1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 213: Nữ vương Hồ tộc (10)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Nữ vương Hồ tộc?" Phong Đạc yên lặng lên tiếng, chuyển con mắt nhìn bộ dáng dại ra của Tô Mặc Nhi, lập tức cảm thấy sợ hãi.

      "Lão nhân mỹ nhân bị thương quá nặng, cần tĩnh dưỡng mấy trăm năm, việc của hồ tộc tạm thời lòng dạ nào phụ trách quản lý, chỉ có thể truyền ngôi cho ngươi." Phất Tâm chậm rãi ra.

      Tô Mặc Nhi cắn môi , nàng chưa bao giờ nghĩ tới tiếp quản hồ tộc, cũng nghĩ tới phải về chỗ đó.

      Sư phụ từng , nơi đó là chỗ sinh ra của nàng, bây giờ nghĩ lại, thực xa lạ.

      Chỗ đó xác thực chỉ là chỗ nàng được sinh ra, từ khi nàng hiểu chuyện tới nay, liên tục lại ở bên cạnh sư phó, sống ở Minh U Cốc.

      "Sư tỷ, ngươi thấy thế nào?"

      Tô Mặc Nhi trầm mặc, trong đầu suy nghĩ được gì.

      Nàng bây giờ phải lẻ loi mình, Phong Đạc thể nào cùng nàng tách ra, huống chi trong bụng nàng còn có cốt nhục của Phong Đạc.

      Hơn nữa tại nàng cũng hiểu hồ tộc, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở về, có mấy người chịu phục nàng?

      "Mặc Nhi, ngươi trước nghỉ ngơi chút, những chuyện này về sau hãy nghĩ." Phong Đạc nhìn ra nàng khó xử, đưa tay lấy tin tức trong tay nàng, cất .

      Dụ dỗ nàng nằm đến giường, lại kéo qua chăn mền cho nàng đắp kín.

      Phất Tâm cùng Phong Dương thấy vậy, cũng đều rời khỏi phòng.

      Tô Mặc Nhi nằm ở giường, nhìn Phong Đạc, đột nhiên , "Phong Đạc, nếu như ta trở về hồ tộc..."

      Phong Đạc nhướng mày, trực tiếp cắt đứt lời của nàng, "Mặc kệ ngươi đâu, bản vương cũng cùng ngươi."

      "An tâm ngủ , bản vương ở chỗ này."

      Tô Mặc Nhi gật gật đầu, đến lát ngủ say.

      Phong Đạc cầm lấy lá thư, nhìn tới nhìn lui nhiều lần.

      Trong thư bất quá chỉ có vài lời, ý tứ đại khái chính là, tiếp quản hồ tộc là trách nhiệm của Mặc Nhi, nàng cần phải gánh lên trọng trách này.

      Thiên Chi trở về trước bước, ổn định đại cục, chỉ đợi nàng trở về.

      nghĩ tới vận mệnh trêu người, vì nàng bỏ qua vinh quang trong lòng bàn tay, nhưng Mặc Nhi lại rơi vào vòng nước xoáy.

      Phong Đạc vuốt vuốt mi tâm, thầm thở dài, giọng ra ngoài.

      Phong Dương cùng Phất Tâm chính ở chỗ xa dưới tàng cây ngồi, thấy ra, đều có chút ngoài ý muốn.

      "Sư tỷ của ta như thế nào?" Phất Tâm vội vàng hỏi.

      "Nàng ngủ thiếp , Phong Dương, bản vương có số việc hỏi ngươi." Phong Đạc thẳng.

      "Phất Tâm, ngươi trước canh giữ ở phòng Tam tẩu, có chuyện gì kịp thời cho ta biết." Phong Dương dặn dò, thấy Phất Tâm gật đầu, mới theo Phong Đạc chỗ khác.

      "Tam ca, có chuyện gì?" Phong Dương cảm thấy liên tục lo lắng , thời điểm lúc ở trong phòng, nhìn Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi sắc mặt có chút khó coi.

      "Cái kia Phất Tâm, đến cùng là ai? Cũng là quái sao?" Phong Đạc suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng hỏi.

      Phong Dương có chút ngoài ý muốn, hoàn toàn nghĩ tới Phong Đạc hỏi cái này.

      "Nàng cũng phải là tộc, nàng là người ti." Sợ Phong Đạc hiểu, lại thêm câu, "Đó là nơi chấp chưởng sinh tử luân hồi thế gian."

      "Ngươi thế nào cùng nàng..."

      Phong Dương sững sờ, lát mới hoàn hồn, khóe môi lên nụ cười thản nhiên, "Năm đó theo sư phụ học nghệ, mặc dù xuất thân so với các sư huynh đệ cao hơn, nhưng vẫn là nhận hết khi dễ của bọn họ."

      "Lại lần ta phụng sư mệnh vách núi tìm kiếm gốc cây dược thảo, lại nghĩ rằng bị những người kia hãm hại, trực tiếp rớt xuống núi."

      "Phất Tâm lúc ấy đúng lúc ngang qua, đại khái là ưa những người kia bắt nạt ta, xuất thủ cứu ta."

      Cũng là ở đó lúc, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như thế, liền đối với nàng động tâm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 214: Nữ vương Hồ tộc (11)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Ngươi chịu hồi cung cũng là bởi vì nàng?" Sớm nghe trong lòng có ái mộ nữ tử, lại nghĩ rằng lại nữ tử đặc biệt như thế.

      "Uh, với tính cách kia của nàng, cũng thể dẫn nàng trở về đế đô ?" Phong Dương mỉm cười .

      "Về sau có tính toán gì ?"

      "Tạm thời cùng nàng đợi ở chỗ này , nàng muốn khắp non sông, giờ rảnh rỗi cùng nàng ."

      "Cũng tốt, Tiểu Thất như thế nào?" Phong Đạc lời xoay chuyển, hỏi.

      Phong Dương nghe nhắc tới Phong Kỳ, cũng có chút bất đắc dĩ, màn quảng trường kia làm cho hỏng mất, " nghĩ đến các ngươi táng thân biển lửa, rất khổ sở. Ta cùng Phất Tâm trước khi có lưu lại tin cho , cho ."

      "Chờ thêm chút thời gian, bản vương lại tìm ." Phong Đạc trầm giọng .

      "Sau chuyện ngày đó, đối với phụ hoàng tâm cũng rét lạnh." Phong Dương khẽ cảm thán.

      Hoàng đế bệnh nặng chưa lành, Phong Mục còn bị giam tại trong thiên lao, cùng Phong Đạc vừa , có thể mình đảm đương phía chỉ còn lại Phong Kỳ.

      Bất quá, Phong Kỳ tại chỉ sợ chắc cũng lại hoàng cung.

      "Tự làm bậy thể sống." Trong con mắt Phong Đạc xẹt qua chút lạnh lùng, khóe môi nâng lên đầy trào phúng.

      "Đúng rồi, Tam ca, trước ta quên cho ngươi biết." Phong Dương đột nhiên nghĩ đến kiện, "Trước đây ta để cho Niếp Nghị cùng Vân Phàm, Nguyệt Bích đưa tin cho Phất Tâm, tại giúp đỡ Tuyết Ngạn xử lý chuyện tình của Ảnh môn."

      "Trở lại là tốt rồi, trước liên tục có tin tức của bọn họ, cho là bọn họ gặp bất trắc rồi."

      "Chuyện của Tam tẩu, ngươi có tính toán gì ?" Phong Dương do dự hồi lâu, mới , "Dù sao chuyện tình của tộc chúng ta ai cũng biết, Tam tẩu nếu là cứ như vậy trở về..."

      Phong Đạc cũng rất rối rắm, theo lời của Phong Dương, cũng là điều lo lắng.

      Đối mặt với chuyện mình biết, ai cũng thể biết trước phát sinh cái gì.

      "Còn có chút thời gian, bản vương tin tưởng Mặc Nhi." Phong Đạc ánh mắt nhìn ánh nắng dần tắt phía chân trời, trong mắt nghĩ gì, Phong Dương nhìn thấu.

      Đột nhiên trong nháy mắt, Phong Đạc đột nhiên có loại xúc động, muốn khôi phục trí nhớ của kiếp trước...

      "Thời điểm cũng sớm, chúng ta trở về ." Phong Dương nhắc nhở.

      "Hảo."

      Hai người trở lại trúc phòng, gặp Phất Tâm như cũ chờ dưới tàng cây.

      Phong Dương trực tiếp về phía nàng, "Phất Tâm, có chuyện gì chứ?"

      " có, bổn tiểu thư thủ tại chỗ này ngươi còn lo lắng sao?" Phất Tâm mặt mang theo nụ cười vui vẻ đầy xinh đẹp.

      Nhìn bên mặt lạnh Phong Đạc, con mắt ánh sáng loe lóe, "Này, ta !"

      "Phất Tâm, đừng chuyện như vậy đối với Tam ca."

      " là Tam ca của ngươi, lại phải là Tam ca của ta." Phất Tâm để ý tới , tiếp tục đối với Phong Đạc , "Ta mặc kệ ngươi kiếp trước đối với sư tỷ làm gì, tại có ta ở đây nơi này cho phép ngươi bắt nạt sư tỷ."

      Nàng nghe lão nhân nhắc tới chuyện trước kia, năm đó nếu phải là bởi vì người này, sư tỷ cũng rơi xuống tình cảnh như thế.

      "Nàng là thê tử của bản vương, bản vương chiếu cố tốt nàng, nhọc ngươi hao tâm tổn trí." Phong Đạc giọng nhàn nhạt trả lời.

      "Ngươi người này..." Phất Tâm bị thái độ này của làm cho khỏi nổi giận.

      "Phất Tâm!" Phong Dương kịp thời ngăn trở nàng, "Tam ca, hay là trước xem chút Tam tẩu ."

      Phong Đạc gật gật đầu, mặc kệ sau lưng Phong Dương cùng Phất Tâm vẫn như cũ tranh luận ngừng, nhàng đẩy cửa phòng ra.

      giường che chăn mền, nhìn thấy ngườ nằm dưới chăn.

      Phong Đạc giọng tới, sợ quấy nhiễu nàng, chỉ là, vừa đến gần nhìn, giuongf đâu còn có bóng dáng kia? !

      Thần sắc biến đổi, trong nháy mắt vén lên chăn mền, hơi ấm còn tại, Mặc Nhi mới rời lâu...

      ☆, chương 215 nữ vương hồ tộc(12)

      Editor: Tử Sắc Y

      Lúc Phất Tâm tìm thấy Tô Mặc Nhi, nàng ngồi ở đỉnh sườn núi trong Minh U Cốc, trong tay còn cầm lệnh bài nho .

      Từ nàng và Tô Mặc Nhi lớn lên ở trong cốc, tự nhiên là biết tính tình của nàng(TMN), khi cảm xúc tốt, thường tới nơi này.

      "Sư tỷ, ngươi ở nơi này!"

      Tô Mặc Nhi quay đầu nhìn lại, lên tiếng chào với nàng, "Phất Tâm, sao ngươi lại tới đây?"

      "Ngươi ở chỗ đây hưởng thụ thanh nhàn trái lại, có người nào đó lo lắng nha." Phất Tâm vừa xong, ngồi xuống bên cạnh nàng.

      "Phong Đạc tìm ta sao?" Tô Mặc Nhi nghĩ việc mình thầm rời , trong lòng cũng có chút áy náy.

      Chỉ là tại nàng có số chuyện cần phải bình tĩnh suy nghĩ.

      Phất Tâm gật gật đầu, "Toàn bộ Minh U Cốc đều bị xốc tung lên!"

      Nàng mới nhớ tới sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, hận thể trực tiếp ăn thịt nàng.

      Bọn họ cũng ý thức được, Tô Mặc Nhi khôi phục lại pháp lực, mà trong cơ thể nàng, còn có công lực ngàn năm nữ vương hồ tộc để lại cho nàng.

      Phất Tâm tinh mắt thấy được vật Tô Mặc Nhi cầm trong tay, "Vẫn còn rối rắm chuyện này sao?"

      Nàng (PT) biết lệnh bài kia, đúng là vật mỹ nhân kẹp ở trong thư, cũng là tín vật mà nữ vương hồ tộc để lại cho nàng (TMN).

      "Ừ." khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi tràn đầy thần sắc mờ mịt.

      "Ta vẫn cảm thấy, bất kể là hồ tộc, hay là lang tộc, đều cách ta rất xa. Cho dù tại có khôi phục lại ký ức, vẫn cảm thấy như cũ, thế giới kia, đối với ta mà cực kỳ xa lạ."

      "Kỳ người hồ tộc cũng giống như vậy , chỉ là ngươi và lão nhân ở mặt thời khác sống lâu như vậy, nhất thời thể thích ứng mà thôi." Phất Tâm an ủi.

      "Đúng vậy, lúc ở đại, ta vẫn cảm thấy, ma quỷ quái gì đó, đều là trong truyền thuyết, nhưng khi tới nơi này mới phát , những thứ đó đều chân chân tồn tại, hơn nữa ta lại còn là trong đó..."

      "Ngươi tiếp xúc với nhiều quái như vậy, ngươi cảm thấy bọn họ, hoặc là mình ngươi có khác gì với những người kia ?"

      Tô Mặc Nhi lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ chút, có nhiều chuyện phảng phất như được sáng tỏ thông suốt.

      khuôn mặt tuyệt mỹ nhắn rốt cục cũng lên chút vui vẻ, "Vốn cũng có cái gì khác nhau, chỉ là có sức mạnh hơn nhân loại. Ta xem Thiên Chi, nhìn các ngươi, cũng cảm thấy các ngươi là ngoại tộc."

      "Vị trí nữ vương hồ tộc này?" Phất Tâm hỏi lần nữa.

      "Là sứ mạng của ta, ta chưa từng nghĩ tới chuyện trốn tránh." Tô Mặc Nhi , từ lúc nàng nhìn thấy lệnh bài kia, nàng cũng biết đây là sứ mạng nàng phải làm.

      Chẳng qua là nàng có chút khó hiểu, "Phất Tâm, ngươi biết , nếu có những chuyện này, chừng ta và Phong Đạc rời khỏi nhau. Ta vốn cũng thích bị những chuyện này trói buộc, và ta cũng chưa bao giờ có những lý tưởng vĩ đại như vậy."

      "Yên tâm, phải là
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 217: Hỗn độn lực (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Vậy là cái gì? !"

      Tô Mặc Nhi lắc đầu, nàng chưa từng nghe sư phụ qua chuyện nơi đây.

      Bất quá xem tình huống này, Phong Đạc cùng Phong Dương chắc là vì đoàn hắc khí này mà thân hình ngừng dao động.

      Hắc khí cách đoạn thời gian tách ra chút lực lượng công kích Phong Đạc cùng Phong Dương, mà hai người bọn họ cũng tìm được quy luật, từ từ cùng hắc khí cân bằng.

      "Các ngươi nhanh đến!" Phất Tâm kìm nén được lo lắng la lớn.

      Hắc khí kia giống như chỉ có ở trong nước, cũng thể rời mặt nước, bọn họ chỉ cần rời khỏi mặt ao, vậy an toàn rồi.

      " đúng!" Tô Mặc Nhi cảnh giác .

      Nàng từ mặt đất nhặt hòn đá , ném về phía mặt ao, nhưng ngờ cục đá còn chưa đụng phải mặt ao, bị bắn trở lại!

      Phất Tâm lúc này mới phát khác thường, "Trận pháp kết giới? ! Nơi này tại sao có thể có cái này?"

      "Đại khái chắc là vì chế trụ cái gì đó trong nước, trước đừng hành động thiếu suy nghĩ." Tô Mặc Nhi tinh tế quan sát trận pháp phen.

      Nàng vừa rồi thử qua, cục đá thể trực tiếp xuyên qua kết giới tiến vào mặt ao, như vậy Phong Đạc hai người bọn họ tuyết đối thể từ nơi này vào.

      Tô Mặc Nhi vô ý ngẩng đầu nhìn trời, nếu như đoán lầm, bọn họ lúc trước hẳn là có chú ý nơi này cửa động bí mật như vậy, trượt chân từ phía rơi xuống.

      Như vậy, cách khác kết giới yếu kém nhất là phía mặt!

      Tô Mặc Nhi dùng hết sức bình phục tâm tư, làm cho mình tỉnh táo lại.

      Trận pháp này, nàng hình như từ trong sách của sư phụ đọc qua, lấy trong ao tảng đá lớn làm lỗ kim, lại phụ lấy pháp khí, có thể hạ toàn bộ kết giới khổng lồ trong ao nước.

      Mà bây giờ, đồ vật kia trong ao có lực lượng vô cùng cường đại, thể tùy tiện hủy diệt tâm trận vào.

      Bất luận là trận pháp gì đều có quy tắc, tìm được quy tắc đó, là được tùy ý ra vào.

      Cũng như lần trước Phong Dương ở tam vương phủ bố trí kết giới, dùng máu của nàng dung nhập tâm trận, chỉ có bản thân nàng hoặc có dính máu của nàng, mới có thể phá giải.

      Vừa rồi kết giới này phía là yếu kém nhất, vậy nàng liền từ phía tìm kiếm đột phá!

      Tô Mặc Nhi vận pháp lực, từ từ bay tới giữa trung.

      Phất Tâm liên tục nhìn chăm chú vào hai người mặt ao kia, chuyển cái con mắt mới phát Tô Mặc Nhi bên cạnh thấy!

      Nàng vội vã tìm kiếm bóng dáng Tô Mặc Nhi, lơ đãng ngẩng đầu mới nhìn sắc mặt nàng nghiêm túc đứng giữa trung, ngừng biến đổi vị trí, lần lượt thử công kích kết giới.

      Phất Tâm ngừng thở, dè dặt nhích tới gần Tô Mặc Nhi, sợ quấy nhiễu đến nàng, liên tục ở bên hộ pháp cho nàng.

      aoi lâu, ánh mắt bình tĩnh Tô Mặc Nhi rơi vào nơi.

      "Phất Tâm, bảo vệ tốt nơi này!" Nàng thoáng dặn dò Phất Tâm câu, đợi nàng trả lời, ngưng tụ lại chút hỗn độn lực trực tiếp xông vào kết giới!

      "Sư tỷ!" Phất Tâm muốn kéo nàng, lại chỉ chạm được mảnh vạt áo của nàng, lại nhìn sang, Tô Mặc Nhi cũng sắp đến gần mặt ao rồi.

      Phong Đạc cùng Phong Dương thể lực tiêu hao nhanh, mặc dù chỉ là ngừng tránh né công kích hắc khí, lại như cũ có chút lực bất tòng tâm.

      mặt ao có chỗ có thể đặt chân, nếu phải là có khinh công chống đỡ, bọn họ tại sợ là ngay cả hài cốt đều còn rồi.

      Nhìn vật kia bọn họ cũng biết là cái gì, nhưng xem nó khí thế hung hăng, cũng biết nhất định phải là cái gì dễ trêu.

      Tô Mặc Nhi vừa tiến đến, cũng cảm giác được bên trong nồng đậm hỗn độn khí!

      Cho dù là ở Minh U Cốc, nàng cũng chưa bao giờ thấy qua hỗn độn khí tinh khiết như thế, vật trong hood này, đến cùng là lai lịch gì?

      "Mặc Nhi, ngươi tiến vào làm cái gì!" Phong Đạc đồng tử co rụt lại, trực tiếp kéo Tô Mặc Nhi vừa xuống tới bên cạnh mình, che chở nàng vào trong lòng.




      ☆, chương 218: Hỗn độn lực (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      "Phong Đạc, trước thả ta ra..." Tô Mặc Nhi dùng vài phần khí lực, muốn tránh ra khỏi trói buộc của Phong Đạc.

      biết làm thế nào, Phong Đạc mặc dù khí lực sắp dùng hết, nhưng lực đạo ôm lấy nàng lại quá lớn.

      Nàng lại thể dùng pháp lực tránh thoát, sợ làm bị thương .

      Phong Đạc sắc mặt bình tĩnh, có chút căm tức, "Ngươi có biết hay nơi này rất nguy hiểm!"

      Tô Mặc Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn đầy nghiêm túc chưa từng thấy, "Ta biết , cho nên ta mới dám vào, nếu các ngươi muốn như thế nào ra ngoài?"

      Tô Mặc Nhi nhìn sắc mặt Phong Đạc đột nhiên đen tầng, chỉ đành phải hạ thấp thanh , "Phong Đạc, trước thả ta ra được hay , ta có biện pháp cứu các ngươi ra ngoài."

      Phong Đạc chau mày lại suy tính aoi lâu, mới thoáng buông ra cánh tay, " được phép cách bản vương quá xa!"

      "Hảo." Tô Mặc Nhi khẽ gật đầu đáp ứng, còn có kịp phản ứng, chỉ nghe thấy cách đó xa Phong Dương đột nhiên hướng bọn họ hô tiếng, "Tam ca, Tam tẩu cẩn thận!"

      Phong Đạc mặt liền biến sắc, đoàn hắc khí ngờ gần trong gang tấc!

      Năng lượng cường đại gào thét mà đến, như vậy khoảng cách ngắn, thoát cũng là thành vấn đề!

      Mắt thấy hắc khí đánh tới năng lượng phải đánh trúng hai người, Tô Mặc Nhi bỗng dưng thi triển pháp thuật, mang theo Phong Đạc trong nháy mắt bay nhanh khỏi đoàn hắc khí, hiểm hiểm trốn ra công kích của nó!

      Vừa mới thoát hiểm, Phong Đạc lo lắng hỏi, "Mặc Nhi, có sao chứ?"

      Tô Mặc Nhi lắc đầu, khuôn mặt nhắn vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

      Phong Đạc thế này mới ý thức được, Tô Mặc Nhi xác thực cùng trước kia giống nhau rồi.Công lực của nàng bây giờ, thậm chí đều ở cùng Phong Dương.

      Tô Mặc Nhi lẳng lặng chú ý đoàn hắc khí trong nước kia.

      Từ mặt ao nhìn xuống dưới, vật kia giống như con cá lớn bình thường, mang theo năng lượng kinh khủng từ từ hướng bọn họ tới.

      Nó tựa ao như có sinh mạng, có thể cảm ứng được phương hướng của bọn họ.

      Phong Đạc cũng lần nữa cảnh giác lên, biết có phải hay cảm giác sai, giống như theo Mặc Nhi vừa vào trong này, trong kết giới năng lượng ổn định càng ngày càng mãnh liệt.

      Nếu phải là có nội lực hộ thể, bọn họ tại chỉ sợ đều chịu nổi năng lượng đó oanh tạc rồi!

      Tô Mặc Nhi cùng Phong Đạc ngừng biến đổi vị trí, mà hắc khí kia tựa như là nhận thức cũng nhận thức giống bọn họ, quản xem bọn họ đâu, làm khỉ gió gì, hắc khí tuyệt đối cùng qua.

      Phong Dương ở bên nhìn xem, hoàn toàn xen tay vào được, Tô Mặc Nhi cùng Phong Đạc cũng tận lực cố tránh thoát đem hắc khí dẫn hướng Phong Dương.

      cái ý nghĩ trong nháy mắt chui vào đầu óc, Tô Mặc Nhi đôi mắt chợt lóe, đối với Phong Đạc bên cạnh , "Phong Đạc, chúng ta tạm thời trước tách ra."

      " được!"

      có gì bất ngờ xảy ra, cái ý nghĩ này vừa ra, lập tức liền bị Phong Đạc bác bỏ.

      "Yên tâm, ta có việc gì!" Tô Mặc Nhi cố gắng làm cho Phong Đạc an tâm.

      Chỉ là, Phong Đạc lại ngay cả thương lượng cũng cho nàng, "Bản vương biết ngươi muốn làm gì, bất quá ngươi khong được rời bản vương nửa bước!"

      "Phong Đạc, hoặc chúng ta có thể trước hết để cho Phong Dương ra ngoài."

      Thời điểm lúc trước nàng ở bên ngoài nhìn nơi này, phát hắc khí cũng có chuyên tâm công kích bọn họ mà là bắt được ai liền công kích người đó.

      Nhưng bây giờ tình huống này, ràng hắc khí nhận thức đúng Phong Đạc.

      Nàng nghĩ muốn thăm dò tý, vật kia muốn công kích đến cùng là Phong Đạc, hay là nàng? !

      Trải qua này ao lâu triền đấu, nàng cũng phát , kia mặt ao lại còn có trận pháp !

      Vật kia đều có thể đột phá trận pháp, đến công kích bọn họ, có thể thấy được lực lượng xác thực khủng bố.

      Nếu là mau rời khỏi, chỉ sợ bọn họ ai cũng được.

      Phong Đạc mím môi, nhàn nhạt ra, "Ngươi đoán lầm, vật kia ở trước khi ngươi tiến đến, còn chưa có bộc phát năng lượng lớn như vậy."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 219 hỗn độn lực (4 )

      Editor: Tử Sắc Y


      "Vậy..." Tô Mặc Nhi há hốc mồm, ở dưới ánh mắt tràn đầy uy áp của Phong Đạc, ngoan ngoãn nuốt lời định xuống.

      Sắc mặt Phong Đạc hơi hoà hoãn, với nàng, "Đừng nghĩ bỏ được bản vương, ngươi rời khỏi nơi này, bản vương cũng rời khỏi."

      Tô Mặc Nhi gật đầu, "Vậy chúng ta cùng nhau dời chú ý vật kia trong nước, để cho Phong Dương trước."

      "Ừ."

      Cách xa, Tô Mặc Nhi truyền cho Phong Dương, "Phong Dương, phía tây bắc, lên khoảng hai trượng là lối ra. Nhanh ra ngoài chút !"

      Nàng dám trực tiếp thẳng ra, sợ vật kia có linh tính, nghe hiểu những lời bọn họ .

      Phong Dương hiển nhiên cũng hiểu được dụng ý của nàng, cũng truyền , "Tam tẩu, ta thể để lại các ngươi ở chỗ này!"

      "Đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta tự nhiên có biện pháp rời khỏi. Ngươi ở nơi này chúng ta còn phải bận tâm đến ngươi, trái lại càng khó thoát thân nữa."

      Phong Dương nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt ràng có do dự.

      Tô Mặc Nhi thấy thế, vội vàng nhắc nhở, "Mau chút rời , nếu trong chốc lát vị trí lối ra bị thay đổi!"

      "Được, Tam tẩu, các ngươi nhất định phải cẩn thận!" Phong Dương trì hoãn nữa, thấy luồng khí đen kia vẫn dây dưa Tô Mặc Nhi và Phong Đạc như cũ, liền phi thân tới phía Tô Mặc Nhi .

      Phất Tâm ở bên ngoài liên tục thấp thỏm trong lòng, lúc này thấy Phong Dương phi thân đến, cũng chạy nhanh qua đón .

      Khí đen kia hoàn toàn thèm để ý đến Phong Dương rời , trái lại luôn công kích mãnh liệt tới Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.

      Phong Đạc nhíu mày nhìn thế cuộc trước mắt, cứ theo đà này, bọn họ vốn cũng thể thoát thân!

      Trừ phi có người ngăn chặn khí đen, để cho người khác rời !

      "Mặc Nhi!" Phong Đạc thấp giọng kề sát vào bên tai Tô Mặc Nhi, , "Ngươi rời trước, bản vương cản ở phía sau!"

      " được!" Tô Mặc Nhi quyết đoán cự tuyệt, nàng tin tưởng bọn họ nhất định ra ngoài.

      Nếu để lại Phong Đạc ở chỗ này mình, hẳn phải chết thể nghi ngờ!

      Trong kết giới, hỗn độn lực càng ngày càng nồng đậm, dưới đáy lòng Tô Mặc Nhi có chút bất an, nhưng cũng quá mức để ý, chỉ cẩn thận tránh công kích của khí đen.

      Dạng đấu pháp này, chỉ có tiêu hao thể lực.

      Bọn họ chỉ có thể bị động tránh né, hoàn toàn biết phải ra tay đối phó từ đâu với vật trong ao kia!

      Phong Dương an toàn rời khỏi kết giới, với Phất Tâm đứng ở bên ngoài, cảm thấy lo lắng nhưng cũng có cách nào hỗ trợ.

      Thời gian dần dần qua, sắc mặt của Phong Đạc thành mảnh trắng xanh, hiển nhiên là nội lực bị tiêu hao quá độ.

      Tô Mặc Nhi vẫn còn khá hơn chút, nhưng trán cũng đổ đầy mồ hôi.

      Đoàn khí đen kia vẫn ngừng tiến công như cu, hoàn toàn biết mệt mỏi.

      Vừa nhấc mắt thấy được sắc mặt của Phong Đạc, hô hấp Tô Mặc Nhi hơi chậm lại, vội vàng kéo cổ tay của qua, linh lực theo ngón tay
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 221: Hỗn độn lực(6)

      Editor: ns.ann
      Beta_er: Tử Sắc Y


      Phong Đạc im lặng lúc lâu, vẫn thấy Tô Mặc Nhi xuất , trong lòng càng thêm nóng nảy.

      Cảm giác bất lực này, làm cảm thấy thực chán ghét.

      Phong Đạc mím môi, ánh mắt lại rơi vào tảng đá lớn giữa ao.

      Trong lòng khẽ động, càng thêm kiên định phải quyết tâm cứu Tô Mặc Nhi!

      Cho dù sau khi phá tảng đá kia có mang đến tai hoạ hủy thiên diệt địa, cũng tự mình gánh chịu!

      có thể làm bá chủ thiên hạ, nhưng tuyệt đối thể để cho nàng gặp phải chuyện may!

      "Phong Dương, chạy ra xa mau!" Phong Đạc dùng nội lực truyền lời của vào tận sâu trong tai Phong Dương.

      Trong lòng Phong Dương hoảng hốt, còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy trong tay Phong Đạc dần dần tụ lại nội lực, đánh chưởng vào giữa ao, ở ngay tảng đá dần dần nổi lên mặt nước!

      Đất đá dưới chân rung động mạnh hồi, thân thể Phong Dương lảo đảo ổn định, thiếu chút nữa té ngã, vội vàng vịnh vào bên vách đá.

      Nhìn về phía giữa ao, chỉ thấy vạt áo trước ngực biến thành màu đỏ sậm, sắc mặt tái nhợt, tia máu, hẳn nhiên là bị nội thượng !

      Chấn động đột ngột, Phong Đạc cũng bị bức lui về phía sau vài chục trượng, đột nhiên trong miệng phun ra búng máu, lần nữa lại nhiễm đỏ vạt áo trước ngực.

      Sắc mặt Phong Dương chợt đại biến, từ Phất Tâm biết được ít nhiều về trận pháp, tất nhiên là biết được tảng đá ở giữa ao đại biểu cho cái gì.

      "Tam ca mau dừng tay! Mắt trận nếu bị hủy, để cho vật kia chạy ra được, hậu quả vô cùng khó lường!"

      Phong Đạc trả lời, cố chấp đánh vào tảng đá, muốn phá nát nó.

      Bây giờ quan tâm được nhiều như vậy, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu được Mặc Nhi, làm sao có thể từ bỏ?

      tại Phong Dương chỉ mong Phất Tâm mau dẫn sư phó của nàng tới đây, có lẽ biết được làm thế nào để giải cứu tam ca và tam tẩu!

      Chỉ là, đợi Phất Tâm trở về.

      "Ầm!!" tiếng, đinh tai nhức óc, như có thể làm thủng màng nhĩ.

      Mặt đất dưới chân rung động mãnh liệt, đất đá từ phía đổ xuống ngừng, khiến cho thân áo trắng của Phong Dương dính đầy tro bụi.

      thể nghĩ tới, vậy mà Phong Đạc có thể dựa vào nội lực của người bình thường mà hủy diệt được mắt trận!

      đến xung quanh trận pháp còn có những vật khác phụ trợ, chỉ tính qua độ lâu năm của tảng đá, làm sao có thể dễ dàng bị phá huỷ được?

      Nhưng tận mắt chứng kiến, chuyện này quả xảy ra. . . . . . . .

      vận khinh công, phi thân về phía mặt ao.

      Kết giới bị phá, xung quanh ao cũng còn cấm chế nữa.

      Nhưng tìm cả lúc lâu, vẫn phát ra tung tích của bọn họ.

      Hăn đành bất đắc dĩ trở về mặt đất, chờ Phất Tâm trở lại.

      Đột nhiên giữa mặt ao xuất lốc xoáy đen u, lốc xoáy này càng lúc càng lớn, giống như có thể hút mọi thứ vào.

      Trong lòng Phong Dương thêm cảnh giác, sức mạnh chứa của lốc xoáy này, chính là lực lượng rất quen thuộc.

      ràng chính là khí đen mới vừa rồi dây dưa với bọn họ!

      Sau khi khí đen rời khỏi, trong phút chốc nước ao trở thành trong veo.

      Nhìn nước ao trong veo kia, Phong Dương mơ hồ có thế nhìn thấy, có vật gì đó từ dưới đáy ao nổi lên mặt nước.

      Chờ vật kia chạm tới mặt nước, Phong Dương mới nhìn thấy .



      Chương 222: Hỗn độn lực(7)

      Editor: ns.ann
      Beta-er: Tử Sắc Y


      "Tam tẩu?" Phong Dương giấu được kinh ngạc khi nhìn Tô Mặc Nhi ôm Phong Đạc trồi lên mặt nước.

      Xung quanh người bọn họ có tầng kết giới xanh biếc, giống như có thể chống nước.

      Chờ Tô Mặc Nhi mang Phong Đạc lên tới bờ, Phong Dương mới phát , hai mắt Phong Đạc nhắm nghiền, hôn mê.

      Vẻ mặt Tô Mặc Nhi khó coi, đem Phong Đạc đưa canh chừng, chỉ đơn giản dặn câu, "Chăm sóc tốt cho ."

      Liền ngiêng mình đuổi theo, tốc độ nhanh đến độ mà chỉ thấy có luồng sáng chợt lóe vụt qua trước mặt.

      Tô Mặc Nhi như muốn dùng hết tất cả pháp lực, cuối cùng cùng ở hắc khí sắp phá tan minh u cốc phía chân trời bắt nó cản xuống dưới.

      Khi đen như bị chọc giận, năng lượng mạnh mẽ làm nhiễu loạn cả hồ nước, dữ tợn công kích Tô Mặc Nhi.

      Dần dần khí đen công kích chậm lại, Tô Mặc Nhi còn chưa biết cái kia là thứ gì nhưng đúng là nó có linh trí!

      Quả nhiên, ngoài dự đoán, chỉ trong chớp mắt, khí đen đẫ chia ra làm ba, theo ba phương hướng khác nhau chạy về phía chân trời.

      Minh U cốc ra là ** gian , hình thành từ thời Hỗ Độn sơ khai, tách khỏi lục giới ở ngoài, bình thường các nàng ra vào đều sử dụng Hỗn Độn lực.

      Nhưng nếu mà khí đen trực tiếp phá tan chân trời , hậu quả như thế nào, thực thể tưởng tượng được. . . . .

      "!" thanh của Vung Tâm chợt vang lên bên tai.

      Tô Mặc Nhi cảm thấy vui vẻ, vội vàng nhìn về phía phát ra thanh.

      Vung Tâm chỗ rất cao so với nàng, cũng giống nàng ngăn cảng luồng khí đen.

      Khí đen như là là nắm được điểm yếu là các nàng rất ít người, thế là bắt đầu chia ra, chia ra làm hai, hai chia ra làm bốn. . . . . . .đếm hết, quấn xung quanh các nàng.

      Lúc trước ba luồng khí đen, lúc này đây gần chạm đến phía chân trời, chớp mắt liền có thể phá vỡ cả bầu trời.

      Tô Mặc Nhi cùng Vung Tâm dùng hết cách, cả người đều bị bị đám khí đen bao trùm!

      Đột nhiên đạo bóng trắng lướt qua các nàng là hai người cảm thấy hoa mắt, nó hướng về phía ba luồng khí đen mà , bắt nó cấp ngăn cản xuống dưới.

      Đám khí đen quấn xung quanh các nàng giống như bị kinh hách, nháy mắt liền tụ lại chỗ.

      Tô Mặc Nhi nhân cơ hội đó hướng mắt lên trời nhìn, trong tay Ngân Lan nắm viên dạ minh châu, ngân phát ở đen như mực màn đêm hạ tùy ý bay lên, mà đám khí đen kia,lại bị dạ minh châu hút vào.

      Trong lúc Tô Mặc Nhi hoảng hốt, khí đen bất thình lình bắt đầu công kích, kết giớ ngưng tụ quanh thân nàng nháy mắt bị đánh tan, khí đenvụt thẳng về phía mặt nàng!

      Con ngươi của Ngân Lan co rụt lại, chẳng quan tâm khí đen có bị hút vài hết chưa, liền chạy đến trước mặt Tô Mặc Nhi, thay nàng đánh lui kích kia!

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi trắng bệch, chờ tinh thần của nàng hồi phụ lại, đám khí den bị hạt châu trong tay Ngân Lan hút gần hết.

      "Đáng chết!"Tiếng xé gió của trường tiên vang lên, kèm theo là thanh căm tức của Vung Tâm.

      Tô Mặc Nhi nhìn về phía nàng, lại phát khí đen bị trường tiên màu đỏ huyết đánh tan sau đó lại rất nhanh tập hợp lại.

      Roi của Vung Tâm đối với đám khi kia mà , hề có tác dụng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :