1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 197: Quốc Chi Tướng Khuynh (11)

      Editor: ns.ann
      Betaer: Tử Sắc Y


      Nghe thấy thanh xa lạ, mọi người đều cả kinh.

      Chỉ thấy ở cửa cung, biết khi nào lại xuất vị nữ tử vận hồng y. Tay nàng cầm duy nhất cây trường tiên màu đỏ huyết, chậm rãi tới giữa quảng trường. Gió thổi khiến cho y phục màu đỏ chói kia bay lượn phần phật, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc, mang theo ý cười.

      Mãi cho đến khi người dừng bước ngay bên cạnh Phong Dương, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

      Đối với ánh mắt nóng rực như ngọn lửa của mọi người, nữ tử dường như có phần bừng tỉnh.

      Nàng nghiêng đầu, cười ôn nhu hỏi Phong Dương, "Nàng chính là tiên tử mà các ngươi hả?"

      Phong Dương gật đầu," Đúng vậy. Ngươi nghĩ thế nào?"

      "Chỉ là thứ trèo lên nổi mặt bàn mà thôi." Nữ tử giống như chuyện phiếm cùng Phong Dương, giọng điệu mười phần nhàn rỗi, nhưng lời ra đều mang theo khinh thường.

      Linh Hàm nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, nàng có phần kiềm chế nóng nảy được, tức giận với nữ tử vận hồng y, "Để coi nghiệt ngươi ở chỗ nào! Hôm nay bổn tiên tử phải ở đây thu thập ngươi!"

      "Nếu ngươi có bổn này, cứ tới đây !" Nữ tử vận hồng y vừa giương cằm, vừa cười khiêu khích về phía Linh Hàm.

      Cổ tay trắng như ngọc bỗng nhiên khẽ động, trường tiên màu đỏ "Vút" tiếng quất mặt đất, chỉ nghe thanh vun vút vang lên, nàng mới chỉ dùng phần lực, nếu mạnh hơn chỉ sợ là có thể chém đứt người!

      "Xem chiêu !" Nữ tử di chuyển rất nhanh, thân hình biến hóa khó lường.

      Chờ mọi người chăm chú nhìn lại, mới vừa rồi nàng đứng ngay đó, bây giờ người chỗ nào? Chẳng qua là luồng tàn ảnh thôi! Nữ tử vận hồng y vun roi ngừng về phía Linh Hàm, lại thêm thân hình của nàng biến đổi ngừng, Linh Hàm vốn né tránh kịp, lưng đùi trúng ít roi.

      Trong lòng Linh Hàm thấy ổn, lập tức lấy ra món pháp khí. Xem ra, pháp thuật của nữ nhân này, tuyệt đối ở nàng!

      Quốc sư thấy ràng vật nàng lấy ra, sắc mặt lập tức thay đổi, còn chưa kịp nhắc nhở, thấy nàng mặc niệm chú ngữ, ném pháp khí lên phía trời!

      Từ lúc nữ tử kia xuất , trước sau đều lời nào, lúc này thấy Linh Hàm lấy ra vật gì đó, trong ngực bỗng dưng đau đến rầu rĩ.

      nhớ đêm trước lúc Phong Đạc xuất chinh, còn từng buộc Phong Đạc cưới tiên tử Linh Hàm, Phong Đạc liều chết theo.

      Đáng lẽ phải sớm nghĩ đến, (Phong Đạc) có bao nhiêu chấp nhất với Tô Mặc Nhi. Mà lúc trước Tô Mặc Nhi lại đẩy Phong Đạc ra, mình chịu chết trong chớp mắt cũng làm cho rung động.

      Lúc nhớ tới chuyện này, lần đầu tiên hoàng đế sinh ra hoài nghi với chính mình. Nữ tử như vậy nghiệt sao?

      Có lẽ, làm sai. . . . . . . . .

      Giữa quảng trường, nữ tử vận hồng y thấy Linh Hàm dùng pháp bảo, trong nháy mắt thân hình liền đứng lại.

      Linh Hàm mang theo chút đắc ý nhìn nàng, " Nếu tại ngươi cầu xin ta tha thứ còn kịp đó."

      Nữ tử cười vỗ về trường tiên, lúc này khuôn mặt tràn đầy phong tình, ngay cả Linh Hàm cũng nhịn được mà thất thần trong phút chốc.

      Nhưng ngờ, "Vút" tiếng, Linh Hàm còn chưa kịp phản ứng, nàng vậy mà lại bỗng dưng ra tay!

      Mũi nhọn của trường tiên sắc bén thẳng lướt về phía mặt của Linh Hàm, Linh Hàm né cách chật vật, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn lưu lại vệt đỏ sâu cạn.

      Tức giận chồng chất trong nháy mắt Linh Hàm đứng lên, "Ngươi dám đánh lén bổn tiên tử!"

      "Có ai thể?" Nữ tử vận hồng y khẽ nhíu lại đuôi lông mày, "Huống chi, binh bất yếm trá, ngươi phân tâm như thế, đến lúc đó ngay cả chết cũng biết chết như thế nào!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 198: Vị mà bọn họ gọi là tiên tử (1)

      Editor: ns.ann
      Betaer: Tử Sắc Y


      Khuôn mặt Linh Hàm tức giận đến đỏ bừng, hai tay kết ấn ra ấn khế phức tạp, tròn miệng còn mặc niệm vài câu chú ngữ, chợt bầu trời xuất lỗ đen lớn!

      Ở giữa lỗ đen là lốc xoáy, nơi đó dường như có lực hút rất mạnh, chỉ cần liếc mắt cái liền giống như bị hút vào.

      mặt nữ tử vận hồng y lên tia kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn lỗ đen ngừng mở rộng, thần sắc vẫn thoải mái tự nhiên, "Vật thiên giới ngươi đều có thể thu vào tay, xem ra ngươi vẫn có vài phần bản lĩnh.

      Nhưng mà. . . . . . "

      Lời xoay chuyển, nàng thu hồi ánh mắt, đuôi mắt mang theo vài phần tuỳ tiện “Ngươi cũng chỉ có thể phát huy nó được đến trình độ này thôi sao?”

      "Hừ! Vậy ngươi thử lần !"

      Linh Hàm hừ lạnh tiếng, trong giọng tràn đầy khinh thường.

      " Chút trò hề ấy mà còn muốn đả thương người? Đây là Ngươi đến gây cười à?" Nữ tử vận hồng y chút khách khí cười nhạo ra tiếng.

      "Ngươi cũng chỉ khoe khoang được ngoài miệng thôi chứ còn công phu cũng chỉ có thế!" Sắc mặt Linh hàm trầm xuống, tầm mắt dừng ở người nữ tử vận hồng y kia mang theo vài phần tàn nhẫn.

      Tuy pháp khí này từng bị Phong Đạc làm vỡ lần, nhưng quốc sư tu bổ nó từ lâu, hơn nữa còn bỏ thêm tầng cấm chế! Nữ nhân này có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng tránh thoát khỏi kích kia của nàng.

      Nữ tử vận hồng y thầm quan sát thần sắc của Linh Hàm, nhìn đến khuôn mặt vô ý mang theo đắc ý kia, trong lòng biết ràng là nàng muốn làm gì.

      Trong mắt nàng lên ý cười mang theo vài phần thú vị, chậm rãi mở ra tay phải, nhưng làm người ta kinh ngạc là, giữa tay nàng lại đột nhiên lên ngọn lửa!

      Tiếp theo, nàng bỗng dưng nắm chặt bàn tay, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía lỗ đen. Động tác liên tiếp chỉ phát sinh trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng ném ngọn lửa vào!

      Nhìn nữ tử vận hồng y kia nhanh nhẹn bay xuống đến bên người Phong Dương.

      Phong Dương đối mặt với ánh mắt trong vắt đẹp đẽ mang theo ý cười kia, dung nhan tuấn tú khỏi lên vài phần bất đắc dĩ, cười cười. Khóe môi nữ tử dương giương lên, cùng Phong Dương ngửa đầu nhìn về phía lỗ đen trời.

      Đám lửa kia sau khi bị ném vào vào lỗ đen rất nhanh thấy tăm hơi, mà lỗ đen kia lại đột nhiên thay đổi, dường như có xu thế muốn che khuất cả bầu trời.

      Sắc trời cũng theo lỗ đen mở rộng, càng ngày càng tối dần , gió chậm rãi từ mặt đất bay lên, mang theo cát bụi, phân biệt ai ai khiến cho mắt người đều mở ra được.

      Quốc sư biết khi nào đến bên người nàng, trầm giọng nhắc nhở nàng nên sơ suất.
      Linh Hàm mắt điếc tai ngơ, khí thế tăng cao thản nhiên tới gần Phong Dương và nàng kia: "Nghĩ trốn xa như vậy, bổn tiên tử có biện pháp làm gì ngươi sao. Nếu ngươi mở miệng cầu dù chỉ câu, lần này bổn tiên tử bỏ qua cho ngươi!"

      "Cầu xin tha thứ?”nữ tử kia cười nhạo tiếng, hoàn toàn tin nhìn Linh Hàm.

      "Đây là tiên tử muốn làm cái gì?" Hoàng đế ở chỗ cao nhìn hồi lâu, thấy chuyện này đột nhiên bình tĩnh trở lại, khỏi hỏi câu.

      Linh Hàm câm căm phẫn, nghe vậy, nhất thời sửng sốt "Hoàng thượng ngài thấy, nữ nhân này chính là nghiệt!”
      "Tiên tử luôn miệng người ta là nghiệt, nhưng những chuyện này bất quá chỉ là lời của phía, ai có thể chứng minh giả chứ?" Phong Kì vẫn nén lại lòng lửa giận, chuyện Phong Đạc và Tô Mặc Nhi kích thích .

      Lúc này cũng quan tâm đến bọn quan lại ở đây, trực tiếp lên ra tiếng chất vấn Linh Hàm.

      "Bổn tiên tử đứng ở chỗ này chính là chứng minh tốt nhất! Hay là mọi người và thất hoàng tử đều hoài nghi bổn tiên tử sao?”Chân mày Linh Hàm vừa động, nàng động sát ý với Phong Kì.

      Nàng chưa hề bị phàm nhân hèn mọn chất vấn như vậy!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 199 vị được gọi là tiên tử (2)

      Editor: Tử Sắc Y


      Sắc mặt Phong Kỳ trầm xuống trước đây chưa từng thấy, lúc mọi người cho rằng còn lời nào để , đột nhiên lại , "Bản vương chính là người cho rằng vị tiên tử ngươi là giả đó!"

      Từng chữ từng câu đều ràng đến dị thường.

      "Ngươi..." Linh Hàm thẹn quá hoá giận, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thay đổi vô cùng là đặc sắc.

      "Phong Kỳ, thể lỗ mãng!" đài cao, giọng của hoàng đế loáng thoáng truyền tới.

      "Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài muốn biết sao? Lúc trước ngài chỉ nghe lời bên của quốc sư, tin nữ nhân này chính là tiên tử. Nhưng từ khi nàng đến, chẳng những ngoài biên quan báo có chiến hiểm nguy, giờ cung đình lại đột ngột xảy ra chuyện làm phản! Nếu như nàng là tiên tử, chẳng lẽ thể phù hộ cho Phong Lan Quốc ta mưa thuận gió hoà trước sao?" Phong Kỳ dùng nội lực, truyền thanh đến bên tai tất cả mọi người.

      Nơi quần thần tập trung, ít xôn xao.

      Phong Kỳ thấy hoàng đế sửng sốt, cho rằng chuyện có khả năng chuyển biến tốt, lại ngờ, nghe người ở đài cao kia ra lệnh lần nữa, "Người đến, bắt Thất vương gia, Tứ vương gia, Tiểu Thanh Tử vào trong địa lao cho trẫm! Về phần nghiệt tư xông vào cung này, giết tha!"

      "Vâng!"

      "Chậm !" Quần thần theo giọng kia nhìn lại, chỉ thấy nữ tử vận hồng y cầm trường tiên, chậm rãi đối mặt nhìn hoàng đế, lãnh nhạt , "Hôn quân! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn động đến người của ta?"

      Hoàng đế híp híp mắt, hào quang rực rỡ chói mắt của nữ tử này, từ khi nàng vừa mới đến luôn liên tục đối nghịch với , tại tuy biết rốt cuộc nàng có mục đích gì, nhưng xem nàng và Phong Dương thân nhau, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

      "Dám mắng trẫm là hôn quân ngươi chính là người thứ nhất, rốt cuộc ngươi là người phương nào? Tiến cung có mục đích gì!"

      "Sợ phải là có người mắng ngươi, mà sớm ân cần thăm hỏi cả tổ tông của ngươi ở trong lòng rồi!" Nữ tử hồng y chút khách khí mở miệng giễu cợt, "Về phần ta? Ta chỉ là tới nơi này xem chút với phu quân thôi."

      xong, nàng thuận tay khoác lên cánh tay của Phong Dương, cái miệng nhắn nhếch lên ra vẻ ghét bỏ, "Quả nhiên giống với trong tưởng tượng mà! Bên ngoài hoa lệ, bên trong dơ bẩn! Hổ dữ còn biết được ăn thịt con, còn hôn quân như ngươi lại nghe lời gièm pha, ngay cả mạng của con trai ruột của mình cũng thèm quan tâm ngó ngàng đến!"

      "Đủ rồi! Mặc kệ ngươi đến cùng là ai, được làm càn ở chỗ này! Bắt lại nàng cho trẫm!" Hoàng đế ra lệnh tiếng, thị vệ thận trọng chạy tới.

      Bản lĩnh của nữ tử này bọn họ đều thấy được, chỉ là, mang theo hoàng mệnh trong người, lên cũng chết, lùi cũng chết, còn bằng cá cược phen.

      Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, tất cả thị vệ đều ngã lăn ở mặt đất.

      Mọi người chỉ thấy nữ tử kia vuốt ve ống tay áo, ngay cả mí mắt cũng nhấc lên, bọn thị vệ nằm lăn ở đất, lập tức cảm thấy hoảng sợ.

      "Quốc sư!" Hoàng đế mím môi, sắc mặt trầm nhìn chằm chằm nữ tử hồng y.

      "Vi thần ở đây!" Vị Minh cung kính đáp, " nghiệt này cứ giao cho thần đối phó!"

      Ánh mắt của quét vòng
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 201: Vị được gọi là tiên tử (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn



      Chỉ thấy, vốn là hắc động u thần bí, lại lộ ra chút ánh sáng màu đỏ.

      Ánh sáng càng lúc càng lớn, hắc động u lại giảm ít.

      "Ngươi làm cái gì!" Linh Hàm thầm nghĩ tốt, lập tức chất vấn.

      "Chính ngươi hãy nhìn xem."

      Hồng y nữ tử mặc kệ nàng, loại vấn đề này, còn cần hỏi sao? Cái gì gọi là quốc sư, thể tìm đến tiên tử thông minh hơn phối hợp sao?

      "Minh Hỏa!" Vị Minh mắt thấy hắc ám bị cắn nuốt, bầu trời từ từ lộ ra quả cầu lửa lớn, lập tức hiểu ràng.

      Nữ nhân này là người ti, biết khống chế minh hỏa tự nhiên chẳng có gì lạ. Chỉ là, nghĩ tới nàng có thể tự nhiên sử dụng dễ dàng như vậy!

      "Phất Tâm." Phong Dương nhắc nhở vậy gọi nàng kia tiếng.

      Nữ tử hướng ngọt ngào cười tiếng, Phong Dương lập tức có chút bất đắc dĩ, "Cẩn thận chút."

      "Cẩn thận, đồ của ta từ trước đến nay đả thương đến chủ nhân." Nàng quét mắt nhìn những vị đại thần đứng run lẩy bẩy, lại nhìn người đứng vị trí cao dừng chút, cuối cùng rơi vào người Vị Minh cùng Linh Hàm, "Bất quá, có thể hay làm bị thương người khác, cũng chỉ có thể xem tâm tình của nó rồi."

      Phong Dương nhìn lửa đổ xuống đài cao, nghe vậy , "Cách đài cao xa chút."

      "Ân." Phất Tâm nhu thuận gật đầu.

      Nàng nheo mắt lại hướng lên trời nhìn qua, vốn là trời u, lúc này lần nữa phát sáng lên.

      Chỉ là, hỏa cầu kia nhiệt độ quá cao, lúc này trong mùa đông lại thiêu đốt người mồ hôi đều ướt quần áo.

      Vị Minh biết nàng còn muốn làm cái gì, nhưng nhìn Phong Dương bọn họ đứng tại nguyên chỗ chút nào bị nhiệt độ cao ảnh hưởng, biết ngay nữ nhân này nhất định là ở người Phong Dương bọn họ hạ cấm chế!

      "Quốc sư!" Linh Hàm sợ hãi thôi chạy đến sau lưng Vị Minh, muốn tránh chút.

      Cũng ngờ, thanh làm nàng chán ghét lần nữa vang lên, "Ơ! Tiên tử trốn xa như vậy làm cái gì? Chớ phải là cũng sợ hãi bị lửa này nướng ra nguyên hình?"

      "Ta... Bổn tiên tử chỉ là sợ ngươi làm bị thương đến người vô tội, muốn bảo hộ tốt bọn họ!" Linh Hàm sắc mặt khó coi từ sau lưng Vị Minh ra, nỗ lực duy trì hình tượng tiên tử.

      " ra là như vậy, tiên tử quả nhiên là thâm minh đại nghĩa. Ngọn lửa này của ta phải rơi xuống, tiên tử cần phải bảo hộ tốt thần dân của ngươi nha." Phất Tâm cố ý mở miệng kích thích Linh Hàm.

      Minh Hỏa này, nàng chính là chuẩn bị vì tinh này. Vô luận là quái còn là ma, nếu qua rèn luyện của lửa này, toàn bộ cũng ra nguyên hình!

      bầu trời, hắc động hoàn toàn bị hỏa cầu cấp cắn nuốt hết. Lúc này bầu trời tựa như là có thêm hai cái mặt trời, nóng đến khiến tất cả mọi người muốn cởi ra y phục, chỉ là ngại mặt mũi, người nào dám cởi.

      "Oanh! !"

      "Tam ca!"

      Mọi người lòng nhìn lên hỏa cầu sắp rơi xuống, cũng ngờ đài cao quảng trường lúc này ầm ầm sụp đổ!

      Kinh biến chỉ ở trong cái nháy mắt, Phong Kỳ phản ứng trước hết, trong nháy mắt đài cao kia ngã xuống, trực tiếp vọt vào trong tro bụi!

      Phong Dương cả kinh, đưa tay muốn kéo , lại chỉ kéo được đoạn ống tay áo của , "Phong Kỳ!"

      Lửa kia còn chưa cháy hết, Phong Kỳ cứ như vậy lỗ mãng xông vào, định bị thương !

      "Đừng lo lắng, có việc gì." Phất Tâm ánh mắt chợt khẽ , đối Phong Dương , "Ta ở người hạ cấm chế, hỏa đả thương được ."

      Phong Dương nghe vậy, tâm treo lên cũng bình ổn lại, nhưng trong giây lát, lại đột nhiên ý thức được kiện - - Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi còn ở trong lửa!

      Mặt lập tức biến sắc, cũng cùng Phong Kỳ vào đống lửa!


      ☆, chương 202: Biến mất (5)

      Editor: Lam Tuyết Hàn

      "Phong Dương!" Phất Tâm ngăn cản kịp, bóng dáng Phong Dương đảo mắt biến mất tại trong tầm mắt của nàng.

      Phong Dương người bọn họ đều có cấm chế, nàng hoàn toàn lo lắng, ngược lại có chuyện, bây giờ là thời điểm giải quyết.

      Nàng trong lòng tính toán thời gian rơi xuống của hỏa cấu, nhìn chuẩn cơ hội, thừa dịp Linh Hàm cùng quốc sư chú ý, huyết sắc trường tiên nhanh chóng bay ra, trong nháy mắt quấn lấy Linh Hàm!

      Phất Tâm tay dùng lực, thân thể Linh Hàm lập tức bị trường tiên cuốn lên.

      Linh Hàm phòng bị chỉ kịp hét lên tiếng, "A - -! !"

      Vị Minh vội vàng ra tay, cũng ngờ, hỏa cầu từ trời giáng xuống, điện quang hỏa thạch trong lúc đó, Linh Hàm trực tiếp bị roi của Phất Tâm vòng quanh đụng phải hỏa cầu!

      "A! !" Ngắn ngủi lúc lại có thanh thê lương vang lên bên tai mọi người, cuối cùng tiếng hét thảm này của Linh Hàm thực làm cho lòng người rung động.

      Phất Tâm mặt chút thay đổi nhìn hỏa cầu trong nháy mắt cắn nuốt Linh Hàm, chỉ nhàn nhạt câu, "Đừng cháy rụi, lưu lại toàn thây."

      Nếu là tinh có đạo hạnh cao chút, cơ bản còn có thể tuef trong lửa trốn ra được, bất quá loại tiểu như Linh Hàm này, cuối cùng có thể lưu lại tro cốt sai.

      Vị Minh ra tay cứu kịp ở bên trơ mắt nhìn Linh Hàm biến mất, sắc mặt tức trở nên có chút khó coi.

      Ai cũng có chú ý tới, bàn tay dưới ống tay áo của nắm chặt thành quyền, mơ hồ có lực lượng cường đại.

      Vị Minh giương mắt nhìn Hoàng đế đài cao, thấy vẻ mặt trắng bệch nhìn đài cao sụp đổ, cảm thấy có chủ ý.

      Tuyệt đối thể để cho hoàng đế chứng kiến chân thân Linh Hàm, hoàng đế có chú ý tới nơi này đúng là cái cơ hội, chỉ muốn ở trong lúc Phất Tâm thu hồi quả cầu lửa phá hủy thi thể Linh Hàm, vậy còn dấu vết để lại!

      Về phần những vị đại thần nhìn được mà dùng được kia, lần dùng hồn thuật có thể khống chế được, cũng cần lo lắng bọn họ ở trước mặt hoàng đế lung tung.

      Vẻn vẹn trong thời gian ngắn, Phất Tâm đưa tay đem hỏa cầu thu về.

      đám ngọn lửa ở trong lòng bàn tay Phất Tâm lóe lóe, lập tức biến mất.

      Vị Minh hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, tư thái bình thản từ trước đén giờ rốt cuộc duy trì được nữa.

      Lúc nhìn đến hỏa cầu kia muốn thu về, muốn ra tay, cũng ngờ thân thể giống như bị định trụ, nhất thời thể động đậy được.

      quảng trường những người bị tiếng hét thảm của Linh Hàm hấp dẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhìn đến hỏa cầu biến mất, cái gì đó đen thùi lùi rơi xuống mặt đất.

      Mọi người nhìn chăm chú nhìn lại, cái nhìn này, thiếu chút nữa đều muốn để cho bọn họ thét chói.

      mặt đất cái đen thùi lùi, đúng là con chuột bị đốt trụi!

      Bọn họ vừa mới nhưng là chính mắt thấy được Linh Hàm tiên tử táng thân trong hỏa cầu, này này này... Này con chuột, chẳng lẽ là Linh Hàm? !

      Phất Tâm nhướn mày, hướng Vị Minh khẽ mỉm cười, trong tươi cười còn có ý xấu xa xen lẫn vài phần mị thuật.

      Vị Minh nhoáng cái thần, tiếng Phất Tâm mềm mại lập tức sâu kín truyền vào trong tai của , "Quốc sư, phần lễ ra mắt này như thế nào? Nếu là quốc sư thích, bằng hãy thấy đáp ứng tiểu nữ tử đánh trận, như thế nào?"

      Vị Minh sắc mặt khó coi chưa từng thấy, từ trước đến nay đều là bộ dáng cao cao tại thượng, hôm nay lại bị nữ nhân này dồn đến tình cảnh như thế!

      giật giật cánh tay, phát giam cầm quanh thân giải, sát ý tràn qua trong lòng, tay ngưng tụ cường ** lực, ở trước tiên hướng về Phất Tâm đánh tới!

      Phất Tâm khóe môi lên nét trào phúng vui vẻ, thân hình nhoáng cái, dễ dàng trốn thoát công kích của .

      "Quốc sư đại nhân chẳng lẽ quên mất, người ti am hiểu nhất là thuật đọc tâm sao?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 203 biến mất (6 )

      Editor: Tử Sắc Y


      Vị Minh nén lại búng máu ở ngực, thiếu chút nữa phun ra rồi!

      "Đáng chết!" Lời nhắc nhở của Kinh Phất Tâm, lúc này mới nhớ tới.

      Người ti quản lý sinh tử luân hồi của sáu giới, bất cứ là ai, chỉ cần ở trước mặt người ti, mọi chuyện trải qua đều bị người thông thấu.

      Bọn họ vừa ra đời có năng lực cao hơn người thường, bản lĩnh cường đại và thuật đọc tâm từ lúc sinh ra cũng có.

      trách được lúc muốn ra tay hủy diệt thi thể của Linh Hàm, mà thân thể lại giống như bị bắt dừng lại, vì ở trước mặt nữ này, chuyện gì cũng chỗ nào để che giấu!

      Lúc tro bụi bay lên khi đài cao sụp xuống từ từ tản , tất cả đều trở nên ràng.

      Phong Kỳ và Phong Dương cứ như bị mất lý trí, dùng tay cầm lên những cây củi cao màu nâu đen bị đốt cháy kia, ý định muốn tìm được Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.

      Vốn là nơi tính là quá lớn, mà tất cả cây gỗ đều bị lửa đốt từ trong ra ngoài còn nguyên vẹn, nếu là người vẫn còn ở đó, có thể tìm thấy được.

      Nhưng điều khiến chính bọn họ cam lòng là, tin được người kia như thần tiên ở trong lòng bọn họ lại cứ như vậy mà táng thân trong biển lửa...

      Phất Tâm thở dài, quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía hoàng đế ngồi địa vị cao kia.

      Đầu tóc xoã tung rối bời, con mắt trừng to, dáng vẻ dám tin nhìn xem đống tro tàn kia.

      "Hôn quân, ở đó, ngươi có thấy được ?" Phất Tâm cất cao giọng , "Đây là vị tiên tử mà ngươi gọi đó!"

      Thần sắc hoàng đế đờ đẫn nhìn về phía viên tròn màu đen kia, trong cổ họng bỗng dưng ngòn ngọt, phun ra búng máu!

      Tiên tử mà liên tục coi là vị khách quý này lại là con nghiệt đê tiện kia, vậy mà lại còn tin lời của nàng, hại chết Phong Đạc...

      Tiểu Thanh Tử thấy hoàng đế hộc máu, theo bản năng phi thân lên, đỡ .

      Lập tức, tức có chút ảm đạm. Lúc trước chủ tử để cho ở lại cạnh hoàng đế, là vì bất cứ lúc nào cũng phải biết mọi chuyên trong cung, khác nữa chính là chăm sóc hoàng đế cho tốt, cẩn thận đề phòng Phong Mục lại ra tay hạ độc hoàng đế lần nữa.

      Những năm gần đây, trở thành thói quen. Nhưng hôm nay Phong Đạc lại vì hoàng đế mà chết, chắc chắn là ở lại hoàng cung nữa!

      Tiểu Thanh Tử đỡ hoàng đế ngồi xuống, thấp giọng , "Hoàng thượng xin bảo trọng long thể, chức trách của thuộc hạ hết, sau này cũng ở bên người ngài để hầu hạ nữa."

      xong, phi thân trở lại quảng trường, tìm kiếm với Phong Kỳ và Phong Dương.

      "Tam ca..." Tìm rất lâu, tất cả mọi người quảng trường đều lặng im nhìn xem, rốt cục Phong Kỳ vẫn chống đỡ nổi mà quỳ xuống trước mảnh tro bụi kia, ánh mắt buồn bã.

      Toàn bộ người Ảnh môn người đều tập trung vào giữa quảng trường, đứng chỉnh tề ở nơi đó, im hơi lặng tiếng trong lòng mỗi người bi thương cứ lan tràn đến toàn thân.

      "Tam ca và Tam tẩu rốt cuộc làm sai điều gì! Vì sao mà cuối cùng lại trở thành như vậy..."

      "Tiểu Thất..." Phong Dương đến bên cạnh , dìu đứng lên, trong lòng nhận là mùi vị gì.

      "Ảnh môn nghe lệnh!"Tiếng của Phong Dương nghiêm túc, "Toàn bộ rút lui khỏi hoàng cung!"

      "Vâng!" Tiếng đáp lại vang lớn đến cực điểm, phảng phất như muốn phát tiết ra những bi phẫn vô
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :