1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi- Thanh Canh Điểu (207/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 187 Quốc Chi Tương Khuynh (1)

      Editor: Tử Sắc Y


      Phong Đạc khép chặt cửa, khóe môi tự giác mà mang theo ít nét ôn nhu.

      đến trước người Tô Mặc Nhi, dịu dàng bế nàng từ ghế.

      Tô Mặc Nhi giật mình tỉnh lại, đưa tay dụi dụi mắt, dùng đôi mắt đầy sương mù nhìn Phong Đạc, trong thanh mang theo lười biếng vừa mới tỉnh dậy, "Phong Đạc, ngươi trở lại rồi."

      "Uh, mệt nhọc rồi nằm ngủ thôi." Phong Đạc ôn nhu .

      Tô Mặc Nhi ngáp cái, ở trong ngực của Phong Đạc tìm vị trí thoải mái, thiếp .

      Phong Đạc để nàng ở giường, lẳng lặng nhìn dung nhan nàng khi ngủ, trong đôi mắt phượng tràn đầy nét sủng ái.

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tô Mặc Nhi chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng, Phong Đạc mang theo nàng trực tiếp trở về tam vương phủ.

      Trước đó, người trong Ảnh môn đến thông báo, là Tứ vương gia và Thất vương gia vượt ngục từ trong nhà lao, hơn nữa bọn họ còn ở trong tam vương phủ chờ .

      Phong Đạc vừa nghĩ biết bọn họ có chủ ý gì, nhưng khi nhìn đến Tô Mặc Nhi ngủ say sưa, cũng muốn đánh thức nàng, liền trực tiếp ôm nàng lên xe ngựa.

      Tam vương phủ có kết giới Phong Dương thiết kế, chỉ cần máu của Mặc Nhi mới có thể phá, nếu , cũng để cho Mặc Nhi theo chuyến này.

      Kể từ sau khi nàng có bầu, tựa hồ như trở nên càng thêm thích ngủ hơn.

      Tiền bối Ngân Lan có , độc kia ở trong cơ thể nàng lâu ngày, ngày đó nàng càng thêm nguy hiểm.

      hận thể nhanh lấy được Ngưng Bích Lưu Quang từ chỗ Phong Kỳ, rồi trở về Minh U Cốc.

      Chuyện của Phong Mục hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu như (PM) phải tự muốn chịu diệt vong, (PĐ) cũng có tâm tình đọ sức với (PM).

      Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi, rất dễ dàng vào tam vương phủ. Kết giới kia lúc giây vừa chạm đến Tô Mặc Nhi biến mất thấy.

      Hai người ở trong sảnh trước của vương phủ, lúc nhìn thấy bóng dáng bước vào cửa phủ, trong nháy mắt hai người đều đứng lên.

      Chỉ là, bước chân của người nọ vốn về phía sảnh trước lại đột nhiên chuyển hướng, sang đường khác ở trong phủ.

      Phong Kỳ ngẩn ngơ, muốn đuổi theo, Phong Dương lại ngăn cản , "Tiểu Thất, ngươi thấy Tam ca ôm Tam tẩu sao? Chúng ta vẫn nên chờ lát ."

      "Ân." Phong Kỳ dằn xuống kích động trong lòng, ngồi xuống cái ghế gần đó.

      Dưới ống tay áo, cánh tay của kích động đến đều có chút run rẩy.

      Lúc đầu ở biên thành, nghe được tin tức Tam ca rơi xuống núi, cả người đều nhanh muốn chết theo.

      Nhưng còn chưa kịp làm chuyện gì, lại có tin tức, Tam ca tư thông với địch!

      làm sao tin được? ràng người tư thông với địch chính là Phong Mục, mà chứng cớ lại rành rành ở trong tay !

      Nhưng nghĩ tới chính là, đạo thánh chỉ của phụ hoàng gửi đến biên thành, lại nhốt với tội danh đồng mưu!

      đường bị áp giam, cho đến khi bước vào đế đô, bị giam vào thiên lao cùng với Tứ ca, mới biết được, tất cả đây đều là mưu của Phong Mục.

      Từ lúc vừa mới bắt đầu xuất chinh, Phong Mục đánh chủ ý hãm hại lên Tam ca!

      Đêm qua, đột nhiên thiên lao loạn hết cả, tất cả thủ vệ cũng thấy bóng dáng, và Tứ ca liền thừa dịp khe hở trong chốc lát kia, từ thiên lao trốn thoát.

      Bọn họ lặng lẽ đến hoàng cung chuyến, nơi đó là mảnh hỗn loạn, có rất nhiều thi thể chưa được xử lý, nằm ngổn ngang mặt đất.

      Bọn họ bắt được tiểu thị nữ, sau
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 189: Quốc Chi Tương Khuynh (3)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      “Ừ! Chờ xong chuyện tình ở Đế Đô, bản vương mang theo Mặc Nhi rời .” Phong Đạc có ý định lừa gạt bọn họ, trực tiếp thẳng.

      “Vậy chúng ta sau này phải nơi nào tìm Tam ca?” Phong Kỳ vội vàng hỏi.

      “Bản vương……”

      “Chủ nhân, trong cung có người đến, Hoàng thượng muốn mời ngài tiến cung chuyến.” Phong Đạc còn chưa xong bị người hầu cắt đứt.

      “Có là có chuyện gì hay ?” Phong Đạc trầm giọng hỏi.

      “Cũng . Nhưng người truyền tin có , nếu là có Thất vương gia cùng với Tứ vương gia ở đây để cho bọ họ cùng tiến cung.”

      Phong Dương, Phong Kỳ nhìn nhau, xem ra Hoàng thượng biết bọn họ từ trong ngục thoát ra.

      “Bản vương biết, ngươi lui xuống trước .” Phong Đạc .

      “Vâng.”

      “Các người thấy thế nào?” Phong Đạc quay đầu hỏi Phong Dương và Phong Kỳ.

      “Phụ hoàng có phải là muốn trị tội chúng ta?” Phong Kỳ cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      chắc cũng có ý định muốn bắt chúng ta.” Phong Dương phân tích , “Nếu muốn trị tội trực tiếp phái người tới bắt chúng ta.”

      thôi, bản vương cũng muốn nhìn xem làm gì!” Phong Đạc ánh mắt lạnh lẽo, trước ra ngoài.

      Phong Dương, Phong Kỳ nhìn bóng lưng , cũng bước nhanh ra ngoài.

      Trước khi rời khỏi vương phủ, Phong Đạc căn dặn thị vệ phải luôn bảo vệ tốt Tô Mặc Nhi.

      Hiếm khi thấy Hoàng thượng phái xe ngựa đến đón bọn họ, chỉ lúc tới hoàng cung.

      Vừa mới bước vào Phong Hà uyển, nhìn thấy tiểu Thanh tử đứng trước cửa phòng Hoàng thượng chờ bọn họ.

      Tiểu Thanh tử nhìn thấy Phong Đạc tới, bước nhanh đến, hành lễ , “Chủ nhân.”

      “Ừ. (hoàng thượng) tìm chúng ta đến cùng là có chuyện gì?” Phong Đạc hỏi.

      Tiểu Thanh tử luôn ở bên cạnh Hoàng thượng, hẳn phải biết mục đích Hoàng thượng gọi bọn họ vào cung lần này.

      Nhưng ngờ, tiểu Thanh tử lại lắc đầu, giọng , “Thuộc hạ cũng biết, chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng hình như muốn viết thánh chỉ.”

      Phong Đạc trầm ngâm lát, quay đầu nhìn Phong Dương và Phong Kỳ phía sau, , “Vào thôi.”

      Nhìn thấy bọn họ gật đầu, tiểu Thanh tử liền tiến vào tẩm cung, hướng về phía Hoàng thượng bẩm báo.

      lát sau, tiểu Thanh tử ra, đối với bọn họ , “Tam vương gia. Tứ vương gia, Thất vương gia, Hoàng thượng mời các ngài vào.”

      Bên trong thư phòng, Hoàng thương ngồi ngay ngắn trước án thư, cầm bút viết gì đó.

      Nhìn thấy bọn Phong Đạc, khuôn mặt già nua khỏi mang theo chút ý cười, “Phong Đạc, các ngươi tới.”

      “Phụ hoàng.” Phong Dương thanh ôn nhuận .

      “Phụ hoàng.” Phong Kỳ mặc dù tình nguyện, nhưng cũng gọi tiếng.

      Chỉ có Phong Đạc, đứng ở bên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hoàng đế lời.

      “Đều ngồi .” Hoàng đế thấy Phong Đạc để ý đến , ánh mắt có chút ảm đạm, lần nữa cúi đầu viết cái gì đó.

      lát, rốt cuộc thở phào nhõm, hài lòng đem bút đặt ở giá. Lại đưa tay cầm lấy ngọc tỷ ở bên, ấn xuống giấy.

      “Tiểu Thanh tử, lại đây.” Trong thanh của Hoàng đế cũng mang theo vài phần ý cười.

      đem đồ bàn cho tiểu Thanh tử, nghiễm nhiên là đạo thánh chỉ, “Cho Tam vương gia nhìn.”

      Tiểu Thanh tử lơ đãng nhìn qua nội dung trong thánh chỉ, trong nháy mắt đôi mắt mở to, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

      Hoàng đế tựa như muốn nhắc nhở, ho tiếng.

      Tiểu Thanh tử bừng tỉnh hoàn hồn, hai tay run run đưa thánh chỉ cho Phong Đạc.
      Nhanh chóng lướt qua nội dung trong thánh chỉ, lại nhìn ánh mắt Hoàng đế thỉnh thoảng nhìn mình, Phong Đạc rốt cuộc lên tiếng, “Đây là cái gì?”

      Hoàng đế mặt duy trì bộ dáng uy nghiêm, hắng giọng , “ thánh chỉ trẫm viết ràng, Phong Đạc ngươi cảm thấy thế nào?”

      Phong Đạc nhếch môi cười gằn, ánh mắt lạnh lẽo, , “Đây xem như là bố thí sao?”


      Chương 190: Quốc Chi Tương Khuynh (4)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      “Ngươi! Ngươi lẽ nào thấy bên viết cái gì sao?” Hoàng đế vui sướng, trong nháy mắt bị hắt chậu nước lạnh.

      Phong Đạc đem thánh chỉ ném tới bàn trước mặt Hoàng đế, “Thấy , vì vậy bản vương càng tò mò, đây được coi là bố thí sao? Vị trí này, trong lòng ngươi sớm có người phải sao?”

      “Ngươi……” Hoàng đế tức giận công tâm, che miệng ho khan vài tiếng, máu xuyên qua lòng bàn tay chảy xuống.

      Phong Đạc sắc mặt cứng đờ, , “Thân thể khỏe nên tìm thái y tới xem chút .”

      “Trẫm có chuyện gì.” Hoàng đế ân thanh có chút khàn khàn, nhưng vẫn là , “Phong Đạc, đến cùng là ngươi muốn cái gì? Trẫm đều thỏa mãn ngươi.”

      xác thực thẹn với Phong Đạc, cũng muốn tận lực bù đắp cho . Phong Đạc sai, nếu phải Phong Mục đến tạo phản bức vua thoái vị, vị trí Thái tử này, chuẩn bị cho Phong Mục rồi.

      “Là thù lao đêm qua bản vương giúp ngươi bảo vệ hoàng cung sao?”

      Phong Đạc nghe vậy, khóe môi nổi lên trận khinh thường, “Bản vương , chuyện đêm qua, là bản vương đến trả thù ngươi. Nhìn thấy nhi tử ngươi thương nhất đến tạo phản bức vua thoái vị có tư vị như thế nào?”

      “Trẫm……” Hoàng đế nhất thời biết gì.

      Tối hôm qua, thời khắc thấy Phong Mục đó, xác thực rất đau lòng. làm sao cũng nghĩ đến, nhi tử nhọc lòng khổ sở nuôi dưỡng như thế, cũng có dị tâm.

      Nhưng là, sau khi nghe Phong Mục kể lại chuyện cũ năm đó, mới phát giác ra được, bao năm qua quả nhiên là nhìn lòng người.

      Phong Đạc cười lạnh , “Ngược lại, cứu Phong Mục về rồi, bản vương nghĩ, vị trí thái tử này ngươi chuẩn bị cho nhiều năm như vậy? Ngươi truyền cho , cũng sợ , lần thứ hai khởi binh tạo phản nữa rồi!”

      Hoàng đế sắc mặt xám trắng, sững sờ ngồi ở trước bàn lát, lần thứ hai nhấc bút lên, ở tờ thánh chỉ khác nhanh chóng viết xuống mấy chữ.

      “Tiểu Thanh tử, ngày mai lâm triều, theo thánh chỉ này tuyên đọc!” Hoàng đế ở thánh chỉ ấn xuống ngọc tỷ, liền đưa cho tiểu Thanh tử.

      “Vâng.” Tiểu Thanh tử đáp lời, thu lại thánh chỉ nhưng mở ra.

      “Nếu có chuyện gì nữa, vậy bản vương phải trở về rồi.” Phong Đạc trực tiếp đứng lên, Mặc Nhi còn ở Tam vương phủ, biết tỉnh lại hay chưa.

      Chẳng biết vì sao, trong lòng cảm giác bất an. giống như thời thời khắc khắc để Mặc Nhi bên cạnh mới có thể an tâm.

      Chỉ là hình như Hoàng đế hoàn toàn có ý tứ muốn cho .

      (HĐ) hiếm khi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, thanh cũng có chút ôn hòa , “Ngồi xuống, phụ tử chúng ta biết bao lâu rồi ngồi chuyện với nhau.”

      “Phụ tử? Ngươi còn biết ta là nhi tử ngươi sao?” Trong miệng lời chói tai, nhưng Phong Đạc vẫn là lần nữa ngồi xuống.

      Hoàng đế tâm lần nữa nhói lên, mặt lần nữa nở nụ cười.

      “Lần này trở về, vậy hãy yên tâm ở lại Tam vương phủ, trẫm phái chút nha hoàn cùng thị vệ cho ngươi, còn có……”

      cần, bản vương chỉ là trở lại cứu người.” Phong Đạc trực tiếp ngắt lời , cự tuyệt .

      Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa có dấu hiệu tức giận, ngược lại , “Trẫm vừa mới hạ chỉ, giải thích tội tư thông với địch của Phong Dương và Phong Kỳ.”

      Ánh mắt Hoàng đế rơi vào người Phong Dương và Phong Kỳ , “Các ngươi sau này cũng phải thường tiến cung, bồi trẫm nhiều hơn.”

      Phong Kỳ và Phong Dương liếc mắt nhìn nhau cũng có trả lời.

      Phong Dương hòa nhã , “Phụ hoàng, nhi thần sợ là thể thường xuyên tiếp ngài, thời gian lần này trở lại lâu, cũng nên trở về rồi.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 191 Quốc Chi Tương Khuynh (5)

      Editor: Tử Sắc Y


      "Ngươi cũng muốn ?" Nghĩ thầm đến lời Phong Dương đồng ý với hoàng đế, hoàn toàn ngờ cũng muốn , liền ngây ngẩn cả người.

      Lập tức, như nghĩ đến chuyện gì, tự nhiên gật đầu , "Trẫm nghe ngươi ở bên ngoài tìm thấy được người ngưỡng mộ, nếu có cơ hội, cứ dẫn trở về đây cho trẫm xem chút."

      mặt Phong Dương mang theo ôn nhuận vui vẻ, đáp, "Được."

      Hôm nay chẳng biết tại sao, hoàng đế lại theo chân bọn họ tán phiếm rất nhiều chuyện trời dưới đất, từng câu từng câu cộng lại, tất cả lời với bọn họ còn nhiều hơn so với những năm gần đây.

      Bất giác, bọn họ ở trong cung hơn canh giờ.

      Thừa dịp nhàn rỗi hoàng đế nghỉ ngơi, Phong Đạc đứng dậy, lúc muốn phải rời khỏi.

      đột nhiên, cửa gỗ sơn hồng trong thư phòng được đóng kỹ, lại bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào!

      Hoàng đế cảm thấy cả kinh, còn chưa thấy người đến, mở miệng trách cứ, "Người nào! Lại dám tự xông vào thư phòng của trẫm?!"

      "Chủ tử, xảy ra chuyện!"

      Phong Đạc cảm thấy cả kinh, bỗng dưng quay đầu nhìn lại, toàn thân thị vệ đều là máu, nghiêng ngã vọt vào, rồi té xuống ở trước mặt .

      Sắc mặt Phong Đạc đại biến, vội vàng hỏi, "Xảy ra chuyện gì!"

      Người này nhớ , lúc sớm đó, còn dặn dò người thị vệ này, cần phải bảo vệ Mặc Nhi tốt!

      Thị vệ kia rất yếu ớt, Phong Đạc phải đến gần kề lỗ tai sát miệng , mới nghe được câu gì.

      "Vương phi bị... Quốc sư, còn có... Còn có tiên tử Linh Hàm, bắt, bắt vào trong cung..."

      "Bị bắt đâu?" Trong lòng Phong Đạc là mảnh băng hàn, vừa nghe (thị vệ) là quốc sư và Linh Hàm bắt Mặc Nhi , biết, thân phận của Mặc Nhi, chỉ sợ là thể gạt được rồi!

      "Sùng... Sùng Quang..."Lời còn chưa dứt, hai mắt thị vệ trợn ngược lên, hoàn toàn còn tiếng động.

      "Là ngươi phái bọn họ ?" Hai mắt Phong Đạc đỏ ngầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào hoàng đế, "Nếu nàng có bất kỳ sơ xuất gì, bản vương bắt toàn bộ Phong Lan chôn cùng nàng!"

      Sắc mặt hoàng đế trắng nhợt, ánh mắt kia của Phong Đạc giống như kim đâm thẳng vào lòng , châm đau, "Ngươi muốn vì nghiệt kia mà đối nghịch với trẫm sao?"

      Phong Đạc rảnh bận tâm đến , bước nhanh ra ngoài.

      "Đứng lại!" Hoàng đế uy nghiêm quát lớn, "Quốc sư quả nhiên là đúng, ngươi bị nghiệt mê hoặc rồi! Hôm nay trẫm nhất định phải diệt trừ nàng!"

      Phong Đạc mắt điếc tai ngơ, chỉ là lúc nghe thấy hai chữ nghiệt kia, lông mày lại nhíu lại chỗ.

      Nếu phải là tình huống khẩn cấp, chỉ sợ là trực tiếp tranh co với hoàng đế.

      Phong Dương và Phong Kỳ thấy thế, trong nháy mắt sáng tỏ là chuyện gì xảy ra. Chuyện có thể khiến cho Phong Đạc luống cuống như vậy, cũng chỉ có Tô Mặc Nhi mà thôi!

      Nghĩ đến đây, bọn họ nhanh chóng đuổi theo sát Phong Đạc.

      "Tứ đệ, ngươi nhanh triệu tập người Ảnh môn, " Phong Đạc duy trì phần tỉnh táo cuối cùng,
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 193: Quốc Chi Tương Khuynh (7)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Phong Đạc , bọn họ ở lại tiếp tục đánh cũng có ý nghĩa gì, còn làm hao tổn thể lực.

      Hoàng đế quát to tiếng, “Tất cả dừng tay cho trẫm!”

      Những thị vệ kia bình thường cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện, nghe mệnh lệnh của Hoàng đế, bọn họ liền ngừng lại động tác tay.

      Mà Phong Kỳ lại hoàn toàn nghe mệnh lệnh của Hoàng đế, sau khi làm bị thương mấy người, thấy bọn hộ có phản kháng, mới ngừng lại, miệng lớn thở hổn hển.

      chưa từng trải qua chém giết khốc liệt như vậy, nếu cứ tiếp tục sợ là cũng chịu nổi.

      Phong Kỳ cùng tiểu Thanh tử dừng lại, lập tức theo bản năng nhìn về phía Hoàng đế. Hoàng đế phất tay áo cái, cũng hướng về phía Phong Đạc vừa mới rời khỏi mà .

      Phong Kỳ cùng tiểu Thanh tử liếc mắt nhìn nhau, ssong song theo phía sau.

      Bọn biết, Hoàng đế còn chưa hết hy vọng, đây là dự định muốn ngăn cản Phong Đạc!

      Phong Kỳ cùng tiểu Thanh tử phía sau Hoàng đế, nhìn đường này, quả nhiên là về phía Sùng Quang điện.

      Phong Kỳ lòng đầy nghi hoặc, bình thường Hoàng đế vào triều là ở Sùng Quang điện, hôm nay muốn xử quyết Tô Mặc Nhi làm sao lại ở đây?

      Mà khi bọn hộ qua khúc hành lang cuối cùng, rốt cuộc hiểu dụng ý của Hoàng đế.

      Chỉ thấy, quảng trường trước Sùng Quang điện, văn võ bá quan mặc triều phục đoan chính đứng ở đó, ánh mắt nhìn về hai người đánh nhau ở giữa quảng trường!

      Hoàng đế chăm chú nhìn lại, hai người kia là quốc sư mặc lam y (áo xanh), người khác, lại là bạch y nhuốm máu Phong Đạc!

      “Tam tẩu!” Phong Kỳ đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi, trợn to mắt nhìn về đài cao biết dựng lên khi nào ở giữa quảng trường.

      đài cao này cắm Thập tự giá, phía ai khác chính là Tô Mặc Nhi!

      Tiểu Thanh tử theeo ánh mắt của nhìn lại, nhất thời hít ngụm khí lạnh.

      Bây giờ là mùa đông, nhưng người Tô Mặc Nhi lại chỉ mặc kiện áo đơn mỏng manh.

      Nàng cúi thấp đầu, dường như là hôn mê. đầu tóc đen mượt lúc này cũng tán loạn, buông xuống trước ngực, khuôn mặt nhắn mảnh trắng bệch, mà cổ tay trắng muốt lúc này lại có hai vết chém, máu chảy ngừng!

      Phong Kỳ thực tượng tượng nối, tâm Hoàng đế là có bao nhiêu tàn nhẫn, lại đối với nữ tử mềm yếu hạ độc thủ như vậy!

      Bọn họ nhìn đến tình cảnh này đều chịu được, huống gì là Phong Đạc đây?

      Hoàng đế đến vị trí cao nhất, nơi đó sớm chuẩn bị chỗ ngồi.

      Quần thần nhìn thấy đến, vội vàng hướng quỳ lạy, , “Tham kiến Hoàng thượng!”

      “Các khanh bình thân!” Hoàng đế trung khí mười phần .

      Đảo mắt nhìn về phía Phong Đạc cùng quốc sư, bọn họ vẫn đánh bất phân thắng bại.

      Lúc đầu tiên khi Phong Đạc nhìn đến tình cảnh của Tô Mặc Nhi, lập tức mất hết lý trí.

      Trong đầu chỉ có ý nghĩ, giết chết bọn họ! Bọn họ đều đáng chết!

      vừa định tiến lên đài cao, lại bị quốc sư chắn đường. Dĩ nhiên, bỏ qua cho người nào ngăn cản lại gần Mặc Nhi!

      Quốc sư đánh nhau với lát, rốt cuộc ý thức được có điểm đúng, hai mắt Phong Đạc đỏ đậm, trong con ngươi hề có tiêu cự, hiển nhiên là lâm vào tình trạng điên cuồng.

      Sau vài lần, những chưởng phong ác liệt của Phong Đạc suýt chút nữa làm bị thương.

      “Chuẩn bị!” Người kia uy nghiêm hạ lệnh.

      “Là.”

      Lông mày Phong Kỳ khỏi nhíu lại, lúc này mới phát , nguyên lai thị vệ đều vây quanh quảng trường.

      Bọn họ mooic người đều mang theo bó củi, lúc này nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng đế, đều theo thứ tự đưa bó củi đặt xuống dưới đài cao, mãi đến tận khi đài cao cũng còn chỗ bỏ nữa.

      Mà lúc này, có mấy thị vệ đưa tới thùng gỗ lớn, mấy người hợp lực đem chất lỏng màu vàng nhạt trong thùng đều hất lên đống củi.


      Chương 194: Quốc Chi Tương Khuynh (8-)

      Editor: Lam Tuyết Hàn


      Phong Kỳ trong nháy mắt hiểu được dụng ý của Hoàng đế, triệu tập đầy đủ bá quan, cố ý dựng đài cao, chuẩn bị có củi, dầu hỏa đầy đủ, chính là vì muốn thiêu chết Tô Mặc Nhi!

      “Phụ hoàng! thể!” Phong Kỳ kích động rống lớn tiếng.

      Hoàng đế tựa hồ lức này mới ý thức được tồn tại của Phong Kỳ, tầm mắt uy nghiêm quét về phía Phong Kỳ, lại nhìn về tiểu Thang tử đứng bên cạnh , đột nhiên ra lệnh, “Người đến! Đem Thất vương gia và tên nô tài này dẫn cho trẫm, nhốt và ngục tối!”

      “Là!” Lập tức có hai thị vệ tiến lên, muốn bắt bọn họ.

      “Ai dám!” Phong Kỳ đề phong nhìn những tên thị vệ kia, chuẩn bị lúc bọn tiến gần ra tay chế trụ bọn họ.

      Hoàng đế cũng quay đầu nhìn bọn họ nữa, thấy những thị vệ kia chuẩn bị xong, chút do dự hạ lệnh, “Châm lửa!”

      Phong Đạc đánh nhau với quốc sư nghe đến hai chữ kia, đột nhiên tung ra chưởng đầy nội lực về phía quốc sư.

      Quốc sư tránh né kịp, ngực trúng chưởng này, cổ họng khó chịu phun ra ngụm máu.

      Phong Đạc nhìn trúng cơ hội này, liền lướt qua người quốc sư về phía Tô Mặc Nhi, ai ngờ, Linh Hàm thấy quốc sư bị thương, hề nghĩ ngợi hướng về phía Phong Đạc đâm tới kiếm.

      Bên kia, Hoàng đế nhìn thấy màn nguy hiểm như vậy, nhất thời hoảng hồn, đứng lên, vô ý thức bước về trước bước.

      Linh Hàm vốn nghi tổn thương Phong Đạc, nàng tưởng rằng Phong Đạc né tránh, nhưng ngờ, thời điểm lúc Phong Đạc nhìn thấy ngọn lửa bùng lên, hoàn toàn mất lý trí.

      liều mạng trực tiếp đón lấy mũi kiếm của Linh Hàm, Linh Hàm vội vã dùng sức rút kiếm về, nhưng kiếm vẫn đâm vào ngực Phong Đạc.

      “Phong Đạc!” Hoàng đế kinh sợ hô to tiếng, “Thái y ở đâu? Nhanh truyền thái y!”

      Mọi người đều kinh ngạc nhìn tình cảnh đài cao kia, lúc này nghe được thanh của Hoàng đế mới phục hồi tinh thần lại. Chỉ là cho dù ngự y có ở đây, bọn họ cũng dám tùy tiện bước lên.

      Ai cũng nhìn ra, Tam vương gia hoàn toàn mất lý trí, tại lên, chừng bị chưởng giết chết!

      “Cút ngay!” Phong Đạc khàn giọng , đưa tay nắm chặt kiếm của Linh Hàm, đột nhiên rút ra, máu tươi theo ngực tuôn ra, vốn là bạch y nhuốm máu bây giờ càng thêm diễm lệ.

      Linh Hàm ngơ ngác nhìn mũi kiếm máu, hoảng sợ đến biết làm sao.

      “Tam vương gia! Tỉnh táo chút!” Quốc sư khôi phục được chút nguyên khí, lại tiếp tục chắn trước mặt Phong Đạc.

      Phong Đạc trong con ngươi nổi lên trận gió lốc, trầm đáng sợ.

      Mắt nhìn thấy lửa càng ngày càng lớn, Phong Đạc lần thứ hai hướng về phía quốc sư cùng Linh Hàm ra tay!

      Tất cả xung quanh phảng phất đều có quan hệ gì với , lúc này, trong mắt chỉ có bóng dáng kiều diễm như như trong ngọn lửa kia.

      cũng nhận hai người đối nghịch với là ai, chỉ biết là, bọn họ ngăn cản cứu Mặc Nhi, phải chết!

      Phong Đạc càng đánh càng hăng, mà quốc sư cùng Linh Hàm đều sắp chịu nổi rồi!

      Rốt cuộc, Linh Hàm vừa buông lỏng, Phong Đạc liền bắn ra hai viện ám khí, thẳng bên trong cánh tay của nàng.

      “A!” Linh Hàm đau đớn gào lên tiếng, thân thể mềm mại ngã xuống đất.

      Quốc sư bị tiếng này của nàng gây nhiễu loạn, nhất thời chú ý, Phong Đạc ra tay tổn thương !

      Phong Đạc nhìn hỏa diễm nuốt trọn đài cao, mắt lên đau xót.

      Hoàng đế thấy đứng tại chỗ, cho là buông tha rồi, đối với Phong Đạc lên tiếng , “Phong Đạc! Trở lại bên người trẫm! Ngươi vẫn là Tam vương gia nước Phong Lan, tương lai là thái tử……”

      vừa dứt lời, bên tai truyền đến tiếng xé gió, nương theo tiếng của quốc sư, “Hoàng thượng cẩn thận!” Búi tóc của đột ngột thả xuống! Dung nhan Đế vương trở nên cực kỳ chật vật!

      Hoàng đế thân thể hơi run, dám tin nhìn bóng người như ngọc kia. Tay (PĐ) đưa về phía (HĐ), nghiễm nhiên duy trì tư thế bắn ra ám khí vừa rồi.

      “Từ nay về sau, ta Phong Đạc cùng Phong Lan quốc còn nửa phần liên quan! Hôm nay các ngươi làm chuyện như vậy đối với Mặc Nhi, ta đều từng cái đòi lại!”

      Phong Đạc ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, bọn họ chợt cảm thấy cả người phát lạnh, so với ngày lạnh nhất của mùa đông còn lạnh hơn trăm lần.

      Nghe xong, Hoàng đế nhìn muốn rách cả mí mắt, Phong Đạc buông người, lưu luyến nhảy vào biển lửa!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 195 Quốc Chi Tương Khuynh (9)

      Editor: Tử Sắc Y


      Trong chớp mắt, ánh lửa ngất trời kia nuốt sống hai bóng ảnh.

      Phong Kỳ sững sờ, thể bình tĩnh được mà vung tay mở đường từ vòng vây của những thị vệ muốn bắt , vận khinh công, bay thẳng lên phía đài cao.

      Tiếng nổ từ bó củi phát ra từng tiếng "Đôm đốp đôm đốp", trận lửa càng ngày càng mãnh liệt, Phong Kỳ mới vừa đến gần đống lửa, suýt nữa sức nóng của lửa khiến cho làn da của bị thiêu đốt!

      bị dồn phải lui nhanh về phía sau mấy bước, ngừng lại ở quảng trường, sững sờ nhìn chằm chằm ánh lửa đỏ kia, trong lòng dần dần trầm xuống đáy cốc.

      Bên ngoài nhiệt độ cũng nóng rực, vậy còn ở trong đó gặp phải tình huống như thế nào?

      Tam ca theo Tam tẩu nhảy vào, bọn họ có thể còn mạng ở trong đó sao?

      "Hoàng thượng, nếu ngài vì Tam vương gia mà suy nghĩ, ngài nên bắt buộc như vậy." Tiểu Thanh Tử thấy ánh mắt của hoàng đế dại ra ngồi ngây ở ghế rồng, cúi đầu thở dài, cũng phi thân rơi xuống quảng trường.

      Hoàng đế đắm chìm ở trong cơn đau nhức, sau khi nghe được lời Tiểu Thanh Tử , lập tức phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn hét lớn với bọn thị vệ ở phía dưới, "Đều đứng thất thần làm cái gì, mau cứu người cho trẫm!"

      "Vâng!" Vốn dám hành động thiếu suy nghĩ cả đám thị vệ đều nhanh chóng hành động.

      Lúc mới bắt đầu, bọn họ sớm chuẩn bị bể cá ở quảng trường, sợ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc này nghe được hoàng đế ra lệnh tiếng, đám thị vệ phòng thủ ở gần bể cá, cũng dám trì hoãn lấy nước, từ từ từng thùng từng thùng được tưới vào trận lửa.

      Quốc sư lặng lẽ đưa tay ra hiệu với Linh Hàm, Linh Hàm hiểu ý, nhưng giữa lông mày lại mang theo ít do dự.

      Qua lúc, nàng cắn cắn môi, hạ quyết tâm.

      Linh Hàm làm ít pháp thuật, tự mình ra ngoài với thân tro bụi và máu đen, tận lực duy trì lấy tư thái ưu nhã của tiên tử, từ xa xa với hoàng đế, "Hoàng thượng, lửa này thể huỷ!"

      "Ngươi cái gì!" Hoàng đế còn có động tĩnh, Phong Kỳ cũng biểu ngoan. Nếu phải là nàng còn có danh hiệu tiên tử, lúc này bầm thây vạn đoạn nàng!

      Tất cả đây đều là do nàng ban tặng! (quốc sư), Tam ca và Tam tẩu cũng như thế!

      "Tiên tử lời này là có ý gì?" Hoàng đế bị lời của nàng gây kinh sợ, bất giác ngực lại có chút tức giận, "Chẳng lẽ tiên tử thấy Phong Đạc cũng ở bên trong sao?"

      "Hoàng thượng, Linh Hàm tự nhiên là biết , nhưng Linh Hàm cũng là vì ngàn vạn dân chúng Phong Lan suy nghĩ." Linh Hàm đến chính khí lẫm liệt, "Nếu như lửa này tắt , nghiệt kia xuất thế, hôm nay hoàng đế đối với nàng như vậy, ngài cho rằng nàng còn bỏ qua cho ngài và Phong Lan Quốc sao?"

      "Nhưng..."

      "Hoàng thượng, xin ngài lấy đại cục làm trọng!" Linh Hàm thúc giục.

      Hoàng đế nhắm lại mắt, lần đầu tiên cảm thấy ngồi ở vị trí này bi ai.

      Dập lửa, có thể mang đến tai hoạ cho Phong Lan; nhưng cứu hỏa, Phong Đạc ...

      "Phụ hoàng, ngươi suy nghĩ cái gì! Nhanh sai cho bọn họ cứu Tam ca !" Phong Kỳ thấy do dự, mà những thị vệ kia lại nghe thấy Linh Hàm , cũng dừng lại theo, vì vậy trận lửa lại lần nữa được dấy
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :