòng nàng, như thế nào lại nghĩ tới có thể quấy rầy đến nàng hay chứ!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Bị lừa thảm (1)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Tô Mặc Nhi thuê chiếc xe ngựa, mình rời khỏi vương phủ.

      Nàng cho rằng Phong Đạc đưa ra ít điều kiện kỳ lạ, nghĩ tới Phong Đạc này lại sảng khoái cho nàng rời như vậy!

      Nơi này nàng có gì lưu luyến, nguyên nhân vì Phong Mục nàng càng thể ở lại Đế Đô.

      Tô Mặc Nhi để cho phu xe tùy ý hướng, nàng muốn tìm tòa thành , yên ổn sống. Có thể dùng bạc trong tay nàng mở y quán, ít ra có thể làm cho nàng duy trì cuộc sống trong thế giới này.

      Lúc xe ngựa tới vùng ngoại ô, con đường bắt đầu có chút nhấp nhô, trong xe cũng cực kỳ lắc lư.

      Tô Mặc Nhi vốn là ngồi trong xe xem sách thuốc, lúc này cũng có chút ngồi vững, với phu xe bên ngoài: “ Đại thúc, có thể chậm chút, chúng ta vội.”

      “……” Bên ngoài xe yên lặng lâu, có người trả lời.

      Xe ngựa tốc độ giảm, ngược lại tốc độ ngày càng tăng nhanh.

      Tô Mặc Nhi trong lòng hoảng hốt, có dự cảm lành.

      Nàng nhanh chóng lấy dao găm từ trong bao ra, giấu ở trong người đề phòng có chuyện gì xảy ra.

      Xe ngựa chạy nhanh nửa ngày, tốc độ mới từ từ chậm lại.

      Trái tim của Tô Mặc Nhi theo xe ngựa chậm lại cũng từ từ nhấc lên.

      Vận may của nàng tốt, mới ra khỏi phủ bị bắt cóc.

      “ Tiểu nương tử trong xe mau ra, nên để bản đại gia tự mình động thủ.” tiếng thô lỗ của nam nhân truyền vào trong xe, cùng mấy tiếng cười hèn mọn ghê tởm.

      Khóe môi của Tô Mặc Nhi giương lên, nàng đây là gặp hắc đạo cổ đại?

      phải là bị dọa ngất xỉu ! Ha ha ha ha……”

      “ Chắc là bị đại ca của chúng ta dọa sợ, trốn ở trong xe khóc rồi!”

      “ Ha ha ha ha ha……”

      Tô Mặc Nhi: “……”

      Tô Mặc Nhi chậm rãi vén rèm xe lên, ánh mắt lướt nhanh xung quanh vòng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từ từ xuống.

      Chỉ ánh mắt, Tô Mặc Nhi hiểu được tình huống trước mặt.

      Bọn họ tổng cộng có tám người, ba người đứng trước, những người còn lại đứng xung quanh, tạo thành hình vòng cung, mà phu xe cũng có mặt trong ba người đó.

      Nơi này là rừng cây hoang vắng, xem tình hình, bọn họ chắc mưu từ sớm rồi?

      Xông vào mà , chắc chắn có phần thắng!

      “ Các ngươi là muốn cướp tiền hay là muốn cướp sắc?” Lông mày Tô Mặc Nhi khẽ hất lên, thẳng thắn hỏi.

      Những người kia tất nhiên là nghĩ tới Tô Mặc Nhi hoàn toàn sợ bọn họ, còn hỏi ra vấn đề như vậy. mặt tất cả mọi người, vẻ mặt đều…. Hết sức đặc sắc!

      lúc sau, người cầm đầu lộ ra vẻ mặt hết sức dữ tợn, bọn cướp cũng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt hèn mọn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi, bỉ ổi cười : “ Vốn là định cướp tiền, nhưng đưa đến trước mặt gia, mà gia cứ như vậy buông tha, phải quá đáng tiếc hay sao! Ha ha!”

      “ Lão đại, nương này xinh đẹp như vậy, bằng cướp về cho lão đại làm áp trại phu nhân !” tiểu đệ bên cạnh .

      “ Đúng vậy nha! Ha ha ha ha!”

      Khuôn mặt Tô Mặc Nhi thay đổi nghe bọn họ trêu đùa, lát sau mới thản nhiên : “ Ta có bệnh hoa liễu, nếu như ngươi sợ chết, đem ta mang về .”

      Vừa ra lời này, mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, tập thể đồng loạt lùi về sau mấy bước.

      Cầm đầu bọn cướp nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, : “ Ai biết ngươi hay giả, chừng là lừa gạt người!”

      “ Đương nhiên là .” Tô Mặc Nhi giả vờ bình tĩnh, bôi đen mình tiện thể bôi đen Phong Đạc: “ Ta trước đây là thị thiếp của Tam vương gia, các ngươi cũng biết Tam vương gia có tính phong lưu, đương nhiên nhiễm phải bệnh hoa liễu a, giang mai a, mà ta là người phụ nữ của , tự nhiên cũng may mắn tránh khỏi.”

      tới đây, giọng của Tô Mặc Nhi có thêm chút ai oán: “ Có điều, sau khi ta bị bệnh, cũng đồng ý chạm vào ta, chỉ cho ta chút bạc, rồi đưa ta ra ngoài……”


      Chương 36: Bị lừa thảm (2)

      Đứng đầu bọn cướp, sắc mặt có chút khó coi, trong giọng mang theo tức giận, hỏi người bên cạnh: “ Lão Tam, đến cùng nữ nhân này có lai lịch như thế nào?”

      “ Lão đại, nàng, nàng đúng là từ trong Tam vương phủ ra….” Người bị hỏi tới, cũng chính là người phu xe kia, cẩn thận từng chút trả lời.

      Người đứng đầu bọn cướp tức giận, mắng hai câu, trừng mắt tàn nhẫn nhìn về phía Tô Mặc Nhi: “ Nữ nhân đáng chết, người ngươi có gì đó đều giao hết ra đây, bản đại gia tạm thời tha cho ngươi mạng, thực là xúi quẩy!”

      Tô Mặc Nhi chỉ về xe ngựa phía sau, : “ Đồ đạc đều ở trong xe, nếu các ngươi muốn, lấy !”

      người ngươi còn có cái gì ngoan ngoãn giao ra đây cho đại gia, đúng, đại gia đây phải tự mình lục soát ngươi rồi! Ha ha ha….” Đứng bên cạnh tên cầm đầu, mặt vẫn có chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Nhi.

      người ta có vật gì đáng tiền.” Tô Mặc Nhi nhíu mày, người nàng bây giờ xác thực có gì đáng tiền, ngoại trừ con dao kia.

      Những người kia vốn tin, đặc biệt là người xuất thân giàu có như Tô Mặc Nhi, người làm sao có vật đáng tiền.

      “ Ngươi nghe lời, vậy nghe theo lão nhị, để bản đại gia tự mình đến lục soát ngươi!” xong, khuôn mặt kẻ cầm đầu nở nụ cười dâm đãng, hướng phía nàng tới.

      Tô Mặc Nhi chậm rãi lùi về phía sau, tay phải mò vào trong ống tay áo, nắm chặt con dao găm giấu trong ống tay áo.

      Chỉ là, mới lui được vài bước, Tô Mặc Nhi đụng phải xe ngựa, mà bên khác chỉ có người canh gác.

      Tô Mặc Nhi hít hơi sâu, quyết định nhanh chóng vọt về phía người kia.

      Tất cả mọi người bị động tác này của nàng làm cho kinh ngạc lúc, chờ khi phản ứng lại, người canh gác bên cạnh xe ngựa kia bắt đầu đánh nhau với Tô Mặc Nhi.

      Những người còn lại thấy tình hình đó, lập tức vây lại.

      Tô Mặc Nhi thầm buồn bã, kế hoạch của nàng sai lầm rồi, vốn cho là đây là nơi phá vòng vây, ngờ người canh gác kia còn lợi hơn so với dự đoán của nàng rất nhiều.

      “ Cho thể diện mà cần! Các em, bắt nàng lại, bản đại gia phải giáo huấn nàng chút…… Ạch……!” Mặt của tên cầm đầu sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ, cổ có vết thương thể nhận ra. Mắt mở to, còn chưa xong, thân thể to lớn nặng nề nện xuống đất.

      Máu của ngừng từ cổ chảy ra,nhiễm đỏ cả vùng đất.

      đao mất mạng, thủ pháp nhanh gọn.

      Tô Mặc Nhi là người đầu tiên phản ứng lại, thấy tình cảnh này, tâm khỏi nhấc lên, nhìn chính xác khe hở, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.

      “ Lão đại!”

      “ Lão đại chết rồi!”

      “ Nhất định là nữ nhân kia làm!”

      “ Giết nàng báo thù cho lão đại!”

      Phía sau, thanh tức giận của bọn cướp ngừng truyền vào tai Tô Mạc Nhi.

      Những người kia đều ngu ngốc, lúc đó nàng cách xa như vậy, làm sao giết được , nàng cũng chỉ có chút võ mèo cào mà thôi, lại giỏi ám khí!

      Bỗng nhiên, đột nhiên Tô Mặc Nhi dừng lại, khuôn mặt nhắn trắng bạch, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía trước.

      Nơi đó có mấy người mặc áo đen bịt mặt đứng đó, trang phục của bọn họ giống như đúc những người tập kích lúc trước nàng và Phong Đạc trong miếu đổ nát kia.

      “ Mặc Nhi, lâu gặp, còn nhớ bản vương sao?” Phía sau đám người mặc áo đen có người chậm rãi ra, thanh có chút quen thuộc, chính là Phong Mục.

      Trong mắt Tô Mặc Nhi lóe qua chút chán ghét, nhìn đến Phong Mục làm ra vẻ thoải mái cảm thấy buồn nôn!

      Phong Mục thấy Tô Mặc Nhi che giấu chút nào vẻ chán ghét đối với , sắc mặt trong phút chốc trầm xuống.

      Tô Mặc Nhi cười lạnh, khinh thường nhìn : “ Ngươi muốn làm gì?”

      “ Nhiều ngày gặp, bản vương là nhớ Mặc Nhi, sao vậy, Mặc Nhi muốn gặp bản vương sao?” Phong Mục nở nụ cười nham hiểm, đối diện nàng như là phun ra lưỡi rắn độc .

      Tô Mặc Nhi bị nhìn đến cả người được thoải mái.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Bị lừa thảm (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      “ Nếu như ngươi xuất , tỷ quên ngươi là ai rồi!”

      Tô Mặc Nhi nhìn khinh thường, tay cầm chặt hơn con dao trong tay áo.

      Phong Mục có chút cam lòng hừ tiếng: “ Phong Đạc cho ngươi cái gì tốt, ngươi lại sợ chết mà cứ như vậy theo , lúc trước bản vương cũng cho ngươi kém hơn mà!”

      “ Lẽ nào phải ngươi vì muốn lợi dụng ta tốt hơn sao?” Tô Mặc Nhi nghĩ đến Phong Đạc, người kia mặc dù có chút xấu bụng, nhưng cũng vô sỉ giống như vậy.

      Phong Mục chút để ý, cười nhạo : “ Ngươi cho rằng lợi dụng ngươi sao. Ngươi nghĩ chút , ban đầu là ai bỏ mặc ngươi mình đấu với Lâm Sơ Tuyết!”

      có tính kế chút nho , nhưng Lâm Sơ Tuyết lại tự mình ngu ngốc trúng kế, lợi dụng hay lợi dụng, ta với chút quan hệ, bị lợi dụng như thế nào, lại , Lâm Sơ Tuyết cũng là thay ngươi làm việc !” Tô Mặc Nhi lạnh lùng nhìn .

      Khóe môi Phong Mục giương lên, xem như ngầm thừa nhận.

      “ Ngươi tò mò vì sao bản vương lại biết hành tung của ngươi?”

      Tô Mặc Nhi rùng mình cái, sắc mặt có chút thay đổi.

      Lúc này Phong Mục hỏi điều đó là có mục đích gì? Còn phải là muốn cho nàng có người báo hành tung của nàng cho biết!

      Nhìn sắc mặt của nàng, Phong Mục biết nàng đoán được, giống như tán thưởng, với Tô Mặc Nhi: “ Mặc Nhi quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đoán được. Nếu phải là đệ đệ tốt của bản vương cố ý ra, bản vương làm sao biết được ngươi rời khỏi Tam vương phủ mình đây!”

      Tô Mặc Nhi sao cả : “ Vậy như thế nào?”

      chỉ có Phong Đạc, ngay cả Phong Mục trước mặt này, nàng đều xem là người xa lạ, bị người xa lạ lợi dụng, còn muốn nàng đau lòng sao?

      Phong Mục ngẩn người, hiển nhiên nghĩ tới Tô Mặc Nhi phản ứng như vậy: “ Ngươi cũng là thoải mái!”

      “ Ngươi phí nhiều lời như vậy, đến cuối cùng là muốn làm gì?” Tô Mặc Nhi có chút kiên nhẫn.

      “ Mặc Nhi, ngươi biết quá nhiều rồi, nếu như ngươi còn ngoan ngoãn giống như trước đây, bản vương tạm thời lưu ngươi lại. Nhưng bây giờ, ngươi lại phản bội bản vương, bản vương đến để diệt trừ ngươi!” Ánh mắt Phong Mục chứa mảnh nham hiểm.

      Cắn răng lại, hung hăng ra lệnh: “ Giết nàng!”

      hề nghĩ ngợi, Tô Mặc Nhi trực tiếp xoay người dùng toàn bộ sức chạy .
      Chỉ là, nàng chạy thế nào nữa, cũng thể sánh bằng những người áo đen có võ công kia.

      Huống chi, đây là ở trong rừng, cây cối sum xuê cũng là vật cản trở bước chân của nàng.

      Chỉ trong thời gian ngắn, người áo đen trực tiếp vượt qua chắn trước mặt nàng, bước chân dừng lại, xoay người kiếm tới phía nàng.

      Tô Mặc Nhi vội vàng rút dao găm ra, nhanh chống đỡ kiếm đến.

      “ Loảng xoảng” Hai loại binh khí đồng thời va chạm, phát ra tia lửa chói mắt.

      Cánh tay của Tô Mặc Nhi đủ lực, ngăn xong kiếm kia, toàn bộ cánh tay cũng tê rần, dao găm cũng bởi vì tay nàng đủ lực mà rơi xuống đất.

      Thế nhưng, quỷ dị, người áo đen vừa công kích nàng cũng giống như người cầm đầu bọn cướp, nặng nề ngã xuống đất, máu tươi từ cổ chảy ra.

      Giống nhau đao mất mạng.

      “ Bản vương cũng là coi thường ngươi. Hay là nên , ngươi phải là Tô Mặc Nhi?” Khẩu khí của Phong Mục u .

      Tô Mặc Nhi có gì để , nàng chính xác phải là Tô Mặc Nhi lúc trước, chỉ là Phong Mục cho rằng người kia là do nàng giết?

      Vừa mới bắt đầu, nàng cho rằng kẻ cướp kia là do Phong Mục giết, giờ nhìn lại cũng phải là như vậy, cách khác, có người ở chỗ tối nhìn tất cả những chuyện này!


      ☆, chương 38 bị hố thảm (4)


      Editor: Tử SắcY



      Suy nghĩ chuyển động, lại có vài người mặc áo đen đồng thời tấn công về phía nàng!

      Tô Mặc Nhi vội vàng lui về phía sau, lại cẩn thận bị trượt chân té bởi tảng đá, ngã xuống đất!

      Cầm trong tay kiếm sắc người mặc áo đen đến gần ngay trước mắt, trong nháy mắt có thể đâm thủng ngực của nàng!

      Tô Mặc Nhi quay đầu, con mắt nhắm chặt, giơ cánh tay lên muốn ngăn trở đao kiếm kia.

      Chỉ là, đao kiếm còn chưa tới gần, con mắt mấy người áo đen kia lại đột nhiên mở to, ở cổ phun ra máu tươi!

      Bọn họ ngay cả kêu đau cũng kịp kêu, cùng nhau ngã mặt đất!

      Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy thân thể chợt , lần nữa mở mắt, mình rơi vào trong lòng ngực hơi lạnh.

      "Mặc Nhi, bản vương đến đây." Tiếng từ tính của Phong Đạc sâu kín truyền vào trong tai của nàng.

      Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, có chút ngoài ý muốn.

      "Phong Đạc! Là ngươi!" Sắc mặt Phong Mục lập tức khó nhìn, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn bọn họ.

      "Nhị Vương huynh, lâu gặp." Khó mọi Phong Đạc giơ lên, giống như chào hỏi, cười cười với .

      "Ngươi..."

      "Cánh tay Nhị Vương huynh khỏi sao? Niếp Nghị hiểu chuyện, thế nhưng lại đả thương nhị Vương huynh, nhị Vương huynh nên tha thứ nhiều mới là." Phong Đạc cười dài .

      Khóe môi Tô Mặc Nhi giương lên, cái tên này tuyệt đối là cố ý!

      Phong Mục tự nhiên là hiểu được ý tứ của , hôm đó ở trong ngôi miếu đổ nát kia bị nhục nhã, thể nhịn được!

      "Người đến!" Sắc mặt Phong Mục trầm hô.

      "Có thuộc hạ!" Lập tức, lại có vài người mặc áo đen từ trong góc tối ra rơi vào trước mắt , quỳ chân đất đáp.

      " tiếc bất cứ giá nào, giết bọn họ cho bản vương!"

      "Là!"

      Người mặc áo đen nhận được mệnh lệnh, lập tức ra sức công kích về phía Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi.

      Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi, cũng liều mạng, chỉ đứng giữa rừng cây, tránh công kích của bọn họ, đồng thời cũng ràng dời bọn họ khỏi bên người Phong Mục!

      Phong Mục mang người lúc nào cũng có hạn, chỉ muốn tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng Phong Mục ngoan ngoãn vào khuôn khổ!

      Trời tối hẳn, ánh trăng xuyên thấu qua khoảng cách lốm đốm của lá đa chiếu xuống.

      Trong rừng cây, người cùa Phong Đạc ở trong bóng tối mai phục, thấy Phong Đạc dẫn người tới, bọn họ thấy đúng thời cơ, trực tiếp dùng ám khí giải quyết hết những người mặc áo đen kia!

      đánh mà thắng, thủ pháp thập phần gọn gàng!

      "Niếp Nghị, ngươi dẫn người theo bản vương gặp Phong Mục, người của , cần phải chết cũng sai biệt lắm!" Phong Đạc thoáng gợi lên nụ cười tà mị vui vẻ.

      "Là!" Thanh Niếp Nghị biết từ chỗ nào truyền đến.

      Phong Đạc ngang ngược mười phần cười cười, Tô Mặc Nhi lại hoàn toàn bỏ qua thanh này.

      Dưới ánh trăng, Phong Đạc tuấn mỹ như nghiệt, khuynh thế tao nhã, dung nhan so với Phong Mục vào trời chiều chiếu rọi xuống còn rung động hơn nhiều.

      Tô Mặc Nhi tim đập bỗng dưng nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào , ngây người.

      Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, Tô Mặc Nhi hoàn hồn, chính là Phong Đạc trêu tức nhìn xem nàng.

      Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy nóng ở tai, thoáng dời ánh mắt.

      Rất nhanh, Phong Đạc xuất ở trước mắt Phong Mục lần nữa.

      Sắc mặt Phong Mục xanh mét, ánh mắt hung ác nham hiểm, hận thể nuốt sống bọn họ!

      "Đều ra hết cho ta!" Phong Mục giận dữ, gọi người của ở trong bóng tối

      Phong Đạc đoán sai, người của chỉ còn lại bảy tám người, khi đối phó hoàn toàn có áp lực!

      "Trong phút đồng hồ giải quyết xong bọn họ cho bổn vương, nếu cứ để đầu tới gặp!" Phong Mục ra lệnh, dường như mất lý trí.

      "Vậy bản vương chỉ cần kéo dài qua giờ khắc này là được rồi?" Phong Đạc nhíu mày, trong mắt phượng tràn đầy cười nhạo.

      "Giết cho bản vương!"

      "Nhị Vương huynh, lúc nào cũng tức giận như vậy, giảm thọ ..." Phong Đạc lời còn chưa hết, chỉ cảm thấy trước ngực là mảnh ẩm nóng.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi trắng bệch, búng máu khống chế được phun ra! Nàng với tà áo trước ngực đều bị máu tươi nhiễm đỏ!

      Sắc mặt Phong Đạc thay đổi kịch liệt, lập tức hoảng hồn, "Mặc Nhi!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Bị lừa thảm (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn

      Beta: Tử SắcY


      “ Đau quá……” Tô Mặc Nhi co rúc ở trong lòng Phong Đạc, lông mày nhăn lại, đau đớn tràn đầy khuôn mặt nhắn kia.

      Tâm Phong Đạc trong nháy mắt dâng lên, nhìn bộ dạng lúc này của Tô Mặc Nhi ràng là do độc mỉm cười phát tác.

      “ Mặc Nhi, cố gắng chống đỡ, bản vương mang ngươi trở về!” Kề sát bên tai, Phong Đạc thấp giọng kiên định với Tô Mặc Nhi.

      Cũng quan tâm Tô Mặc Nhi có nghe thấy hay , Phong Đạc trực tiếp ôm nàng rời khỏi.

      “ Ngươi cho rằng các ngươi có thể sao?” Phong Mục nhìn thấy Tô Mặc Nhi nôn ra máu, cũng biết nguyên nhân là gì, dù sao cũng là đồ lúc trước đưa cho Lâm Sơ Tuyết.

      Lúc này, mặt nở nụ cười đắc ý, giống như nắm chắc phần thắng: “ là trời cũng muốn giúp ta! Ngày hôm nay, tất cả các ngươi đều chôn thây ở đây cho bản vương!”

      Sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Phong Mục, trong lòng Phong Mục run lên, nụ cười mặt cũng ít chút.

      Phong Mục nghĩ đến nguyên nhân trúng độc của Tô Mặc Nhi, lạnh lùng phân phó : “ Niếp Nghị, bắt sống cho bản vương, đưa về vương phủ!”

      “ Thuộc hạ tuân mệnh!” Niếp Nghị cùng vài tên ám vệ thân ra từ chỗ tối, nhanh chóng đánh nhau với mấy người áo đen kia.

      Phong Đạc cũng trì hoãn, lập tức vận khinh công dẫn Tô Mặc Nhi .

      Đồng tử của Tô Mặc Nhi bắt đầu tan rã, khuôn mặt nhắn trắng bệch, vì cố nén đau đớn bờ môi bị nàng cắn ra máu.

      Đau đớn giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào tim kích thích thần kinh của nàng, khiến nàng muốn trực tiếp chết .

      Phong Đạc cúi đầu nhìn Tô Mặc Nhi chút, nhìn thấy nàng được tốt lắm, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn.

      “ Dừng…… Dừng lại……” Tô Mặc Nhi hơi thở mong manh .

      Phong Đạc nhíu mày, ôn nhu : “ Cố gắng chống đỡ chút, rất nhanh tới vương phủ rồi!”

      “ Ta, rất khó chịu…… Ạch……” Đột nhiên, Tô Mặc Nhi lại phun ra ngụm máu, tay nắm chặt vạt áo trước ngực, thân thể cũng có chút run rẩy.

      Phong Đạc hoảng hốt, vội vã dừng lại, giọng hỏi: “ tại có khá hơn chút nào ?”

      Tô Mặc Nhi vô lực gật đầu, đau đớn trong ngực cũng dần biến mất.

      Quốc sư , độc người Tô Mặc Nhi ngấm vào tận xương tủy, có thuốc nào có thể cứu được, giờ chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, trì hoãn thời gian độc phát tác.

      Nhưng mới chỉ có mấy ngày, độc phát tác.

      Hơn nữa, lần đầu tiên phát tác để nàng đau đớn thống khổ đến thế, vậy sau này phải làm sao?

      Phong Đạc có chút đau lòng, trong lòng hối hận. hôm nay nên đồng ý cho nàng rời khỏi phủ, lại càng nên bố trí cái bẫy như vậy……

      “ Thả ta xuống , ta sao rồi!” lát sau, Tô Mặc Nhi giọng , khuôn mặt nhắn còn đau đớn, chỉ ngoại trừ lọn tóc trán bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh, làm cho nàng nhìn có chút chật vật.

      Đau đớn tới nhanh mà cũng nhanh, tuy rằng sắc mặt của nàng còn rất trắng bệch, nhưng nhìn còn suy yếu giống vừa rồi nữa.

      “ Ngươi như vậy rồi, còn muốn làm gì nữa?” Phong Đạc lạnh lùng hỏi, cũng đoán được nàng muốn làm gì, tính khí của nữ nhân này rất quật cường.

      Qủa nhiên, hề nghĩ ngợi Tô Mặc Nhi liền : “ Đương nhiên là tìm chỗ ở tạm buổi chiều, ngày mai……”

      Phong Đạc trực tiếp đánh gãy lời của nàng: “ Cùng bản vương hồi phủ!”

      “ Ngươi thả ta !” Sắc mặt của Tô Mặc Nhi hơi thay đổi, trong chốc lát nhìn Phong Đạc có chút xa lạ.

      Phong Đạc bị ánh mắt phòng bị của Tô Mặc Nhi đâm đau xót, nhưng vẫn thả nàng xuống, ngược lại ôm Tô Mặc Nhi về phía trước: “ Bản vương cho ngươi cơ hội, là ngươi nắm chắc. tại bản vương chỉ có để trực tiếp đoạt ngươi !”

      Phong Đạc cười lạnh tiếng, thèm nữa.

      Vô liêm sỉ! Còn có người có thể vô sỉ như vậy sao! Đồ tiểu nhân, chuyện như vậy chỉ có tiểu nhân mới có thể làm!

      Chuyện đáp ứng còn có thể đổi ý, đúng phải là nam nhân mà.


      -----------

      Chương 40: Bị lừa thảm (5)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      “ Nhanh thả ta xuống!” Tô Mặc Nhi giãy dụa .

      Cánh tay Phong Đạc nắm chặt, phòng ngừa nàng té xuống: “ An phận chút!”

      “……”

      Tô Mặc Nhi lấy hơi, nghiêng đầu, hung hăng cắn xuống bả vai cái.

      Sắc mặt Phong Đạc cứng đờ, lập tức lại giống như có cảm giác, tiếp tục về phía trước.

      Tô Mặc Nhi còn chưa hết giận, chuyển sang nơi khác, lại hung hăng cắn xuống.

      Tô Mặc Nhi thầm quan sát vẻ mặt của , vẫn thấy gương mặt tựa mây gió.

      Tô Mặc Nhi sinh khí, buông miệng ra, miễn cưỡng gối lên khuỷu tay của , nhắm mắt nhìn nữa.

      Ánh mắt Phong Đạc có chút sủng nịnh, nhìn nàng cái, nhàng cười.

      Bọn họ tại sắp tới cửa thành Đế Đô, lúc trước dùng khinh công mang Tô Mặc Nhi nhanh đoạn, làm cho bọn họ bớt ít công sức.

      Nếu phải vậy, chờ bọn họ chậm rãi tới, cửa thành cũng đóng rồi.

      Cửa thành Đế Đô đóng tương đối muộn, lúc này chính là thời gian vào thành cuối cùng của mọi người.

      Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi tới, dưới ánh trăng bóng người của bọn họ kéo rất dài.

      Tô Mặc Nhi an tĩnh nằm trong lòng Phong Đạc, thỉnh thoảng ánh mắt lại mở ra quan sát mọi thứ xung quanh.

      Đến dưới cửa thành, Phong Đạc muốn vào, binh lính gác cổng lại về phía bọn họ.

      “ Ngươi! Đứng lại! Làm cái gì?” Vẻ mặt của binh lính đầy hung dữ, khẩu khí thô bạo .

      Mày của Phong Đạc nhăn lại, có chút vui, trả lời mà hỏi lại: “ Ngươi làm sao hỏi những người khác?”

      Ý muốn , cố ý làm khó dễ (PĐ)?

      Trong lòng Phong Đạc, khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, cái này thực thể trách người binh lính này đề ra nghi vấn nha!

      tại những ôm nàng, cả người còn đầy máu, dù là ai cũng có nghi vấn?

      “ Hỏi ngươi ngươi thành trả lời, trả lời cho vào thành!” Khẩu khí của binh lính càng ngày càng kém.

      muốn xem kịch vui, trong đầu Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ ra kế.

      Nàng chớp chớp mắt, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, bộ dạng điềm đạm đáng , hô: “ Binh lính đại ca, cứu mạng!”

      “ Xảy ra chuyện gì?” Lông mày binh lính đưa ngang cái, mắt lạnh nhìn Tô Mặc Nhi.

      Tô Mặc Nhi khóc lóc kể lể: “ , , …… trắng trợn cướp đoạt dân nữ!”

      Mặt Phong Đạc trong nháy mắt đen xuống, oán hận nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, hận thể trực tiếp vứt nàng xuống.

      Ở trong rừng vu oan có bệnh hoa liễu, tại trắng trợn cướp đoạt dân nữ.

      cắn răng nghiến lợi cúi xuống sát tai nàng : “ Tô Mặc Nhi, còn dám vu oan cho bản vương, bản vương ném ngươi vào rừng cho sói ăn!”

      Nghe vậy, Tô Mặc Nhi lập tức thu lại nước mắt, nhìn khẽ mỉm cười, vô cùng có cốt khí thỏa hiệp.

      Đối với lời của , nàng chút nào hoài nghi, người nam nhân này để ý ánh mắt thế nhân như vậy, chừng ném nàng vào trong hang sói !

      Binh lính để ý tới ánh mắt mờ ám của bọn họ nơi này, có chút khinh bỉ nhìn Phong Đạc, khẩu khí liều lĩnh : “ Nha, nhìn ra, tiểu tử ngươi còn có bản lãnh này. Người đến, đem tiểu tử này nhốt vào trong lao, nhìn xem còn dám tái phạm hay !”

      Khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, dám dùng những lời này với Phong Đạc, tuyệt đối là tìm đường chết.

      Có điều, người binh lính này tính khí kém chút, khẩu khí cũng tốt, nhưng là còn chút chính nghĩa, chỉ là quá dễ dàng tin lời của bên.

      Khóe môi của Phong Đạc kéo lên, muốn phí nhiều lời với , trực tiếp lấy ra ngọc bội chứng minh thân phận của .

      Binh lính nhìn qua, có chút ngạc nhiên: “ Nha! Ngươi lại còn dám giả mạo ngọc bội của Tam vương gia!”

      “……”

      Tô Mặc Nhi nhịn cười đến nội thương, nhìn sắc mặt Phong Đạc tái nhợt, tâm tình phút chốc rất thoải mái.

      Phong Đạc yên lặng gì, hung hăng trợn mắt với tiểu nữ nhân trong lòng chút.

      Tô Mặc Nhi nhìn vẻ vô tội, Phong Đạc bực mình có chỗ phát tiết……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :