1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 205: Nữ vương hồ tộc (2)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Ngưng Bích Lưu Quang hợp thành , có thể bảo vệ đứa trong bụng Tô Mặc Nhi.

      Yên Thụ rung động tay, giúp Tô Mặc Nhi nối lại gân ở tay chân, lúc này bày kết giới quanh phòng, chuẩn bị giải độc cho nàng.

      Lại nghĩ rằng, nàng giúp Tô Mặc Nhi bắt mạch, tâm lập tức trầm xuống.

      ...

      Ngân Lan đem Phong Đạc đẫn tới căn phòng ở Minh U Cốc trước kia từng ở, lập tức bắt đầu tay vì trị thương.

      biết bọn họ đến cùng trải qua cái gì, hai người đều thân bị thương.

      Phong Đạc chỗ bị thương ở gần trái tim, thể để chữa cho bằng đan dược.

      Ngân Lan đem Hồi Sinh hoa quý giá cất giữ rất lâu ra, nhìn Phong Đạc nằm ở giường, trận thịt đau.

      Tiểu tử này lần trước đến, cho cái tiện nghi lớn. hao phí mấy chục năm công lực, phần lớn đều vào trong thân thể tên tiểu tử này!

      Lúc này đây lại được hy sinh gốc Hồi Sinh hoa duy nhất này, Ngân Lan thầm cắn răng, tin chắc là tiểu tử này tuyệt đối đến đòi nợ!

      Sau phen lăn qua lăn lại, Ngân Lan mồ hôi đầy người ngồi ở cạnh giường.

      giường, Phong Đạc tà áo trước ngực mở rộng, miệng vết thương được băng lại, mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra.

      "Mặc Nhi..."

      Phong Đạc lông mày nhăn lại, giãy giụa muốn đứng dậy.

      "Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, cũng uổng công Mặc Nhi nha đầu kia đối với ngươi thâm tình sâu nặng." Ngân Lan đưa tay làm cái pháp thuật, đem Phong Đạc giam cầm ở giường.

      Phong Đạc sắc mặt rất tái nhợt, nhìn thấy Ngân Lan ở chỗ này, tâm lập tức có chút bất an, "Tiền bối, Mặc Nhi như thế nào?"

      "Nàng có việc gì, ngươi trước chiếu cố tốt chính mình ."

      "Ta muốn xem nàng." chính mắt thấy được nàng việc gì, thể yên tâm được.

      Sau khi khắc thấy Mặc Nhi đài cao, tâm liền liên tục phát ra sợ hãi.

      "Yên Thụ giúp nàng trị thương, ngươi qua làm nàng phân tâm ." Ngân Lan nhàn nhạt ra.

      Phong Đạc còn cách nào khác, chỉ có thể an tĩnh lại.

      "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Các ngươi từ nơi này ra ngoài cũng bất quá mới nửa tháng." Ngân Lan rất là nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ gặp được đối thủ khó đối phó?

      "Xin lỗi... Tiền bối, là ta có chiếu cố tốt Mặc Nhi." Phong Đạc .

      tại vừa nghĩ tới Tô Mặc Nhi bị đối xử tàn nhẫn như vậy, tâm liền đau nhức chịu được.

      Những người kia, người đều bỏ qua!

      Ngân Lan bất đắc dĩ vuốt ve trán, cắn răng , "Chớ nhảm! Đến cùng chuyện gì xảy ra?"

      "Là phụ hoàng ta, nghe quốc sư, Mặc Nhi là nghiệt, muốn thiêu cháy Mặc Nhi..." Phong Đạc nhắm lại mắt, giọng rất là bình tĩnh.

      Ngân Lan lông mày nhíu thành đoàn, vừa rồi hận ý trong mắt Phong Đạc , thể nhìn thấy, chuyện này tuyệt đối giống đơn giản như vậy!

      "Quốc sư là ai?"

      Phong Đạc ràng ngẩn ra.

      "..." Xem ra tiểu tử này cũng biết.

      Ngân Lan trực tiếp đưa tay nắm cổ tay Phong Lan, lập tức nhắm mắt lại.

      Phong Đạc mấp máy môi, mặc dù cảm thấy có chút giải thích được, nhưng vẫn là nhúc nhích mặc làm.

      Qua lúc, Ngân Lan mở mắt ra, mặt lại thêm thần sắc phức tạp, tự nhủ, "Là ?"

      "Tiền bối biết ?" Phong Đạcnhìn thấy như vậy, cũng biết khẳng định biết thân phận quốc sư.

      Bất quá, xem thần sắc của , tựa hồ cũng tính cho biết.

      Quả nhiên, Ngân Lan hoàn toàn để ý đến vấn đề của , đứng người lên ra ngoài.

      "..." Phong Đạc khóe môi giật giật, "Tiền bối, ngươi có thể hay trước cởi bỏ pháp thuật người ta?"

      Ngân Lan miễn cưỡng nhìn , "Trước hết như vậy ."


      "..."


      ☆, chương 206: Nữ vương hồ tộc (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Ngân Lan làm chút thức ăn trở lại, mới giải pháp thuật cho Phong Đạc.

      Phong Đạc ràng yên lòng, ăn có mùi vị gì, thẫn thờ ngồi, cũng chuyện.

      Đột nhiên, giống như là nghĩ tới điều gì, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hướng Ngân Lan, "Tiền bối, ngài kỳ chính là sư phụ Mặc Nhi ."

      Ngân Lan đuôi lông mày khẽ nhíu, "Làm sao ngươi biết?"

      "Mặc Nhi từng chỉ lần đối với ta nhắc tới sư phụ của nàng, nàng ngài dung mạo còn có thanh cùng sư phụ của nàng tất cả đều giống nhau như đúc." Phong Đạc dừng chút, ngước mắt nhìn Ngân Lan thần sắc vẫn bình thản như cũ, " đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Nếu ngài cùng Mặc Nhi quen biết, lúc trước vì sao phải cứu ta? Hơn nữa còn chỉ dẫn ta cùng với Mặc Nhi gặp lại?"

      "Tiểu tử ngươi quả nhiên thông minh!" Ngân Lan than tiếng, "Ta xác thực là sư phụ của nàng, nhưng lại hoàn toàn đúng là người sư phụ kia của nàng."

      " như thế nào?" Phong Đạc mặt lên vài phần nghi hoặc, lông mày cau lại.

      " rất dài dòng." Ngân Lan gặp Phong Đạc thấy hứng thú, vì để ngừa tâm huyết dâng trào quấy rầy Yên Thụ cứu Mặc Nhi, dự định chi tiết.

      "Mặc Nhi có phải qua với ngươi, nàng cũng thuộc về thế giới này."

      Phong Đạc gật gật đầu, cái này sớm biết, "Mặc Nhi là Ngưng Bích Lưu Quang mang nàng đến nơi này."

      "Ân. Mặc Nhi nguyên bổn chính là thuộc về thế giới này, nếu là có Ngưng Bích Lưu Quang, nàng sớm muộn cũng là phải trở về nơi này ."

      Phong Đạc hô hấp dừng lại, thể tin nghe Ngân Lan tiếp tục , "Hai mươi năm trước, Mặc Nhi sinh ra, vốn tưởng rằng hết thảy thuận lợi, xảy ra chuyện gì, đối với chúng ta cũng tính sai mệnh! Mặc Nhi là song mạng, cũng chính là nhất định phải đem hồn phách của nàng chia ra làm hai, đưa hai thời khác nhau, nàng mới có thể còn sống sót."

      " như vậy, phủ tướng quân Tô Mặc Nhi, cùng Mặc Nhi vốn là cái hồn phách, về sau mới bị tách ra?"

      "Xác thực như thế. Mặc Nhi nửa hồn phách lưu ở nơi đây, nửa kia bị ta đến đại." Ngân Lan giải thích.

      Phong Đạc trong lòng kinh hãi, sợ là Mặc Nhi cũng nghĩ tới lại là như thế này.
      "Mặc Nhi vì cái gì có ở nơi này, mà là tới phủ tướng quân, trở thành nữ nhi Tô Diễn?"

      Chẳng lẽ mẫu thân của Mặc Nhi cùng Tô Diễn trong lúc đó...

      "Mẹ của nàng là Yên Thụ." Ngân Lan liếc thấy ý tưởng của Phong Đạc, giọng lập tức trở nên có chút tốt.

      Phong Đạc ngượng ngùng sờ sờ mũi, tình cảm của Ngân Lan đối với Yên Thụ, ai nấy đều thấy được, may mắn vừa rồi cũng thẳng ra.

      Ngân Lan trầm ngâm hồi lâu, giống như nghĩ đến nên làm như thế nào biểu đạt mới để cho hiểu roc ràng Phong Đạc, "Phụ thân của Mặc Nhi, từ mấy ngàn năm trước chết."

      "Mặc Nhi hồn phách bị chia ra làm hai, chỉ có thể làm cho nàng nhiều tiếp nhận hơi thở trần gian, nàng mới có thể sống tốt hơn. Sau khi Yên Thụ bói toán, phát chỉ có phủ tướng quân là thích hợp nhất để Mặc Nhi sinh tồn. Lúc ấy, vừa vặn người thiếp thất của Tô Diễn muốn lâm bồn. biết là may mắn hay là bất hạnh, thời điểm người tiểu thiếp kia khó sinh mà chết, hài tử trong bụng nàng cuối cùng cũng thể bảo trụ."

      "Cho nên Yên Thụ tiền bối, liền dùng Mặc Nhi thay thế đứa trẻ kia?" Phong Đạc trong nội tâm thể bình tĩnh.

      Ngân Lan gật đầu, chấp nhận.

      Yên Thụ về sau biết cuộc sống của Mặc Nhi trong phủ tướng quân, liền liên tục rất hối hận, trong lòng cảm giác, cảm thấy là thua thiệt nàng.

      Ngân Lan ánh mắt phức tạp rơi vào người Phong Đạc, "Chẳng lẽ ngươi hiếu kỳ, Mặc Nhi vốn là công chúa hồ tộc, tại sao lại phải trùng sinh?"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 207 nữ vương hồ tộc (4)

      Editor: Tử Sắc Y


      Phong Đạc mím chặt môi, trực giác cho biết lời Ngân Lan kế tiếp, liên quan tới .

      Mà theo vấn đề này, từng nghĩ tới, nhưng lại có chút đầu mối nào.

      thấy Phong Đạc trả lời, Ngân Lan tự nhiên mở miệng, "Kỳ trần thế này lớn như vậy, chỗ thích hợp để Mặc Nhi nhiều đến đếm xuể. Nhưng Yên Thụ vẫn lựa chọn ngay phủ tướng quân. Mà nguyên nhân để cho nàng đưa ra chọn lựa như vậy chính là, Mặc Nhi có duyên phận với chỗ này."

      "Duyên phận?" Trong lòng Phong Đạc giật mình, hai từ duyên phận này từ trước đến nay đều thần bí, ai cũng thể đoán được, chẳng lẽ và Mặc Nhi gặp nhau cũng phải chỉ là ngẫu nhiên sao?

      "Đúng. Lúc ấy chúng ta cũng thể xác định được, như vậy rốt cuộc là giúp Mặc Nhi hay là hại nàng. Nhưng Yên Thụ vẫn theo lựa chọn của Mặc Nhi, để nàng ở lại phủ tướng quân."

      Ngân Lan thở dài hơi, ánh mắt trực tiếp rơi vào người Phong Đạc, ý tứ hàm xúc , " giờ xem ra, lúc trước đưa ra lựa chọn này quả là sai lại càng thêm sai!"

      "Là ta bảo vệ tốt Mặc Nhi." Ánh mắt Phong Đạc buồn bã, ý tứ trong lời của Ngân Lan có thể nghe được.

      " những lời nhảm nhí này có ích lợi gì!" Ngân Lan trừng Phong Đạc cái, thẳng, "Duyên phận của Mặc Nhi chính là ngươi. Ngàn năm trước, vì ngươi mà Mặc Nhi cam nguyện hồn phi phách tán, giờ ở trong chuyện này, so với năm đó cũng coi như là !"

      Trong nháy mắt sắc mặt Phong Đạc thay đổi, và Mặc Nhi lại còn có liên quan gì nữa sao?

      vội vàng hỏi, "Lời này của tiền bối có ý gì? Vẫn xin hơn."

      "Xem ra tên họ Diệp kia cũng cho ngươi biết kiếp trước của ngươi." Ngân Lan thản nhiên .

      "Diệp?" Trong lòng Phong Đạc chấn động, người họ Diệp, chỉ biết người, tức là Ánh Hàn!

      "Tiền bối cũng biết Ánh Hàn sao?"

      " là tuyết thần ở thiên giới, cùng với ngươi... Kiếp trước của ngươi là bằng hữu rất thân thiết." Ngân Lan vốn muốn với , nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện của kiếp trước, đều quên hết rồi, vậy cũng có liên quan gì với .

      "Tuyết thần?" Phong Đạc càng thêm kinh ngạc, mỗi khi đến tháng 11 Diệp Ánh Hàn đều rời , tới đầu mùa hè trở lại. Điều này tựa như, càng thêm chứng minh cho lời Ngân Lan .

      "Kiếp trước của ngươi là tam thái tử thiên giới, chấp chưởng trời phạt." Ngân Lan , "Lúc trước Mặc Nhi vì bảo vệ Thiên Chi, mà quen biết với người, rồi sau đó, tựa như truyện cổ tích trần gian thường , nhất kiến chung tình, tạm biệt ái mộ."

      "..." Khoé môi Phong Đạc, thức thời im lặng.

      Dù chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt thế nào, bị như vậy, đều hoàn toàn mất mỹ cảm.

      Ngân Lan hề phát giác, "Người thiên giới có nhiều, trái lại quy củ còn vô cùng xảo trá. Cha ngươi... Lão cha kiếp trước của ngươi, cũng chính là thiên đế, định ra quy củ, cho phép người thiên giới tự định chung thân của mình. Mà ngươi,
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 209: Nữ vương Hồ Tộc (6)

      Editor: ns.ann
      Beta_er: Tử Sắc Y


      Trong phòng mảnh yên tĩnh, Ngân Lan và Phong Đạc đều có lên tiếng.

      Từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây tim của hai người bọn họ đều đau buốt như bị siết chặt lại.

      Rốt cuộc, Yên Thụ lấy tay đặt ở ngực Tô Mặc Nhi ra, mọi vật trước mắt nàng tối sầm lại, cả người vô lực ngã xuống giường.

      "Mẫu thân!" Đồng tử của Tô Mặc Nhi co lại, vội vàng đưa tay đỡ nàng.

      Nhưng ngờ, nàng mới vừa chạm vào Yên Thụ, luồng sáng xuất trong chớp mắt Yên Thụ trực tiếp biến trở về nguyên hình!

      "Yên Thụ!" Ngân Lan gấp gáp nhanh đến bên giường, muốn cứu nàng, nhưng lại có cách nào ra tay.

      Chỉ riêng miệng vết thương còn chảy máu ở ngực nàng thôi cũng làm cho người ta phải sợ hãi, cũng khiến cho tay nhịn được mà run rẩy.

      "Sư phó, người người nhanh lấy hồi sinh hoa !" Tô Mặc Nhi gấp tới nỗi rơi lệ, nhưng lý trí còn sót lại làm nàng nhìn thấy Ngân Lan liền nhớ tới gốc cây linh hoa kia.

      Nhưng nàng cũng biết, gốc cây hồi sinh hoa duy nhất kia vào mấy canh giớ trước được dùng cho Phong Đạc để trị thương.

      Bây giờ, ở đâu tìm ra gốc cây nữa đây?

      Ngân Lan im lặng trả lời, tay để ở mi tâm Yên Thụ, hận thể đưa vào toàn bộ linh lực của mình, xuyên vào cơ thể Yên Thụ.

      .

      Nhưng tất nhiên biện pháp này có hiệu quả, máu ngực của Yên Thụ vẫn chảy ngừng.

      Tô Mặc Nhi thúc giục : "Sư phó, nhanh lên môt chút ! Mẫu thân chờ lâu được đâu!"

      Vẻ mặt Ngân Lan rất khó coi, cực kì khó chịu nhưng cuối cùng vẫn ," Hồi sinh hoa, dùng hết rồi."

      "Dùng hết?" Tô Mặc Nhi sững sờ, đầu óc trống rỗng, ngay cả Phong Đạc gọi nàng mấy lần nàng cũng nghe thấy.

      "Tiền bối, bây giờ còn biện pháp nào ?" Phong Đạc nhìn thấy bộ dáng tại của Tô Mặc,đau lòng thôi.

      Yên Thụ nhất định phải cứu, nếu từ đây về sau Mặc nhi phải làm sao bây giờ?

      "Sư phó, Thiên Hương đâu?" Gọng của Tô Mặc Nhi rất , lại thập phần phẫn nộ.

      Vẻ mặt Ngân Lan biến đổi, nhất thời ràng nàng muốn làm cái gì.

      Thiên Hương hoa, từ khi hoa bắt đầu sinh trưởng là gốc cây.

      Hoa kia nuôi dưỡng sinh mệnh của Mặc nhi ngàn năm, sớm đồng căn tương liên (như ) với nàng.

      Nếu hai người cùng ăn vào hai gốc cây hoa này lúc, từ nay về sau mạng sống của hai người họ được cột vào nhau, đó có thể gọi là đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết).

      Ngân Lan có chút do dự, phương pháp này quá mức mạo hiểm, lỡ như trong hai người các nàng gặp chuyện gì hay, vậy người còn lại cũng chết theo sao. . . . . . . . .

      Nhưng trước mắt, thực có biện pháp nào thích hợp hơn nữa rồi.

      Ngân Lan tiếng nào tiêu sái ra ngoài, nhưng trong lòng thầm lên quyết định.

      Tô Mặc Nhi thay thê Ngân Lan, tiếp tục đưa linh lực vào thân thể Yên Thụ.

      Mẫu thân nàng lấy toàn bộ nội đan cho nàng, còn đưa mấy ngàn năm tu vi của nàng (YT) đồng thời xuyên vào cơ thể nàng (TMN). Nếu lại trì hoãn thêm chút nữa, mẫu thân nàng cũng chỉ có thể là tiểu hồ ly bình thường. . . . . . . . .

      Cho dù là trí nhớ kiếp trước hay kiếp này, tại nàng đều nhớ hết tất cả.

      Về nàng, Phong Đạc, còn có mẫu thân của nàng, sư phó, toàn bộ đều nhớ hết cả rồi.

      Tình huống hoảng loạn mới vừa rồi, Phong Đạc và Ngân Lan chưa chú ý tới khác thường của Tô Mặc Nhi.

      Mà sau khi Ngân Lan sau khi lấy Thiên Hương hoa đến, lúc trở về mới phát ra điểm này.

      Tô Mặc Nhi nhìn thấy trở về, hai mắt sáng ngời," Sư phó, mau đưa Thiên Hương hoa cho ta."

      Ngân Lan nhếch môi, đưa gốc cây tản ra hào quang ấm áp ở trong tay cho nàng.

      Tô Mặc Nhi làm phép, Thiên Hương hoa nháy mắt biến thành viên thuốc màu trắng ngà.

      Nàng cẩn thận cho Yên Thụ ăn vào,rồi vươn tay chìa ra với Ngân Lan, "Sư phó, còn nửa Thiên Hương đâu? Nhanh đưa cho ta ."

      "Mặc nhi, ngươi nhớ lại hết rồi?"

      "Đúng, đều nhớ ra hết rồi. Sư phó, nửa Thiên Hương hoa kia đâu?" Tô Mặc Nhi chỉ nghĩ đến nửa Thiên Hương hoa còn lại, chỉ có thể ăn vào thêm nửa còn lại, mới có thể tuyệt đối an tâm.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 210: Nữ vương Hồ Tộc (7)

      Editor: ns.ann
      Betaer: Tử Sắc Y


      Ngân Lan trầm mặc, còn chưa kịp trả lời, Phong Đạc trực tiếp ôm lấy Tô Mặc Nhi.

      Tô Mặc Nhi hề phòng bị, cả người chợt bị nhất bổng lên, liền bị hoảng loạn nắm lấy vạt áo của Phong Đạc, "Phong Đạc?"

      Phong Đạc vững vàng ôm lấy nàng, còn Ngân Lan vuốt cằm, : "Tiền bối nếu có chuyện gì, ta mang Mặc Nhi rời trước."

      "Phong Đạc, nhanh thả ta xuống!" Tô Mặc Nhi giãy giụa, nhưng khí lực của của Phong Đạc quá lớn, nàng hoàn toàn thể động đậy.

      Sư phó của nàng biết suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ thấy bộ dáng tại của nàng hay sao?

      Tô Mặc Nhi mới vừa oán hận, Ngân Lan liền mở miệng, nhưng chính là. . . . . . .

      "Ừ, các ngươi ra ngoài trước ."

      ". . . . . . . "Tô Mặc tức giận xông tới trời.

      .

      Phong Đạc gật gật đầu, lập tức ôm Mặc nhi trở về phòng của .

      Dọc theo đường , cái miệng nhắn của Tô Mặc Nhi dừng lại, liên tục lải nhải truy vấn Phong Đạc.

      Cho tới khi Phong Đạc đặt nàng lên tháp, nàng vẫn cực kì rối rắm, nhất định phải hỏi cho bằng được nguyên nhân.

      "Ngươi vì sao lại bồng ta rời khỏi, mẫu thân còn cần ta. . . . . ."


      Phong Đạc bất đắc dĩ thở dài, nhìn nàng bởi vì cả nguyên đoạn đường mà khuôn mặt nhắn hơi hơi phiếm hồng, tâm khẽ động, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi nàng.

      Tô Mặc Nhi nháy mắt máy cái, trong chớp mắt dại ra, nhưng ai ngờ Phong Đạc thế mà lại rời khỏi môi của nàng, gần như là nụ hôn chuồn chuồn lướt.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, ở trong lòng lại yên lặng cào tường. . . . . . . . . tại nàng càng ngày càng biết rụt rè rồi!!

      Phong Đạc nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nàng, tâm tình tốt," Bây giờ có thể nghe bổn vương chuyện chưa?"

      Tô Mặc Nhi lẳng lặng nhìn , Phong Đạc sờ đầu nàng, khuôn mặt tuấn mang theo chút cưng chìu sủng nịch, "Mặc nhi, có tiền bối ở nơi đó, chúng ta làm cái gì cũng đều là dư thừa, ngươi phát sao, tiền bối với mẫu thân ngươi. . . . . . . . ."

      Tô Mặc Nhi vừa kéo khóe môi, bây giờ mới ý thức được lúc trước nàng chỉ lo sốt ruột, chuyện có lợi ràng như vậy lại xem .

      "Mặc Nhi, trước tiên với bản vương về Thiên Hương hoa kia ." Phong Đạc , trong lòng đại khái như biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn muốn xác định thêm chút.

      Biết mẫu thân có chuyện gì, Tô Mặc Nhi cuối cùng cũng yên lòng, nhìn về phía giải thích, "Thiên Hương hoa, hoa sinh cuống, ngàn năm rụng. Tuy rằng nó có công hiệu khởi tử hồi sinh (chết sống lại), nhưng nếu hai người cùng nhau ăn vào hoa này, sinh mệnh của hai người đó được cột vào nhau."

      Tô Mặc Nhi dừng lại, thấy bộ dáng như lọt vào sương mù của Phong Đạc, nghĩ nghĩ, tiếp, "Nếu trong hai người cận kề cái chết, như vậy sinh mệnh của người kia giống với người nọ, cho tới khi bọn họ cùng chết . Câu gọi đồng sinh cộng tử, cũng giống như đạo lý này."

      "Đại khái là, nửa Thiên Hương hoa kia, bị tiền bối Ngân Lan ăn rồi."

      "Đúng." Tô Mặc Nhi gật gật đầu.

      Sư phó đối xử với mẫu thân rất ràng, năm đó nàng cùng sư phó học nghệ ở U Minh cốc nhìn ra.

      Chẳng qua, biết tại sao, mẫu thân vẫn chịu đồng ý. tại tính mạng của bọn họ bị trói chặt cùng chỗ, chừng việc có thay đổi.

      "Mặc nhi suy nghĩ cái gì vậy?" Phong Đạc thấy nàng có chút thất thần, thuận miệng hỏi.

      Khóe miệng Tô Mặc Nhi lên chút ý cười, nàng cũng trả lời, ánh mắt sáng quắc nhìn người trước mắt, trong đôi mắt đẹp giống như có biết bao nhiêu chuyện muốn kể cho .

      Người này mặt mày vẫn như trước, trong mắt phượng thâm thúy giấu hào quang chói mắt, gương mặt tuấn tuyệt thế lại mang theo vô tận cưng chìu cùng sủng nịch, dáng người vô cùng nhanh nhẹn, nhưng lại thiếu trong trẻo nhưng lạnh lùng hợp với phàm trần.

      Mà trải qua ngàn năm biến đổi ngừng, rốt cuộc vẫn về tới bên cạnh nàng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 211 nữ vương hồ tộc(8-)

      Editor: Tử Sắc Y


      Ánh mắt Tô Mặc Nhi sáng rỡ, trực tiếp đưa tay ôm chặt lấy Phong Đạc, thừa dịp xuất thần, liền nhón chân lên chạm môi mình vào môi .

      Trong con mắt của Phong Đạc tràn đầy sủng ái và vui vẻ, tay ôm lấy Tô Mặc Nhi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, rất nhanh chiếm lấy thế chủ động.

      Bước chân di chuyển, quay người lại, cẩn thận áp Tô Mặc Nhi ở dưới người.

      khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của nàng bị nhiễm dính vài phần hồng phấn, càng đậm hơn so với lúc nãy, đôi mắt đẹp đảo tròn, phảng phất như chứa vô số phong tình.

      Rất lâu Tô Mặc Nhi vẫn thể bình phục lại tâm tình bị kích động, nàng nằm ngửa ở giường, ôm lấy Phong Đạc, lại nhàng chạm đến môi cái.

      "Phong Đạc, ta chờ ngươi lâu."

      lâu.

      Hồn phách của nàng ở trong Thiên Hương hoa tu dưỡng ngàn năm, từ lúc có ý thức, có lúc nào nhớ đến .

      Sư phụ cho nàng biết, lúc Phong Đạc thực thi trách nhiệm thiên kiếp lại tự mình buông tha nàng, hơn nữa còn có tình cảm nên có với nàng, cho nên thiên đế mới tức giận hạ chỉ, phạt xuống phàm trần, chịu nỗi khổ luân hồi mười kiếp.

      Mà nàng vì luồng hồn phách của mới có thể bảo toàn được tính mạng, đến mức phải tan thành mây khói.

      Ngàn năm chờ đợi, chờ đến cơ hội sống lại, chuyện thứ nhất chính là phải tìm được .

      Nàng năn nỉ sư phụ và nương dẫn nàng đến trần gian, về phần có thể gặp lại hay , đều giao phó cho mệnh trời.

      Bây giờ bọn họ có thể ở chung chỗ, đoán chừng là duyên phận ngàn năm trước là chưa hết, cho nên kiếp này mới có thể gặp nhau ở bên nhau.

      Phong Đạc hiểu ý của nàng, ngừng cảm thán, lại chạm lên môi của nàng, trong nháy mắt tất cả đều lên ở trong hai tròng mắt kia.

      Tình dục dần dần nhiễm lên vào trong mắt phượng tĩnh mịch, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, phía bụng dưới đột nhiên xông lên đám lửa.

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mặc Nhi đỏ bừng, trong con mắt lên vài phần bối rồi, trong sáng, xuyên thẳng vào lòng, khiến cho Phong Đạc càng nhìn càng thêm động tâm.

      "Khụ, ban ngày phóng túng như vậy nha, sư tỷ dạo vòng ở nhân gian quả nhiên có chút... Ử..." Giọng trêu tức dừng hồi lâu, giống như đắn đo dùng từ ngữ, hồi lâu, mới bổ sung, "Bất đồng!"

      xong, cũng có động tác gì, mà đứng thẳng ở bên cửa, mặt mang theo vài phần vẻ mặt như xem kịch vui, hồng y tóc đen, càng làm tăng thêm xinh đẹp động lòng người.

      "..."

      "..."

      Phong Đạc vốn dung nhan tuấn tú tràn đầy ý cười, trong nháy mắt lại trầm xuống như nhọ ở đáy nồi, trong con mắt đen mực kia nổi lên từng đợt gió lốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

      Tô Mặc Nhi cố nín cười, đưa tay đẩy , giọng , "Phong Đạc, đứng lên."

      Phong Đạc cắn răng nghiến lợi cúi đầu gặm cái ở cổ nàng, lực đạo khá nặng, Tô Mặc Nhi nhịn đau được mà kêu ra tiếng.

      "Phốc - -" khung cửa phát ra tiếng giễu cợt, truyền ràng vào trong tai hai người ở giường.

      Lúc này Phong Đạc mới chậm chạp sửa sang lại cho Tô Mặc Nhi xong mới đưa tay chỉnh lại tà áo có chút chênh lệch bị xé rách, lại đưa tay vuốt lên nếp uốn vạt áo, chậm rãi đứng dậy.

      Ánh mắt liếc xéo đến khuôn mặt nhắn dương dương đắc ý
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :